Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

??Truyện ma có thật [ Nhật Ký Chết Chương 5-6 ]??

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

chương 5

Tôi không thể ở đây 1 phút giây nào nữa. Chụp lấy điện thoại, tôi gọi ngay cho con Hân để xin qua ngủ nhờ nhà nó tối nay. Tiện thể gọi luôn cho anh Huy để ảnh chở tôi đi.
Con Hân nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cũng đúng, mình còn không nhận ra được mình mà!
Ngày 23 tháng 5…
Cả đêm ở nhà con Hân vậy mà tôi lại ngủ được. Cho dù cũng chỉ vài tiếng là đến giờ đi học rồi. Lâu rồi tôi mới có được cảm giác yên tâm này.
1 phần vì nhà con Hân theo đạo Phật. Tối nào bà nội nó cũng bật nhạc kinh từ chiếc máy phát nhỏ xíu nơi bàn thờ. Tôi phải mua 1 cái về để trong phòng mới được!
Không gọi cho anh Huy được. Con Hân thì vẫn còn nướng trên giường. Tôi đành gọi 1 chiếc xe Grab khác chứ không muốn nhờ vả nó nữa, mặc dù nó có nói là muốn đi đâu thì kêu nó chở. Phiền nó cả đêm hôm qua rồi còn gì.
Dượng vẫn chưa tỉnh. Tôi quyết định ở lại phụ mẹ chăm dượng để bà có thể ngủ 1 chút. Hôm nay là ngày nghỉ mà…
“Là hắn!”
Tôi giật mình khi hắn lù lù xuất hiện ngay khi tôi vừa đặt chân đến trước cửa nhà. Hắn nhìn tôi chăm chăm, gương mặt nhăn nhó, chắt lưỡi liên tục như tiếc nuối 1 điều gì đó.
– Muộn quá rồi!
Hắn nói cái gì vậy?
Ngày 24 tháng 5…
12h đêm. Tiếng nhạc kinh phát ra từ chiếc máy cứ vang lên đều đều bên tai tôi.
12h đêm. Tôi vẫn chưa ngủ được. Những gì người đàn ông kia nói luôn ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không ngờ anh ta là 1 thầy pháp vừa đến trọ ở gần đây được vài tháng. Vô tình nhìn thấy tôi, biết tôi đang bị người khác hại nên đã muốn cảnh báo.
Tôi có nên tin anh ta không? 1 người xa lạ mà tôi chỉ gặp có vài lần. Đã có rất nhiều vụ lừa đảo như thế này nhan nhản trên báo đài rồi. Nhưng với tình trạng mà tôi gặp phải suốt 2 tháng qua thì…có lẽ anh ta nói đúng.
Vấn đề ở đây là đã quá trễ. Anh ta không thể giúp tôi nữa. Anh ta biết kẻ đã thuê người để hại tôi, nhưng không thể nói. Vì như vậy anh ta sẽ bị quật hay là bị hành gì đó tôi cũng không biết nữa!
Anh ta còn kêu tôi nên đi tìm 1 thầy khác cao tay ấn hơn thì họa may có thể giữ được tính mạng. Còn bây giờ thì anh ta chỉ có thể giúp tôi cầm chừng, bớt đi sự hành hạ của “nó” mà thôi.
Tôi đã đắc tội với ai chứ? Sao lại là tôi?
Ước gì…nước mắt có thể giải quyết vấn đề…
Ngày 25 tháng 5…
Dượng xuất viện được 1 ngày rồi…nhưng vẫn lúc tỉnh lúc mê. Khi tỉnh thì mắt cứ nhìn lên trần nhà, không thể nói chuyện bình thường được mà cứ nghiến răng kèn kẹt. 1 con mắt của dượng lệch hẳn sang 1 bên.
Mới có vài ngày mà tóc ông bạc đi nhiều. Người rút lại, tiều tụy thấy rõ.
Bác sĩ nói dượng bị đột quỵ. Cũng may là đưa đi kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Phải cần thời gian để dượng hồi phục dần dần.
Sao mọi chuyện xui xẻo lại đổ ập xuống nhà con như vậy nè trời?
Ngày 27 tháng 5…
Hôm nay là ngày thi cuối cùng. May mắn là tôi vẫn đủ tỉnh táo để vượt qua nó 1 cách tốt nhất có thể.
– Con ở nhà coi chừng dượng nghen!
Tối rồi mà mẹ còn đi sao. Tôi chỉ thở dài và gật đầu. Mẹ vẫn chứng nào tật nấy. Tôi gục đầu, khóc bên cạnh dượng. Tôi giúp mẹ giấu dượng chuyện bà cờ bạc, hay là…tôi đang hại bà đây?
Đột nhiên dượng mở mắt, miệng ú ớ không thành tiếng. Tay ông run run chỉ về phía tủ quần áo sau lưng tôi.
“Có gì lạ đâu nhỉ?”
Tôi mở tủ ra kiểm tra. Trong tủ ngoài quần áo thì chỉ có cuốn album hình của gia đình. Nghĩ là dượng muốn xem nó, tôi lấy ra rồi cùng ngồi xem với ông.
“Mấy tấm này mình chưa xem thì phải?”
1 vài tấm hình trắng đen, có vẻ đã rất cũ rồi. Dượng hồi đó nhìn đẹp trai, lãng tử ghê. Có 1 tấm ông chụp chung với 1 cô gái. Trông cô ta rất giống mẹ…
Ngày 28 tháng 5….
Tin dượng bị đột quỵ đã được mẹ thông báo cho họ hàng. Bà con bên mẹ, bên dượng đến để thăm rất đông suốt 3 ngày nay. Nhưng hôm nay lại có 1 người khiến tôi bất ngờ hơn cả. Cha ruột tôi. Ông có việc trên này nên sẵn tiện ghé thăm nhà.
Ông chỉ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng khi tôi chào ông. Rất lâu rồi, không biết từ lúc nào mà 2 cha con lại trở nên xa cách như vậy dù tôi vẫn luôn kính trọng ông từ tận sâu trong lòng.
Tôi thấy sự ngại ngùng của mẹ khi ngồi tiếp chuyện với cha. Cha kỳ lắm. Thỉnh thoảng lại thấy ông ngồi im lặng nhìn dượng với ánh mắt rất hả hê.
Mà cũng không có gì lạ…2 người đều là chồng của mẹ mà.
Ngày 29 tháng 5….
Tôi lại nằm mơ. Vẫn là khung cảnh trắng toát lúc trước hiện ra. Người phụ nữ với mái tóc dài vẫn đứng đó nhìn tôi với khuôn mặt giận dữ…càng lúc càng rõ ràng hơn.
Không…chắc chắn là gương mặt của 1 người đàn ông. Ông ta kéo mái tóc giả ra khỏi đầu, nở nụ cười độc ác khi vẫn giữ đôi mắt giận dữ đó.
“Đói quá”
Không biết như thế nào nhưng tôi trong giấc mơ cảm thấy đói cồn cào. Thức ăn hiện ra ngay trước mắt, rất nhiều món tôi thích. Tôi ăn rất nhiều, nhưng vẫn chưa thỏa mãn cơn đói của mình.


– Nam mô a di đà phật…Nam mô a di đà phật…
Tôi giật mình tỉnh lại ngay khi nghe tiếng nhạc kinh. Ngay lập tức là cơn ho sặc sụa đến rát cả cuống cọng.
“Mình đang làm gì thế này?”
Miệng tôi toàn là tóc. Tôi lao nhanh vào phòng tắm để nôn. Lại cái tiếng cười khúc khích đầy khoái trá vang lên. Lại là nó.
– Tao sống chết với mày!
Trong cơn điên máu, tôi gào lên rồi nhảy xổ về phía nó. Nhưng chẳng có gì ngoài 1 làn khói đen mỏng manh tan ra.
Mẹ chạy đến khi nghe tiếng la hét của tôi. Cứu con với…con sắp chết rồi mẹ ơi…

chương 6

Mẹ ngồi ngây người khi nghe những lời tôi nói ra. Chắc bà vẫn chưa tin được đứa con gái của mình đang gặp phải những chuyện khủng khiếp như thế nào suốt thời gian qua.
– Mẹ xin lỗi…mẹ vô tâm quá!
Đến bây giờ mẹ mới nhận ra chuyện này sao? Nhưng….thật lòng, tôi không trách bà! Mẹ hứa là sẽ không bao giờ đánh bài nữa. Con tin mẹ.
Ngày 31 tháng 5….
Mẹ dắt tôi đi gặp cô 6, 1 bà đồng nổi tiếng trong vùng. Nghe nói cô 6 được chính đứa con của mình “dựa”, nên chuyện gì cô cũng biết. Có thể cô sẽ biết được ai là người đang hại tôi…
– Cô 6 đi về quê có việc rồi. Chị với cháu khoảng 2, 3 ngày nữa hãy quay lại đây nghe!
Tôi và mẹ thở dài khi người hàng xóm của cô 6 cho biết cô không có ở nhà. Đành vậy, cố đợi thêm vài ngày nữa chứ biết sao giờ!
Mẹ tôi gửi anh Huy 200k xem như tiền công đã trông nom giúp dượng trong lúc 2 mẹ con đi vắng, nhưng anh không nhận. Anh chỉ nói là hàng xóm thì giúp đỡ nhau 1 chút thôi mà.
“Anh Huy tốt bụng quá”
Tôi mở cửa đưa anh ra về. Anh quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của anh có vẻ buồn lắm.
– My cố lên. Có gì thì cứ gọi anh!
Ngày 2 tháng 6…
– Đây là nghiệp do chị tạo ra. Nó đang báo ứng lên chính đứa con của chị.
Điều cô 6 nói ra thật đáng sợ. Nhưng thái độ bần thần của mẹ tôi mới là thứ làm tôi hoang mang hơn hết. Mẹ tôi đã làm ra chuyện gì vậy?
Cô 6 đưa cho mẹ số điện thoại của 1 ông thầy mà cô quen ở tận Sóc Trăng. Nói rằng ông ta có thể giúp tôi giải bùa ngãi. Chỉ vậy thôi. Rốt cuộc, tôi vẫn không thể biết là ai đang hại mình cả.
Tôi và mẹ về nhà với đầy sự rối ren trong lòng. Lần đầu tiên tôi thấy bà nghiêm nghị như vậy. Bà kêu tôi ngồi xuống ghế vì có chuyện muốn nói. Chuyện bà đã giấu tôi 1 thời gian rất dài…
Ngày 3 tháng 6…
Cơn mưa đầu mùa đã rơi những hạt đầu tiên 1 cách vội vã.
Tôi ngồi trước gương với gương mặt vô hồn. Chuyện mẹ nói với tôi đã khiến tôi sốc nặng. Tôi nghi ngờ rằng… sự tồn tại của mình đúng hơn là 1 tội lỗi…
“Cha mình…không phải là cha mình sao?”
Không thể nào tin dượng lại là mối tình đầu của mẹ. Chuyện đó thật khủng khiếp. Mẹ và dượng…đã lừa dối cha tôi, lừa dối cả tôi suốt 1 thời gian dài như vậy sao? Cha có biết chuyện này không? Theo như cách ông đối xử với tôi suốt thời gian qua…có lẽ chỉ có mình tôi là ngu dại thôi!
Tóc tôi rụng nhiều quá. Vướng đầy trên lược. Phía nửa đầu bên trái lộ ra 1 mảng da khô cứng, tóc chỗ đó đã không còn nữa.
Không chỉ như vậy. Cả nửa thân trái người tôi đều có cảm giác tê cứng. Tôi vẫn cử động được bình thường, nhưng da đã bắt đầu co rút lại.
“Từ bao giờ vậy?”
Tay trái, chân trái…xuất hiện những lớp bong tróc như da rắn lột. Ngứa lắm. Nó teo lại chỉ còn bằng 1 nửa bên phải thôi! Rõ ràng nhất là ở phần chân.
Ngày 4 tháng 6…
Tỉnh lại thì tôi đang ở trong phòng mình. 2 tay thì bị trói lại với nhau.
– Anh xin lỗi. Bác gái nhờ anh trông chừng em và dượng…
Tôi bây giờ như 2 con người hoàn toàn khác nhau. Anh Huy giải thích nếu không trói tôi lại thì tôi sẽ tiếp tục tự hành hạ bản thân mình. Gia đình tôi lại làm phiền anh rồi!
Đúng vậy. Tay chân tôi đầy những vết cào xước, nó vẫn còn đang rướm máu. Tôi đã làm gì mình vậy? Tôi không nhớ gì cả?
Mẹ đã đi Sóc Trăng 1 chuyến để mời ông thầy mà cô 6 giới thiệu. Hi vọng ông ta có thể giúp được tôi.
– Có 1 người bạn tên Hân gọi, nói là muốn đến thăm em…
Làm sao tôi dám gặp ai trong bộ dạng thế này chứ! Tôi nói anh Huy nếu nó có gọi nữa thì kêu nó đừng đến, tôi hiện tại không muốn gặp ai hết.
“Tôi muốn chết”
Đó là những lời nói thật lòng của tôi. Anh Huy mắng tôi xối xả vì suy nghĩ dại dột đó. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là anh nói cho dù có chuyện gì thì vẫn ở bên cạnh tôi?
Thầy sẽ cứu được tôi. Anh thật sự tin như vậy hay chỉ đang muốn an ủi mình?
Ngày 7 tháng 6…
3 ngày sau khi được thầy “làm phép”, tôi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Thầy có thể trị “thứ đó” nhưng cơ thể tôi thì không. Ý tôi là những mảng da khô cứng khiến tay chân teo lại. Ông nói đây là bệnh, chỉ có thể trị bằng thuốc và hẹn 1 tuần sau sẽ quay lại.
Anh Huy những lúc không chạy xe thì thường qua nhà chăm sóc tôi phụ mẹ. Anh tốt với tôi quá!
Dượng đã tỉnh lại, đã có thể tự đi đứng được dù vẫn còn hơi yếu. Mừng quá…Mẹ hỏi sao tôi không thay đổi cách xưng hô với dượng đi. Tôi chỉ cười cười rồi nói mình quen như vậy rồi.
Cha đang nằm viện. Ông bị ung thư thời kì cuối rồi. Chỉ còn sống được khoảng 2 tháng nữa. Dù đã biết sự thật…nhưng tôi vẫn buồn lắm. Tôi muốn đi thăm ông, muốn bên cạnh ông những ngày cuối đời…
Ngày 13 tháng 6…
Hôm nay con Hân đến thăm tôi. Nó nói rằng anh chàng Hot boy kia bị xe đụng và chết rồi. Nhưng những người chứng kiến lại thấy anh ta tự nhiên lao ra đường khi đang đứng trên quốc lộ.
Trước đó họ còn thấy anh ta đứng lẩm bẩm 1 cái gì đó, cử chỉ rất lạ, gương mặt thì tỏ ra vô cùng sợ hãi. Nó có vẻ giống như anh ta ngã ra đường hơn là cố ý lao ra, mặc dù xung quanh lúc đó không có ai cả? Mà…anh ta ra đó làm gì vậy nhỉ?
Cuộc sống này thật vô thường. Nay sống, mai chết…chẳng ai đoán trước được điều gì cả!
Con Hân nói có khi nào do bị tôi từ chối tình cảm nhiều lần, phẫn uất quá nên tự tử không? Làm gì có chuyện đó chứ. Tôi chỉ từ chối có 1 lần thôi mà! Mà làm gì có chuyện vì thế mà lại tự giết bản thân mình chứ.
– Mày quên là hôm trước bữa đi ăn sinh nhật, mày có nói với tao là ghét nhất mấy thằng chỉ được cái đẹp mã bên ngoài mà bên trong trống rỗng không? Lúc đó anh ta đứng ngay sau lưng mày đó!
Nghe nó nói mà tôi giật mình. Thật có chuyện như vậy sao? Nó nói thêm rằng hãy mau khỏe lại để còn đi học tiếp. Tôi hứa…nhưng không chắc mình có thể thực hiện lời hứa không! Haizz…
Ngày 20 tháng 6…
Con Hân lại đến thăm tôi. Mỗi lần gặp tôi thì nó lại có tin sốt dẻo kể tôi nghe. Con nhỏ này nên đi theo nghề báo có lẽ hợp hơn đó!
Theo lời 1 người bạn chí cốt của anh chàng Hotboy kia thì anh ta thù hận tất cả những đứa con gái từ chối tình cảm hoặc phản bội anh ta. Điều nực cười nhất thì chính anh ta lại là 1 kẻ trăng hoa, bay bướm, thay người yêu như thay áo.
– Thứ tao đã không thể sở hữu được thì cũng nên biến mất khỏi cõi đời này!
Đó chính là câu nói cuối cùng của anh ta với người bạn kia. Con người thật là ích kỷ mà.
Ngày 14 tháng 7…
Cha tôi đã qua đời vào hôm nay. Tôi có mặt ở đó lúc ông nhắm mắt. Ông ra đi rất nhanh, rất thanh thản…dù đã khóc rất nhiều…
Tôi đã thấy khỏe lên rất nhiều sau 1 tháng được thầy trị. Không còn nhìn thấy những điều dơ bẩn, ám ảnh nữa. Nhưng cũng có lúc…tôi không phải là tôi…
Đôi lúc tôi khóc, đôi lúc lại cười như đứa trẻ. Đôi lúc…chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào khoảng trắng vô định trước mắt. Đó là những gì tôi được anh Huy và mẹ nói lại.
Tôi không biết rằng đến khi nào mình mới hoàn toàn khỏe mạnh để trở lại với cuộc sống bình thường đây. Mong rằng ngày đó sẽ đến nhanh, khi tinh thần tôi hoàn toàn tỉnh táo như lúc viết những dòng nhật ký này…
• Lời của tác giả.
Chuyện ai là người đã hại My thì đến nay vẫn…chỉ là những dự đoán. Thật sự thì ngay bản thân tác giả cũng không biết chính xác, dù mọi nghi vấn đề dồn về anh chàng Hotboy kia.
Còn về phần My. Bạn ấy vẫn chưa khỏi căn bệnh trên cơ thể của mình dù vẫn đi đứng bình thường với 1 chân lớn chân nhỏ. Phần da bên trái khô cứng và thường xuyên ngứa ngáy. Bác sĩ nói bạn ấy bị viêm da cơ địa mãn tính. May mắn là bạn ấy đã tốt nghiệp việc học với tấm bằng loại trung bình khá. Cuộc sống đã trở lại bình thường.
Đây là 1 câu chuyện có thật của 1 người bạn của tác giả. Mà chuyện có thật thì chúng ta không thể đòi hỏi 1 kết quả có hậu, viên mãn như trên phim ảnh hay trong truyện được. Đối với người thân của My, cô ấy khỏe mạnh lại, giải hết được bùa ngải thì đã quá đủ với họ rồi. Chuyện đi tìm người gieo ngãi không còn quan trọng nữa. Vì cũng có thể…kẻ đó đã không còn trên đời nữa.
Hết.


 

??Truyện ma có thật [ Nhật Ký Chết Chương 5-6 ]??

??Truyện ma có thật [ Nhật Ký Chết Chương 5-6 ]??

chương 5

Tôi không thể ở đây 1 phút giây nào nữa. Chụp lấy điện thoại, tôi gọi ngay cho con Hân để xin qua ngủ nhờ nhà nó tối nay. Tiện thể gọi luôn cho anh Huy để ảnh chở tôi đi.
Con Hân nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cũng đúng, mình còn không nhận ra được mình mà!
Ngày 23 tháng 5…
Cả đêm ở nhà con Hân vậy mà tôi lại ngủ được. Cho dù cũng chỉ vài tiếng là đến giờ đi học rồi. Lâu rồi tôi mới có được cảm giác yên tâm này.
1 phần vì nhà con Hân theo đạo Phật. Tối nào bà nội nó cũng bật nhạc kinh từ chiếc máy phát nhỏ xíu nơi bàn thờ. Tôi phải mua 1 cái về để trong phòng mới được!
Không gọi cho anh Huy được. Con Hân thì vẫn còn nướng trên giường. Tôi đành gọi 1 chiếc xe Grab khác chứ không muốn nhờ vả nó nữa, mặc dù nó có nói là muốn đi đâu thì kêu nó chở. Phiền nó cả đêm hôm qua rồi còn gì.
Dượng vẫn chưa tỉnh. Tôi quyết định ở lại phụ mẹ chăm dượng để bà có thể ngủ 1 chút. Hôm nay là ngày nghỉ mà…
“Là hắn!”
Tôi giật mình khi hắn lù lù xuất hiện ngay khi tôi vừa đặt chân đến trước cửa nhà. Hắn nhìn tôi chăm chăm, gương mặt nhăn nhó, chắt lưỡi liên tục như tiếc nuối 1 điều gì đó.
– Muộn quá rồi!
Hắn nói cái gì vậy?
Ngày 24 tháng 5…
12h đêm. Tiếng nhạc kinh phát ra từ chiếc máy cứ vang lên đều đều bên tai tôi.
12h đêm. Tôi vẫn chưa ngủ được. Những gì người đàn ông kia nói luôn ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không ngờ anh ta là 1 thầy pháp vừa đến trọ ở gần đây được vài tháng. Vô tình nhìn thấy tôi, biết tôi đang bị người khác hại nên đã muốn cảnh báo.
Tôi có nên tin anh ta không? 1 người xa lạ mà tôi chỉ gặp có vài lần. Đã có rất nhiều vụ lừa đảo như thế này nhan nhản trên báo đài rồi. Nhưng với tình trạng mà tôi gặp phải suốt 2 tháng qua thì…có lẽ anh ta nói đúng.
Vấn đề ở đây là đã quá trễ. Anh ta không thể giúp tôi nữa. Anh ta biết kẻ đã thuê người để hại tôi, nhưng không thể nói. Vì như vậy anh ta sẽ bị quật hay là bị hành gì đó tôi cũng không biết nữa!
Anh ta còn kêu tôi nên đi tìm 1 thầy khác cao tay ấn hơn thì họa may có thể giữ được tính mạng. Còn bây giờ thì anh ta chỉ có thể giúp tôi cầm chừng, bớt đi sự hành hạ của “nó” mà thôi.
Tôi đã đắc tội với ai chứ? Sao lại là tôi?
Ước gì…nước mắt có thể giải quyết vấn đề…
Ngày 25 tháng 5…
Dượng xuất viện được 1 ngày rồi…nhưng vẫn lúc tỉnh lúc mê. Khi tỉnh thì mắt cứ nhìn lên trần nhà, không thể nói chuyện bình thường được mà cứ nghiến răng kèn kẹt. 1 con mắt của dượng lệch hẳn sang 1 bên.
Mới có vài ngày mà tóc ông bạc đi nhiều. Người rút lại, tiều tụy thấy rõ.
Bác sĩ nói dượng bị đột quỵ. Cũng may là đưa đi kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Phải cần thời gian để dượng hồi phục dần dần.
Sao mọi chuyện xui xẻo lại đổ ập xuống nhà con như vậy nè trời?
Ngày 27 tháng 5…
Hôm nay là ngày thi cuối cùng. May mắn là tôi vẫn đủ tỉnh táo để vượt qua nó 1 cách tốt nhất có thể.
– Con ở nhà coi chừng dượng nghen!
Tối rồi mà mẹ còn đi sao. Tôi chỉ thở dài và gật đầu. Mẹ vẫn chứng nào tật nấy. Tôi gục đầu, khóc bên cạnh dượng. Tôi giúp mẹ giấu dượng chuyện bà cờ bạc, hay là…tôi đang hại bà đây?
Đột nhiên dượng mở mắt, miệng ú ớ không thành tiếng. Tay ông run run chỉ về phía tủ quần áo sau lưng tôi.
“Có gì lạ đâu nhỉ?”
Tôi mở tủ ra kiểm tra. Trong tủ ngoài quần áo thì chỉ có cuốn album hình của gia đình. Nghĩ là dượng muốn xem nó, tôi lấy ra rồi cùng ngồi xem với ông.
“Mấy tấm này mình chưa xem thì phải?”
1 vài tấm hình trắng đen, có vẻ đã rất cũ rồi. Dượng hồi đó nhìn đẹp trai, lãng tử ghê. Có 1 tấm ông chụp chung với 1 cô gái. Trông cô ta rất giống mẹ…
Ngày 28 tháng 5….
Tin dượng bị đột quỵ đã được mẹ thông báo cho họ hàng. Bà con bên mẹ, bên dượng đến để thăm rất đông suốt 3 ngày nay. Nhưng hôm nay lại có 1 người khiến tôi bất ngờ hơn cả. Cha ruột tôi. Ông có việc trên này nên sẵn tiện ghé thăm nhà.
Ông chỉ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng khi tôi chào ông. Rất lâu rồi, không biết từ lúc nào mà 2 cha con lại trở nên xa cách như vậy dù tôi vẫn luôn kính trọng ông từ tận sâu trong lòng.
Tôi thấy sự ngại ngùng của mẹ khi ngồi tiếp chuyện với cha. Cha kỳ lắm. Thỉnh thoảng lại thấy ông ngồi im lặng nhìn dượng với ánh mắt rất hả hê.
Mà cũng không có gì lạ…2 người đều là chồng của mẹ mà.
Ngày 29 tháng 5….
Tôi lại nằm mơ. Vẫn là khung cảnh trắng toát lúc trước hiện ra. Người phụ nữ với mái tóc dài vẫn đứng đó nhìn tôi với khuôn mặt giận dữ…càng lúc càng rõ ràng hơn.
Không…chắc chắn là gương mặt của 1 người đàn ông. Ông ta kéo mái tóc giả ra khỏi đầu, nở nụ cười độc ác khi vẫn giữ đôi mắt giận dữ đó.
“Đói quá”
Không biết như thế nào nhưng tôi trong giấc mơ cảm thấy đói cồn cào. Thức ăn hiện ra ngay trước mắt, rất nhiều món tôi thích. Tôi ăn rất nhiều, nhưng vẫn chưa thỏa mãn cơn đói của mình.


– Nam mô a di đà phật…Nam mô a di đà phật…
Tôi giật mình tỉnh lại ngay khi nghe tiếng nhạc kinh. Ngay lập tức là cơn ho sặc sụa đến rát cả cuống cọng.
“Mình đang làm gì thế này?”
Miệng tôi toàn là tóc. Tôi lao nhanh vào phòng tắm để nôn. Lại cái tiếng cười khúc khích đầy khoái trá vang lên. Lại là nó.
– Tao sống chết với mày!
Trong cơn điên máu, tôi gào lên rồi nhảy xổ về phía nó. Nhưng chẳng có gì ngoài 1 làn khói đen mỏng manh tan ra.
Mẹ chạy đến khi nghe tiếng la hét của tôi. Cứu con với…con sắp chết rồi mẹ ơi…

chương 6

Mẹ ngồi ngây người khi nghe những lời tôi nói ra. Chắc bà vẫn chưa tin được đứa con gái của mình đang gặp phải những chuyện khủng khiếp như thế nào suốt thời gian qua.
– Mẹ xin lỗi…mẹ vô tâm quá!
Đến bây giờ mẹ mới nhận ra chuyện này sao? Nhưng….thật lòng, tôi không trách bà! Mẹ hứa là sẽ không bao giờ đánh bài nữa. Con tin mẹ.
Ngày 31 tháng 5….
Mẹ dắt tôi đi gặp cô 6, 1 bà đồng nổi tiếng trong vùng. Nghe nói cô 6 được chính đứa con của mình “dựa”, nên chuyện gì cô cũng biết. Có thể cô sẽ biết được ai là người đang hại tôi…
– Cô 6 đi về quê có việc rồi. Chị với cháu khoảng 2, 3 ngày nữa hãy quay lại đây nghe!
Tôi và mẹ thở dài khi người hàng xóm của cô 6 cho biết cô không có ở nhà. Đành vậy, cố đợi thêm vài ngày nữa chứ biết sao giờ!
Mẹ tôi gửi anh Huy 200k xem như tiền công đã trông nom giúp dượng trong lúc 2 mẹ con đi vắng, nhưng anh không nhận. Anh chỉ nói là hàng xóm thì giúp đỡ nhau 1 chút thôi mà.
“Anh Huy tốt bụng quá”
Tôi mở cửa đưa anh ra về. Anh quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của anh có vẻ buồn lắm.
– My cố lên. Có gì thì cứ gọi anh!
Ngày 2 tháng 6…
– Đây là nghiệp do chị tạo ra. Nó đang báo ứng lên chính đứa con của chị.
Điều cô 6 nói ra thật đáng sợ. Nhưng thái độ bần thần của mẹ tôi mới là thứ làm tôi hoang mang hơn hết. Mẹ tôi đã làm ra chuyện gì vậy?
Cô 6 đưa cho mẹ số điện thoại của 1 ông thầy mà cô quen ở tận Sóc Trăng. Nói rằng ông ta có thể giúp tôi giải bùa ngãi. Chỉ vậy thôi. Rốt cuộc, tôi vẫn không thể biết là ai đang hại mình cả.
Tôi và mẹ về nhà với đầy sự rối ren trong lòng. Lần đầu tiên tôi thấy bà nghiêm nghị như vậy. Bà kêu tôi ngồi xuống ghế vì có chuyện muốn nói. Chuyện bà đã giấu tôi 1 thời gian rất dài…
Ngày 3 tháng 6…
Cơn mưa đầu mùa đã rơi những hạt đầu tiên 1 cách vội vã.
Tôi ngồi trước gương với gương mặt vô hồn. Chuyện mẹ nói với tôi đã khiến tôi sốc nặng. Tôi nghi ngờ rằng… sự tồn tại của mình đúng hơn là 1 tội lỗi…
“Cha mình…không phải là cha mình sao?”
Không thể nào tin dượng lại là mối tình đầu của mẹ. Chuyện đó thật khủng khiếp. Mẹ và dượng…đã lừa dối cha tôi, lừa dối cả tôi suốt 1 thời gian dài như vậy sao? Cha có biết chuyện này không? Theo như cách ông đối xử với tôi suốt thời gian qua…có lẽ chỉ có mình tôi là ngu dại thôi!
Tóc tôi rụng nhiều quá. Vướng đầy trên lược. Phía nửa đầu bên trái lộ ra 1 mảng da khô cứng, tóc chỗ đó đã không còn nữa.
Không chỉ như vậy. Cả nửa thân trái người tôi đều có cảm giác tê cứng. Tôi vẫn cử động được bình thường, nhưng da đã bắt đầu co rút lại.
“Từ bao giờ vậy?”
Tay trái, chân trái…xuất hiện những lớp bong tróc như da rắn lột. Ngứa lắm. Nó teo lại chỉ còn bằng 1 nửa bên phải thôi! Rõ ràng nhất là ở phần chân.
Ngày 4 tháng 6…
Tỉnh lại thì tôi đang ở trong phòng mình. 2 tay thì bị trói lại với nhau.
– Anh xin lỗi. Bác gái nhờ anh trông chừng em và dượng…
Tôi bây giờ như 2 con người hoàn toàn khác nhau. Anh Huy giải thích nếu không trói tôi lại thì tôi sẽ tiếp tục tự hành hạ bản thân mình. Gia đình tôi lại làm phiền anh rồi!
Đúng vậy. Tay chân tôi đầy những vết cào xước, nó vẫn còn đang rướm máu. Tôi đã làm gì mình vậy? Tôi không nhớ gì cả?
Mẹ đã đi Sóc Trăng 1 chuyến để mời ông thầy mà cô 6 giới thiệu. Hi vọng ông ta có thể giúp được tôi.
– Có 1 người bạn tên Hân gọi, nói là muốn đến thăm em…
Làm sao tôi dám gặp ai trong bộ dạng thế này chứ! Tôi nói anh Huy nếu nó có gọi nữa thì kêu nó đừng đến, tôi hiện tại không muốn gặp ai hết.
“Tôi muốn chết”
Đó là những lời nói thật lòng của tôi. Anh Huy mắng tôi xối xả vì suy nghĩ dại dột đó. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là anh nói cho dù có chuyện gì thì vẫn ở bên cạnh tôi?
Thầy sẽ cứu được tôi. Anh thật sự tin như vậy hay chỉ đang muốn an ủi mình?
Ngày 7 tháng 6…
3 ngày sau khi được thầy “làm phép”, tôi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Thầy có thể trị “thứ đó” nhưng cơ thể tôi thì không. Ý tôi là những mảng da khô cứng khiến tay chân teo lại. Ông nói đây là bệnh, chỉ có thể trị bằng thuốc và hẹn 1 tuần sau sẽ quay lại.
Anh Huy những lúc không chạy xe thì thường qua nhà chăm sóc tôi phụ mẹ. Anh tốt với tôi quá!
Dượng đã tỉnh lại, đã có thể tự đi đứng được dù vẫn còn hơi yếu. Mừng quá…Mẹ hỏi sao tôi không thay đổi cách xưng hô với dượng đi. Tôi chỉ cười cười rồi nói mình quen như vậy rồi.
Cha đang nằm viện. Ông bị ung thư thời kì cuối rồi. Chỉ còn sống được khoảng 2 tháng nữa. Dù đã biết sự thật…nhưng tôi vẫn buồn lắm. Tôi muốn đi thăm ông, muốn bên cạnh ông những ngày cuối đời…
Ngày 13 tháng 6…
Hôm nay con Hân đến thăm tôi. Nó nói rằng anh chàng Hot boy kia bị xe đụng và chết rồi. Nhưng những người chứng kiến lại thấy anh ta tự nhiên lao ra đường khi đang đứng trên quốc lộ.
Trước đó họ còn thấy anh ta đứng lẩm bẩm 1 cái gì đó, cử chỉ rất lạ, gương mặt thì tỏ ra vô cùng sợ hãi. Nó có vẻ giống như anh ta ngã ra đường hơn là cố ý lao ra, mặc dù xung quanh lúc đó không có ai cả? Mà…anh ta ra đó làm gì vậy nhỉ?
Cuộc sống này thật vô thường. Nay sống, mai chết…chẳng ai đoán trước được điều gì cả!
Con Hân nói có khi nào do bị tôi từ chối tình cảm nhiều lần, phẫn uất quá nên tự tử không? Làm gì có chuyện đó chứ. Tôi chỉ từ chối có 1 lần thôi mà! Mà làm gì có chuyện vì thế mà lại tự giết bản thân mình chứ.
– Mày quên là hôm trước bữa đi ăn sinh nhật, mày có nói với tao là ghét nhất mấy thằng chỉ được cái đẹp mã bên ngoài mà bên trong trống rỗng không? Lúc đó anh ta đứng ngay sau lưng mày đó!
Nghe nó nói mà tôi giật mình. Thật có chuyện như vậy sao? Nó nói thêm rằng hãy mau khỏe lại để còn đi học tiếp. Tôi hứa…nhưng không chắc mình có thể thực hiện lời hứa không! Haizz…
Ngày 20 tháng 6…
Con Hân lại đến thăm tôi. Mỗi lần gặp tôi thì nó lại có tin sốt dẻo kể tôi nghe. Con nhỏ này nên đi theo nghề báo có lẽ hợp hơn đó!
Theo lời 1 người bạn chí cốt của anh chàng Hotboy kia thì anh ta thù hận tất cả những đứa con gái từ chối tình cảm hoặc phản bội anh ta. Điều nực cười nhất thì chính anh ta lại là 1 kẻ trăng hoa, bay bướm, thay người yêu như thay áo.
– Thứ tao đã không thể sở hữu được thì cũng nên biến mất khỏi cõi đời này!
Đó chính là câu nói cuối cùng của anh ta với người bạn kia. Con người thật là ích kỷ mà.
Ngày 14 tháng 7…
Cha tôi đã qua đời vào hôm nay. Tôi có mặt ở đó lúc ông nhắm mắt. Ông ra đi rất nhanh, rất thanh thản…dù đã khóc rất nhiều…
Tôi đã thấy khỏe lên rất nhiều sau 1 tháng được thầy trị. Không còn nhìn thấy những điều dơ bẩn, ám ảnh nữa. Nhưng cũng có lúc…tôi không phải là tôi…
Đôi lúc tôi khóc, đôi lúc lại cười như đứa trẻ. Đôi lúc…chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào khoảng trắng vô định trước mắt. Đó là những gì tôi được anh Huy và mẹ nói lại.
Tôi không biết rằng đến khi nào mình mới hoàn toàn khỏe mạnh để trở lại với cuộc sống bình thường đây. Mong rằng ngày đó sẽ đến nhanh, khi tinh thần tôi hoàn toàn tỉnh táo như lúc viết những dòng nhật ký này…
• Lời của tác giả.
Chuyện ai là người đã hại My thì đến nay vẫn…chỉ là những dự đoán. Thật sự thì ngay bản thân tác giả cũng không biết chính xác, dù mọi nghi vấn đề dồn về anh chàng Hotboy kia.
Còn về phần My. Bạn ấy vẫn chưa khỏi căn bệnh trên cơ thể của mình dù vẫn đi đứng bình thường với 1 chân lớn chân nhỏ. Phần da bên trái khô cứng và thường xuyên ngứa ngáy. Bác sĩ nói bạn ấy bị viêm da cơ địa mãn tính. May mắn là bạn ấy đã tốt nghiệp việc học với tấm bằng loại trung bình khá. Cuộc sống đã trở lại bình thường.
Đây là 1 câu chuyện có thật của 1 người bạn của tác giả. Mà chuyện có thật thì chúng ta không thể đòi hỏi 1 kết quả có hậu, viên mãn như trên phim ảnh hay trong truyện được. Đối với người thân của My, cô ấy khỏe mạnh lại, giải hết được bùa ngải thì đã quá đủ với họ rồi. Chuyện đi tìm người gieo ngãi không còn quan trọng nữa. Vì cũng có thể…kẻ đó đã không còn trên đời nữa.
Hết.


 

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi