Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Xác chết trong vại rượu chương 2
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
"Phải hận thù lớn cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện này được chứ!”
Không biết là ai lên tiếng đầu tiên khiến dân làng cũng bắt đầu ồn ào không thôi, thế nhưng ánh mắt đều che che giấu giấu quét lên người trưởng làng.
Dù sao thì đây cũng là vại rượu của nhà lão ta, cũng là vại rượu tự tay lão ta tự chôn năm đó.
Trưởng làng tỏ ra nghiêm trọng, đưa một điếu thuốc cho ông trẻ: "Chú Minh, chú xem, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi thật sự chưa từng gặp người này!”
Song ông trẻ lại không nhận thuốc, nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: "Dưới đáy vại rượu đó còn có gì nữa không?”
Tôi liếc mắt nhìn Từ Đại Trị, anh ta vẫn chăm chăm ngắm nhìn gương mặt của thi thể nữ kia giống như bị ma nhập.
Tôi chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Có, có mấy miếng ngọc thạch, hình móc câu màu trắng, hình như còn lẫn một chút vảy đá màu đen.”
“Ngọc Câu?” Ông trẻ sa sầm mặt: "Có phải trong đó có năm miếng không?”
Tôi nhớ lại rồi gật gật đầu: "Vâng, có năm miếng ạ.”
Hai con mắt của trưởng làng ngay lập tức lóe lên tia sáng tham lam: "Ngọc? Đoán không chừng là đồ cổ đấy nhỉ?”
Nói rồi lão ta đi đến cạnh vại rượu dự tính vớt lên.
"Không được chạm!” Ông trẻ cực kì hoảng sợ, cất chất giọng nhuốm đầy bệnh tật: “Đây là Ngũ quỷ át thi trận, nhằm trấn áp những lệ quỷ nơi đây, người nào chạm vào người đó ắt chết!”
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Ông trẻ ổn định tinh thần, thế nhưng mồ hôi lạnh lại chảy xuống từ góc trán:
"Người giết xác chết nữ này chắc hẳn đã dùng thuật phân xác dỡ linh, lấy đi chân tay với trái tim, đem đi chôn ở những chỗ khác nhau, làm rời rạc ba hồn bảy phách của cô ta, sau đó dùng ngọc Câu để trấn áp oán khí của cô ta.”
"Ngọc Câu đó còn gọi là ngọc Hồn, phần lớn là vật bồi táng ở trong cổ mộ, là pháp khí trấn sát tốt nhất, thứ Niệm Kiều nhìn thấy không phải vảy đá, mà là thủy ngân tẩm do oán khí kết thành.”
Trong nháy mắt, xung quanh chìm vào khoảng lặng chết chóc.
Qua một hồi lâu, trưởng làng mới lắp ba lắp bắp hỏi: "Vậy, chú Minh, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Ông trẻ trầm ngâm trong chốc lát rồi mới lên tiếng: “Chuyển thi thể nữ trở lại trong vại rượu, duy trì nguyên dạng, không được động vào cái gì hết. Dạo gần đây có người nào từ bên ngoài đến hay không?”
"Không phải chỉ có thầy Cố từ thành phố về dạy học tình nguyện kia sao…” Trưởng làng đang nói đột ngột im bặt, lão ta liếc nhìn tôi rồi mới nói tiếp: "Người cũng đã bỏ trốn được ba tháng rồi, người này còn bắt cóc Lưu Niệm Đệ nữa.”
“Chúng ta đã báo cảnh sát chuyện của Niệm Đệ rồi, con dâu cũng đã đến cho ông, những việc còn lại chỉ có thể xem mệnh mà thôi.”
Suy cho cùng ông trẻ cũng là người nhà họ Lưu chúng tôi, cho dù cũng không quá vẻ vang gì cả, ông ta thở dài: "Còn về phần Thi trận này, tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải thuật pháp thâm độc thế này, mọi người rời đi trước đi, tôi trở về tra hỏi sách cổ tổ sư phụ để lại.”
Trưởng làng liên tục gật đầu, xua tay nói với xung quanh: "Đã nghe thấy chưa? Đừng nhìn nữa, về nhà đi!”
Dân làng rất mau đã tản hết đi, tôi cũng đi theo trưởng làng đi về nhà mới của mình.
Trước khi đi, tôi liếc nhìn bố mẹ mình.
Bố tôi đi lên trước, từ đầu đến cuối không hề nhìn thẳng vào tôi, còn mẹ tôi, đang vui vẻ cất đống trang sức kia của tôi vào túi mình.
Xem ra là không đòi lại được rồi.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
Vu
K dám đọc
U
U
Rựu thơm
Sợ quá
Ớn ha
Hóng
Ha
Hay
Hay
Hãi
Hu
Hay
Hay
Hay
Sợ
Hay
Ui
Hay quá