Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
??Truyện ma kinh dị [ Ụ MỐI HOANG SAU NHÀ Phần 2] ??
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Mẹ tôi nói xong thì sách cái cuốc đi về phía sau khu đất hoang bắt đầu cuốc lỗ, vì nhà nước khoán trồng cây cao su cho nên mẹ tôi phải đào những hố to và rộng, cỏ thì không cần phải dọn lại, vì những cây cao và những cây gỗ tạp đã được bên xã phát từ trước khi chúng tôi vào, bây giờ chỉ cần cần dao rựa đi chặt lại là được. Tôi ra ngoài ăn khoai lang với anh chị tôi, tôi rất muốn kể với hai anh chị là tôi có bạn mới nhưng mà nhớ lại lời dặn của A Lu nên tôi không nói nữa, ba anh chị em mỗi đứa một củ khoai rồi chúng tôi rủ nhau đi dọc theo con đường chính trước nhà đi sâu vào trong, chúng tôi muốn khám phá xem xung quanh đây có nhà ai không, và tôi cũng muốn xem có thể đến nhà A Lu hay không.
Ba anh chị em cứ đi theo con đường bé tí đi thẳng vào sâu bên trong. Đến khi vào đến một cái bìa rừng cây cũng chẳng có ai, cỏ hai bên tốt tới đầu tôi, anh Thanh nói.
— Thôi quay về đi, tưởng trong này còn có người hóa ra mới chỉ có nhà mình quá, thôi quay về đi kẻo lạc.
Anh Thanh vừa nói xong thì phía trong rừng có hai người đàn ông đi ra, một ông đeo hai khẩu súng, còn một ông bên vai vác theo một con hưu sao nhỏ, thấy chúng tôi một trong hai ông ấy quát lên.
— Mấy đứa kia, nhà chúng mày ở đâu mà đi vào rừng này, có biết trong này nguy hiểm lắm không hả, trời đất ơi gan to bằng trời hay sao mà vào đây, ma rừng nó bắt mất xác tụi bay bây giờ.
Nói rồi hai ông ấy tiến lại chỗ chúng tôi, ba anh chị em tôi bị họ quát cho thì sợ co rúm lại chẳng dám nói nên lời, cái bác vác con hưu thì nói nhỏ nhẹ hơn.
— Thôi anh Hùng, đừng quát bọn nhỏ, chắc là con của mấy hộ đi kinh tế mới chạy vào đây chứ gì, tiện đường anh em mình dẫn chúng ra, dạo này trong này nguy hiểm lắm.
Lúc này anh Thanh mới lên tiếng.
— Hai bác ơi, bọn cháu mới đến đây, nhà cháu cách đây một đoạn ấy, bố mẹ cháu được xã phát đất cho trồng cây, hôm nay ngày thứ ba đến đây nên anh chị em chúng cháu mới đi đến đây, bai bác đừng la bọn cháu.
Bác vừa nãy lên tiếng quát bọn tôi bây giờ nói hòa hoãn hơn.
— À mấy đứa là dân kinh tế mới hả, to gan nhỉ, trong rừng này có cọp đấy, cỡ ba đứa chưa đủ nhét răng nó nghe chưa, lần sau không được đi vào trong này nghe chưa nguy hiểm lắm đấy, hôm nay mà không gặp hai bác thì chúng mày tính đi vào rừng à. Thôi quay ra hai bác đưa chúng mày về.
Lúc đi thì chúng tôi hăng hái nên không biết đi bao xa, đến khí về mới thấy xa, gần về đến nhà chúng tôi mới nghe tiếng gọi hớt hãi của bố mẹ.
— Thắm ơi, Thanh ơi, Hải ơi, mấy đứa đâu rồi.
Nghe tiếng gọi của bố mẹ, biết là kiểu gì cũng ăn đòn rồi tôi dạ lên.
— Bố mẹ ơi, bọn con ở đây.
Tôi cố hét lên thật to, chắc bố mẹ tôi đã nghe thấy nên một lúc sau tôi đã nhìn thấy bố mẹ tôi chạy lại, mẹ tôi ôm đầu ba đứa lại khóc rồi nói.
— Mẹ đã dặn mấy đứa không được đi lung tung mà, trong này rừng rú nhiều mấy đứa có biết bố mẹ lo lắm không hả.
Bố tôi thì không nói gì, nghe mẹ tôi khóc hình như ông nổi máu nóng lên thì phải, ông cầm lấy cây roi vụt cho ba anh chị em chúng tôi mấy cái, lúc này bác Hùng là bác nạt bọn tôi liền lên tiếng.
— Kìa anh, cháu nỏ nhỏ ham chơi, chưa biết cái gì, chắc anh chị từ xa vào làm kinh tế nên các cháu nó ham chơi l, chúng tôi gặp mấy đứa ở trong bìa rừng nên đưa về cho anh chị.
Bố tôi lúc này mới hạ hỏa xuống, mới nhìn lại hai người đàn ông đi cùng, bố tôi thả cây roi xuống đất rồi bắt tay hai bác nói.
— Vâng vợ chồng chúng em cảm ơn hai anh, chúng em từ ngoài Thái Bình vào, theo diện kinh tế mới, em cảm ơn hai anh đưa mấy đứa con của em về đây, tìm không thấy chắc hai vợ chồng em chết mất.
Vì hai bác kia khá lớn tuổi nên nố tôi xưng em với họ, hai người thấy bố tôi thật thà chất phác nên nói.
— Ơn nghĩa gì em, thấy mấy đứa nó đi vào đó nguy hiểm, cũng như con bọn anh thôi mà, hai vợ chồng mới vào đây có khó khăn lắm không, bọn anh cũng dân kinh tế mới nhưng bọn anh ở gần đây nên cũng đỡ.
Bố tôi nghe hai bác ấy hỏi thì mới giật mình nói.
— Áy chết em vô ý quá, em.mời hai anh ghé nhà em uống ly nước, không biết hai anh có rảnh thời gian không.
Hai người đàn ông gật đầu, có lẽ sự thật thà của bố tôi đem.lại cảm tình cho họ, hai bác đi đến nhà tôi, căn nhà trống không, bố tôi chải chiếc chiếu xuống đất, chị Thắm đi pha ấm trà, mẹ tôi nướng vội mấy con cá khô, một lúc sau mẹ tôi bưng dĩa cá khô lên, và một chai rượu nhỏ.
Bố tôi và hai bác kia nhâm nhi vài ly rượu rồi bác tên Tị nói.
— Thôi hai anh uống với chú vài ly xã giao, coi như làm quen nhé, sau này có gì khó khăn thì nói hai anh giúp cho, hai anh mới đi săn được con hưu sao nhỏ, để anh chia cho vợ chồng với mấy đứa nhỏ một ít mà ăn.
Nói rồi hai bác đứng dậy định ra ngoài, bố tôi vội vàng nói.
— Ấy ấy hai anh sao lại làm thế, các anh còn có vợ con ở nhà nữa, con này đem đi bán cũng nhiều tiền mà, đừng có mổ ra mà phí.
Bác Hùng chắc là ít uống rượu, cho nên uống vài ly mặt đã đỏ bừng, lúc này gạt bố tôi nói.
— Bán cái gì mà bán, anh kết mày rồi, hôm nay anh mổ con hưu này cho chú với mấy đứa ăn, còn cản anh là lần sau anh đé*o vào đây chơi nữa đâu.
Bố tôi biết có cản nữa cũng không được nên đành theo hai bác ra sau nhà mổ con hưu, nói là bé chứ nó cũng nặng hơn hai mươi cân, mổ ra thịt đỏ au, ba chị em chúng tôi chưa bao giờ thấy mổ con này nên xúm vào xem, sau khi làm sạch thì bác Hùng và bác Tị chia cho nhà tôi một cái đùi sau và một bộ lòng, xong xuôi hai bác ra về, còn hẹn bố tôi khi nào rảnh ra nhà hai bác chơi.
Sau khi đợi hai bác Hùng và Tị đi khuất bố tôi mới quát.
— Con Thắm, thằng Thanh với thằng Hải đâu vào giường nằm úp xuống nhanh lên.
Mẹ tôi biết bố làm gì nên cũng chẳng cản, còn bọn tôi khá quen rồi, mỗi đứa bị năm roi lằn hết cả mông, nhưng không có đứa nào dám hé răng nửa lời. Sau trận roi ba chị em chúng tôi được mẹ dẫn đi tắm rửa, rồi ăn cơm. Mâm cơm hôm nay có thêm món thịt hưu xào, trông rất là ngon, từ bé đến giờ chúng tôi chưa bao giờ được ăn thịt hươu như thế này, mẹ tôi chỉ xào một tí còn lại bao nhiêu bố tôi bỏ vào cái chậu nhỏ rồi trộn muối, nước mắm ướp lên, bố tôi dùng một cái cây tre tươi xâu chúng lại rồi hun lên trên đống lửa để bảo quản được lâu.
Sau cái hôm đó chị em chúng tôi không có đứa nào dám đi linh tinh nữa, có đi đâu thì đều xin phép bố mẹ đàng hoàng, mấy hôm nay nhà tôi bắt đầu trồng cây cho nên bên xã cho các chú bộ đội vào phụ nhà tôi trồng cây, quang cảnh thật là nhộn nhịp, ba chị em chúng tôi mấy ngày nay thường hay chạy xuống bờ suối sau nhà nghịch, bố tôi có dùng xà beng đi đục vào vách đá mấy cái bậc xuống phía dưới suối, có dặn mấy chị em chúng tôi.
— Suối sâu không được đứa nào leo xuống suối nghe chưa, coi chừng bị ngã xuống là chết đuối đấy, bố mẹ bận làm con Thắm nhớ coi hai em cẩn thận nghe chưa.
Ở trên mép bờ đá sát suối bố mẹ tôi có dựng một cái lều nhỏ dùng để làm chỗ tắm, nhưng mà chị em chúng tôi thường chui vào trong này ngồi cho mát, lại nói mấy hôm nay tôi không có gặp bọn thằng A Lu đâu cả, tôi nghĩ rằng bọn nó ban đêm đi chơi còn ban ngày ngủ nên như vậy, tôi định bụng tối nay sẽ ra tìm bọn nó chơi. Chiều hôm đó sau khi trời nhá nhem thì mẹ tôi dục ba chị em tôi đi tắm vì người đứa nào đứa đó lấm lem đất đỏ trông thật là bẩn, tôi cố gắng tắm sau cùng để xem có gặp bọn A Lu như cái hôm đầu tiên hay không, tôi cố gắng đợi mãi nhưng không thấy, phía trên nhà có tiếng mẹ tôi gọi.
— Thằng Hải đâu tắm nhanh còn lên không ăn đòn bây giờ, tắm cái gì mà lâu vậy con, lên nhanh không lạnh, bố mẹ ăn hết cơm rồi này
Nghe thế tôi liền vội vang mặc quần áo rồi cầm cây đèn pin chạy lên trên nhà, ăn vội ăn vàng mấy miếng cơm rồi chúng tôi chơi một lúc rồi đi ngủ, hôm nay không biết vì sao tôi nằm mãi mà không ngủ được, cứ trằn trọc mãi bỗng tôi nghe như có người đang gọi tôi vậy.
— Hải ơi, Hải ơi, tao A Lu nè, ra đây chơi với bọn tao.
Tôi cố gắng nằm im lắng tai nghe xem có phải không, một lúc sau tôi mới dám ngồi dậy, cầm cây đèn pin, trèo qua người anh Thanh và Chị Thắm ra ngoài, mở cửa nhẹ nhàng, tôi ló đầu ra ngoài, thấy phía xa có bốn cây đuốc đang phát sáng, biết ngay là bọn A Lu đang ở dưới đó, tôi cầm đèn chạy lại, nơi bọn nó đứng là chỗ mấy cái ụ mối, vừa thấy tôi thằng A Lu nói.
— Làm gì mà lâu thế bọn tao gọi mày nãy giờ.
Lần này chúng tôi không bắt chim nữa mà bọn a Lu đã bắt sẵn rồi, bọn tôi bắt đầu nướng chim ăn như hôm bữa, đang ăn bỗng nhiên tôi thấy thằng A Lu hốt hoảng la lên.
— Chạy đi Hải ơi, chạy đi, bố tao tìm bọn tao, ông ấy mà thấy bọn tao chơi với người lạ là ông ấy đánh chết, chạy về nhà mày nhanh đu.
Tôi nghe cũng hoảng hồn, nghe theo lời thằng A Lu tôi chạy đi thật nhanh về phía nhà mình cây đèn pin trên tay cũng không dám bật lên tí nữa thì té đập mặt vào đất, vừa chạy tôi vừa quay đầu lại nhìn xem chú bọn A Lu hình dáng ra sao, nhưng một điều quái lạ là tôi không nhìn thấy bọn A Lu đâu nữa mà vhir thấy mấy ngọn đuốc lập lòe đang di chuyển về phía dưới con suối, tôi đứng nhìn một lúc lại chạy về rới cửa nhà, tôi lại quay lại nhìn thêm lần nữa, lần này tôi thấy có một người khá là to cao, không nhìn rõ mặt đang nhìn về phía tôi, rồi quay lưng đi về phía dưới con suối, giống như đang đuổi theo bọn A Lu vậy. Tôi sợ quá chui tọt vào nhà đóng cửa lại.
Sáng ngày hôm sau ngủ dậy, tôi lại bị mẹ la cho một trận vì chân tay bẩn, trên miệng cũng dính bùn đất, lần này tôi cũng khá là thắc mắc vì sao lại như vậy tôi đành lấy lý do đau bụng rồi đi vệ sinh bị té. Mẹ tôi có vẻ không tin lắm. Kể từ tối cái hôm đó đi qua mấy hôm nữa tôi chẳng gặp thằng A Lu thêm lần nào nữa. Nhưng có một điều là chỗ cái ụ mối tôi hay ngồi với bọn A Lu sau cái đêm chú nó tìm thì chỗ đó bị đào ra một cái lỗ to, không biết bố mẹ tôi đào hay là con gì đó đào lên.
Tôi cũng không quan tâm lắm, cứ ăn chơi, rồi ngủ cho đến khoảng một tuần sau, trong một lần tắm muộn. Bây giờ cây trong đất nhà tôi đã trồng hết, bố tôi có làm một con đường đi từ nhà xuống gần suối để tắm, vì chưa có dsaof được giếng nên cứ phải đi xuống tắm. Tôi đi tắm sau cùng, bỗng đang tắm thì thấy có mấy hòn đá ném bộp bộp vào cái vách bằng lá, tôi thò đầu ra nhìn thì thấy thằng A Lu đang đứng gần đó vẫy tôi, tôi vội vang mặc quần áo rồi chạy ra, vừa chạy ra tôi đã hỏi.
— Ê ALu mày đi đâu mấy ngày nay mà không đến chơi với tao. Mà nay sao có một mình mày đi à
Thằng A Lu nói.
— Bữa trước tụi tao bị bố đuổi đánh cho một trận nên bọn em tai không dám ra ngoài chơi nữa, có một mình tao thôi. Hôm nay mày đi chơi với tao đi, tao dẫn mày đi một nơi.
Tôi ngần ngừ suy nghĩ một lúc, vì giờ này mà đi bố mẹ tôi đánh què giò mất, tôi nói với nó.
— Mày đợi tao tối bố mẹ tao ngủ rồi tao đi với mày, giờ tao mà đi bố mẹ tao không thấy lại đi tìm thì mệt lắm.
Nghe tôi nói vậy thì thằng A Lu gật đầu rồi chạy biến đi vào trong mấy bụi cây phía trước, tôi đi lên nhà, sau khi ăn cơm xong tôi đi ngủ sớm, tầm nữa đêm thì nghe tiếng gọi khe khẽ của thằng A Lu, tôi tỉnh dậy, cầm cây đen oin rồi chạy đi ngay, vừa ra đến cửa nó đã đứng đợi cách đó một đoạn, thằng A Lu đi trước, tôi theo sau nó, nó dẫn tôi đi men theo con đường đi vào rừng mà hôm trước mấy chị em tôi đi, tôi thắc mắc.
— Ê mày, đi đâu đây, đi như vậy vào tới rừng mất, bữa tao nghe nói trong này có cọp đấy mày ạ, nó mà táp một cái thì chết.
Thằng A Lu nói.
— Không sao có tao rồi yên tâm đi.
Tôi bỗng thắc mắc một chuyện nên hỏi nó.
— À mà này, sao tai thấy mấy đứa em mày không có đứa nào nói chuyện vậy, từ khi tai đến đây chưa nghe tụi nó mở miệng bao giờ.
Thằng A Lu nói.
— À bọn nó không biết nói tiếng kinh đâu, bọn nó chỉ nói được tiếng của bọn tao nên không nói cho mày hiểu được. Chỉ có tao là có bố tao chỉ nên biết nói tiếng kinh thôi.
Nghe nó nói thì tôi mới ngỡ ra, À hóa ra bọn nó không biết nói tiếng kinh bọn tôi, thằng A Lu dẫn tôi đi mãi, cuối cùng cũng tới cái bìa rừng hôm trước bọn tôi đi vào, nhưng nó không dẫn tôi vào đó mà nó dẫn tôi rẽ qua một con đường khác, hóa ra con đường này bị cỏ che nên mấy hôm trước tôi không thấy, bọn tôi đi thêm một đoạn nữa thì gặp một căn nhà kiểu dáng của người địa phương có cầu thang leo lên trên, đi đến trước nhà thằng A Lu leo thei cái thang lên trên, tôi thì đứng nhìn môtk chút, tôi có cảm giác như đây là căn nhà hoang ấy, vì tôi nhìn thấy lá cây mục khắp nơi, cỏ leo um tùm, mạng nhện giang kín, nhưng mà thấy thằng A Lu đang mở cửa vào nhà nên tôi nghĩ chắc do bố mẹ nó đi rẫy nhiều ngày, không có ai dọn dẹp nên thành ra vậy. Tôi đặt chân bước lên cái cầu thang làm bằng cây gỗ, tiếng ọp ẹp phát ra, chây tôi run lên vì sợ bị té. Một lúc lâu tôi mới lên đến nơi, vào trong nhà thấy thằng A Lu đang ngồi bên một đống lửa, tôi còn thấy hình như còn có một người nữa đang ngồi ở trong góc, tối quá nhìn không rõ là ai, tôi bật đèn pin lên rọi thử, tôi suýt làm roi cái đèn oin vì thấy một người ngồi đó, ánh mắt như phát sáng nhìn về phía tôi, tôi lắp bắp.
— A Lu ai ai kia, ai ngồi trong góc vậy, có ohair bố mày không.
Lúc này A Lu như bị câm vậy, chỉ ú ở chứ không nói thành lời, tay chân khua loạn xạ, tôi tưởng nó bị gì nên chạy lại hỏi nó.
— A Lu mày bị sao vậy, mày bị sao vậy.
Tôi vừa hỏi nó vừa chú ý cái người ngồi trong góc, nhưng lạ thay khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy ông ta đâu cả, lúc này bên tai tôi có tiếng nói của thằng A Lu.
— Chạy đi Hải, chạy nhanh đi, cứ thẳng đường mà chạy đừng có quay lại, nhanh đi kệ tao, tao không sao, chạy đi.
Chẳng biết vì sao trong đầu tôi lúc này trống rỗng, chỉ có mỗi câu chạy đu của thằng A Lu mà thôi, tôi vội vàng sách cây đèn pin kên, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cửa, lao khỏi cái thang, nhắm lại con đường lúc nãy thằng A Lu dẫn tôi đến đây chạy đi, tôi cắm đầu chạy mặc cho cỏ hai bên đường cứa vào tay chân và mặt đau rát. Tôi chạy không dám quay đầu lại, phía sau lưng tôi có nghe thấy tiếng sột soạt như có người đuổi theo vậy, tôi lại gắng hết sức mà chạy, trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng chạy đi của thằng A Lu.
Tôi không biết chạy được bao lâu, xứ cắm đầu chạy trong đêm tối chẳng biết con đường này có ohair về nhà tôi hay không, đang chạy tôi bỗng nghe lên một tiếng gầm.
–” à uồm…à uồm…
Tôi chẳng biết đó là tiếng con gì (sau này mới biết đó là tiếng hổ gầm). Nghe thấy tiếng đó tôi lại càng sợ hơn, chạy thật nhanh, và kia rồi hình như tôi thấy có đốm lửa, chính là đống lửa bố tôi đốt ở trước sân nhà, tôi chạy một mạch về đến sân nhà tôi, vừa về đến đó tôi bị vấp ngay cục đá bố tôi để làm đá mài dao, chẳng biết tôi lăn mấy vòng, tôi chỉ cảm thấy chân tôi như mất cảm giác, chỉ có cảm giác tức ngực vì tôi chạy đà đang nhanh rồi lăn lộn mấy vòng nữa. Tôi nằm đó, cơn đau kéo đến tôi thiếp đi lúc nào không hay, trưa ngày hôm sau tôi mới tỉnh lại, tôi thấy mẹ đang ngồi bên cạnh khóc, nhìn xung quanh không phải là nhà tôi, chân tôi lại rất đau, tôi thì thào gọi mẹ.
— Mẹ….mẹ…mẹ ơi chân con đau quá.
Mẹ tôi thấy tôi tỉnh liền thôi khóc gọi.
— Hải, Hải con tỉnh rồi sai, con đau chân lắm à, không sao đâu chỉ bị trật khớp thôi, bác sĩ nắn lại cho con rồi, ít bữa là khỏi thôi con.
Quả thật lúc đó chân tôi rất là đau, nhưng thấy mẹ khóc tôi thương lắm, vừa lúc đó bố tôi vào, đi theo có một vị bác sĩ lớn tuổi theo vào. Đi vào ông kiểm tra chân tay, đo tim cho tôi rồi nói.
— Ổn cả rồi, không sao đâu, cháu nó bị bong gân thôi, còn mấy bộ phận khác chỉ là xước ngoài da thôi, cho cháu về nhà nghỉ được rồi.
Hóa tôi đang nằm ở trạm y tế huyện. Tối qua mẹ tôi dậy đi vệ sinh thấy cửa mở nên vào xem bọn tôi, không thấy tôi nên bố mẹ đi tìm thấy tôi nằm ở sân, chân chảy máu nên bố mẹ bế tôi băng rừng chạy bộ ra trạm y tế. Sau khi bác sĩ đi, mẹ tôi đi theo bố tôi đi làm thủ tục xuất trạm cho tôi, chân tôi được băng bằng một cái gạc dày, bác sĩ dặn không được cho tôi vận động chân trong vòng nửa tháng. Trước khi ra về vị bác sĩ lớn tuổi lúc nãy có khám cho tôi nói chuyện với bố tôi, tôi có nghe mang mang. Ông ấy hỏi bố tôi
— Nhà anh mới chuyển vào Rờ Cơi đúng không, khu đó có ma nhiều lắm nhé, tôi thì tôi không mê tín gì nhưng trong đó có cọp thanhgf tinh nữa, ở huyện thường có thợ săn vào đó tìm nó, năm ngoái có hai người mất mạng rồi đó, anh chị nên cẩn thận các cháu nhỏ, lời đồn không sai đâu, nhà anh lại kaf gia đình ở xa nhất trong khu kinh tế nên khó tiếp ứng. Năm trước tôi có vào trong đó khám bệnh cho khu kinh tế mới và người đồng bào trong đấy một tháng nên tôi rất rõ.
Bố tôi gật gật đầu lắng nghe, hai người nói chuyện một lúc nữa thì về, bố mẹ tôi thay nhau cõng tôi băng rùng đi về lại nhà, chị tôi và anh tôi còn ở nhà, đêm bắt đầu xuống nên bố mẹ hối thúc nhau đi về nhanh, kẻo anh chị ở nhà lại sợ, hai ánh đèn oin len lỏi qua những tán cây rừng hai bên đường cứ thế mà đi, mãi gần khuya mới về đến nhà. Vừa đến nhà bố tôi thấy lửa trước sân đã được chất củi đốt, trong nhà vẫn còn ánh đèn hắt ra, cửa vẫn mở, bố tôi gọi.
— Thắm, Thanh đâu sao khuya rồi không đóng cửa ngủ đi các con.
Chưa nghe hai anh chị toii trả lời thì tring nhà hai người đàn ông bước ra, hóa ra là bác Hùng và bác Tị, thấy bố tôi về bác Hùng lên tiếng.
— Hai vợ chồng bay làm gì mà để hai đứa con ở nhà khóc nheo nhóc vậy, thằng cu Hải bị làm sao không.
Lúc này tôi đã bgur trên lưng bố tôi, bác Tị đỡ tôi xuống, tôi tỉnh ngủ, mở mắt ra nhận ra hai bác nên tôi chào.
— Cháu chào hai bác, hai bác đến chơi ạ.
Anh chị tôi đã ngủ từ lâu, tôi được bác Tị đặt lên giường, nằm mãi không ngủ được, tôi nghe bố tôi và hai bác nói chuyện
— Tối qua bọn anh nghe tiếng hổ gầm, mà sáng ngày có việc nên không vào đât được, tối hai anh vào thăm thấy nhà tối om, hai đứa đang khóc nên hai anh ngôi canh cho chúng nó ngủ. Chú với cô đi đây phải cẩn thận, trong này có con hổ tinh hay ăn thịt trâu bò, có cả người nữa, ở đây tổng cộng có cả chục người bị nó thịt rồi.
Bố tôi hỏi lại.
— Thật à anh, sao không bắn nó đi, chết nhỉ, nhà em ở trong này có một mình, có chuyện gì chắc xoay không kịp mất.
Bác Hùng nói.
— Đúng rồi, cách đây mấy năm có gia đình nhà anh A La dẫn bốn đứa con đi vào đây hái nấm, tối không về được nên ngủ lại ở trong cái nhà sàn bỏ hoang gần mé rừng, tối bị hổ vồ chết cả 5 người đấy, ba trai một gái, mấy đứa đó cỡ tuổi thằng Hải nhà chú đấy.
Tôi nghe đến đấy thì điếng người, tó tai tôi dựng ngược cả lên, tôi nghĩ ngay đến mấy đứa A Lu, bọn jos cũng ba nam và một nữ xúng có một ông bố, không lẽ trùng hợp như vậy. Tuy không hiểu gì nhiều nhưng tôi càng nghĩ càng hoang mang, vì sao bọn nó thường chỉ xuất hiện vào ban đêm. Lúc này không im lặng được nữa tôi gọi bố tôi.
— Bố ơi, bố ơi.. con có chuyện muốn hỏi.
Bố tôi giật mình khi tôi gọi, ông cứ tưởng toii ngủ rồi thì phải, bố tôi vào rồi hỏi tôi.
— Sao vậy con, con đau chỗ nào à.
Tôi trả lời.
— Không con không đau, bố dẫn con ra kia tí.
Bố tôi đỡ tôi dậy, tưởng tôi đi vệ sinh nên dẫn ra ngoài nhưng khi đi ngang qua chỗ bác Hùng và Tị ngồi thì tôi nói bố tôi đứng lại, tôi hỏi bác Hùng.
— Bác ơi, trong gần rừng có còn nhà ai ở trong đoa không ạ.
Bác Hùng lắc đầu thay cho câu trả lời, còn bác Tị thì nói.
— Nhà cháu là xa nhất rồi đấy, làm gì còn nhà ai nữa.
Lúc này tôi mới nói.
— Tại lúc cháu mới đến đây có gặp được bốn bạn người dân tộc, ba nam một nữ, một bạn trong đó tên là A Lu, biết nói chuyện với cháy, còn mấy bạn kia thì im im thôi, mà mấy bạn đó còn có một ông bố nữa, cháu chỉ gặp mấy bạn đó vào ban đêm.thôi ạ.
Tôi vừa nói đến đây thì bác Tị la lên.
— Thôi chết rồi, đúng là mấy đứa đó rồi, tôi nghe mấy người nó thằng con nhà A La tên A Lu đấy, không lẽ thằng Hải gặp ma trành rồi. Cái này tôi chưa bao giờ gặp cả anh Hùng ạ, tôi chỉ nghe mấy cụ cao niên kể lại, con hổ này có từ lâu rồi nó ăn thịt người rồi còn ăn cả lưỡi của họ, bắt họ làm ma trành, chỉ chừa lại một cái lưỡi cho một người nó sai người đó đi tìm con mồi cho nó đấy, theo như thằng Hải nói có khi đó là bọn ma trành muốn dẫn thằng Hai về cho co hổ đấy.
Tôi nghe bác Tị nói như vậy thì hoảng hồn, nhưng tôi nhớ hôm qua thằng A Lu tự nhiên lại nói tôi chạy đi là sao tôi bấy giờ mới kể thật với mọi người.
— Bố ơi, tối qua con đi theo thằng A Lu đến cái ngôi nhà ở trong rừng, đến nơi con chưa kịp ngôi, không hiết vì sao thằng A Lu lại nói con chạy đi, con nghe lời nó cứ chạy mãi, không quay đầu, đến khi về đây con mới bị vấp té ở trước cửa ấy ạ.
Nghe tôi kể thì bác Hùng và bác Tị lên tiếng.
— Thế là đúng rồi, chắc thằng Hải hợp mệnh nên có thể nhìn thấy nó, chắc chắn tối qua con hổ bắt bọn kia dẫn thằng Hải đến đó để ăn thịt, không ngờ thằng nhỏ đó lại cứu thằng Hải một mạng
Bây giờ tôi mới hiết mấy đứa đó là ma, có lẽ tôi quá nhỏ để cảm nhận được ma trành nó như thế nào. Tôi chỉ thấy bác Hùng và Bác Tị vô cùng khẩn trưởng, hai bác ngồi ở nhà tôi đến sáng, khi trời vừa sáng tỏ hai bác đi rời đi, tôi không hiết hai bác về hay vài rừng. Nhưng buổi trưa tôi thấy bác quay lại, còn có các bác khác nữa, trên vai họ còn vác theo súng, dao rựa lỉnh kỉnh, có một ông cụ khá lớn tuổi đi ra, ông ấy mặc cái bộ đồ giống người tàu ấy, nhìn thấy tôi ông ấy nói.
— Ấn đường cao ráo, ánh mắt sáng ngời có các bậc tiền bối bảo hộ, mạng lớn phúc lớn. Không cần bùa phép gì hết, số nó cao lắm.
Hóa ra đây là một ông thầy người tàu, chuyên coi phong thủy, tướng số, bùa phéo, trừ tà nữa, được bác Hùng và bác Tị mời vào. Tôi nghe mấy người nàn luận cách giết con hổ tinh đó, mấy năm trước từng quây một lần nhưng không được, lần này mời ông thầy tàu tới đây để làm bẫy dụ nó. Người con hổ chọn là tôi, nên ngày hôm đó mọi người ngồi làm theo ông thầy tàu, ông ấy lấy ngày tháng năm sinh của tôi, nghe mẹ tôi nói tôi sinh ngày rằm tháng bảy nên ông thầy tàu nói.
— Hóa ra sinh ngày quỷ môn quan mở, có thể nhìn thấy ma, cho nên con hổ muốn bắt là đúng rồi.
Ông thầy tàu lấy giất cắt một cái hình nhân cao bằng tôi, rồi ông ấy lẫy mực đỏ vẽ mắt cho hình nhân, sau đó lấy cây tre cột hình nhân đí lên, ở trên đó còn ghi tên tôi, ngày tháng năm sinh và còn cắt tay tôi lấy một ít máu nữa. Sau này tôi mới biết đó là kiểu làm hình nhân thế mạng, khi con hổ nhìn vào nó sẽ nghĩ đó là tôi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, mấy bác thợ săn kia kiếm đâu ra một đống là hộp sữa bò bằng sắt, sâu lại với nhau bằng cái dây, rồi mấy bác ấy kéo cả đoàn đi mất, bố tôi nói đó là bẫy báo động, nếu có vật hay người bước qua mấy cái hộp sữa sẽ kêu lên. Khi đó tôi cũng chẳng quan tâm lắm, tối hôm đấy tôi ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau tôi thấy đoàn thợ săn về, họ thức cả đêm trực trong rừng nhưng không thấy tung tích con hổ đâu cả, ông thầy tàu lại xin một bộ quần ái của tôi, mẹ tôi lấy ra bộ quần áo rách vá chằng chịt của tôi cho ông ấy, ông ấy nói.
— Có cái này tối nay nhất định sẽ giết được nó, các anh yên tâm đi.
Các bác ấy lại ở nhà tôi tới chiều tối lại đi, đêm nay tôi không tài nào nhắm mắt được, giống như trong tâm có thứ gì đó đang gọi tôi vậy, tôi cứ đứng lên rồi nằm xuống, đến nửa đêm cả nhà tôi bii một tiếng gầm lớn giật mình thức dậy, rồi chúng tôi nghe hàng loạt tiếng súng nổ đì đùng vang lên inh ỏi. Tiếng súng vang kên dồn dập mãi mới im, cat nhà tôi không ai dám thở mạnh, cứ thế ngồi im đợi trời sáng. Tôi buồn ngủ wuas ngủ gục luôn, bỗng tôi nghe thấy tiếng thằng A Lu.
— Tạm biệt mày nhé, nhớ sống tốt nhé, tao đi đây. Mấy cáu ụ mối trong đất nhà mày đó, đài lên đu, xương của bọn tao ở dưới đó đấy. Con hổ nó bắt hồn em và bố tao, bắt tao dẫn mày đến căn nhà cho nó giết, nhưng tao thấy mày tốt nên tao muốn cứu mày. Nhớ đào xương tao lên, làm cho tao cái mọi với
Tiếng thằng A Lu biến mất. Tôi không còn nghe thấy gì nữa. Khi trời con nhá nhem thì đoàn người bác Hùng và bác Tị về, có môtk bác bị thương ở tay nữa, mọi người nói cho chúng tôi biết con hổ đã bị giết, họ tìm thấy trọng bụng con hổ có cả mấy cái vòng đeo tay nữa. Tối qua họ thiêu luôn xác con hổ luôn trong rừng, thịt nó phát ra mùi thối như xác chết chứ không phải mùi thịt nướng.
Tôi thì kể lại chuyện thằng A Lu nói, bố tôi và mấy bác đi theo tôi xuống mấy cái ụ mối phía dưới nhà tôi, họ đào lên quả thật ở dưới còn một ít xương người, ông thầy tàu mới giải thích.
— Nó muốn bọn trẻ loanh quanh ở đây để dẫn dụ người đó mà.
Sau đó họ ra về, nhà tôi ở đó mấy tháng sau thì có rất nhiều người từ nới khác đến, con đường vào đây cũng được mở rộng ra, dần dần người đến ở đông, bên xã có mở lớp dạy học nữa chúng tôi ai cũng vui mừng khi được đi học. Rồi thời gian thấm thoát qua đi cứ thế chúng tôi lớn lên với những mảnh rừng cao su bạt ngàn.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
ra nhiều bài ad ơi
ớn quá
hay quá ad ơi
quá đỉnh
lưu về đọc thôi
ớn quá
nhìn ảnh hết hồn à
xuất sắc
truyện kinh vậy
nhìn ảnh hết hồn à
quá đỉnh
ớn quá
nhìn ảnh hết hồn à
. phát tý qua đọc
vừa đọc xog luôn
cám ơn ad
truyện đỉnh vậy
xuất sắc luôn
ý nghĩa quá
truyện kinh vậy