Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma hay [ Cổng Linh Hồn Phần 7 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Ư…ưm…
Phong dần tỉnh lại. Trước mắt nó là khung cảnh lộn xộn, đồ đạc trong nhà nằm ngổn ngang khắp nơi. Ông Đạo đang ngồi kế bên, gương mặt hiện rõ sự lo lắng:
– Con có sao không? – Ông hỏi.
Phong liền bật dậy, dác dác nhìn xung quanh như để tìm kiếm thứ gì đó:
– Nó…nó đâu rồi? Thằng Hùng nữa….?
Ông Đạo cười nhẹ:
– Nó biến mất rồi….ngay khi người đàn ông kia đưa cậu Hùng đi!
– Ông nói sao? – Phong thảng thốt – Hùng…bị hắn ta bắt đi rồi….Nhưng mà hắn là ai chứ?
– Ba không biết? – Ông Đạo lắc đầu – Nhưng ba nghe được hắn có lẩm nhẩm 1 câu….
– Câu gì…?- Phong sốt suột.
“Cuối cùng…thì cũng đã đến lúc rồi” – Ông Đạo nhắc lại câu nói của người đàn ông kia. Kết nối mọi chi tiết mà mình biết được, cộng với hành động của hắn ta….Phong đã mơ hồ đoán ra được người đàn ông đó là ai….
Như để chắc chắn hơn giả thuyết của mình, Phong quay sang hỏi:
– Con người…có thể điều khiển được ma quỷ không?
– Tất nhiên là có thể – ông Đạo gật đầu – Chỉ cần con đang giữ thể xác của họ…thì có thể dùng bùa ngãi để điều khiển linh hồn, thậm chí ngay cả khi linh hồn đó đã biến thành ác quỷ…
– Còn nữa…- Phong ngập ngừng – Có điều gì về nghi lễ đó mà ông chưa cho tôi biết không?
Ông Đạo trầm ngâm 1 chút rồi nói:
– Bản chất của nghi lễ này là dùng sức mạnh của linh hồn người sống để trấn áp linh hồn người chết…Nên việc sử dụng linh hồn của ai…không quan trọng…
– Ý của ông là….tìm 1 người khác để thay thế mình vẫn được sao? – Phong sửng sốt.
– Đúng ….nhưng nếu làm vậy, thì người thay thế đó chắc chắn sẽ chết. Ba không nói ra cách này vì sợ rằng khi tụi con không tìm ra được kẻ đã trốn chạy cách đây 2 năm…..sẽ gây ra chuyện nghiêm trọng…..- ông Đạo giải thích.
Vừa nghe ba mình nói đến đây, Phong liền thở dài:
– Ông lo lắng vô ích rồi. Chúng ta không cần tìm hắn đâu…. hắn đã đích thân đến tìm chúng ta rồi đó!
– Con nói sao? Vậy người đàn ông đã bắt thằng Hùng đi là….- Ông Đạo trố mắt kinh ngạc.
Phong gật đầu:
– Chính là kẻ bỏ cuộc năm đó…Hay phải gọi hắn bằng cái tên là…Tân!
Dứt lời, Phong chợt nhớ lại câu nói của Tân, nó lẩm bẩm lại câu nói của Tân:
– “Cuối cùng cũng đã đến lúc rồi” …”Đến lúc rồi”….Chết!
Nhận ra điều gì đó, nó liền đứng dậy, giọng hốt hoảng:
– Chúng ta phải nhanh chóng đến khu chung cư để cứu thằng Hùng. Rất có thể hôm nay chính là ngày thực hiện nghi lễ đó…
Ông Đạo im lặng nhìn Phong, suy nghĩ gì đó rồi lấy 1 cái túi xách treo trên vách nhà. Chuẩn bị xong xuôi, ông ra hiệu:
– Đi thôi!
Phong chở ông Đạo chạy như bay trên đường trong đêm tối yên ả của vùng ngoại ô. Những hạt mưa phùn vẫn còn bay lất phất sau cơn mưa lớn, những cơn gió lạnh xuyên qua da thịt thổi xốc lại cũng không khiến nó nới tay ga. Lòng nóng như lửa đốt, Phong chỉ hi vọng rằng mình sẽ đến kịp….
…..
– Đây là đâu…?
Mở mắt ra, tôi mơ hồ nhìn thấy xung quanh chỉ là 1 căn phòng rất rộng nhưng hoàn toàn trống trải. 4 bức tường cũ kỹ, vàng vọt hiện ra dưới ánh sáng lay lắt của những ngọn đèn cầy. Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể mỏi nhừ, tay chân thì đang bị trói chặt vào 1 cái ghế. Chợt 1 giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có phần bí hiểm vang lên:
– Nơi mà cậu vẫn cố gắng tìm kiếm mấy ngày nay…Căn hộ 401!
Tôi thoáng giật mình, là bà ta…. Vẫn với mái tóc dài che phủ 1 bên gương mặt đã bạc hoàn toàn, bà ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng ra vẻ ân cần:
– Cậu có đau lắm không? Xin lỗi, thằng con tôi nó hơi mạnh tay….
Há hóc mồm ngay khi bà ta nhắc đến đứa con của mình, tôi ấp úng:
– Bà…bà là…
– Tôi là Chi…mẹ của thằng Tân..
Chưa kịp tin vào những gì đang nghe được thì ngay lúc đó, có tiếng bước chân bên ngoài vọng lại. Người đến là Tân, anh ta biểu lộ 1 trạng thái khác hoàn toàn so với trước đây. Đôi mắt mở to nhưng vô hồn, khuôn mặt đanh lại, nhợt nhạt không cảm xúc.
Chậm rãi đi về phía tôi, hay đúng hơn là về phía bà Chi. Anh ta quỳ mọp xuống, tựa đầu vào lòng bà như 1 đứa con nít đang tìm hơi ấm của mẹ.
– Mẹ….Con trai của mẹ về rồi đây!
– Con trai ngoan…
Bà Chi xoa xoa tay lên đầu Tân, nở 1 nụ cười trìu mến. Cảnh tượng này là sao đây? Tôi không hề cảm thấy ngưỡng mộ nó chút nào. Ngược lại, có 1 cái gì đó khiến tôi rùng mình, nổi da gà da vịt khắp cả người.
Bất giác, tôi thấy Tân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của bà Chi sang 1 bên, để lộ ra nửa gương mặt biến dạng, và phần mắt chỉ còn là 1 cái hốc sâu hoắm, trông vô cùng ghê rợn. Tân nói thì thào:
– Vết thương này….Mẹ có còn đau lắm không?
Bà Chi khẽ lắc đầu, anh ta sờ lên những phần da thịt đỏ như máu của bà rồi nói tiếp:
– Sau đêm nay…mẹ sẽ không còn phải chịu sự đau đớn dày vò này nữa đâu!
Dứt lời, Tân đứng dậy, anh ta nhìn tôi trừng trừng, đưa tay nâng mặt tôi lên và trầm giọng:
– Em trai đã đọc được cuốn nhật ký của anh rồi chứ?
Câu nói này rõ ràng là ngay từ đầu anh ta đã muốn cho tôi biết mọi chuyện. Từ con dao phép để đối phó với người phụ nữ, xả thân mình cứu tôi lúc ở nhà trọ, ngay cả cuốn nhật ký….tất cả những chuyện đó là vì cái gì chứ? Nhìn biểu cảm ngơ ngáo của tôi, anh ta bật cười:
– Tội nghiệp…Đến bây giờ em trai vẫn tin vào những gì được ghi trong đó sao?
Tôi ngơ ngác , hỏi lại:
– Anh nói vậy là sao?
Tôi càng hỏi, thì Tân càng cười lớn. Tiếng cười vang vọng khắp 4 bức tường, càng khiến nó thêm phần ma mị.
– Cuốn nhật ký đó là do tao viết….và mày phải hiểu rằng, tao muốn viết gì mà không được chứ?
Tân thay đổi thái độ 1 cách chóng mặt, gương mặt lộ rõ sự hung ác cùng cực. Hắn ta kề sát vào tai tôi, giọng khàn đục:
– Nếu tao nói…ngay từ đầu, tất cả đều là kế hoạch của tao thì ….mày nghĩ sao?
Những lời nói của Tân đã làm tôi hụt hẫng vô cùng. Cứ ngỡ rằng bản thân đã tìm ra được chân tướng sư thật, nhưng không ngờ mình chỉ là 1 trong những con tốt thí mạng trong ván cờ của hắn.
Người doanh nhân được ghi chép trong cuốn nhật ký chính là Tân. Dĩ nhiên hắn không nói lý do vì sao lại bỏ tiền ra mua lại bệnh viện cũ để xây dựng nên khu chung cư này. Có thể…hắn vẫn còn chuyện muốn giấu, hoặc giả…hắn đang muốn bảo vệ 1 ai đó. Nhưng Tân đã thừa nhận….chính hắn là người đã bày ra nghi lễ này cùng với sự giúp sức của Huy và Thùy, 1 đôi vợ chồng hành nghề lừa đảo bằng cách thức mê tín dị đoạn và tất nhiên…vô cùng ham tiền.
Tân đã hứa sẽ cho 2 vợ chồng luôn 1 căn hộ để sống cùng 1 số tiền rất lớn sau khi mọi chuyện xong xuôi. Mọi chuyện tiếp theo diễn ra giống như những gì đã viết trong nhật ký…Nhưng có 1 điều nằm ngoài hiểu biết của hắn ta, sự hành hạ khi thực hiện nghi lễ là quá sức chịu đựng của hắn. Và hắn đã bỏ chạy….30 người còn lại, gồm cả Huy và Thùy gục xuống tại chỗ, cơ thể co giật, mắt trợn trắng, khóe miệng sùi bọt mép trông rất kinh tởm.
(Grrrr….aaaaa….aaa….Tiếng gào thét , rên rỉ vang dội cả căn hầm.)
Hắn vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Họ không chết ngay, mà phải chịu đựng sự đau đớn của thể xác thêm 1 lúc nữa. Tân có thể nhìn thấy gương mặt họ nhăn nhúm nhưng đầy uất ức, đồng loạt hướng về hắn với ánh mắt cầu cứu.
Gần 15p trôi qua, sau khi tất cả đều đã nằm bất động, Tân mới từ từ trấn tĩnh tinh thần lại. Tất cả đã chết, 30 người vô tội nằm ngay đơ trước mắt hắn và mọi chuyện chỉ mới bắt đầu….
– Sau khi đã giải quyết hết mấy cái xác – Tân nói thêm – tao vẫn tiếp tục bị hành hạ mỗi ngày. Luôn phải tìm cách đối phó với sự oán hận của những linh hồn kia. Mày có biết cái cảm giác sống mà cứ phải nơm nớp lo sợ…nó tồi tệ như thế nào không?
Không đợi tôi trả lời, hắn tiếp tục câu chuyện của mình:
– Tao đã tìm hiểu thêm về nghi lễ này và biết được rằng nó không thể dừng lại. Tất nhiên vẫn có thể tìm người để thay thế tao thực hiện việc đó. Và may mắn là tao đã tìm ra mày…
– Tại sao anh muốn giết tôi nhưng vẫn tìm cách cứu tôi chứ? – Tôi gào lên.
Nhìn thấy ánh mắt đầy tức giận của tôi, hắn vẫn thản nhiên như không:
– Con người khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, thì bản năng sinh tồn sẽ trỗi dậy…đồng nghĩa là linh hồn cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mày nghĩ tao muốn cứu mày sao? Cái tao cần chính là linh hồn của mày thôi!
Tân bật cười lớn, đoạn cao giọng hỏi:
– Chắc mày cũng đang thắc mắc, 30 cái xác đó tao sẽ giấu ở đâu, đúng không?
Dứt lời, hắn đi về phía 1 cây búa đang đặt ở góc nhà, cầm nó lên rồi lại tiếp tục tiến về bức tường…
Rầm…rầm …
Tiếng nện búa ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc. Ngay lập tức, tôi nôn ra hết những gì mà lúc trưa đã ăn vì hình ảnh hiện ra sau khi những mảng tường rớt xuống. Rất nhiền xác chết vẫn còn đang trong tình trạng phân hủy, thịt da đan xen vào nhau lẫn lộn. 1 vài bộ phận do chấn động của cú đập mà rớt hẳn ra ngoài.


Tân vẫn chưa dừng lại, hắn vừa đập vừa cười điên dại. Nhìn sang bà Chi, bà ta không hề tỏ ra bất ngờ hay sợ hãi, mà thậm chí bà ta vẫn mỉm cười…nụ cười nhẹ nhàng nhưng vô cùng đáng sợ.
“2 mẹ con nhà này điên hết rồi!”
Đó là suy nghĩ trong đầu tôi lúc này. Làm sao có thể tin được, 30 cái xác người đã được Tân giấu trong 4 bức tường xung quanh tôi. Và bà Chi đã ở cùng nó trong suốt thời gian qua sao?
Nhưng điều làm tôi kinh ngạc hơn, là lúc Tân cầm ra 1 chiếc hộp sắt. Phía bên ngoài được vẽ nguệch ngoạc những hình và chữ bằng mực đỏ cùng vài lá bùa. Hắn nói khi vẫn đang còn thở hồng hộc:
– Mày…có muốn gặp…cô ta bằng xương bằng thịt không?
Dứt lời, hắn bật chốt khóa, nắp chiếc hộp bật ra. Bên trong là 1 cái đầu lâu với lớp da đã khô quéo lại, 2 con mắt bị đóng thẳng 2 cây đinh vào, trên đầu chỉ còn lưa thưa vài lọn tóc đen dài. Tôi mơ hồ nhận ra đây là cái đầu của Thùy, người phụ nữ duy nhất trong 31 người và có thể cũng chính là ác linh đã luôn đuổi theo tôi.
Sau khi đã cho tôi “chiêm ngưỡng” sự bệnh hoạn trong tâm trí của mình, Tân nói với cái giọng khàn đục của mình:
– Tiếp…tục…nghi lễ thôi…

Cánh cửa sắt mở ra, liền theo đó là tiếng ken két vang lên vô cùng nặng nề. Phong rọi đèn pin xung quanh, ông Đạo đi sát ngay sau lưng nó. Cả 2 từ từ bước vào cái không gian u tối, tĩnh mịch không 1 chút ánh sáng của khu chung cư, rồi tiếp tục đi vào phòng giám sát.
– Đợi chút!
Phong nói khẽ rồi đi lại chỗ bàn làm việc:
– May quá…nó vẫn còn ở đây!
Cất cuốn nhất ký vào túi xách đang đeo trước ngực, Phong nói:
– Đây là 1 trong những bằng chứng quan trọng để vạch tội hắn ta.
Chợt, căn phòng đang tối om thì bật sáng khiến 2 người thoáng giật mình. Ánh sáng xanh lục phát ra từ chính những màn hình Cam trước mặt, tất cả đều chiếu 1 khung cảnh giống nhau. Dù chỉ mới ở đó 1 lần, nhưng Phong cũng không thể nào quên được cái thứ ánh sáng nổi bật, khác biệt với hầu hết mọi khu vực trong tòa nhà này…thang máy!
Đúng vậy, nơi Phong đang nhìn thấy chính là cảnh trong thang máy. Có 3 người, góc quay chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau lưng, nhưng Phong cũng đã đoán biết được họ là ai.
– Đó có phải là…? – Ông Đạo hỏi.
– Đi thôi!
Phong ra hiệu ngay khi đèn báo trên bảng điều khiển nháy sáng ở nút G và cửa thang máy mở ra. Dẫn ông Đạo theo lối đi ẩn ngay trong phòng giám sát, cả 2 cuối cùng đã xuống được tầng hầm. Khung cảnh mập mờ, nhấp nháy sáng tối 1 lần nữa lại hiện ra trước mắt Phong. Dò dẫm từng bước thận trọng, Phong chú ý quan sát tất cả mọi căn phòng mà mình đi qua. Ông Đạo mới lần đầu đến nơi này, cũng không tránh khỏi rùng mình:
– Nơi này oán khí nồng nặc quá…Ba có thể nghe tiếng than khóc văng vẳng khắp nơi…
Tất nhiên là 1 người thường như Phong thì không thể nào cảm nhận được những cái mà ông Đạo vừa nói. Nó im lặng…tiếp tục đi theo dọc hành lang, băng qua ngã rẽ chỗ thang máy, tiến đến lối đi về phía nhà xác.
Vừa đến đây, Phong chợt nghe có tiếng kêu la thất thanh vọng lại từ phía trước. Nó thốt lên:
– Giọng thằng Hùng…Nguy, hắn đã thực hiện nghi lễ rồi!
….
Tôi đau đến chết đi sống lại, cơ thể dường như đang bị đốt cháy bởi 1 ngọn lửa vô hình. Từng sợi gân, thớ thịt trên người như muốn nổ tung. Đứng bên ngoài, tôi vẫn nghe được giọng nói như đang trêu đùa của Tân:
– Cố lên em trai…chỉ 1 chút nữa thôi, em sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa đâu…
Nói rồi hắn bật cười điên dại. Tôi cắn răng chịu đau đến bật cả máu, cố gắng để thoát ra khỏi vòng tròn ….nhưng dường như có 1 sức mạnh nào đó muốn giữ tôi ở lại. Khi tôi ngẩng đầu lên, thì tôi bỗng nhìn thấy xung quanh mình có rất nhiều những màn sương trắng bay lơ lửng. Nó dần tụ lại thành hình dáng những con người với đôi mắt sáng rực, đồng loạt nhìn về phía tôi…
“Là họ….những linh hồn đó…Có lẽ họ không muốn chịu đọa đày nữa”
Suy nghĩ đó tự nhiên làm tôi cảm thấy không muốn kháng cự nữa. Tôi từ từ nhắm mắt lại và chờ đợi….
Tân đi về phía bà Chi, hắn lại vùi đầu vào lòng bà, thì thầm:
– Nó đã bỏ cuộc rồi…Sắp đến lúc kết thúc rồi mẹ à!
– Hùng….
Tiếng kêu vang dội là của thằng Phong. Nó chạy tới ngay chỗ tôi hòng kéo tôi ra khỏi nghi lễ. Tân cũng đã nhận ra được sự có mặt của 2 cha con ông Đạo. Hắn ngay lập tức lao tới chặn Phong lại:
– Mày muốn cứu nó sao? Tao sẽ không để mày làm điều đó đâu!
Phong gằng giọng:
– Anh hãy dừng lại việc ác của mình đi! Nếu nghi lễ hoàn thành thì sao chứ? Anh nghĩ mình có thể đối mặt với tội lỗi của mình không?
– Chỉ cần mẹ tao không phải chịu đau đớn nữa… thì chuyện gì tao cũng có thể làm được…
Đoạn hắn trừng mắt nhìn Phong và ông Đạo, trong ánh mắt hiện rõ sự hiểm ác:
– Mà mày nghĩ rằng tao sẽ để tụi bây sống sót sau khi đã chứng kiến việc này sao?
Tân vừa dứt lời, thì 1 luồng hơi lạnh toả ra từ phía trên rồi từ từ bao trùm cả không gian. Khi Phong nhận ra cái hộp sắt đang nằm trên tay hắn thì đã quá muộn…
Tiếng bước chân cộp cộp phát ra từ trên trần nhà. Biết được chuyện gì sắp xảy ra, tôi cố sức gào lên:
– Chạy đi…chị ta tới rồi!
1 tiếng thét chói tai vang lên, rồi gương mặt kinh tởm của Thùy hiện ra rõ mồn một dưới ánh sáng lập lòe của những ngọn đèn cầy.
Thùy lao nhanh tới chỗ thằng Phong, đôi tay xương xẩu chụp lấy đầu nó và kéo sát đến cái miệng đầy răng nhọn đang mở ngoác ra. Bản thân là 1 chiến sĩ công an, tất nhiên là Phong cũng có kỹ năng phòng thân. Nó lập tức dùng tay đỡ lấy càm của Thùy, tay còn lại thì đẩy mạnh vào trán ngăn không cho cô tiến sát hơn nữa.
Nhưng sức người có hạn, Phong không thể nào cầm cự lâu hơn dưới sức mạnh áp đảo của Thùy, 1 linh hồn đã hóa thành ác quỷ. Ông Đạo nãy giờ đứng ngoài, ông không hề chú ý đến Thùy mà chỉ chú ý quan sát. Với kinh nghiệm trừ tà của mình ,ông thừa biết, đánh hồn thì phải đánh vào nơi mà nó được sinh ra. Và thể xác đó chắc chắn…. đang nằm trong cái hộp sắt vẽ đầy chú ngữ kia.
Lợi dụng lúc Tân đang đắc ý, ông âm thầm tiến sát và đá văng cái hộp ra khỏi tay hắn. Cái hộp vừa rơi xuống đất, chốt khóa bật mở thì cùng lúc cái đầu của Thùy cũng lăn lông lốc trên sàn nhà.
Không thể mất đi thứ “bảo bối” duy nhất của mình, Tân cũng hốt hoảng chạy đến cùng với ông Đạo, cả 2 giằng co lấy cái đầu lâu. Tân hét lớn:
– Tao cho mày chết!
Dứt lời thì hắn rút con dao thủ sẵn ở thắt lưng mà đâm liên tiếp vào người ông Đạo. Máu tươi dần chảy ra, biến cái áo sơ mi của ông thành 1 màu đỏ thẫm.
– Ba….Dừng lại đi thằng khốn nạn…
Phong gào lên thảm thiết nhưng nó chỉ có thể bất lực đứng nhìn vì bản thân vẫn đang bị Thùy giữ chặt. Mặc dù đầu óc đã dần mất đi ý thức do mất máu quá nhiều, ông Đạo sống chết cũng nhất quyết không thả cái đầu ra. Ông nén đau lấy cây đoản kiếm đã yểm phép trong túi xách ra, rồi dồn lực đâm 1 nhát chí mạng vào giữa hộp sọ.
Gr…rá..a.aaaa….
Thùy gầm lên 1 tiếng và buông thằng Phong ra rồi giãy giụa trong đau đớn . Phong vừa thoát liền hối hả chạy đến chỗ ông Đạo, giọng nức nở:
– Ba….ba có sao không? Ba đừng có chết….
Ông Đạo nằm thở thoi thóp, nhưng vẫn cố gắng nói từng tiếng khó khăn:
– Ba không sao… Con…mau đi cứu thằng Hùng đi. Nghi lễ…sắp hoàn thành rồi.
Lúc này, linh hồn Thùy dần lấy lại được ý thức, cô ngay lập tức nhận ra ai mới là kẻ đã gây ra sự thống khổ cho mình suốt thời gian qua.
Sự oán hận dâng lên tới đỉnh điểm, Thùy hét lên bằng cái giọng khàn đục:
– Tao… lấy mạng mày!
Tân hốt hoảng lết hẳn về phía sau, đưa đôi mắt đáng thương quay nhìn về phía bà Chi:
– Mẹ….cứu con…cứu con…
Ngạc nhiên là khuôn mặt bà Chi hoàn toàn không biến sắc. Bà ta không có vẻ gì là thương xót hay muốn cứu Tân cả. Bà vẫn ngồi 1 chỗ, đưa đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn hắn rồi cười nham hiểm:
– Con nói con thương mẹ mà…hãy mau chóng kết thúc nghi lễ đi chứ!
Lời nói của bà như hàng vạn lưỡi dao xoáy sâu vào tim Tân. Có lẽ hắn cũng không ngờ rằng…bà Chi lại có thể khoanh tay đứng nhìn cái chết đang tìm đến chính đứa con trai ruột của mình. Hắn đờ đẫn, mắt vẫn mở trừng trừng vì cú sốc quá nặng. Thùy lao đến như con thú bị bỏ đói lâu ngày, cắn sâu những chiếc răng nhọn vào cổ Tân và nhấc bổng lên. Cô lôi hắn ta đến chỗ vòng tròn nghi lễ, nhìn tôi rồi nói với giọng đau khổ:
– Xin lỗi cậu…
Câu nói khiến tôi bàng hoàng. Trong 1 giây, tôi đã cảm nhận được sự ăn năn mà linh hồn cô đã gây ra.
– Anh ơi…con ơi…em đến với 2 người đây…
Dứt lời thì Thùy dùng đôi tay xương xẩu của mình nắm lấy tôi rồi quăng mạnh về phía sau. Đoạn cô đặt Tân vào vị trí của tôi, còn bản thân thì đứng trên ngôi sao ở giữa. Tân không hề kháng cự nữa, hắn giờ đây đã nhận ra bản thân mình cũng chỉ là 1 con tốt thí…. 1 luồng sáng xanh phát ra xóa mờ cả tầng hầm, đâu đó có thể nghe được tiếng cười khoái trá, xen lẫn sự mãn nguyện của bà Chi. Nghi lễ trừ tà cách đây 2 năm cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi..
……
– Bà Chi…cũng là 1 linh hồn sao? Ý ông là…
Đang ngồi uống nước trong lúc đợi xe đến, tôi ngỡ ngàng khi nghe tin tức mà Phong thu thập được. Nó bưng ly café lên uống 1 ngụm nhỏ, đưa ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước, kể lại:
– Đúng vậy…Sau khi lục lại hồ sơ vụ cháy cách đây 30 năm ở bệnh viện tâm thần cũ, tên bà ta nằm trong số 31 nạn nhân đã chết…
– Như vậy là Tân chỉ đang bị sai khiến bởi 1 linh hồn hả? – tôi hoang mang.
Phong đốt điếu thuốc và rít 1 hơi dài. Nhìn làn khói mỏng manh bay lên, nó trầm ngâm:
– Có thể là vậy…hoặc đơn giản là do hắn bị ám ảnh về cái chết của mẹ mình….
Im lặng 1 hồi, Phong lãng sang chuyện khác:
– Bạn quyết định về quê luôn hả? Suy nghĩ kỹ chưa đó?
– Ừ – tôi gật đầu – ở thành phố này…khó sống quá!
– Vậy con số nợ của gia đình…bạn tính sao?
Tôi cười gượng gạo:
– Không sao….về quê trồng trọt, chăn nuôi.. Từ từ cũng trả hết mà!
Phong suy nghĩ gì đó rồi lấy trong túi ra 1 bao thư đưa cho tôi:
– Cầm đi!
– Nhưng mà….- Tôi ấp úng.
– Cái này tui cho bạn mượn, không phải cho luôn đâu mà ngại. Về dưới làm ăn có tiền thì gửi lên trả cho tui. – Phong cười nhẹ.
Cầm lấy số tiền, tôi cảm ơn nó rối rít:
– Cám ơn chiến hữu nhiều nghen…- đoạn tôi hỏi thêm – Chú Đạo đã khỏe hơn chưa?
– Ổng chưa tới số chết đâu…. Vẫn còn mạnh lắm!
Phong nhìn sang nơi khác, có lẽ không muốn tôi nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt nó. Cách nói chuyện của Phong về ông Đạo tuy vẫn còn có vẻ xa lạ. Nhưng tôi biết sau chuyện vừa rồi, khoảng cách giữa 2 người đã được rút ngắn hơn. Chợt nhớ ra vẫn còn 1 chuyện quan trọng hơn, tôi thì thào:
– Vụ án thế nào rồi? Anh Tân….
Phong nhún vai:
– Thì vẫn sống khỏe…trong trại tạm giam, chờ ngày đưa ra xét xử. Hắn đã khai nhận hết tất cả hành vi và chuẩn bị đối mặt với bản án bắt cóc, giết người hàng loạt của mình.
– Vậy còn khu chung cư thì sao? – tôi hỏi thêm.
– Tạm thời, công an chúng tôi đã cho niêm phong để lấy xác các nạn nhân ra và trả về gia đình họ. Còn xử lý khu chung cư thế nào thì…chắc phải chính quyền thành phố ra quyết định thôi.
– Uhm…
Tôi gật đầu. Bất giác, tôi cảm thấy có 1 chút thương hại đối với Tân. Tất cả những gì hắn làm, hầu hết đều xuất phát từ tình yêu thương của hắn dành cho bà Chi mà thôi.
– Thôi, xe đến rồi. Tôi đi đây!
Tôi đeo ba lô rồi bước lên xe, không quên quay lại chào Phong 1 lần nữa. Nó vẫy vẫy tay:
– Đi mạnh giỏi…Khi nào có tiền nhớ trả cho tui đó nghen!
Nói rồi cả 2 bật cười. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, hướng ra đường quốc lộ. Nhìn qua cửa kính, tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đã thật sự thoát khỏi khu chung cư đó. Nhưng bỗng nhớ lại 1 điều khiến tôi vô cùng tò mò là… rốt cuộc, nguyên nhân của vụ cháy cách đây 30 năm là gì?
Có lẽ…đây không còn là việc của tôi nữa rồi. Mong rằng 1 ngày nào đó, Phong sẽ là người giải đáp những câu hỏi này…Vì lẽ tất nhiên, chúng tôi vẫn còn gặp nhau mà…

Truyện ma hay [ Cổng Linh Hồn Phần 7 ]

Truyện ma hay [ Cổng Linh Hồn Phần 7 ]

Ư…ưm…
Phong dần tỉnh lại. Trước mắt nó là khung cảnh lộn xộn, đồ đạc trong nhà nằm ngổn ngang khắp nơi. Ông Đạo đang ngồi kế bên, gương mặt hiện rõ sự lo lắng:
– Con có sao không? – Ông hỏi.
Phong liền bật dậy, dác dác nhìn xung quanh như để tìm kiếm thứ gì đó:
– Nó…nó đâu rồi? Thằng Hùng nữa….?
Ông Đạo cười nhẹ:
– Nó biến mất rồi….ngay khi người đàn ông kia đưa cậu Hùng đi!
– Ông nói sao? – Phong thảng thốt – Hùng…bị hắn ta bắt đi rồi….Nhưng mà hắn là ai chứ?
– Ba không biết? – Ông Đạo lắc đầu – Nhưng ba nghe được hắn có lẩm nhẩm 1 câu….
– Câu gì…?- Phong sốt suột.
“Cuối cùng…thì cũng đã đến lúc rồi” – Ông Đạo nhắc lại câu nói của người đàn ông kia. Kết nối mọi chi tiết mà mình biết được, cộng với hành động của hắn ta….Phong đã mơ hồ đoán ra được người đàn ông đó là ai….
Như để chắc chắn hơn giả thuyết của mình, Phong quay sang hỏi:
– Con người…có thể điều khiển được ma quỷ không?
– Tất nhiên là có thể – ông Đạo gật đầu – Chỉ cần con đang giữ thể xác của họ…thì có thể dùng bùa ngãi để điều khiển linh hồn, thậm chí ngay cả khi linh hồn đó đã biến thành ác quỷ…
– Còn nữa…- Phong ngập ngừng – Có điều gì về nghi lễ đó mà ông chưa cho tôi biết không?
Ông Đạo trầm ngâm 1 chút rồi nói:
– Bản chất của nghi lễ này là dùng sức mạnh của linh hồn người sống để trấn áp linh hồn người chết…Nên việc sử dụng linh hồn của ai…không quan trọng…
– Ý của ông là….tìm 1 người khác để thay thế mình vẫn được sao? – Phong sửng sốt.
– Đúng ….nhưng nếu làm vậy, thì người thay thế đó chắc chắn sẽ chết. Ba không nói ra cách này vì sợ rằng khi tụi con không tìm ra được kẻ đã trốn chạy cách đây 2 năm…..sẽ gây ra chuyện nghiêm trọng…..- ông Đạo giải thích.
Vừa nghe ba mình nói đến đây, Phong liền thở dài:
– Ông lo lắng vô ích rồi. Chúng ta không cần tìm hắn đâu…. hắn đã đích thân đến tìm chúng ta rồi đó!
– Con nói sao? Vậy người đàn ông đã bắt thằng Hùng đi là….- Ông Đạo trố mắt kinh ngạc.
Phong gật đầu:
– Chính là kẻ bỏ cuộc năm đó…Hay phải gọi hắn bằng cái tên là…Tân!
Dứt lời, Phong chợt nhớ lại câu nói của Tân, nó lẩm bẩm lại câu nói của Tân:
– “Cuối cùng cũng đã đến lúc rồi” …”Đến lúc rồi”….Chết!
Nhận ra điều gì đó, nó liền đứng dậy, giọng hốt hoảng:
– Chúng ta phải nhanh chóng đến khu chung cư để cứu thằng Hùng. Rất có thể hôm nay chính là ngày thực hiện nghi lễ đó…
Ông Đạo im lặng nhìn Phong, suy nghĩ gì đó rồi lấy 1 cái túi xách treo trên vách nhà. Chuẩn bị xong xuôi, ông ra hiệu:
– Đi thôi!
Phong chở ông Đạo chạy như bay trên đường trong đêm tối yên ả của vùng ngoại ô. Những hạt mưa phùn vẫn còn bay lất phất sau cơn mưa lớn, những cơn gió lạnh xuyên qua da thịt thổi xốc lại cũng không khiến nó nới tay ga. Lòng nóng như lửa đốt, Phong chỉ hi vọng rằng mình sẽ đến kịp….
…..
– Đây là đâu…?
Mở mắt ra, tôi mơ hồ nhìn thấy xung quanh chỉ là 1 căn phòng rất rộng nhưng hoàn toàn trống trải. 4 bức tường cũ kỹ, vàng vọt hiện ra dưới ánh sáng lay lắt của những ngọn đèn cầy. Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể mỏi nhừ, tay chân thì đang bị trói chặt vào 1 cái ghế. Chợt 1 giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có phần bí hiểm vang lên:
– Nơi mà cậu vẫn cố gắng tìm kiếm mấy ngày nay…Căn hộ 401!
Tôi thoáng giật mình, là bà ta…. Vẫn với mái tóc dài che phủ 1 bên gương mặt đã bạc hoàn toàn, bà ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng ra vẻ ân cần:
– Cậu có đau lắm không? Xin lỗi, thằng con tôi nó hơi mạnh tay….
Há hóc mồm ngay khi bà ta nhắc đến đứa con của mình, tôi ấp úng:
– Bà…bà là…
– Tôi là Chi…mẹ của thằng Tân..
Chưa kịp tin vào những gì đang nghe được thì ngay lúc đó, có tiếng bước chân bên ngoài vọng lại. Người đến là Tân, anh ta biểu lộ 1 trạng thái khác hoàn toàn so với trước đây. Đôi mắt mở to nhưng vô hồn, khuôn mặt đanh lại, nhợt nhạt không cảm xúc.
Chậm rãi đi về phía tôi, hay đúng hơn là về phía bà Chi. Anh ta quỳ mọp xuống, tựa đầu vào lòng bà như 1 đứa con nít đang tìm hơi ấm của mẹ.
– Mẹ….Con trai của mẹ về rồi đây!
– Con trai ngoan…
Bà Chi xoa xoa tay lên đầu Tân, nở 1 nụ cười trìu mến. Cảnh tượng này là sao đây? Tôi không hề cảm thấy ngưỡng mộ nó chút nào. Ngược lại, có 1 cái gì đó khiến tôi rùng mình, nổi da gà da vịt khắp cả người.
Bất giác, tôi thấy Tân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của bà Chi sang 1 bên, để lộ ra nửa gương mặt biến dạng, và phần mắt chỉ còn là 1 cái hốc sâu hoắm, trông vô cùng ghê rợn. Tân nói thì thào:
– Vết thương này….Mẹ có còn đau lắm không?
Bà Chi khẽ lắc đầu, anh ta sờ lên những phần da thịt đỏ như máu của bà rồi nói tiếp:
– Sau đêm nay…mẹ sẽ không còn phải chịu sự đau đớn dày vò này nữa đâu!
Dứt lời, Tân đứng dậy, anh ta nhìn tôi trừng trừng, đưa tay nâng mặt tôi lên và trầm giọng:
– Em trai đã đọc được cuốn nhật ký của anh rồi chứ?
Câu nói này rõ ràng là ngay từ đầu anh ta đã muốn cho tôi biết mọi chuyện. Từ con dao phép để đối phó với người phụ nữ, xả thân mình cứu tôi lúc ở nhà trọ, ngay cả cuốn nhật ký….tất cả những chuyện đó là vì cái gì chứ? Nhìn biểu cảm ngơ ngáo của tôi, anh ta bật cười:
– Tội nghiệp…Đến bây giờ em trai vẫn tin vào những gì được ghi trong đó sao?
Tôi ngơ ngác , hỏi lại:
– Anh nói vậy là sao?
Tôi càng hỏi, thì Tân càng cười lớn. Tiếng cười vang vọng khắp 4 bức tường, càng khiến nó thêm phần ma mị.
– Cuốn nhật ký đó là do tao viết….và mày phải hiểu rằng, tao muốn viết gì mà không được chứ?
Tân thay đổi thái độ 1 cách chóng mặt, gương mặt lộ rõ sự hung ác cùng cực. Hắn ta kề sát vào tai tôi, giọng khàn đục:
– Nếu tao nói…ngay từ đầu, tất cả đều là kế hoạch của tao thì ….mày nghĩ sao?
Những lời nói của Tân đã làm tôi hụt hẫng vô cùng. Cứ ngỡ rằng bản thân đã tìm ra được chân tướng sư thật, nhưng không ngờ mình chỉ là 1 trong những con tốt thí mạng trong ván cờ của hắn.
Người doanh nhân được ghi chép trong cuốn nhật ký chính là Tân. Dĩ nhiên hắn không nói lý do vì sao lại bỏ tiền ra mua lại bệnh viện cũ để xây dựng nên khu chung cư này. Có thể…hắn vẫn còn chuyện muốn giấu, hoặc giả…hắn đang muốn bảo vệ 1 ai đó. Nhưng Tân đã thừa nhận….chính hắn là người đã bày ra nghi lễ này cùng với sự giúp sức của Huy và Thùy, 1 đôi vợ chồng hành nghề lừa đảo bằng cách thức mê tín dị đoạn và tất nhiên…vô cùng ham tiền.
Tân đã hứa sẽ cho 2 vợ chồng luôn 1 căn hộ để sống cùng 1 số tiền rất lớn sau khi mọi chuyện xong xuôi. Mọi chuyện tiếp theo diễn ra giống như những gì đã viết trong nhật ký…Nhưng có 1 điều nằm ngoài hiểu biết của hắn ta, sự hành hạ khi thực hiện nghi lễ là quá sức chịu đựng của hắn. Và hắn đã bỏ chạy….30 người còn lại, gồm cả Huy và Thùy gục xuống tại chỗ, cơ thể co giật, mắt trợn trắng, khóe miệng sùi bọt mép trông rất kinh tởm.
(Grrrr….aaaaa….aaa….Tiếng gào thét , rên rỉ vang dội cả căn hầm.)
Hắn vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Họ không chết ngay, mà phải chịu đựng sự đau đớn của thể xác thêm 1 lúc nữa. Tân có thể nhìn thấy gương mặt họ nhăn nhúm nhưng đầy uất ức, đồng loạt hướng về hắn với ánh mắt cầu cứu.
Gần 15p trôi qua, sau khi tất cả đều đã nằm bất động, Tân mới từ từ trấn tĩnh tinh thần lại. Tất cả đã chết, 30 người vô tội nằm ngay đơ trước mắt hắn và mọi chuyện chỉ mới bắt đầu….
– Sau khi đã giải quyết hết mấy cái xác – Tân nói thêm – tao vẫn tiếp tục bị hành hạ mỗi ngày. Luôn phải tìm cách đối phó với sự oán hận của những linh hồn kia. Mày có biết cái cảm giác sống mà cứ phải nơm nớp lo sợ…nó tồi tệ như thế nào không?
Không đợi tôi trả lời, hắn tiếp tục câu chuyện của mình:
– Tao đã tìm hiểu thêm về nghi lễ này và biết được rằng nó không thể dừng lại. Tất nhiên vẫn có thể tìm người để thay thế tao thực hiện việc đó. Và may mắn là tao đã tìm ra mày…
– Tại sao anh muốn giết tôi nhưng vẫn tìm cách cứu tôi chứ? – Tôi gào lên.
Nhìn thấy ánh mắt đầy tức giận của tôi, hắn vẫn thản nhiên như không:
– Con người khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, thì bản năng sinh tồn sẽ trỗi dậy…đồng nghĩa là linh hồn cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mày nghĩ tao muốn cứu mày sao? Cái tao cần chính là linh hồn của mày thôi!
Tân bật cười lớn, đoạn cao giọng hỏi:
– Chắc mày cũng đang thắc mắc, 30 cái xác đó tao sẽ giấu ở đâu, đúng không?
Dứt lời, hắn đi về phía 1 cây búa đang đặt ở góc nhà, cầm nó lên rồi lại tiếp tục tiến về bức tường…
Rầm…rầm …
Tiếng nện búa ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc. Ngay lập tức, tôi nôn ra hết những gì mà lúc trưa đã ăn vì hình ảnh hiện ra sau khi những mảng tường rớt xuống. Rất nhiền xác chết vẫn còn đang trong tình trạng phân hủy, thịt da đan xen vào nhau lẫn lộn. 1 vài bộ phận do chấn động của cú đập mà rớt hẳn ra ngoài.


Tân vẫn chưa dừng lại, hắn vừa đập vừa cười điên dại. Nhìn sang bà Chi, bà ta không hề tỏ ra bất ngờ hay sợ hãi, mà thậm chí bà ta vẫn mỉm cười…nụ cười nhẹ nhàng nhưng vô cùng đáng sợ.
“2 mẹ con nhà này điên hết rồi!”
Đó là suy nghĩ trong đầu tôi lúc này. Làm sao có thể tin được, 30 cái xác người đã được Tân giấu trong 4 bức tường xung quanh tôi. Và bà Chi đã ở cùng nó trong suốt thời gian qua sao?
Nhưng điều làm tôi kinh ngạc hơn, là lúc Tân cầm ra 1 chiếc hộp sắt. Phía bên ngoài được vẽ nguệch ngoạc những hình và chữ bằng mực đỏ cùng vài lá bùa. Hắn nói khi vẫn đang còn thở hồng hộc:
– Mày…có muốn gặp…cô ta bằng xương bằng thịt không?
Dứt lời, hắn bật chốt khóa, nắp chiếc hộp bật ra. Bên trong là 1 cái đầu lâu với lớp da đã khô quéo lại, 2 con mắt bị đóng thẳng 2 cây đinh vào, trên đầu chỉ còn lưa thưa vài lọn tóc đen dài. Tôi mơ hồ nhận ra đây là cái đầu của Thùy, người phụ nữ duy nhất trong 31 người và có thể cũng chính là ác linh đã luôn đuổi theo tôi.
Sau khi đã cho tôi “chiêm ngưỡng” sự bệnh hoạn trong tâm trí của mình, Tân nói với cái giọng khàn đục của mình:
– Tiếp…tục…nghi lễ thôi…

Cánh cửa sắt mở ra, liền theo đó là tiếng ken két vang lên vô cùng nặng nề. Phong rọi đèn pin xung quanh, ông Đạo đi sát ngay sau lưng nó. Cả 2 từ từ bước vào cái không gian u tối, tĩnh mịch không 1 chút ánh sáng của khu chung cư, rồi tiếp tục đi vào phòng giám sát.
– Đợi chút!
Phong nói khẽ rồi đi lại chỗ bàn làm việc:
– May quá…nó vẫn còn ở đây!
Cất cuốn nhất ký vào túi xách đang đeo trước ngực, Phong nói:
– Đây là 1 trong những bằng chứng quan trọng để vạch tội hắn ta.
Chợt, căn phòng đang tối om thì bật sáng khiến 2 người thoáng giật mình. Ánh sáng xanh lục phát ra từ chính những màn hình Cam trước mặt, tất cả đều chiếu 1 khung cảnh giống nhau. Dù chỉ mới ở đó 1 lần, nhưng Phong cũng không thể nào quên được cái thứ ánh sáng nổi bật, khác biệt với hầu hết mọi khu vực trong tòa nhà này…thang máy!
Đúng vậy, nơi Phong đang nhìn thấy chính là cảnh trong thang máy. Có 3 người, góc quay chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau lưng, nhưng Phong cũng đã đoán biết được họ là ai.
– Đó có phải là…? – Ông Đạo hỏi.
– Đi thôi!
Phong ra hiệu ngay khi đèn báo trên bảng điều khiển nháy sáng ở nút G và cửa thang máy mở ra. Dẫn ông Đạo theo lối đi ẩn ngay trong phòng giám sát, cả 2 cuối cùng đã xuống được tầng hầm. Khung cảnh mập mờ, nhấp nháy sáng tối 1 lần nữa lại hiện ra trước mắt Phong. Dò dẫm từng bước thận trọng, Phong chú ý quan sát tất cả mọi căn phòng mà mình đi qua. Ông Đạo mới lần đầu đến nơi này, cũng không tránh khỏi rùng mình:
– Nơi này oán khí nồng nặc quá…Ba có thể nghe tiếng than khóc văng vẳng khắp nơi…
Tất nhiên là 1 người thường như Phong thì không thể nào cảm nhận được những cái mà ông Đạo vừa nói. Nó im lặng…tiếp tục đi theo dọc hành lang, băng qua ngã rẽ chỗ thang máy, tiến đến lối đi về phía nhà xác.
Vừa đến đây, Phong chợt nghe có tiếng kêu la thất thanh vọng lại từ phía trước. Nó thốt lên:
– Giọng thằng Hùng…Nguy, hắn đã thực hiện nghi lễ rồi!
….
Tôi đau đến chết đi sống lại, cơ thể dường như đang bị đốt cháy bởi 1 ngọn lửa vô hình. Từng sợi gân, thớ thịt trên người như muốn nổ tung. Đứng bên ngoài, tôi vẫn nghe được giọng nói như đang trêu đùa của Tân:
– Cố lên em trai…chỉ 1 chút nữa thôi, em sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa đâu…
Nói rồi hắn bật cười điên dại. Tôi cắn răng chịu đau đến bật cả máu, cố gắng để thoát ra khỏi vòng tròn ….nhưng dường như có 1 sức mạnh nào đó muốn giữ tôi ở lại. Khi tôi ngẩng đầu lên, thì tôi bỗng nhìn thấy xung quanh mình có rất nhiều những màn sương trắng bay lơ lửng. Nó dần tụ lại thành hình dáng những con người với đôi mắt sáng rực, đồng loạt nhìn về phía tôi…
“Là họ….những linh hồn đó…Có lẽ họ không muốn chịu đọa đày nữa”
Suy nghĩ đó tự nhiên làm tôi cảm thấy không muốn kháng cự nữa. Tôi từ từ nhắm mắt lại và chờ đợi….
Tân đi về phía bà Chi, hắn lại vùi đầu vào lòng bà, thì thầm:
– Nó đã bỏ cuộc rồi…Sắp đến lúc kết thúc rồi mẹ à!
– Hùng….
Tiếng kêu vang dội là của thằng Phong. Nó chạy tới ngay chỗ tôi hòng kéo tôi ra khỏi nghi lễ. Tân cũng đã nhận ra được sự có mặt của 2 cha con ông Đạo. Hắn ngay lập tức lao tới chặn Phong lại:
– Mày muốn cứu nó sao? Tao sẽ không để mày làm điều đó đâu!
Phong gằng giọng:
– Anh hãy dừng lại việc ác của mình đi! Nếu nghi lễ hoàn thành thì sao chứ? Anh nghĩ mình có thể đối mặt với tội lỗi của mình không?
– Chỉ cần mẹ tao không phải chịu đau đớn nữa… thì chuyện gì tao cũng có thể làm được…
Đoạn hắn trừng mắt nhìn Phong và ông Đạo, trong ánh mắt hiện rõ sự hiểm ác:
– Mà mày nghĩ rằng tao sẽ để tụi bây sống sót sau khi đã chứng kiến việc này sao?
Tân vừa dứt lời, thì 1 luồng hơi lạnh toả ra từ phía trên rồi từ từ bao trùm cả không gian. Khi Phong nhận ra cái hộp sắt đang nằm trên tay hắn thì đã quá muộn…
Tiếng bước chân cộp cộp phát ra từ trên trần nhà. Biết được chuyện gì sắp xảy ra, tôi cố sức gào lên:
– Chạy đi…chị ta tới rồi!
1 tiếng thét chói tai vang lên, rồi gương mặt kinh tởm của Thùy hiện ra rõ mồn một dưới ánh sáng lập lòe của những ngọn đèn cầy.
Thùy lao nhanh tới chỗ thằng Phong, đôi tay xương xẩu chụp lấy đầu nó và kéo sát đến cái miệng đầy răng nhọn đang mở ngoác ra. Bản thân là 1 chiến sĩ công an, tất nhiên là Phong cũng có kỹ năng phòng thân. Nó lập tức dùng tay đỡ lấy càm của Thùy, tay còn lại thì đẩy mạnh vào trán ngăn không cho cô tiến sát hơn nữa.
Nhưng sức người có hạn, Phong không thể nào cầm cự lâu hơn dưới sức mạnh áp đảo của Thùy, 1 linh hồn đã hóa thành ác quỷ. Ông Đạo nãy giờ đứng ngoài, ông không hề chú ý đến Thùy mà chỉ chú ý quan sát. Với kinh nghiệm trừ tà của mình ,ông thừa biết, đánh hồn thì phải đánh vào nơi mà nó được sinh ra. Và thể xác đó chắc chắn…. đang nằm trong cái hộp sắt vẽ đầy chú ngữ kia.
Lợi dụng lúc Tân đang đắc ý, ông âm thầm tiến sát và đá văng cái hộp ra khỏi tay hắn. Cái hộp vừa rơi xuống đất, chốt khóa bật mở thì cùng lúc cái đầu của Thùy cũng lăn lông lốc trên sàn nhà.
Không thể mất đi thứ “bảo bối” duy nhất của mình, Tân cũng hốt hoảng chạy đến cùng với ông Đạo, cả 2 giằng co lấy cái đầu lâu. Tân hét lớn:
– Tao cho mày chết!
Dứt lời thì hắn rút con dao thủ sẵn ở thắt lưng mà đâm liên tiếp vào người ông Đạo. Máu tươi dần chảy ra, biến cái áo sơ mi của ông thành 1 màu đỏ thẫm.
– Ba….Dừng lại đi thằng khốn nạn…
Phong gào lên thảm thiết nhưng nó chỉ có thể bất lực đứng nhìn vì bản thân vẫn đang bị Thùy giữ chặt. Mặc dù đầu óc đã dần mất đi ý thức do mất máu quá nhiều, ông Đạo sống chết cũng nhất quyết không thả cái đầu ra. Ông nén đau lấy cây đoản kiếm đã yểm phép trong túi xách ra, rồi dồn lực đâm 1 nhát chí mạng vào giữa hộp sọ.
Gr…rá..a.aaaa….
Thùy gầm lên 1 tiếng và buông thằng Phong ra rồi giãy giụa trong đau đớn . Phong vừa thoát liền hối hả chạy đến chỗ ông Đạo, giọng nức nở:
– Ba….ba có sao không? Ba đừng có chết….
Ông Đạo nằm thở thoi thóp, nhưng vẫn cố gắng nói từng tiếng khó khăn:
– Ba không sao… Con…mau đi cứu thằng Hùng đi. Nghi lễ…sắp hoàn thành rồi.
Lúc này, linh hồn Thùy dần lấy lại được ý thức, cô ngay lập tức nhận ra ai mới là kẻ đã gây ra sự thống khổ cho mình suốt thời gian qua.
Sự oán hận dâng lên tới đỉnh điểm, Thùy hét lên bằng cái giọng khàn đục:
– Tao… lấy mạng mày!
Tân hốt hoảng lết hẳn về phía sau, đưa đôi mắt đáng thương quay nhìn về phía bà Chi:
– Mẹ….cứu con…cứu con…
Ngạc nhiên là khuôn mặt bà Chi hoàn toàn không biến sắc. Bà ta không có vẻ gì là thương xót hay muốn cứu Tân cả. Bà vẫn ngồi 1 chỗ, đưa đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn hắn rồi cười nham hiểm:
– Con nói con thương mẹ mà…hãy mau chóng kết thúc nghi lễ đi chứ!
Lời nói của bà như hàng vạn lưỡi dao xoáy sâu vào tim Tân. Có lẽ hắn cũng không ngờ rằng…bà Chi lại có thể khoanh tay đứng nhìn cái chết đang tìm đến chính đứa con trai ruột của mình. Hắn đờ đẫn, mắt vẫn mở trừng trừng vì cú sốc quá nặng. Thùy lao đến như con thú bị bỏ đói lâu ngày, cắn sâu những chiếc răng nhọn vào cổ Tân và nhấc bổng lên. Cô lôi hắn ta đến chỗ vòng tròn nghi lễ, nhìn tôi rồi nói với giọng đau khổ:
– Xin lỗi cậu…
Câu nói khiến tôi bàng hoàng. Trong 1 giây, tôi đã cảm nhận được sự ăn năn mà linh hồn cô đã gây ra.
– Anh ơi…con ơi…em đến với 2 người đây…
Dứt lời thì Thùy dùng đôi tay xương xẩu của mình nắm lấy tôi rồi quăng mạnh về phía sau. Đoạn cô đặt Tân vào vị trí của tôi, còn bản thân thì đứng trên ngôi sao ở giữa. Tân không hề kháng cự nữa, hắn giờ đây đã nhận ra bản thân mình cũng chỉ là 1 con tốt thí…. 1 luồng sáng xanh phát ra xóa mờ cả tầng hầm, đâu đó có thể nghe được tiếng cười khoái trá, xen lẫn sự mãn nguyện của bà Chi. Nghi lễ trừ tà cách đây 2 năm cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi..
……
– Bà Chi…cũng là 1 linh hồn sao? Ý ông là…
Đang ngồi uống nước trong lúc đợi xe đến, tôi ngỡ ngàng khi nghe tin tức mà Phong thu thập được. Nó bưng ly café lên uống 1 ngụm nhỏ, đưa ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước, kể lại:
– Đúng vậy…Sau khi lục lại hồ sơ vụ cháy cách đây 30 năm ở bệnh viện tâm thần cũ, tên bà ta nằm trong số 31 nạn nhân đã chết…
– Như vậy là Tân chỉ đang bị sai khiến bởi 1 linh hồn hả? – tôi hoang mang.
Phong đốt điếu thuốc và rít 1 hơi dài. Nhìn làn khói mỏng manh bay lên, nó trầm ngâm:
– Có thể là vậy…hoặc đơn giản là do hắn bị ám ảnh về cái chết của mẹ mình….
Im lặng 1 hồi, Phong lãng sang chuyện khác:
– Bạn quyết định về quê luôn hả? Suy nghĩ kỹ chưa đó?
– Ừ – tôi gật đầu – ở thành phố này…khó sống quá!
– Vậy con số nợ của gia đình…bạn tính sao?
Tôi cười gượng gạo:
– Không sao….về quê trồng trọt, chăn nuôi.. Từ từ cũng trả hết mà!
Phong suy nghĩ gì đó rồi lấy trong túi ra 1 bao thư đưa cho tôi:
– Cầm đi!
– Nhưng mà….- Tôi ấp úng.
– Cái này tui cho bạn mượn, không phải cho luôn đâu mà ngại. Về dưới làm ăn có tiền thì gửi lên trả cho tui. – Phong cười nhẹ.
Cầm lấy số tiền, tôi cảm ơn nó rối rít:
– Cám ơn chiến hữu nhiều nghen…- đoạn tôi hỏi thêm – Chú Đạo đã khỏe hơn chưa?
– Ổng chưa tới số chết đâu…. Vẫn còn mạnh lắm!
Phong nhìn sang nơi khác, có lẽ không muốn tôi nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt nó. Cách nói chuyện của Phong về ông Đạo tuy vẫn còn có vẻ xa lạ. Nhưng tôi biết sau chuyện vừa rồi, khoảng cách giữa 2 người đã được rút ngắn hơn. Chợt nhớ ra vẫn còn 1 chuyện quan trọng hơn, tôi thì thào:
– Vụ án thế nào rồi? Anh Tân….
Phong nhún vai:
– Thì vẫn sống khỏe…trong trại tạm giam, chờ ngày đưa ra xét xử. Hắn đã khai nhận hết tất cả hành vi và chuẩn bị đối mặt với bản án bắt cóc, giết người hàng loạt của mình.
– Vậy còn khu chung cư thì sao? – tôi hỏi thêm.
– Tạm thời, công an chúng tôi đã cho niêm phong để lấy xác các nạn nhân ra và trả về gia đình họ. Còn xử lý khu chung cư thế nào thì…chắc phải chính quyền thành phố ra quyết định thôi.
– Uhm…
Tôi gật đầu. Bất giác, tôi cảm thấy có 1 chút thương hại đối với Tân. Tất cả những gì hắn làm, hầu hết đều xuất phát từ tình yêu thương của hắn dành cho bà Chi mà thôi.
– Thôi, xe đến rồi. Tôi đi đây!
Tôi đeo ba lô rồi bước lên xe, không quên quay lại chào Phong 1 lần nữa. Nó vẫy vẫy tay:
– Đi mạnh giỏi…Khi nào có tiền nhớ trả cho tui đó nghen!
Nói rồi cả 2 bật cười. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, hướng ra đường quốc lộ. Nhìn qua cửa kính, tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đã thật sự thoát khỏi khu chung cư đó. Nhưng bỗng nhớ lại 1 điều khiến tôi vô cùng tò mò là… rốt cuộc, nguyên nhân của vụ cháy cách đây 30 năm là gì?
Có lẽ…đây không còn là việc của tôi nữa rồi. Mong rằng 1 ngày nào đó, Phong sẽ là người giải đáp những câu hỏi này…Vì lẽ tất nhiên, chúng tôi vẫn còn gặp nhau mà…

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi