Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma kịnh dị [CHÔN XÁC HỒI SINH QUỶ PHẦN 4 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

CHÔN XÁC HỒI SINH QUỶ PHẦN 4

Và thế là cái suy nghĩ ấy cứ như sâu mọt, dần dần đục khoét tư tưởng cô khiến cô hành động thật.

Thương chui đầu xuống dưới cái tế đàn, dõi về cái áo quan bằng thép chắc nịch được kê ngay ngắn ở vị trí chính giữa. Bốn lá bùa được sắp xếp theo một trình tự khoa học vây quanh trên nắp quan. Cái áo quan không có nhiều hoa văn, nhưng lại vẽ một loại đồ đằng của một thứ sinh vật nào đó. Những đường kẻ thành rãnh sâu như một quy luật rõ ràng, triều bái về phía trung tâm của cái nắp áo quan.

Thương tự nhủ:

- Lưu tiên sinh nói lá bùa rơi xuống một lát thì phải dán lại ngay. Thôi, hay là mình mở cái nắp áo quan ra, rồi chui vào trong ấy xong đóng cái nắp áo quan lại. Mình trốn trong ấy ngắm nhìn cái xác thì đâu có gì là trái với quy định, bốn lá bùa hãn còn ở trên.

Nghĩ bụng, Thương cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, cô hành động ngay.

Thương chậm rãi bò tới gần cái áo quan, dùng sức vần thật mạnh nắp áo quan hé ra một lỗ vừa người cô chui vào, rồi mang theo cái đèn pin treo ở bên người.

Chui vào trong quan tài xong, là Thương lại cẩn tận tỉ mỉ đóng lại cái nắp áo quan như lúc nó chưa hề bị xê dịch.

Nắp áo quan đóng lại, Thương lọt thỏm ở bên trong quan tài ngắm nhìn cái xác. Cái xác đã khô héo, nhưng ngũ quan nom vẫn xinh đẹp giống Thương y như đúc, từ cái tai, cái mắt, cái mũi, cái môi chỗ nào cũng giống. Ôi thôi hai người cư như đều được đúc từ một khuôn ra vậy, cả chiều cao và vóc dáng cũng không sai biệt.

Các xác trước đó tuy có mùi xú uế, nhưng giờ lại được ngâm trong đống thuốc khô trong quan tài nên không có mùi gì cả.

Thương sờ nắn cái xác và cảm nhận nó cứ như nó là một bộ phận thân thiết của mình vậy. Cô cứ mân mê mơn trớn cái xác với vẻ thích thú, mà tự chẳng biết rằng cánh tay mình đã vô tình làm rớt cái lá bùa dán ở trên trán cái xác.

Mân mê đùa nghịch chán chê, Thương đã thỏa mãn được nỗi tò mò đối với cái xác, cô lại vần nắp áo quan để mở ra một lỗ vừa vặn thân người chui.

Thương chui ra khỏi nắp quan tài, không quên đóng lại cái nắp áo quan một cách thật nhanh chóng.

Nhưng khi Thương vừa mới chui ra khỏi nắp quan tài xong, thì một sự kinh hoàng trỗi dậy. Cái xác trong cái áo quan, chợt mở trừng trừng đôi mắt khô khốc của nó. Miệng nó khẽ nhếch lên vẻ cười độc địa.

Thương ra được bên ngoài, phát hiện có một lá bùa đã bị gió thổi rớt xuống đất. Cô vội nhanh chóng dán lại lá bùa vào chỗ cũ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn đến tích tắc ấy, có một vệt sáng nhỏ bay đến nhập vào ấn đường của Thương mà Thương chẳng hề biết gì cả.

Thương vẫn cứ vui vẻ như vậy, trông cái xác hết cả đêm cho hết lượt. Rồi sớm ra lại về nhà đổi ca cho người khác đến trông thay cho mình.

Thời gian cứ thế trôi đi, mọi chuyện vẫn tiếp diễn hết sức bình thường. Nhưng dường như lại có một thứ gì đó trong con người Thương trỗi dậy, khiến tính cách của cô cứ thay đổi từng chút từng chút một.

Tối ngày thứ ba mươi tư, Lưu tiên sinh đang làm phép, phun máu gà lên trời thì liền nhíu mày quát lớn:

- Hay lắm!

Mọi người đều quay lại nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên khó hiểu, chờ lý giải. Lưu tiên sinh liền giải thích ngay:

- Tôi đã có thể cảm thấy một luồng tử khí rất đậm ở đằng chân trời, con cương thi ấy sắp đến đây rồi!

Cường nghe thấy vậy liền bước lên hỏi:

- Vậy thì đã đến lúc chúng ta nên mời Đào tiên sinh đến rồi!

Đào tiên sinh trong miệng mà Cường nói, chính là sư phụ của Lưu tiên sinh. Người này có huyền thuật bắt ma bậc nhất trong những truyền nhân hiện thế của phái lỗ ban. Đào tiên sinh ít khi ra tay, nhưng những vụ mà ông ta ra tay thì đều là những vụ khó đến mức không thể giải nổi, gần như cầm chắc cái chết. Hoặc là một loại bùa chú độc địa lắm, đã thất truyền thì mới có thể mời được ông ta.

Nghe Cường nhắc đến Đào tiên sinh, Lưu tiên sinh liền gật đầu nói:

- Sư phụ tôi kể từ hôm qua đã đến Việt Nam, chắc là nội trong tối mai ông ta sẽ đến đây thôi. Chúng ta cứ chuẩn bị đi...

Sau đó Lưu tiên sinh thu kiếm lại, rồi rời khỏi tế đàn đi xuống, dặn dò Thương:

- Hôm nay đến lượt cô trông coi tế đàn, hãy nhớ phải coi sóc cho cẩn thẩn, chỉ cần sai một ly là đi một dặm!

Thương gật đầu nói:

- Tôi rõ rồi!

Lưu tiên sinh gật đầu nói:

- Được rồi, chỉ cần qua được kiếp nạn này mà không chết, cô có thể học nghệ của phái Lỗ Ban. Nên nhớ vinh hoa phú quý của phái Lỗ Ban nếu được học nghệ thì hưởng không hết, gia đình cô sẽ được sung túc, vì vậy chớ có làm điều gì dại dột...

Lưu tiên sinh nói xong, liền cùng những người còn lại rời khỏi vùng đất của liễu quỷ, ra khỏi vực Tà Xùa.

Thương cúi gằm mặt, không nói câu nào. Chờ cho đám người đi hẳn, Thương bỗng nở một nụ cười đầy lạnh lẽo.

Cô lại chui xuống tế đàn, mở nắp áo quan bằng sắt mà bên trong có chứa liễu quỷ ra. Thậm chí khi cô chui vào trong còn chẳng thèm đóng nắp lại.

Thương chui vào trong quan tài rồi, lại nằm cạnh cái xác. Chợt cô vạch một nhát dao cắt xoẹt qua lòng bàn tay. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ lòng bàn tay cô. Thương điều chỉnh cho máu của mình vừa vặn rơi vào đúng miệng của cái xác khô. Chăm chút nó từng chút từng chút một như đang cho một đứa trẻ ăn vậy.

Cái xác khô vẫn cứ bất động như một khúc cây, máu của Thương chảy vào miệng nó kỳ lạ thay lại không sót ra một giọt rơi ở bên ngoài.

Cho máu chảy vào miệng cái xác khô được một lúc, Thương lại chui ra khỏi áo quan, rồi đóng nắp áo quan lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Càng ngày nét mặt của Thương lại càng nở những nụ cười độc địa. Cô chợt bước lên tế đàn, nắm lấy thanh kiếm gỗ rồi vung một giọt máu của chính mình vào thanh kiếm. Tay cô chợt trỏ về hướng bắc. Miệng lầm rầm đọc:

- Cấp cấp như lệnh luật, di...

...

Sáng sớm hôm sau.

Đoàn người của Lưu tiên sinh đã có mặt sớm ở dưới đáy vực Tà Xùa, mang theo rất nhiều vàng mã xuống cùng. Lưu tiên sinh nói những thứ vàng mã này chính là một loại âm binh có thể lợi dụng được. Khi vào lúc cần kíp chiến đấu với cương thi, có vàng mã vây xung quanh thì có thể làm vướng chân vướng tay nó, khiến nó yếu đi nhiều so với khả năng thực.

Cả năm người hướng tới vùng đất của cây liễu đại thụ mọc mà bước tới. Tới nơi bọn họ thấy Thương đang ngủ gục một cách ngon lành tại tế đàn. Lưu tiên sinh thở dài định trách móc, nhưng ông ta lại đến gần và đắp cho cô một tấm chăn mỏng mà không nói gì. Lưu tiên sinh chui xuống dưới tế đàn, phát hiện ra bốn lá bùa vẫn còn nguyên nên không còn lo lắng gì nữa.

Ông ta quay đầu trở lại tế đàn, đặt những thứ vàng mã nào ngựa, nào quan binh, nào Quan vũ, Trương phi... Toàn là những nhân vật lẫy lừng thời tam quốc. Có người hỏi, ông có thể điều khiển được hồn các vị ấy thật sao?

Nhưng Lưu tiên sinh chỉ cười và nói rằng, âm binh vốn không có hình thù rõ ràng. Vàng mã chỉ là cái xác để chúng nhập vào. Quan trọng là các hình nhân phỏng theo các nhân vật khi còn sống, các nhân vật càng có sức ảnh hưởng thì càng dọa ma quỷ được tốt.

Lưu tiên sinh đặt vàng mã hình Quan công ở phía Đông Bắc để coi sóc hướng Đông Bắc. Đặt vàng mã Trương Phi ở phía tây bắc để coi sóc hướng Tây Bắc... Còn mình thì đặt một cái giá kiếm trỏ thẳng về hướng bắc để nghênh đón cương thi.

Theo đúng như những gì mà Lưu tiên sinh đã dự đoán, thì cương thi phải một ngày nữa mới đến. Nhưng trời vừa mới đổ đêm. Lưu tiên sinh đã lập tức giật mình kinh hãi thất sắc, vì từ lúc nào. Ở trên đỉnh một con vực cách đó chục cây số, ông đã có thể nom thấy một cái bóng dáng nhảy chồm chồm nhấp nhô ở trên đỉnh núi đang tiến về phía này.

Lưu tiên sinh sợ hãi kêu lên:

- Sao lại có thể như thế được?

Cương thi đến sớm hơn một ngày, không những vậy lại còn sắp đến rất gần đây nữa. Tử thi khí nồng nặc khắp trời, bầu trời đang đầy sao chợt bị che khuất bởi khói đen và mây đen u ám.

Lưu tiên sinh toát mồ hôi muốn vãi ra quần, Đào tiên sinh còn chưa tới, nếu một mình ông ta mà chống chọi với con cương thi này thì chỉ có thể cầm chắc cái chết mà thôi.

Lưu tiên sinh chợt nom lại thanh kiếm gỗ đào trong tay, rồi lại nói:

- Không đúng!

Ông ta cảm thấy hết sức kỳ quái, liền đem lưỡi liếm lên thử thanh kiếm gỗ đào rồi càng tái mặt nói:

- Có người đã thi hành pháp thuật, gọi cương thi đi cả trong ban ngày! Là ai?

Lưu tiên sinh hét lên hỏi như vậy, ông Khanh không hiểu liền hỏi:

- Không phải ông nói cương thi chỉ có thể đi vào ban đêm sao, cho dù là có người làm phép thì cũng làm sao khiến nó đi vào ban ngày được, đi vào ban ngày thì cương thi sẽ bị lửa mặt trời thiêu rụi!

Lưu tiên sinh lắc đầu thở dài nói:

- Ông thực sự không hiểu, kẻ này thật là một tên đại sĩ lỗ ban tông thuật cao tay lắm. Hắn biết được cả vị trí cương thi đang ở từ xa ngàn dặm. Biết cả địa hình mà nó đi qua nên đã khiển cho nó chui vào rừng tối để tránh nắng. Như vậy cương thi có thể đi được vào ban ngày...

Lưu tiên sinh đang nói như thanh minh, thì chợt xững người lại, ông ta quát lên:

- Thôi xong tôi rồi!

Rồi ông ta vội vã chui xuống dưới tế đàn, chới với chạy đến cái cỗ áo quan bằng sắt. Bốn lá bùa vẫn được dán kín như bưng, thế nhưng Lưu tiên sinh không an tâm, liền gồng sức mở nắp quan tài ra.

Khi nắp quan tài vừa được mở ra, Lưu tiên sinh liền không kìm được mà phát ra tiếng "Ôi!"

Mọi người liền chạy lại vây quanh cái quan tài sắt, thì đều lắc đầu lè lưỡi không tin nổi. Vì cái xác liễu quỷ mấy ngày trước còn khô héo quắt, ấy vậy mà bây giờ đã trở nên hồng nhuận căng mọng da thịt như người sống.

Lưu tiên sinh căng giọng thì thào nói:

- Có kẻ... có kẻ đã dùng máu để nó hồi sinh!

Grao!

Đúng lúc này, chỉ cách chỗ tế đàn khoảng chừng vài cây số. Con cương thi đã rú tợn kêu lên những âm thanh kinh khủng rợn người.

Mọi người đều sợ hãi bao quanh lấy Lưu tiên sinh bám lấy thân người ông ta muốn chờ mong ông ta cứu mạng. Ông ta cố kìm nén sự sợ hãi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Sư phụ tôi sắp đến đây rồi, cố cầm cự cho đến khi ông ta đến được đây thì tất cả đều được sống! Ông ta sẽ cảm nhận được mùi tử khí cương thi mà chạy đến đây nên không cần phải ra chỉ đường!

Lưu tiên sinh nói xong, liền nhảy bật đứng dậy lao lên tế đàn. Đem một đám hạt gạo nếp rắc xung quanh tế đàn, rồi cắt tiết gà cho chảy vào miệng phun vào hai hình nộm vàng mã Trương phi Quan công. Ông ta nói:

- Mọi người đều không được rời khỏi cái tế đàn này, gạo nếp sẽ khiến cương thi tạm thời không thể đi vào. Tôi đi ra ngoài liều mạng với nó!

Lưu tiên sinh nói xong liền nhảy ra khỏi cái tế đàn, nhanh thoăn thoắt biến mất vào màn đêm. Hai cái hình nộm Quan công Trương phi cũng đột nhiên cử động rồi chạy theo ông ta.

Mọi người lúc này không biết bên ngoài kia chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe tiếng gào thét của Lưu tiên sinh. Bọn họ ôm nhau run rẩy như cầy sấy mong cho chuyện này chóng qua.

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, Lưu tiên sinh kia thất bại, ông ta toàn thân bê bết máu chạy quay ngược trở lại tế đàn thở dốc. Miệng ông ta trào ra máu, ông ta nhảy vào tế đàn rồi gọi Thương đến gần và nói:

- Ta sẽ truyền cho cô nghệ của lỗ ban tông thuật, cô học tạm một vài phép để cố gắng cầm cự bảo vệ mọi người. Đây, kiếm đây, cô cầm lấy đi rồi ta chỉ, đây là kiếm sắt thật chứ không phải là kiếm gỗ, cẩn thận không lại bị thương ngược.

Lưu tiên sinh đưa thanh kiếm sắt cho Thương mà không hề nghi ngờ gì. Thương tỏ vẻ non nớt đỡ lấy thanh kiếm, nhưng khi Lưu tiên sinh vừa mới đứng dậy, quay đầu định làm thế mẫu chỉ dạy cho Thương. Thì khóe mắt cô chợt hiện lên một vẻ tàn độc...

Cái thanh kiếm sắt nhanh thoăn thoắt từ trong tay Thương bổ xuống, chém ngọt qua cổ Lưu tiên sinh, khiến đầu ông ta rụng xuống khỏi cổ, lăn lông lốc xuống khỏi tế đàn. Lưu tiên sinh có khuôn mặt trợn trừng, hai mắt mở to dường như không tin nổi là cô sẽ là như vậy.

Ông Khanh gào lên:

- Thương, tại sao mày lại làm thế?

Thương cười khanh khách không nói gì, cô chỉ liếm mép với dáng vẻ đầy thú tính, chậm rãi bước ra mép tế đàn, quẹt một đường chân xóa nhòa đi cái vòng tròn gạo nếp.

Khuất ở phía xa xa, một cái bóng đen lùi lũi tởm lợm từ trong lùm cây đang nhảy chồm về phía này xuất hiện. Da mặt nó nhăn nheo, đôi bàn tay duỗi thẳng về phía trước với móng tay rất dài. Hai hàm răng nó có những cái răng nanh chìa ra đang nhỏ máu. Nó... chính là con cương thi từ hàng thế kỉ trước...

Ông Khanh biết lúc này mọi chuyện đã không ổn, ông gào lên:

- Mọi người, chạy cả đi, chỗ này không còn an toàn nữa rồi!

Ba người còn lại nghe ông Khanh nói như vậy, liền như ý thức được, liền hoảng sợ nhanh chóng chạy ra khỏi cái vòng tròn tế đàn, mỗi người chạy về một hướng.

Nhưng con cương thi nhanh thoăn thoắt, cả ba người ấy chỉ chạy được chưa đầy nửa phút. Thì đều đã phát ra những âm thanh gào rú kinh khủng, cổ họng của họ như bị một thứ gì đó luồn sâu vào bóp nghẹt. Con cương thi đã giết họ chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.

Ông Khanh như tuyệt vọng, ông quỳ sụp xuống, sợ hãi nhìn Thương với nước mắt chảy ròng ròng. Ông hỏi:

- Thương, tại sao mày lại làm như vậy?

Thương không trả lời, mà chỉ cười khanh khách. Ông Khanh thở dài, biết số mình đã tận, liền nhắm mắt nói:

- Được rồi, vậy thì mày hãy để cho tao đi theo chú Dương, đi theo bà mày đi...

Ông Khanh cúi đầu định chờ chết, thì đúng lúc này một giọng nói vang lên:

- Ông thắc mắc tại sao ư, vì nó không còn phải là con gái của ông nữa, mà nó chính là liễu quỷ.

Ông Khanh mở mắt ra, thì đã thấy tự lúc nào trên tế đàn có một ông già râu tóc bạc phơ, đang cầm kiếm gỗ cười nói. Ông Khanh liền hỏi:

- Ông là ai?

Ông già kia trả lời:

- Tôi là chính là sư phụ của cái thằng độ đệ dốt nát kia!

Ông Khanh mừng rỡ nói:

- Ông chính là Đào tiên sinh, ông biết tiếng Việt ư?

Không giống như Lưu tiên sinh, nói chuyện với ông Khanh toàn phải có một cô gái phiên dịch, mà Đào tiên sinh này là sư phụ của ông ta lại có thể nói tiếng Việt sõi đến như vậy.

Đào tiên sinh gật đầu nói:

- Phải, tôi họ Đào. Năm xưa tôi có mặt trong quân giải phóng, cũng từng có một thời ở Việt Nam nên khá hiểu tiếng Việt...

Đào tiên sinh vuốt râu, không tiếp tục nói, mà chợt hành động rất mau lẹ. Ông ta vung tay lên liền đem cả tế đàn đánh sập. Vung tay một cái nữa lại chọc vào cái xác liễu quỷ nằm trong áo quan. Cái xác liền kêu ré lên trợn trừng mắt, rồi bốc lửa cháy ngùn ngụt. Cái xác vừa cháy Thương liền lập tức ngất đi như vừa được hóa giải vậy.

Đào tiên sinh, vung kiếm một nhát nữa, đem cái xác ném về phía con cương thi. Con cương thi dường như cảm thấy hoảng sợ, nó quay đầu bỏ chạy nhưng không kịp. Cái xác liễu quỷ dính vào người nó, bén lửa lây sang nó. Cương thi lập tức bị một mồi lửa vây lấy gào rú hết sức thảm thiết. Nó giãy giụa trong tuyệt vọng... Thêm một lúc nữa thì cả xác nó lẫn cái xác liễu quỷ đều cháy ra tro.

Thương ngất một lúc liền mau chóng tỉnh lại, cô nhìn thấy ông Khanh ngã gục dưới đất liền chạy đến đỡ ông ôm ông gào khóc nói:

- Bố, vừa rồi con không kiềm chế được mình, con đã giết người rồi!

Ông Khanh cũng ôm Thương khóc mà không nói gì.

Còn Đào tiên sinh thu kiếm lại, giảng giải:

- Đó là liễu quỷ, không phải cô! Cô đã có nghiệp với phái lỗ ban ta, thì từ giờ phải theo ta học nghệ để trả nợ. Buông bố cô ra đi, từ giờ cô không còn tư cách để gặp ông ta nữa.

Nghe Đào tiên sinh nói như vậy, Thương gật đầu, dứt khoát buông ông Khanh ra. Rồi lặng lẽ đến đứng bên cạnh Đào tiên sinh.

Đào tiên sinh lại nhìn ông Khanh rồi nói tiếp:

- Ông cũng đã hết nợ rồi, nợ của ông là nghiệp nợ tham lam. Nhưng đã phải trả bằng nhiều nỗi dằn vặt, từ nay ông có thể hưởng cuộc sống sung túc.

Đào tiên sinh trỏ vào cái cây liễu rồi nói tiếp:

- Tôi biết gỗ có giá, cũng vì nó mà ông phạm ác nghiệp. Vậy tôi cho ông chặt nó đi bán kiếm tiền, từ nay cứ vậy an hưởng tuổi già rồi đừng nghĩ chi nữa...

Nói xong Đào tiên sinh quay đầu đi thẳng, dắt Thương đi cùng biến mất vào màn đêm.

Từ đó, Thương vĩnh viễn không quay trở lại, ông Khanh cũng không biết tin tức của cô. Nhưng ông cũng nghe lời Đào tiên sinh, chặt thân cây liễu đem đi bán, nên cũng có một khoản tiền sung túc và giàu có. Ông Khanh ở vậy thêm một năm thì lấy vợ kế. Vợ kế của ông cứ nghĩ ông già nên có lẽ không có con, nhưng trời thương tình. Lúc xế muộn vợ kế của ông thật kỳ diệu lại đậu kỳ thai. Ông Khanh may mắn lại có một đứa con để nối dõi tông đường.

Hết

Truyện ma kịnh dị [CHÔN XÁC HỒI SINH QUỶ PHẦN 4 ]

Truyện ma kịnh dị [CHÔN XÁC HỒI SINH QUỶ PHẦN 4 ]

CHÔN XÁC HỒI SINH QUỶ PHẦN 4

Và thế là cái suy nghĩ ấy cứ như sâu mọt, dần dần đục khoét tư tưởng cô khiến cô hành động thật.

Thương chui đầu xuống dưới cái tế đàn, dõi về cái áo quan bằng thép chắc nịch được kê ngay ngắn ở vị trí chính giữa. Bốn lá bùa được sắp xếp theo một trình tự khoa học vây quanh trên nắp quan. Cái áo quan không có nhiều hoa văn, nhưng lại vẽ một loại đồ đằng của một thứ sinh vật nào đó. Những đường kẻ thành rãnh sâu như một quy luật rõ ràng, triều bái về phía trung tâm của cái nắp áo quan.

Thương tự nhủ:

- Lưu tiên sinh nói lá bùa rơi xuống một lát thì phải dán lại ngay. Thôi, hay là mình mở cái nắp áo quan ra, rồi chui vào trong ấy xong đóng cái nắp áo quan lại. Mình trốn trong ấy ngắm nhìn cái xác thì đâu có gì là trái với quy định, bốn lá bùa hãn còn ở trên.

Nghĩ bụng, Thương cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, cô hành động ngay.

Thương chậm rãi bò tới gần cái áo quan, dùng sức vần thật mạnh nắp áo quan hé ra một lỗ vừa người cô chui vào, rồi mang theo cái đèn pin treo ở bên người.

Chui vào trong quan tài xong, là Thương lại cẩn tận tỉ mỉ đóng lại cái nắp áo quan như lúc nó chưa hề bị xê dịch.

Nắp áo quan đóng lại, Thương lọt thỏm ở bên trong quan tài ngắm nhìn cái xác. Cái xác đã khô héo, nhưng ngũ quan nom vẫn xinh đẹp giống Thương y như đúc, từ cái tai, cái mắt, cái mũi, cái môi chỗ nào cũng giống. Ôi thôi hai người cư như đều được đúc từ một khuôn ra vậy, cả chiều cao và vóc dáng cũng không sai biệt.

Các xác trước đó tuy có mùi xú uế, nhưng giờ lại được ngâm trong đống thuốc khô trong quan tài nên không có mùi gì cả.

Thương sờ nắn cái xác và cảm nhận nó cứ như nó là một bộ phận thân thiết của mình vậy. Cô cứ mân mê mơn trớn cái xác với vẻ thích thú, mà tự chẳng biết rằng cánh tay mình đã vô tình làm rớt cái lá bùa dán ở trên trán cái xác.

Mân mê đùa nghịch chán chê, Thương đã thỏa mãn được nỗi tò mò đối với cái xác, cô lại vần nắp áo quan để mở ra một lỗ vừa vặn thân người chui.

Thương chui ra khỏi nắp quan tài, không quên đóng lại cái nắp áo quan một cách thật nhanh chóng.

Nhưng khi Thương vừa mới chui ra khỏi nắp quan tài xong, thì một sự kinh hoàng trỗi dậy. Cái xác trong cái áo quan, chợt mở trừng trừng đôi mắt khô khốc của nó. Miệng nó khẽ nhếch lên vẻ cười độc địa.

Thương ra được bên ngoài, phát hiện có một lá bùa đã bị gió thổi rớt xuống đất. Cô vội nhanh chóng dán lại lá bùa vào chỗ cũ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn đến tích tắc ấy, có một vệt sáng nhỏ bay đến nhập vào ấn đường của Thương mà Thương chẳng hề biết gì cả.

Thương vẫn cứ vui vẻ như vậy, trông cái xác hết cả đêm cho hết lượt. Rồi sớm ra lại về nhà đổi ca cho người khác đến trông thay cho mình.

Thời gian cứ thế trôi đi, mọi chuyện vẫn tiếp diễn hết sức bình thường. Nhưng dường như lại có một thứ gì đó trong con người Thương trỗi dậy, khiến tính cách của cô cứ thay đổi từng chút từng chút một.

Tối ngày thứ ba mươi tư, Lưu tiên sinh đang làm phép, phun máu gà lên trời thì liền nhíu mày quát lớn:

- Hay lắm!

Mọi người đều quay lại nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên khó hiểu, chờ lý giải. Lưu tiên sinh liền giải thích ngay:

- Tôi đã có thể cảm thấy một luồng tử khí rất đậm ở đằng chân trời, con cương thi ấy sắp đến đây rồi!

Cường nghe thấy vậy liền bước lên hỏi:

- Vậy thì đã đến lúc chúng ta nên mời Đào tiên sinh đến rồi!

Đào tiên sinh trong miệng mà Cường nói, chính là sư phụ của Lưu tiên sinh. Người này có huyền thuật bắt ma bậc nhất trong những truyền nhân hiện thế của phái lỗ ban. Đào tiên sinh ít khi ra tay, nhưng những vụ mà ông ta ra tay thì đều là những vụ khó đến mức không thể giải nổi, gần như cầm chắc cái chết. Hoặc là một loại bùa chú độc địa lắm, đã thất truyền thì mới có thể mời được ông ta.

Nghe Cường nhắc đến Đào tiên sinh, Lưu tiên sinh liền gật đầu nói:

- Sư phụ tôi kể từ hôm qua đã đến Việt Nam, chắc là nội trong tối mai ông ta sẽ đến đây thôi. Chúng ta cứ chuẩn bị đi...

Sau đó Lưu tiên sinh thu kiếm lại, rồi rời khỏi tế đàn đi xuống, dặn dò Thương:

- Hôm nay đến lượt cô trông coi tế đàn, hãy nhớ phải coi sóc cho cẩn thẩn, chỉ cần sai một ly là đi một dặm!

Thương gật đầu nói:

- Tôi rõ rồi!

Lưu tiên sinh gật đầu nói:

- Được rồi, chỉ cần qua được kiếp nạn này mà không chết, cô có thể học nghệ của phái Lỗ Ban. Nên nhớ vinh hoa phú quý của phái Lỗ Ban nếu được học nghệ thì hưởng không hết, gia đình cô sẽ được sung túc, vì vậy chớ có làm điều gì dại dột...

Lưu tiên sinh nói xong, liền cùng những người còn lại rời khỏi vùng đất của liễu quỷ, ra khỏi vực Tà Xùa.

Thương cúi gằm mặt, không nói câu nào. Chờ cho đám người đi hẳn, Thương bỗng nở một nụ cười đầy lạnh lẽo.

Cô lại chui xuống tế đàn, mở nắp áo quan bằng sắt mà bên trong có chứa liễu quỷ ra. Thậm chí khi cô chui vào trong còn chẳng thèm đóng nắp lại.

Thương chui vào trong quan tài rồi, lại nằm cạnh cái xác. Chợt cô vạch một nhát dao cắt xoẹt qua lòng bàn tay. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ lòng bàn tay cô. Thương điều chỉnh cho máu của mình vừa vặn rơi vào đúng miệng của cái xác khô. Chăm chút nó từng chút từng chút một như đang cho một đứa trẻ ăn vậy.

Cái xác khô vẫn cứ bất động như một khúc cây, máu của Thương chảy vào miệng nó kỳ lạ thay lại không sót ra một giọt rơi ở bên ngoài.

Cho máu chảy vào miệng cái xác khô được một lúc, Thương lại chui ra khỏi áo quan, rồi đóng nắp áo quan lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Càng ngày nét mặt của Thương lại càng nở những nụ cười độc địa. Cô chợt bước lên tế đàn, nắm lấy thanh kiếm gỗ rồi vung một giọt máu của chính mình vào thanh kiếm. Tay cô chợt trỏ về hướng bắc. Miệng lầm rầm đọc:

- Cấp cấp như lệnh luật, di...

...

Sáng sớm hôm sau.

Đoàn người của Lưu tiên sinh đã có mặt sớm ở dưới đáy vực Tà Xùa, mang theo rất nhiều vàng mã xuống cùng. Lưu tiên sinh nói những thứ vàng mã này chính là một loại âm binh có thể lợi dụng được. Khi vào lúc cần kíp chiến đấu với cương thi, có vàng mã vây xung quanh thì có thể làm vướng chân vướng tay nó, khiến nó yếu đi nhiều so với khả năng thực.

Cả năm người hướng tới vùng đất của cây liễu đại thụ mọc mà bước tới. Tới nơi bọn họ thấy Thương đang ngủ gục một cách ngon lành tại tế đàn. Lưu tiên sinh thở dài định trách móc, nhưng ông ta lại đến gần và đắp cho cô một tấm chăn mỏng mà không nói gì. Lưu tiên sinh chui xuống dưới tế đàn, phát hiện ra bốn lá bùa vẫn còn nguyên nên không còn lo lắng gì nữa.

Ông ta quay đầu trở lại tế đàn, đặt những thứ vàng mã nào ngựa, nào quan binh, nào Quan vũ, Trương phi... Toàn là những nhân vật lẫy lừng thời tam quốc. Có người hỏi, ông có thể điều khiển được hồn các vị ấy thật sao?

Nhưng Lưu tiên sinh chỉ cười và nói rằng, âm binh vốn không có hình thù rõ ràng. Vàng mã chỉ là cái xác để chúng nhập vào. Quan trọng là các hình nhân phỏng theo các nhân vật khi còn sống, các nhân vật càng có sức ảnh hưởng thì càng dọa ma quỷ được tốt.

Lưu tiên sinh đặt vàng mã hình Quan công ở phía Đông Bắc để coi sóc hướng Đông Bắc. Đặt vàng mã Trương Phi ở phía tây bắc để coi sóc hướng Tây Bắc... Còn mình thì đặt một cái giá kiếm trỏ thẳng về hướng bắc để nghênh đón cương thi.

Theo đúng như những gì mà Lưu tiên sinh đã dự đoán, thì cương thi phải một ngày nữa mới đến. Nhưng trời vừa mới đổ đêm. Lưu tiên sinh đã lập tức giật mình kinh hãi thất sắc, vì từ lúc nào. Ở trên đỉnh một con vực cách đó chục cây số, ông đã có thể nom thấy một cái bóng dáng nhảy chồm chồm nhấp nhô ở trên đỉnh núi đang tiến về phía này.

Lưu tiên sinh sợ hãi kêu lên:

- Sao lại có thể như thế được?

Cương thi đến sớm hơn một ngày, không những vậy lại còn sắp đến rất gần đây nữa. Tử thi khí nồng nặc khắp trời, bầu trời đang đầy sao chợt bị che khuất bởi khói đen và mây đen u ám.

Lưu tiên sinh toát mồ hôi muốn vãi ra quần, Đào tiên sinh còn chưa tới, nếu một mình ông ta mà chống chọi với con cương thi này thì chỉ có thể cầm chắc cái chết mà thôi.

Lưu tiên sinh chợt nom lại thanh kiếm gỗ đào trong tay, rồi lại nói:

- Không đúng!

Ông ta cảm thấy hết sức kỳ quái, liền đem lưỡi liếm lên thử thanh kiếm gỗ đào rồi càng tái mặt nói:

- Có người đã thi hành pháp thuật, gọi cương thi đi cả trong ban ngày! Là ai?

Lưu tiên sinh hét lên hỏi như vậy, ông Khanh không hiểu liền hỏi:

- Không phải ông nói cương thi chỉ có thể đi vào ban đêm sao, cho dù là có người làm phép thì cũng làm sao khiến nó đi vào ban ngày được, đi vào ban ngày thì cương thi sẽ bị lửa mặt trời thiêu rụi!

Lưu tiên sinh lắc đầu thở dài nói:

- Ông thực sự không hiểu, kẻ này thật là một tên đại sĩ lỗ ban tông thuật cao tay lắm. Hắn biết được cả vị trí cương thi đang ở từ xa ngàn dặm. Biết cả địa hình mà nó đi qua nên đã khiển cho nó chui vào rừng tối để tránh nắng. Như vậy cương thi có thể đi được vào ban ngày...

Lưu tiên sinh đang nói như thanh minh, thì chợt xững người lại, ông ta quát lên:

- Thôi xong tôi rồi!

Rồi ông ta vội vã chui xuống dưới tế đàn, chới với chạy đến cái cỗ áo quan bằng sắt. Bốn lá bùa vẫn được dán kín như bưng, thế nhưng Lưu tiên sinh không an tâm, liền gồng sức mở nắp quan tài ra.

Khi nắp quan tài vừa được mở ra, Lưu tiên sinh liền không kìm được mà phát ra tiếng "Ôi!"

Mọi người liền chạy lại vây quanh cái quan tài sắt, thì đều lắc đầu lè lưỡi không tin nổi. Vì cái xác liễu quỷ mấy ngày trước còn khô héo quắt, ấy vậy mà bây giờ đã trở nên hồng nhuận căng mọng da thịt như người sống.

Lưu tiên sinh căng giọng thì thào nói:

- Có kẻ... có kẻ đã dùng máu để nó hồi sinh!

Grao!

Đúng lúc này, chỉ cách chỗ tế đàn khoảng chừng vài cây số. Con cương thi đã rú tợn kêu lên những âm thanh kinh khủng rợn người.

Mọi người đều sợ hãi bao quanh lấy Lưu tiên sinh bám lấy thân người ông ta muốn chờ mong ông ta cứu mạng. Ông ta cố kìm nén sự sợ hãi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Sư phụ tôi sắp đến đây rồi, cố cầm cự cho đến khi ông ta đến được đây thì tất cả đều được sống! Ông ta sẽ cảm nhận được mùi tử khí cương thi mà chạy đến đây nên không cần phải ra chỉ đường!

Lưu tiên sinh nói xong, liền nhảy bật đứng dậy lao lên tế đàn. Đem một đám hạt gạo nếp rắc xung quanh tế đàn, rồi cắt tiết gà cho chảy vào miệng phun vào hai hình nộm vàng mã Trương phi Quan công. Ông ta nói:

- Mọi người đều không được rời khỏi cái tế đàn này, gạo nếp sẽ khiến cương thi tạm thời không thể đi vào. Tôi đi ra ngoài liều mạng với nó!

Lưu tiên sinh nói xong liền nhảy ra khỏi cái tế đàn, nhanh thoăn thoắt biến mất vào màn đêm. Hai cái hình nộm Quan công Trương phi cũng đột nhiên cử động rồi chạy theo ông ta.

Mọi người lúc này không biết bên ngoài kia chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe tiếng gào thét của Lưu tiên sinh. Bọn họ ôm nhau run rẩy như cầy sấy mong cho chuyện này chóng qua.

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, Lưu tiên sinh kia thất bại, ông ta toàn thân bê bết máu chạy quay ngược trở lại tế đàn thở dốc. Miệng ông ta trào ra máu, ông ta nhảy vào tế đàn rồi gọi Thương đến gần và nói:

- Ta sẽ truyền cho cô nghệ của lỗ ban tông thuật, cô học tạm một vài phép để cố gắng cầm cự bảo vệ mọi người. Đây, kiếm đây, cô cầm lấy đi rồi ta chỉ, đây là kiếm sắt thật chứ không phải là kiếm gỗ, cẩn thận không lại bị thương ngược.

Lưu tiên sinh đưa thanh kiếm sắt cho Thương mà không hề nghi ngờ gì. Thương tỏ vẻ non nớt đỡ lấy thanh kiếm, nhưng khi Lưu tiên sinh vừa mới đứng dậy, quay đầu định làm thế mẫu chỉ dạy cho Thương. Thì khóe mắt cô chợt hiện lên một vẻ tàn độc...

Cái thanh kiếm sắt nhanh thoăn thoắt từ trong tay Thương bổ xuống, chém ngọt qua cổ Lưu tiên sinh, khiến đầu ông ta rụng xuống khỏi cổ, lăn lông lốc xuống khỏi tế đàn. Lưu tiên sinh có khuôn mặt trợn trừng, hai mắt mở to dường như không tin nổi là cô sẽ là như vậy.

Ông Khanh gào lên:

- Thương, tại sao mày lại làm thế?

Thương cười khanh khách không nói gì, cô chỉ liếm mép với dáng vẻ đầy thú tính, chậm rãi bước ra mép tế đàn, quẹt một đường chân xóa nhòa đi cái vòng tròn gạo nếp.

Khuất ở phía xa xa, một cái bóng đen lùi lũi tởm lợm từ trong lùm cây đang nhảy chồm về phía này xuất hiện. Da mặt nó nhăn nheo, đôi bàn tay duỗi thẳng về phía trước với móng tay rất dài. Hai hàm răng nó có những cái răng nanh chìa ra đang nhỏ máu. Nó... chính là con cương thi từ hàng thế kỉ trước...

Ông Khanh biết lúc này mọi chuyện đã không ổn, ông gào lên:

- Mọi người, chạy cả đi, chỗ này không còn an toàn nữa rồi!

Ba người còn lại nghe ông Khanh nói như vậy, liền như ý thức được, liền hoảng sợ nhanh chóng chạy ra khỏi cái vòng tròn tế đàn, mỗi người chạy về một hướng.

Nhưng con cương thi nhanh thoăn thoắt, cả ba người ấy chỉ chạy được chưa đầy nửa phút. Thì đều đã phát ra những âm thanh gào rú kinh khủng, cổ họng của họ như bị một thứ gì đó luồn sâu vào bóp nghẹt. Con cương thi đã giết họ chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.

Ông Khanh như tuyệt vọng, ông quỳ sụp xuống, sợ hãi nhìn Thương với nước mắt chảy ròng ròng. Ông hỏi:

- Thương, tại sao mày lại làm như vậy?

Thương không trả lời, mà chỉ cười khanh khách. Ông Khanh thở dài, biết số mình đã tận, liền nhắm mắt nói:

- Được rồi, vậy thì mày hãy để cho tao đi theo chú Dương, đi theo bà mày đi...

Ông Khanh cúi đầu định chờ chết, thì đúng lúc này một giọng nói vang lên:

- Ông thắc mắc tại sao ư, vì nó không còn phải là con gái của ông nữa, mà nó chính là liễu quỷ.

Ông Khanh mở mắt ra, thì đã thấy tự lúc nào trên tế đàn có một ông già râu tóc bạc phơ, đang cầm kiếm gỗ cười nói. Ông Khanh liền hỏi:

- Ông là ai?

Ông già kia trả lời:

- Tôi là chính là sư phụ của cái thằng độ đệ dốt nát kia!

Ông Khanh mừng rỡ nói:

- Ông chính là Đào tiên sinh, ông biết tiếng Việt ư?

Không giống như Lưu tiên sinh, nói chuyện với ông Khanh toàn phải có một cô gái phiên dịch, mà Đào tiên sinh này là sư phụ của ông ta lại có thể nói tiếng Việt sõi đến như vậy.

Đào tiên sinh gật đầu nói:

- Phải, tôi họ Đào. Năm xưa tôi có mặt trong quân giải phóng, cũng từng có một thời ở Việt Nam nên khá hiểu tiếng Việt...

Đào tiên sinh vuốt râu, không tiếp tục nói, mà chợt hành động rất mau lẹ. Ông ta vung tay lên liền đem cả tế đàn đánh sập. Vung tay một cái nữa lại chọc vào cái xác liễu quỷ nằm trong áo quan. Cái xác liền kêu ré lên trợn trừng mắt, rồi bốc lửa cháy ngùn ngụt. Cái xác vừa cháy Thương liền lập tức ngất đi như vừa được hóa giải vậy.

Đào tiên sinh, vung kiếm một nhát nữa, đem cái xác ném về phía con cương thi. Con cương thi dường như cảm thấy hoảng sợ, nó quay đầu bỏ chạy nhưng không kịp. Cái xác liễu quỷ dính vào người nó, bén lửa lây sang nó. Cương thi lập tức bị một mồi lửa vây lấy gào rú hết sức thảm thiết. Nó giãy giụa trong tuyệt vọng... Thêm một lúc nữa thì cả xác nó lẫn cái xác liễu quỷ đều cháy ra tro.

Thương ngất một lúc liền mau chóng tỉnh lại, cô nhìn thấy ông Khanh ngã gục dưới đất liền chạy đến đỡ ông ôm ông gào khóc nói:

- Bố, vừa rồi con không kiềm chế được mình, con đã giết người rồi!

Ông Khanh cũng ôm Thương khóc mà không nói gì.

Còn Đào tiên sinh thu kiếm lại, giảng giải:

- Đó là liễu quỷ, không phải cô! Cô đã có nghiệp với phái lỗ ban ta, thì từ giờ phải theo ta học nghệ để trả nợ. Buông bố cô ra đi, từ giờ cô không còn tư cách để gặp ông ta nữa.

Nghe Đào tiên sinh nói như vậy, Thương gật đầu, dứt khoát buông ông Khanh ra. Rồi lặng lẽ đến đứng bên cạnh Đào tiên sinh.

Đào tiên sinh lại nhìn ông Khanh rồi nói tiếp:

- Ông cũng đã hết nợ rồi, nợ của ông là nghiệp nợ tham lam. Nhưng đã phải trả bằng nhiều nỗi dằn vặt, từ nay ông có thể hưởng cuộc sống sung túc.

Đào tiên sinh trỏ vào cái cây liễu rồi nói tiếp:

- Tôi biết gỗ có giá, cũng vì nó mà ông phạm ác nghiệp. Vậy tôi cho ông chặt nó đi bán kiếm tiền, từ nay cứ vậy an hưởng tuổi già rồi đừng nghĩ chi nữa...

Nói xong Đào tiên sinh quay đầu đi thẳng, dắt Thương đi cùng biến mất vào màn đêm.

Từ đó, Thương vĩnh viễn không quay trở lại, ông Khanh cũng không biết tin tức của cô. Nhưng ông cũng nghe lời Đào tiên sinh, chặt thân cây liễu đem đi bán, nên cũng có một khoản tiền sung túc và giàu có. Ông Khanh ở vậy thêm một năm thì lấy vợ kế. Vợ kế của ông cứ nghĩ ông già nên có lẽ không có con, nhưng trời thương tình. Lúc xế muộn vợ kế của ông thật kỳ diệu lại đậu kỳ thai. Ông Khanh may mắn lại có một đứa con để nối dõi tông đường.

Hết

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi