Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

???Truyện ma kinh dị có thật 【Vòng Tay Quỷ Dị - P3】???

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Vòng Tay Quỷ Dị - P3

13.

Tên ngốc đã vào cửa họ Trương.

Mẹ tên ngốc cũng thường đến nhà tôi.

Mẹ tôi nấu cơm, mẹ tên ngốc liền trực tiếp ngồi vào bàn ăn.

“Phượng Lan, cô không biết xấu hổ à, cơm là tôi nấu mà cô ngồi ăn!” Mẹ tôi tức đến mức muốn xé xác bà ta.

Phượng Lan cũng không dễ chọc vào, bà ta và mẹ tôi xé xác nhau.

Ba tôi ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm.

Cũng không lên tiếng.

Phượng Lan là góa phụ, cô nhi góa phụ, bản lĩnh xé xác người khác của bà ta giỏi hơn mẹ tôi.

Mẹ tôi đánh không lại bà ta.

Cuối cùng, người chịu thiệt nhất vẫn là mẹ tôi.

Mẹ tôi ngồi dưới đất khóc: "Minh Dương, sao con lại chết? Nếu con ở đây, mẹ sẽ không bị bắt nạt như thế này."

Ba tôi tức giận đập mạnh đũa xuống.

“Đừng có nhắc mấy chuyện xui xẻo đó nữa, có muốn ăn cơm hay không?”

Chuyện náo loạn này đã xảy ra mấy lần.

Trong nhà cũng dần dần trở nên yên tĩnh hơn.

Mẹ tôi như cái xác không hồn.

Tên ngốc và mẹ tên ngốc ở trong nhà luôn vênh váo hống hách.

Mẹ tên ngốc sai bảo tôi như người hầu.

Giống như có một đứa con trai cho Trương gia, sẽ cao hơn người khác một bậc vậy.

Cho dù chỉ là một tên ngốc.

Tên ngốc rất phiền.

Còn phiền hơn cả Trương Minh Dương.

Năm ngoái, khi tôi đi cắt cỏ cho lợn ăn, tên ngốc đột nhiên chạy đến….

May mà tôi chạy nhanh.

Từ đó về sau tôi liền tránh tên ngốc này.

Sau khi tên ngốc vào cửa, dường như hắn nhận ra có người chống lưng cho mình.

Tôi không nghe lời hắn nói, hắn phát cáu.

Ba tôi liền đánh tôi.

Hắn đã học được mánh khóe của Trương Minh Dương.

Tôi đếm từng ngày trôi qua.

Nhìn sợi dây đỏ sau tai hắn càng ngày càng đậm hơn.

Tâm tình cũng dần trở nên tốt.

Tên ngốc này thật sự cho rằng, trở thành con cháu họ Trương là chuyện tốt sao?

Họ Trương sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn.

Mẹ tôi cũng phát hiện ra, lén lút hỏi tôi.

“Sợi dây đỏ sau tai thằng ngốc đó, Minh Dương cũng có. Xuân Nhi, nói cho mẹ biết, con nói vòng tay bị mất họ Trương sẽ đoạn tử tuyệt tôn, có phải là thật không?”

“Bà nội nói vậy.” Tôi trả lời.

Mẹ tôi vậy mà lại tin.

Bà ta vừa khóc vừa cười.

“Là mẹ hại Minh Dương, nếu không phải mẹ cướp vòng tay đưa cho nó…”

Mẹ tôi điên cuồng tự tát mình.

“Minh Dương, mẹ xin lỗi con!”

“Mẹ nên chết đi! Là mẹ hại con! Con trai tội nghiệp của mẹ!”

“Sao tôi lại đi cướp cái vòng tay đó chứ! Tại sao?”

Những giọt nước mắt hối hận từ khóe mắt mẹ tôi rơi xuống.

Nhưng, có tác dụng sao?

Anh trai tôi cũng chết rồi.

Là do bà ta hại.

Chính tay bà ta đã hại chết đứa con trai bảo bối của mình.

Sau hồi lâu.

Mẹ tôi đột nhiên nói:

“Chiếc vòng mất rồi, họ Trương sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, phải không?”

Tôi gật đầu.

Mẹ tôi nói: “Đừng nói với ba con”

Nói xong bà ta lại cười lớn.

Trong mắt mang đầy hận ý.

14.

Tên ngốc thay thế anh tôi, trở thành bảo bối trong tay ba tôi.

Trong nhà có cái gì tốt cũng đều cho hắn.

Không chỉ vậy mà…

Ba tôi còn tìm bà mối trong thôn.

Họ Trương muốn cưới vợ cho tên ngốc.

Con gái nhà lành, ai lại muốn gả cho một tên ngốc chứ?

Không cưới vợ được, ba tôi liền bắt mẹ tôi giao hết tiền tiết kiệm trong nhà ra.

Ông ta muốn mua cho tên ngốc một người.

Thế nhưng, còn chưa đợi mua được con dâu.

Tên ngốc đã chết.

Là chết đuối.

Tên ngốc chết rất lạ lùng.

Con suối rất cạn, cũng không chảy xiết.

Hắn lại bị chết đuối ở chỗ nước cạn.

Mắt mở trừng to, kinh hãi nhìn về một hướng.

15.

Thi thể tên ngốc được khiêng về nhà.

Ba tôi đau đớn khóc một trận.

Lưng ông ngày càng cong hơn.

Tóc bạc đi rất nhanh.

Trông già hơn rất nhiều.

Mẹ tôi ngồi trong sân, vỗ đùi cười:

“Chết là đáng, chết là đáng.”

Cười xong, lại khóc:

“Minh Dương ơi, Minh Dương của ta ơi.”

Mẹ tên ngốc ngã quỵ trên đất, không còn sức lực để cấu xé với mẹ tôi.

Chẳng mấy chốc, trong thôn đã lan truyền tin tức.

Nói gia đình tôi đã chọc phải tai họa.

“Sau tai thằng ngốc đó có một sợi dây đỏ, nếu tôi nhớ không nhầm, sau tai Trương Minh Dương cũng có một sợi y chang thế.”

“Đó là ma giật dây, bị ma quỷ nhắm trúng rồi.”

Ba tôi vẫn chưa hồi phục tinh thần từ sau cú đánh tuyệt hậu.

Nhìn vào gương, thấy sau tai mình xuất hiện một sợi dây đỏ.

“Ma giật dây, bị ma quỷ nhắm trúng rồi.”

“Minh Dương chết rồi, Đại Trụ cũng chết rồi… Đoạn tử tuyệt tôn…. Đoạn tử tuyệt tôn!”

Ông lẩm bẩm nói.

Rõ ràng đã nhớ tới lời tôi nói.

Ba tôi đột nhiên phát điên lao ra ngoài.

16.

Đến nửa đêm, ba tôi mới quay về.

Còn dẫn theo một đạo sĩ.

“Chú Năm, chú nhất định phải cứu cháu, cháu không muốn chết.”

