Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma có thật [ Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 5]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 5

Cả thôn Vu Sơn đều biết Hồ Nhất Minh mắc bệnh lạ, gọi sao cũng chẳng tỉnh.

Sau khi thấy ông Hồ dẫn người trở về, lời ra tiếng vào của người trong thôn càng trở nên sôi nổi.

"Tôi biết loại bệnh này," - Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang phì phèo thuốc lá cuộn, vẻ mặt trầm trọng bảo: "Là người thực vật gì đấy."

"Là chứng người thực vật hay thấy trên tivi đó hả? Kiểu mấy người nằm yên trên giường, dù vẫn còn ý thức nhưng không nói năng hay cử động gì được phải không?" - Người khác vừa nghe xong đã vội vàng hỏi tới.

Người đàn ông kia còn chưa kịp gật đầu, một người phụ nữ trông ngoài năm mươi đã bắt đầu luôn miệng:

"Người thực vật cái gì chứ, trông cái điệu này là báo ứng thì có!"

"Báo ứng gì cơ? Bà Ba đừng nói bậy nói bạ nha." - Tuy rằng nhà họ Hồ là người dọn đến sống từ bên ngoài, nhưng dẫu sao cũng đã ở trong thôn hai đời rồi, giờ lại đi xuyên tạc chuyện nhà người ta cũng không tốt mấy.

Bà Ba là người thẳng tính, năm năm nay bà ta vì sĩ diện của nhà họ Hồ mà nhịn mấy câu này lâu rồi!

"Bộ tôi nói sai à! Mấy người nghĩ coi, vợ thằng đó chết thế nào? Nếu thật sự vì khó sinh thì con vừa ra đời đã chết ngay rồi, cần gì đến hai ngày sau mới chết đột ngột vậy chớ?"

Lời bà Ba nói khiến mọi người xung quanh không khỏi trầm mặc.

"Năm đó tôi với hai bà bạn khác định giúp vợ hắn ta mặc quần áo đàng hoàng trước khi nhập quan." - Bà Ba nhớ lại chuyện năm năm trước - "Nhưng Hồ Nhất Minh lại cản bọn tôi, bảo là muốn tự mình mặc cho vợ. Khi ấy tôi còn tưởng cảm tình vợ chồng họ tốt, nào ngờ lúc tôi trở lại lấy đồ để quên, quên gõ cửa mà đi thẳng vào thì thấy vợ hắn bầm tím cả người, chả phải bệnh hậu sản gì đâu!"

Vừa nghe thấy ba chữ "bệnh hậu sản", những phụ nữ ở đây bỗng hơi biến sắc.

Trên thực tế, bệnh hậu sản này là bệnh phụ khoa bắt nguồn từ việc không giữ kỹ khi còn trong tháng, mà phụ nữ trong giai đoạn ở cữ lại ngủ chung phòng với đàn ông.

Cơ thể phụ nữ thường gặp phải các loại tác dụng phụ sau khi vợ chồng ăn ở với nhau, mà năm ấy Hoàng Thúy Nhi cũng mắc bệnh phù thũng khắp người. Khi đó họ còn tưởng do không bài tiết được sản dịch, với lại cô còn là một nàng khờ, vì vậy nên mới qua đời.

Giờ nghe được những lời này của bà Ba, mọi người lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Hoàng Thúy Nhi là một cô gái yếu đuối, cả ngày chỉ nằm đờ trên giường nhìn trần nhà, ăn uống gì cũng phải có người dâng đến tận miệng, bây giờ tên Hồ Nhất Minh kia chả phải cũng hệt vậy còn gì?"

Sau khi nói xong câu này thì bà Ba chậm rãi đứng dậy rời đi.

Những người còn lại hết anh nhìn tôi, tôi nhìn anh xong thì bật cười ha ha rồi quay về nhà hết cả.

Sự việc nãy giờ đều không lọt khỏi tầm mắt của Thạch Lạn, hắn nghiêng đầu nhìn về phía căn nhà của Hồ Nhất Minh, cuối cùng mím môi rời đi.

Oan có đầu, nợ có chủ, nợ này không phải không báo, mà do chưa đến thời điểm mà thôi.

….

Mấy ngày nay Vu Hữu Dân cứ xuất quỷ nhập thần, Vu Hữu Quốc vừa thấy ông Vu liền hoảng hốt:

"Cha nói xem anh trai ngày ngủ đêm lại mò ra ngoài làm gì vậy chứ?"

Ông Vu đang nheo mắt ngủ gà ngủ gật, nghe vậy bèn ậm ừ,

"Anh con cũng lớn chừng này rồi, con còn lo cái gì không biết."

Ông Vu thở dài, nhớ đến mấy tin mấy trong thôn lại thấy hơi hãi hùng,

"Con nói xem có phải anh con lại tìm tới nhà họ Hoàng gì đó không?"

"Con cũng không biết ạ."

Ông Vu đang sốt ruột, nghe Vu Hữu Quốc đáp câu này xong liền đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Đêm đến, Vu Hữu Dân vừa mới cầm thứ gì đó ra đến sân thì gặp Thạch Lạn ngay cửa.

"Đại, đại nhân?"

Thạch Lạn nhìn mớ giấy tiền vàng bạc cùng nhang đèn hắn ta cầm trong tay, sau cùng mới cất tiếng bảo,

"Đêm nay anh đừng ra khỏi nhà."

Hình như Vu Hữu Dân đã hiểu được gì đó, đứng ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn đống đồ trong tay,

"Sau này tôi đốt cho cô ấy thì cô ấy có nhận được không?"

"Sau khi đầu thai sẽ không nhận được nữa."

Nghe vậy, Vu Hữu Dân chợt lộ vẻ cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

"Vậy, thôi vậy cũng tốt."

….

Mà lúc này ông Hồ ở bên kia cũng vừa đón một đạo sĩ vào cửa.

Đạo sĩ vừa đến vào phòng của Hồ Nhất Minh, xem ánh mắt cùng mạch đập của gã xong thì nhíu mày bảo,

"Cơ thể anh ta chỉ còn mỗi một phách, ba hồn sáu phách còn lại đã bị câu mất rồi."

"Tôi biết do ai làm rồi!" Ông Hồ vội vàng nói - "Là đứa con dâu trước đây của tôi, mấy ngày nay nó cứ đến tìm con tôi mãi. Cái đêm xảy ra chuyện, con tôi phải chạy đến tận phòng chúng tôi thì cô ta mới chịu bỏ đi."

"Dẫn tôi đến xem ngôi mộ của cô ấy đi."

Đạo sĩ này cũng không phải bọn lừa bịp trên giang hồ, trên người vẫn toát ra vài phần bản lĩnh.

Ông ta theo chân ông Hồ đi đến trước mộ của Hoàng Thúy Nhi,

"Các người có thắp nhang cho cô ấy à?"

Ông Hồ lắc đầu - "Không, chắc bên họ Hoàng thắp đấy."

Đạo sĩ nghe xong bèn gật đầu, sau đó ông ta lấy một cái chuông cùng bộ quần áo của Hoàng Nhất Minh ra, đi vòng quanh ngôi mộ, vừa đi vừa niệm tên của Hồ Nhất Minh.

“Lão tổ cho truyền bài linh, triệu hồi kim cang hộ pháp, câu hồn mộ trăm dặm, mau về mau về, Hồ Nhất Minh... mau về... mau về…”

Trong không gian đỏ thẫm, Hồ Nhất Minh đang bị quỷ anh kia gặm mặt, hiện tại gã chỉ còn lại nửa cái đầu thôi, vừa nghe thấy có người gọi tên mình liền bật dậy đáp:

"Tôi ở đây! Tôi ở đây!"

Mà Hồ Nhất Minh vừa đáp xong, bộ quần áo trên tay đạo sĩ bỗng bị một ngọn lửa màu đỏ tươi đốt trụi.

Ông Hồ sợ đến nỗi núp sau gốc đại thụ, tay nắm chặt tấm bùa hộ mệnh đạo sĩ nọ đưa cho ông ta.

Đạo sĩ nhướng mày, ném chiếc chuông trong tay lên không trung, chắp tay đứng trước mộ, nhắm mắt niệm chú.

Không lâu sau, một tia sáng màu vàng tỏa ra từ trong cơ thể đạo sĩ, bao quanh ngôi mộ!

Trông thấy cảnh này, ông Hồ dụi dụi mắt.

Cùng lúc đó, quỷ anh đang nuốt đầu của Hồ Nhất Minh đột nhiên quẳng gã xuống, hai tay nó ôm lấy đầu mình hét toáng lên!

Hoàng Thúy Nhi đá văng đầu Hồ Nhất Minh đi rồi cẩn thận ôm lấy quỷ anh, máu và nước mắt chảy dài trên đôi mắt đầy căm hận. Chỉ một chút, một chút nữa thôi, con của cô ta sẽ được tái sinh!

"A!"

Ngôi mộ bị bao quanh trong sắc vàng bỗng hiện lên một tầng sương máu, quỷ ảnh của Hoàng Thúy Nhi từ trong lớp sương đỏ ấy hiện ra trước mặt đạo sĩ.

Đạo sĩ hét lên thất thanh, cầm pháp khí đánh về phía Hoàng Thúy Nhi:

"Còn không mau giao hồn phách của Hồ Nhất Minh ra đây!"'

Hoàng Thúy Nhi chỉ mới vào quỷ đạo có mấy năm, nào phải đối thủ của đạo sĩ này, chẳng bao lâu sau cô đã bị đánh đến nổi phải ôm đầu chạy tán loạn mà kêu:

"Hắn ta giết tôi! Chính hắn đã hủy hoại con tôi! Tại sao ông lại giúp hắn chứ!"

Màn sương máu tiếp tục lan ra từ thân quỷ của Hoàng Thúy Nhi, mà ông Hồ cũng không còn thấy rõ bóng dáng của đạo sĩ nữa.

Đạo sĩ nghe xong liền dừng tay, không khỏi nhíu mày nói:

"Cô đã chết rồi, cần chi phải nhớ chuyện ở nhân gian, sớm buông bỏ chấp niệm, đi đầu thai thôi!"

Hoàng Thúy Nhi chỉ biết khóc.

Tiếng quỷ gào gọi Thạch Lạn đang vùi trong đất đến, hắn đứng ngay phía sau đạo sĩ nhưng đạo sĩ nọ hoàn toàn không phát hiện ra.

Hoàng Thúy Nhi ngừng khóc sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, đạo sĩ thấy vậy bèn ngờ vực, ông ta cảm thấy có thứ gì đó chọc vào sau đầu mình, sau đó lập tức bất tỉnh ngã xuống đất.

Thạch Lạn nhìn thoáng qua ngôi mộ nói:

"Cô nên lên đường rồi."

Hoàng Thúy Nhi rên một tiếng đầy buồn khổ, như thể cô không cam lòng, mà ngay lúc này, quỷ anh bay ra từ ngôi mộ đã bị Thạch Lạn bắt lấy. Hắn trêu chọc tiểu quỷ xong liền điểm lên vị trí giữa lông mày của nó, khiến quỷ anh vốn có màu xanh tím bỗng trở nên trắng nõn mềm mại, không còn chút oán khí nào.

Thấy vậy, Hoàng Thúy Nhi quỳ trên đất dập đầu bái lạy Thạch Lạn vài cái, xong rồi cô ôm lấy đứa trẻ và tan biến trước mặt Thạch Lạn.

Họ đã đi đầu thai.

Nhưng vị đạo sĩ nằm mê man trên mặt đất dường như vừa trải qua cuộc đời của Hoàng Thúy Nhi.

Có khi ông ta trưng ra vẻ mặt hung dữ, có khi lại nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, cho đến cuối cùng, khi nhìn thấy Hoàng Thúy Nhi ôm quỷ anh đứng nhìn mình, ông ta đột nhiên thoát ra khỏi sức mạnh đang khống chế mình mà dần dần mở mắt.

"Chớ để người khác tha thứ cho mình một cách dễ dàng nếu bản thân ngươi chưa trải qua những gì đã xảy ra với họ.”

Giọng nói lạnh lùng còn vang vảng bên tai, đạo sĩ lau mặt rồi quay sang nhìn ngôi mộ âm u của Hoàng Thúy Nhi rồi thở dài một hơi, cuối cùng đưa ông Hồ đã bất tỉnh trở về nhà họ Hồ.

Ông ta lập tức rời khỏi mà chẳng cần chút thù lao nào.

Bà Hồ trông nom người chồng hôn mê và con trai chưa rõ sống chết của mình, che miệng khóc lóc, còn đứa trẻ năm tuổi kia thì được nhà họ Hoàng đến đón đi.

Hồ Nhất Minh vẫn chưa chết, nhưng còn khó chịu hơn cả cái chết, gã sẽ sống trong ngôi mộ của Hoàng Thúy Nhi trong hình hài chỉ còn nửa cái đầu cho đến khi hồn phách tiêu tán mới có thể chết.

…………………………

"Anh đi đâu vậy?"

Vu Hữu Quốc nhìn anh trai mình đang thu dọn đồ đạc với vẻ mặt ngơ ngác.

Vu Hữu Dân đeo túi lên lưng, giơ tay vỗ vỗ vai em mình.

"Anh sẽ ra ngoài kiếm tiền, em ở nhà chăm sóc cha mẹ đàng hoàng, đợi anh kiếm được tiền sẽ cưới vợ cho em."

Nghe câu cưới vợ này, Vu Hữu Quốc đỏ mặt ngượng ngùng nói:

"Tự em biết kiếm tiền cưới vợ."

Vu Hữu Dân cùng đi theo Thạch Lạn rời khỏi thôn Vu Sơn.

Sau khi Thạch Lạn đi dạo quanh thị trấn, hắn nhận ra rằng có rất nhiều loại giường khác nhau, cái trước đây anh em Vu Hữu Dân cho mình không gọi là giường, mà là nệm.

Để kiếm được nhiều tiền hơn, mua được nhiều giường hơn nữa, để mình được ngủ trong thoải mái, Thạch Lạn quyết định dẫn trợ thủ của mình đi thăm thú thành phố lớn bên ngoài.

Sư phụ bảo rằng người thành phố vừa giàu vừa hào phóng đấy.

………………………………..

Thành phố L.

"Tôn Chi, tỉnh lại đi! Quản lý đến rồi!"

Tôn Chi bị đồng nghiệp lay tỉnh, vội vàng dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn làm việc, sau khi quản lý nhìn quanh một vòng, bàn đôi câu về dự án rồi rời đi, cô mới ỉu xìu gục xuống bàn.

Đôi mắt cô đờ đẫn, sắc mặt xanh xao, trông rất tệ.

"Rốt cuộc cậu sao vậy?"

Tôn Chi lắc đầu, vùi đầu vào tay, không để ý đến sự quan tâm của đồng nghiệp.

Đồng nghiệp cũng quen rồi, kể từ khi chia tay vào tháng trước, Tôn Chi đã trở nên thiếu sức sống, hoàn toàn khác hẳn với Tôn Chi sôi nổi trước đây.

Tình yêu thiệt là tổn thương con người mà, may sao mình đã kiểm soát bạn trai gắt gao rồi.

Sau khi tan sở, Tôn Chi vội vàng tranh thủ lúc đông người mà chen vào thang máy, lúc này cô không dám đi thang máy một mình nữa, nếu không cẩn thận sẽ bị thứ đó giết chết.

Sau một tháng qua, cô cam đoan có "thứ gì đó" đang bám theo bên mình, mà thứ đó muốn cô phải chết.

Cô từng kể với cha mẹ mình, nhưng cha mẹ cô cảm thấy cô bị kích thích tinh thần sau khi chia tay, nên sau khi nghe những lời ma quái của Tôn Chi, họ ra vẻ an ủi cô nhưng không thực sự để tâm lắm.

Tôn Chi cực kỳ thất vọng, cũng vô cùng tuyệt vọng.

Khi về đến nhà, Tôn Chi mở cửa phòng tắm và cởi sạch đồ đứng trước gương, cô gái trong gương đầy vết sẹo, có đủ loại vết thương do dao, dây thừng và kim châm để lại.

Điều kỳ lạ là chỉ có cô mới có thể nhìn thấy những vết sẹo này, cũng chỉ mỗi cô mới có thể cảm nhận được cơn đau chúng mang đến.

Trước đây cô cũng xem đây là bằng chứng, bèn vén áo cho mẹ Tôn xem để chứng minh mình không nói dối, nhưng mẹ Tôn chẳng nhìn thấy gì cả.

Mọi người đều cho rằng đầu óc cô có vấn đề, không ai chịu giúp cô, cũng chẳng ai quan tâm đến những lời cô nói.

Tôn Chi mặt không chút cảm xúc mà nhìn mình trong gương.

"Mày muốn giết tao à? Tao nhất quyết không cho mày toại nguyện đâu."

Nói đoạn cô xoay người nằm trong bồn tắm chẳng có chút nước nào, cô không dám ngâm mình mà chỉ cầm vòi sen tắm rửa vài phút rồi rời khỏi phòng tắm ngay.

Tôn Chi không nhận ra rằng sau khi cô rời đi, tấm gương đọng hơi nước dần trở nên rõ nét, trong đấy có một "người" giống hệt cô, "người đó" đưa tay lên chạm vào mặt mình, sau đó nở một nụ cười quái dị.

…………..

"Thạch tiên sinh, chúng ta đợi ở đây hả?"

Đứng ngay cửa khu phố nhỏ, Vu Hữu Dân lưng đeo bọc hành lý, lại thận trọng hỏi chàng thanh niên đẹp trai bên cạnh.

Thạch Lạn buồn ngủ lắm, nhưng hắn chả bao giờ ngủ trên chiếc giường không phải của mình, thậm chí đến giường khách sạn hắn cũng không ngủ được, bởi vì hắn không thích việc có nhiều người từng ngủ trên chiếc giường này rồi.

Nhưng nền đất ở thành phố này cũng không sạch sẽ gì, không phải cống rãnh bốc mùi hôi thối thì cũng là mấy ngôi mộ bị san bằng cùng với những đường hầm khó chịu.

"Chà, tôi ngửi thấy mùi con quỷ kia rồi."

Thạch Lạn dứt lời bèn ngáp một cái.

Nhìn thấy hắn ngáp, Vu Hữu Dân cũng muốn ngáp theo, nhưng bản thân hắn ta ngáp trông chẳng đẹp mắt như đối phương nên chỉ len lén ngáp một cái.

"Thạch tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên mở quầy đi, vậy sẽ có nhiều khách hơn đó."

"Mở quầy á?"

Thạch Lạn đầy mặt cự tuyệt.

"Mở quầy sẽ bị nhân loại quản lý trật tự đô thị đuổi đi, cũng phải phơi nắng nữa, không ổn đâu."

Vu Hữu Dân: ... Thực ra hắn ta hơi nghi ngờ, bởi vì sau khi ra ngoài được năm sáu ngày, hắn ta phát hiện ra rằng Thạch Lạn không phải quỷ mà cũng chả giống người tẹo nào.

Người có thể không ăn gì suốt nhiều ngày như vậy ư?

Người có thể muốn đi đến đâu thì biến mất trong chớp mắt à?

Người đang ngủ có thể bay nhảy trên đường sao?

Mà điểm mấu chốt nằm ở chỗ, Thạch Lạn không có thẻ căn cước, không được đi xe đò, xe lửa hay máy bay gì cả, thậm chí đến ở ngủ trọ cũng không xong.

Đương nhiên bọn họ cũng chả có nhiều tiền để ngồi xe hay ngủ trọ gì.

May mà Vu Hữu Dân thuộc dạng khéo ăn khéo nói nên được một người tốt bụng cho đi nhờ một chuyến, nhưng Thạch Lạn không thích mùi xe nên hắn chỉ tàng hình đứng ngay trên đầu xe.

Ông cụ trong phòng bảo vệ đã để ý nhóm Thạch Lạn từ lâu. Chẳng trách được điều này, ngoại hình của Thạch Lạn quá xuất sắc, xuất sắc đến mức không chỉ có ông lão mà cả người đi đường đều thầm nhìn hắn. Thạch Lạn không hề tỏ ra bất bình trước những cái nhìn không mang ác ý này.

"Các cậu, tôi đang nói các cậu đấy."

Thạch Lạn và Vu Hữu Dân nhìn sang, chỉ thấy ông cụ đang vẫy tay với họ với một chiếc bình giữ nhiệt trên tay.

Thạch Lạn nhấc chân đi qua đấy, Vu Hữu Dân cũng vội vàng theo sau.

"Đây là gì vậy?"

Thạch Lạn nhìn bình giữ nhiệt trong tay ông cụ, hỏi.

Khi ông cụ bị hỏi như vậy, cũng quên béng mục đích ban đầu của mình, ông mở nắp và để cho Thạch Lạn xem trong bình đựng gì.

"Ngâm chút kỷ tử, dưỡng sinh ấy mà."

"Dưỡng sinh?" - Thạch Lạn đầy ngờ vực mà nhìn ông cụ trước mặt mình. - “Cơ thể ông nộ khí quá cao, không uống cái này được đâu, mắt ông bắt đầu sưng đỏ lên rồi kìa."

Ông cụ sửng sốt một hồi, lập tức đưa tay sờ sờ hai mắt, mấy ngày nay quả thật ông cảm thấy mắt hơi khó chịu, hình như sau khi uống kỷ tử không bao lâu thì bắt đầu có triệu chứng này.

“Thật ngại quá, anh Thạch tụi con có sao nói vậy, nhưng hoàn toàn không có ác ý đâu ạ.” - Vu Hữu Dân biết thừa Thạch Lạn không hiểu cách đối nhân xử thế nên vội vàng giải thích.

Nghe đoạn, ông cụ liếc nhìn cặp mắt trong veo của Thạch Lạn, cuối cùng cười nói:

"Vào phòng tôi ngồi đi."

Chỗ này là khu phố xưa nên phòng bảo vệ cũng cũ kỹ lắm rồi, tuy phòng nhỏ, nhưng cái gì cũng có, lại còn rất sạch sẽ nữa.

"Các cậu đang tìm ai à? Tôi thấy đứng bên ngoài hai tiếng rồi đó."

Ông bèn hỏi sau khi rót nước vào ly dùng một lần và đưa cho Thạch Lạn cùng Vu Hữu Dân.

Thạch Lạn nhìn ly nước trong tay, hít hà lấy hơi xong mới nhấp một ngụm, đã lâu rồi hắn không uống nước.

Nước trong thành phố này có mùi, không bằng nước suối trong vắt trên núi.

Vu Hữu Dân cũng uống hết trong một ngụm,

"Đúng vậy, tụi con đang tìm người, chú đừng lo, tụi con không phải người xấu đâu, chỉ đến tìm người thôi."

Bởi vì ông cụ trực ca đêm nên cũng không ngủ được, thế là ba người họ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, đương nhiên Thạch Lạn chẳng nói câu nào, chỉ có ông cụ với Vu Hữu Dân càng nói càng hợp ý.

Sáng sớm, nhìn thấy Tôn Chi chuẩn bị rời khỏi khu phố để đi làm, Thạch Lạn bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng bảo vệ, hắn gọi đối phương lại,

"Cô gái xin dừng bước."

Tôn Chi đang xoa xoa thái dương thì sững sờ một lúc, cô quay lại nhìn thì trông thấy một người đàn ông chưa từng gặp bao giờ, hắn rất đẹp trai, nhưng cô không quen biết hắn.

"Cô có cần giúp đỡ gì không? Trả tiền bằng một cái giường là đủ rồi." - Thạch Lạn thành thật nói.

Nhưng khi Tôn Chi nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận, tức đến độ sau khi trừng mắt nhìn Thạch Lạn, cô mắng một câu lưu manh rồi bỏ chạy.

Thạch Lạn không hiểu mình đã nói sai điều gì.

Ông già và Vu Hữu Dân thì đứng nhìn Thạch Lạn.

Truyện ma có thật [ Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 5]

Truyện ma có thật [ Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 5]

Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 5

Cả thôn Vu Sơn đều biết Hồ Nhất Minh mắc bệnh lạ, gọi sao cũng chẳng tỉnh.

Sau khi thấy ông Hồ dẫn người trở về, lời ra tiếng vào của người trong thôn càng trở nên sôi nổi.

"Tôi biết loại bệnh này," - Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang phì phèo thuốc lá cuộn, vẻ mặt trầm trọng bảo: "Là người thực vật gì đấy."

"Là chứng người thực vật hay thấy trên tivi đó hả? Kiểu mấy người nằm yên trên giường, dù vẫn còn ý thức nhưng không nói năng hay cử động gì được phải không?" - Người khác vừa nghe xong đã vội vàng hỏi tới.

Người đàn ông kia còn chưa kịp gật đầu, một người phụ nữ trông ngoài năm mươi đã bắt đầu luôn miệng:

"Người thực vật cái gì chứ, trông cái điệu này là báo ứng thì có!"

"Báo ứng gì cơ? Bà Ba đừng nói bậy nói bạ nha." - Tuy rằng nhà họ Hồ là người dọn đến sống từ bên ngoài, nhưng dẫu sao cũng đã ở trong thôn hai đời rồi, giờ lại đi xuyên tạc chuyện nhà người ta cũng không tốt mấy.

Bà Ba là người thẳng tính, năm năm nay bà ta vì sĩ diện của nhà họ Hồ mà nhịn mấy câu này lâu rồi!

"Bộ tôi nói sai à! Mấy người nghĩ coi, vợ thằng đó chết thế nào? Nếu thật sự vì khó sinh thì con vừa ra đời đã chết ngay rồi, cần gì đến hai ngày sau mới chết đột ngột vậy chớ?"

Lời bà Ba nói khiến mọi người xung quanh không khỏi trầm mặc.

"Năm đó tôi với hai bà bạn khác định giúp vợ hắn ta mặc quần áo đàng hoàng trước khi nhập quan." - Bà Ba nhớ lại chuyện năm năm trước - "Nhưng Hồ Nhất Minh lại cản bọn tôi, bảo là muốn tự mình mặc cho vợ. Khi ấy tôi còn tưởng cảm tình vợ chồng họ tốt, nào ngờ lúc tôi trở lại lấy đồ để quên, quên gõ cửa mà đi thẳng vào thì thấy vợ hắn bầm tím cả người, chả phải bệnh hậu sản gì đâu!"

Vừa nghe thấy ba chữ "bệnh hậu sản", những phụ nữ ở đây bỗng hơi biến sắc.

Trên thực tế, bệnh hậu sản này là bệnh phụ khoa bắt nguồn từ việc không giữ kỹ khi còn trong tháng, mà phụ nữ trong giai đoạn ở cữ lại ngủ chung phòng với đàn ông.

Cơ thể phụ nữ thường gặp phải các loại tác dụng phụ sau khi vợ chồng ăn ở với nhau, mà năm ấy Hoàng Thúy Nhi cũng mắc bệnh phù thũng khắp người. Khi đó họ còn tưởng do không bài tiết được sản dịch, với lại cô còn là một nàng khờ, vì vậy nên mới qua đời.

Giờ nghe được những lời này của bà Ba, mọi người lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Hoàng Thúy Nhi là một cô gái yếu đuối, cả ngày chỉ nằm đờ trên giường nhìn trần nhà, ăn uống gì cũng phải có người dâng đến tận miệng, bây giờ tên Hồ Nhất Minh kia chả phải cũng hệt vậy còn gì?"

Sau khi nói xong câu này thì bà Ba chậm rãi đứng dậy rời đi.

Những người còn lại hết anh nhìn tôi, tôi nhìn anh xong thì bật cười ha ha rồi quay về nhà hết cả.

Sự việc nãy giờ đều không lọt khỏi tầm mắt của Thạch Lạn, hắn nghiêng đầu nhìn về phía căn nhà của Hồ Nhất Minh, cuối cùng mím môi rời đi.

Oan có đầu, nợ có chủ, nợ này không phải không báo, mà do chưa đến thời điểm mà thôi.

….

Mấy ngày nay Vu Hữu Dân cứ xuất quỷ nhập thần, Vu Hữu Quốc vừa thấy ông Vu liền hoảng hốt:

"Cha nói xem anh trai ngày ngủ đêm lại mò ra ngoài làm gì vậy chứ?"

Ông Vu đang nheo mắt ngủ gà ngủ gật, nghe vậy bèn ậm ừ,

"Anh con cũng lớn chừng này rồi, con còn lo cái gì không biết."

Ông Vu thở dài, nhớ đến mấy tin mấy trong thôn lại thấy hơi hãi hùng,

"Con nói xem có phải anh con lại tìm tới nhà họ Hoàng gì đó không?"

"Con cũng không biết ạ."

Ông Vu đang sốt ruột, nghe Vu Hữu Quốc đáp câu này xong liền đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Đêm đến, Vu Hữu Dân vừa mới cầm thứ gì đó ra đến sân thì gặp Thạch Lạn ngay cửa.

"Đại, đại nhân?"

Thạch Lạn nhìn mớ giấy tiền vàng bạc cùng nhang đèn hắn ta cầm trong tay, sau cùng mới cất tiếng bảo,

"Đêm nay anh đừng ra khỏi nhà."

Hình như Vu Hữu Dân đã hiểu được gì đó, đứng ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn đống đồ trong tay,

"Sau này tôi đốt cho cô ấy thì cô ấy có nhận được không?"

"Sau khi đầu thai sẽ không nhận được nữa."

Nghe vậy, Vu Hữu Dân chợt lộ vẻ cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

"Vậy, thôi vậy cũng tốt."

….

Mà lúc này ông Hồ ở bên kia cũng vừa đón một đạo sĩ vào cửa.

Đạo sĩ vừa đến vào phòng của Hồ Nhất Minh, xem ánh mắt cùng mạch đập của gã xong thì nhíu mày bảo,

"Cơ thể anh ta chỉ còn mỗi một phách, ba hồn sáu phách còn lại đã bị câu mất rồi."

"Tôi biết do ai làm rồi!" Ông Hồ vội vàng nói - "Là đứa con dâu trước đây của tôi, mấy ngày nay nó cứ đến tìm con tôi mãi. Cái đêm xảy ra chuyện, con tôi phải chạy đến tận phòng chúng tôi thì cô ta mới chịu bỏ đi."

"Dẫn tôi đến xem ngôi mộ của cô ấy đi."

Đạo sĩ này cũng không phải bọn lừa bịp trên giang hồ, trên người vẫn toát ra vài phần bản lĩnh.

Ông ta theo chân ông Hồ đi đến trước mộ của Hoàng Thúy Nhi,

"Các người có thắp nhang cho cô ấy à?"

Ông Hồ lắc đầu - "Không, chắc bên họ Hoàng thắp đấy."

Đạo sĩ nghe xong bèn gật đầu, sau đó ông ta lấy một cái chuông cùng bộ quần áo của Hoàng Nhất Minh ra, đi vòng quanh ngôi mộ, vừa đi vừa niệm tên của Hồ Nhất Minh.

“Lão tổ cho truyền bài linh, triệu hồi kim cang hộ pháp, câu hồn mộ trăm dặm, mau về mau về, Hồ Nhất Minh... mau về... mau về…”

Trong không gian đỏ thẫm, Hồ Nhất Minh đang bị quỷ anh kia gặm mặt, hiện tại gã chỉ còn lại nửa cái đầu thôi, vừa nghe thấy có người gọi tên mình liền bật dậy đáp:

"Tôi ở đây! Tôi ở đây!"

Mà Hồ Nhất Minh vừa đáp xong, bộ quần áo trên tay đạo sĩ bỗng bị một ngọn lửa màu đỏ tươi đốt trụi.

Ông Hồ sợ đến nỗi núp sau gốc đại thụ, tay nắm chặt tấm bùa hộ mệnh đạo sĩ nọ đưa cho ông ta.

Đạo sĩ nhướng mày, ném chiếc chuông trong tay lên không trung, chắp tay đứng trước mộ, nhắm mắt niệm chú.

Không lâu sau, một tia sáng màu vàng tỏa ra từ trong cơ thể đạo sĩ, bao quanh ngôi mộ!

Trông thấy cảnh này, ông Hồ dụi dụi mắt.

Cùng lúc đó, quỷ anh đang nuốt đầu của Hồ Nhất Minh đột nhiên quẳng gã xuống, hai tay nó ôm lấy đầu mình hét toáng lên!

Hoàng Thúy Nhi đá văng đầu Hồ Nhất Minh đi rồi cẩn thận ôm lấy quỷ anh, máu và nước mắt chảy dài trên đôi mắt đầy căm hận. Chỉ một chút, một chút nữa thôi, con của cô ta sẽ được tái sinh!

"A!"

Ngôi mộ bị bao quanh trong sắc vàng bỗng hiện lên một tầng sương máu, quỷ ảnh của Hoàng Thúy Nhi từ trong lớp sương đỏ ấy hiện ra trước mặt đạo sĩ.

Đạo sĩ hét lên thất thanh, cầm pháp khí đánh về phía Hoàng Thúy Nhi:

"Còn không mau giao hồn phách của Hồ Nhất Minh ra đây!"'

Hoàng Thúy Nhi chỉ mới vào quỷ đạo có mấy năm, nào phải đối thủ của đạo sĩ này, chẳng bao lâu sau cô đã bị đánh đến nổi phải ôm đầu chạy tán loạn mà kêu:

"Hắn ta giết tôi! Chính hắn đã hủy hoại con tôi! Tại sao ông lại giúp hắn chứ!"

Màn sương máu tiếp tục lan ra từ thân quỷ của Hoàng Thúy Nhi, mà ông Hồ cũng không còn thấy rõ bóng dáng của đạo sĩ nữa.

Đạo sĩ nghe xong liền dừng tay, không khỏi nhíu mày nói:

"Cô đã chết rồi, cần chi phải nhớ chuyện ở nhân gian, sớm buông bỏ chấp niệm, đi đầu thai thôi!"

Hoàng Thúy Nhi chỉ biết khóc.

Tiếng quỷ gào gọi Thạch Lạn đang vùi trong đất đến, hắn đứng ngay phía sau đạo sĩ nhưng đạo sĩ nọ hoàn toàn không phát hiện ra.

Hoàng Thúy Nhi ngừng khóc sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, đạo sĩ thấy vậy bèn ngờ vực, ông ta cảm thấy có thứ gì đó chọc vào sau đầu mình, sau đó lập tức bất tỉnh ngã xuống đất.

Thạch Lạn nhìn thoáng qua ngôi mộ nói:

"Cô nên lên đường rồi."

Hoàng Thúy Nhi rên một tiếng đầy buồn khổ, như thể cô không cam lòng, mà ngay lúc này, quỷ anh bay ra từ ngôi mộ đã bị Thạch Lạn bắt lấy. Hắn trêu chọc tiểu quỷ xong liền điểm lên vị trí giữa lông mày của nó, khiến quỷ anh vốn có màu xanh tím bỗng trở nên trắng nõn mềm mại, không còn chút oán khí nào.

Thấy vậy, Hoàng Thúy Nhi quỳ trên đất dập đầu bái lạy Thạch Lạn vài cái, xong rồi cô ôm lấy đứa trẻ và tan biến trước mặt Thạch Lạn.

Họ đã đi đầu thai.

Nhưng vị đạo sĩ nằm mê man trên mặt đất dường như vừa trải qua cuộc đời của Hoàng Thúy Nhi.

Có khi ông ta trưng ra vẻ mặt hung dữ, có khi lại nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, cho đến cuối cùng, khi nhìn thấy Hoàng Thúy Nhi ôm quỷ anh đứng nhìn mình, ông ta đột nhiên thoát ra khỏi sức mạnh đang khống chế mình mà dần dần mở mắt.

"Chớ để người khác tha thứ cho mình một cách dễ dàng nếu bản thân ngươi chưa trải qua những gì đã xảy ra với họ.”

Giọng nói lạnh lùng còn vang vảng bên tai, đạo sĩ lau mặt rồi quay sang nhìn ngôi mộ âm u của Hoàng Thúy Nhi rồi thở dài một hơi, cuối cùng đưa ông Hồ đã bất tỉnh trở về nhà họ Hồ.

Ông ta lập tức rời khỏi mà chẳng cần chút thù lao nào.

Bà Hồ trông nom người chồng hôn mê và con trai chưa rõ sống chết của mình, che miệng khóc lóc, còn đứa trẻ năm tuổi kia thì được nhà họ Hoàng đến đón đi.

Hồ Nhất Minh vẫn chưa chết, nhưng còn khó chịu hơn cả cái chết, gã sẽ sống trong ngôi mộ của Hoàng Thúy Nhi trong hình hài chỉ còn nửa cái đầu cho đến khi hồn phách tiêu tán mới có thể chết.

…………………………

"Anh đi đâu vậy?"

Vu Hữu Quốc nhìn anh trai mình đang thu dọn đồ đạc với vẻ mặt ngơ ngác.

Vu Hữu Dân đeo túi lên lưng, giơ tay vỗ vỗ vai em mình.

"Anh sẽ ra ngoài kiếm tiền, em ở nhà chăm sóc cha mẹ đàng hoàng, đợi anh kiếm được tiền sẽ cưới vợ cho em."

Nghe câu cưới vợ này, Vu Hữu Quốc đỏ mặt ngượng ngùng nói:

"Tự em biết kiếm tiền cưới vợ."

Vu Hữu Dân cùng đi theo Thạch Lạn rời khỏi thôn Vu Sơn.

Sau khi Thạch Lạn đi dạo quanh thị trấn, hắn nhận ra rằng có rất nhiều loại giường khác nhau, cái trước đây anh em Vu Hữu Dân cho mình không gọi là giường, mà là nệm.

Để kiếm được nhiều tiền hơn, mua được nhiều giường hơn nữa, để mình được ngủ trong thoải mái, Thạch Lạn quyết định dẫn trợ thủ của mình đi thăm thú thành phố lớn bên ngoài.

Sư phụ bảo rằng người thành phố vừa giàu vừa hào phóng đấy.

………………………………..

Thành phố L.

"Tôn Chi, tỉnh lại đi! Quản lý đến rồi!"

Tôn Chi bị đồng nghiệp lay tỉnh, vội vàng dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn làm việc, sau khi quản lý nhìn quanh một vòng, bàn đôi câu về dự án rồi rời đi, cô mới ỉu xìu gục xuống bàn.

Đôi mắt cô đờ đẫn, sắc mặt xanh xao, trông rất tệ.

"Rốt cuộc cậu sao vậy?"

Tôn Chi lắc đầu, vùi đầu vào tay, không để ý đến sự quan tâm của đồng nghiệp.

Đồng nghiệp cũng quen rồi, kể từ khi chia tay vào tháng trước, Tôn Chi đã trở nên thiếu sức sống, hoàn toàn khác hẳn với Tôn Chi sôi nổi trước đây.

Tình yêu thiệt là tổn thương con người mà, may sao mình đã kiểm soát bạn trai gắt gao rồi.

Sau khi tan sở, Tôn Chi vội vàng tranh thủ lúc đông người mà chen vào thang máy, lúc này cô không dám đi thang máy một mình nữa, nếu không cẩn thận sẽ bị thứ đó giết chết.

Sau một tháng qua, cô cam đoan có "thứ gì đó" đang bám theo bên mình, mà thứ đó muốn cô phải chết.

Cô từng kể với cha mẹ mình, nhưng cha mẹ cô cảm thấy cô bị kích thích tinh thần sau khi chia tay, nên sau khi nghe những lời ma quái của Tôn Chi, họ ra vẻ an ủi cô nhưng không thực sự để tâm lắm.

Tôn Chi cực kỳ thất vọng, cũng vô cùng tuyệt vọng.

Khi về đến nhà, Tôn Chi mở cửa phòng tắm và cởi sạch đồ đứng trước gương, cô gái trong gương đầy vết sẹo, có đủ loại vết thương do dao, dây thừng và kim châm để lại.

Điều kỳ lạ là chỉ có cô mới có thể nhìn thấy những vết sẹo này, cũng chỉ mỗi cô mới có thể cảm nhận được cơn đau chúng mang đến.

Trước đây cô cũng xem đây là bằng chứng, bèn vén áo cho mẹ Tôn xem để chứng minh mình không nói dối, nhưng mẹ Tôn chẳng nhìn thấy gì cả.

Mọi người đều cho rằng đầu óc cô có vấn đề, không ai chịu giúp cô, cũng chẳng ai quan tâm đến những lời cô nói.

Tôn Chi mặt không chút cảm xúc mà nhìn mình trong gương.

"Mày muốn giết tao à? Tao nhất quyết không cho mày toại nguyện đâu."

Nói đoạn cô xoay người nằm trong bồn tắm chẳng có chút nước nào, cô không dám ngâm mình mà chỉ cầm vòi sen tắm rửa vài phút rồi rời khỏi phòng tắm ngay.

Tôn Chi không nhận ra rằng sau khi cô rời đi, tấm gương đọng hơi nước dần trở nên rõ nét, trong đấy có một "người" giống hệt cô, "người đó" đưa tay lên chạm vào mặt mình, sau đó nở một nụ cười quái dị.

…………..

"Thạch tiên sinh, chúng ta đợi ở đây hả?"

Đứng ngay cửa khu phố nhỏ, Vu Hữu Dân lưng đeo bọc hành lý, lại thận trọng hỏi chàng thanh niên đẹp trai bên cạnh.

Thạch Lạn buồn ngủ lắm, nhưng hắn chả bao giờ ngủ trên chiếc giường không phải của mình, thậm chí đến giường khách sạn hắn cũng không ngủ được, bởi vì hắn không thích việc có nhiều người từng ngủ trên chiếc giường này rồi.

Nhưng nền đất ở thành phố này cũng không sạch sẽ gì, không phải cống rãnh bốc mùi hôi thối thì cũng là mấy ngôi mộ bị san bằng cùng với những đường hầm khó chịu.

"Chà, tôi ngửi thấy mùi con quỷ kia rồi."

Thạch Lạn dứt lời bèn ngáp một cái.

Nhìn thấy hắn ngáp, Vu Hữu Dân cũng muốn ngáp theo, nhưng bản thân hắn ta ngáp trông chẳng đẹp mắt như đối phương nên chỉ len lén ngáp một cái.

"Thạch tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên mở quầy đi, vậy sẽ có nhiều khách hơn đó."

"Mở quầy á?"

Thạch Lạn đầy mặt cự tuyệt.

"Mở quầy sẽ bị nhân loại quản lý trật tự đô thị đuổi đi, cũng phải phơi nắng nữa, không ổn đâu."

Vu Hữu Dân: ... Thực ra hắn ta hơi nghi ngờ, bởi vì sau khi ra ngoài được năm sáu ngày, hắn ta phát hiện ra rằng Thạch Lạn không phải quỷ mà cũng chả giống người tẹo nào.

Người có thể không ăn gì suốt nhiều ngày như vậy ư?

Người có thể muốn đi đến đâu thì biến mất trong chớp mắt à?

Người đang ngủ có thể bay nhảy trên đường sao?

Mà điểm mấu chốt nằm ở chỗ, Thạch Lạn không có thẻ căn cước, không được đi xe đò, xe lửa hay máy bay gì cả, thậm chí đến ở ngủ trọ cũng không xong.

Đương nhiên bọn họ cũng chả có nhiều tiền để ngồi xe hay ngủ trọ gì.

May mà Vu Hữu Dân thuộc dạng khéo ăn khéo nói nên được một người tốt bụng cho đi nhờ một chuyến, nhưng Thạch Lạn không thích mùi xe nên hắn chỉ tàng hình đứng ngay trên đầu xe.

Ông cụ trong phòng bảo vệ đã để ý nhóm Thạch Lạn từ lâu. Chẳng trách được điều này, ngoại hình của Thạch Lạn quá xuất sắc, xuất sắc đến mức không chỉ có ông lão mà cả người đi đường đều thầm nhìn hắn. Thạch Lạn không hề tỏ ra bất bình trước những cái nhìn không mang ác ý này.

"Các cậu, tôi đang nói các cậu đấy."

Thạch Lạn và Vu Hữu Dân nhìn sang, chỉ thấy ông cụ đang vẫy tay với họ với một chiếc bình giữ nhiệt trên tay.

Thạch Lạn nhấc chân đi qua đấy, Vu Hữu Dân cũng vội vàng theo sau.

"Đây là gì vậy?"

Thạch Lạn nhìn bình giữ nhiệt trong tay ông cụ, hỏi.

Khi ông cụ bị hỏi như vậy, cũng quên béng mục đích ban đầu của mình, ông mở nắp và để cho Thạch Lạn xem trong bình đựng gì.

"Ngâm chút kỷ tử, dưỡng sinh ấy mà."

"Dưỡng sinh?" - Thạch Lạn đầy ngờ vực mà nhìn ông cụ trước mặt mình. - “Cơ thể ông nộ khí quá cao, không uống cái này được đâu, mắt ông bắt đầu sưng đỏ lên rồi kìa."

Ông cụ sửng sốt một hồi, lập tức đưa tay sờ sờ hai mắt, mấy ngày nay quả thật ông cảm thấy mắt hơi khó chịu, hình như sau khi uống kỷ tử không bao lâu thì bắt đầu có triệu chứng này.

“Thật ngại quá, anh Thạch tụi con có sao nói vậy, nhưng hoàn toàn không có ác ý đâu ạ.” - Vu Hữu Dân biết thừa Thạch Lạn không hiểu cách đối nhân xử thế nên vội vàng giải thích.

Nghe đoạn, ông cụ liếc nhìn cặp mắt trong veo của Thạch Lạn, cuối cùng cười nói:

"Vào phòng tôi ngồi đi."

Chỗ này là khu phố xưa nên phòng bảo vệ cũng cũ kỹ lắm rồi, tuy phòng nhỏ, nhưng cái gì cũng có, lại còn rất sạch sẽ nữa.

"Các cậu đang tìm ai à? Tôi thấy đứng bên ngoài hai tiếng rồi đó."

Ông bèn hỏi sau khi rót nước vào ly dùng một lần và đưa cho Thạch Lạn cùng Vu Hữu Dân.

Thạch Lạn nhìn ly nước trong tay, hít hà lấy hơi xong mới nhấp một ngụm, đã lâu rồi hắn không uống nước.

Nước trong thành phố này có mùi, không bằng nước suối trong vắt trên núi.

Vu Hữu Dân cũng uống hết trong một ngụm,

"Đúng vậy, tụi con đang tìm người, chú đừng lo, tụi con không phải người xấu đâu, chỉ đến tìm người thôi."

Bởi vì ông cụ trực ca đêm nên cũng không ngủ được, thế là ba người họ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, đương nhiên Thạch Lạn chẳng nói câu nào, chỉ có ông cụ với Vu Hữu Dân càng nói càng hợp ý.

Sáng sớm, nhìn thấy Tôn Chi chuẩn bị rời khỏi khu phố để đi làm, Thạch Lạn bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng bảo vệ, hắn gọi đối phương lại,

"Cô gái xin dừng bước."

Tôn Chi đang xoa xoa thái dương thì sững sờ một lúc, cô quay lại nhìn thì trông thấy một người đàn ông chưa từng gặp bao giờ, hắn rất đẹp trai, nhưng cô không quen biết hắn.

"Cô có cần giúp đỡ gì không? Trả tiền bằng một cái giường là đủ rồi." - Thạch Lạn thành thật nói.

Nhưng khi Tôn Chi nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận, tức đến độ sau khi trừng mắt nhìn Thạch Lạn, cô mắng một câu lưu manh rồi bỏ chạy.

Thạch Lạn không hiểu mình đã nói sai điều gì.

Ông già và Vu Hữu Dân thì đứng nhìn Thạch Lạn.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi