Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 6] ☠️☠️
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Lão ngồi trên ghế nghĩ mãi nhưng cũng không thể lí giải được cái gì. Một mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ, tâm trạng của lão nặng nề và sống lưng lại càng lạnh lẽo hơn. Không biết qua bao lâu, khi đã thấy bản thân mình đã đủ tỉnh táo thì lão Hóa mới xoay người mở màn hình máy tính lên xem xét. Nhưng khác với lúc nãy, giờ bức ảnh này đã trở lại bình thường, mấy tiếng kêu kia chưa từng xuất hiện, thậm chí giọt máu ở dưới sợi dây cũng không còn. Cả tấm ảnh yên tĩnh như khi thằng Thẹo vừa mới chụp xong.
Lão Hóa đưa bàn tay khẽ sờ lên màn hình máy tính một cách nhẹ nhàng nhưng cũng không có phản ứng kì lạ nào. Lão Hóa thở phào, tự tìm cho bản thân mình một lí do để an ủi. Chắc là do lão mấy hôm nay làm việc quá sức và mệt nhọc nên mới có ảo giác đáng sợ như vậy thôi. Chứ tấm ảnh này thì làm sao có thể phát ra tiếng động được chứ? Lão Hóa sờ một lúc, thấy nó vẫn bình thường thì mới yên tâm thở phào. Lão bắt tay vào công việc chỉnh ảnh một cách chăm chú.
Những thanh chữ tiếng Anh hiện ra liên tục trên màn hình, mỗi lần lão Hóa nhấp vào dòng chữ nào thì tấm ảnh lại thay đổi một cách nhẹ nhàng hơn. Ánh sáng yếu ớt bị lão chỉnh cho trở nên mờ ảo, riêng cặp mắt oán hận của cô lại được lão Hóa làm cho nổi bật, đặc biệt là sợi dây thừng đang treo trên cột nhà kia, lão làm cho nó chéo ngang tựa như đang lung lay. Mọi thứ đều được lão Hóa sửa một cách thật cẩn thận, đối với lão đây là vật quý thì làm sao mà dám xề xòa cho được.
Gần nữa tiếng đồng hồ trôi qua, lão cũng chỉnh được khá khá chỗ trong bức ảnh. Cổ của lão đau nhức, cái lưng cứng ngắc như bị ai đóng chặt trên đó. Lúc lão tính làm tiếp thì cửa phòng mở ra, hai thằng kia trở về cùng với một hộp cháo lòng thơm nứt mũi. Thằng Tư đi kiếm cái bát lớn đổ ra, sau đó đưa sang cho lão Hóa.
-Đại ca, bọn em có mua đồ ăn sáng cho anh đây này. Ra ăn một chút rồi làm tiếp công việc.
Lão Hóa nghe nói thì bất giác nhìn lên trên đồng hồ. Không biết từ bao giờ mà kim đồng hồ đã điểm mười giờ sáng, lão cũng cảm thấy có chút đói bụng nên đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Hai thằng Tư, Thẹo thấy vậy thì cũng ngồi xuống theo. Bọn nó nhìn nhau sau đó sau đó thằng Tư bỗng chốc hỏi.
-Đại ca, anh chưa đi đăng kí tham gia cuộc thi à? Em nghe nói sáng nay là hạn cuối đăng kí rồi mà…
Lão Hóa đang húp cháo thì giật mình nhìn bọn nó. Sáng nay gặp phải cái chuyện tấm ảnh nên lão suýt nữa quên mất, tối qua lão đã dự định hôm nay sẽ đi, không ngờ lại bị ảo giác nhìn thấy sợi dây thừng trong bức ảnh động làm quên mất chuyện quan trong. Lão Hóa không trả lời bọn nó mà gật đầu vài cái, sau đó nhanh chóng ăn hết to cháo của mình.
Xong xuôi, lão thay quần áo rồi ra ngoài lái chiếc xe hơi cũ kỹ của mình đi đến địa điểm đăng kí cuộc thi ảnh tâm linh. Địa điểm diễn ra cuộc thi lần này chính là ở một hội trường gần trung tâm thành phố, nhà của lão cũng không xa lắm nên rất nhanh liền có thể đến nơi. Giữa dòng người qua lại, lão Hóa chậm chạp bước xuống xe vào rồi đi thẳng đến chỗ đăng kí tham gia. Hôm nay là thứ bảy, lão cứ nghĩ cuối tuần thì sẽ ít người đến đăng kí, nhưng mà không ngờ người lại càng nhiều, mà đa số lại là nhiếp ảnh trẻ tuổi.
Lão Hóa nhìn qua đã rất già nên khi lão bước vào thì thường xuyên bị những ánh mắt tò mò của đám người trẻ tuổi lướt qua đánh giá, thậm chí một số kẻ còn mang theo sự khinh thường khi nhìn lão. Ở trong giới, danh tiếng của lão vốn dĩ đã không lớn, giờ lại gặp toàn những người mới chập chững vào nghề thì ai nhận ra được lão chứ? May mắn người giúp đăng kí là chỗ quen, nếu không lão thật muốn chui mặt xuống dưới đất. Ai ai ở đây cũng mang theo tâm trạng muốn học hỏi, nhưng mà lão nhìn một phát đã biết đám này muốn chiến thắng như thế nào. Người trẻ mà, ai lại chẳng hiếu thắng chứ?
Lão Hóa bĩu môi, nhìn người ghi danh kí tên. Sau đó cũng không chờ thêm một giây phút nào nữa mà đi thẳng ra chỗ để xe, lái xe trở về nhà ở của mình. Lúc lão về đến nơi thì đã quá buổi trưa, lão Hóa nhìn vào trong phòng thì không thấy hai thằng kia, nhưng đổi lại cái máy tính của lão lúc này đã bị dán đầy những lá bùa kì lạ, thậm chí ở chỗ đặt bàn phím còn có một cái bát nhang đang cháy dở, tro tàn cũng ít. Theo như lão đoán thì có lẽ tụi này đã thắp lúc lão đến hội trường ghi danh, giờ chắc bọn nó chạy đi đâu mất rồi.
Lão Hóa ăn sáng trễ nên giờ cũng không đói cho lắm. Lão cần phải sửa ảnh cho xong nên nhanh nhẹn tháo hết những thứ dán trên máy tính ra, cái bát nhang bị lão vứt vào một góc xó dưới chân. Làm xong xuôi, lão mở máy tính lên để tiếp tục công việc giang dở của mình. Nhưng khi màn hình chiếu lên tấm ảnh thì những thứ lúc sáng lão chỉnh đã biến mất, chỉ còn lại tấm hình như lúc ban đầu chụp về, hiệu ứng đều đã bay khỏi tấm ảnh.
Lão Hóa nhìn tấm ảnh, lão nhớ rõ là sáng nay lão đã lưu tấm ảnh vào bộ nhớ của máy tính rồi. Còn để đề phòng bất trắc, lão thậm chí còn lưu và sao chép ra mấy bản, thế nhưng giờ kiểm tra từng cái thì không hề có tấm ảnh nào có hiệu ứng lão đã sửa. Hai thằng Tư và Thẹo chắc chắn không dám xóa ảnh của lão đi đâu, vậy rốt cuộc là vì sao chứ? Trong đầu của lão lúc này lóe lên bao nhiêu suy nghĩ đáng sợ, nhưng lão lại không dám tưởng tượng theo hướng đó. Lão sợ một khi mình cũng sợ hãi thì tấm ảnh này chắc chắn sẽ bị xóa đi, khi đó lão lấy gì nộp cho cuộc thi ảnh, lấy gì để lấy lại danh tiếng và tiền tài cho bản thân.
Lúc này, cặp mắt lão Hóa đen ngòm, gương mặt hốc hác như kẻ vừa chết đi sống lại, ban đêm nếu như nhìn thấy lão thì chắc chắn ai cũng sẽ phải hét lên vì hoảng hốt và rùng mình. Bởi vì lão hay ở trong phòng và ghét ánh sáng nên rất ít khi mở cửa ra, giờ phút nào trong phòng chỉ lờ mờ một ít ánh sáng. Không biết qua bao lâu, trái tim đập mạnh nãy giờ cũng được yên tâm hơn một chút. Lão như có như không nhìn những sợi tóc đen dưới đất, lão không biết mấy sợi tóc này từ đâu mà có, nhưng rõ ràng là lão đã dọn dẹp hết rồi. Mà cả hai thằng kia cũng nói không đem gái về nhà.
Lão Hóa khom người nhặt hết các sợi tóc rồi đặt lên trên bàn, gương mặt khẽ nhăn nhó. Mấy sợi tóc này nhìn qua thì khá mượt mà, thế nhưng khi sờ vào mới biết nó thô ráp như thế nào, ngọn tóc cứng ngắc như một sợi dây bị ngâm nắng ngâm mưa lâu ngày. Lão khẽ gõ bàn tay lên mặt bàn, đôi mắt liếc sang cái camera từ không xài của mình. Nếu như đặt cái này ở trong phòng, vậy thì lão có thể quan sát được hết thảy tất cả mọi thứ ở đây.
Lão Hóa tuy nghĩ vậy nhưng vẫn có chút chần chừ, sau một lúc tính toán thì cái sự tò mò ở trong lòng lão cũng đã chiến thắng. Lão nhanh nhẹn tắt máy tính, sau đó đi lấy cái camera lắp rắp vào một góc tối có thể chiếu thẳng vào đối diện máy tính, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ cả căn phòng ngập trong bóng tối.
Lắp đặt xong xuôi, lão Hóa cầm điện thoại chỉnh lại một lần nữa. Sau khi thấy mọi thứ đã ổn thì lão mới thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ cần thứ kia xuất hiện thì sẽ bị lão quay hết được. Lão Hóa nhớ rõ, cái thứ kia chỉ xuất hiện khi không có ai ở nhà. Thế nên lão liền thay quần áo, sau đó cuốc bộ đến quán cà phê gần nhất để ngồi đó xem video.
Đến quán cà phê, lão tìm một góc khuất và tối sau đó yên lặng bật máy điện thoại lên. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lão chính là căn phòng đen tối mù mịt, lão Hóa chỉnh ánh sáng lên một chút thì mới thấy rõ được nhiều thứ trong phòng của mình. Lão mang theo tâm trạng chờ đợi và háo hức, lão cũng không biết mình đang háo hức vì cái gì, nhưng nghĩ đến đoạn video có thể quay được thứ gì đó liên quan đến tâm linh và bí ẩn thì lão liền như có sức sống.
Lão Hóa mở điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng cũng không thấy thứ gì kì lạ. Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại bỗng nhiên rung lên, tiếp theo đó là hình ảnh thằng Tư xách một túi đồ về. Nó cũng không làm gì mà cứ như thường lệ leo lên giường bấm điện thoại, thậm chí cả đôi tất cũng không thèm tháo ra. Lão Hóa bất giác nhíu mày, lão ra ngoài là để chỗ đó không có ai để tiện theo dõi. Thế mà thằng Tư lại về nhà vào lúc này, lão Hóa tức giận đưa chân đưa cẳng đạp mạnh lên ghế. Tiếng kêu cọt kẹt vang lên khiến mọi người có mặt trong quán nhìn về phía này, lão Hóa nhíu mày, sau đó muốn gọi người đến để tính tiền ly cà phê. Nhưng khi lão vừa định làm như vậy thì bất ngờ điện thoại của lão lóe lên, hình ảnh nãy giờ và thằng Tư lúc ẩn lúc hiện như đang bị nhiễu sóng. Lão tập trung nhìn vào màn hình, camera của lão không thể bị hư được nên chắc chắn là ở nhà có chuyện xảy ra rồi.
Lão Hóa vội vàng chỉnh lại một số thứ trên điện thoại, không biết hình ảnh mờ ảo mới dần dần hiện ra
Cánh cửa căn phòng vẫn còn đang nữa khép nữa mở, ấy thế mà từ khi thằng Tư bước vào nhà vệ sinh lại chậm chạp khép lại. Trong phút chốc, mọi thứ đều bị bóng tối bao trùm, căn phòng vốn dĩ trong mắt lão Hóa bình thường giờ lại trở nên có chút lạnh lẽo. Lão Hóa quan sát một cách chăm chú, camera đối diện với máy tính trên bàn lại càng hiện ra rất rõ ràng, mọi chi tiết gần như hiện ra trong não của lão. Lão Hóa nín thở, lúc lão đang cố gắng tìm ra một thứ gì đó khác biệt thì máy tính của lão bỗng nhiên lóe lên. Màn hình đang tắt tối thui giờ lại lập lòe ra ấy sáng, ngay khi màn hình sáng lên thì tấm ảnh kia lập tức hiện ra. Tuy chỉ qua camera nhưng lão cũng đã đủ nghe thấy tiếng cọt kẹt quen thuộc ấy, cái tiếng động mà hôm ấy lão nhìn thấy sợi dây thừng trong tấm ảnh chuyển động. Lão Hóa trợn mắt, ở phía đối diện máy quay, cặp mắt của cô gái trong tấm ảnh lóe lên sự oán hận. Ngay khi lão muốn xem tiếp thì màn hình điện thoại lại bắt đầu tắt ngụm, sau đó lại bật lên rồi tắt liên tục. Cứ diễn ra y như vậy, không biết qua bao lâu màn hình lại sáng lên hình ảnh của căn phòng. Dưới ánh sáng lờ mờ, lão nhìn thấy bóng dáng của một cô gái, cô ta mặc áo dài màu trắng, mái tóc đen che cả gương mặt, đôi môi trắng bệch có một ít máu.
Cái thứ trong điện thoại giống y chang thứ lão nhìn thấy trong ngôi nhà hoang kia. Trong bất giác, cặp mắt của cô gái nhìn thẳng về phía camera của lão Hóa, sau đó nở ra một nụ cười quái dị, cả bóng dáng kia nhẹ nhàng di chuyển về phía ống kính, gương mặt đáng sợ kia đến lại gần trước máy quay, nó phóng lớn ở trong màn hình. Lão Hóa thấy một màn này mà suýt run tay vứt thứ mình đang cầm. Trong lòng lão hoảng loạn, cái ánh mắt kia thật sự như muốn khắc sâu vào trong tâm trí của lão.
Lúc này lão Hóa lấy hết can đảm để nhìn lại, ngón tay nhấn trên nút quay lại hết tất cả. Đồng thời, cái gương mặt bên kia lại chảy ra rất nhiều máu, khi gương mặt tiến lại gần thì máu dính lên máy quay một cách loang lỗ. Giọng nói khản đặc và thề thào vang lên.
-Cút…cút đi. Tao phải giết, phải giết chết bọn mày… Dám, dám bắt tao ở đây, giết chết bọn mày…
Âm thanh mang theo sự lạnh lẽo. Lão Hóa có mấy lần nhịn không được mà tắt điện thoại đi, nhưng khi màn hình được bật lên thì vẫn chính là một hình ảnh đó. Số thời gian tiếp tục nhảy, cô gái trong màn hình kia lại càng trở nên đến đáng sợ, bao nhiêu tiếng nói từ trong điện thoại mang theo hận thù vang lên.
– Giết chết bọn mày, dám bắt tao ở đây…
-Mau thả tao ra, a a a….
-Giết chết, giết chết bọn mày…
-A, a….
Bao nhiêu tiếng kêu gào, tiếng la hét vang lên. Ấy thế mà thằng Tư ở trong nhà vệ sinh vẫn không có một chút động tĩnh nào, lão Hóa càng nhìn càng sợ, chẳng lẽ ngoại trừ lão thì không ai nhìn thấy được hồn ma này sao? Bao nhiêu suy nghĩ hiện ra trong đầu của lão Hóa, nhưng hiển nhiên sự sợ hãi cũng không bằng được sự tò mò và hưng phấn trong lòng. Lão sợ vì lần đầu được thấy ma, còn tò mò và hưng phấn chính là suy nghĩ của lão sau khi đăng hết thứ này lên mạng. Danh tiếng và tiền tài sẽ thuộc về lão. Bao nhiêu kẻ khinh thường lão sẽ phải nhìn lão bằng ánh mắt hâm mộ. Một người luôn bị kẻ khác chế giễu như lão thì sự thành công và tiền tài mới chính là thứ quan trong nhất trong mắt của lão.
Cô gái với gương mặt rùng rợn vẫn nhìn chằm vào ống kính, những từ ngữ lạnh lẽo cứ gào rít rồi vang vào lỗ tai của lão Hóa. Giờ phút này, cả người lão cũng cứng ngắc, không biết tại vì sao nhưng lão cứ có cảm giác ớn lạnh như thể cái thứ kia đang trực tiếp nhìn mình. Cảm giác này y chang đêm ấy, cái đêm mà lão phải đối mặt với sự chết chóc, bị hồn ma bóp cổ đến suýt chết trong nhà hoang.
Lão Hóa nhìn video mình đã quay đủ thì bấm nút dừng lại, rồi cẩn thận lưu vào bộ nhớ. Xong xuôi, lão mới ngồi ngẩn ngơ nhìn bầu trời, dù rằng lão biết việc mà mình đang làm hiện tại sẽ mang đến nhiều lợi ích cho lão nhưng ở sâu trong tim lão vẫn có chút sợ hãi, cứ cảm thấy chuyện này sẽ đem đến việc xấu cho mình. Lão Hóa chậm chạp uống ly cà phê, màn hình điện thoại vẫn tiếp tục quay nhưng lão không để ý. Trong đầu lão lúc này chỉ đang nghĩ cách nhanh chóng đem tấm ảnh đi nộp cho khỏe, cũng là phòng bị thứ kia sẽ bất thình lình xuất hiện và hại mình. Nhưng mà thời gian nộp ảnh dự thi còn hơn một tháng nữa, lão nên in tấm ảnh ra rồi dán bùa lên hay để trong máy tính đến gần ngày dự thi rồi mới lấy ra. Bao nhiêu suy nghĩ hiện ra ở trong đầu của lão Hóa, không biết qua bao lâu lão mới thở dài. Mẹ nó chứ, đêm ấy ở trong nhà hoang nó có thể hại mình là vì đó là nơi nó treo cổ chết, nhưng mà đây là nhà của lão, thứ kia có thể làm được cái gì chứ.
Lão Hóa lẩm bẩm nhỏ giọng.
-Dù gì cũng chỉ một tháng. Đợi tao nộp mày xong rồi thì không còn quan hệ gì cả…
Tấm ảnh nộp dự thi sẽ được giữ lại để trưng bày. Đến lúc đó nếu muốn hại thì nó cũng hại người ở chỗ đặt nó, lão không có liên quan, mà tiền thưởng và giải thưởng lão cũng đã lấy xong rồi. Sau đó lão và tấm ảnh kia không còn chút quan hệ nào cả. Nghĩ vậy lão Hóa càng yên tâm hơn, lão liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Không biết từ lúc nào mà thằng Tư đã nằm trên giường, bóng dáng của cô gái kia cũng không còn đứng sát ống kính nữa mà hiện tại đã đứng bên cạnh giường của thằng Tư, cặp mắt đáng sợ kia nhìn chằm chằm vào người của nó, nhưng mà hình như thằng Tư vẫn không biết gì, nó vừa hát vừa ăn bịch snack của mình, ngay cả một phản ứng cũng không có.
Lão Hóa như muốn chứng thật suy nghĩ ma quỷ không thể làm hại con người nên cũng không gọi điện thoại nhắc nhở thằng Tư. Lão im lặng quan sát, nhưng qua một hồi lâu hồn ma kia ngoại trừ nhìn chằm chằm thằng Tư thì cũng không làm gì. Mỗi khi lão cứ tưởng nó sẽ giết thằng Tư thì thứ kia lại di chuyển vòng vòng qua lại cái giường, cứ như muốn đụng vào nhưng không thể làm được. Lão Hóa nhìn thấy cảnh tượng này, lão đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước hai thằng kia đi xin bùa về phòng thân, bọn nó cũng đưa cho lão một tấm nhưng đã bị lão vứt đi. Vậy có nghĩa là chỉ cần có bùa trong tay thì thứ kia sẽ không làm gì được bọn họ sao?
Lão Hóa nghĩ vậy thì thấy yên tâm hơn. Thời gian cứ thế trôi qua, màn hình điện thoại cứ nhấp nháy dãi số nãy giờ lão bật camera lên, nhìn thấy đã nhảy hơn một tiếng thì lão Hóa định bụng tắt máy đi, nhưng khi lão định tắt thì cái bóng kia chợt lóe lên sau đó cũng biến mất. Máy tính của lão lập lòe vài cái rồi tắt ngụm như ban đầu. Mà cả quá trình này diễn ra, người thanh niên nằm trên giường không hề hay biết một chút nào.
Lão Hóa dứt khoát tắt điện thoại. Lúc đầu có chút sợ nhưng giờ thấy tốt hơn rồi, trong lòng tự an ủi bản thân, sau khi nộp tấm ảnh đi thì sẽ không còn việc của lão nữa. Cuộc sống tốt đẹp còn đang đợi thì làm sao lão có thể vì một thứ kia mà phá hoại chứ.
Lão Hóa mỉm cười. Lão thanh toán tiền cà phê sau đó đi bộ về nhà của mình.
Lúc lão về đến nhà thì thằng Tư vẫn còn nằm trên giường, thấy lão nhìn mình bằng đôi mắt kì lạ thì nó liền lắp bắp hỏi.
-Đại, đại ca? Có chuyện gì sao? Em làm sai cái gì à?
Thằng Tư tự ngẫm nghĩ. Mấy hôm nay nó ngoại trừ ra ngoài làm việc thì cũng không đi đâu nữa, thậm chí cũng không có đi nhậu, sao lão lại nhìn nó bằng ánh mắt đáng sợ như vậy được chứ? Cái ánh mắt kia mang theo sự tò mò và tùy tòi tựa như thấy con mồi của mình. Mỗi khi bọn nó tìm ra địa điểm thích hợp thì lão Hóa cũng nhìn bằng ánh mắt như vậy. Thằng Tư rùng mình một cái.
Lúc này lão Hóa mới lên tiếng hỏi.
-Thằng Thẹo đâu rồi, sao hôm nay tao không nhìn thấy nó?
Thằng Tư nuốt nước bọt, ngoan ngoãn trả lời.
-Hôm nay nó có đơn hàng, đại ca quên rồi sao?
Lão Hóa suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hôm nay có đơn chụp hình đám cưới của người quen, lão nhờ thằng Thẹo đi chụp. Kỹ thuật của nó cũng rất tốt nên lão mới bảo nó đi, thuận tiện học hỏi.
Lão Hóa lúc này mới quay người đi về phía máy tính của mình.
Thằng Tư nhìn theo gãi đầu. Hôm nay lão Hóa có chút lạ lùng, nó cứ thấy sợ sợ.
Bỗng nhiên, lão Hóa quay đầu về phía thằng Thẹo, hỏi một câu.
-Mấy lá bùa hôm trước bọn mày xin chỗ nào về thế?
Thằng Tư nhanh miệng nhanh mồm đáp.
-Là bọn em hỏi bà Tám, vị thầy pháp này nghe nói rất được tôn trọng nên bọn em mới đi xem thử. Thầy ấy cho bọn mấy lá bùa phòng thân…
Nói đến đây, thằng Tư vội vàng nói tiếp.
-Đại ca, anh hỏi chuyện này làm gì thế ạ?
Tấm ảnh kia chụp lại hồn ma, đại ca lại bất ngờ hỏi như vậy, chẳng lẽ đại ca thấy ma hay sao? Ý nghĩ này chợt nãy ra khiến thằng Tư sợ hãi hơn. Lão Hóa trước giờ có tin vào mấy chuyện này đâu, sao tự nhiên lại hỏi về bùa chú…
Lão Hóa thấy gương mặt của thằng Tư dần trắng bệch thì qua loa giải thích.
-Tao thấy lạ nên hỏi thôi. Thời nào rồi còn tin vào mấy thứ đó chứ? Đúng là điên mà.
Lão Hóa nói xong liền ngồi xuống mở máy tính lên. Tấm ảnh yên tĩnh nằm trên màn hình, lão Hóa nhìn nó, khóe môi nở ra một nụ cười tham lam. Hiện giờ, lão chỉ cần có nó mà thôi…
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
truyện kinh vậy
quá đỉnh
rùng rợn qúa bạn
tương tác
đọc 12h mới phê
lưu về đọc thôi
lưu về đọc thôi
nhìn ảnh hết hồn à
quá đỉnh
vừa đọc xog luôn
lưu về đọc thôi
tương tác
đọc 12h mới phê
ớn quá
truyện đỉnh vậy
xuất sắc luôn
lưu về đọc thôi
đọc 12h mới phê
rùng rợn qúa bạn ơi