Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

☠️☠️ TRUYỆN MA HAY [ Qủy Nữ Quê Ngoại Chương 7-9] ☠️☠️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Chương 7

Lúc này , tình trạng của Hải đã chuyển biến rất tốt , anh đã hoàn toàn bình phục , cún cún vui mừng quấn quýt bên anh , tuy vậy thuốc của anh vẫn đều đặn , và hôm nay anh dắt Chú chó con đi dạo ngoài sân , vừa xỏ được một chiếc dép vào chân thì bà ngoại anh đã đi chợ về .

– Hải ! Đi đâu ra ngoài đây ? Con vừa mới khỏi bệnh đấy !

– Dạ con muốn đi hóng gió , nằm trong phòng tù túng lắm ngoại .

– ừ nhưng mà mặc áo khoác vào đã .

Lúc này bà ngoại đi đến cửa phòng có cái móc treo áo khoác của Hải liền mang ra đưa anh , con đưa anh một chiếc khẩu trang và cái mũ .

Lúc này bà mới an tâm cho anh đi , nhưng vẫn dặn không được đi ra khỏi đất nhà , Hải vâng lời đội mũ rồi tạm biệt bà . Bà ngoại không nghĩ gì thêm , cũng đem giỏ xách vừa đi chợ về vào nhà làm bữa ăn , Hải thì dắt chó đi dạo , Minh thì ngủ tiếp ở trong phòng , mẹ và cha Hải thì đã đi đến ngôi chùa ở phía ngoài làng để tạ ơn trời Phật đến giờ vẫn chưa thấy về.

Gió mát , trời trong lành không một bóng mây , nắng không thể xuyên hết những dải cây trong vườn tạo nên một con đường mát mẻ dễ chịu vô cùng , anh cứ thế dắt cún cưng đi , trời xui đất khiến tự dưng anh lại đi vào rừng phía Bắc , lúc anh vừa bước chân vào ngã rẽ ấy thì cún cún chạy đến cào chân anh sủa inh ỏi , loài chó giác quan nhạy bén hơn người , còn nhìn thấy được những gì mà mình không thấy được , có lẽ Cún thấy có điều gì không ổn trong đó , nhưng anh nào biết cứ tưởng chú chó con có vấn đề , nhưng không biết chính con đường mà anh sắp đi vào mới có vấn đề .

Hải mặc cho cún ra sức báo động anh vẫn bước vào trong , vừa đi vào rừng anh ngửi thấy một mùi hương thơm ngát tựa hoa lan rừng , hương thơm thoảng bay theo gió , quyến rũ mà nồng nàn như say rượu , anh bèn đi sâu vào hơn nữa thì cún cún cắn vào chân anh một cái phập , anh ngã lăn xuống một con dốc nhỏ ở kế ấy , vừa ngã lăn xuống thì ở phía anh vừa đứng một cái bẫy chông sắt dựng đứng lên làm anh hốt hoảng tỉnh luôn , mùi hương ấy cũng biến mất dưới dốc đá . May mắn là Hải không bị thương , chỉ xay xát nhẹ mà thôi , anh lật đật ngồi dậy ngước lên nhìn cái bẫy chông , từng cây chông nhọn hoắt và bén ngót đến lạnh người , anh lúc này mới nhớ ra là lời của ngoại rồi biết được chú chó con này đã cứu anh , anh ôm lấy cún cún rồi trở ra khỏi khu rừng , lúc này từ trên cành cây gần đó , bổng bay xuống một chiếc khăn màu đỏ mỏng manh lượn theo gió cuốn rồi bay theo sau Hải , hải lúc này vẫn đi nhanh ra khỏi ấy nên không thấy nó đang đuổi theo mình , anh đi được một lúc thì lại là cái mùi hương ấy tỏa ra một lần nữa , nó như một thứ thuốc mê , ban đầu anh chao đảo cả mặt mày , nhưng do anh vừa ngửi vừa đi nên đã đi ra khá xa khu vực rừng nên mùi hương càng lúc càng xa vời và nhạt phai dần dần cùng cảm giác điên đảo không còn nữa .
Hải cùng cún đã đi ra khỏi đó an toàn , thở phào nhẹ nhõm còn nhớ lại chuyện bẫy chông xém chết , anh còn toát cả mồ hôi lạnh , dù vậy anh cũng không dám kể chuyện này cho ai , bắt đầu anh càng nên nghe lời của ngoại , rừng phía bắc một phen hú vía nên tự hứa với lòng có cho vàng cũng không dám trở lại đó .

***

Cuối cùng thì giờ cơm cũng đến , mọi người đã về , Hải cũng về và cùng gia đình ngồi vào bàn để dùng cơm , hôm nay bà ngoại làm toàn những món Hải thích , có lẽ bà muốn bồi bổ cho cháu trai vừa khỏi bệnh nên nấu hết món bổ dưỡng này lại đến món khoái khẩu của anh , trong lúc ăn cơm thì Minh hỏi bà ngoại .

– Ngoại ! Con nhớ bà có chuyện gì định nói với tụi con từ hôm qua phải không ạ ?

Bà ngoại bèn lãng sang chuyện khác .

– À không có gì đâu cháu , à mà tối mai mấy đứa nhớ ra đầu làng nhé .

Mẹ hải ngạc nhiên hỏi .

– Ủa để làm gì vậy mẹ ?

Bà ngoại tỏ vẻ thất vọng con gái .

– Cái con nhỏ này ! Ở thành thị lâu quá quên phong tục làng ta sao ? Đêm mai là lễ hội rước đèn lồng ấy , chúng ta năm nào cũng ra ấy tham dự mục đích , chiếc đèn lồng hình quả Châu , màu đỏ và rực lửa nhằm xua đuổi tà ma và vận xui xẻo đó , mỗi nhà chỉ được ba người cầm lồng đèn đem về nhà , nên tối mai ba cha con đi đi .

Hải chợt xua tay.

– Ngoại ơi con còn thấy mệt trong người lắm , để mẹ và cha với em con đi cũng được rồi .

– ừ vậy cũng được , sức khỏe cháu quan trọng mà ta quên mất , thôi ở nhà với ngoại , lễ hội đến nửa đêm mới dứt ấy , cháu vừa khỏi bệnh không thức khuya được đâu .

– Vâng .

Xong bữa cơm thân mật với gia đình , Hải đi vào phòng định nghỉ ngơi , một lúc sau anh đã trở ra ngoài hốt hoảng.

– Ngoại và mọi người có thấy bức tranh con để trên bàn không ?

Bà ngoại bèn cười rồi bảo .

– À bức tranh trong phòng con ấy à ? Ngoại đưa ông ba rồi , ông ấy nói ông ấy rất thích bức tranh ấy .

– Cái gì ? Ngoại làm cái gì vậy hả ? Tại sao lại đem bức tranh của con cho người khác chứ ?

Mẹ anh giật mình quát .

– Hải ! Sao con hỗn láo với ngoại ?

Cả nhà sửng sờ nhìn Hải ngơ ngác , đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với ngoại .

Hải cũng đơ người ,anh không biết vì sao mình lại làm như vậy .

– Con xin lỗi , con không biết con đang làm gì nữa , thôi con xin phép vào trong nghỉ ngơi .

Ngoại hiền từ bảo anh.

– Chắc là còn khó chịu trong người nên cáu , thôi không sao con vô ngủ một giấc đi .

Đoạn bà ngoại quay qua mẹ Hải xua tay .

– Không sao , thôi con .

Mẹ hải đành im lặng gục đầu xuống.

Từ khi có bức tranh ấy , là Hải như một nửa thân xác đã bị ai đó điều khiển , và khi mà bức tranh kia không còn ở đây , cún cún cũng không còn sủa bậy bất ngờ nữa .
Bấy giờ ở trong phòng , Hải nằm đắp chăn kín cả người và đầu , mặc dù vậy , thoạt nhìn cứ nghĩ anh đã ngủ , nhưng thực ra anh vẫn còn thức và mở trừng mắt bên trong đó , không ai biết anh đang nghĩ gì và sẽ làm gì , tính khí anh ngày càng thất thường , bao nhiêu công việc và phòng tranh bỏ bê ở thành thị cho một mình bạn thân anh quản , điện thoại cũng trở về chế độ máy bay , máy tính thì không bao giờ thấy anh mở ra nữa , cứ như không có chuyện gì xảy ra , đầu óc anh lúc nào cũng tương tư hình bóng một cô gái tóc đen dài trong váy đầm đỏ tươi , hình ảnh rất mờ ảo nhưng biết người đó rất xinh đẹp , buồn bức tranh kia đã mất , anh bèn bung chăn gối ra một bên , khóa cửa chặt lại rồi đóng luôn cửa sổ như nhốt mình trong phòng , nhưng không phải vậy , anh lấy chiếc đèn chuyên dụng ra bật sáng trưng một góc , Hải hí hửng lấy giấy bút và giá vẽ dựng lên rồi nhớ lại hình ảnh cô gái mơ hồ kia rồi phác thảo một bức tranh khác , Hải lo lắng suy tư , cố gắng nhớ lại hình ảnh cô ấy , dù hình ảnh phai mờ nhưng anh vẫn cố gắng nhớ chi tiết hơn , để làm sao cho bức tranh hoàn thiện một cách chân thật , như vậy anh mới thoả lòng nhớ nhung , thật buồn cười anh đã nhớ một người chỉ gặp trong mơ , còn không biết cô ấy có tồn tại thực sự ngoài đời hay không , hay chỉ là mộng ảo như sương sớm , rồi lại tan biến theo chu kỳ .

Hải từ chàng trai ham công tiếc việc đã trở thành một kẻ si tình , vẽ được phần đầu và vai cho Cô nàng trong mộng trên tờ giấy , anh lại cố gắng mày mò vẽ thêm vài chi tiết nữa , một lúc sau , trên tờ giấy trắng đã có một phần trên cô gái , tóc đen dài theo cây cọ điêu luyện tay nghề của anh , mái tóc đen dài mượt mà óng ả , môi đỏ mọng , mũi cao , nhưng đến phần mắt thì anh không thể vẽ được vì hình ảnh của cô gái kia chỉ mờ ảo thấy được đôi môi xinh xắn và phần thân thon thả mà thôi , anh ấn tượng nhất là cô đã nở một nụ cười với anh trong giấc mơ kỳ lạ , nên giờ đây bức tranh kia cũng đã có một nụ cười quyến rũ của cô gái , giá như thấy được đôi mắt của cô thì có lẽ , bức tranh này đã hoàn hảo .

Hải cặm cụi tô màu , lựa những màu pha thành một màu da trắng hồng mịn màng phủ lên tranh , một lát sau anh ngắm nghía bức tranh của chính mình ,anh vô cùng tâm đắc dù chưa hoàn thành , anh bổng nhìn môi của cô gái , gợi cảm quá làm trai mới lớn như anh càng rạo rực , anh bèn đến gần bức tranh hôn nhẹ lên môi cô gái , rồi anh bảo .

– Giá như em là người thật thì hay biết mấy ….

Anh không quên lấy điện thoại ra chụp bức tranh mới , anh chụp rồi đặt tên cho bức tranh là “ Quỷ Nữ Quê Ngoại “ , lý do ma quỷ đa phần thường xuất hiện trong bộ dạng xinh đẹp chết người , cô gái kia rất ma mị , và chỉ ấn tượng khi anh về quê ngoại mới có được bức tranh và cảm xúc này , anh hôn thêm một cái nữa rồi cuốn bức tranh mới vẽ vào cái hộp đựng kỹ càng , bức tranh kia coi như xui rủi nên anh cũng không cần nữa , lần này thì “ Nữ Quỷ Quê Ngoại “ thực sự đã hớp hồn anh chàng này rồi .
Còn tiếp…
Chương 8

Sáng hôm ấy , vừa tờ mờ , nắng ban mai chưa có , bầu trời âm u như sắp mưa , chỉ vài hạt sương sớm còn động trên vườn hoa của ngoại thì đã nghe tiếng Cún Cún sủa inh ỏi , lúc này bà ngoại đã dậy rồi đang ngồi lần chuỗi thì lật đật bước ra.

– Ai mà giờ này đến đây thế nhỉ ?

Bà mở cửa ra nhìn xa xa , thấy bóng dáng một cậu thanh niên trạc bằng tuổi Hải , bà mắt đã hơi mờ nên cũng không rõ cho lắm , chỉ biết nói vọng ra .

– Đứa nào lấp ló ngoài đó vậy ?

Chợt có tiếng trả lời .

– Cháu Bảo nè ! Bạn của Hải trên thành thị , bà còn nhớ cháu không ?

Lúc này bà ngoại mới nhớ lại , ngày Hải còn là một đứa trung học mười tám tuổi có dắt một đứa bạn thân về nhà chơi, bà nhớ mang máng đúng là đứa bạn ấy tên Bảo và sau này lớn lên đã hai mươi ba tuổi , hai đứa cùng lên thành thị để mở xưởng tranh bán đến hôm nay đã được hai năm trời .

– Ờ Bảo hả con ? Lâu quá không gặp , chờ bà một lát .

Bà ngoại xua chú chó con qua một bên , nó cong đuôi chạy thẳng vào nhà .

Bà ngoại chậm rãi ra cổng rào mở cửa , Bảo lễ phép đã chào bà .

– Chào bà ạ .

– Bảo à ? Lâu rồi không gặp khỏe không con ? Xe đâu rồi .

– Dạ con khỏe ! Bà thì sao ? Dạ con xuống đây bằng xe khách ở ngoài đường .

– Bà khỏe ! Thôi vào nhà đi con , tụi nó còn ngủ cơ đấy .

Đoạn Bảo nhìn xung quanh căn nhà bà Ngoại hải , cậu cởi đôi giày đặt sang một bên rồi bà ngoại hỏi .

– Có chuyện gì mà con xuống đây sớm thế ?

– Dạ con có việc quan trọng muốn nói với Hải mà cái thằng này làm cái gì không liên lạc được .

Chợt trời bắt đầu nổi gió rồi đẩy đến những đám mây đen kịt rồi lất phất hạt mưa , Bảo bước vào nhà thở phào nhẹ nhõm .

– May quá , trễ chút nữa là con bị mắc mưa cảm nặng hơn rồi .

– Con bệnh à ? Hèn chi bây nói cái gì có vài chỗ ta không nghe rõ.

– Dạ con bị ho sốt mấy hôm liền , nên khản cả cổ không thể la hét gọi bà ra được , may có con chó con kia nếu không cháu đập cửa đến trưa dầm mưa ướt nhẹp quá .

– May đấy , con ngồi uống trà nóng .

– Vâng . Phòng thằng Hải ở đâu vậy ngoại ? Nơi này không khác gì ngày xưa , trừ những căn phòng dường như đã được sắp xếp lại nên con không biết .

Bà ngoại bèn chỉ tay căn phòng gần nhà bếp , có khóa trái cửa từ bên trong , ấy là phòng của Hải .

– Dạ con cảm ơn để con đi gõ cửa gọi nó .

– ừ con ngồi chơi , bà ra sau làm cơm.

– Vâng .

Bà ngoại xuống nhà sau , Bảo lại gần cửa phòng Hải gõ liên tục không ngừng gọi .

– Hải ơi…. Hải …. Mày dậy chưa vậy ?

Giọng anh khản đặc , yếu ớt vì cảm sốt , ngồi gần còn khó nghe huống chi là từ xa với lại trời đang mưa . Thật may lúc đó Hải cũng đã dậy rồi , anh vừa mở cửa ra thì đụng trúng Bảo .

– Ui da !

Hải trố mắt nhìn .

– Bảo ! Là mày à ? Mày đi đâu xuống đây vậy ?

– Cái thằng quỷ… Điện thoại cho mày mà không liên lạc được , máy tính trang web cũng không hoạt động ,… Nên tao xuống đây chứ sao .

– Có chuyện gì nghiêm trọng hả , tao xin lỗi nhé .

– Mai mốt tao phải đi sang Mỹ một thời gian do chị tao bảo lãnh , cái xưởng ở trên ấy tao không thể tiếp tục cùng mày quản lý rồi , mày lo thu xếp mà về .
Hải nghe vậy bàng hoàng .
– Trời ơi , thôi được rồi , tao sẽ về để sắp xếp , cảm ơn mày nha , rồi mày đi khi nào về ?

– Nghe đâu tao qua đó vài tháng mà thôi , mày cố lên nhé .

– Được rồi

– Nhớ cẩn thận quản lý nha , công sức của tao và mày đó .

– Ừ tao biết rồi , khi nào mày đi vậy ? Còn việc học thì sao .

– Ba ngày nghỉ , còn thêm ba ngày nữa là kết thúc rồi , còn chờ kết quả nữa thôi là tao đi .

Thế rồi Hải đưa Bảo ra ngoài bàn ngồi nghỉ , thật không ngờ mọi chuyện lại tới hết chuyện này đến chuyện kia .

Bấy giờ , hai người đang ngồi uống trà tâm sự thì cún cún chạy đến bên lòng Hải mừng rỡ , bảo ngạc nhiên .

– Con chó dễ thương quá , nhưng ngoại mày nuôi từ bao giờ vậy ?

– Mới đây thôi !

Bảo vừa uống ly trà vừa ngắm mưa rồi ho sặc sụa và hắt hơi liên tục ,dường như bệnh anh trở nặng đi , mưa đã lớn hơn từ bao giờ , lâu lắm rồi mới được hít thở không khí trong lành của làng quê , tự nhiên anh nhớ ngày xưa khi còn ở quê , nhà Bảo hiện nay đã dọn đi nên bây giờ anh cũng không còn nơi để về , ngôi nhà cũ của anh là một căn nhà hoang đổ nát nằm đầu làng , do thời gian nắng mưa bao ngày tháng giờ nó như những căn nhà trong phim kinh dị , tơ nhện giăng kín còn có nhiều côn trùng đáng sợ và độc hại , chưa kể tường nhà sắp nứt , mái nhà thì hôm bão năm ngoái đã thổi bay một miếng ngói , cây cối gần đó cũng đổ sập hoang tàn khi cơn bão đã đi qua .

Sau khi dùng cơm với gia đình Hải , Hải bèn bảo anh ở lại một đêm mai về sớm nhưng anh không muốn , ngay chiều hôm đó đã bắt xe đi về lại thành thị , dù trước đó mọi người trong nhà cũng đã có lời mời anh cũng đành xin phép cả nhà , tội nghiệp , đã gấp mà còn phải lặn lội xuống tận nhà Hải , rồi anh lại trở về khi gần một giờ trưa để lo thủ tục .

Với chiếc balo trên vai , Bảo bước đi sau có Hải đi đưa anh còn ở sau là gia đình Hải trông theo , khi ra đến cổng thì Bảo ghé sát tai Hải bảo .

– Căn nhà của ngoại mày… Không được bình thường. Tao không chịu được cái mùi ấy nên tao phải đi đây .

Hải ngơ ngác hỏi lại .

– Mùi gì vậy ? Tao có nghe thấy mùi gì đâu .

– Trên người của mày , cũng đang tỏa cái mùi ấy , thôi tao đi nha .

Nói rồi Bảo lại hắt hơi mấy cái nữa mới bước ra khỏi cổng nhà đi trên con đường đất để ra đầu làng bắt xe , để lại một nổi hoang mang cho anh bạn của mình , Hải đưa thử tay lên ngửi thì không thấy mùi gì cả , không hiểu thằng bạn thân của anh có vấn đề hay là chính mình có vấn đề nữa , suy nghĩ lung tung một lát anh nghĩ bỏ qua , nên đã khép cửa vào lại nhà , anh bèn đến gần bà ngoại hỏi bà rồi sang từng người xem có ngửi thấy mùi gì không thì họ bảo không có .

Lúc này Hải mới tắt chế độ máy bay thì phát hiện điện thoại hết pin và cũng sập nguồn luôn rồi , anh bèn vào trong phòng cắm ổ sạc pin rồi mở máy tính lên , anh quên nhà ngoại không có gắn internet cho nên muốn truy cập trang thì phải có điện thoại kia chia sẻ , giờ điện thoại ấy đã sập nguồn , anh đành nằm lên giường nghỉ một lát , lúc khi nằm trên giường anh mới phát giác ra cái mùi hương thơm kì lạ đang tỏa ra từ người mình , anh mới nhớ lại lời của Bảo trước khi đi , anh nghĩ mùi hương này chắc có lẽ là từ quần áo của mình mà thôi , anh bèn cởi chiếc áo ra rồi đưa lên ngửi , cũng cảm nhận được mùi hương ấy nhưng mà rất phai nhạt , anh thử ngửi tay của mình thì thấy da thịt anh đang tỏa ra mùi hương ấy chứ không phải quần áo ,anh ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra , mình đâu có nước hoa nào mùi như thế này và quanh đây càng không có hoa gì mùi nồng đặc như thế , thậm chí những nơi anh đến cũng chưa từng có mùi hương như thế này , càng nghĩ càng khó hiểu và tại sao chỉ có một mình anh và Bảo mới ngửi thấy mùi hương này ?
Anh thấy có điều bất thường nên đã chạy ngay vào phòng tắm , xả nước thật mạnh và xà phòng thật nhiều để đuổi cái mùi hương kỳ lạ ấy đi , dù nó thơm thật nhưng nó quá nồng ngay cả anh chịu không nổi luôn , giờ mới biết thì ra Bảo bạn anh bị dị ứng mùi của các loài hoa nên không chịu được mà trở về trước , anh cố gắng kì cọ thật kỹ lưỡng rồi mới mặc quần áo vào bước ra ngoài , không quên xịt thêm nước hoa nam để át mùi kia .

Bước ra khỏi phòng tắm , mát mẻ vô cùng , cái mùi ấy đúng là đã biến mất , anh yên tâm ngồi trên giường , lại lấy bức tranh kia ra ngắm nghía , anh phát hiện cái tóc của cô gái dường như bị lem màu che mất một nửa khuôn mặt , tức vô cùng anh dựng bức tranh lên giá rồi pha màu cùng cây cọ bắt đầu sửa lại nhưng chỉ có thể vẽ thêm tóc che chứ không thể xóa , đành vậy , bức tranh đã không có mắt mà giờ còn thêm một hàng tóc dài xõa che một nửa mặt , làm cô gái trong bức tranh kia càng trở nên ma mị hơn nữa .

Anh cảm thấy nóng mặc dù vừa tắm trời còn vừa tạnh mưa xong , không khí còn ảm đạm lạnh lẽo gió mùa mà anh vẫn thấy nóng bức , đành bước ra ngoài mà quên cất bức tranh vào .

Ngay khi ấy , anh không hề hay biết khi anh vừa đi ra khỏi đó thì cây cọ trên bàn đột nhiên di chuyển , nó xoay rồi hướng đầu cọ lên bức tranh , chấm vào màu đỏ nước như son rồi quét một đường dài từ môi xuống cổ như thể đang nhiễu máu từ trong miệng cô gái kia , nụ cười ma quái kia đã thực sự trở thành nụ cười của một nữ quỷ , màu còn ướt nên liên tục chảy xuống đất hệt như là máu , cún cún đang nằm trước phòng ngủ , mũi và tai loài chó rất thính , nó nghe thấy tiếng nhỏ giọt của màu nước đang nhiễu xuống nền đất nghe “ tóc tóc “ bèn mở mắt ra hướng về phía bức tranh lại bắt đầu sủa .

Hải nghe thấy vậy hớt hải chạy vào ngay , phát hiện bức tranh của mình chưa cất đi nên với tay đóng cửa chặt lại ngay vì không muốn ai thấy , anh bế chú chó con lên nó vẫn sủa cái bức tranh kia , do không để ý đến nên anh chỉ trùm đỡ chiếc khăn màu trắng lên bức tranh , chó con vẫn cứ sủa , anh đem bức tranh cùng giá vẽ dựng ngay cửa sổ , cún cún vẫn còn sủa nên anh mở cửa ra rồi đưa nó ra ngoài nó mới chịu thôi sủa .

***

Trời hôm nay âm u đen kịt những đám mây , chiều tà không có nắng , lễ hội rước đèn lồng vẫn sẽ được diễn ra , giờ đã là 5h chiều , gió thổi từng cơn lạnh thấu xương , làm những hàng cây còn nặng trĩu nước mưa rung rinh từng đợt ướt đẫm con đường đất , đúng 7 giờ tối ba người sẽ bắt đầu đi ra làng để tham dự , đó là cha mẹ của Hải và Minh , do đây là lần đầu tiên tham dự nên Minh cũng rất nôn nao nên bảo với mọi người ra sớm xem ở đó như thế nào , vừa ăn xong bữa cơm chiều thân mật với gia đình , chiều lòng con trai nên họ đã đi ra đầu làng ngay khi đó , còn lại mình bà ngoại và Hải và chú chó Cún Cún , họ vừa đi là căn nhà trở nên hiu quạnh hai bà cháu .

Hải lặng lẽ bồng cún cún vào trong phòng , anh mãi nựng chơi đùa với chú chó con , đang chơi vui vẻ thì có tiếng bà ngoại gõ cửa , giọng bà vội vàng lắm .

– Hải ơi ! Chết rồi con , nhà ông Bảy bạn thân của ngoại Có đứa cháu vừa mất , giờ bà phải đi sang ấy để lo tang sự giúp ông .
Hải nghe vậy bèn mở cửa ra .

– Vậy đêm nay bà có về không ạ ?

– Có chứ , bà xong việc sẽ về ngay , tội nghiệp ông bảy già rồi mà sống với duy nhất hai ông cháu , không còn người thân nữa .

– Tội quá , bà đi cầm theo cây dù của con này , con thấy ngoài trời mây đen không à chắc là sắp có mưa .

– ừ cảm ơn con , đói bụng thì ăn trước đi , ngoại để cơm và món ăn trên bàn đầy đủ cả rồi

– vâng ngoại cẩn thận nhé !

Nói rồi bà ngoại lật đật thu xếp đồ đạc đi , thật không ngờ , giờ Hải phải ở nhà một mình chờ đợi mọi người .
Còn tiếp…

Chương 9

Bầu trời thêm lớp mây đen kịt , ngôi nhà thê lương một mình Hải trông coi cùng Cún con , chợt cánh cửa từ từ khép lại kêu két két làm anh giật mình , nhìn lên trời thấy tối mịt , bèn đóng cửa sổ lại rồi ngồi vào bàn ăn cơm , lúc này anh đã đói meo rồi nên đành ăn trước , vừa ăn vừa ngó ra cửa chính ngóng trông .
Cũng ngay lúc ấy tại đầu làng , lễ hội tưng bừng đông thật sự , người từ làng trên làng dưới hội họp về đây , có rất nhiều gian hàng buôn bán đêm , người thì buôn bán hàng rong người bánh kẹo hoa trái rất nhộn nhịp , đánh tan cái tĩnh lặng hoang dã ngày thường của ngôi làng , trong lúc chờ tiếng hiệu lệnh của trưởng làng thì mọi người còn rảnh rỗi nên ai nấy tìm thức ăn nước uống hay ở các gian hàng dạo chơi mua sắm , lúc này ai ai cũng có đèn lồng trên tay , bên trong đèn đã được thắp nến sáng tạo ra con đường lung linh huyền ảo , khói hương bay nghi ngút , trong đó có gia đình Hải không đi mua sắm mà xếp hàng để vào đền làm lễ , người người chen lấn nhau , khiến họ ngộp ngạt đành phải đi xuống hàng phía sau , chợt đi một lúc thì đèn lồng của Minh tắt , trưởng làng thấy vậy bèn bảo .
– Này cậu kia , đừng để đèn tắt trước khi kết thúc nghi lễ , mau thắp lên đi .
Minh gật đầu vâng lời rồi mượn diêm quẹt của người phía trên hàng , diêm lửa thắp vào chưa đầy một phút thì bất ngờ gió thổi ào ào bụi cát bay mù mịt tắt luôn cái đèn lồng lần nữa , những gian hàng nhỏ như bánh kẹo bong bóng bây giờ bị gió thổi cây xào đổ đóng khắp nơi , hàng hóa thì rơi xuống đất , đồng loạt tất cả mọi người hoảng hốt chạy giẫm đạp lên những giấy tờ tiền bạc người dân đánh rơi , các vật trang trí bằng giấy bay tứ phía, lúc nãy nhộn nhịp bao nhiêu thì giờ đây hoảng loạn bấy nhiêu , tiếng già trẻ gái trai la hét , bụi cát cuốn theo lá bay , rồi chưa kịp định thần định hướng thì mưa xối xả một trận thật lớn , sét đánh một cái rầm làm gãy một cây dừa ở cạnh đền đổ ngã xuống sông khiến tất cả mọi người kinh hãi , trưởng làng cùng những người khác kéo hai cánh cửa đền ra hết cỡ rồi hiệu cho mọi người nhanh chân chạy vào đền , dường như đêm nay sẽ có bão lớn lắm. Mưa ào ào thật lớn kèm theo giông gió , mấy cây kế bên ngoài đền liên tục bị gió đẩy qua đẩy lại như sắp gãy , chưa bao giờ có bão mà TV không đưa tin khi lớn như thế này , lúc này mọi người đã yên vị chật cứng ngôi đền , những người dân buôn bán thì đành phải bỏ lại hàng ngoài kia cho mưa ướt nhẹp , mưa vô tình rơi xuống cả một làng quê , làm thức dậy những con ve và dế nổi kêu vang nghe sầu não ruột .
Bấy giờ tại nhà ngoại , Hải đã ăn cơm xong và nhìn mưa , anh đăm chiêu nghĩ .
– Mưa lớn thế này , chắc ngoại cùng cha mẹ mình và em trai không về được .
Hải bèn đóng cửa sổ lại rồi đi vào phòng , anh sực nhớ ra Bảo nên liền gọi điện hỏi thăm anh , tiếng chuông cứ reo mà Bảo không nhấc máy càng làm anh lo lắng hơn , vài ngày nữa đi Mỹ rồi mà bạn thân của mình lại bệnh như thế , anh vẫn cố gắng gọi nhưng vẫn như vậy không có ai nhấc máy nghe .Tự nhiên anh cảm thấy buồn bực vô cùng , không hiểu chính mình đang bị gì nữa , anh lại gần cái bàn rót ly nước định uống thì nghe bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ cửa .
– Trời mưa lớn thế này mà ai lại gõ cửa ?
Anh không nghe thấy tiếng ấy nữa nên nghĩ chắc là tiếng mưa gió lớn quá nên cây bị thổi đập vào cửa mà thôi , anh cũng thấy cô đơn nên gọi cún cún , anh đi tìm và kêu nó mãi mà kì lạ quá nó không có ở đây , bình thường nó hay quấn quýt dưới chân anh lắm mà bây giờ không thấy nữa .
Hải vội vàng chạy ra phòng khách , nhìn đồng hồ thấy mới có 8h tối mà thôi , anh bèn lấy điện thoại gọi cho cha mẹ để hỏi thì họ cũng không nhấc máy , chỉ còn đứa em trai sinh đôi của Hải là Minh rất hay nghịch điện thoại nên chắc chắn nó đang giữ điện thoại bên mình và sẽ nhấc máy ngay thôi .
Anh bấm nút gọi thì nghe tiếng reo của chiếc điện thoại Minh ở trong phòng mới biết nó đã để quên ở nhà , lúc này anh hết cách , không hiểu sao mưa hoài không tạnh , anh cảm thấy buồn bã đành đi vào phòng lên giường để chuẩn bị ngủ cho xong , vừa đặt lưng xuống giường thì lại là tiếng gõ cửa , lần này anh không chần chừ nữa lấy hết can đảm nói vọng ra .
– Ai vậy ?
Lần này có tiếng trả lời , tiếng một cô gái dịu dàng mà yếu ớt vì dầm mưa.
– Tôi bị lỡ đường làm ơn giúp tôi với …
Nghe thấy tiếng con gái , anh bèn nghĩ .
– Mưa gió bão bùng như thế này , cô gái kia là ai mà lại giờ này còn ở đây ? Có khi nào là người đi hội rước đèn không nhỉ ?
Anh liền quay ra phía cửa sổ .
– Có phải cô đi tham dự lễ hội rước đèn hôm nay không ?
– Dạ phải , phải ạ .
Rồi anh mở cửa ra , bên ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã , một cô gái dáng người nhỏ nhắn tóc dài bị ướt đẫm vì mưa , chiếc áo đầm màu trắng cũng ướt nhẹp còn đang nhiễu nước , nhìn cô run rẩy mà anh phải động lòng trắc ẩn .
– Cô lên phía trước đi , tôi mở cửa cho cô vào !
Cô gái bổng đứng trân người , Hải nghĩ có lẽ cô ấy ngại hoặc hiểu lầm ý của anh nên nói lại .
– Ý tôi là cô hãy lên nhà trước , ở đây mưa hoài sẽ cảm lạnh đó .
– Dạ vâng…
Quả nhiên cô gái mới đồng ý ngay sau đó , cô bước đến bên cửa chính rồi đặt cái đèn lồng đã xẹp lép , ướt đẫm nước mưa ra gạch sân , Hải lật đật chạy ra mở cửa , anh không dám mời cô vào nên rót ly trà nóng cho cô , cô ban đầu hơi ngại nên cầm ly mà không dám uống nhưng lúc sau cũng uống một hơi thật đã khát , anh để cô gái ngồi ở ghế trước nhà , anh cũng ngồi xuống rồi hỏi cô .
– Nhà cô ở đâu vậy ?
– Nhà em ở sau dãy rừng này nè .
Vừa nói cô ta vừa chỉ tay về phía rừng cây phía bên trái ,anh ngó theo và ngạc nhiên .
– Ủa trong đó làm gì có nhà ?
– Có chứ ! Không tin mai mốt em dẫn anh về nhà em chơi nha .
Hải im lặng không nói , cô gái kia bèn cầm ly trà uống tiếp đến cạn , lúc này trời mới ngừng mưa , Hải tiếp chuyện .
– Trời tạnh mưa rồi , Lễ hội đang diễn ra , cô không ra đó à ?
– Em không có ý định tham dự , em mang chè vào đó để bán mà bán hết rồi em về sớm , cái đèn này người ta tặng cho em đó.
– À… Mà chưa biết tên cô là gì ?
– Em tên Hoa Nữ mới có mười tám tuổi à.
– Tên đẹp vậy ? Anh tên Hải , hai lăm tuổi rồi.
Hoa nữ cười , nụ cười của cô làm anh cảm thấy xao xuyến vô cùng , anh cảm thấy nóng ran trong người , cảm giác thật là kì lạ , không hiểu vì sao anh cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô ấy .
Chợt nghe thấy tiếng chó con kêu ẳng ẳng ngoài phía lùm cây , Hải giật mình nghĩ đó là cún cún , nhưng anh không kìm nén được khi mùi hương ấy lại xuất hiện , anh say xẩm mặt mày và nghe thấy tiếng gió rít bên tai ù ù , gió thổi làm màn cửa bay phất phới cùng mái tóc hoa nữ đen dài đã khô từ lâu cũng đang bay theo , gió thổi mạnh hơn , làn không khí se lạnh , Hai người họ ôm lấy nhau , Hải khẽ hôn lên mái tóc dài của Hoa Nữ , Gió thổi càng lúc càng lớn , tiếng cửa sổ đập ra vào sầm sầm hay tiếng chó sủa của cún cún lúc nửa đêm liên hồi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hai người .
Còn tiếp…

☠️☠️ TRUYỆN MA HAY [ Qủy Nữ Quê Ngoại Chương 7-9] ☠️☠️

☠️☠️ TRUYỆN MA HAY [ Qủy Nữ Quê Ngoại Chương 7-9] ☠️☠️

Chương 7

Lúc này , tình trạng của Hải đã chuyển biến rất tốt , anh đã hoàn toàn bình phục , cún cún vui mừng quấn quýt bên anh , tuy vậy thuốc của anh vẫn đều đặn , và hôm nay anh dắt Chú chó con đi dạo ngoài sân , vừa xỏ được một chiếc dép vào chân thì bà ngoại anh đã đi chợ về .

– Hải ! Đi đâu ra ngoài đây ? Con vừa mới khỏi bệnh đấy !

– Dạ con muốn đi hóng gió , nằm trong phòng tù túng lắm ngoại .

– ừ nhưng mà mặc áo khoác vào đã .

Lúc này bà ngoại đi đến cửa phòng có cái móc treo áo khoác của Hải liền mang ra đưa anh , con đưa anh một chiếc khẩu trang và cái mũ .

Lúc này bà mới an tâm cho anh đi , nhưng vẫn dặn không được đi ra khỏi đất nhà , Hải vâng lời đội mũ rồi tạm biệt bà . Bà ngoại không nghĩ gì thêm , cũng đem giỏ xách vừa đi chợ về vào nhà làm bữa ăn , Hải thì dắt chó đi dạo , Minh thì ngủ tiếp ở trong phòng , mẹ và cha Hải thì đã đi đến ngôi chùa ở phía ngoài làng để tạ ơn trời Phật đến giờ vẫn chưa thấy về.

Gió mát , trời trong lành không một bóng mây , nắng không thể xuyên hết những dải cây trong vườn tạo nên một con đường mát mẻ dễ chịu vô cùng , anh cứ thế dắt cún cưng đi , trời xui đất khiến tự dưng anh lại đi vào rừng phía Bắc , lúc anh vừa bước chân vào ngã rẽ ấy thì cún cún chạy đến cào chân anh sủa inh ỏi , loài chó giác quan nhạy bén hơn người , còn nhìn thấy được những gì mà mình không thấy được , có lẽ Cún thấy có điều gì không ổn trong đó , nhưng anh nào biết cứ tưởng chú chó con có vấn đề , nhưng không biết chính con đường mà anh sắp đi vào mới có vấn đề .

Hải mặc cho cún ra sức báo động anh vẫn bước vào trong , vừa đi vào rừng anh ngửi thấy một mùi hương thơm ngát tựa hoa lan rừng , hương thơm thoảng bay theo gió , quyến rũ mà nồng nàn như say rượu , anh bèn đi sâu vào hơn nữa thì cún cún cắn vào chân anh một cái phập , anh ngã lăn xuống một con dốc nhỏ ở kế ấy , vừa ngã lăn xuống thì ở phía anh vừa đứng một cái bẫy chông sắt dựng đứng lên làm anh hốt hoảng tỉnh luôn , mùi hương ấy cũng biến mất dưới dốc đá . May mắn là Hải không bị thương , chỉ xay xát nhẹ mà thôi , anh lật đật ngồi dậy ngước lên nhìn cái bẫy chông , từng cây chông nhọn hoắt và bén ngót đến lạnh người , anh lúc này mới nhớ ra là lời của ngoại rồi biết được chú chó con này đã cứu anh , anh ôm lấy cún cún rồi trở ra khỏi khu rừng , lúc này từ trên cành cây gần đó , bổng bay xuống một chiếc khăn màu đỏ mỏng manh lượn theo gió cuốn rồi bay theo sau Hải , hải lúc này vẫn đi nhanh ra khỏi ấy nên không thấy nó đang đuổi theo mình , anh đi được một lúc thì lại là cái mùi hương ấy tỏa ra một lần nữa , nó như một thứ thuốc mê , ban đầu anh chao đảo cả mặt mày , nhưng do anh vừa ngửi vừa đi nên đã đi ra khá xa khu vực rừng nên mùi hương càng lúc càng xa vời và nhạt phai dần dần cùng cảm giác điên đảo không còn nữa .
Hải cùng cún đã đi ra khỏi đó an toàn , thở phào nhẹ nhõm còn nhớ lại chuyện bẫy chông xém chết , anh còn toát cả mồ hôi lạnh , dù vậy anh cũng không dám kể chuyện này cho ai , bắt đầu anh càng nên nghe lời của ngoại , rừng phía bắc một phen hú vía nên tự hứa với lòng có cho vàng cũng không dám trở lại đó .

***

Cuối cùng thì giờ cơm cũng đến , mọi người đã về , Hải cũng về và cùng gia đình ngồi vào bàn để dùng cơm , hôm nay bà ngoại làm toàn những món Hải thích , có lẽ bà muốn bồi bổ cho cháu trai vừa khỏi bệnh nên nấu hết món bổ dưỡng này lại đến món khoái khẩu của anh , trong lúc ăn cơm thì Minh hỏi bà ngoại .

– Ngoại ! Con nhớ bà có chuyện gì định nói với tụi con từ hôm qua phải không ạ ?

Bà ngoại bèn lãng sang chuyện khác .

– À không có gì đâu cháu , à mà tối mai mấy đứa nhớ ra đầu làng nhé .

Mẹ hải ngạc nhiên hỏi .

– Ủa để làm gì vậy mẹ ?

Bà ngoại tỏ vẻ thất vọng con gái .

– Cái con nhỏ này ! Ở thành thị lâu quá quên phong tục làng ta sao ? Đêm mai là lễ hội rước đèn lồng ấy , chúng ta năm nào cũng ra ấy tham dự mục đích , chiếc đèn lồng hình quả Châu , màu đỏ và rực lửa nhằm xua đuổi tà ma và vận xui xẻo đó , mỗi nhà chỉ được ba người cầm lồng đèn đem về nhà , nên tối mai ba cha con đi đi .

Hải chợt xua tay.

– Ngoại ơi con còn thấy mệt trong người lắm , để mẹ và cha với em con đi cũng được rồi .

– ừ vậy cũng được , sức khỏe cháu quan trọng mà ta quên mất , thôi ở nhà với ngoại , lễ hội đến nửa đêm mới dứt ấy , cháu vừa khỏi bệnh không thức khuya được đâu .

– Vâng .

Xong bữa cơm thân mật với gia đình , Hải đi vào phòng định nghỉ ngơi , một lúc sau anh đã trở ra ngoài hốt hoảng.

– Ngoại và mọi người có thấy bức tranh con để trên bàn không ?

Bà ngoại bèn cười rồi bảo .

– À bức tranh trong phòng con ấy à ? Ngoại đưa ông ba rồi , ông ấy nói ông ấy rất thích bức tranh ấy .

– Cái gì ? Ngoại làm cái gì vậy hả ? Tại sao lại đem bức tranh của con cho người khác chứ ?

Mẹ anh giật mình quát .

– Hải ! Sao con hỗn láo với ngoại ?

Cả nhà sửng sờ nhìn Hải ngơ ngác , đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với ngoại .

Hải cũng đơ người ,anh không biết vì sao mình lại làm như vậy .

– Con xin lỗi , con không biết con đang làm gì nữa , thôi con xin phép vào trong nghỉ ngơi .

Ngoại hiền từ bảo anh.

– Chắc là còn khó chịu trong người nên cáu , thôi không sao con vô ngủ một giấc đi .

Đoạn bà ngoại quay qua mẹ Hải xua tay .

– Không sao , thôi con .

Mẹ hải đành im lặng gục đầu xuống.

Từ khi có bức tranh ấy , là Hải như một nửa thân xác đã bị ai đó điều khiển , và khi mà bức tranh kia không còn ở đây , cún cún cũng không còn sủa bậy bất ngờ nữa .
Bấy giờ ở trong phòng , Hải nằm đắp chăn kín cả người và đầu , mặc dù vậy , thoạt nhìn cứ nghĩ anh đã ngủ , nhưng thực ra anh vẫn còn thức và mở trừng mắt bên trong đó , không ai biết anh đang nghĩ gì và sẽ làm gì , tính khí anh ngày càng thất thường , bao nhiêu công việc và phòng tranh bỏ bê ở thành thị cho một mình bạn thân anh quản , điện thoại cũng trở về chế độ máy bay , máy tính thì không bao giờ thấy anh mở ra nữa , cứ như không có chuyện gì xảy ra , đầu óc anh lúc nào cũng tương tư hình bóng một cô gái tóc đen dài trong váy đầm đỏ tươi , hình ảnh rất mờ ảo nhưng biết người đó rất xinh đẹp , buồn bức tranh kia đã mất , anh bèn bung chăn gối ra một bên , khóa cửa chặt lại rồi đóng luôn cửa sổ như nhốt mình trong phòng , nhưng không phải vậy , anh lấy chiếc đèn chuyên dụng ra bật sáng trưng một góc , Hải hí hửng lấy giấy bút và giá vẽ dựng lên rồi nhớ lại hình ảnh cô gái mơ hồ kia rồi phác thảo một bức tranh khác , Hải lo lắng suy tư , cố gắng nhớ lại hình ảnh cô ấy , dù hình ảnh phai mờ nhưng anh vẫn cố gắng nhớ chi tiết hơn , để làm sao cho bức tranh hoàn thiện một cách chân thật , như vậy anh mới thoả lòng nhớ nhung , thật buồn cười anh đã nhớ một người chỉ gặp trong mơ , còn không biết cô ấy có tồn tại thực sự ngoài đời hay không , hay chỉ là mộng ảo như sương sớm , rồi lại tan biến theo chu kỳ .

Hải từ chàng trai ham công tiếc việc đã trở thành một kẻ si tình , vẽ được phần đầu và vai cho Cô nàng trong mộng trên tờ giấy , anh lại cố gắng mày mò vẽ thêm vài chi tiết nữa , một lúc sau , trên tờ giấy trắng đã có một phần trên cô gái , tóc đen dài theo cây cọ điêu luyện tay nghề của anh , mái tóc đen dài mượt mà óng ả , môi đỏ mọng , mũi cao , nhưng đến phần mắt thì anh không thể vẽ được vì hình ảnh của cô gái kia chỉ mờ ảo thấy được đôi môi xinh xắn và phần thân thon thả mà thôi , anh ấn tượng nhất là cô đã nở một nụ cười với anh trong giấc mơ kỳ lạ , nên giờ đây bức tranh kia cũng đã có một nụ cười quyến rũ của cô gái , giá như thấy được đôi mắt của cô thì có lẽ , bức tranh này đã hoàn hảo .

Hải cặm cụi tô màu , lựa những màu pha thành một màu da trắng hồng mịn màng phủ lên tranh , một lát sau anh ngắm nghía bức tranh của chính mình ,anh vô cùng tâm đắc dù chưa hoàn thành , anh bổng nhìn môi của cô gái , gợi cảm quá làm trai mới lớn như anh càng rạo rực , anh bèn đến gần bức tranh hôn nhẹ lên môi cô gái , rồi anh bảo .

– Giá như em là người thật thì hay biết mấy ….

Anh không quên lấy điện thoại ra chụp bức tranh mới , anh chụp rồi đặt tên cho bức tranh là “ Quỷ Nữ Quê Ngoại “ , lý do ma quỷ đa phần thường xuất hiện trong bộ dạng xinh đẹp chết người , cô gái kia rất ma mị , và chỉ ấn tượng khi anh về quê ngoại mới có được bức tranh và cảm xúc này , anh hôn thêm một cái nữa rồi cuốn bức tranh mới vẽ vào cái hộp đựng kỹ càng , bức tranh kia coi như xui rủi nên anh cũng không cần nữa , lần này thì “ Nữ Quỷ Quê Ngoại “ thực sự đã hớp hồn anh chàng này rồi .
Còn tiếp…
Chương 8

Sáng hôm ấy , vừa tờ mờ , nắng ban mai chưa có , bầu trời âm u như sắp mưa , chỉ vài hạt sương sớm còn động trên vườn hoa của ngoại thì đã nghe tiếng Cún Cún sủa inh ỏi , lúc này bà ngoại đã dậy rồi đang ngồi lần chuỗi thì lật đật bước ra.

– Ai mà giờ này đến đây thế nhỉ ?

Bà mở cửa ra nhìn xa xa , thấy bóng dáng một cậu thanh niên trạc bằng tuổi Hải , bà mắt đã hơi mờ nên cũng không rõ cho lắm , chỉ biết nói vọng ra .

– Đứa nào lấp ló ngoài đó vậy ?

Chợt có tiếng trả lời .

– Cháu Bảo nè ! Bạn của Hải trên thành thị , bà còn nhớ cháu không ?

Lúc này bà ngoại mới nhớ lại , ngày Hải còn là một đứa trung học mười tám tuổi có dắt một đứa bạn thân về nhà chơi, bà nhớ mang máng đúng là đứa bạn ấy tên Bảo và sau này lớn lên đã hai mươi ba tuổi , hai đứa cùng lên thành thị để mở xưởng tranh bán đến hôm nay đã được hai năm trời .

– Ờ Bảo hả con ? Lâu quá không gặp , chờ bà một lát .

Bà ngoại xua chú chó con qua một bên , nó cong đuôi chạy thẳng vào nhà .

Bà ngoại chậm rãi ra cổng rào mở cửa , Bảo lễ phép đã chào bà .

– Chào bà ạ .

– Bảo à ? Lâu rồi không gặp khỏe không con ? Xe đâu rồi .

– Dạ con khỏe ! Bà thì sao ? Dạ con xuống đây bằng xe khách ở ngoài đường .

– Bà khỏe ! Thôi vào nhà đi con , tụi nó còn ngủ cơ đấy .

Đoạn Bảo nhìn xung quanh căn nhà bà Ngoại hải , cậu cởi đôi giày đặt sang một bên rồi bà ngoại hỏi .

– Có chuyện gì mà con xuống đây sớm thế ?

– Dạ con có việc quan trọng muốn nói với Hải mà cái thằng này làm cái gì không liên lạc được .

Chợt trời bắt đầu nổi gió rồi đẩy đến những đám mây đen kịt rồi lất phất hạt mưa , Bảo bước vào nhà thở phào nhẹ nhõm .

– May quá , trễ chút nữa là con bị mắc mưa cảm nặng hơn rồi .

– Con bệnh à ? Hèn chi bây nói cái gì có vài chỗ ta không nghe rõ.

– Dạ con bị ho sốt mấy hôm liền , nên khản cả cổ không thể la hét gọi bà ra được , may có con chó con kia nếu không cháu đập cửa đến trưa dầm mưa ướt nhẹp quá .

– May đấy , con ngồi uống trà nóng .

– Vâng . Phòng thằng Hải ở đâu vậy ngoại ? Nơi này không khác gì ngày xưa , trừ những căn phòng dường như đã được sắp xếp lại nên con không biết .

Bà ngoại bèn chỉ tay căn phòng gần nhà bếp , có khóa trái cửa từ bên trong , ấy là phòng của Hải .

– Dạ con cảm ơn để con đi gõ cửa gọi nó .

– ừ con ngồi chơi , bà ra sau làm cơm.

– Vâng .

Bà ngoại xuống nhà sau , Bảo lại gần cửa phòng Hải gõ liên tục không ngừng gọi .

– Hải ơi…. Hải …. Mày dậy chưa vậy ?

Giọng anh khản đặc , yếu ớt vì cảm sốt , ngồi gần còn khó nghe huống chi là từ xa với lại trời đang mưa . Thật may lúc đó Hải cũng đã dậy rồi , anh vừa mở cửa ra thì đụng trúng Bảo .

– Ui da !

Hải trố mắt nhìn .

– Bảo ! Là mày à ? Mày đi đâu xuống đây vậy ?

– Cái thằng quỷ… Điện thoại cho mày mà không liên lạc được , máy tính trang web cũng không hoạt động ,… Nên tao xuống đây chứ sao .

– Có chuyện gì nghiêm trọng hả , tao xin lỗi nhé .

– Mai mốt tao phải đi sang Mỹ một thời gian do chị tao bảo lãnh , cái xưởng ở trên ấy tao không thể tiếp tục cùng mày quản lý rồi , mày lo thu xếp mà về .
Hải nghe vậy bàng hoàng .
– Trời ơi , thôi được rồi , tao sẽ về để sắp xếp , cảm ơn mày nha , rồi mày đi khi nào về ?

– Nghe đâu tao qua đó vài tháng mà thôi , mày cố lên nhé .

– Được rồi

– Nhớ cẩn thận quản lý nha , công sức của tao và mày đó .

– Ừ tao biết rồi , khi nào mày đi vậy ? Còn việc học thì sao .

– Ba ngày nghỉ , còn thêm ba ngày nữa là kết thúc rồi , còn chờ kết quả nữa thôi là tao đi .

Thế rồi Hải đưa Bảo ra ngoài bàn ngồi nghỉ , thật không ngờ mọi chuyện lại tới hết chuyện này đến chuyện kia .

Bấy giờ , hai người đang ngồi uống trà tâm sự thì cún cún chạy đến bên lòng Hải mừng rỡ , bảo ngạc nhiên .

– Con chó dễ thương quá , nhưng ngoại mày nuôi từ bao giờ vậy ?

– Mới đây thôi !

Bảo vừa uống ly trà vừa ngắm mưa rồi ho sặc sụa và hắt hơi liên tục ,dường như bệnh anh trở nặng đi , mưa đã lớn hơn từ bao giờ , lâu lắm rồi mới được hít thở không khí trong lành của làng quê , tự nhiên anh nhớ ngày xưa khi còn ở quê , nhà Bảo hiện nay đã dọn đi nên bây giờ anh cũng không còn nơi để về , ngôi nhà cũ của anh là một căn nhà hoang đổ nát nằm đầu làng , do thời gian nắng mưa bao ngày tháng giờ nó như những căn nhà trong phim kinh dị , tơ nhện giăng kín còn có nhiều côn trùng đáng sợ và độc hại , chưa kể tường nhà sắp nứt , mái nhà thì hôm bão năm ngoái đã thổi bay một miếng ngói , cây cối gần đó cũng đổ sập hoang tàn khi cơn bão đã đi qua .

Sau khi dùng cơm với gia đình Hải , Hải bèn bảo anh ở lại một đêm mai về sớm nhưng anh không muốn , ngay chiều hôm đó đã bắt xe đi về lại thành thị , dù trước đó mọi người trong nhà cũng đã có lời mời anh cũng đành xin phép cả nhà , tội nghiệp , đã gấp mà còn phải lặn lội xuống tận nhà Hải , rồi anh lại trở về khi gần một giờ trưa để lo thủ tục .

Với chiếc balo trên vai , Bảo bước đi sau có Hải đi đưa anh còn ở sau là gia đình Hải trông theo , khi ra đến cổng thì Bảo ghé sát tai Hải bảo .

– Căn nhà của ngoại mày… Không được bình thường. Tao không chịu được cái mùi ấy nên tao phải đi đây .

Hải ngơ ngác hỏi lại .

– Mùi gì vậy ? Tao có nghe thấy mùi gì đâu .

– Trên người của mày , cũng đang tỏa cái mùi ấy , thôi tao đi nha .

Nói rồi Bảo lại hắt hơi mấy cái nữa mới bước ra khỏi cổng nhà đi trên con đường đất để ra đầu làng bắt xe , để lại một nổi hoang mang cho anh bạn của mình , Hải đưa thử tay lên ngửi thì không thấy mùi gì cả , không hiểu thằng bạn thân của anh có vấn đề hay là chính mình có vấn đề nữa , suy nghĩ lung tung một lát anh nghĩ bỏ qua , nên đã khép cửa vào lại nhà , anh bèn đến gần bà ngoại hỏi bà rồi sang từng người xem có ngửi thấy mùi gì không thì họ bảo không có .

Lúc này Hải mới tắt chế độ máy bay thì phát hiện điện thoại hết pin và cũng sập nguồn luôn rồi , anh bèn vào trong phòng cắm ổ sạc pin rồi mở máy tính lên , anh quên nhà ngoại không có gắn internet cho nên muốn truy cập trang thì phải có điện thoại kia chia sẻ , giờ điện thoại ấy đã sập nguồn , anh đành nằm lên giường nghỉ một lát , lúc khi nằm trên giường anh mới phát giác ra cái mùi hương thơm kì lạ đang tỏa ra từ người mình , anh mới nhớ lại lời của Bảo trước khi đi , anh nghĩ mùi hương này chắc có lẽ là từ quần áo của mình mà thôi , anh bèn cởi chiếc áo ra rồi đưa lên ngửi , cũng cảm nhận được mùi hương ấy nhưng mà rất phai nhạt , anh thử ngửi tay của mình thì thấy da thịt anh đang tỏa ra mùi hương ấy chứ không phải quần áo ,anh ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra , mình đâu có nước hoa nào mùi như thế này và quanh đây càng không có hoa gì mùi nồng đặc như thế , thậm chí những nơi anh đến cũng chưa từng có mùi hương như thế này , càng nghĩ càng khó hiểu và tại sao chỉ có một mình anh và Bảo mới ngửi thấy mùi hương này ?
Anh thấy có điều bất thường nên đã chạy ngay vào phòng tắm , xả nước thật mạnh và xà phòng thật nhiều để đuổi cái mùi hương kỳ lạ ấy đi , dù nó thơm thật nhưng nó quá nồng ngay cả anh chịu không nổi luôn , giờ mới biết thì ra Bảo bạn anh bị dị ứng mùi của các loài hoa nên không chịu được mà trở về trước , anh cố gắng kì cọ thật kỹ lưỡng rồi mới mặc quần áo vào bước ra ngoài , không quên xịt thêm nước hoa nam để át mùi kia .

Bước ra khỏi phòng tắm , mát mẻ vô cùng , cái mùi ấy đúng là đã biến mất , anh yên tâm ngồi trên giường , lại lấy bức tranh kia ra ngắm nghía , anh phát hiện cái tóc của cô gái dường như bị lem màu che mất một nửa khuôn mặt , tức vô cùng anh dựng bức tranh lên giá rồi pha màu cùng cây cọ bắt đầu sửa lại nhưng chỉ có thể vẽ thêm tóc che chứ không thể xóa , đành vậy , bức tranh đã không có mắt mà giờ còn thêm một hàng tóc dài xõa che một nửa mặt , làm cô gái trong bức tranh kia càng trở nên ma mị hơn nữa .

Anh cảm thấy nóng mặc dù vừa tắm trời còn vừa tạnh mưa xong , không khí còn ảm đạm lạnh lẽo gió mùa mà anh vẫn thấy nóng bức , đành bước ra ngoài mà quên cất bức tranh vào .

Ngay khi ấy , anh không hề hay biết khi anh vừa đi ra khỏi đó thì cây cọ trên bàn đột nhiên di chuyển , nó xoay rồi hướng đầu cọ lên bức tranh , chấm vào màu đỏ nước như son rồi quét một đường dài từ môi xuống cổ như thể đang nhiễu máu từ trong miệng cô gái kia , nụ cười ma quái kia đã thực sự trở thành nụ cười của một nữ quỷ , màu còn ướt nên liên tục chảy xuống đất hệt như là máu , cún cún đang nằm trước phòng ngủ , mũi và tai loài chó rất thính , nó nghe thấy tiếng nhỏ giọt của màu nước đang nhiễu xuống nền đất nghe “ tóc tóc “ bèn mở mắt ra hướng về phía bức tranh lại bắt đầu sủa .

Hải nghe thấy vậy hớt hải chạy vào ngay , phát hiện bức tranh của mình chưa cất đi nên với tay đóng cửa chặt lại ngay vì không muốn ai thấy , anh bế chú chó con lên nó vẫn sủa cái bức tranh kia , do không để ý đến nên anh chỉ trùm đỡ chiếc khăn màu trắng lên bức tranh , chó con vẫn cứ sủa , anh đem bức tranh cùng giá vẽ dựng ngay cửa sổ , cún cún vẫn còn sủa nên anh mở cửa ra rồi đưa nó ra ngoài nó mới chịu thôi sủa .

***

Trời hôm nay âm u đen kịt những đám mây , chiều tà không có nắng , lễ hội rước đèn lồng vẫn sẽ được diễn ra , giờ đã là 5h chiều , gió thổi từng cơn lạnh thấu xương , làm những hàng cây còn nặng trĩu nước mưa rung rinh từng đợt ướt đẫm con đường đất , đúng 7 giờ tối ba người sẽ bắt đầu đi ra làng để tham dự , đó là cha mẹ của Hải và Minh , do đây là lần đầu tiên tham dự nên Minh cũng rất nôn nao nên bảo với mọi người ra sớm xem ở đó như thế nào , vừa ăn xong bữa cơm chiều thân mật với gia đình , chiều lòng con trai nên họ đã đi ra đầu làng ngay khi đó , còn lại mình bà ngoại và Hải và chú chó Cún Cún , họ vừa đi là căn nhà trở nên hiu quạnh hai bà cháu .

Hải lặng lẽ bồng cún cún vào trong phòng , anh mãi nựng chơi đùa với chú chó con , đang chơi vui vẻ thì có tiếng bà ngoại gõ cửa , giọng bà vội vàng lắm .

– Hải ơi ! Chết rồi con , nhà ông Bảy bạn thân của ngoại Có đứa cháu vừa mất , giờ bà phải đi sang ấy để lo tang sự giúp ông .
Hải nghe vậy bèn mở cửa ra .

– Vậy đêm nay bà có về không ạ ?

– Có chứ , bà xong việc sẽ về ngay , tội nghiệp ông bảy già rồi mà sống với duy nhất hai ông cháu , không còn người thân nữa .

– Tội quá , bà đi cầm theo cây dù của con này , con thấy ngoài trời mây đen không à chắc là sắp có mưa .

– ừ cảm ơn con , đói bụng thì ăn trước đi , ngoại để cơm và món ăn trên bàn đầy đủ cả rồi

– vâng ngoại cẩn thận nhé !

Nói rồi bà ngoại lật đật thu xếp đồ đạc đi , thật không ngờ , giờ Hải phải ở nhà một mình chờ đợi mọi người .
Còn tiếp…

Chương 9

Bầu trời thêm lớp mây đen kịt , ngôi nhà thê lương một mình Hải trông coi cùng Cún con , chợt cánh cửa từ từ khép lại kêu két két làm anh giật mình , nhìn lên trời thấy tối mịt , bèn đóng cửa sổ lại rồi ngồi vào bàn ăn cơm , lúc này anh đã đói meo rồi nên đành ăn trước , vừa ăn vừa ngó ra cửa chính ngóng trông .
Cũng ngay lúc ấy tại đầu làng , lễ hội tưng bừng đông thật sự , người từ làng trên làng dưới hội họp về đây , có rất nhiều gian hàng buôn bán đêm , người thì buôn bán hàng rong người bánh kẹo hoa trái rất nhộn nhịp , đánh tan cái tĩnh lặng hoang dã ngày thường của ngôi làng , trong lúc chờ tiếng hiệu lệnh của trưởng làng thì mọi người còn rảnh rỗi nên ai nấy tìm thức ăn nước uống hay ở các gian hàng dạo chơi mua sắm , lúc này ai ai cũng có đèn lồng trên tay , bên trong đèn đã được thắp nến sáng tạo ra con đường lung linh huyền ảo , khói hương bay nghi ngút , trong đó có gia đình Hải không đi mua sắm mà xếp hàng để vào đền làm lễ , người người chen lấn nhau , khiến họ ngộp ngạt đành phải đi xuống hàng phía sau , chợt đi một lúc thì đèn lồng của Minh tắt , trưởng làng thấy vậy bèn bảo .
– Này cậu kia , đừng để đèn tắt trước khi kết thúc nghi lễ , mau thắp lên đi .
Minh gật đầu vâng lời rồi mượn diêm quẹt của người phía trên hàng , diêm lửa thắp vào chưa đầy một phút thì bất ngờ gió thổi ào ào bụi cát bay mù mịt tắt luôn cái đèn lồng lần nữa , những gian hàng nhỏ như bánh kẹo bong bóng bây giờ bị gió thổi cây xào đổ đóng khắp nơi , hàng hóa thì rơi xuống đất , đồng loạt tất cả mọi người hoảng hốt chạy giẫm đạp lên những giấy tờ tiền bạc người dân đánh rơi , các vật trang trí bằng giấy bay tứ phía, lúc nãy nhộn nhịp bao nhiêu thì giờ đây hoảng loạn bấy nhiêu , tiếng già trẻ gái trai la hét , bụi cát cuốn theo lá bay , rồi chưa kịp định thần định hướng thì mưa xối xả một trận thật lớn , sét đánh một cái rầm làm gãy một cây dừa ở cạnh đền đổ ngã xuống sông khiến tất cả mọi người kinh hãi , trưởng làng cùng những người khác kéo hai cánh cửa đền ra hết cỡ rồi hiệu cho mọi người nhanh chân chạy vào đền , dường như đêm nay sẽ có bão lớn lắm. Mưa ào ào thật lớn kèm theo giông gió , mấy cây kế bên ngoài đền liên tục bị gió đẩy qua đẩy lại như sắp gãy , chưa bao giờ có bão mà TV không đưa tin khi lớn như thế này , lúc này mọi người đã yên vị chật cứng ngôi đền , những người dân buôn bán thì đành phải bỏ lại hàng ngoài kia cho mưa ướt nhẹp , mưa vô tình rơi xuống cả một làng quê , làm thức dậy những con ve và dế nổi kêu vang nghe sầu não ruột .
Bấy giờ tại nhà ngoại , Hải đã ăn cơm xong và nhìn mưa , anh đăm chiêu nghĩ .
– Mưa lớn thế này , chắc ngoại cùng cha mẹ mình và em trai không về được .
Hải bèn đóng cửa sổ lại rồi đi vào phòng , anh sực nhớ ra Bảo nên liền gọi điện hỏi thăm anh , tiếng chuông cứ reo mà Bảo không nhấc máy càng làm anh lo lắng hơn , vài ngày nữa đi Mỹ rồi mà bạn thân của mình lại bệnh như thế , anh vẫn cố gắng gọi nhưng vẫn như vậy không có ai nhấc máy nghe .Tự nhiên anh cảm thấy buồn bực vô cùng , không hiểu chính mình đang bị gì nữa , anh lại gần cái bàn rót ly nước định uống thì nghe bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ cửa .
– Trời mưa lớn thế này mà ai lại gõ cửa ?
Anh không nghe thấy tiếng ấy nữa nên nghĩ chắc là tiếng mưa gió lớn quá nên cây bị thổi đập vào cửa mà thôi , anh cũng thấy cô đơn nên gọi cún cún , anh đi tìm và kêu nó mãi mà kì lạ quá nó không có ở đây , bình thường nó hay quấn quýt dưới chân anh lắm mà bây giờ không thấy nữa .
Hải vội vàng chạy ra phòng khách , nhìn đồng hồ thấy mới có 8h tối mà thôi , anh bèn lấy điện thoại gọi cho cha mẹ để hỏi thì họ cũng không nhấc máy , chỉ còn đứa em trai sinh đôi của Hải là Minh rất hay nghịch điện thoại nên chắc chắn nó đang giữ điện thoại bên mình và sẽ nhấc máy ngay thôi .
Anh bấm nút gọi thì nghe tiếng reo của chiếc điện thoại Minh ở trong phòng mới biết nó đã để quên ở nhà , lúc này anh hết cách , không hiểu sao mưa hoài không tạnh , anh cảm thấy buồn bã đành đi vào phòng lên giường để chuẩn bị ngủ cho xong , vừa đặt lưng xuống giường thì lại là tiếng gõ cửa , lần này anh không chần chừ nữa lấy hết can đảm nói vọng ra .
– Ai vậy ?
Lần này có tiếng trả lời , tiếng một cô gái dịu dàng mà yếu ớt vì dầm mưa.
– Tôi bị lỡ đường làm ơn giúp tôi với …
Nghe thấy tiếng con gái , anh bèn nghĩ .
– Mưa gió bão bùng như thế này , cô gái kia là ai mà lại giờ này còn ở đây ? Có khi nào là người đi hội rước đèn không nhỉ ?
Anh liền quay ra phía cửa sổ .
– Có phải cô đi tham dự lễ hội rước đèn hôm nay không ?
– Dạ phải , phải ạ .
Rồi anh mở cửa ra , bên ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã , một cô gái dáng người nhỏ nhắn tóc dài bị ướt đẫm vì mưa , chiếc áo đầm màu trắng cũng ướt nhẹp còn đang nhiễu nước , nhìn cô run rẩy mà anh phải động lòng trắc ẩn .
– Cô lên phía trước đi , tôi mở cửa cho cô vào !
Cô gái bổng đứng trân người , Hải nghĩ có lẽ cô ấy ngại hoặc hiểu lầm ý của anh nên nói lại .
– Ý tôi là cô hãy lên nhà trước , ở đây mưa hoài sẽ cảm lạnh đó .
– Dạ vâng…
Quả nhiên cô gái mới đồng ý ngay sau đó , cô bước đến bên cửa chính rồi đặt cái đèn lồng đã xẹp lép , ướt đẫm nước mưa ra gạch sân , Hải lật đật chạy ra mở cửa , anh không dám mời cô vào nên rót ly trà nóng cho cô , cô ban đầu hơi ngại nên cầm ly mà không dám uống nhưng lúc sau cũng uống một hơi thật đã khát , anh để cô gái ngồi ở ghế trước nhà , anh cũng ngồi xuống rồi hỏi cô .
– Nhà cô ở đâu vậy ?
– Nhà em ở sau dãy rừng này nè .
Vừa nói cô ta vừa chỉ tay về phía rừng cây phía bên trái ,anh ngó theo và ngạc nhiên .
– Ủa trong đó làm gì có nhà ?
– Có chứ ! Không tin mai mốt em dẫn anh về nhà em chơi nha .
Hải im lặng không nói , cô gái kia bèn cầm ly trà uống tiếp đến cạn , lúc này trời mới ngừng mưa , Hải tiếp chuyện .
– Trời tạnh mưa rồi , Lễ hội đang diễn ra , cô không ra đó à ?
– Em không có ý định tham dự , em mang chè vào đó để bán mà bán hết rồi em về sớm , cái đèn này người ta tặng cho em đó.
– À… Mà chưa biết tên cô là gì ?
– Em tên Hoa Nữ mới có mười tám tuổi à.
– Tên đẹp vậy ? Anh tên Hải , hai lăm tuổi rồi.
Hoa nữ cười , nụ cười của cô làm anh cảm thấy xao xuyến vô cùng , anh cảm thấy nóng ran trong người , cảm giác thật là kì lạ , không hiểu vì sao anh cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô ấy .
Chợt nghe thấy tiếng chó con kêu ẳng ẳng ngoài phía lùm cây , Hải giật mình nghĩ đó là cún cún , nhưng anh không kìm nén được khi mùi hương ấy lại xuất hiện , anh say xẩm mặt mày và nghe thấy tiếng gió rít bên tai ù ù , gió thổi làm màn cửa bay phất phới cùng mái tóc hoa nữ đen dài đã khô từ lâu cũng đang bay theo , gió thổi mạnh hơn , làn không khí se lạnh , Hai người họ ôm lấy nhau , Hải khẽ hôn lên mái tóc dài của Hoa Nữ , Gió thổi càng lúc càng lớn , tiếng cửa sổ đập ra vào sầm sầm hay tiếng chó sủa của cún cún lúc nửa đêm liên hồi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hai người .
Còn tiếp…

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi