Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 8] ☠️☠️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Lão Hóa điều khiển xe ra khỏi bãi rác sau đó lái xe về thành phố tấp nập. Hướng đi của chiếc xe chính là xưởng ảnh quen thuộc mà lão Hóa hay làm việc. Kể ra cũng gọi là có cái duyên, hồi lão mới bước chân chập chững vào cái nghề chụp ảnh tâm linh này thì không có một thứ gì trong tay ngoại trừ cái máy ảnh thân thuộc. Khi tấm ảnh đầu tiên được lão lặn lội từ xa chụp về, chỉnh sửa xong xuôi thì lão mới phát hiện ra mình không thể in bởi vì không có thiết bị. Khi đó lão đã rất tuyệt vọng, nhưng mà ông trời lại không diệt đường cùng con người, lão được một người bạn giới thiệu cho một cái xưởng in ảnh nhỏ, chất lượng tốt, ông chủ của xưởng lại có cùng đam mê với lão nên cả hai rất nhanh liền thân nhau. Kể từ đó, mỗi khi có ảnh cần in ra lão đều đến đây làm việc cho nên thiết bị in ảnh lão cũng không cần mua. Tuy mấy năm nay việc làm ăn không còn tốt như ban đầu, nhưng mà người chủ vẫn không bán mà vẫn cố gắng duy trì, thế nên lão lại càng đến đây thường xuyên hơn.

Bỏ xa thành phố nhộn nhịp, chiếc xe của lão chạy vào một cái hẻm vắng vẻ rồi từ từ di chuyển đến một khu xóm có dân sống. Xưởng ảnh kia lại nằm ở đầu xóm nên rất dễ tìm, xem vừa chạy vào thì đã nhìn thấy cái xưởng nhỏ kia. Gọi là xưởng cho sướng miệng chứ thật ra chỗ này rất nhỏ, chỉ có vài ba người làm công. Xưởng ảnh nằm ở một góc của khu xóm vắng vẻ, trông có vẻ xơ xác và tàn tạ. Lão Hóa đến nơi thì đã hơn tám giờ sáng, lão biết bình thường giờ này chủ của xưởng ảnh sẽ có mặt nên mới cố ý đến giờ này. Và đúng như suy nghĩ của lão Hóa, chủ xưởng ảnh lúc này đang ngồi uống cà phê ở bên trong với vẻ mặt an nhàn.

Lão Hóa mở cửa xe, sau đó nhanh nhẹn bước vào trong xưởng. Ngay lập tức mùi hôi đặc trưng liền xộc vào mũi của lão, lão Hóa nhíu mày thật sâu, dù đã quen với mùi này mấy năm nhưng lão vẫn không chịu được. Ngay lúc lão định đưa tay bịt mũi thì chủ xưởng đã đưa cho lão một cái khẩu trang và cười nói.

-Ây, lão Hóa. Dạo này anh đi đâu mà không thấy bóng dáng thế? Tôi cứ tưởng anh theo đuổi gái nên bỏ nghề rồi chứ. Haha…

Vừa nói, chủ xưởng vừa cười thật lớn. Nếu là người lạ nếu nghe thấy lời này thì có lẽ đã nổi giận, còn lão Hóa quá quen thuộc rồi nên chỉ thấy buồn cười.

Chủ xưởng năm nay cũng ngoài năm mươi, thân hình mập mạp, gương mặt phúc hậu vô cùng. Nếu lão Hóa trong cao gầy và khó gần thì chủ xưởng lại hoàn toàn ngược lại, lúc nào cũng vui tính và hiền lành nên rất được mọi người yêu quý.

Lão Hóa nhận lấy khẩu trang, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

-Dạo này tôi bận cho cuộc thi ảnh tâm linh nên ít ra ngoài. Ở nhà chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại cho vừa lòng, ây… Giờ coi như cũng xong xuôi, hơn một tuần nữa là tới hạn nộp bài dự thi nên tôi mới đến đây nhờ anh in hộ tôi. Ở cái đất này, tôi chỉ tin vào kỹ thuật của xưởng anh thôi đấy.

Cuộc thi này lão cũng từng nói cho chủ xưởng nghe qua rồi. Lão ta còn đồng ý giúp lão in ảnh trên chất liệu tốt nhất nữa.

Quả nhiên, chủ xưởng nghe vậy thì gật đầu cười nói.

-Haha, anh yên tâm. Tôi mà đã ra tay thì lúa cũng thành gạo thôi.

Chủ xưởng dừng lại một chút rồi tò mò hỏi.

-Vậy anh chụp ảnh cái gì? Chủ đề tâm linh này rất rộng lớn, có nhiều thứ con người chưa biết được, chọn một cảnh để chụp e là cũng rất khó khăn. Huống gì lần này rất nhiều người tham gia…

Nghe chủ xưởng nói vậy thì lão Hóa cười thầm, ảnh lão chụp là ảnh ma chứ không phải ảnh thường, làm sao có thể thua đám nhóc kia được chứ? Thế nhưng lão chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không thể nói ra, lão Hóa mím môi tỏ vẻ khổ sở, than thở đôi lời.

-Ây, tôi chỉ tham gia để học hỏi kinh nghiệm của giới trẻ thôi. Chứ nói đến chuyện đoạt giải thì xa xôi lắm, giới trẻ bây giờ giỏi dữ lắm…

Lão vừa nói vừa cười khổ.

Chủ xưởng thấy vậy thì chỉ vỗ vai lão Hóa coi như an ủi.

-Anh cũng còn trẻ, còn nhiều cơ hội thì lo gì chứ? Haha, rồi mời anh vào trong xưởng để tôi giúp anh in tấm ảnh nào.

Cả hai người cười cười nói nói một hồi thì rủ nhau đi lui phòng ở phía sau, phòng này dành riêng cho chủ xưởng nên rất ít ai đến. Khi vào tới phòng, lão Hóa liền đưa bộ nhớ cho chủ xưởng. Chủ xưởng nhanh nhẹn gắn vào ổ rồi bật máy tính lên, bàn tay múp máp di chuyển con chuột nhấn lên những kí tự trên màn hình, khi chữ số trên màn hình nhảy từ một đến một trăm xong thì một hình ảnh cứ theo thế mà hiện ra.

Lão Hóa nhìn tấm ảnh, nở nụ cười đắc ý. Xem đi, ảnh lão chụp tốt như vậy mà còn không đoạt giải hay sao chứ?

Còn đối lập với lão Hóa, chủ xưởng nhìn tấm ảnh mà không chớp mắt lấy một cái. Bóng dáng của cô gái ở trong tấm hình như hiện ra rõ ràng ở trong mắt chủ xưởng, đặc biệt là ánh mắt oán hận và thù hằn kia. Chủ xưởng toát mồ hôi, sống lưng lạnh lẽo, vì sao chỉ là một tấm ảnh bình thường mà lại khiến lão ta hoảng sợ như vậy được chứ? Chủ xưởng chăm chú nhìn tấm ảnh một hồi, không biết qua bao lâu mới có thể ngẩng đầu nhìn lão Hóa.

Chủ xưởng cau mày hỏi một câu.

– Tấm ảnh này anh chụp ở đâu thế? Tôi thấy tấm ảnh này, không thể là ảnh giả được…

Bởi vì ảnh nếu như có qua chỉnh sửa thì lão ta nhìn vào sẽ phát hiện ra ngay, nhưng tấm ảnh này lại không hề có chút giấu vết chỉnh sửa nào, lão ta biết trình độ của lão Hóa chưa thể đến mức này được, còn nhờ người khác chỉnh sửa thì không có đâu, bởi vì lão Hóa rất hay đa nghi, nếu không phải lão ta là người in ảnh thì lão Hóa cũng không đem tới đây đâu.

Lão Hóa bị hỏi thì giật mình, không ngờ lại bị phát hiện ra sớm như vậy. Lão cứ nghĩ tên chủ xưởng phải nhìn lâu mới biết được ảnh này là thật hay giả chứ, nếu như lão ta cũng nhìn ra vậy thì cuộc thi này lão lại càng có cơ hội thắng giải thưởng rồi. Lão Hóa vui mừng trong lòng, nhưng lại hãy ra biểu cảm trầm trọng.

Lão nói.

-Anh cũng biết tôi thường xuyên đi săn chỗ tốt để chụp ảnh đấy. Lần này tôi tìm được một chỗ, cứ nghĩ là không có thu hoạch gì, ai ngờ vào buổi tối tôi và hai thằng Tư, Thẹo đến thì gặp được hình ảnh này, thế là bọn tôi chụp lại.

Nói đến đây lão mới nhăn mặt.

– Lúc đầu tôi nghe kể là ở trong ngôi nhà hoang này có ma, thế nên khi thấy cảnh này tôi giật mình thót tim, nhưng ngẫm lại thì lỡ có người sống gần đó chơi ác thì sao… Haiiii…

Lão Hóa thở dài. Bộ dạng tiếc nuối và không cam lòng như thể không biết đó là thật hay giả.

Chủ xưởng ảnh không nói thêm nữa, lão ta nghe một hồi thì gật đầu xem như đã biết. Cũng không hỏi một câu nào, mỗi người đều có bí mật nên lão ta không muốn tò mò nhiều.

Chủ xưởng càng nhìn tấm ảnh lại càng sợ hãi. Tim đập mạnh, cảm giác này rất giống thật, rất giống như kẻ đang cầm ống kính khiến thứ trong ảnh tức giận và muốn bay thẳng đến giết chết người kia.

Chủ xưởng nặng nề hoàn thành các thao tác để in ảnh, trước khi nhấn vào nút bắt đầu thì lão ta còn không quên nhắc nhở lão Hóa.

-Anh nếu như có làm bậy thì mau đi xin lỗi họ, đừng làm việc gì không nên mà gây ra hậu quả xấu cho bản thân của mình.

Lão ta chỉ có thể nhắc nhở đến đây, lão Hóa chính là kẻ bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Lão ta chỉ sợ lão Hóa vì muốn giải thưởng mà làm điên, vậy thì hậu quả sẽ rất lớn…

Lão Hóa bị nhắc nhở thì đáp vài câu qua loa, giờ phút này lão chỉ lo cho tấm ảnh thì còn thời gian đâu mà nói chuyện với chủ xưởng được chứ. Chủ xưởng thấy vậy thì thở dài một hơi, haiii, số phận mà thôi.

Tiếp sau đó là một buổi làm việc vô cùng căng thẳng, không chút âm thanh hay tiếng động này. Cả hai đều không nói chuyện mà tập trung vào thứ trước mặt, trong phút chốc cả căn phòng trở nên ngột ngạt và khó chịu. Nhưng mà không một ai quan tâm, bởi vì trong lòng của họ bây giờ mỗi người một suy nghĩ khác nhau, hoàn toàn không để ý đến đối phương trong phòng.

Một ngày làm việc trôi qua trong sự bình lặng. Đến khi trời sập tối thì tấm ảnh cuối cùng cũng in xong, lão Hóa cẩn thận cất tấm ảnh vào trong một cái bao, sau đó nhét vào trong túi như bảo vật. Tấm ảnh kia được in ra rất giống như thật, thậm chí nhìn nó còn tốt hơn cả khi trên màn hình máy tính. Đối với một kẻ từng đối diện với hồn ma thì lão Hóa chắc chắn tấm ảnh của mình sẽ dành chiến thắng. Lão Hóa đưa tiền công cho chủ xưởng, trước khi lão ta muốn nói thứ gì khác thì chuồn đi mất.

Nhìn theo bóng lưng của lão Hóa, chủ xưởng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, ông bạn già của lão ta e là sắp có kiếp nạn lớn rồi…

Lúc lão Hóa ra đến xe thì bầu trời đã hoàn toàn tối tăm. Lão Hóa lên xe rồi lái thẳng về nhà của mình. Hai thằng Tư và Thẹo giờ này có lẽ đã ở trong nhà rồi, lão Hóa nghĩ đến bộ dạng của bọn nó thì có chút bực bội. Mẹ nó, mai mốt lão sẽ trừ bớt lương cho xem. Tấm ảnh này đáng lẽ bọn trợ lí như tụi nó phải giúp đỡ lão đi in chứ làm gì có việc chủ đi làm chứ. Hừ, mẹ nó chứ, trừ lương, lão sẽ trừ lương bọn nó cho xem.

Lúc lão Hóa lái xe về đến nhà thì ở ngoài trời đã tối hẳn. Con đường đi vào nhà của lão vắng vẻ ít người qua lại, chung quy cũng là bởi vì đây là khu xóm nằm trong một con hẻm tách biệt hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của thành phố. Người sống ở đây đa số đều là công nhân xí nghiệp, ban ngày đi làm ban đêm tắt đèn đóng cửa không thấy mặt một ai. Ngôi nhà mà lão mua cũng được xem là loại tốt ở chỗ này, tuy ngôi nhà không lớn nhưng cũng đủ để cho cả ba người sống chung. Giờ này đã quá bảy giờ, lão Hóa vừa nhìn đồng hồ vừa lái xe trở vào trong sân để bỏ xe.

Sau khi ra khỏi xe, lão nhìn thấy ngôi nhà của mình đến tận giờ mà vẫn chưa thắp đèn. Lão định bụng sẽ vào chửi chết hai cái thằng lười biếng kia, nhưng mà nghĩ lại thì nếu bọn nó có ở nhà chắc chắn sẽ bật đèn. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lão Hóa đành phải tự một mình vào trong nhà. Đêm ấy bị thứ kia đe dọa, trong đầu lão vẫn còn chút bóng ma tâm lí, lão mở cửa bước vào, trong không gian tối thui, lão lại càng thêm thấp thỏm và sợ hãi.

Lão Hóa lò mò theo thói quen đi đến ổ điện rồi bật đèn lên. Khi ánh sáng len lỏi khắp nơi rồi chiếu khắp cả căn phòng thì lão Hóa bỗng nhiên giật mình, cặp mắt hiện lên vẻ khó tin. Lão há hốc mồm nhìn đống hỗn độn ở trước mặt mình, thậm chí dưới sàn còn lấm chấm mấy chỗ có máu tươi. Đồ đạc của lão đã bị vỡ vụn nằm trên sàn, cái máy tính lập lòe ánh sáng nhưng không có gì hiện lên, trên sàn còn có mấy mảnh vỡ thủy tinh từ cốc uống nước. Lão Hóa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, lão cố giữ tỉnh táo đi xem khắp nơi trong nhà nhưng không tìm thấy hai thằng Tư và Thẹo đâu cả. Trong ngoại trừ đống lộn xộn kia thì không hề có một bóng dáng nào trong nhà. Lão Hóa có chút hoảng hốt, lão lôi điện thoại ra tính gọi cho hai thằng kia để xem thử vì sao nhà cửa lại trở nên như vậy. Nhưng khi mở máy lên thì lão phát hiện không biết từ lúc nào mà điện thoại của mình đã tắt nguồn, có lẽ là vì hết pin. Lão vội vội vàng vàng đi kiếm cục sạc cắm vào, lão cũng không thèm dọn dẹp nhà mà cứ để như vậy, nếu như có trộm vào thì lão nhất định phải báo công an, nhưng mà nếu trộm phá cửa nhà vào thì làm sao chốc cửa lại không bị gì chứ? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng lão chỉ đoán được hai thằng kia có lẽ là đánh nhau hay gây gổ gì đó mới khiến nhà của lão trở nên như vậy.

Lão Hóa nghiếng răng nghiếng lợi, mẹ nó chứ, đã cho ở không rồi còn phá của, để xem đợt này về lão có trừ hết lương bọn nó không?

Đang lúc lão chửi thầm thì điện thoại cũng lên nguôi, màn hình vừa sáng lên thì đã hiện ra mười mấy cuộc gọi nhở từ số của thằng Thẹo, có vẻ là lúc chiều nó gọi. Lão Hóa nhìn dãy số trên màn hình, tâm trạng trở nên bất ổn, nó gọi cho lão nhiều như vậy thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì đó xảy ra rồi, cộng thêm với cảnh tượng đổ nát trong nhà, chẳng lẽ là có trộm vào đây bị bọn nó thấy nên đánh nhau sao? Lão Hóa nhíu mày, bàn tay nhanh nhẹn gọi vào số điện thoại của thằng Thẹo.

Âm thanh chuông dài vang lên, khoảng vài ba phút sau thì có người bắt máy. Lão Hóa chưa chờ đối phương kịp trả lời thì đã chửi một cách xối xả.

-Mẹ, bọn mày làm gì mà nhà của tao tan tành như thế này hả? Bọn mày đánh nhau với trộm à?

Đầu dây bên kia chờ lão Hóa chửi xong thì mới trả lời.

-Đại, đại ca. Bọn em đang ở bệnh viện, anh qua đây một chút. Bọn em có việc cần nói với anh…

– Nói cái gì, mày bị điên à…

“Tút, tút, tút…”

Lão Hóa còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã tắt máy. Giọng nói nặng nề và hoang mang của thằng Thẹo khiến cho lão Hóa có chút gì đó bồn chồn, lão nghĩ nhà bị phá như thế này thì có lẽ là do trộm cắp, nhưng nghe thấy giọng nói như vậy lại khiến lão phân vẫn. Bỗng nhiên, lão Hóa nhớ đến chuyện mình xin lá bùa tối qua của thằng Tư, rồi hôm nay lại xảy ra chuyện kì lạ…

Lão Hóa thấp thỏm, lão nhanh chóng quan sát căn phòng một hồi sau đó chạy ra ngoài khóa cửa rồi ra lái xe đến bệnh viện mà thằng Thẹo đã gửi địa chỉ. Trên đường đến bệnh viện, có bao nhiêu suy nghĩ rùng rợn đã hiện lên trong đầu của lão. Lão chợt nhớ đến cái máy tính của mình đang sáng ở nhà khi lão mới bước chân vào, những vết máu trên sàn, đồ đạc đổ bể, những thứ đó cứ như chất kích thích quanh đi quẩn lại trong não của lão.

Lão Hóa cắn răng, bắt buộc bản thân của mình phải bình tĩnh. Bất chợt, lão nhìn tấm hình mình cất ở trong hộc xe, sau đó nhấn ga chạy nhanh về phía trước.

Đi khoảng mười lăm phút thì đến bệnh viện. Lão Hóa không chần chờ gì nữa mà đi thẳng lên phòng bệnh mà hai thằng kia chỉ. Bởi vì đã gần tám giờ tối nên hành lang của bệnh viện rất ít người qua lại, lão Hóa bước đi một mình, thân hình cảm thấy lạnh buốt, mỗi bước đi tim lão đều đập mạnh như thể đang làm điều gì đó mạo hiểm. Không biết đi qua bao nhiêu phòng bệnh, dưới tâm trạng thấp thỏm cuối cùng lão Hóa cũng đến được chỗ hai thằng chỉ.

Lão Hóa đứng trước phòng, cả người căng thẳng, không hiểu vì sao lão lại thấy có chút sợ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão là một người chủ thì mắc mớ gì phải sợ hai tên người làm kia. Cho nên, lão Hóa dứt khoát đẩy cửa phòng đi vào. Mùi hôi thuốc sát trùng ngay lập tức xộc vào mũi của lão khiến lão khó chịu cau mày.

Ở trong phòng, thằng Thẹo mệt mỏi ngồi bên cạnh giường, trên đầu nó còn đang băng bó vải trắng và có ít máu rướm ra. Ở trên giường bệnh thì có thằng Tư đang ngủ say, gương mặt tái nhợt, ngay cả khi nhắm mắt thì cả người nó vẫn vô thức run rẩy như hoảng sợ thứ gì đó. Quan trọng nhất chính là vết thương ở trên người thằng Tư, lão nhìn thấy đầu của nó bị quấn băng còn nghiêm trọng hơn thằng Thẹo, trên cổ nó có vết cào cấu, chân tay còn có vài chỗ bị băng lại kỹ càng. Lão Hóa nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lại có chút ớn lạnh.

Thằng Thẹo chỉ đang nhắm mắt nghĩ một chút nên khi lão Hóa tới nó liền giật mình nhìn sang, trên gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Lão Hóa chậm chạp đến gần, khó khăn mở miệng hỏi.

-Bọn mày, bị làm sao đấy? Mới một ngày không gặp mà đã trở nên như vậy rồi hay sao? Lại đi đánh nhau với côn đồ à?

Lão hỏi một tràng dài. Thằng Thẹo từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, không đáp lại cũng không phản ứng. Không biết qua bao lâu, khi lão đã nói xong thì nói mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái mét, ấp úng nói từng chữ.

-Đại, đại ca…Thứ kia, thứ ở trong ngôi nhà hoàn kia xuất hiện trong nhà chúng ta… Em và thằng Tư gặp nó…thứ kia, thứ kia muốn giết chết bọn em mà…

Nghĩ đến chuyện mà mình đã từng trải qua, cả người thằng Thẹo liền nhịn không được run rẩy lên. Hôm nay, lão Hóa vì có việc đi sớm nên bọn nó quyết định đi đánh bài để giải trí. Ai ngờ đi một chuyến này lại từ khi sáng đến lúc trời sập tối. Lúc bọn nó về đến nơi, ở trong nhà tắt đèn tối thui, nghĩ bụng là lão Hóa chưa về nên bọn nó thoải mái tiến vào. Thật không ngờ là, lúc bọn nó đi vào vẫn bình thường thế nhưng sau khi cánh cửa đóng lại thì máy tính liền lóe lên tấm ảnh kia, chưa kịp để bọn nó phản ứng thì cái thứ kia xuất hiện. Nó xuất hiện một cách thình lình sau đó tấn công bọn nó. Nhưng mà không hiểu sao, thằng Tư lại bị thứ kia túm đầu tiên, còn nó thì khi bóng ma kia đến chút chần chờ tuy rằng ánh mắt của thứ kia rất đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống hết bọn nó.

Sau đó, nhờ có lá bùa của ông thầy kia mà bọn nó mới thoát được một kiếp nạn. Lúc trước, ông kia có nói bọn nó sẽ gặp một tai họa chết người, may mà, may mà bọn nó có bùa của vị thầy pháp kia…

Thằng Thẹo rùng mình. Nó nhìn thằng Tư đang hôn mê trên giường, bàn tay bất chợt đang xen rồi nhìn lão Hóa mệt mỏi nói.

-Đại ca, giờ anh tính sao? Hay là anh đi gặp vị thầy pháp kia đi, tấm ảnh kia bị ám rồi, nếu anh còn giữ trong người thì sẽ gặp tai họa đấy. Anh nhìn thằng Tư xem, thứ kia…

Rất đáng sợ, thằng Thẹo nghĩ thầm trong lòng. Bọn nó vừa mới thoát chết trong gang tất, bây giờ bọn nó không muốn trở về chỗ kia nữa, mỗi lần nằm xuống ngủ là lại thấy hình ảnh kia. Một cô gái mặc áo dài dính máu, ánh mắt mang theo nỗi hận thù đáng sợ.

Lão Hóa im lặng nghe từ đầu đến cuối, đợi sau khi nghe xong thì lão trầm mặc một chút sau đó hỏi.

-Thứ kia, xuất hiện khi nào?

-Hơn năm giờ tối, sau đó thì biến mất…

Thằng Thẹo yếu ớt trả lời. May mà có lá bùa kia vớt mạng bọn nó, nếu không thì bây giờ có lẽ bọn nó đã mất mạng rồi.

Lão Hóa nhíu mày thật sau, lúc đó là lúc tấm ảnh được in ra. Bàn tay lão Hóa nắm chặt lại, chẳng lẽ hồn ma kia bám theo tấm ảnh lão in ra rồi hay sao? Không phải nó chỉ nằm trong máy tính được thôi sao? Thứ kia, vì sao lại cố chấp muốn giết bọn họ như vậy. Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu của lão, tất cả đều là trách móc hồn ma kia, nhưng lão không hề nghĩ rằng những thứ kia là do bản thân của mình mà xuất hiện.

Lão Hóa nhìn hai thằng kia, sau đó dặn dò bọn nó rồi lái xe trở về nhà của mình. Trên đường đi, cả tâm trí của lão đều nằm trên tấm ảnh kia, thế nhưng lão chợt có suy nghĩ, nếu như tấm ảnh kia bị ám thật thì giải thưởng không phải lại gần với lão hơn sao? Lão Hóa cắn răng, chỉ còn một tuần nữa thì đến hạn nộp thi. Lão chỉ cần giữ tấm ảnh an toàn từ giờ đến lúc đó mà thôi. Lão Hóa lại nghĩ đến lá bùa trong nhà của mình, sau đó mới an tâm thở phào. Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, giải thưởng và danh tiếng sẽ thuộc về lão sớm thôi.

☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 8] ☠️☠️

☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 8] ☠️☠️

Lão Hóa điều khiển xe ra khỏi bãi rác sau đó lái xe về thành phố tấp nập. Hướng đi của chiếc xe chính là xưởng ảnh quen thuộc mà lão Hóa hay làm việc. Kể ra cũng gọi là có cái duyên, hồi lão mới bước chân chập chững vào cái nghề chụp ảnh tâm linh này thì không có một thứ gì trong tay ngoại trừ cái máy ảnh thân thuộc. Khi tấm ảnh đầu tiên được lão lặn lội từ xa chụp về, chỉnh sửa xong xuôi thì lão mới phát hiện ra mình không thể in bởi vì không có thiết bị. Khi đó lão đã rất tuyệt vọng, nhưng mà ông trời lại không diệt đường cùng con người, lão được một người bạn giới thiệu cho một cái xưởng in ảnh nhỏ, chất lượng tốt, ông chủ của xưởng lại có cùng đam mê với lão nên cả hai rất nhanh liền thân nhau. Kể từ đó, mỗi khi có ảnh cần in ra lão đều đến đây làm việc cho nên thiết bị in ảnh lão cũng không cần mua. Tuy mấy năm nay việc làm ăn không còn tốt như ban đầu, nhưng mà người chủ vẫn không bán mà vẫn cố gắng duy trì, thế nên lão lại càng đến đây thường xuyên hơn.

Bỏ xa thành phố nhộn nhịp, chiếc xe của lão chạy vào một cái hẻm vắng vẻ rồi từ từ di chuyển đến một khu xóm có dân sống. Xưởng ảnh kia lại nằm ở đầu xóm nên rất dễ tìm, xem vừa chạy vào thì đã nhìn thấy cái xưởng nhỏ kia. Gọi là xưởng cho sướng miệng chứ thật ra chỗ này rất nhỏ, chỉ có vài ba người làm công. Xưởng ảnh nằm ở một góc của khu xóm vắng vẻ, trông có vẻ xơ xác và tàn tạ. Lão Hóa đến nơi thì đã hơn tám giờ sáng, lão biết bình thường giờ này chủ của xưởng ảnh sẽ có mặt nên mới cố ý đến giờ này. Và đúng như suy nghĩ của lão Hóa, chủ xưởng ảnh lúc này đang ngồi uống cà phê ở bên trong với vẻ mặt an nhàn.

Lão Hóa mở cửa xe, sau đó nhanh nhẹn bước vào trong xưởng. Ngay lập tức mùi hôi đặc trưng liền xộc vào mũi của lão, lão Hóa nhíu mày thật sâu, dù đã quen với mùi này mấy năm nhưng lão vẫn không chịu được. Ngay lúc lão định đưa tay bịt mũi thì chủ xưởng đã đưa cho lão một cái khẩu trang và cười nói.

-Ây, lão Hóa. Dạo này anh đi đâu mà không thấy bóng dáng thế? Tôi cứ tưởng anh theo đuổi gái nên bỏ nghề rồi chứ. Haha…

Vừa nói, chủ xưởng vừa cười thật lớn. Nếu là người lạ nếu nghe thấy lời này thì có lẽ đã nổi giận, còn lão Hóa quá quen thuộc rồi nên chỉ thấy buồn cười.

Chủ xưởng năm nay cũng ngoài năm mươi, thân hình mập mạp, gương mặt phúc hậu vô cùng. Nếu lão Hóa trong cao gầy và khó gần thì chủ xưởng lại hoàn toàn ngược lại, lúc nào cũng vui tính và hiền lành nên rất được mọi người yêu quý.

Lão Hóa nhận lấy khẩu trang, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

-Dạo này tôi bận cho cuộc thi ảnh tâm linh nên ít ra ngoài. Ở nhà chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại cho vừa lòng, ây… Giờ coi như cũng xong xuôi, hơn một tuần nữa là tới hạn nộp bài dự thi nên tôi mới đến đây nhờ anh in hộ tôi. Ở cái đất này, tôi chỉ tin vào kỹ thuật của xưởng anh thôi đấy.

Cuộc thi này lão cũng từng nói cho chủ xưởng nghe qua rồi. Lão ta còn đồng ý giúp lão in ảnh trên chất liệu tốt nhất nữa.

Quả nhiên, chủ xưởng nghe vậy thì gật đầu cười nói.

-Haha, anh yên tâm. Tôi mà đã ra tay thì lúa cũng thành gạo thôi.

Chủ xưởng dừng lại một chút rồi tò mò hỏi.

-Vậy anh chụp ảnh cái gì? Chủ đề tâm linh này rất rộng lớn, có nhiều thứ con người chưa biết được, chọn một cảnh để chụp e là cũng rất khó khăn. Huống gì lần này rất nhiều người tham gia…

Nghe chủ xưởng nói vậy thì lão Hóa cười thầm, ảnh lão chụp là ảnh ma chứ không phải ảnh thường, làm sao có thể thua đám nhóc kia được chứ? Thế nhưng lão chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không thể nói ra, lão Hóa mím môi tỏ vẻ khổ sở, than thở đôi lời.

-Ây, tôi chỉ tham gia để học hỏi kinh nghiệm của giới trẻ thôi. Chứ nói đến chuyện đoạt giải thì xa xôi lắm, giới trẻ bây giờ giỏi dữ lắm…

Lão vừa nói vừa cười khổ.

Chủ xưởng thấy vậy thì chỉ vỗ vai lão Hóa coi như an ủi.

-Anh cũng còn trẻ, còn nhiều cơ hội thì lo gì chứ? Haha, rồi mời anh vào trong xưởng để tôi giúp anh in tấm ảnh nào.

Cả hai người cười cười nói nói một hồi thì rủ nhau đi lui phòng ở phía sau, phòng này dành riêng cho chủ xưởng nên rất ít ai đến. Khi vào tới phòng, lão Hóa liền đưa bộ nhớ cho chủ xưởng. Chủ xưởng nhanh nhẹn gắn vào ổ rồi bật máy tính lên, bàn tay múp máp di chuyển con chuột nhấn lên những kí tự trên màn hình, khi chữ số trên màn hình nhảy từ một đến một trăm xong thì một hình ảnh cứ theo thế mà hiện ra.

Lão Hóa nhìn tấm ảnh, nở nụ cười đắc ý. Xem đi, ảnh lão chụp tốt như vậy mà còn không đoạt giải hay sao chứ?

Còn đối lập với lão Hóa, chủ xưởng nhìn tấm ảnh mà không chớp mắt lấy một cái. Bóng dáng của cô gái ở trong tấm hình như hiện ra rõ ràng ở trong mắt chủ xưởng, đặc biệt là ánh mắt oán hận và thù hằn kia. Chủ xưởng toát mồ hôi, sống lưng lạnh lẽo, vì sao chỉ là một tấm ảnh bình thường mà lại khiến lão ta hoảng sợ như vậy được chứ? Chủ xưởng chăm chú nhìn tấm ảnh một hồi, không biết qua bao lâu mới có thể ngẩng đầu nhìn lão Hóa.

Chủ xưởng cau mày hỏi một câu.

– Tấm ảnh này anh chụp ở đâu thế? Tôi thấy tấm ảnh này, không thể là ảnh giả được…

Bởi vì ảnh nếu như có qua chỉnh sửa thì lão ta nhìn vào sẽ phát hiện ra ngay, nhưng tấm ảnh này lại không hề có chút giấu vết chỉnh sửa nào, lão ta biết trình độ của lão Hóa chưa thể đến mức này được, còn nhờ người khác chỉnh sửa thì không có đâu, bởi vì lão Hóa rất hay đa nghi, nếu không phải lão ta là người in ảnh thì lão Hóa cũng không đem tới đây đâu.

Lão Hóa bị hỏi thì giật mình, không ngờ lại bị phát hiện ra sớm như vậy. Lão cứ nghĩ tên chủ xưởng phải nhìn lâu mới biết được ảnh này là thật hay giả chứ, nếu như lão ta cũng nhìn ra vậy thì cuộc thi này lão lại càng có cơ hội thắng giải thưởng rồi. Lão Hóa vui mừng trong lòng, nhưng lại hãy ra biểu cảm trầm trọng.

Lão nói.

-Anh cũng biết tôi thường xuyên đi săn chỗ tốt để chụp ảnh đấy. Lần này tôi tìm được một chỗ, cứ nghĩ là không có thu hoạch gì, ai ngờ vào buổi tối tôi và hai thằng Tư, Thẹo đến thì gặp được hình ảnh này, thế là bọn tôi chụp lại.

Nói đến đây lão mới nhăn mặt.

– Lúc đầu tôi nghe kể là ở trong ngôi nhà hoang này có ma, thế nên khi thấy cảnh này tôi giật mình thót tim, nhưng ngẫm lại thì lỡ có người sống gần đó chơi ác thì sao… Haiiii…

Lão Hóa thở dài. Bộ dạng tiếc nuối và không cam lòng như thể không biết đó là thật hay giả.

Chủ xưởng ảnh không nói thêm nữa, lão ta nghe một hồi thì gật đầu xem như đã biết. Cũng không hỏi một câu nào, mỗi người đều có bí mật nên lão ta không muốn tò mò nhiều.

Chủ xưởng càng nhìn tấm ảnh lại càng sợ hãi. Tim đập mạnh, cảm giác này rất giống thật, rất giống như kẻ đang cầm ống kính khiến thứ trong ảnh tức giận và muốn bay thẳng đến giết chết người kia.

Chủ xưởng nặng nề hoàn thành các thao tác để in ảnh, trước khi nhấn vào nút bắt đầu thì lão ta còn không quên nhắc nhở lão Hóa.

-Anh nếu như có làm bậy thì mau đi xin lỗi họ, đừng làm việc gì không nên mà gây ra hậu quả xấu cho bản thân của mình.

Lão ta chỉ có thể nhắc nhở đến đây, lão Hóa chính là kẻ bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Lão ta chỉ sợ lão Hóa vì muốn giải thưởng mà làm điên, vậy thì hậu quả sẽ rất lớn…

Lão Hóa bị nhắc nhở thì đáp vài câu qua loa, giờ phút này lão chỉ lo cho tấm ảnh thì còn thời gian đâu mà nói chuyện với chủ xưởng được chứ. Chủ xưởng thấy vậy thì thở dài một hơi, haiii, số phận mà thôi.

Tiếp sau đó là một buổi làm việc vô cùng căng thẳng, không chút âm thanh hay tiếng động này. Cả hai đều không nói chuyện mà tập trung vào thứ trước mặt, trong phút chốc cả căn phòng trở nên ngột ngạt và khó chịu. Nhưng mà không một ai quan tâm, bởi vì trong lòng của họ bây giờ mỗi người một suy nghĩ khác nhau, hoàn toàn không để ý đến đối phương trong phòng.

Một ngày làm việc trôi qua trong sự bình lặng. Đến khi trời sập tối thì tấm ảnh cuối cùng cũng in xong, lão Hóa cẩn thận cất tấm ảnh vào trong một cái bao, sau đó nhét vào trong túi như bảo vật. Tấm ảnh kia được in ra rất giống như thật, thậm chí nhìn nó còn tốt hơn cả khi trên màn hình máy tính. Đối với một kẻ từng đối diện với hồn ma thì lão Hóa chắc chắn tấm ảnh của mình sẽ dành chiến thắng. Lão Hóa đưa tiền công cho chủ xưởng, trước khi lão ta muốn nói thứ gì khác thì chuồn đi mất.

Nhìn theo bóng lưng của lão Hóa, chủ xưởng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, ông bạn già của lão ta e là sắp có kiếp nạn lớn rồi…

Lúc lão Hóa ra đến xe thì bầu trời đã hoàn toàn tối tăm. Lão Hóa lên xe rồi lái thẳng về nhà của mình. Hai thằng Tư và Thẹo giờ này có lẽ đã ở trong nhà rồi, lão Hóa nghĩ đến bộ dạng của bọn nó thì có chút bực bội. Mẹ nó, mai mốt lão sẽ trừ bớt lương cho xem. Tấm ảnh này đáng lẽ bọn trợ lí như tụi nó phải giúp đỡ lão đi in chứ làm gì có việc chủ đi làm chứ. Hừ, mẹ nó chứ, trừ lương, lão sẽ trừ lương bọn nó cho xem.

Lúc lão Hóa lái xe về đến nhà thì ở ngoài trời đã tối hẳn. Con đường đi vào nhà của lão vắng vẻ ít người qua lại, chung quy cũng là bởi vì đây là khu xóm nằm trong một con hẻm tách biệt hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của thành phố. Người sống ở đây đa số đều là công nhân xí nghiệp, ban ngày đi làm ban đêm tắt đèn đóng cửa không thấy mặt một ai. Ngôi nhà mà lão mua cũng được xem là loại tốt ở chỗ này, tuy ngôi nhà không lớn nhưng cũng đủ để cho cả ba người sống chung. Giờ này đã quá bảy giờ, lão Hóa vừa nhìn đồng hồ vừa lái xe trở vào trong sân để bỏ xe.

Sau khi ra khỏi xe, lão nhìn thấy ngôi nhà của mình đến tận giờ mà vẫn chưa thắp đèn. Lão định bụng sẽ vào chửi chết hai cái thằng lười biếng kia, nhưng mà nghĩ lại thì nếu bọn nó có ở nhà chắc chắn sẽ bật đèn. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lão Hóa đành phải tự một mình vào trong nhà. Đêm ấy bị thứ kia đe dọa, trong đầu lão vẫn còn chút bóng ma tâm lí, lão mở cửa bước vào, trong không gian tối thui, lão lại càng thêm thấp thỏm và sợ hãi.

Lão Hóa lò mò theo thói quen đi đến ổ điện rồi bật đèn lên. Khi ánh sáng len lỏi khắp nơi rồi chiếu khắp cả căn phòng thì lão Hóa bỗng nhiên giật mình, cặp mắt hiện lên vẻ khó tin. Lão há hốc mồm nhìn đống hỗn độn ở trước mặt mình, thậm chí dưới sàn còn lấm chấm mấy chỗ có máu tươi. Đồ đạc của lão đã bị vỡ vụn nằm trên sàn, cái máy tính lập lòe ánh sáng nhưng không có gì hiện lên, trên sàn còn có mấy mảnh vỡ thủy tinh từ cốc uống nước. Lão Hóa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, lão cố giữ tỉnh táo đi xem khắp nơi trong nhà nhưng không tìm thấy hai thằng Tư và Thẹo đâu cả. Trong ngoại trừ đống lộn xộn kia thì không hề có một bóng dáng nào trong nhà. Lão Hóa có chút hoảng hốt, lão lôi điện thoại ra tính gọi cho hai thằng kia để xem thử vì sao nhà cửa lại trở nên như vậy. Nhưng khi mở máy lên thì lão phát hiện không biết từ lúc nào mà điện thoại của mình đã tắt nguồn, có lẽ là vì hết pin. Lão vội vội vàng vàng đi kiếm cục sạc cắm vào, lão cũng không thèm dọn dẹp nhà mà cứ để như vậy, nếu như có trộm vào thì lão nhất định phải báo công an, nhưng mà nếu trộm phá cửa nhà vào thì làm sao chốc cửa lại không bị gì chứ? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng lão chỉ đoán được hai thằng kia có lẽ là đánh nhau hay gây gổ gì đó mới khiến nhà của lão trở nên như vậy.

Lão Hóa nghiếng răng nghiếng lợi, mẹ nó chứ, đã cho ở không rồi còn phá của, để xem đợt này về lão có trừ hết lương bọn nó không?

Đang lúc lão chửi thầm thì điện thoại cũng lên nguôi, màn hình vừa sáng lên thì đã hiện ra mười mấy cuộc gọi nhở từ số của thằng Thẹo, có vẻ là lúc chiều nó gọi. Lão Hóa nhìn dãy số trên màn hình, tâm trạng trở nên bất ổn, nó gọi cho lão nhiều như vậy thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì đó xảy ra rồi, cộng thêm với cảnh tượng đổ nát trong nhà, chẳng lẽ là có trộm vào đây bị bọn nó thấy nên đánh nhau sao? Lão Hóa nhíu mày, bàn tay nhanh nhẹn gọi vào số điện thoại của thằng Thẹo.

Âm thanh chuông dài vang lên, khoảng vài ba phút sau thì có người bắt máy. Lão Hóa chưa chờ đối phương kịp trả lời thì đã chửi một cách xối xả.

-Mẹ, bọn mày làm gì mà nhà của tao tan tành như thế này hả? Bọn mày đánh nhau với trộm à?

Đầu dây bên kia chờ lão Hóa chửi xong thì mới trả lời.

-Đại, đại ca. Bọn em đang ở bệnh viện, anh qua đây một chút. Bọn em có việc cần nói với anh…

– Nói cái gì, mày bị điên à…

“Tút, tút, tút…”

Lão Hóa còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã tắt máy. Giọng nói nặng nề và hoang mang của thằng Thẹo khiến cho lão Hóa có chút gì đó bồn chồn, lão nghĩ nhà bị phá như thế này thì có lẽ là do trộm cắp, nhưng nghe thấy giọng nói như vậy lại khiến lão phân vẫn. Bỗng nhiên, lão Hóa nhớ đến chuyện mình xin lá bùa tối qua của thằng Tư, rồi hôm nay lại xảy ra chuyện kì lạ…

Lão Hóa thấp thỏm, lão nhanh chóng quan sát căn phòng một hồi sau đó chạy ra ngoài khóa cửa rồi ra lái xe đến bệnh viện mà thằng Thẹo đã gửi địa chỉ. Trên đường đến bệnh viện, có bao nhiêu suy nghĩ rùng rợn đã hiện lên trong đầu của lão. Lão chợt nhớ đến cái máy tính của mình đang sáng ở nhà khi lão mới bước chân vào, những vết máu trên sàn, đồ đạc đổ bể, những thứ đó cứ như chất kích thích quanh đi quẩn lại trong não của lão.

Lão Hóa cắn răng, bắt buộc bản thân của mình phải bình tĩnh. Bất chợt, lão nhìn tấm hình mình cất ở trong hộc xe, sau đó nhấn ga chạy nhanh về phía trước.

Đi khoảng mười lăm phút thì đến bệnh viện. Lão Hóa không chần chờ gì nữa mà đi thẳng lên phòng bệnh mà hai thằng kia chỉ. Bởi vì đã gần tám giờ tối nên hành lang của bệnh viện rất ít người qua lại, lão Hóa bước đi một mình, thân hình cảm thấy lạnh buốt, mỗi bước đi tim lão đều đập mạnh như thể đang làm điều gì đó mạo hiểm. Không biết đi qua bao nhiêu phòng bệnh, dưới tâm trạng thấp thỏm cuối cùng lão Hóa cũng đến được chỗ hai thằng chỉ.

Lão Hóa đứng trước phòng, cả người căng thẳng, không hiểu vì sao lão lại thấy có chút sợ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão là một người chủ thì mắc mớ gì phải sợ hai tên người làm kia. Cho nên, lão Hóa dứt khoát đẩy cửa phòng đi vào. Mùi hôi thuốc sát trùng ngay lập tức xộc vào mũi của lão khiến lão khó chịu cau mày.

Ở trong phòng, thằng Thẹo mệt mỏi ngồi bên cạnh giường, trên đầu nó còn đang băng bó vải trắng và có ít máu rướm ra. Ở trên giường bệnh thì có thằng Tư đang ngủ say, gương mặt tái nhợt, ngay cả khi nhắm mắt thì cả người nó vẫn vô thức run rẩy như hoảng sợ thứ gì đó. Quan trọng nhất chính là vết thương ở trên người thằng Tư, lão nhìn thấy đầu của nó bị quấn băng còn nghiêm trọng hơn thằng Thẹo, trên cổ nó có vết cào cấu, chân tay còn có vài chỗ bị băng lại kỹ càng. Lão Hóa nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lại có chút ớn lạnh.

Thằng Thẹo chỉ đang nhắm mắt nghĩ một chút nên khi lão Hóa tới nó liền giật mình nhìn sang, trên gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Lão Hóa chậm chạp đến gần, khó khăn mở miệng hỏi.

-Bọn mày, bị làm sao đấy? Mới một ngày không gặp mà đã trở nên như vậy rồi hay sao? Lại đi đánh nhau với côn đồ à?

Lão hỏi một tràng dài. Thằng Thẹo từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, không đáp lại cũng không phản ứng. Không biết qua bao lâu, khi lão đã nói xong thì nói mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái mét, ấp úng nói từng chữ.

-Đại, đại ca…Thứ kia, thứ ở trong ngôi nhà hoàn kia xuất hiện trong nhà chúng ta… Em và thằng Tư gặp nó…thứ kia, thứ kia muốn giết chết bọn em mà…

Nghĩ đến chuyện mà mình đã từng trải qua, cả người thằng Thẹo liền nhịn không được run rẩy lên. Hôm nay, lão Hóa vì có việc đi sớm nên bọn nó quyết định đi đánh bài để giải trí. Ai ngờ đi một chuyến này lại từ khi sáng đến lúc trời sập tối. Lúc bọn nó về đến nơi, ở trong nhà tắt đèn tối thui, nghĩ bụng là lão Hóa chưa về nên bọn nó thoải mái tiến vào. Thật không ngờ là, lúc bọn nó đi vào vẫn bình thường thế nhưng sau khi cánh cửa đóng lại thì máy tính liền lóe lên tấm ảnh kia, chưa kịp để bọn nó phản ứng thì cái thứ kia xuất hiện. Nó xuất hiện một cách thình lình sau đó tấn công bọn nó. Nhưng mà không hiểu sao, thằng Tư lại bị thứ kia túm đầu tiên, còn nó thì khi bóng ma kia đến chút chần chờ tuy rằng ánh mắt của thứ kia rất đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống hết bọn nó.

Sau đó, nhờ có lá bùa của ông thầy kia mà bọn nó mới thoát được một kiếp nạn. Lúc trước, ông kia có nói bọn nó sẽ gặp một tai họa chết người, may mà, may mà bọn nó có bùa của vị thầy pháp kia…

Thằng Thẹo rùng mình. Nó nhìn thằng Tư đang hôn mê trên giường, bàn tay bất chợt đang xen rồi nhìn lão Hóa mệt mỏi nói.

-Đại ca, giờ anh tính sao? Hay là anh đi gặp vị thầy pháp kia đi, tấm ảnh kia bị ám rồi, nếu anh còn giữ trong người thì sẽ gặp tai họa đấy. Anh nhìn thằng Tư xem, thứ kia…

Rất đáng sợ, thằng Thẹo nghĩ thầm trong lòng. Bọn nó vừa mới thoát chết trong gang tất, bây giờ bọn nó không muốn trở về chỗ kia nữa, mỗi lần nằm xuống ngủ là lại thấy hình ảnh kia. Một cô gái mặc áo dài dính máu, ánh mắt mang theo nỗi hận thù đáng sợ.

Lão Hóa im lặng nghe từ đầu đến cuối, đợi sau khi nghe xong thì lão trầm mặc một chút sau đó hỏi.

-Thứ kia, xuất hiện khi nào?

-Hơn năm giờ tối, sau đó thì biến mất…

Thằng Thẹo yếu ớt trả lời. May mà có lá bùa kia vớt mạng bọn nó, nếu không thì bây giờ có lẽ bọn nó đã mất mạng rồi.

Lão Hóa nhíu mày thật sau, lúc đó là lúc tấm ảnh được in ra. Bàn tay lão Hóa nắm chặt lại, chẳng lẽ hồn ma kia bám theo tấm ảnh lão in ra rồi hay sao? Không phải nó chỉ nằm trong máy tính được thôi sao? Thứ kia, vì sao lại cố chấp muốn giết bọn họ như vậy. Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu của lão, tất cả đều là trách móc hồn ma kia, nhưng lão không hề nghĩ rằng những thứ kia là do bản thân của mình mà xuất hiện.

Lão Hóa nhìn hai thằng kia, sau đó dặn dò bọn nó rồi lái xe trở về nhà của mình. Trên đường đi, cả tâm trí của lão đều nằm trên tấm ảnh kia, thế nhưng lão chợt có suy nghĩ, nếu như tấm ảnh kia bị ám thật thì giải thưởng không phải lại gần với lão hơn sao? Lão Hóa cắn răng, chỉ còn một tuần nữa thì đến hạn nộp thi. Lão chỉ cần giữ tấm ảnh an toàn từ giờ đến lúc đó mà thôi. Lão Hóa lại nghĩ đến lá bùa trong nhà của mình, sau đó mới an tâm thở phào. Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, giải thưởng và danh tiếng sẽ thuộc về lão sớm thôi.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi