Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ngắn kinh dị [ ĐÊM ĐÀO MỘ Phần 2]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

ĐÊM ĐÀO MỘ Phần 2

Cỗ quan tài vẫn nằm đó, lờ mờ dưới chút ánh sáng ẩn hiện. Mấy con chim lợn đã đậu xuống quanh miệng hố, chúng đang thi nhau bới đất tìm côn trùng ăn.

Cường thở phào nhẹ nhõm: "Mình bị ảo giác rồi. Người đã chết thì làm sao sống lại được chứ. Đúng là thần hồn nát thần tính!"

Hắn khẽ kiễng chân, đầu ngẩng lên nhìn trên miệng hố dù trong đầu luôn khẳng định rằng chẳng ai dám tới bãi tha ma giờ này.

Chiếc đèn pin nhỏ bây giờ mới được lấy ra khỏi bao tải. Hắn cần phải có đủ ánh sáng để lấy số vàng từ người ông Hải một cách chính xác và nhanh nhất.

Cường khom người, chiếu đèn pin bắt đầu từ phía dưới quan tài. Đôi giày da bóng loáng màu đen cùng đôi tất trắng đã ngả màu vàng loang lổ hiện ra dưới ánh sáng, chiếc quần vải căng phồng ôm lấy đôi chân đang trương phồng lên của người chết.

Qua ánh sáng vừa lướt nhanh đến ngực, Cường nheo mắt lại vì vừa thoáng thấy điều gì bất thường. Hắn run run cầm đèn pin từ từ quay lại vị trí đó.

Dưới luồng sáng đang rọi trên vách quan tài xuất hiện chi chít những vết cào xước còn rất mới. Ở dưới hố đất sâu này, chỉ có mình hắn và cỗ quan tài đã mở nắp mà thôi.

Cường chiếu đèn pin về phía bàn tay người chết đang duỗi thẳng, dù biết rằng vô lý nhưng trong đầu vẫn mơ hồ nghĩ rằng ông Hải đã sống lại và dùng móng tay cào vào gỗ để ra hiệu cho hắn biết.

Mắt Cường chợt sáng lên, nỗi sợ hãi mơ hồ chợt tan biến hết khi chiếc nhẫn vàng gắn đá quý đeo trên ngón giữa của ông Hải đang lấp lánh dưới ánh đèn pin.

Như trong cơn mộng mị, hắn quỳ sụp chân xuống rồi rướn người cùng nét mặt háo hức đưa tay chạm vào chiếc nhẫn xoa nhè nhẹ, cảm nhận cái mát lạnh của kim loại quý giá làm hắn đê mê, thèm khát...

"Nó đây rồi. Vàng đây rồi." Cường lẩm bẩm. "Chỉ ngày mai thôi, cuộc đời của ta sẽ thay đổi, ta sẽ có tiền...rất nhiều tiền..."

Quên cả mùi hôi thối của xác chết, hắn tháo mảnh vải quấn quanh miệng ra rồi dùng răng cắn chặt chiếc đèn pin. Cầm bàn tay lạnh cứng, xám ngắt của ông Hải lên ngắm nghía. Những ngón tay trương phồng nước khiến chiếc nhẫn càng thêm dính chặt đến tận đốt xương khiến Cường loay hoay mãi không rút ra được.

Hắn càng cố dùng sức thì càng làm những mảng da tay của người chết bong tróc, tuột ra từng miếng.

"Éc, éc. Éc éc..."

Bỗng nhiên, Cường giật bắn mình vì lũ chim lợn nháo nhác bay lên, đập cánh kêu loạn xạ có vẻ sợ hãi.

Chưa kịp định thần, hắn đã hốt hoảng đánh rơi chiếc đèn pin khi phát hiện thấy trong cỗ quan tài có một đôi mắt sáng quắc hiện ra nhìn mình chằm chằm.

Cường thốt ra trong tiếng thở hổn hển vì ghê rợn:

"Cái...cái...gì...thế?"

Mặt tái mét nhìn về phía đôi mắt đỏ rực đó, bàn tay luống cuống run rẩy mò mẫm tìm chiếc đèn pin. Nhưng chưa kịp cầm lên hắn đã hét thành tiếng khi một bóng đen chợt lao vút vào mặt mình.

Con mèo như con báo đen thu nhỏ gào rú giận dữ cào cấu khiến máu chảy ròng ròng trên khuôn mặt làm hắn buốt nhói. Lần đầu tiên gặp phải con linh miêu to lớn như thế, Cường lăn lộn ra sức chống đỡ, đến khi tóm được cổ con vật hung hãn, hắn phải dùng hết sức mới quăng đập nó xuống đất vài phát. Những cái móng sắc hơn lưỡi dao bấu chặt vào cánh tay Cường như muốn xé toạc lớp da của hắn thành từng mảnh.

Hắn nghiến răng bóp thật chặt. Tiếng gầm gừ của nó mỗi lúc một nhỏ dần nhường chỗ cho tiếng chửi rủa của Cường.

Thở dốc từng hơi đứt quãng vì kiệt sức, hắn dùng hai tay quăng con vật to nặng lên miệng hố nhưng không cạn lực, nó rớt bịch vào trong cỗ quan tài, giãy dụa một lúc rồi mới chịu nằm im bất động. Đôi mắt sáng rực của nó tối dần như ngọn nến bị gió thổi tắt rồi hoà lẫn vào màn đêm tăm tối.

Mặc cho máu đang chảy rát buốt, Cường mò mẫm trên xác chết của ông Hải, hắn giật phăng sợi dây chuyền vàng ra khỏi cổ ông rồi sung sướng vo tròn đút vào túi quần.

Sấm chớp bắt đầu nổi lên dữ dội, cả màn đêm đã rực sáng lên bởi những luồng sét hình con rết khổng lồ đang bò ngang dọc trên bầu trời.

Cường chỉ kịp ngước lên nhìn rồi nhanh chóng cầm bàn tay ông Hải tháo nốt chiếc nhẫn còn lại. Nhưng chiếc nhẫn cứ dính chặt không chịu tuột ra.

Không còn cách nào khác, Cường thò vào lưng quần tìm con dao thái lan, bắt buộc phải tháo khớp tay ông Hải để lấy chiếc nhẫn.

Hắn đặt bàn tay xám xịt, lạnh ngắt của người chết lên miệng quan tài, bắt đầu cứa từng nhát một, tạo thành tiếng kim loại cọ vào đốt xương kêu kít kít.

Ngón tay ông Hải sắp rụng rời, miếng da dính vào khiến nó lủng lẳng sắp rơi.

Bỗng nhiên, Cường giật bắn mình khi con mèo đen bắt đầu ngọ nguậy tỉnh dậy, nó gào lên một tiếng rồi nhảy vút ra ngoài.

Xác ông Hải bắt đầu động đậy, những ngón tay giật giật, từ từ xoè ra trong tay Cường. Hắn nín thở vì quá sợ hãi, con dao rơi xuống đất, toàn thân lạnh toát, mặt tái mét không còn hột máu, người run lẩy bẩy lùi dần ra đằng sau.

Nhưng chưa kịp bỏ chạy thì xác chết đã ngồi bật dậy trong cỗ quan tài, bàn tay lạnh cóng của ông Hải tóm chặt lấy cổ tay hắn.

Ngay sau đó là luồng sét từ trên trời dội xuống nhức óc "Uỳnh... Uỳnh..." mưa trút xuống ào ào như thác đổ.

Tiếng hét của Cường vang lên kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt ông Hải với đôi mắt đục ngầu toàn lòng trắng mở ra trừng trừng nhìn hắn đầy oán hận.

"Bỏ...bỏ tôi ra...Bỏ bỏ...tôi ra...tôi xin ông."

Cường vừa thở dốc vừa cố gỡ bàn tay của ông Hải đang siết chặt ra khỏi tay mình. Hắn bám vào miệng hố, đu người trèo thoát thân, một chân chưa kịp nhấc lên đã bị một bàn tay tóm chặt kéo giật ngược trở lại.

"Cứu...cứu tôi...cứu tôi với...Quỷ...Quỷ nhập tràng..."

Phía dưới có tiếng lục bục, gầm gừ vọng lên khiến Cường quá kinh hãi không dám quay đầu nhìn lại. Vừa hét vừa co chân đạp giãy dụa, tay bấu chặt vào miệng hố ngoi lên...

"Uỳnh... uỳnh..."

Sét đánh xuống làm đất văng tung toé khắp nơi, Cường thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng điên loạn rồi mơ màng lịm đi.

Trong cơn mộng mị, hắn nghe thấy tiếng cười ma mị vang lên lanh lảnh từ cỗ quan tài của ông Hải rồi một giọng nói gầm gừ đầy oán hận kèm theo sấm chớp mưa gió ầm ầm của đêm giông bão...

"Trả...vàng...cho...tao...Vàng...là...của...tao..."

Tiếng động bì bõm dưới nước khiến Cường bừng tỉnh. Nước đã ngập gần đầy hố sâu, một cái xác người nằm úp nổi lềnh phềnh ngay phía sau lưng hắn.

Cường nheo nheo đôi mắt nhìn và phát hiện ra thằng Trọng cũng có mặt tại đó, tay cầm đèn pin đang lục lọi tìm kiếm.

"Hoá ra mày đã theo dõi tao từ đầu...Tốt lắm." Cường nghĩ thầm trong bụng, mắt hắn sáng lên vì vừa nghĩ ra một kế hoạch nhầm đổ tội cho Trọng.

Hắn nhẹ nhàng tụt người xuống hố nước một cách thận trọng để tránh bị phát hiện.

Thằng Trọng cúi đầu, mải mê soi đèn pin xuống hố, nó cũng đang muốn lấy chỗ vàng này, nó vừa tìm vừa nói:

"Tao biết ngay là mày có âm mưu gì rồi. Chỉ không ngờ mày dám đào mộ ông Hải lên để lấy vàng. Nhưng bây giờ tất cả là của tao..."

Cường khẽ giật mình khi thấy giọng của thằng Trọng. Hắn úp mặt xuống nước, vừa thấy tay thằng bạn đang khua khoắng tìm kiếm, Cường vội tóm thật chặt rồi lôi nó xuống.

Trọng chỉ kịp hét thành tiếng rồi mất đà ngã nhào xuống hố sâu. Nhanh như cắt, Cường vội vàng leo lên miệng hố mặc cho tay chân thằng Trọng đang khua khoắng loạn xạ.

Định bụng sẽ ở trên bờ, nếu thấy thằng Trọng ngoi lên, Cường sẽ dìm đầu nó xuống cho chết ngạt dưới nước. Nhưng ở dưới hố sâu đã có chuyện bất thường đang xảy ra.

Tiếng hét của Trọng đang cố gào lên:

"Ma...ma! Cứu tôi với...có ma...có ma..."

Trọng đang chới với, tay bám vào miệng hố nhưng đã bị ai đó kéo tụt xuống. Đôi bàn tay của nó vẫn cố thò lên cầu cứu, vùng vẫy trước khi bị chìm nghỉm dưới đáy huyệt mộ.

Không thấy động tĩnh gì nữa, Cường bò lại gần hơn để kiểm tra. Hắn thở hồng hộc, mắt mở to ra nhìn kinh hãi. Ngôi mộ giờ đã thành một hố nước sâu đục ngầu tanh tưởi nuốt chửng thằng Trọng.

Ngày mai, khi phát hiện ra xác thằng Trọng trong đó, tất cả mọi người sẽ đều nghĩ rằng chính nó gây ra chuyện này và đã bị chết.

Vừa thoáng nghĩ điều đó trong đầu, Cường đã mỉm cười mãn nguyện. Nhưng chưa kịp đứng dậy, hắn lại giật bắn mình khi từ hố nước nhô lên một cái đầu người to tròn cùng làn da xám ngắt của người chết đang mở trừng đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng về phía hắn.

"Ông Hải...Không, không thể...Không thể nào..."

Hai hàm răng của Cường run lên va vào nhau lập cập

Hắn hốt hoảng bò lùi về phía sau rồi loạng choạng đứng dậy bỏ chạy.

Tiếng cười ma mị lanh lảnh vang lên nghe lạnh xương sống đang vọng theo hắn nhưng mỗi lúc một xa dần cho đến khi hoà lẫn vào tiếng mưa rì rào...

Đôi chân Cường liêu xiêu chạy trên con đường làng nhằm thẳng hướng nhà của Lan.

***

Lan mơ màng nghe thấy tiếng con chó nhà mình đang sủa râm ran rồi chợt tru lên từng hồi. Hai chân cào móng dữ dội vào cánh cửa phòng cô.

Cộc cộc cộc...cộc cộc cộc...

Lan choàng tỉnh dậy, cô chăm chú lắng nghe tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng người gọi khe khẽ tên mình vang lên.

"Cường..." Lan thốt lên. "Có phải anh không?"

"Anh đây, mở cửa cho anh..."

Vội vàng bước xuống giường nhưng đến cửa Lan chợt ngập ngừng, cô hỏi:

"Có...có chuyện gì vậy? Sao anh lại đến đây giờ này?"

"Mở cửa ra. Nhanh lên, anh có tiền rồi..."

"Tiền? tiền gì..."

Lan lúng túng chưa hiểu chuyện, nhưng cũng nhẹ nhàng lật then cửa. Vừa nhìn thấy Cường, cô vội đưa tay ngăn tiếng hét của mình:

- Sao...sao mặt anh nhiều máu thế này?

- Không sao...không sao, anh bị thương nhẹ thôi. Mình phải bỏ trốn khỏi đây.

Nghe người yêu nói, Lan ấp úng:

- Bỏ trốn ư? trời đang mưa gió thế này?

- Anh kiếm được tiền rồi, mình sẽ lên phố huyện làm ăn. Anh sẽ lo được cho em...

- Nhưng tại sao phải là đi ngay bây giờ?

- Anh sẽ giải thích sau. Mình đi thôi...

Vừa nói Cường vừa cầm tay Lan kéo đi khiến cô hoảng hốt giằng lại.

- Từ từ đã...Tự nhiên em thấy lo lắm.

- Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Mình phải rời khỏi đây trước khi trời sáng.

Cường vội vàng giải thích. Như để củng cố niềm tin, hắn moi trong túi quần ra sợi dây chuyền vàng đưa trước mặt Lan rồi nói tiếp:

- Anh có tiền đây rồi...Mình sẽ làm đám cưới.

- Anh... lấy ở đâu ra sợi dây chuyền này...Đừng nói là anh đi ăn cắp nhé, nếu không thì...

Cường ngắt lời:

- Không, giờ nó là của chúng ta. Em đừng lo gì cả, mình đi thôi.

- Nhưng...em thấy sợ lắm...Có gì mai hãy nói chuyện...Anh về đi.

Bắt đầu thấy khó chịu, Cường gắt lên:

- Em đuổi anh à? Em đã hứa với anh thế nào? Đây chẳng phải là tiền thì là gì? Mình sẽ làm đám cưới...

Cường lao đến ôm chầm lấy người yêu nhằm kéo cô ra ngoài.

- Buông tôi ra...buông tôi ra. Tôi hét lên bây giờ đấy. Buông ra...buông ra...

Vừa nói, Lan vừa bám vào cửa, lần mò công tắc đèn điện rồi bật lên. Đèn vừa sáng, Cường giận dữ lôi cô ra ngoài cửa, mặc cho Lan gào thét lên inh ỏi rồi ngã ngửa xuống đất.

Tiếng bố mẹ của Lan lục đục tỉnh dậy, bật đèn và bắt đầu chạy sang phòng cô.

Cường hoảng sợ bỏ chạy vì sợ bị phát hiện, hắn nói:

- Anh sẽ không buông tha em đâu, em cứ nhớ đấy! Anh sẽ quay lại để đưa em đi...

***

Đêm hôm sau trong bệnh viện, ngồi bên giường bệnh của con gái. Vừa nhìn thấy chồng bước vào, bà Huệ khóc lóc nói:

- Chẳng hiểu sao, đang yên đang lành nó lại hoá điên dại thế này nữa? giờ tôi biết làm sao đây...

Ông chồng nhìn con gái đang hôn mê, làn da xanh xao, thỉnh thoảng còn giật mình thon thót, ông trách móc:

- Cũng tại bà cấm cản chuyện tình cảm của chúng nó nên mới xảy ra cớ sự này. Tất cả là tại bà!

Bà Huệ sụt sịt:

- Cũng chỉ vì lo cho cái Lan, tôi muốn nó lấy được chồng tử tế. Chẳng lẽ như vậy là sai ư, sao giờ ông lại trách tôi? Mà ông lên công an làm việc thế nào rồi, nhà mình có liên luỵ gì không?

Ông chồng thở dài:

- Bây giờ, công an người ta đã điều tra ra, đêm qua thằng Cường và thằng Trọng đi đào mộ ông Hải để cướp vàng. Thằng Trọng bị chết sặc dưới hố nước mưa, vợ nó còn đang chuẩn bị đẻ...

Bà Huệ há hốc mồm:

- Còn thằng...thằng Cường thì sao, đã tìm thấy nó chưa?

Ông chồng lắc đầu, mặt nhăn lại:

- Tội nghiệp, công an thấy chiếc dây chuyền vàng trong túi quần của nó...

- Thế giờ thằng Cường ở đâu rồi, có bị làm sao không?

Ông chồng ngậm ngùi:

- Thằng Cường cũng chết đêm qua rồi...

Một lúc sau ông mới nói tiếp:

- Nó bị sét đánh vào đầu, xác nổi lềnh phềnh trong mộ ông Hải. Tôi thấy thương và hối hận quá, chỉ mong nó sớm siêu thoát, đừng về ám con gái mình nữa thôi...

Bà Huệ nghe chồng nói xong thì ôm mặt khóc tức tưởi, vừa buồn vừa sợ hãi:

- Thế thì đúng rồi ông ạ. Hèn nào, con gái mình bảo đêm qua mơ thấy thằng Cường hiện về gõ cửa rồi rủ nó đi theo. Đến khi bật đèn lên thì thấy cái đầu của thằng Cường bị vỡ nứt làm đôi, máu vẫn chảy ròng ròng xuống người. Tôi lại tưởng đó chỉ là cơn ác mộng, nào ngờ...Cái Lan sợ quá, hoá điên mất rồi ông ơi...

***

Lan nằm mộng mị trên giường bệnh, cảm thấy người lạnh ngắt khi tiếng gió rít thổi ào ạt bật tung cánh cửa sổ đang ùa vào mình.

Cô từ từ mở mắt khi thấy có bóng người đứng bên ngoài cửa sổ đang gọi tên mình:

"Lan...ơi...! Đi...với...anh...Đi...khỏi...nơi...này..."

Lan hoảng hốt bật dậy thì ngay trước mặt đã thấy Cường cùng cái đầu dập nát, làn da xám xịt, cùng bàn tay giá buốt đang lôi mình đi. Cô gào khóc lên kinh hãi, người co giật, tâm trạng đã hoảng loạn tột cùng.

"Không, không...buông tôi ra...buông tôi raaa..."

Tiếng cười ma quái nghe rợn xương sống lại vang vọng khắp màn đêm cùng khuôn mặt thất thần, điên dại của Lan.

Truyện ngắn kinh dị [ ĐÊM ĐÀO MỘ Phần 2]

Truyện ngắn kinh dị [ ĐÊM ĐÀO MỘ Phần 2]

ĐÊM ĐÀO MỘ Phần 2

Cỗ quan tài vẫn nằm đó, lờ mờ dưới chút ánh sáng ẩn hiện. Mấy con chim lợn đã đậu xuống quanh miệng hố, chúng đang thi nhau bới đất tìm côn trùng ăn.

Cường thở phào nhẹ nhõm: "Mình bị ảo giác rồi. Người đã chết thì làm sao sống lại được chứ. Đúng là thần hồn nát thần tính!"

Hắn khẽ kiễng chân, đầu ngẩng lên nhìn trên miệng hố dù trong đầu luôn khẳng định rằng chẳng ai dám tới bãi tha ma giờ này.

Chiếc đèn pin nhỏ bây giờ mới được lấy ra khỏi bao tải. Hắn cần phải có đủ ánh sáng để lấy số vàng từ người ông Hải một cách chính xác và nhanh nhất.

Cường khom người, chiếu đèn pin bắt đầu từ phía dưới quan tài. Đôi giày da bóng loáng màu đen cùng đôi tất trắng đã ngả màu vàng loang lổ hiện ra dưới ánh sáng, chiếc quần vải căng phồng ôm lấy đôi chân đang trương phồng lên của người chết.

Qua ánh sáng vừa lướt nhanh đến ngực, Cường nheo mắt lại vì vừa thoáng thấy điều gì bất thường. Hắn run run cầm đèn pin từ từ quay lại vị trí đó.

Dưới luồng sáng đang rọi trên vách quan tài xuất hiện chi chít những vết cào xước còn rất mới. Ở dưới hố đất sâu này, chỉ có mình hắn và cỗ quan tài đã mở nắp mà thôi.

Cường chiếu đèn pin về phía bàn tay người chết đang duỗi thẳng, dù biết rằng vô lý nhưng trong đầu vẫn mơ hồ nghĩ rằng ông Hải đã sống lại và dùng móng tay cào vào gỗ để ra hiệu cho hắn biết.

Mắt Cường chợt sáng lên, nỗi sợ hãi mơ hồ chợt tan biến hết khi chiếc nhẫn vàng gắn đá quý đeo trên ngón giữa của ông Hải đang lấp lánh dưới ánh đèn pin.

Như trong cơn mộng mị, hắn quỳ sụp chân xuống rồi rướn người cùng nét mặt háo hức đưa tay chạm vào chiếc nhẫn xoa nhè nhẹ, cảm nhận cái mát lạnh của kim loại quý giá làm hắn đê mê, thèm khát...

"Nó đây rồi. Vàng đây rồi." Cường lẩm bẩm. "Chỉ ngày mai thôi, cuộc đời của ta sẽ thay đổi, ta sẽ có tiền...rất nhiều tiền..."

Quên cả mùi hôi thối của xác chết, hắn tháo mảnh vải quấn quanh miệng ra rồi dùng răng cắn chặt chiếc đèn pin. Cầm bàn tay lạnh cứng, xám ngắt của ông Hải lên ngắm nghía. Những ngón tay trương phồng nước khiến chiếc nhẫn càng thêm dính chặt đến tận đốt xương khiến Cường loay hoay mãi không rút ra được.

Hắn càng cố dùng sức thì càng làm những mảng da tay của người chết bong tróc, tuột ra từng miếng.

"Éc, éc. Éc éc..."

Bỗng nhiên, Cường giật bắn mình vì lũ chim lợn nháo nhác bay lên, đập cánh kêu loạn xạ có vẻ sợ hãi.

Chưa kịp định thần, hắn đã hốt hoảng đánh rơi chiếc đèn pin khi phát hiện thấy trong cỗ quan tài có một đôi mắt sáng quắc hiện ra nhìn mình chằm chằm.

Cường thốt ra trong tiếng thở hổn hển vì ghê rợn:

"Cái...cái...gì...thế?"

Mặt tái mét nhìn về phía đôi mắt đỏ rực đó, bàn tay luống cuống run rẩy mò mẫm tìm chiếc đèn pin. Nhưng chưa kịp cầm lên hắn đã hét thành tiếng khi một bóng đen chợt lao vút vào mặt mình.

Con mèo như con báo đen thu nhỏ gào rú giận dữ cào cấu khiến máu chảy ròng ròng trên khuôn mặt làm hắn buốt nhói. Lần đầu tiên gặp phải con linh miêu to lớn như thế, Cường lăn lộn ra sức chống đỡ, đến khi tóm được cổ con vật hung hãn, hắn phải dùng hết sức mới quăng đập nó xuống đất vài phát. Những cái móng sắc hơn lưỡi dao bấu chặt vào cánh tay Cường như muốn xé toạc lớp da của hắn thành từng mảnh.

Hắn nghiến răng bóp thật chặt. Tiếng gầm gừ của nó mỗi lúc một nhỏ dần nhường chỗ cho tiếng chửi rủa của Cường.

Thở dốc từng hơi đứt quãng vì kiệt sức, hắn dùng hai tay quăng con vật to nặng lên miệng hố nhưng không cạn lực, nó rớt bịch vào trong cỗ quan tài, giãy dụa một lúc rồi mới chịu nằm im bất động. Đôi mắt sáng rực của nó tối dần như ngọn nến bị gió thổi tắt rồi hoà lẫn vào màn đêm tăm tối.

Mặc cho máu đang chảy rát buốt, Cường mò mẫm trên xác chết của ông Hải, hắn giật phăng sợi dây chuyền vàng ra khỏi cổ ông rồi sung sướng vo tròn đút vào túi quần.

Sấm chớp bắt đầu nổi lên dữ dội, cả màn đêm đã rực sáng lên bởi những luồng sét hình con rết khổng lồ đang bò ngang dọc trên bầu trời.

Cường chỉ kịp ngước lên nhìn rồi nhanh chóng cầm bàn tay ông Hải tháo nốt chiếc nhẫn còn lại. Nhưng chiếc nhẫn cứ dính chặt không chịu tuột ra.

Không còn cách nào khác, Cường thò vào lưng quần tìm con dao thái lan, bắt buộc phải tháo khớp tay ông Hải để lấy chiếc nhẫn.

Hắn đặt bàn tay xám xịt, lạnh ngắt của người chết lên miệng quan tài, bắt đầu cứa từng nhát một, tạo thành tiếng kim loại cọ vào đốt xương kêu kít kít.

Ngón tay ông Hải sắp rụng rời, miếng da dính vào khiến nó lủng lẳng sắp rơi.

Bỗng nhiên, Cường giật bắn mình khi con mèo đen bắt đầu ngọ nguậy tỉnh dậy, nó gào lên một tiếng rồi nhảy vút ra ngoài.

Xác ông Hải bắt đầu động đậy, những ngón tay giật giật, từ từ xoè ra trong tay Cường. Hắn nín thở vì quá sợ hãi, con dao rơi xuống đất, toàn thân lạnh toát, mặt tái mét không còn hột máu, người run lẩy bẩy lùi dần ra đằng sau.

Nhưng chưa kịp bỏ chạy thì xác chết đã ngồi bật dậy trong cỗ quan tài, bàn tay lạnh cóng của ông Hải tóm chặt lấy cổ tay hắn.

Ngay sau đó là luồng sét từ trên trời dội xuống nhức óc "Uỳnh... Uỳnh..." mưa trút xuống ào ào như thác đổ.

Tiếng hét của Cường vang lên kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt ông Hải với đôi mắt đục ngầu toàn lòng trắng mở ra trừng trừng nhìn hắn đầy oán hận.

"Bỏ...bỏ tôi ra...Bỏ bỏ...tôi ra...tôi xin ông."

Cường vừa thở dốc vừa cố gỡ bàn tay của ông Hải đang siết chặt ra khỏi tay mình. Hắn bám vào miệng hố, đu người trèo thoát thân, một chân chưa kịp nhấc lên đã bị một bàn tay tóm chặt kéo giật ngược trở lại.

"Cứu...cứu tôi...cứu tôi với...Quỷ...Quỷ nhập tràng..."

Phía dưới có tiếng lục bục, gầm gừ vọng lên khiến Cường quá kinh hãi không dám quay đầu nhìn lại. Vừa hét vừa co chân đạp giãy dụa, tay bấu chặt vào miệng hố ngoi lên...

"Uỳnh... uỳnh..."

Sét đánh xuống làm đất văng tung toé khắp nơi, Cường thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng điên loạn rồi mơ màng lịm đi.

Trong cơn mộng mị, hắn nghe thấy tiếng cười ma mị vang lên lanh lảnh từ cỗ quan tài của ông Hải rồi một giọng nói gầm gừ đầy oán hận kèm theo sấm chớp mưa gió ầm ầm của đêm giông bão...

"Trả...vàng...cho...tao...Vàng...là...của...tao..."

Tiếng động bì bõm dưới nước khiến Cường bừng tỉnh. Nước đã ngập gần đầy hố sâu, một cái xác người nằm úp nổi lềnh phềnh ngay phía sau lưng hắn.

Cường nheo nheo đôi mắt nhìn và phát hiện ra thằng Trọng cũng có mặt tại đó, tay cầm đèn pin đang lục lọi tìm kiếm.

"Hoá ra mày đã theo dõi tao từ đầu...Tốt lắm." Cường nghĩ thầm trong bụng, mắt hắn sáng lên vì vừa nghĩ ra một kế hoạch nhầm đổ tội cho Trọng.

Hắn nhẹ nhàng tụt người xuống hố nước một cách thận trọng để tránh bị phát hiện.

Thằng Trọng cúi đầu, mải mê soi đèn pin xuống hố, nó cũng đang muốn lấy chỗ vàng này, nó vừa tìm vừa nói:

"Tao biết ngay là mày có âm mưu gì rồi. Chỉ không ngờ mày dám đào mộ ông Hải lên để lấy vàng. Nhưng bây giờ tất cả là của tao..."

Cường khẽ giật mình khi thấy giọng của thằng Trọng. Hắn úp mặt xuống nước, vừa thấy tay thằng bạn đang khua khoắng tìm kiếm, Cường vội tóm thật chặt rồi lôi nó xuống.

Trọng chỉ kịp hét thành tiếng rồi mất đà ngã nhào xuống hố sâu. Nhanh như cắt, Cường vội vàng leo lên miệng hố mặc cho tay chân thằng Trọng đang khua khoắng loạn xạ.

Định bụng sẽ ở trên bờ, nếu thấy thằng Trọng ngoi lên, Cường sẽ dìm đầu nó xuống cho chết ngạt dưới nước. Nhưng ở dưới hố sâu đã có chuyện bất thường đang xảy ra.

Tiếng hét của Trọng đang cố gào lên:

"Ma...ma! Cứu tôi với...có ma...có ma..."

Trọng đang chới với, tay bám vào miệng hố nhưng đã bị ai đó kéo tụt xuống. Đôi bàn tay của nó vẫn cố thò lên cầu cứu, vùng vẫy trước khi bị chìm nghỉm dưới đáy huyệt mộ.

Không thấy động tĩnh gì nữa, Cường bò lại gần hơn để kiểm tra. Hắn thở hồng hộc, mắt mở to ra nhìn kinh hãi. Ngôi mộ giờ đã thành một hố nước sâu đục ngầu tanh tưởi nuốt chửng thằng Trọng.

Ngày mai, khi phát hiện ra xác thằng Trọng trong đó, tất cả mọi người sẽ đều nghĩ rằng chính nó gây ra chuyện này và đã bị chết.

Vừa thoáng nghĩ điều đó trong đầu, Cường đã mỉm cười mãn nguyện. Nhưng chưa kịp đứng dậy, hắn lại giật bắn mình khi từ hố nước nhô lên một cái đầu người to tròn cùng làn da xám ngắt của người chết đang mở trừng đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng về phía hắn.

"Ông Hải...Không, không thể...Không thể nào..."

Hai hàm răng của Cường run lên va vào nhau lập cập

Hắn hốt hoảng bò lùi về phía sau rồi loạng choạng đứng dậy bỏ chạy.

Tiếng cười ma mị lanh lảnh vang lên nghe lạnh xương sống đang vọng theo hắn nhưng mỗi lúc một xa dần cho đến khi hoà lẫn vào tiếng mưa rì rào...

Đôi chân Cường liêu xiêu chạy trên con đường làng nhằm thẳng hướng nhà của Lan.

***

Lan mơ màng nghe thấy tiếng con chó nhà mình đang sủa râm ran rồi chợt tru lên từng hồi. Hai chân cào móng dữ dội vào cánh cửa phòng cô.

Cộc cộc cộc...cộc cộc cộc...

Lan choàng tỉnh dậy, cô chăm chú lắng nghe tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng người gọi khe khẽ tên mình vang lên.

"Cường..." Lan thốt lên. "Có phải anh không?"

"Anh đây, mở cửa cho anh..."

Vội vàng bước xuống giường nhưng đến cửa Lan chợt ngập ngừng, cô hỏi:

"Có...có chuyện gì vậy? Sao anh lại đến đây giờ này?"

"Mở cửa ra. Nhanh lên, anh có tiền rồi..."

"Tiền? tiền gì..."

Lan lúng túng chưa hiểu chuyện, nhưng cũng nhẹ nhàng lật then cửa. Vừa nhìn thấy Cường, cô vội đưa tay ngăn tiếng hét của mình:

- Sao...sao mặt anh nhiều máu thế này?

- Không sao...không sao, anh bị thương nhẹ thôi. Mình phải bỏ trốn khỏi đây.

Nghe người yêu nói, Lan ấp úng:

- Bỏ trốn ư? trời đang mưa gió thế này?

- Anh kiếm được tiền rồi, mình sẽ lên phố huyện làm ăn. Anh sẽ lo được cho em...

- Nhưng tại sao phải là đi ngay bây giờ?

- Anh sẽ giải thích sau. Mình đi thôi...

Vừa nói Cường vừa cầm tay Lan kéo đi khiến cô hoảng hốt giằng lại.

- Từ từ đã...Tự nhiên em thấy lo lắm.

- Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Mình phải rời khỏi đây trước khi trời sáng.

Cường vội vàng giải thích. Như để củng cố niềm tin, hắn moi trong túi quần ra sợi dây chuyền vàng đưa trước mặt Lan rồi nói tiếp:

- Anh có tiền đây rồi...Mình sẽ làm đám cưới.

- Anh... lấy ở đâu ra sợi dây chuyền này...Đừng nói là anh đi ăn cắp nhé, nếu không thì...

Cường ngắt lời:

- Không, giờ nó là của chúng ta. Em đừng lo gì cả, mình đi thôi.

- Nhưng...em thấy sợ lắm...Có gì mai hãy nói chuyện...Anh về đi.

Bắt đầu thấy khó chịu, Cường gắt lên:

- Em đuổi anh à? Em đã hứa với anh thế nào? Đây chẳng phải là tiền thì là gì? Mình sẽ làm đám cưới...

Cường lao đến ôm chầm lấy người yêu nhằm kéo cô ra ngoài.

- Buông tôi ra...buông tôi ra. Tôi hét lên bây giờ đấy. Buông ra...buông ra...

Vừa nói, Lan vừa bám vào cửa, lần mò công tắc đèn điện rồi bật lên. Đèn vừa sáng, Cường giận dữ lôi cô ra ngoài cửa, mặc cho Lan gào thét lên inh ỏi rồi ngã ngửa xuống đất.

Tiếng bố mẹ của Lan lục đục tỉnh dậy, bật đèn và bắt đầu chạy sang phòng cô.

Cường hoảng sợ bỏ chạy vì sợ bị phát hiện, hắn nói:

- Anh sẽ không buông tha em đâu, em cứ nhớ đấy! Anh sẽ quay lại để đưa em đi...

***

Đêm hôm sau trong bệnh viện, ngồi bên giường bệnh của con gái. Vừa nhìn thấy chồng bước vào, bà Huệ khóc lóc nói:

- Chẳng hiểu sao, đang yên đang lành nó lại hoá điên dại thế này nữa? giờ tôi biết làm sao đây...

Ông chồng nhìn con gái đang hôn mê, làn da xanh xao, thỉnh thoảng còn giật mình thon thót, ông trách móc:

- Cũng tại bà cấm cản chuyện tình cảm của chúng nó nên mới xảy ra cớ sự này. Tất cả là tại bà!

Bà Huệ sụt sịt:

- Cũng chỉ vì lo cho cái Lan, tôi muốn nó lấy được chồng tử tế. Chẳng lẽ như vậy là sai ư, sao giờ ông lại trách tôi? Mà ông lên công an làm việc thế nào rồi, nhà mình có liên luỵ gì không?

Ông chồng thở dài:

- Bây giờ, công an người ta đã điều tra ra, đêm qua thằng Cường và thằng Trọng đi đào mộ ông Hải để cướp vàng. Thằng Trọng bị chết sặc dưới hố nước mưa, vợ nó còn đang chuẩn bị đẻ...

Bà Huệ há hốc mồm:

- Còn thằng...thằng Cường thì sao, đã tìm thấy nó chưa?

Ông chồng lắc đầu, mặt nhăn lại:

- Tội nghiệp, công an thấy chiếc dây chuyền vàng trong túi quần của nó...

- Thế giờ thằng Cường ở đâu rồi, có bị làm sao không?

Ông chồng ngậm ngùi:

- Thằng Cường cũng chết đêm qua rồi...

Một lúc sau ông mới nói tiếp:

- Nó bị sét đánh vào đầu, xác nổi lềnh phềnh trong mộ ông Hải. Tôi thấy thương và hối hận quá, chỉ mong nó sớm siêu thoát, đừng về ám con gái mình nữa thôi...

Bà Huệ nghe chồng nói xong thì ôm mặt khóc tức tưởi, vừa buồn vừa sợ hãi:

- Thế thì đúng rồi ông ạ. Hèn nào, con gái mình bảo đêm qua mơ thấy thằng Cường hiện về gõ cửa rồi rủ nó đi theo. Đến khi bật đèn lên thì thấy cái đầu của thằng Cường bị vỡ nứt làm đôi, máu vẫn chảy ròng ròng xuống người. Tôi lại tưởng đó chỉ là cơn ác mộng, nào ngờ...Cái Lan sợ quá, hoá điên mất rồi ông ơi...

***

Lan nằm mộng mị trên giường bệnh, cảm thấy người lạnh ngắt khi tiếng gió rít thổi ào ạt bật tung cánh cửa sổ đang ùa vào mình.

Cô từ từ mở mắt khi thấy có bóng người đứng bên ngoài cửa sổ đang gọi tên mình:

"Lan...ơi...! Đi...với...anh...Đi...khỏi...nơi...này..."

Lan hoảng hốt bật dậy thì ngay trước mặt đã thấy Cường cùng cái đầu dập nát, làn da xám xịt, cùng bàn tay giá buốt đang lôi mình đi. Cô gào khóc lên kinh hãi, người co giật, tâm trạng đã hoảng loạn tột cùng.

"Không, không...buông tôi ra...buông tôi raaa..."

Tiếng cười ma quái nghe rợn xương sống lại vang vọng khắp màn đêm cùng khuôn mặt thất thần, điên dại của Lan.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi