Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma hay [ Chuyện Tâm Linh Có Thật khi Đi xem Đất Phần 2 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

vâng, em biên tiếp.

em: thế giờ sao anh ?
hắn: đi ra chỗ đó xem sao
quá trưa, trời trong vắt ko gợn mây, nhưng trời mùa đông nên vẫn giá cước, em dẫn Thế chột đi ra chỗ cái miếu ấy – ngay đằng sau cái miếu là bụi tre mà em đã láng máng nhận ra hình ảnh của nó.
đến nơi,
hắn: cái này là cái gì ? thờ ai ?
em: cái miếu ! chắc thờ thành hoàng làng
hắn: xem kỹ lại xem nào
em: ngắm nghía 1 lúc rồi nói, thì là cái miếu chứ cái gì, còn thờ ai thì sao biết được.
hắn: đây là cái Am, chứ ko phải miếu đâu. thế hqua chú khấn cái gì ở đây ?
em: thì em cũng biện 1 cái lễ nhỏ, lên hương, đặt vài đồng lẻ, rồi khấn nôm là xin được hữu duyên với các ”vị” ngự ở đây để được đưa đường dẫn lối mà đến được mảnh đất tốt.
hắn: uh, xin thế thì cũng có gì sai đâu nhỉ ?! thôi đi, đi ra chùa xem sao. mà chùa có gần đây ko ?
em: ngay trên đường anh em mình đi vào làng ấy, quãng giữa làng. nhưng giờ phải đi tiếp đường này men theo đường bên sông để quay lại, chứ chỗ này hẹp sao mà quay xe.

em và hắn lên xe và đi, công nhận mở cửa xe, đi trên đường quê vắng lặng, gió vi vu, mùi đồng đất nồng nồng thoang thoảng, thú vị lắm lắm. con đường men sông theo hình vòng cung, càng thấy êm đềm.
đi được tầm hơn 2km, Thế chột bỗng giật đùng đùng lên bảo em dừng xe, rồi hắn xuống xem xét cái gì đó ven đường, hắn vẫy em xuống xe và chỉ cho em thấy – oạch, lại là 1 cái Am nữa y hệt như cái Am vừa nãy, 1 cái Am cũ kỹ với màu đá bợt bạt dưới cây xà cừ.
Em và hắn lại lên xe và đi tiếp, tới 1 đoạn mà 1 nhánh sẽ dẫn vào làng, còn nếu đi tiếp sẽ vẫn là đường bao quanh làng, Thế chột kêu em “chưa về làng vội, đi tiếp đi”
em theo lời hắn cứ vậy mà đi, trong khi hắn thì cứ đăm chiêu cái gì vậy.
tiếp tục đi 1 quãng đủ 1 vòng thúng, thì bọn em lại gặp 1 cái Am nữa y hệt dưới 1 gốc cây đa xum xuê, lần này Thế chột ko kêu dừng lại mà bảo em tiếp tục chạy.
chạy tiếp 1 hồi thì quay trở lại chính cổng làng, tới đó thì chính thức cái Am thứ 4 ở ngay góc khuất phía sau cổng làng xuất hiện.
Giật mình, Thế chột lầm bầm “4 Am 4 góc làng, chùa ở chính giữa” rồi hắn lại gõ ngón tay trỏ của hắn vào ấn đường giữa cái trán hói nhăn nheo.
hắn: đi vào Chùa
trên đường
em: có gì ko ổn ah ?
hắn: chưa rõ, nhưng kiểu như được sắp đặt ấy nhỉ
em: Trấn yểm ?
hắn: có khả năng vậy. nhưng chốt lại là mày sẽ ko mua đất ở đây, có rẻ cũng ko mua.

Tới chùa, 1 ngôi chùa đặc sệt chùa ở quê, nơi mà sự thương mại hóa buôn thần bán thánh chưa chạm tới. đúng kiểu chùa quê – nghèo lắm, vắng lắm, im lìm lắm, nhưng…thanh tịnh lắm. Sư trụ trì ko có nhà, bọn em vào lễ xong thì được mời ra bàn ngồi uống nước, tiếp chuyện là 1 bác già coi chùa thôi.
Thế chột đò đưa ah ơi rồi đem câu chuyện về những chiếc Am hỏi bác già.
thì ra, những chiếc Am đó dựng lên là để thờ cúng những vong linh, chứ ko phải miếu thờ thành hoàng làng.
cái gần sông, có bụi tre, thì thờ những người chết đuối, những người mà ko phải người làng này nhưng chết rồi xuôi sông dạt đến đây, sau xác họ thì được đưa trả về gia đình nếu sau khi loan tin mà có người đến nhận. còn ko, thì làng lại đem chôn ở bãi tha ma của làng. bác già bải cái am này thì lâu rồi, và lâu rồi cũng chẳng còn người chết đuối trôi dạt nữa.
còn 3 cái am kia, cũng có lý do riêng để mà dựng lên.
bác già kể rằng, đận 15 năm trước thì nơi đây loạn lắm, đàn ông ở lại, già thì rượu chè lướt khướt, trẻ thì nghịch ngợm nghiện hút tù tội, chỉ có đàn ông mà đi xa, thì may ra còn thấy yên ổn trở về. rồi từ khi Sư trụ trì mời 1 ông thầy từ Thái Bình sang, làm việc, rồi dựng lên 4 cái Am này, thời gian sau mới dần dần vơi bớt và yên ổn.
Rời chùa,
em: giờ sao anh ?
hắn: đi ra chợ mua ít lễ, rồi ra cái Am đó thắp hương. cầu gì ko cầu, cầu hữu duyên với đám chết đuối thì tao cũng chịu mày.
em: thì tại em tưởng đó là cái miếu thành hoàng.
Trở lại cái Am đó, làm lễ xong, em và Thế chột ra về. nhưng thoang thoảng đâu đây từ phía bụi tre vẫn khàn khàn có tiếng “lạiiiii….đây, lạiiiiii….đây nào” (chắc chắn là do em thần hồn nát thần tính, em cam đoan như vậy).

Đang trên đường về, tầm đó là tầm 4h chiều, trời mùa đông thì tầm đó cũng bắt đầu xuống nắng. chưa ra khỏi làng, em chợt có đt, thì ra là 1 chú em cò đất mà em nhờ tìm đất gọi
nó: em tìm được cho anh đám đất rồi, rộng 1.400m2, mai anh bố trí về xem
em: thế hả, ok, nhưng mai anh có công chuyện, chắc ngày kia anh về.
nó: ok, khi nào về báo em
cúp máy xong Thế chột hỏi thì em tường thuật lại,
hắn: đi xem luôn bây giờ
em: ớ, thế sao anh bảo đi xem đất thì chỉ buổi sáng, cùng lắm là trưa, chứ chiều ko xem, cho nó thiên quang minh minh
hắn: thì tiện 1 công, đằng nào cũng ở đây rồi, hnay ngó qua đã, ưng thì hôm sau về sáng sẽ xem cẩn thận. cứ điện lại cho nó đi
em gọi điện lại cho cu em kia
em: đang ở đâu, anh đang từ Thái Bình về, sắp qua cầu Nghìn rồi đây (phải nói phét vậy với cu em kia), ở đâu anh qua đón rồi đi xem luôn
nó: abc…xyz
em: ok, đợi anh
em: quay sang nói với Thế chột, tí nữa đổi vía đi, anh vào nhà hỏi chuyện, còn em loanh quanh ở ngoài, 2 lần trước bị vậy rồi, đổi vía xem sao
hắn: uh, cũng được.

cu em dẫn em vào 1 ngôi nhà khi trời đang dần tranh tối tranh sáng. thoạt nhìn thì cũng bình thường, 1 ngôi nhà chính là mái ngói, 1 gian nhà kế bên vuông góc với nhà chính, thì có vẻ như mới xây, còn chưa hoàn thiện nữa. chủ nhà là 2 ông bà già, trông qua đã biết họ rất chân lấm tay bùn, nghe cu em bảo, giờ chỉ có 2 ông bà ở đây, con cái đi làm xa. vào nhà, hỏi han 1 lúc thì Thế chột và cu em ngồi nói chuyện với chủ nhà, em ra ngoài hút thuốc tiện thể ngó nghiêng xem sao.
Ra đến chỗ đầu hè, phần trống giữa nhà chính và nhà phụ, tự nhiên em thấy có cảm giác ớn ớn gai gai, kèm theo đó là 1 mùi nồng nồng thảo mộc của vỏ cây xao khô, em nghĩ, chắc do người mệt, r

ồi cái tầm này là tầm mà dương khí khởi suy/âm khí khởi thịnh, ko gian ngột ngạt đặc quánh cũng dễ hiểu.

rít hơi thuốc thật sâu và thở ra khoan khoái lên trời, đập vào mắt em khi ngước lên, là 1 khóm cây bạch đàn, và khóm này, có đúng 3 cây mọc ra cùng 1 cội, cao lừng lững, trông y hệt như 3 que hương đang cắm ngược chống trời vậy ! dưới gốc bạch đàn, là 1 cây thuộc loại cây thấp, nhưng đầy hoa trắng, trắng muốt.


sau khóm bạch đàn, là 1 bức tường bao cao chừng 1m, trên có quây lưới sắt.
khu vực này nằm mé sau nhà, nên trông rất u tịch, trời nhá nhem, nhưng cũng đủ để để em thấy trên khóm bạch đàn này có treo gì đó, nhìn kĩ thì là 1 cái chụp đèn (cái loại mà nó như cái đĩa, dùng để che bóng đèn tròn khỏi ướt mưa), nhưng ở dưới thì ko phải đèn, mà là 1 tấm nilon được ép phẳng, có màu vàng vàng, tiến lại gần em xem là cái gì…thì sững người khi thấy đó là 1 tấm hình trên đó có vẽ 3….cái đầu người trọc lốc, và vằn vện chữ tàu, có vẻ như là 1 loại phù hay bùa chú gì đó, vì nó quá đặc biệt nên em vẫn còn ấn tượng và rất nhớ, sau này, cơ duyên đã cho em được nhìn lại đúng tấm bùa đó, nó chính là đây:

em lùi lại về gần phía hiên nhà. 1 khi đã ko biết là cái gì, thì tốt nhất đừng có đến gần hay động chạm đến nó, đó cũng chính là kinh nghiệm mà em rút ra từ vụ cái Am kia.
đang định quay đi, thì em thực sự sững người và tê rần cơ mặt khi thoáng thấy 1 bóng trắng đang đứng trân trân phía sau khóm bạch đàn kia….
Đúng, em ko quáng gà, đó là 1 bóng trắng, bóng trắng của 1 người phụ nữ !

em giật mình đứng chết chân 1 chỗ và cảm giác điện đang chạy để dựng hết mọi sợi lông của cơ thể lên, có lái ra quần lúc này thì cũng ko phải xấu hổ gì cả.
rồi từ phía bóng trắng đó, cất lên 1 vừa thều thào dãi dề, vừa nhỏ nhẹ như đang thì thầm “nài…iiii nài…àiiii….., lại đâyyyyyyy” cái tiếng mà lúc này đang ngồi mà nhớ lại vẫn còn thấy sẵn sàng rùng mình….
“Thế chột đã làm lễ rồi mà vẫn đi theo là sao ?

em: thưa thầy, phù đó họa gì vậy ah?
thầy: cháu có định theo ko ? cháu định tìm hiểu môn gì ?
em: dạ, phong thủy
thầy: vậy đừng nên biết chi tiết, chỉ cần biết tác dụng của những lá phù như vậy thôi, sau có gặp thì còn biết nơi đó có gì.
càng biết nhiều, càng u mê.
em: vâng, vậy những lá phù cháu xem ấy thì tác dụng gì ?
thầy: trấn quỷ ! từng loại quỷ sẽ có 1 loại phù riêng !

còn về chuyện túi bùa em treo trong xe, em cũng đã đề cập ở 1 post rồi. Thế chột nói chính vì có nó thì mới ko bị sao. còn khi đã hợp duyên, thì theo vẫn cứ theo, còn tác động được hay ko, thì phải còn phụ thuộc vào các yếu tố bảo vệ tự thân: vd như phúc ấm tổ tiên, vía bản thân, bùa hộ mệnh….

thực chất việc thắp hương, kêu cầu…ấy chính là tự mình đã chủ động tạo cầu nối đến với “họ”, mình “xây cầu” mời họ, họ thấy thích, họ sẽ sang.

em thì ko quan niệm về TG tâm linh quá đỗi thần bí, mang màu sắc u linh bí tàng. em chỉ quan điểm, đó là TG mà mình ko gặp hàng ngày, nên nó ko quen thuộc và lạ lẫm, nó cần có thời gian để được chứng minh.
TG tâm linh, ví như 1 mệnh đề toán học cực khó, luôn tồn tại thế kỉ này qua thế kỉ khác, để chờ 1 ngày được chứng minh.
Giống như ai học toán, đều biết định lý Fermat lớn, tồn tại hơn 200 năm mà ko ai chứng minh được. rồi đến 1 ngày, Andrew Wiles đã chứng minh thành công. em cũng chỉ cố gắng quan niệm theo hướng đó.

…”chú đến xem đất mua nhà hả ?”
“đệk gì vậy, là người ah ? làm bố sợ vãi lềnh” (em tự nhủ)
“lại đây tôi bảo cho mà nghe”
em tiến lại gần, hóa ra là 1 bà già, mặc áo trắng, quần lụa đen, tay cầm cái túi gì đấy đang đứng phía ngoài bờ tường, nhòm ngó vào nhà như “Cú dòm nhà bệnh”….
em: vâng, cháu đến xem đất
già: xem thì xem nhưng tôi bảo khẽ cho chú, chớ có nói lại với ông bà S. nhà này ở ko được đâu, tôi ở gần tôi biết. trước ở chỗ gốc bạch đàn này có 1 cái giếng, nhưng sau khi con chị Cả ngã xuống giếng rồi chết thì họ lấp đi rồi. hồi chưa lấp thì hễ trời tối mà đi qua đây thì cảm giác hãi lắm, cứ như có người đang lơ lửng ngồi trên cây buông thõng chân xuống đầu mình vậy. sau ông S lấp giếng đi, thằng con trai thứ 2 thì cứ đang đêm thì chửi bới om xòm ầm hết cả xóm, thấy bảo tâm thần. còn đứa con út thì mới có ngoài hăm mươi mà đã 2 đời chồng rồi, đi tù cả 2, vẫn ko có mụn con nào.
thấy nói là đất độc lắm, chú cứ liệu liệu mà thôi.
em: vậy á hả bà ? thế thôi cháu biết rồi
già: uh, tôi bảo để chú biết, nhưng chớ có nói lại là tôi kể nhé. thôi tôi đi đây

đến khúc này thì thôi, ko cần Thế chột em cũng tự quyết định là ko có mua bán gì nữa.
mau mau chóng chóng vào gọi hắn rồi kiếm cớ mà chuồn.
em tính lái 1 bãi ở ngay đấy nhưng sau những gì già kia vừa kể thì thôi, em cũng biết biết thế nào là ngu dại, nên em dừng được.
em đi dọc theo cái nhà ngang, để đi về phía mảnh vườn phía sau để tìm chỗ xả.
chợt thấy lạ lạ, lúc đứng hút thuốc thì rõ ràng nhà ngang này khép cửa kín mít, ko có ánh đèn nào bên trong cả, nhưng lại có 1 đôi dép bên ngoài.
nhà ngang này có 2 gian, 1 gian thì có cửa, nhưng tối om, 1 gian thì ko cửa, thông thống, hình như là chỗ để bếp và đun nấu thì phải.
nhưng lúc đó em cũng kệ, ko chú ý gì nữa, mau mau đi lái rồi còn về.
đang chuẩn bị tận hưởng, thì giật bắn mình bởi cái vỗ vai nhè nhẹ, kèm theo 1 điệu cười nham nhở
“hế…hế…hế….đến mua nhà hả”
em quay người lại thì thấy 1 ông đầu húi cua, mặc quần áo của bệnh viện (cái loại mà áo sọc kẻ xanh trắng)
em: vầng….ầng….ầng
húi cua: hề….hề…hề…hế…hế….hế…
em: anh chắc là con trai bác S hả ? anh đâu mới về thế ?
húi cua: hề hề hề, đây này, có đi đâu đâu (hắn chỉ vào gian nhà ngang)
em: vầng

và em tránh người qua hắn, vào sân và gọi Thế chột “anh H ơi, xem xong rồi, về thôi…”
Thế chột và cu em kia sau đó ra, hắn định đi xem quanh quanh thì em bấm tay, hắn hiểu ý nên cũng để em chào chủ nhà.
3 bọn em đi khỏi cổng, em và Thế chột đi trước, cu em kia khép cổng.
đi được khoảng mấy bước thì đằng sau nghe “Ruỳnh….uỳnh….” tiếng gạch ném vào cổng kèm tiếng chửi bới đầy cảm xúc.
chỉ có tầm hơn 30′ ở căn nhà đó, nhưng với những gì đã trải qua, em phát hiện ra 1 điều, bàng quang của em rất khỏe !

khép lại 1 ngày chẳng được tích sự mịa gì cả, em và Thế chột cứ vậy mà về trong im lặng.
rồi em cũng lên tiếng
em: củ chuối nhỉ, 3 đám ngon thế mà đám nào cũng như củ khìu
hắn: đất cát là cái cơ duyên, ko vội được đâu. mà sao nhà SG mày có, nhà HP mày có, rồi còn lặn lội tìm đất quê làm gì ? rốt cục mày định ở đâu ?
em: về quê cho nó nhã. thích vậy từ lâu rồi, tìm 1 chốn để đi về, anh tính mà xem “sống 2 tay vày lỗ miệng, chết thì lúc liệm tay úp lên b…”, tìm 1 nơi đồng đất mà hưởng thụ.
mà này, có việc này em hỏi, anh thấy em có duyên âm bám theo ko ?
hắn: ko thấy. mà duyên trần ông đã như tơ nhện rồi, lại còn âm nữa á ?
em: hồi lâu có lần ra chùa Q ở quê, có bà vãi tự nhiên xồng xộc tới chỗ em, mặc dù gặp lần đầu, rồi kêu “bác nói điều này nhé, chú có căn cơ lắm đấy, có bà tổ cô thiêng lắm theo phù, có bóng phụ nữ theo đằng đẵng. chú cứ ngẫm xem bác nói đúng ko. bác bị phải nói thế, nhìn thấy người có âm phần theo mà ko nói, là 2 tay bác cứ tự vả miệng. bác người trên Sơn La, được ăn lộc thánh nhưng lại phải đi làm vãi ở chùa này, bác chỉ nói thế thôi, chú cứ tự ngẫm nhé”.
hắn: hmmm…vậy ah. vấn đề này tao ko ràng, tao chủ yếu theo thuật phong thủy, mày thu xếp ngày đi, anh đưa mày sang chỗ thầy của anh xem sao.
em: ok anh

_ _ _ _ _

khuyến mại thêm 1 tấm hình về túi bùa của em.
nhưng em đang có suy nghĩ, vốn có câu Chư hành vô thường, vậy có khi nào, túi bùa này cũng vậy, sẽ chỉ có 1 thời hạn tác dụng nhất định. nếu muốn hơn, sẽ phải thỉnh lại !
chính vì mất tác dụng, nên mới bị…?

Truyện ma hay [ Chuyện Tâm Linh Có Thật khi Đi xem Đất Phần 2 ]

Truyện ma hay [ Chuyện Tâm Linh Có Thật khi Đi xem Đất Phần 2 ]

vâng, em biên tiếp.

em: thế giờ sao anh ?
hắn: đi ra chỗ đó xem sao
quá trưa, trời trong vắt ko gợn mây, nhưng trời mùa đông nên vẫn giá cước, em dẫn Thế chột đi ra chỗ cái miếu ấy – ngay đằng sau cái miếu là bụi tre mà em đã láng máng nhận ra hình ảnh của nó.
đến nơi,
hắn: cái này là cái gì ? thờ ai ?
em: cái miếu ! chắc thờ thành hoàng làng
hắn: xem kỹ lại xem nào
em: ngắm nghía 1 lúc rồi nói, thì là cái miếu chứ cái gì, còn thờ ai thì sao biết được.
hắn: đây là cái Am, chứ ko phải miếu đâu. thế hqua chú khấn cái gì ở đây ?
em: thì em cũng biện 1 cái lễ nhỏ, lên hương, đặt vài đồng lẻ, rồi khấn nôm là xin được hữu duyên với các ”vị” ngự ở đây để được đưa đường dẫn lối mà đến được mảnh đất tốt.
hắn: uh, xin thế thì cũng có gì sai đâu nhỉ ?! thôi đi, đi ra chùa xem sao. mà chùa có gần đây ko ?
em: ngay trên đường anh em mình đi vào làng ấy, quãng giữa làng. nhưng giờ phải đi tiếp đường này men theo đường bên sông để quay lại, chứ chỗ này hẹp sao mà quay xe.

em và hắn lên xe và đi, công nhận mở cửa xe, đi trên đường quê vắng lặng, gió vi vu, mùi đồng đất nồng nồng thoang thoảng, thú vị lắm lắm. con đường men sông theo hình vòng cung, càng thấy êm đềm.
đi được tầm hơn 2km, Thế chột bỗng giật đùng đùng lên bảo em dừng xe, rồi hắn xuống xem xét cái gì đó ven đường, hắn vẫy em xuống xe và chỉ cho em thấy – oạch, lại là 1 cái Am nữa y hệt như cái Am vừa nãy, 1 cái Am cũ kỹ với màu đá bợt bạt dưới cây xà cừ.
Em và hắn lại lên xe và đi tiếp, tới 1 đoạn mà 1 nhánh sẽ dẫn vào làng, còn nếu đi tiếp sẽ vẫn là đường bao quanh làng, Thế chột kêu em “chưa về làng vội, đi tiếp đi”
em theo lời hắn cứ vậy mà đi, trong khi hắn thì cứ đăm chiêu cái gì vậy.
tiếp tục đi 1 quãng đủ 1 vòng thúng, thì bọn em lại gặp 1 cái Am nữa y hệt dưới 1 gốc cây đa xum xuê, lần này Thế chột ko kêu dừng lại mà bảo em tiếp tục chạy.
chạy tiếp 1 hồi thì quay trở lại chính cổng làng, tới đó thì chính thức cái Am thứ 4 ở ngay góc khuất phía sau cổng làng xuất hiện.
Giật mình, Thế chột lầm bầm “4 Am 4 góc làng, chùa ở chính giữa” rồi hắn lại gõ ngón tay trỏ của hắn vào ấn đường giữa cái trán hói nhăn nheo.
hắn: đi vào Chùa
trên đường
em: có gì ko ổn ah ?
hắn: chưa rõ, nhưng kiểu như được sắp đặt ấy nhỉ
em: Trấn yểm ?
hắn: có khả năng vậy. nhưng chốt lại là mày sẽ ko mua đất ở đây, có rẻ cũng ko mua.

Tới chùa, 1 ngôi chùa đặc sệt chùa ở quê, nơi mà sự thương mại hóa buôn thần bán thánh chưa chạm tới. đúng kiểu chùa quê – nghèo lắm, vắng lắm, im lìm lắm, nhưng…thanh tịnh lắm. Sư trụ trì ko có nhà, bọn em vào lễ xong thì được mời ra bàn ngồi uống nước, tiếp chuyện là 1 bác già coi chùa thôi.
Thế chột đò đưa ah ơi rồi đem câu chuyện về những chiếc Am hỏi bác già.
thì ra, những chiếc Am đó dựng lên là để thờ cúng những vong linh, chứ ko phải miếu thờ thành hoàng làng.
cái gần sông, có bụi tre, thì thờ những người chết đuối, những người mà ko phải người làng này nhưng chết rồi xuôi sông dạt đến đây, sau xác họ thì được đưa trả về gia đình nếu sau khi loan tin mà có người đến nhận. còn ko, thì làng lại đem chôn ở bãi tha ma của làng. bác già bải cái am này thì lâu rồi, và lâu rồi cũng chẳng còn người chết đuối trôi dạt nữa.
còn 3 cái am kia, cũng có lý do riêng để mà dựng lên.
bác già kể rằng, đận 15 năm trước thì nơi đây loạn lắm, đàn ông ở lại, già thì rượu chè lướt khướt, trẻ thì nghịch ngợm nghiện hút tù tội, chỉ có đàn ông mà đi xa, thì may ra còn thấy yên ổn trở về. rồi từ khi Sư trụ trì mời 1 ông thầy từ Thái Bình sang, làm việc, rồi dựng lên 4 cái Am này, thời gian sau mới dần dần vơi bớt và yên ổn.
Rời chùa,
em: giờ sao anh ?
hắn: đi ra chợ mua ít lễ, rồi ra cái Am đó thắp hương. cầu gì ko cầu, cầu hữu duyên với đám chết đuối thì tao cũng chịu mày.
em: thì tại em tưởng đó là cái miếu thành hoàng.
Trở lại cái Am đó, làm lễ xong, em và Thế chột ra về. nhưng thoang thoảng đâu đây từ phía bụi tre vẫn khàn khàn có tiếng “lạiiiii….đây, lạiiiiii….đây nào” (chắc chắn là do em thần hồn nát thần tính, em cam đoan như vậy).

Đang trên đường về, tầm đó là tầm 4h chiều, trời mùa đông thì tầm đó cũng bắt đầu xuống nắng. chưa ra khỏi làng, em chợt có đt, thì ra là 1 chú em cò đất mà em nhờ tìm đất gọi
nó: em tìm được cho anh đám đất rồi, rộng 1.400m2, mai anh bố trí về xem
em: thế hả, ok, nhưng mai anh có công chuyện, chắc ngày kia anh về.
nó: ok, khi nào về báo em
cúp máy xong Thế chột hỏi thì em tường thuật lại,
hắn: đi xem luôn bây giờ
em: ớ, thế sao anh bảo đi xem đất thì chỉ buổi sáng, cùng lắm là trưa, chứ chiều ko xem, cho nó thiên quang minh minh
hắn: thì tiện 1 công, đằng nào cũng ở đây rồi, hnay ngó qua đã, ưng thì hôm sau về sáng sẽ xem cẩn thận. cứ điện lại cho nó đi
em gọi điện lại cho cu em kia
em: đang ở đâu, anh đang từ Thái Bình về, sắp qua cầu Nghìn rồi đây (phải nói phét vậy với cu em kia), ở đâu anh qua đón rồi đi xem luôn
nó: abc…xyz
em: ok, đợi anh
em: quay sang nói với Thế chột, tí nữa đổi vía đi, anh vào nhà hỏi chuyện, còn em loanh quanh ở ngoài, 2 lần trước bị vậy rồi, đổi vía xem sao
hắn: uh, cũng được.

cu em dẫn em vào 1 ngôi nhà khi trời đang dần tranh tối tranh sáng. thoạt nhìn thì cũng bình thường, 1 ngôi nhà chính là mái ngói, 1 gian nhà kế bên vuông góc với nhà chính, thì có vẻ như mới xây, còn chưa hoàn thiện nữa. chủ nhà là 2 ông bà già, trông qua đã biết họ rất chân lấm tay bùn, nghe cu em bảo, giờ chỉ có 2 ông bà ở đây, con cái đi làm xa. vào nhà, hỏi han 1 lúc thì Thế chột và cu em ngồi nói chuyện với chủ nhà, em ra ngoài hút thuốc tiện thể ngó nghiêng xem sao.
Ra đến chỗ đầu hè, phần trống giữa nhà chính và nhà phụ, tự nhiên em thấy có cảm giác ớn ớn gai gai, kèm theo đó là 1 mùi nồng nồng thảo mộc của vỏ cây xao khô, em nghĩ, chắc do người mệt, r

ồi cái tầm này là tầm mà dương khí khởi suy/âm khí khởi thịnh, ko gian ngột ngạt đặc quánh cũng dễ hiểu.

rít hơi thuốc thật sâu và thở ra khoan khoái lên trời, đập vào mắt em khi ngước lên, là 1 khóm cây bạch đàn, và khóm này, có đúng 3 cây mọc ra cùng 1 cội, cao lừng lững, trông y hệt như 3 que hương đang cắm ngược chống trời vậy ! dưới gốc bạch đàn, là 1 cây thuộc loại cây thấp, nhưng đầy hoa trắng, trắng muốt.


sau khóm bạch đàn, là 1 bức tường bao cao chừng 1m, trên có quây lưới sắt.
khu vực này nằm mé sau nhà, nên trông rất u tịch, trời nhá nhem, nhưng cũng đủ để để em thấy trên khóm bạch đàn này có treo gì đó, nhìn kĩ thì là 1 cái chụp đèn (cái loại mà nó như cái đĩa, dùng để che bóng đèn tròn khỏi ướt mưa), nhưng ở dưới thì ko phải đèn, mà là 1 tấm nilon được ép phẳng, có màu vàng vàng, tiến lại gần em xem là cái gì…thì sững người khi thấy đó là 1 tấm hình trên đó có vẽ 3….cái đầu người trọc lốc, và vằn vện chữ tàu, có vẻ như là 1 loại phù hay bùa chú gì đó, vì nó quá đặc biệt nên em vẫn còn ấn tượng và rất nhớ, sau này, cơ duyên đã cho em được nhìn lại đúng tấm bùa đó, nó chính là đây:

em lùi lại về gần phía hiên nhà. 1 khi đã ko biết là cái gì, thì tốt nhất đừng có đến gần hay động chạm đến nó, đó cũng chính là kinh nghiệm mà em rút ra từ vụ cái Am kia.
đang định quay đi, thì em thực sự sững người và tê rần cơ mặt khi thoáng thấy 1 bóng trắng đang đứng trân trân phía sau khóm bạch đàn kia….
Đúng, em ko quáng gà, đó là 1 bóng trắng, bóng trắng của 1 người phụ nữ !

em giật mình đứng chết chân 1 chỗ và cảm giác điện đang chạy để dựng hết mọi sợi lông của cơ thể lên, có lái ra quần lúc này thì cũng ko phải xấu hổ gì cả.
rồi từ phía bóng trắng đó, cất lên 1 vừa thều thào dãi dề, vừa nhỏ nhẹ như đang thì thầm “nài…iiii nài…àiiii….., lại đâyyyyyyy” cái tiếng mà lúc này đang ngồi mà nhớ lại vẫn còn thấy sẵn sàng rùng mình….
“Thế chột đã làm lễ rồi mà vẫn đi theo là sao ?

em: thưa thầy, phù đó họa gì vậy ah?
thầy: cháu có định theo ko ? cháu định tìm hiểu môn gì ?
em: dạ, phong thủy
thầy: vậy đừng nên biết chi tiết, chỉ cần biết tác dụng của những lá phù như vậy thôi, sau có gặp thì còn biết nơi đó có gì.
càng biết nhiều, càng u mê.
em: vâng, vậy những lá phù cháu xem ấy thì tác dụng gì ?
thầy: trấn quỷ ! từng loại quỷ sẽ có 1 loại phù riêng !

còn về chuyện túi bùa em treo trong xe, em cũng đã đề cập ở 1 post rồi. Thế chột nói chính vì có nó thì mới ko bị sao. còn khi đã hợp duyên, thì theo vẫn cứ theo, còn tác động được hay ko, thì phải còn phụ thuộc vào các yếu tố bảo vệ tự thân: vd như phúc ấm tổ tiên, vía bản thân, bùa hộ mệnh….

thực chất việc thắp hương, kêu cầu…ấy chính là tự mình đã chủ động tạo cầu nối đến với “họ”, mình “xây cầu” mời họ, họ thấy thích, họ sẽ sang.

em thì ko quan niệm về TG tâm linh quá đỗi thần bí, mang màu sắc u linh bí tàng. em chỉ quan điểm, đó là TG mà mình ko gặp hàng ngày, nên nó ko quen thuộc và lạ lẫm, nó cần có thời gian để được chứng minh.
TG tâm linh, ví như 1 mệnh đề toán học cực khó, luôn tồn tại thế kỉ này qua thế kỉ khác, để chờ 1 ngày được chứng minh.
Giống như ai học toán, đều biết định lý Fermat lớn, tồn tại hơn 200 năm mà ko ai chứng minh được. rồi đến 1 ngày, Andrew Wiles đã chứng minh thành công. em cũng chỉ cố gắng quan niệm theo hướng đó.

…”chú đến xem đất mua nhà hả ?”
“đệk gì vậy, là người ah ? làm bố sợ vãi lềnh” (em tự nhủ)
“lại đây tôi bảo cho mà nghe”
em tiến lại gần, hóa ra là 1 bà già, mặc áo trắng, quần lụa đen, tay cầm cái túi gì đấy đang đứng phía ngoài bờ tường, nhòm ngó vào nhà như “Cú dòm nhà bệnh”….
em: vâng, cháu đến xem đất
già: xem thì xem nhưng tôi bảo khẽ cho chú, chớ có nói lại với ông bà S. nhà này ở ko được đâu, tôi ở gần tôi biết. trước ở chỗ gốc bạch đàn này có 1 cái giếng, nhưng sau khi con chị Cả ngã xuống giếng rồi chết thì họ lấp đi rồi. hồi chưa lấp thì hễ trời tối mà đi qua đây thì cảm giác hãi lắm, cứ như có người đang lơ lửng ngồi trên cây buông thõng chân xuống đầu mình vậy. sau ông S lấp giếng đi, thằng con trai thứ 2 thì cứ đang đêm thì chửi bới om xòm ầm hết cả xóm, thấy bảo tâm thần. còn đứa con út thì mới có ngoài hăm mươi mà đã 2 đời chồng rồi, đi tù cả 2, vẫn ko có mụn con nào.
thấy nói là đất độc lắm, chú cứ liệu liệu mà thôi.
em: vậy á hả bà ? thế thôi cháu biết rồi
già: uh, tôi bảo để chú biết, nhưng chớ có nói lại là tôi kể nhé. thôi tôi đi đây

đến khúc này thì thôi, ko cần Thế chột em cũng tự quyết định là ko có mua bán gì nữa.
mau mau chóng chóng vào gọi hắn rồi kiếm cớ mà chuồn.
em tính lái 1 bãi ở ngay đấy nhưng sau những gì già kia vừa kể thì thôi, em cũng biết biết thế nào là ngu dại, nên em dừng được.
em đi dọc theo cái nhà ngang, để đi về phía mảnh vườn phía sau để tìm chỗ xả.
chợt thấy lạ lạ, lúc đứng hút thuốc thì rõ ràng nhà ngang này khép cửa kín mít, ko có ánh đèn nào bên trong cả, nhưng lại có 1 đôi dép bên ngoài.
nhà ngang này có 2 gian, 1 gian thì có cửa, nhưng tối om, 1 gian thì ko cửa, thông thống, hình như là chỗ để bếp và đun nấu thì phải.
nhưng lúc đó em cũng kệ, ko chú ý gì nữa, mau mau đi lái rồi còn về.
đang chuẩn bị tận hưởng, thì giật bắn mình bởi cái vỗ vai nhè nhẹ, kèm theo 1 điệu cười nham nhở
“hế…hế…hế….đến mua nhà hả”
em quay người lại thì thấy 1 ông đầu húi cua, mặc quần áo của bệnh viện (cái loại mà áo sọc kẻ xanh trắng)
em: vầng….ầng….ầng
húi cua: hề….hề…hề…hế…hế….hế…
em: anh chắc là con trai bác S hả ? anh đâu mới về thế ?
húi cua: hề hề hề, đây này, có đi đâu đâu (hắn chỉ vào gian nhà ngang)
em: vầng

và em tránh người qua hắn, vào sân và gọi Thế chột “anh H ơi, xem xong rồi, về thôi…”
Thế chột và cu em kia sau đó ra, hắn định đi xem quanh quanh thì em bấm tay, hắn hiểu ý nên cũng để em chào chủ nhà.
3 bọn em đi khỏi cổng, em và Thế chột đi trước, cu em kia khép cổng.
đi được khoảng mấy bước thì đằng sau nghe “Ruỳnh….uỳnh….” tiếng gạch ném vào cổng kèm tiếng chửi bới đầy cảm xúc.
chỉ có tầm hơn 30′ ở căn nhà đó, nhưng với những gì đã trải qua, em phát hiện ra 1 điều, bàng quang của em rất khỏe !

khép lại 1 ngày chẳng được tích sự mịa gì cả, em và Thế chột cứ vậy mà về trong im lặng.
rồi em cũng lên tiếng
em: củ chuối nhỉ, 3 đám ngon thế mà đám nào cũng như củ khìu
hắn: đất cát là cái cơ duyên, ko vội được đâu. mà sao nhà SG mày có, nhà HP mày có, rồi còn lặn lội tìm đất quê làm gì ? rốt cục mày định ở đâu ?
em: về quê cho nó nhã. thích vậy từ lâu rồi, tìm 1 chốn để đi về, anh tính mà xem “sống 2 tay vày lỗ miệng, chết thì lúc liệm tay úp lên b…”, tìm 1 nơi đồng đất mà hưởng thụ.
mà này, có việc này em hỏi, anh thấy em có duyên âm bám theo ko ?
hắn: ko thấy. mà duyên trần ông đã như tơ nhện rồi, lại còn âm nữa á ?
em: hồi lâu có lần ra chùa Q ở quê, có bà vãi tự nhiên xồng xộc tới chỗ em, mặc dù gặp lần đầu, rồi kêu “bác nói điều này nhé, chú có căn cơ lắm đấy, có bà tổ cô thiêng lắm theo phù, có bóng phụ nữ theo đằng đẵng. chú cứ ngẫm xem bác nói đúng ko. bác bị phải nói thế, nhìn thấy người có âm phần theo mà ko nói, là 2 tay bác cứ tự vả miệng. bác người trên Sơn La, được ăn lộc thánh nhưng lại phải đi làm vãi ở chùa này, bác chỉ nói thế thôi, chú cứ tự ngẫm nhé”.
hắn: hmmm…vậy ah. vấn đề này tao ko ràng, tao chủ yếu theo thuật phong thủy, mày thu xếp ngày đi, anh đưa mày sang chỗ thầy của anh xem sao.
em: ok anh

_ _ _ _ _

khuyến mại thêm 1 tấm hình về túi bùa của em.
nhưng em đang có suy nghĩ, vốn có câu Chư hành vô thường, vậy có khi nào, túi bùa này cũng vậy, sẽ chỉ có 1 thời hạn tác dụng nhất định. nếu muốn hơn, sẽ phải thỉnh lại !
chính vì mất tác dụng, nên mới bị…?

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi