Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 4] ☠️☠️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

“Choang…”

Ống kính máy chụp ảnh của lão Hóa bất ngờ vỡ vụn nát bét rồi rơi mạnh xuống đất. Ánh mắt lão trở nên giận dữ, lão đưa tay đưa chân muốn đạp, muốn vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo đặt ở trên cổ của mình, nhưng dù lão có làm gì thì bóng dáng kia vẫn cứ yên lặng bóp cổ lão. Lão càng động mạnh thì bàn tay kia càng bóp chặt, đến giờ phút này thì trong đầu của lão đột nhiên hoảng hốt, lão cảm thấy như người của mình đang bị treo cổ ở trên một sợi dây, tuyệt vọng nhìn cái chết đang đến gần mình.

Lão Hóa khó thở, miệng mấp máy.

-Thả…tao, tao…ra. Mẹ mày, thả, thả tao ra…

Đáp lại lão chính là đôi mắt đầy tia máu và oán hận. Bóng dáng ở phía đối diện nhe hàm răng dính máu ra, giọng lạnh băng tiếp tục vang lên bên tai của lão.

– Cút, cút đi… Chết, chết đi…

Mấy thứ âm thanh đó cứ vang vọng bên tai như một lời nguyền của quỷ dữ. Lão Hóa lúc này mới biết được sự nguy hiểm của ma quỷ mà người ta thường hay nói. Thế nhưng, lão chỉ đến đây chụp ảnh thôi chứ có phải muốn đốt nhà hoang này đâu mà nó muốn giết chết lão chứ.

Lúc lão Hóa còn đang suy nghĩ ngu dốt muốn tìm cách trốn thì đột nhiên bàn tay ở trên cổ lão càng bóp mạnh thêm sau đó cả người lão bị nhấc hỏng khỏi mặt đất, hai chân chơi vơi giữa không trung. Lão Hóa giật mình, hai mắt trợn lên không thể tin nổi. Cô ta sẽ giết lão, cô ta nhất định là đang muốn giết lão. Không khí dần bị rút cạn, hai mắt dần bị mờ đi và mất đi ý thức. Lão Hóa cắn mạnh một cái vào môi để giữ lại tỉnh táo, cặp mắt lão chợt lóe lên, không biết từ lúc nào mà lão lôi từ trong túi ra con dao gấp khi nãy rồi đâm mạnh xuống cánh tay đang chộp trên cổ của mình.

“Phập…”

“Răng rắc, răng rắc…”

Hàng loạt tiếng động vang lên. Khi lão Hóa nghĩ rằng cánh tay kia sẽ buông mình ra trên mặt đất, nhưng không ngờ rằng nó vẫn nắm chặt cổ của lão như thường, thậm chí còn mạnh hơn. Ở khoảng cách gần như vậy, lão nhìn thấy con dao mình đâm trên tay của cô gái kia đang dần bị lún vào da thịt, nhưng lại không hề có một chút máu nào chảy ra. Nụ cười trên mặt cô ta vẫn kinh khủng như vậy, cặp mắt oán hận như muốn nuốt chửng linh hồn của lão vào trong đó. Lão Hóa bàng hoàng, trong phút chốc cả người quên mất vùng vẫy.

Cửa sổ dần dần mở toang ra, lão nhìn thấy cánh đồng đan xen với những ngôi mộ ở bên ngoài. Tuy rằng không thể nhìn thấy thằng Thẹo nhưng lão biết nó vẫn còn ở ngoài đó, đợi để chụp ảnh. Suy nghĩ của lão Hóa dần dần mờ đi, ý thức bảo lão phải thanh tỉnh nhưng hơi thở của của lão cũng dần dần yếu ớt. Lúc này, cánh tay đang đang nắm chặt mới buông lão ra khiến cả người lão ngã uỵch ở trên mặt đất. Lão Hóa nằm thoi thóp như con cá bị vớt lên cạn, lão thật sự muốn chạy nhưng mà không đủ sức. Lại nhìn cái máy ảnh đã vỡ tan tành, trong đầu lão lúc này thật sự muốn chụp được cảnh tượng này. Lão thật sự hối hận, nếu như biết trước thì lão đã đi xin bùa về để bảo vệ bản thân của mình rồi.

Bóng dáng của cô gái kia lúc này đã không còn đứng trước mặt lão nữa mà chậm chạp di chuyển đến phía dưới sợi dây thừng đang treo. Cánh tay còn đang bị cắm dao vuốt ve trên sợi dây một cách nhẹ nhàng như thể sợ hư hỏng. Sợi dây nãy giờ vốn dĩ nằm im giờ lại rung mạnh lên.

Lão Hóa mở lớn hai mắt nhìn cảnh tượng này, trái tim lão đập mạnh hơn bất cứ lúc nào. Trong đầu lão chỉ có một suy nghĩ, đó là nếu như chụp được cảnh này thì giải thưởng chắc chắn sẽ thuộc về lão thôi. Nhưng mà giờ mạng sống còn khó giữ thì làm sao mà lão có thể chụp được chứ. Cô ta lại đang ôm sợi dây kia, lão nhìn một lúc rồi lồm cồm bò dậy muốn chạy ra ngoài cửa.

Thế nhưng khi lão ra đến cửa thì cửa lại không mở ra. Lão nhớ lúc nãy khi nó đóng lại vẫn còn mở ra được mà, sao giờ lại đống chứ.

Lão Hóa lẩm bẩm.

-Không thể nào. Mẹ nó, mở ra cho tao xem nào…

Nhưng đáp lại lời của lão chính là cửa không nhúc nhích lấy một cái. Khi lão đang loay hoay thì sau lưng lão chợt lạnh lẽo như có thứ gì đó tới gần. Lão Hóa nuốt nước bọt quay đầu lại nhìn, nhưng bóng dáng kia vẫn đang vuốt sợi dây mà không đến gần lão chút nào.

Lão Hóa nuốt nước bọt, trong lòng chửi thầm mấy câu.

“Răng rắc, răng rắc…”

Lão Hóa tiếp tục mở cửa, nhưng khi lão đang mãi loay hoay thì ở sau lưng có tiếng động vang lên. Lúc này lão không chút chần chờ mà quay đầu lại nhìn, cảnh tượng sau lưng khiến da gà lão Hóa nổi lên nhiều hơn.

Cái bóng trắng kia vẫn đưa lưng về phía lão, thế nhưng cái đầu lại từ từ xoay về phía của lão, cái đầu kia cứ thế mà vặn tréo lại một cách kinh dị, tiếng động kia là tiếng xương cốt bị bẻ gãy. Cô gái kia mỉm cười, trên khóe mắt vẫn còn ít máu, cô ta khàn khàn giọng.

-Phá, phá…Giết chết, giết chết…

Lão Hóa bỗng nhiên nhớ tới lời của bà Tám và đám bạn làm chung nghề với mình. Không nên trêu ghẹo ma quỷ, nếu không sẽ phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng. Người chết vì treo cổ, thứ mà con người không nên đụng vào nhất chính là sợi dây họ dùng để kết thúc mạng sống của mình. Những người sống ở vùng cao thậm chí còn không dám đốt, thế mà lúc nãy lão lại muốn cắt đứt sợi dây kia.

Lão Hóa ép lưng vào cửa, cả người run lên.

-Đừng, đừng giết chết tôi. Tha, tha cho tôi đi…

Nhưng mà đáp lại lời của lão chính là bóng trắng kia tới gần, lão đứng sát như vậy liền cảm thấy sự lạnh lẽo kia, con dao đang lún trong da thịt kia rơi xuống đất từ lúc nào không biết.

Từng bước…

Từng bước một…

Bóng của cô gái kia càng gần. Lão Hóa càng nhận thấy chết sắp cận kề bản thân mình.

-Giết, giết chết…

Giọng nói khản đặc vang lên. Gió rít gào qua cửa sổ, ánh sáng lờ mờ chiếu vào gương mặt tái nhợt của bóng dáng đó. Bàn tay của cô ta đưa ra hướng về phía mặc của lão Hóa, lão Hóa nhắm mắt. Chân gần như bị đóng đinh tại chỗ, không còn đủ sức lực để chạy.

Ngay lúc lão nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây thì bỗng nhiên cánh cửa bị đây ra. Tiếp sau đó là tiếng nói quen thuộc.

-Đại, đại ca. Anh có đây không?

Lão Hóa giật mình. Là giọng của thằng Tư, khi nãy nó chạy rồi mà sao giờ lại trở về thế. Nhưng mà trong lòng lão mừng thầm, lão né cánh cửa ra rồi mặc cho thằng Tư đi vào. Cái bóng vốn dĩ còn đứng trước mặt và muốn giết lão thì giờ đã biến mất từ lúc nào không biết. Ngay cả một giấu vết cũng không có.

Thằng Tư cầm theo một con dao đi vào, khi thấy lão Hóa, nó run rẩy hỏi.

-Đại ca, con ma kia đâu rồi?

Khi nãy khi nhìn thấy thứ kia nó đã chạy mất rồi, nhưng khi ra đến xe thì nhớ lại lão Hóa vẫn còn ở trong nhà hoang, cuối cùng thì nó quyết định quay lại tìm lão ta. Nhưng mà khi vào nhà hoang thì không thấy thứ kia đâu nữa, chẳng lẽ nó nhìn nhầm sao? Hay là thật sự tồn tại, nhưng sao có thể nhầm được chứ…

Lão Hóa được giải cứu, lão ngồi bệt trên mặt đất thở phì phò, giọng nói có chút yếu ớt.

-Mày, mày tới chậm tí nữa là tao…là tao chết rồi.

Thằng Tư nghe thì hốt hoảng. Nó bước về sau, mắt láo liên nhìn quanh nhà hoang một vòng. Khi phát hiện không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm, đùa, nếu thấy thứ kia thêm lần nào nữa chắc nó chết giả ở đây luôn ấy.

-Đại ca, mình về đi…

-Mẹ mày, về về cái con khỉ.

Lão Hóa chưa chờ thằng Tư nói xong thì đã giận lên mắng một câu. Thế nhưng lão cũng đứng dậy dọn dẹp đồ đạc để trở về, mẹ nó giờ lão cũng không còn to gan để chụp ảnh đâu. Chỉ mong là thằng Thẹo có được kết quả tốt.

Lão Hóa dọn dẹp xong xuôi thì đi ra khỏi ngôi nhà, cánh cửa đã bị mở toang hoang, lúc lão đến trước cửa để chuẩn bị đóng lại thì ở trong bóng tối, lão nhìn thấy thấp thoáng một cái bóng màu trắng đang mở hai con máu dính máu và hận thù nhìn lão.

Lão Hóa hoảng lên, cũng không dám nhìn tiếp nữa mà bỏ chạy. Cái bóng kia tựa như muốn đuổi lão và hai đứa kia khỏi ngôi nhà hoang này.

Gió nhẹ nhàng lướt qua, cánh cửa dần khép lại, trong bóng tối bóng dáng kia dần mờ đi, nhưng khi cái bóng hoàn toàn biến mất thì ở ngoài cửa sổ lại có một ánh sáng lóe lên khiến một chỗ nhỏ trong ngôi nhà bị chiếu sáng. Sau khi ánh sáng kia tắt, ở trong ghôi nhà chỉ còn tiếng côn trùng và âm thanh chuột chạy trên đất. Sợi dây thừng treo trên cột nhà bị đứt rồi hoàn toàn rơi trên mặt đất.

Đoạn đường từ nhà hoang ra đầu lại vốn dĩ đã vắng bóng người thì giờ lại càng ít tiếng động hơn. Lão Hóa và thằng Tư im lặng đi một đoạn dài mà không nói lời nào. Đến hiện tại, lão vẫn còn đang rất cay cú vì không chụp được ảnh của con ma kia, đã thế mà còn suýt bị bóp cổ chết trong ngôi nhà hoang kia.

Con đường nghĩa địa làng Vọng Mã được đắp bằng đất đỏ, những ngôi mộ xây sát hai bên, thậm chí còn có mấy cái bị chen ngang giữa chỗ đi lại. Lão Hóa đưa mắt nhìn khu nghĩa địa một cái, bỗng nhiên hỏi thằng Tư.

-Tư, mày có thấy thằng Thẹo đâu rồi không?

Thằng Tư bị hỏi thì giật mình, nó ngơ ngác trả lời.

-Đại ca, không phải nó đi cùng với anh hay sao?

Lão Hóa trợn mắt, giọng nói khó chịu.

– Mẹ mày, nó đi với tao làm cái gì? Khi nãy tao bảo nó ra đường mòn chụp ảnh nhà hoang, giờ cả tao màu đứng đây sao nó còn chưa về, chết chỗ nào rồi không biết.

Lúc hai người đang nói luyên thuyên thì sau lưng họ có một cái bóng cao lớn chạy đến. Người đó không phải ai khác mà chính là thằng Thẹo bị đưa ra ngoài để chụp ảnh kia. Thằng Thẹo chạy ào đến, cũng không thèm nhìn lấy thằng Tư một cái mà cười cười với lão Hóa.

-Đại ca, em về rồi.

Lão Hóa nghe nó nói thì nổi da gà cả người, lão nguýt nó.

-Tao tưởng mày bị ma thu rồi chứ? Tao với thằng Tư ra ngoài này cả buổi rồi mà không thấy mày…

Thằng Thẹo bá vai bá cổ thằng Tư rồi nói.

-Đại ca, em đứng ngoài chụp ảnh nhà hoang cho anh. Được một chút thì cửa sổ bị gió thổi đóng lại, em tưởng anh ở trong đó nên đứng đợi hồi lâu. Thế mà khi cửa mở ra lại, em thấy anh đứng dưới sợi dây thừng kia… Haha…

Nói đến đây nó quay lại nhìn thằng Tư cười hề hề.

-Mà công nhận, mày giả ma giống thật đấy Tư. Tao đứng ở ngoài đường mòn chụp ảnh mà cũng sợ chết khiếp, nhìn biểu cảm gương mặt của mày giống đúc thứ hôm qua quay được trong video ấy… Ai da, tao thấy mà lạnh cả sống lưng…

Thằng Thẹo cứ luyên thuyên nói mãi mà không thấy sắc mặt của hai người bên cạnh hắn ngày lại càng tái nhợt hơn. Nói một lúc thằng Thẹo thấy không ai trả lời thì mới nhìn lại, thấy sắc mặt của họ trắng bệch thì nó liền hỏi.

-Đại ca, có chuyện gì sao?

Lão Hóa là người tỉnh táo, lão tuy còn sợ nhưng vẫn mở miệng nói.

-Thẹo, mày chụp được cái gì?

Thằng Thẹo ngơ ngác.

– Em chụp thằng Tư thôi…

Rõ ràng lão đại bảo nó chụp ảnh sao giờ lại hỏi như vậy?

Lão Hóa bỗng chốc im lặng. Lão hít một hơi rồi nhìn Thẹo.

-Ảnh mày chụp được đâu, đưa ra tao xem nào.

-Được…

Thằng Thẹo nhanh nhẹn lôi cái máy ảnh ở trong túi xách ra đưa cho lão Hóa. Lão cũng nhận lấy với tâm trạng kích động, lão không chụp được nhưng nếu thằng Thẹo chụp được thì có lẽ là giải thưởng kia vẫn có cơ hội. Lão Hóa bình tĩnh để che giấu sự hưng phấn của mình, lão run bàn tay mở máy ảnh ra xem. Trước khi đưa máy ảnh cho thằng Thẹo lão đã xóa hết bộ nhớ nên giờ ở trong máy chỉ còn ảnh do nó chụp thôi. Ở trong bộ nhớ có rất nhiều tấm ảnh, có lẽ là thằng Thẹo chụp khi đi ra đường mòn. Lão Hóa chuyển qua từng tấm, hình ảnh thay đổi liên tục, lúc thì những ngôi mọi, lúc thì cảnh của cánh đồng, rồi lại là hình ảnh cửa sổ nhà hoang. Ở bên dưới còn rất nhiều nhưng lão Hóa không quan tâm.

Lão hỏi.

– Tấm ảnh mày chụp thằng Tư đâu?

Thằng Thẹo mỉm cười đáp.

– Tấm cuối cùng ấy đại ca.

Lão Hóa nhíu mày, bàn tay nhấn mạnh vào nút di chuyển đến tấm ảnh cuối cùng.

Tấm ảnh mờ nhạt dần hiện ra. Cả lão Hóa và thằng Tư đều nhìn chằm chằm vào trong đó, cả hai đều có biểu cảm khác nhau, một là phấn khích, một là sợ hãi. Tấm ảnh rõ ràng là đang chụp một cô gái mặc áo dài trắng, sợi dây thừng trong nhà hoang treo trước mặt của cô ta, cái đầu của cô ta đang nhìn ra phía cửa sổ, nụ cười trên môi ác độc, cặp mắt oán hận như thể muốn giết người. Bóng dáng của cô ta không hiện rõ mà mờ mờ ảo ảo, xung quanh là vùng bóng tối đen kịt. Khi nhìn vào tấm ảnh người ta liền nhịn không được mà rùng mình, ánh mắt kia cứ như thể đang nhìn chính bọn họ.

Thằng Thẹo không chú ý đến hai người kia, nó cười cười khen ngợi.

-Đại ca, em chụp đẹp không? Mà thằng Tư cũng giả vờ cũng giống thật, lúc nó nhìn vào ống kính em cũng hú hồn…

Lão Hóa thì cứ nhìn tấm ảnh. Còn thằng Tư nuốt nước bọt, qua một hồi lâu nó nắm lấy bả vai của thằng Thẹo, lắp bắp từng chữ.

-Đó, đó không phải tao. Cái thứ mày chụp trong ảnh không phải tao… Tao, khi đó tao chạy rồi…

Lời này vừa dứt, thằng Thẹo trợn mắt lên không thể tin nổi. Thứ nó chụp không phải là thằng Tư vậy thì là thứ gì chứ? Chẳng lẽ là ma quỷ thật hay sao? Nghĩ đến việc bản thân chụp ảnh ma, thằng Thẹo nhịn không được run lên.

-Đại ca…em, em chụp ảnh ma…

Lão Hóa lúc này mới ngẩng đầu lên rồi chậm chạp khen nó.

-Làm tốt lắm. Giải thưởng lần này xem như có cơ hội rồi.

Nhìn thời gian ở trên bức ảnh, lão Hóa càng chắc chắn đó là sau khi lão và thằng Tư ra ngoài rồi. Có lẽ là bóng trắng kia đứng theo hướng cửa sổ nên thằng Thẹo mới thấy mà chụp lại được. Tấm ảnh này như một liều thuốc tốt với lão, khi hồi tức tối bao nhiêu thì bây giờ lại càng vui mừng.

Lão Hóa cười lớn.

-Haha, cuối cùng cũng chụp được.

Hai thằng Tư, Thẹo giờ đã sợ mất mật. Nghe lão Hóa nói vậy thì lại càng run rẩy lợi hại hơn. Mẹ nó, ảnh ma, là ảnh ma…

Lão Hóa nói với tụi nó.

-Yên tâm, sẽ không thiếu phần của tụi mày đâu.

Thằng Tư thấp thỏm.

-Đại ca, chụp ảnh ma, mình có bị ám không?

Người ta thường hay nói, cấm không được chụp ảnh nơi có người chết, nếu không sẽ bị hồn ma kia đi theo và ám hại. Bọn nó lại chụp được hồn ma tự tử, thật sự bây giờ rất hoảng. Sợ bị chết bất cứ lúc nào.

Lão Hóa nhổ một bãi nước bọt, lão cẩn thận cất máy ảnh vào túi xách rồi cười nhạt.

– Chỉ là chụp ảnh thôi. Cũng không làm gì nó thì sợ cái gì chứ.

Nói rồi lão rút điếu thuốc ra đốt lên hút một hơi, lão cũng không tiếp tục nói nữa mà xoay người trở về chỗ để xe của mình.

Cả đoạn đường, ba người không nói một lời nào.

Lúc ra đến xe, lão Hóa mới quay ra sau nói với thằng Tư.

– Nếu mày sợ thì đi xin bùa đi, để bùa bảo vệ mày.

Lão không tin mấy thứ này cho lắm. Dù sao giờ cũng chụp được ảnh rồi, lão cũng không đến nhà hoang nữa thì lo cái gì chứ. Lão Hóa càng nghĩ thì càng yên tâm, lão mở cửa xe rồi ngồi vào.

Thằng Thẹo nãy giờ hoảng hốt giờ mới lấy lại được chút lí trí.

-Mai, mai tao đi xin bùa với mày.

Thằng Tư nặng nề gật đầu.

-Chỉ còn cách ấy thôi.

Nói xong, cả hai thằng lên xe rồi lái trở về thành phố.

Về đến nơi, hai thằng kia vẫn còn sợ vì sự việc kia nên cũng không tắm rửa mà leo lên giường ngủ, còn riêng lão Hóa thì vội vàng cầm máy ảnh đến trước máy tính. Sau khi tháo bộ nhớ cắm vào, cặp mắt lão sáng hơn bao giờ hết. Tấm ảnh sẽ thay đổi đời của lão, lão sẽ trở nên nổi tiếng, tiền thưởng cũng sẽ là của lão. Máy tính đang dần nhấp nháy những chữ số từ một đến một trăm. Ngày thường lão thấy thời gian trôi qua rất nhanh nhưng giờ lại chậm chạp đến mức khiến lão càng trở nên nôn nóng vì chờ đợi.

Khi chữ số hiện đến một trăm, thì tấm ảnh kia liền hiện ra. Lão Hóa dùng con mắt nhà nghề nhìn, nếu như những tấm ảnh khác trên mạng khi chụp lại cảnh ma quỷ nhìn vào rất giả dối thì tấm này lại vô cùng chân thật. Cặp mắt của cô gái trong ảnh như đang liếc về phía người nhìn, oán hận và điên cuồng. Cộng thêm với sợi dây thừng đang treo lại càng âm trầm và đáng sợ.

Lão Hóa mỉm cười, hài lòng lẩm bẩm.

-Đúng là người chết vì tự tử, lên hình cũng giống như thật. Mẹ nó, đẹp thật…

Lão ta vuốt ve màn hình vi tính như kẻ biến thái. Không biết qua bao lâu lão mới dừng lại, cũng không biết sao mà cơn buồn ngủ ập đến khiến lão gục đầu xuống bàn phím ngủ mất.

Khi cả căn phòng chìm trong sợ im lặng, thì ánh sáng yếu ớt trong máy tính chợt lóe lên rồi mờ xuống, cứ lập đi lập lại liên tục. Tấm ảnh trong máy tính lúc này bỗng nhiên chuyển động, thứ chuyển động không phải là những thứ vô tri vô giác trong nhà hoang, mà thứ chuyển động chính là cặp mắt của bóng dáng trong hình. Cặp mắt kia nhìn chằm chằm về phía ba người có mặt ở trong phòng, sau đó trở lại bình thường.

 

☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 4] ☠️☠️

☠️☠️ Truyện ma kinh dị [ Bức Ảnh Bị Ám phần 4] ☠️☠️

“Choang…”

Ống kính máy chụp ảnh của lão Hóa bất ngờ vỡ vụn nát bét rồi rơi mạnh xuống đất. Ánh mắt lão trở nên giận dữ, lão đưa tay đưa chân muốn đạp, muốn vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo đặt ở trên cổ của mình, nhưng dù lão có làm gì thì bóng dáng kia vẫn cứ yên lặng bóp cổ lão. Lão càng động mạnh thì bàn tay kia càng bóp chặt, đến giờ phút này thì trong đầu của lão đột nhiên hoảng hốt, lão cảm thấy như người của mình đang bị treo cổ ở trên một sợi dây, tuyệt vọng nhìn cái chết đang đến gần mình.

Lão Hóa khó thở, miệng mấp máy.

-Thả…tao, tao…ra. Mẹ mày, thả, thả tao ra…

Đáp lại lão chính là đôi mắt đầy tia máu và oán hận. Bóng dáng ở phía đối diện nhe hàm răng dính máu ra, giọng lạnh băng tiếp tục vang lên bên tai của lão.

– Cút, cút đi… Chết, chết đi…

Mấy thứ âm thanh đó cứ vang vọng bên tai như một lời nguyền của quỷ dữ. Lão Hóa lúc này mới biết được sự nguy hiểm của ma quỷ mà người ta thường hay nói. Thế nhưng, lão chỉ đến đây chụp ảnh thôi chứ có phải muốn đốt nhà hoang này đâu mà nó muốn giết chết lão chứ.

Lúc lão Hóa còn đang suy nghĩ ngu dốt muốn tìm cách trốn thì đột nhiên bàn tay ở trên cổ lão càng bóp mạnh thêm sau đó cả người lão bị nhấc hỏng khỏi mặt đất, hai chân chơi vơi giữa không trung. Lão Hóa giật mình, hai mắt trợn lên không thể tin nổi. Cô ta sẽ giết lão, cô ta nhất định là đang muốn giết lão. Không khí dần bị rút cạn, hai mắt dần bị mờ đi và mất đi ý thức. Lão Hóa cắn mạnh một cái vào môi để giữ lại tỉnh táo, cặp mắt lão chợt lóe lên, không biết từ lúc nào mà lão lôi từ trong túi ra con dao gấp khi nãy rồi đâm mạnh xuống cánh tay đang chộp trên cổ của mình.

“Phập…”

“Răng rắc, răng rắc…”

Hàng loạt tiếng động vang lên. Khi lão Hóa nghĩ rằng cánh tay kia sẽ buông mình ra trên mặt đất, nhưng không ngờ rằng nó vẫn nắm chặt cổ của lão như thường, thậm chí còn mạnh hơn. Ở khoảng cách gần như vậy, lão nhìn thấy con dao mình đâm trên tay của cô gái kia đang dần bị lún vào da thịt, nhưng lại không hề có một chút máu nào chảy ra. Nụ cười trên mặt cô ta vẫn kinh khủng như vậy, cặp mắt oán hận như muốn nuốt chửng linh hồn của lão vào trong đó. Lão Hóa bàng hoàng, trong phút chốc cả người quên mất vùng vẫy.

Cửa sổ dần dần mở toang ra, lão nhìn thấy cánh đồng đan xen với những ngôi mộ ở bên ngoài. Tuy rằng không thể nhìn thấy thằng Thẹo nhưng lão biết nó vẫn còn ở ngoài đó, đợi để chụp ảnh. Suy nghĩ của lão Hóa dần dần mờ đi, ý thức bảo lão phải thanh tỉnh nhưng hơi thở của của lão cũng dần dần yếu ớt. Lúc này, cánh tay đang đang nắm chặt mới buông lão ra khiến cả người lão ngã uỵch ở trên mặt đất. Lão Hóa nằm thoi thóp như con cá bị vớt lên cạn, lão thật sự muốn chạy nhưng mà không đủ sức. Lại nhìn cái máy ảnh đã vỡ tan tành, trong đầu lão lúc này thật sự muốn chụp được cảnh tượng này. Lão thật sự hối hận, nếu như biết trước thì lão đã đi xin bùa về để bảo vệ bản thân của mình rồi.

Bóng dáng của cô gái kia lúc này đã không còn đứng trước mặt lão nữa mà chậm chạp di chuyển đến phía dưới sợi dây thừng đang treo. Cánh tay còn đang bị cắm dao vuốt ve trên sợi dây một cách nhẹ nhàng như thể sợ hư hỏng. Sợi dây nãy giờ vốn dĩ nằm im giờ lại rung mạnh lên.

Lão Hóa mở lớn hai mắt nhìn cảnh tượng này, trái tim lão đập mạnh hơn bất cứ lúc nào. Trong đầu lão chỉ có một suy nghĩ, đó là nếu như chụp được cảnh này thì giải thưởng chắc chắn sẽ thuộc về lão thôi. Nhưng mà giờ mạng sống còn khó giữ thì làm sao mà lão có thể chụp được chứ. Cô ta lại đang ôm sợi dây kia, lão nhìn một lúc rồi lồm cồm bò dậy muốn chạy ra ngoài cửa.

Thế nhưng khi lão ra đến cửa thì cửa lại không mở ra. Lão nhớ lúc nãy khi nó đóng lại vẫn còn mở ra được mà, sao giờ lại đống chứ.

Lão Hóa lẩm bẩm.

-Không thể nào. Mẹ nó, mở ra cho tao xem nào…

Nhưng đáp lại lời của lão chính là cửa không nhúc nhích lấy một cái. Khi lão đang loay hoay thì sau lưng lão chợt lạnh lẽo như có thứ gì đó tới gần. Lão Hóa nuốt nước bọt quay đầu lại nhìn, nhưng bóng dáng kia vẫn đang vuốt sợi dây mà không đến gần lão chút nào.

Lão Hóa nuốt nước bọt, trong lòng chửi thầm mấy câu.

“Răng rắc, răng rắc…”

Lão Hóa tiếp tục mở cửa, nhưng khi lão đang mãi loay hoay thì ở sau lưng có tiếng động vang lên. Lúc này lão không chút chần chờ mà quay đầu lại nhìn, cảnh tượng sau lưng khiến da gà lão Hóa nổi lên nhiều hơn.

Cái bóng trắng kia vẫn đưa lưng về phía lão, thế nhưng cái đầu lại từ từ xoay về phía của lão, cái đầu kia cứ thế mà vặn tréo lại một cách kinh dị, tiếng động kia là tiếng xương cốt bị bẻ gãy. Cô gái kia mỉm cười, trên khóe mắt vẫn còn ít máu, cô ta khàn khàn giọng.

-Phá, phá…Giết chết, giết chết…

Lão Hóa bỗng nhiên nhớ tới lời của bà Tám và đám bạn làm chung nghề với mình. Không nên trêu ghẹo ma quỷ, nếu không sẽ phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng. Người chết vì treo cổ, thứ mà con người không nên đụng vào nhất chính là sợi dây họ dùng để kết thúc mạng sống của mình. Những người sống ở vùng cao thậm chí còn không dám đốt, thế mà lúc nãy lão lại muốn cắt đứt sợi dây kia.

Lão Hóa ép lưng vào cửa, cả người run lên.

-Đừng, đừng giết chết tôi. Tha, tha cho tôi đi…

Nhưng mà đáp lại lời của lão chính là bóng trắng kia tới gần, lão đứng sát như vậy liền cảm thấy sự lạnh lẽo kia, con dao đang lún trong da thịt kia rơi xuống đất từ lúc nào không biết.

Từng bước…

Từng bước một…

Bóng của cô gái kia càng gần. Lão Hóa càng nhận thấy chết sắp cận kề bản thân mình.

-Giết, giết chết…

Giọng nói khản đặc vang lên. Gió rít gào qua cửa sổ, ánh sáng lờ mờ chiếu vào gương mặt tái nhợt của bóng dáng đó. Bàn tay của cô ta đưa ra hướng về phía mặc của lão Hóa, lão Hóa nhắm mắt. Chân gần như bị đóng đinh tại chỗ, không còn đủ sức lực để chạy.

Ngay lúc lão nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây thì bỗng nhiên cánh cửa bị đây ra. Tiếp sau đó là tiếng nói quen thuộc.

-Đại, đại ca. Anh có đây không?

Lão Hóa giật mình. Là giọng của thằng Tư, khi nãy nó chạy rồi mà sao giờ lại trở về thế. Nhưng mà trong lòng lão mừng thầm, lão né cánh cửa ra rồi mặc cho thằng Tư đi vào. Cái bóng vốn dĩ còn đứng trước mặt và muốn giết lão thì giờ đã biến mất từ lúc nào không biết. Ngay cả một giấu vết cũng không có.

Thằng Tư cầm theo một con dao đi vào, khi thấy lão Hóa, nó run rẩy hỏi.

-Đại ca, con ma kia đâu rồi?

Khi nãy khi nhìn thấy thứ kia nó đã chạy mất rồi, nhưng khi ra đến xe thì nhớ lại lão Hóa vẫn còn ở trong nhà hoang, cuối cùng thì nó quyết định quay lại tìm lão ta. Nhưng mà khi vào nhà hoang thì không thấy thứ kia đâu nữa, chẳng lẽ nó nhìn nhầm sao? Hay là thật sự tồn tại, nhưng sao có thể nhầm được chứ…

Lão Hóa được giải cứu, lão ngồi bệt trên mặt đất thở phì phò, giọng nói có chút yếu ớt.

-Mày, mày tới chậm tí nữa là tao…là tao chết rồi.

Thằng Tư nghe thì hốt hoảng. Nó bước về sau, mắt láo liên nhìn quanh nhà hoang một vòng. Khi phát hiện không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm, đùa, nếu thấy thứ kia thêm lần nào nữa chắc nó chết giả ở đây luôn ấy.

-Đại ca, mình về đi…

-Mẹ mày, về về cái con khỉ.

Lão Hóa chưa chờ thằng Tư nói xong thì đã giận lên mắng một câu. Thế nhưng lão cũng đứng dậy dọn dẹp đồ đạc để trở về, mẹ nó giờ lão cũng không còn to gan để chụp ảnh đâu. Chỉ mong là thằng Thẹo có được kết quả tốt.

Lão Hóa dọn dẹp xong xuôi thì đi ra khỏi ngôi nhà, cánh cửa đã bị mở toang hoang, lúc lão đến trước cửa để chuẩn bị đóng lại thì ở trong bóng tối, lão nhìn thấy thấp thoáng một cái bóng màu trắng đang mở hai con máu dính máu và hận thù nhìn lão.

Lão Hóa hoảng lên, cũng không dám nhìn tiếp nữa mà bỏ chạy. Cái bóng kia tựa như muốn đuổi lão và hai đứa kia khỏi ngôi nhà hoang này.

Gió nhẹ nhàng lướt qua, cánh cửa dần khép lại, trong bóng tối bóng dáng kia dần mờ đi, nhưng khi cái bóng hoàn toàn biến mất thì ở ngoài cửa sổ lại có một ánh sáng lóe lên khiến một chỗ nhỏ trong ngôi nhà bị chiếu sáng. Sau khi ánh sáng kia tắt, ở trong ghôi nhà chỉ còn tiếng côn trùng và âm thanh chuột chạy trên đất. Sợi dây thừng treo trên cột nhà bị đứt rồi hoàn toàn rơi trên mặt đất.

Đoạn đường từ nhà hoang ra đầu lại vốn dĩ đã vắng bóng người thì giờ lại càng ít tiếng động hơn. Lão Hóa và thằng Tư im lặng đi một đoạn dài mà không nói lời nào. Đến hiện tại, lão vẫn còn đang rất cay cú vì không chụp được ảnh của con ma kia, đã thế mà còn suýt bị bóp cổ chết trong ngôi nhà hoang kia.

Con đường nghĩa địa làng Vọng Mã được đắp bằng đất đỏ, những ngôi mộ xây sát hai bên, thậm chí còn có mấy cái bị chen ngang giữa chỗ đi lại. Lão Hóa đưa mắt nhìn khu nghĩa địa một cái, bỗng nhiên hỏi thằng Tư.

-Tư, mày có thấy thằng Thẹo đâu rồi không?

Thằng Tư bị hỏi thì giật mình, nó ngơ ngác trả lời.

-Đại ca, không phải nó đi cùng với anh hay sao?

Lão Hóa trợn mắt, giọng nói khó chịu.

– Mẹ mày, nó đi với tao làm cái gì? Khi nãy tao bảo nó ra đường mòn chụp ảnh nhà hoang, giờ cả tao màu đứng đây sao nó còn chưa về, chết chỗ nào rồi không biết.

Lúc hai người đang nói luyên thuyên thì sau lưng họ có một cái bóng cao lớn chạy đến. Người đó không phải ai khác mà chính là thằng Thẹo bị đưa ra ngoài để chụp ảnh kia. Thằng Thẹo chạy ào đến, cũng không thèm nhìn lấy thằng Tư một cái mà cười cười với lão Hóa.

-Đại ca, em về rồi.

Lão Hóa nghe nó nói thì nổi da gà cả người, lão nguýt nó.

-Tao tưởng mày bị ma thu rồi chứ? Tao với thằng Tư ra ngoài này cả buổi rồi mà không thấy mày…

Thằng Thẹo bá vai bá cổ thằng Tư rồi nói.

-Đại ca, em đứng ngoài chụp ảnh nhà hoang cho anh. Được một chút thì cửa sổ bị gió thổi đóng lại, em tưởng anh ở trong đó nên đứng đợi hồi lâu. Thế mà khi cửa mở ra lại, em thấy anh đứng dưới sợi dây thừng kia… Haha…

Nói đến đây nó quay lại nhìn thằng Tư cười hề hề.

-Mà công nhận, mày giả ma giống thật đấy Tư. Tao đứng ở ngoài đường mòn chụp ảnh mà cũng sợ chết khiếp, nhìn biểu cảm gương mặt của mày giống đúc thứ hôm qua quay được trong video ấy… Ai da, tao thấy mà lạnh cả sống lưng…

Thằng Thẹo cứ luyên thuyên nói mãi mà không thấy sắc mặt của hai người bên cạnh hắn ngày lại càng tái nhợt hơn. Nói một lúc thằng Thẹo thấy không ai trả lời thì mới nhìn lại, thấy sắc mặt của họ trắng bệch thì nó liền hỏi.

-Đại ca, có chuyện gì sao?

Lão Hóa là người tỉnh táo, lão tuy còn sợ nhưng vẫn mở miệng nói.

-Thẹo, mày chụp được cái gì?

Thằng Thẹo ngơ ngác.

– Em chụp thằng Tư thôi…

Rõ ràng lão đại bảo nó chụp ảnh sao giờ lại hỏi như vậy?

Lão Hóa bỗng chốc im lặng. Lão hít một hơi rồi nhìn Thẹo.

-Ảnh mày chụp được đâu, đưa ra tao xem nào.

-Được…

Thằng Thẹo nhanh nhẹn lôi cái máy ảnh ở trong túi xách ra đưa cho lão Hóa. Lão cũng nhận lấy với tâm trạng kích động, lão không chụp được nhưng nếu thằng Thẹo chụp được thì có lẽ là giải thưởng kia vẫn có cơ hội. Lão Hóa bình tĩnh để che giấu sự hưng phấn của mình, lão run bàn tay mở máy ảnh ra xem. Trước khi đưa máy ảnh cho thằng Thẹo lão đã xóa hết bộ nhớ nên giờ ở trong máy chỉ còn ảnh do nó chụp thôi. Ở trong bộ nhớ có rất nhiều tấm ảnh, có lẽ là thằng Thẹo chụp khi đi ra đường mòn. Lão Hóa chuyển qua từng tấm, hình ảnh thay đổi liên tục, lúc thì những ngôi mọi, lúc thì cảnh của cánh đồng, rồi lại là hình ảnh cửa sổ nhà hoang. Ở bên dưới còn rất nhiều nhưng lão Hóa không quan tâm.

Lão hỏi.

– Tấm ảnh mày chụp thằng Tư đâu?

Thằng Thẹo mỉm cười đáp.

– Tấm cuối cùng ấy đại ca.

Lão Hóa nhíu mày, bàn tay nhấn mạnh vào nút di chuyển đến tấm ảnh cuối cùng.

Tấm ảnh mờ nhạt dần hiện ra. Cả lão Hóa và thằng Tư đều nhìn chằm chằm vào trong đó, cả hai đều có biểu cảm khác nhau, một là phấn khích, một là sợ hãi. Tấm ảnh rõ ràng là đang chụp một cô gái mặc áo dài trắng, sợi dây thừng trong nhà hoang treo trước mặt của cô ta, cái đầu của cô ta đang nhìn ra phía cửa sổ, nụ cười trên môi ác độc, cặp mắt oán hận như thể muốn giết người. Bóng dáng của cô ta không hiện rõ mà mờ mờ ảo ảo, xung quanh là vùng bóng tối đen kịt. Khi nhìn vào tấm ảnh người ta liền nhịn không được mà rùng mình, ánh mắt kia cứ như thể đang nhìn chính bọn họ.

Thằng Thẹo không chú ý đến hai người kia, nó cười cười khen ngợi.

-Đại ca, em chụp đẹp không? Mà thằng Tư cũng giả vờ cũng giống thật, lúc nó nhìn vào ống kính em cũng hú hồn…

Lão Hóa thì cứ nhìn tấm ảnh. Còn thằng Tư nuốt nước bọt, qua một hồi lâu nó nắm lấy bả vai của thằng Thẹo, lắp bắp từng chữ.

-Đó, đó không phải tao. Cái thứ mày chụp trong ảnh không phải tao… Tao, khi đó tao chạy rồi…

Lời này vừa dứt, thằng Thẹo trợn mắt lên không thể tin nổi. Thứ nó chụp không phải là thằng Tư vậy thì là thứ gì chứ? Chẳng lẽ là ma quỷ thật hay sao? Nghĩ đến việc bản thân chụp ảnh ma, thằng Thẹo nhịn không được run lên.

-Đại ca…em, em chụp ảnh ma…

Lão Hóa lúc này mới ngẩng đầu lên rồi chậm chạp khen nó.

-Làm tốt lắm. Giải thưởng lần này xem như có cơ hội rồi.

Nhìn thời gian ở trên bức ảnh, lão Hóa càng chắc chắn đó là sau khi lão và thằng Tư ra ngoài rồi. Có lẽ là bóng trắng kia đứng theo hướng cửa sổ nên thằng Thẹo mới thấy mà chụp lại được. Tấm ảnh này như một liều thuốc tốt với lão, khi hồi tức tối bao nhiêu thì bây giờ lại càng vui mừng.

Lão Hóa cười lớn.

-Haha, cuối cùng cũng chụp được.

Hai thằng Tư, Thẹo giờ đã sợ mất mật. Nghe lão Hóa nói vậy thì lại càng run rẩy lợi hại hơn. Mẹ nó, ảnh ma, là ảnh ma…

Lão Hóa nói với tụi nó.

-Yên tâm, sẽ không thiếu phần của tụi mày đâu.

Thằng Tư thấp thỏm.

-Đại ca, chụp ảnh ma, mình có bị ám không?

Người ta thường hay nói, cấm không được chụp ảnh nơi có người chết, nếu không sẽ bị hồn ma kia đi theo và ám hại. Bọn nó lại chụp được hồn ma tự tử, thật sự bây giờ rất hoảng. Sợ bị chết bất cứ lúc nào.

Lão Hóa nhổ một bãi nước bọt, lão cẩn thận cất máy ảnh vào túi xách rồi cười nhạt.

– Chỉ là chụp ảnh thôi. Cũng không làm gì nó thì sợ cái gì chứ.

Nói rồi lão rút điếu thuốc ra đốt lên hút một hơi, lão cũng không tiếp tục nói nữa mà xoay người trở về chỗ để xe của mình.

Cả đoạn đường, ba người không nói một lời nào.

Lúc ra đến xe, lão Hóa mới quay ra sau nói với thằng Tư.

– Nếu mày sợ thì đi xin bùa đi, để bùa bảo vệ mày.

Lão không tin mấy thứ này cho lắm. Dù sao giờ cũng chụp được ảnh rồi, lão cũng không đến nhà hoang nữa thì lo cái gì chứ. Lão Hóa càng nghĩ thì càng yên tâm, lão mở cửa xe rồi ngồi vào.

Thằng Thẹo nãy giờ hoảng hốt giờ mới lấy lại được chút lí trí.

-Mai, mai tao đi xin bùa với mày.

Thằng Tư nặng nề gật đầu.

-Chỉ còn cách ấy thôi.

Nói xong, cả hai thằng lên xe rồi lái trở về thành phố.

Về đến nơi, hai thằng kia vẫn còn sợ vì sự việc kia nên cũng không tắm rửa mà leo lên giường ngủ, còn riêng lão Hóa thì vội vàng cầm máy ảnh đến trước máy tính. Sau khi tháo bộ nhớ cắm vào, cặp mắt lão sáng hơn bao giờ hết. Tấm ảnh sẽ thay đổi đời của lão, lão sẽ trở nên nổi tiếng, tiền thưởng cũng sẽ là của lão. Máy tính đang dần nhấp nháy những chữ số từ một đến một trăm. Ngày thường lão thấy thời gian trôi qua rất nhanh nhưng giờ lại chậm chạp đến mức khiến lão càng trở nên nôn nóng vì chờ đợi.

Khi chữ số hiện đến một trăm, thì tấm ảnh kia liền hiện ra. Lão Hóa dùng con mắt nhà nghề nhìn, nếu như những tấm ảnh khác trên mạng khi chụp lại cảnh ma quỷ nhìn vào rất giả dối thì tấm này lại vô cùng chân thật. Cặp mắt của cô gái trong ảnh như đang liếc về phía người nhìn, oán hận và điên cuồng. Cộng thêm với sợi dây thừng đang treo lại càng âm trầm và đáng sợ.

Lão Hóa mỉm cười, hài lòng lẩm bẩm.

-Đúng là người chết vì tự tử, lên hình cũng giống như thật. Mẹ nó, đẹp thật…

Lão ta vuốt ve màn hình vi tính như kẻ biến thái. Không biết qua bao lâu lão mới dừng lại, cũng không biết sao mà cơn buồn ngủ ập đến khiến lão gục đầu xuống bàn phím ngủ mất.

Khi cả căn phòng chìm trong sợ im lặng, thì ánh sáng yếu ớt trong máy tính chợt lóe lên rồi mờ xuống, cứ lập đi lập lại liên tục. Tấm ảnh trong máy tính lúc này bỗng nhiên chuyển động, thứ chuyển động không phải là những thứ vô tri vô giác trong nhà hoang, mà thứ chuyển động chính là cặp mắt của bóng dáng trong hình. Cặp mắt kia nhìn chằm chằm về phía ba người có mặt ở trong phòng, sau đó trở lại bình thường.

 

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi