Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

???Truyện ma kinh dị có thật 【Vòng Tay Quỷ Dị - P1】???

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Vòng Tay Quỷ Dị - P1

Bà nội trọng nam khinh nữ, nhưng trước khi chết lại cho tôi chiếc vòng tay đáng giá nhất của bà.

Mẹ và anh trai giật chiếc vòng tay của tôi, nói phải lấy nó đổi tiền sính lễ cho anh tôi cưới vợ.

“Loại vòng tay này, bán rồi sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đấy!” Tôi gào thét.

Mẹ tôi không tin, cứ nhất quyết đem nó bán đi.

Thế là vài ngày sau, anh tôi liền xảy ra tai nạn.

1.

“Con chết bầm, mau đưa chiếc vòng ra đây, bán nó đi để cưới vợ cho anh mày!”

“Bà già vô dụng đó, đồ đáng tiền không để dành cho cháu trai, lại đi cho cái thứ lỗ vốn như mày, đúng là già lú lẫn mà!”

Mẹ tôi giật lấy tai tôi, hung hăng quát lớn.

“Không được bán!” Tôi vùng vẫy nói.

Anh tôi hùa vào: “Sính lễ cho Tiểu Yến còn thiếu hai vạn. Có người ra giá ba vạn để mua chiếc vòng. Mày không chịu đưa, có phải mày không muốn tao cưới được vợ không hả?!”

Mẹ tôi tức quá đã tát cho tôi một bạt tai vào mặt.

Bàn tay làm nông sức lớn, làm sao mà biết nương tay.

Tôi bị đánh đến say xẩm mặt mày, trong miệng ứa ra mùi vị rỉ sét.

Có như thế nào tôi cũng không lấy nó ra.

Nhân lúc bà buông tôi, tôi liền lập tức xông thẳng ra ngoài.

Ba tôi thì ngồi trong sân hút thuốc.

Mà bản thân tôi lại rất sợ ông ta.

Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ ông cười với tôi đâu.

Ông đi làm trên thành phố về, cũng chỉ mua quà cho anh trai tôi.

Tâm trạng không vui thì cứ lôi tôi ra mà trút giận.

Nhưng bây giờ đã không còn quan tâm được gì nhiều nữa.

Tôi vội nấp ra sau lưng ba tôi, sốt sắng nói:

“Ba, bà nội nói rồi, chiếc vòng này không bán được đâu ạ!”

Dường như lúc đó ba tôi là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng trong tôi vậy.

“Có gì mà không bán được, mau đưa cho mẹ mày đi.”

Ông trả lời tôi bằng giọng điệu vô cảm.

Tôi tuyệt vọng lắc đầu.

Không bán được đâu!

Là bà nội nói mà...

2.

Bảy ngày trước, bà nội đã gọi tôi vào phòng.

Rồi lấy chiếc vòng mà bà vẫn luôn đeo trên tay, đưa cho tôi.

Đột nhiên được sủng ái như vậy, thật sự có chút giật mình.

Bà nội trọng nam khinh nữ, nhưng tính ra lại là người đối xử tốt nhất với tôi trong căn nhà này.

Nghe nói, khi tôi ra đời, vốn dĩ ba tôi muốn đem tôi đi cho người khác.

Bà nội tôi đi tận hơn mười cây số, đến hộ gia đình kia để đem tôi về.

Lúc nhỏ sốt cao không hết, cũng là bà nội dùng phương thức cổ truyền để chữa cho tôi.

Nhưng mà, có gì tốt, bà nội luôn để dành cho anh tôi mà thôi.

Chiếc vòng tay này, là thứ quý giá nhất của bà.

Anh tôi cũng hay làm nũng bảo bà nội để lại cho hắn.

Nhưng nào ngờ, bà nội lại đưa cho tôi cơ.

Tôi không dám nhận.

“Nhóc con, cầm lấy.” Bà nội nhét nó vào lòng tôi.

Lúc này tôi mới dám cầm.

Sắc mặt của bà trở nên rất nghiêm túc.

“Cháu gái, những lời bà nội nói sau đây, con nhất định phải nhớ lấy.”

“Đây không phải là chiếc vòng bình thường, mà phải nuôi vòng.”

“Mỗi tháng rằm 15, con đều phải cho chiếc vòng này một giọt máu.”

“Nuôi vòng đều phải dùng máu thân cận nhất để nuôi dưỡng...”

Tôi nhịn không được liền hỏi:

“Bà nội, cái gì là nuôi vòng thế ạ?”

Sắc mặt của bà càng chùng xuống hơn.

“Nuôi vòng này có liên quan đến ngọn nguồn của nhà họ Trương chúng ta, nếu như mất rồi sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”

Giọng nói của bà nội đột nhiên trở nên rất thảm thiết:

“Xuân Nhi, nếu như con làm mất chiếc vòng, ta làm quỷ cũng không buông tha cho con đâu!”

Bà nội nói xong câu này, bỗng dưng ngã nhào ra phía sau.

Giống như có người xông tới siết chặt lấy cổ của bà vậy.

Thình lình, tôi nhìn thấy một cái bóng đang đứng ở phía sau bà.

Nhìn hình dạng có thể là một cô bé, tóc dài lắm, che hết cả khuôn mặt...

Tôi sợ đến mặt mày tái mét.

Rất nhanh, cánh cửa bị mở ra toang hoang.

Cái bóng đó đã biến mất không thấy nữa.

Khung cảnh vừa nãy, giống như bị hoa mắt vậy.

3.

“Bà nội nói rồi, nuôi loại vòng này, không được bán, nếu bán sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đó!”

Tôi hét lên, sốt ruột đến mức đỏ mắt.

Mẹ tôi tức tối: “Anh mày không cưới được vợ thì mới là đoạn tử tuyệt tôn đấy!”

Anh tôi nhếch mép cười: “Mày đây là muốn độc chiếm chiếc vòng tay này chứ gì, đều là cái cớ hết á...”

Đột nhiên ba tôi nổi đóa lên.

“Đồ lỗ vốn, dám trù tao hả!”

Rồi ông cầm đòn gánh đang dựa trên tường, cứ thế mà đánh thẳng lên người tôi.

Đau quá!

Sẽ bị đánh chết mất!

Tôi bị đánh tới mức chịu không nổi.

“Con đưa! Con đưa! Đừng đánh con nữa mà!” Tôi la lên.

Hôm đó sau khi bà nội trao chiếc vòng cho tôi thì tôi đã cẩn thận cất kỹ nó rồi.

Mẹ tôi biết vòng tay ở chỗ tôi nên cũng không gấp.

Sau khi chôn cất bà nội, mẹ tôi vừa rảnh rỗi đã hỏi tôi lấy chiếc vòng.

Tôi lấy từ dưới gầm giường ra một cái hộp...

Anh tôi giật lấy chiếc vòng, liền vui vẻ đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói: “Giờ thì đủ sính lễ rồi đây...”

Còn tôi chỉ có thể ngồi đó nhìn bóng lưng rời đi của hắn.

Nội ơi, Xuân Nhi đã cố hết sức rồi...

Nhưng không còn cách nào nữa.

Là bọn họ cứ phải cướp lấy cho bằng được.

Tôi đưa tay sờ lên khóe môi.

y, hình như nó bị lồi ra rồi.

Thế là tôi vội vàng che miệng lại.

4.

Anh tôi đã biến đâu mất mấy ngày nay rồi.

Khi trở về thì xuân phong đắc ý lắm.

Trên người mặc bộ đồ vest, chải chuốt vuốt keo, hình người dạng chó chính là đây còn gì.

Nhìn thấy tôi, hắn khiêu khích nói: “Cái gì mà đoạn tử tuyệt tôn, chẳng phải tao bây giờ vẫn sống sờ sờ đấy thôi?!”

Ánh mắt của tôi dừng tại nơi phía sau tai của hắn.

Có một sợi dây đỏ, rất nhạt, nhìn không kỹ sẽ không thấy được đâu.

Quỷ nối dây, hắn đã bị nhắm trúng rồi...

Đột nhiên hắn sát lại gần và nói: “Con nhóc thối, mày đây là muốn đổi tiền, đi kiếm cô Mai của mày hay gì?”

Vừa nhắc tới cô Mai, máu giận trong đầu tôi liền trỗi dậy.

Tôi dùng hết sức đẩy hắn ra.

Do quá bất ngờ nên hắn đã bị tôi đẩy cho loạng choạng không vững.

Anh tôi tức giận quát lớn: “Mẹ, con chết bằm này làm dơ bộ đồ của con rồi kìa!”

Mẹ tôi lập tức xông ra cầm theo cây chổi, dùng hết sức đánh thẳng lên người tôi.

Còn hắn thì đứng bên cạnh nhìn rồi cười.

Tôi vẫn chỉ cúi đầu xuống...

Bởi vì nếu như ngẩng lên, đám người đó sẽ nhìn thấy nỗi hận thấu xương trong mắt tôi.

5.

Cô Mai...

Thằng súc sinh này căn bản không xứng để nhắc đến cô ấy.

Cô Mai là giáo sư hỗ trợ từ trên thành phố đến đây để dạy học.

Cho nên so với mọi người trong thôn cô khác biệt hẳn.

Khoác trên người bộ đồ đẹp, trên đầu cài băng đô, nụ cười luôn niềm nở trên môi.

Cô ấy hiền lành, tốt với tôi lắm.

Dạy tôi làm bài tập, còn tặng tập vở bút viết.

Là cô ấy đã cho tôi một tia ấm áp mà trước giờ tôi chưa từng có.

Cũng là cô ấy cho tôi biết rằng, thì ra phụ nữ cũng có thể nhận được sự yêu thương và quan tâm như bao người.

Cô ấy cho tôi biết rằng, sinh ra là con gái không phải sai, tôi không có lỗi, người có lỗi chính là ba mẹ tôi.

Học kỳ đó là những ngày tôi vui vẻ nhất.

Ba tôi vì sĩ diện nên mới cho tôi đi học.

Nhưng mẹ tôi lại oán trách trong nhà thiếu đi một người dọn dẹp nhà cửa.

Bởi vì bà làu bàu quá nên ba tôi cũng mặc kệ sĩ diện, ép cho tôi bỏ học.

Cô Mai cũng vì thế đã ghé thăm nhà tôi vài lần.

Thế nhưng mẹ tôi vẫn không mảy may màng tới.

Cho đến một hôm, anh tôi từ thành phố trở về, vừa hay bắt gặp cô Mai...

“Xuân Nhi, bảo cô Mai làm chị dâu của em có chịu không?”

Sau ngày hôm đó, hắn cứ tươi cười hề hề với tôi thôi.

Tôi giả vờ như không nghe gì, mặc kệ hắn nói gì nói.

Anh tôi là một tên lưu manh vô lại, mà cô Mai... chính là tiên nữ giáng trần.

Khi đó, tôi còn học được một câu gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Chính là nói tới anh tôi đây.

Sau này, đột nhiên mẹ tôi đồng ý cho tôi quay lại trường.

Nhưng cô Mai phải đến ghé thăm nhà một chuyến, bà có chuyện cần nói với cô ấy.

Tôi bị niềm vui khi được quay lại trường làm cho mờ mắt.

Liền vội vàng chạy đến nói với cô chuyện vui này.

Cô ấy cũng như tôi vậy, vui mừng khôn xiết.

Thế là kéo tay tôi chạy thật nhanh về nhà.

Đến nhà rồi, mẹ tôi lại nói nhà hết muối, bảo tôi đi ra tạp hóa đầu thôn mua bịch muối về.

Mua xong rồi đột nhiên tôi có dự cảm không lành.

Tôi liền vội quay đầu dùng hết sức để chạy về.

Cả đời này tôi chưa bao giờ chạy nhanh như thế, tôi cứ té rồi ngã mãi cho đến khi tới nhà.

Tôi tìm được cô Mai trong phòng của anh tôi.

Trong mắt cô ấy đã không còn tia sáng nào nữa.

Bầu trời hôm đó, thật xám xịt...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông trời: “Cô Mai, ác giả sẽ gặp ác báo, có đúng không?”

6.

Sang ngày thứ hai, anh tôi mặc bộ đồ vest, chải chuốt vuốt keo bóng loáng cả đầu.

Trong tay hắn đang cầm túi quà vặt.

Hắn đưa đến trước mặt tôi lắc lư túi quà: “Muốn ăn hả? Nằm mơ đi! Đây là mua cho chị Tiểu Yến của mày đấy.”

Nói xong liền đắc ý rời đi.

Anh tôi ngày nào cũng chạy sang nhà của Tiểu Yến cả.

Hôn sự hai bên cũng bàn bạc đâu vào đó rồi.

Chỉ đợi qua đầu thất của bà nội, sau đó chọn ngày thì đính hôn.

Mẹ tôi vui dữ lắm.

“Chuyện này chắc cũng ổn thỏa rồi. Đợi khi nào Tiểu Yến vào nhà, sinh vài đứa cháu ngoan là được...”

Có vẻ như mẹ tôi bị cái từ con đàn cháu đống này làm cho vui quá trớn.

Mấy ngày nay đều vui đến cười không ngậm được mồm kia mà.

Tôi nhìn mang tai của anh tôi, sợi màu đỏ cứ ngày một đậm hơn, bất giác tôi tự nhoẻn miệng cười.

[Còn tiếp...]

???Truyện ma kinh dị có thật 【Vòng Tay Quỷ Dị - P1】???

???Truyện ma kinh dị có thật 【Vòng Tay Quỷ Dị - P1】???

Vòng Tay Quỷ Dị - P1

Bà nội trọng nam khinh nữ, nhưng trước khi chết lại cho tôi chiếc vòng tay đáng giá nhất của bà.

Mẹ và anh trai giật chiếc vòng tay của tôi, nói phải lấy nó đổi tiền sính lễ cho anh tôi cưới vợ.

“Loại vòng tay này, bán rồi sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đấy!” Tôi gào thét.

Mẹ tôi không tin, cứ nhất quyết đem nó bán đi.

Thế là vài ngày sau, anh tôi liền xảy ra tai nạn.

1.

“Con chết bầm, mau đưa chiếc vòng ra đây, bán nó đi để cưới vợ cho anh mày!”

“Bà già vô dụng đó, đồ đáng tiền không để dành cho cháu trai, lại đi cho cái thứ lỗ vốn như mày, đúng là già lú lẫn mà!”

Mẹ tôi giật lấy tai tôi, hung hăng quát lớn.

“Không được bán!” Tôi vùng vẫy nói.

Anh tôi hùa vào: “Sính lễ cho Tiểu Yến còn thiếu hai vạn. Có người ra giá ba vạn để mua chiếc vòng. Mày không chịu đưa, có phải mày không muốn tao cưới được vợ không hả?!”

Mẹ tôi tức quá đã tát cho tôi một bạt tai vào mặt.

Bàn tay làm nông sức lớn, làm sao mà biết nương tay.

Tôi bị đánh đến say xẩm mặt mày, trong miệng ứa ra mùi vị rỉ sét.

Có như thế nào tôi cũng không lấy nó ra.

Nhân lúc bà buông tôi, tôi liền lập tức xông thẳng ra ngoài.

Ba tôi thì ngồi trong sân hút thuốc.

Mà bản thân tôi lại rất sợ ông ta.

Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ ông cười với tôi đâu.

Ông đi làm trên thành phố về, cũng chỉ mua quà cho anh trai tôi.

Tâm trạng không vui thì cứ lôi tôi ra mà trút giận.

Nhưng bây giờ đã không còn quan tâm được gì nhiều nữa.

Tôi vội nấp ra sau lưng ba tôi, sốt sắng nói:

“Ba, bà nội nói rồi, chiếc vòng này không bán được đâu ạ!”

Dường như lúc đó ba tôi là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng trong tôi vậy.

“Có gì mà không bán được, mau đưa cho mẹ mày đi.”

Ông trả lời tôi bằng giọng điệu vô cảm.

Tôi tuyệt vọng lắc đầu.

Không bán được đâu!

Là bà nội nói mà...

2.

Bảy ngày trước, bà nội đã gọi tôi vào phòng.

Rồi lấy chiếc vòng mà bà vẫn luôn đeo trên tay, đưa cho tôi.

Đột nhiên được sủng ái như vậy, thật sự có chút giật mình.

Bà nội trọng nam khinh nữ, nhưng tính ra lại là người đối xử tốt nhất với tôi trong căn nhà này.

Nghe nói, khi tôi ra đời, vốn dĩ ba tôi muốn đem tôi đi cho người khác.

Bà nội tôi đi tận hơn mười cây số, đến hộ gia đình kia để đem tôi về.

Lúc nhỏ sốt cao không hết, cũng là bà nội dùng phương thức cổ truyền để chữa cho tôi.

Nhưng mà, có gì tốt, bà nội luôn để dành cho anh tôi mà thôi.

Chiếc vòng tay này, là thứ quý giá nhất của bà.

Anh tôi cũng hay làm nũng bảo bà nội để lại cho hắn.

Nhưng nào ngờ, bà nội lại đưa cho tôi cơ.

Tôi không dám nhận.

“Nhóc con, cầm lấy.” Bà nội nhét nó vào lòng tôi.

Lúc này tôi mới dám cầm.

Sắc mặt của bà trở nên rất nghiêm túc.

“Cháu gái, những lời bà nội nói sau đây, con nhất định phải nhớ lấy.”

“Đây không phải là chiếc vòng bình thường, mà phải nuôi vòng.”

“Mỗi tháng rằm 15, con đều phải cho chiếc vòng này một giọt máu.”

“Nuôi vòng đều phải dùng máu thân cận nhất để nuôi dưỡng...”

Tôi nhịn không được liền hỏi:

“Bà nội, cái gì là nuôi vòng thế ạ?”

Sắc mặt của bà càng chùng xuống hơn.

“Nuôi vòng này có liên quan đến ngọn nguồn của nhà họ Trương chúng ta, nếu như mất rồi sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”

Giọng nói của bà nội đột nhiên trở nên rất thảm thiết:

“Xuân Nhi, nếu như con làm mất chiếc vòng, ta làm quỷ cũng không buông tha cho con đâu!”

Bà nội nói xong câu này, bỗng dưng ngã nhào ra phía sau.

Giống như có người xông tới siết chặt lấy cổ của bà vậy.

Thình lình, tôi nhìn thấy một cái bóng đang đứng ở phía sau bà.

Nhìn hình dạng có thể là một cô bé, tóc dài lắm, che hết cả khuôn mặt...

Tôi sợ đến mặt mày tái mét.

Rất nhanh, cánh cửa bị mở ra toang hoang.

Cái bóng đó đã biến mất không thấy nữa.

Khung cảnh vừa nãy, giống như bị hoa mắt vậy.

3.

“Bà nội nói rồi, nuôi loại vòng này, không được bán, nếu bán sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đó!”

Tôi hét lên, sốt ruột đến mức đỏ mắt.

Mẹ tôi tức tối: “Anh mày không cưới được vợ thì mới là đoạn tử tuyệt tôn đấy!”

Anh tôi nhếch mép cười: “Mày đây là muốn độc chiếm chiếc vòng tay này chứ gì, đều là cái cớ hết á...”

Đột nhiên ba tôi nổi đóa lên.

“Đồ lỗ vốn, dám trù tao hả!”

Rồi ông cầm đòn gánh đang dựa trên tường, cứ thế mà đánh thẳng lên người tôi.

Đau quá!

Sẽ bị đánh chết mất!

Tôi bị đánh tới mức chịu không nổi.

“Con đưa! Con đưa! Đừng đánh con nữa mà!” Tôi la lên.

Hôm đó sau khi bà nội trao chiếc vòng cho tôi thì tôi đã cẩn thận cất kỹ nó rồi.

Mẹ tôi biết vòng tay ở chỗ tôi nên cũng không gấp.

Sau khi chôn cất bà nội, mẹ tôi vừa rảnh rỗi đã hỏi tôi lấy chiếc vòng.

Tôi lấy từ dưới gầm giường ra một cái hộp...

Anh tôi giật lấy chiếc vòng, liền vui vẻ đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói: “Giờ thì đủ sính lễ rồi đây...”

Còn tôi chỉ có thể ngồi đó nhìn bóng lưng rời đi của hắn.

Nội ơi, Xuân Nhi đã cố hết sức rồi...

Nhưng không còn cách nào nữa.

Là bọn họ cứ phải cướp lấy cho bằng được.

Tôi đưa tay sờ lên khóe môi.

y, hình như nó bị lồi ra rồi.

Thế là tôi vội vàng che miệng lại.

4.

Anh tôi đã biến đâu mất mấy ngày nay rồi.

Khi trở về thì xuân phong đắc ý lắm.

Trên người mặc bộ đồ vest, chải chuốt vuốt keo, hình người dạng chó chính là đây còn gì.

Nhìn thấy tôi, hắn khiêu khích nói: “Cái gì mà đoạn tử tuyệt tôn, chẳng phải tao bây giờ vẫn sống sờ sờ đấy thôi?!”

Ánh mắt của tôi dừng tại nơi phía sau tai của hắn.

Có một sợi dây đỏ, rất nhạt, nhìn không kỹ sẽ không thấy được đâu.

Quỷ nối dây, hắn đã bị nhắm trúng rồi...

Đột nhiên hắn sát lại gần và nói: “Con nhóc thối, mày đây là muốn đổi tiền, đi kiếm cô Mai của mày hay gì?”

Vừa nhắc tới cô Mai, máu giận trong đầu tôi liền trỗi dậy.

Tôi dùng hết sức đẩy hắn ra.

Do quá bất ngờ nên hắn đã bị tôi đẩy cho loạng choạng không vững.

Anh tôi tức giận quát lớn: “Mẹ, con chết bằm này làm dơ bộ đồ của con rồi kìa!”

Mẹ tôi lập tức xông ra cầm theo cây chổi, dùng hết sức đánh thẳng lên người tôi.

Còn hắn thì đứng bên cạnh nhìn rồi cười.

Tôi vẫn chỉ cúi đầu xuống...

Bởi vì nếu như ngẩng lên, đám người đó sẽ nhìn thấy nỗi hận thấu xương trong mắt tôi.

5.

Cô Mai...

Thằng súc sinh này căn bản không xứng để nhắc đến cô ấy.

Cô Mai là giáo sư hỗ trợ từ trên thành phố đến đây để dạy học.

Cho nên so với mọi người trong thôn cô khác biệt hẳn.

Khoác trên người bộ đồ đẹp, trên đầu cài băng đô, nụ cười luôn niềm nở trên môi.

Cô ấy hiền lành, tốt với tôi lắm.

Dạy tôi làm bài tập, còn tặng tập vở bút viết.

Là cô ấy đã cho tôi một tia ấm áp mà trước giờ tôi chưa từng có.

Cũng là cô ấy cho tôi biết rằng, thì ra phụ nữ cũng có thể nhận được sự yêu thương và quan tâm như bao người.

Cô ấy cho tôi biết rằng, sinh ra là con gái không phải sai, tôi không có lỗi, người có lỗi chính là ba mẹ tôi.

Học kỳ đó là những ngày tôi vui vẻ nhất.

Ba tôi vì sĩ diện nên mới cho tôi đi học.

Nhưng mẹ tôi lại oán trách trong nhà thiếu đi một người dọn dẹp nhà cửa.

Bởi vì bà làu bàu quá nên ba tôi cũng mặc kệ sĩ diện, ép cho tôi bỏ học.

Cô Mai cũng vì thế đã ghé thăm nhà tôi vài lần.

Thế nhưng mẹ tôi vẫn không mảy may màng tới.

Cho đến một hôm, anh tôi từ thành phố trở về, vừa hay bắt gặp cô Mai...

“Xuân Nhi, bảo cô Mai làm chị dâu của em có chịu không?”

Sau ngày hôm đó, hắn cứ tươi cười hề hề với tôi thôi.

Tôi giả vờ như không nghe gì, mặc kệ hắn nói gì nói.

Anh tôi là một tên lưu manh vô lại, mà cô Mai... chính là tiên nữ giáng trần.

Khi đó, tôi còn học được một câu gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Chính là nói tới anh tôi đây.

Sau này, đột nhiên mẹ tôi đồng ý cho tôi quay lại trường.

Nhưng cô Mai phải đến ghé thăm nhà một chuyến, bà có chuyện cần nói với cô ấy.

Tôi bị niềm vui khi được quay lại trường làm cho mờ mắt.

Liền vội vàng chạy đến nói với cô chuyện vui này.

Cô ấy cũng như tôi vậy, vui mừng khôn xiết.

Thế là kéo tay tôi chạy thật nhanh về nhà.

Đến nhà rồi, mẹ tôi lại nói nhà hết muối, bảo tôi đi ra tạp hóa đầu thôn mua bịch muối về.

Mua xong rồi đột nhiên tôi có dự cảm không lành.

Tôi liền vội quay đầu dùng hết sức để chạy về.

Cả đời này tôi chưa bao giờ chạy nhanh như thế, tôi cứ té rồi ngã mãi cho đến khi tới nhà.

Tôi tìm được cô Mai trong phòng của anh tôi.

Trong mắt cô ấy đã không còn tia sáng nào nữa.

Bầu trời hôm đó, thật xám xịt...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông trời: “Cô Mai, ác giả sẽ gặp ác báo, có đúng không?”

6.

Sang ngày thứ hai, anh tôi mặc bộ đồ vest, chải chuốt vuốt keo bóng loáng cả đầu.

Trong tay hắn đang cầm túi quà vặt.

Hắn đưa đến trước mặt tôi lắc lư túi quà: “Muốn ăn hả? Nằm mơ đi! Đây là mua cho chị Tiểu Yến của mày đấy.”

Nói xong liền đắc ý rời đi.

Anh tôi ngày nào cũng chạy sang nhà của Tiểu Yến cả.

Hôn sự hai bên cũng bàn bạc đâu vào đó rồi.

Chỉ đợi qua đầu thất của bà nội, sau đó chọn ngày thì đính hôn.

Mẹ tôi vui dữ lắm.

“Chuyện này chắc cũng ổn thỏa rồi. Đợi khi nào Tiểu Yến vào nhà, sinh vài đứa cháu ngoan là được...”

Có vẻ như mẹ tôi bị cái từ con đàn cháu đống này làm cho vui quá trớn.

Mấy ngày nay đều vui đến cười không ngậm được mồm kia mà.

Tôi nhìn mang tai của anh tôi, sợi màu đỏ cứ ngày một đậm hơn, bất giác tôi tự nhoẻn miệng cười.

[Còn tiếp...]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi