Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
??Truyện Ma Kinh Dị [ Lồng Đền Da Người Phần 3]??
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Thầy Đạt bắt tay vào việc, ông xem xét Khánh rồi nói :”Nó bị mất vía rồi, giờ phải tìm lại thì nó mới bình thường được.”
Hồn với vía là gì vậy thầy -Đám thanh niên lên tiếng.
Con người ta thường có hai phần, phần hồn và phần vía. Vía là một bức tường ngăn cách giữa con người và ma quỷ. Mất nó cho lên thằng Khánh mới điên dại như vậy.
Để ta tìm lại cho nó, mau đưa ta ra chỗ nó ngất hôm qua.
Thầy Đạt nắm 1 nắm cơm trắng sau đó thì cắt làm 7 phần.
Luộc một quả trứng gà cũng cắt 7 phần,
đặt cả trứng và cơm lên mâm cơm. Thầy cắt trứng và cơm bằng tóc, trứng cắt có đủ cả lòng đỏ và trắng. Sau đó, thầy đặt mâm ở chỗ hôm qua đứng ở giữa mâm cúng , thầy cầm 2 tay giơ chiếc áo mà Khánh ngày thường hay mặc lên và hô:
Ba hồn bảy vía con Khánh ở đâu về ăn cơm trứng ở với mẹ
Hô 3 lần rồi thầy đặt áo lên mâm, đem cơm trứng cho Khánh ăn, một miếng cơm -một miếng trứng.
Ăn cơm với trứng xong một lúc sau Khánh bình thường lại.
Ááaaaa Ba anh thanh niên lay lay, này bình thường lại có chuyện gì vậy.
Khánh kinh hãi nhớ lại chuyện hôm qua kể lại cho mọi người nghe.
Ông Hiếu lên tiếng :Yên tâm đi, có thầy Đạt ở đây rồi, sẽ ổn thôi.
Tiếng quạ một lần nữa kêu lên :”hoạ hoạ hoạ”
Chết rồi -Thầy Đạt lên tiếng -Mau vào xem bà Phương thế nào.
Mọi người chạy vào trong nhà.
Bà Phương đang trợn mắt, mắt bà trắng dã. Nước dãi nhỏ ra tong tỏng bà dãy dụa trên giường. Miệng không ngừng gào chửi. Mặc cho cọ vào dây thừng bị rách hết da, máu bắt đầu chảy.
Lan và Linh ôm nhau khóc lóc, không biết làm thế nào. May mà hôm qua đem bà Phương vào đã trói lại nếu không không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thầy Đạt nhanh chóng chạy vào, lấy trong túi ra một nắm chu sa, ném vào mặt bà Phương. Hét lên :”Ma quỷ nơi nào, dám đến đây làm loạn.”
Khói trắng bốc lên xèo xèo, Bà Phương gào thét lên :”grừ grừ, Aaaaaaa. Lũ khốn nạn bọn mày sẽ phải chết hết”
Còn ngoan cố à. -Thầy Đạt lên tiếng, bốc tiếp một nắm chu sa ném lên người bà Phương.
Xèo xèo, khói tiếp tục bốc lên bà Phương gào thét nhưng đã dịu giọng, không còn chửi bới nữa :”Xin thầy tha cho con, gia đình con chết oan uổng quá, con mới quay lại đây báo thù, hu hu hu…”
Tiếng khóc ai oán từ xa xăm vọng lại.
Thầy Đạt lên tiếng :
“Có chuyện gì nói ta xem nào”
“Dạ thưa thầy, nhà chúng con tha phương cầu thực đến đây, làng Lãng thu nhận. Nhưng không hiểu sao một hôm bọn họ kéo đông kéo đỏ đến đánh chém, đòi giết cả nhà con.
Cả nhà con chạy đến bờ sông, hai đứa con của con đuối sức trượt chân rơi xuống, con nhảy theo cứu nhưng không được, kết quả chết ba mẹ con, còn chồng con thì không biết ở đâu.
Con ma trong người bà Phương lên tiếng.
Thầy Đạt nhăn mặt quay sang nhìn trưởng làng :”Chuyện này chắc có ẩn khúc gì đây. Người trong làng sau khi ăn bún riêu cua nhà cô, thì những người già đều lăn ra chết bất đắc kì tử.
Họ quy ngay cho nhà cô lên mới… Thầy Đạt thở dài.
” Thôi thì dù sao cô cũng đã chết, thù hận lên buông bỏ, không lên kết. “Thầy Đạt lên tiếng.
Ông Hiếu cũng đáp :”Lỗi lớn là do tôi, chưa tìm hiểu rõ trắng đen, không kịp thời ngăn cản dân làng lên khiến gia đình cô bỏ mạng oan uổng.
Thôi thì tôi sẽ lập miếu thờ, hương khói đầy đủ mong cô sớm đầu thai.”
Cô mau xuất ra đi, thầy Đạt lên tiếng, rồi bà Phương cũng trở lại bình thường.
Ngôi làng Lãng lại chìm dần vào bình yên. Còn Hoà thì sao nhỉ????
Tiếng trẻ con cười đùa nô nghịch vang lên trong một vùng quê yên bình, hẻo lánh. Duy chỉ có một đứa trẻ ủ rũ, ngồi buồn một mình nơi góc sân. Đứa bé đó tên Hoà.
Từ khi sinh ra Hoà đã khác với mọi người, em sinh đúng ngày rằm tháng 7. Vì sinh vào ngày này lên Hoà có thể thấy được những thứ người khác không thấy được.
Vì còn bé cậu không phân biệt được đâu là ma, đâu là người và thường chơi với chúng.
Hoà hay lảm nhảm một mình,thẫn thờ một mình đi chơi trong nghĩa của làng.
Ba mẹ cậu biết chuyện lo lắm, hỏi cậu :”Này con, sao con không chơi với các bạn trong xóm, mà lại hay nói chuyện một mình với đi lang thang trong nghĩa địa vậy?”
Hoà hồn nhiên đáp lại làm cha mẹ cậu lạnh người :Chơi một mình? Con chơi với bạn con mà, chơi với họ vui lắm, họ nói rất nhiều chuyện, chơi đuổi bắt này,… họ còn bay được nữa cơ
Hai người xanh hết mặt, để ý cậu nhiều hơn, đúng là cậu hay chơi một mình thật.
Hàng xóm láng giềng biết chuyện, dị nghị cấm con cái ai không cho chơi với Hoà.
Đỉnh điểm là khi làng của Hoà có một cậu cu con chơi trốn tìm, đã tối mà không về. Hàng xóm láng giềng đi tìm hỏi Hoà Hoà nói :”Cháu thấy cậu ấy đang ở trong bụi tre kìa,” mọi người lùng xục vào tìm nhưng không thấy gì.
Cậu ấy kia kìa, kia là đâu -mẹ cậu bé lo lắng hỏi.
Cậu ấy đang bị một cô ăn mày, bịt miệng kìa. Nói rồi Hoà đi vô dắt cậu bé ra, mọi người kinh ngạc, chỗ đó rõ ràng tìm kĩ rồi mà có ai thấy gì đâu.
Từ đó họ đồn cậu là con của ma, hàng xóm, láng giềng xa lánh cậu, cả người nhà cậu nữa. Hồi đó những đứa trẻ như vậy được gọi là kẻ có “mắt quỷ” sẽ đem lại những xui xẻo.
Hoà ngày càng cô độc, đáng sợ nhất không phải là ốm đau, bệnh tật mà đó chính là sự cô độc, cảm giác bị xa lánh hàng ngày, sự hắt hủi
Rồi Hoà gặp Thanh, một cô gái mới chuyển đến, cô cũng như anh,dòng họ của cô làm thầy và nghiệp của thầy đã gánh lên vai của cô khi cô thường xuyên bị trêu.
Hai người yêu nhau và kết thúc bằng một đám cưới nhỏ, một cơn lũ cuốn qua, gia đình Hoà phải đi tha hương cầu thực và bi kịch tiếp tục xảy ra ở làng lãng. Nước mắt anh chảy dài trên má, Hoà tỉnh giấc.
Cậu đã tỉnh rồi đấy à? -Lão thầy tà lên tiếng.
Đây là đâu và ông là ai, mùi hương khói sộc vào mũi cậu, Hoà kinh hãi giật mình, xung quanh nhà ông ta không biết là bao nhiêu oan hồn, ngôi nhà lạnh ngắt, một con ma chết cháy, nở một nụ cười thân thiện, răng trắng ởn ra chào cậu.
Lão thầy tà cười :”ta biết cậu là người tài lên ta mới cứu cậu, cậu đừng sợ đây là đám âm binh của ta ý mà.”
Lúc này Hoà đã bình tĩnh hơn, mồ hôi toát ra như tắm.
Nhớ đến ba mẹ con Thanh, Hoà bật khóc ;”Vậy vợ con tôi đâu???”
Ta không biết, ta chỉ gặp cậu ở bờ sông thôi, chứ không thấy ai khác cả, Hoà oà khóc nức nở :”hu hu hu hu, Thanh ơi!!! Con ơi, bố xin lỗi đã không bảo vệ được mọi người”
Cậu đừng đau lòng quá, kể lại mọi chuyện cho ta nghe xem nào -Lão thầy tà lên tiếng.
Hoà kể lại mọi chuyện.
Lão ta vuốt râu nghĩ thầm :”Đúng là ý trời, gia đình mà lần trước có người hãm hại không ngờ là hắn ta.Thôi thì cứ để bọn chúng cắn nhau, ta cũng cần có truyền nhân”
Lão lên tiếng :”Này cậu thanh niên, cậu có muốn trả thù không?”
“Trả thù, trả thù, trả thù” -Hoà lặp lại.
Rồi cậu rít lên :Ta sẽ giết hết cả cái làng Lãng, ha ha ha ha ”
Bốn năm sau, một bóng người đội nón đi xung quanh làng Lãng.
Sắp gay cấn, liên quan đến tên câu chuyện rồi đây, tiếc gì một like để ủng hộ ad nhỉ
Lúc này đang là mùa đông, gió thổi những cơn buốt lạnh quật vào người ta. Làng Lãng lúc này hầu hết các nhà đều đã đóng cửa cài then đi ngủ sớm vì trời lạnh.
Những cơn mưa lất phất nhỏ, không khí ẩm lạnh đặc trưng cho vùng Bắc và Bắc Trung Bộ của Việt Nam. Đầu mùa khô từ tháng 12-1 thời tiết lạnh khô, từ tháng 1-4 thời tiết lạnh ẩm.
Đất trên đường làng bóng nhẫy, tiếng dế kêu râm ran trên khu làng quê bình yên.
Một người đàn ông cầm một chiếc đèn lồng trên tay. Chiếc lồng đèn phát ra ánh sáng xanh lè đến rợn người. Ánh đèn trao đảo theo những cơn gió.
Hoà bước đi nhẹ nhàng,nhưng sao trong lòng đớn đau. Về đến nhà cũ của mình nơi cuối làng.
Những kỉ niệm cũ ập về Hoà nhớ lại,mọi thứ như là mới hôm qua vậy. Cảnh hai đứa con vui đùa, người vợ tần tảo đón anh, chuẩn bị cơm đợi anh về.
Cuộc sống tuy có hơi khó khăn nhưng mà rất vui, anh dư định kiếm thật nhiều tiền, mua đất mua ruộng.Cho hai đứa con học hành đàng hoàngCòn gì buồn hơn khi chứng kiến những người yêu thương nhất chết trước mặt mình, mà mình không thể làm gì.
Hoà gạt nước mắt anh, cầm chiếc lồng đèn bước vào nhà.
Anh đẩy cửa, tiếng cửa lâu ngày không có người sử dụng, kêu lên kẽo cà kẽo kẹt rồi mở ra. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, mâm cơm trước kia vẫn còn.
Hoà bước vào, đi đến cạnh giường, với lấy mấy bộ quần áo mà Thanh và hai đứa con vẫn hay mặc.
Anh cắt lấy mỗi bộ một mẩu rồi đặt chúng vào chiếc la bàn.
Chiếc la bàn quay tít lên, định -Hoà kêu lên. Chiếc la bàn dừng lại.
“Thật kì lạ ba mẹ con cùng ở một chỗ” -Hoà tự nhủ.
Anh trở ra, bước đi theo hướng của la bàn. Ánh lửa xanh nè lập lòe trong gió làm cho ai thấy cũng đều rợn tóc gáy.
Cầm chiếc đèn trên tay hoà cười nham hiểm :”Rồi chúng mày sẽ biết tay tao, cái làng khốn nạn, chúng mày thu nhận gia đình tao rồi lại vô cớ đuổi cùng giết tận hai đứa con tao cũng không tha, chúng mày phải chết…” Hoà rít lên
Thứ trên tay Hoà đang cầm được gọi là “Đèn dẫn quỷ” anh được lão thầy tà trao cho để trả thù. Chiếc đèn lồng này có lớp phủ bên ngoài là da người. Da của một trinh nữ vẫn còn trẻ.
Lão thầy tà bắt cô gái trẻ về sau đó cho tắm rửa sạch sẽ,rồi trói lại từ từ lột da của họ. Lớp da sẽ được lột khi cô gái còn sống.
Quá trình này tàn ác vô cùng, lão ta lột da của họ, vừa lột vừa rắc thuốc cầm máu, để cô gái không chết trước khi tấm da được lột song.
Sau khi lột, lão ta róc sương xườn cô gái, làm thành khung đèn.
Rồi phủ lớp da của cô lên, xăm lên những phù chú loằng ngoằng, mực xăm được pha với máu của nạn nhân.
Xương chân được làm cán đèn lồng, thịt cô gái tội nghiệp đó cũng không bỏ, lão ta rán lên lấy mỡ làm dầu đốt đèn.
Đây là một loại phép đen rất tàn ác, rất ít người thực hiện và làm, nhưng “đèn dẫn quỷ” có uy lực rất lớn.
Oán khí của nó tạo ra cao ngất trời, thu hút rất nhiều oan hồn, quỷ từ khắp nơi tụ lại, nghe theo lời của chủ nhân chiếc đèn.
Còn linh hồn của cô gái là nạn nhân sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong chiếc đèn, chịu sự điều khuyển của thầy tá.
Chiếc đèn được làm từ thân xác của cô gái lên, đồng nghĩa khi cái lồng đèn đó bị làm sao thì linh hồn của nó cũng bị như vậy.
Khi chiếc đèn bị phá huỷ đồng nghĩa với việc linh hồn cô gái đó cũng bị đánh tan.
Linh hồn tội nghiệp đó sẽ không có cơ hội phản lại chủ nhân vì chính nó cũng bị nhốt trong chiếc đèn. Tìm cách phá huỷ cái đèn thoát ra đồng nghĩa với việc tự xát. Đây chính là điểm hay nhất của “đèn dẫn quỷ” dùng nó sẽ không lo bị phản lại như các loại phép đen khác.
Hoà bước dần đến cuối làng nơi nhà của bà Phương. Anh thấy một cái miếu nhỏ, bên cạnh là một ụ đất. Đây chắc chắn là mộ của ba mẹ con Thanh rồi -Hoà xúc động.
Anh cắm ba nén hương, rồi đặt hoa, nước
Hoà bắt đầu gọi :”Thanh ơi! Thanh à, em đang ở đâu có nghe lời anh gọi mau mau trở về
Hoà cứ gọi như vậy, một lúc sau, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, bóng Thanh cùng hai người con xuất hiện.
Tiếng khóc ai oán não nề vang lên, những tiếng rên rỉ
Họ thử hé mắt nhìn ra chỗ miếu của ba mẹ con nhà Hoà thì thất sắc, một ngọn lửa xanh nè đang lập loè trước gió.
Ba mẹ con nhà Hoà ngừng khóc, anh cũng rơm rớm nước mắt :”Để cho ba mẹ con em phải chịu khổ rồi. Em có thiếu thốn thứ gì không, có bị đói rét hay làm sao không???” Hoà lo lắng hỏi.
Âm thanh xa xăm vọng lại :”Không, ba mẹ con em không thiếu gì cả, mẹ con nhà bà Phương phụ trách hương khói cho em rất đầy đủ. Bà ấy là người tốt. Mẹ con em chỉ lạnh và đau thôi.”Thanh khóc nức nở.
“Em lạnh lắm anh à” -gương mặt Thanh rữa nát xương sọ nhô ra. Đau lắm anh, đám cá chúng nó rỉa thịt em, cả thịt của con chúng ta nữa. Chúng chui cả vào bụng em cắn xé nội tạng Thanh khóc lên nức nở.
Hoà gạt nước mắt :”Thù này nhất định chúng ta phải trả, lũ khốn kiếp chúng dám làm cho gia đình ta như này…”
Em, chúng ta hãy báo thù đi. Hoà cắt tay nhỏ máu vào ba bát con, chờ cho đầy thì anh dừng lại.
Ba mẹ con hãy uống máu anh đi, chúng ta cùng báo thù.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
xuất sắc
đọc 2h mới phê
khiep qua di a`
lưu về đọc thôi
nhìn ảnh hết hồn à
xuất sắc luôn
ra tiếp ạ
nhìn ảnh hết hồn à
ớn quá
vừa đọc xog hay nha
rùng rợn qá chị
nhin ma` am anh?
truyện đỉnh vậy
truyện kinh vậy
ớn quá
hay da~ man
đọc 4h mới phê
ra tiếp ad ơi
nhìn ảnh hết hồn à
đọc 12h mới phê