Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

??Truyện Ma Kinh Dị [ Lồng Đền Da Người Phần 2]??

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Về phía cái xác thì mọi người mai táng cách đấy ko xa vì ko có gì mang ra nghĩa trang , khênh đi thì sợ rớt hết tay chân ra ngoài lại phiền . Đêm hôm đấy nhà bà Phương mừng mừng tủi tủi ôm nhau khóc hết cả đêm . Con quạ thì đêm nó lại xuất hiện nó kêu như chửi vậy lại từng tiếng ” hoạ , hoạ ” réo lên trong nỗi sợ hãi của mọi người trong làng .
Ngôi làng Lãng chìm trong những ngày tháng hoang mang sợ sệt khi hàng loạt sự việc khó hiểu xảy ra tại nhà bà Phương . Hằng đêm tiếng quạ vẫn réo lên trên từng nóc nhà khiến ai nấy cũng nơm nớp lo sợ , nhiều thành quen nên mn cũng kệ sống chung với nó qua từng ngày. Riêng nhà bà Phương thì giờ ko phải là một con quạ đến phá nữa mà giờ là cả một bầy đến đậu đen xì trên ngọn cây sung kia . Về phần bà Phương từ hôm xảy ra sự việc thì giờ bà như người mất hồn , chỉ ngồi một chỗ mà nói chuyện một mình lúc khóc lúc cười trong nhà , bà không phân biệt được đâu là người nhà nữa , đôi mắt thì vô hồn với những cử chỉ man dại, điên rồ khác hẳn bà trước đây, chỉ đến đêm bà mới bình thường được một lát , bà nhận được mọi người rồi lại hỏi han nhà cửa, làm lụng những gì để mai cho bà làm với .

Nhưng mà được một lúc là bà lại cười cười khóc khóc , bà nói về chuyện buôn bán đủ thứ hàng hoá , rồi chuyện lên tỉnh xem đám cưới … Như một con người khác ấy , vì vậy mà hai cô con gái bà Phương buồn lắm , hai cô cứ khóc suốt , nhà thì đã ko có cái ăn rồi giờ lại mất một lao động nữa nên nhà bà Phương ai cũng hao gầy từng ngày . Lũ quạ thì cứ tầm xẩm tối là chúng lại tha gạch ngói lên trên cao rồi thả xuống nhà bà Phương , rồi liên tục là những tiếng réo như tiếng chửi rủa ” hoạ hoạ ” đều đều nghe đến rợn người . Nhà bà Phương thì toàn là phận đàn bà con gái nên cũng chả biết làm sao cũng chỉ biết cam chịu với cảnh quét dọn rác rưởi gạch ngói bọn quạ để lại . Mọi người trong làng cũng thương mẹ con bà lắm vì bà hiền lành lại hay giúp đỡ người khó khăn nhưng cũng lực bất tòng tâm , có chăng là đến an ủi tí thôi rồi ai lại về nhà đấy.
Hai cô con gái nhà bà Phương thì buồn lắm , ai cũng hao gầy đi trông thấy , thương mẹ , nhưng hai cô chả biết cầu cứu ai để bà Phương trở lại bình thường được ,hai cô tìm đến trưởng thôn để mong sao có cách giúp , dù gì trưởng thôn cũng là người có kinh nghiệm nhất trong mấy chuyện tâm linh như thế này .
Nghe truyện trưởng làng cũng buồn buồn, chuyện này dù gì cũng do cả làng mà ra.
Bọn họ đuổi giết gia đình Hòa mà nay chỉ có nhà bà Phương bị quấy phá, mặc dù bà Phương không tham gia vào việc đó.
Ông trầm ngâm rồi bảo hai cô về đi, ông sẽ đến xem sao.
Chiều đó, Trưởng làng đến, ông vào trong nhà an ủi hai cô con gái , ông nói : “dân làng thấy nhà hai con gặp khó khăn lắm nhưng cũng chả biết làm thế nào nên có ít củ quả .biếu bà cùng hai con, mong mọi người nhận cho , còn đây là mấy thằng cháu nhà bác , đều là thanh niên khoẻ mạnh , nghe tin nhà hai con có sự lạ nên chúng nó đến đây xem thế nào, giờ bác giao cho chúng nó lập cái chòi ở sân dưới , có sự lạ thì còn có người ứng biến giúp nhà hai con , còn về phần bác , mai bác sẽ khăn gói lên mạn trên mời sư hay thầy về xem sao” hai con đừng lo nghĩ nhiều lại khổ thân, vậy nha. Bác sẽ về chuẩn bị trước.
Ông Hiếu nói song, chưa kịp đi về thì. Bà Phương mắt trợn trắng lên, nhào người lên túm tóc hai cô con gái quay vòng vòng.
Bà Phương túm rất mạnh, tóc bị giật từng mảng rụng ra, máu chảy te tua.Hai chị em Lan và Linh đau đớn gào khóc, van xin mẹ buông tay nhưng không ích gì.
Bà Phương cất lên bằng giọng the thé :”Bọn mày phải chết, bọn mày phải chết, chúng mày sẽ chết hết hết…”
Ba đứa cháu của ông Hiếu nhảy vào giữ bà Phương lại nhưng không được bà ta quá khoẻ trai tráng đôi mươi mà không làm gì được.


Ngoài sân lũ quạ đang chao liệng rú réo điên loạn. Mà lạ là thân bà như kiểu có ai đẩy chỉ trực nhao ra chỗ cây sung , phải cố lắm người ta mới trói bà vào cột nhà . Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này Lan và Linh vừa đau lòng lại vừa sợ hãi , thấy vậy ông Kiên nhanh chóng chạy ngay vào nhà lấy chân hương hoà vào cái bát, rồi móc ở trong túi ra 2 đồng tiền xu bỏ vào ngoáy lên , sau đó thì ông chạy 3 vòng quanh bàn thờ . Vừa ra đến cửa ông vừa vẩy vừa niệm chú gì đấy , vẩy đến đâu thì bà Phương như kiểu đỉa phải vôi , mắt bà long sòng sọc lên , răng nghiến vào nhau nghe ken két ,bà tự cắn xé , lấy móng tay cào vào cột nhà đến bật cả máu ,ông Hiếu vẫn cứ thế vừa niệm vừa vẩy mặc cho bà chửi rủa ,hai chị em Lan và Linh ôm chặt nhau khóc lóc , mấy anh thanh niên cũng chôn chân tại chỗ há hốc mồm. Môt lúc sau thì bà Phương rủa từng câu từng chữ ngắt quãng như thể hết hơi : Rồi  Chúng Mày . TấT cả. Phải., chết  Sau đó thì rú lên một tiếng như tiếng bò rống rồi lịm đi . Mọi người phải mất một lúc mới dám cửi trói cho bà rồi đưa vào nhà chăm sóc . Hai chị em Lan Linh thì thất thần đứng cạnh mẹ , ông Hiếu thì ngồi ngoài cửa lặng im cùng đám thanh niên, Lan và Linh than thở vs ông :” Cứ đà này khéo mẹ con chết mất ”
Mấy thằng cháu ông Hiếu thấy thế khen ông hết lời :”Này bác Hiếu bác giỏi quá vậy chỉ vậy mà khống chế được bà Phương. Bọn cháu chật vật mãi không làm gì được. Bác biết làm phép hả???”
Không, cha tao khi xưa làm thầy có truyền cho tao một ít, nhưng nó rất nguy hiểm lên khi nào thật cấp bách tao mới dùng thôi. Vả lại tao cũng biết có ngần đó, cha tao truyền được một ít thì cũng khuất núi. Đây là lần đầu tao dùng, cũng không nghĩ có ngày mình dùng đến đâu.
Ông Hiếu đáp.
Bọn cháu ông thì không quan tâm lắm tâng bốc ông hết lời :”Bác Hiếu này, cần gì phải đi đâu mời thầy nữa, bác là thầy chứ ai, bác cứ đánh cho vong hồn của ba mẹ con nhà Hoà tan biến đi. Nhà đó bất nhân, bất nghĩa, lúc sống hại người.
Chết rồi vẫn vậy.”
Ông Hiếu gắt lên :”Bọn bay yên đi, khẩu nghiệp kẻo mang hoạ vào thân”
Đám thanh niên thấy vậy thì yên lặng không nói gì nữa.
Ông Hiếu biết rằng chuyện này rất nan giải, không đơn giản như vậy. Chỉ tại mình không ngăn cản kịp bà con để gây lên cơ sự này. Có khi nhà Hoà bị hãm hại cũng lên, uất hận quá quay lại báo thù. Ông thở dài.
Ông dặn bọn thanh niên canh chừng bà Phương cẩn thận rồi quay về.

Đêm hôm đó ở nhà bà Phương
Ê bọn mày ơi tao buồn tiểu quá -một người thanh niên lên tiếng.
Buồn tiểu thì đi đi gọi bọn tao dậy làm gì??? -Ba cái cậu kia bị đánh thức cằn nhằn khó chịu.
Mày cứ đi đi, xem con ma nó có ăn thịt được mày không. Một người tức giận lên tiếng.
Cậu thanh niên kia đành phải đi một mình.
Trời đêm gió ngoài bờ sông mát rượi, có phần hơi lạnh người, cậu thanh niên tự nhủ. Những làn sương mỏng bay mờ mờ giăng trên mặt đất, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu sởn hết da gà.
Bóng một cô gái sau lưng cậu hơn ngẩng đầu thì thầm khẽ vào tai :”Mày phải chết”
Cậu ta giật mình quay lại không có ai, chết thật mình lại thần hồn nát thần tính rồi làm gì có ai. -Cậu tự nhủ
Đang tiểu phê, hi hi hi, ha ha ha. Một cái bóng trẻ con chạy qua. Cậu ta dụi mắt để nhìn cho kĩ.
-Chết tiệt mình mơ ngủ à, làm gì có ai.
Nhưng khi cậu vừa quay đầu lại. Một đứa con nít đang ngồi trên vai của cậu. Khuôn mặt trắng bệch của nó nhanh chóng biến dạng, từng mảng thịt một rơi xuống. Mùi tanh tưởi tởm lợm bốc lên, người nó trương lên như một xác chết ngâm nước lâu ngày. Chân tay phình ra, ròi bọ bò nhung nhúc dưới lớp da.
Nó cất lên giọng nói xa xăm :”Anh ác lắm, sao lại gọi thầy đánh cho ba mẹ con em hồn phách chứ????”
Vừa nói nó vừa cho tay xoa mặt anh ta. Bàn tay mủn mục,lạnh ngắt nó chạm vào mặt anh ta từng miếng thịt một rơi xuống người anh.
Anh ta sợ hãi đến tột độ ngất đi.
Tiếng quạ réo lên ầm ĩ :”hoạ hoạ hoạ…”
Ba anh thanh niên kia chợt tỉnh giấc nhìn quanh.
Một người lên tiếng :”Ê bọn mày thằng cu Khánh đâu mất rồi???”
Hai người kia đáp lại :”Ừ nhỉ!!! Nó đi đái gì mà lâu thế??? Hay là có chuyện gì xảy ra với nó rồi?”
Không được phải đi tìm nó ngay -một người lên tiếng.
Bọn họ nhanh chóng đốt đuốc đi tìm Khánh
Đi ra bờ sông thì thấy Khánh đang nằm ở đấy. Hai người kia cười :” Bảo sao đi lâu, nó đái nhiều quá ngủ quên luôn. ” Nói rồi đá đá vào người Khánh này này tỉnh dậy đi, sao lại ngủ ở đây.
Một cậu thanh niên khuôn mặt sáng sủa mắng :”Ngủ cái gì mà ngủ???? Nó gặp chuyện rồi, mau đưa nó vào lều. Nói rồi cõng Khánh lên, sao quần nó lại ướt thế nhỉ, sờ rồi ngửi thử, trời thằng Khánh nó đái ra quần.
Thằng này chắc gặp chuyện gì ghê lắm đây.
Nói rồi cõng nó vào lều.
Sáng ra Khánh tỉnh dậy,ba cậu kia hỏi chuyện hôm qua, cậu ta cứ cười cười khóc khóc điên dại chả biết gì cả.
Thôi chết rồi nó gặp chuyện thật rồi! -Một người lên tiếng.
Vậy bây giờ tính sao hả mày???? Hỏi tao tao biết hỏi ai??? Cậu kia đáp lại
Đành chờ bác Hiếu mời thầy về thôi.
Ba người ngồi đang không biết làm gì thì ông Hiếu đã sang, đi kèm theo là một người trung tuổi, vóc người vạm vỡ, đôi mắt sáng dáng đi nhanh nhẹn.
Ba cậu kia liền chạy ra, kể lại cho ông Hiếu nghe mọi chuyện.
Ông Hiếu trầm ngâm rồi quay sang người đàn ông :”Đây là thầy Lê Văn Đạt, thầy sẽ giúp chúng ta.”
Nghe vậy thì bọn thanh niên trợn mắt, nghe nói thầy rất giỏi nuôi rất nhiều âm binh. Thầy có một tiểu sử và cuộc đời khá buồn, thầy tài phép lắm, làm phép giúp đời giúp người cho bao nhiêu thì lấy chứ không đòi hỏi gì.
Nhà thầy ở làng kế bên, ngày thầy còn bé bị bệnh quai bị, không kiêng cữ được, nó chạy vào cu, thầy bị vô sinh.
Lớn lên thầy có quen một cô gái tên Mai, Mai tuy có nhan sắc nhưng là loại đàn bà lăng loàn, quen khắp người này người kia bòn rút tiền của bọn họ.
Thầy Đạt vẫn thích cô ta, mong lấy về làm vợ dù biết tính của ả. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Mai có bầu không còn cách nào đành đổ vỏ cho thầy Đạt.
Đạt vui vẻ nhận lời dù biết đó là con của ông hàng xóm kế bên (thôi thì cá vào ao nhà ai nhà lấy, được
không mất công thả cá)
Lấy mai về thầy Đạt yêu chiều hết sức, làm lụng chăm sóc cô ta hết sức. Mai không phải làm gì cả. Nhưng cô ta vẫn không thích thầy Đạt. Luôn miệng chê bai thầy. Thầy Đạt vẫn hết lòng hi vọng cô sẽ nhận ra tình cảm của mình.
(Đúng là con trai chân thành quá mức là một cái tội, con gái vội vàng quá là một cái ngu)
Thời gian thắm thoắt trôi qua, đứa trẻ cũng ra đời, nhưng Mai rất quá đáng không cho nó gọi thầy Đạt là bố, nói là :”nó có phải con anh đâu gọi bằng chú thôi”
Thầy Đạt vẫn gắng nhịn nhục.


Cô ta thường xuyên mèo mả gà đồng. Đi thâu đêm, không biết là đã cắm bao nhiêu cái sừng lên đầu thầy.
Hàng xóm dị nghị bảo thầy bỏ cô ta, thiếu gì gái tốt mà thầy phải vậy. Nhưng thầy chỉ cười trừ.
Cô ta về thì thầy biết là vợ mình, đi thì của người ta.
Đôi lúc không nhịn được nói thì cô ta đốp lại :”Tôi đi là để làm gì, để nuôi con tôi,tôi, anh đã cho tôi được cái gì???”
Trong khi cô ta muốn gì thầy đều đáp ứng đầy đủ dù có phải vay mượn.
Số sừng trên đầu thầy không biết là bao nhiêu rồi (mọi sự đều có điểm dừng duy chỉ, sự ngu dại của Đạt là vô cùng, vậy lên số sừng trên đầu Đạt cứ tăng mãi không dừng)
Giới hạn của sự chịu đựng là khi thầy Đạt, bị hai mẹ con đánh đuổi ra khỏi nhà.
Thầy bị đứa con muôi lớn từ nhỏ đấm thẳng mặt máu mũi, mãu mồm chảy toe tua.
Cút ngay mày không phải bố tao.
Thầy buồn bã tuyệt vọng, ra bờ sông định trầm mình tự tự thì được một ông già râu tóc bạc phơ kéo lại.
Này chàng thanh niên, có chuyện gì mà cậu lại tự vẫn vậy.
Thầy Đạt kể lại mọi chuyện. Thầy nói :”Vợ con mà không dạy được thì con chết đi cho song.”
Ông già khuyên dạy :”Này con mạng sống là thứ rất đáng quý chi bằng con hãy theo ta, quên mọi chuyện đi, trời xanh có mắt họ cũng sắp gặp báo ứng rồi.”
Thầy Đạt đi theo ông cụ học làm thầy, ông xăm lên tay ba chữ :”Hận Đàn Bà” để khắc cốt ghi sâu mối thù này.
Cô Mai một lần hú hí với một ông chánh tổng bị mụ vợ biết thuê người chém cho biến dạng, ruột lòi ra lòng thòng. Sau ném xuống sông. Cô ta thành oan hồn trêu mọi người, bị thầy Đạt cho sét đánh tan hồn phách.
Còn thằng con ăn chơi lêu lổng, trộm cắp cũng bị đánh chết.

??Truyện Ma Kinh Dị [ Lồng Đền Da Người Phần 2]??

??Truyện Ma Kinh Dị [ Lồng Đền Da Người Phần 2]??

Về phía cái xác thì mọi người mai táng cách đấy ko xa vì ko có gì mang ra nghĩa trang , khênh đi thì sợ rớt hết tay chân ra ngoài lại phiền . Đêm hôm đấy nhà bà Phương mừng mừng tủi tủi ôm nhau khóc hết cả đêm . Con quạ thì đêm nó lại xuất hiện nó kêu như chửi vậy lại từng tiếng ” hoạ , hoạ ” réo lên trong nỗi sợ hãi của mọi người trong làng .
Ngôi làng Lãng chìm trong những ngày tháng hoang mang sợ sệt khi hàng loạt sự việc khó hiểu xảy ra tại nhà bà Phương . Hằng đêm tiếng quạ vẫn réo lên trên từng nóc nhà khiến ai nấy cũng nơm nớp lo sợ , nhiều thành quen nên mn cũng kệ sống chung với nó qua từng ngày. Riêng nhà bà Phương thì giờ ko phải là một con quạ đến phá nữa mà giờ là cả một bầy đến đậu đen xì trên ngọn cây sung kia . Về phần bà Phương từ hôm xảy ra sự việc thì giờ bà như người mất hồn , chỉ ngồi một chỗ mà nói chuyện một mình lúc khóc lúc cười trong nhà , bà không phân biệt được đâu là người nhà nữa , đôi mắt thì vô hồn với những cử chỉ man dại, điên rồ khác hẳn bà trước đây, chỉ đến đêm bà mới bình thường được một lát , bà nhận được mọi người rồi lại hỏi han nhà cửa, làm lụng những gì để mai cho bà làm với .

Nhưng mà được một lúc là bà lại cười cười khóc khóc , bà nói về chuyện buôn bán đủ thứ hàng hoá , rồi chuyện lên tỉnh xem đám cưới … Như một con người khác ấy , vì vậy mà hai cô con gái bà Phương buồn lắm , hai cô cứ khóc suốt , nhà thì đã ko có cái ăn rồi giờ lại mất một lao động nữa nên nhà bà Phương ai cũng hao gầy từng ngày . Lũ quạ thì cứ tầm xẩm tối là chúng lại tha gạch ngói lên trên cao rồi thả xuống nhà bà Phương , rồi liên tục là những tiếng réo như tiếng chửi rủa ” hoạ hoạ ” đều đều nghe đến rợn người . Nhà bà Phương thì toàn là phận đàn bà con gái nên cũng chả biết làm sao cũng chỉ biết cam chịu với cảnh quét dọn rác rưởi gạch ngói bọn quạ để lại . Mọi người trong làng cũng thương mẹ con bà lắm vì bà hiền lành lại hay giúp đỡ người khó khăn nhưng cũng lực bất tòng tâm , có chăng là đến an ủi tí thôi rồi ai lại về nhà đấy.
Hai cô con gái nhà bà Phương thì buồn lắm , ai cũng hao gầy đi trông thấy , thương mẹ , nhưng hai cô chả biết cầu cứu ai để bà Phương trở lại bình thường được ,hai cô tìm đến trưởng thôn để mong sao có cách giúp , dù gì trưởng thôn cũng là người có kinh nghiệm nhất trong mấy chuyện tâm linh như thế này .
Nghe truyện trưởng làng cũng buồn buồn, chuyện này dù gì cũng do cả làng mà ra.
Bọn họ đuổi giết gia đình Hòa mà nay chỉ có nhà bà Phương bị quấy phá, mặc dù bà Phương không tham gia vào việc đó.
Ông trầm ngâm rồi bảo hai cô về đi, ông sẽ đến xem sao.
Chiều đó, Trưởng làng đến, ông vào trong nhà an ủi hai cô con gái , ông nói : “dân làng thấy nhà hai con gặp khó khăn lắm nhưng cũng chả biết làm thế nào nên có ít củ quả .biếu bà cùng hai con, mong mọi người nhận cho , còn đây là mấy thằng cháu nhà bác , đều là thanh niên khoẻ mạnh , nghe tin nhà hai con có sự lạ nên chúng nó đến đây xem thế nào, giờ bác giao cho chúng nó lập cái chòi ở sân dưới , có sự lạ thì còn có người ứng biến giúp nhà hai con , còn về phần bác , mai bác sẽ khăn gói lên mạn trên mời sư hay thầy về xem sao” hai con đừng lo nghĩ nhiều lại khổ thân, vậy nha. Bác sẽ về chuẩn bị trước.
Ông Hiếu nói song, chưa kịp đi về thì. Bà Phương mắt trợn trắng lên, nhào người lên túm tóc hai cô con gái quay vòng vòng.
Bà Phương túm rất mạnh, tóc bị giật từng mảng rụng ra, máu chảy te tua.Hai chị em Lan và Linh đau đớn gào khóc, van xin mẹ buông tay nhưng không ích gì.
Bà Phương cất lên bằng giọng the thé :”Bọn mày phải chết, bọn mày phải chết, chúng mày sẽ chết hết hết…”
Ba đứa cháu của ông Hiếu nhảy vào giữ bà Phương lại nhưng không được bà ta quá khoẻ trai tráng đôi mươi mà không làm gì được.


Ngoài sân lũ quạ đang chao liệng rú réo điên loạn. Mà lạ là thân bà như kiểu có ai đẩy chỉ trực nhao ra chỗ cây sung , phải cố lắm người ta mới trói bà vào cột nhà . Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này Lan và Linh vừa đau lòng lại vừa sợ hãi , thấy vậy ông Kiên nhanh chóng chạy ngay vào nhà lấy chân hương hoà vào cái bát, rồi móc ở trong túi ra 2 đồng tiền xu bỏ vào ngoáy lên , sau đó thì ông chạy 3 vòng quanh bàn thờ . Vừa ra đến cửa ông vừa vẩy vừa niệm chú gì đấy , vẩy đến đâu thì bà Phương như kiểu đỉa phải vôi , mắt bà long sòng sọc lên , răng nghiến vào nhau nghe ken két ,bà tự cắn xé , lấy móng tay cào vào cột nhà đến bật cả máu ,ông Hiếu vẫn cứ thế vừa niệm vừa vẩy mặc cho bà chửi rủa ,hai chị em Lan và Linh ôm chặt nhau khóc lóc , mấy anh thanh niên cũng chôn chân tại chỗ há hốc mồm. Môt lúc sau thì bà Phương rủa từng câu từng chữ ngắt quãng như thể hết hơi : Rồi  Chúng Mày . TấT cả. Phải., chết  Sau đó thì rú lên một tiếng như tiếng bò rống rồi lịm đi . Mọi người phải mất một lúc mới dám cửi trói cho bà rồi đưa vào nhà chăm sóc . Hai chị em Lan Linh thì thất thần đứng cạnh mẹ , ông Hiếu thì ngồi ngoài cửa lặng im cùng đám thanh niên, Lan và Linh than thở vs ông :” Cứ đà này khéo mẹ con chết mất ”
Mấy thằng cháu ông Hiếu thấy thế khen ông hết lời :”Này bác Hiếu bác giỏi quá vậy chỉ vậy mà khống chế được bà Phương. Bọn cháu chật vật mãi không làm gì được. Bác biết làm phép hả???”
Không, cha tao khi xưa làm thầy có truyền cho tao một ít, nhưng nó rất nguy hiểm lên khi nào thật cấp bách tao mới dùng thôi. Vả lại tao cũng biết có ngần đó, cha tao truyền được một ít thì cũng khuất núi. Đây là lần đầu tao dùng, cũng không nghĩ có ngày mình dùng đến đâu.
Ông Hiếu đáp.
Bọn cháu ông thì không quan tâm lắm tâng bốc ông hết lời :”Bác Hiếu này, cần gì phải đi đâu mời thầy nữa, bác là thầy chứ ai, bác cứ đánh cho vong hồn của ba mẹ con nhà Hoà tan biến đi. Nhà đó bất nhân, bất nghĩa, lúc sống hại người.
Chết rồi vẫn vậy.”
Ông Hiếu gắt lên :”Bọn bay yên đi, khẩu nghiệp kẻo mang hoạ vào thân”
Đám thanh niên thấy vậy thì yên lặng không nói gì nữa.
Ông Hiếu biết rằng chuyện này rất nan giải, không đơn giản như vậy. Chỉ tại mình không ngăn cản kịp bà con để gây lên cơ sự này. Có khi nhà Hoà bị hãm hại cũng lên, uất hận quá quay lại báo thù. Ông thở dài.
Ông dặn bọn thanh niên canh chừng bà Phương cẩn thận rồi quay về.

Đêm hôm đó ở nhà bà Phương
Ê bọn mày ơi tao buồn tiểu quá -một người thanh niên lên tiếng.
Buồn tiểu thì đi đi gọi bọn tao dậy làm gì??? -Ba cái cậu kia bị đánh thức cằn nhằn khó chịu.
Mày cứ đi đi, xem con ma nó có ăn thịt được mày không. Một người tức giận lên tiếng.
Cậu thanh niên kia đành phải đi một mình.
Trời đêm gió ngoài bờ sông mát rượi, có phần hơi lạnh người, cậu thanh niên tự nhủ. Những làn sương mỏng bay mờ mờ giăng trên mặt đất, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu sởn hết da gà.
Bóng một cô gái sau lưng cậu hơn ngẩng đầu thì thầm khẽ vào tai :”Mày phải chết”
Cậu ta giật mình quay lại không có ai, chết thật mình lại thần hồn nát thần tính rồi làm gì có ai. -Cậu tự nhủ
Đang tiểu phê, hi hi hi, ha ha ha. Một cái bóng trẻ con chạy qua. Cậu ta dụi mắt để nhìn cho kĩ.
-Chết tiệt mình mơ ngủ à, làm gì có ai.
Nhưng khi cậu vừa quay đầu lại. Một đứa con nít đang ngồi trên vai của cậu. Khuôn mặt trắng bệch của nó nhanh chóng biến dạng, từng mảng thịt một rơi xuống. Mùi tanh tưởi tởm lợm bốc lên, người nó trương lên như một xác chết ngâm nước lâu ngày. Chân tay phình ra, ròi bọ bò nhung nhúc dưới lớp da.
Nó cất lên giọng nói xa xăm :”Anh ác lắm, sao lại gọi thầy đánh cho ba mẹ con em hồn phách chứ????”
Vừa nói nó vừa cho tay xoa mặt anh ta. Bàn tay mủn mục,lạnh ngắt nó chạm vào mặt anh ta từng miếng thịt một rơi xuống người anh.
Anh ta sợ hãi đến tột độ ngất đi.
Tiếng quạ réo lên ầm ĩ :”hoạ hoạ hoạ…”
Ba anh thanh niên kia chợt tỉnh giấc nhìn quanh.
Một người lên tiếng :”Ê bọn mày thằng cu Khánh đâu mất rồi???”
Hai người kia đáp lại :”Ừ nhỉ!!! Nó đi đái gì mà lâu thế??? Hay là có chuyện gì xảy ra với nó rồi?”
Không được phải đi tìm nó ngay -một người lên tiếng.
Bọn họ nhanh chóng đốt đuốc đi tìm Khánh
Đi ra bờ sông thì thấy Khánh đang nằm ở đấy. Hai người kia cười :” Bảo sao đi lâu, nó đái nhiều quá ngủ quên luôn. ” Nói rồi đá đá vào người Khánh này này tỉnh dậy đi, sao lại ngủ ở đây.
Một cậu thanh niên khuôn mặt sáng sủa mắng :”Ngủ cái gì mà ngủ???? Nó gặp chuyện rồi, mau đưa nó vào lều. Nói rồi cõng Khánh lên, sao quần nó lại ướt thế nhỉ, sờ rồi ngửi thử, trời thằng Khánh nó đái ra quần.
Thằng này chắc gặp chuyện gì ghê lắm đây.
Nói rồi cõng nó vào lều.
Sáng ra Khánh tỉnh dậy,ba cậu kia hỏi chuyện hôm qua, cậu ta cứ cười cười khóc khóc điên dại chả biết gì cả.
Thôi chết rồi nó gặp chuyện thật rồi! -Một người lên tiếng.
Vậy bây giờ tính sao hả mày???? Hỏi tao tao biết hỏi ai??? Cậu kia đáp lại
Đành chờ bác Hiếu mời thầy về thôi.
Ba người ngồi đang không biết làm gì thì ông Hiếu đã sang, đi kèm theo là một người trung tuổi, vóc người vạm vỡ, đôi mắt sáng dáng đi nhanh nhẹn.
Ba cậu kia liền chạy ra, kể lại cho ông Hiếu nghe mọi chuyện.
Ông Hiếu trầm ngâm rồi quay sang người đàn ông :”Đây là thầy Lê Văn Đạt, thầy sẽ giúp chúng ta.”
Nghe vậy thì bọn thanh niên trợn mắt, nghe nói thầy rất giỏi nuôi rất nhiều âm binh. Thầy có một tiểu sử và cuộc đời khá buồn, thầy tài phép lắm, làm phép giúp đời giúp người cho bao nhiêu thì lấy chứ không đòi hỏi gì.
Nhà thầy ở làng kế bên, ngày thầy còn bé bị bệnh quai bị, không kiêng cữ được, nó chạy vào cu, thầy bị vô sinh.
Lớn lên thầy có quen một cô gái tên Mai, Mai tuy có nhan sắc nhưng là loại đàn bà lăng loàn, quen khắp người này người kia bòn rút tiền của bọn họ.
Thầy Đạt vẫn thích cô ta, mong lấy về làm vợ dù biết tính của ả. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Mai có bầu không còn cách nào đành đổ vỏ cho thầy Đạt.
Đạt vui vẻ nhận lời dù biết đó là con của ông hàng xóm kế bên (thôi thì cá vào ao nhà ai nhà lấy, được
không mất công thả cá)
Lấy mai về thầy Đạt yêu chiều hết sức, làm lụng chăm sóc cô ta hết sức. Mai không phải làm gì cả. Nhưng cô ta vẫn không thích thầy Đạt. Luôn miệng chê bai thầy. Thầy Đạt vẫn hết lòng hi vọng cô sẽ nhận ra tình cảm của mình.
(Đúng là con trai chân thành quá mức là một cái tội, con gái vội vàng quá là một cái ngu)
Thời gian thắm thoắt trôi qua, đứa trẻ cũng ra đời, nhưng Mai rất quá đáng không cho nó gọi thầy Đạt là bố, nói là :”nó có phải con anh đâu gọi bằng chú thôi”
Thầy Đạt vẫn gắng nhịn nhục.


Cô ta thường xuyên mèo mả gà đồng. Đi thâu đêm, không biết là đã cắm bao nhiêu cái sừng lên đầu thầy.
Hàng xóm dị nghị bảo thầy bỏ cô ta, thiếu gì gái tốt mà thầy phải vậy. Nhưng thầy chỉ cười trừ.
Cô ta về thì thầy biết là vợ mình, đi thì của người ta.
Đôi lúc không nhịn được nói thì cô ta đốp lại :”Tôi đi là để làm gì, để nuôi con tôi,tôi, anh đã cho tôi được cái gì???”
Trong khi cô ta muốn gì thầy đều đáp ứng đầy đủ dù có phải vay mượn.
Số sừng trên đầu thầy không biết là bao nhiêu rồi (mọi sự đều có điểm dừng duy chỉ, sự ngu dại của Đạt là vô cùng, vậy lên số sừng trên đầu Đạt cứ tăng mãi không dừng)
Giới hạn của sự chịu đựng là khi thầy Đạt, bị hai mẹ con đánh đuổi ra khỏi nhà.
Thầy bị đứa con muôi lớn từ nhỏ đấm thẳng mặt máu mũi, mãu mồm chảy toe tua.
Cút ngay mày không phải bố tao.
Thầy buồn bã tuyệt vọng, ra bờ sông định trầm mình tự tự thì được một ông già râu tóc bạc phơ kéo lại.
Này chàng thanh niên, có chuyện gì mà cậu lại tự vẫn vậy.
Thầy Đạt kể lại mọi chuyện. Thầy nói :”Vợ con mà không dạy được thì con chết đi cho song.”
Ông già khuyên dạy :”Này con mạng sống là thứ rất đáng quý chi bằng con hãy theo ta, quên mọi chuyện đi, trời xanh có mắt họ cũng sắp gặp báo ứng rồi.”
Thầy Đạt đi theo ông cụ học làm thầy, ông xăm lên tay ba chữ :”Hận Đàn Bà” để khắc cốt ghi sâu mối thù này.
Cô Mai một lần hú hí với một ông chánh tổng bị mụ vợ biết thuê người chém cho biến dạng, ruột lòi ra lòng thòng. Sau ném xuống sông. Cô ta thành oan hồn trêu mọi người, bị thầy Đạt cho sét đánh tan hồn phách.
Còn thằng con ăn chơi lêu lổng, trộm cắp cũng bị đánh chết.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi