Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

☠️☠️ TRUYỆN MA HAY [ Qủy Nữ Quê Ngoại Chương 1-3 ] ☠️☠️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Chương 1

Nghe thấy Tiếng trống kèn mơ màng bên tai , một anh chàng đang đi dạo trong vườn hoang mang nhìn thấy một đám người ở cánh rừng phía Bắc đang khiêng một cái quan tài màu trắng và biết đây là một lễ an táng , anh chàng tò mò bước đến vì nghe bà ngoại luôn dặn dò phía Bắc không có người ở chỉ có thú rừng hung dữ tuyệt đối không được đi sang vậy mà hướng họ đi ra từ phía ấy , anh nép trong bụi cây và thấy đám người đó từ từ khiêng chiếc quan tài trắng lặng lẽ bước ngang qua , anh tò mò đưa mắt ra nhìn thì phát hiện tại sao chiếc quan tài kia không có đậy nắp ? Cũng bước ra khẽ từ từ , anh ngó vào trong thì thất kinh hoảng sợ , cái xác bên trong quan tài là một anh chàng thanh niên và đáng sợ hơn nữa khi nhìn từ phía xa lờ mờ sao giống anh ta quá , vô cùng hoang mang kèm theo sợ hãi , anh đến gần hơn nữa đám người kia dường như không thấy sự có mặt của anh ấy , anh đến gần miệng chiếc quan tài nhìn kỹ đúng là bản thân mình đang nằm trong ấy mặc bộ đồ trắng tinh , anh há hốc mồm chết trân người , bất chợt cái xác trong quan tài mở mắt trừng ra , đưa tay kéo cổ áo anh vào trong quan tài rồi nắp quan tài đột nhiên đậy kín lại , anh kinh hoàng chỉ kịp la hét một tiếng la thất thanh khi mọi thứ tối om !

– Aaaaa !!!

Giật mình tỉnh dậy , anh thấy mình đang ngồi trên ghế trước xe hơi , thì ra chỉ là một cơn ác mộng , mồ hôi anh ứa ra ướt như tắm , cảm giác ngột ngạt vẫn còn đâu đây ngoài hiện thực rất chân thật như vừa xảy ra chứ không phải mộng mị .

Lúc này mẹ của anh ngồi phía sau vỗ lưng con trai mình .

– Sao vậy Hải ? Con lại mơ thấy ác mộng đó à ?

– Dạ …

Lúc này đứa con trai út đang ngồi phía sau hàng ghế xe cũng lên tiếng trêu chọc anh Hai .

– Chắc anh ấy mơ thấy cô gái nào đấy mà ! Haha

– Em im lặng đi ! Đừng có nói vớ vẩn .

Đây không phải là lần đầu tiên anh mơ thấy giấc mơ đáng sợ này , cách đây mười lăm năm , khi còn là cậu bé mười tuổi đã cùng cha mẹ về quê ngoại , từ đó hàng đêm là khi ngủ say sẽ lại mơ thấy ác mộng này , cho đến lúc anh hôm nay đã lớn mà vẫn còn đeo đẳng không thôi . Sau cái ngày từ quê ngoại mà về lại thành thị anh đã ám ảnh rồi sốt cao một thời gian dài , cha mẹ lo lắng cho cậu nên nghĩ là thời tiết ở quê anh không thể thích nghi vì ở đây là miền núi khí hậu khắc nghiệt vô cùng , Hải lại là người từ bé đã mắc bệnh tim và khi ảnh hưởng mệt mỏi nguy hiểm , vì lẽ đó mà lâu lắm rồi anh mới được về ngoại .

Hôm nay gia đình anh đang lái chiếc xe hơi bốn chỗ của nhà trên đường về quê ngoại xa xôi , gia đình Hải gồm bốn người , anh là trai trưởng hai lăm tuổi và đứa em trai song sinh tên Minh , cha mẹ là chủ tịch công ty mua bán nhà đất , có thể nói hai anh chàng con trai của họ là một công tử nhà giàu , cả đời sống trong phú quý nhưng hôm nay là kì nghỉ lễ ba ngày , Hải đột nhiên nao nức muốn về ngoại vô cùng , gia đình trước đó đã phải hủy tua du lịch ba ngày vì sức khỏe anh nhưng chiều con trai trưởng mà về quê hương thân yêu của họ .


Cứ mỗi lần mơ xong là Hải cứ lại thẫn thờ người ra , anh dựa lên ghế mắt nhìn xa xăm phía trước , chiếc xe đang trên đường lớn rẽ phải rồi càng ngày càng đi sâu vào một con đường đất khác , cảnh quan thành thị càng ngày càng khuất phía sau thay vào đó là hàng cây cỏ hai bên xanh rì đậm chất làng quê nông thôn , chiếc xe chạy vào con đường đất và bắt đầu nghe thấy tiếng trâu bò kêu từ xa xa , xe chạy ngang chợ quê , giờ đã về trưa nên hàng cá thịt và các gian hàng khác đã dọn về hết , chỉ còn lại mấy cái lều bạt cùng xào phơi thịt đang trơ trọi giữa trưa nắng nóng , chợ quê ban trưa hiu quạnh thật buồn .

Chiếc xe chạy đến một cánh rừng nhỏ , quanh đây nhà cửa thưa thớt , cách vài ba căn mới lại có một ngôi nhà , rẽ vào bên phải đi thêm một con đường đất nữa chính là nhà ngoại của anh , xe chạy ngang cây bàng to lớn và sau đó chính là nhà ngoại đã hiện ra trước mắt , chiếc xe dừng lại phía cổng rào , mọi người bước xuống xe còn bóp còi inh ỏi khiến bà ngoại già 87 tuổi chống cây gậy bước ra mừng rỡ thấy con cháu về chơi . Hải bước xuống xe , đã lâu lắm rồi không về cảnh vật ở đây không thay đổi gì nhiều chỉ có thêm bụi hoa hồng đỏ bà ngoại trồng cạnh cửa rào mà thôi , ngôi nhà vẫn vậy , tuy nhỏ nhưng gọn gàng đẹp đẽ giữa cánh đồng lúa phía sau , bên phải là đường ra nương rẫy bên trái là khu vườn cây ăn trái phì nhiêu , bà ngoại dẫn tay Hải vào nhà trước phía sau cha mẹ anh và em trai đang xách balo theo . Lâu lắm rồi không gặp cháu trai bà ngoại xít xoa đầu Hải .

– Cháu trai của bà càng lớn đẹp trai quá ! Lâu lắm rồi mới về ngoại nhớ con lắm đấy !

Hải ôm lấy bà ngoại bảo .

– Con cũng nhớ ngoại lắm , hôm nay nhất định con phải về thôi !

Minh chu mỏ ganh tị với anh .

– Cháu giận rồi ! Bà thương mỗi mình anh Hai mà thôi !

Bà ngoại cười nắm tay Minh lại .

– Hì.. hai đứa là anh em song sinh , dĩ nhiên đều đẹp trai và là hai thằng cháu yêu quý của bà rồi còn gì .

Hai bà cháu ôm nhau rồi đoạn bà kéo tay Hải và Minh vô nhà còn nói vọng ra với cha mẹ Hải

– Tụi con lo rửa chân tay rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống ăn cơm trưa nhé !

– Vâng !

Mẹ Hải bước vào nhà đặt túi xách xuống , thấy bà ngoại đã già mà chăm chỉ vô cùng , nhà cửa sạch sẽ , có những giỏ len còn đan đang dở dang đặt gọn trên bàn , còn những chiếc áo len bà may xong treo phía bên phòng ngủ , nhà bà tuy nhỏ mà vẫn đủ chỗ cho năm người , rồi bà lại đem ra một đĩa trái cây trong đó gồm chuối táo và nho bảo.

– Trái cây vườn nhà trồng ! Tụi con ăn đi ! Giờ phải xuống sau bắt con gà nấu cháo cho mấy đứa , về chơi mà không nói một tiếng làm không kịp chuẩn bị gì hết .

– Vâng ! Mẹ để con phụ mẹ một tay .

Mẹ hải cùng bà ngoại xuống phía sau, cha anh thì nằm trên cái võng nghỉ ngơi lấy thuốc lá ra rồi hút , nhìn cảnh vật rồi phun khói ra bay đi , do không chịu được mùi thuốc lá mà Hải phải kéo tay Minh ra ngoài sân . Đến đây phải nói về Hải hơn nữa , là trai trưởng nhà giàu mà từ lâu chẳng dính vào tệ nạn xã hội hay ăn chơi rượu bia như bao người khác , anh lặng lẽ rảnh thì vẽ tranh.
Hải rất thích vẽ tranh và vẽ rất đẹp , những bức tranh mà do chính anh chàng vẽ ra đều như có một sức sống mới vô cùng có hồn trong ấy , trong cái balo anh có một bộ dụng cụ vẽ tranh chuẩn bị sẵn , anh với đứa em trai đi ra vườn ngắm cảnh một lúc thì Minh kéo tay anh Hai bảo .

– Anh hai ! Mình đi vô vườn cây chơi đi , anh còn nhớ ngày xưa chúng ta hay chơi đuổi bắt ở trong ấy không ?

– À ừm , chơi cũng được mà giờ lớn rồi còn đuổi bắt ư ?

– Hì… Đi vô chơi thôi , chứ ai chơi nữa , đi xem vườn của ngoại đi .

– Ừm chờ anh đem cái này theo để vẽ .

Hai anh em cùng đi vào trong vườn , nào cây hoa cây ăn quả xum xuê , hai anh chàng như bước vào vườn cổ tích , có một khu vườn đẹp đến thế trên đời này ư ? Trong vườn có khe suối nước trong veo , cá bơi lội thấy rõ , chim hót líu lo dù ban trưa trời cũng không gắt nắng , Minh bèn lấy chiếc balo nhỏ mang theo lấy ra một tấm thảm rồi trải ra nằm chơi , trời trong mát mát làn gió khiến Minh cảm thấy buồn ngủ quá bèn dọn chỗ nằm trên thảm gần đóng lá khô, chưa kịp tham quan hết khu vườn là thằng em trai của Hải đã nằm ngủ ngon lành , thấy vậy Hải bèn lấy dụng cụ ra , thay vì chụp lại khoảng khắc ấy thì anh chọn cách vẽ lại đứa em đang nằm ngủ say giữa khu vườn .

Hải bắt đầu lấy cọ ra vẽ say sưa , quên mất giờ cơm và điện thoại anh đã bật chế độ máy bay nên cha mẹ và ngoại gọi mãi mà không được nên gọi sang Minh , Minh đang nằm ngủ quên thì giật mình tiếng chuông điện thoại reo lên rồi tỉnh dậy , mẹ cậu la cho một trận vì cái tội đi chơi quên đường về bảo hai anh em mau về ăn kẻo nguội hết cơm cháo .

Minh nhìn đồng hồ thì đã mười hai giờ trưa rồi , cậu nhìn thấy anh trai đang vẽ mà quay mặt về phía mình thì chắc chắn là anh ta đang vẽ cảnh mình ngủ rồi , bực bội Minh chạy đến bên anh trai giựt tấm giấy đang vẽ dở làm Hải giật cả mình .

– Em làm cái gì vậy ?

– Này anh hay lắm ! Em ngủ quên mà không kêu dậy còn vẽ tranh chế nhạo em à ?

– Thì anh có vẽ mày nhưng mà..

– ủa ? Anh vẽ cái quái gì thế này ?

Minh sững sờ thấy trong tranh Hải có vẽ mình nhưng mới vẽ được có cái đầu tự nhiên vẽ thêm một cô gái tóc dài đứng từ xa trong bộ đầm đỏ tươi vội quay tấm tranh cho Hải xem .

– Ai vậy ? Cô gái nào đây ! Anh giải thích đi !

– À thì cô gái lúc nãy ở đằng kia kìa ? Ủa mới thấy còn ở đây mà ? Giờ biến đâu rồi .

Hải và Minh vô cùng hoang mang , rõ ràng chỉ có hai anh em ngày từ đầu làm gì có cô gái nào , chợt Minh thốt lên .

– Á ! NHớ rồi ! Về mau lên cha mẹ và ngoại đang chờ .

Hai anh em vội vàng thu dọn rồi trở về , cũng vô tình phớt lờ chuyện cô gái và bức tranh ngẫu hứng.
Còn tiếp…
Chương 2

Hai người dắt tay nhau về lại nhà ngoại , bức tranh kia từ từ chìm trong quên lãng của hai anh em .

Vừa về đến nhà , hương thơm của món ăn hôm nay bay ra làm hai cậu đói bụng vô cùng , nhanh chân đi vào trong , trên bàn có mâm cơm và cháo gà , Hải và Minh liền ngồi lên ghế cùng tấm tắc khen .

– Wow ngon quá ! Cháu đói bụng lắm rồi .

Mẹ Hải liền nói .

– Đông đủ rồi , mời mẹ và cả nhà ăn cơm !

Ngoại Hải đã già nhưng răng còn rất chắc khỏe , bà ăn mà khiến cho mọi người cùng phát thèm , chợt bà ngoại gắp cho Hải và Minh hai cái đùi gà rồi bảo .

– Nè hai thằng cháu của bà ! Ăn đi con .

– Vâng ạ !

Hải vừa đưa cái đùi gà lên miệng thì bà ngoại chợt hỏi .

– Nè hai đứa mới đi đâu chơi vậy ?

Minh mau mắn thì Chợt Hải cắt ngang .

– Dạ con đi vô…

– à con đi ra ngoài đầu làng.

Minh bèn nói nhỏ anh hai .

– Sao lại dối ngoại ?

Hải bèn giậm lên chân em trai mình rồi nói .

– em im lặng đi , mình đã lỡ đi vào chỗ cấm kỵ mà ngoại dặn rồi , đừng cho ngoại biết .

Minh lúc này mới hiểu ra.

– À à..

Thấy thái độ hai anh em nên bà ngoại cũng nghi nghi , bà múc một bát cháo rồi nói .

– Vậy thì được , chứ đừng có đứa nào đi vô trong cái khu rừng phía bắc nghe chưa .

Mẹ Hải tò mò hỏi bà .

– Sao vậy mẹ ? trước giờ con cũng không biết .

Bà ngoại chợt lộ vẻ lo lắng khiến mọi người cũng lo lắng theo , rồi bà lại trầm giọng xuống .

– Cách đây rất lâu , có một con bé bị lạc trong ấy , không ngờ bên trong có bẫy thú rừng , không may con bé đạp phải mà chết vì bị bẫy ép đến nát bét cả đầu , nghe đâu những cái bẫy này vẫn còn đâu đó trong ấy mà chẳng ai dám vào , những cái bẫy vô cùng tinh vi nên khó ai có thể nhìn thấy ấy là bẫy của người xưa làm thời chiến tranh .

Nghe nói đến đây , hai cậu rùng mình lạnh toát cả người vì không ngờ rằng mình vừa bước ra từ chỗ chết người nguy hiểm như thế .

Bà ngoại lại nói tiếp .

– Vì lẽ đó ta không muốn con cháu mình phải chết thương tâm trong ấy , nên ta không muốn các con vào trong rừng nhỏ phía Bắc chỗ vườn nhà mình , ta cứ muốn làm cái hàng rào nhưng mà lại quên mãi , để chiều nay bảo cha thằng Hải ra ấy rào giúp mẹ .

Dường như bà ngoại còn có điều gì đó che giấu mọi người nhưng nhiêu đó cũng đủ làm họ sợ hãi mà cẩn thận vâng lời .

Sau bữa ăn ấy , Hải đi lấy bức tranh lúc nãy để ra xem lại một lần nữa , anh đi vào trong lấy balo lúc nãy tìm nát cả lên mà chẳng thấy nó đâu , lúc này Hải bèn gọi minh vào .

– Minh , em có thấy bức tranh anh vẽ khi nãy đâu không ?

Minh nói bằng vẻ mặt tỉnh bơ còn cắn quả táo ăn dở.

– Không phải lúc đó anh đã ném bức tranh ở lại khu rừng đó sao ?

Hải lúc này mới nhớ lại , đúng thật là đãng trí , đúng là chính anh đã ném bức tranh kia vào bụi cây mà không nhớ , giờ tự nhiên anh muốn xem lại bức tranh ấy quá , đặc biệt khuôn mặt xinh xắn của cô gái mặc đầm đỏ trong tranh mình đã vẽ .

Giờ tự nhiên vào trong đó khác nào vừa ra khỏi địa ngục lại chui vào , nhớ lại lời ngoại dặn anh đành cố gắng để quên bức tranh kia , lúc này anh mới lấy chiếc máy tính ra .

Minh bèn đi ra ngoài , Hải liền truy cập vào một web , đây là web của anh tải lên những bức tranh từ trước đến nay , anh vẽ đẹp đến nỗi mọi người rất thích và muốn mua chúng , nào tranh sơn dầu đến tranh màu nước màu bột , có một bức tranh rất được mọi người ưa chuộng là tranh vẽ khu vườn của ngoại mà anh đã ấn tượng từ lâu , tranh cảnh vẽ chiều tà , mặt trời đang dần khuất sau hàng cây còn những tia nắng nhẹ nhàng mà dịu ấm trên nhánh lá , vườn cây trơ trọi mà mộc mạc đơn sơ , mây trong và xa xa anh vẽ thêm đàn cò bay ăn về . Bức tranh tên là : Vườn Ngoại Tôi , nó là bức tranh nổi bật nhất và được ghim đầu trang , anh mỗi khi nhớ ngoại là nhìn bức tranh ấy nên người ta hỏi trả giá mua rất nhiều tiền mà anh không bán , nó vừa là tranh ngẫu hứng vừa giúp anh gợi nhớ quê hương .

Ngồi xem lại những bức tranh của mình , quả nhiên cảm giác kia cũng không còn nữa , bức tranh lại một lần nữa chìm vào quên lãng Hải , anh đang lướt thì chợt có tiếng chuông tin nhắn ở trang , Hải bấm vào xem thì ra là Bảo , bạn thân nhất của anh và cùng sở thích vẽ tranh trên thành thị , trong tin nhắn Bảo viết .

” Hải , mau tắt chế độ máy bay ở điện thoại mày đi , lát nữa có một người khách sẽ gọi mày để mua tranh đấy .

Thấy vậy Hải liền tắt chế độ máy bay đi , anh để chiếc điện thoại sang một bên tiếp tục ngắm tranh của mình .

Đang lướt chợt anh nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi , lấy làm lạ anh nghĩ .
” nhà ngoại đâu có chó mèo , quanh đây cũng không có nhà khác vậy chó ở đâu ra vậy nhỉ ?

Anh bèn ngó ra từ cửa sổ không có thanh chắn mà duy nhất một cái cửa bật lên , anh nhìn ra , thấy trong bụi tre ở đằng ruộng nương có một con chó đen bị mắc kẹt , nó đang sủa và kêu la liên tục .

Hải trước giờ thương yêu động vật đặc biệt rất thích chó mèo, anh bèn leo ra khỏi cửa sổ phóng ra ngoài .

Hải đi nhanh và khi đến gần bụi tre thì phát hiện , nó là chó con , dường như đi lạc nhưng không biết nó đến từ đâu , nó bị hai cây tre nhỏ kẹt chân , vừa thấy Hải nó càng sợ hãi mà sủa hơn nữa , Hải bèn nói bằng giọng đầy yêu thương tình cảm .

– Chó con đừng sợ , tao đến để giải cứu mày chứ không phải hại đâu !

Con chó con dường như hiểu và nó im lặng , anh bèn cởi chiếc áo khoác jean của mình ra quấn vào tay để đề phòng nó cắn , sau một lúc chật vật thì cuối cùng con chó nhỏ đã được giải cứu ra khỏi bụi tre rậm , nó vẫy đuôi vui mừng rồi liếm lên tay anh như cảm ơn , chó con trông rất vui và nó chạy quanh anh , có lẽ định mệnh đã đưa nó đến với Hải , hải bế nó lên nó im lìm ngoan ngoãn , anh đưa nó lên cao thì nó liếm lên mặt anh mấy cái .

– A ! Này dừng lại đi ! Haha , dừng lại .

Hải chỉ còn cách đưa nó về và sẽ nuôi nó , anh bế nó về trở lại nhà ngoại , anh không leo vô từ cửa sổ nữa mà đi vòng lên cửa chính , anh hôm nay cảm thấy rất vui khi có được một chú chó con làm bạn , vừa đến cửa đã gọi lớn .

– Mọi người ơi ! Ra xem con có gì này .

Nghe tiếng gọi tất cả mọi người đều đi ra , bà ngoại cậu chống cây gậy đi ra truớc sau là minh rồi đến cha mẹ.
Trông thấy con chó đen nhỏ lạ , bà ngoại bèn hỏi .

– Chó con ở đâu vậy Hải ?

– Dạ , cháu thấy nó bị kẹt ngoài bụi tre , có thể nó bị lạc nên con đưa nó về đây nuôi , được không bà ?

Minh trái ngược hoàn toàn với anh mình , vừa nhìn thấy con chó là cậu thốt lên .

– Eo nó bẩn quá !

Rồi cậu quay sang bà ngoại .

– Ngoại à , nuôi chó bẩn lắm !

Bà ngoại trầm ngâm nhìn con chó .

– À… Tốt nhất không nuôi… Nhưng , mẹ con thích chó lắm , cha con cũng thích chó lắm , giữ nó lại đi .

Đúng là gia đình Hải ai cũng thích chó trừ Minh , nhưng do tính chất công việc mà đi mãi không ai chăm nên ở nhà vẫn chưa có con chó nào .

Hải nghe thấy vậy liền ôm lấy bà ngoại .

– Hoan hô bà ngoại !

Mẹ hải bèn bước đến xoa đầu con chó rồi hỏi anh .

– Con chó dễ thương quá , con đặt tên cho nó chưa ?

– dạ chưa , hay mọi người đặt đi .

– À mẹ nghĩ gọi nó là Cún Cún .

– Tên hay đó mẹ , quyết định vậy đi .

Thế là từ nay nhà bà ngoại có thêm một thành viên mới là bé Cún Cún , Minh chỉ biết lặng thinh chau mày đi vào trong , cậu không những không thích động vật mà còn bị dị ứng lông chó mèo .

Chiều về đêm xuống , Hải đang ngồi trong phòng nựng cún cún , chợt anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại là số lạ , anh lúc này mới nhớ ra là người mua tranh mà Bảo đã nhắc mình , anh bèn đặt Cún Cún xuống đất rồi mở điện thoại đi ra ngoài , vừa mới ở với anh vài giờ mà Cún Cún đã mến Hải , chú chó chạy theo sau anh ra ngoài sân , Hải ấn bắt máy nhưng thật xui xẻo khi sóng đột nhiên mất hết khiến Cuộc gọi kia cũng thành cuộc gọi nhỡ , anh bực dọc đi khắp nơi để dò sóng , cuối cùng anh phải đi ra khỏi nhà đi ra phía đường đất , phía sau có Cún Cún đi theo mà anh không hay biết .

Trên con đường đất rậm rạp cỏ lau , trời hôm nay có trăng nhưng một nửa bị mây che mờ , anh bật đèn pin trong điện thoại đi tiếp , quanh co và do không thuộc địa hình ở đây nên không ngờ đi lạc vô vườn ngoại rồi đi lạc đến khu rừng phía Bắc , kì lạ thay , càng đi càng bắt đầu có sóng khi vào sâu vô rừng phía Bắc , nơi cấm kỵ mà ngoại anh luôn dặn tránh xa , khi cây sóng điện thoại đã đầy cũng là lúc trùng hợp , Hải đã đến chỗ mà mình ném bức tranh hồi trưa , anh bèn gọi lại số kia , một lúc sau có tiếng người đàn ông ở đầu dây bên kia bắt máy .

– Alo ! Có phải anh vừa gọi cho số máy này không ạ ?

– Đúng rồi ! Anh có phải là Hải , chủ Trang web Tranh Nghệ Thuật hay không ?

– Vâng đúng là tôi !

– Tôi muốn mua bức tranh Sơn Dầu về cánh đồng lúa vàng chín , anh có thể để lại và cho tôi xin giá không ?

– Vâng tất nhiên là được !
Thế là hai người bàn tán trao đổi giá cả nhau , xong xuôi tất cả , Hải vui vẻ rồi tắt máy , định trở về thì lúc này gió chợt thổi làm lá cây khô kêu xào xạc như ai giẫm lên , anh giật mình thấy mình ở trong rừng từ lúc nào , anh định trở ra thì gió thổi từ xa cái gì trắng trắng bay phất phới đang bay lại phía anh , lúc này Cún Cún mới sủa vang lên làm anh giật mình nhận ra sự có mặt của chú chó con yêu quý của mình đã theo sau , anh muốn chết trân người sợ hãi cùng Cún Cún anh bế chú chó lên tay , lờ mờ nhìn từ trong màn đêm tối nên không rõ nó là cái gì , anh định lùi lại chạy trở ra thì gió thổi mạnh hơn , vật trắng ấy bay thẳng lên mặt anh một cái phạch làm anh giật thót tim , bệnh tim của anh xém chút nữa là tái phát khi anh kịp thời nhận ra , đó là bức tranh mà mình cần tìm lấy lại .

Anh vừa mừng vừa sợ, một tay cầm bức tranh cùng chiếc điện thoại bật đèn sáng , một tay còn lại bế Cún Cún , anh biết không nên ở lại đây lâu nên đã chạy ra , Cún Cún liền quay về phía sau sủa liên tục inh ỏi , Hải cứ nghĩ là chú chó con còn đang hoảng sợ chuyện khi nãy nên sủa chứ không hề hay biết , chú Cún Cún của anh đã nhìn thấy một thứ vô cùng đáng sợ sau bụi cây rậm rạp .

Còn tiếp…
Chương 3

Bấy giờ , bà ngoại đang lúi húi luống rau , định hái mang vào nấu canh thì thấy Hải hớt hải chạy ra từ phía vườn thì la lớn .

– Hải ! Đứng lại đó cho ngoại .

Hải giật cả mình đứng khựng lại , bà ngoại đi nhanh lại gần tay còn cầm theo ít rau .

– Con làm gì mà giờ này đi vô trong vườn ? Con không nghe lời bà à ?

– Dạ ngoại ơi ! Không phải là con không nghe lời ngoại , điện thoại con mất sóng nên con phải chạy đi tìm , bà yên tâm đi , con không có đi vào khu rừng phía bắc đâu .

– Ừ , con cầm cái gì đấy ?

Hải nhanh chóng giấu bức tranh ra phía sau .

– Dạ không có gì đâu ngoại ! Thôi mình vào trong nhà đi .

Đoạn Hải đặt Cún Cún xuống rồi Bà ngoại đành im lặng , cùng Hải đi vào trong .

Vừa vào phòng , Hải lập tức khép cửa lại rồi lấy bức tranh ấy ra , anh bèn lấy điện thoại chụp lại để đề phòng lại lạc mất .

Lúc này anh ngắm gương mặt của cô gái trong tranh , lấm tấm vài hạt bụi , anh bèn vén áo lên lau nhẹ , khuôn mặt cô gái dường như đang cười mỉm mà ngay lập tức trở lại cảm xúc ban đầu rất vô hồn , anh cũng không để ý vì khoảng khắc đó nhanh chóng biến mất .

Lúc này Minh bất ngờ đi vào .

– Anh Hai !

Hải hoảng hồn giằng cuốn sách lên bức tranh rồi quay lại .

– cái thằng này ! Bộ không nhớ anh bị tim hay sao mà không gõ cửa ?

– Chết em xin lỗi , tại cửa phòng không có khóa hì .

– Có chuyện gì ?

– Ngoại bảo vào kêu anh ra ăn cơm !

– Ừm mày đi ra trước rồi anh ra sau .

Minh thấy thái độ anh trai quá đáng ngờ nên tò mò cố tìm hiểu anh mình có chuyện gì đang giấu .

– Anh giấu cái gì dưới sách đó ?

– Cái gì là chuyện của anh , đi ra nhanh đi .

– Đi thì đi làm gì dữ vậy ?

Minh lúc này mới chịu ra khỏi phòng , Hải vội vàng lấy bức tranh ra nhìn một lần nữa rồi cuốn lại cất ở trên đầu tủ , xong rồi anh mới đi ra ngoài . Hải khép cửa phòng lại , bức tranh trên đầu tủ đột nhiên lăn xuống không rớt xuống đất , không rớt chỗ khác mà rớt ngay trên chiếc giường của Hải .

Bên ngoài , Hải đang ăn cơm cùng với mọi người , cả nhà đang ăn ngon thì Cún Cún nhìn về phía phòng Hải lại sủa inh ỏi làm bà ngoại ngạc nhiên .

– Hải , coi Cún Nó làm gì sủa dữ vậy ?

– Dạ !

Hải cũng nghe lời chạy vô , thì thấy Cún Cún đang ở trước cửa phòng mình sủa , Hải đến gần Cún Cún càng sủa khiến anh lấy làm lạ .

– Mày sủa cái gì vậy Cún Cún ?

Hải tò mò nên mở cửa ra , Cửa vừa mở ra là Chú chó nhỏ ngừng sủa mà nép dưới chân Hải ra vẻ sợ sệt lắm , thấy chó con của mình có biểu hiện lạ nên anh cũng hơi lo sợ .

– nó sủa khoảng trống à ? Không lẽ nhà mình có ma ?

Rồi tự nhiên anh cảm thấy có luồng khí lạnh toát và thấy bức tranh nằm dưới đất , cũng nghĩ là do gió thổi rơi xuống mà thôi , anh bước đến nhặt lên , để lên bàn rồi chạy ra thật nhanh .

– Ngoại ơi ! Mọi người ơi !

Mẹ hải đang ăn liền dừng lại .

– Có chuyện gì vậy con ?

– Con Cún Cún nó sủa ở trong phòng con đó ! Không có ai ở trong đó hết mọi người ạ .

Bà ngoại lúc này mới bảo .

– Con có đem cái gì lạ từ bên ngoài vô nhà không vậy ?
Hải lo lắng nhớ lại sáng giờ chỉ có bức tranh kia nhưng mà nó là do anh vẽ nên không nói với ngoại , Hải lắc đầu rồi bà ngoại đi vô buồng trong một mạch trước sự hoang mang của mọi người , có lẽ bà ngoại tinh ý biết cháu trai giấu mình nên làm gì đó rất lâu trong ấy .

Một lúc sau , bà ngoại cầm ra cái túi đỏ rồi mở ra lấy một sợi dây chuyền chỉ đỏ , mặt là một khối vuông có viết chữ Phạn ngữ rất khó hiểu ý nghĩa là gì .

Bà Ngoại kêu Hải khum người xuống , bà liền đeo vào cổ anh ngay , Hải hoang mang .

– Ngoại làm gì vậy ?

– Đừng có gở ra nghe chưa ! Có cái này ma quỷ sẽ không ám hại .

Mẹ hải và cha anh cùng minh nghe xong giật mình , mẹ Hải liền hỏi bà .

– Mẹ nghĩ nhà mình có ma sao ? Biết đâu Cún Cún nó sủa con gì thì sao , chứ không phải sủa ma đâu mẹ !

– Bây nghe lời mẹ đi ! Đừng có cãi , đề phòng vẫn tốt hơn .

Bà ngoại là người đã từng trải và rất nhiều kinh nghiệm , chắc chắn bà biết được điều gì đó đã và đang xảy ra với cháu trai mình nên mới làm như vậy , Hải nghe vậy càng lo lắng nên càng giữ sợi dây chuyền ấy , sau khi đeo xong , bà ngoại mới ngồi trở lại tiếp tục ăn cơm với mọi người .

Hải cầm cái mặt dây chuyền lên ngắm nghía , tự nhiên bao nhiêu cảm giác sợ hãi dần dần biến mất và anh thấy ổn định rất nhiều , anh cũng vui vẻ mà ăn tiếp tục , lúc này cún đã chạy ra ngoài với mọi người , Hải gắp miếng thịt bỏ xuống đất cho nó , rồi mọi người xem như không có chuyện gì xảy ra cứ vậy mà dùng cho xong bữa cơm tối .

Đêm về khuya cảnh vật càng hiu quạnh mà còn nghe tiếng ve sầu và dế mèn kêu não ruột , Ngoại và mọi người khép cửa ngủ trong phòng trước còn mình Hải đang cho Cún Ăn ngoài sân , anh xoa xoa đầu Cún rồi khép cửa lại , cũng chuẩn bị thu xếp rồi ngủ nhưng lúc này Cún lại có biểu hiện lạ , nó nhìn chằm chằm về phía phòng anh , anh tự trấn an mình rồi nạt yêu chú chó con .

– Cún Cún ! Khuya rồi ngủ đi !

Cún cún ngoan ngoãn bỏ qua góc nhà , Hải cầm mặt dây chuyền ngắn nghía , thấy khối vuông vàng óng ánh đẹp mắt , những chữ phạn lấp lánh như phát sáng , anh chợt nghĩ thầm trong bụng : Ngoại nói đúng ! Cẩn thận vẫn tốt hơn !

Hải bước vào trong phòng đóng cửa lại , như thường ngày ở thành thị là trước khi ngủ anh lại tham quan trang web của mình nhưng hôm nay thì không , lên thẳng chiếc giường gỗ rồi nằm đó cố gắng ru giấc ngủ và chỉ mong trời mau sáng và sớm quên những chuyện hôm nay , lần về quê này đã quá nhiều chuyện xảy ra rồi .

Hải nằm trằn trọc mãi không ngủ được , bình thường anh rất dễ ngủ , vừa nằm xuống một lúc là ngủ ngay rồi , anh cảm thấy nóng quá bèn mở cái cửa sổ ra vì nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài nhà , nghe lá cây đánh vào nhau xào xào , Hải bật cái cửa lên hứng làn gió mát , anh cảm thấy dễ chịu vô cùng nhưng vẫn chưa muốn ngủ , anh đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài lúc này thấy mặt trăng tròn sáng rực , sáng tỏa cả đất trời , những cỏ lau đong đưa theo gió , xa xa là ruộng nương vườn cây màu mỡ của ngoại anh , cạnh đó còn có dòng sông nhỏ , anh hiếu kỳ ngắm cảnh đêm .
Đồng hồ lúc đó chợt gõ một cái boong báo đã mười hai giờ đêm , loại đồng hồ này là đồ cổ của ngoại đến nay vẫn Sài tốt , nó là boong 12 cái rồi lắc lư cái quả cầu vàng trong đồng hồ được thiết kế , quả cầu lắc qua lắc lại gõ nhẹ vào mặt trong của đồng hồ kêu từng tiếng cộp ” cộp ” , nghe quen rồi thì không sao chứ Hải và những ai mới thì sẽ phải rùng mình vì âm thanh gỗ cũ đang cọ xát như tiếng ai gõ cửa , Hải bèn rót một ly nước uống cho bình tâm trở lại , cũng may là trước đó ngoại có chỉ cho anh biết nếu không chắc hồn vía anh trên mây .

Đoạn Hải nóc một hơi ly nước rồi nhìn ra cửa sổ , anh phát giác khi thấy xa xa phía bụi cây có cái bóng đỏ đỏ , dù trăng sáng vằng vặc trên bầu trời mây trong lành nhưng cái bóng đỏ kia đang đứng dưới gốc cây nên mặt trăng bị áng chỉ thấy mờ ảo ảo , nhìn cứ như một người không rõ nam hay nữ , anh bắt đầu cảm thấy có chuyện gì không ổn từ sớm giờ , mọi chuyện bắt đầu khi anh lỡ cùng em trai vào khu rừng cấm kỵ mà xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác vô cùng lạ , khi thấy cái bóng đỏ kia còn đi qua đi lại nên anh chắc chắn mình đã nhìn thấy ma vì ở đây không có nhà cửa , phải đi ra con đất mới bắt đầu có nhà
đang chết trân người suy nghĩ thì một cái xoảng ” làm Cắt ngang suy nghĩ của Hải , anh vội vàng chạy ra khỏi phòng thì thấy Cún làm đổ đĩa cá trên bàn , lúc này có tiếng bà ngoại nói vọng ra :

– Gì vậy mấy đứa ?

Hải bèn lượm lại đĩa cá rồi trả lời .

– Dạ không có gì đâu bà !

Lúc này cún cún mới chạy thẳng vô trong phòng Hải , dù đang dọn dẹp chỗ cá đổ kia nhưng không khỏi ngạc nhiên và tò mò mới chạy theo chú chó con của mình , khi chạy vào phòng thì anh muốn chết đứng tại chỗ , cái bóng đỏ kia đã ở ngoài cửa sổ đang đi lại gần phòng anh giờ đây mới thấy được nó là một người con gái tóc đen bịt mặt quấn tấm vải đỏ tươi như vải của bộ quần áo trong quan tài dùng để tẩm liệm người chết , da trắng bệch dưới ánh trăng khiến Hải vô cùng sợ hãi , Cún cún nhón chân nhảy lên cửa sổ sủa inh ỏi cái bóng đỏ kia giật mình chạy trở về bụi cây rồi nhảy vô đó mất dạng khiến Hải la hét kinh hoàng .

– Maa !!!

Rồi anh té xỉu xuống đất vì cơn bệnh tim lần này thực sự tái phát .

Nghe tiếng la hét ai nấy mở cửa chạy ra , bà ngoại lại là người vào đầu tiên vừa vào đã thấy mặt Hải cắt không còn giọt máu nằm sóng soài dưới đất và Cún cún Không ngừng sủa về phía cửa sổ , bà ngoại lật đật đóng cửa sổ lại chó con mới ngưng , mẹ Hải cùng cha anh đưa anh lên giường sai minh mở túi lấy chai dầu vì tưởng anh bị trúng gió độc , bà ngoại thì không nghĩ như vậy , bà biết nên mới mang cho anh sợi dây chuyền được làm phép , lúc này mọi người sốt sắng xức dầu rồi làm đủ mọi cách mà Hải không tỉnh lại , mẹ anh sợ hãi .

– Hải ơi ! Dậy đi con ! Tỉnh lại đi con !

Bà ngoại bèn quay sang cha Hải .

– Cha thằng Hải mau chạy ra đầu đường gọi chú Ba đến đây nhanh lên .

– Dạ !

Chú ba này là người nổi tiếng trị bệnh và còn là một thầy trừ tà ma , chú rất nổi tiếng ở cái làng này .

Còn tiếp…
 

 


 


 

☠️☠️ TRUYỆN MA HAY [ Qủy Nữ Quê Ngoại Chương 1-3 ] ☠️☠️

☠️☠️ TRUYỆN MA HAY [ Qủy Nữ Quê Ngoại Chương 1-3 ] ☠️☠️

Chương 1

Nghe thấy Tiếng trống kèn mơ màng bên tai , một anh chàng đang đi dạo trong vườn hoang mang nhìn thấy một đám người ở cánh rừng phía Bắc đang khiêng một cái quan tài màu trắng và biết đây là một lễ an táng , anh chàng tò mò bước đến vì nghe bà ngoại luôn dặn dò phía Bắc không có người ở chỉ có thú rừng hung dữ tuyệt đối không được đi sang vậy mà hướng họ đi ra từ phía ấy , anh nép trong bụi cây và thấy đám người đó từ từ khiêng chiếc quan tài trắng lặng lẽ bước ngang qua , anh tò mò đưa mắt ra nhìn thì phát hiện tại sao chiếc quan tài kia không có đậy nắp ? Cũng bước ra khẽ từ từ , anh ngó vào trong thì thất kinh hoảng sợ , cái xác bên trong quan tài là một anh chàng thanh niên và đáng sợ hơn nữa khi nhìn từ phía xa lờ mờ sao giống anh ta quá , vô cùng hoang mang kèm theo sợ hãi , anh đến gần hơn nữa đám người kia dường như không thấy sự có mặt của anh ấy , anh đến gần miệng chiếc quan tài nhìn kỹ đúng là bản thân mình đang nằm trong ấy mặc bộ đồ trắng tinh , anh há hốc mồm chết trân người , bất chợt cái xác trong quan tài mở mắt trừng ra , đưa tay kéo cổ áo anh vào trong quan tài rồi nắp quan tài đột nhiên đậy kín lại , anh kinh hoàng chỉ kịp la hét một tiếng la thất thanh khi mọi thứ tối om !

– Aaaaa !!!

Giật mình tỉnh dậy , anh thấy mình đang ngồi trên ghế trước xe hơi , thì ra chỉ là một cơn ác mộng , mồ hôi anh ứa ra ướt như tắm , cảm giác ngột ngạt vẫn còn đâu đây ngoài hiện thực rất chân thật như vừa xảy ra chứ không phải mộng mị .

Lúc này mẹ của anh ngồi phía sau vỗ lưng con trai mình .

– Sao vậy Hải ? Con lại mơ thấy ác mộng đó à ?

– Dạ …

Lúc này đứa con trai út đang ngồi phía sau hàng ghế xe cũng lên tiếng trêu chọc anh Hai .

– Chắc anh ấy mơ thấy cô gái nào đấy mà ! Haha

– Em im lặng đi ! Đừng có nói vớ vẩn .

Đây không phải là lần đầu tiên anh mơ thấy giấc mơ đáng sợ này , cách đây mười lăm năm , khi còn là cậu bé mười tuổi đã cùng cha mẹ về quê ngoại , từ đó hàng đêm là khi ngủ say sẽ lại mơ thấy ác mộng này , cho đến lúc anh hôm nay đã lớn mà vẫn còn đeo đẳng không thôi . Sau cái ngày từ quê ngoại mà về lại thành thị anh đã ám ảnh rồi sốt cao một thời gian dài , cha mẹ lo lắng cho cậu nên nghĩ là thời tiết ở quê anh không thể thích nghi vì ở đây là miền núi khí hậu khắc nghiệt vô cùng , Hải lại là người từ bé đã mắc bệnh tim và khi ảnh hưởng mệt mỏi nguy hiểm , vì lẽ đó mà lâu lắm rồi anh mới được về ngoại .

Hôm nay gia đình anh đang lái chiếc xe hơi bốn chỗ của nhà trên đường về quê ngoại xa xôi , gia đình Hải gồm bốn người , anh là trai trưởng hai lăm tuổi và đứa em trai song sinh tên Minh , cha mẹ là chủ tịch công ty mua bán nhà đất , có thể nói hai anh chàng con trai của họ là một công tử nhà giàu , cả đời sống trong phú quý nhưng hôm nay là kì nghỉ lễ ba ngày , Hải đột nhiên nao nức muốn về ngoại vô cùng , gia đình trước đó đã phải hủy tua du lịch ba ngày vì sức khỏe anh nhưng chiều con trai trưởng mà về quê hương thân yêu của họ .


Cứ mỗi lần mơ xong là Hải cứ lại thẫn thờ người ra , anh dựa lên ghế mắt nhìn xa xăm phía trước , chiếc xe đang trên đường lớn rẽ phải rồi càng ngày càng đi sâu vào một con đường đất khác , cảnh quan thành thị càng ngày càng khuất phía sau thay vào đó là hàng cây cỏ hai bên xanh rì đậm chất làng quê nông thôn , chiếc xe chạy vào con đường đất và bắt đầu nghe thấy tiếng trâu bò kêu từ xa xa , xe chạy ngang chợ quê , giờ đã về trưa nên hàng cá thịt và các gian hàng khác đã dọn về hết , chỉ còn lại mấy cái lều bạt cùng xào phơi thịt đang trơ trọi giữa trưa nắng nóng , chợ quê ban trưa hiu quạnh thật buồn .

Chiếc xe chạy đến một cánh rừng nhỏ , quanh đây nhà cửa thưa thớt , cách vài ba căn mới lại có một ngôi nhà , rẽ vào bên phải đi thêm một con đường đất nữa chính là nhà ngoại của anh , xe chạy ngang cây bàng to lớn và sau đó chính là nhà ngoại đã hiện ra trước mắt , chiếc xe dừng lại phía cổng rào , mọi người bước xuống xe còn bóp còi inh ỏi khiến bà ngoại già 87 tuổi chống cây gậy bước ra mừng rỡ thấy con cháu về chơi . Hải bước xuống xe , đã lâu lắm rồi không về cảnh vật ở đây không thay đổi gì nhiều chỉ có thêm bụi hoa hồng đỏ bà ngoại trồng cạnh cửa rào mà thôi , ngôi nhà vẫn vậy , tuy nhỏ nhưng gọn gàng đẹp đẽ giữa cánh đồng lúa phía sau , bên phải là đường ra nương rẫy bên trái là khu vườn cây ăn trái phì nhiêu , bà ngoại dẫn tay Hải vào nhà trước phía sau cha mẹ anh và em trai đang xách balo theo . Lâu lắm rồi không gặp cháu trai bà ngoại xít xoa đầu Hải .

– Cháu trai của bà càng lớn đẹp trai quá ! Lâu lắm rồi mới về ngoại nhớ con lắm đấy !

Hải ôm lấy bà ngoại bảo .

– Con cũng nhớ ngoại lắm , hôm nay nhất định con phải về thôi !

Minh chu mỏ ganh tị với anh .

– Cháu giận rồi ! Bà thương mỗi mình anh Hai mà thôi !

Bà ngoại cười nắm tay Minh lại .

– Hì.. hai đứa là anh em song sinh , dĩ nhiên đều đẹp trai và là hai thằng cháu yêu quý của bà rồi còn gì .

Hai bà cháu ôm nhau rồi đoạn bà kéo tay Hải và Minh vô nhà còn nói vọng ra với cha mẹ Hải

– Tụi con lo rửa chân tay rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống ăn cơm trưa nhé !

– Vâng !

Mẹ Hải bước vào nhà đặt túi xách xuống , thấy bà ngoại đã già mà chăm chỉ vô cùng , nhà cửa sạch sẽ , có những giỏ len còn đan đang dở dang đặt gọn trên bàn , còn những chiếc áo len bà may xong treo phía bên phòng ngủ , nhà bà tuy nhỏ mà vẫn đủ chỗ cho năm người , rồi bà lại đem ra một đĩa trái cây trong đó gồm chuối táo và nho bảo.

– Trái cây vườn nhà trồng ! Tụi con ăn đi ! Giờ phải xuống sau bắt con gà nấu cháo cho mấy đứa , về chơi mà không nói một tiếng làm không kịp chuẩn bị gì hết .

– Vâng ! Mẹ để con phụ mẹ một tay .

Mẹ hải cùng bà ngoại xuống phía sau, cha anh thì nằm trên cái võng nghỉ ngơi lấy thuốc lá ra rồi hút , nhìn cảnh vật rồi phun khói ra bay đi , do không chịu được mùi thuốc lá mà Hải phải kéo tay Minh ra ngoài sân . Đến đây phải nói về Hải hơn nữa , là trai trưởng nhà giàu mà từ lâu chẳng dính vào tệ nạn xã hội hay ăn chơi rượu bia như bao người khác , anh lặng lẽ rảnh thì vẽ tranh.
Hải rất thích vẽ tranh và vẽ rất đẹp , những bức tranh mà do chính anh chàng vẽ ra đều như có một sức sống mới vô cùng có hồn trong ấy , trong cái balo anh có một bộ dụng cụ vẽ tranh chuẩn bị sẵn , anh với đứa em trai đi ra vườn ngắm cảnh một lúc thì Minh kéo tay anh Hai bảo .

– Anh hai ! Mình đi vô vườn cây chơi đi , anh còn nhớ ngày xưa chúng ta hay chơi đuổi bắt ở trong ấy không ?

– À ừm , chơi cũng được mà giờ lớn rồi còn đuổi bắt ư ?

– Hì… Đi vô chơi thôi , chứ ai chơi nữa , đi xem vườn của ngoại đi .

– Ừm chờ anh đem cái này theo để vẽ .

Hai anh em cùng đi vào trong vườn , nào cây hoa cây ăn quả xum xuê , hai anh chàng như bước vào vườn cổ tích , có một khu vườn đẹp đến thế trên đời này ư ? Trong vườn có khe suối nước trong veo , cá bơi lội thấy rõ , chim hót líu lo dù ban trưa trời cũng không gắt nắng , Minh bèn lấy chiếc balo nhỏ mang theo lấy ra một tấm thảm rồi trải ra nằm chơi , trời trong mát mát làn gió khiến Minh cảm thấy buồn ngủ quá bèn dọn chỗ nằm trên thảm gần đóng lá khô, chưa kịp tham quan hết khu vườn là thằng em trai của Hải đã nằm ngủ ngon lành , thấy vậy Hải bèn lấy dụng cụ ra , thay vì chụp lại khoảng khắc ấy thì anh chọn cách vẽ lại đứa em đang nằm ngủ say giữa khu vườn .

Hải bắt đầu lấy cọ ra vẽ say sưa , quên mất giờ cơm và điện thoại anh đã bật chế độ máy bay nên cha mẹ và ngoại gọi mãi mà không được nên gọi sang Minh , Minh đang nằm ngủ quên thì giật mình tiếng chuông điện thoại reo lên rồi tỉnh dậy , mẹ cậu la cho một trận vì cái tội đi chơi quên đường về bảo hai anh em mau về ăn kẻo nguội hết cơm cháo .

Minh nhìn đồng hồ thì đã mười hai giờ trưa rồi , cậu nhìn thấy anh trai đang vẽ mà quay mặt về phía mình thì chắc chắn là anh ta đang vẽ cảnh mình ngủ rồi , bực bội Minh chạy đến bên anh trai giựt tấm giấy đang vẽ dở làm Hải giật cả mình .

– Em làm cái gì vậy ?

– Này anh hay lắm ! Em ngủ quên mà không kêu dậy còn vẽ tranh chế nhạo em à ?

– Thì anh có vẽ mày nhưng mà..

– ủa ? Anh vẽ cái quái gì thế này ?

Minh sững sờ thấy trong tranh Hải có vẽ mình nhưng mới vẽ được có cái đầu tự nhiên vẽ thêm một cô gái tóc dài đứng từ xa trong bộ đầm đỏ tươi vội quay tấm tranh cho Hải xem .

– Ai vậy ? Cô gái nào đây ! Anh giải thích đi !

– À thì cô gái lúc nãy ở đằng kia kìa ? Ủa mới thấy còn ở đây mà ? Giờ biến đâu rồi .

Hải và Minh vô cùng hoang mang , rõ ràng chỉ có hai anh em ngày từ đầu làm gì có cô gái nào , chợt Minh thốt lên .

– Á ! NHớ rồi ! Về mau lên cha mẹ và ngoại đang chờ .

Hai anh em vội vàng thu dọn rồi trở về , cũng vô tình phớt lờ chuyện cô gái và bức tranh ngẫu hứng.
Còn tiếp…
Chương 2

Hai người dắt tay nhau về lại nhà ngoại , bức tranh kia từ từ chìm trong quên lãng của hai anh em .

Vừa về đến nhà , hương thơm của món ăn hôm nay bay ra làm hai cậu đói bụng vô cùng , nhanh chân đi vào trong , trên bàn có mâm cơm và cháo gà , Hải và Minh liền ngồi lên ghế cùng tấm tắc khen .

– Wow ngon quá ! Cháu đói bụng lắm rồi .

Mẹ Hải liền nói .

– Đông đủ rồi , mời mẹ và cả nhà ăn cơm !

Ngoại Hải đã già nhưng răng còn rất chắc khỏe , bà ăn mà khiến cho mọi người cùng phát thèm , chợt bà ngoại gắp cho Hải và Minh hai cái đùi gà rồi bảo .

– Nè hai thằng cháu của bà ! Ăn đi con .

– Vâng ạ !

Hải vừa đưa cái đùi gà lên miệng thì bà ngoại chợt hỏi .

– Nè hai đứa mới đi đâu chơi vậy ?

Minh mau mắn thì Chợt Hải cắt ngang .

– Dạ con đi vô…

– à con đi ra ngoài đầu làng.

Minh bèn nói nhỏ anh hai .

– Sao lại dối ngoại ?

Hải bèn giậm lên chân em trai mình rồi nói .

– em im lặng đi , mình đã lỡ đi vào chỗ cấm kỵ mà ngoại dặn rồi , đừng cho ngoại biết .

Minh lúc này mới hiểu ra.

– À à..

Thấy thái độ hai anh em nên bà ngoại cũng nghi nghi , bà múc một bát cháo rồi nói .

– Vậy thì được , chứ đừng có đứa nào đi vô trong cái khu rừng phía bắc nghe chưa .

Mẹ Hải tò mò hỏi bà .

– Sao vậy mẹ ? trước giờ con cũng không biết .

Bà ngoại chợt lộ vẻ lo lắng khiến mọi người cũng lo lắng theo , rồi bà lại trầm giọng xuống .

– Cách đây rất lâu , có một con bé bị lạc trong ấy , không ngờ bên trong có bẫy thú rừng , không may con bé đạp phải mà chết vì bị bẫy ép đến nát bét cả đầu , nghe đâu những cái bẫy này vẫn còn đâu đó trong ấy mà chẳng ai dám vào , những cái bẫy vô cùng tinh vi nên khó ai có thể nhìn thấy ấy là bẫy của người xưa làm thời chiến tranh .

Nghe nói đến đây , hai cậu rùng mình lạnh toát cả người vì không ngờ rằng mình vừa bước ra từ chỗ chết người nguy hiểm như thế .

Bà ngoại lại nói tiếp .

– Vì lẽ đó ta không muốn con cháu mình phải chết thương tâm trong ấy , nên ta không muốn các con vào trong rừng nhỏ phía Bắc chỗ vườn nhà mình , ta cứ muốn làm cái hàng rào nhưng mà lại quên mãi , để chiều nay bảo cha thằng Hải ra ấy rào giúp mẹ .

Dường như bà ngoại còn có điều gì đó che giấu mọi người nhưng nhiêu đó cũng đủ làm họ sợ hãi mà cẩn thận vâng lời .

Sau bữa ăn ấy , Hải đi lấy bức tranh lúc nãy để ra xem lại một lần nữa , anh đi vào trong lấy balo lúc nãy tìm nát cả lên mà chẳng thấy nó đâu , lúc này Hải bèn gọi minh vào .

– Minh , em có thấy bức tranh anh vẽ khi nãy đâu không ?

Minh nói bằng vẻ mặt tỉnh bơ còn cắn quả táo ăn dở.

– Không phải lúc đó anh đã ném bức tranh ở lại khu rừng đó sao ?

Hải lúc này mới nhớ lại , đúng thật là đãng trí , đúng là chính anh đã ném bức tranh kia vào bụi cây mà không nhớ , giờ tự nhiên anh muốn xem lại bức tranh ấy quá , đặc biệt khuôn mặt xinh xắn của cô gái mặc đầm đỏ trong tranh mình đã vẽ .

Giờ tự nhiên vào trong đó khác nào vừa ra khỏi địa ngục lại chui vào , nhớ lại lời ngoại dặn anh đành cố gắng để quên bức tranh kia , lúc này anh mới lấy chiếc máy tính ra .

Minh bèn đi ra ngoài , Hải liền truy cập vào một web , đây là web của anh tải lên những bức tranh từ trước đến nay , anh vẽ đẹp đến nỗi mọi người rất thích và muốn mua chúng , nào tranh sơn dầu đến tranh màu nước màu bột , có một bức tranh rất được mọi người ưa chuộng là tranh vẽ khu vườn của ngoại mà anh đã ấn tượng từ lâu , tranh cảnh vẽ chiều tà , mặt trời đang dần khuất sau hàng cây còn những tia nắng nhẹ nhàng mà dịu ấm trên nhánh lá , vườn cây trơ trọi mà mộc mạc đơn sơ , mây trong và xa xa anh vẽ thêm đàn cò bay ăn về . Bức tranh tên là : Vườn Ngoại Tôi , nó là bức tranh nổi bật nhất và được ghim đầu trang , anh mỗi khi nhớ ngoại là nhìn bức tranh ấy nên người ta hỏi trả giá mua rất nhiều tiền mà anh không bán , nó vừa là tranh ngẫu hứng vừa giúp anh gợi nhớ quê hương .

Ngồi xem lại những bức tranh của mình , quả nhiên cảm giác kia cũng không còn nữa , bức tranh lại một lần nữa chìm vào quên lãng Hải , anh đang lướt thì chợt có tiếng chuông tin nhắn ở trang , Hải bấm vào xem thì ra là Bảo , bạn thân nhất của anh và cùng sở thích vẽ tranh trên thành thị , trong tin nhắn Bảo viết .

” Hải , mau tắt chế độ máy bay ở điện thoại mày đi , lát nữa có một người khách sẽ gọi mày để mua tranh đấy .

Thấy vậy Hải liền tắt chế độ máy bay đi , anh để chiếc điện thoại sang một bên tiếp tục ngắm tranh của mình .

Đang lướt chợt anh nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi , lấy làm lạ anh nghĩ .
” nhà ngoại đâu có chó mèo , quanh đây cũng không có nhà khác vậy chó ở đâu ra vậy nhỉ ?

Anh bèn ngó ra từ cửa sổ không có thanh chắn mà duy nhất một cái cửa bật lên , anh nhìn ra , thấy trong bụi tre ở đằng ruộng nương có một con chó đen bị mắc kẹt , nó đang sủa và kêu la liên tục .

Hải trước giờ thương yêu động vật đặc biệt rất thích chó mèo, anh bèn leo ra khỏi cửa sổ phóng ra ngoài .

Hải đi nhanh và khi đến gần bụi tre thì phát hiện , nó là chó con , dường như đi lạc nhưng không biết nó đến từ đâu , nó bị hai cây tre nhỏ kẹt chân , vừa thấy Hải nó càng sợ hãi mà sủa hơn nữa , Hải bèn nói bằng giọng đầy yêu thương tình cảm .

– Chó con đừng sợ , tao đến để giải cứu mày chứ không phải hại đâu !

Con chó con dường như hiểu và nó im lặng , anh bèn cởi chiếc áo khoác jean của mình ra quấn vào tay để đề phòng nó cắn , sau một lúc chật vật thì cuối cùng con chó nhỏ đã được giải cứu ra khỏi bụi tre rậm , nó vẫy đuôi vui mừng rồi liếm lên tay anh như cảm ơn , chó con trông rất vui và nó chạy quanh anh , có lẽ định mệnh đã đưa nó đến với Hải , hải bế nó lên nó im lìm ngoan ngoãn , anh đưa nó lên cao thì nó liếm lên mặt anh mấy cái .

– A ! Này dừng lại đi ! Haha , dừng lại .

Hải chỉ còn cách đưa nó về và sẽ nuôi nó , anh bế nó về trở lại nhà ngoại , anh không leo vô từ cửa sổ nữa mà đi vòng lên cửa chính , anh hôm nay cảm thấy rất vui khi có được một chú chó con làm bạn , vừa đến cửa đã gọi lớn .

– Mọi người ơi ! Ra xem con có gì này .

Nghe tiếng gọi tất cả mọi người đều đi ra , bà ngoại cậu chống cây gậy đi ra truớc sau là minh rồi đến cha mẹ.
Trông thấy con chó đen nhỏ lạ , bà ngoại bèn hỏi .

– Chó con ở đâu vậy Hải ?

– Dạ , cháu thấy nó bị kẹt ngoài bụi tre , có thể nó bị lạc nên con đưa nó về đây nuôi , được không bà ?

Minh trái ngược hoàn toàn với anh mình , vừa nhìn thấy con chó là cậu thốt lên .

– Eo nó bẩn quá !

Rồi cậu quay sang bà ngoại .

– Ngoại à , nuôi chó bẩn lắm !

Bà ngoại trầm ngâm nhìn con chó .

– À… Tốt nhất không nuôi… Nhưng , mẹ con thích chó lắm , cha con cũng thích chó lắm , giữ nó lại đi .

Đúng là gia đình Hải ai cũng thích chó trừ Minh , nhưng do tính chất công việc mà đi mãi không ai chăm nên ở nhà vẫn chưa có con chó nào .

Hải nghe thấy vậy liền ôm lấy bà ngoại .

– Hoan hô bà ngoại !

Mẹ hải bèn bước đến xoa đầu con chó rồi hỏi anh .

– Con chó dễ thương quá , con đặt tên cho nó chưa ?

– dạ chưa , hay mọi người đặt đi .

– À mẹ nghĩ gọi nó là Cún Cún .

– Tên hay đó mẹ , quyết định vậy đi .

Thế là từ nay nhà bà ngoại có thêm một thành viên mới là bé Cún Cún , Minh chỉ biết lặng thinh chau mày đi vào trong , cậu không những không thích động vật mà còn bị dị ứng lông chó mèo .

Chiều về đêm xuống , Hải đang ngồi trong phòng nựng cún cún , chợt anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại là số lạ , anh lúc này mới nhớ ra là người mua tranh mà Bảo đã nhắc mình , anh bèn đặt Cún Cún xuống đất rồi mở điện thoại đi ra ngoài , vừa mới ở với anh vài giờ mà Cún Cún đã mến Hải , chú chó chạy theo sau anh ra ngoài sân , Hải ấn bắt máy nhưng thật xui xẻo khi sóng đột nhiên mất hết khiến Cuộc gọi kia cũng thành cuộc gọi nhỡ , anh bực dọc đi khắp nơi để dò sóng , cuối cùng anh phải đi ra khỏi nhà đi ra phía đường đất , phía sau có Cún Cún đi theo mà anh không hay biết .

Trên con đường đất rậm rạp cỏ lau , trời hôm nay có trăng nhưng một nửa bị mây che mờ , anh bật đèn pin trong điện thoại đi tiếp , quanh co và do không thuộc địa hình ở đây nên không ngờ đi lạc vô vườn ngoại rồi đi lạc đến khu rừng phía Bắc , kì lạ thay , càng đi càng bắt đầu có sóng khi vào sâu vô rừng phía Bắc , nơi cấm kỵ mà ngoại anh luôn dặn tránh xa , khi cây sóng điện thoại đã đầy cũng là lúc trùng hợp , Hải đã đến chỗ mà mình ném bức tranh hồi trưa , anh bèn gọi lại số kia , một lúc sau có tiếng người đàn ông ở đầu dây bên kia bắt máy .

– Alo ! Có phải anh vừa gọi cho số máy này không ạ ?

– Đúng rồi ! Anh có phải là Hải , chủ Trang web Tranh Nghệ Thuật hay không ?

– Vâng đúng là tôi !

– Tôi muốn mua bức tranh Sơn Dầu về cánh đồng lúa vàng chín , anh có thể để lại và cho tôi xin giá không ?

– Vâng tất nhiên là được !
Thế là hai người bàn tán trao đổi giá cả nhau , xong xuôi tất cả , Hải vui vẻ rồi tắt máy , định trở về thì lúc này gió chợt thổi làm lá cây khô kêu xào xạc như ai giẫm lên , anh giật mình thấy mình ở trong rừng từ lúc nào , anh định trở ra thì gió thổi từ xa cái gì trắng trắng bay phất phới đang bay lại phía anh , lúc này Cún Cún mới sủa vang lên làm anh giật mình nhận ra sự có mặt của chú chó con yêu quý của mình đã theo sau , anh muốn chết trân người sợ hãi cùng Cún Cún anh bế chú chó lên tay , lờ mờ nhìn từ trong màn đêm tối nên không rõ nó là cái gì , anh định lùi lại chạy trở ra thì gió thổi mạnh hơn , vật trắng ấy bay thẳng lên mặt anh một cái phạch làm anh giật thót tim , bệnh tim của anh xém chút nữa là tái phát khi anh kịp thời nhận ra , đó là bức tranh mà mình cần tìm lấy lại .

Anh vừa mừng vừa sợ, một tay cầm bức tranh cùng chiếc điện thoại bật đèn sáng , một tay còn lại bế Cún Cún , anh biết không nên ở lại đây lâu nên đã chạy ra , Cún Cún liền quay về phía sau sủa liên tục inh ỏi , Hải cứ nghĩ là chú chó con còn đang hoảng sợ chuyện khi nãy nên sủa chứ không hề hay biết , chú Cún Cún của anh đã nhìn thấy một thứ vô cùng đáng sợ sau bụi cây rậm rạp .

Còn tiếp…
Chương 3

Bấy giờ , bà ngoại đang lúi húi luống rau , định hái mang vào nấu canh thì thấy Hải hớt hải chạy ra từ phía vườn thì la lớn .

– Hải ! Đứng lại đó cho ngoại .

Hải giật cả mình đứng khựng lại , bà ngoại đi nhanh lại gần tay còn cầm theo ít rau .

– Con làm gì mà giờ này đi vô trong vườn ? Con không nghe lời bà à ?

– Dạ ngoại ơi ! Không phải là con không nghe lời ngoại , điện thoại con mất sóng nên con phải chạy đi tìm , bà yên tâm đi , con không có đi vào khu rừng phía bắc đâu .

– Ừ , con cầm cái gì đấy ?

Hải nhanh chóng giấu bức tranh ra phía sau .

– Dạ không có gì đâu ngoại ! Thôi mình vào trong nhà đi .

Đoạn Hải đặt Cún Cún xuống rồi Bà ngoại đành im lặng , cùng Hải đi vào trong .

Vừa vào phòng , Hải lập tức khép cửa lại rồi lấy bức tranh ấy ra , anh bèn lấy điện thoại chụp lại để đề phòng lại lạc mất .

Lúc này anh ngắm gương mặt của cô gái trong tranh , lấm tấm vài hạt bụi , anh bèn vén áo lên lau nhẹ , khuôn mặt cô gái dường như đang cười mỉm mà ngay lập tức trở lại cảm xúc ban đầu rất vô hồn , anh cũng không để ý vì khoảng khắc đó nhanh chóng biến mất .

Lúc này Minh bất ngờ đi vào .

– Anh Hai !

Hải hoảng hồn giằng cuốn sách lên bức tranh rồi quay lại .

– cái thằng này ! Bộ không nhớ anh bị tim hay sao mà không gõ cửa ?

– Chết em xin lỗi , tại cửa phòng không có khóa hì .

– Có chuyện gì ?

– Ngoại bảo vào kêu anh ra ăn cơm !

– Ừm mày đi ra trước rồi anh ra sau .

Minh thấy thái độ anh trai quá đáng ngờ nên tò mò cố tìm hiểu anh mình có chuyện gì đang giấu .

– Anh giấu cái gì dưới sách đó ?

– Cái gì là chuyện của anh , đi ra nhanh đi .

– Đi thì đi làm gì dữ vậy ?

Minh lúc này mới chịu ra khỏi phòng , Hải vội vàng lấy bức tranh ra nhìn một lần nữa rồi cuốn lại cất ở trên đầu tủ , xong rồi anh mới đi ra ngoài . Hải khép cửa phòng lại , bức tranh trên đầu tủ đột nhiên lăn xuống không rớt xuống đất , không rớt chỗ khác mà rớt ngay trên chiếc giường của Hải .

Bên ngoài , Hải đang ăn cơm cùng với mọi người , cả nhà đang ăn ngon thì Cún Cún nhìn về phía phòng Hải lại sủa inh ỏi làm bà ngoại ngạc nhiên .

– Hải , coi Cún Nó làm gì sủa dữ vậy ?

– Dạ !

Hải cũng nghe lời chạy vô , thì thấy Cún Cún đang ở trước cửa phòng mình sủa , Hải đến gần Cún Cún càng sủa khiến anh lấy làm lạ .

– Mày sủa cái gì vậy Cún Cún ?

Hải tò mò nên mở cửa ra , Cửa vừa mở ra là Chú chó nhỏ ngừng sủa mà nép dưới chân Hải ra vẻ sợ sệt lắm , thấy chó con của mình có biểu hiện lạ nên anh cũng hơi lo sợ .

– nó sủa khoảng trống à ? Không lẽ nhà mình có ma ?

Rồi tự nhiên anh cảm thấy có luồng khí lạnh toát và thấy bức tranh nằm dưới đất , cũng nghĩ là do gió thổi rơi xuống mà thôi , anh bước đến nhặt lên , để lên bàn rồi chạy ra thật nhanh .

– Ngoại ơi ! Mọi người ơi !

Mẹ hải đang ăn liền dừng lại .

– Có chuyện gì vậy con ?

– Con Cún Cún nó sủa ở trong phòng con đó ! Không có ai ở trong đó hết mọi người ạ .

Bà ngoại lúc này mới bảo .

– Con có đem cái gì lạ từ bên ngoài vô nhà không vậy ?
Hải lo lắng nhớ lại sáng giờ chỉ có bức tranh kia nhưng mà nó là do anh vẽ nên không nói với ngoại , Hải lắc đầu rồi bà ngoại đi vô buồng trong một mạch trước sự hoang mang của mọi người , có lẽ bà ngoại tinh ý biết cháu trai giấu mình nên làm gì đó rất lâu trong ấy .

Một lúc sau , bà ngoại cầm ra cái túi đỏ rồi mở ra lấy một sợi dây chuyền chỉ đỏ , mặt là một khối vuông có viết chữ Phạn ngữ rất khó hiểu ý nghĩa là gì .

Bà Ngoại kêu Hải khum người xuống , bà liền đeo vào cổ anh ngay , Hải hoang mang .

– Ngoại làm gì vậy ?

– Đừng có gở ra nghe chưa ! Có cái này ma quỷ sẽ không ám hại .

Mẹ hải và cha anh cùng minh nghe xong giật mình , mẹ Hải liền hỏi bà .

– Mẹ nghĩ nhà mình có ma sao ? Biết đâu Cún Cún nó sủa con gì thì sao , chứ không phải sủa ma đâu mẹ !

– Bây nghe lời mẹ đi ! Đừng có cãi , đề phòng vẫn tốt hơn .

Bà ngoại là người đã từng trải và rất nhiều kinh nghiệm , chắc chắn bà biết được điều gì đó đã và đang xảy ra với cháu trai mình nên mới làm như vậy , Hải nghe vậy càng lo lắng nên càng giữ sợi dây chuyền ấy , sau khi đeo xong , bà ngoại mới ngồi trở lại tiếp tục ăn cơm với mọi người .

Hải cầm cái mặt dây chuyền lên ngắm nghía , tự nhiên bao nhiêu cảm giác sợ hãi dần dần biến mất và anh thấy ổn định rất nhiều , anh cũng vui vẻ mà ăn tiếp tục , lúc này cún đã chạy ra ngoài với mọi người , Hải gắp miếng thịt bỏ xuống đất cho nó , rồi mọi người xem như không có chuyện gì xảy ra cứ vậy mà dùng cho xong bữa cơm tối .

Đêm về khuya cảnh vật càng hiu quạnh mà còn nghe tiếng ve sầu và dế mèn kêu não ruột , Ngoại và mọi người khép cửa ngủ trong phòng trước còn mình Hải đang cho Cún Ăn ngoài sân , anh xoa xoa đầu Cún rồi khép cửa lại , cũng chuẩn bị thu xếp rồi ngủ nhưng lúc này Cún lại có biểu hiện lạ , nó nhìn chằm chằm về phía phòng anh , anh tự trấn an mình rồi nạt yêu chú chó con .

– Cún Cún ! Khuya rồi ngủ đi !

Cún cún ngoan ngoãn bỏ qua góc nhà , Hải cầm mặt dây chuyền ngắn nghía , thấy khối vuông vàng óng ánh đẹp mắt , những chữ phạn lấp lánh như phát sáng , anh chợt nghĩ thầm trong bụng : Ngoại nói đúng ! Cẩn thận vẫn tốt hơn !

Hải bước vào trong phòng đóng cửa lại , như thường ngày ở thành thị là trước khi ngủ anh lại tham quan trang web của mình nhưng hôm nay thì không , lên thẳng chiếc giường gỗ rồi nằm đó cố gắng ru giấc ngủ và chỉ mong trời mau sáng và sớm quên những chuyện hôm nay , lần về quê này đã quá nhiều chuyện xảy ra rồi .

Hải nằm trằn trọc mãi không ngủ được , bình thường anh rất dễ ngủ , vừa nằm xuống một lúc là ngủ ngay rồi , anh cảm thấy nóng quá bèn mở cái cửa sổ ra vì nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài nhà , nghe lá cây đánh vào nhau xào xào , Hải bật cái cửa lên hứng làn gió mát , anh cảm thấy dễ chịu vô cùng nhưng vẫn chưa muốn ngủ , anh đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài lúc này thấy mặt trăng tròn sáng rực , sáng tỏa cả đất trời , những cỏ lau đong đưa theo gió , xa xa là ruộng nương vườn cây màu mỡ của ngoại anh , cạnh đó còn có dòng sông nhỏ , anh hiếu kỳ ngắm cảnh đêm .
Đồng hồ lúc đó chợt gõ một cái boong báo đã mười hai giờ đêm , loại đồng hồ này là đồ cổ của ngoại đến nay vẫn Sài tốt , nó là boong 12 cái rồi lắc lư cái quả cầu vàng trong đồng hồ được thiết kế , quả cầu lắc qua lắc lại gõ nhẹ vào mặt trong của đồng hồ kêu từng tiếng cộp ” cộp ” , nghe quen rồi thì không sao chứ Hải và những ai mới thì sẽ phải rùng mình vì âm thanh gỗ cũ đang cọ xát như tiếng ai gõ cửa , Hải bèn rót một ly nước uống cho bình tâm trở lại , cũng may là trước đó ngoại có chỉ cho anh biết nếu không chắc hồn vía anh trên mây .

Đoạn Hải nóc một hơi ly nước rồi nhìn ra cửa sổ , anh phát giác khi thấy xa xa phía bụi cây có cái bóng đỏ đỏ , dù trăng sáng vằng vặc trên bầu trời mây trong lành nhưng cái bóng đỏ kia đang đứng dưới gốc cây nên mặt trăng bị áng chỉ thấy mờ ảo ảo , nhìn cứ như một người không rõ nam hay nữ , anh bắt đầu cảm thấy có chuyện gì không ổn từ sớm giờ , mọi chuyện bắt đầu khi anh lỡ cùng em trai vào khu rừng cấm kỵ mà xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác vô cùng lạ , khi thấy cái bóng đỏ kia còn đi qua đi lại nên anh chắc chắn mình đã nhìn thấy ma vì ở đây không có nhà cửa , phải đi ra con đất mới bắt đầu có nhà
đang chết trân người suy nghĩ thì một cái xoảng ” làm Cắt ngang suy nghĩ của Hải , anh vội vàng chạy ra khỏi phòng thì thấy Cún làm đổ đĩa cá trên bàn , lúc này có tiếng bà ngoại nói vọng ra :

– Gì vậy mấy đứa ?

Hải bèn lượm lại đĩa cá rồi trả lời .

– Dạ không có gì đâu bà !

Lúc này cún cún mới chạy thẳng vô trong phòng Hải , dù đang dọn dẹp chỗ cá đổ kia nhưng không khỏi ngạc nhiên và tò mò mới chạy theo chú chó con của mình , khi chạy vào phòng thì anh muốn chết đứng tại chỗ , cái bóng đỏ kia đã ở ngoài cửa sổ đang đi lại gần phòng anh giờ đây mới thấy được nó là một người con gái tóc đen bịt mặt quấn tấm vải đỏ tươi như vải của bộ quần áo trong quan tài dùng để tẩm liệm người chết , da trắng bệch dưới ánh trăng khiến Hải vô cùng sợ hãi , Cún cún nhón chân nhảy lên cửa sổ sủa inh ỏi cái bóng đỏ kia giật mình chạy trở về bụi cây rồi nhảy vô đó mất dạng khiến Hải la hét kinh hoàng .

– Maa !!!

Rồi anh té xỉu xuống đất vì cơn bệnh tim lần này thực sự tái phát .

Nghe tiếng la hét ai nấy mở cửa chạy ra , bà ngoại lại là người vào đầu tiên vừa vào đã thấy mặt Hải cắt không còn giọt máu nằm sóng soài dưới đất và Cún cún Không ngừng sủa về phía cửa sổ , bà ngoại lật đật đóng cửa sổ lại chó con mới ngưng , mẹ Hải cùng cha anh đưa anh lên giường sai minh mở túi lấy chai dầu vì tưởng anh bị trúng gió độc , bà ngoại thì không nghĩ như vậy , bà biết nên mới mang cho anh sợi dây chuyền được làm phép , lúc này mọi người sốt sắng xức dầu rồi làm đủ mọi cách mà Hải không tỉnh lại , mẹ anh sợ hãi .

– Hải ơi ! Dậy đi con ! Tỉnh lại đi con !

Bà ngoại bèn quay sang cha Hải .

– Cha thằng Hải mau chạy ra đầu đường gọi chú Ba đến đây nhanh lên .

– Dạ !

Chú ba này là người nổi tiếng trị bệnh và còn là một thầy trừ tà ma , chú rất nổi tiếng ở cái làng này .

Còn tiếp…
 

 


 


 

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi