Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Xác chết trong vại rượu Chương 13
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Giây phút tim của Từ Đại Trị bị móc ra, phụ nữ mang thai trong làng đều bắt đầu la ó.
Trưởng làng từ trong nhà chạy ra, áo cũng không kịp khoác.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Có người chạy vào trong sân, mặt mũi trắng bệch, thở dốc nói: “Sinh, sinh rồi, phụ nữ cả làng đều sắp sinh rồi.”
Trưởng làng sợ hãi lùi ra sau một bước, vừa hay đụng phải tôi mặt dính đầy máu, lại bị dọa sợ giật thót lần nữa.
Lão ta nheo mắt phân biệt hồi lâu: “... Niệm Kiều?”
Thấy tôi im lặng lạ thường, lão ta vòng ra sau tôi nhìn một lượt, sau đó vỗ đùi cái bốp: "Toi rồi!”
Nói xong lão ta lao vào nhà, không bao lâu, trong nhà lại thêm một tiếng gào khóc.
Người kia cũng bị dáng vẻ nhuốm máu của tôi dọa sợ, run rẩy người hồi lâu không nói nổi thành lời, song tôi cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, mà tự đi thẳng ra ngoài.
Trong làng chỉ có một bà đỡ đẻ, căn bản không thể chăm sóc nhiều thai phụ đẻ cùng lúc như thế này, càng huống hồ trong bụng bọn họ đều là thai ma, mới ở trong bụng mẹ được ba ngày đã không chờ được nữa mà đòi ra ngoài.
Vì để giúp những người phụ nữ này sinh con, có người dùng tóc kích nôn cho phụ nữ, có người dùng gậy cán bột cán bụng người phụ nữ, còn có người nướng một chiếc kéo sắc trên lửa.
Cảnh tượng này, giống như một bức họa đến từ địa ngục, u ám và vặn vẹo, đẫm máu và trụy lạc.
Mà phụ nữ trong bức họa đến từ địa ngục này đều có một khuôn mặt giống hệt nhau.
Khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp, môi đỏ đầy đặn, bên má có một nốt ruồi mỹ nhân, chính là dáng vẻ của thi thể nữ trong vại rượu.
Tôi chạy một mạch như bay đến nghĩa trang, vớt thi thể nữ bên trong vại rượu ra, chỉnh trang lại mái tóc của cô ta.
"Kẻ thù đều đã chết hết rồi, chị có vui không?”
"Những người phụ nữ kia, vì để sinh con trai mà liều mạng cả đời, lại tự tay giết chết cả đời của con gái mình giống như xử lý rác rưởi.”
"Chị, chị nói xem đêm nay bọn họ có sinh được con trai không?”
Đúng vậy, thi thể nữ này chính là chị gái bỏ trốn theo người ta trong truyền thuyết của tôi.
Tôi đổ vại rượu ra, xé một lá phù chú màu vàng dưới đáy vại rượu xuống. Trong chớp mắt, thi thể nữ đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có của chị ấy.
Đó là khuôn mặt dịu dàng thanh tú, không thể coi là diễm lệ nhưng bởi vì bên má có một nốt ruồi càng trở nên sinh động hơn cả.
Khi chị ấy còn sống, đi đến đâu cũng ngập tràn tiếng cười, trên dưới cả làng, ngoại trừ bố mẹ chúng tôi ra thì dường như không có ai là không quý mến chị ấy.
Tôi cũng yêu thương chị ấy rất sâu sắc, yêu thương người thân duy nhất mà tôi nhận định trong lòng.
Thế nhưng bởi vì tình yêu này quá lớn, mới khiến tôi bị tức giận và đố kị làm mụ mị đầu óc, phạm phải lỗi sai lớn nhất trong đời.
Ngày tôi đụng độ Từ Đại Trị trong rừng núi ấy, tôi đã bị bọn họ đè trên đất.
Anh ta xé rách quần áo của tôi, những lời dơ bẩn trong miệng anh ta cứ thế chui vào tai tôi, mấy cái bạt tai đã khiến tôi mất hết năng lực phản kháng.
Ngay trong khi tôi tuyệt vọng cho rằng tất cả đều đã hết, thì thầy Cố và chị gái đã đuổi qua đó, cắt ngang bọn họ.
Tôi không tài nào có thể ngờ được, tôi vừa chạy ra khỏi cửa nhà thì đã bị chị gái và thầy Cố phát hiện.
Hai người họ đuổi theo muốn giải thích với tôi, nhưng không ngờ rằng tình hình đã thay đổi hoàn toàn.
Trong đêm đen tàn khốc đó, thầy Cố bị mấy tên du côn phát điên đó trói lên cây, còn tôi và chị gái bị trói chân tay.
Bọn chúng đánh đấm thầy Cố, lại dùng bình rượu đập khiến mặt mũi của thầy ấy chảy đầy máu.
Tôi nhìn vết thương của thầy ấy, đau khổ khóc thành tiếng, song chị gái thì khác, chị ấy không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là dùng lời nói không ngừng kích thích đám Từ Đại Trị, để sự chú ý của đám đàn ông say rượu này đều tập trung vào mình.
“Mấy người chỉ có thế thôi sao?”
"Mấy người ngoài cưỡng ép với mua bán thì chẳng thể cưới được vợ đúng không?”
“Đồ vô dụng, một đám vô dụng ngu ngốc.”
Thần kinh yếu ớt mẫn cảm của đám Từ Đại Trị bị kích thích mạnh mẽ, bọn chúng không màng đến mọi thứ mà nhảy bổ về phía chị gái.
Gần như cùng một lúc, cuối cùng chị gái cũng dùng đá vụn cắt đứt dây thừng trên tay tôi, sau đó đẩy mạnh tôi ra ngoài:
"Chạy!”
"Niệm Kiều, chạy đi!”
"Đừng quay đầu lại!”
Nhưng đến cuối tôi vẫn quay đầu lại.
Tôi âm thầm trốn vào một góc trong rừng cây, bịt chặt miệng, nhìn bọn họ ném thầy Cố không còn hơi thở xuống sườn núi, lại ném chị gái vào trong hang lợn rừng.
Mãi cho đến khi bọn chúng rời đi, tôi mới mềm oặt chân chạy ra, tay không đào cơ thể của chị gái ra.
Ngay trong đêm đó, tôi cõng cơ thể chị gái tới gõ cửa nhà ông trẻ.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
Ghê
Rưu thơ qua
Quá hay
Sợ quá
Good
Rất hhay
Hay
Khiêp
Quá hhay
Iu
Hay
Thấy ớn mà hay
Ghê rợn
Cuốn
Hay lắm ad
…..
U
Hay
Hay
Hay kkk