Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
??Truyện Ma Kinh Dị [ Lồng Đền Da Người Phần 4]??
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Đêm hôm sau lại tiếp tục như vậy.
Lần này Hoà đổ một lọ thuốc gì đó xuống sông, cho cả làng chúng mày chết hết này.
Tiếp tục anh mang ra bốn viên “lôi công mặc” Vật này có rất nhiều tên gọi khác nhau căn cứ theo từng khu vực và niên đại, quan lại và dân thường cũng gọi nó bằng những tên không giống nhau, có nơi còn gọi nó là đá Lôi Công hoặc Tịch Lịch Kham. Thực ra cái gọi là Lôi Công Mặc hay đá Lôi Công, nói toẹt ra chẳng qua là một cục thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Theo các ghi chép trong sử sách, năm đó có một viên đá Lôi Công, trên mình còn mang theo lửa trời, rơi xuống thành Hàm Dương, thiêu rụi toàn bộ đám đông vây xung quanh thành tro bụi. Chất liệu của đá Lôi Công được so sánh với ngọc đen, nó đã được luyện qua sức nóng không thể tưởng tượng nổi, lại từ trên trời rơi xuống, cho nên được người xưa coi là báu vật, thậm chí còn tôn nó thành bí mật của trời đất.”
Khu làng bọn mày địa hình đẹp đấy “chín rồng hội tụ” hôm nay tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ độ.
Thanh làm lễ xin thổ thần thổ địa rồi theo hướng la bàn, bắt đầu đào, rồi chôn bốn viên bốn góc làng.
Đêm đó , ông Tư và anh Ba đi soi cá đêm. Đêm ấy trời không trăng không sao cũng chẳng có chút gợn gió đêm nào ùa về cả, hai người lẳng lặng xuôi mái chèo trên dòng sông nọ, đi đến đoạn sông gần ngọn núi phía cuối làng bỗng mây đen tan ra vầng trăng sáng tỏa lên vằng vặc trong đêm, tôm cá dưới sông ở đâu không biết ục lên lặn xuống nhiều vo kể. Anh Ba bèn vỗ đùi đánh đét một tiếng:
“Chao ôi, trời thương chúng ta rồi Ông Tư ơi, phen này được một mẻ lớn đấy chú Tư ạ !”.
Ông Tư quay sang đáp:
“ Tao cũng nghĩ như mày đó, đêm nay về tao với mày lấy ra một ít mà say sưa cả đêm là hết đét luôn đấy con ạ. Khà khà khà”
Rồi hai người phá lên cười sằng sặc khoái chí. Nhưng bỗng hai người im bặt mặt mày xanh lét như tàu lá chuối khi phía bên tai họ là tiếng của trẻ con cười “ hi .” hoà lẫn với tiếng quạ kêu trong đêm thanh vắng nghe rợn cả người “ hoạ hoạ hoạ hoạ hoạ ”. Bất chợt phía hai bên mạng xuồng trồi lên hai cái đầu con nít một trai, một gái. Ớn lạnh thay hai cái đầu không có mắt, cái miệng ngoác ra đến cả mang tai rồi hai hàng huyết lệ tuôn chảy tuôn chảy từ hai lỗ mắt sâu hoắm đen xì kia. Hai dòng huyết lệ tuôn ra nhuốm đậm cả dòng sông một màu đỏ của máu chỉ trong chốc lát. Chưa dừng lại ở đó, miệng của hai đứa trẻ bất chợt phát ra một thứ âm thanh nghe đâu từ cõi xa xăm vọng về:
Đến đây, cả Ông Tư và anh Ba như có một luồn điện chạy dọc sống lưng, hai tay rơi luôn cả hai cái giỏ đựng cá xuống sông mà run lên cầm cập, rồi cả hai ôm chầm lấy nhau như chờ đơi một điều gì đó. Tiếng quạ lại tiếp tục vang lên làm cho hai người suýt són ra cả quần.
“hoạ hoạ hoạ hoạ ”
Bất chợt hình ảnh hai đứa bé cùng dòng sông máu biến mất. Hai người từ từ buông tay ra rồi cả hai cùng dụi mắt nhưng chẳng thấy gì ngoài dòng sông tĩnh lặng như tờ. Thấy vậy ông Tư liền lên tiếng: “Đúng là đi đêm nhiều quá tao với mày bị thần hồn nát thần tính rồi con ạ, ma với chả quỷ gì ở đây.” Nói đoạn, ông quay sang anh Ba nhưng anh Ba cả người cứng đơ ra toàn thân lạnh toát mắt mở trừng trừng mồm há hốc ra, ông Tư chưa hiểu chuyện gì bèn nhìn theo hướng anh Ba , ông Tư cũng im bặt như đứng tim vì phía trước mắt ông theo hướng anh Ba là một người con gái tóc dài đến tận chót gần chạm đất phủ cả khuôn mặt, mặc cả bộ đồ trắng toát đang nằm đung đưa vắt vẻo trên bụi tre phía bờ sông bên phải, hai tay đang bế hai đứa bé trên tay nhưng không rõ mặt mũi, rồi cô ta cất tiếng ru thánh thoát mà nghe ớn lạnh cả sống lưng.
“Con ơi con ngủ cho ngoan !
Để mẹ đi hỏi hai chú chèo đò
Hỏi cho con nhỏ à ơi !
Moi tim móc ruột hả hê con à !
Rồi bất thình lình cô gái ngoảnh cái đầu lại nhìn hai người rồi phá lên cười sằng sặc :
“ Ha ha ha ha ha ha ha ha”
“Con ta đói lắm hai người cho tim cho ruột con ta nhá, có được không nào ?”
“ Ha ha”
Gia đình hai người gào khóc thảm thiết, cái chết của hai người làm cho làng Lãng một lần nữa rúng động.
Ông Hiếu an ủi nói :”Do họ bị lật thuyền mà chết thôi”
Nhưng mấy ai tin, hai người họ sống gắn liền với con sông này, ba tuổi đã biết bơi làm sao mà chết cùng lúc cả hai được.
Liên tiếp sau đó những sự lạ lùng trong làng tiếp tục. Cây cối xung quanh làng cứ héo úa dần dần rồi chết. Hoa màu cũng vậy, người dân hoang mang lắm nhưng không biết phải làm sao.
Rồi dần dần trong làng hàng loạt người mắc bệnh. Người ta cứ thế từ tự bị viêm loét, bị thối giữa từ bên trong cơ thể ra ngoài.
Một số nhà trẻ con cổ họng bỗng xưng to, không ăn uống được gì. Chúng gào khóc nhưng không ai biết chúng bị gì.
Lúc đầu cứ nghĩ là bị hóc xương cá nhưng hóc thì chỉ một nhà thôi chứ, đằng này cả chục hộ có con cùng một triệu chứng với nhau.
Cổ họng đau, ngứa, xưng to chảy máu, mủ Khó chịu cực kì.
Nước sông cũng thay đổi, nhìn tự xa thì có vẻ nước xanh ngắt, rất đẹp, nhưng khi người ta múc nước lên thì ôi thôi, màu nước đỏ sẫm.
Dân làng cũng không ai dám uống nước nữa, chó mèo thì cứ dến giữa đêm thì chu gào lên man dại.
Kể cũng lạ từ ngày đấy quạ đen không biết từ đâu bay về, chúng cứ bay thành đàn, lũ lượt đậu xung quanh làng Lãng.
Sự việc ngày càng nghiêm trọng không thể để lâu được nưa.Trưởng làng Hiếu lại một lần nữa lên đường tìm thầy Đạt.
Cường (người dùng dao nhảy vào truy sát nhà Hoà lúc trước) , một thanh niên gan góc cóc tía nhất của làng, từ nhỏ đến lớn rất là cứng đầu và đặc biệt không bao giờ anh tin vào mấy chuyện ma quỷ. Cho lên mới 14 tuổi đã được vào đội tuần tra đặc nhiệm của làng. Có lần đám bạn thách đố anh ngủ trên ngôi mộ một người mới chết trong nghĩa địa của làng, hắn ta vỗ đùi đánh đét 1 tiếng “ Úi giời ơi, chuyện nhỏ tao còn sống trở về là tụi bay phải gọi tao là đại ca đấy nhá, nhớ nhá nhớ nhá”. Mọi người cứ nghĩ hắn ta khoác lác thế nào cũng sợ té đái mà lăn lê bò lết về giữa đêm nhưng không sáng hôm sau Cường trở về vẻ mặt tươi cười “ Sao, phục anh chưa mấy chú, từ giờ anh là đại ca của mấy chú đấy nhá, hi hi hi hi”. Mọi người ngơ ngác khó hiểu và cũng thật là khó tin, và cũng kể từ đấy Cường càng cóc tía hẳn lên và cho đến tận bây giờ khi có quá nhiều chuyện xảy ra với làng hắn ta cũng rất bình thản.
“Ma với chả quỷ cái gì ở đây”, trong một cuộc nhậu hắn đã tuyên bố với đám bạn. Một người ở đấy thấy vậy lên tiếng “ Mày không sợ thì tối nay mày ra chỗ mé sông kia kia ấy rồi nhảy xuống đấy mà tắm rồi quay trở lại đây cho tao xem nào, mày mà không sao tao bao mày nhậu nguyên năm luôn”. Cường nghe vậy vỗ bàn cái rầm “ Bố láo, dám thách anh mày à, rồi mày sẽ hối hận là bao anh nhậu nguyên năm đấy, há há há há há há há há. Xem anh mày này, nói đoạn Cường cầm chai rượu ực một hơi rồi cứ nhắm hướng mé sông đấy mà đi, bóng Cường khuất dần xa dần trong bóng đêm.
Không khí cạnh bờ sông ngày càng lạnh lẽo, gió thổi ù.
Nói rồi Cường nhảy xuống sông, đang kì cọ, nước sông biến thành một màu đỏ, nước sủi lên ùng ục. Rồi hai cái bóng trẻ con hiện ra trước mặt anh. Chúng ngoác miệng cười :”he , hi ”
Từng mảng thịt một của chúng rơi ra. Cường chính thức nhận ra hôm nay mình đã ngu người.
Một người phụ nữ đằng sau lưng Cường trồi lên, anh run hãi cực độ, vùng lên leo lên bờ. Nhưng đâu có dễ vậy .
Cường nhanh chóng bị cô ta lôi lại dìm xuống, cô ta cứ nhấn xuống rồi lại nhấc lên.Vừa nhấn vừa cười :”ha ha. Mày định vặn cổ bọn tao hả, bây giờ thì vặn đi” Cường nhanh chóng đuối sức nhưng vẫn chưa được chết.
Cô ta vặn ngửa đầu anh ra, há miệng, một đàn đỉa đen ngòm chui ra, chúng chui tọt vào miệng của Cường.
Thanh cười rồi thả hắn đi, Cường chạy chưa được bao lâu thì gục xuống.
Hôm sau người ta thấy anh chết ở bờ sông, trên người cơ man là đỉa chúng liên tục bò ra, chui vào. Đáng sợ vô cùng.
Dân làng lúc này đã hoảng sợ tột cùng, họ ngóng ông Hiếu về hơn ngóng người yêu
Hôm sau, ông Hiếu quay về, đi cùng ông là thầy Đạt. Hai người lặng nề bước vào làng. Thầy Đạt nhìn ngôi làng cũng rợn tóc gáy, lúc trước làng đẹp lắm cây cối xanh tốt.
Mà giờ đây cây cối chết rũ, héo vàng, sương mù phủ khắp làng. Không khí lặng nề,lạnh lẽo đến sợ, đám quạ đậu kín làng.
Thầy Đạt trầm mặt, âm khí nặng quá, cô ta trong vòng bốn năm mà đã tu thành quỷ rồi. Phải nhanh chóng diệt trừ thôi.
Chúng ta chuẩn bị ngay đi, tối nay bắt đầu, trễ ngày nào còn có thêm nhiều người bỏ mạng.
Thầy Đạt làm lễ cúng cầu siêu cho Cường rồi bắt tay ngay vào việc chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt.
Ông giao việc :
“Ông cầm lấy cái túi nải này của ta rồi đi vào trong làng trước đi, vừa đi vừa rắc gạo muối rải vàng mã khắp nơi nghe chưa. Còn nữa trong tay nải có 3 loại bùa 1 lá vàng, 1 lá đỏ, 1 lá xanh. Ông bắt buộc phải dáng 3 loại bùa đó vào ba nơi lần lượt là nhà dân, miếu cô hồn và đình làng trước khi trời tối. Cấm tuyệt đối dân làng ló mặt ra đường tối nay nghe chưa, đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ đấy. Còn bây giờ ta có việc gấp phải đi, hoàng hôn xuống ta sẽ trở về đình làng cứ đợi ở đấy. Nhớ cho kĩ những gì ta nói đấy, sai một ly là không những ta và anh mà cả làng này sẽ đi một dặm đấy’’
Trưởng làng Hiếu gật đầu, “ Thầy cứ yên tâm đây là chuyện của cả làng con sẽ cố gắng hết sức mình”.
“Được, ta đi đây”
Thầy Đạt bắt tay vào việc.
Ông đi tìm quanh làng mấy con chó đen. Hỏi mua rồi cắt lấy tiết của chúng.
Xác lại mang bán lại cho quán bán thịt chó bù vào số tiền vừa mua chó.
Về nhà trưởng làng thầy Đạt lấy chỉ đỏ, tẩm máu chó đen, cách một đoạn thầy lại sỏ một đồng xu vào, thầy lấy ra một cái gương bát quái lớn, bốn cái đèn, đổ đầy dầu vào phòng khi đèn lâu không dùng đã bị hết dầu. Nhét mọi thứ vào túi nải. Còn chưa yên tâm, ông lấy ra rất nhiều giấy vàng dùng để vẽ bùa. Cắt tay mình lấy máu trộn với chu sa thầy bắt đầu bắt quyết, niệm chú vẽ bùa, mỗi nét vẽ song thầy lại đổi một kiểu quyết. Vừa vẽ vừa niệm chú như vậy rất tốn sức nếu không phải đối phó với con quỷ thì thầy Đạt cũng sẽ không dùng đến. Chuẩn bị mọi thứ xong thì cũng đã chiều tà
Thẩy rảo bước ra đình, mọi người đang rất sốt ruột, thấy thầy đến thì mừng lắm.
“ Dạ, đúng vậy thưa Thầy”
Ông Thầy vừa vuốt vuốt bộ râu của mình vừa đi qua đi lại trước mặt dân làng rồi bỗng ông đứng nghiêm nghị hẳn :
“ Mọi người nghe đây, ai mang tuổi Dần, Thìn, Dậu, Tuất nếu muốn cứu cái làng này thì bước ra. Còn lại mọi người cứ về nhà khoá chặt cửa ngồi giữa gian nhà chính thắp hương cầu khấn tổ tiên ơn trên phù hộ và nhớ là phải giữ im lặng tuyệt đối dù có nghe thấy gì cũng không được la, nhìn thấy gì cũng không được hét, đặc biệt nhà nào có trẻ nhỏ phải cố gắng đừng để nó khóc. Nhớ chưa, nhớ cho kĩ đó.”
Thầy trao cho mỗi người một lá bùa dặn giữ trong người để đề phòng bất trắc.
Dân làng đứng đấy nhìn nhau không ai bảo ai một câu nào rồi lại nhìn ông. Thầy gật gật đầu rồi không ai bảo ai ai về nhà nấy chỉ còn lại mấy thanh niên được chọn ở lại. Chắc họ cũng hiểu chuyện gì đang đến với cái làng này
Đợi mọi người đi hết một lúc khá lâuThầy dõng dạc nói với đám thanh niên ở lại:”Các ngươi nhớ kĩ, nghe hay thấy gì cũng cứ kệ, hãy cố ngồi trụ vững ta sẽ tiêu diệt lũ quỷ này. Sau đó sẽ ổn thôi.”
Chúng ta đi ngay kẻo muộn, thầy trao cho đám thanh niên mỗi đứa hai lá bùa, một lá cất trong người, một lá dính trên đầu.
Đoàn người bước đi lặng lẽ, mặt trời xuống núi trông thật thơ mộng.
Nhưng những điều họ sắp đối mặt có lẽ không như vậy. Xa xa quạ mẹ cất tiếng kêu vang.
Ra đến bờ sông thầy nhanh chóng bày trận, chiếc kính bát quái được đặt ở chính giữa, bốn hướng đông -tây -nam -bắc đặt một cái đèn.
Còn những sợi chỉ đỏ được ông luồn qua luồn lại làm thành một tấm lưới, giăng bốn xung quanh trận pháp. Thiết kế sao cho ông chỉ cần giật một cái chúng sẽ bao quanh chiếc đèn, khoá chặt lũ quỷ. Thầy Đạt cắt cử đám thanh niên ngồi theo bốn phương tám hướng để trấn trận.
Ông Hiếu vì lo lắng không yên nhất quyết đòi theo, thầy Đạt đành đồng ý cho ông đứng cạnh mình.
” Mọi thứ đã chuẩn bị song xuôi rồi đó, chúng ta chờ đến giờ tí đêm nay sẽ hành động. Mọi người nhớ kĩ những gì tôi dặn chưa, nhớ kĩ đó sai một li là đi một dặm. Sai sót này sẽ trả giá bằng mạng sống của chúng ta. “Thầy Đạt dõng dạc.
Mọi người đồng thanh dạ dan, đêm suống sương mù càng lúc càng dày đặc. Không khí lạnh buốt, đám thanh niên cũng run hết cả người.
Sắp đến giờ rồi, thầy Đạt bày ra thêm một cái bàn lễ long trọng bao gồm nhan, đèn, hoa quả, nến, vàng bạc, kiếm gỗ,Sau đó ông khoác lên mình chiếc áo thầy pháp màu đen tuyền trước ngực và sau lưng thêu những hình thù quái dị rồi bước vào đứng giữa đàn lễ. Riêng Trưởng làng được giao một nhiệm vụ quan trọng đó là cầm một ngọn đèn của ông Thầy đưa ngồi vào giữa ngôi sao tám cánh mà thầy vẽ trước đó và tuyệt đối không được để đèn tắt dù có chuyện gì xảy ra. Xong xuôi đâu đó Thầy đốt nến thắp ba nén hương lên rồi cầm thanh kiếm gỗ tay bắt ấn đưa trước mặt lầm rầm khấn vái. Đang khấn bỗng Thầy mở mắt ra, đôi mắt long lên sòng sọc những vết gân đen rồi bỗng dưng từ miệng Thầy vang vọng lên một bài thơ.
Dứt câu, Thầy chỉ thẳng kiếm gỗ xuống mặt nước một luồng ánh sáng vàng chói loá chạy từ cán kiếm đến lữa kiếm rồi phi thẳng xuống mặt nước, bỗng một tiếng hét vang lên
“ Á á á á á á á á á”, tiếp đến là tiếng gầm gừ đáng sợ phát ra
“ Hừ hừ hừ hừ” , tiếp đó là tiếng trẻ con khóc thúc thít hoà lẫn trong tiếng cười của con nít vọng từ dưới sông lên mà nghe lạnh cả người
“Hu hu hu hu hu”
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
vào đọc thôi
. phát tý qua đọc.
ra tiếp ạ
ớn quá
rùng rợn qá chị
am anh luon roi`
ớn quá
đọc 12h mới phê
. phát tý qua đọc
ra tiếp ad ơi
rùng rợn qá chị
ớn quá
truyện kinh vậy
nhìn ảnh hết hồn à
ra nhiều bài ad ơi