Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

??Truyện ma có thật [ Nhật Ký Chết Chương 3-4 ]??

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Chương 3

Bóng tối đã làm nhòe đi phần nào sự vật nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra được nó, thứ đang ngồi trên giường. Nó tối hơn, ko mỏng như sương mà hiện hữu rất rõ ràng.
Cánh cửa phòng tắm chợt đóng sầm lại. Không mở ra được…. Nó muốn nhốt tôi trong này?
– Mở cửa ra…mở ra…Mẹ ơi
Tôi đập cửa bằng chút sức lực còn lại, la hét khản cổ chỉ mong mẹ sẽ nghe thấy.
– Mày làm cái gì mà giờ này đập cửa phòng mẹ rầm rầm vậy con?
Lời của mẹ khiến tôi như bừng tỉnh giấc. Chuyện gì vậy? Tôi đang đứng trước phòng của mẹ tôi sao?
Trước khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của mẹ, tôi không biết phải giải thích với bà như thế nào về hành động vừa rồi của mình.
Chỉ là mộng du thôi 
Ngày 24 tháng 4
Hôm nay tôi lại là tâm điểm chú ý của lớp. Trong 1 buổi học mà tôi phải xin đi nôn 4,5 lần. Bữa ăn sáng, ly sữa, mật xanh, mật vàng….chẳng còn gì trong cái bao tử đang co thắt dữ dội.
“Là tóc sao?”
Nhầm lẫn thôi. Đây là nhà vệ sinh của trường mà. Chắc là tóc của ai đó rơi vào đây trước đó thôi.
Vết cắt tôi sưng tấy lên. Chuyện đó không thể qua mắt được con Hân. Nhưng lạ 1 điều rằng nó chỉ nhìn chứ không hỏi. Sao vậy Hân? Mày là bạn thân tao mà!
Ngày 26 tháng 4
Dượng tôi trở về sau 2 tháng đi công tác xa. Ông đối rất tốt với mẹ con tôi. Tất cả chi tiêu trong nhà, cuộc sống đầy đủ của gia đình đều do 1 tay ông chu cấp.
Nhất là với tôi, ông không hề ghét bỏ mà ngược lại yêu thương tôi hết mực. Lần nào đi xa về, ông cũng đem về cả chục hộp thuốc bổ, thứ mà tôi uống phải hàng ngày để bồi bổ sức khỏe.
– Sao nhìn con hốc hác tiều tụy vậy?
Đó là câu mà ông hỏi ngay khi vừa gặp tôi. Tất nhiên là tôi sẽ né tránh câu hỏi đó bằng câu trả lời đại loại là….mình đang trong “kỳ” của phụ nữ ấy mà.
Bữa tối thịnh soạn bày ra trước mắt với rất nhiều món ăn ngon. Nhưng không phải với tôi lúc này.
“Sao buồn nôn quá vậy nè!”
Tôi chạy nhanh vào toalet rồi ngập ngụa trong đó qua cái nhìn đầy ái ngại của dượng và mẹ.
Ngày 28 tháng 4
Nhà trường cho nghỉ lễ tận 4 ngày vì 30/4 và 1/5 lại rơi vào thứ 7 và chủ nhật. Lại đúng lúc dượng đang có nhà. Vậy là tôi và mẹ được ông tặng cho 1 chuyến du lịch tại Đà Lạt.
Cái bụng không còn hành tôi nữa. Vết bầm trên chân cũng dần tan đi thấy rõ. Và bóng ma cũng biến mất. Có lẽ là do sự có mặt của dượng. Không trùng hợp đâu. Vì có lần mẹ kể bà đi coi bói, thầy bói nói dượng là sự may mắn của chúng tôi. Cũng như bà, tôi tin vào điều đó.
Con Hân nói với tôi trên Đà lạt nghe đâu nhiều ma lắm. Yếu bóng vía thì cẩn thận đó. Đừng có dắt theo 1 anh “phất phơ” về giới thiệu với tụi nó là được rồi!
Tôi không ngờ con bạn thân cái miệng nó thúi hơn mắm nữa. Nhưng ngoài miệng vậy thôi, tôi biết nó cũng lo cho tôi lắm….
Ngày 29 tháng 4
“Hắn dám đến tận nhà tìm mình sao?”
Tôi bủn rủn tay chân khi trước mặt tôi là kẻ luôn đứng ở con hẻm để theo dõi tôi. Ít nhất là bản thân tôi cho là như vậy. Cái mũ lưỡi trai lụp xụp đã tố cáo hắn.
– Hãy gọi cho tôi! Mẩu giấy đó
Cái giọng trầm trầm này nghe quen lắm. Hắn vẫn cúi gầm mặt, cố giấu đi nhân dạng của mình.
“Gọi cho hắn sao? Gọi cho hắn làm gì? Tôi còn chưa biết hắn có ý đồ gì mà.”
Tôi cảnh báo hắn sẽ gọi công an nếu hắn không biến khỏi đây trong 10 giây nữa. Có lẽ hơi quá đáng nhưng nó hiệu quả. Hắn đi rồi.
Tôi soạn quần áo, đem theo những bộ váy ưng ý nhất cho vào vali cùng 1 số vật dụng cần thiết. Nhưng thế quái nào mà mẩu giấy vẫn còn ở đây chứ.
“Vậy ra đây là số của hắn sao?”
Không quan tâm
Ngày 30 tháng 4
Dù không phải là lần đầu tiên lên Đà Lạt nhưng cảm giác không lần nào giống lần nào.
Lần này lại khác lắm. Vì ngay đem đầu tiên ở đây ,tôi đã được nghe chú bảo vệ của khách sạn mà tôi đang ở kể 1 câu chuyện mà chú nói là thật 100%? Tất nhiên là của 1 khách sạn khác chú từng làm và chú cũng giấu tên khách sạn đó luôn.
“ Chuyện là có 1 ông tài xế chuyên chở khách đi du lịch lên đây, và là mối quen của khách sạn đó. Do khách của ông đó giờ toàn là VIP nên sau khi khách nhận phòng thì khách sạn cũng thường tặng cho ông 1 phòng riêng biệt.
Theo lời ông tài xế kể lại thì khi vừa bước vào căn phòng đó ông đã có cảm giác rất lạ. Ông cảm thấy hình như ngoài ông ra, vẫn còn 1 người nào đó hiện diện trong căn phòng. Và cho đến khi ông bước vào phòng tắm, thì trước mắt ông là 1 người phụ nữ không mặc gì cả đang đứng sẵn trong đó…”
Chú bảo vệ ngừng lại, bật cười khanh khách. Riêng tôi ngượng chín cả người.
– Chuyện vậy có gì rùng rợn đâu chú? Chú ghẹo con hả?
– Nếu chú nói, người phụ nữ đó…không có cái đầu…thì có rùng rợn ko?
Đúng vậy. Tôi nổi hết da gà khi nghe đến đoạn đó. Chú bảo vệ giải thích rằng chú cười là do cái cách mà ông tài xế mặt mày không còn giọt máu, trên người chỉ cộc 1 chiếc quần “nhỏ” chạy như bay xuống quầy lễ tân mà la hét.
Nghe đâu cô ta bị người tình giết ngay chính trong căn phòng đó. Làm ơn, tôi đang phải ngủ 1 mình trong khách sạn 
Ngày 2 tháng 5
Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, mẹ dành thời gian để đến chùa Quan Âm để cúng lễ gì đó…tôi cũng không biết nữa vì bà không nói rõ.
Tôi thì ghé chợ đêm để mua 1 ít đặc sản để về làm quà cho đám con Hân. Đi dạo chợ đêm 1 mình cũng thú lắm chứ. Tôi thích cái không khí lành lạnh ở đây quá.
Cái lạnh theo tôi về đến tận phòng mình. Kiều này thì khỏi cần mở máy lạnh hay bật quạt để ngủ rồi.
“Lạnh quá”
Phủ mền từ đầu đến chân mà vẫn lạnh. Bất chợt, tôi nghe tiếng lạch cạch vang lên trong nhà tắm. Âm thanh giống như ai đang kéo tấm rèm trong đó vậy.
Câu chuyện mà chú bảo vệ kể lại hiện lên trong đầu tôi. Sao phòng tắm lại được xây ngăn cách với bên ngoài chỉ bằng 1 tấm kính thế này.
Tôi hé mắt ra khỏi mền và nhìn. Không có gì cả. Có thể yên tâm rồi. Tốt nhất là nên nằm xoay lưng lại với phòng tắm cho chắc ăn.
Ngày mai về rồi
Ngày 4 tháng 5
Con Hân nhận quà mà vẫn không quên cà khịa chuyện tôi có dắt “anh” nào về không? Sợ nó luôn.
Nhưng chuyện ghê gớm mà tôi nghe được từ miệng nó là người yêu cũ của anh chàng Hot boy kia đã tự tử chết ngay trong phòng riêng vào mấy tháng trước. Không biết nó moi ở đâu ra cái tin này nữa.
– Cô ta rạch cổ tay. Gia đình phát hiện trễ nên không đưa đi viện kịp. Mất máu đến chết. 1 xác 2 mạng…
Như vậy là cô ta đang mang thai. Tôi nghe con Hân kể mà rùng mình. Chẳng phải bản thân tôi cũng có vài vết cắt ở cổ tay sao. Cho dù đó nằm ngoài ý muốn của tôi

chương 4

Tôi không dám để con dao ở đầu giường nữa. Bàn tay, ngón tay tôi đứt hết vì nó. Tôi đã làm gì trong lúc ngủ vậy? Nguy hiểm quá.
Mẹ lo lắng nên đã mua thuốc sát trùng và bông băng cho tôi đắp vết thương. Còn mua thêm thuốc bao tử. Bà nói có thể tôi bị bao tử hành nên bụng mới căng cứng và hay bị buồn nôn.
Vừa thiu thiu ngủ 1 chút thì bao tử tôi lại réo liên tục. Đói bụng quá. 12h đêm mà tôi phải mò xuống bếp để kiếm đồ ăn.
“Cũng may là còn ít cơm”
Tôi ăn ngon lành dù chỉ có cơm không,
Đột nhiên đèn bật sáng. Người xuống là mẹ. Chắc bà nghe tiếng tôi lục đục dưới này nên xuống kiểm tra đó mà. Nhưng sao bà trừng mắt nhìn tôi ghê vậy.


– Đó là bịch cơm thiu từ hôm trước lễ mẹ chưa kịp bỏ mà?
Ngày 10 tháng 5
Lên mủ rồi. Tất cả những vết đứt trên 2 tay tôi. Đau quá. Như vầy làm sao tôi cầm viết được nữa.
Vết thương nó hành tôi mệt rã rời. Mẹ kêu nghỉ vài bữa cho khỏe nhưng tôi không chịu. Sắp đến ngày thi rồi. Tôi cố gắng lết cái thân thể rũ rượi ra khỏi nhà.
Tôi tỉnh dậy ở Phòng y tế của trường. Tôi đã xỉu ngay khi vừa bước chân vào lớp. Bên ngoài trời mây đen dầy đặc nhưng không mưa. Nóng nực quá.
Cổ tay tôi thấy nhột nhột, ngứa ngáy khó chịu lắm. Có gì đó ngọ nguậy sau lớp băng gạc.
“Ọe”
Tôi hét lên ngay khi gỡ miếng băng gạc ra. Rất nhiều dòi bò lúc nhúc trên vết thương. Cái mùi hôi tanh xộc lên tận óc.
Tôi nhúng cả cánh tay vào bồn vệ sinh để rửa. Nó không hết. Đám dòi vẫn ở đó. Làm cách nào bây giờ.
– Em làm sao vậy? Sao toàn là máu không vậy nè?
Cô nhân viên y tế hoảng hốt khi thấy vết thương của tôi nứt toác ra, vết máu vẫn còn ướt trên móng tay
Ngày 12 tháng 5
Tôi trở thành “khách” thường xuyên ở phòng y tế trường. Ngày nào cũng vậy, cứ ngồi học được vài chục phút là tôi lại thấy mệt, đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Cô nhân viên y tế luôn nói với tôi rằng cô đã từng gặp 1 tình trạng giống như của tôi trước đây. Chính là của 1 sinh viên nữ đã tự tử cách đây vài tháng.
“Ý cô là người yêu cũ của anh ta?”
Theo lời cô y tế thì chị ta cũng thường xuyên đến phòng y tế trong tình trạng mệt mỏi, nôn rất nhiều và hay mê sảng. Trên người thì cũng có rất nhiều vết trầy xước, bầm tím.
Sau 1 tháng thì không thấy chị ta xuất hiện nữa cho đến khi có tin rằng chị ta đã tự tử tại nhà, trong bụng thì đã mang thai được hơn 3 tháng.
Thật là đáng thương mà
Ngày 15 tháng 5
Dượng để tôi trước cổng trường như mọi ngày. Vì tôi mà ông phải đưa đón mỗi ngày. Tôi thấy mình đang làm phiền ông rất nhiều.
– Có gì vướng trên tóc con kìa?
Là con 1 sâu. Tôi hét toáng lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Xấu hổ quá!”
Mặt tôi đỏ ửng lên. Dượng cười rồi với tay lấy con sâu ra khỏi tóc dùm tôi. Tôi chào dượng và đi vào trường.
– Ông ta là ai vậy?
Anh ta có cần xuất hiện bất thình lình như vậy không? Muốn hù chết người ta hả?
– Liên quan gì đến anh?
Tự nhiên tôi bực bội vô cớ vậy kìa. Haizz
Ngày 16 tháng 5
Mấy hôm nay toàn là anh Huy đưa tôi đi học vì dượng có việc bận. Anh Huy là người cùng xóm, và là tài xế chạy Grab. Tôi và anh cũng hay gặp nhau, nên 2 anh em không có xa lạ gì mấy.
Mỗi ngày anh đều kể cho tôi nghe vài câu chuyện về công việc của anh. Những chuyện, những người mà anh đã tiếp xúc. Nó khiến cho đoạn đường từ nhà đến trường trở nên ngắn hơn bao giờ hết.
“Em mệt quá nên vào phòng y tế nằm đỡ. Anh đến thì gọi em nhé!”
Tôi gửi tin nhắn cho Huy vì đã hơn 30p mà chưa thấy anh ta đến. Ngoài đường bụi bặm, ồn ào quá.
Sinh viên đã về gần hết, sân trường cũng chỉ còn lác đác vài người. Cô y tế cũng đang chuẩn bị về.
– Em cứ nằm nghỉ đi. Lát về thì khóa cửa phòng lại nha!
Chỉ còn 1 mình tôi. Mỏi mắt quá. Trong cơn mơ màng tôi lại nghe tiếng khóc. Hình như có ai đó đang ở đây, đứng ngay bên cạnh tôi.
Tôi không mở mắt ra được. Âm thanh loảng xoảng của 1 thứ gì đó vang lên rất lớn bên tai.
“Cô chưa về hả cô?
Cả người tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cái mền từ từ trôi tuột xuống chân, hơi lạnh bao phủ cả người tôi.
– Nó…sẽ giết…mày…giống như đã làm…với tao
Tôi điếng hồn khi nghe giọng nói đó. Nó xen lẫn với hơi thở khì khì, đứt quãng. Giật mình tỉnh lại khi tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, tôi bàng hoàng nhận ra dưới nền nhà toàn là mảnh gương vỡ. 1 vài mảnh vẫn còn dính máu.
Tay tôi lại có thêm vài vết cắt nữa
Ngày 17 tháng 5
Tôi mua 1 cái gương mới để đền cho cô y tế thay cho tấm gương cũ đã vỡ hôm qua.
– Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi không biết trả lời cô thế nào vì ngay chính bản thân tôi cũng không rõ. Nhưng ngoài câu hỏi đó ra, cô không hề tỏ ra khó chịu với tôi.
– Cậu sinh viên đó…là người yêu của em hả? Sao em không nói câu ấy vào đây? Đứng ngoài đó nắng lắm!
Cô đang nói ai vậy? Tôi nhìn ra cửa sổ. Hình như đúng thật là có 1 bóng người vừa lướt qua. Theo lời cô thì anh ta luôn đứng ở đó nhìn tôi khi đang ngủ. Chẳng lẽ là…anh ta?
Ngày 20 tháng 5
– Hôm nay anh nhớ đến đúng giờ nha! Mấy bữa nay toàn bắt em đợi không à!
Anh Huy nghe xong thì chỉ cười gượng và rồ máy chạy đi. Vừa bước được vài bước thì tôi có cảm giác rất lạ. Anh ta đi phía sau từ lúc nào vậy kìa?
Tự nhiên tôi thấy rất sợ khi phải nhìn thấy tên Hotboy kia. Ánh mắt đó…đầy sự ganh tỵ. Đến hôm nay tôi mới nhận ra rằng, anh ta luôn có mặt ở bất cứ đâu nếu nơi đó có tôi.
– Ê, Xác ướp
Con Hân lại đặt biệt danh mới cho tôi. Chắc là do 2 bàn tay dán đầy băng keo của tôi đây mà.
Mà sao hôm nay mặt nó đầy vẻ nghiêm trọng vậy, lại ít nói nữa. Con này bình thường nói nhiều lắm mà.
Nó kêu tôi hôm nào rảnh thì đi coi thầy đi. Nếu cần thì nó sẽ giới thiệu cho 1 người thầy giỏi mà nó biết.
“Ý nó là sao? Sao tôi phải cần nhờ đến thầy pháp chứ?”
Ngày 22 tháng 5
Tôi đang ngủ thì mẹ lao nhanh vào phòng với dáng vẻ đầy lo lắng.
Dượng bị ngất xỉu trong nhà tắm với tư thế rất lạ. Ông quỳ, mặt úp vào thùng nước. Mẹ và tôi đã gọi cấp cứu đưa ông vào viện.
Khoảng 1 tiếng sau thì dượng tỉnh lại. Ông không nhớ gì cả. Mẹ kêu tôi về trước để trông nhà.
Tôi không ngủ được nữa. Cứ nhắm mắt thì những hình ảnh máu me, hỗn loạn lại hiện ra.
“Cúp điện rồi”
Không thể nào trùng hợp đến như vậy. Xung quanh tối đen như mực. Ánh sáng duy nhất là từ ngọn đèn đường bên ngoài hắt qua cửa sổ.
Tôi thoáng giật mình vì có tiếng bước chân ngoài hành lang. Không khí ngột ngạt làm tôi thấy khó thở vô cùng. Tiếng chân ngày càng rõ. Nó đến trước cửa phòng tôi rồi.
Tay nắm cửa dần xoay nhẹ, tôi co rúm 1 đống trên giường. Chỉ dám hé mắt để dòm, nín thở chờ đợi!
– My ơi.
Ra là mẹ đã về. Làm tôi sợ muốn chết. Vừa định mở cửa thì điện thoại báo có tin nhắn.
“Tối nay dượng phải nằm lại để theo dõi. Con ngủ nhớ kiểm tra cửa cẩn thận nghen”
Là tin nhắn của mẹ. Vậy thì tiếng vừa rồi gọi tôi là…ai?
“Con dao gọt trái cây? Mình cầm nó từ bao giờ vậy?”
Tôi quăng con dao xuống đất. Vết thương ở cổ tay lại đau buốt. Nó đang chảy máu.
Cánh cửa bật mở tung, 1 luồng gió thổi xốc vào kèm theo tiếng rít ghê rợn. Ai đặt tấm gương trước cửa phòng tôi thế này? Tôi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó mà xém té xỉu. Tóc tai rối nùi, mặt trắng xanh không không 1 giọt máu.
Tôi trong gương đang khóc…hay đang cười vậy? Không phải tôi…mà là bóng người đứng bên cạnh tôi.

 


 

??Truyện ma có thật [ Nhật Ký Chết Chương 3-4 ]??

??Truyện ma có thật [ Nhật Ký Chết Chương 3-4 ]??

Chương 3

Bóng tối đã làm nhòe đi phần nào sự vật nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra được nó, thứ đang ngồi trên giường. Nó tối hơn, ko mỏng như sương mà hiện hữu rất rõ ràng.
Cánh cửa phòng tắm chợt đóng sầm lại. Không mở ra được…. Nó muốn nhốt tôi trong này?
– Mở cửa ra…mở ra…Mẹ ơi
Tôi đập cửa bằng chút sức lực còn lại, la hét khản cổ chỉ mong mẹ sẽ nghe thấy.
– Mày làm cái gì mà giờ này đập cửa phòng mẹ rầm rầm vậy con?
Lời của mẹ khiến tôi như bừng tỉnh giấc. Chuyện gì vậy? Tôi đang đứng trước phòng của mẹ tôi sao?
Trước khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của mẹ, tôi không biết phải giải thích với bà như thế nào về hành động vừa rồi của mình.
Chỉ là mộng du thôi 
Ngày 24 tháng 4
Hôm nay tôi lại là tâm điểm chú ý của lớp. Trong 1 buổi học mà tôi phải xin đi nôn 4,5 lần. Bữa ăn sáng, ly sữa, mật xanh, mật vàng….chẳng còn gì trong cái bao tử đang co thắt dữ dội.
“Là tóc sao?”
Nhầm lẫn thôi. Đây là nhà vệ sinh của trường mà. Chắc là tóc của ai đó rơi vào đây trước đó thôi.
Vết cắt tôi sưng tấy lên. Chuyện đó không thể qua mắt được con Hân. Nhưng lạ 1 điều rằng nó chỉ nhìn chứ không hỏi. Sao vậy Hân? Mày là bạn thân tao mà!
Ngày 26 tháng 4
Dượng tôi trở về sau 2 tháng đi công tác xa. Ông đối rất tốt với mẹ con tôi. Tất cả chi tiêu trong nhà, cuộc sống đầy đủ của gia đình đều do 1 tay ông chu cấp.
Nhất là với tôi, ông không hề ghét bỏ mà ngược lại yêu thương tôi hết mực. Lần nào đi xa về, ông cũng đem về cả chục hộp thuốc bổ, thứ mà tôi uống phải hàng ngày để bồi bổ sức khỏe.
– Sao nhìn con hốc hác tiều tụy vậy?
Đó là câu mà ông hỏi ngay khi vừa gặp tôi. Tất nhiên là tôi sẽ né tránh câu hỏi đó bằng câu trả lời đại loại là….mình đang trong “kỳ” của phụ nữ ấy mà.
Bữa tối thịnh soạn bày ra trước mắt với rất nhiều món ăn ngon. Nhưng không phải với tôi lúc này.
“Sao buồn nôn quá vậy nè!”
Tôi chạy nhanh vào toalet rồi ngập ngụa trong đó qua cái nhìn đầy ái ngại của dượng và mẹ.
Ngày 28 tháng 4
Nhà trường cho nghỉ lễ tận 4 ngày vì 30/4 và 1/5 lại rơi vào thứ 7 và chủ nhật. Lại đúng lúc dượng đang có nhà. Vậy là tôi và mẹ được ông tặng cho 1 chuyến du lịch tại Đà Lạt.
Cái bụng không còn hành tôi nữa. Vết bầm trên chân cũng dần tan đi thấy rõ. Và bóng ma cũng biến mất. Có lẽ là do sự có mặt của dượng. Không trùng hợp đâu. Vì có lần mẹ kể bà đi coi bói, thầy bói nói dượng là sự may mắn của chúng tôi. Cũng như bà, tôi tin vào điều đó.
Con Hân nói với tôi trên Đà lạt nghe đâu nhiều ma lắm. Yếu bóng vía thì cẩn thận đó. Đừng có dắt theo 1 anh “phất phơ” về giới thiệu với tụi nó là được rồi!
Tôi không ngờ con bạn thân cái miệng nó thúi hơn mắm nữa. Nhưng ngoài miệng vậy thôi, tôi biết nó cũng lo cho tôi lắm….
Ngày 29 tháng 4
“Hắn dám đến tận nhà tìm mình sao?”
Tôi bủn rủn tay chân khi trước mặt tôi là kẻ luôn đứng ở con hẻm để theo dõi tôi. Ít nhất là bản thân tôi cho là như vậy. Cái mũ lưỡi trai lụp xụp đã tố cáo hắn.
– Hãy gọi cho tôi! Mẩu giấy đó
Cái giọng trầm trầm này nghe quen lắm. Hắn vẫn cúi gầm mặt, cố giấu đi nhân dạng của mình.
“Gọi cho hắn sao? Gọi cho hắn làm gì? Tôi còn chưa biết hắn có ý đồ gì mà.”
Tôi cảnh báo hắn sẽ gọi công an nếu hắn không biến khỏi đây trong 10 giây nữa. Có lẽ hơi quá đáng nhưng nó hiệu quả. Hắn đi rồi.
Tôi soạn quần áo, đem theo những bộ váy ưng ý nhất cho vào vali cùng 1 số vật dụng cần thiết. Nhưng thế quái nào mà mẩu giấy vẫn còn ở đây chứ.
“Vậy ra đây là số của hắn sao?”
Không quan tâm
Ngày 30 tháng 4
Dù không phải là lần đầu tiên lên Đà Lạt nhưng cảm giác không lần nào giống lần nào.
Lần này lại khác lắm. Vì ngay đem đầu tiên ở đây ,tôi đã được nghe chú bảo vệ của khách sạn mà tôi đang ở kể 1 câu chuyện mà chú nói là thật 100%? Tất nhiên là của 1 khách sạn khác chú từng làm và chú cũng giấu tên khách sạn đó luôn.
“ Chuyện là có 1 ông tài xế chuyên chở khách đi du lịch lên đây, và là mối quen của khách sạn đó. Do khách của ông đó giờ toàn là VIP nên sau khi khách nhận phòng thì khách sạn cũng thường tặng cho ông 1 phòng riêng biệt.
Theo lời ông tài xế kể lại thì khi vừa bước vào căn phòng đó ông đã có cảm giác rất lạ. Ông cảm thấy hình như ngoài ông ra, vẫn còn 1 người nào đó hiện diện trong căn phòng. Và cho đến khi ông bước vào phòng tắm, thì trước mắt ông là 1 người phụ nữ không mặc gì cả đang đứng sẵn trong đó…”
Chú bảo vệ ngừng lại, bật cười khanh khách. Riêng tôi ngượng chín cả người.
– Chuyện vậy có gì rùng rợn đâu chú? Chú ghẹo con hả?
– Nếu chú nói, người phụ nữ đó…không có cái đầu…thì có rùng rợn ko?
Đúng vậy. Tôi nổi hết da gà khi nghe đến đoạn đó. Chú bảo vệ giải thích rằng chú cười là do cái cách mà ông tài xế mặt mày không còn giọt máu, trên người chỉ cộc 1 chiếc quần “nhỏ” chạy như bay xuống quầy lễ tân mà la hét.
Nghe đâu cô ta bị người tình giết ngay chính trong căn phòng đó. Làm ơn, tôi đang phải ngủ 1 mình trong khách sạn 
Ngày 2 tháng 5
Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, mẹ dành thời gian để đến chùa Quan Âm để cúng lễ gì đó…tôi cũng không biết nữa vì bà không nói rõ.
Tôi thì ghé chợ đêm để mua 1 ít đặc sản để về làm quà cho đám con Hân. Đi dạo chợ đêm 1 mình cũng thú lắm chứ. Tôi thích cái không khí lành lạnh ở đây quá.
Cái lạnh theo tôi về đến tận phòng mình. Kiều này thì khỏi cần mở máy lạnh hay bật quạt để ngủ rồi.
“Lạnh quá”
Phủ mền từ đầu đến chân mà vẫn lạnh. Bất chợt, tôi nghe tiếng lạch cạch vang lên trong nhà tắm. Âm thanh giống như ai đang kéo tấm rèm trong đó vậy.
Câu chuyện mà chú bảo vệ kể lại hiện lên trong đầu tôi. Sao phòng tắm lại được xây ngăn cách với bên ngoài chỉ bằng 1 tấm kính thế này.
Tôi hé mắt ra khỏi mền và nhìn. Không có gì cả. Có thể yên tâm rồi. Tốt nhất là nên nằm xoay lưng lại với phòng tắm cho chắc ăn.
Ngày mai về rồi
Ngày 4 tháng 5
Con Hân nhận quà mà vẫn không quên cà khịa chuyện tôi có dắt “anh” nào về không? Sợ nó luôn.
Nhưng chuyện ghê gớm mà tôi nghe được từ miệng nó là người yêu cũ của anh chàng Hot boy kia đã tự tử chết ngay trong phòng riêng vào mấy tháng trước. Không biết nó moi ở đâu ra cái tin này nữa.
– Cô ta rạch cổ tay. Gia đình phát hiện trễ nên không đưa đi viện kịp. Mất máu đến chết. 1 xác 2 mạng…
Như vậy là cô ta đang mang thai. Tôi nghe con Hân kể mà rùng mình. Chẳng phải bản thân tôi cũng có vài vết cắt ở cổ tay sao. Cho dù đó nằm ngoài ý muốn của tôi

chương 4

Tôi không dám để con dao ở đầu giường nữa. Bàn tay, ngón tay tôi đứt hết vì nó. Tôi đã làm gì trong lúc ngủ vậy? Nguy hiểm quá.
Mẹ lo lắng nên đã mua thuốc sát trùng và bông băng cho tôi đắp vết thương. Còn mua thêm thuốc bao tử. Bà nói có thể tôi bị bao tử hành nên bụng mới căng cứng và hay bị buồn nôn.
Vừa thiu thiu ngủ 1 chút thì bao tử tôi lại réo liên tục. Đói bụng quá. 12h đêm mà tôi phải mò xuống bếp để kiếm đồ ăn.
“Cũng may là còn ít cơm”
Tôi ăn ngon lành dù chỉ có cơm không,
Đột nhiên đèn bật sáng. Người xuống là mẹ. Chắc bà nghe tiếng tôi lục đục dưới này nên xuống kiểm tra đó mà. Nhưng sao bà trừng mắt nhìn tôi ghê vậy.


– Đó là bịch cơm thiu từ hôm trước lễ mẹ chưa kịp bỏ mà?
Ngày 10 tháng 5
Lên mủ rồi. Tất cả những vết đứt trên 2 tay tôi. Đau quá. Như vầy làm sao tôi cầm viết được nữa.
Vết thương nó hành tôi mệt rã rời. Mẹ kêu nghỉ vài bữa cho khỏe nhưng tôi không chịu. Sắp đến ngày thi rồi. Tôi cố gắng lết cái thân thể rũ rượi ra khỏi nhà.
Tôi tỉnh dậy ở Phòng y tế của trường. Tôi đã xỉu ngay khi vừa bước chân vào lớp. Bên ngoài trời mây đen dầy đặc nhưng không mưa. Nóng nực quá.
Cổ tay tôi thấy nhột nhột, ngứa ngáy khó chịu lắm. Có gì đó ngọ nguậy sau lớp băng gạc.
“Ọe”
Tôi hét lên ngay khi gỡ miếng băng gạc ra. Rất nhiều dòi bò lúc nhúc trên vết thương. Cái mùi hôi tanh xộc lên tận óc.
Tôi nhúng cả cánh tay vào bồn vệ sinh để rửa. Nó không hết. Đám dòi vẫn ở đó. Làm cách nào bây giờ.
– Em làm sao vậy? Sao toàn là máu không vậy nè?
Cô nhân viên y tế hoảng hốt khi thấy vết thương của tôi nứt toác ra, vết máu vẫn còn ướt trên móng tay
Ngày 12 tháng 5
Tôi trở thành “khách” thường xuyên ở phòng y tế trường. Ngày nào cũng vậy, cứ ngồi học được vài chục phút là tôi lại thấy mệt, đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Cô nhân viên y tế luôn nói với tôi rằng cô đã từng gặp 1 tình trạng giống như của tôi trước đây. Chính là của 1 sinh viên nữ đã tự tử cách đây vài tháng.
“Ý cô là người yêu cũ của anh ta?”
Theo lời cô y tế thì chị ta cũng thường xuyên đến phòng y tế trong tình trạng mệt mỏi, nôn rất nhiều và hay mê sảng. Trên người thì cũng có rất nhiều vết trầy xước, bầm tím.
Sau 1 tháng thì không thấy chị ta xuất hiện nữa cho đến khi có tin rằng chị ta đã tự tử tại nhà, trong bụng thì đã mang thai được hơn 3 tháng.
Thật là đáng thương mà
Ngày 15 tháng 5
Dượng để tôi trước cổng trường như mọi ngày. Vì tôi mà ông phải đưa đón mỗi ngày. Tôi thấy mình đang làm phiền ông rất nhiều.
– Có gì vướng trên tóc con kìa?
Là con 1 sâu. Tôi hét toáng lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Xấu hổ quá!”
Mặt tôi đỏ ửng lên. Dượng cười rồi với tay lấy con sâu ra khỏi tóc dùm tôi. Tôi chào dượng và đi vào trường.
– Ông ta là ai vậy?
Anh ta có cần xuất hiện bất thình lình như vậy không? Muốn hù chết người ta hả?
– Liên quan gì đến anh?
Tự nhiên tôi bực bội vô cớ vậy kìa. Haizz
Ngày 16 tháng 5
Mấy hôm nay toàn là anh Huy đưa tôi đi học vì dượng có việc bận. Anh Huy là người cùng xóm, và là tài xế chạy Grab. Tôi và anh cũng hay gặp nhau, nên 2 anh em không có xa lạ gì mấy.
Mỗi ngày anh đều kể cho tôi nghe vài câu chuyện về công việc của anh. Những chuyện, những người mà anh đã tiếp xúc. Nó khiến cho đoạn đường từ nhà đến trường trở nên ngắn hơn bao giờ hết.
“Em mệt quá nên vào phòng y tế nằm đỡ. Anh đến thì gọi em nhé!”
Tôi gửi tin nhắn cho Huy vì đã hơn 30p mà chưa thấy anh ta đến. Ngoài đường bụi bặm, ồn ào quá.
Sinh viên đã về gần hết, sân trường cũng chỉ còn lác đác vài người. Cô y tế cũng đang chuẩn bị về.
– Em cứ nằm nghỉ đi. Lát về thì khóa cửa phòng lại nha!
Chỉ còn 1 mình tôi. Mỏi mắt quá. Trong cơn mơ màng tôi lại nghe tiếng khóc. Hình như có ai đó đang ở đây, đứng ngay bên cạnh tôi.
Tôi không mở mắt ra được. Âm thanh loảng xoảng của 1 thứ gì đó vang lên rất lớn bên tai.
“Cô chưa về hả cô?
Cả người tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cái mền từ từ trôi tuột xuống chân, hơi lạnh bao phủ cả người tôi.
– Nó…sẽ giết…mày…giống như đã làm…với tao
Tôi điếng hồn khi nghe giọng nói đó. Nó xen lẫn với hơi thở khì khì, đứt quãng. Giật mình tỉnh lại khi tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, tôi bàng hoàng nhận ra dưới nền nhà toàn là mảnh gương vỡ. 1 vài mảnh vẫn còn dính máu.
Tay tôi lại có thêm vài vết cắt nữa
Ngày 17 tháng 5
Tôi mua 1 cái gương mới để đền cho cô y tế thay cho tấm gương cũ đã vỡ hôm qua.
– Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi không biết trả lời cô thế nào vì ngay chính bản thân tôi cũng không rõ. Nhưng ngoài câu hỏi đó ra, cô không hề tỏ ra khó chịu với tôi.
– Cậu sinh viên đó…là người yêu của em hả? Sao em không nói câu ấy vào đây? Đứng ngoài đó nắng lắm!
Cô đang nói ai vậy? Tôi nhìn ra cửa sổ. Hình như đúng thật là có 1 bóng người vừa lướt qua. Theo lời cô thì anh ta luôn đứng ở đó nhìn tôi khi đang ngủ. Chẳng lẽ là…anh ta?
Ngày 20 tháng 5
– Hôm nay anh nhớ đến đúng giờ nha! Mấy bữa nay toàn bắt em đợi không à!
Anh Huy nghe xong thì chỉ cười gượng và rồ máy chạy đi. Vừa bước được vài bước thì tôi có cảm giác rất lạ. Anh ta đi phía sau từ lúc nào vậy kìa?
Tự nhiên tôi thấy rất sợ khi phải nhìn thấy tên Hotboy kia. Ánh mắt đó…đầy sự ganh tỵ. Đến hôm nay tôi mới nhận ra rằng, anh ta luôn có mặt ở bất cứ đâu nếu nơi đó có tôi.
– Ê, Xác ướp
Con Hân lại đặt biệt danh mới cho tôi. Chắc là do 2 bàn tay dán đầy băng keo của tôi đây mà.
Mà sao hôm nay mặt nó đầy vẻ nghiêm trọng vậy, lại ít nói nữa. Con này bình thường nói nhiều lắm mà.
Nó kêu tôi hôm nào rảnh thì đi coi thầy đi. Nếu cần thì nó sẽ giới thiệu cho 1 người thầy giỏi mà nó biết.
“Ý nó là sao? Sao tôi phải cần nhờ đến thầy pháp chứ?”
Ngày 22 tháng 5
Tôi đang ngủ thì mẹ lao nhanh vào phòng với dáng vẻ đầy lo lắng.
Dượng bị ngất xỉu trong nhà tắm với tư thế rất lạ. Ông quỳ, mặt úp vào thùng nước. Mẹ và tôi đã gọi cấp cứu đưa ông vào viện.
Khoảng 1 tiếng sau thì dượng tỉnh lại. Ông không nhớ gì cả. Mẹ kêu tôi về trước để trông nhà.
Tôi không ngủ được nữa. Cứ nhắm mắt thì những hình ảnh máu me, hỗn loạn lại hiện ra.
“Cúp điện rồi”
Không thể nào trùng hợp đến như vậy. Xung quanh tối đen như mực. Ánh sáng duy nhất là từ ngọn đèn đường bên ngoài hắt qua cửa sổ.
Tôi thoáng giật mình vì có tiếng bước chân ngoài hành lang. Không khí ngột ngạt làm tôi thấy khó thở vô cùng. Tiếng chân ngày càng rõ. Nó đến trước cửa phòng tôi rồi.
Tay nắm cửa dần xoay nhẹ, tôi co rúm 1 đống trên giường. Chỉ dám hé mắt để dòm, nín thở chờ đợi!
– My ơi.
Ra là mẹ đã về. Làm tôi sợ muốn chết. Vừa định mở cửa thì điện thoại báo có tin nhắn.
“Tối nay dượng phải nằm lại để theo dõi. Con ngủ nhớ kiểm tra cửa cẩn thận nghen”
Là tin nhắn của mẹ. Vậy thì tiếng vừa rồi gọi tôi là…ai?
“Con dao gọt trái cây? Mình cầm nó từ bao giờ vậy?”
Tôi quăng con dao xuống đất. Vết thương ở cổ tay lại đau buốt. Nó đang chảy máu.
Cánh cửa bật mở tung, 1 luồng gió thổi xốc vào kèm theo tiếng rít ghê rợn. Ai đặt tấm gương trước cửa phòng tôi thế này? Tôi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó mà xém té xỉu. Tóc tai rối nùi, mặt trắng xanh không không 1 giọt máu.
Tôi trong gương đang khóc…hay đang cười vậy? Không phải tôi…mà là bóng người đứng bên cạnh tôi.

 


 

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi