Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P1

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Đang ngủ trên xe lửa, tôi lại đột nhiên bị kéo vào một nhóm chat. 
Trong nhóm chat đăng mười mấy thứ đều là liên quan đến các vấn đề về cấm kỵ và quy tắc ở trên đoàn tàu. Trong số đó, có một câu khiến tôi phải rùng mình.
"Kính thưa các vị hành khách! Đã sắp đến trạm cuối cùng nhưng không phải bất cứ ai trong các vị cũng đều được an toàn xuống xe."
1.
Vừa mở điện thoại lên, tôi liền chẳng hiểu vì sao bị kéo vào một nhóm Wechat, còn đang cài đặt ở chế độ cấm trao đổi. Lúc này, số lượng thành viên hiển thị trong nhóm là 129 người...
"Chào buổi tối, các vị hành khách tôn quý!" Một người ở chế độ nặc danh lên tiếng.
Wechat còn có thể nặc danh nữa à?
Người nặc danh: "Đoàn tàu sắp phải dừng lại bởi vì một nguyên nhân không rõ. Trong khoảng thời gian ngừng vận hành này, hi vọng các vị hành khách có thể đọc kỹ lời nhắc nhở trong nhóm, ghi nhớ kỹ quy tắc sinh tồn. Chú ý, phải ghi nhớ cho thật kỹ!"
"Một: Đoàn tàu này sẽ dừng lại ở một vùng ngoại ô có khí hậu cực kỳ lạnh lẽo. Xin hãy đắp kín chăn bông, đừng để lộ các bộ phận như tay chân, bao gồm cả đầu nhô ra ngoài. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, cũng cực kỳ nguy hiểm. Tàu sẽ được khởi động lại vào lúc 03 giờ sáng và cung cấp hơi ấm.
Chú ý: Xin hãy cố gắng đi ngủ trước 03 giờ. Tuyệt đối không được lên tiếng, có thể giả vờ ngủ!
Hai: Đoàn tàu sẽ phát thức ăn miễn phí bao gồm bánh mì, trứng gà và cả nước khoáng. Đều là miễn phí! Xin hãy nhận lấy đồ ăn từ nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh, không mua thức ăn từ nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ.
Chú ý: Chúng tôi chỉ cung cấp bánh mì, trứng gà, nước khoáng. Tuyệt đối không có thực phẩm nào khác!
Chú ý: Trên tàu không có nhân viên phục vụ nào mặc đồng phục màu đỏ.
Chú ý: Nếu như trông thấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ thì xin đừng trò chuyện cùng "Nó", hãy cố nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chú ý: Xin đừng tiếp xúc với nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ. Nếu không, tự cầu nhiều phúc!
Ba: Vì để đảm bảo môi trường nơi công cộng, xin đừng hút thuốc lá bên trong toa xe. Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!
Chú ý: Nếu thật sự không nhịn nổi nữa, các vị có thể tranh thủ trước khi xe dừng, vào nhà vệ sinh để hút thuốc lá.
Bốn: Ngay khi tàu dừng, cửa nhà vệ sinh sẽ tự động khóa lại không cách nào mở ra. Nếu như có người kẹt ở bên trong thì xin hãy ngồi xuống! Nhất định phải ngồi xuống! Tránh bị người ngoài cửa sổ nhìn thấy!
Chú ý: Bên ngoài đoàn tàu là vùng hoang vu vắng vẻ không có người ở. Nếu như trông thấy có bóng người lướt qua ngoài cửa sổ thì chắc chắn đó chỉ là ảo giác.
Chú ý: Nếu như "Người" ngoài cửa sổ nhà vệ sinh bắt đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bạn thì xin đừng nhúc nhích, hãy nín thở... cho đến khi nào nó rời đi.
Chú ý: Sau khi đoàn tàu ngừng, trước 03 giờ sáng xin đừng vào nhà vệ sinh. Sẽ không an toàn! Tuyệt đối không an toàn!”
"Cảnh báo: Cách thời gian đoàn tàu dừng chỉ còn lại 25 phút. Nếu ai muốn đi nhà vệ sinh thì nên tranh thủ đi nhà vệ sinh! Ai muốn hút thuốc thì nên tranh thủ hút thuốc!"
.....................
"M.á nó! Bị điên rồi hả?"
"Đứa nào tâm thần quá vậy?"
"Giả ma giả quỷ!"
Một tràng chửi rủa vang vọng trong xe nhưng ngay lập tức, bầu không khí bỗng ngưng đọng lại.
"......"
Thật lâu sau...
"Kỳ vậy? Ai kéo tôi vào nhóm vậy?"
"Người anh em, cậu cũng ở trong nhóm đó hả?"
"Sao kỳ vậy? Đâu có bạn chung, ai lôi được nguyên bọn vào chung trong nhóm Wechat đó vậy?"
Người anh em đeo tai nghe nằm đối diện chỗ tôi thì thào hỏi nhỏ: "Ê anh bạn, cậu cũng ở trong nhóm đó hả?"
Tôi khẽ gật đầu không đáp.
Đám đông còn chưa kịp xì xào bàn tán được bao lâu thì đột nhiên đã có một giọng nữ ngọt ngào cất lên trên loa phát thanh của tàu: "Các vị hành khách, xin chú ý! Các vị hành khách, xin chú ý! Hiện giờ là đúng 1 giờ sáng ngày 20 tháng 8 năm 2023. Bởi vì ở trạm kế tiếp đột nhiên bùng phát một loại virus lạ nên bây giờ vẫn còn đang tiến hành vệ sinh khử trùng. Xe lửa mang số hiệu K104 của chúng tôi sắp phải dừng khẩn cấp, xin các vị hành khách không cần hoảng hốt, xin cứ bình tĩnh ở yên đợi trong tàu."
Đoàn tàu sắp dừng thật rồi!
Tôi lập tức nghĩ đến những tin tức bên trong điện thoại, đầu óc choáng váng ong ong, da đầu cũng tê dại như bị điện giật.
Tin tức trên nhóm chat đó là có thật! Xảy ra chuyện rồi!
Cả toa xe trầm mặc, bầu không khí bị đè nén đến vô cùng ngột ngạt…
Tôi nhảy xuống giường, nhanh như chớp chạy ngay đến nhà vệ sinh giành trước bọn họ. Lúc vừa bước vào cũng đúng lúc phát hiện phía sau có mấy bóng người đang lao nhanh xuống giường. May mà đầu óc tôi nhanh nhạy, tránh được việc bị xếp hàng...
Vì khẩn trương nên tôi bị dính nước tiểu vào tay. Tâm trạng vốn đang khủng hoảng lại càng không thể kiềm chế liền mở miệng chửi thề: "ĐM! Cái xe lửa rác rưởi này!"
Tôi vừa định quay người đi rửa tay thì lại đột nhiên có một cảm giác nảy sinh cực kỳ mãnh liệt, giống như có một đôi mắt đang nhìn chăm chú tôi… từ bên ngoài cửa sổ xe?
Cái loại cảm giác này rất mãnh liệt, tựa như một khối thịt bị lũ kền kền săn mồi nhốn nháo muốn tiếp cận khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Ực...
Tôi nuốt nước miếng, âm thầm tự nhủ: "Không cần phải tự dọa mình! Mình nhất định phải tin tưởng vào khoa học!"
Nhưng con người chính là loại sinh vật như vậy! Vào lúc càng nguy hiểm thì sẽ càng trở nên hiếu kỳ…
Tôi không kiềm chế nổi bản thân liền từ từ xoay người nhìn về phía cửa sổ. Nhưng cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý thì rốt cuộc trong nháy mắt đó, tôi vẫn bị dọa giật mình!
Ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng đen đứng đó với đôi mắt lấp loé ánh sáng đỏ quỷ dị, đang nhìn chằm chằm khóa chặt vào tôi. 
Màu đỏ sậm nơi tròng mắt tựa như máu tươi đã cô đặc. Đỏ đến quái dị, rợn người...
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!"
"Đùng! Đùng! Đùng!"
"Ai làm gì trong đó vậy, mau ra lẹ đi!"
"Đang gấp muốn chết còn câu giờ ở trong đó nữa hả?"
Tiếng thúc giục vang liên tục ngoài cửa như đòi mạng nhưng tôi lại không dám lên tiếng, chỉ hoảng sợ tột độ, run rẩy như cầy sấy đứng đó. Chủ nghĩa duy vật gì gì cũng đều bị quăng hết ra sau đầu!
Đôi tròng mắt màu đỏ tựa như pháo hoa di chuyển một cách quỷ dị, co rút như trái tim, ở giữa xuất hiện một vòng cung màu xám… tựa như ác quỷ nơi địa ngục đang xuyên qua tấm kính để quan sát tôi.
Điên mất! Rốt cuộc là cái thứ quái gì vậy?
Mặc dù nhìn qua thì có vẻ giống người nhưng đó tuyệt đối không phải là con người!
A! Đợi đã…Trong nhóm chat có nhắc nhở: Cố đứng yên đừng nhúc nhích! Nín thở!
Tôi lập tức ép bản thân phải tỉnh táo rồi dựa người vào bồn rửa tay, cố gắng giữ nguyên tư thế, nín thở.
Đôi mắt đỏ đột nhiên lóe sáng nhấp nháy, tựa như đang không hiểu...
Chỉ có điều, bởi vì bản thân không giỏi về vận động nên hơi của tôi cũng không dài, vừa rồi lại bị hoảng hồn nên nhịp thở nhanh chóng trở nên hỗn loạn, căn bản không thể duy trì được bao lâu. Tôi chỉ đành cầu nguyện cho nó mau rời đi.
Mau đi đi... Mau đi nhanh đi…
Là ảo giác... Tất cả chỉ là ảo giác... Là ảo giác thôi...
Mười giây...
Hai mươi giây...
Ba mươi giây...
Một phút...
Ngay vào lúc mặt tôi đã đỏ bừng, phổi tưởng chừng như sắp nổ tung thì cái bóng lại đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, thật giống như chưa từng có gì xuất hiện...
"Hộc! Hộc! Hộc!"
Tôi bị nghẹn liền vội vàng há miệng ra thật to để hớp lấy không khí. Hai chân cũng mềm nhũn ra, yếu nhược như vừa sống sót sau tai nạn dựa người vào bồn rửa tay, thở như phổi đang kéo ống bễ. 
Đột nhiên: "Ầm!!!"
Tôi bị hoảng hồn đến suýt ngã lăn ra đất.
"Ai ở trong đó, rớt xuống hầm cầu luôn rồi hay gì? Bộ định ăn tết trong đó luôn hả?"
"Mau ra đây!" 
Bên ngoài lại vang vọng tiếng hối thúc mất kiên nhẫn.
Tôi không kịp để ý đến nước tiểu dính trên tay liền vội vàng phóng ra khỏi nhà vệ sinh. Trong lòng vẫn còn hốt hoảng, nhớ lại mà sợ muốn chết...
Người ở bên ngoài cửa chính là tên nằm đối diện với giường tôi. Gã hung tợn trợn mắt nhìn tôi, nắm lấy tai nghe liền chen vào nhà vệ sinh.
"Ào! Ào!"
May mà bên ngoài nhà vệ sinh vẫn còn có bồn rửa tay. Tôi mở vòi, kì cọ ngón tay, trong đầu âm thầm hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy. 
Vẻ mặt của tôi phản chiếu trong chiếc gương nơi bồn rửa tay phảng phất như đã mất đi khống chế, cơ thịt liên tục run rẩy.
Đôi tròng mắt màu đỏ sậm cùng vóc dáng vượt trội người bình thường, cái bóng đen nhánh… tuyệt đối không thuộc về người! Đó tuyệt đối không phải là con người!
Tôi rửa mặt sau đó móc ra một điếu thuốc lá, nhưng khi vừa muốn châm lửa đốt thì cái bật lửa lại bị kẹt, cho dù có làm thế nào thì nó cũng không chịu nhả ra.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
"Á!!!!!!"
Đột nhiên, từ trong nhà vệ sinh có tiếng thét sợ hãi vang lên nhưng rất nhanh đã biến thành thảm thiết. Tay tôi giật bắn lên vì hoảng sợ, cuối cùng đã làm rơi cái bật lửa xuống bồn nước.
Ngay sau đó là những tiếng đập cửa vang lên điên cuồng dồn dập…
"Đùng! Đùng! Đùng!"
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!"
"Cứu mạng….."
"Cứu..."
"Phập!"
"Cạch! Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!..."
"Á!!!!!!"
.....................
2.
Đột nhiên, tất cả âm thanh biến mất. Bầu không khí trầm lặng thật lâu...
Ở bên ngoài nhà vệ sinh, ai nấy cũng đều trợn to mắt nín thở, duy trì sự im lặng. Không ai biết rốt cuộc là bên trong đã xảy ra những gì?
Chẳng bao lâu sau, cửa nhà vệ sinh đột nhiên tự động mở ra. Chuyện quỷ dị chính là, nó lại được mở ra từ bên trong? Mà ở nơi đó, chỉ còn có tiếng xả nước ầm ầm cùng từng luồng hơi khí tanh hôi gay mũi...
"Người đâu rồi?"
"Ai mở cửa ra vậy?"
Bên trong không có bóng người nào...
Những người xếp hàng đi vệ sinh đều đồng loạt liếc mắt nhìn vào. Người bị mắc tiểu lại càng vì hoảng sợ mà căng cứng bụng nhưng tuyệt nhiên không có ai dám đi vào. Chắc chỉ có tôi mới đoán được đại khái bên trong vừa xảy ra chuyện gì...
Nhất định là cái bóng đen đó lại xuất hiện!
Dựa theo suy đoán của tôi, chỉ cần ai đi vệ sinh thì đều sẽ gặp "Nó". Chỉ có thực hiện theo những gì mà tin tức trên nhóm chat đã nói thì mới có thể tránh được nguy hiểm.
Nghĩ vậy, sống lưng tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì đã sống sót sau tai nạn. Thuốc lá cầm trên tay bị rơi xuống bồn nước, tôi cũng chẳng thèm để ý. Hiện tại không phải là lúc nên hút thuốc!
Tôi nhìn đồng hồ. Lúc nãy trên loa thông báo vừa đúng 01 giờ sáng, còn bây giờ đã là 01 giờ 20 phút!
Phải tranh thủ chui vào chăn!
Phải tranh thủ nhanh chui vào chăn rồi!
Suy nghĩ vừa bật lên trong đầu, tôi liền vội vàng chạy về chiếc giường A12 của mình. Ngay đến quần áo còn chưa kịp cởi đã vén chăn chui tọt vào.
Thời gian trôi qua thật lâu, người anh em nằm ở giường đối diện vẫn chưa thấy về. Chiếc ba lô của anh ta nằm lẻ loi trơ trọi ở trên giường khiến tôi gần như ý thức được, hắn đã bị một sức mạnh thần bí nào đó mang đi, lành ít dữ nhiều! 
Vào đúng lúc này, trên Wechat lại xuất hiện tin nhắn nặc danh.
Người nặc danh: "Sắp dừng xe! Thưa các vị hành khách có phiếu giường nằm: Những cảnh báo vừa rồi của tôi chỉ giới hạn trong toa giường nằm, không áp dụng đối với các toa ghế mềm hoặc ghế cứng khác. Nếu như các vị có nghe được bất cứ tiếng động kỳ quái nào ở bên toa xe khác thì không cần phải để ý đến. Đó chỉ là ảo giác! Chỉ là ảo giác thôi! Tuyệt đối không nên đi ngó nghiêng thăm dò tình hình. Rất nguy hiểm! Cực kỳ nguy hiểm!"
Không áp dụng cho các toa xe khác sao? Đây là có ý gì?
Tôi rối bời không biết cách giải đáp. Đúng vào lúc này, trên Wechat lại có tin nhắn gửi đến.
Kí rưỡi Kứt: "Ê Trương Vũ, loa phát thanh nói sắp dừng xe, kêu chúng ta đổi qua đoàn tàu khác. Chừng nào mày xuống xe nhớ điện thoại lẹ cho tao đó, để dễ đi chung.”
Kí rưỡi Kứt là bạn học từ thời cấp ba và cả đại học của tôi, tên Dương Xuân Trí. Lúc chúng tôi học cấp ba đã thường xuyên cùng nhau kết bè kết phái, trèo tường trốn học ra ngoài đi chơi net hoặc ngâm chân. Bởi vì có một lần bị tiêu chảy, cậu ta tự nói bản thân chắc phải ị được tới một ký rưỡi… thế là liền bị đặt biệt danh là “Kí rưỡi Kứt”.
Đừng hỏi tôi làm sao mà cậu ta biết mình đi ị tới một ký rưỡi cứt, tôi không muốn nhắc lại đâu!
Chuyến này là chúng tôi rủ nhau cùng đi du lịch và đang trên đường trở về nhà. Bởi vì có quá nhiều khách du lịch nên tôi nhanh lẹ lắm mới tranh được một phiếu giường nằm, còn tay chân cậu ta chậm chạp nên chỉ đành vớt trúng phiếu ghế cứng.
Chỉ có điều, sao tin tức mà Dương Xuân Trí gửi tới lại hoàn toàn trái ngược với những lời cảnh báo trong nhóm chat vậy?
Không đúng!
Có vấn đề!
Nhân viên của đoàn tàu yêu cầu những người ngồi ghế cứng phải đổi xe sao? Nhưng tại sao bên toa giường nằm chúng tôi lại không nhận được thông báo?
Mà tại cái nơi hoang vu trống trải như thế này không có sân ga, lấy đâu ra xe lửa khác để đổi chuyến?
“Trương Vũ, sắp phải xuống xe rồi! Mày nhanh lên đi, đừng có bỏ quên đồ đó!” Dương Xuân Trí lại gửi tin nhắn đến.
Tôi có thể cảm nhận được đoàn tàu đang giảm dần tốc độ, sắp phải dừng xe. Bầu không khí bên trong toa xe lạnh lẽo dị thường, ai cũng không lên tiếng.
…………………………
Qua thật lâu sau, cũng không biết là ai đột nhiên rống lớn: “M.á nó! Mấy cái toa xe khác đều xuống hết rồi, mắc cái gì không thông báo cho chúng ta biết? Ông cố nội mày không thèm ngồi trên cái xe rách nát này, chờ thêm một phút giây nào nữa đâu!”
Sau đó liền có một tràng âm thanh ồn ào huyên náo như đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Khục! Khục! Hình như ông đó muốn xuống xe…”
“Hay là… Chúng ta cũng đi xuống đi?”
“Đồ ngu! Có muốn chết thì cũng đừng có rủ rê tôi! Bên trong xe lửa đã không an toàn như vậy rồi thì ở bên ngoài đỡ hơn được chỗ nào chứ?”
Những tiếng nói chuyện trong toa xe nháy mắt đột ngột im bặt. Vào giờ khắc này, tất cả đều giống như không hẹn mà cùng tắt âm thanh. Theo như những gì trên nhóm chat nhắc nhở thì hiện tại đã đến giờ phải đi ngủ.
Tôi nhẹ nhàng vén góc chăn lên, quả nhiên trông thấy ngoài cửa sổ có vô số bóng hình đang bước xuống xe, đứng thành từng dãy ở nơi hoang dã…
Thời gian trong lúc vô tình đã trôi đến 01 giờ 30, cũng chính là “lúc nên đi ngủ” được nhắc đến trong tin nhắn nặc danh. Lòng tôi bỗng có dự cảm không ổn liền nhắn ngay cho Dương Xuân Trí: “Mày xuống xe chưa Ký rưỡi?”
“Tuyệt đối đừng xuống xe! Ký rưỡi! Mày không được xuống xe đó!” Nhưng tôi lại không nhận được tin nhắn hồi đáp nào…
Tôi vô cùng lo lắng liền vội vàng bật yên lặng, âm thầm gọi điện cho Dương Xuân Trí. Tôi chôn đầu ở trong chăn, hơi thở cũng trở nên cuồng loạn, khó chịu đến đổ đầy mồ hôi. 
Qua chừng 30 giây sau, cuộc gọi của tôi bị từ chối.
“Sao lại không nhận điện thoại kia chứ?”
Dương Xuân Trí chưa bao giờ từ chối cuộc gọi của tôi! Trong lúc tôi còn đang thắc mắc thì đột nhiên lại nhận được ảnh chụp do cậu ấy gửi tới.
Trên tấm ảnh chỉ có một vùng hoang sơ tăm tối, ngoài ra thì chẳng có gì!
“Trương Vũ! Có chuyện rồi! Không thấy xe lửa đâu hết, mày xuống xe chưa?”
Lúc này tôi mới phát hiện, đối tượng ở trong ảnh chụp là những đường ray xe lửa uốn lượn ngoằn ngoèo chìm trong bóng tối đen kịt. Nhưng mà bên trên đó lại không xuất hiện chiếc xe lửa nào?
Không có xe lửa! Vậy…Vậy chúng tôi thì sao…
Xe lửa rõ ràng đã dừng, hẳn đang trong trạng thái đứng im. Nếu như không tồn tại xe lửa, vậy thì rốt cuộc là chúng tôi đang ở đâu?
Suy nghĩ của tôi mơ hồ, đột nhiên nhớ ra gì đó liền vội vàng đăng nhập vào phần mềm mua vé xe lửa. Sau đó tôi phát hiện… Thế mà lại kiểm tra không ra về đoàn tàu K104 này!
Nó căn bản là hoàn toàn không tồn tại?!!!
Tôi nghẹn thở, tay chân lạnh cóng. Ngay đến trái tim cũng dường như không còn vì mình mà nảy lên nữa, chỉ còn lại những tiếng thình thịch điên cuồng. 
Bất chợt, Dương Xuân Trí lại gửi tới Wechat: “Đừng xuống xe lửa!”
Tôi lập tức hỏi thăm lại cậu ta: "Ký rưỡi! Bên ngoài rốt cuộc sao rồi, tao còn đang ở trên xe lửa!”
Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy thằng bạn đáp lời…
Hiệu quả cách âm của xe lửa này rất tốt, có thể ngăn cách 80% với bên ngoài. Nhưng thính giác của tôi từ nhỏ đã khác với người bình thường, chính vì vậy nên khiến giấc ngủ của tôi thường rất cạn, dễ dàng vì chút gió thổi cỏ lay liền thức giấc. Thế nên mỗi lần trước khi tôi đi ngủ đều cần phải vặn bớt chế độ âm thanh của điện thoại. 
Nhưng vào giờ phút này, những tiếng động ồn ào nhỏ bé bên ngoài thùng xe lại được tôi nghe rất rõ ràng!
“Á!!!!!!”
“Cái thứ gì vậy?”
“Chồng ơi! Chồng ơi!”
“Đừng giết tôi! Xin cứu tôi với!!!”
“Cứu!!! Xin đừng…”
“...”
Thần kinh của tôi căng như dây đàn, rơi vào trạng thái đơ cứng. 
Những âm thanh ở bên ngoài dần trở thành tiếng thét gào bi thương, kêu khóc thảm thiết cùng tiếng chửi rủa loạn xạ. Và cả âm thanh răng rắc đến từ xương cốt bị đứt gãy… tựa như một hồi nhạc dạo nơi địa ngục.
Rốt cuộc, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lòng hiếu kỳ của con người một khi đã trỗi dậy thì rất khó để tự kiềm chế. Huống chi cảm xúc lo lắng hãi hùng càng khiến tôi muốn tìm tòi khám phá hơn…
Sau khi mãnh liệt đấu tranh, cuối cùng tôi hít sâu một hơi để lấy hết dũng khí, định vén góc chăn để nhìn lén ra ngoài cửa sổ. Nhưng đúng vào lúc này, hàng loạt tiếng động quỷ dị đột ngột cắt đứt suy nghĩ của tôi!
"Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!"
"Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!"
m thanh giống như giày cao gót đang giẫm lên sàn, vang vọng giữa bầu không khí yên tĩnh bên trong toa xe có vẻ lạnh lẽo đến ngột ngạt. 
Nhưng mà chẳng phải con gái khi mang giày cao gót đi đường đều phải chú ý đến nhẹ nhàng sao. Tiếng động này nghe có vẻ không đúng…
Giống như là… tiếng xương gõ thẳng xuống mặt sàn?
"Cộp! Cộp! Cộp!”
Tiếng động ngày càng tới gần… Không!
Nói chính xác hơn là… Nó đang ở trước mặt tôi!!!
Con người khi đối mặt với hiểm cảnh thường sẽ nảy sinh giác quan thứ sáu rất tốt!
Tôi có thể cảm nhận được ở bên ngoài lớp chăn bông này đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi!
[Còn tiếp...]

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P1

Truyện ma kinh dị Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - P1

Đang ngủ trên xe lửa, tôi lại đột nhiên bị kéo vào một nhóm chat. 
Trong nhóm chat đăng mười mấy thứ đều là liên quan đến các vấn đề về cấm kỵ và quy tắc ở trên đoàn tàu. Trong số đó, có một câu khiến tôi phải rùng mình.
"Kính thưa các vị hành khách! Đã sắp đến trạm cuối cùng nhưng không phải bất cứ ai trong các vị cũng đều được an toàn xuống xe."
1.
Vừa mở điện thoại lên, tôi liền chẳng hiểu vì sao bị kéo vào một nhóm Wechat, còn đang cài đặt ở chế độ cấm trao đổi. Lúc này, số lượng thành viên hiển thị trong nhóm là 129 người...
"Chào buổi tối, các vị hành khách tôn quý!" Một người ở chế độ nặc danh lên tiếng.
Wechat còn có thể nặc danh nữa à?
Người nặc danh: "Đoàn tàu sắp phải dừng lại bởi vì một nguyên nhân không rõ. Trong khoảng thời gian ngừng vận hành này, hi vọng các vị hành khách có thể đọc kỹ lời nhắc nhở trong nhóm, ghi nhớ kỹ quy tắc sinh tồn. Chú ý, phải ghi nhớ cho thật kỹ!"
"Một: Đoàn tàu này sẽ dừng lại ở một vùng ngoại ô có khí hậu cực kỳ lạnh lẽo. Xin hãy đắp kín chăn bông, đừng để lộ các bộ phận như tay chân, bao gồm cả đầu nhô ra ngoài. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, cũng cực kỳ nguy hiểm. Tàu sẽ được khởi động lại vào lúc 03 giờ sáng và cung cấp hơi ấm.
Chú ý: Xin hãy cố gắng đi ngủ trước 03 giờ. Tuyệt đối không được lên tiếng, có thể giả vờ ngủ!
Hai: Đoàn tàu sẽ phát thức ăn miễn phí bao gồm bánh mì, trứng gà và cả nước khoáng. Đều là miễn phí! Xin hãy nhận lấy đồ ăn từ nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh, không mua thức ăn từ nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ.
Chú ý: Chúng tôi chỉ cung cấp bánh mì, trứng gà, nước khoáng. Tuyệt đối không có thực phẩm nào khác!
Chú ý: Trên tàu không có nhân viên phục vụ nào mặc đồng phục màu đỏ.
Chú ý: Nếu như trông thấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ thì xin đừng trò chuyện cùng "Nó", hãy cố nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chú ý: Xin đừng tiếp xúc với nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ. Nếu không, tự cầu nhiều phúc!
Ba: Vì để đảm bảo môi trường nơi công cộng, xin đừng hút thuốc lá bên trong toa xe. Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!
Chú ý: Nếu thật sự không nhịn nổi nữa, các vị có thể tranh thủ trước khi xe dừng, vào nhà vệ sinh để hút thuốc lá.
Bốn: Ngay khi tàu dừng, cửa nhà vệ sinh sẽ tự động khóa lại không cách nào mở ra. Nếu như có người kẹt ở bên trong thì xin hãy ngồi xuống! Nhất định phải ngồi xuống! Tránh bị người ngoài cửa sổ nhìn thấy!
Chú ý: Bên ngoài đoàn tàu là vùng hoang vu vắng vẻ không có người ở. Nếu như trông thấy có bóng người lướt qua ngoài cửa sổ thì chắc chắn đó chỉ là ảo giác.
Chú ý: Nếu như "Người" ngoài cửa sổ nhà vệ sinh bắt đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bạn thì xin đừng nhúc nhích, hãy nín thở... cho đến khi nào nó rời đi.
Chú ý: Sau khi đoàn tàu ngừng, trước 03 giờ sáng xin đừng vào nhà vệ sinh. Sẽ không an toàn! Tuyệt đối không an toàn!”
"Cảnh báo: Cách thời gian đoàn tàu dừng chỉ còn lại 25 phút. Nếu ai muốn đi nhà vệ sinh thì nên tranh thủ đi nhà vệ sinh! Ai muốn hút thuốc thì nên tranh thủ hút thuốc!"
.....................
"M.á nó! Bị điên rồi hả?"
"Đứa nào tâm thần quá vậy?"
"Giả ma giả quỷ!"
Một tràng chửi rủa vang vọng trong xe nhưng ngay lập tức, bầu không khí bỗng ngưng đọng lại.
"......"
Thật lâu sau...
"Kỳ vậy? Ai kéo tôi vào nhóm vậy?"
"Người anh em, cậu cũng ở trong nhóm đó hả?"
"Sao kỳ vậy? Đâu có bạn chung, ai lôi được nguyên bọn vào chung trong nhóm Wechat đó vậy?"
Người anh em đeo tai nghe nằm đối diện chỗ tôi thì thào hỏi nhỏ: "Ê anh bạn, cậu cũng ở trong nhóm đó hả?"
Tôi khẽ gật đầu không đáp.
Đám đông còn chưa kịp xì xào bàn tán được bao lâu thì đột nhiên đã có một giọng nữ ngọt ngào cất lên trên loa phát thanh của tàu: "Các vị hành khách, xin chú ý! Các vị hành khách, xin chú ý! Hiện giờ là đúng 1 giờ sáng ngày 20 tháng 8 năm 2023. Bởi vì ở trạm kế tiếp đột nhiên bùng phát một loại virus lạ nên bây giờ vẫn còn đang tiến hành vệ sinh khử trùng. Xe lửa mang số hiệu K104 của chúng tôi sắp phải dừng khẩn cấp, xin các vị hành khách không cần hoảng hốt, xin cứ bình tĩnh ở yên đợi trong tàu."
Đoàn tàu sắp dừng thật rồi!
Tôi lập tức nghĩ đến những tin tức bên trong điện thoại, đầu óc choáng váng ong ong, da đầu cũng tê dại như bị điện giật.
Tin tức trên nhóm chat đó là có thật! Xảy ra chuyện rồi!
Cả toa xe trầm mặc, bầu không khí bị đè nén đến vô cùng ngột ngạt…
Tôi nhảy xuống giường, nhanh như chớp chạy ngay đến nhà vệ sinh giành trước bọn họ. Lúc vừa bước vào cũng đúng lúc phát hiện phía sau có mấy bóng người đang lao nhanh xuống giường. May mà đầu óc tôi nhanh nhạy, tránh được việc bị xếp hàng...
Vì khẩn trương nên tôi bị dính nước tiểu vào tay. Tâm trạng vốn đang khủng hoảng lại càng không thể kiềm chế liền mở miệng chửi thề: "ĐM! Cái xe lửa rác rưởi này!"
Tôi vừa định quay người đi rửa tay thì lại đột nhiên có một cảm giác nảy sinh cực kỳ mãnh liệt, giống như có một đôi mắt đang nhìn chăm chú tôi… từ bên ngoài cửa sổ xe?
Cái loại cảm giác này rất mãnh liệt, tựa như một khối thịt bị lũ kền kền săn mồi nhốn nháo muốn tiếp cận khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Ực...
Tôi nuốt nước miếng, âm thầm tự nhủ: "Không cần phải tự dọa mình! Mình nhất định phải tin tưởng vào khoa học!"
Nhưng con người chính là loại sinh vật như vậy! Vào lúc càng nguy hiểm thì sẽ càng trở nên hiếu kỳ…
Tôi không kiềm chế nổi bản thân liền từ từ xoay người nhìn về phía cửa sổ. Nhưng cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý thì rốt cuộc trong nháy mắt đó, tôi vẫn bị dọa giật mình!
Ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng đen đứng đó với đôi mắt lấp loé ánh sáng đỏ quỷ dị, đang nhìn chằm chằm khóa chặt vào tôi. 
Màu đỏ sậm nơi tròng mắt tựa như máu tươi đã cô đặc. Đỏ đến quái dị, rợn người...
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!"
"Đùng! Đùng! Đùng!"
"Ai làm gì trong đó vậy, mau ra lẹ đi!"
"Đang gấp muốn chết còn câu giờ ở trong đó nữa hả?"
Tiếng thúc giục vang liên tục ngoài cửa như đòi mạng nhưng tôi lại không dám lên tiếng, chỉ hoảng sợ tột độ, run rẩy như cầy sấy đứng đó. Chủ nghĩa duy vật gì gì cũng đều bị quăng hết ra sau đầu!
Đôi tròng mắt màu đỏ tựa như pháo hoa di chuyển một cách quỷ dị, co rút như trái tim, ở giữa xuất hiện một vòng cung màu xám… tựa như ác quỷ nơi địa ngục đang xuyên qua tấm kính để quan sát tôi.
Điên mất! Rốt cuộc là cái thứ quái gì vậy?
Mặc dù nhìn qua thì có vẻ giống người nhưng đó tuyệt đối không phải là con người!
A! Đợi đã…Trong nhóm chat có nhắc nhở: Cố đứng yên đừng nhúc nhích! Nín thở!
Tôi lập tức ép bản thân phải tỉnh táo rồi dựa người vào bồn rửa tay, cố gắng giữ nguyên tư thế, nín thở.
Đôi mắt đỏ đột nhiên lóe sáng nhấp nháy, tựa như đang không hiểu...
Chỉ có điều, bởi vì bản thân không giỏi về vận động nên hơi của tôi cũng không dài, vừa rồi lại bị hoảng hồn nên nhịp thở nhanh chóng trở nên hỗn loạn, căn bản không thể duy trì được bao lâu. Tôi chỉ đành cầu nguyện cho nó mau rời đi.
Mau đi đi... Mau đi nhanh đi…
Là ảo giác... Tất cả chỉ là ảo giác... Là ảo giác thôi...
Mười giây...
Hai mươi giây...
Ba mươi giây...
Một phút...
Ngay vào lúc mặt tôi đã đỏ bừng, phổi tưởng chừng như sắp nổ tung thì cái bóng lại đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, thật giống như chưa từng có gì xuất hiện...
"Hộc! Hộc! Hộc!"
Tôi bị nghẹn liền vội vàng há miệng ra thật to để hớp lấy không khí. Hai chân cũng mềm nhũn ra, yếu nhược như vừa sống sót sau tai nạn dựa người vào bồn rửa tay, thở như phổi đang kéo ống bễ. 
Đột nhiên: "Ầm!!!"
Tôi bị hoảng hồn đến suýt ngã lăn ra đất.
"Ai ở trong đó, rớt xuống hầm cầu luôn rồi hay gì? Bộ định ăn tết trong đó luôn hả?"
"Mau ra đây!" 
Bên ngoài lại vang vọng tiếng hối thúc mất kiên nhẫn.
Tôi không kịp để ý đến nước tiểu dính trên tay liền vội vàng phóng ra khỏi nhà vệ sinh. Trong lòng vẫn còn hốt hoảng, nhớ lại mà sợ muốn chết...
Người ở bên ngoài cửa chính là tên nằm đối diện với giường tôi. Gã hung tợn trợn mắt nhìn tôi, nắm lấy tai nghe liền chen vào nhà vệ sinh.
"Ào! Ào!"
May mà bên ngoài nhà vệ sinh vẫn còn có bồn rửa tay. Tôi mở vòi, kì cọ ngón tay, trong đầu âm thầm hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy. 
Vẻ mặt của tôi phản chiếu trong chiếc gương nơi bồn rửa tay phảng phất như đã mất đi khống chế, cơ thịt liên tục run rẩy.
Đôi tròng mắt màu đỏ sậm cùng vóc dáng vượt trội người bình thường, cái bóng đen nhánh… tuyệt đối không thuộc về người! Đó tuyệt đối không phải là con người!
Tôi rửa mặt sau đó móc ra một điếu thuốc lá, nhưng khi vừa muốn châm lửa đốt thì cái bật lửa lại bị kẹt, cho dù có làm thế nào thì nó cũng không chịu nhả ra.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
"Á!!!!!!"
Đột nhiên, từ trong nhà vệ sinh có tiếng thét sợ hãi vang lên nhưng rất nhanh đã biến thành thảm thiết. Tay tôi giật bắn lên vì hoảng sợ, cuối cùng đã làm rơi cái bật lửa xuống bồn nước.
Ngay sau đó là những tiếng đập cửa vang lên điên cuồng dồn dập…
"Đùng! Đùng! Đùng!"
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!"
"Cứu mạng….."
"Cứu..."
"Phập!"
"Cạch! Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!..."
"Á!!!!!!"
.....................
2.
Đột nhiên, tất cả âm thanh biến mất. Bầu không khí trầm lặng thật lâu...
Ở bên ngoài nhà vệ sinh, ai nấy cũng đều trợn to mắt nín thở, duy trì sự im lặng. Không ai biết rốt cuộc là bên trong đã xảy ra những gì?
Chẳng bao lâu sau, cửa nhà vệ sinh đột nhiên tự động mở ra. Chuyện quỷ dị chính là, nó lại được mở ra từ bên trong? Mà ở nơi đó, chỉ còn có tiếng xả nước ầm ầm cùng từng luồng hơi khí tanh hôi gay mũi...
"Người đâu rồi?"
"Ai mở cửa ra vậy?"
Bên trong không có bóng người nào...
Những người xếp hàng đi vệ sinh đều đồng loạt liếc mắt nhìn vào. Người bị mắc tiểu lại càng vì hoảng sợ mà căng cứng bụng nhưng tuyệt nhiên không có ai dám đi vào. Chắc chỉ có tôi mới đoán được đại khái bên trong vừa xảy ra chuyện gì...
Nhất định là cái bóng đen đó lại xuất hiện!
Dựa theo suy đoán của tôi, chỉ cần ai đi vệ sinh thì đều sẽ gặp "Nó". Chỉ có thực hiện theo những gì mà tin tức trên nhóm chat đã nói thì mới có thể tránh được nguy hiểm.
Nghĩ vậy, sống lưng tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì đã sống sót sau tai nạn. Thuốc lá cầm trên tay bị rơi xuống bồn nước, tôi cũng chẳng thèm để ý. Hiện tại không phải là lúc nên hút thuốc!
Tôi nhìn đồng hồ. Lúc nãy trên loa thông báo vừa đúng 01 giờ sáng, còn bây giờ đã là 01 giờ 20 phút!
Phải tranh thủ chui vào chăn!
Phải tranh thủ nhanh chui vào chăn rồi!
Suy nghĩ vừa bật lên trong đầu, tôi liền vội vàng chạy về chiếc giường A12 của mình. Ngay đến quần áo còn chưa kịp cởi đã vén chăn chui tọt vào.
Thời gian trôi qua thật lâu, người anh em nằm ở giường đối diện vẫn chưa thấy về. Chiếc ba lô của anh ta nằm lẻ loi trơ trọi ở trên giường khiến tôi gần như ý thức được, hắn đã bị một sức mạnh thần bí nào đó mang đi, lành ít dữ nhiều! 
Vào đúng lúc này, trên Wechat lại xuất hiện tin nhắn nặc danh.
Người nặc danh: "Sắp dừng xe! Thưa các vị hành khách có phiếu giường nằm: Những cảnh báo vừa rồi của tôi chỉ giới hạn trong toa giường nằm, không áp dụng đối với các toa ghế mềm hoặc ghế cứng khác. Nếu như các vị có nghe được bất cứ tiếng động kỳ quái nào ở bên toa xe khác thì không cần phải để ý đến. Đó chỉ là ảo giác! Chỉ là ảo giác thôi! Tuyệt đối không nên đi ngó nghiêng thăm dò tình hình. Rất nguy hiểm! Cực kỳ nguy hiểm!"
Không áp dụng cho các toa xe khác sao? Đây là có ý gì?
Tôi rối bời không biết cách giải đáp. Đúng vào lúc này, trên Wechat lại có tin nhắn gửi đến.
Kí rưỡi Kứt: "Ê Trương Vũ, loa phát thanh nói sắp dừng xe, kêu chúng ta đổi qua đoàn tàu khác. Chừng nào mày xuống xe nhớ điện thoại lẹ cho tao đó, để dễ đi chung.”
Kí rưỡi Kứt là bạn học từ thời cấp ba và cả đại học của tôi, tên Dương Xuân Trí. Lúc chúng tôi học cấp ba đã thường xuyên cùng nhau kết bè kết phái, trèo tường trốn học ra ngoài đi chơi net hoặc ngâm chân. Bởi vì có một lần bị tiêu chảy, cậu ta tự nói bản thân chắc phải ị được tới một ký rưỡi… thế là liền bị đặt biệt danh là “Kí rưỡi Kứt”.
Đừng hỏi tôi làm sao mà cậu ta biết mình đi ị tới một ký rưỡi cứt, tôi không muốn nhắc lại đâu!
Chuyến này là chúng tôi rủ nhau cùng đi du lịch và đang trên đường trở về nhà. Bởi vì có quá nhiều khách du lịch nên tôi nhanh lẹ lắm mới tranh được một phiếu giường nằm, còn tay chân cậu ta chậm chạp nên chỉ đành vớt trúng phiếu ghế cứng.
Chỉ có điều, sao tin tức mà Dương Xuân Trí gửi tới lại hoàn toàn trái ngược với những lời cảnh báo trong nhóm chat vậy?
Không đúng!
Có vấn đề!
Nhân viên của đoàn tàu yêu cầu những người ngồi ghế cứng phải đổi xe sao? Nhưng tại sao bên toa giường nằm chúng tôi lại không nhận được thông báo?
Mà tại cái nơi hoang vu trống trải như thế này không có sân ga, lấy đâu ra xe lửa khác để đổi chuyến?
“Trương Vũ, sắp phải xuống xe rồi! Mày nhanh lên đi, đừng có bỏ quên đồ đó!” Dương Xuân Trí lại gửi tin nhắn đến.
Tôi có thể cảm nhận được đoàn tàu đang giảm dần tốc độ, sắp phải dừng xe. Bầu không khí bên trong toa xe lạnh lẽo dị thường, ai cũng không lên tiếng.
…………………………
Qua thật lâu sau, cũng không biết là ai đột nhiên rống lớn: “M.á nó! Mấy cái toa xe khác đều xuống hết rồi, mắc cái gì không thông báo cho chúng ta biết? Ông cố nội mày không thèm ngồi trên cái xe rách nát này, chờ thêm một phút giây nào nữa đâu!”
Sau đó liền có một tràng âm thanh ồn ào huyên náo như đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Khục! Khục! Hình như ông đó muốn xuống xe…”
“Hay là… Chúng ta cũng đi xuống đi?”
“Đồ ngu! Có muốn chết thì cũng đừng có rủ rê tôi! Bên trong xe lửa đã không an toàn như vậy rồi thì ở bên ngoài đỡ hơn được chỗ nào chứ?”
Những tiếng nói chuyện trong toa xe nháy mắt đột ngột im bặt. Vào giờ khắc này, tất cả đều giống như không hẹn mà cùng tắt âm thanh. Theo như những gì trên nhóm chat nhắc nhở thì hiện tại đã đến giờ phải đi ngủ.
Tôi nhẹ nhàng vén góc chăn lên, quả nhiên trông thấy ngoài cửa sổ có vô số bóng hình đang bước xuống xe, đứng thành từng dãy ở nơi hoang dã…
Thời gian trong lúc vô tình đã trôi đến 01 giờ 30, cũng chính là “lúc nên đi ngủ” được nhắc đến trong tin nhắn nặc danh. Lòng tôi bỗng có dự cảm không ổn liền nhắn ngay cho Dương Xuân Trí: “Mày xuống xe chưa Ký rưỡi?”
“Tuyệt đối đừng xuống xe! Ký rưỡi! Mày không được xuống xe đó!” Nhưng tôi lại không nhận được tin nhắn hồi đáp nào…
Tôi vô cùng lo lắng liền vội vàng bật yên lặng, âm thầm gọi điện cho Dương Xuân Trí. Tôi chôn đầu ở trong chăn, hơi thở cũng trở nên cuồng loạn, khó chịu đến đổ đầy mồ hôi. 
Qua chừng 30 giây sau, cuộc gọi của tôi bị từ chối.
“Sao lại không nhận điện thoại kia chứ?”
Dương Xuân Trí chưa bao giờ từ chối cuộc gọi của tôi! Trong lúc tôi còn đang thắc mắc thì đột nhiên lại nhận được ảnh chụp do cậu ấy gửi tới.
Trên tấm ảnh chỉ có một vùng hoang sơ tăm tối, ngoài ra thì chẳng có gì!
“Trương Vũ! Có chuyện rồi! Không thấy xe lửa đâu hết, mày xuống xe chưa?”
Lúc này tôi mới phát hiện, đối tượng ở trong ảnh chụp là những đường ray xe lửa uốn lượn ngoằn ngoèo chìm trong bóng tối đen kịt. Nhưng mà bên trên đó lại không xuất hiện chiếc xe lửa nào?
Không có xe lửa! Vậy…Vậy chúng tôi thì sao…
Xe lửa rõ ràng đã dừng, hẳn đang trong trạng thái đứng im. Nếu như không tồn tại xe lửa, vậy thì rốt cuộc là chúng tôi đang ở đâu?
Suy nghĩ của tôi mơ hồ, đột nhiên nhớ ra gì đó liền vội vàng đăng nhập vào phần mềm mua vé xe lửa. Sau đó tôi phát hiện… Thế mà lại kiểm tra không ra về đoàn tàu K104 này!
Nó căn bản là hoàn toàn không tồn tại?!!!
Tôi nghẹn thở, tay chân lạnh cóng. Ngay đến trái tim cũng dường như không còn vì mình mà nảy lên nữa, chỉ còn lại những tiếng thình thịch điên cuồng. 
Bất chợt, Dương Xuân Trí lại gửi tới Wechat: “Đừng xuống xe lửa!”
Tôi lập tức hỏi thăm lại cậu ta: "Ký rưỡi! Bên ngoài rốt cuộc sao rồi, tao còn đang ở trên xe lửa!”
Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy thằng bạn đáp lời…
Hiệu quả cách âm của xe lửa này rất tốt, có thể ngăn cách 80% với bên ngoài. Nhưng thính giác của tôi từ nhỏ đã khác với người bình thường, chính vì vậy nên khiến giấc ngủ của tôi thường rất cạn, dễ dàng vì chút gió thổi cỏ lay liền thức giấc. Thế nên mỗi lần trước khi tôi đi ngủ đều cần phải vặn bớt chế độ âm thanh của điện thoại. 
Nhưng vào giờ phút này, những tiếng động ồn ào nhỏ bé bên ngoài thùng xe lại được tôi nghe rất rõ ràng!
“Á!!!!!!”
“Cái thứ gì vậy?”
“Chồng ơi! Chồng ơi!”
“Đừng giết tôi! Xin cứu tôi với!!!”
“Cứu!!! Xin đừng…”
“...”
Thần kinh của tôi căng như dây đàn, rơi vào trạng thái đơ cứng. 
Những âm thanh ở bên ngoài dần trở thành tiếng thét gào bi thương, kêu khóc thảm thiết cùng tiếng chửi rủa loạn xạ. Và cả âm thanh răng rắc đến từ xương cốt bị đứt gãy… tựa như một hồi nhạc dạo nơi địa ngục.
Rốt cuộc, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lòng hiếu kỳ của con người một khi đã trỗi dậy thì rất khó để tự kiềm chế. Huống chi cảm xúc lo lắng hãi hùng càng khiến tôi muốn tìm tòi khám phá hơn…
Sau khi mãnh liệt đấu tranh, cuối cùng tôi hít sâu một hơi để lấy hết dũng khí, định vén góc chăn để nhìn lén ra ngoài cửa sổ. Nhưng đúng vào lúc này, hàng loạt tiếng động quỷ dị đột ngột cắt đứt suy nghĩ của tôi!
"Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!"
"Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!"
m thanh giống như giày cao gót đang giẫm lên sàn, vang vọng giữa bầu không khí yên tĩnh bên trong toa xe có vẻ lạnh lẽo đến ngột ngạt. 
Nhưng mà chẳng phải con gái khi mang giày cao gót đi đường đều phải chú ý đến nhẹ nhàng sao. Tiếng động này nghe có vẻ không đúng…
Giống như là… tiếng xương gõ thẳng xuống mặt sàn?
"Cộp! Cộp! Cộp!”
Tiếng động ngày càng tới gần… Không!
Nói chính xác hơn là… Nó đang ở trước mặt tôi!!!
Con người khi đối mặt với hiểm cảnh thường sẽ nảy sinh giác quan thứ sáu rất tốt!
Tôi có thể cảm nhận được ở bên ngoài lớp chăn bông này đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi!
[Còn tiếp...]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi