Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P2

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Chú ý: Trước 03 giờ sáng, xin hãy cố gắng ngủ. Tuyệt đối đừng lên tiếng, có thể giả vờ ngủ!
Tôi bỗng nhớ đến lời nhắc nhở ở trên nhóm chat liền vươn tay nắm chặt góc chăn, cố gắng tự ép mình đi ngủ bằng tư duy ám thị.
Nhưng càng là như thế, đại não của tôi lại càng tỉnh táo, bắt đầu hình dung ra đủ loại yêu ma quỷ quái, dọa bản thân sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ướt đẫm cả quần áo. 
Cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà giờ phút này ủ ấm trong ổ chăn, tôi vẫn cảm thấy nhiệt độ đột ngột tuột xuống như rơi vào vực sâu băng giá, tay chân cũng trở nên chết lặng. 
Trong lúc đang căng thẳng sợ hãi thì càng nhắm mắt lại càng trở nên nôn nóng…
Tôi liều mạng cắn chặt môi dưới không để cho miệng phát ra âm thanh, dù chỉ là một tiếng hít thở thì cũng phải ngăn chặn. Máu trong người tựa như đang chảy ngược.
Dần dần, mí mắt ngày càng nặng trĩu…
“Thịch!”
“Thịch!”
“Thịch!”
Giữa tiếng đập điên cuồng của trái tim, tôi thế mà lại vô tình ngủ thiếp đi mất. Cũng chẳng biết là qua bao lâu, tôi bỗng bị đánh thức bởi một trận khô nóng…
Tôi giãy giụa thật lâu mới nuốt nước bọt, chậm chạp mở mắt. Trong xe vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không nghe được chút âm thanh nào.
Tôi nhìn thoáng qua di động, thấy cũng đã tới 03 giờ sáng rồi! Ngay vào lúc tôi vừa định thở phào vì sống sót sau tai nạn thì lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh…
“A!!!!!”
“Bảo Bảo của tôi!!!”
“Bảo Bảo của tôi đâu rồi?”
"Bảo Bảo! Bảo Bảo! Bảo Bảo!"
“Ai ôm con của tôi đi đâu mất rồi?”
“Oaaaaa!!!!!”
Cả toa xe ngập tràn trong lo lắng và sợ hãi.
“Má nó! Cô khóc cái gì mà khóc, muốn dẫn cái thứ đó tới đây sao?”
"Câm cái miệng lại đi! Cô muốn hại chết tất cả chúng tôi à?”
Cho dù trên nhắc nhở đã nói hiện tại là thời điểm an toàn nhưng đám hành khách vốn luôn căng cứng dây thần kinh vẫn còn ám ảnh tâm lý.
“Ê, lúc nãy các người cũng nghe được phải không? Cái tiếng bước chân kỳ quái đó đấy!"
"Ừ, lúc nãy cái tiếng đó cứ cộp cộp ở ngay trên đầu giường tôi hoài đấy!"
Mọi người đều lao vào bàn luận sôi nổi về sự kiện quỷ dị vừa rồi, không có ai quan tâm đến người phụ nữ vừa bị lạc mất con kia.
Đột nhiên vào lúc này, một người đàn ông thô bạo đứng bật dậy tát vào mặt người phụ nữ kia.
“Chát!”
“Khóc cái củ c* á! Đám đàn bà bọn mày đúng là toàn cái bọn ích kỷ, muốn hại chết bọn tao sao?”
Người phụ nữ cũng không thèm để ý đến khuôn mặt bị bỏng rát, chỉ nắm lấy tay áo của gã đàn ông nói: “Bảo Bảo của tôi!!! Bảo Bảo của tôi mới vừa rồi còn ở trong chăn ngay đây mà! Nó không có thì chắc chắn đã bị ai đó bắt mất đi rồi! Có người bắt cóc nó đấy!”
“Chẳng lẽ… là cái thứ vừa rồi bắt con cô ta đi sao?”
“Chắc không đâu! Con nít bị ôm đi thì phải khóc ré lên chứ?”
"Tôi biết rồi! Chẳng phải trên nhóm chat đã nhắc, chỉ có trốn kín trong chăn thì mới có thể được an toàn sao? Chắc chắn là con của cô ta nằm trơ trọi ở bên ngoài nên mới bị thứ đó phát hiện đấy!"
"Cũng có thể…"
"Làm mẹ mà không bảo vệ được con thì còn trách được ai cơ chứ…"
"Đúng đó! Cũng đừng có làm liên lụy tới chúng ta!"
Tâm trí của người phụ nữ gần như đã sụp đổ, tự nắm chặt lấy mái tóc dài của mình rồi nổi cơn điên nói: "Không phải!!! Rõ ràng là tôi đã đắp kín chăn cho Bảo Bảo rồi mà! Tôi đã đắp kín chăn cho nó rồi!!!"
Cô ta tự giật tóc mình rồi nhảy xuống giường, bắt đầu lật kiếm trên từng chiếc giường một…
Đúng vào lúc này, Wechat của tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng thời vang lên tiếng tích tích, báo hiệu đã nhận được tin nhắn đến.
Người nặc danh: "Xin các vị hành khách chú ý! Đoàn tàu sắp tới trạm tiếp theo, mời nghiêm túc đọc kỹ lời nhắc nhở lần này. Ghi nhớ cho thật kỹ!"
Một: Các hành khách mới lên xe đều sẽ rất nguy hiểm. Bọn họ không giống như mọi người nên xin hãy tuyệt đối nhớ kỹ, không cần tiếp xúc với bọn họ."
Hai: Nhân viên của đoàn tàu sẽ phục vụ miễn phí bánh mì, cháo, trứng gà và nước. Trên tàu không cung cấp bất kỳ loại thức ăn nào khác! Không cung cấp bất kỳ loại thức ăn nào khác!"
Ba: Những hành khách mới lên xe sẽ gặm cắn một loại thức ăn kỳ quái. Đó là đặc sản địa phương, không nên phàn nàn hay chê bai thức ăn của bọn họ có mùi kì cục, sẽ chọc giận những người đó."
Bốn: Không nên sử dụng thức ăn mà những người mới lên sau đó đưa cho các vị. Nếu như bọn họ mời thì xin hãy cứ nhận lấy nhưng đừng ăn, cũng không cần vì hình thù của những thứ thức ăn đó mà giật mình.
Năm: Trong đám người đó rất có khả năng sẽ xuất hiện những người có gương mặt và đặc điểm giống y như đúc so với người quen của các vị. Nhưng xin hãy ghi nhớ, đó chỉ là ảo giác, chắc chắn chỉ là ảo giác thôi! Bọn họ và các vị không quen nhau!"
Sáu: Các hành khách ở giường tầng một xin chú ý, không nên nhìn xuống phía dưới gầm giường. Dưới gầm giường có tiếng động lạ là chuyện rất bình thường, không cần quan tâm, cứ đi ngủ là được.
Bảy: Không uống canh hầm! Xin chú ý, trên đoàn tàu tuyệt đối không có canh hầm!
……………….
Lúc này, đột ngột có tiếng của xe đẩy nhỏ vang lên: "Ăn khuya! Ăn khuya đây! Ăn khuya miễn phí! Ăn khuya hoàn toàn miễn phí! Thích lấy cái nào thì lấy đây!"
Tuy bây giờ tôi không đói bụng nhưng khi nhân viên phục vụ đi ngang qua, tôi vẫn cất giọng nói: "Cảm phiền cho tôi xin một cái bánh mì với một bình nước."
Lo trước khỏi hoạ! Dù sao cũng chẳng thể biết được lần phát thức ăn tiếp theo sẽ là khi nào…
Sau khi nhận được bánh mì, tôi liền đặt nó ở bên cạnh gối đầu. 
Lúc này, tốc độ của xe lửa cũng đang giảm dần, ngoài cửa sổ xuất hiện một sân ga. Nhưng trên loa phát thanh lại hoàn toàn không thông báo là đã đến trạm?
Tôi nhìn thấy trên sân ga đang có hàng dài người xếp hàng chờ đợi để được lên xe. Tôi bất chợt nhìn lướt qua màn hình di động, để ý thấy tin nhắn của người nặc danh thế mà đã bị thu hồi rồi.
Tại sao bây giờ lại thu hồi?
Không phải đó là lời nhắc nhở sao?
Rất nhanh sau đó, người nặc danh lại gửi một tin tức khác: "Xin các vị bằng hữu quý khách chú ý! Có sói lẫn vào bầy cừu! Có sói lẫn vào bầy cừu!"
……
Tôi còn chưa kịp đọc hết thì đã bị một luồng sáng trắng loá mắt chiếu vào khiến tôi không mở mắt ra nổi. Một người đàn ông trung niên bật đèn pin điện thoại, gõ vào lớp nệm ở trên giường tôi: "Này người anh em, tôi nằm ở bên A15. Có muốn cùng đi hút điếu thuốc chung không?"
Tôi bị ánh sáng rọi vào làm quáng mắt. Đợi vài giây sau tới khi quen dần mới phát hiện ánh mắt của người này có chút ngập ngừng, rõ ràng là đang lo lắng hãi hùng… có lẽ là bị doạ sợ.
Ông ta chắc cũng đi một mình, nếu không thì đã chẳng lựa chọn đến tìm một người cũng lẻ loi như tôi để cùng đồng hành với ông ấy.
Tôi vẫn còn có chút sợ hãi, nơi hành lang tối tăm lại càng thiếu vắng cảm giác an toàn, đành lắc đầu từ chối: "Hay là anh rủ ai đi chung đi, tôi không hút thuốc lá."
"Ừ. Ngại quá, làm phiền cậu rồi."
Hai chúng tôi đều cùng áy náy gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau mà tự giác không đề cập đến bầu không khí quỷ dị trên xe.
Cuối cùng người đàn ông vẫn lựa chọn đi một mình về phía nhà vệ sinh. Bóng lưng gầy gò dần dần bị bóng tối nuốt chửng, ánh sáng nơi chiếc đèn pin điện thoại cũng chỉ còn sót lại một đốm sáng…
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở trên nhóm chat.
Không nên hút thuốc lá!
Không nên hút thuốc lá!
Nhưng hiện tại đã qua 03 giờ sáng, chắc là sẽ không sao đâu?
Lúc này, trong toa xe đột ngột truyền đến cảm giác ngừng chuyển động. Đoàn tàu đã hoàn toàn dừng lại rồi…
Tôi nhìn về phía sân ga, chỉ thấy có vô số bóng hình đang vội vàng di chuyển bận rộn ở trên đó. Người thì gọi điện thoại, sắp xếp hành lý... Giữa những tiếng ồn ào náo động thấm đẫm khói lửa nhân gian, phảng phất như những gì vừa phát sinh trước đó đều chỉ là mộng cảnh như thực.
Nhưng có một âm thanh luôn nhắc nhở tôi rằng đây tuyệt đối không phải là mộng!
"Con của tôi! Có ai thấy con của tôi không?"
"Cục cưng ơi, con đừng sợ. Mẹ đến rồi đây!"
Trạng thái của người phụ nữ bị lạc con đã gần như trở nên điên cuồng, liên tục di chuyển ở trong toa xe.
Quỷ quái chính là những hành khách vừa mới lên sau lại giống như không nhìn thấy cô ta, nhắm mắt làm ngơ với người phụ nữ đang nói những lời điên điên khùng khùng này… Bọn họ chỉ đang nghiêm túc đi tìm chỗ nằm của mình.
Trong xe không có bật đèn nhưng bọn họ cũng không cần ánh sáng.
Không biết có phải là do ảo giác của tôi không mà trong lúc bất chợt, tôi lại bắt gặp được ánh sáng có màu đỏ sậm thấp thoáng nơi tròng mắt của bọn họ.
Đôi mắt như vậy… tôi đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
"Bịch!"
Có ai đó quăng hành lý lên chiếc giường ở đối diện tôi, là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác thật dày.
Hả?
Tuy rằng người ở giường đối diện đã biến mất trong nhà vệ sinh nhưng hành lý của cậu ta thì vẫn còn. Chỉ là vừa rồi trong lúc tôi không chú ý, cái túi hành lý kia đã biến mất tăm. Giường đệm cũng được sửa sang lại ngăn nắp chỉnh tề.
Người đàn ông mặc áo khoác thật dày, chôn nửa thân mình vùi người vào chăn. Nhưng chẳng hiểu sao, gã cứ gây ra cho tôi một cảm giác rất lạ… Tựa như trong tự nhiên, loài ngựa vằn luôn có thiên tính cảnh giác với lũ sư tử hoặc linh cẩu.
“Crắc! Crắc! Crắc!”
Gã đang cầm thứ gì đó gặm cắn, tiếng nhai nuốt vang lên giòn rụm. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, thế là gã liền đột nhiên vén chăn đi về phía tôi.
Trái tim của tôi căng thẳng nhảy lên thình thịch, hô hấp cũng trì trệ xuống... Sợ hãi tựa như cỏ dại mọc lan tràn xâm chiếm khắp cả lồng ngực. 
Gã ta muốn gì?
…………………
Cộp!
Cộp!...
[Còn tiếp...]

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P2

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P2

Chú ý: Trước 03 giờ sáng, xin hãy cố gắng ngủ. Tuyệt đối đừng lên tiếng, có thể giả vờ ngủ!
Tôi bỗng nhớ đến lời nhắc nhở ở trên nhóm chat liền vươn tay nắm chặt góc chăn, cố gắng tự ép mình đi ngủ bằng tư duy ám thị.
Nhưng càng là như thế, đại não của tôi lại càng tỉnh táo, bắt đầu hình dung ra đủ loại yêu ma quỷ quái, dọa bản thân sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ướt đẫm cả quần áo. 
Cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà giờ phút này ủ ấm trong ổ chăn, tôi vẫn cảm thấy nhiệt độ đột ngột tuột xuống như rơi vào vực sâu băng giá, tay chân cũng trở nên chết lặng. 
Trong lúc đang căng thẳng sợ hãi thì càng nhắm mắt lại càng trở nên nôn nóng…
Tôi liều mạng cắn chặt môi dưới không để cho miệng phát ra âm thanh, dù chỉ là một tiếng hít thở thì cũng phải ngăn chặn. Máu trong người tựa như đang chảy ngược.
Dần dần, mí mắt ngày càng nặng trĩu…
“Thịch!”
“Thịch!”
“Thịch!”
Giữa tiếng đập điên cuồng của trái tim, tôi thế mà lại vô tình ngủ thiếp đi mất. Cũng chẳng biết là qua bao lâu, tôi bỗng bị đánh thức bởi một trận khô nóng…
Tôi giãy giụa thật lâu mới nuốt nước bọt, chậm chạp mở mắt. Trong xe vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không nghe được chút âm thanh nào.
Tôi nhìn thoáng qua di động, thấy cũng đã tới 03 giờ sáng rồi! Ngay vào lúc tôi vừa định thở phào vì sống sót sau tai nạn thì lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh…
“A!!!!!”
“Bảo Bảo của tôi!!!”
“Bảo Bảo của tôi đâu rồi?”
"Bảo Bảo! Bảo Bảo! Bảo Bảo!"
“Ai ôm con của tôi đi đâu mất rồi?”
“Oaaaaa!!!!!”
Cả toa xe ngập tràn trong lo lắng và sợ hãi.
“Má nó! Cô khóc cái gì mà khóc, muốn dẫn cái thứ đó tới đây sao?”
"Câm cái miệng lại đi! Cô muốn hại chết tất cả chúng tôi à?”
Cho dù trên nhắc nhở đã nói hiện tại là thời điểm an toàn nhưng đám hành khách vốn luôn căng cứng dây thần kinh vẫn còn ám ảnh tâm lý.
“Ê, lúc nãy các người cũng nghe được phải không? Cái tiếng bước chân kỳ quái đó đấy!"
"Ừ, lúc nãy cái tiếng đó cứ cộp cộp ở ngay trên đầu giường tôi hoài đấy!"
Mọi người đều lao vào bàn luận sôi nổi về sự kiện quỷ dị vừa rồi, không có ai quan tâm đến người phụ nữ vừa bị lạc mất con kia.
Đột nhiên vào lúc này, một người đàn ông thô bạo đứng bật dậy tát vào mặt người phụ nữ kia.
“Chát!”
“Khóc cái củ c* á! Đám đàn bà bọn mày đúng là toàn cái bọn ích kỷ, muốn hại chết bọn tao sao?”
Người phụ nữ cũng không thèm để ý đến khuôn mặt bị bỏng rát, chỉ nắm lấy tay áo của gã đàn ông nói: “Bảo Bảo của tôi!!! Bảo Bảo của tôi mới vừa rồi còn ở trong chăn ngay đây mà! Nó không có thì chắc chắn đã bị ai đó bắt mất đi rồi! Có người bắt cóc nó đấy!”
“Chẳng lẽ… là cái thứ vừa rồi bắt con cô ta đi sao?”
“Chắc không đâu! Con nít bị ôm đi thì phải khóc ré lên chứ?”
"Tôi biết rồi! Chẳng phải trên nhóm chat đã nhắc, chỉ có trốn kín trong chăn thì mới có thể được an toàn sao? Chắc chắn là con của cô ta nằm trơ trọi ở bên ngoài nên mới bị thứ đó phát hiện đấy!"
"Cũng có thể…"
"Làm mẹ mà không bảo vệ được con thì còn trách được ai cơ chứ…"
"Đúng đó! Cũng đừng có làm liên lụy tới chúng ta!"
Tâm trí của người phụ nữ gần như đã sụp đổ, tự nắm chặt lấy mái tóc dài của mình rồi nổi cơn điên nói: "Không phải!!! Rõ ràng là tôi đã đắp kín chăn cho Bảo Bảo rồi mà! Tôi đã đắp kín chăn cho nó rồi!!!"
Cô ta tự giật tóc mình rồi nhảy xuống giường, bắt đầu lật kiếm trên từng chiếc giường một…
Đúng vào lúc này, Wechat của tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng thời vang lên tiếng tích tích, báo hiệu đã nhận được tin nhắn đến.
Người nặc danh: "Xin các vị hành khách chú ý! Đoàn tàu sắp tới trạm tiếp theo, mời nghiêm túc đọc kỹ lời nhắc nhở lần này. Ghi nhớ cho thật kỹ!"
Một: Các hành khách mới lên xe đều sẽ rất nguy hiểm. Bọn họ không giống như mọi người nên xin hãy tuyệt đối nhớ kỹ, không cần tiếp xúc với bọn họ."
Hai: Nhân viên của đoàn tàu sẽ phục vụ miễn phí bánh mì, cháo, trứng gà và nước. Trên tàu không cung cấp bất kỳ loại thức ăn nào khác! Không cung cấp bất kỳ loại thức ăn nào khác!"
Ba: Những hành khách mới lên xe sẽ gặm cắn một loại thức ăn kỳ quái. Đó là đặc sản địa phương, không nên phàn nàn hay chê bai thức ăn của bọn họ có mùi kì cục, sẽ chọc giận những người đó."
Bốn: Không nên sử dụng thức ăn mà những người mới lên sau đó đưa cho các vị. Nếu như bọn họ mời thì xin hãy cứ nhận lấy nhưng đừng ăn, cũng không cần vì hình thù của những thứ thức ăn đó mà giật mình.
Năm: Trong đám người đó rất có khả năng sẽ xuất hiện những người có gương mặt và đặc điểm giống y như đúc so với người quen của các vị. Nhưng xin hãy ghi nhớ, đó chỉ là ảo giác, chắc chắn chỉ là ảo giác thôi! Bọn họ và các vị không quen nhau!"
Sáu: Các hành khách ở giường tầng một xin chú ý, không nên nhìn xuống phía dưới gầm giường. Dưới gầm giường có tiếng động lạ là chuyện rất bình thường, không cần quan tâm, cứ đi ngủ là được.
Bảy: Không uống canh hầm! Xin chú ý, trên đoàn tàu tuyệt đối không có canh hầm!
……………….
Lúc này, đột ngột có tiếng của xe đẩy nhỏ vang lên: "Ăn khuya! Ăn khuya đây! Ăn khuya miễn phí! Ăn khuya hoàn toàn miễn phí! Thích lấy cái nào thì lấy đây!"
Tuy bây giờ tôi không đói bụng nhưng khi nhân viên phục vụ đi ngang qua, tôi vẫn cất giọng nói: "Cảm phiền cho tôi xin một cái bánh mì với một bình nước."
Lo trước khỏi hoạ! Dù sao cũng chẳng thể biết được lần phát thức ăn tiếp theo sẽ là khi nào…
Sau khi nhận được bánh mì, tôi liền đặt nó ở bên cạnh gối đầu. 
Lúc này, tốc độ của xe lửa cũng đang giảm dần, ngoài cửa sổ xuất hiện một sân ga. Nhưng trên loa phát thanh lại hoàn toàn không thông báo là đã đến trạm?
Tôi nhìn thấy trên sân ga đang có hàng dài người xếp hàng chờ đợi để được lên xe. Tôi bất chợt nhìn lướt qua màn hình di động, để ý thấy tin nhắn của người nặc danh thế mà đã bị thu hồi rồi.
Tại sao bây giờ lại thu hồi?
Không phải đó là lời nhắc nhở sao?
Rất nhanh sau đó, người nặc danh lại gửi một tin tức khác: "Xin các vị bằng hữu quý khách chú ý! Có sói lẫn vào bầy cừu! Có sói lẫn vào bầy cừu!"
……
Tôi còn chưa kịp đọc hết thì đã bị một luồng sáng trắng loá mắt chiếu vào khiến tôi không mở mắt ra nổi. Một người đàn ông trung niên bật đèn pin điện thoại, gõ vào lớp nệm ở trên giường tôi: "Này người anh em, tôi nằm ở bên A15. Có muốn cùng đi hút điếu thuốc chung không?"
Tôi bị ánh sáng rọi vào làm quáng mắt. Đợi vài giây sau tới khi quen dần mới phát hiện ánh mắt của người này có chút ngập ngừng, rõ ràng là đang lo lắng hãi hùng… có lẽ là bị doạ sợ.
Ông ta chắc cũng đi một mình, nếu không thì đã chẳng lựa chọn đến tìm một người cũng lẻ loi như tôi để cùng đồng hành với ông ấy.
Tôi vẫn còn có chút sợ hãi, nơi hành lang tối tăm lại càng thiếu vắng cảm giác an toàn, đành lắc đầu từ chối: "Hay là anh rủ ai đi chung đi, tôi không hút thuốc lá."
"Ừ. Ngại quá, làm phiền cậu rồi."
Hai chúng tôi đều cùng áy náy gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau mà tự giác không đề cập đến bầu không khí quỷ dị trên xe.
Cuối cùng người đàn ông vẫn lựa chọn đi một mình về phía nhà vệ sinh. Bóng lưng gầy gò dần dần bị bóng tối nuốt chửng, ánh sáng nơi chiếc đèn pin điện thoại cũng chỉ còn sót lại một đốm sáng…
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở trên nhóm chat.
Không nên hút thuốc lá!
Không nên hút thuốc lá!
Nhưng hiện tại đã qua 03 giờ sáng, chắc là sẽ không sao đâu?
Lúc này, trong toa xe đột ngột truyền đến cảm giác ngừng chuyển động. Đoàn tàu đã hoàn toàn dừng lại rồi…
Tôi nhìn về phía sân ga, chỉ thấy có vô số bóng hình đang vội vàng di chuyển bận rộn ở trên đó. Người thì gọi điện thoại, sắp xếp hành lý... Giữa những tiếng ồn ào náo động thấm đẫm khói lửa nhân gian, phảng phất như những gì vừa phát sinh trước đó đều chỉ là mộng cảnh như thực.
Nhưng có một âm thanh luôn nhắc nhở tôi rằng đây tuyệt đối không phải là mộng!
"Con của tôi! Có ai thấy con của tôi không?"
"Cục cưng ơi, con đừng sợ. Mẹ đến rồi đây!"
Trạng thái của người phụ nữ bị lạc con đã gần như trở nên điên cuồng, liên tục di chuyển ở trong toa xe.
Quỷ quái chính là những hành khách vừa mới lên sau lại giống như không nhìn thấy cô ta, nhắm mắt làm ngơ với người phụ nữ đang nói những lời điên điên khùng khùng này… Bọn họ chỉ đang nghiêm túc đi tìm chỗ nằm của mình.
Trong xe không có bật đèn nhưng bọn họ cũng không cần ánh sáng.
Không biết có phải là do ảo giác của tôi không mà trong lúc bất chợt, tôi lại bắt gặp được ánh sáng có màu đỏ sậm thấp thoáng nơi tròng mắt của bọn họ.
Đôi mắt như vậy… tôi đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
"Bịch!"
Có ai đó quăng hành lý lên chiếc giường ở đối diện tôi, là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác thật dày.
Hả?
Tuy rằng người ở giường đối diện đã biến mất trong nhà vệ sinh nhưng hành lý của cậu ta thì vẫn còn. Chỉ là vừa rồi trong lúc tôi không chú ý, cái túi hành lý kia đã biến mất tăm. Giường đệm cũng được sửa sang lại ngăn nắp chỉnh tề.
Người đàn ông mặc áo khoác thật dày, chôn nửa thân mình vùi người vào chăn. Nhưng chẳng hiểu sao, gã cứ gây ra cho tôi một cảm giác rất lạ… Tựa như trong tự nhiên, loài ngựa vằn luôn có thiên tính cảnh giác với lũ sư tử hoặc linh cẩu.
“Crắc! Crắc! Crắc!”
Gã đang cầm thứ gì đó gặm cắn, tiếng nhai nuốt vang lên giòn rụm. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, thế là gã liền đột nhiên vén chăn đi về phía tôi.
Trái tim của tôi căng thẳng nhảy lên thình thịch, hô hấp cũng trì trệ xuống... Sợ hãi tựa như cỏ dại mọc lan tràn xâm chiếm khắp cả lồng ngực. 
Gã ta muốn gì?
…………………
Cộp!
Cộp!...
[Còn tiếp...]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi