Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Xác chết trong vại rượu Chương 11
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Sáng sớm ngày hôm sau, trưởng làng đưa Từ Đại Trị trở về.
Miệng vết thương của anh ta đã được xử lý, nhưng cả người vẫn si ngốc như trước, vừa gặp tôi là trốn sang một bên.
Ông trẻ nghe thấy tin tức cũng đã đến nhà trưởng làng, từ xa đã thấy ông ta khỏe mạnh hiếm có, bước đi cũng vững hơn ngày thường không ít:
"Tìm được rồi, tôi tìm được cách rồi!”
Ông ta đứng dưới gốc cây bách già kia, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tụ tập tới xem trò vui.
Những dân làng này đa số là đàn ông, đám đàn bà dường như đều ở nhà dưỡng thai, người không mang thai cũng đều là vì trong nhà đã có con trai.
Ngay cả mẹ tôi, cũng đã mang thai lần thứ ba.
Tôi theo sau trưởng làng và Từ Đại Trị đi qua đó, khi các dân làng nhìn thấy Từ Đại Trị, nhốn nháo nhường đường cho anh ta, như thể anh ta là ôn thần.
"Chú Minh, đừng có nói lại là dán mấy thứ bùa chú vô dụng đấy?”
Trưởng làng khó tính hỏi, hiển nhiên ghi việc Từ Đại Trị phát điên đêm hôm qua lên người ông trẻ.
"Lần này nhất định có thể thành công.” Ông trẻ chắc nịch nói, ông ta hua quyển sổ được khâu bằng chỉ đã gãy gáy và ố vàng trong tay: “Đây là ghi chú trận pháp tổ sư phụ tôi để lại, bên trong vừa hay có cách phá giải Ngũ quỷ át thi trận!”
Tình hình hiện giờ, dù kết quả có thế nào thì đây cũng là cách cuối cùng, cứ liều thử một phen, được hay không thì thôi.
Cách ông trẻ tra được có tên gọi là Hoán cốt.
Lấy tro cốt của người đàn ông sinh cùng năm với Từ Đại Trị, trộn với máu tim của Từ Đại Trị rồi uống, sau đó sửa tên đổi họ cho Từ Đại Trị, dựng một ngôi mộ trống, chôn năm miếng ngọc Câu kia vào trong đó, Hoán cốt coi như đã hoàn thành.
Với cái gọi là "hoán thai đổi cốt”, từ nay trở đi, anh ta sẽ không còn là Từ Đại Trị ban đầu nữa, thi thể nữ tất nhiên cũng sẽ không tìm được mục tiêu cuối cùng của cô ta.
Trưởng làng lúng túng: “Này… đứa trẻ sinh cùng năm với Đại Trị trong làng chúng ta chỉ có mỗi thằng Hổ, cũng đã trộm ngọc Câu chết rồi còn đâu, thực sự không được, chỉ có thể đi ra ngoài mua về thôi nhỉ?”
"Cái này tôi biết, có đứa trẻ nào trong cái làng này mà tôi không nắm trong lòng bàn tay giờ sinh ngày đẻ cơ chứ, huống hồ có mỗi cái năm?” Ông trẻ hơi mỉm cười, áng chừng cái túi vải mình mang theo người: "Hôm qua tôi đã đến thị trấn một chuyến, mua được thi cốt này từ tay một sư muội, vừa hỏa thiêu đấy, vừa hay là người phù hợp để hoán cốt cho Đại Trị.”
Ông trẻ nói, dựa theo tính cách của thi thể nữ kia thì hôm nay cô ta nhất định sẽ nghĩ cách giết Từ Đại Trị để moi tim.
Không, bây giờ anh ta đã đổi tên thành Từ Đại Hữu rồi.
Khi trời chạng vạng, ông trẻ cầm một cái bát lớn tráng men, lấy một túi tro cốt nhỏ trong túi vải đổ vào trong, lại thêm một chút nước, cuối cùng lấy kim bạc chọc vào ngón giữa của Từ Đại Trị, nhỏ vào trong mấy giọt máu.
Nghe nói, máu nhỏ ra từ ngón tay giữa của người đều là máu tim.
Từ Đại Trị từ đầu đến cuối đều hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, ông trẻ nhét cái bát lớn vào trong tay anh ta, trên mặt mang chút thương xót:
"Uống đi con.”
Thấy Từ Đại Trị run rẩy uống hết sạch nước tro cốt, ông trẻ mới thở phào nhẹ nhõm, lại lấy ra một chuỗi tràng hạt làm bằng gỗ lim có khắc "Diệu pháp liên hoa kinh” đeo lên cổ anh ta:
"Qua đêm nay là hoàn toàn không sao nữa rồi.”
Tôi nhìn ông trẻ, chỉ cảm thấy vô cùng kì lạ.
Lãng phí tâm tư, tận tâm tận lực nhiều như vậy để giúp đỡ nhà trưởng làng phá trận, rốt cuộc ông ta có ý đồ gì?
“Tốt!” Trưởng làng cảm kích rơi nước mắt: “Chỉ cần con trai qua khỏi nạn này, tôi lập tức giết lợn mang đầu sang biếu chú!”
"Thôi khỏi, tôi đã đến độ tuổi này rồi, ăn cái gì đã không còn quan trọng nữa, có thể sống thêm hai năm mới là may mắn.”
Nói xong, ông trẻ cười khổ xua xua tay, quay người rời đi.
Mãi cho đến khi trời tối đen, tôi khuyên trưởng làng trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đưa Từ Đại Trị vào phòng.
Từ Đại Trị rất nhanh đã ngủ thiếp đi dưới sự dỗ dành của tôi.
Khi anh ta ngủ, trên mặt cũng mất đi vẻ lưu manh dung tục lúc trước, ngũ quan cũng hiện ra rõ ràng dễ nhìn hơn nhiều.
Tôi nhìn anh ta, không nhịn được mà nhớ đến lời căn dặn cẩn thận của ông trẻ: “Sau khi đổi tên, nhất định không được gọi tên cũ của cậu ta nữa, nếu như có người gọi, Đại Trị cũng không thể đáp lời! Nếu như để thi thể nữ kia nghe thấy, cách che mắt dùng để cứu mạng cuối cùng này cũng sẽ mất đi.”
Tôi đưa tay ra vén tóc rối của Từ Đại Trị vào bên tai, nhìn thấy vết sẹo hình dấu răng trên tai anh ta.
Đó là do tôi cắn vào ba tháng trước.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
Kinh
Nghe đã sợ
Sợ
Sợ
?
Sợ hãi nhan
Co ta
Hóng chap mới
Ok
Rr
Mo
Sợ quá
Bị thu huy
Hay
Hay
Hay
good
Hãi
Cuốn
Yy