Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Xác chết trong vại rượu Chương 9
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Trên thực tế, không chỉ có vợ của Trương Viễn và vợ của Trần Hổ, ngay cả vợ của Lâm Cường và vợ của Hà Sinh cũng to bụng trong một đêm.
Bà đỡ đẻ trong làng được vội vàng mời đến bắt mạch gấp, ấn bụng của mấy người, tấm tắc lấy làm lạ: “Là mang thai, nhưng việc này làm sao có thể được cơ chứ? Mấy tháng trước còn không có tin tức, đột nhiên bụng lớn thế này, vả lại mấy cái bụng này đều nhọn thế kia, xem ra đều là con trai rồi!”
Ông trẻ xa xa đứng ở ngoài cổng lớn, nghe thấy vậy thì vô cùng lo lắng, hổn ha hổn hển nói: “Con trai cũng vô dụng, đây là âm thai, là do oán khí tạo thành, sinh ra cũng sẽ không phải hình người, không chừng đến cả mạng của sản phụ cũng không giữ được!”
Mặc dù đã nói đến vậy, thế nhưng người đi đến nghĩa trang vẫn trở nên nhiều thêm.
Phần lớn bọn họ đều âm thầm đi vào, giả vờ giả dạng thắp hương cho thi thể của bốn người kia, sau đó múc một hũ rượu diễm thi mang đi, cho dù có đụng phải ai thì họ cũng đều im lặng như đã ngầm thỏa thuận.
Tôi biết, đó đều là những gia đình không sinh được con trai ở trong làng, mượn cơ hội tới cầu con.
Thậm chí tôi còn nghe thấy bọn họ đang lén lút thì thầm bàn tán: “Dù sao người chết cũng là mấy tên trộm ngọc Câu, chúng ta chỉ quan tâm muốn xin con mà thôi.”
Nghe những tiếng rên rỉ thở gấp vang lên không ngừng ở trong làng, nhà nào nhà nấy cũng không bận rộn việc đồng áng nữa mà đóng cửa ở nhà sinh con, một cảm giác vô cùng hoang đường to lớn dâng lên từ tận đáy lòng tôi.
Người trong làng sợ là đều đã điên cả rồi, vì để sinh con trai, bọn họ chẳng những không nghe lời của lão thần tiên là ông trẻ, thậm chí đến cả ma quỷ cũng không sơ.
Dù cho có sinh ra bào thai ma, dù cho vợ có chết cũng vẫn muốn cưỡng cầu số trời.
Tôi đã làm hỏng chuyện cho nên không cần ở lại nghĩa trang nữa, mà ở nhà đối mặt với trưởng làng cũng hơi khó xử, nên tôi đã trở về nhà bố mẹ.
Thấy tôi vào nhà, mẹ tôi hiếm khi lo lắng kéo tôi quay tròn một vòng.
“Vẫn tốt, không có bị thương, bị chạm gì.” Bà ta cầm tay áo lau bụi bặm trên mặt cho tôi: “Mấy nay vất vả cho con rồi, trước tiên vào nhà ăn chút gì đó đã.”
Viền mắt tôi cay cay, cầm lấy một cái màn thầu, lặng lẽ cắn ăn.
Mẹ tôi vỗ vỗ lưng tôi, đột nhiên đè thấp giọng nói: “Lần này nếu như Từ Đại Trị chết, con cũng đừng lo, mẹ sẽ tìm cho con một gia đình tốt hơn.”
Màn thầu trong miệng tôi trong nháy mắt đã không còn thơm ngon nữa.
Hóa ra bà ta lại có suy nghĩ này.
Nếu như Từ Đại Trị chết thì chính là nghiệt do anh ta tạo, không có chút liên quan gì đến nhà họ Lưu chúng tôi, đến khi đó lại gả tôi đi lần nữa thì bà ta vẫn có thể thu thêm một lần sính lễ.
Cổ họng tôi giống như bị nghẹn một khối chì, phải rất lâu sau tôi mới tìm lại được giọng nói: “Mẹ, lúc trước thầy Cố từng nói, nền tảng của con không tệ, cố gắng thêm chút nữa, ôn tập một năm, nói không chừng có thể thi đỗ đại học.”
Trong nháy mắt sắc mặt mẹ tôi thay đổi, hung dữ cấu mạnh vào người tôi.
“Cho mày học cấp ba là để nâng cao giá mày, học đại học cái gì, con gái ngoan ngoãn gả cho người ta cái gì cũng tốt hơn cả!” Bà ta càng xấu càng độc ác: “Cấm học theo cái con điếm không cần mặt mũi Niệm Đệ kia, nghe vài lời phù phiếm của tên đàn ông buông thả đến từ thành phố đã bỏ chạy theo người ta, mặt của tao và bố mày cũng không biết giấu đi đâu cả!”
Tôi muốn nói thầy Cố không phải người đàn ông buông thả, thầy ấy tận tâm tận lực dạy dỗ những đứa trẻ trong làng đọc sách, những cô gái giấy người nhà đến học ké, thầy ấy cũng chưa từng tỏ ra ghét bỏ, còn cho chúng tôi sô cô la mang tới từ trong thành phố.
Chị gái tôi cũng không phải con điếm gì cả, chị ấy vừa dịu dàng vừa thông minh, vốn dĩ đã thi đỗ đại học 985, là bọn họ đã tàn nhẫn cắt đứt con đường rời khỏi làng của chị ấy.
Thầy Cố đưa chị ấy trốn khỏi nơi này, là vì muốn giúp chị ấy mở ra một cuộc đời thuộc về mình.
Nhưng tôi không dám.
Tôi không có dũng khí như chị gái, chỉ muốn sống cuộc sống một mẫu ba sào đất trước mặt, sợ hãi những trận đòn roi tàn bạo mỗi ngày của bố mẹ như chị ấy, tôi chỉ có thể nhát gan nghe theo sắp đặt.
Mẹ tôi thấy tôi tràn ngập sợ hãi, lúc này mới thả tay, sắc mặt cũng hòa dịu hơn: “Trưởng làng đã nói rồi, sinh được con trai sẽ cho nhà chúng ta thêm năm ngàn tệ, hôm trước hai đứa đã động phòng chưa? Cũng không biết có thể đậu thai hay không nữa, nếu như Từ Đại Trị còn sống quay về, mày phải tóm chặt vào đấy, thật sự không được thì chúng ta cũng đi múc rượu uống!”
Tôi nhớ tới trò lừa bịp trong đêm động phòng của mình kia, chột dạ gật đầu.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
Ghê
Hay
Bi
Hư cấu
Sợ quá
Tuyệt
nghe sợ quá
Kkk
Ghê
Hay
Hi
Tôi sợ nha ?
Hay
Hay
Trò lừa bip
Hay
Sợ
Hay
Ok
Tuyệt vời