Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P3

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

“Cậu cũng đói bụng à?”
Chiếc bọc nhựa được nhét vào tay tôi, xúc cảm lạnh buốt tựa như khi bác sĩ lấy tăm bông khử trùng cho bạn vậy!
“Tôi mời cậu ăn chân gà này, không cần cứ phải nhìn chằm chằm vào tôi hoài đâu!”
Tuy gã phát ra tiếng cười nhưng nét mặt lại lạnh lùng đến đơ cứng. Vừa nói dứt câu, gã liền quay trở về giường để tiếp tục ăn, trông vô cùng ngon miệng…
"Phù…” Tôi nhẹ thở phào, hóa ra chỉ là do bản thân tự nghĩ vớ va vớ vẩn. Xem ra người này hoàn toàn không biết ý nghĩa của lần lên tàu này…
Tôi nhìn chiếc bọc nhựa được đóng gói trong tay… Ngay lập tức, cơ thể của tôi lạnh tới mức đóng băng, hoảng hốt đến nỗi suýt đã quăng nó đi nhưng tôi nhớ trên nhóm chat có nhắc một câu: Nếu như có hành khách vừa lên xe đã muốn tặng bạn đồ ăn thì cho dù có không ăn cũng phải nhận lấy!
Tôi cố nén sợ hãi, cầm lấy cái chân gà có năm móng vuốt to bằng cỡ bàn tay của tôi nhét xuống gối đầu.
“Hửm? Sao cậu không ăn?” Gã đàn ông khó hiểu xoay qua hỏi tôi. Ngay lúc đó, tôi cũng bắt gặp được một tia sáng đỏ đang nhấp nháy trong đôi mắt gã: “Khục! Khục! À… Tôi… bây giờ chưa đói, định đợi lát nữa đói rồi mới ăn.”
“A, vậy à!” Gã xoa tay, vùi mình vào chăn ngủ.
Tôi âm thầm nín thở. Sau khi xác nhận gã đã thật sự ngủ rồi thì mới dám lau mồ hôi tay…
Có thể biết kẻ đang nằm đối diện giường tôi đây chắc chắn không phải là người! Thứ mà gã ăn căn bản không phải chân gà mà chính là… Tay người!!!
Tôi nghĩ đến đây liền lập tức bọc kín mình trong chăn, cơ thể căng chặt không thể chìm vào giấc ngủ.
Phải làm sao đây? Chắc chắn bây giờ đã có rất nhiều “kẻ đó” tiến lên xe, tôi nên chạy trốn sao?
Nhưng còn chưa kịp biến ý nghĩ chạy trốn trở thành hiện thực thì đoàn tàu đã chậm rãi lăn bánh. Tôi chỉ đành tiếp tục thận trọng đối mặt với "bọn chúng”.
Tôi mở điện thoại, xem tin nhắn mới nhất: “Xin các vị hành khách chú ý! Có sói lẫn vào bầy cừu! Có sói lẫn vào bầy cừu!"
Có sói lẫn vào bầy cừu à?
Người là cừu hai chân, vậy thì cái gì sẽ là sói?
Kẻ ăn cừu chính là sói…
Lúc này, tính năng cấm chat trong nhóm đã được tắt, lập tức có người tag tên của người nặc danh lên hỏi: “Ông anh à, bây giờ chúng tôi phải nên làm gì đây? Mấy ông bạn đồng hương gần giường tôi kéo nhau đi hút thuốc hết rồi mà tới giờ này còn chưa thấy ai về nữa. Lại còn có người tiếp tục lên xe, leo lên ngủ trên giường của bọn họ nữa đấy? Nhưng chúng tôi còn chưa tới đúng trạm cuối mà!”
“Sao anh lại đặt nick của mình là nặc danh vậy? Còn nắm được rất nhiều chú ý nữa? Chẳng lẽ là… anh chung băng với bọn nó? Hay nói cách khác chính là kẻ chủ mưu?”
Vô số tin nhắn xuất hiện đã làm trôi đi lời nhắc nhở trước đó, cũng như vô số những vấn đề quan trọng được đặt ra nhưng chỉ được người nặc danh hồi âm bằng bốn chữ: “Xin hãy tin tôi!”
Thế là chấm hết, không còn gì sau đó cả…
Tôi nhấp vào hình đại diện của người nặc danh, tag hắn hỏi về vấn đề mà tôi muốn có được đáp án nhất: “Tôi cần làm gì thì mới có thể an toàn rời khỏi chuyến xe lửa này?”
Người nặc danh: “Không nên tin tưởng bất cứ ai bao gồm cả tôi. Khi đến trạm cuối rồi thì cứ đứng dậy xuống xe là sẽ được an toàn.”
??? 
Tôi đơ luôn… Chẳng phải người này vừa rồi vẫn còn nhắn “Xin hãy tin tôi” sao?
Thế nhưng, người nặc danh lại nói tiếp: “Qua 05 giờ sáng, tôi sẽ không còn là tôi nữa, xin không cần tin tưởng vào tôi.”
Tôi còn đang muốn hỏi tiếp thì gã đàn ông ở giường đối diện đã đột nhiên lạnh lùng nói: “Cậu chưa ăn chân gà à?”
“Khục! Khục! Tôi chưa đói.”
“À, nhớ ăn đấy.”
Tôi qua loa đáp trả vài câu. 
Trong lúc đó, trên nhóm chat đã sôi trào bùng nổ…
@Người nặc danh: “Bạn của tôi đi vệ sinh nãy giờ cũng phải hơn nửa tiếng rồi mà còn chưa thấy về nữa, gọi điện thoại cũng chỉ nhận được thông báo tắt máy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
@Người nặc danh: “Tôi với bạn gái đi tới nhà vệ sinh nhưng cô ấy lại đột nhiên ở trong đó hét toáng lên, sau đó bị biến mất đâu chẳng thấy nữa?”
@Người nặc danh: “Tôi trông thấy có bóng người màu đen ngoài cửa sổ! Không… Không phải là bóng người! Nó không phải là người!”
@Người nặc danh: “Trong mắt của đám mới lên tàu đều có tia sáng đỏ! Còn có người tặng tôi một bịch giò heo nữa nhưng rõ ràng đó là chân người mà?!!! Tên đó cứ thúc tôi ăn, tôi phải làm gì đây?”
Tôi nuốt nước miếng… 
Người đặt câu hỏi cuối cùng này gặp phải vấn đề thật sự rất giống như tôi. Thế nhưng người nặc danh lại chẳng trả lời câu hỏi nào, cứ như đã lặng mất tăm…
Lúc này, tôi đột nhiên chú ý đến. Số người trong nhóm từ 129 người trước đó đã giảm mạnh xuống chỉ còn 72 người. Bọn họ thoát nhóm, hay là…
………………
Vài phút sau, tiếng của xe đẩy nhỏ chầm chậm vang tới gần.
"Ăn khuya đây! Bán thức ăn khuya đây! Đều là quà vặt đặc sản địa phương đây nha!"
Tôi cách một lớp chăn vẫn có thể ngửi được một mùi vị kích thích… tựa như là máu người.
"Có món đặc sản gì?" Gã đàn ông ở giường đối diện cất tiếng hỏi.
"Thưa ngài, chúng tôi có bán canh hầm. Nguyên liệu đều là được tuyển chọn từ nguồn chất lượng cao không đấy! Hương vị rất đặc biệt!"
"Ừ, vậy lấy cho tôi canh hầm. Tôi ăn thứ đó!"
Vì bị lòng hiếu kỳ thôi thúc nên tôi len lén vén một góc chăn lên, chỉ thấy có một người phụ nữ đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ màu đỏ bưng cái tô nhựa cũng có màu đỏ lên. Thứ nước canh bên trong có màu đỏ quỷ dị cùng với những miếng thịt trắng phếu nổi lềnh phềnh…
Canh đỏ như máu, thịt trắng như tuyết bốc lên mùi tanh hôi gay mũi. Hương vị nồng đậm tới mức gây cho tôi một cảm giác thật kinh dị!
Ngay vào lúc này, tôi bất chợt nhớ ra trong nhóm chat từng có nhắc nhở: Trên xe không có nhân viên phục vụ nào mặc đồng phục màu đỏ! Đồng thời, cũng không có bán nước canh hầm!
Gã ở giường đối diện đột nhiên bất chợt hỏi tôi: "Ê anh bạn, uống nước canh hầm không? Bếp mới cho ra lò luôn này, còn nóng hôi hổi đấy!"
Gã vậy mà lại có thể phát hiện ra đôi mắt đang ti hí dòm qua góc chăn hở của tôi!!!
Tôi vội vàng điều chỉnh nhịp thở, ổn định lại cảm xúc để không khiến giọng nói của mình bị lộ ra nét hoảng sợ: "À, thôi. Tôi còn chưa đói."
"Ăn chân gà chưa?"
"Chưa!"
"Ừ."
Gã không nói thêm gì nữa, chỉ bưng chén canh lên uống một ngụm. Nước canh màu đỏ rỉ qua khoé miệng của gã, nhỏ xuống chiếc khăn trải giường trắng như tuyết trông cực kỳ chói mắt. Gã lại bóc một cục thịt trắng dày to, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến…
Tôi thu mình vào trong chăn, lắng nghe âm thanh nhai nuốt của gã mà nhắm nghiền mắt kiềm chế nỗi sợ hãi của bản thân. Chỉ có thịt người… thì mới không dính lông…
………………
Rốt cuộc, cũng đã tới 05 giờ sáng. Trong nhóm chat lại vang lên âm báo tin nhắn.
Người nặc danh: "Kính thưa các vị hành khách! Chuyến tàu K104 đã sắp đến trạm cuối cùng. Xin hãy nghiêm túc đọc kỹ những nhắc nhở trên nhóm để thuận tiện cho việc kết thúc chuyến đi này của các vị."
"Một: Món canh hầm ngon miệng lần này được phục vụ trên tàu là loại đặc sản rất đặc sắc. Các vị hành khách có thể yên tâm mua để nhấm nháp thử.
Chú ý: Đoàn tàu chưa từng cung cấp thức ăn miễn phí! Thức ăn miễn phí đều là thứ không tra rõ được nguồn gốc. Xin đừng để bị lừa, cẩn thận ngộ độc thực phẩm!
Chú ý: Canh hầm rất ngon, xin mời nhất định phải nếm thử!
Hai: Lần này nhân viên phục vụ trên tàu đều mặc đồng phục màu đỏ. Màu đỏ là màu đồng phục quy định của nhân viên đoàn tàu, mọi người có thể tin tưởng vào họ.
Chú ý: Gặp phải bất cứ vấn đề gì đều có thể thông báo đến nhân viên phục vụ. Mỗi nhân viên phục vụ đều có mặt tại căn phòng dư ra giữa điểm tiếp nối của mỗi toa xe.
Chú ý: Nhân viên phục vụ của chúng tôi đều mặc đồng phục màu đỏ!
Chú ý: Trên tàu không có nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh!
Chú ý: Không nên tin vào nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh. Đó đều là những kẻ tâm thần!
Ba: Trước khi đến trạm cuối, xin hãy giữ gìn vệ sinh môi trường nơi công cộng! Nếu như bạn muốn hút thuốc lá, xin hãy đến nhà vệ sinh hoặc phòng cho phép hút thuốc lá đặt tại điểm tiếp nối giữa các toa."
Bốn: Xin các vị hành khách nên tin tưởng lẫn nhau, cùng chung tay xây đắp một khung cảnh hài hoà.
………………
Lần nhắc nhở này gần như hoàn toàn trái ngược so với hai lần nhắc nhở trước đó. Nhưng vào một giờ trước, người nặc danh đã từng cảnh báo: Khi qua 05 giờ sáng, hắn sẽ không còn là hắn nữa, xin đừng tin tưởng!
Chẳng lẽ là nói, người nặc danh này đã xảy ra vấn đề?
Vậy hiện tại tất cả những gì tôi cần làm là thực hiện ngược lại so với lời nhắc nhở ở trong nhóm chat sao?
Tôi cắn chặt răng. Bởi vì bị vây trong cảm giác lo lắng và căng thẳng quá lâu khiến tôi đột ngột buồn tiểu, bàng quang cũng trở nên căng trướng đến khó nhịn.
Tôi cố gắng chống chọi thêm vài phút nhưng cuối cùng vẫn phải đành co quắp chân, ngọ nguậy mang giày chạy tọt vào nhà vệ sinh.
Đèn pin của điện thoại được tôi bật ở mức sáng nhất. Trong toa xe tăm tối hoàn toàn tĩnh lặng tựa như đã rơi vào một vùng điêu tàn, vắng vẻ và hoang sơ.
Tôi không ngừng âm thầm cầu nguyện… Cứ luôn cầu nguyện mãi không ngừng…
Xin tuyệt đối đừng để tôi đụng phải bất kì con quái vật kỳ dị nào hết…
"Két!"
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh. Ánh đèn bên trong trắng đục, trống trải không có thứ gì. Tôi hít thở thật sâu, bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.
"Sột soạt…" Khi đang thắt lại dây lưng quần, tôi bỗng nảy sinh một cảm giác mãnh liệt như bản thân đang bị nhìn trộm. Tôi quay phắt đầu sang rồi âm thầm giật mình. 
Là nó! Cái bóng đen đó lại xuất hiện nữa rồi!
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn bị dọa sợ đến suýt hét ầm lên. Bởi vì vào lúc này, cái bóng đen đó đã không còn chỉ riêng là một mình nó nữa!
Vô số đầu người rậm rạp tụ lại cùng nhau cùng những đôi mắt trắng dã như người chết nhìn chằm chằm vào tôi… Trong đó còn có cả bạn tốt của tôi, kí rưỡi kứt - Dương Xuân Trí???
Tôi suýt vì sợ hãi mà về chầu ông bà!
Những cái đầu người này chẳng lẽ đều thuộc về những ai đã bước xuống xe sao?
Một ý nghĩ không tốt hiện lên trong đầu tôi, đồng thời cũng là nỗi chán chường và bi thương tràn ngập. 
Bạn của mình thì chết rồi mà vào giờ phút này, tôi chỉ có thể cố gắng bịt chặt mũi miệng để che lấp đi hơi thở, tham sống sợ chết ngồi rã rời…
Tròng đỏ quỷ dị của bóng đen vẫn đang không ngừng lóe sáng, vòm cung xám xịt nhấp nháy cố định tựa như nhịp đập của trái tim, còn riêng bản thân tôi thì vẫn đang không ngừng gắt gao nín thở. Nhưng lần này không giống như trước! 
Lần trước, bóng đen chỉ đứng đó trong chốc lát liền nhanh chóng rời đi, còn lần này thì nó xuất hiện rất lâu mà vẫn không có dấu hiệu suy suyển!!!
Tôi có cảm giác như trời đất đang quay cuồng, miệng cũng sắp muốn sùi bọt mép.
Mẹ nó! Sao mày còn chưa đi nữa hả?!!!
Xem ra lần này chưa cần đến nó ra tay thì tôi cũng đã tự nín thở chết rồi… Nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn chỉ có thể liều mạng nín thở!
Đúng vào lúc tôi đã sắp nín thở tới tắt nghẹn, phổi như muốn nổ tung thì bóng đen cùng vô số đầu người đã đột ngột biến mất khỏi cửa sổ.
"Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!..."
Tôi hô hấp nặng nhọc, mồ hôi đổ đầm đìa như vừa lượn một vòng qua cửa Quỷ môn quan. Chỉ trong thoáng chốc mà đã như mấy đời…
………………..
"ĐM! Tao thề không bao giờ đi vệ sinh nữa!"
Tôi trở về chỗ của mình, dưới vô số ánh nhìn theo dõi màu đỏ mà bò lên giường. 
Bởi vì quá mức sợ hãi nên lúc này tôi bỗng cảm thấy đói liền tiện tay lôi chiếc bánh mì ở dưới gối ra, nhét vào miệng.
"Khục… Khụ! Khụ!" 
Tôi vừa cắn một cái liền cảm thấy sai… sai…
Đây không phải là bánh mì!
Tôi liếc mắt nhìn, nó là cái bọc chân gà kia!!!
Ngay vào lúc tôi đang mắc ói tới muốn nôn oẹ ra thì lỗ tai lại nhạy bén bắt được một chuỗi tiếng sột soạt.
Là gã ở giường đối diện!
Ánh mắt gã chìm trong bóng đen thăm thẳm, âm thầm nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu như tôi phun ra, có khi nào gã sẽ phát hiện ra tôi và gã không giống nhau không?
Nghĩ vậy, tôi liền cố gắng nhét toàn bộ phần chân gà còn lại vào miệng của mình, giả vờ như đang nhồm nhoàm thưởng thức, còn gục gật đầu tỏ vẻ khen ngợi mùi vị không tồi.
Tiếp đó, tôi lại nhanh chóng vùi mình vào trong chăn, giả bộ như muốn lấy nước uống nhưng trên thực tế là đang há miệng nhả toàn bộ cái chân gà nồng nặc mùi tanh hôi kia vào bọc.
Trên đó vẫn còn vương tơ máu…
Tiếp đến, tôi lại nhét bánh mì vào miệng. Lúc ngước đầu lên thì chầm chậm nhai nuốt, giả vờ như bản thân vẫn còn đang ăn chân gà, tiếp tục uống một ngụm nước… và cuối cùng là nuốt ực.
"Cậu ăn chân gà không cần phải hả xương à?" Gã hỏi.
"Há há!" Tôi cười đáp: "Ăn xương cũng ngon lắm, nhai nát nó ra là được."
"Ừ, vậy cậu ăn chân gà rồi." Gã nói xong liền im lặng không lên tiếng nữa.
Tôi im hơi lặng tiếng nhét cái chân gà mình vừa phun ra lúc nãy xuống dưới tấm ga trải giường, sau đó lại kéo chăn lên, ngả đầu liền ngủ mất…
…………….
"Keng! Keng! Xin các vị hành khách chú ý, đã sắp đến trạm tiếp theo. Sắp tới trạm cuối Giang Thành, mời các vị hành khách thu dọn hành lý chuẩn bị rời xe."
Sắp xuống xe rồi!
Trong mắt tôi lập loè ánh hào quang, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy một tia hy vọng sống sót!
Nhưng tiếp theo đó, trong nhóm chat lại báo có tin nhắn.
Người nặc danh: "Các vị hành khách! Đã sắp đến trạm cuối cùng, nhưng không phải ai trong các vị cũng có thể an toàn xuống xe. Bắt buộc phải bước ra ngoài thông qua cánh cửa ở toa thứ 12, cũng tức là toa xe cuối của đoàn tàu này thì mới có thể được an toàn rời đi. Những cửa xe khác đều là đường chết!"
"Hơn nữa, cũng chỉ cho phép một người được đi qua."
…….........
"Má, mày chơi tao! Đã sắp tới trạm cuối rồi mà mày còn nói chỉ cho có một người đi ra thôi hả?!!!"
"Má nó! Cùng lắm thì tao liều mạng!"
"Tôi là kẻ vô thần. Tất cả từ đầu tới cuối đều chẳng có căn cứ khoa học gì cả, toàn là giả thần giả quỷ!"
…………….
Ai nấy cũng đều đang điên cuồng tag người nặc danh để chửi rủa, nhưng chỉ có riêng tôi là âm thầm cảm thấy may mắn bởi vì bản thân đang ở ngay trên toa số 12. Có điều, cũng không thiếu người cạnh tranh…
Phải làm sao đây?
Phải làm sao thì mới có thể đoạt xuống xe trước?
Tôi vô cùng khát khao muốn sống! Tuyệt đối không muốn trong lúc bản thân đang còn tuổi trẻ tráng kiện như thế này mà phải mất sớm!
Đột nhiên, đầu tôi đau như búa bổ.
Không đúng! Tôi cảm thấy không phải vậy…
Người nặc danh đó…
…. Hắn đang nói dối! 
Hắn của sau 05 giờ sẽ không còn là hắn nữa!
……………………
Nửa tiếng sau, trong toa xe số 12 chật ních vô số người, đều là những kẻ ở đầu các toa khác đến để "Giành đường".
Ánh mắt của từng người đều lộ vẻ hung ác, quyết tâm phải tranh đoạt được!
Nhưng chỉ có tôi là vẫn như cũ thong thả nằm trên giường, thậm chí còn có chút phấn khởi nhìn bọn họ ngươi tranh ta đoạt giành một cái cửa ra…
………………….
"Đã tới Giang Thành! Các vị hành khách, chuyến đi đã tới điểm dừng chân cuối cùng. Xin hãy thu dọn hành lý, trông nom kỹ người già và trẻ em, lần lượt theo thứ tự xuống xe, không cần phải chen lấn xô đẩy."
Theo từng hồi phát loa phóng thanh, đoàn tàu bắt đầu tiến vào một sân ga trống trải.
Vào lúc này, bình minh cũng vừa ló dạng, tượng trưng cho niềm hi vọng và tương lai…
"Cạch! Cạch! Cạch!..."
Nháy mắt khi cửa vừa mở ra, đám đông lập tức chen lấn dồn về cửa xe của toa số 12. Khi người đầu tiên gần như đã sắp bước chân xuống thì lại đột nhiên bị phía sau tóm chặt lấy yết hầu, đè bẹp dưới chân… Rất nhanh, người đó liền mất đi hơi thở dưới trận loạn đạp.  Mà tôi thì cũng nhân cơ hội đó tung một cước thật mạnh vào đám đông…
Bọn họ tựa như những quân cờ domino chất chồng lên nhau rầm rầm đổ rạp về phía trước. Giữa những tiếng kêu la oai oái là âm thanh khóc thút thít và tiếng chửi rủa không ngừng.
Tôi đeo balo, cầm dù giẫm lên đám người đang đổ rạp như trải "thảm đỏ" mà vọt đi. Không phải cửa cuối cùng của toa xe số 12 mà ngược lại phải là cửa trước của toa xe này mới đúng!
Tôi điên cuồng nở nụ cười, nước miếng cũng vì thế mà bay tứ tung. Nhưng đột nhiên, tôi trông thấy có một cô gái đang ở phía trước, sắp vượt tôi bước ra ngoài.
Hoá ra, kẻ nhìn thấu được lời "nói dối" của "người nặc danh" không chỉ mình tôi! 
"M.Á NÓ!"
Tuy rằng việc "Chỉ có một người được thông qua" rất có thể là lời nói dối nhưng tôi vẫn cần đề phòng sẵn.
Cán dù trên tay tôi được làm bằng sắt, ở đoạn cuối còn cong vào. Tôi bèn dùng hết sức mình mà vung ra…
"Rắc!"
"Á!!!!!!"
Chiếc dù bằng kim loại đập vỡ xương mắt cá chân của cô gái một cách giòn tan. Cô ta đau đớn khóc thét lên rồi té lăn ra đất, ánh mắt tuyệt vọng pha lẫn không cam lòng cắm thẳng vào tôi.
"Ngại quá! Người không vì mình, trời tru đất diệt!" Tôi vứt lại câu nói này liền đạp lên bụng của cô ta, tung mình nhảy ra ngoài cửa xe.
Quả nhiên đúng như tôi đoán!
Ngoài cửa không có nguy hiểm gì, chỉ có một con đường an toàn thông tới lối ra.
Trước 05 giờ, người nặc danh đã nhắn: "Sau 05 giờ sáng, tôi sẽ không còn là tôi nữa, xin không cần tin tưởng."
Có ý chính là sau 05 giờ, lời của hắn đã không còn đáng tin.
Nhưng mà lời nhắc đó lại bị những tin nhắn tag của đám người kia làm trôi đi mất nên hầu như rất ít người có thể nhìn thấy. Mà trải qua hai lần nhắc nhở sống sót thành công đã khiến cho tận sâu trong tiềm thức của mọi người tự động nảy sinh tín nhiệm với hắn, đồng thời vứt câu nói này ra sau ót. 
Tôi là số ít người chú ý đến câu nhắc nhở kia, cũng càng hiếm hoi nhớ kỹ.
Và cô gái kia cũng vậy!
Không loại trừ khả năng trong các toa xe khác cũng xuất hiện những người lý trí tương tự.
Sau khi qua được cửa xe, chuyện thứ nhất mà tôi làm chính là điên cuồng chạy ngay đến lối ra.
Mà tại cửa toa xe số 12 lúc này đã phát sinh sự cố giẫm đạp cực kỳ nghiêm trọng. Những người sở hữu đôi mắt lập lòe ánh sáng đỏ đều đột nhiên trở nên ngây ngẩn, bắt đầu tiến hành tấn công những kẻ đã phát động chuyện ngu dốt này.
Đó đều là những chuyện cuối cùng mà khóe mắt tôi có thể nhìn thấy… 
Những kẻ may mắn xông qua được cửa toa xe số 12 vậy mà đều không thể sống sót. Những luồng ánh sáng đỏ kỳ lạ nhấp nháy nơi cửa xe tựa như những lưỡi hái vô hình đang thu hoạch lúa, xẻ nát bọn họ ra thành từng khối thịt vụn.
………………..
Cuối cùng, có thể an toàn trốn thoát đến lối ra chỉ còn lại có tôi cùng 19 người nữa…
………………..
"An toàn rồi! Hahaha! An toàn rồi!"
"May quá, cuối cùng cũng chạy thoát rồi!"
"Moá nó, cả đời này bà đây sẽ không thèm đi xe lửa nữa!"
Ngay vào lúc cả đám chúng tôi còn đang vui sướng vì sống sót sau tai nạn, lao vun vút tới lối ra thì bất chợt trong lòng run bắn.
Sao lại thế này?
Cách đó không xa, có vô số người đang đứng nghênh đón trên lối đi. Nụ cười trên gương mặt họ khiến tôi liên tưởng đến cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy trong nhà vệ sinh.
Không đúng…
Những người đang chờ đón này rất khác thường, nụ cười trên gương mặt họ quá cứng nhắc. Đột nhiên, ánh mắt tôi trầm hẳn xuống… Bởi vì tôi đã chứng kiến được những bóng hình không thể nào được trông thấy nhất! 
Đầu tiên là người anh em đeo tai nghe ở giường đối diện đã bị mất tích ngay trong nhà vệ sinh kia!
Còn thứ hai là cậu bạn thân từ thời cấp ba đến khi vào đại học của tôi, Dương Xuân Trí! Cậu ta vốn đã xuống xe lửa ở giữa chừng, lần cuối khi nhìn thấy là lúc tôi đang ở trong nhà vệ sinh kia…
Người thứ ba là một phụ nữ tóc tai bù xù… là người luôn đòi đi tìm con mình trước đó! Vào giờ phút này, đứa bé đang được mẹ nó ôm vào lòng.
Còn thứ tư, chính là người đàn ông đã mời tôi đi hút thuốc…
……………..
Sao lại như vậy? Sao tất cả bọn họ đều xuất hiện ở đây?
……………..
Nỗi khủng hoảng tột độ cùng sự sợ hãi và bàng hoàng, luống cuống lan tràn khắp cõi lòng tôi. Rốt cuộc là tôi đã trốn thoát khỏi một mảnh trời hay lại tiếp tục rơi vào một vực sâu đen tối khác?

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P3

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P3

“Cậu cũng đói bụng à?”
Chiếc bọc nhựa được nhét vào tay tôi, xúc cảm lạnh buốt tựa như khi bác sĩ lấy tăm bông khử trùng cho bạn vậy!
“Tôi mời cậu ăn chân gà này, không cần cứ phải nhìn chằm chằm vào tôi hoài đâu!”
Tuy gã phát ra tiếng cười nhưng nét mặt lại lạnh lùng đến đơ cứng. Vừa nói dứt câu, gã liền quay trở về giường để tiếp tục ăn, trông vô cùng ngon miệng…
"Phù…” Tôi nhẹ thở phào, hóa ra chỉ là do bản thân tự nghĩ vớ va vớ vẩn. Xem ra người này hoàn toàn không biết ý nghĩa của lần lên tàu này…
Tôi nhìn chiếc bọc nhựa được đóng gói trong tay… Ngay lập tức, cơ thể của tôi lạnh tới mức đóng băng, hoảng hốt đến nỗi suýt đã quăng nó đi nhưng tôi nhớ trên nhóm chat có nhắc một câu: Nếu như có hành khách vừa lên xe đã muốn tặng bạn đồ ăn thì cho dù có không ăn cũng phải nhận lấy!
Tôi cố nén sợ hãi, cầm lấy cái chân gà có năm móng vuốt to bằng cỡ bàn tay của tôi nhét xuống gối đầu.
“Hửm? Sao cậu không ăn?” Gã đàn ông khó hiểu xoay qua hỏi tôi. Ngay lúc đó, tôi cũng bắt gặp được một tia sáng đỏ đang nhấp nháy trong đôi mắt gã: “Khục! Khục! À… Tôi… bây giờ chưa đói, định đợi lát nữa đói rồi mới ăn.”
“A, vậy à!” Gã xoa tay, vùi mình vào chăn ngủ.
Tôi âm thầm nín thở. Sau khi xác nhận gã đã thật sự ngủ rồi thì mới dám lau mồ hôi tay…
Có thể biết kẻ đang nằm đối diện giường tôi đây chắc chắn không phải là người! Thứ mà gã ăn căn bản không phải chân gà mà chính là… Tay người!!!
Tôi nghĩ đến đây liền lập tức bọc kín mình trong chăn, cơ thể căng chặt không thể chìm vào giấc ngủ.
Phải làm sao đây? Chắc chắn bây giờ đã có rất nhiều “kẻ đó” tiến lên xe, tôi nên chạy trốn sao?
Nhưng còn chưa kịp biến ý nghĩ chạy trốn trở thành hiện thực thì đoàn tàu đã chậm rãi lăn bánh. Tôi chỉ đành tiếp tục thận trọng đối mặt với "bọn chúng”.
Tôi mở điện thoại, xem tin nhắn mới nhất: “Xin các vị hành khách chú ý! Có sói lẫn vào bầy cừu! Có sói lẫn vào bầy cừu!"
Có sói lẫn vào bầy cừu à?
Người là cừu hai chân, vậy thì cái gì sẽ là sói?
Kẻ ăn cừu chính là sói…
Lúc này, tính năng cấm chat trong nhóm đã được tắt, lập tức có người tag tên của người nặc danh lên hỏi: “Ông anh à, bây giờ chúng tôi phải nên làm gì đây? Mấy ông bạn đồng hương gần giường tôi kéo nhau đi hút thuốc hết rồi mà tới giờ này còn chưa thấy ai về nữa. Lại còn có người tiếp tục lên xe, leo lên ngủ trên giường của bọn họ nữa đấy? Nhưng chúng tôi còn chưa tới đúng trạm cuối mà!”
“Sao anh lại đặt nick của mình là nặc danh vậy? Còn nắm được rất nhiều chú ý nữa? Chẳng lẽ là… anh chung băng với bọn nó? Hay nói cách khác chính là kẻ chủ mưu?”
Vô số tin nhắn xuất hiện đã làm trôi đi lời nhắc nhở trước đó, cũng như vô số những vấn đề quan trọng được đặt ra nhưng chỉ được người nặc danh hồi âm bằng bốn chữ: “Xin hãy tin tôi!”
Thế là chấm hết, không còn gì sau đó cả…
Tôi nhấp vào hình đại diện của người nặc danh, tag hắn hỏi về vấn đề mà tôi muốn có được đáp án nhất: “Tôi cần làm gì thì mới có thể an toàn rời khỏi chuyến xe lửa này?”
Người nặc danh: “Không nên tin tưởng bất cứ ai bao gồm cả tôi. Khi đến trạm cuối rồi thì cứ đứng dậy xuống xe là sẽ được an toàn.”
??? 
Tôi đơ luôn… Chẳng phải người này vừa rồi vẫn còn nhắn “Xin hãy tin tôi” sao?
Thế nhưng, người nặc danh lại nói tiếp: “Qua 05 giờ sáng, tôi sẽ không còn là tôi nữa, xin không cần tin tưởng vào tôi.”
Tôi còn đang muốn hỏi tiếp thì gã đàn ông ở giường đối diện đã đột nhiên lạnh lùng nói: “Cậu chưa ăn chân gà à?”
“Khục! Khục! Tôi chưa đói.”
“À, nhớ ăn đấy.”
Tôi qua loa đáp trả vài câu. 
Trong lúc đó, trên nhóm chat đã sôi trào bùng nổ…
@Người nặc danh: “Bạn của tôi đi vệ sinh nãy giờ cũng phải hơn nửa tiếng rồi mà còn chưa thấy về nữa, gọi điện thoại cũng chỉ nhận được thông báo tắt máy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
@Người nặc danh: “Tôi với bạn gái đi tới nhà vệ sinh nhưng cô ấy lại đột nhiên ở trong đó hét toáng lên, sau đó bị biến mất đâu chẳng thấy nữa?”
@Người nặc danh: “Tôi trông thấy có bóng người màu đen ngoài cửa sổ! Không… Không phải là bóng người! Nó không phải là người!”
@Người nặc danh: “Trong mắt của đám mới lên tàu đều có tia sáng đỏ! Còn có người tặng tôi một bịch giò heo nữa nhưng rõ ràng đó là chân người mà?!!! Tên đó cứ thúc tôi ăn, tôi phải làm gì đây?”
Tôi nuốt nước miếng… 
Người đặt câu hỏi cuối cùng này gặp phải vấn đề thật sự rất giống như tôi. Thế nhưng người nặc danh lại chẳng trả lời câu hỏi nào, cứ như đã lặng mất tăm…
Lúc này, tôi đột nhiên chú ý đến. Số người trong nhóm từ 129 người trước đó đã giảm mạnh xuống chỉ còn 72 người. Bọn họ thoát nhóm, hay là…
………………
Vài phút sau, tiếng của xe đẩy nhỏ chầm chậm vang tới gần.
"Ăn khuya đây! Bán thức ăn khuya đây! Đều là quà vặt đặc sản địa phương đây nha!"
Tôi cách một lớp chăn vẫn có thể ngửi được một mùi vị kích thích… tựa như là máu người.
"Có món đặc sản gì?" Gã đàn ông ở giường đối diện cất tiếng hỏi.
"Thưa ngài, chúng tôi có bán canh hầm. Nguyên liệu đều là được tuyển chọn từ nguồn chất lượng cao không đấy! Hương vị rất đặc biệt!"
"Ừ, vậy lấy cho tôi canh hầm. Tôi ăn thứ đó!"
Vì bị lòng hiếu kỳ thôi thúc nên tôi len lén vén một góc chăn lên, chỉ thấy có một người phụ nữ đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ màu đỏ bưng cái tô nhựa cũng có màu đỏ lên. Thứ nước canh bên trong có màu đỏ quỷ dị cùng với những miếng thịt trắng phếu nổi lềnh phềnh…
Canh đỏ như máu, thịt trắng như tuyết bốc lên mùi tanh hôi gay mũi. Hương vị nồng đậm tới mức gây cho tôi một cảm giác thật kinh dị!
Ngay vào lúc này, tôi bất chợt nhớ ra trong nhóm chat từng có nhắc nhở: Trên xe không có nhân viên phục vụ nào mặc đồng phục màu đỏ! Đồng thời, cũng không có bán nước canh hầm!
Gã ở giường đối diện đột nhiên bất chợt hỏi tôi: "Ê anh bạn, uống nước canh hầm không? Bếp mới cho ra lò luôn này, còn nóng hôi hổi đấy!"
Gã vậy mà lại có thể phát hiện ra đôi mắt đang ti hí dòm qua góc chăn hở của tôi!!!
Tôi vội vàng điều chỉnh nhịp thở, ổn định lại cảm xúc để không khiến giọng nói của mình bị lộ ra nét hoảng sợ: "À, thôi. Tôi còn chưa đói."
"Ăn chân gà chưa?"
"Chưa!"
"Ừ."
Gã không nói thêm gì nữa, chỉ bưng chén canh lên uống một ngụm. Nước canh màu đỏ rỉ qua khoé miệng của gã, nhỏ xuống chiếc khăn trải giường trắng như tuyết trông cực kỳ chói mắt. Gã lại bóc một cục thịt trắng dày to, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến…
Tôi thu mình vào trong chăn, lắng nghe âm thanh nhai nuốt của gã mà nhắm nghiền mắt kiềm chế nỗi sợ hãi của bản thân. Chỉ có thịt người… thì mới không dính lông…
………………
Rốt cuộc, cũng đã tới 05 giờ sáng. Trong nhóm chat lại vang lên âm báo tin nhắn.
Người nặc danh: "Kính thưa các vị hành khách! Chuyến tàu K104 đã sắp đến trạm cuối cùng. Xin hãy nghiêm túc đọc kỹ những nhắc nhở trên nhóm để thuận tiện cho việc kết thúc chuyến đi này của các vị."
"Một: Món canh hầm ngon miệng lần này được phục vụ trên tàu là loại đặc sản rất đặc sắc. Các vị hành khách có thể yên tâm mua để nhấm nháp thử.
Chú ý: Đoàn tàu chưa từng cung cấp thức ăn miễn phí! Thức ăn miễn phí đều là thứ không tra rõ được nguồn gốc. Xin đừng để bị lừa, cẩn thận ngộ độc thực phẩm!
Chú ý: Canh hầm rất ngon, xin mời nhất định phải nếm thử!
Hai: Lần này nhân viên phục vụ trên tàu đều mặc đồng phục màu đỏ. Màu đỏ là màu đồng phục quy định của nhân viên đoàn tàu, mọi người có thể tin tưởng vào họ.
Chú ý: Gặp phải bất cứ vấn đề gì đều có thể thông báo đến nhân viên phục vụ. Mỗi nhân viên phục vụ đều có mặt tại căn phòng dư ra giữa điểm tiếp nối của mỗi toa xe.
Chú ý: Nhân viên phục vụ của chúng tôi đều mặc đồng phục màu đỏ!
Chú ý: Trên tàu không có nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh!
Chú ý: Không nên tin vào nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh. Đó đều là những kẻ tâm thần!
Ba: Trước khi đến trạm cuối, xin hãy giữ gìn vệ sinh môi trường nơi công cộng! Nếu như bạn muốn hút thuốc lá, xin hãy đến nhà vệ sinh hoặc phòng cho phép hút thuốc lá đặt tại điểm tiếp nối giữa các toa."
Bốn: Xin các vị hành khách nên tin tưởng lẫn nhau, cùng chung tay xây đắp một khung cảnh hài hoà.
………………
Lần nhắc nhở này gần như hoàn toàn trái ngược so với hai lần nhắc nhở trước đó. Nhưng vào một giờ trước, người nặc danh đã từng cảnh báo: Khi qua 05 giờ sáng, hắn sẽ không còn là hắn nữa, xin đừng tin tưởng!
Chẳng lẽ là nói, người nặc danh này đã xảy ra vấn đề?
Vậy hiện tại tất cả những gì tôi cần làm là thực hiện ngược lại so với lời nhắc nhở ở trong nhóm chat sao?
Tôi cắn chặt răng. Bởi vì bị vây trong cảm giác lo lắng và căng thẳng quá lâu khiến tôi đột ngột buồn tiểu, bàng quang cũng trở nên căng trướng đến khó nhịn.
Tôi cố gắng chống chọi thêm vài phút nhưng cuối cùng vẫn phải đành co quắp chân, ngọ nguậy mang giày chạy tọt vào nhà vệ sinh.
Đèn pin của điện thoại được tôi bật ở mức sáng nhất. Trong toa xe tăm tối hoàn toàn tĩnh lặng tựa như đã rơi vào một vùng điêu tàn, vắng vẻ và hoang sơ.
Tôi không ngừng âm thầm cầu nguyện… Cứ luôn cầu nguyện mãi không ngừng…
Xin tuyệt đối đừng để tôi đụng phải bất kì con quái vật kỳ dị nào hết…
"Két!"
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh. Ánh đèn bên trong trắng đục, trống trải không có thứ gì. Tôi hít thở thật sâu, bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.
"Sột soạt…" Khi đang thắt lại dây lưng quần, tôi bỗng nảy sinh một cảm giác mãnh liệt như bản thân đang bị nhìn trộm. Tôi quay phắt đầu sang rồi âm thầm giật mình. 
Là nó! Cái bóng đen đó lại xuất hiện nữa rồi!
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn bị dọa sợ đến suýt hét ầm lên. Bởi vì vào lúc này, cái bóng đen đó đã không còn chỉ riêng là một mình nó nữa!
Vô số đầu người rậm rạp tụ lại cùng nhau cùng những đôi mắt trắng dã như người chết nhìn chằm chằm vào tôi… Trong đó còn có cả bạn tốt của tôi, kí rưỡi kứt - Dương Xuân Trí???
Tôi suýt vì sợ hãi mà về chầu ông bà!
Những cái đầu người này chẳng lẽ đều thuộc về những ai đã bước xuống xe sao?
Một ý nghĩ không tốt hiện lên trong đầu tôi, đồng thời cũng là nỗi chán chường và bi thương tràn ngập. 
Bạn của mình thì chết rồi mà vào giờ phút này, tôi chỉ có thể cố gắng bịt chặt mũi miệng để che lấp đi hơi thở, tham sống sợ chết ngồi rã rời…
Tròng đỏ quỷ dị của bóng đen vẫn đang không ngừng lóe sáng, vòm cung xám xịt nhấp nháy cố định tựa như nhịp đập của trái tim, còn riêng bản thân tôi thì vẫn đang không ngừng gắt gao nín thở. Nhưng lần này không giống như trước! 
Lần trước, bóng đen chỉ đứng đó trong chốc lát liền nhanh chóng rời đi, còn lần này thì nó xuất hiện rất lâu mà vẫn không có dấu hiệu suy suyển!!!
Tôi có cảm giác như trời đất đang quay cuồng, miệng cũng sắp muốn sùi bọt mép.
Mẹ nó! Sao mày còn chưa đi nữa hả?!!!
Xem ra lần này chưa cần đến nó ra tay thì tôi cũng đã tự nín thở chết rồi… Nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn chỉ có thể liều mạng nín thở!
Đúng vào lúc tôi đã sắp nín thở tới tắt nghẹn, phổi như muốn nổ tung thì bóng đen cùng vô số đầu người đã đột ngột biến mất khỏi cửa sổ.
"Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!..."
Tôi hô hấp nặng nhọc, mồ hôi đổ đầm đìa như vừa lượn một vòng qua cửa Quỷ môn quan. Chỉ trong thoáng chốc mà đã như mấy đời…
………………..
"ĐM! Tao thề không bao giờ đi vệ sinh nữa!"
Tôi trở về chỗ của mình, dưới vô số ánh nhìn theo dõi màu đỏ mà bò lên giường. 
Bởi vì quá mức sợ hãi nên lúc này tôi bỗng cảm thấy đói liền tiện tay lôi chiếc bánh mì ở dưới gối ra, nhét vào miệng.
"Khục… Khụ! Khụ!" 
Tôi vừa cắn một cái liền cảm thấy sai… sai…
Đây không phải là bánh mì!
Tôi liếc mắt nhìn, nó là cái bọc chân gà kia!!!
Ngay vào lúc tôi đang mắc ói tới muốn nôn oẹ ra thì lỗ tai lại nhạy bén bắt được một chuỗi tiếng sột soạt.
Là gã ở giường đối diện!
Ánh mắt gã chìm trong bóng đen thăm thẳm, âm thầm nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu như tôi phun ra, có khi nào gã sẽ phát hiện ra tôi và gã không giống nhau không?
Nghĩ vậy, tôi liền cố gắng nhét toàn bộ phần chân gà còn lại vào miệng của mình, giả vờ như đang nhồm nhoàm thưởng thức, còn gục gật đầu tỏ vẻ khen ngợi mùi vị không tồi.
Tiếp đó, tôi lại nhanh chóng vùi mình vào trong chăn, giả bộ như muốn lấy nước uống nhưng trên thực tế là đang há miệng nhả toàn bộ cái chân gà nồng nặc mùi tanh hôi kia vào bọc.
Trên đó vẫn còn vương tơ máu…
Tiếp đến, tôi lại nhét bánh mì vào miệng. Lúc ngước đầu lên thì chầm chậm nhai nuốt, giả vờ như bản thân vẫn còn đang ăn chân gà, tiếp tục uống một ngụm nước… và cuối cùng là nuốt ực.
"Cậu ăn chân gà không cần phải hả xương à?" Gã hỏi.
"Há há!" Tôi cười đáp: "Ăn xương cũng ngon lắm, nhai nát nó ra là được."
"Ừ, vậy cậu ăn chân gà rồi." Gã nói xong liền im lặng không lên tiếng nữa.
Tôi im hơi lặng tiếng nhét cái chân gà mình vừa phun ra lúc nãy xuống dưới tấm ga trải giường, sau đó lại kéo chăn lên, ngả đầu liền ngủ mất…
…………….
"Keng! Keng! Xin các vị hành khách chú ý, đã sắp đến trạm tiếp theo. Sắp tới trạm cuối Giang Thành, mời các vị hành khách thu dọn hành lý chuẩn bị rời xe."
Sắp xuống xe rồi!
Trong mắt tôi lập loè ánh hào quang, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy một tia hy vọng sống sót!
Nhưng tiếp theo đó, trong nhóm chat lại báo có tin nhắn.
Người nặc danh: "Các vị hành khách! Đã sắp đến trạm cuối cùng, nhưng không phải ai trong các vị cũng có thể an toàn xuống xe. Bắt buộc phải bước ra ngoài thông qua cánh cửa ở toa thứ 12, cũng tức là toa xe cuối của đoàn tàu này thì mới có thể được an toàn rời đi. Những cửa xe khác đều là đường chết!"
"Hơn nữa, cũng chỉ cho phép một người được đi qua."
…….........
"Má, mày chơi tao! Đã sắp tới trạm cuối rồi mà mày còn nói chỉ cho có một người đi ra thôi hả?!!!"
"Má nó! Cùng lắm thì tao liều mạng!"
"Tôi là kẻ vô thần. Tất cả từ đầu tới cuối đều chẳng có căn cứ khoa học gì cả, toàn là giả thần giả quỷ!"
…………….
Ai nấy cũng đều đang điên cuồng tag người nặc danh để chửi rủa, nhưng chỉ có riêng tôi là âm thầm cảm thấy may mắn bởi vì bản thân đang ở ngay trên toa số 12. Có điều, cũng không thiếu người cạnh tranh…
Phải làm sao đây?
Phải làm sao thì mới có thể đoạt xuống xe trước?
Tôi vô cùng khát khao muốn sống! Tuyệt đối không muốn trong lúc bản thân đang còn tuổi trẻ tráng kiện như thế này mà phải mất sớm!
Đột nhiên, đầu tôi đau như búa bổ.
Không đúng! Tôi cảm thấy không phải vậy…
Người nặc danh đó…
…. Hắn đang nói dối! 
Hắn của sau 05 giờ sẽ không còn là hắn nữa!
……………………
Nửa tiếng sau, trong toa xe số 12 chật ních vô số người, đều là những kẻ ở đầu các toa khác đến để "Giành đường".
Ánh mắt của từng người đều lộ vẻ hung ác, quyết tâm phải tranh đoạt được!
Nhưng chỉ có tôi là vẫn như cũ thong thả nằm trên giường, thậm chí còn có chút phấn khởi nhìn bọn họ ngươi tranh ta đoạt giành một cái cửa ra…
………………….
"Đã tới Giang Thành! Các vị hành khách, chuyến đi đã tới điểm dừng chân cuối cùng. Xin hãy thu dọn hành lý, trông nom kỹ người già và trẻ em, lần lượt theo thứ tự xuống xe, không cần phải chen lấn xô đẩy."
Theo từng hồi phát loa phóng thanh, đoàn tàu bắt đầu tiến vào một sân ga trống trải.
Vào lúc này, bình minh cũng vừa ló dạng, tượng trưng cho niềm hi vọng và tương lai…
"Cạch! Cạch! Cạch!..."
Nháy mắt khi cửa vừa mở ra, đám đông lập tức chen lấn dồn về cửa xe của toa số 12. Khi người đầu tiên gần như đã sắp bước chân xuống thì lại đột nhiên bị phía sau tóm chặt lấy yết hầu, đè bẹp dưới chân… Rất nhanh, người đó liền mất đi hơi thở dưới trận loạn đạp.  Mà tôi thì cũng nhân cơ hội đó tung một cước thật mạnh vào đám đông…
Bọn họ tựa như những quân cờ domino chất chồng lên nhau rầm rầm đổ rạp về phía trước. Giữa những tiếng kêu la oai oái là âm thanh khóc thút thít và tiếng chửi rủa không ngừng.
Tôi đeo balo, cầm dù giẫm lên đám người đang đổ rạp như trải "thảm đỏ" mà vọt đi. Không phải cửa cuối cùng của toa xe số 12 mà ngược lại phải là cửa trước của toa xe này mới đúng!
Tôi điên cuồng nở nụ cười, nước miếng cũng vì thế mà bay tứ tung. Nhưng đột nhiên, tôi trông thấy có một cô gái đang ở phía trước, sắp vượt tôi bước ra ngoài.
Hoá ra, kẻ nhìn thấu được lời "nói dối" của "người nặc danh" không chỉ mình tôi! 
"M.Á NÓ!"
Tuy rằng việc "Chỉ có một người được thông qua" rất có thể là lời nói dối nhưng tôi vẫn cần đề phòng sẵn.
Cán dù trên tay tôi được làm bằng sắt, ở đoạn cuối còn cong vào. Tôi bèn dùng hết sức mình mà vung ra…
"Rắc!"
"Á!!!!!!"
Chiếc dù bằng kim loại đập vỡ xương mắt cá chân của cô gái một cách giòn tan. Cô ta đau đớn khóc thét lên rồi té lăn ra đất, ánh mắt tuyệt vọng pha lẫn không cam lòng cắm thẳng vào tôi.
"Ngại quá! Người không vì mình, trời tru đất diệt!" Tôi vứt lại câu nói này liền đạp lên bụng của cô ta, tung mình nhảy ra ngoài cửa xe.
Quả nhiên đúng như tôi đoán!
Ngoài cửa không có nguy hiểm gì, chỉ có một con đường an toàn thông tới lối ra.
Trước 05 giờ, người nặc danh đã nhắn: "Sau 05 giờ sáng, tôi sẽ không còn là tôi nữa, xin không cần tin tưởng."
Có ý chính là sau 05 giờ, lời của hắn đã không còn đáng tin.
Nhưng mà lời nhắc đó lại bị những tin nhắn tag của đám người kia làm trôi đi mất nên hầu như rất ít người có thể nhìn thấy. Mà trải qua hai lần nhắc nhở sống sót thành công đã khiến cho tận sâu trong tiềm thức của mọi người tự động nảy sinh tín nhiệm với hắn, đồng thời vứt câu nói này ra sau ót. 
Tôi là số ít người chú ý đến câu nhắc nhở kia, cũng càng hiếm hoi nhớ kỹ.
Và cô gái kia cũng vậy!
Không loại trừ khả năng trong các toa xe khác cũng xuất hiện những người lý trí tương tự.
Sau khi qua được cửa xe, chuyện thứ nhất mà tôi làm chính là điên cuồng chạy ngay đến lối ra.
Mà tại cửa toa xe số 12 lúc này đã phát sinh sự cố giẫm đạp cực kỳ nghiêm trọng. Những người sở hữu đôi mắt lập lòe ánh sáng đỏ đều đột nhiên trở nên ngây ngẩn, bắt đầu tiến hành tấn công những kẻ đã phát động chuyện ngu dốt này.
Đó đều là những chuyện cuối cùng mà khóe mắt tôi có thể nhìn thấy… 
Những kẻ may mắn xông qua được cửa toa xe số 12 vậy mà đều không thể sống sót. Những luồng ánh sáng đỏ kỳ lạ nhấp nháy nơi cửa xe tựa như những lưỡi hái vô hình đang thu hoạch lúa, xẻ nát bọn họ ra thành từng khối thịt vụn.
………………..
Cuối cùng, có thể an toàn trốn thoát đến lối ra chỉ còn lại có tôi cùng 19 người nữa…
………………..
"An toàn rồi! Hahaha! An toàn rồi!"
"May quá, cuối cùng cũng chạy thoát rồi!"
"Moá nó, cả đời này bà đây sẽ không thèm đi xe lửa nữa!"
Ngay vào lúc cả đám chúng tôi còn đang vui sướng vì sống sót sau tai nạn, lao vun vút tới lối ra thì bất chợt trong lòng run bắn.
Sao lại thế này?
Cách đó không xa, có vô số người đang đứng nghênh đón trên lối đi. Nụ cười trên gương mặt họ khiến tôi liên tưởng đến cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy trong nhà vệ sinh.
Không đúng…
Những người đang chờ đón này rất khác thường, nụ cười trên gương mặt họ quá cứng nhắc. Đột nhiên, ánh mắt tôi trầm hẳn xuống… Bởi vì tôi đã chứng kiến được những bóng hình không thể nào được trông thấy nhất! 
Đầu tiên là người anh em đeo tai nghe ở giường đối diện đã bị mất tích ngay trong nhà vệ sinh kia!
Còn thứ hai là cậu bạn thân từ thời cấp ba đến khi vào đại học của tôi, Dương Xuân Trí! Cậu ta vốn đã xuống xe lửa ở giữa chừng, lần cuối khi nhìn thấy là lúc tôi đang ở trong nhà vệ sinh kia…
Người thứ ba là một phụ nữ tóc tai bù xù… là người luôn đòi đi tìm con mình trước đó! Vào giờ phút này, đứa bé đang được mẹ nó ôm vào lòng.
Còn thứ tư, chính là người đàn ông đã mời tôi đi hút thuốc…
……………..
Sao lại như vậy? Sao tất cả bọn họ đều xuất hiện ở đây?
……………..
Nỗi khủng hoảng tột độ cùng sự sợ hãi và bàng hoàng, luống cuống lan tràn khắp cõi lòng tôi. Rốt cuộc là tôi đã trốn thoát khỏi một mảnh trời hay lại tiếp tục rơi vào một vực sâu đen tối khác?

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi