Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Xác chết trong vại rượu chương 7
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Mẹ tôi đứng ở ngoài cửa nghĩa trang, dường như không dám đi vào, chỉ có thể vẫy tay với tôi.
Tôi muốn tiến lên đón, thế nhưng nhìn đèn dầu trên tay, tôi lại bắt đầu cảm thấy khó xử: “Mẹ, mẹ vào đây đi. Ông trẻ nói, con không thể rời khỏi quan tài của anh Trương.”
“Ông ấy cũng không có ở đây, con bỏ đèn xuống đất, ra cầm giỏ đồ ăn rồi quay trở lại.” Mẹ tôi tỏ ra không quan tâm nói: “Bên trong xui xẻo lắm, mẹ lớn tuổi rồi, không dám vào trong đâu, chớ lại mắc phải bệnh lạ nào đó.”
Tôi nhìn mẹ tôi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Rõ ràng hình dáng là của mẹ tôi, giọng điệu cũng là của mẹ tôi, thế nhưng đã bao lâu rồi bà ta chưa từng cười với tôi thế này? Càng đừng nhắc đến việc đưa đồ ăn cho tôi.
Những năm đi học này, mỗi ngày tôi tan học về nhà, trong nhà đến cả hạt gạo cũng sẽ không để phần cho tôi.
Tôi do dự giây lát, coi như không thấy sắc mặt càng lúc càng âm trầm của mẹ tôi mà kêu vợ Trần Hổ: “Chị dâu, chị có thể qua lấy giỏ đồ ăn mẹ em mang đến qua đây không?”
“Cái gì?” Vợ Trần Hổ sững sờ, nhìn ra ngoài cửa: “Làm gì có giỏ đồ ăn nào đâu? Mẹ em đến từ lúc nào đấy?”
Cả người tôi lạnh toát, lại nhìn ra ngoài cửa lần nữa, mẹ tôi rõ ràng vẫn đang đứng ở đó nhìn tôi, chỉ là vẻ mặt càng lúc càng u ám đáng sợ.
Bà ta dùng hai tay vặn vẹo sờ soạng về phía trước, đột nhiên cánh tay trái cũng tách ra khỏi cơ thể của bà ta.
Bà ta từ từ bò về phía tôi bằng bàn tay phải còn lại, được tóc khâu vào cơ thể, mỗi lần bò tới đều in hằn lòng bàn tay đẫm máu.
Nếp nhăn trên mặt của bà ta bắt đầu biến mất, một nốt ruồi mỹ nhân xuất hiện ở gò má, chỉ trong chốc lát, gương mặt tôi quá đỗi quen thuộc đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó là hình dáng của thi thể nữ trong vại rượu.
“Niệm Kiều ngoan…”
Thi thể nữ kia chầm chậm bò đến trước mặt tôi, ngẩng đầu lên nở một nụ cười có thể khiến tất cả chúng sinh điên đảo:
“Đưa tay của tên đàn ông hôi hám kia cho ta đi.”
Nỗi sợ hãi to lớn ập đến, tôi nhanh chóng ngẩng đầu, không dám nhìn khuôn mặt của thi thể nữ thêm nữa, nhắm chặt mắt lại, giữ chắc đèn ẩn hồn trong tay.
“Niệm Kiều… Niệm Kiều…”
Giọng nói của cô ta lúc xa lúc gần, cuối cùng luẩn quẩn ở bên tai tôi, từ dịu dàng dần dần đổi thành thù hận.
“Lưu Niệm Kiều, đồ bỏ đi nhà mày, đưa tay trả cho tao!”
Giọng nói của cô ta bỗng dưng trở nên cực kì thê lương chói tai, giống như móng tay cào vào bảng đen, tôi vội vàng hơi dịch ra đằng sau, nhưng không ngờ được lại ngã từ trên quan tài xuống.
Tiếng kêu thảng thốt của vợ Trần Hổ bỗng dưng truyền đến, tôi mở bừng mắt, chỉ thấy bên chân mình, đèn ẩn hồn đổ ngã ra đất.
Oan hồn của thi thể nữ trong chớp mắt đã biến mất, cũng trong lúc đó, ánh đèn của đèn ẩn hồn cũng tắt ngúm.
Tôi hốt hoảng lo sợ, vội vã lấy que diêm muốn thắp sáng đèn lần nữa, nhưng lại bị bàn tay lạnh ngắt của vợ Trần Hổ nắm lấy.
Bàn tay đó giống hệt như khối băng, khiến da gà da vịt của tôi đều nổi hết lên.
Mắt đối mắt trong lúc lo sợ không yên, bỗng vợ Trương Viễn nở một nụ cười kỳ lạ với tôi:
“Hì hì, tìm được rồi.”
Giây tiếp theo, cô ta nhào vào trong quan tài của Trương Viễn.
Vợ Trần Hổ ở một bên hét lớn, trợn ngược mắt rồi ngất xỉu.
Còn “vợ Trương Viên” thì khẽ ngân nga khúc hát, đi đến trước vại rượu, rút một ngọn cỏ chè vẻ từ trên đệm cói, lại bứt xuống một sợi tóc, từng chút từng chút, khâu cánh tay của Trương Viễn vào cơ thể của thi thể nữ.
Tôi ngơ ngác nhìn hành động của cô ta, mãi cho đến khi cánh tay kia đã khâu xong xuôi, tôi chỉ cảm thấy cả người mình đều đã biến thành tảng đá, căn bản không thể nào cử động dịch chuyển được.
Mồ hôi lạnh không biết từ khi nào đã ướt đẫm sau lưng tôi, tôi hi vọng mình cũng có thể ngất xỉu giống như vợ Trần Hổ biết bao.
Thế nhưng tôi không thể.
Khuôn mặt của “vợ Trương Viễn” hơi hơi thay đổi, miệng của cô ta từ khô quắt cay nghiệt dần dần trở nên đầy đặn và hồng hào, mỉm cười đi đến trước mặt tôi:
“Không trốn được, còn có ba người, đều không trốn được…”
Sau khi cô ta cười điên lên, vợ Trương Viễn mềm nhũn ngã ra đất, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.
Cô ta ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn quan tài trước mặt máu chảy dầm dề, cùng với người chồng thiếu mất một cánh tay, lại lần nữa hét ầm lên.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
Ớn lạnh aàh
Sợ nha
Hi
Ok
Lên
Sợ quá
Sợ quá
Sợ em
Kinh
Ồ
Sợ
Bài viết hay
Hay quá
Ad tuyệt vời
Hay
Sợ
Sợ quÁ
Còn hết
Kinh dị
Đọc ớn lạnh