Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Xác chết trong vại rượu Chương 12
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Ba tháng trước, đêm trước một hôm chị gái tôi chạy trốn, tôi lén nghe được kế hoạch chạy trốn của chị gái và thầy Cố.
Bọn họ ôm nhau say đắm, dựa vào nhau ở điểm mù của góc tường.
Thầy Cố nói, mặc dù nhà thầy ấy không giàu sang, nhưng thầy ấy đã đi làm, có thể nuôi được chị gái và đứa con ở trong bụng chị ấy, ít nhất sau này có thể giúp chị ấy tham gia kỳ thi đại học một lần, thực hiện giấc mơ học đại học của chị ấy.
Khi đó chị gái có hơi do dự: “Hoài An, em biết anh đều là vì tốt cho em, nhưng, em đi với anh thì Niệm Kiều phải làm sao? Để con bé lại một mình thì nó sẽ ra sao?”
Thầy Cố thở dài, vuốt tóc chị gái: "Em đó, có ngốc không chứ, đợi em kiếm được tiền rồi quay về đón Niệm Kiều vào thành phố, không phải sẽ tốt hơn em ở đây cùng con bé à?”
Tiếp đó chị gái nói gì đó, nhưng tôi đã không còn nghe được nữa.
Trong đầu tôi, ngoài hai chữ “phản bội” ra thì không còn thứ gì khác.
Tôi chạy ra khỏi nhà như phát điên, một đường chạy đến rừng núi phía ngoài làng.
Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một mình, thế nhưng khu rừng sau làng bởi vì có dã thú nên quanh năm vắng tanh không một bóng người.
Nếu như có thể, tôi thậm chí còn hi vọng mình sẽ bị dã thú ăn thịt, mang theo nỗi căm hận vô tận sống cả đời còn lại cô độc ở đây.
Tôi hận chị gái mình đã âm thầm hẹn hò với người thầy tôi thầm mến đã lâu mà tôi không hề hay biết.
Tôi hận thầy Cố lại xui khiến chị gái, người duy nhất đối xử dịu dàng với tôi ở trong nhà bỏ rơi tôi.
Nhưng điều tôi hận nhất chính là chị gái lại thật sự bị thầy ấy thuyết phục!
Nước mắt tôi theo gió bay đi, làm nhòe tầm mắt mình, trong lúc mơ hồ chưa kịp nhìn rõ đồ vật trước mắt thì đã đâm sầm vào ngực của một người.
"Mẹ kiếp, cái gì thế này?”
Đó là lần đầu tiên tôi một mình đối mặt với Từ Đại Trị, bá vương trong cái làng này.
Đêm đó anh ta và đám Trần Hổ đã uống nhiều, một đám người lại bạo gan chạy tới khu vực cấm đối với người trong làng để săn thú, đột ngột bị tôi xông ra dọa sợ.
Đặc biệt là Từ Đại Trị, cả mặt tỏ ra hung ác cay độc.
Thế nhưng, khi anh ta nhìn rõ mặt tôi qua ánh trăng lại đổi sang bộ dạng thèm nhỏ dãi.
Sự việc xảy ra tiếp theo vô cùng hỗn loạn, tôi chỉ nhớ, anh ta kêu gọi anh em ở đấy, bảo bọn họ đè chặt tôi, còn anh ta tính dí sát miệng đến gần tôi, dưới tình huống gấp gáp, tôi đã há miệng cắn mạnh vào tai anh ta…
Không biết từ đâu có một cơn gió như có như không thổi tới, cắt ngang dòng hồi ức của tôi.
Tôi chăm chú nhìn Từ Đại Trị trên giường đất, mặt không cảm xúc, đọc ra tên của anh ta:
“Đại Trị.”
"Từ Đại Trị.”
"Anh Đại Trị…”
Từ Đại Trị ngủ rất say, nhưng theo tiếng nói không ngừng vang lên của tôi, gió trong phòng đột nhiên thay đổi lớn.
Cơn gió đó từ yếu ớt đến mạnh mẽ, giống như chú bướm vừa mới phá kén, chậm rãi mở ra đôi cánh to lớn rực rỡ.
Một tiếng “kẽo kẹt”, khung cửa sổ bên giường đất mở ra.
Tôi liếc nhìn khe cửa mở ra, đánh mạnh cho Từ Đại Trị hai bạt tai.
Cuối cùng anh ta cũng tỉnh dậy, dụi mắt chửi tôi: "Con đàn bà chết tiệt, làm cái gì thế hả?”
Tôi cong môi, dịu dàng hôn xuống vết sẹo trên tai anh ta: "Anh Đại Trị, có người tìm anh, đã tìm lâu lắm đấy.”
Nói xong, tôi giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Cổ của Từ Đại Trị cứng nhắc, nhìn ra bên ngoài theo hướng tay tôi chỉ, hai con mắt không có đồng tử đen đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm anh ta.
Một cánh tay như cành cây khô vươn vào khung cửa, trên móng tay còn lưu lại máu tươi không biết là của ai.
Thế nhưng, ngay khi cánh tay đó chạm vào lồng ngực Từ Đại Trị, tràng hạt bằng gỗ lim trước ngực anh ta đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng, tiếp đó cánh tay kia giống như bị lửa đốt làm bị thương, mà lùi về phía sau mấy mét.
Từ Đại Trị dường như cũng nhận ra, cầm tràng hạt cười lớn: "Ha ha ha, lệ quỷ huyết sát gì chứ, cũng chỉ là đồ nhát gan sợ pháp khí mà thôi!”
Đang nói, tiếng nói của anh ta đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng.
Khuôn mặt dung tục của anh ta bắt đầu không ngừng biến đổi, lúc này là biểu cảm dung tục giận dữ, lúc sau là nụ cười dịu dàng ấm áp.
Dần dần, nụ cười dịu dàng ấm áp đó ấn định trên khuôn mặt anh ta.
“Những ngày này, vất vả cho em rồi.” "Từ Đại Trị” dịu dàng nói, đồng tử trong suốt sâu xa nhìn tôi: "Quên đi thôi, đó đều là tai nạn, không phải lỗi của em.”
Tôi sững sờ nhìn anh ta, lẩm bẩm nói: "Thầy Cố…”
“Anh ta” lại cười, đôi mắt long lanh như một dòng suối xanh:
"Sự việc sắp kết thúc rồi, nghe lời thầy, sau khi kết thúc hãy rời đi nhé.”
"Rời đi, Niệm Kiều, tha cho chính mình.”
"Còn nhớ quyển sách trước đây thầy đã đọc cho em không? Sau này học thuộc thêm lần nữa nhé.”
"Anh ta” vừa nói, vừa giật đứt tràng hạt bằng gỗ lim trên cổ, trong nháy mắt vô số hạt châu rơi xuống đầy đất, móng vuốt sắc nhọn của thi thể nữ lần nữa nhào đến lồng ngực anh ta.
Anh ta cứ thế mang theo nụ cười đã từng khiến tôi rung động biết bao, bị bàn tay của thi thể nữ khoét lấy trái tim.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
Đọc rén quá
Hay
Hay
Okkk
Alo
Nghe chết là sợ