Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Truyện ma kinh dị Câu chuyện ma trên diễn đàn chương 1
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
lão phu bấm đốt ngón tay một phát, ngươi hiện giờ đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, hơn nữa còn là nằm nghiêng, không chừng điện thoại còn đang sạc pin.
Dương Gian, học lớp 12, lúc này đang nằm trong chăn lướt điện thoại một cách nhàm chán, hắn tiện tay mở một ‘thớt’ ra, bên dưới có không ít dân mạng đang bình luận.
“Ôi dis, chủ thớt đúng là thần thật, thế này mà cũng bị chủ thớt đoán trúng được.”
“Hứ, ta lại đi nói với các người là bây giờ ta đang ngồi hố xí sao? Không cần hỏi nữa, tê chân rồi.”
“Xăm người thì xăm ‘thằng Châu’ ấy, từ nay thà trộm ứ làm thuê.”
“Kinh vãi, kinh vãi.”
Dương Gian đóng ‘thớt’ này lại, rồi lại mở một ‘thớt’ khác có lượng click rất cao ra, mở đầu bèn là một câu nói thế này: “Tôi là một bác sĩ phòng khám của Bệnh viện Trung y số 3 của tỉnh X, kể với mọi người một chuyện, gần đây bệnh viện chỗ tôi phát sinh một việc rất khủng khiếp, bây giờ tôi sợ đến mức không dám đi làm, đang ở nhà nghỉ phép đây.”
“Đừng kể nữa, tôi không mua giày cũng không add WeChat.”
“Chủ thớt nhất định bị quấy rối y tế rồi, nếu không đúng tôi nuốt cứt tự sát.”
“Mau nhìn kìa, lầu ba lại đang lừa đảo lừa đảo.”
Dương Gian cảm thấy bình luận trong ‘thớt’ có chút nhảm, liền bấm chỉ xem bài của chủ thớt.
Lập tức ‘thớt’ liền trở nên sạch sẽ hẳn, chỉ còn lại bài của người tự xưng là bác sĩ kia, vị bác sĩ này có tên tài khoản là: Lôi Điện Pháp Vương.
Tiếp tục đọc ‘thớt’: Chuyện là như thế này, tuần trước đến lượt tôi trực đêm, khoảng lúc mười hai giờ đêm xe cứu thương đưa tới một ông già, nhân viên y tế trên xe cứu thương nói ông già này rơi từ trên tầng năm xuống dưới, lúc đó đồng nghiệp tôi có việc đột xuất, nên người phụ trách chẩn đoán chỉ có một mình tôi, lúc đó tôi có thể xác định 100% là ông già kia không còn dấu hiệu sống nữa, đã chết từ lâu rồi.”
Hơn nữa từ đặc trưng xác chết và cả nhiệt độ vùng ngực của ông già đó có thể xác định, ông già đó tuyệt đối không thể nào là ngã lầu chết hôm nay được.
Người hiểu ít kiến thức thông thường đều biết, con người trong vòng mười tiếng đồng hồ sau khi chết ở nhiệt độ môi trường bình thường, một giờ đồng hồ đại khái sẽ hạ một độ, qua 24 giờ sau nhiệt độ cơ thể trên cơ bản mới tiếp cận với nhiệt độ môi trường, nhưng nhiệt độ cơ thể của ông già kia theo tôi thấy lại thấp hơn nhiệt độ thông thường ít nhất mười độ, thậm chí còn nhiều hơn, mà lúc đó nhiệt độ buổi đêm là hai mươi hai độ.
Lúc đó tôi liền phán đoán ông già này đã chết không chỉ một ngày rồi.
Lập tức bên dưới liền có dân mạng bình luận:
“Cái ‘hiểu ít kiến thức thông thường’ này của chủ thớt thật đáng sợ, quỳ với đại lão luôn.”
“Nhanh xem xem giày của bệnh nhân đấy rớt chưa, chưa rớt thì còn cơ hội cứu được.”
“Càng nghĩ càng sợ, chủ thớt cập nhật nhanh đi, tôi đã trốn vào trong chăn rồi.”
Dương Gian tiếp tục kéo xuống dưới.
Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục gửi bài: Dùng kinh nghiệm xem hơn ba trăm tập phim hoạt hình Thám Tử Lừng Danh nổi tiếng hồi học cấp 2 của tôi có thể lập tức phán đoán, ông già này không phải ngã lầu tử vong ngoài ý muốn, mà chắc là chết do mưu sát, xác chết nhất định từng bị đặt trong kho đông lạnh, lúc đó tôi lựa chọn báo cảnh sát, tôi cũng phản ánh chuyện này với phía cảnh sát. Có điều việc hôm nay tôi muốn nói không phải là chuyện này, mà là chuyện phát sinh sau đó....
‘Thớt’ bị ngắt quãng một lúc, thời gian cập nhật là hai giờ sau.
Xin lỗi, ban nãy có người gõ cửa phòng hỏi thăm một chút về tình hình việc đó, có điều không phải là phía cảnh sát, cũng không giống phóng viên, nhưng có giấy tờ của nhà nước, nói là cảnh sát hình sự gì đó, thôi bỏ đi, không quản nữa.
Thời gian đại khái là buổi sáng ngày hôm sau ấy.
Lúc đó tôi còn chưa vào làm, nhưng nghe đồng nghiệp nói là xác chết của ông già được đưa tới đêm qua đã mất tích khỏi nhà xác một cách thần bí, phía cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra, nghi ngờ do hung thủ đánh cắp. Động tĩnh gây ra cũng lớn phết ấy, lôi toàn bộ camera giám sát của bệnh viện ra, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra xác chết mất tích của ông già đó, cũng chẳng tìm ra hung thủ.
Tối hôm nay vẫn là tôi trực phòng khám...
Có điều chuyện ban ngày cũng làm cho tôi có chút bất an, bệnh viện có một bệnh nhân nói anh ta từng nhìn thấy xác chết của ông già đó, có điều không phải là được người ta cõng ra ngoài, mà là tự đi ra ngoài cơ, bệnh nhân đó còn chỉ ra lộ trình mà ông già đó đi qua một cách cực kỳ chuẩn xác, nhìn từ lộ trình thì đúng thật là từ phía nhà xác đi ra.
Lúc đó tôi nghe hết xong trong lòng có chút sợ hãi, có điều cũng may tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, không hề hoàn toàn tin vào lời nói của bệnh nhân ấy.
Sau đó nghe y tá trưởng nói bác sĩ Phương khoa Thần kinh chuẩn bị tăng liều lượng thuốc dùng cho bệnh nhân ấy, lòng tôi cũng hơi nhẹ nhõm hơn chút.
Quả nhiên, không tin lời của bệnh nhân ấy là chính xác...
Nhưng chuyện tôi muốn kể không phải chuyện này, mà là một chuyện phát sinh vào buổi tối lúc tôi ngồi trực.
Hôm đó chắc là vào khoảng trên dưới hai giờ sáng, tôi đang chơi ‘Lam Nguyệt ham chơi’ trong phòng cấp cứu, mọi người căn bản không tưởng tượng nổi cái game đấy hay cỡ nào, là anh em thì tới chém gió với tôi...
“Đcm, chủ thớt đúng cmn là nhân tài.”
“Sự chân thành giữa người với người đã nói đâu? Chủ thớt lật tay là cạm bẫy, khiến ta không kịp phòng bị á.”
“Kinh vãi, kinh vãi, ta đoán trúng mở đầu, nhưng không đoán đúng kết thúc, có điều thứ ta muốn nói là, lầu ba, nuốt cứt mà ngươi nói đâu?”
Một đám dân mạng hóng hớt theo, diễn đàn sôi động không tả.
Dương Gian thì nằm trong chăn dở khóc dở cười, bây giờ người ta làm quảng cáo lợi hại đến mức này rồi sao?
Thế nhưng hắn kéo tiếp xuống dưới thì lại không bình thường rồi.
Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục viết bài: Xin lỗi, xin lỗi, tôi đúng là không phải làm quảng cáo đâu, hơn nữa tối hôm đó thực sự phát sinh một sự kiện linh dị vô cùng li kì, mọi người chắc là cả đời đều không tưởng tượng nổi, vào đúng lúc hai giờ một khắc sáng, cái thằng tôi đang ngồi chơi game trong phòng cấp cứu đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi lạnh, giống hệt với cái cảm giác ở trong nhà xác, lúc đó tôi đã nổi hết da gà lên rồi.
Sau đó mọi người đoán thế nào?
Ông già mất tích ở nhà xác hôm qua chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên ngoài phòng cấp cứu, ông cụ chưa chết, mà từng bước, từng bước, rất chậm chạp đi ra phía ngoài bệnh viện.
Trời ơi, chuyện này là không thể, tôi tận mắt nhìn thấy ông già đó đã chết rồi, hơn nữa còn chết không chỉ một ngày, làm sao có thể sống lại được?
Trò đùa ác ý? Bật xác? Kỳ tích y học?
Lúc đó trong nháy mắt tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng hoặc giả là do nguyên nhân bình thường tiếp xúc với xác chết nhiều rồi, nên trong lòng không sợ hãi đến thế, việc cần làm ngay chính là cầm điện thoại lên chụp tấm hình, chuẩn bị đăng lên trang cá nhân.
Bên dưới là ảnh chụp, có ảnh có chân tướng, tuyệt đối không PS...
Dương Gian lại kéo xuống dưới, lập tức một bức ảnh hiện ra trước mắt.
Ảnh chụp không mờ, mà ngược lại rất rõ nét, trong ảnh, cách một tấm cửa kính của phòng cấp cứu, bên ngoài là một ông già đang bước qua.
Trên người ông già này mặc một chiếc áo dài tay liền thân màu đen, có chút hương vị giả cổ, toàn thân gầy đét, làn da lộ ra là màu nâu, bên trên loang lổ vết đốm, hơn nữa từ góc độ chụp có thể nhìn thấy một con mắt của ông già này, đó là một con mắt thế nào nhỉ... xám xịt, trống rỗng, không một chút thần sắc, mang theo một vẻ chết chóc kinh ngạc.
Bức ảnh không có cảnh tượng máu me khủng khiếp gì, nhưng cảm giác toát ra từ ông già trong bức ảnh này, lại khiến lông tóc người ta lập tức dựng ngược, da đầu tê rần.
Lại liên tưởng đến những gì vị bác sĩ phòng khám có tên tài khoản là Lôi Điện Pháp Vương này bày tỏ rõ ràng lúc trước, ông già này từng là một xác chết lạnh lẽo lại càng khiến người ta trào lên một thứ cảm giác khiếp sợ.
Hơn nữa càng nhìn bức ảnh, càng thấy rợn người.
Giống như nhìn một người chết, càng giống như nhìn... một con quỷ.
“Bé sợ chết đi được, bức ảnh này đáng sợ quá, càng nhìn càng sợ, chủ thớt bức ảnh này kiếm ở đâu thế?”
“Vết đốm trên tay ông già này sao nhiều thế? Tôi bị hội chứng sợ lỗ tròn.”
“Đấy là đốm xác chết, điều này chứng tỏ ông già này đã là một xác chết rồi.”
“Hừ, yêu ma lùi bước, Lâm Chánh Anh(*) ta ở đây.” Có dân mạng gửi một bức ảnh đạo sĩ.
“Phì, ngươi mà Lâm Chính Anh, thì ta còn Loly Anh đây này.”
Nhưng bất kể những cư dân mạng này bình luận thế nào, vị Lôi Điện Pháp Vương kia vẫn tiếp tục gửi bài: Ảnh là thật, do chính tay tôi chụp đấy, sau đó ông già kia cứ thế mà rời khỏi bệnh viện, đi đâu thì tôi cũng không biết, có điều nếu như có ai ở cùng một thành phố với tôi thì cẩn thận một chút, tuy tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng có một số thứ vẫn không thể không tin được.
Đợi đã, hình như lại có người gõ cửa, chắc là cảnh sát tới tìm tôi lấy khẩu cung, tôi đi chút rồi về ngay, đợi tý nữa nói tiếp một chút về sự việc sau đó.
Nhưng nhìn thời gian gửi bài còn chưa qua một phút, vị Lôi Điện Pháp Vương đó lại tiếp tục gửi một bài: “Mẹ kiếp, chết tiệt, là ông già chạy từ trong viện ra kia, cái thứ đó đứng ở cửa phòng tôi gõ cửa, tôi nhìn qua mắt mèo thấy rất rõ ràng, bây giờ tôi phải làm thế nào? Tôi cảm giác mình đã chọc phải thứ không nên dây vào rồi.
“Chủ top nghịch phát vui lắm nhỉ?”
“Ôi dis, có thật không đấy? Không phải quái thế chứ.”
“Mau báo cảnh sát đi, nhanh, tìm ‘yêu yêu linh’ ( Đồng âm của 110 - số điện thoại cảnh sát ).”
“Chủ thớt đừng giả vờ nữa, nhất định là giả, không phải giả tôi nuốt cứt gấp đôi.”
“Lại là mày thằng cu nuốt cứt này, lần trước nợ mày còn chưa trả kìa.”
Nhưng tiếp đấy Lôi Điện Pháp Vương lại gửi bài lần nữa: Tôi báo án rồi, nhưng bây giờ làm thế nào? Cái thứ đấy vẫn đang gõ cửa, xem chừng không định đi nữa, không xong rồi, vừa xong đèn phòng khách nhà tôi đột nhiên tắt rồi, bây giờ tôi sợ không dám ra phòng khách nữa rồi.
Tôi đã đóng cửa lại, bật tất cả đèn có thể bật lên rồi, nhưng ông già đó vẫn cứ gõ cửa.
Đến đây, cư dân mạng có tên tài khoản là Lôi Điện Pháp Vương này gửi bài rất gấp rút, mỗi một tin chỉ cách nhau chưa tới ba mươi giây, hơn nữa còn có một số chữ gõ sai luôn.
Từ đó có thể thấy được, vị bác sĩ gửi bài này hiện giờ đang rất sợ hãi, rất hoảng hốt.
Dương Gian cũng cảm thấy toàn thân bất giác lạnh toát, tuy hắn biết câu chuyện này có khả năng ra giả, nhưng nghĩ đến ông già trong bức ảnh đứng ở ngoài gõ cửa, cũng cảm thấy có chút sởn gai ốc.
Một ông già đã chết nay sống lại, còn xuất hiện ở cửa nhà mình gõ cửa, việc này bất cứ ai gặp phải cũng đều sẽ hoảng sợ.
Nhưng ‘thớt’ còn chưa hết, vẫn đang tiếp tục: Không, không xong rồi, trong phòng khách nhà tôi vọng lại tiếng bước chân, trời ơi, ở nhà chỉ có mỗi mình tôi, bây giờ tôi nghi ngờ ông già lúc trước đứng gõ cửa nhà tôi kia đã vào trong rồi, ông ta nhất định là đi vào trong phòng khách rồi, đây, đây rốt cục là như thế nào, tôi còn chẳng nghe thấy tiếng ông ta mở cửa, ông ta rốt cục vào trong bằng cách nào.
Tiếng bước chân đi đến bên ngoài cửa phòng tôi thì hình như dừng lại rồi.
Cái thứ đó lại đang gõ cửa, tôi cảm giác rất không ổn, bây giờ tôi ghi âm làm bằng chứng để lại, tiện cũng để lại số điện thoại, nếu như điện thoại của tôi không gọi được thì tôi nhất định đã gặp chuyện rồi, mong người hảo tâm giúp báo cảnh sát: 138....
“Cộc, cộc cộc, cộc, cộc cộc...”
Bên dưới là một file ghi âm, bấm mở ra xong thì từ trong vọng ra tiếng gõ cửa nặng nề, bức bối.
Từng tiếng, từng tiếng một, như móc vào tim người ta vậy, khiến người ta gần như không thở nổi.
‘Thớt’ đến đây thì đứt đoạn một phát.
Dương Gian kéo xuống tận cuối, chỉ nhìn thấy một dòng chữ ở dưới cùng: Ông già đó vào trong rồi...
. . . (Còn tiếp). . .
***Chú thích: ‘thằng Châu’ là Chu Lập Tư, thường hay đi ăn trộm bị cảnh sát bắt, nổi tiếng trên mạng xã hội vì câu nói thà ăn trộm chứ không làm thuê. Vì làm công nhân thì không có tự do.
Lâm Chánh Anh: Anh là diễn viên hongkong những năm 1990 nổi tiếng với các vai đạo sĩ bắt ma.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
hay đỉnh
truyện này đọc nữa đêm ms phê