Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Truyện ma voz QUYỂN VIII - BÓNG MA CÔ GÁI CƯỠI CỌP - PHẦN V ?♀️?♀️
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Hai tiếng nổ vang lên. Phong và Duy nhắm mắt chờ cái chết đến với mình, bởi hai người biết rằng một mình Lê Trung không thể bảo vệ nổi cả hai người.
Bốp! Bốp!
Hai khẩu súng rơi xuống đất. Hai gã áo đen ôm cánh tay rú lên.
Một cú bắn tuyệt đẹp, Lê Trung cùng một lúc dùng hai tay bắn hai khẩu súng trúng chính xác mục tiêu.
Chơ Rớt gầm vang:
- Bọn khốn nạn! Hãy ra đây, đừng núp trong bóng tối mà giở trò nữa.
Giọng Lê Trung vẫn vang lên chiêu dụ kéo dài thời gian bởi anh có lợi thế đang ở trong bóng tối, kẻ địch ngoài sáng. Lực lượng yếu, bọn chúng đông người, anh chỉ có một, phải dùng kế nghi binh.
- Đầu hàng đi! Các anh đã bị chúng tôi bao vây, chỉ cần một chút kháng cự đạn sẽ ghim vào đầu các anh.
Chơ Rớt hoang mang thầm nghĩ:
- Tình thế bất lợi cho mình. Không biết bọn chúng có bao nhiêu người?
Lúc đó, lực lượng bên ngoài đã vào hỗ trợ. Các nòng súng lên nòng kêu sắc lạnh.
Tất cả những người trong hang đều đi ra ngoài, Duy vội chạy đến bên Hồng, cô ngất xỉu nhưng máu không còn chảy nữa. Duy lấy con dao nhỏ cắt một cánh tay áo đẫm máu của cô.
Vai cô bị trúng một mảnh đạn, tuy xương không gãy nhưng mất máu khá nhiều. Duy lo lắng:
- Trong tình trạng này, làm sao cấp cứu cho Hồng đây.
Duy bế Hồng lên, hy vọng duy nhất là thoát khỏi nơi đây để săn sóc vết thương cho cô.
Bên ngoài tiếng súng nổ vang lên, nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn áo đen ngã gục.
Lúc Duy bế Hồng ra đến cửa hang thì cũng là lúc Chơ Rớt, Tư Thông và Quốc thụt vào.
Chơ Rớt quát vang:
- Ta ra lệnh cho các người ngoài kia bỏ súng xuống. Nếu không ta bắn nát sọ hai đứa này.
Tiếng Lê Trung vang lên một mệnh lệnh:
- Bảo vệ nạn nhân!
Chơ Rớt cười vang:
- Bọn bây ở ngoài làm sao mà bảo vệ nó trong hang được. Hôm nay bọn nó phải chết!
Lê Trung la to:
- Chơ Rớt. Đừng làm bậy nghe. Có thể thương lượng mà.
- Thương lượng như thế nào?
- Chúng tôi sẽ để các anh tự do ra ngoài nếu các anh thả hai người đó.
Thấy Chơ Rớt lưỡng lự, Tư Thông la to:
- Thủ lĩnh. Đừng tin bọn nó. Bên kia hang còn có một con tin, thủ lĩnh hãy khống chế nó mà bảo vệ mình. Ở đây chúng tôi lo.
Chơ Rớt nhìn Tư Thông gật đầu. Lúc thập tử nhất sinh mới biết lòng trung thành của thuộc hạ, Chơ Rớt nhìn Quốc lo ngại. Quốc hiểu được cái nhìn ấy, vội nói:
- Thủ lĩnh yên tâm. Chúng tôi sẽ bảo vệ thủ lĩnh đến hơi thở cuối cùng.
Không trả lời Quốc, lần vào hang kế bên. Tư Thông buộc Duy phải để Hồng xuống đất, hắn ra lệnh cho Quốc:
- Trói nó lại.
Sợ Tư Thông nghi ngờ sẽ khử ngay Quốc vội trói Duy lại theo lênh hắn. Tư Thông dùng sợi dây quấn quanh cổ Hồng rồi ra lệnh:
- Tất cả bỏ súng xuống, nếu không tao siết cổ nó.
Lê Trung đã tiến đến cửa hang, anh thận trọng nép người vào mỏm đá, căng mắt chờ Tư Thông sơ hở để hành động.
Bất ngờ Quốc đứng sau lưng đá cây súng văng khỏi tay Tư Thông. Tư Thông sững sờ:
- Quốc! Mày phản bội à?
Tiếng nói chưa dứt thì một tiếng nổ vang lên. Tư Thông nẩy người lên, rồi gục xuống, mắt vẫn còn mở to kinh ngạc.
Nòng súng của Lê Trung chĩa vào Quốc:
- Bỏ súng xuống đầu hàng đi!
Quốc quay ngược cây súng chĩa vào đầu mình. Anh nhìn Hồng mỉm cười, ước nguyện cuối cùng của anh là cứu được Hồng, anh đã phản bội tổ chức phải tự xử thôi.
Ngón tay anh chưa kịp đưa lên cò thì một tiếng nổ vang lên. Quốc ôm tay đau đớn cây súng văng xuống đất.
Lê Trung cùng các chiến sĩ ập vào hang. Quốc gào lên:
- Tại sao các người không để cho tôi chết?
Lê Trung nghiêm nghị bảo:
- Chết đâu phải là cách đâu. Anh có thể hối cải về với người thân để làm lại cuộc đời mà.
- Tôi có thể sao?
- Chính sách khoan hồng luôn dành cho những người thành tâm hối cải.
Quốc ôm đầu:
- Hãy cứu tôi! Hãy cứu tôi!
- Anh yên tâm theo chúng tôi về đi.
Rồi anh ra lệnh cho các chiến sĩ công an địa phương.
- Các anh hãy đưa hai người đi cấp cứu. Số còn lại ở đây cùng chúng tôi đi cứu một cô gái nữa.
- Vâng.
Hồng và Quốc được đưa đi cấp cứu, Phong lo lắng hỏi Lê Trung:
- Liệu tên Chơ Rớt có làm hại gì Tuyết không?
- Tạm thời thì chưa. Chơ Rớt còn phải lợi dụng Tuyết để làm con tin bảo vệ mình. Anh yên tâm đi.
- Có khi nào hắn liều lĩnh không?
- Kinh nghiệm với bọn tội phạm cho tôi thấy rằng không. Chúng vẫn là kẻ tham sống sợ chết. Bọn chúng phải chừa cho mình một lối thoát chứ.
- Chúng ta phải làm cách nào để cứu Tuyết.
- Bọn tội phạm lúc nào cũng liều lĩnh ngoan cố. Nhưng lúc nào cũng thất bại trước sự ngoan cường, gan dạ và thông minh của ta. Tôi tin rằng chúng ta sẽ diệt được bọn chúng, giải thoát cho nạn nhân.
Phong nhìn Lê Trung dõng dạc nói. Anh thật sự kính phục trước nghĩa cử của người chiến sĩ công an, vì bảo vệ cho dân mà quên đi bao nguy hiểm cho bản thân mình.
Tin tưởng, anh chỉ còn biết tin tưởng mà chờ đợi tài năng xuất chúng của các anh để giải thoát cho Tuyết.
- Tuyết! Ráng chờ nghe.
Ước gì anh có được phép thuật "nhập khẩu truyền âm", để nói với Tuyết bao điều.
* * *
Tuyết tỉnh lại bởi nhiều tiếng súng nổ vang lên. Cô mừng thầm:
- Người của ta vào đây (??) rồng không?
Tuyết cười mỉa:
- Mọi sinh vật trên cõi đời này đều muốn sống cả.
- Vậy mày hãy bảo bọn ngoài kia buông súng xuống, đầu hàng tao đi.
- Người đầu hàng chính là ông.
Bốp...
Một dòng máu rỉ ra từ khóe miệng của Tuyết. Chơ Rớt gầm lên:
- Con cháu của thần linh, chúa tể muôn loài không thể đầu hàng được.
- Cọp chẳng qua chỉ là một loài mãnh thú. Nó phải chịu sự thuần hóa của con người.
Bốp. Một cái tát tay nữa giáng xuống gương mặt xinh đẹp của Tuyết.
- Hỗn láo! Không được xúc phạm đến thần linh.
- Ông đã mù quáng gây nhiều tội ác. Biết bao cô gái phải chết vì hành động ngu xuẩn của ông.
- Mày muốn chết hả?
Chơ Rớt kê súng vào đầu Tuyết. Trong lúc này Tuyết như quên hẳn cái chết đang kề bên. Cô cười ngạo nghễ:
- Ông không dám bắn chết tôi đâu.
- Con nhãi kia! Bộ mày tưởng ông của mày không dám giết mày sao? Biết bao nhiêu mạng người đã gục ngã với bàn tay sắc bén như móng vuốt của cọp này! Mày chỉ là con kiến dưới chân tao.
- Nhưng lần này tôi biết là ông sẽ run tay.
- Mày thách thức tao đó à?
- Không. Nhưng tôi biết là ông thừa thông mình để biết rằng sau cái chết của tôi là một bản án tử hình cho ông.
- Không. Tao không bao giờ chết cả. Mày đừng hù dọa tao.
(??)
- Lê Trung! Anh có sao không?
- Không sao. Chỉ nghe đạn sớt qua tai thôi.
Tuân lo lắng:
- Chúng ta phải làm sao đây hả anh Trung? Mình cần điện về xin chi viện thêm không?
- Không. Trong hang chỉ còn một mình hắn. Mình làm sao tiếp cận, khống chế hắn để giải thoát con tin. Lực lượng đông quá, có thể làm hắn liều lĩnh gây hậu quả đáng tiếc.
Thuận trêu Trung:
- Hồi nãy anh giả ma giống ghê.
Lê Trung mỉm cười:
- Giả ma không phải cách. Chỉ là tạm thời giúp cô gái thoát khỏi trận đòn thôi.
Phong đau đớn:
- Tôi sẽ vào chịu đòn thay cho cô ấy.
Lê Trung vỗ vai Phong:
- Bình tĩnh. Hồi nãy nếu tôi không kịp giữ lại giờ này sự việc càng rối thêm.
- Tôi thật sự không chịu nổi cảnh Tuyết bị hành hạ.
Lê Trung nhìn anh thông cảm:
- Nếu căng thẳng quá, anh có thể về đợi chúng tôi.
- Không. Tôi không thể về được.
- Nếu vậy anh phải tuân theo kỷ luật chấp hành tốt mệnh lệnh của chúng tôi để tránh hậu quả đáng tiếc.
- Vâng.
- Bây giờ tất cả mọi người hãy nghỉ ngơi, tôi sẽ canh chừng hắn. Chỉ cần hắn sơ hở một chút tôi sẽ hành động ngay.
Phong miễn cưỡng phải làm theo lệnh của Lê Trung. Anh cùng Tuân và Thuận ngồi dựa mình vào vách đá nghỉ lấy sức sau một đêm thức trắng.
Vết thương của Hồng nhiễm trùng, sưng tấy lên. Các bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật lấy đầu đạn trên vai Hồng ra. Hồng vẫn còn sốt mê man. Cô được các bác sĩ tận tình cứu chữa.
Về phía Quốc, vết thương chỉ lướt qua phần mềm trên bả vai anh được băng bó cẩn thận. Các chiến sĩ công an chuẩn bị đưa anh về đồn hỏi cung. Quốc cố nài nỉ:
- Các anh cho tôi được vào thăm Hồng, rồi tôi sẽ theo các anh ngay.
Hai chiến sĩ trinh sát đưa mắt nhìn nhau hội ý rồi khẽ gật đầu:
- Anh có mười phút tự do. Tranh thủ lên nhanh nhé.
- Cám ơn các anh.
Quốc được đưa vào phòng bệnh của Hồng. Nhìn Hồng mê man, trên tay còn gắn dây chuyền dịch. Từng giọt... từng giọt thấm dần vào cơ thể cô như xoa dịu bớt đi cơn nóng sốt trong người. Quốc nghe thương cảm trong lòng.
Thời gian quen biết, gần nhau quá ngắn ngủi mà sao lòng như đã gắn chặt từ bao giờ.
- Hồng! Hồng!
Quốc tha thiết gọi, Hồng vẫn nhắm nghiền đôi mắt như không cảm nhận được tình anh. Quốc nghe đau nhói trong lòng.
- Thời gian đã hết. Xin mời anh về cơ quan chúng tôi để hỗ trợ điều tra.
Tiếng nói nghiêm nghị của một chiến sĩ vang lên. Quốc gật đầu:
- Tôi sẵn sàng.
Rồi anh nhìn sang Hồng lưu luyến:
- Hồng! Anh đi nghe. Cố mà tỉnh lại nghe Hồng.
Quốc theo hai chiến sĩ về đồn công an. Người cán bộ điều tra đưa anh về phòng hỏi cung chấp vấn.
- Anh thấy sức khỏe trong người như thế nào?
- Rất ổn, thưa cán bộ.
- Anh có thể trả lời những câu hỏi của chúng tôi không?
- Cán bộ cứ hỏi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần.
- Anh tên gì?
- Tôi tên Quốc.
- Cả họ lẫn tên.
- Nguyễn Kiên Quốc.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi tám.
- Quê quán?
- Phường tư, quận nhất, thành phố...
- Gia đình anh có bao nhiêu người? Cha mẹ anh ở đâu?
- Thưa cán bộ, gia đình tôi chỉ có hai anh em và một mẹ già. Tôi có người anh đã có gia đình.
- Anh đã có vợ con chưa?
- Dạ chưa.
- Tại sao anh lại tham gia vào tổ chức của Chơ Rớt?
Quốc thoáng ngập ngừng:
- Thưa cán bộ, tôi... tôi không tham gia...
Anh cán bộ nhìn Quốc nghiêm nghị bảo:
- Anh hãy thành khẩn mà trả lời câu hỏi của chúng tôi.
- Vâng.
- Tổ chức của Chơ Rớt có bao nhiêu người?
- Thưa cán bộ, chỉ có mười người.
- Anh giữ nhiệm vụ gì trong tổ chức?
- Thưa cán bộ, tôi không có nhiệm vụ gì cả. Hằng ngày tôi chỉ ở trong hang lo thức ăn cho Chơ Rớt.
- Anh tham gia tổ chức này được bao lâu?
- Tôi không tham gia, thưa cán bộ. Tôi bị bắt buộc.
- Cứ cho là thế. Như vậy anh ở trong hang ấy được bao lâu rồi?
- Hơn hai năm rồi.
- Tại sao lại vào trong ấy?
Một thoáng suy tư hiện lên trong mắt Quốc. Như một khúc quay chậm, ngày ấy hiện về.
Anh cán bộ điều tra ngừng bút, anh lặng người đi theo câu chuyện của Quốc. Tấm màn bí mật về "Cô gái cưỡi cọp" dần dần được hiện lên.
Rừng về đêm âm u, bóng tối dày đặc. Quốc cùng một toán người mang hàng vừa vượt biên giới vào Việt Nam băng rừng đến điểm hẹn.
Một người trong nhóm dặn dò:
- Tụi bay cẩn thận nghen, nếu gặp bọn kiểm lâm hay công an biên phòng thì phân tán ra để đến điểm hẹn, ông chủ sẽ cho người đón. Lúc này bọn chống buôn lậu nó quần dữ lắm. Lọt vào tay bọn nó với lượng ma túy trong người thì có nước lãnh án tử hình.
Thì ra nhóm người đang cắt rừng đi đêm là nhóm buôn lậu. Họ đang vận chuyển ma túy, một chất độc hại về thành phố tiêu thụ.
- Nghỉ một chút đi đại ca.
Quốc làu nhàu, chừng như một người là trưởng nhóm lên tiếng.
- Ráng lên đi. Ở giữa rừng nguy hiểm lắm, không sa vào tay công an cũng sẽ làm mồi cho thú dữ.
Quốc rùng mình:
- Như vầy nguy hiểm quá, đại ca ơi. Xong việc này, em xin ông chủ một số vốn về gác kiếm cưới vợ làm ăn cho rồi.
- Mày tưởng ông chủ sẽ dễ dàng để yên cho mày thực hiện giấc mơ ấy lắm sao?
Quốc ngạc nhiên:
- Sao vậy? Ông chủ đã hứa với em.
Tên trưởng toán cười nhạt:
- Chú mày ngây thơ lắm. Đã leo lên lưng cọp thì phải ngồi trên lưng, chú mày đã gia nhập tổ chức thì phải sống chết với tổ chức. Có ý định rời bỏ tổ chức, làm lộ bí mật của tổ chức lập tức sẽ bị khử ngay.
Quốc le lưỡi:
- Vậy mình phải làm sao hả đại ca?
- Còn biết phải làm sao hơn là cùng sống chết với tổ chức.
- Em còn một mẹ già, em chỉ muốn kiếm chút ít tiền về cưới vợ nuôi dưỡng mẹ già thôi.
- Chú mày đã nghiện chưa?
Quốc lắc đầu:
- Chưa. Em chỉ mới gia nhập và đi chuyến đầu tiên này.
- Vĩnh viễn chú mày phải gắn chặt với tổ chức để bảo đảm sanh mạng của mày và sự bình yên của bà già mày.
Quốc hoang mang:
- Đây là một tổ chức phạm pháp, mình phải rời bỏ nó ngay, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng khốc liệt. Mẹ mình làm sao mà sống nổi nếu không có mình.
Quốc lại tự trách mình:
- Chỉ một phút ham vui nông nổi mà sa bẫy hối hận không kịp.
Quốc buồn bã nhớ lại một đêm nọ cùng bạn bè vào một vũ trường. Sau khi nhảy nhót, chè chén say sưa, cao hứng, bọn chúng lôi anh vào sòng bạc. Đã thua trắng tay còn thiếu một số tiền với bọn cho vay nặng lãi. Rốt cuộc phải nhận lời đi vận chuyển hàng để trừ nợ. Bây giờ, phiêu lưu giữa rừng già, tánh mạng nguy hiểm.
- Tất cả đứng im.
Tiếng quát sắc lạnh vang lên giữa rừng đêm làm cả bọn sửng sốt.
- Công an! Chạy!
Ánh chớp lóe sáng những tiếng nổ chát chúa vang lên. Quốc cắm cổ chạy vào rừng mặc cho bao nguy hiểm vây quanh.
Quốc cứ chạy, chạy mãi, đầu va vào gốc cây rướm máu mà vẫn không thấy đau. Cho đến khi anh mệt lả, đứng ôm gốc cây thở hổn hển.
Chung quanh im lặng. Quốc mừng thầm vì mình đã chạy ra khỏi vòng phục kích. Nhưng anh đã vội mừng vì trong rừng đêm im ắng bỗng vang lên tiếng gầm rú man dại của chúa sơn lâm.
- Chết rồi! Cọp. Làm sao bây giờ? Nó đánh hơi người rất thính. Nó sẽ phát hiện ra mình. Mình sẽ chết mất.
Anh cứ chạy, chạy mãi mà không định được phương hướng. Càng chạy, tiếng gầm rú lại càng gần.
Quốc sững sờ nhìn hai đốm sáng lóe lên trong đêm. Anh như nghe rõ tiếng nghiến răng kin kít của loài hổ dữ.
Người Quốc run lên bần bật. Anh không còn sức lực để chạy nữa. Anh nhắm mắt lại chờ cái chết đến với mình.
- Mẹ! Mẹ ơi! Con không về được nữa rồi.
Giữa lúc thân thể anh sắp nằm trong móng vuốt của cọp thì...
- Phập!
Một tiếng động lạnh lùng vang lên. Cọp gầm lên đau đớn vì một mũi tên đá cắm sâu vào đôi mắt.
- Phập!
Thêm một mũi tên nữa cắm sâu vào lồng ngực cọp, máu tuôn như xối. Cọp lăn lộn, gầm rú, giãy giụa... Cây cối rạp xuống cả một vùng.
Tàn hơi, cọp nằm im bất động. Quốc như người từ cõi chết trở về. Anh bàng hoàng, chơi vơi như người trong cõi mộng.
- Ân nhân! Ân nhân! Xin lộ diện cho kẻ này được đáp tạ.
(??) thầm nghĩ: Cũng đành phó mặc cho số trời. Không theo Chơ Rớt thì chẳng tìm được lối ra. Còn ở đây thì cũng chỉ làm mồi cho cọp.
Chơ Rớt dẫn Quốc đi lòng vòng qua các gốc cây đến bên một bờ suối rồi vào hang động. Tên thuộc hạ đứng gác nhận ra Chơ Rớt cúi đầu chào:
- Thủ lĩnh!
- Trong hang có xảy ra chuyện gì không?
- Dạ không, thưa thủ lĩnh.
- Tốt.
Tên thuộc hạ đưa mắt nhìn Quốc như ngầm hỏi. Hiểu ý hắn, Chơ Rớt giới thiệu:
- Đây là Quốc, người sắp ra nhập tổ chức của chúng ta.
Quốc chào hắn:
- Từ đây về sau xin được chỉ dạy.
Tên thuộc hạ ậm ừ:
- Có gì đâu. Người nhà cả mà.
Chơ Rớt ra lệnh cho Quốc.
- Theo ta!
Quốc theo Chơ Rớt vào trong hang. Trong hang, ngọn đuốc sáng soi rõ chiếc bàn thờ, có cái đầu cọp nằm trên.
- Quỳ xuống, tuyên thệ đi.
Chơ Rớt ra lệnh, Quốc ngơ ngác hỏi:
(??)
- Đây là bàn thờ tổ. Người nào muốn gia nhập tổ chức phải tuyên thệ tuyệt đối trung thành. Nếu không móng vuốt của cọp sẽ bóp nát thân thể. Chú mày hãy tuyên thệ thần linh phò trợ ban cho sức mạnh.
Quốc quỳ xuống trước bàn thờ:
- Xin thề.
- Tốt lắm. Bây giờ ngươi hãy vào trong ngủ một giấc lấy sức đi. Ngày mai ta sẽ cho người tiêu thụ số hàng này để đổi lấy rất nhiều lương thực đồ dùng.
Chơ Rớt quý mến Quốc hơn hẳn đám thuộc hạ của hắn làm nhiều người ganh tỵ.
Quốc lặng lẽ sống trong hang, lòng anh không có định hướng gì. Nhớ nhà, nhớ mẹ, nhưng biết rằng không thể về thăm. Chắc mẹ anh đau khổ vì sự mất tích của mình.
(??)
- Vào xem tế thần đi.
Tư Thông kéo tay Quốc. Quốc ngơ ngác hỏi:
- Tế thần gì?
- Chú mày mới vào nên chưa biết. Hằng năm, vào ngày này đều có tổ chức tế thần để thần phò trợ cho chúng ta.
- Vậy à?
- Trong lúc tế thần, nhất nhất mọi chuyện chú mày nên im lặng đừng hỏi lôi thôi nhé.
- Tôi biết rồi!
Khung cảnh trong hang làm Quốc kinh hoàng thụt lùi mấy bước. Chơ Rớt đầu đội khăn đỏ, mặc bộ đồ da cọp, một cô gái bị trói dưới chân bàn thờ.
Chơ Rớt quỳ xuống khấn vái xong rồi quay lại ra lệnh:
- Tất cả hãy về chỗ ở của mình. Riêng Quốc ở lại.
Bao ánh mắt lo ngại nhìn về phía Quốc. Tất cả đều im lặng rút lui ra ngoài. Sống lưng Quốc lạnh toát, toàn thân anh sởn gai ốc khi nghĩ rằng anh sẽ bị hành hình như cô gái kia.
- Chú mày thắc mắc lắm phải không?
Thái độ của Chơ Rớt làm Quốc yên tâm.
- Xin thủ lĩnh tha tội.
Chơ Rớt bỗng đăm chiêu:
- Ta không hiểu vì sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho chú mày như thế. Có lẽ là vì... hoàn cảnh của ta và chú mày quá giống nhau, ta cũng có một mẹ già ở dưới buôn, mười mấy năm chưa về viếng thăm.
- Sao thủ lĩnh không lén về thăm?
- Có mấy lần định về, nhưng lần nào xuống buôn cũng bị công an truy đuổi. Nhưng cũng nhờ hồn phách tinh anh của cọp phò hộ, lần nào cũng gặp may mắn.
- Thần linh mà thủ lĩnh bảo là chiếc đầu cọp này à?
- Phải. Câu chuyện huyền bí ấy đã xảy ra mười mấy năm rồi. Mười mấy năm như giấc mộng cuộc đời ta.
Tiếng Chơ Rớt ngậm ngùi kể lại quá khứ của mình:
- Hồi ấy, vì ngộ sát người yêu, ta phải trốn chui trốn nhủi trong rừng. Lúc ấy có hai anh em nọ đi lạc vào trong rừng, cô em bị cọp vồ xé xác. Người anh cùng bác thợ săn dùng thuốc mê vào hang giết cọp moi tim tế mộ. Lúc đó ta ở bên ngoài chứng kiến cảnh tượng đó. Sau khi họ bỏ đi, ta mới lẻn vào khấn vái cắt đầu cọp về thờ.
- Sự việc là vậy. Nhưng sao phải giết một cô gái để cúng tế?
- Ta từng nằm mộng thấy hồn ma của cọp về trên lưng cõng cô gái. Cô ta nói rằng mỗi năm phải cúng cho vong cô ta và cọp bằng máu và trái tim của một cô gái. Nếu không, cọp và cô gái không phù trợ mà còn tạo nhiều nạn kiếp.
- Hoang tưởng!
Quốc kêu lên rồi vụt nín lặng. Chơ Rớt chẳng những không giận mà còn gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta đã lầm. Nếu không cúng tế cho cọp và cô gái như đòi hỏi thì cánh rừng này đã bị tiêu diệt từ lâu và ta đương nhiên là không thoát khỏi tử thần.
Quốc hoang mang không biết đâu là thật đâu là giả.
- Như thế thì anh tin và cho đó là sự thật à?
Tiếng nói của người điều tra đưa Quốc về thực tại.
- Ban đầu tôi không tin, nhưng sau đó thấy Chơ Rớt thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, trong việc săn bắn, tôi cũng tin rằng hồn cọp vằn đã theo bảo vệ hắn. Có lần Chơ Rớt bị cọp vồ tưởng đâu hắn phải nát xương dưới nanh vuốt của cọp, bỗng một trận cuồng phong cuốn tung bụi cát vào mặt cọp, nó phải buông Chơ Rớt và dụi mắt. Chơ Rớt thoát chết trong gang tấc. Vì thế, nên...
- Nên mỗi năm Chơ Rớt đều bắt về một cô gái vô tội để cúng tế phải không?
- Vâng.
- Còn về việc cô gái cưỡi cọp đi trong những đêm trăng sáng là như thế nào?
- Chơ Rớt rất có tài, hắn ta tạo ra một hình nộm giống cô gái cưỡi cọp rồi treo dây kéo từ chân núi xuống rừng, xong lại kéo về hang. Dân chúng bị ám ảnh bởi cái chết của cô gái năm xưa nên rất tin tưởng. Chơ Rớt lợi dụng sự sợ hãi đó để bắt cóc các cô gái và dùng phía cùng chân núi làm lễ tế vong linh cho cọp.
- Hắn ta gây tội ác như thế mà không gặp phải sự kháng cự chống đối nào của dân làng sao?
- Dân làng còn bị mê tín rất nhiều, ai cũng cho rằng việc cúng tế như vậy đem lại sự bình yên nên ai cũng phải bắt buộc chấp nhận.
- Câu hỏi cuối cùng dành cho anh.
- Cán bộ cứ hỏi.
- Chơ Rớt là ân nhân của anh lại đối xử tốt với anh, thế tại sao anh lại phản bội để cứu Hồng?
- Lúc Hồng bị uy hiếp lại mang vết thương trong người, cô ấy sốt mê man, tôi sợ nếu không cứu cô ấy thì cô ấy sẽ chết mất.
- Tại sao anh lại không ngại sự nguy hiểm cho mình để cứu Hồng?
Quốc ngập ngừng:
- Xin phép cán bộ cho tôi được phép không trả lời câu hỏi này.
Người cán bộ điều tra mỉm cười:
- Được. Bởi vì đó là chuyện tình cảm riêng tư của anh. Chúng tôi không được phép xen vào.
- Cám ơn cán bộ.
- Anh có thể về trại nghỉ ngơi. Nếu cần, chúng tôi sẽ gọi anh lên hỗ trợ phá án, anh nghĩ thế nào?
- Tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì để chuộc lại tội lỗi của mình.
- Lòng nhiệt tình và sự hối cải của anh sẽ được nhà nước khoan hồng.
- Cám ơn cán bộ.
Anh cán bộ nhìn Quốc cười tinh nghịch:
- Như thế có quá sớm không?
Quốc lặng thinh. Đẩy chồng giấy dầy về phía anh, người cán bộ bảo:
- Anh đọc lại rồi ký tên vào đây đi.
Quốc ký tên vào biên bản hỏi cung rồi đi theo người chiến sĩ bảo vệ xuống trại.
Anh cán bộ nhìn theo Quốc, khẽ mỉm cười:
- Mình có thể giúp gì được cho anh ta?
Đọc bản báo cáo về vụ án "Cô gái cưỡi cọp" xong, đại tá Nguyễn Hoàng ra lệnh:
- Lập tức hỗ trợ lực lượng vào hang bắt cho được Chơ Rớt và bảo vệ nạn nhân.
Trong đầu ông lên một phương án, phải kết hợp cùng công an thành phố Hồ Chí Minh lần cho ra đầu mối, bắt cho được bọn buôn lậu ma túy đang vận chuyển bằng đường rừng rồi vào thành phố.
Ông chợt nghĩ đến Quốc, phải cảm hóa Quốc kết hợp với Lê Trung len lỏi vào tổ chức của địch để làm nội gián nắm rõ đường đi, nước bước của địch mà tung một mẻ lưới tóm gọn chúng, trừ họa cho dân lành.
Một đêm đã trôi qua, Tuyết vẫn còn bị Chơ Rớt khống chế trong hang. Lê Trung và các chiến sĩ cũng chưa có cách gì tiếp cận Chơ Rớt mà cứu Tuyết.
Chơ Rớt nhìn Tuyết. Là một sát thủ từng giết chết nhiều cô gái, Chơ Rớt không hề run tay. Sở dĩ hắn chưa giết Tuyết vì hắn muốn kéo dài thời gian tìm cách thoát ra khỏi hang.
Tuyết sởn da gà khi bắt gặp cái nhìn của Chơ Rớt:
- Ông định làm gì tôi?
Chơ Rớt cười vang, cố ý nói to cho mọi người ở bên ngoài nghe:
- Làm gì mày à? Giết mày!
Trước mặt Tuyết bây giờ là một con quỷ dữ hơn là một con người, một con quỷ khát máu đang cầm dao dí vào ngực cô.
Tuyết lắp bắp:
- Đừng... đừng...
Như con thú hoang bị thương, Chơ Rớt ấn lưỡi dao vào vùng ngực non trắng nõn nà của Tuyết. Dùng hết sức lực cuối cùng, Tuyết mím môi đá thẳng vào vùng hạ bộ của hắn, Chơ Rớt rú lên, lăn lộn, đau đớn, hắn giơ dao lên.
- Tao sẽ moi tim mày con mọi.
Chơ Rớt mắt đỏ ngầu, rướn người tới. Tuyết nhắm mắt chờ đợi cái chết đang ụp tới.
Bụp.
Chơ Rớt sấp mặt vào ngực cô, máu từ đầu hắn phun ra. Cô muốn thét lên nhưng cổ khản đặc. Hình ảnh cuối cùng trước khi ngất đi là Phong đang ôm lấy cô thảng thốt gọi.
- Tuyết! Em có sao không?
Mặc cho Phong lay gọi, Tuyết vẫn nằm im. mặt xanh tái, máu từ vết thương trên ngực tuôn ra.
- Cầm máu cho nạn nhân.
Tuân và Thuận lao vào cấp cứu sơ bộ cho nạn nhân.
Lúc ấy đội binh viện trợ của đại tá Lê Hoàng vừa đến. Họ vội vã đưa Tuyết đi cấp cứu, thu dọn hiện trường đem xác Chơ Rớt ra khỏi hang.
Lê Trung tựa người vào vách đá nhắm nghiền mắt. Một ngày đêm trong hang cùng sự căng thẳng của cuộc chiến đã làm tiêu hao hơi sức của anh. Phát súng chính xác nhả vào đầu của Chơ Rớt đã cứu Tuyết thoát chết. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Không biết thủ trưởng có để cho anh yên mà đi du lịch với Uyển Vân không?
Nghĩ đến thủ trưởng anh lại lắc đầu:
- Đúng là tuổi già không mệt mỏi. Tuổi trẻ như anh đôi lúc còn phải chào thua.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
hay quá ad oi
đọc hay vãi