Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

??‍♂️??‍♂️ Truyện ma kinh dị { Quỷ Hoàng Thành CHƯƠNG 2]??‍♂️??‍♂️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

 Quỷ Hoàng Thành CHƯƠNG 2

"Vi sư thường nói với các ngươi, người tu đạo chúng ta phải duy trì chính khí như một ngọn nến ban đêm, mặc cho bóng đêm bao trùm cả trời cũng không dìm được chút ánh nến nhỏ đấy, cho nên các ngươi chỉ cần theo sát bên người vi sư không cần phải lo sợ, cho dù chuyện không thành thì đến cùng tự mình thoát thân rời đi là được."

Ninh Cầm Thủy ngồi ở trên một cái ghế, nhìn thiếu niên thiếu nữ đứng bên cạnh và nói: "Sau này khi hành pháp sự hai người các ngươi nhớ kỹ phải có tâm tư tinh khiết, không được sinh ra cái gì ác niệm để cho tà ma kia thừa dịp mà vào, đến lúc đó sư phụ cũng không cứu được các ngươi. Hai người các ngươi đã nhớ chưa?”

Thiếu niên tên là Ninh Trường Cửu, thiếu nữ tên là Ninh Tiểu Linh.

Ninh Trường Cửu cúi đầu, tỉ mỉ lắng nghe, đợi đến khi lão ta hỏi hắn ngay lập tức cung kính gật đầu: "Nhớ kỹ.”

Thiếu nữ lúc trả lời cũng có thái độ cung kính nhưng nàng vừa cúi đầu thì con ngươi liền khẽ động, ẩn chứa khinh thường cùng oán giận.

Ninh Cầm Thủy gật gật đầu nói: "Vậy các ngươi ngồi thiền tĩnh tâm đi, đợi khi thời gian đến thì hãy theo vi sư cùng hàng ma.”

"Vâng." Hai người đồng loạt đáp.

Dặn dò xong Ninh Cầm Thủy đứng dậy đi ra phía bên ngoài, sau khi bước khỏi cửa hắn chỉ mới vung phất trần trong tay lên cánh cửa đã ngay tức khắc đóng lại, tiếp đó lão đạo sĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng hệt như nhìn người chết.

Thiếu niên cùng thiếu nữ vẫn chưa chân chính là người tu đạo nên tự nhiên cũng không có cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Cầm Thủy đang cách cánh cửa nhìn hai người bọn họ.

Ninh Trường Cửu nghe theo lời khuyên của sư phụ, khoanh chân ngồi, trong miệng lẩm bẩm.

Ninh Tiểu Linh liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự tin vào lão già quỷ quái kia sao?”

Ninh Trường Cửu không để ý tới lời nàng, tiếp tục ngồi thiền.

Ninh Tiểu Linh ngồi lên trên chiếc ghế, nàng khoanh cẳng chân mảnh khảnh lại, hai tay đặt lên đầu gối, nhưng vẫn chưa vội thiền mà nhẹ nhàng gõ đầu gối, tức giận nói.

"Ngươi… Cái tên ngốc này, ngươi thật sự không cảm giác được lão già kia gần đây ánh mắt nhìn chúng ta càng ngày càng không đúng sao, có lúc giống như là đang nhìn kim ngân châu báu mình tàng trữ nhưng có khi lại hệt như đang nhìn..."

Nàng mím môi, không tiếp tục nói hết câu mà thở dài nói: "Tóm lại, không chừng lúc nào đó bị lão ta bán còn không hay.”

Ninh Trường Cửu bất mãn mở mắt ra, phản bác nói: "Chúng ta đều là được sư phụ mua về, sư phụ đối với chúng ta cũng không kém, cần gì phải nói như vậy?”

Ninh Tiểu Linh cười lạnh một tiếng: "Mấy năm nay, hắn đã dạy chúng ta cái gì?”

Ninh Trường Cửu cố chấp nói: "Sư phụ tự có thâm ý.”

Ninh Tiểu Linh cười lạnh một tiếng, nàng thở dài nói: "Ngươi mua gà con vịt con, đem bọn nó nuôi lớn rồi còn truyền thụ võ nghệ, dạy bọn nó đạo lý làm người sao? Ai mà chả nuôi đến một ngày nào đó, chờ bọn nó béo phì mập mạp liền bán hoặc là tự mình làm thịt, ăn hết.”

Ninh Trường Cửu đối với ví dụ này của nàng rất không thoải mái, cau mày muốn phản bác nhưng lời nói vụng về, không biết mở miệng như thế nào.

Hắn thật sự không hiểu sư muội của mình nhìn qua rất thanh tú đáng yêu, nhưng vì cớ gì lại thường xuyên nói ra những lời khó nghe giống như lúc này.

"Ai..." Ninh Tiểu Linh chậm rãi thở dài, nàng cũng không làm bộ ngồi thiền nữa mà ngồi thả chân xuống ghế bắp chân nhẹ nhàng lắc lư, nhìn nóc nhà ngẩn người.

Nàng cũng không hiểu, sư huynh mình nhìn trông rất là thông minh nhưng vì sao lại ngu ngốc như vậy.

"Kỳ thật..." Ninh Trường Cửu chần chờ một hồi, không chắc chắn mở miệng: "Mấy ngày gần đây sau khi tới gần Hoàng thành, ta đôi khi lại nhớ tới một ít chuyện cổ quái.”

"Chuyện cổ quái?" Ninh Tiểu Linh có chút hứng thú.

Ninh Trường Cửu gật gật đầu: "Ta thường xuyên nhìn thấy một tòa đạo quan, rất quen thuộc, giống như ta đã sống ở đó từ khi còn nhỏ.”

Ninh Tiểu Linh khó hiểu nói: "Là loại đạo quan như thế nào?”

Ninh Trường Cửu lắc đầu: "Chỉ là loại bình thường, tòa đạo quan kia luôn trong trạng thái đóng kín nhưng bên trong hình như lại có bảy người... Không, tám người!”

Ninh Tiểu Linh cười nói: "Sư huynh ngốc, pháp sự còn chưa bắt đầu mà ngươi đã trúng tà rồi sao?”

"Ta cũng không biết." Ninh Trường Cửu lắc đầu, tự giễu cười cười, nghĩ thầm mình thật sự là càng ngày càng hồ đồ.

Hắn yên lặng nghĩ đến lời dạy của sư phụ, đọc vài câu khẩu quyết thanh tâm, tâm của hắn chậm rãi bình ổn lại, không hề nghĩ đến những chuyện hư vô mờ ảo kia nữa.

Thiếu nữ lấy một ít lương khô đặt ở trong miệng chậm rãi nhai, nàng nhìn phía ngoài cửa sổ dần bị bóng đêm bao phủ như mang theo bí mật cùng sức mạnh, trong đáy lòng không nhịn được chợt cảm thấy bất an.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Ninh Tiểu Linh vung nắm đấm đập lên lưng ghế, càng lúc càng cảm thấy phiền não.

Khi Ninh Cầm Thủy trở về, thời gian cũng đã đến gần: "Các ngươi hãy chuẩn bị đi, xong hết thảy thì cùng ta xuất phát.”

Ninh Trường Cửu cùng Ninh Tiểu Linh đi theo ra ngoài, lúc đóng cửa Ninh Trường Cửu nhỏ giọng nói: "Sư muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi.”

Người sợ mới là ngươi... Ninh Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, làm bộ không nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, trong lòng mắng một câu nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Ninh Cầm Thủy từ trong tay áo lấy ra hai tấm hoàng phù rồi phân ra giao cho bọn họ, thần sắc nghiêm túc nói: "Đây là bảo phù hộ thân, dán lên người, sau này nếu có bất trắc nó có thể cứu lấy tính mạng các ngươi.”

Ninh Trường Cửu cùng Ninh Tiểu Linh tiếp nhận giấy phù, đồng nhất cảm tạ sư phụ.

Sương mù đêm dần dần bao phủ Hoàng thành.

Giờ tý, trăng sáng lên cao, cửa cung điện oai hùng đóng chặt, trong cung đèn lồng được bố trí ngoài sân cũng bắt đầu thắp sáng, ánh sáng nến màu đỏ đem đồ bày biện bên trong chiếu sáng rực.

Ninh Cầm Thủy đứng ở cửa điện nhíu mày.

Người tiếp đón vẫn như cũ là vị Tống Trắc đại nhân lúc ban ngày kia, Tống Trắc giải thích: "Chủ điện nơi này là tướng quân Vương Ương Ngư, từ lúc tướng quân bạo chết ba ngày sau đó tòa cung điện này cũng tự bốc cháy, không những thế còn thường xuyên nghe thấy âm thanh của của người lớn tuổi mơ hồ truyền tới."

Ninh Cầm Thủy cau mày nói: "Âm thanh như thế nào?"

Tống Trắc trả lời: "Rất mơ hồ, không có ai nghe được rõ ràng, nhưng cung nữ đều nói đó là âm thanh của tướng quân Vương Ương Ngư."

Ninh Cầm Thủy lại hỏi tiếp: "Xác ch*t Vương tướng quân ở nơi đâu?"

Tống Trắc dường như nhớ lại cái gì đó, theo bản năng siết chặt nắm tay thở dài trả lời: "Cháy rồi."

Ninh Cầm Thủy nghi hoặc hỏi: "Nhanh như vậy đã thiêu xác rồi ư? Là bị bệnh dịch truyền nhiễm sao?"

Tống Trắc lắc đầu, thần sắc phức tạp: "Không, là tự bốc cháy, dập như thế nào cũng không thể dập tắt được."

Sắc mặt Ninh Cầm Thủy khẽ thay đổi, lão ta vuốt vuốt râu dài màu hoa tiêu, ngón tay trong ống tay áo động đậy lấy tốc độ cực nhanh bấm đốt tay tính toán.

Tống Trắc thở dài nói: “Ninh lão tiên sinh ngay lúc này biết khó mà lui thì ta về sau cũng sẽ không khó xử.”

Ninh Cầm Thủy ngoảnh mặt làm ngơ, tay lão ta đã ấn vào cửa, phong ấn đã được gỡ bỏ đi, Ninh Cầm Thủy đẩy cửa bước vào, ánh nến bên trong đại sảnh phản chiếu làm râu và tóc lão ta đỏ bừng lên.

Thời điểm khi lão ta bước qua cánh cửa, một đồng xu từ tay áo của lão ta rơi ra vừa lúc rơi ngay cánh cửa.

"Hừ, trò mèo cố làm ra vẻ bí ẩn." Ninh Cầm Thủy liếc nhìn bốn phía, hất áo choàng ra, trong phòng ánh nến liền dập tắt hơn phân nửa, lão ta trầm giọng nói: "Trường Cửu, Tiểu Linh, theo ta hàng ma."

Thiếu niên và thiếu nữ liếc nhìn ánh nến mờ mờ ảo ảo bên trong đại điện, trong lòng cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn đồng thanh đáp lại:

"Vâng, sư phụ"

Khi nói chuyện bước chân của Ninh Gia Thủy cũng dần chậm lại, bàn tay nhét vào bên trong ống tay áo, bảy vật nhỏ giống như răng thú từ bên trong không gian phóng ra, lơ lửng xung quanh người lão ta, giống như là ma khí bảo vệ thân thể của lão.

Theo sau lão ta là thiếu nữ đang khoanh tay, nàng lén lút nhìn thoáng qua lão, vẻ mặt có chút khó chịu.

Còn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh nàng gần như ngốc nghếch, chỉ đi theo phía sau lão ta, không dám nhìn xung quanh dù chỉ một chút.

Lão ta không quan tâm đến sự sống chết của thiếu niên và thiếu nữ sau lưng, chúng chỉ là những đứa trẻ được lão ta thu mua ở chợ vài năm trước, tuy quý giá nhưng chúng cũng giống như là pháp bảo vậy, thời điểm nên phá bỏ cho dù ngươi chảy máu trong tim thì nó cũng sẽ bị phá bỏ.

Ninh Cầm Thủy lấy ra một tờ giấy bùa, tờ giấy bùa đó ngay khi lấy ra đã bị đốt cháy, tro của tờ giấy không rơi xuống mà biến thành một con chim màu vàng vừa thực vừa ảo, vẻ mặt lão ta hơi kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng: "Ta tìm được ngươi rồi."

Lão ta chỉ vừa mới bước một bước trong nháy mắt thân thể đã vượt xa mấy thước, sau đó tiếp thêm một bước đã đi tới một bức tượng thần bên trong điện thờ.

Ninh Cầm Thủy kinh nghiệm đầy mình, không nói hai lời, trong mười ngón tay không biết từ khi nào đã kẹp lấy tám lá bùa giấy vàng, song chưởng một đẩy, tám tấm bùa cùng nhau vụt ra hệt như làm một sợi dây thừng nối liền đầu đuôi đem bức tượng đá kia khóa chặt, những ngọn nến chưa tắt bên trong phòng như đang đung đưa cũng như sắp đứt rời những lõi nến và tụ lại với nhau.

"Lão tiên sinh..." Một giọng nói ở phía sau lão ta đột nhiên vang lên.

Ninh Cầm Thủy vốn định lợi dụng tình hình để đuổi theo, nhưng thần sắc có vẻ uể oải, lộ ra vẻ bàng hoàng.

"Lão tiên sinh..."

Giọng nói lại hét lên, giọng nói ân cần, như là một người bạn cũ lâu ngày mới được gặp lại.

"Đừng có làm phiền ta."

Ninh Cầm Thủy khẽ cắn đầu lưỡi, trong đau đớn đã mang đến cho lão ta sự tỉnh táo, ánh mắt lão rất nhanh lần nữa tập trung trở lại.

Trước mặt lão ta, không biết đã xuất hiện một người đàn ông mặc áo giáp vạm vỡ đứng đấy từ lúc nào, người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào lão với đôi mắt như tro tàn, khuôn mặt cùng thân thể và bàn tay đều thối rữa đến mức có thể nhìn thấy xương, trên áo giáp đều là những vết rạn nứt, hắn ta cười toe toét, thịt thối bên trong đã thối rữa, trong thịt dính đầy máu trắng như máu ẩn chứa những con giòi.

Ninh Cầm Thủy không nhận ra người nam nhân này, nhưng trực giác của lão ta nói cho lão ta biết, người này chính là vị tướng quân đã ch*t ngày hôm đó Vương Ương Ngư!

Trong lời giới thiệu của Tống Trắc, Vương Ương Ngư tu hành nhiều năm, lại được tôi luyện trên sa trường, một thân võ công mạnh mẽ vô cùng, âm hồn khó gần, không biết rốt cuộc là bị lực lượng gì ăn mòn, lại dẫn đến dạng kết cục này?

Ninh Cầm Thủy vẻn vẹn chỉ chần chờ trong một khoảnh khắc, lão ta lại phát hiện thân thể của bản thân cũng bắt đầu cứng ngắc, ngón tay của lão ta vốn tràn đầy nếp nhăn nhưng hiện tại bằng mắt thường có thể thấy chúng đang dần biến mất vì nhiệt độ cùng màu máu đang bị rút dần, không lâu nữa, lão ta sẽ có kết cục như Vương Ương Ngư!

“Mê chướng tâm loạn?” Lão ta quyết định nhanh chóng, kịp thời hét to một tiếng, trong thân thể gầy yếu, áo bào lại bay lên như gặp gió, năm ngón tay giống như mỏ ưng, hướng về phía trước đập đi: “Nghiệt chướng đừng có mà càn rỡ!”

Hàng chục đạo ánh sáng từ giữa tay áo lão ta bắn ra, mỗi một đường đều giống như một mũi tên mạnh mẽ, đâm thẳng về phía trước.

Thi thể của Vương Ương Ngư kia đang rỉa máu và một tiếng hét xuyên thấu tim nổ ra, tiếng kêu thảm cực ngắn sau đó lão ta đứng thẳng ngã về phía sau.

Ầm ầm một tiếng nổ vang, thần sắc của Ninh Cầm Thủy đột nhiên biến đổi, sau khi tảng đá vỡ vụn, trước mắt lão ta đều là tượng đá.

Lão ta thu tay về, xác nhận đã bài trừ mê chướng, thiếu niên sau lưng lại đột nhiên hét lên.

“Sư phụ! Tay của người!”

Ninh Cầm Thủy vô ý thức nhìn xem qua, sắc mặt lão ta đột nhiên kịch biến, trên đôi tay của lão, máu tươi xuôi theo kẽ tay hướng xuống dưới không ngừng chảy! Lão ta dám xác định, đây không phải máu của bản thân!

Lão ta muốn rút pháp khí từ bên trong tay áo ra, nhưng lại phát hiện toàn thân cứng ngắc được không cách nào nhúc nhích, một cỗ ý lạnh từ sau lưng dâng lên, mát thấu xương sống, giống như có con rết xuôi theo lưng đang đi lên.

Trước mắt của lão ta đột nhiên xuất hiện một điểm đen, điểm đen kia chiếm lấy đồng tử của lão ta, nhanh chóng khuếch tán, bỗng nhiên hình như có quỷ vật to lớn đang leo ra khỏi hang động, tốc độ nhanh đến mức quỷ dị.

Lúc ý thức lão ta bị nuốt hết, thần sắc Ninh Cầm Thủy đột biến, lão khó khăn nghiêng đầu qua một bên, nhìn thiếu niên cùng thiếu nữ sau lưng bằng một mắt.

Thiếu niên kia chưa bao giờ gặp qua bộ dáng đáng sợ như thế này của sư phụ, vô ý thức lui về sau một bước, mà cô bé kia hai chân trực tiếp quỳ ngã xuống đất.

Khóe miệng lão nhân cứng ngắc, hét lớn nói: “Thiên tôn hàng chỉ, thông linh mời thần!”

Quần áo của thiếu niên cùng thiếu nữ cùng nhau nứt ra, hai tấm bùa vàng trước đó ở trên ngực hai người đang kéo lấy thân thể của bọn hắn, đem bọn hắn đến phía trước người lão.

Lúc trước lão ta cho bọn hắn hai tấm bùa, nói đây là bùa hộ thân có thể hộ thân bảo vệ bản thân, nhưng bây giờ lại thành bùa đoạt mệnh.

“Sư muội!” Ninh Trường Cửu vội vàng hô một tiếng, cố gắng bước đi chặn ở phía trước người của thiếu nữ.

Ninh Tiểu Linh muốn xé đi lá bùa trên người, nhưng tấm bùa vàng kia lại giống như mọc rễ, khiến người ta cảm thấy máu thịt của bản thân giống như bị lấy đi.

Tấm phù trên người nàng bỗng nhiên hướng về phía trước, một phát đụng vào trên lưng của Ninh Trường Cửu, nàng vô ý thức mà ôm lấy thân thể của thiếu niên trước mặt, chỉ là không làm được chuyện gì, hai người cùng nhau bị kéo về hướng phía trước.

Ninh Trường Cửu đứng mũi chịu sào đi đến trước mặt lão nhân.

Ninh Cầm Thủy không chút nào lưu tình địa một bàn tay đập đến thiên linh cái của hắn.

Ninh Trường Cửu không kịp kêu thảm, tay chân chớp mắt xụi lơ, thân thể của hắn vẫn như trước chặn ở trước mặt thiếu nữ, nhưng lại vô lực quỳ xuống, vô số khí tức uế tà từ đỉnh đầu rót vào.

Đây là thủ đoạn từ thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ gần như đều dùng thủ đoạn của trấn ma thân này! Lão nhân tổn hao nhiều năm mới tìm được hai “đồ chứa” phù hợp, nếu không phải bây giờ đang gặp phải nguy hiểm, lão ta tuyệt đối không nỡ dùng.

Khí tức từng âm tà theo đó mà rót vào trong cơ thể của Ninh Trường Cửu, Ninh Cầm Thủy có cơ hội thở dốc, ánh mắt độc ác của lão ta nhìn về phía thiếu nữ còn lại đang giãy dụa, thần sắc lại đột nhiên biến đổi.

Ninh Tiểu Linh đang cố gắng nâng tay lên, nhưng không phải là đầu hàng.

Phía sau thân thể của nàng, loáng thoáng hiển hiện ra một cái bóng hư ảo, bóng dáng trắng tuyết - đó là một con tuyết hồ đang cuộn mình.

Ninh Cầm Thủy ngạc nhiên: “Nha đầu, ngươi lén lút học đạo pháp khi nào còn nhập cửa, kết xuất tiên thiên linh? Lại giấu ta lâu như vậy."

Quả nhiên là phôi thai tuyệt hảo, so với sư huynh đần kia của nàng tốt hơn nhiều rồi.

Đáng tiếc…

Tất cả đều không kịp nữa rồi, mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.

??‍♂️??‍♂️ Truyện ma kinh dị { Quỷ Hoàng Thành CHƯƠNG 2]??‍♂️??‍♂️

??‍♂️??‍♂️ Truyện ma kinh dị { Quỷ Hoàng Thành CHƯƠNG 2]??‍♂️??‍♂️

 Quỷ Hoàng Thành CHƯƠNG 2

"Vi sư thường nói với các ngươi, người tu đạo chúng ta phải duy trì chính khí như một ngọn nến ban đêm, mặc cho bóng đêm bao trùm cả trời cũng không dìm được chút ánh nến nhỏ đấy, cho nên các ngươi chỉ cần theo sát bên người vi sư không cần phải lo sợ, cho dù chuyện không thành thì đến cùng tự mình thoát thân rời đi là được."

Ninh Cầm Thủy ngồi ở trên một cái ghế, nhìn thiếu niên thiếu nữ đứng bên cạnh và nói: "Sau này khi hành pháp sự hai người các ngươi nhớ kỹ phải có tâm tư tinh khiết, không được sinh ra cái gì ác niệm để cho tà ma kia thừa dịp mà vào, đến lúc đó sư phụ cũng không cứu được các ngươi. Hai người các ngươi đã nhớ chưa?”

Thiếu niên tên là Ninh Trường Cửu, thiếu nữ tên là Ninh Tiểu Linh.

Ninh Trường Cửu cúi đầu, tỉ mỉ lắng nghe, đợi đến khi lão ta hỏi hắn ngay lập tức cung kính gật đầu: "Nhớ kỹ.”

Thiếu nữ lúc trả lời cũng có thái độ cung kính nhưng nàng vừa cúi đầu thì con ngươi liền khẽ động, ẩn chứa khinh thường cùng oán giận.

Ninh Cầm Thủy gật gật đầu nói: "Vậy các ngươi ngồi thiền tĩnh tâm đi, đợi khi thời gian đến thì hãy theo vi sư cùng hàng ma.”

"Vâng." Hai người đồng loạt đáp.

Dặn dò xong Ninh Cầm Thủy đứng dậy đi ra phía bên ngoài, sau khi bước khỏi cửa hắn chỉ mới vung phất trần trong tay lên cánh cửa đã ngay tức khắc đóng lại, tiếp đó lão đạo sĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng hệt như nhìn người chết.

Thiếu niên cùng thiếu nữ vẫn chưa chân chính là người tu đạo nên tự nhiên cũng không có cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Cầm Thủy đang cách cánh cửa nhìn hai người bọn họ.

Ninh Trường Cửu nghe theo lời khuyên của sư phụ, khoanh chân ngồi, trong miệng lẩm bẩm.

Ninh Tiểu Linh liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự tin vào lão già quỷ quái kia sao?”

Ninh Trường Cửu không để ý tới lời nàng, tiếp tục ngồi thiền.

Ninh Tiểu Linh ngồi lên trên chiếc ghế, nàng khoanh cẳng chân mảnh khảnh lại, hai tay đặt lên đầu gối, nhưng vẫn chưa vội thiền mà nhẹ nhàng gõ đầu gối, tức giận nói.

"Ngươi… Cái tên ngốc này, ngươi thật sự không cảm giác được lão già kia gần đây ánh mắt nhìn chúng ta càng ngày càng không đúng sao, có lúc giống như là đang nhìn kim ngân châu báu mình tàng trữ nhưng có khi lại hệt như đang nhìn..."

Nàng mím môi, không tiếp tục nói hết câu mà thở dài nói: "Tóm lại, không chừng lúc nào đó bị lão ta bán còn không hay.”

Ninh Trường Cửu bất mãn mở mắt ra, phản bác nói: "Chúng ta đều là được sư phụ mua về, sư phụ đối với chúng ta cũng không kém, cần gì phải nói như vậy?”

Ninh Tiểu Linh cười lạnh một tiếng: "Mấy năm nay, hắn đã dạy chúng ta cái gì?”

Ninh Trường Cửu cố chấp nói: "Sư phụ tự có thâm ý.”

Ninh Tiểu Linh cười lạnh một tiếng, nàng thở dài nói: "Ngươi mua gà con vịt con, đem bọn nó nuôi lớn rồi còn truyền thụ võ nghệ, dạy bọn nó đạo lý làm người sao? Ai mà chả nuôi đến một ngày nào đó, chờ bọn nó béo phì mập mạp liền bán hoặc là tự mình làm thịt, ăn hết.”

Ninh Trường Cửu đối với ví dụ này của nàng rất không thoải mái, cau mày muốn phản bác nhưng lời nói vụng về, không biết mở miệng như thế nào.

Hắn thật sự không hiểu sư muội của mình nhìn qua rất thanh tú đáng yêu, nhưng vì cớ gì lại thường xuyên nói ra những lời khó nghe giống như lúc này.

"Ai..." Ninh Tiểu Linh chậm rãi thở dài, nàng cũng không làm bộ ngồi thiền nữa mà ngồi thả chân xuống ghế bắp chân nhẹ nhàng lắc lư, nhìn nóc nhà ngẩn người.

Nàng cũng không hiểu, sư huynh mình nhìn trông rất là thông minh nhưng vì sao lại ngu ngốc như vậy.

"Kỳ thật..." Ninh Trường Cửu chần chờ một hồi, không chắc chắn mở miệng: "Mấy ngày gần đây sau khi tới gần Hoàng thành, ta đôi khi lại nhớ tới một ít chuyện cổ quái.”

"Chuyện cổ quái?" Ninh Tiểu Linh có chút hứng thú.

Ninh Trường Cửu gật gật đầu: "Ta thường xuyên nhìn thấy một tòa đạo quan, rất quen thuộc, giống như ta đã sống ở đó từ khi còn nhỏ.”

Ninh Tiểu Linh khó hiểu nói: "Là loại đạo quan như thế nào?”

Ninh Trường Cửu lắc đầu: "Chỉ là loại bình thường, tòa đạo quan kia luôn trong trạng thái đóng kín nhưng bên trong hình như lại có bảy người... Không, tám người!”

Ninh Tiểu Linh cười nói: "Sư huynh ngốc, pháp sự còn chưa bắt đầu mà ngươi đã trúng tà rồi sao?”

"Ta cũng không biết." Ninh Trường Cửu lắc đầu, tự giễu cười cười, nghĩ thầm mình thật sự là càng ngày càng hồ đồ.

Hắn yên lặng nghĩ đến lời dạy của sư phụ, đọc vài câu khẩu quyết thanh tâm, tâm của hắn chậm rãi bình ổn lại, không hề nghĩ đến những chuyện hư vô mờ ảo kia nữa.

Thiếu nữ lấy một ít lương khô đặt ở trong miệng chậm rãi nhai, nàng nhìn phía ngoài cửa sổ dần bị bóng đêm bao phủ như mang theo bí mật cùng sức mạnh, trong đáy lòng không nhịn được chợt cảm thấy bất an.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Ninh Tiểu Linh vung nắm đấm đập lên lưng ghế, càng lúc càng cảm thấy phiền não.

Khi Ninh Cầm Thủy trở về, thời gian cũng đã đến gần: "Các ngươi hãy chuẩn bị đi, xong hết thảy thì cùng ta xuất phát.”

Ninh Trường Cửu cùng Ninh Tiểu Linh đi theo ra ngoài, lúc đóng cửa Ninh Trường Cửu nhỏ giọng nói: "Sư muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi.”

Người sợ mới là ngươi... Ninh Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, làm bộ không nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, trong lòng mắng một câu nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Ninh Cầm Thủy từ trong tay áo lấy ra hai tấm hoàng phù rồi phân ra giao cho bọn họ, thần sắc nghiêm túc nói: "Đây là bảo phù hộ thân, dán lên người, sau này nếu có bất trắc nó có thể cứu lấy tính mạng các ngươi.”

Ninh Trường Cửu cùng Ninh Tiểu Linh tiếp nhận giấy phù, đồng nhất cảm tạ sư phụ.

Sương mù đêm dần dần bao phủ Hoàng thành.

Giờ tý, trăng sáng lên cao, cửa cung điện oai hùng đóng chặt, trong cung đèn lồng được bố trí ngoài sân cũng bắt đầu thắp sáng, ánh sáng nến màu đỏ đem đồ bày biện bên trong chiếu sáng rực.

Ninh Cầm Thủy đứng ở cửa điện nhíu mày.

Người tiếp đón vẫn như cũ là vị Tống Trắc đại nhân lúc ban ngày kia, Tống Trắc giải thích: "Chủ điện nơi này là tướng quân Vương Ương Ngư, từ lúc tướng quân bạo chết ba ngày sau đó tòa cung điện này cũng tự bốc cháy, không những thế còn thường xuyên nghe thấy âm thanh của của người lớn tuổi mơ hồ truyền tới."

Ninh Cầm Thủy cau mày nói: "Âm thanh như thế nào?"

Tống Trắc trả lời: "Rất mơ hồ, không có ai nghe được rõ ràng, nhưng cung nữ đều nói đó là âm thanh của tướng quân Vương Ương Ngư."

Ninh Cầm Thủy lại hỏi tiếp: "Xác ch*t Vương tướng quân ở nơi đâu?"

Tống Trắc dường như nhớ lại cái gì đó, theo bản năng siết chặt nắm tay thở dài trả lời: "Cháy rồi."

Ninh Cầm Thủy nghi hoặc hỏi: "Nhanh như vậy đã thiêu xác rồi ư? Là bị bệnh dịch truyền nhiễm sao?"

Tống Trắc lắc đầu, thần sắc phức tạp: "Không, là tự bốc cháy, dập như thế nào cũng không thể dập tắt được."

Sắc mặt Ninh Cầm Thủy khẽ thay đổi, lão ta vuốt vuốt râu dài màu hoa tiêu, ngón tay trong ống tay áo động đậy lấy tốc độ cực nhanh bấm đốt tay tính toán.

Tống Trắc thở dài nói: “Ninh lão tiên sinh ngay lúc này biết khó mà lui thì ta về sau cũng sẽ không khó xử.”

Ninh Cầm Thủy ngoảnh mặt làm ngơ, tay lão ta đã ấn vào cửa, phong ấn đã được gỡ bỏ đi, Ninh Cầm Thủy đẩy cửa bước vào, ánh nến bên trong đại sảnh phản chiếu làm râu và tóc lão ta đỏ bừng lên.

Thời điểm khi lão ta bước qua cánh cửa, một đồng xu từ tay áo của lão ta rơi ra vừa lúc rơi ngay cánh cửa.

"Hừ, trò mèo cố làm ra vẻ bí ẩn." Ninh Cầm Thủy liếc nhìn bốn phía, hất áo choàng ra, trong phòng ánh nến liền dập tắt hơn phân nửa, lão ta trầm giọng nói: "Trường Cửu, Tiểu Linh, theo ta hàng ma."

Thiếu niên và thiếu nữ liếc nhìn ánh nến mờ mờ ảo ảo bên trong đại điện, trong lòng cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn đồng thanh đáp lại:

"Vâng, sư phụ"

Khi nói chuyện bước chân của Ninh Gia Thủy cũng dần chậm lại, bàn tay nhét vào bên trong ống tay áo, bảy vật nhỏ giống như răng thú từ bên trong không gian phóng ra, lơ lửng xung quanh người lão ta, giống như là ma khí bảo vệ thân thể của lão.

Theo sau lão ta là thiếu nữ đang khoanh tay, nàng lén lút nhìn thoáng qua lão, vẻ mặt có chút khó chịu.

Còn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh nàng gần như ngốc nghếch, chỉ đi theo phía sau lão ta, không dám nhìn xung quanh dù chỉ một chút.

Lão ta không quan tâm đến sự sống chết của thiếu niên và thiếu nữ sau lưng, chúng chỉ là những đứa trẻ được lão ta thu mua ở chợ vài năm trước, tuy quý giá nhưng chúng cũng giống như là pháp bảo vậy, thời điểm nên phá bỏ cho dù ngươi chảy máu trong tim thì nó cũng sẽ bị phá bỏ.

Ninh Cầm Thủy lấy ra một tờ giấy bùa, tờ giấy bùa đó ngay khi lấy ra đã bị đốt cháy, tro của tờ giấy không rơi xuống mà biến thành một con chim màu vàng vừa thực vừa ảo, vẻ mặt lão ta hơi kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng: "Ta tìm được ngươi rồi."

Lão ta chỉ vừa mới bước một bước trong nháy mắt thân thể đã vượt xa mấy thước, sau đó tiếp thêm một bước đã đi tới một bức tượng thần bên trong điện thờ.

Ninh Cầm Thủy kinh nghiệm đầy mình, không nói hai lời, trong mười ngón tay không biết từ khi nào đã kẹp lấy tám lá bùa giấy vàng, song chưởng một đẩy, tám tấm bùa cùng nhau vụt ra hệt như làm một sợi dây thừng nối liền đầu đuôi đem bức tượng đá kia khóa chặt, những ngọn nến chưa tắt bên trong phòng như đang đung đưa cũng như sắp đứt rời những lõi nến và tụ lại với nhau.

"Lão tiên sinh..." Một giọng nói ở phía sau lão ta đột nhiên vang lên.

Ninh Cầm Thủy vốn định lợi dụng tình hình để đuổi theo, nhưng thần sắc có vẻ uể oải, lộ ra vẻ bàng hoàng.

"Lão tiên sinh..."

Giọng nói lại hét lên, giọng nói ân cần, như là một người bạn cũ lâu ngày mới được gặp lại.

"Đừng có làm phiền ta."

Ninh Cầm Thủy khẽ cắn đầu lưỡi, trong đau đớn đã mang đến cho lão ta sự tỉnh táo, ánh mắt lão rất nhanh lần nữa tập trung trở lại.

Trước mặt lão ta, không biết đã xuất hiện một người đàn ông mặc áo giáp vạm vỡ đứng đấy từ lúc nào, người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào lão với đôi mắt như tro tàn, khuôn mặt cùng thân thể và bàn tay đều thối rữa đến mức có thể nhìn thấy xương, trên áo giáp đều là những vết rạn nứt, hắn ta cười toe toét, thịt thối bên trong đã thối rữa, trong thịt dính đầy máu trắng như máu ẩn chứa những con giòi.

Ninh Cầm Thủy không nhận ra người nam nhân này, nhưng trực giác của lão ta nói cho lão ta biết, người này chính là vị tướng quân đã ch*t ngày hôm đó Vương Ương Ngư!

Trong lời giới thiệu của Tống Trắc, Vương Ương Ngư tu hành nhiều năm, lại được tôi luyện trên sa trường, một thân võ công mạnh mẽ vô cùng, âm hồn khó gần, không biết rốt cuộc là bị lực lượng gì ăn mòn, lại dẫn đến dạng kết cục này?

Ninh Cầm Thủy vẻn vẹn chỉ chần chờ trong một khoảnh khắc, lão ta lại phát hiện thân thể của bản thân cũng bắt đầu cứng ngắc, ngón tay của lão ta vốn tràn đầy nếp nhăn nhưng hiện tại bằng mắt thường có thể thấy chúng đang dần biến mất vì nhiệt độ cùng màu máu đang bị rút dần, không lâu nữa, lão ta sẽ có kết cục như Vương Ương Ngư!

“Mê chướng tâm loạn?” Lão ta quyết định nhanh chóng, kịp thời hét to một tiếng, trong thân thể gầy yếu, áo bào lại bay lên như gặp gió, năm ngón tay giống như mỏ ưng, hướng về phía trước đập đi: “Nghiệt chướng đừng có mà càn rỡ!”

Hàng chục đạo ánh sáng từ giữa tay áo lão ta bắn ra, mỗi một đường đều giống như một mũi tên mạnh mẽ, đâm thẳng về phía trước.

Thi thể của Vương Ương Ngư kia đang rỉa máu và một tiếng hét xuyên thấu tim nổ ra, tiếng kêu thảm cực ngắn sau đó lão ta đứng thẳng ngã về phía sau.

Ầm ầm một tiếng nổ vang, thần sắc của Ninh Cầm Thủy đột nhiên biến đổi, sau khi tảng đá vỡ vụn, trước mắt lão ta đều là tượng đá.

Lão ta thu tay về, xác nhận đã bài trừ mê chướng, thiếu niên sau lưng lại đột nhiên hét lên.

“Sư phụ! Tay của người!”

Ninh Cầm Thủy vô ý thức nhìn xem qua, sắc mặt lão ta đột nhiên kịch biến, trên đôi tay của lão, máu tươi xuôi theo kẽ tay hướng xuống dưới không ngừng chảy! Lão ta dám xác định, đây không phải máu của bản thân!

Lão ta muốn rút pháp khí từ bên trong tay áo ra, nhưng lại phát hiện toàn thân cứng ngắc được không cách nào nhúc nhích, một cỗ ý lạnh từ sau lưng dâng lên, mát thấu xương sống, giống như có con rết xuôi theo lưng đang đi lên.

Trước mắt của lão ta đột nhiên xuất hiện một điểm đen, điểm đen kia chiếm lấy đồng tử của lão ta, nhanh chóng khuếch tán, bỗng nhiên hình như có quỷ vật to lớn đang leo ra khỏi hang động, tốc độ nhanh đến mức quỷ dị.

Lúc ý thức lão ta bị nuốt hết, thần sắc Ninh Cầm Thủy đột biến, lão khó khăn nghiêng đầu qua một bên, nhìn thiếu niên cùng thiếu nữ sau lưng bằng một mắt.

Thiếu niên kia chưa bao giờ gặp qua bộ dáng đáng sợ như thế này của sư phụ, vô ý thức lui về sau một bước, mà cô bé kia hai chân trực tiếp quỳ ngã xuống đất.

Khóe miệng lão nhân cứng ngắc, hét lớn nói: “Thiên tôn hàng chỉ, thông linh mời thần!”

Quần áo của thiếu niên cùng thiếu nữ cùng nhau nứt ra, hai tấm bùa vàng trước đó ở trên ngực hai người đang kéo lấy thân thể của bọn hắn, đem bọn hắn đến phía trước người lão.

Lúc trước lão ta cho bọn hắn hai tấm bùa, nói đây là bùa hộ thân có thể hộ thân bảo vệ bản thân, nhưng bây giờ lại thành bùa đoạt mệnh.

“Sư muội!” Ninh Trường Cửu vội vàng hô một tiếng, cố gắng bước đi chặn ở phía trước người của thiếu nữ.

Ninh Tiểu Linh muốn xé đi lá bùa trên người, nhưng tấm bùa vàng kia lại giống như mọc rễ, khiến người ta cảm thấy máu thịt của bản thân giống như bị lấy đi.

Tấm phù trên người nàng bỗng nhiên hướng về phía trước, một phát đụng vào trên lưng của Ninh Trường Cửu, nàng vô ý thức mà ôm lấy thân thể của thiếu niên trước mặt, chỉ là không làm được chuyện gì, hai người cùng nhau bị kéo về hướng phía trước.

Ninh Trường Cửu đứng mũi chịu sào đi đến trước mặt lão nhân.

Ninh Cầm Thủy không chút nào lưu tình địa một bàn tay đập đến thiên linh cái của hắn.

Ninh Trường Cửu không kịp kêu thảm, tay chân chớp mắt xụi lơ, thân thể của hắn vẫn như trước chặn ở trước mặt thiếu nữ, nhưng lại vô lực quỳ xuống, vô số khí tức uế tà từ đỉnh đầu rót vào.

Đây là thủ đoạn từ thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ gần như đều dùng thủ đoạn của trấn ma thân này! Lão nhân tổn hao nhiều năm mới tìm được hai “đồ chứa” phù hợp, nếu không phải bây giờ đang gặp phải nguy hiểm, lão ta tuyệt đối không nỡ dùng.

Khí tức từng âm tà theo đó mà rót vào trong cơ thể của Ninh Trường Cửu, Ninh Cầm Thủy có cơ hội thở dốc, ánh mắt độc ác của lão ta nhìn về phía thiếu nữ còn lại đang giãy dụa, thần sắc lại đột nhiên biến đổi.

Ninh Tiểu Linh đang cố gắng nâng tay lên, nhưng không phải là đầu hàng.

Phía sau thân thể của nàng, loáng thoáng hiển hiện ra một cái bóng hư ảo, bóng dáng trắng tuyết - đó là một con tuyết hồ đang cuộn mình.

Ninh Cầm Thủy ngạc nhiên: “Nha đầu, ngươi lén lút học đạo pháp khi nào còn nhập cửa, kết xuất tiên thiên linh? Lại giấu ta lâu như vậy."

Quả nhiên là phôi thai tuyệt hảo, so với sư huynh đần kia của nàng tốt hơn nhiều rồi.

Đáng tiếc…

Tất cả đều không kịp nữa rồi, mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi