Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 7] ☠️☠️
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Bởi vì hiện tại lão Hóa chưa có ý định in ảnh ra nên vẫn lưu giữ ở trong máy tính của mình. Mấy ngày kế tiếp, lão Hóa vẫn cứ đi nhận đơn chụp ảnh như bình thường, ban đêm lại trở về chỉnh sửa tấm ảnh chụp hồn ma kia. Qua mấy lần làm việc, lão chợt phát hiện một việc, đó chính là dù lão có chỉnh sửa tấm ảnh kia như thế nào thì nó cũng sẽ trở về lại như ban đầu. Thậm chí có lúc lão còn lưu vào điện thoại và chỗ khác nhưng khi mở ra nó vẫn trở lại như ban đầu. Lão đã thử qua rất nhiều cách nhưng không được, việc này lại không hề khiến lão Hóa sợ hãi mà lại càng tăng thêm sự phẫn khích cho lão. Tấm ảnh này thật sự chụp được ma quỷ chứ không phải là tạo ra như mấy tấm ảnh tràn lan trên mạng kia. Lão Hóa ngơ ngác cười, nụ cười đến chói lóa, nhưng khi kết hợp với gương mặt hốc hác thì lại trở nên đáng sợ. Có đôi khi thằng Tư và thằng Thẹo nhìn thấy thì sợ hết của hồn, bọn nó cứ cảm thấy lão Hóa đang dần thay đổi. Trước kia tuy rằng lão Hóa có chút keo kiệt nhưng mà không giống như bây giờ, hiện giờ lão lúc nào cũng nở nụ cười âm trầm như ma quỷ. Nếu không phải sớm chiều gặp mặt thì bọn nó đã nghĩ đây là quỷ dưới mộ sống lại rồi.
Hôm nay, như thường lệ. Lão Hóa đi làm từ bên ngoài về, hai thằng kia cũng có chút việc nên chưa có mặt ở nhà. Lão Hóa nhìn quanh căn phòng cũng không thấy gì lạ nên quyết định đi tắm rửa trước. Sau khi lấy quần áo thì lão Hóa tự nhiên bước vào phòng, khi cánh cửa vừa khép lại thì máy tính liền lóe lên một ánh sáng mờ ảo, không biết qua bao lâu, ánh sáng kia liền tắt ngụm, dưới không gian lờ mờ ít đèn, một cái bóng kéo dài trên mặt đất đang đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc lão Hóa trở về thì đã gần bảy giờ tối, nên khi xả nước ra tắm lão cảm thấy có chút lạnh lẽo, tuy ngày thường lão cũng tắm vào thời gian này nhưng hôm nay nước lạnh hơn các ngày khác. Lão Hóa tranh thủ tắm rửa xong xuôi thì muốn mở cửa trở lại phòng chính để làm việc, nhưng khi tay lão đụng tới ổ khóa thì vặn mãi vẫn không thấy nó động đậy. Lão đưa chân đạp một phát, nhưng cánh cửa cũng không có chút sây sát nào. Trong phút chốc, cả nhà vệ sinh lạnh lẽo xuống, xương sống lão Hóa cứng đờ và ớn lạnh. Nhận thấy có điều gì đó không đúng, lão lại càng hung hăng đạp cửa để ra ngoài hơn. Nhưng mà cánh cửa vẫn không nhúc nhích mà chỉ phát ra tiếng ầm ầm trong không gian yên tĩnh.
Lão Hóa có chút hoảng loạn, lão mím môi quay lại chỗ rửa mặt, lão khoát nước lạnh tạt lên mặt để lấy lại tỉnh táo cho mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh thì lão mới ngẩng đầu lên nhìn, tấm gương ở ngay trước mặt phản chiếu hết cả khuôn mặt của lão. Lão Hóa ngơ ngác nhìn hình bóng phản chiếu của lão, dạo gần đây lão thường xuyên bận bịu công việc nên rất ít khi chăm chú bản thân, giờ nhìn lại gương mặt hốc hác của bản thân thì bất giác rùng mình. Hai mắt trũng sâu, dưới mí mắt hai quầng thâm đen to, gò má hốc hác, môi có màu tím nhạt, nếu trước kia nhìn qua lão còn có chút da thịt, giờ nhìn lại thật sự giống ma cây mà mấy người khác hay đùa giỡn. Lão Hóa nhịn không được hít một ngụm khí lạnh vì sợ hãi, vì sao chỉ mới làm việc nữa tháng mà cả người lão lại thay đổi một cách chống mặt như vậy chứ? Lão Hóa càng nhìn càng thấy không đúng, lão nghiếng răng nghiếng cỏ, nếu như là vì cái thứ ở trong tấm ảnh kia gây ra thì vì sao hai thằng kia lại không bị gì, mà chỉ có lão. Còn nói về sự mệt nhọc, hai thằng đó cũng thức khuyu dậy sớm mà, bọn nó vẫn cứ như vậy, còn lão thì…
Lão Hóa tự lẩm bẩm trong miệng, hình như là đang mắng chửi. Lúc này cả đầu lão gục xuống nên không nhìn thấy trong tấm gương có một bóng dáng màu đen đang dần dần xuất hiện. Mà lão Hóa thì lại đang suy nghĩ về khuôn mặt của mình nên không hề chú ý. Không biết qua bao lâu, lão cũng quên mất việc mình bị nhốt ở trong nhà vệ sinh, đến khi lão nhớ sựt lại chuyện này thì mười mấy phút đã trôi qua. Lão Hóa nhíu mày, dạo gần đây đầu óc lão cũng hay quên nhiều thứ, có nhiều lúc về đến nhà mới nhớ lại được chuyện mình chưa làm xong. Lão Hóa bực bội, lão khoác thêm nước lạnh lên mặt, nước lạnh buốt khiến tinh thần của lão trở về. Lão Hóa nghĩ bụng, lão phải ra nhà vệ sinh mới có thể yên tâm được, thế nên lão liền xoay người muốn rời đi. Thế nhưng lúc lão nghiêng người thì cặp mắt vô tình nhìn vào trong gương, ngay lập tức cả người của lão liền lùi về sau, chân không cẩn thận trượt một cái làm cả người ngã uỵch xuống đất.
Mẹ nó, trong gương, sao trong gương lại có thể xuất hiện thứ kia được chứ? Đáng lẽ nó phải bị nhốt ở trong tấm ảnh kia chứ? Lão Hóa hoảng loạn mà quên mất cả phản ứng bỏ chạy.
“Két, két, két…”
Những tiếng động chói tai từ trong gương vang lên. Hồn ma của cô gái không biết từ lúc nào đã đứng đó, ngón tay dính máu cào cấu lên tấm gương kia tạo ra thứ âm thanh đó. Gương mặt của cô ta vẫn như cũ, đầy oán hận và lạnh lẽo, cặp mắt nhìn lão Hóa một cách chằm chằm, trong tiếng động đó liền mở miệng gào thét.
-Thả tao ra…
– A a, giết bọn mày, giết chết bọn mày….
– Thả tao ra, giết mày, giết bọn mày…giết giết…
Cả cái nhà vệ sinh này vốn kín nên khi âm thanh kia vang ra liền vọng khắp nơi. Lão Hóa chóng mặt, miệng há hốc thở như trâu bị ép sức, cả người không thể di chuyển được chút nào. Lúc này lão rất muốn chạy, nhưng mà lão hoàn toàn không thể chạy được. Lão làm sao chạy được chứ, cả người lão nhìn thấy thứ kia thì như mất cả sức lực không thể động đậy lấy một cái nào. Lão Hóa hoảng sợ, cũng không chú ý đến tính cách ngày thường mà cầu xin, van này.
-Tha cho tôi, xin tha cho tôi…
Nhưng đáp lại lão chính là một nụ cười vô cùng ác độc. Lão nhìn thấy bàn tay trong gương bắt đầu rỉ máu, gương mặt kia nhích tới sát phía trước, nhe hàm răng bị dính máu ra đe dọa lão.
Lão Hóa nhắm mắt, cả người run lẩy bẩy như sắp bị giết chết. Trong tâm của trí lão, luôn có tiếng gào thét muốn lão mở mắt ra nhìn cái thứ kia, dù lão có ép mình nhắm mắt thế nào thì cũng không thể cưỡng lại được mà mở mắt ra nhìn. Cái thứ kia lúc này đã không còn trong gương mà cả cái đầu và cánh tay đều đã ở trước mặt của lão, cánh tay kia chậm chạp vươn đến bóp chặt lấy cổ họng của lão Hóa. Hô hấp của lão càng lúc lại càng khó khăn hơn, hai mắt lão trắng dã trợn lên, cảm giác sắp chết đêm ấy chợt hiện về trong đầu. Lão Hóa chợt vùng vẫy, lão không muốn chết sớm, lão còn muốn nổi tiếng, làm sao lão có thể chết một cách dễ dàng như vậy được.
Nhưng một kẻ phàm tục như lão thì làm sao có thể thoát được thứ bị gọi là hồn ma kia chứ. Lão Hóa dù có muốn trốn bao nhiêu cũng không được, cả người chỉ có thể mặc cái thứ kia bóp chặt. Hơi thở của lão dần thoi thóp. Bàn tay kia lạnh lẽo và cứng ngắc, bị cái thứ kia đụng trúng lão còn cảm thấy sợ hơn khi đi chụp ảnh nhà ma hay địa điểm kì lạ nào. Lão Hóa thật sự sợ bản thân mình sẽ chết.
Lão lấy hết sức lực bình sinh của mình, bàn tay nắm chặt lại thành rồi đấm mạnh vào gương. Lão cũng không biết vì sao, nhưng trực giác của lão bắt lão phải làm như vậy. Với khoảng cách gần nên khi lão đấm thì ngay lập tức ở trên tấm kính xuất hiện một vết nứt nhỏ. Bàn tay lão lúc này đau điếng không thôi, nhưng lão không có thời gian để ngừng, mặc cho cổ họng bị bóp mạnh, lão Hóa vẫn cứ đấm liên tục lên gương. Không biết qua bao lâu, khi cái thứ kia càng trợn lớn mắt oán hận muốn giết lão thì đồng thời cái kính cũng từ từ rạn nứt.
“Choang…”
Tiếng vỡ vụn vang lên. Tuy gương không bị nứt nhiều nhưng cũng có mấy vạch ngang dọc. Thế nhưng khi lão nghĩ cái gương bể thì có thể khiến hồn ma kia biến mất thì nó lại không như vậy. Dưới những vết nứt kia, bóng dáng của cô gái vẫn hiện hữu, tuy bàn tay không bóp mạnh như lúc nãy nhưng tuyệt đối lão không thể thoát được cái thứ kinh khủng này. Bàn tay của lão vì đấm gương nên chảy máu, giờ lão lại cào ở trên đất nên nhìn vào lại càng thấy hung tợn hơn. Dưới sàn gạch trắng, vết máu kéo dài chồng chéo.
Lúc này đây, lão thật sự tuyệt vọng…
Lão không muốn chết…
Nhưng hơi thở của lão cứ dần dần trở nên yếu ớt hơn…
Hai mắt lão Hóa trợn lớn, lão còn chưa thành công, lão chưa muốn chết…
Bao nhiêu ý nghĩ hiện ra ở trong đầu của lão Hóa, nhưng ý thức lại cứ mờ dần theo thời gian. Lão lờ mờ nhìn thấy cái thứ kia nhe răng cười, gương mặt oán hận vẫn chưa bao giờ mất, nhìn vào đôi mắt kia lão cứ cảm thấy như mình đang làm một việc tội lỗi và độc ác nên bị trả thù. Lão Hóa cố dùng chút sức lực cuối để vùng vẫy muốn trốn, thế nhưng ý nghĩ kia không bao giờ thành công.
Lão không muốn chết…
Không muốn chết…
Lão Hóa tuyệt vọng mở mắt, hôm nay lão phải chết ở đây thật sao?
Lão Hóa nhắm mắt lại. Nhưng ngay lúc lão sẽ bị bóp chết thì bỗng nhiên ở ngoài cửa có tiếng động truyền đến, tiếp sau đó là âm thanh nói chuyện quen thuộc của hai thằng Tư và Thẹo vọng vào nhà vệ sinh. Lão Hóa bất ngờ mở mắt, bàn tay lạnh lẽo vốn dĩ đặt trên cổ của lão giờ cũng đã biến mất cùng với bóng dáng kia. Lão Hóa thở hồng hộc, đầu óc choáng váng, cái gương vỡ trước mắt cùng với vết máu khiến trái tim của lão càng đập mạnh hơn. Ý thức của lão dần trở về, lão lồm cồm bò dậy sau đó mở cửa xông thẳng ra bên ngoài phòng mình.
“Rầm…”
Cánh cửa nhà vệ sinh bất ngờ bị lão Hóa đạp mạnh nên va vào bức tường tạo ra tiếng động ầm ĩ. Lão như người mất hồn chạy ào ra ngoài, ngay cả vết thương ở trên bàn tay cũng không thèm nhìn lấy một cái. Hai thằng Tư và Thẹo đang nói chuyện, lại tưởng lão ở nhà vệ sinh để tắm rửa nên cũng không chú ý. Giờ nhìn thấy lão chạy như ma đuổi ra ngoài thì cả hai thằng đều nhịn không được tò mò. Thằng Tư là đứa đầu tiên bước vào nhà vệ sinh để nhìn, khi thấy tấm gương và máu kéo dài dưới sàn thì sững sờ, sau một hồi thì thằng Tư lại nhanh nhẹn đi ra ngoài kéo thằng Thẹo về phía này để nhìn. Phản ứng của thằng Thẹo cũng y chang như thằng Tư, nó cũng ngẩn người. Nhà vệ sinh vốn dĩ rất gọn gàng và sạch sẽ giờ lại giống khung cảnh của một bộ phim ma kinh dị và rùng rợn. Thậm chí đứng ở đây, bọn nó còn ngửi thấy mùi tanh của máu xộc vào trong mũi, khó chịu đến mức buồn nôn.
Thằng Thẹo là đứa thông minh, nhìn thấy vẻ mặt kia của lão Hóa thì nó cũng không dám hỏi nhiều, bản thân liền vào nhà vệ sinh để xả nước trôi vết máu kia. Một tay khác lại cầm xô nước tạt lên trên tấm gương. Khi vết máu kia trên gương biến mất, những vết rạn nứt lại bày ra rõ ràng hơn. Cả hai thằng nhìn nhau, cũng không nói một lời nào mà nhanh nhẹn dọn dẹp cho xong nhà vệ sinh. Xong xuôi thì mới ra lại phòng chính, lúc này lão Hóa đã ngồi trên ghế, khuôn mặt thâm trầm đang băng bó cái vết thương ở trên tay.
Cả căn phòng trong phút chốc chìm sự yên tĩnh. Không biết qua bao lâu, thằng Tư mới dám lên tiếng hỏi.
-Đại ca, gương ở trong nhà vệ sinh là do anh đập vỡ sao? Em thấy có vết máu…
Nói đến đây, giọng nó nhỏ dần. Nhìn thấy bàn tay của lão Hóa và vết gương vỡ thì nó đã đoán được sơ sơ là lão đã đập gương. Nhưng mà ngày thường, lão Hóa không bao giờ nổi điên như vậy nên giờ nhìn thấy lại làm bọn nó bồn chồn đôi chút. Phải có chuyện gì đó kích thích lắm mới có thể khiến lão làm việc như vậy, buổi sáng lão vẫn còn bình thường mà tối đến lại như vậy, thật sự chuyện này khiến cho bọn nó rất lo lắng.
Lão Hóa đổ cồn lên vết thương sau đó lấy bông băng chà sát lên để chùi đi vết máu. Nghe thằng Tư hỏi, lão ngẩng đầu, nhíu mày trả lời.
– Hôm nay đi làm gặp trúng thằng khách bị điên. Tao tức quá nên đấm vài cái, mẹ nó chứ, ai mà biết tấm gương tao bỏ mấy trăm ra mua mà lại dễ bị vỡ thế. Chắc chắn là đám kia lừa hàng giả rồi.
Lão Hóa bày ra bộ dạng tức giận làm hai thằng kia không là đúng hay giả. Nhìn vẻ mặt của bọn nó, lão cũng cau mày, hiện tại lão không thể nói cho bọn nó biết là thứ ở trong tấm ảnh kia xuất hiện được. Bọn nó làm cho lão, ăn của lão, nợ tiền lão, nếu bọn nó chạy vì sợ thì lão biết lấy đâu mà đòi. Nếu là đứa khác thì lão đã đòi tiền rồi, nhưng với hai cái thằng đổ không ra một đồng kia thì sợ là chịu thôi. Bọn nó nhát gan như vậy, nếu biết chuyện này nhất định sẽ chạy trốn, đến lúc đó lão sẽ bị lỗ vốn mất.
Lão Hóa tiếp tục nói.
-Mẹ nó, lần sau thằng kia còn dám gọi điện thoại thuê thì cứ tắt máy cho tao. Không nhận.
Thằng Tư và thằng Thẹo quan sát một hồi, thấy lão Hóa đang tức thật thì mới thở phào. Không phải bọn nó nhạy cảm mà kể từ khi tấm ảnh kia được đem về nhà thì bọn nó cứ thấy hoảng loạn. Người ta nói không nên chụp ảnh nơi có người chết, ấy thế mà đằng này lão lại chụp và đem hình kia về thẳng nhà ở, sao bọn nó không sợ cho được chứ.
Thấy lão Hóa định chửi tiếp thì thằng Tư liền nịnh nọt.
-Đại ca, khách thì cũng có khách này, khách nọ. Anh yên tâm, lần sau mà thấy số của nó là bọn em sẽ tắt thắng tay. À không, em đi chặn số của thằng chó kia liền đây.
Vừa nói, thằng Tư vừa chạy đến điện thoại loay hoay. Đoán chừng là nó chặn số của khách thật. Lão Hóa thấy một màn này thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ở sâu trong tâm lão, nói cho bọn nó biết chuyện này sợ bọn nó chạy trốn chỉ là một phần, lão còn sợ mình phải sống một mình ở trong ngôi nhà này nên mới giả bộ như vậy.
Thằng Thẹo cười cười.
-Đại ca, giờ tấm gương đó phải làm sao? Em thấy còn xài được, hay là để đó xài tạm đã…
-Tháo xuống đi. Ngày mai đi mua gương mới, loại tốt cho tao.
Chưa chờ thằng Thẹo nói xong thì lão Hóa đã cắt đứa. Mẹ nó, lão vừa gặp thứ kia ở trong gương thì làm sao có thể để nó lại ở trong nhà của mình được chứ. Lão phải gỡ ra đem đi vứt, tốt nhất là vứt thật xa để tránh bị xui xẻo.
Thằng Thẹo bị chặn họng thì phải ngậm miệng. Nó gật đầu một cách ngoan ngoãn, giờ nó biết lão còn đang tức không nên chọc giận nên chỉ có thể im lặng nhận lệnh.
Cả căn phòng giờ đã không còn ai nói chuyện, lão Hóa thì đang băng tay, thằng Thẹo vào nhà vệ sinh tháo gương xuống, còn thằng Tư thì sau khi chặn số tên khách hàng ngày hôm nay xong liền trở về ghế ngồi nhìn lạc Hóa. Tuy cả ngày hôm nay làm việc có chút mệt mỏi nhưng phải nhường nhà vệ sinh cho thằng Thẹo trước, còn nó thì ngồi nói chuyện với lão Hóa.
Nhưng ngồi cả buổi lão cũng không nói một câu nào. Không biết qua bao lâu, sau khi băng bó vết thương xong thì lão đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng hỏi.
-Ê Tư, hôm bữa mày có cho tao một lá bùa phải không? Tao làm rơi ở chỗ nào rồi ấy mà tìm mãi không ra, mày có thể cho tao một cái khác được không?
Thằng Tư nghe lão nói thì sờ lên trên cổ, nó do dự.
-Đại ca, hay là anh đi xin một lá khác đi. Em sợ…
Mẹ nó chứ, nó cũng sợ ma mà. Lá bùa như thứ trấn an tinh thần của nó thì sao có thể nói cho làm cho một cách dễ dàng như vậy được.
Lão Hóa cau mày, không vui nói.
-Tao bận bịu nhiều việc, làm gì có thời gian đi xin bùa hả thằng kia? Còn mày lại khác, mày ít việc hơn tao mà, lúc nào đi chẳng được.
Lão khó chịu lườm nó một cái sau đó tiếp tục.
– Với lại ảnh là do tao chụp, mày có làm khỉ gì đâu mà sợ chứ? Lá bùa mày đeo trên cổ cũng không có ích gì, cho tao thì hơn. Ngày mốt tao lại cho mày nghĩ đi xin cái khác.
Ngày hôm ấy, khi lão nhìn qua camera thì thấy hồn ma kia lại không thể đụng vào được thằng Tư mà chỉ có thể đứng hận thù nhìn vào người của nó. Lão nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có lá bùa kia, bà Tám mà đã giới thiệu thì chắc chắn là chỗ uy tín tốt. Lão nghĩ bụng thì lại càng quyết định lấy cho được lá bùa kia hơn, dù gì một đứa ngu như nó cũng không cần đến thứ này đâu.
Thằng Tư càng thêm chần chừ, nó không muốn đưa thứ này cho lão Hóa chút nào. Nhưng mà chọc cho lão nổi giận lên thì nó sẽ sống không yên, còn tiền nợ và lương, còn bao nhiêu thứ khác. Cuối cùng, thằng Tư đành đưa lá bùa cho lão Hóa. Nó có thể đi xin lại được, nhưng công việc này khó khăn lắm mới có được, nó không thể mất được.
Lão Hóa nhìn thấy thằng Tư đưa lá bùa cho mình, trong bụng cười thầm, lão không chút do dự vươn tay cầm lấy. Gật đầu hài lòng.
-Được lắm mày. Sau khi tao đoạt giải, tao sẽ chia cho mày chút đỉnh để trả nợ…
Có lời hứa hẹn của lão Hóa. Thằng Tư mới cảm thấy an ủi được chút ít. Lúc này thằng Thẹo cũng đã từ trong nhà vệ sinh đi ra, thằng Tư liền đứng dậy cầm quần áo chạy vào trong đó.
Lão Hóa cũng không muốn nói chuyện nữa, lão cất kỹ lá bùa vào bọc quần sau đó nhanh chóng đi đến trước máy tính. Tấm ảnh kia coi như không thể sửa thêm được nữa, vậy thì lão đành in ảnh ra cất kỹ cho đến ngày nộp bài thi thôi. Trước kia còn nghĩ muốn sửa nhưng giờ đột nhiên lão cảm thấy để như vậy sẽ chân thật hơn, những người tham gia hiện tại ai mà không chỉnh sửa chứ, lão tin nhất định mình sẽ đoạt giải. Lão Hóa mang tâm trạng vui vẻ lưu tấm ảnh qua bộ nhớ sau đó cất kỹ để ngày mai đem tới xưởng in ảnh. Làm xong xuôi mọi việc lão liền trở về giường của mình nằm lên rồi ngủ mất. Giấc ngủ ập đến rất nhanh chóng, tựa như mọi việc xảy ra tối nay trong nhà vệ sinh đều chưa từng xuất hiện.
Một đem bình yên trôi qua. Sáng ngày hôm sau, lão Hóa dậy sớm chuẩn bị chút đồ đạc để tới xưởng ảnh làm việc. Hai thằng Tư và Thẹo hôm nay không có việc nên lão đoán chừng bọn nó sẽ đi nhậu hay đi đâu đó. Lão Hóa lấy đồ xong xuôi thì mở cửa đi ra ngoài, lúc đi ngang sân lão nhìn thấy tấm gương vỡ bị thằng Thẹo vứt vào một góc. Lão Hóa nhíu mày sau đó xách tấm gương kia bỏ vào cốp xe. Đêm qua thứ kia xuất hiện ở trong tấm gương này, lão phải bỏ nó càng xa càng tốt.
Lão lên xe ngồi, bàn tay bấm trên máy phát nhạc, ngay lập tức những âm thanh dịu nhẹ vang lên làm bao nhiêu sự căng thẳng của lão Hóa dần biến mất. Chiếc xe hơi cũ kỹ dần dần khuất sau những con đường tấp nập nhộn nhịp mà tiến thẳng về bãi rác ở ngoài thành phố. Không biết qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng có thể tới nơi. Lão Hóa nhanh nhẹn bước xuống sau đó lui sau cốp xe lôi tấm gương kia ra mạnh mẽ vứt vào một chỗ bẩn thỉu.
Khi tấm gương kia chạm vào mặt đất, tiếng vỡ vụn lớn vang lên khắp cả khu rác thải yên tĩnh. Lão Hóa nhìn nó không còn hình dạng nữa thì mới yên tâm trở về xe sau đó lái về thành phố. Lão nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt trở nên thâm độc, tấm gương kia, lão phải phá, phá nát nó…
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
rùng rợn qúa bạn ơi
ớn quá
đọc 12h mới phê
truyện đỉnh vậy
lưu về đọc thôi
nhìn ảnh hết hồn à
tham khảo
xuất sắc luôn
lưu về đọc thôi
xuất sắc luôn
xuất sắc luôn
truyện kinh vậy
10 điểm không có nhưng
ra nhiều phần nhé
10 điểm không có nhưng
nhìn ảnh hết hồn à
đọc 12h mới phê
truyện kinh vậy