Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma hay [ Cổng Linh Hồn Phần 3 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Người phụ nữ dừng lại khi chỉ cách tôi khoảng 2 bước chân. Thứ bóng tối kỳ dị làm cho gương mặt chị ta nhoè đi, khiến tôi dù cố căng mắt ra nhìn vẫn không thể nhìn rõ được. “Không lẽ bây giờ mình lại đi rọi đèn vào mặt chỉ?” – tôi phân vân 1 chút rồi nhận ra mình đang đứng chặn trước cửa nhà. Tôi liền hỏi:
– Chị….chị…vô nhà hả?
Đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là sự im lặng, im lặng đến nghẹt thở. Cảm thấy hơi quê vì câu hỏi lãng nhách không ăn nhập vào đâu của mình, tôi liền cười ngượng rồi chầm chậm đi vòng qua phía ngoài, hướng về lối cầu thang.
Ngạt thở… Đúng, đây là cảm giác mà tôi cảm nhận được khi ở gần người phụ nữ đó. Mặc dù chị ta chẳng làm gì tôi cả, nhưng cái áp lực khi đối diện với chị ta làm tôi thấy giống như có 1 sợi dây thừng đang siết chặt lấy cổ mình vậy. Tôi không muốn ở đây 1 chút nào nữa, 1 giây cũng không….
Kít…kít…Rầm.
Cánh cửa căn hộ kêu lên vài tiếng não nề rồi đóng 1 cái thật mạnh. Vậy là chị ta đã vô nhà rồi!
– Haizz… Chắc do mình nghĩ lung tung thôi!
Tôi tự trấn an mình, rồi tiếp tục đi xuống cầu thang.
…U…hm….ưh..mm
Lại cái tiếng rên đó. Không phải chị ta đã vô nhà rồi sao? Sao tai tôi lại nghe tiếng đó nữa chứ? Bất giác, cơ thể tôi tự động đứng sững lại dù cho lý trí đang gào lên rằng: “ Mày đứng lại làm gì thằng ngu. Đi tiếp đi!”.
Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo, tôi từ từ quay đầu lại. Sau lưng tôi không 1 bóng người. 1 khoảng không tối đen như mực bao trùm cả tầng lầu. Tôi lia đèn pin hết mọi ngóc ngách, để chắc chắn rằng tôi chỉ nghe lầm thôi…
Nhưng không…tôi không hề nghe lầm. Tiếng rên rỉ tuy nhỏ nhưng đủ để tôi biết chị ta….đang ở đâu đó rất gần đây, rất gần…
Tôi nhận ra mình đã bỏ sót chỗ nào rồi. Tay tôi run lẩy bẩy, đầu óc quay cuồng ngay khi vừa rọi đèn pin lên….trần nhà.
Một mái tóc đen rũ rượi ngay sát trên đầu tôi, khuôn mặt nhoè nhoẹt chỉ còn thấy nửa bên cùng đôi mắt trợn trắng đang nhìn xuống. Chị ta đứng…mà không…chị ta đang bò thì đúng hơn, với cả tay và chân đang bám vào trần nhà. Cái đầu chị ta…nhìn cùng hướng với tôi. Đồng nghĩa là….đang xoay ngược hẳn với cơ thể.
“Cái quái gì đây? Chị ta có còn là con người không? Hay chỉ là…là ma?”. Đầu tôi cứ quanh đi quẩn lại những câu hỏi đó. Tôi lùi lại vài bước, nhưng quên rằng mình đang đứng trên cầu thang. Ngay lập tức, cả người tôi mất đà té ngược về phía sau, rồi lăn mấy vòng trước khi đầu đập mạnh vào vách tường chỗ đoạn nối giữa 2 tầng. Mắt tối sầm đi, tôi dần dần mất ý thức cho đến khi… không còn biết gì nữa…..
…..
– Cậu ơi…cậu gì ơi…
Vừa mở mắt, tôi liền bật dậy rồi lùi sát vào vách tường.
– Mình đang ở đâu đây?
Dụi dụi mắt mấy cái, tôi bàng hoàng nhận ra mình đang nằm ở hành lang, ngay trước cửa phòng giám sát. Đứng trước mặt tôi là 1 người bà già chắc cũng ngoài 70. Bà ta mặc 1 bộ bà ba màu nâu đất, lưng khòm xuống nhìn tôi hỏi:
– Sao không vô phòng ngủ, mà đi ngủ ngoài hành lang vậy?
– Dạ…con…ơ…con…
Tôi lúng túng không biết giải thích sao với bà ta. Tôi nhớ rõ ràng là mình đã gặp ma, người phụ nữ đó….Xong thì té đập đầu rất mạnh vào tường bất tỉnh. Nhưng chuyện đó xảy ra ở tuốt trên tầng 3, sao giờ tôi lại nằm ở đây? Không lẽ tôi ngủ mớ rồi đi ra đây nằm?
Sờ vào sau gáy thì vẫn còn đau, nhưng nó không hề có vết thương hay vết sưng. Đang miên man suy nghĩ, thì bà già ấy lại hỏi:
– Cậu là bảo vệ mới hả? Tôi chưa gặp cậu lần nào!
– Dạ, con mới làm được 2 ngày thôi- tôi gật đầu đoạn hỏi lại- Bà sống ở đây hả bà?
– Uh…bà sống ở đây mấy chục năm rồi! Bà ở căn 401!
Tôi lồm cồm đứng dậy. Chợt bà lão lấy trong túi áo ra 1 con dao gấp đưa cho tôi rồi mỉm cười:
– Của cậu đúng không?
– Dạ…đúng rồi! Sao bà giữ nó vậy?
Bà ta không trả lời câu hỏi của tôi mà nói với giọng điệu kỳ bí:
– Điều đó không quan trọng. Cậu nhớ phải giữ kỹ con dao này. Biết đâu sẽ có lúc cậu cần tới nó đó. Thôi tôi về nhà đây!
Nói rồi ,bà ta bỏ lên lầu. Cầm con dao trên tay, tôi lại nhớ đến chuyện tối qua. Anh Tân có nói con dao này chỉ dùng lúc khẩn cấp. Có khi nào….
Cất con dao vào túi, tôi bước vào phòng giám sát. Trời đã gần sáng, lại 1 đêm nữa, tôi không thể hoàn thành công việc 1 cách trọn vẹn. Thằng xì ke, thằng nhóc, người phụ nữ…cả 3 là người hay là ma! Mà….cũng không có gì chắc chắn cả, mọi việc cứ mơ mơ hồ hồ. Đến bây giờ tôi cũng chưa biết chắc, chuyện đêm qua là mơ hay là thật nữa! Nhưng còn 1 chuyện quan trọng hơn cả chính là nếu hết hôm nay mà tôi không có tiền, tôi sẽ phải ra công viên hoặc 1 cái hốc cà tó nào đó mà ngủ.
Sự ức chế trong tôi đã dâng lên đến đỉnh điểm. Chuyện này thực sự khẩn cấp lắm rồi. Nếu sự thật không phải tôi nằm mơ, thì tính mạng của tôi đang rất nguy hiểm.
– Phải gọi cho anh Tân hỏi cho ra lẽ mới được. Cùng lắm thì mình về quê….
Vớ lấy cái đàm, tôi gọi ngay:
– Alo….anh Tân…em Hùng nè…
Không nghe giọng anh ta trả lời, tôi tiếp tục gọi lại:
– Alo…anh nghe em nói không…alo…
3,4 lần đều không có tiếng trả lời. Trong cơn giận dữ, tôi đã không kiềm chế được mà chọi thẳng cái đàm vào tường. Một tiếng rắc gãy gọn, cái đàm bể nát, mảnh vỡ rơi tung toé xuống sàn nhà. Tôi kinh ngạc vô cùng khi nhìn những thứ còn sót lại. Nó trống rỗng… Ý tôi là nó chỉ có cái vỏ bên ngoài, bên trong chẳng có máy móc hay bất cứ thứ gì có thể tạo nên 1 cái đàm cả. Vậy thì tối qua…làm cách nào mà nó có thể phát ra âm thanh chứ. Cái tiếng nhiễu sóng khó hiểu đó tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu…. Nhìn vào đống mảnh vỡ trên sàn nhà, không khó để tôi nhận ra có thứ gì đó nằm xen lẫn giữa chúng.
– Chìa khoá gì đây?
Trên tay tôi là 1 chiếc chìa khoá đã rỉ sét gần hết. Chẳng có thông tin gì về nó cả. Quá mệt mỏi vì những thứ khó hiểu cứ liên tục xảy đến, tôi chán nản vô cùng.
– Mình không thể tiếp tục công việc này nữa rồi!
Tôi để 1 mẩu giấy nhắn lại với anh Tân rồi khoá cửa phòng giám sát cẩn thận, sau đó về nhà trọ.
Không muốn mang tiếng ăn quịt, tôi ghé đưa cho bà chủ nhà luôn cái điện thoại, xem như là giải quyết xong tiền nhà.
Cởi bớt cái áo ra cho mát, tôi đặt lưng xuống nệm, đầu óc trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa.
– Thôi, ngủ 1 giấc. Mai soạn đồ về quê!
Tự nhủ với lòng như vậy, tôi thở dài rồi nhắm mắt lại….
…..
Giật mình dậy khi trời đã tối hẳn, căn phòng cũng trở nên ngột ngạt hơn vì thiếu ánh sáng. Tôi uể oải đi vào nhà tắm và bật đèn lên. Nhìn vào gương, thật sự tôi không còn nhận ra mình nữa. Mới có 2 đêm, mà mặt mày tôi nhìn như xác ướp. Mặt thì phờ phạc, mắt thì toàn gân máu đỏ ngầu. Cứ ngỡ khi tìm được công việc thì sẽ có thể ổn định, làm ăn kiếm tiền phụ gia đình. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại tệ hơn tôi nghĩ.
Tắm xong, tôi dự định nấu gói mì để lót dạ. Nhưng vừa bước chân ra khỏi nhà tắm, tôi giật mình khi nghe tiếng động. Cái tiếng cộp cộp của giày cao gót vang lên ngay trên trần nhà. Những dấu giày xuất hiện lần lượt và đang tiến gần đến phía tôi. “Không thể nào….không thể là thật được. Mình hoa mắt thôi!” – tôi dụi dụi mắt mấy cái. Nhưng vừa lấy tay ra, khuôn mặt người phụ nữ kia đang kề sát mặt tôi. Dưới ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt bết bát máu và thịt không còn biết đâu là mắt, hay mũi. Chỉ còn mỗi 1 cái miệng đầy răng đang nhe ra 1 cách dữ tợn.


Một dòng nước nóng ấm từ từ chảy ra từ đáy quần thấm ướt cả 1 bên chân, người tôi cứng đờ, gói mì trên tay cũng rơi hẳn xuống đất. Đột nhiên, chị ta quay mặt hướng gói mì, rồi tập trung sự chú ý vào nó.
– Nó…nó không nhìn thấy mình…- tôi nghĩ thầm.
Vậy là có cơ hội thoát rồi. Tôi bắt đầu di chuyển dần về phía cửa. Cũng may vì đã quen với vị trí đồ đạc trong phòng nên việc tránh gây tiếng động cũng không quá khó khăn với tôi..
Rộp…
“ Chết mẹ…” – chân tôi đang đạp lên 1 miếng mì vụn. Chắc chắn là mấy con chuột lôi từ thùng rác ra đây mà. Chị ta ngay lập tức quay về phía tôi. Vội vã lấy tay túm chặt miệng lại, tôi nín thở và đứng chết trân tại chỗ, lưng dựa sát vào tường. Tôi biết rằng, 1 hơi thở của tôi bây giờ có thể đổi lại bằng cả tính mạng.
Chị ta cứ đảo qua đảo lại ngay sát người tôi, tiếng lạch cạch của những chiếc răng nhọn va vào nhau càng làm sự sợ hãi trong tôi tăng lên gấp mấy lần.
Mặt tôi đỏ bừng vì nhịn thở quá lâu, mắt cũng dần mờ đi. “ Có ai không…có ai cứu tôi không?” – tâm trí tôi kêu gào trong vô vọng.
Xoảng…
1 con chuột lướt qua đống chén tôi để trên bàn làm 1 cái rơi xuống vỡ nát. Chị ta ngay lập tức bị thu hút bởi tiếng động đó và ngay lập tức quay đi. Má ơi, tôi được cứu bởi 1 con chuột sao? Sao cũng được, tôi buông tay ra rồi từ từ hít thở. Cánh cửa đang ở ngay trước mắt, tôi nhẹ nhàng mở nó ra..
Cộc…cộc…cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên liên hồi. Nước mắt nước mũi tôi chợt tuôn ra ào ạt trên gương mặt méo xệch. Trong 1 giây, tôi đã nghe tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia ngay sau lưng. Nhanh như cắt, tôi luồn thân mình qua cửa và đóng nó lại thật mạnh. Dựa lưng vào cửa, tôi quệt mồ hôi trên trán, thầm vui mừng vì đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
– Nè…biết lựa lúc tới quá vậy?
Tôi gằng giọng mỉa mai với kẻ đã gõ cửa không đúng lúc. Nhưng cũng chợt bàng hoàng nhận ra người đang đứng trước mặt tôi không ai khác chính anh Tân. Anh ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
– Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao anh ta lại có mặt ở đây chứ? Nhưng qua câu nói vừa rồi, rõ ràng là có 1 bí mật….1 chuyện gì đó mà chỉ có anh ta có thể giải đáp. Tôi tiến tới túm lấy cổ áo của anh ta, gắt lên:
– Anh gạt tôi? Anh cố tình đưa tôi vào chuyện này đúng không?
Rầm…rầm…rầm…
Vừa dứt câu, cánh cửa liền rung lắc 1 cách dữ dội như muốn sút hẳn ra ngoài. Tôi cuống cuồng quay lại chống 2 tay vào để giữ nó lại. Xém chút tôi quên mất người phụ nữ kia vẫn còn ở trong đó.
Hức…ư..hm…ưhm…hức..
Tai tôi vẫn nghe rõ tiếng rên rỉ nấc nghẹn của chị ta. Sau mỗi tiếng nấc là âm thanh của 1 cú đập như búa bổ vào cánh cửa. Tôi quay lại nhìn anh Tân với ánh mắt cầu cứu:
– Mau giúp tôi…chặn cửa lại…
Tân đứng như trời trồng vài giây, rồi như nhận ra điều gì đó, anh ta ngay lập tức lao đến phụ tôi chặn cửa lại, miệng lắp bắp:
– Làm sao….cô ta đến tận đây được chứ?
Mẹ nó! Gương mặt đó là sao chứ? Nhìn nét mặt đầy ngạc nhiên của anh ta….không lẽ anh ta thật sự không biết chị ta đang ở đây sao? Tôi không có hơi sức đâu mà trả lời anh ta vào lúc này. Cả 2 cắn răng dồn sức để giữ cho cánh cửa nhưng có vẻ… sắp không đc nữa rồi…..
– Nè…cậu làm cái gì mà đập cửa rầm rầm vậy. Muốn phá nhà hả?
Là giọng của bà chủ nhà. Cái giọng the thé, chua như dấm của bà ta không lẫn vào đâu được. Bỗng tôi nhận ra cánh cửa lúc này cũng ngưng rung lắc, tiếng đập cửa cũng không còn nữa. Tôi quay lại, giọng thì thào can ngăn:
– Cô đừng lại đây…Nguy hiểm lắm!
Mặc cho tôi đã cảnh báo, bà ta vẫn ung dung bước tới.
– Cậu làm cái trò gì vậy? – bà ta hất hàm.
– Có ma… Nó đang ở trong phòng này nè cô! – tôi nhăn nhó.
– Điên rồi hả? Nhà tôi làm gì có ma… Có mấy người là quỷ cho có. Tránh ra…
Đoạn bà ta xô tôi sang 1 bên. Cánh cửa vừa mở, 1 luồng gió thổi hắt ra, bên trong tối đen và trống rỗng…không có ai cả. Bà chủ nhà nói lớn:
– Đâu..ma đâu…quỷ đâu?
Tôi và anh Tân ngơ ngác nhìn nhau, rồi ngóng cổ lên nhìn vào bên trong. Nó đã đi đâu rồi?
Chợt….1 bàn tay đầy xương xẩu, móng tay thì dài ngoằng thò ra từ trong bóng tối mà chụp lấy cái đầu của bà chủ nhà mà lôi vào trong. Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến chúng tôi không thể nào kịp phản ứng. Chỉ thấy gương mặt bà chủ nhà thoáng vẻ kinh ngạc trước khi cánh cửa đóng sầm lại.
Á…ặc…ặc…
Đứng bên ngoài, tôi có thể nghe rõ âm thanh nấc nghẹn yếu ớt của bà chủ nhà, cứ như là có thứ gì đó đang cắm sâu vào cổ họng bà ta vậy. Sau đó là tiếng xương gãy răng rắc cùng tiếng da thịt bị xé toạc ra từng mảnh.
– Nó…ăn sống bà ta rồi sao?
Tôi đứng chết trân vì sợ hãi. Nếu như lúc nãy tôi không nhanh trí, thì có lẽ bây giờ…. tôi chỉ còn là 1 đống thịt nhầy nhụa trong bao tử người phụ nữ đó rồi. Nghĩ đến đó thôi mà mình mẩy tôi nổi hết gai ốc, cơn buồn nôn tự nhiên chực trào lên khiến tôi gục xuống mà nôn tại chỗ.
– Chạy nhanh! Không thể ở đây được nữa đâu.
Anh Tân kéo tôi bỏ chạy xuống lầu. Cửa ra vào đã ở trước mặt. Nhưng ở đó có nguyên 1 cái ổ khoá to đùng đang nằm trên chốt cửa. Tôi kêu lên thảng thốt:
– Thôi tiêu rồi. Bà chủ nhà khoá cửa rồi!
Làm sao mở khoá bây giờ? Chìa khoá chắc chắn là ở trên người bà chủ, nhưng hiện tại bà ta đang ở trong phòng tôi…và người phụ nữ kia cũng đang ở trong đó.
Tôi và anh Tân nhìn nhau rồi thầm hiểu ý. Cả 2 lùi lại lấy đà, rồi tông mạnh để phá cửa. Sau vài lần cố gắng hết sức, chốt cửa cũng đã lung lay.
Rầm…rầm…Âm thanh cánh cửa bật tung ra.
“Sao lại có 2 tiếng động chứ?” – tôi hoang mang tự hỏi. 1 luồng điện chạy dọc sóng lưng tôi, đèn đóm trong nhà kêu lên tạch tạch rồi vỡ nát. Cả dãy hành lang chìm vào bóng tối. Tiếng cộp cộp của giầy cao gót vang lên từ phía sau rất nhanh.
..ư…hm….ưh..mmmm
– Chị ta lại đến rồi…!
Tôi chỉ kịp thốt lên 1 câu đứt quãng trước khi nhận ra cơ thể mình bị kéo hẳn ra bên ngoài.
– Chạy đi. Để anh giữ chân nó!
“Anh ta làm gì vậy chứ? Đã kéo tôi vào chuyện này rồi bây giờ lại chơi cái trò anh hùng này sao? Tôi vẫn còn nhiều thứ chưa kịp hỏi mà!” – tôi lao vào định kéo anh Tân theo, nhưng liền nhận ngay 1 cú đạp thẳng vào người khiến tôi ngã bật về phía sau.
– Quay lại khu chung cư… Chú em sẽ tìm được lời giải đáp ở đó!
Tân nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ…ánh mắt chứa đầy sự ăn năn lẫn tiếc nuối. Nở 1 nụ cười buông xuôi, giọng Tân khe khẽ:
– Nhờ chú em..nếu có gặp bà ta….thì cho anh gửi lời xin lỗi!
Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mắt tôi. Từ ngoài, tôi vẫn nghe thấy tiếng gào thét rợn người của người phụ nữ kia…Mà không, bây giờ tôi phải gọi chị ta là quỷ thì đúng hơn, 1 con quỷ ăn thịt người không hơn không kém.
Tôi vắt chân lên cổ chạy đi trong sự hoảng loạn tột cùng. Mắt tôi như dại đi, hình ảnh 2 bên đường chỉ còn hiện mờ mờ không rõ ràng nữa. Cái chết của bà chủ nhà và anh Tân quá bất ngờ, khiến tôi không thể không tự dằn vặt bản thân. Giá như lúc đó tôi cứng rắn hơn…Đúng vậy, trong cả 2 lần, tôi chỉ cần cương quyết hơn 1 chút thôi….
Lê đôi chân nặng nề từng bước trên con đường lộ. Ngoài đường, từng dòng xe và người vẫn qua lại tấp nập. Dường như chẳng ai để ý đến tôi, 1 thằng đầu tóc rối nùi, quần áo xốc xếch vừa giành được sự sống từ tay tử thần. Nhưng cái giá phải đánh đổi là 2 mạng người. Tôi tự hỏi, liệu cái mạng của mình có đáng giá đến như vậy không?
“Giờ thì muốn thoát ra khỏi chuyện này cũng không được rồi. Con quỷ cái đó chắc chắn sẽ lại đến tìm mình. Nó sẽ không buông tha cho mình đâu!” – tôi thầm nghĩ. Rồi tôi nhớ lại câu nói cuối cùng của anh Tân: “ Lời giải đáp ở khu chung cư…. và lời xin lỗi của anh ta gửi đến 1 người nào đó…Trời ơi, nhức cái đầu quá đi!” – tôi tự vỗ lên đầu bồm bộp, sự khó chịu cứ như hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò khắp người tôi vậy.
Bước đi 1 cách vô thức, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà khi đứng lại, trước mắt tôi đã là cánh cửa sắt lạnh lẽo. Ngọn đèn neon ngay bên cạnh phát ra thứ ánh sáng màu trắng đục, mờ mờ ảo ảo. Đứng thẫn thờ gần 10p, tôi lại chìm đắm trong những dòng suy nghĩ mông lung, không lối thoát. Người duy nhất có thể hướng dẫn cho tôi cũng đã không còn nữa. Có lẽ…tôi phải giải quyết chuyện này 1 mình rồi!
….
– Chỗ này….không phải là chung cư bình thường!
1 giọng nói khàn khàn vang bên tai như kéo tôi trở lại với thực tại. Đó là 1 thanh niên trạc tuổi tôi, mặc 1 cái áo thun tay dài, và 1 cái quần tây màu xám tro. Trên vai đeo chiếc túi quai chéo loại dành cho mấy học sinh cấp 3, đầu tóc bù xù như mấy ngày chưa gội. Tôi chắc chắn 1 điều, thằng này phải ít nhất 1 tuần rồi chưa tắm. Bằng chứng là dù đứng xa nó cả thước, nhưng tôi vẫn ngửi được mùi hôi bốc ra từ người nó. Ở đâu ra cái thằng ông nội ở dơ vậy nè trời!
– Nè…nè…
Gọi mấy tiếng nhưng dường như nó không nghe thấy, mắt vẫn dán chặt vào khu nhà. Tôi bực dọc hét lên:
– Ê….kiếm ai?
Nó giật mình quay sang nhìn tôi, rồi nở nụ cười hè hè vô cùng khả ố:
– Xin lỗi…lo để ý…Chào bạn, xin tự giới thiệu, Tui là Phong, mới ở trên núi xuống…
– Khỏi giới thiệu…nhìn là biết rồi! – tôi mỉa mai, đoạn hỏi tiếp – ông kiếm ai ở đây?
Vừa nghe câu hỏi của tôi, Phong liền ngừng cười. Gương mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, nó hạ giọng:
– Không…tui chỉ đi ngang đây thôi. Nhưng thấy ở đây lạ lạ sao đó, nên mới đứng lại coi chút đó mà!
“Nó nhìn ra được sao? Đúng rồi, nó nói nó ở trên núi xuống mà. Vậy có khi nào nó là thầy pháp không? Nếu vậy là mình được cứu rồi!” – tôi mừng thầm trong bụng. Nhưng để chắc ăn, tôi hỏi kỹ lại 1 lần nữa:
– Ông nhìn ra chỗ lạ ở đây sao?
Phong đi qua đi lại trước mặt tôi, mặt nó đanh lại như đang suy nghĩ điều gì đó khiến tôi sốt hết cả ruột. Lát sau, nó dừng lại, phán 1 câu xanh rờn:
– Theo lý thuyết…thì nếu đã là chung cư thì nên có lối đi rộng hơn. Tốt nhất là phải xây vài lối ra vô mới hợp lý. Chứ để có 1 cái cầu thang nhỏ xíu như vầy, lỡ có hoả hoạn xảy ra thì làm sao người ta thoát kịp. Bạn thấy tui nói đúng không?
Bà nội cha nó, nghe nó nói mà tôi muốn táng chiếc dép vô mặt nó ghê vậy đó. Hoá ra nó chỉ là 1 thằng ất ơ nào đó, chứ có phải thầy bà gì đâu! Tôi nhăn nhó:
– Người ta xây sao thì thây kệ người ta. Tào lao. Thôi, tui đang rối lắm. Ông đi về trển chơi đi, đừng có phá tui nữa!
Thấy tôi có vẻ không quan tâm lời nói của mình, Phong lúng túng giải thích:
– Ơ…đừng xem thường tui nha. Tui biết coi tướng số….đó…
Đang nói thì Phong ngưng ngang, nó nhíu mắt nhìn về phía tôi…mà không, phía sau lưng tôi thì đúng hơn. Trong bóng tối mờ ảo của con hẽm, hình như nó nhìn thấy 1 thứ gì đó đang chuyển động. Phong quay sang khều tôi, nói nhỏ:
– Bạn ơi….có ai tới kìa!
– Ai đâu mà giờ này tới….đây…
Tính chửi nó thêm 1 câu nhưng miệng tôi cứng đơ lại khi nhìn theo hướng mà tay nó đang chỉ. Một bóng người gầy guộc, xiêu vẹo đang từng bước đi đến 1 cách chậm rãi. Đôi mắt trắng dã vô hồn cùng cái miệng đang nhe hàm răng vàng khè cười giễu cợt.
“ Thằng xì ke…”
Bất giác, tôi nhận ra cổ của mình đang ngước lên 1 cách bất thường. Tầm nhìn phải cao gần…3 mét, trong khi… chân hắn vẫn đang đi trên mặt đất.
H…ơz …hơ..zzz
Tiếng thở đứt quãng, nặng nề của hắn ngày càng gần hơn. Thấy tôi đứng chết trân tại chỗ, thằng Phong liền hỏi với giọng lo lắng:
– Bạn ơi…bạn trúng gió hả?
– Trúng gió cái đầu mày…nhìn cho kỹ đi!- tôi gắt lên.
Thằng Phong lúc này hình như đã nhận ra được sự hiện diện của hắn ta. Nó lùi lại mấy bước rồi khuỵu hẳn xuống, mặt mày tái méc không còn giọt máu. Tay nó chắp lại, miệng lầm rầm khấn vái gì đó mà tôi nghe không rõ. Chỉ thấy nước mắt nước mũi nó chảy tèm lem trên mặt.
– Chạy nhanh…giờ này còn ở đó đọc kinh nữa!
Tôi chửi đổng rồi lôi nó chạy đến cánh cửa sắt. Tôi biết, lối thoát duy nhất bây giờ chỉ có thể là chạy vào trong toà nhà thôi . Tay run lẩy bẩy, nỗi sợ che mất đi sự tỉnh táo khiến tôi quên bẵng đi chìa nào mới là chìa mở cửa.
Hơzz…hơ….zz.. Tiếng thở ngày càng rõ ràng hơn.
“Cha mẹ ơi, nó sắp tới đây rồi” – càng quýnh quáng, thì dường như tôi càng không thể tìm thấy chìa khoá, loay hoay mãi vẫn chưa mở được cánh cửa. Thằng Phong thì đứng kế bên, hết quay sang nhìn tôi rồi lại nhìn thằng xì ke, miệng cứ liên tục hối thúc:
– Nhanh lên…nó tới gần lắm rồi…nhanh lên..
Nếu như không đang trong tình cảnh nguy hiểm này , thì tôi có thể vui vẻ mà …đục cho nó 1 đục rồi. Tôi gằng giọng:
– Từ từ….không giúp được gì mà cứ ở đó hối…
Két…két..
Âm thanh quen thuộc vang lên khiến tôi trố mắt kinh ngạc, thằng Phong lúc này…đã vào bên trong rồi! Nó ra hiệu:
– Cửa không có khoá! Vô đây nhanh.
Tôi lật đật chạy theo nó. Nhưng dường như cơ thể chỉ nhích được vài bước thì bị ghị lại ngay lập tức. “ Hắn túm được áo mình rồi…” – tôi mếu máo nhận ra chiếc áo sơ mi đang thắt lại ngay cổ họng khiến tôi không thể thở được. 1 luồng hơi thở nóng như lửa đang phà vào sau gáy tôi. Lần thứ 3 gặp lại, tôi đã nghe được giọng nói âm trì, khàn đục của hắn ta:
– …Ă..n….cho…ta…o…ăn…
Cái lưỡi vừa dài, vừa nhớt như lươn của hắn ta lướt trên gương mặt tôi 1 cách từ từ, cứ như hắn đang tận hưởng nó từng chút, từng chút 1. Tôi nhìn thằng Phong, nó lúc này cũng đang nhìn cái thứ đáng kinh tởm kia không chớp mắt, tôi cố lấy chút sức tàn mà kêu lên:
– Cứu…cứ..uu…tui…Cứu tui…nhanh lên!
Như bừng tỉnh, Phong liền lao tới, dùng sức xé mạnh áo của tôi ra.
Bựt…bựt…bựt…
Mấy cái cúc áo vừa bung ra thì tôi cũng té chúi nhũi về phía trước, còn cánh tay trơ xương dài ngoằng của thằng xì ke thì giựt ngược ra sau. Thằng Phong cũng không chần chừ mà đóng sập cửa lại rồi chốt chặt.

Truyện ma hay [ Cổng Linh Hồn Phần 3 ]

Truyện ma hay [ Cổng Linh Hồn Phần 3 ]

Người phụ nữ dừng lại khi chỉ cách tôi khoảng 2 bước chân. Thứ bóng tối kỳ dị làm cho gương mặt chị ta nhoè đi, khiến tôi dù cố căng mắt ra nhìn vẫn không thể nhìn rõ được. “Không lẽ bây giờ mình lại đi rọi đèn vào mặt chỉ?” – tôi phân vân 1 chút rồi nhận ra mình đang đứng chặn trước cửa nhà. Tôi liền hỏi:
– Chị….chị…vô nhà hả?
Đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là sự im lặng, im lặng đến nghẹt thở. Cảm thấy hơi quê vì câu hỏi lãng nhách không ăn nhập vào đâu của mình, tôi liền cười ngượng rồi chầm chậm đi vòng qua phía ngoài, hướng về lối cầu thang.
Ngạt thở… Đúng, đây là cảm giác mà tôi cảm nhận được khi ở gần người phụ nữ đó. Mặc dù chị ta chẳng làm gì tôi cả, nhưng cái áp lực khi đối diện với chị ta làm tôi thấy giống như có 1 sợi dây thừng đang siết chặt lấy cổ mình vậy. Tôi không muốn ở đây 1 chút nào nữa, 1 giây cũng không….
Kít…kít…Rầm.
Cánh cửa căn hộ kêu lên vài tiếng não nề rồi đóng 1 cái thật mạnh. Vậy là chị ta đã vô nhà rồi!
– Haizz… Chắc do mình nghĩ lung tung thôi!
Tôi tự trấn an mình, rồi tiếp tục đi xuống cầu thang.
…U…hm….ưh..mm
Lại cái tiếng rên đó. Không phải chị ta đã vô nhà rồi sao? Sao tai tôi lại nghe tiếng đó nữa chứ? Bất giác, cơ thể tôi tự động đứng sững lại dù cho lý trí đang gào lên rằng: “ Mày đứng lại làm gì thằng ngu. Đi tiếp đi!”.
Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo, tôi từ từ quay đầu lại. Sau lưng tôi không 1 bóng người. 1 khoảng không tối đen như mực bao trùm cả tầng lầu. Tôi lia đèn pin hết mọi ngóc ngách, để chắc chắn rằng tôi chỉ nghe lầm thôi…
Nhưng không…tôi không hề nghe lầm. Tiếng rên rỉ tuy nhỏ nhưng đủ để tôi biết chị ta….đang ở đâu đó rất gần đây, rất gần…
Tôi nhận ra mình đã bỏ sót chỗ nào rồi. Tay tôi run lẩy bẩy, đầu óc quay cuồng ngay khi vừa rọi đèn pin lên….trần nhà.
Một mái tóc đen rũ rượi ngay sát trên đầu tôi, khuôn mặt nhoè nhoẹt chỉ còn thấy nửa bên cùng đôi mắt trợn trắng đang nhìn xuống. Chị ta đứng…mà không…chị ta đang bò thì đúng hơn, với cả tay và chân đang bám vào trần nhà. Cái đầu chị ta…nhìn cùng hướng với tôi. Đồng nghĩa là….đang xoay ngược hẳn với cơ thể.
“Cái quái gì đây? Chị ta có còn là con người không? Hay chỉ là…là ma?”. Đầu tôi cứ quanh đi quẩn lại những câu hỏi đó. Tôi lùi lại vài bước, nhưng quên rằng mình đang đứng trên cầu thang. Ngay lập tức, cả người tôi mất đà té ngược về phía sau, rồi lăn mấy vòng trước khi đầu đập mạnh vào vách tường chỗ đoạn nối giữa 2 tầng. Mắt tối sầm đi, tôi dần dần mất ý thức cho đến khi… không còn biết gì nữa…..
…..
– Cậu ơi…cậu gì ơi…
Vừa mở mắt, tôi liền bật dậy rồi lùi sát vào vách tường.
– Mình đang ở đâu đây?
Dụi dụi mắt mấy cái, tôi bàng hoàng nhận ra mình đang nằm ở hành lang, ngay trước cửa phòng giám sát. Đứng trước mặt tôi là 1 người bà già chắc cũng ngoài 70. Bà ta mặc 1 bộ bà ba màu nâu đất, lưng khòm xuống nhìn tôi hỏi:
– Sao không vô phòng ngủ, mà đi ngủ ngoài hành lang vậy?
– Dạ…con…ơ…con…
Tôi lúng túng không biết giải thích sao với bà ta. Tôi nhớ rõ ràng là mình đã gặp ma, người phụ nữ đó….Xong thì té đập đầu rất mạnh vào tường bất tỉnh. Nhưng chuyện đó xảy ra ở tuốt trên tầng 3, sao giờ tôi lại nằm ở đây? Không lẽ tôi ngủ mớ rồi đi ra đây nằm?
Sờ vào sau gáy thì vẫn còn đau, nhưng nó không hề có vết thương hay vết sưng. Đang miên man suy nghĩ, thì bà già ấy lại hỏi:
– Cậu là bảo vệ mới hả? Tôi chưa gặp cậu lần nào!
– Dạ, con mới làm được 2 ngày thôi- tôi gật đầu đoạn hỏi lại- Bà sống ở đây hả bà?
– Uh…bà sống ở đây mấy chục năm rồi! Bà ở căn 401!
Tôi lồm cồm đứng dậy. Chợt bà lão lấy trong túi áo ra 1 con dao gấp đưa cho tôi rồi mỉm cười:
– Của cậu đúng không?
– Dạ…đúng rồi! Sao bà giữ nó vậy?
Bà ta không trả lời câu hỏi của tôi mà nói với giọng điệu kỳ bí:
– Điều đó không quan trọng. Cậu nhớ phải giữ kỹ con dao này. Biết đâu sẽ có lúc cậu cần tới nó đó. Thôi tôi về nhà đây!
Nói rồi ,bà ta bỏ lên lầu. Cầm con dao trên tay, tôi lại nhớ đến chuyện tối qua. Anh Tân có nói con dao này chỉ dùng lúc khẩn cấp. Có khi nào….
Cất con dao vào túi, tôi bước vào phòng giám sát. Trời đã gần sáng, lại 1 đêm nữa, tôi không thể hoàn thành công việc 1 cách trọn vẹn. Thằng xì ke, thằng nhóc, người phụ nữ…cả 3 là người hay là ma! Mà….cũng không có gì chắc chắn cả, mọi việc cứ mơ mơ hồ hồ. Đến bây giờ tôi cũng chưa biết chắc, chuyện đêm qua là mơ hay là thật nữa! Nhưng còn 1 chuyện quan trọng hơn cả chính là nếu hết hôm nay mà tôi không có tiền, tôi sẽ phải ra công viên hoặc 1 cái hốc cà tó nào đó mà ngủ.
Sự ức chế trong tôi đã dâng lên đến đỉnh điểm. Chuyện này thực sự khẩn cấp lắm rồi. Nếu sự thật không phải tôi nằm mơ, thì tính mạng của tôi đang rất nguy hiểm.
– Phải gọi cho anh Tân hỏi cho ra lẽ mới được. Cùng lắm thì mình về quê….
Vớ lấy cái đàm, tôi gọi ngay:
– Alo….anh Tân…em Hùng nè…
Không nghe giọng anh ta trả lời, tôi tiếp tục gọi lại:
– Alo…anh nghe em nói không…alo…
3,4 lần đều không có tiếng trả lời. Trong cơn giận dữ, tôi đã không kiềm chế được mà chọi thẳng cái đàm vào tường. Một tiếng rắc gãy gọn, cái đàm bể nát, mảnh vỡ rơi tung toé xuống sàn nhà. Tôi kinh ngạc vô cùng khi nhìn những thứ còn sót lại. Nó trống rỗng… Ý tôi là nó chỉ có cái vỏ bên ngoài, bên trong chẳng có máy móc hay bất cứ thứ gì có thể tạo nên 1 cái đàm cả. Vậy thì tối qua…làm cách nào mà nó có thể phát ra âm thanh chứ. Cái tiếng nhiễu sóng khó hiểu đó tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu…. Nhìn vào đống mảnh vỡ trên sàn nhà, không khó để tôi nhận ra có thứ gì đó nằm xen lẫn giữa chúng.
– Chìa khoá gì đây?
Trên tay tôi là 1 chiếc chìa khoá đã rỉ sét gần hết. Chẳng có thông tin gì về nó cả. Quá mệt mỏi vì những thứ khó hiểu cứ liên tục xảy đến, tôi chán nản vô cùng.
– Mình không thể tiếp tục công việc này nữa rồi!
Tôi để 1 mẩu giấy nhắn lại với anh Tân rồi khoá cửa phòng giám sát cẩn thận, sau đó về nhà trọ.
Không muốn mang tiếng ăn quịt, tôi ghé đưa cho bà chủ nhà luôn cái điện thoại, xem như là giải quyết xong tiền nhà.
Cởi bớt cái áo ra cho mát, tôi đặt lưng xuống nệm, đầu óc trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa.
– Thôi, ngủ 1 giấc. Mai soạn đồ về quê!
Tự nhủ với lòng như vậy, tôi thở dài rồi nhắm mắt lại….
…..
Giật mình dậy khi trời đã tối hẳn, căn phòng cũng trở nên ngột ngạt hơn vì thiếu ánh sáng. Tôi uể oải đi vào nhà tắm và bật đèn lên. Nhìn vào gương, thật sự tôi không còn nhận ra mình nữa. Mới có 2 đêm, mà mặt mày tôi nhìn như xác ướp. Mặt thì phờ phạc, mắt thì toàn gân máu đỏ ngầu. Cứ ngỡ khi tìm được công việc thì sẽ có thể ổn định, làm ăn kiếm tiền phụ gia đình. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại tệ hơn tôi nghĩ.
Tắm xong, tôi dự định nấu gói mì để lót dạ. Nhưng vừa bước chân ra khỏi nhà tắm, tôi giật mình khi nghe tiếng động. Cái tiếng cộp cộp của giày cao gót vang lên ngay trên trần nhà. Những dấu giày xuất hiện lần lượt và đang tiến gần đến phía tôi. “Không thể nào….không thể là thật được. Mình hoa mắt thôi!” – tôi dụi dụi mắt mấy cái. Nhưng vừa lấy tay ra, khuôn mặt người phụ nữ kia đang kề sát mặt tôi. Dưới ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt bết bát máu và thịt không còn biết đâu là mắt, hay mũi. Chỉ còn mỗi 1 cái miệng đầy răng đang nhe ra 1 cách dữ tợn.


Một dòng nước nóng ấm từ từ chảy ra từ đáy quần thấm ướt cả 1 bên chân, người tôi cứng đờ, gói mì trên tay cũng rơi hẳn xuống đất. Đột nhiên, chị ta quay mặt hướng gói mì, rồi tập trung sự chú ý vào nó.
– Nó…nó không nhìn thấy mình…- tôi nghĩ thầm.
Vậy là có cơ hội thoát rồi. Tôi bắt đầu di chuyển dần về phía cửa. Cũng may vì đã quen với vị trí đồ đạc trong phòng nên việc tránh gây tiếng động cũng không quá khó khăn với tôi..
Rộp…
“ Chết mẹ…” – chân tôi đang đạp lên 1 miếng mì vụn. Chắc chắn là mấy con chuột lôi từ thùng rác ra đây mà. Chị ta ngay lập tức quay về phía tôi. Vội vã lấy tay túm chặt miệng lại, tôi nín thở và đứng chết trân tại chỗ, lưng dựa sát vào tường. Tôi biết rằng, 1 hơi thở của tôi bây giờ có thể đổi lại bằng cả tính mạng.
Chị ta cứ đảo qua đảo lại ngay sát người tôi, tiếng lạch cạch của những chiếc răng nhọn va vào nhau càng làm sự sợ hãi trong tôi tăng lên gấp mấy lần.
Mặt tôi đỏ bừng vì nhịn thở quá lâu, mắt cũng dần mờ đi. “ Có ai không…có ai cứu tôi không?” – tâm trí tôi kêu gào trong vô vọng.
Xoảng…
1 con chuột lướt qua đống chén tôi để trên bàn làm 1 cái rơi xuống vỡ nát. Chị ta ngay lập tức bị thu hút bởi tiếng động đó và ngay lập tức quay đi. Má ơi, tôi được cứu bởi 1 con chuột sao? Sao cũng được, tôi buông tay ra rồi từ từ hít thở. Cánh cửa đang ở ngay trước mắt, tôi nhẹ nhàng mở nó ra..
Cộc…cộc…cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên liên hồi. Nước mắt nước mũi tôi chợt tuôn ra ào ạt trên gương mặt méo xệch. Trong 1 giây, tôi đã nghe tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia ngay sau lưng. Nhanh như cắt, tôi luồn thân mình qua cửa và đóng nó lại thật mạnh. Dựa lưng vào cửa, tôi quệt mồ hôi trên trán, thầm vui mừng vì đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
– Nè…biết lựa lúc tới quá vậy?
Tôi gằng giọng mỉa mai với kẻ đã gõ cửa không đúng lúc. Nhưng cũng chợt bàng hoàng nhận ra người đang đứng trước mặt tôi không ai khác chính anh Tân. Anh ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
– Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao anh ta lại có mặt ở đây chứ? Nhưng qua câu nói vừa rồi, rõ ràng là có 1 bí mật….1 chuyện gì đó mà chỉ có anh ta có thể giải đáp. Tôi tiến tới túm lấy cổ áo của anh ta, gắt lên:
– Anh gạt tôi? Anh cố tình đưa tôi vào chuyện này đúng không?
Rầm…rầm…rầm…
Vừa dứt câu, cánh cửa liền rung lắc 1 cách dữ dội như muốn sút hẳn ra ngoài. Tôi cuống cuồng quay lại chống 2 tay vào để giữ nó lại. Xém chút tôi quên mất người phụ nữ kia vẫn còn ở trong đó.
Hức…ư..hm…ưhm…hức..
Tai tôi vẫn nghe rõ tiếng rên rỉ nấc nghẹn của chị ta. Sau mỗi tiếng nấc là âm thanh của 1 cú đập như búa bổ vào cánh cửa. Tôi quay lại nhìn anh Tân với ánh mắt cầu cứu:
– Mau giúp tôi…chặn cửa lại…
Tân đứng như trời trồng vài giây, rồi như nhận ra điều gì đó, anh ta ngay lập tức lao đến phụ tôi chặn cửa lại, miệng lắp bắp:
– Làm sao….cô ta đến tận đây được chứ?
Mẹ nó! Gương mặt đó là sao chứ? Nhìn nét mặt đầy ngạc nhiên của anh ta….không lẽ anh ta thật sự không biết chị ta đang ở đây sao? Tôi không có hơi sức đâu mà trả lời anh ta vào lúc này. Cả 2 cắn răng dồn sức để giữ cho cánh cửa nhưng có vẻ… sắp không đc nữa rồi…..
– Nè…cậu làm cái gì mà đập cửa rầm rầm vậy. Muốn phá nhà hả?
Là giọng của bà chủ nhà. Cái giọng the thé, chua như dấm của bà ta không lẫn vào đâu được. Bỗng tôi nhận ra cánh cửa lúc này cũng ngưng rung lắc, tiếng đập cửa cũng không còn nữa. Tôi quay lại, giọng thì thào can ngăn:
– Cô đừng lại đây…Nguy hiểm lắm!
Mặc cho tôi đã cảnh báo, bà ta vẫn ung dung bước tới.
– Cậu làm cái trò gì vậy? – bà ta hất hàm.
– Có ma… Nó đang ở trong phòng này nè cô! – tôi nhăn nhó.
– Điên rồi hả? Nhà tôi làm gì có ma… Có mấy người là quỷ cho có. Tránh ra…
Đoạn bà ta xô tôi sang 1 bên. Cánh cửa vừa mở, 1 luồng gió thổi hắt ra, bên trong tối đen và trống rỗng…không có ai cả. Bà chủ nhà nói lớn:
– Đâu..ma đâu…quỷ đâu?
Tôi và anh Tân ngơ ngác nhìn nhau, rồi ngóng cổ lên nhìn vào bên trong. Nó đã đi đâu rồi?
Chợt….1 bàn tay đầy xương xẩu, móng tay thì dài ngoằng thò ra từ trong bóng tối mà chụp lấy cái đầu của bà chủ nhà mà lôi vào trong. Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến chúng tôi không thể nào kịp phản ứng. Chỉ thấy gương mặt bà chủ nhà thoáng vẻ kinh ngạc trước khi cánh cửa đóng sầm lại.
Á…ặc…ặc…
Đứng bên ngoài, tôi có thể nghe rõ âm thanh nấc nghẹn yếu ớt của bà chủ nhà, cứ như là có thứ gì đó đang cắm sâu vào cổ họng bà ta vậy. Sau đó là tiếng xương gãy răng rắc cùng tiếng da thịt bị xé toạc ra từng mảnh.
– Nó…ăn sống bà ta rồi sao?
Tôi đứng chết trân vì sợ hãi. Nếu như lúc nãy tôi không nhanh trí, thì có lẽ bây giờ…. tôi chỉ còn là 1 đống thịt nhầy nhụa trong bao tử người phụ nữ đó rồi. Nghĩ đến đó thôi mà mình mẩy tôi nổi hết gai ốc, cơn buồn nôn tự nhiên chực trào lên khiến tôi gục xuống mà nôn tại chỗ.
– Chạy nhanh! Không thể ở đây được nữa đâu.
Anh Tân kéo tôi bỏ chạy xuống lầu. Cửa ra vào đã ở trước mặt. Nhưng ở đó có nguyên 1 cái ổ khoá to đùng đang nằm trên chốt cửa. Tôi kêu lên thảng thốt:
– Thôi tiêu rồi. Bà chủ nhà khoá cửa rồi!
Làm sao mở khoá bây giờ? Chìa khoá chắc chắn là ở trên người bà chủ, nhưng hiện tại bà ta đang ở trong phòng tôi…và người phụ nữ kia cũng đang ở trong đó.
Tôi và anh Tân nhìn nhau rồi thầm hiểu ý. Cả 2 lùi lại lấy đà, rồi tông mạnh để phá cửa. Sau vài lần cố gắng hết sức, chốt cửa cũng đã lung lay.
Rầm…rầm…Âm thanh cánh cửa bật tung ra.
“Sao lại có 2 tiếng động chứ?” – tôi hoang mang tự hỏi. 1 luồng điện chạy dọc sóng lưng tôi, đèn đóm trong nhà kêu lên tạch tạch rồi vỡ nát. Cả dãy hành lang chìm vào bóng tối. Tiếng cộp cộp của giầy cao gót vang lên từ phía sau rất nhanh.
..ư…hm….ưh..mmmm
– Chị ta lại đến rồi…!
Tôi chỉ kịp thốt lên 1 câu đứt quãng trước khi nhận ra cơ thể mình bị kéo hẳn ra bên ngoài.
– Chạy đi. Để anh giữ chân nó!
“Anh ta làm gì vậy chứ? Đã kéo tôi vào chuyện này rồi bây giờ lại chơi cái trò anh hùng này sao? Tôi vẫn còn nhiều thứ chưa kịp hỏi mà!” – tôi lao vào định kéo anh Tân theo, nhưng liền nhận ngay 1 cú đạp thẳng vào người khiến tôi ngã bật về phía sau.
– Quay lại khu chung cư… Chú em sẽ tìm được lời giải đáp ở đó!
Tân nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ…ánh mắt chứa đầy sự ăn năn lẫn tiếc nuối. Nở 1 nụ cười buông xuôi, giọng Tân khe khẽ:
– Nhờ chú em..nếu có gặp bà ta….thì cho anh gửi lời xin lỗi!
Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mắt tôi. Từ ngoài, tôi vẫn nghe thấy tiếng gào thét rợn người của người phụ nữ kia…Mà không, bây giờ tôi phải gọi chị ta là quỷ thì đúng hơn, 1 con quỷ ăn thịt người không hơn không kém.
Tôi vắt chân lên cổ chạy đi trong sự hoảng loạn tột cùng. Mắt tôi như dại đi, hình ảnh 2 bên đường chỉ còn hiện mờ mờ không rõ ràng nữa. Cái chết của bà chủ nhà và anh Tân quá bất ngờ, khiến tôi không thể không tự dằn vặt bản thân. Giá như lúc đó tôi cứng rắn hơn…Đúng vậy, trong cả 2 lần, tôi chỉ cần cương quyết hơn 1 chút thôi….
Lê đôi chân nặng nề từng bước trên con đường lộ. Ngoài đường, từng dòng xe và người vẫn qua lại tấp nập. Dường như chẳng ai để ý đến tôi, 1 thằng đầu tóc rối nùi, quần áo xốc xếch vừa giành được sự sống từ tay tử thần. Nhưng cái giá phải đánh đổi là 2 mạng người. Tôi tự hỏi, liệu cái mạng của mình có đáng giá đến như vậy không?
“Giờ thì muốn thoát ra khỏi chuyện này cũng không được rồi. Con quỷ cái đó chắc chắn sẽ lại đến tìm mình. Nó sẽ không buông tha cho mình đâu!” – tôi thầm nghĩ. Rồi tôi nhớ lại câu nói cuối cùng của anh Tân: “ Lời giải đáp ở khu chung cư…. và lời xin lỗi của anh ta gửi đến 1 người nào đó…Trời ơi, nhức cái đầu quá đi!” – tôi tự vỗ lên đầu bồm bộp, sự khó chịu cứ như hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò khắp người tôi vậy.
Bước đi 1 cách vô thức, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà khi đứng lại, trước mắt tôi đã là cánh cửa sắt lạnh lẽo. Ngọn đèn neon ngay bên cạnh phát ra thứ ánh sáng màu trắng đục, mờ mờ ảo ảo. Đứng thẫn thờ gần 10p, tôi lại chìm đắm trong những dòng suy nghĩ mông lung, không lối thoát. Người duy nhất có thể hướng dẫn cho tôi cũng đã không còn nữa. Có lẽ…tôi phải giải quyết chuyện này 1 mình rồi!
….
– Chỗ này….không phải là chung cư bình thường!
1 giọng nói khàn khàn vang bên tai như kéo tôi trở lại với thực tại. Đó là 1 thanh niên trạc tuổi tôi, mặc 1 cái áo thun tay dài, và 1 cái quần tây màu xám tro. Trên vai đeo chiếc túi quai chéo loại dành cho mấy học sinh cấp 3, đầu tóc bù xù như mấy ngày chưa gội. Tôi chắc chắn 1 điều, thằng này phải ít nhất 1 tuần rồi chưa tắm. Bằng chứng là dù đứng xa nó cả thước, nhưng tôi vẫn ngửi được mùi hôi bốc ra từ người nó. Ở đâu ra cái thằng ông nội ở dơ vậy nè trời!
– Nè…nè…
Gọi mấy tiếng nhưng dường như nó không nghe thấy, mắt vẫn dán chặt vào khu nhà. Tôi bực dọc hét lên:
– Ê….kiếm ai?
Nó giật mình quay sang nhìn tôi, rồi nở nụ cười hè hè vô cùng khả ố:
– Xin lỗi…lo để ý…Chào bạn, xin tự giới thiệu, Tui là Phong, mới ở trên núi xuống…
– Khỏi giới thiệu…nhìn là biết rồi! – tôi mỉa mai, đoạn hỏi tiếp – ông kiếm ai ở đây?
Vừa nghe câu hỏi của tôi, Phong liền ngừng cười. Gương mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, nó hạ giọng:
– Không…tui chỉ đi ngang đây thôi. Nhưng thấy ở đây lạ lạ sao đó, nên mới đứng lại coi chút đó mà!
“Nó nhìn ra được sao? Đúng rồi, nó nói nó ở trên núi xuống mà. Vậy có khi nào nó là thầy pháp không? Nếu vậy là mình được cứu rồi!” – tôi mừng thầm trong bụng. Nhưng để chắc ăn, tôi hỏi kỹ lại 1 lần nữa:
– Ông nhìn ra chỗ lạ ở đây sao?
Phong đi qua đi lại trước mặt tôi, mặt nó đanh lại như đang suy nghĩ điều gì đó khiến tôi sốt hết cả ruột. Lát sau, nó dừng lại, phán 1 câu xanh rờn:
– Theo lý thuyết…thì nếu đã là chung cư thì nên có lối đi rộng hơn. Tốt nhất là phải xây vài lối ra vô mới hợp lý. Chứ để có 1 cái cầu thang nhỏ xíu như vầy, lỡ có hoả hoạn xảy ra thì làm sao người ta thoát kịp. Bạn thấy tui nói đúng không?
Bà nội cha nó, nghe nó nói mà tôi muốn táng chiếc dép vô mặt nó ghê vậy đó. Hoá ra nó chỉ là 1 thằng ất ơ nào đó, chứ có phải thầy bà gì đâu! Tôi nhăn nhó:
– Người ta xây sao thì thây kệ người ta. Tào lao. Thôi, tui đang rối lắm. Ông đi về trển chơi đi, đừng có phá tui nữa!
Thấy tôi có vẻ không quan tâm lời nói của mình, Phong lúng túng giải thích:
– Ơ…đừng xem thường tui nha. Tui biết coi tướng số….đó…
Đang nói thì Phong ngưng ngang, nó nhíu mắt nhìn về phía tôi…mà không, phía sau lưng tôi thì đúng hơn. Trong bóng tối mờ ảo của con hẽm, hình như nó nhìn thấy 1 thứ gì đó đang chuyển động. Phong quay sang khều tôi, nói nhỏ:
– Bạn ơi….có ai tới kìa!
– Ai đâu mà giờ này tới….đây…
Tính chửi nó thêm 1 câu nhưng miệng tôi cứng đơ lại khi nhìn theo hướng mà tay nó đang chỉ. Một bóng người gầy guộc, xiêu vẹo đang từng bước đi đến 1 cách chậm rãi. Đôi mắt trắng dã vô hồn cùng cái miệng đang nhe hàm răng vàng khè cười giễu cợt.
“ Thằng xì ke…”
Bất giác, tôi nhận ra cổ của mình đang ngước lên 1 cách bất thường. Tầm nhìn phải cao gần…3 mét, trong khi… chân hắn vẫn đang đi trên mặt đất.
H…ơz …hơ..zzz
Tiếng thở đứt quãng, nặng nề của hắn ngày càng gần hơn. Thấy tôi đứng chết trân tại chỗ, thằng Phong liền hỏi với giọng lo lắng:
– Bạn ơi…bạn trúng gió hả?
– Trúng gió cái đầu mày…nhìn cho kỹ đi!- tôi gắt lên.
Thằng Phong lúc này hình như đã nhận ra được sự hiện diện của hắn ta. Nó lùi lại mấy bước rồi khuỵu hẳn xuống, mặt mày tái méc không còn giọt máu. Tay nó chắp lại, miệng lầm rầm khấn vái gì đó mà tôi nghe không rõ. Chỉ thấy nước mắt nước mũi nó chảy tèm lem trên mặt.
– Chạy nhanh…giờ này còn ở đó đọc kinh nữa!
Tôi chửi đổng rồi lôi nó chạy đến cánh cửa sắt. Tôi biết, lối thoát duy nhất bây giờ chỉ có thể là chạy vào trong toà nhà thôi . Tay run lẩy bẩy, nỗi sợ che mất đi sự tỉnh táo khiến tôi quên bẵng đi chìa nào mới là chìa mở cửa.
Hơzz…hơ….zz.. Tiếng thở ngày càng rõ ràng hơn.
“Cha mẹ ơi, nó sắp tới đây rồi” – càng quýnh quáng, thì dường như tôi càng không thể tìm thấy chìa khoá, loay hoay mãi vẫn chưa mở được cánh cửa. Thằng Phong thì đứng kế bên, hết quay sang nhìn tôi rồi lại nhìn thằng xì ke, miệng cứ liên tục hối thúc:
– Nhanh lên…nó tới gần lắm rồi…nhanh lên..
Nếu như không đang trong tình cảnh nguy hiểm này , thì tôi có thể vui vẻ mà …đục cho nó 1 đục rồi. Tôi gằng giọng:
– Từ từ….không giúp được gì mà cứ ở đó hối…
Két…két..
Âm thanh quen thuộc vang lên khiến tôi trố mắt kinh ngạc, thằng Phong lúc này…đã vào bên trong rồi! Nó ra hiệu:
– Cửa không có khoá! Vô đây nhanh.
Tôi lật đật chạy theo nó. Nhưng dường như cơ thể chỉ nhích được vài bước thì bị ghị lại ngay lập tức. “ Hắn túm được áo mình rồi…” – tôi mếu máo nhận ra chiếc áo sơ mi đang thắt lại ngay cổ họng khiến tôi không thể thở được. 1 luồng hơi thở nóng như lửa đang phà vào sau gáy tôi. Lần thứ 3 gặp lại, tôi đã nghe được giọng nói âm trì, khàn đục của hắn ta:
– …Ă..n….cho…ta…o…ăn…
Cái lưỡi vừa dài, vừa nhớt như lươn của hắn ta lướt trên gương mặt tôi 1 cách từ từ, cứ như hắn đang tận hưởng nó từng chút, từng chút 1. Tôi nhìn thằng Phong, nó lúc này cũng đang nhìn cái thứ đáng kinh tởm kia không chớp mắt, tôi cố lấy chút sức tàn mà kêu lên:
– Cứu…cứ..uu…tui…Cứu tui…nhanh lên!
Như bừng tỉnh, Phong liền lao tới, dùng sức xé mạnh áo của tôi ra.
Bựt…bựt…bựt…
Mấy cái cúc áo vừa bung ra thì tôi cũng té chúi nhũi về phía trước, còn cánh tay trơ xương dài ngoằng của thằng xì ke thì giựt ngược ra sau. Thằng Phong cũng không chần chừ mà đóng sập cửa lại rồi chốt chặt.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi