Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma có thật [ Ông Chồng Diêm Vương Tìm Đến Cửa P1 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

 Ông Chồng Diêm Vương Tìm Đến Cửa P1

Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ không tên tuổi gì.

Có lần tôi nhận lời mời đóng một bộ phim kinh dị, mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, bị trói trong quan tài đen và kết hôn với một người giấy.

Ban đêm đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm giác được có một luồng khí lạnh mơ hồ lướt qua tai, giọng của người đó hơi khàn: “Khanh Khanh, rốt cuộc anh cũng đã tìm thấy em rồi.”

1.

Tôi là một diễn viên nhỏ tuyến 18.

Nghề diễn viên vốn khắc nghiệt, đã nửa năm nay tôi không nhận được một bộ phim nào, hàng ngày tôi đều ở nhà giúp mẹ bán hàng tại địa phương.

Ngày đó, vừa mới rảnh tay thì tôi nhận được điện thoại của một vị đạo diễn đã từng hợp tác, hỏi tôi có muốn nhận đóng phim kinh dị ngắn hay không, nhưng thù lao thì không được cao cho lắm.

Tôi mừng rỡ muốn hóa rồ và đồng ý ngay lập tức.

Không lâu sau, đạo diễn gửi kịch bản qua wechat cho tôi, lúc này tôi mới biết được mình đóng vai một tân nương bị ép phải kết hôn với ma.

Do thời lượng phim ngắn nên rất nhanh đã đến ngày chạy kịch. Đạo diễn bấm máy quay ngay lập tức, không có nghi thức khai máy cũng không có lì xì gì cả.

Nam chính không hài lòng, thậm chí còn nói đùa với tôi: “Quay phim kinh dị luôn chú ý đến quy tắc, đạo diễn của chúng ta không có chút kính sợ nào, không sợ quỷ thần tìm đến nhà sao?”

Tôi thận trọng lắc đầu, không biết đạo diễn có sợ hay không nhưng dù gì thì tôi cũng sợ nha.

Địa điểm quay phim là trong một tòa nhà phương Tây bị bỏ hoang, tối tăm u ám, không bật đèn cũng tràn ngập không khí của phim kinh dị.

Rất nhanh liền đến phân cảnh kết hôn, đây là cảnh quay chính nên bối cảnh rất tỉ mỉ, xung quanh treo đầy lụa đỏ, nhưng nến long phụng lại là màu trắng.

Ở giữa phòng có một cỗ quan tài tối đen, trên quan tài điêu khắc một con rắn lớn màu đen, thân thể uốn lượn quanh co đến đầu quan tài thì đầu rắn dựng đứng lên, hai con ngươi lạnh lẽo đầy chết chóc.

Tôi vô tình nhìn thoáng qua đã cảm thấy ớn lạnh khắp người, như thể tôi thật sự bị một con mãng xà khổng lồ nhìn chằm chằm vậy.

Cũng không biết tổ đạo cụ tìm được ở đâu, thật sự là dốc hết vốn liếng đấy.

Theo tiếng ‘action’ âm vang của đạo diễn, trong một khắc này, tôi giống như biến thành tân nương thật sự trong bộ phim.

Hai người hầu một trái một phải, kẹp thật chặt vào hai tay của tôi giống như kìm sắt.

Hỉ bà nhấn đầu của tôi hành lễ, có người hô to với giọng kéo dài.

Nhất bái thiên địa…

Nhị bái cao đường…

Phu thê giao bái, đưa vào động phòng…

Kết thúc buổi lễ.

Tôi bị trói lại và niêm phong trong chiếc quan tài rắn đen quỷ dị đó. Ván quan tài từ từ khép lại, che khuất đi tia sáng cuối cùng, bóng tối trước mắt tôi dày đặc như mực.

Rốt cuộc tôi không chịu nổi nữa, khóc thảm thiết trong chiếc quan tài nhỏ bé và đầy ngột ngạt.

Ngay lập tức, bên tai tôi dường như có một tiếng thở dài yếu ớt, như có như không.

Tiếng thở dài này trực tiếp kéo tôi từ trạng thái đang diễn về lại hiện thực.

Tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Bên ngoài quan tài cuối cùng cũng vang lên tiếng hô ‘Cắt’ của đạo diễn.

Các nhân viên công tác vội vàng chạy lại mở nắp và đỡ tôi ra khỏi quan tài.

Đạo diễn cười khen ngợi tôi: “Diễn không tệ đấy, xem ra là đã tìm hiểu kỹ về trạng thái của nhân vật nhỉ!”

Sắc mặt tôi trắng bệch, miễn cưỡng nở nụ cười, cứ do dự mãi nhưng tôi vẫn không nói cho ông ấy biết về việc xảy ra vừa rồi bên trong quan tài.

2.

Khi trở lại khách sạn, tôi mở hết đèn và tivi lên rồi mới mang quần áo đi giặt.

Sau khi giặt sạch xong, trong lòng tôi vẫn còn thấy hơi sợ hãi.

Rõ ràng đã rất buồn ngủ nhưng tôi vẫn không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại cũng sẽ nghĩ đến chiếc quan tài tối đen bị bịt kín đó, con rắn đen sống động như thật và tiếng thở dài như có như không.

Tôi cũng không thân thiết với các nữ diễn viên trong đoàn phim này, vì vậy chỉ có thể gọi video qua Wechat cho bạn thân của tôi là Dương Vân, kể lại cho cô ấy nghe những gì xảy ra trong quá trình quay phim ngày hôm nay, dĩ nhiên cô ấy cũng bị dọa sợ.

Cô ấy bảo tôi chờ một lát rồi tìm người điều tra một chút. Một lúc sau, sắc mặt cô ấy thay đổi rõ rệt: “Lạc Lạc, đừng diễn nữa, ngày mai lập tức mua vé máy bay về nhà ngay đi.”

Tôi sửng sốt: “Hả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

“Tòa nhà phương Tây bị bỏ hoang đó là ngôi nhà ma nổi tiếng ở địa phương, rất nhiều điều không giải thích được đã xảy ra ở đó.”

Dương Vân càng nói càng tức giận: “Rốt cuộc là ai trong đoàn làm phim muốn thực hiện cảnh quay này? Đây chẳng phải đẩy mọi người vào hố lửa ư!”

Sau khi cô ấy nói lời này, đột nhiên tôi cảm giác cả căn phòng trở nên lạnh hơn.

Tôi vội vàng quấn chăn lại: “Nhưng tớ đã ký hợp đồng rồi, không đủ khả năng để bồi thường tiền vi phạm được, hơn nữa cơ hội lần này đối với tớ rất quý giá.”

“Vậy ngày mai cậu đi nói với đạo diễn đi, đề nghị ông ấy đổi nơi diễn.”

“Được, tớ hiểu rồi.”

Cứ trò chuyện như vậy, tôi cố gắng duy trì tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ say sưa.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi chợt nghe thấy có tiếng nói: “Khanh Khanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”

Giọng nói của người đó trầm thấp, giống như mang theo sự lưu luyến và tràn đầy sự cưng chiều.

Tôi rất muốn tỉnh dậy nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được, trong sương mù cũng không thấy rõ dáng vẻ người trước mặt.

Nhưng càng sốt ruột thì lại càng phí công, khó chịu đến nỗi nhăn mày.

Người đó cười khẽ: “Thật yếu ớt.”

Ngủ một giấc đến khi trời sáng. Mở mắt ra, tôi đột ngột ngồi dậy, chẳng biết video call đã tắt từ lúc nào nữa.

Quần áo hoàn chỉnh, ngoại trừ xúc cảm còn sót lại trên da thịt thì mọi thứ còn lại đều bình thường.

Tâm trạng cứ bồn chồn đến trường quay, ngay lập tức tôi kéo đạo diễn sang một bên và nói với ông ấy rằng tòa nhà này có vấn đề.

“Nơi này đúng là có ma quỷ, nó nổi tiếng ở khu vực này đấy!”

Đạo diễn nhếch mép cười một tiếng: “Điều tôi muốn chính là cảm giác chân thực cùng sự nổi tiếng ở nơi này, nếu không thì với bộ phim có kinh phí thấp như vậy thì lấy nơi nào để diễn?”

Tôi thấy ớn lạnh trong lòng.

Có cảm giác như mình đã bị mắc vào bên trong một cái lưới lớn vậy, không có cách nào thoát khỏi được.

3.

Tôi cứ đứng tại chỗ do dự mãi, không biết nên quay tiếp hay là trả tiền bồi thường rồi đi về.

Vốn dĩ đạo diễn đã đi nhưng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào tôi: "Tự dưng cô nói như vậy là đã gặp chuyện gì sao?”

Vẻ mặt của ông ấy có chút điên cuồng, đôi mắt như hai ngọn lửa bùng lên, rất là đáng sợ.

Không giống như sợ hãi, mà là giống như mong muốn được gặp cái gì đó vậy.

Tôi trốn tránh theo bản năng: “Không, không có gì, tôi chỉ là tò mò rồi lên mạng nghiên cứu một chút.”

Đạo diễn rõ ràng có chút thất vọng, qua loa an ủi tôi vài câu rồi sau đó đi chuẩn bị quay phim.

Trạng thái của tôi không tốt nên khi diễn cùng nam chính Lý Lỗi đều không đạt.

Đạo diễn cứ mắng đi mắng lại mãi, nói rồi lại nói nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác đành phải để cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút.

Tôi uống một ngụm nước, cố đè xuống những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu.

Lý Lỗi bước đến và hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.

Tôi cười khổ một tiếng: “Tôi sợ những điều anh nói lúc khởi quay sẽ thành sự thật.”

Tôi kể cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua và thái độ bất thường của đạo diễn.

“Tôi cũng đã ký tiền bồi thường thiệt hại lớn nếu vi phạm hợp đồng rồi.” Lý Lỗi nghe xong, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hơn. “Theo lý thuyết, với vở diễn thời lượng ngắn như này thì sẽ không phải ký khoản bồi thường thiệt hại cao như vậy, xem ra giống như nhất định muốn nhốt chúng ta ở đây.”

Tôi gật đầu lia lịa, cảm giác của anh ấy giống hệt cảm giác của tôi.

“Đúng vậy, thật sự không thích hợp, không phải tin đồn hay mê tín dị đoan gì cả.”

“Mặc kệ đi.” Lý Lỗi cuối cùng hạ quyết tâm, đột nhiên nhìn tôi: “Cho dù mất hết tất cả thì tôi cũng sẽ rời đi, cô có đi không?”

“Đi!”

Chúng tôi cùng nhau đến tìm đạo diễn để từ chối diễn tiếp.

Đạo diễn đang nói chuyện cùng nhà sản xuất, nghe được lý do của chúng tôi thì vẻ mặt ông ta tối sầm lại, biết là đang bị cảm xúc chi phối lý trí nên nói: “Mọi người rời đi như vậy thì tôi lấy đâu ra diễn viên đóng thế ngay lúc này chứ, nhiều người trong đoàn làm phim đều phải bị gián đoạn công việc hết.”

Chúng tôi cúi thấp đầu, không nói lời nào.

Đạo diễn thấy chúng tôi khó chơi liền chuyển đề tài: "Nếu trái hợp đồng, các người có biết phải bồi thường bao nhiêu không?”

Chúng tôi đồng thời gật đầu.

Đạo diễn quyết định xé rách mặt, nghiêm giọng nói: “Tôi không đồng ý, nếu các người dám rời đi, tôi lập tức phong sát các người.”

Ông ta không phải uy hiếp, ông thật sự có thể làm được.

Đạo diễn này tuy không có tác phẩm nào nổi tiếng, nhưng ông ta có một người chị ruột là đại lão có tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí.

Vì vậy, có nhiều người gọi đùa ông ta là ‘em trai cưng của chị’.

Nếu ông ta muốn chúng tôi không thể lăn lộn trong giới giải trí này thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng tôi và Lý Lỗi luôn cố chấp với nghề diễn này, mặc dù bạn bè xung quanh đều lần lượt đổi nghề làm người đưa hàng... thì chúng tôi vẫn luôn kiên trì.

Không thể không nói là đạo diễn thực sự hiểu rõ chúng tôi.

Rốt cuộc gây chuyện một trận vô ích, chúng tôi vẫn không thể nào rời khỏi đây.

Mà về sau, mỗi ngày tôi đều luôn hối hận lúc ấy sao lại không kiên trì tin theo trực giác của mình, dù không làm được diễn viên thì cũng phải rời khỏi đây.

4.

Đã không thể rời đi nên tôi chỉ đành điều chỉnh lại cảm xúc rồi tiếp tục quay phim.

Phân cảnh tiếp theo chính là nam chính biết được người yêu của mình bị người nhà bán đi, gả cho thiếu gia nhà giàu làm minh hôn, từ ngàn dặm xa xôi trở về để cứu nữ chính nhưng quá muộn rồi, nữ chính đã bị đóng đinh bên trong quan tài.

Thế là đợi lúc nửa đêm, nam chính lẻn vào linh đường muốn đem xác nữ chính mang đi.

Một lần nữa tôi lại mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm, nằm trong chiếc quan tài rắn đen đến tê cả da đầu.

Ngay khi quan tài đóng lại, tôi đột nhiên cảm giác âm thanh ở bên ngoài trở nên xa xôi, mơ hồ không thể nghe thấy.

Tuy cái gì cũng không nhìn được, nhưng tôi vẫn mở to hai mắt, toàn thân cảnh giác, cũng không biết là do quan tài quá chật hay là tối qua ngủ không ngon, không lâu sau, tôi thực sự chìm vào giấc ngủ.

Trong sương mù, ván quan tài trên đầu kêu cọt kẹt một tiếng, rồi bị người khác đẩy ra.

Một ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào.

Người đàn ông nhẹ nhàng bế tôi ra khỏi quan tài và ôm tôi vào lòng. Cái ôm này lạnh như băng, còn có chút sởn gai ốc, tôi tưởng rằng Lý Lỗi đang diễn, hẳn là anh ta lẻn vào linh đường bí mật mang ‘thi thể’ của tôi đi.

Nhưng cảm giác không thích hợp cho lắm.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh trở nên im ắng, như thể chỉ có tôi và người này tồn tại trên đời. Tôi chợt bừng tỉnh, đây là người đàn ông đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi đêm qua. Toàn thân tôi không có một chút sức lực nào, người tôi mềm nhũn dựa vào lòng người đàn ông, run rẩy vì sợ hãi.

Vừa nghĩ đến việc người ôm tôi là một con quỷ có khuôn mặt xanh lét cùng với răng nanh, tôi hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại.

Những hình ảnh thường gặp của những bộ phim ma quỷ nhanh chóng lướt qua đầu tôi.

Người đàn ông đó càng sát đến gần tôi hơn.

Hai tay ôm chặt eo tôi, bờ môi ghé vào bên tai của tôi, cười nhẹ một tiếng: “Em sợ anh ư?”

Hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn bên tai tôi.

Tôi rùng mình một cái.

Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, nói năng lung tung cả lên: “Tôi, tôi, tôi sẽ đốt tiền giấy cho anh, xe sang và biệt thự lớn nữa, toàn bộ đều đốt hết cho anh nhé! Đại ca à, van cầu anh mau thả tôi ra, tôi ở trên có người già, ở dưới có trẻ nhỏ, tôi… tôi còn chưa thể chết được đâu.”

“Trên có già.” Giọng của người đàn ông trầm đục, giọng điệu không rõ ràng lặp lại lời nói của tôi: “Dưới thì có… trẻ?”

Không biết tại sao. Tôi cảm giác anh ta đang tức giận.

Cười ngượng ngùng hai tiếng rồi vội vàng giải thích: “Haha, tôi đang nuôi một con mèo và một con chó đó, chúng đều là hai đứa con trai lớn của tôi.”

Người đàn ông sau lưng cười một tiếng, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy tôi, tôi rụt cổ lại.

Đột nhiên tôi có suy nghĩ không hợp hoàn cảnh cho lắm, quỷ cũng có hô hấp sao?

“Khanh Khanh.”

Giọng anh ta trầm và thấp, gọi tên tôi một cách vương vấn đầy tình cảm.

Tôi tên là Vân Khanh Lạc. Người thân và bạn bè đều gọi tôi là Lạc Lạc, trên đời chắc chỉ có con quỷ này mới gọi tôi là Khanh Khanh. Nhưng điều kỳ lạ chính là, tôi không hề cảm thấy lạ lẫm, tựa như cái tên này đã được anh ta gọi từ hàng nghìn năm trước.

Anh nhẹ nhàng giữ vai của tôi, muốn xoay người tôi lại để đối mặt với anh.

Tôi luống cuống rồi!

Tôi chống cự trong tuyệt vọng.

“Đừng đừng đừng, cầu xin anh, chúng ta có thể cho nhau chút cảm giác thần bí được không?”

“Anh đã nghĩ đến vô số tình huống mà chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng chưa từng nghĩ đến việc em sẽ sợ anh thế này.”

Giọng của anh ta nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp lại. Nhưng tôi cảm thấy đau xót trong lòng, cảm thấy mình là người gây ra tội ác tày trời.

Nhưng anh ta là quỷ, còn tôi là người, chúng tôi bèo nước gặp nhau, loại cảm giác này thật sự là không thể hiểu nổi.

Anh ta không dây dưa nữa, trước khi biến mất còn để lại cho tôi một câu: “Khanh Khanh, cẩn thận với tên đạo diễn đó.”

5.

Ngay lập tức, tất cả mọi âm thanh bên ngoài đều trở lại.

Ván quan tài bị đẩy ra, nhiều người hốt hoảng chạy tới gọi tên của tôi.

Lý Lỗi kéo tôi lên, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt của Lý Lỗi rất khó coi.

“Sau khi quay phim, tấm ván quan tài không đẩy đi được, bất kể dùng biện pháp nào nó cũng đều không nhúc nhích.”

“Cô đã bị nhốt trong quan tài một tiếng đồng hồ rồi, cô không biết sao?”

Tôi ngẩn người.

Chẳng lẽ quỷ chỉ mới nói vài câu, thì ở ngoài đã trôi qua một tiếng rồi ư?

Đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói của anh ta: “Khanh Khanh, cẩn thận tên đạo diễn đó.”

Tôi ngước nhìn đạo diễn đứng cách đó không xa.

Mọi người trên trường quay đều bàng hoàng, nhưng máy quay vẫn không dừng lại mà tiếp tục quay phim.

Trên mặt đạo diễn mang theo một nụ cười kỳ lạ. Lúc quay phim chắc chắn sẽ có những điều ngoài ý muốn. Chỉ là tình cờ chúng tôi quay một bộ phim kinh dị, nhưng những vấn đề này rồi sẽ bị che giấu, phóng đại, được phủ một lớp màn bí mật.

Các nhân viên công tác ở đây vừa bất an lại vừa phấn khích.

Bọn họ tụ lại với nhau xì xào bàn tán.

“Thật tốt quá, nếu phim chúng ta diễn thực sự có ma, thì bộ phim này có thể nổi tiếng rồi.”

“Cái gì mà có ma hay không có ma, đừng dọa tôi có được không?”

“Nếu như không phải là ma, vậy cậu giải thích cho tôi nghe xem tại sao lúc nãy ván quan tài không mở được?”

“Tôi nghe nói chiếc quan tài này không phải tổ đạo cụ chuẩn bị, mà là do đạo diễn bỏ ra giá tiền rất cao để vận chuyển nó đến đây đấy, nhưng không biết nguồn gốc của nó ở đâu thôi.”

“Nói đến đây thì mọi người không thấy cái đầu rắn trên quan tài nhìn rất hung ác ư?”

Tôi có chút kinh ngạc.

Tôi không thể nào ngờ rằng ngay cả quan tài rắn đen này cũng là do lão đạo diễn mang đến. Địa điểm là do đạo diễn quyết định mà đạo cụ cũng là do đạo diễn chuẩn bị.

……

Lúc này, cảm giác không yên trong lòng tôi ngày càng dâng cao.

Nhưng cũng chưa để tôi kịp định hình lại thì việc quay phim đã bắt đầu.

6.

Trước mắt thì việc quay phim diễn ra cũng rất suôn sẻ.

Dựa theo kịch bản thì nam chính lẻn vào linh đường, cạy nắp quan tài và bế lấy cô dâu đang nằm trong quan tài. Lúc chạy ra bên ngoài, nam chính vô tình trượt chân làm đổ cây nến trắng.

Lập tức một trận gió thổi tới, tất cả cánh cửa đột nhiên đóng lại, ngọn lửa nhanh chóng quét qua toàn bộ linh đường. Lúc này, tưởng rằng nam chính sẽ phải bỏ mạng tại đây thì một cơn mưa to ập xuống dập tắt ngọn lửa.

Nhưng khi chúng tôi đang quay cảnh ngọn lửa bốc cháy, một sự cố lại xảy ra. Thế lửa lan ra rất nhanh. Thiết bị tạo mưa nhân tạo của đoàn làm phim đột nhiên bị hỏng, không lâu sau, làn khói dày đặc bốc lên trong linh đường.

Cảm giác được chỗ không ổn, Lý Lỗi vội vàng đặt tôi xuống. Chúng tôi cùng nhau chạy về phía cửa, muốn tự cứu lấy bản thân. Nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài, chúng tôi đạp một lúc lâu cũng không mở được. Đến lúc này thì chúng tôi cũng đã hiểu ra, từ đầu đến cuối, vở kịch này chỉ là một âm mưu trắng trợn. Có người muốn mượn danh nghĩa quay phim để đốt chết chúng tôi tại nơi này.

Lý Lỗi tức điên người đá mạnh vào cột nhà.

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh, vội vàng nói với Lý Lỗi: “Mau đi tìm lối ra, nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ phải chết ở đây!”

Lý Lỗi hạ quyết tâm, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.

Không lâu sau liền nghe giọng của anh ta vang lên: “Mẹ kiếp!”

Tôi vội vàng chạy đến xem thử và cũng hết sức kinh hãi.

Phía sau linh đường là một căn phòng nhỏ chứa mấy chục con gà, heo còn sống. Miệng của chúng đều bị dán bằng băng keo dính. Do bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa và nhiệt độ cao nên chúng đều hoảng sợ, làm loạn trong lồng, có vài cái đầu lợn đã bê bết máu. Trên tường có vẽ một trận pháp màu đỏ tươi chói mắt, không biết là dùng máu hay là dùng sơn để vẽ.

Trong phòng toát ra một bầu không khí kỳ lạ và chẳng lành.

Đầu óc tôi đang rối bời, đột nhiên hiện lên một từ trong đầu - tế sống.

Tôi và Lý Lỗi, cùng mấy chục con gà heo này đều là vật hiến tế trên tế đài.

7.

Ngọn lửa hừng hực đã lan nhanh đến. Sức nóng, khói đặc, tuyệt vọng và sợ hãi. Mặc dù đã làm ướt quần áo, bịt miệng và mũi lại rồi cũng không tránh được việc hít phải khói, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ dần.

Trong lúc mơ màng, dường như tôi rơi vào một vòng tay quen thuộc. Chính là anh chàng ma quỷ đó. Anh dùng hai tay vuốt ve mặt của tôi, giọng nói gần kề, vội vàng hét: “Khanh Khanh em tỉnh dậy đi, không được ngủ!”

Tôi cố gắng mở mắt và thấy được một cảnh tượng kỳ diệu. Những ngọn lửa đang cháy hừng hực giống như đang sợ một thứ gì đó, tạo thành một vòng tròn có bán kính khoảng hai mét xung quanh tôi, không dám tiến lại gần.

Lý Lỗi ngất đi bên cạnh tôi, tình cờ cũng ở trong vòng bảo vệ này.

Mạng nhỏ của tôi lại được cứu về một lần nữa rồi!

Trong lòng tôi vui mừng quá đỗi, trong lúc nhất thời quên mất có quỷ ở sau lưng, kích động quay đầu lại. Ngay lập tức tôi sững sờ. Khuôn mặt này sao lại chấn động lòng người đến như vậy.

Cực kỳ tinh xảo tao nhã, ở đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, lạnh lùng lại mang nét mị hoặc.

Những đặc điểm này khi kết hợp với nhau thì vừa vặn, nhiều hơn một chút thì quá nồng đậm, mà ít hơn một chút thì quá nhạt nhẽo.

Thân là một người si mê nhan sắc, tất cả những nỗi sợ hãi mà anh ta mang đến cho tôi lập tức biến mất sạch sẽ. Anh ta thấy tôi còn ngơ ngác liền xoa nhẹ mặt tôi, nhỏ giọng gọi tôi: “Khanh Khanh?”

“A?” Tôi chợt bừng tỉnh, chỉ chỉ vào trận pháp trên tường: “Anh biết chuyện gì đang xảy ra ư?”

“Tế sống hiến xác.” Sắc mặt anh ta trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Bàng môn tà đạo.”

Quả nhiên tôi đoán không sai, tức giận hét lên: “Chết tiệt! Chắc chắn là lão đạo diễn đang giở trò! Thằng điên đó!”

Anh ta nhìn tôi khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng của anh ta trở nên dịu dàng như nước.

Sau đó anh ta ôm eo của tôi, đỡ tôi từ dưới đất lên: “Nơi này không thích hợp ở lâu, anh đưa mọi người ra ngoài trước.” Vừa nói thì anh ta búng ngón tay về phía Lý Lỗi.

Lý Lỗi đang nhắm mặt lại ‘vù’ một cái đứng thẳng dậy, tư thế cứng ngắc đi theo sau lưng tôi.

Tôi thì bị tên ma quỷ này nửa ôm nửa dìu đi ra ngoài, đi đến đâu thì ngọn lửa rút xuống như thủy triều. Cảnh tượng này quả thật lật đổ thế giới quan của tôi.

Nhìn thấy dáng vẻ như chưa trải qua việc đời này của tôi, anh ta lại cười, giọng nói lộ ra vẻ cưng chiều rồi hỏi tôi: “Thích không?”

Không đợi tôi trả lời thì anh ta lại lẩm bẩm nói: “Sau này làm lại cho em xem.”

Tôi: …

Rất nhanh đã bước tới cửa.

Cánh cửa đóng chặt lúc trước thế mà giờ chỉ cần đẩy một cái nhẹ nhàng đã mở ra.

Trở về từ cõi chết, thấy được ánh sáng mặt trời.

[Còn tiếp...]

Truyện ma có thật [ Ông Chồng Diêm Vương Tìm Đến Cửa P1 ]

Truyện ma có thật [ Ông Chồng Diêm Vương Tìm Đến Cửa P1 ]

 Ông Chồng Diêm Vương Tìm Đến Cửa P1

Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ không tên tuổi gì.

Có lần tôi nhận lời mời đóng một bộ phim kinh dị, mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, bị trói trong quan tài đen và kết hôn với một người giấy.

Ban đêm đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm giác được có một luồng khí lạnh mơ hồ lướt qua tai, giọng của người đó hơi khàn: “Khanh Khanh, rốt cuộc anh cũng đã tìm thấy em rồi.”

1.

Tôi là một diễn viên nhỏ tuyến 18.

Nghề diễn viên vốn khắc nghiệt, đã nửa năm nay tôi không nhận được một bộ phim nào, hàng ngày tôi đều ở nhà giúp mẹ bán hàng tại địa phương.

Ngày đó, vừa mới rảnh tay thì tôi nhận được điện thoại của một vị đạo diễn đã từng hợp tác, hỏi tôi có muốn nhận đóng phim kinh dị ngắn hay không, nhưng thù lao thì không được cao cho lắm.

Tôi mừng rỡ muốn hóa rồ và đồng ý ngay lập tức.

Không lâu sau, đạo diễn gửi kịch bản qua wechat cho tôi, lúc này tôi mới biết được mình đóng vai một tân nương bị ép phải kết hôn với ma.

Do thời lượng phim ngắn nên rất nhanh đã đến ngày chạy kịch. Đạo diễn bấm máy quay ngay lập tức, không có nghi thức khai máy cũng không có lì xì gì cả.

Nam chính không hài lòng, thậm chí còn nói đùa với tôi: “Quay phim kinh dị luôn chú ý đến quy tắc, đạo diễn của chúng ta không có chút kính sợ nào, không sợ quỷ thần tìm đến nhà sao?”

Tôi thận trọng lắc đầu, không biết đạo diễn có sợ hay không nhưng dù gì thì tôi cũng sợ nha.

Địa điểm quay phim là trong một tòa nhà phương Tây bị bỏ hoang, tối tăm u ám, không bật đèn cũng tràn ngập không khí của phim kinh dị.

Rất nhanh liền đến phân cảnh kết hôn, đây là cảnh quay chính nên bối cảnh rất tỉ mỉ, xung quanh treo đầy lụa đỏ, nhưng nến long phụng lại là màu trắng.

Ở giữa phòng có một cỗ quan tài tối đen, trên quan tài điêu khắc một con rắn lớn màu đen, thân thể uốn lượn quanh co đến đầu quan tài thì đầu rắn dựng đứng lên, hai con ngươi lạnh lẽo đầy chết chóc.

Tôi vô tình nhìn thoáng qua đã cảm thấy ớn lạnh khắp người, như thể tôi thật sự bị một con mãng xà khổng lồ nhìn chằm chằm vậy.

Cũng không biết tổ đạo cụ tìm được ở đâu, thật sự là dốc hết vốn liếng đấy.

Theo tiếng ‘action’ âm vang của đạo diễn, trong một khắc này, tôi giống như biến thành tân nương thật sự trong bộ phim.

Hai người hầu một trái một phải, kẹp thật chặt vào hai tay của tôi giống như kìm sắt.

Hỉ bà nhấn đầu của tôi hành lễ, có người hô to với giọng kéo dài.

Nhất bái thiên địa…

Nhị bái cao đường…

Phu thê giao bái, đưa vào động phòng…

Kết thúc buổi lễ.

Tôi bị trói lại và niêm phong trong chiếc quan tài rắn đen quỷ dị đó. Ván quan tài từ từ khép lại, che khuất đi tia sáng cuối cùng, bóng tối trước mắt tôi dày đặc như mực.

Rốt cuộc tôi không chịu nổi nữa, khóc thảm thiết trong chiếc quan tài nhỏ bé và đầy ngột ngạt.

Ngay lập tức, bên tai tôi dường như có một tiếng thở dài yếu ớt, như có như không.

Tiếng thở dài này trực tiếp kéo tôi từ trạng thái đang diễn về lại hiện thực.

Tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Bên ngoài quan tài cuối cùng cũng vang lên tiếng hô ‘Cắt’ của đạo diễn.

Các nhân viên công tác vội vàng chạy lại mở nắp và đỡ tôi ra khỏi quan tài.

Đạo diễn cười khen ngợi tôi: “Diễn không tệ đấy, xem ra là đã tìm hiểu kỹ về trạng thái của nhân vật nhỉ!”

Sắc mặt tôi trắng bệch, miễn cưỡng nở nụ cười, cứ do dự mãi nhưng tôi vẫn không nói cho ông ấy biết về việc xảy ra vừa rồi bên trong quan tài.

2.

Khi trở lại khách sạn, tôi mở hết đèn và tivi lên rồi mới mang quần áo đi giặt.

Sau khi giặt sạch xong, trong lòng tôi vẫn còn thấy hơi sợ hãi.

Rõ ràng đã rất buồn ngủ nhưng tôi vẫn không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại cũng sẽ nghĩ đến chiếc quan tài tối đen bị bịt kín đó, con rắn đen sống động như thật và tiếng thở dài như có như không.

Tôi cũng không thân thiết với các nữ diễn viên trong đoàn phim này, vì vậy chỉ có thể gọi video qua Wechat cho bạn thân của tôi là Dương Vân, kể lại cho cô ấy nghe những gì xảy ra trong quá trình quay phim ngày hôm nay, dĩ nhiên cô ấy cũng bị dọa sợ.

Cô ấy bảo tôi chờ một lát rồi tìm người điều tra một chút. Một lúc sau, sắc mặt cô ấy thay đổi rõ rệt: “Lạc Lạc, đừng diễn nữa, ngày mai lập tức mua vé máy bay về nhà ngay đi.”

Tôi sửng sốt: “Hả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

“Tòa nhà phương Tây bị bỏ hoang đó là ngôi nhà ma nổi tiếng ở địa phương, rất nhiều điều không giải thích được đã xảy ra ở đó.”

Dương Vân càng nói càng tức giận: “Rốt cuộc là ai trong đoàn làm phim muốn thực hiện cảnh quay này? Đây chẳng phải đẩy mọi người vào hố lửa ư!”

Sau khi cô ấy nói lời này, đột nhiên tôi cảm giác cả căn phòng trở nên lạnh hơn.

Tôi vội vàng quấn chăn lại: “Nhưng tớ đã ký hợp đồng rồi, không đủ khả năng để bồi thường tiền vi phạm được, hơn nữa cơ hội lần này đối với tớ rất quý giá.”

“Vậy ngày mai cậu đi nói với đạo diễn đi, đề nghị ông ấy đổi nơi diễn.”

“Được, tớ hiểu rồi.”

Cứ trò chuyện như vậy, tôi cố gắng duy trì tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ say sưa.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi chợt nghe thấy có tiếng nói: “Khanh Khanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”

Giọng nói của người đó trầm thấp, giống như mang theo sự lưu luyến và tràn đầy sự cưng chiều.

Tôi rất muốn tỉnh dậy nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được, trong sương mù cũng không thấy rõ dáng vẻ người trước mặt.

Nhưng càng sốt ruột thì lại càng phí công, khó chịu đến nỗi nhăn mày.

Người đó cười khẽ: “Thật yếu ớt.”

Ngủ một giấc đến khi trời sáng. Mở mắt ra, tôi đột ngột ngồi dậy, chẳng biết video call đã tắt từ lúc nào nữa.

Quần áo hoàn chỉnh, ngoại trừ xúc cảm còn sót lại trên da thịt thì mọi thứ còn lại đều bình thường.

Tâm trạng cứ bồn chồn đến trường quay, ngay lập tức tôi kéo đạo diễn sang một bên và nói với ông ấy rằng tòa nhà này có vấn đề.

“Nơi này đúng là có ma quỷ, nó nổi tiếng ở khu vực này đấy!”

Đạo diễn nhếch mép cười một tiếng: “Điều tôi muốn chính là cảm giác chân thực cùng sự nổi tiếng ở nơi này, nếu không thì với bộ phim có kinh phí thấp như vậy thì lấy nơi nào để diễn?”

Tôi thấy ớn lạnh trong lòng.

Có cảm giác như mình đã bị mắc vào bên trong một cái lưới lớn vậy, không có cách nào thoát khỏi được.

3.

Tôi cứ đứng tại chỗ do dự mãi, không biết nên quay tiếp hay là trả tiền bồi thường rồi đi về.

Vốn dĩ đạo diễn đã đi nhưng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào tôi: "Tự dưng cô nói như vậy là đã gặp chuyện gì sao?”

Vẻ mặt của ông ấy có chút điên cuồng, đôi mắt như hai ngọn lửa bùng lên, rất là đáng sợ.

Không giống như sợ hãi, mà là giống như mong muốn được gặp cái gì đó vậy.

Tôi trốn tránh theo bản năng: “Không, không có gì, tôi chỉ là tò mò rồi lên mạng nghiên cứu một chút.”

Đạo diễn rõ ràng có chút thất vọng, qua loa an ủi tôi vài câu rồi sau đó đi chuẩn bị quay phim.

Trạng thái của tôi không tốt nên khi diễn cùng nam chính Lý Lỗi đều không đạt.

Đạo diễn cứ mắng đi mắng lại mãi, nói rồi lại nói nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác đành phải để cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút.

Tôi uống một ngụm nước, cố đè xuống những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu.

Lý Lỗi bước đến và hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.

Tôi cười khổ một tiếng: “Tôi sợ những điều anh nói lúc khởi quay sẽ thành sự thật.”

Tôi kể cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua và thái độ bất thường của đạo diễn.

“Tôi cũng đã ký tiền bồi thường thiệt hại lớn nếu vi phạm hợp đồng rồi.” Lý Lỗi nghe xong, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hơn. “Theo lý thuyết, với vở diễn thời lượng ngắn như này thì sẽ không phải ký khoản bồi thường thiệt hại cao như vậy, xem ra giống như nhất định muốn nhốt chúng ta ở đây.”

Tôi gật đầu lia lịa, cảm giác của anh ấy giống hệt cảm giác của tôi.

“Đúng vậy, thật sự không thích hợp, không phải tin đồn hay mê tín dị đoan gì cả.”

“Mặc kệ đi.” Lý Lỗi cuối cùng hạ quyết tâm, đột nhiên nhìn tôi: “Cho dù mất hết tất cả thì tôi cũng sẽ rời đi, cô có đi không?”

“Đi!”

Chúng tôi cùng nhau đến tìm đạo diễn để từ chối diễn tiếp.

Đạo diễn đang nói chuyện cùng nhà sản xuất, nghe được lý do của chúng tôi thì vẻ mặt ông ta tối sầm lại, biết là đang bị cảm xúc chi phối lý trí nên nói: “Mọi người rời đi như vậy thì tôi lấy đâu ra diễn viên đóng thế ngay lúc này chứ, nhiều người trong đoàn làm phim đều phải bị gián đoạn công việc hết.”

Chúng tôi cúi thấp đầu, không nói lời nào.

Đạo diễn thấy chúng tôi khó chơi liền chuyển đề tài: "Nếu trái hợp đồng, các người có biết phải bồi thường bao nhiêu không?”

Chúng tôi đồng thời gật đầu.

Đạo diễn quyết định xé rách mặt, nghiêm giọng nói: “Tôi không đồng ý, nếu các người dám rời đi, tôi lập tức phong sát các người.”

Ông ta không phải uy hiếp, ông thật sự có thể làm được.

Đạo diễn này tuy không có tác phẩm nào nổi tiếng, nhưng ông ta có một người chị ruột là đại lão có tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí.

Vì vậy, có nhiều người gọi đùa ông ta là ‘em trai cưng của chị’.

Nếu ông ta muốn chúng tôi không thể lăn lộn trong giới giải trí này thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng tôi và Lý Lỗi luôn cố chấp với nghề diễn này, mặc dù bạn bè xung quanh đều lần lượt đổi nghề làm người đưa hàng... thì chúng tôi vẫn luôn kiên trì.

Không thể không nói là đạo diễn thực sự hiểu rõ chúng tôi.

Rốt cuộc gây chuyện một trận vô ích, chúng tôi vẫn không thể nào rời khỏi đây.

Mà về sau, mỗi ngày tôi đều luôn hối hận lúc ấy sao lại không kiên trì tin theo trực giác của mình, dù không làm được diễn viên thì cũng phải rời khỏi đây.

4.

Đã không thể rời đi nên tôi chỉ đành điều chỉnh lại cảm xúc rồi tiếp tục quay phim.

Phân cảnh tiếp theo chính là nam chính biết được người yêu của mình bị người nhà bán đi, gả cho thiếu gia nhà giàu làm minh hôn, từ ngàn dặm xa xôi trở về để cứu nữ chính nhưng quá muộn rồi, nữ chính đã bị đóng đinh bên trong quan tài.

Thế là đợi lúc nửa đêm, nam chính lẻn vào linh đường muốn đem xác nữ chính mang đi.

Một lần nữa tôi lại mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm, nằm trong chiếc quan tài rắn đen đến tê cả da đầu.

Ngay khi quan tài đóng lại, tôi đột nhiên cảm giác âm thanh ở bên ngoài trở nên xa xôi, mơ hồ không thể nghe thấy.

Tuy cái gì cũng không nhìn được, nhưng tôi vẫn mở to hai mắt, toàn thân cảnh giác, cũng không biết là do quan tài quá chật hay là tối qua ngủ không ngon, không lâu sau, tôi thực sự chìm vào giấc ngủ.

Trong sương mù, ván quan tài trên đầu kêu cọt kẹt một tiếng, rồi bị người khác đẩy ra.

Một ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào.

Người đàn ông nhẹ nhàng bế tôi ra khỏi quan tài và ôm tôi vào lòng. Cái ôm này lạnh như băng, còn có chút sởn gai ốc, tôi tưởng rằng Lý Lỗi đang diễn, hẳn là anh ta lẻn vào linh đường bí mật mang ‘thi thể’ của tôi đi.

Nhưng cảm giác không thích hợp cho lắm.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh trở nên im ắng, như thể chỉ có tôi và người này tồn tại trên đời. Tôi chợt bừng tỉnh, đây là người đàn ông đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi đêm qua. Toàn thân tôi không có một chút sức lực nào, người tôi mềm nhũn dựa vào lòng người đàn ông, run rẩy vì sợ hãi.

Vừa nghĩ đến việc người ôm tôi là một con quỷ có khuôn mặt xanh lét cùng với răng nanh, tôi hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại.

Những hình ảnh thường gặp của những bộ phim ma quỷ nhanh chóng lướt qua đầu tôi.

Người đàn ông đó càng sát đến gần tôi hơn.

Hai tay ôm chặt eo tôi, bờ môi ghé vào bên tai của tôi, cười nhẹ một tiếng: “Em sợ anh ư?”

Hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn bên tai tôi.

Tôi rùng mình một cái.

Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, nói năng lung tung cả lên: “Tôi, tôi, tôi sẽ đốt tiền giấy cho anh, xe sang và biệt thự lớn nữa, toàn bộ đều đốt hết cho anh nhé! Đại ca à, van cầu anh mau thả tôi ra, tôi ở trên có người già, ở dưới có trẻ nhỏ, tôi… tôi còn chưa thể chết được đâu.”

“Trên có già.” Giọng của người đàn ông trầm đục, giọng điệu không rõ ràng lặp lại lời nói của tôi: “Dưới thì có… trẻ?”

Không biết tại sao. Tôi cảm giác anh ta đang tức giận.

Cười ngượng ngùng hai tiếng rồi vội vàng giải thích: “Haha, tôi đang nuôi một con mèo và một con chó đó, chúng đều là hai đứa con trai lớn của tôi.”

Người đàn ông sau lưng cười một tiếng, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy tôi, tôi rụt cổ lại.

Đột nhiên tôi có suy nghĩ không hợp hoàn cảnh cho lắm, quỷ cũng có hô hấp sao?

“Khanh Khanh.”

Giọng anh ta trầm và thấp, gọi tên tôi một cách vương vấn đầy tình cảm.

Tôi tên là Vân Khanh Lạc. Người thân và bạn bè đều gọi tôi là Lạc Lạc, trên đời chắc chỉ có con quỷ này mới gọi tôi là Khanh Khanh. Nhưng điều kỳ lạ chính là, tôi không hề cảm thấy lạ lẫm, tựa như cái tên này đã được anh ta gọi từ hàng nghìn năm trước.

Anh nhẹ nhàng giữ vai của tôi, muốn xoay người tôi lại để đối mặt với anh.

Tôi luống cuống rồi!

Tôi chống cự trong tuyệt vọng.

“Đừng đừng đừng, cầu xin anh, chúng ta có thể cho nhau chút cảm giác thần bí được không?”

“Anh đã nghĩ đến vô số tình huống mà chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng chưa từng nghĩ đến việc em sẽ sợ anh thế này.”

Giọng của anh ta nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp lại. Nhưng tôi cảm thấy đau xót trong lòng, cảm thấy mình là người gây ra tội ác tày trời.

Nhưng anh ta là quỷ, còn tôi là người, chúng tôi bèo nước gặp nhau, loại cảm giác này thật sự là không thể hiểu nổi.

Anh ta không dây dưa nữa, trước khi biến mất còn để lại cho tôi một câu: “Khanh Khanh, cẩn thận với tên đạo diễn đó.”

5.

Ngay lập tức, tất cả mọi âm thanh bên ngoài đều trở lại.

Ván quan tài bị đẩy ra, nhiều người hốt hoảng chạy tới gọi tên của tôi.

Lý Lỗi kéo tôi lên, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt của Lý Lỗi rất khó coi.

“Sau khi quay phim, tấm ván quan tài không đẩy đi được, bất kể dùng biện pháp nào nó cũng đều không nhúc nhích.”

“Cô đã bị nhốt trong quan tài một tiếng đồng hồ rồi, cô không biết sao?”

Tôi ngẩn người.

Chẳng lẽ quỷ chỉ mới nói vài câu, thì ở ngoài đã trôi qua một tiếng rồi ư?

Đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói của anh ta: “Khanh Khanh, cẩn thận tên đạo diễn đó.”

Tôi ngước nhìn đạo diễn đứng cách đó không xa.

Mọi người trên trường quay đều bàng hoàng, nhưng máy quay vẫn không dừng lại mà tiếp tục quay phim.

Trên mặt đạo diễn mang theo một nụ cười kỳ lạ. Lúc quay phim chắc chắn sẽ có những điều ngoài ý muốn. Chỉ là tình cờ chúng tôi quay một bộ phim kinh dị, nhưng những vấn đề này rồi sẽ bị che giấu, phóng đại, được phủ một lớp màn bí mật.

Các nhân viên công tác ở đây vừa bất an lại vừa phấn khích.

Bọn họ tụ lại với nhau xì xào bàn tán.

“Thật tốt quá, nếu phim chúng ta diễn thực sự có ma, thì bộ phim này có thể nổi tiếng rồi.”

“Cái gì mà có ma hay không có ma, đừng dọa tôi có được không?”

“Nếu như không phải là ma, vậy cậu giải thích cho tôi nghe xem tại sao lúc nãy ván quan tài không mở được?”

“Tôi nghe nói chiếc quan tài này không phải tổ đạo cụ chuẩn bị, mà là do đạo diễn bỏ ra giá tiền rất cao để vận chuyển nó đến đây đấy, nhưng không biết nguồn gốc của nó ở đâu thôi.”

“Nói đến đây thì mọi người không thấy cái đầu rắn trên quan tài nhìn rất hung ác ư?”

Tôi có chút kinh ngạc.

Tôi không thể nào ngờ rằng ngay cả quan tài rắn đen này cũng là do lão đạo diễn mang đến. Địa điểm là do đạo diễn quyết định mà đạo cụ cũng là do đạo diễn chuẩn bị.

……

Lúc này, cảm giác không yên trong lòng tôi ngày càng dâng cao.

Nhưng cũng chưa để tôi kịp định hình lại thì việc quay phim đã bắt đầu.

6.

Trước mắt thì việc quay phim diễn ra cũng rất suôn sẻ.

Dựa theo kịch bản thì nam chính lẻn vào linh đường, cạy nắp quan tài và bế lấy cô dâu đang nằm trong quan tài. Lúc chạy ra bên ngoài, nam chính vô tình trượt chân làm đổ cây nến trắng.

Lập tức một trận gió thổi tới, tất cả cánh cửa đột nhiên đóng lại, ngọn lửa nhanh chóng quét qua toàn bộ linh đường. Lúc này, tưởng rằng nam chính sẽ phải bỏ mạng tại đây thì một cơn mưa to ập xuống dập tắt ngọn lửa.

Nhưng khi chúng tôi đang quay cảnh ngọn lửa bốc cháy, một sự cố lại xảy ra. Thế lửa lan ra rất nhanh. Thiết bị tạo mưa nhân tạo của đoàn làm phim đột nhiên bị hỏng, không lâu sau, làn khói dày đặc bốc lên trong linh đường.

Cảm giác được chỗ không ổn, Lý Lỗi vội vàng đặt tôi xuống. Chúng tôi cùng nhau chạy về phía cửa, muốn tự cứu lấy bản thân. Nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài, chúng tôi đạp một lúc lâu cũng không mở được. Đến lúc này thì chúng tôi cũng đã hiểu ra, từ đầu đến cuối, vở kịch này chỉ là một âm mưu trắng trợn. Có người muốn mượn danh nghĩa quay phim để đốt chết chúng tôi tại nơi này.

Lý Lỗi tức điên người đá mạnh vào cột nhà.

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh, vội vàng nói với Lý Lỗi: “Mau đi tìm lối ra, nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ phải chết ở đây!”

Lý Lỗi hạ quyết tâm, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.

Không lâu sau liền nghe giọng của anh ta vang lên: “Mẹ kiếp!”

Tôi vội vàng chạy đến xem thử và cũng hết sức kinh hãi.

Phía sau linh đường là một căn phòng nhỏ chứa mấy chục con gà, heo còn sống. Miệng của chúng đều bị dán bằng băng keo dính. Do bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa và nhiệt độ cao nên chúng đều hoảng sợ, làm loạn trong lồng, có vài cái đầu lợn đã bê bết máu. Trên tường có vẽ một trận pháp màu đỏ tươi chói mắt, không biết là dùng máu hay là dùng sơn để vẽ.

Trong phòng toát ra một bầu không khí kỳ lạ và chẳng lành.

Đầu óc tôi đang rối bời, đột nhiên hiện lên một từ trong đầu - tế sống.

Tôi và Lý Lỗi, cùng mấy chục con gà heo này đều là vật hiến tế trên tế đài.

7.

Ngọn lửa hừng hực đã lan nhanh đến. Sức nóng, khói đặc, tuyệt vọng và sợ hãi. Mặc dù đã làm ướt quần áo, bịt miệng và mũi lại rồi cũng không tránh được việc hít phải khói, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ dần.

Trong lúc mơ màng, dường như tôi rơi vào một vòng tay quen thuộc. Chính là anh chàng ma quỷ đó. Anh dùng hai tay vuốt ve mặt của tôi, giọng nói gần kề, vội vàng hét: “Khanh Khanh em tỉnh dậy đi, không được ngủ!”

Tôi cố gắng mở mắt và thấy được một cảnh tượng kỳ diệu. Những ngọn lửa đang cháy hừng hực giống như đang sợ một thứ gì đó, tạo thành một vòng tròn có bán kính khoảng hai mét xung quanh tôi, không dám tiến lại gần.

Lý Lỗi ngất đi bên cạnh tôi, tình cờ cũng ở trong vòng bảo vệ này.

Mạng nhỏ của tôi lại được cứu về một lần nữa rồi!

Trong lòng tôi vui mừng quá đỗi, trong lúc nhất thời quên mất có quỷ ở sau lưng, kích động quay đầu lại. Ngay lập tức tôi sững sờ. Khuôn mặt này sao lại chấn động lòng người đến như vậy.

Cực kỳ tinh xảo tao nhã, ở đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, lạnh lùng lại mang nét mị hoặc.

Những đặc điểm này khi kết hợp với nhau thì vừa vặn, nhiều hơn một chút thì quá nồng đậm, mà ít hơn một chút thì quá nhạt nhẽo.

Thân là một người si mê nhan sắc, tất cả những nỗi sợ hãi mà anh ta mang đến cho tôi lập tức biến mất sạch sẽ. Anh ta thấy tôi còn ngơ ngác liền xoa nhẹ mặt tôi, nhỏ giọng gọi tôi: “Khanh Khanh?”

“A?” Tôi chợt bừng tỉnh, chỉ chỉ vào trận pháp trên tường: “Anh biết chuyện gì đang xảy ra ư?”

“Tế sống hiến xác.” Sắc mặt anh ta trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Bàng môn tà đạo.”

Quả nhiên tôi đoán không sai, tức giận hét lên: “Chết tiệt! Chắc chắn là lão đạo diễn đang giở trò! Thằng điên đó!”

Anh ta nhìn tôi khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng của anh ta trở nên dịu dàng như nước.

Sau đó anh ta ôm eo của tôi, đỡ tôi từ dưới đất lên: “Nơi này không thích hợp ở lâu, anh đưa mọi người ra ngoài trước.” Vừa nói thì anh ta búng ngón tay về phía Lý Lỗi.

Lý Lỗi đang nhắm mặt lại ‘vù’ một cái đứng thẳng dậy, tư thế cứng ngắc đi theo sau lưng tôi.

Tôi thì bị tên ma quỷ này nửa ôm nửa dìu đi ra ngoài, đi đến đâu thì ngọn lửa rút xuống như thủy triều. Cảnh tượng này quả thật lật đổ thế giới quan của tôi.

Nhìn thấy dáng vẻ như chưa trải qua việc đời này của tôi, anh ta lại cười, giọng nói lộ ra vẻ cưng chiều rồi hỏi tôi: “Thích không?”

Không đợi tôi trả lời thì anh ta lại lẩm bẩm nói: “Sau này làm lại cho em xem.”

Tôi: …

Rất nhanh đã bước tới cửa.

Cánh cửa đóng chặt lúc trước thế mà giờ chỉ cần đẩy một cái nhẹ nhàng đã mở ra.

Trở về từ cõi chết, thấy được ánh sáng mặt trời.

[Còn tiếp...]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi