Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Xác chết trong vại rượu Chương 10
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Không đợi đến khi Từ Đại Trị quay lại, thì trưởng làng đã đến nhà tôi đón tôi ngay trong đêm.
Lão ta thấy những người khác đều đã mang thai thì sống chết không chịu cho tôi ở nhà mẹ đẻ nữa, đêm đó đã kéo tôi về nhà cho bằng được.
“Những người khác đều đã mang thai, vì sao con không có?” Lão ta nghi ngờ nhìn cái bụng bằng phẳng của tôi.
Tôi thấy không thể giấu được nữa, chỉ đành nói ra sự thật hôm động phòng đó: “Hôm đó anh Đại Trị không có chạm vào con, con tới tháng…”
Sắc mặt của trưởng làng trở nên phức tạp, gật đầu gõ đũa vào đĩa: "Ăn cơm đi, chuyện mang thai cũng không vội, trước tiên tìm Đại Trị rồi nói sau.”
Cơm tối hôm đó là rượu nếp với trứng chần nước sôi, hương rượu nồng đậm trộn lẫn mùi hương kì lạ không thể hình dung, khiến những cảnh tượng xuất hiện trong đầu tôi đều là thi thể nữ trong vại ở nghĩa trang kia.
Tôi nhịn cơn buồn nôn ăn cho xong, nhân lúc trưởng làng không để ý đã vội chạy đến nhà vệ sinh nôn ra.
Trong đêm, trưởng làng lén lút mò vào trong phòng tôi, khẽ tiếng gọi tôi: "Niệm Kiều? Đã ngủ chưa?”
Tôi đè nỗi sợ hãi trong đáy lòng xuống, nhắm chặt hai mắt, giả vờ ngủ.
Ngoài cửa yên tĩnh hồi lâu, chỉ nghe thấy một tiếng cọt kẹt, trưởng làng mở cửa ra đi vào.
Lão ta vỗ mặt tôi, xác nhận tôi đã ngủ say, bỗng dùng sức vác tôi lên vai, đi vào hầm đất trong nhà.
Trong hầm đất đốt một ngọn đèn dầu mờ tối, có người co quắp trong góc tường, nghe thấy tiếng động liền hốt hoảng lên tiếng hỏi: “Ai?”
Không ngờ là giọng của Từ Đại Trị.
"Ta, bố con.” Trưởng làng vứt bừa tôi vào đống cỏ lót bên cạnh tường, lau mồ hôi: "Bố đưa vợ con tới này, con mau uống rượu kia đi, về sau là có thể sinh được một thằng cháu mũm mĩm rồi!”
Sau khi trưởng làng đi, trong hầm đất rất lâu không có động tĩnh.
Tôi nín thở chờ đợi trong chốc lát, mới giả vờ chậm chạp tỉnh dậy.
Đợi đến khi tôi ngồi dậy, mới phát hiện tại vì sao Từ Đại Trị trốn ở nơi này.
Trên bốn bức tường trong hầm đất đều dán đầy chi chít bùa chú bằng giấy vàng chữ đỏ, tờ này chồng lên tờ kia.
Tôi nhớ tới hồi còn nhỏ đã từng nghe ông trẻ nói, phần lớn hồn ma đều không thể đi vào căn phòng phủ đầy đồ vật nọ kia ở bốn phía, càng không phải nói thứ mà nơi này phủ lại đều là đạo phù, xem ra là dùng để tránh ma.
Trên cổ Từ Đại Trị đeo một miếng ngọc Câu, miếng ngọc đó đã hoàn toàn biến thành màu đen, nửa vệt trắng bóng cũng không nhìn thấy.
Nếu năm người trộm ngọc đều đã tìm được, ngọc Câu hẳn cũng phải tập trung lại hết chứ, vì sao ông trẻ không thu lại những miếng ngọc Câu này? Để trên người thêm một phút không phải sẽ thêm một phút nguy hiểm sao?
Một người đàn ông trưởng thành cao lớn khỏe mạnh như Từ Đại Trị, lúc này lại co rụt người lại thành một đống, quầng thâm dưới mắt đã chiếm mất nửa khuôn mặt, ánh mắt vừa chậm chạp vừa hoảng sợ.
Tôi thấy anh ta không có ý định uống rượu, nên bạo gan đi qua, ngồi xổm xuống hua hua tay trước mặt anh ta:
"Anh Đại Trị?"
Từ Đại Trị nhìn thấy mặt tôi, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hoàng: "Đừng qua đây! Tôi không biết tim của cô ở đâu cả, cô đừng qua đây!"
Anh ta vừa nói, vừa giựt ngọc Câu trên cổ xuống, hung hăng vứt xuống cạnh chân tôi:
"Trả cho cô, tôi không nợ cô cái gì cả!"
Anh ta gào thét lớn, con ngươi đục ngầu đảo loạn trong hốc mắt, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống con dao hoa quả ở trên bàn.
Từ Đại Trị giống như bị ma ám mà cầm lấy con dao nhỏ kia lên, miệng vẫn lẩm bẩm như trước: "Trả cho cô, tôi đều trả cho cô..."
Sau đó, không đợi tôi ngăn cản, anh ta đã giơ tay đâm vào lồng ngực mình.
"Anh Đại Trị!"
Tôi hét lên rồi lao nhanh đến, giật lấy con dao của anh ta, sau đó hét ầm lên: "Bố chồng, mau tới cứu người!"
"Việc này... tại sao lại thành ra thế này!"
Trưởng làng rất nhanh đã chạy đến theo tiếng hét, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đầu óc choáng váng, suýt nữa không đứng vững.
Vẫn là tôi nhắc nhở lão ta, lão ta mới nhớ cõng con mình lên, gấp gấp gáp gáp leo ra khỏi hầm đất.
May mà con dao nhỏ kia rất cùn, cũng không có lưỡi dao, nên vết thương không hề sâu.
Dù là như thế, song trưởng làng vẫn lái xe tải đưa người đi đến bệnh viện thị trấn.
Không có ai quan tâm đến tôi, tôi bị bỏ lại trong đêm đen, ngồi bệt trên đất, nhưng trong đầu vẫn nhớ đến câu nói kia của anh ta.
“Tôi không nợ cô cái gì cả!”
Tôi xoa mặt mình.
Nếu đã không nợ, vậy thì tại sao nhìn thấy tôi anh ta lại sợ hãi như thế?
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
úi úi
Aa
Ghê rợn
Ghê quá
Hay
Hay
Úi cha
Hu
Kinh
Tâm linh hả
Kinh
Khônghiểu
Tâm linh hả
Tâm linh
Huhu
Hay
H
Al
Trưởng làng
Ghê rợn