Ba tôi khổ sở van xin.

Tôi nhớ ra rồi, ba tôi có một người chú ruột, đang là đạo sĩ.

Chú Năm ở trong thôn rất có danh tiếng.

Chuyện ma chay cưới hỏi gì, cũng đều gọi ông.

Ánh mắt của chú Năm nhìn hết một lượt quanh phòng.

Đột nhiên nhìn vào người tôi.

Rất sắc bén.

Nhìn đến mức tôi cảm thấy không thoải mái.

“Con chính là Xuân Nhi?” Chú Năm lên tiếng hỏi.

Ba tôi liền giành trả lời: “Đúng, chuyện vòng tay, mẹ cháu đã nói với nó.”

Chú Năm hỏi về chuyện ngày bà nội mất.

Tôi kể lại từ đầu đến cuối.

Sau khi Chú Năm nghe xong, tức giận nói: “Vòng tay đó là của tổ tiên họ Trương! Dặn không được bán, các ngươi lại dám đem bán, đây không phải tự tìm chết sao?”

Ba tôi tức giận nói: “Còn không phải do con đàn bà chết tiệt kia sao, nhất quyết đòi bán cho Minh Dương cưới vợ!”

Tôi nghĩ đến hình bóng bé gái ngày ấy.

Không nhịn được lớn gan hỏi: “Ông chú Năm, vòng tay này rốt cuộc là gì?”

Chú Năm vuốt bộ râu bạc phơ của mình, chầm chậm nói:

“Vòng tay đó, thực ra là một món đồ thờ cúng.”

“Bước một, là mời, dùng linh hồn sống của bé gái làm chất dẫn, mời quỷ thần thờ cúng tới.”

“Bước hai, là nuôi, phải dùng máu của bé gái cùng huyết thống để nuôi.”

“Phụng dưỡng quỷ thần, có thể gửi linh hồn nam, giúp sinh ra thai con trai. Cho nên, vòng tay này còn được gọi là Chủng Trạc (vòng tay gieo giống)”

“Tuyệt đối không được làm mất Chủng Trạc. Nếu bán đi, sẽ đắc tội với quỷ thần thờ cúng, sẽ gặp phải báo ứng nặng nề.”

Ba tôi cũng hỏi: “Chú Năm, vậy sợi dây đỏ sau tai cháu…”

“Là ma giật dây, nói rõ là bị quỷ thần tức giận nhắm trúng, thời gian đến, sẽ liền đòi mạng.”

Ba tôi sợ hãi đến mức ngồi xuống đất.

17.

Ba tôi sờ vào sợi dây đỏ sau tai mình, lại ăn năn hối hận:

“Sớm biết như vậy, đã không để con đàn bà chết tiệt kia bán vòng tay rồi!”

Tôi cười thầm trong lòng.

Khi tôi cầu xin đừng bán cái vòng này.

Ba tôi đã nói muốn bán thì bán đi.

Trong cái nhà này, lời nói của ông ta là có trọng lượng nhất.

Chỉ cần ông ta nói một câu, mẹ và anh tôi đều không dám cướp, chứ đừng nói là bán.

Bây giờ lại đổ hết mọi chuyện lên đầu mẹ tôi.

“Chú Năm, bây giờ phải làm sao đây?” Ba tôi sốt ruột hỏi.

Chú Năm nói: “Đầu tiên phải tìm cái vòng tay về.”

“Hình như Minh Dương từng nói, đã bán nó cho một người đồng hương làm ăn trên trấn!” Ba tôi nhớ lại nói, “Tôi sẽ đến đó tìm về!”

Ý chí sinh tồn của con người rất mạnh mẽ.

Ngay hôm đó, ba tôi lập tức rời khỏi nhà.

Năm ngày sau mới quay về.

Ông ta vẫn mặc bộ quần áo khi ra đi.

Khắp người đều là vết thương.

Nhưng, vẫn mang được vòng tay về.

Ngay hôm đó, chú Năm lại đến nhà tôi.

Chú Năm cầm vòng tay đó lên.

Nhìn chằm chằm vào ba tôi một lúc.

“Chú Năm, cháu có cứu được không?” Ba tôi sốt ruột hỏi.

“Vòng tay vẫn tốt, nhưng dây đỏ sau tai cháu vẫn còn, tức là sự tức giận của quỷ thần vẫn chưa hết, vẫn muốn đòi mạng cháu…”

Ba tôi vô cùng sợ hãi: “Vậy phải làm sao? Chú Năm, chú nhất định phải cứu cháu, cháu không muốn chết.”

Chú Năm đảo mắt nhìn tôi và mẹ tôi.

Rồi dừng trên người tôi một lúc rất lâu.

“Vẫn còn một cách, đổi mạng, chính là để người khác thay cháu chết, tối nhất là người thân cùng huyết thống.”

Ba tôi nhìn chằm chằm vào tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bản thân như rơi vào hố băng.

Cả người lạnh thấu xương.

18.

Tôi không muốn chết.

Tôi muốn chạy.

Nhưng, ba tôi đã nhìn thấu việc tôi định làm.

Liền nhốt tôi vào trong phòng.

Mặc kệ tôi đập cửa thế nào.

Cũng không ai mở.

Chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Đêm đó, mẹ mang cơm đến cho tôi.

Là một tô thịt kho lớn.

Trước đây, thịt kho là dành cho anh tôi.

Sau này, là cho tên ngốc.

Mỗi ngày tôi chỉ có thể nhìn thèm chảy nước miếng.

Nhưng không dám gắp.

Chỉ cần gắp, ba nhất định sẽ đánh tôi một trận.

Bây giờ, cả một tô to đầy.

Nếu là trước đây, tôi sẽ rất hạnh phúc.

Bây giờ, lại không hề có một chút cảm giác thèm ăn nào.

“Mẹ, con không muốn chết.” Tôi cầu xin.

Mắt mẹ tôi đỏ hoe, khẽ thở dài.

“Xuân nhi, mẹ cũng không thể làm được gì.”

“Mẹ, rõ ràng ba không quan tâm chúng ta. Mẹ thả con ra đi, chúng ta cùng đi. Chúng ta rời khỏi chỗ này, đến thành phố. Con sẽ kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, để cho mẹ có cuộc sống tốt hơn!”

Mẹ bị lời nói của tôi làm dao động rồi.

“Được, Xuân nhi, con ăn thịt kho đi. Ăn xong rồi chạy, dẫn mẹ đi cùng con.” Mẹ tôi nói.

Trong nỗi tuyệt vọng, tôi nhìn thấy một tia hy vọng.

Hốc mắt có chút nóng.

Tôi gật đầu liên tục: “Được…”

Tôi ăn thịt kho.

Ăn một miếng.

Lại ăn một miếng.

“Mẹ, chúng ta mau đi….”

Tôi còn chưa nói xong, bỗng cảm thấy chóng mặt.

Cả người không còn sức lực.

Mất kiểm soát ngã xuống đất.

Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi nói:

“Xuân nhi, đây chính là mệnh của con, làm theo số mệnh đi…”

19.

Sau khi tỉnh dậy.

Khi phát hiện mình đang ở nhà chính.

Cửa lớn nhà chính đang mở.

Cả người tôi đều bị trói.

Trên người đang mặc áo khoác của ba tôi.

Trên người dán rất nhiều loại bùa chú.

Xung quanh đều là nến đỏ đang cháy.

Trên tay đang đeo chiếc vòng bà nội đưa cho tôi.

Tôi chợt nhận ra gì đó.

Muốn hét thật to, lại phát hiện trong miệng bị nhét khăn.

Một cơn gió thổi qua.

Lông tơ trên người tôi đều dựng hết lên.

Xào xạc……

Xào xạc……

m thanh này, càng lúc càng gần.

Tôi thậm chí không dám giãy giụa.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Khung cảnh trước mắt trở nên nhòe đi.

Đột nhiên, một cái gì đó lành lạnh chạm vào cổ tôi.

Lạnh buốt.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Khoảnh khắc này rất ngắn, lại rất dài.

Cảm giác lạnh buốt đó biến mất.

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trong lúc mơ màng.

Đã ngủ thiếp đi.

20.

“Lại là con gái… Sao lại là con gái?” Âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Ngôi nhà quen thuộc.

Không, cũng không hẳn.

Không phải ngôi nhà gạch bây giờ.

Là ngôi nhà gạch nung cũ kỹ dột nát.

Trong phòng, có một người đàn bà ngồi trên giường khóc lớn.

Bên cạnh bà ta là một em bé chưa sinh được bao lâu.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.

Một người đàn ông đi vào.

Không thèm nhìn đứa bé sơ sinh.

Mà tát thật mạnh vào mặt người đàn bà mới sinh.

“Con đàn bà chết tiệt, lấy mày có tác dụng gì, sinh liên tiếp năm lần đều là con gái, một đứa con trai cũng không sinh nổi!”

“Mày muốn họ Trương tuyệt hậu à, con đàn bà chết tiệt!”

Nắm đấm của người đàn ông liên tục giáng xuống.

Tiếng khóc của người phụ nữ càng lúc càng thê thảm.

Đứa bé sơ sinh cũng khóc lớn.

Cảnh tượng thay đổi.

Người đàn bà đó, đang nói chuyện với người khác.

“Cái này có thật sự sẽ giúp tôi sinh con trai không?” Giọng nói của người đàn bà có chút lưỡng lự.

“Đúng, nhớ kỹ, phải dùng cái đinh này đóng vào sau đầu… như vậy oán khí của linh hồn sống càng lớn, quỷ thần càng thích…”

Trên tay người đàn bà, nắm chặt một cây đinh.

Cây đinh đó rất dài, rất dài.

Rất hung tợn.

Cảnh tượng lại thay đổi.

Người đàn bà ngồi trước bàn ăn.

Ngồi trước mặt bà ta là một bé gái chừng sáu bảy tuổi.

“Mẹ, tô thịt kho này thật sự là cho con sao?” Cô bé rụt rè hỏi.

Nhìn tô thịt kho chảy nước miếng như không dám gắp.

“Xảo nhi, mau ăn đi.”

Người đàn bà vừa nói vừa gắp thịt vào chén cho bé gái.

Bé gái đó mới mạnh dạn ăn một miếng.

Nếm được hương vị thơm ngon của miếng thịt.

Bé gái càng ăn càng nhanh.

Ăn đầy cả miệng.

Dường như từ trước đến giờ cô bé chưa từng ăn được món nào ngon như vậy.

Đôi mắt sáng lấp lánh.

“Xảo nhi, mẹ xin lỗi con.” Người đàn bà khẽ thở dài.

Không lâu sau đó, tiếng hét thê thảm của cô bé vang lên.

21.

Tôi đột nhiên mở mắt.

Cả người đều là mồ hôi.

Cơ thể dường như kiệt sức.

Tiếng hét chói tai đầy thê thảm của cô bé, dường như ở ngay bên tai.

Bên ngoài, trời đã sáng.

Đợi một lúc.

Cửa nhà chính bị đẩy ra.

Có mấy người đi vào.

Chú Năm, ba tôi, còn có mẹ tôi.

Ánh mắt tôi, nhìn thẳng vào mẹ tôi.

Mẹ tôi sững người một lúc, hổ thẹn nhìn đi chỗ khác.

Ba tôi nhìn chằm chằm vào tôi, có chút mong chờ hỏi chú Năm:

“Chú Năm, đổi mạng có thành công không?”

Chú Năm nhìn chằm chằm vào sau tai tôi.

“Ở đó có một sợi dây đỏ, hẳn là thành công rồi,”

Ba tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ba tôi thả tôi ra.

“Xuân nhi, mày đã bị nhắm trúng rồi, bất kể là ở đâu cũng không thể chạy thoát được.”

Tôi ngồi bệt xuống đất.

22.

Ba tôi vô cùng mang ơn chú Năm.

Đưa cho ông ta một xấp tiền dày.

Rồi tiễn ông ta đi.

Cảm giác chờ chết không dễ chịu chút nào.

Thế mà, không ai quan tâm đến tôi.

Mẹ tôi lại bắt đầu uống các phương thuốc dân gian.

Mẹ tôi đã gần năm mươi rồi, vậy mà vẫn muốn sinh con.

Tôi lại nghe nói, ba tôi tìm được một tình nhân trên trấn.

Vì chuyện này, ba và mẹ tôi lại đánh nhau một trận.

“Trương Thản Sinh, sao ông không chết đi!”

Mẹ tôi tức giận lớn tiếng mắng.

Đêm đó, ba tôi chết thật.

Chết rất kỳ quái.

Theo lời mẹ tôi nói, ngủ đến nửa đêm, ba tôi đột nhiên tỉnh dậy.

Nói là có người gọi ông.

Mẹ tôi mắng, nói ông ta phát điên rồi.

Ba tôi đứng dậy, mặc thêm áo rồi đi ra ngoài.

Sau khi mẹ tôi thức dậy.

Phát hiện bên cạnh trống không.

Lúc này mới cảm thấy lạ.

Mẹ tôi tìm khắp nơi, cũng không thấy ba tôi đâu.

Bà vội vã đến tìm người dân trong thôn giúp đỡ.

Cả thôn đều đi tìm.

Cuối cùng, tìm thấy ba tôi ở sau núi.

Trong miệng, trong mũi ba tôi toàn là bùn lầy.

Hơn nữa, trong tay ông ấy cũng có bùn.

Xem ra là do tự ông ta nhét bùn vào.

Sau đó ngạt thở mà chết.

Sau khi ba tôi chết, mẹ tôi cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

Vừa khóc vừa cười, giống như phát điên vậy.

“Không phải bà bảo ba tôi đi chết à?” Tôi cười hihi nói, “Ông ấy chết rồi, bà không vui sao?”

Mẹ nhìn thấy tôi như nhìn thấy ma, vội lùi về sau.

23.

Chú Năm rất nhanh đã đến nhà tôi.

“Chú Năm, không phải là đổi mạng sao? Người chết không phải nên là con nhỏ chết tiệt này sao? Sao lại là Thản Sinh?” Mẹ tôi suy sụp hỏi.

Biểu cảm của chú Năm nghiêm túc hiếm thấy.

Ông ta đi lại gần tôi, nhìn ra sau tai tôi.

Sau khi nhìn xong, sắc mặt ông ta liền thay đổi.

“Sao có thể chứ? Sợi dây đỏ vậy mà lại biến mất… Rõ ràng đổi mạng thành công rồi mà.”

Tôi ghé sát tai chú Năm.

Thì thầm một câu.

Sắc mặt chú Năm đột nhiên trắng bệch.

Xoay người bỏ chạy.

24.

Ngày ba tôi được chôn cất.

Mẹ tôi phát điên.

Nói tôi hại chết ba mình.

Bà còn muốn bóp cổ tôi.

Lần này, tôi không cho phép bà ta làm vậy.

Hơn nữa còn đẩy mạnh bà ta ra.

Cười hihi nói: “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Anh con và ba con đều là do mẹ hại chết mà.”

“Là mẹ cướp cái vòng tay đó, khiến họ Trương đoạn tử tuyệt tôn.”

Mẹ tôi hét lên một tiếng “Aaaaa" rồi điên cuồng bỏ chạy.

Hết người này đến người khác trong thôn đều bàn tán.

“Đúng là tạo nghiệt mà, họ Trương này sao lại chết chóc nhiều như vậy?”

“Đàn ông đều chết hết, đây là đoạn tử tuyệt tôn rồi.”

“Kẻ điên đó là ai?”

“Là chú Năm!”

“Chú Năm đến kìa!”

Không biết ai đã nói câu đó.

Mọi người trong thôn đều tránh sang một bên.

Trong thôn chú Năm vẫn khá có danh tiếng.

Nhưng, chú Năm khi đó lại rất khác.

Áo đạo sĩ bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Dáng vẻ tiều tụy, bước đi loạng choạng.

Ông ta nhìn về phía tôi, trong mắt đầy sự thù hận.

Dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi lại không hề sợ ông ta.

Hơn nữa còn cười.

Sắc mặt chú Năm đột nhiên thay đổi.

Trong tay ông nắm chặt một lá bùa.

“Mau đến bắt nó”

Ông ta vừa nói xong, đột nhiên có mấy người xông đến bắt lấy tôi.

Dùng dây đỏ, trói chặt tôi lại.

Tôi liều mạng vùng vẫy, nhưng không thoát ra được.

Chú Năm cầm bùa chú đi tới gần, muốn dán lên trán tôi!

“Đây không phải là nơi ngươi nên ở, hãy trở về nơi thuộc về ngươi đi!”

25.

Đột nhiên cổ của chú Năm dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Loạng choạng đi về phía quan tài.

Đầu ông ta đập thẳng vào cỗ quan.

Mọi thứ đều diễn ra trong nháy mắt.

Mọi người đều sững sờ.

Cả người ông ta đổ ập vào quan tài.

Sau đầu, vừa hay đối diện với đinh quan tài nhô lên.

Máu tươi ồ ạt chảy xuống.

Mắt ông ta mở to.

Chết rồi.

26.

Sau tai ông ta.

Cũng có một sợi dây đỏ.

=====/=====

Ngoại Truyện.

1.

Ngày hôm đó,

Tôi đến gần chú Năm, nói một câu:

“Chú Năm, sau đầu con rất đau~”

Sắc mặt chú Năm đột nhiên trắng bệch.

Xoay người bỏ chạy.

Tôi cười, diễn xuất của tôi vẫn khá tốt nhỉ?

Đến mức khiến ông ta sợ hãi bỏ chạy kia mà.

2.

Sau khi cô Mai đi.

Trong lòng tôi tràn ngập ý hận.

Mẹ tôi luôn nói, đó chính là mệnh.

Mệnh của con gái sao?

Tôi không muốn chấp nhận số mệnh.

Từ đó về sau, tôi đã liên tục nằm mơ.

Trong mơ có một cô bé sắc mặt nhợt nhạt.

Cô ấy nói cô ấy tên là Xảo Nhi.

Cô ấy nói cô ấy rất đau, muốn tôi cứu cô ấy…

3.

Ngày bà tôi chết.

Tôi đẩy cửa đi vào.

Bà nội nằm trên giường, đã không còn hơi thở.

Tôi nhìn thấy chiếc vòng trên tay bà nội.

Đây chắc là cái vòng Xảo Nhi đã nói.

Xảo Nhi đang ở trong cái vòng này sao?

Tôi lấy cái vòng ra khỏi tay bà, rồi giấu nó đi.

4.

Xảo nhi nói, phải khiến người họ Trương tự mang vòng đi bán.

Hơn nữa, còn phải ngăn không cho họ bán.

Bọn họ phải thực sự muốn bán.

Như vậy mới có thể chọc tức được quỷ thần thờ cúng.

Người họ Trương sẽ càng thê thảm hơn.

5.

Xảo Nhi nói, họ Trương đoạn tử tuyệt tôn vẫn chưa đủ.

Cô ấy vẫn còn một kẻ thù.

Chính là người đã dạy mẹ cô ấy cách giam cầm linh hồn sống của cô trong chiếc vòng này.

Trở thành vật hiến tế.

Bị tra tấn hết ngày này qua ngày khác.

6.

Kẻ thù đến rồi.

Nhưng, không giết được ông ta.

Phải làm sao đây?

Không ngờ, kẻ thù tự mình tìm chết.

Hơn nữa còn ngông cuồng muốn lừa dối quỷ thần.

Vậy thì phối hợp cùng chơi với ông ta.

Kẻ thù cứ nghĩ bản thân đã thành công.

Không ngờ rằng, đã bị quỷ thần nhắm trúng…

7.

Sợi dây đỏ sau tai tôi là chuyện thế nào?

Đó chỉ là mánh khóe nhỏ của Xảo nhi mà thôi.

Hihi.

8.

Cuối cùng kẻ thù cũng chết rồi.

Oán khí của Xảo nhi cũng tan biến.

Trước mắt tôi, bỗng xuất hiện một cô bé.

Tóc cô ấy rất dài.

Thắt thành một bím tóc.

Mỉm cười đưa tay về phía tôi…

9.

Đầu tôi có chút đau.

Đầu óc rất hỗn loạn.

Giống như bị nhốt ở một nơi quá lâu.

Dường như đã quên mất bản thân tên gì.

Để tôi nghĩ lại xem.

Tốt quá, tôi nhớ ra rồi.

Tôi tên là Xảo nhi.

[Hoàn]

???Truyện ma kinh dị có thật 【Vòng Tay Quỷ Dị - P3】???

???Truyện ma kinh dị có thật 【Vòng Tay Quỷ Dị - P3】???

Vòng Tay Quỷ Dị - P3

13.

Tên ngốc đã vào cửa họ Trương.

Mẹ tên ngốc cũng thường đến nhà tôi.

Mẹ tôi nấu cơm, mẹ tên ngốc liền trực tiếp ngồi vào bàn ăn.

“Phượng Lan, cô không biết xấu hổ à, cơm là tôi nấu mà cô ngồi ăn!” Mẹ tôi tức đến mức muốn xé xác bà ta.

Phượng Lan cũng không dễ chọc vào, bà ta và mẹ tôi xé xác nhau.

Ba tôi ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm.

Cũng không lên tiếng.

Phượng Lan là góa phụ, cô nhi góa phụ, bản lĩnh xé xác người khác của bà ta giỏi hơn mẹ tôi.

Mẹ tôi đánh không lại bà ta.

Cuối cùng, người chịu thiệt nhất vẫn là mẹ tôi.

Mẹ tôi ngồi dưới đất khóc: "Minh Dương, sao con lại chết? Nếu con ở đây, mẹ sẽ không bị bắt nạt như thế này."

Ba tôi tức giận đập mạnh đũa xuống.

“Đừng có nhắc mấy chuyện xui xẻo đó nữa, có muốn ăn cơm hay không?”

Chuyện náo loạn này đã xảy ra mấy lần.

Trong nhà cũng dần dần trở nên yên tĩnh hơn.

Mẹ tôi như cái xác không hồn.

Tên ngốc và mẹ tên ngốc ở trong nhà luôn vênh váo hống hách.

Mẹ tên ngốc sai bảo tôi như người hầu.

Giống như có một đứa con trai cho Trương gia, sẽ cao hơn người khác một bậc vậy.

Cho dù chỉ là một tên ngốc.

Tên ngốc rất phiền.

Còn phiền hơn cả Trương Minh Dương.

Năm ngoái, khi tôi đi cắt cỏ cho lợn ăn, tên ngốc đột nhiên chạy đến….

May mà tôi chạy nhanh.

Từ đó về sau tôi liền tránh tên ngốc này.

Sau khi tên ngốc vào cửa, dường như hắn nhận ra có người chống lưng cho mình.

Tôi không nghe lời hắn nói, hắn phát cáu.

Ba tôi liền đánh tôi.

Hắn đã học được mánh khóe của Trương Minh Dương.

Tôi đếm từng ngày trôi qua.

Nhìn sợi dây đỏ sau tai hắn càng ngày càng đậm hơn.

Tâm tình cũng dần trở nên tốt.

Tên ngốc này thật sự cho rằng, trở thành con cháu họ Trương là chuyện tốt sao?

Họ Trương sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn.

Mẹ tôi cũng phát hiện ra, lén lút hỏi tôi.

“Sợi dây đỏ sau tai thằng ngốc đó, Minh Dương cũng có. Xuân Nhi, nói cho mẹ biết, con nói vòng tay bị mất họ Trương sẽ đoạn tử tuyệt tôn, có phải là thật không?”

“Bà nội nói vậy.” Tôi trả lời.

Mẹ tôi vậy mà lại tin.

Bà ta vừa khóc vừa cười.

“Là mẹ hại Minh Dương, nếu không phải mẹ cướp vòng tay đưa cho nó…”

Mẹ tôi điên cuồng tự tát mình.

“Minh Dương, mẹ xin lỗi con!”

“Mẹ nên chết đi! Là mẹ hại con! Con trai tội nghiệp của mẹ!”

“Sao tôi lại đi cướp cái vòng tay đó chứ! Tại sao?”

Những giọt nước mắt hối hận từ khóe mắt mẹ tôi rơi xuống.

Nhưng, có tác dụng sao?

Anh trai tôi cũng chết rồi.

Là do bà ta hại.

Chính tay bà ta đã hại chết đứa con trai bảo bối của mình.

Sau hồi lâu.

Mẹ tôi đột nhiên nói:

“Chiếc vòng mất rồi, họ Trương sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, phải không?”

Tôi gật đầu.

Mẹ tôi nói: “Đừng nói với ba con”

Nói xong bà ta lại cười lớn.

Trong mắt mang đầy hận ý.

14.

Tên ngốc thay thế anh tôi, trở thành bảo bối trong tay ba tôi.

Trong nhà có cái gì tốt cũng đều cho hắn.

Không chỉ vậy mà…

Ba tôi còn tìm bà mối trong thôn.

Họ Trương muốn cưới vợ cho tên ngốc.

Con gái nhà lành, ai lại muốn gả cho một tên ngốc chứ?

Không cưới vợ được, ba tôi liền bắt mẹ tôi giao hết tiền tiết kiệm trong nhà ra.

Ông ta muốn mua cho tên ngốc một người.

Thế nhưng, còn chưa đợi mua được con dâu.

Tên ngốc đã chết.

Là chết đuối.

Tên ngốc chết rất lạ lùng.

Con suối rất cạn, cũng không chảy xiết.

Hắn lại bị chết đuối ở chỗ nước cạn.

Mắt mở trừng to, kinh hãi nhìn về một hướng.

15.

Thi thể tên ngốc được khiêng về nhà.

Ba tôi đau đớn khóc một trận.

Lưng ông ngày càng cong hơn.

Tóc bạc đi rất nhanh.

Trông già hơn rất nhiều.

Mẹ tôi ngồi trong sân, vỗ đùi cười:

“Chết là đáng, chết là đáng.”

Cười xong, lại khóc:

“Minh Dương ơi, Minh Dương của ta ơi.”

Mẹ tên ngốc ngã quỵ trên đất, không còn sức lực để cấu xé với mẹ tôi.

Chẳng mấy chốc, trong thôn đã lan truyền tin tức.

Nói gia đình tôi đã chọc phải tai họa.

“Sau tai thằng ngốc đó có một sợi dây đỏ, nếu tôi nhớ không nhầm, sau tai Trương Minh Dương cũng có một sợi y chang thế.”

“Đó là ma giật dây, bị ma quỷ nhắm trúng rồi.”

Ba tôi vẫn chưa hồi phục tinh thần từ sau cú đánh tuyệt hậu.

Nhìn vào gương, thấy sau tai mình xuất hiện một sợi dây đỏ.

“Ma giật dây, bị ma quỷ nhắm trúng rồi.”

“Minh Dương chết rồi, Đại Trụ cũng chết rồi… Đoạn tử tuyệt tôn…. Đoạn tử tuyệt tôn!”

Ông lẩm bẩm nói.

Rõ ràng đã nhớ tới lời tôi nói.

Ba tôi đột nhiên phát điên lao ra ngoài.

16.

Đến nửa đêm, ba tôi mới quay về.

Còn dẫn theo một đạo sĩ.

“Chú Năm, chú nhất định phải cứu cháu, cháu không muốn chết.”

Ba tôi khổ sở van xin.

Tôi nhớ ra rồi, ba tôi có một người chú ruột, đang là đạo sĩ.

Chú Năm ở trong thôn rất có danh tiếng.

Chuyện ma chay cưới hỏi gì, cũng đều gọi ông.

Ánh mắt của chú Năm nhìn hết một lượt quanh phòng.

Đột nhiên nhìn vào người tôi.

Rất sắc bén.

Nhìn đến mức tôi cảm thấy không thoải mái.

“Con chính là Xuân Nhi?” Chú Năm lên tiếng hỏi.

Ba tôi liền giành trả lời: “Đúng, chuyện vòng tay, mẹ cháu đã nói với nó.”

Chú Năm hỏi về chuyện ngày bà nội mất.

Tôi kể lại từ đầu đến cuối.

Sau khi Chú Năm nghe xong, tức giận nói: “Vòng tay đó là của tổ tiên họ Trương! Dặn không được bán, các ngươi lại dám đem bán, đây không phải tự tìm chết sao?”

Ba tôi tức giận nói: “Còn không phải do con đàn bà chết tiệt kia sao, nhất quyết đòi bán cho Minh Dương cưới vợ!”

Tôi nghĩ đến hình bóng bé gái ngày ấy.

Không nhịn được lớn gan hỏi: “Ông chú Năm, vòng tay này rốt cuộc là gì?”

Chú Năm vuốt bộ râu bạc phơ của mình, chầm chậm nói:

“Vòng tay đó, thực ra là một món đồ thờ cúng.”

“Bước một, là mời, dùng linh hồn sống của bé gái làm chất dẫn, mời quỷ thần thờ cúng tới.”

“Bước hai, là nuôi, phải dùng máu của bé gái cùng huyết thống để nuôi.”

“Phụng dưỡng quỷ thần, có thể gửi linh hồn nam, giúp sinh ra thai con trai. Cho nên, vòng tay này còn được gọi là Chủng Trạc (vòng tay gieo giống)”

“Tuyệt đối không được làm mất Chủng Trạc. Nếu bán đi, sẽ đắc tội với quỷ thần thờ cúng, sẽ gặp phải báo ứng nặng nề.”

Ba tôi cũng hỏi: “Chú Năm, vậy sợi dây đỏ sau tai cháu…”

“Là ma giật dây, nói rõ là bị quỷ thần tức giận nhắm trúng, thời gian đến, sẽ liền đòi mạng.”

Ba tôi sợ hãi đến mức ngồi xuống đất.

17.

Ba tôi sờ vào sợi dây đỏ sau tai mình, lại ăn năn hối hận:

“Sớm biết như vậy, đã không để con đàn bà chết tiệt kia bán vòng tay rồi!”

Tôi cười thầm trong lòng.

Khi tôi cầu xin đừng bán cái vòng này.

Ba tôi đã nói muốn bán thì bán đi.

Trong cái nhà này, lời nói của ông ta là có trọng lượng nhất.

Chỉ cần ông ta nói một câu, mẹ và anh tôi đều không dám cướp, chứ đừng nói là bán.

Bây giờ lại đổ hết mọi chuyện lên đầu mẹ tôi.

“Chú Năm, bây giờ phải làm sao đây?” Ba tôi sốt ruột hỏi.

Chú Năm nói: “Đầu tiên phải tìm cái vòng tay về.”

“Hình như Minh Dương từng nói, đã bán nó cho một người đồng hương làm ăn trên trấn!” Ba tôi nhớ lại nói, “Tôi sẽ đến đó tìm về!”

Ý chí sinh tồn của con người rất mạnh mẽ.

Ngay hôm đó, ba tôi lập tức rời khỏi nhà.

Năm ngày sau mới quay về.

Ông ta vẫn mặc bộ quần áo khi ra đi.

Khắp người đều là vết thương.

Nhưng, vẫn mang được vòng tay về.

Ngay hôm đó, chú Năm lại đến nhà tôi.

Chú Năm cầm vòng tay đó lên.

Nhìn chằm chằm vào ba tôi một lúc.

“Chú Năm, cháu có cứu được không?” Ba tôi sốt ruột hỏi.

“Vòng tay vẫn tốt, nhưng dây đỏ sau tai cháu vẫn còn, tức là sự tức giận của quỷ thần vẫn chưa hết, vẫn muốn đòi mạng cháu…”

Ba tôi vô cùng sợ hãi: “Vậy phải làm sao? Chú Năm, chú nhất định phải cứu cháu, cháu không muốn chết.”

Chú Năm đảo mắt nhìn tôi và mẹ tôi.

Rồi dừng trên người tôi một lúc rất lâu.

“Vẫn còn một cách, đổi mạng, chính là để người khác thay cháu chết, tối nhất là người thân cùng huyết thống.”

Ba tôi nhìn chằm chằm vào tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bản thân như rơi vào hố băng.

Cả người lạnh thấu xương.

18.

Tôi không muốn chết.

Tôi muốn chạy.

Nhưng, ba tôi đã nhìn thấu việc tôi định làm.

Liền nhốt tôi vào trong phòng.

Mặc kệ tôi đập cửa thế nào.

Cũng không ai mở.

Chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Đêm đó, mẹ mang cơm đến cho tôi.

Là một tô thịt kho lớn.

Trước đây, thịt kho là dành cho anh tôi.

Sau này, là cho tên ngốc.

Mỗi ngày tôi chỉ có thể nhìn thèm chảy nước miếng.

Nhưng không dám gắp.

Chỉ cần gắp, ba nhất định sẽ đánh tôi một trận.

Bây giờ, cả một tô to đầy.

Nếu là trước đây, tôi sẽ rất hạnh phúc.

Bây giờ, lại không hề có một chút cảm giác thèm ăn nào.

“Mẹ, con không muốn chết.” Tôi cầu xin.

Mắt mẹ tôi đỏ hoe, khẽ thở dài.

“Xuân nhi, mẹ cũng không thể làm được gì.”

“Mẹ, rõ ràng ba không quan tâm chúng ta. Mẹ thả con ra đi, chúng ta cùng đi. Chúng ta rời khỏi chỗ này, đến thành phố. Con sẽ kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, để cho mẹ có cuộc sống tốt hơn!”

Mẹ bị lời nói của tôi làm dao động rồi.

“Được, Xuân nhi, con ăn thịt kho đi. Ăn xong rồi chạy, dẫn mẹ đi cùng con.” Mẹ tôi nói.

Trong nỗi tuyệt vọng, tôi nhìn thấy một tia hy vọng.

Hốc mắt có chút nóng.

Tôi gật đầu liên tục: “Được…”

Tôi ăn thịt kho.

Ăn một miếng.

Lại ăn một miếng.

“Mẹ, chúng ta mau đi….”

Tôi còn chưa nói xong, bỗng cảm thấy chóng mặt.

Cả người không còn sức lực.

Mất kiểm soát ngã xuống đất.

Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi nói:

“Xuân nhi, đây chính là mệnh của con, làm theo số mệnh đi…”

19.

Sau khi tỉnh dậy.

Khi phát hiện mình đang ở nhà chính.

Cửa lớn nhà chính đang mở.

Cả người tôi đều bị trói.

Trên người đang mặc áo khoác của ba tôi.

Trên người dán rất nhiều loại bùa chú.

Xung quanh đều là nến đỏ đang cháy.

Trên tay đang đeo chiếc vòng bà nội đưa cho tôi.

Tôi chợt nhận ra gì đó.

Muốn hét thật to, lại phát hiện trong miệng bị nhét khăn.

Một cơn gió thổi qua.

Lông tơ trên người tôi đều dựng hết lên.

Xào xạc……

Xào xạc……

m thanh này, càng lúc càng gần.

Tôi thậm chí không dám giãy giụa.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Khung cảnh trước mắt trở nên nhòe đi.

Đột nhiên, một cái gì đó lành lạnh chạm vào cổ tôi.

Lạnh buốt.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Khoảnh khắc này rất ngắn, lại rất dài.

Cảm giác lạnh buốt đó biến mất.

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trong lúc mơ màng.

Đã ngủ thiếp đi.

20.

“Lại là con gái… Sao lại là con gái?” Âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Ngôi nhà quen thuộc.

Không, cũng không hẳn.

Không phải ngôi nhà gạch bây giờ.

Là ngôi nhà gạch nung cũ kỹ dột nát.

Trong phòng, có một người đàn bà ngồi trên giường khóc lớn.

Bên cạnh bà ta là một em bé chưa sinh được bao lâu.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.

Một người đàn ông đi vào.

Không thèm nhìn đứa bé sơ sinh.

Mà tát thật mạnh vào mặt người đàn bà mới sinh.

“Con đàn bà chết tiệt, lấy mày có tác dụng gì, sinh liên tiếp năm lần đều là con gái, một đứa con trai cũng không sinh nổi!”

“Mày muốn họ Trương tuyệt hậu à, con đàn bà chết tiệt!”

Nắm đấm của người đàn ông liên tục giáng xuống.

Tiếng khóc của người phụ nữ càng lúc càng thê thảm.

Đứa bé sơ sinh cũng khóc lớn.

Cảnh tượng thay đổi.

Người đàn bà đó, đang nói chuyện với người khác.

“Cái này có thật sự sẽ giúp tôi sinh con trai không?” Giọng nói của người đàn bà có chút lưỡng lự.

“Đúng, nhớ kỹ, phải dùng cái đinh này đóng vào sau đầu… như vậy oán khí của linh hồn sống càng lớn, quỷ thần càng thích…”

Trên tay người đàn bà, nắm chặt một cây đinh.

Cây đinh đó rất dài, rất dài.

Rất hung tợn.

Cảnh tượng lại thay đổi.

Người đàn bà ngồi trước bàn ăn.

Ngồi trước mặt bà ta là một bé gái chừng sáu bảy tuổi.

“Mẹ, tô thịt kho này thật sự là cho con sao?” Cô bé rụt rè hỏi.

Nhìn tô thịt kho chảy nước miếng như không dám gắp.

“Xảo nhi, mau ăn đi.”

Người đàn bà vừa nói vừa gắp thịt vào chén cho bé gái.

Bé gái đó mới mạnh dạn ăn một miếng.

Nếm được hương vị thơm ngon của miếng thịt.

Bé gái càng ăn càng nhanh.

Ăn đầy cả miệng.

Dường như từ trước đến giờ cô bé chưa từng ăn được món nào ngon như vậy.

Đôi mắt sáng lấp lánh.

“Xảo nhi, mẹ xin lỗi con.” Người đàn bà khẽ thở dài.

Không lâu sau đó, tiếng hét thê thảm của cô bé vang lên.

21.

Tôi đột nhiên mở mắt.

Cả người đều là mồ hôi.

Cơ thể dường như kiệt sức.

Tiếng hét chói tai đầy thê thảm của cô bé, dường như ở ngay bên tai.

Bên ngoài, trời đã sáng.

Đợi một lúc.

Cửa nhà chính bị đẩy ra.

Có mấy người đi vào.

Chú Năm, ba tôi, còn có mẹ tôi.

Ánh mắt tôi, nhìn thẳng vào mẹ tôi.

Mẹ tôi sững người một lúc, hổ thẹn nhìn đi chỗ khác.

Ba tôi nhìn chằm chằm vào tôi, có chút mong chờ hỏi chú Năm:

“Chú Năm, đổi mạng có thành công không?”

Chú Năm nhìn chằm chằm vào sau tai tôi.

“Ở đó có một sợi dây đỏ, hẳn là thành công rồi,”

Ba tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ba tôi thả tôi ra.

“Xuân nhi, mày đã bị nhắm trúng rồi, bất kể là ở đâu cũng không thể chạy thoát được.”

Tôi ngồi bệt xuống đất.

22.

Ba tôi vô cùng mang ơn chú Năm.

Đưa cho ông ta một xấp tiền dày.

Rồi tiễn ông ta đi.

Cảm giác chờ chết không dễ chịu chút nào.

Thế mà, không ai quan tâm đến tôi.

Mẹ tôi lại bắt đầu uống các phương thuốc dân gian.

Mẹ tôi đã gần năm mươi rồi, vậy mà vẫn muốn sinh con.

Tôi lại nghe nói, ba tôi tìm được một tình nhân trên trấn.

Vì chuyện này, ba và mẹ tôi lại đánh nhau một trận.

“Trương Thản Sinh, sao ông không chết đi!”

Mẹ tôi tức giận lớn tiếng mắng.

Đêm đó, ba tôi chết thật.

Chết rất kỳ quái.

Theo lời mẹ tôi nói, ngủ đến nửa đêm, ba tôi đột nhiên tỉnh dậy.

Nói là có người gọi ông.

Mẹ tôi mắng, nói ông ta phát điên rồi.

Ba tôi đứng dậy, mặc thêm áo rồi đi ra ngoài.

Sau khi mẹ tôi thức dậy.

Phát hiện bên cạnh trống không.

Lúc này mới cảm thấy lạ.

Mẹ tôi tìm khắp nơi, cũng không thấy ba tôi đâu.

Bà vội vã đến tìm người dân trong thôn giúp đỡ.

Cả thôn đều đi tìm.

Cuối cùng, tìm thấy ba tôi ở sau núi.

Trong miệng, trong mũi ba tôi toàn là bùn lầy.

Hơn nữa, trong tay ông ấy cũng có bùn.

Xem ra là do tự ông ta nhét bùn vào.

Sau đó ngạt thở mà chết.

Sau khi ba tôi chết, mẹ tôi cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

Vừa khóc vừa cười, giống như phát điên vậy.

“Không phải bà bảo ba tôi đi chết à?” Tôi cười hihi nói, “Ông ấy chết rồi, bà không vui sao?”

Mẹ nhìn thấy tôi như nhìn thấy ma, vội lùi về sau.

23.

Chú Năm rất nhanh đã đến nhà tôi.

“Chú Năm, không phải là đổi mạng sao? Người chết không phải nên là con nhỏ chết tiệt này sao? Sao lại là Thản Sinh?” Mẹ tôi suy sụp hỏi.

Biểu cảm của chú Năm nghiêm túc hiếm thấy.

Ông ta đi lại gần tôi, nhìn ra sau tai tôi.

Sau khi nhìn xong, sắc mặt ông ta liền thay đổi.

“Sao có thể chứ? Sợi dây đỏ vậy mà lại biến mất… Rõ ràng đổi mạng thành công rồi mà.”

Tôi ghé sát tai chú Năm.

Thì thầm một câu.

Sắc mặt chú Năm đột nhiên trắng bệch.

Xoay người bỏ chạy.

24.

Ngày ba tôi được chôn cất.

Mẹ tôi phát điên.

Nói tôi hại chết ba mình.

Bà còn muốn bóp cổ tôi.

Lần này, tôi không cho phép bà ta làm vậy.

Hơn nữa còn đẩy mạnh bà ta ra.

Cười hihi nói: “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Anh con và ba con đều là do mẹ hại chết mà.”

“Là mẹ cướp cái vòng tay đó, khiến họ Trương đoạn tử tuyệt tôn.”

Mẹ tôi hét lên một tiếng “Aaaaa" rồi điên cuồng bỏ chạy.

Hết người này đến người khác trong thôn đều bàn tán.

“Đúng là tạo nghiệt mà, họ Trương này sao lại chết chóc nhiều như vậy?”

“Đàn ông đều chết hết, đây là đoạn tử tuyệt tôn rồi.”

“Kẻ điên đó là ai?”

“Là chú Năm!”

“Chú Năm đến kìa!”

Không biết ai đã nói câu đó.

Mọi người trong thôn đều tránh sang một bên.

Trong thôn chú Năm vẫn khá có danh tiếng.

Nhưng, chú Năm khi đó lại rất khác.

Áo đạo sĩ bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Dáng vẻ tiều tụy, bước đi loạng choạng.

Ông ta nhìn về phía tôi, trong mắt đầy sự thù hận.

Dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi lại không hề sợ ông ta.

Hơn nữa còn cười.

Sắc mặt chú Năm đột nhiên thay đổi.

Trong tay ông nắm chặt một lá bùa.

“Mau đến bắt nó”

Ông ta vừa nói xong, đột nhiên có mấy người xông đến bắt lấy tôi.

Dùng dây đỏ, trói chặt tôi lại.

Tôi liều mạng vùng vẫy, nhưng không thoát ra được.

Chú Năm cầm bùa chú đi tới gần, muốn dán lên trán tôi!

“Đây không phải là nơi ngươi nên ở, hãy trở về nơi thuộc về ngươi đi!”

25.

Đột nhiên cổ của chú Năm dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Loạng choạng đi về phía quan tài.

Đầu ông ta đập thẳng vào cỗ quan.

Mọi thứ đều diễn ra trong nháy mắt.

Mọi người đều sững sờ.

Cả người ông ta đổ ập vào quan tài.

Sau đầu, vừa hay đối diện với đinh quan tài nhô lên.

Máu tươi ồ ạt chảy xuống.

Mắt ông ta mở to.

Chết rồi.

26.

Sau tai ông ta.

Cũng có một sợi dây đỏ.

=====/=====

Ngoại Truyện.

1.

Ngày hôm đó,

Tôi đến gần chú Năm, nói một câu:

“Chú Năm, sau đầu con rất đau~”

Sắc mặt chú Năm đột nhiên trắng bệch.

Xoay người bỏ chạy.

Tôi cười, diễn xuất của tôi vẫn khá tốt nhỉ?

Đến mức khiến ông ta sợ hãi bỏ chạy kia mà.

2.

Sau khi cô Mai đi.

Trong lòng tôi tràn ngập ý hận.

Mẹ tôi luôn nói, đó chính là mệnh.

Mệnh của con gái sao?

Tôi không muốn chấp nhận số mệnh.

Từ đó về sau, tôi đã liên tục nằm mơ.

Trong mơ có một cô bé sắc mặt nhợt nhạt.

Cô ấy nói cô ấy tên là Xảo Nhi.

Cô ấy nói cô ấy rất đau, muốn tôi cứu cô ấy…

3.

Ngày bà tôi chết.

Tôi đẩy cửa đi vào.

Bà nội nằm trên giường, đã không còn hơi thở.

Tôi nhìn thấy chiếc vòng trên tay bà nội.

Đây chắc là cái vòng Xảo Nhi đã nói.

Xảo Nhi đang ở trong cái vòng này sao?

Tôi lấy cái vòng ra khỏi tay bà, rồi giấu nó đi.

4.

Xảo nhi nói, phải khiến người họ Trương tự mang vòng đi bán.

Hơn nữa, còn phải ngăn không cho họ bán.

Bọn họ phải thực sự muốn bán.

Như vậy mới có thể chọc tức được quỷ thần thờ cúng.

Người họ Trương sẽ càng thê thảm hơn.

5.

Xảo Nhi nói, họ Trương đoạn tử tuyệt tôn vẫn chưa đủ.

Cô ấy vẫn còn một kẻ thù.

Chính là người đã dạy mẹ cô ấy cách giam cầm linh hồn sống của cô trong chiếc vòng này.

Trở thành vật hiến tế.

Bị tra tấn hết ngày này qua ngày khác.

6.

Kẻ thù đến rồi.

Nhưng, không giết được ông ta.

Phải làm sao đây?

Không ngờ, kẻ thù tự mình tìm chết.

Hơn nữa còn ngông cuồng muốn lừa dối quỷ thần.

Vậy thì phối hợp cùng chơi với ông ta.

Kẻ thù cứ nghĩ bản thân đã thành công.

Không ngờ rằng, đã bị quỷ thần nhắm trúng…

7.

Sợi dây đỏ sau tai tôi là chuyện thế nào?

Đó chỉ là mánh khóe nhỏ của Xảo nhi mà thôi.

Hihi.

8.

Cuối cùng kẻ thù cũng chết rồi.

Oán khí của Xảo nhi cũng tan biến.

Trước mắt tôi, bỗng xuất hiện một cô bé.

Tóc cô ấy rất dài.

Thắt thành một bím tóc.

Mỉm cười đưa tay về phía tôi…

9.

Đầu tôi có chút đau.

Đầu óc rất hỗn loạn.

Giống như bị nhốt ở một nơi quá lâu.

Dường như đã quên mất bản thân tên gì.

Để tôi nghĩ lại xem.

Tốt quá, tôi nhớ ra rồi.

Tôi tên là Xảo nhi.

[Hoàn]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi