Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Truyện ma hay [ Chuyện Tâm Linh Có Thật khi Đi xem Đất Phần 1 ]
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
đây là chuyện chứ ko phải truyện nên nếu cần các yếu tố rùng rợn, giật gân thì ko có đâu ah. em chỉ kể theo đúng thực tế mà em trải qua.
em có thói quen là trước khi có công việc gì quan trọng, hay cần xin xỏ gì sẽ ra nghĩa trang liệt sĩ, nơi bà tổ cô em nằm, rồi thắp hương, và sẽ đốt 3 điếu thuốc. khi 3 điếu thuốc cháy lụi tàn, thì sau đó việc em xin sẽ có những kết quả tích cực, còn nếu thuốc mà có sự cháy dang dở, thì thường việc em sẽ gặp trục trặc.
sau vụ đám đất có ngôi mộ kia, em lại có thêm 1 đám đất khác đi xem. đám đất này gia chủ là 1 người phụ nữ sống đơn độc 1 mình, có 2 con trai, đều đã có gia đình, 1 người con cả thì đi xuất khẩu lao động, có vợ tên L (em L này là người quen với em từ trước, chính em này đã sống ở đám đất này, sau rồi chồng đi xklđ, L mang con về ngoại nên gần cả năm nay ko ở đó). Vc người con thứ 2 thì ở riêng, ko ở chung trên đám đất đó.
em và L trao đổi với nhau về đám đất, thấy giá cả hợp lý, xem sổ đỏ thì vuông vức, nên em cũng có ý kết. mà thời gian đó cái máu mua đất ở quê để làm nhà nó sôi sục lắm, vậy nên em hăng tiết lùng sục. chiều đó, em tranh thủ chạy về đám đất ấy, và cùng với L đi 1 vòng quanh làng xem xét (chứ chưa vào nhà), thấy theo kiến thức phong thủy bập bõm của mình thì cũng ok lắm, mảnh đất đó vuông vắn, phía trước là 1 mảnh đất khác, rồi đến cánh đồng, rồi tiếp là 1 con sông ôm theo hình vòng cung. duy chỉ có điều, là muốn vào nhà, thì phải đi theo lối 1 con ngõ rộng chừng 2m, cổng của nhà, nằm theo hướng cung Càn, hướng thẳng ra 1 nghĩa địa cách đó chừng 300m (nhưng ở vùng quê thì chuyện gần nghĩa địa cũng là chuyện thường).
Ngày hôm sau có hẹn về đó xem nhà, nhưng em sẽ đi 1 mình, vì hôm sau thì Thế chột mắc công chuyện làm lễ ở 1 nơi khác. chiều hôm đó em có ra mộ Bà tổ cô để cầu xin. như thường lệ, em vẫn thắp 3 nén nhang, và 3 điếu thuốc, nhưng lần này 3 điếu thuốc cháy rất dang dở, cứ 1 hồi lại tắt. em nghĩ “chắc Bà ko ưng rồi”, nhưng vì kết quá, máu quá, nên em lại nghĩ “chắc do gió nên mới tắt giữa chừng”, rồi cố tình mồi lại thuốc, mồi xong thuốc cháy chập chờn (chứ ko kiểu cháy đượm như mọi lần, cái kiểu cháy mà khi mình rít vào).
đột nhiên bát hương trên mộ bà em cháy bùng lên, rõ ràng là bị hóa – hóa dương, chứ ko phải hóa âm ! (1)
thế thôi em đành ra về.
trên đường về thì có đt kêu đi tiếp khách, bọn “dâm dê ô” từ SG ra để thương thảo HĐ. bữa đó em xác định là hôm sau đi có việc nên ủn cho cô trợ lý của em và 1 anh phó phụ trách đi tiếp, em chỉ đáo qua, uống vài ly rồi cáo từ.
em về và chọn đúng cung đường mà hàng ngày ko hề có bóng dáng CSGT, thế mà đang đi, chợt có ánh đèn pin rọi vào xe và ra dấu pull over. thôi, đành chịu tấp vào lề theo lệnh các anh “ú òa” vậy.
em trình bày với các anh ấy, ko thổi, và đề nghị được nộp phạt. các anh ấy giờ thổi thì lỗi của em ăn 18 củ, năn nỉ ỉ ôi 1 hồi, các anh thông cảm và lấy em 3 củ (2)
về đến nhà, xong xuôi các việc thì em cũng lên giường đi nằm. mệt nên cũng thiêm thiếp đi nhanh chóng. em nằm mơ, trong mơ thấy em về 1 vùng quê để tìm đất, đang đi quanh làng để xem xét thì từ bụi tre xa xa, cất lên tiếng gọi của 1 người phụ nữ, giọng khàn khàn, trầm và đục:
“T ơi..iii, T ơi…iii, lại đây đii…iii, lại đây…yyyy …..bảo này…yyyyy”
(tuy mơ nhưng tiếng gọi hiện lên rất rõ rệt), ko hiểu sao lúc đó tuy mơ nhưng nhận thức của em về cái vụ tiếng gọi lúc đêm khuya này thì rất tỉnh táo, em nhất quyết ko đáp lời.
1 hồi sau thì em tỉnh và ngồi dậy, em tìm thuốc hút.
đang hút, thì ngoài ban công tầng 2 (nơi mà em có nuôi 1 con chó đen tuyền, giống Phú Quốc, con này rất khôn), em nghe thấy tiếng chó sủa, sủa từng tiếng một, cách quãng, kèm theo tiếng rên ngừ ngừ của nó.
em thây kệ, chẳng nghĩ gì.
nhưng rồi sau đó nó ko sủa nữa, mà chuyển sang rít lên đầy bấn loạn, kèm theo đó là tiếng cào cửa liên hồi. em chỉ quát nó để nó im, nhưng nó cũng ko im, vẫn cứ cào cửa liên tục và tiếng rít thì gấp gáp hơn.
Em tức mình phi ra mở cửa ban công, thì nhìn xuống, toàn những vệt máu dính đầy trên góc cửa dưới, hằn lên cả trên nền ban công.
nhìn xuống đường, ko thấy bóng dáng ai cả, đúng chuẩn đêm đông tĩnh mịch. nhưng nhìn về phía cái cây trước nhà (cái cây này là cây phượng, tán cây khá xum xuê, vươn cả vào 1 góc sân ban công nhà em), em thấy lờ rất mơ hồ, nhưng em khẳng định là có, lúc đó cũng chỉ nghĩ từ trong bóng tối lao ra ngoài, gặp ánh sáng đèn đường thì sẽ có ảo giác nhất định. và phía sau em, có tiếng leng keng, quay lại, ah – thì ra là cái chuông gió (cái chuông gió màu đen, và cái túi gấm đỏ có chứa bùa bình an, 2 cái này em thỉnh ở chùa bên Nhật, chuông gió thì em treo ở cửa ban công, còn túi gấm đỏ thì em treo trong xe).
leng keng…leng…keng…, rồi em quay lại phía cái cây, thì cái “lờ mờ” kia ko thấy đâu nữa.
Nhìn xuống con chó, em thấy dấu chân dính máu in lên sàn ban công, thì ra nó cào cửa đòi vào, bị cạnh sắc của cánh cửa gây xước.
Em biết thế này là ntn, nên em tiến ra sát mép ban công lầm rầm:
“nhà cháu người trần mắt đục, nên ko thấy các vị khuất mặt khuất mày đang qua lại, mong các vị cứ tiến bước giúp cho, nhà cháu cảm ơn”
rồi ngồi xuống ôm con chó 1 lúc, vuốt ve cho nó trấn tĩnh lại, rồi em vào.
được 1 lúc yên tĩnh, rồi lại thế, con chó lại rít và lại cào cửa. em lại ra, lần này em mang theo nén hương và ít vàng tiền để đốt. xong xuôi, yên được 1 lúc.
1 hồi sau, lại thế, vẫn tiếng chó rít bấn loạn và cào cửa cảm tưởng như toác cả móng.
Em bực mình quá, gọi vợ em dậy:
E: dậy mau, dậy xuống bếp lấy ít gạo với muối đi.
V: gì đấy, định nấu gì ah ? tiếp khách về vẫn đói ah ?
E: Ko, cứ lấy lên đây, có việc cần.
lúc sau vợ em lên mang theo mỗi thứ 1 bát luôn
E: nhìn bát gạo rồi nói, xuống lấy gạo nếp, chứ lấy gạo tẻ làm gì
Thế rồi em vung tóe loe muối & gạp nếp vào cái cây trước nhà và 4 xung quanh. vừa vung vừa lầm rầm “chết cụ mày đi, chết con cụ mày này …”
Xong đâu đó, rồi thì cũng yên, chó cũng chịu nằm xuống yên ổn.
Được tầm 10′ sau đó, em đang ngồi đốt thuốc, thì lại vậy, lại là tiếng chó rít và cào cửa. lần này em điên quá, chạy thẳng xuống bếp, lựa con dao thái mà hay dùng làm bếp để thái thịt, làm cá….em chạy thẳng ra, cứ chém vào cái tán cây trước, và chém cả vào khoảng không xung quanh đó, vừa chém vừa chửi:
“lịt pẹ, đm chúng mài, bố trêu chòng gì chúng mài mà đêm hôm léo để bố ngủ, cứ trêu chó nhà bố mài vậy, chết..tttt con cụ mài đi, cút con cụ chúng mài hết điiii” (3)
tầm đó là tầm 3h sáng.
và em quyết định gọi cho Thế chột, cho dù lúc này hắn có đang ấp vợ hắn thì em cũng phải gọi phá cho bằng được….
có những điều thực sự bản thân muốn phủ nhận, nhưng càng trải qua thời gian, khi kết nối và trực tiếp trải qua các sự kiện, mình bắt buộc phải thừa nhận nó, cho dù ko thừa nhận 100% theo kiểu mê muội, nhưng cũng tuyệt đối ko thể phủ nhận được.
Em đã từng như vậy, phủ nhận sạch băng về sự hữu duyên và tồn tại của TG đang song song với TG thực này, nhưng rốt cục ko thể.
Cũng chính do chữ Duyên mà em và Thế chột có 1 cơ duyên gặp gỡ rồi “phải lòng” nhau, từ đó cứ gắn bó qua lại. 1 kẻ rất đời, nhưng cũng rất lập dị, hắn năm nay cũng U60, râu tóc bạc phơ, râu + tóc mai dài đến tận ngực, để hắn tự đi, thì 1 là đi bộ, 2 là đi xe đạp, và khi hắn đi xe đạp (thể loại xe mini hay cào cào tay ngang hồi xưa) thì nhất thiết hắn phải đội mũ bảo hiểm xe máy.
và hắn thì quả thực như 1 cây cầu nối giữa em và bà tổ cô của em.
còn nhớ có lần em dẫn hắn ra mộ Bà, hắn thắp hương bà cầu khấn, và làm cái lễ để xin được là người kêu thay lạy đỡ cho em với Bà, còn theo chiều ngược lại, hắn sẽ là người sang tai đánh tiếng những gì Bà muốn truyền đạt lại.
chính xác ra, thì em có những 2 bà tổ cô, nhưng em chỉ biết có 1, sau đó, hắn có bảo “Bà bảo là chú còn phải nhớ đến 1 bà tổ cô nữa, trên Bà, nhưng mộ của người này đang bị thất lạc. Bà trên cũng thương và phù cho chú lắm, nhưng vì ko làm quan dưới đó như Bà nên sức cũng chỉ có hạn”
em ngớ người ra, tưởng hắn chém, nhưng sau đó về hỏi thì chính bố em xác nhận đúng là như vậy, qua đó em cũng thêm phần tin tưởng vào hắn.
_ _ _ _ _ _ _
trở lại câu chuyện:
em gọi cho hắn và trao đổi toàn bộ câu chuyện, và mè nheo hắn mai phải đi cùng em về cái đám đất đó.
hắn: mày bị theo đấy
em: sao ông bảo tôi nặng vía ? rồi có bà phù hộ, lại còn có cả bùa ở trong xe thì theo kiểu gì?
hắn: chính vì thế nên Nó mới chẳng làm gì được mày, còn theo thì vẫn theo, hợp duyên thì theo
em: thế gái hay trai ? trẻ hay già ? dữ hay lành ?
hắn: mày đi mà hỏi nó
em: cái đệk, thôi ngủ đi, mai tôi qua đón.
nếu là Thế chột, với hiện tượng (1) + (2) + (3) ở trên thì hẳn là hắn sẽ ko đi đâu, hắn sẽ dừng. nhưng em cần phải biết lý do cụ thể của việc “ngăn cản” ko mua đám đất đó, nên em nhất quyết theo. nửa tin nửa ko, nửa dương nửa âm, dở ông dở thằng, nên nhiều khi như vậy.
em và hắn về đó, thì đón L lên xe đi cùng. về đến nhà đó thì ko có ai ở nhà, nhưng vì vốn là con dâu nên L vẫn có chìa khóa để mở cửa cho vào.
một ngôi nhà ngói hết sức bt, chỉ có điều…quá nhiều bát hương, thêm cả 1 cây hương ở ngoài sân nữa, tổng cộng là 8 bát hương. em ở ngoài sân đứng nói chuyện với L, còn Thế chột đi xung quanh và kiểm tra, ra cả vườn kiểm tra nữa.
hắn đăm chiêu rồi hỏi L,
hắn: nhà này có thờ điện phải ko ?
L: thoáng chút ngạc nhiên, L gật đầu và bảo “có 1 căn phòng trong, mẹ chồng em có lập
điện thờ”
hắn: mẹ chồng em thực sự chỉ có 2 người con trai ?
L: em thực sự ko biết.
hắn kêu L gọi mẹ chồng về, rồi cầm chiếc La kinh, và 1 cái máy đo hình tròn tròn, tay lắc lắc, đi đặt vào những chỗ trong khuôn viên đám đất.
lúc đó L bảo em là mẹ chồng đang đi chợ, em bảo “vậy em lấy xe máy ra chợ đón bà về cho nhanh”.
sau khi L đi, em đứng ở cạnh cây hương ngoài vườn, bên cạnh là cái bể nước mưa. đột nhiên em cảm thấy lông măng dựng đứng, gáy cứ toát mồ hôi ướt nhèm, mà mặc dù lúc đó đang mùa đông. mặt mày nặng chình chịch như kiểu bị tăng huyết áp.
Thế chột vẫy em lại phía góc vườn, nơi có 1 cây thị ở đó. hắn nhấc cái máy đo của hắn ra và nói
hắn: dưới đây có chôn cái gì đó
em: sao biết?
hắn: có máy đo đây thây, tao đâu có phán bừa. với lại nhà này có vong hài nhi ngự, ko chịu đi. bà này lập điện và thỉnh bao nhiêu “vị” về đây, rồi ko biết có đủ sức mà mời các “vị” ấy đi được ko. tóm lại, âm phần nặng lắm.
em: thế lại thôi ah ?
hắn: tùy mày thôi, nếu mua để kinh doanh, sau đó bán đi thì được giá là quất. nhưng mày mua để ở thì ko nên.
em: anh ra chỗ cây hương kia đứng mà xem, khi nãy em đứng mà cứ như có gì đó áp sau lưng vậy.
hắn: lúc nãy tao kiểm tra rồi, âm phần nặng lắm.
lúc sau thì L cũng đưa mẹ chồng về.
chào nói rôm rả, đưa đẩy câu chuyện. như kiểu bắt được sóng nhau, Thế chột và bà chủ nhà nói chuyện mà cứ như tâm sự vậy. thế quái nào hắn gạ gẫm được bà cho vào cái phòng trong (nơi là điện thờ)
em và L cũng được gọi vào trong đó. vào rồi làm lễ khấn vái, Thế chột xin đồng đài âm dương, được đồng ý, đưa cho bà kia xem, rồi bảo bà kia lên hương. Thế chột bắt đầu khấn vái kêu cầu “con tên là….pháp danh là….nay xin được thỉnh các vị để mong được sang tai đánh tiếng mà giúp cho gia chủ được cất lời oan ức….”
rồi bà kia như kiểu có hiện tượng bị ốp. Thế chột mới hỏi chuyện:
hắn: có mấy con
bà: có 2 con trai
hắn: có bỏ đốt nào ko ?
bà: ko nói gì, cứ thế ngồi im, 2 mắt có hiện tượng xếch lên
hắn: lặp đi lặp lại, có bỏ đốt nào ko? nói đi, nói đi nào !
bà: có bỏ 1 đốt cuối
hắn: sao mà bỏ ?
bà: sinh xong 2 đứa đầu thì nhà nghèo, mà chồng lại cứ uống rượu, uống nhiều lắm, rồi cứ say là lôi ra đánh, lôi ra hành hạ. lâu ngày chồng bị tâm thần, lúc có đốt cuối thì được mấy tháng chồng chết.
hắn: thế bỏ xong có làm lễ cho nó ko ? có cầu siêu cầu an cho nó trên chùa ko ? giờ nó đang ở đâu ?!
bà: ko làm gì cả, nó đang ở dưới cây hương ngoài sân kia. chồng chết xong thì rước thánh về thờ, cho nó đi theo cửa thánh luôn.
tới khúc này, thì cả em và L cùng ngớ người ra. ngậm hột thị chỉ biết im lặng.
…
khi trên đường rời khỏi căn nhà đó ra xe, Thế chột có nói với L rằng “mẹ chồng em thờ cúng lung tung, nên vô tình rước bao nhiêu “vị” khuất mày khuất mặt về mà ko biết. mời đến thì dễ mà rước đi thì khó. và hiện nay là đang bị cơ hành. hỏi thật, vợ chồng em đang có vấn đề nặng lắm, đúng ko ?”
L đáp “vâng, chắc sắp thôi nhau rồi”
em: thế nên mới chuồn về ngoại sớm ah ?
L: ko đâu, là do bà, cứ đến đêm thì như biến thành 1 con người ở cõi khác vậy. em và con em đã chứng kiến, thế nên mới phải bỏ về ngoại.
bà thường đi ngủ từ tầm 8h tối, sau đó tầm 1h sáng là bắt đầu dậy, có hôm thì cứ vào phòng điện thờ và lầm rầm quay cuồng.
mẹ em có 1 con búp bê to lắm. ngày mẹ em mua về em hỏi, thì mẹ em bảo là để cho cháu chơi, nhưng con em thì 2 thằng con trai thì chơi cái gì. xong rồi bà lột hết quần áo con búp bê đó ra, trông nó trần nhồng nhộng ko khác gì đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn cả.
có 1 đêm, em và chồng gọi điện muộn nên em vẫn còn thức. em mới nghe được ở cuối vườn tiếng xuy xuy cho trẻ con đi tè, em bật cái đèn ở dưới hiên nhà để cho có ánh sáng rọi vào vườn, thì ở góc vườn, gốc cây thị, mẹ em đang bê con búp bê đó ở phía trước, mẹ em ngồi sau, và đang xuy xuy cho con búp bê ấy….. đi tè. trông thấy cảnh tượng đó, em hoảng hồn thực sự.
Em và Thế chột ko ai bảo ai đều nhìn nhau và rùng mình trong im lặng.
Thế chột sau đó tiếp lời “vậy là mẹ chồng em thực sự bị cơ hành rồi, chứ ko phải căn quả gì đâu”
sau đó em và Thế chột ra về,
hắn: hqua chú đi những đâu
em: thì cũng như lời anh nói, đến đâu thì cũng trước hết là xem nơi đó có chùa chiền miếu mạo gì ko thì vào lễ tạ, để mong được sang tai lai lời. em có đi chùa và cái miếu gần rặng tre phía khúc cua ra cánh đồng kia kìa
nói đến đây, em sực nhớ ra điều gì, rồi nói
em: này anh, thế Nó mà hqua anh bảo, là ở đó ah ?
hắn: “hmmm….uhm, có thể là vậy”
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
rùng rợn qúa bạn ơi
rùng rợn
đọc 12h mới phê
truyện đỉnh vậy
ớn quá
lưu về đọc thôi
truyện đỉnh vậy
rùng rợn qúa bạn ơi
đọc 12h mới phê
. phát tý qua đọc
rùng rợn qúa bạn ơi
đọc 12h mới phê
. phát tý qua đọc
nhìn ảnh hết hồn à
. phát tý qua đọc
đọc 12h mới phê
đọc 12h mới phê
truyện kinh vậy