Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma có thật [ Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 3-4 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

 

Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương  3-4

Biết phải “gõ cửa” mới có thể gặp Thạch Lạn, Vu Hữu Dân nhìn xung quanh một lát, cuối cùng mới ho khan một tiếng rồi hướng mặt về phía đỉnh núi, giơ tay lên làm động tác gõ cửa, thậm chí hắn ta còn phối hợp hô: “Cốc cốc cốc, có ai không?”

Lần đầu tiên, Hồ Nhất Minh thấy chẳng những có người gõ vào không khí, mà còn tự lồng tiếng cho âm thanh gõ cửa luôn. Hắn nhìn Vu Hữu Dân như đang nhìn một dũng sĩ.

Vũ Hữu Dân cũng rất xấu hổ.

Nhưng nhìn thấy một loạt động tác của Vu Hữu Dân, Thạch Lạn sáng bừng cả mắt. Hắn quyết định sau này nếu có khách đến thì họ phải vừa gõ cửa vừa tạo ra tiếng cốc cốc cốc mới được, vậy mới có cảm giác lễ nghi.

“Mời vào.”

Không chỉ Vũ Hữu Dân nghe được hai từ này, mà Hồ Nhất Minh cũng đã nghe thấy!

Vũ Hữu Dân nhìn vị trí mình mới vừa gõ, cuối cùng hắn ta mới cắn răng làm động tác bước qua cửa rồi đi vào. Mà hắn ta không biết rằng, trong mắt Hồ Nhất Minh, hắn ta đang dần dần biến mất ngay trước mắt!

Ực.

Hồ Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, thấy hơi hối hận, nếu vào rồi không ra được thì phải làm sao đây!

“Khách sao vậy?”

Thạch Lạn tò mò nhìn Hồ Nhất Minh đang dợm lùi bước.

Cả Vũ Hữu Dân cũng thấy cảnh này, hắn ta nghĩ đối phương hoảng sợ vì nhìn thấy Thạch Lạn đột ngột xuất hiện. Sợ Thạch Lạn tức giận, Vũ Hữu Dân không nói hai lời, giơ tay kéo gã vào.

Thật ra, đây không được coi là “vào”. Trong mắt Vũ Hữu Dân, hắn ta và Hồ Nhất Minh chỉ cách nhau mấy bước mà thôi.

Hồ Nhất Minh còn chưa kịp chạy, Vũ Hữu Dân bỗng nhiên xuất hiện và kéo gã tới trước mặt một người đàn ông trẻ.

Gã ngơ ngác nhìn Thạch Lạn, nỗi sợ hãi hoàn toàn biến mất, trên mặt ngập tràn kinh ngạc. Má nó ơi, nam quỷ này điển trai vậy cơ à?

Thạch Lạn đan tay lại, yên lặng nhìn Hồ Nhất Minh. Đồng tử hắn u ám, dường như luôn có lực hút khiến Hồ Nhất Minh chợt mất đi năng lực hành động khi nhìn sâu vào mắt Thạch Lạn, và chỉ ngơ ngác đứng trước mặt hắn.

Không lâu sau, Thạch Lạn thu lại ánh nhìn, rồi hơi chưng hửng quay đầu đi:

- “Tôi không nhận vụ của anh đâu.”

Người này xấu quá.

Hồ Nhất Minh hoàn hồn và Vũ Hữu Dân sửng sốt.

Hồ Nhất Minh lập tức xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi, tôi, chỉ vì tôi chưa từng thấy ai có dung mạo như thần giống ngài, bởi vậy mới thất thần trong chốc lát. Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.”

Thạch Lạn mím môi, càng không vui hơn.

Hắn không vui, nên bầu không khí xung quanh dần đông lạnh, lạnh đến mức Hồ Nhất Minh run lẩy bẩy, nhưng Vũ Hữu Dân đang đứng gần hắn lại chẳng cảm thấy gì. Hắn ta nhìn vẻ mặt của Hồ Nhất Minh, đành phải nuốt những lời định cầu cạnh xuống.

Nào ngờ, Thạch Lạn vung tay lên, Hồ Nhất Minh chợt biến mất. Vũ Hữu Dân run rẩy ngoái đầu lại, chỉ thấy lúc này Hồ Nhất Minh đang đứng ở chỗ họ vừa đứng với vẻ mặt ngơ ngác, dường như chính gã cũng không biết tại sao chớp mắt một cái đã đổi chỗ đứng rồi.

Thấy có vẻ gã không nhìn thấy họ.

Vũ Hữu Dân run tay chuẩn bị cáo biệt Thạch Lạn. Lúc này không đi, lỡ như bị giữ lại làm đồ ăn thì toi đời!

Nhưng Thạch Lạn lại nhìn hắn ta, nói:

- “Trên người hắn có nợ máu. Loài người các ngươi thường nói oan có đầu, nợ có chủ, tình trạng bây giờ của hắn là đang bị đòi nợ, sau này anh nên cách xa hắn ra đi. Nữ quỷ đó rất hận hắn, coi chừng nguy hiểm cả cho anh luôn đấy.”

Mai này, lỡ hắn ta xảy ra chuyện gì thì sẽ không thể đưa khách tới cho mình rồi - Thạch Lạn nghĩ.

Vũ Hữu Dân ngỡ ngàng, nợ máu? Trên người Hồ Nhất Minh có nợ máu?!

Hắn đờ đẫn tạm biệt Thạch Lạn, sau đó xuống núi cùng với Hồ Nhất Minh - người cũng đang sợ hãi.

- “Nam quỷ kia thật lợi hại.” - Trên đường đi, Hồ Nhất Minh nhắc đến Thạch Lạn: “Nhưng tại sao hắn không muốn bắt Thúy Nhi vậy? Có phải vì hắn là quỷ giống Thúy Nhi không?”

Hồ Nhất Minh nghĩ cả 2 là đồng loại, lại ở gần nên mới ngại xuống tay cũng nên.

Vũ Hữu Dân nghe vậy, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Nhất Minh:

- “Thúy Nhi? Anh bảo ngài ấy bắt Thúy Nhi? Thúy Nhi là vợ của anh mà! Không phải anh nói chỉ muốn hỏi thử xem Thúy Nhi thiếu thốn gì, sao lại quấn lấy anh ư?”

Sắc mặt Hồ Nhất Minh cứng đờ, hắn nói vài ba câu dối gạt Vũ Hữu Dân, sau đó ôm đầu tỏ vẻ đau nhức, rồi men theo đường nhỏ về nhà mình.

Vũ Hữu Dân đứng tại chỗ, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới quay lại lên núi.

“Cốc cốc cốc, có ai không?”

Đã “gõ” cửa một lần, lần này Vũ Hữu Dân có vẻ ung dung hơn nhiều.

Thấy hắn ta, Thạch Lạn phấn chấn: “Quay lại nhanh thế à, có khách mới hả?”

Vũ Hữu Dân quỳ xuống trước mặt hắn, mắt đỏ hoe, nói:

- “Đại nhân, ngài vừa nói có nữ quỷ đòi nợ Hồ Nhất Minh. Tôi muốn hỏi ngài, nữ quỷ đó có phải là vợ Hoàng Thúy Nhi của anh ta không ạ?”

Thạch Lạn nhướng môi cười. Vũ Hữu Dân chợt cảm giác mình được cơn gió đỡ dậy, từ quỳ thành đứng lên rồi.

- “Tôi không thể nói cho anh biết chuyện này,” - Thạch Lạn nhìn hắn:

- “ m gian có quy tắc của âm gian, dương gian cũng có quy tắc của dương gian.”

Vũ Hữu Dân như hiểu ra điều gì, ôm mặt khóc to.

Hắn đã thấy quái lạ rồi, đang yên đang lành sao cô ấy lại chết được chứ! Còn bị chết khó coi đến vậy, nhưng tất cả mọi người lại nói Thúy Nhi chết vì sinh con. Hắn liền tin ngay.

Lần đầu tiên có người khóc trước mặt mình, Thạch Lạn hơi luống cuống. Hắn nhìn người đàn ông đang khóc thảm thiết hơn cả trẻ con, suy tư một hồi lâu, mới vỗ tay thành tiếng. Ngay sau đó, một đàn chim ngũ sắc xuất hiện bên cạnh Vũ Hữu Dân.

Tiếng chim hót lanh lảnh như có tác dụng trấn an. Chẳng mấy chốc, Vũ Hữu Dân đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn đàn chim xung quanh, dường như đã hiểu dụng ý của Thạch Lạn.

Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thạch Lạn, nhận ra rằng tuy nam quỷ này là quỷ nhưng ngoại hình lại đẹp hơn hẳn loài người bọn họ, hơn nữa cũng lương thiện hơn con người. Hắn đột nhiên không còn sợ người đối diện nữa.

- “Tôi mua giường cho ngài, ngài có thể nhận vụ của tôi không?”

Thạch Lạn liếc nhìn túi của Vũ Hữu Dân: “Nhưng anh rất nghèo, không có tiền mua giường.”

Trong đó chỉ có mười mấy đồng tiền.

Vũ Hữu Dân: “Tôi, tôi sẽ kiếm! Rất nhanh có thể mua giường cho ngài mà!”

Thạch Lạn đi xung quanh hắn một vòng, khiến Vũ Hữu Dân khẩn trương không tả nổi.

Ngay khi hắn nghĩ Thạch Lạn sẽ quét kẻ nghèo rớt mồng tơi là mình ra ngoài thì Thạch Lạn lại nói:

- “Lúc loài người làm ăn, bên cạnh sẽ có trợ thủ, tôi sẽ cho anh được như ý muốn, anh làm trợ thủ của tôi để trả nợ. Anh có bằng lòng không?”

- “Bằng lòng!”

Vũ Hữu Dân đã đồng ý không chút do dự.

Sau khi đồng ý, hắn mới hậu tri hậu giác hỏi: “Làm trợ thủ của ngài thì tôi cần phải làm gì đây ạ?”

Thạch Lạn chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói:

- “Đương nhiên là mời chào khách cho tôi, chờ có tiền tôi sẽ mua giường ngủ chứ sao.” …

……

Đêm khuya.

Vu Hữu Dân ngồi trên giường, nhìn điểm đỏ đang xuất hiện trên cánh tay mình. Đó là ấn ký Thạch Lạn cho hắn ta.

- “Anh, anh sao vậy ạ?”

Dù Vu Hữu Quốc đần độn nhưng không phải kẻ ngốc. Vu Hữu Dân quay về thì anh ta đã thấy anh mình có gì đó không đúng rồi.

- “Không có gì đâu,” Vu Hữu Dân kéo tay áo xuống, rồi tắt đèn, sau đó hỏi:

- “Trong nhà còn vàng mã không?”

- “Còn đó, anh muốn làm gì?”

- “Em đừng xen vào. Anh ra ngoài một chuyến đã.”

Dứt lời, Vu Hữu Dân lần mò trong bóng tối để ra khỏi phòng. Sau đó, hắn cầm nhang đèn và giấy tiền vàng mã rời khỏi nhà.

Hắn quỳ gối trước mộ phần của Hoàng Thúy Nhi, vừa đốt vàng mã vừa rơi nước mắt.

Ở nơi hắn không thấy, Thạch Lạn đang nhìn hắn ta.

Vu Hữu Dân thích Hoàng Thúy Nhi, cực kỳ thích, dẫu cho Hoàng Thúy Nhi là một nàng khờ, là một cô gái bị bại não, nhưng những chuyện đó không hề cản trở việc hắn thích cô.

Bà Vu biết tâm tư của hắn. Tuy bà tức giận vì con trai thích một cô gái chẳng biết gì và luôn cần người hầu hạ trong các vấn đề sinh hoạt, nhưng bà vẫn đi tìm cha mẹ Hoàng Thúy Nhi để con trai được thỏa ước mong.

Nhưng nhà họ Hoàng coi thường họ, bảo nhà họ tà môn, con gái họ thế này, nếu gả vào đó thì sau này sẽ càng tà môn hơn.

Ngoài ra, nhà họ Hoàng còn đòi tiền. Tuy Hoàng Thúy Nhi không thể tự lo liệu cho bản thân nhưng nàng trắng nõn nà, lúc cười lên trông vô cùng đáng yêu.

Khi đó, trong nhà quá nghèo, họ không thể lấy ra nổi năm trăm đồng.

Vì muốn gom đủ tiền, Vu Hữu Dân đã chạy đến huyện thành lau giày, gánh đồ cho người ta, làm toàn những việc cực nhọc và dơ bẩn. Vất vả lắm hắn mới kiếm đủ tiền về nhà, nhưng thấy lại Hoàng Thúy Nhi mặc áo cưới được Hồ Nhất Minh vui sướng cõng về nhà… Hoàng Thúy Nhi lấy Hồ Nhất Minh.

Tuy nhiên, Hồ Nhất Minh không hề đưa tiền lễ hỏi, bởi nhà họ Hoàng nói họ vừa ý Hồ Nhất Minh vì hắn ta đối xử tốt với con gái họ, có tiền hay không không quan trọng, họ chỉ muốn thăm dò thử thôi.

Sau khi bị từ chối, Vu Hữu Dân ngu ngốc đi kiếm tiền. Nhưng còn Hồ Nhất Minh, sau khi bị từ chối, hắn lại mỗi ngày tới nhà họ điểm danh, chọc vui Hoàng Thúy Nhi. Vì vậy Vu Hữu Dân thua.

Hoàng Thúy Nhi mang thai là điều không ai không ngờ tới. Dẫu sao, một cô gái như cô rất khó có con. Thế nhưng, chuyện Hoàng Thúy Nhi chết đi lại là điều người trong thôn nghĩ tới. Phụ nữ sinh con chính là đi qua Quỷ Môn Quan, cô gái nào cũng rất khó vượt qua được, chứ đừng nói chi một cô gái đặc biệt như Hoàng Thúy Nhi.

Giấy tiền bị ngọn lửa cắn nuốt từng chút một, và phát ra âm thanh quỷ quái vào ban đêm. Nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy trốn trước mộ phần, Thạch Lạn khẽ mỉm cười.

Với thực lực mạnh mẽ, nụ cười thân thiện của hắn bị nữ quỷ cho rằng đó là một phép thử dữ tợn.

Hoàng Thúy Nhi run lên bần bật, co mình lại thành một khối quỷ to bằng cái chén, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Thạch Lạn khó hiểu nhìn cô ta vài lần, cuối cùng chỉ vào Vũ Hữu Dân đang khóc: “Đấy là trợ thủ của ta.”

Người mà hắn bảo vệ, chỉ có thể tiếp xúc chứ không được làm tổn thương.

Dù biến thành quỷ nhưng chỉ số thông minh của Hoàng Thúy Nhi cũng không cao mấy, bằng không sẽ không phải tới tận năm năm sau khi biến thành cô hồn dã quỷ, cô ta mới tìm Hồ Nhất Minh báo thù.

Chờ Thạch Lạn đi, Hoàng Thúy Nhi mới kéo dài quỷ thân, biến thành kích cỡ của người bình thường. Chỗ lợi của làm quỷ chính là tránh được trói buộc của bệnh tật và có thể đi lại chạy nhảy như người bình thường, nhưng đây cũng phải phụ thuộc vào quỷ trí của cô ta.

Một khi cô nổi điên, quỷ thân sẽ kinh khủng hệt như lúc chết.

Cô vẫn nhớ Vũ Hữu Dân.

Hoàng Thúy Nhi bay tới trước mặt Vũ Hữu Dân và nhìn hắn. Trừ người trong nhà ra, chưa có người ngoài nào từng khóc cho cô.

Vũ Hữu Dân chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh hẳn. Hắn lau khô nước mắt, lấy từ trong túi ra một hai mảnh lá cây. Đây là lá Thạch Lạn cho hắn, nói rằng dùng lá này bôi lên mắt thì có thể thấy được quỷ mà mình muốn gặp nhất.

“Thúy Nhi...”

Vũ Hữu Dân, đã bôi lá lên mắt, ngơ ngác nhìn Hoàng Thúy Nhi suýt nữa đã áp sát vào mặt mình, và thẩn thờ thốt lên.

Hoàng Thúy Nhi nghi ngờ nghiêng đầu: “Anh, thấy được?”

Giọng nói vừa cứng vừa lạnh, khác với khi cô còn sống.

Mắt Vũ Hữu Dân lại đỏ hoe: “Thấy, tôi thấy được.”

Sau một chốc mê man ngắn ngủi, Vũ Hữu Dân nhớ tới việc chính, bèn vội hỏi: “Rốt cuộc cô chết ra sao? Có phải Hồ Nhất Minh hại chết cô không?!”

Vừa nghe thấy tên Hồ Nhất Minh, trên người Hoàng Thúy Nhi tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc. Kế đến, huyết lệ chảy xuống trên gương mặt trắng xanh của cô.

Âm thanh chói tai và tràn đầy thù hận lọt vào tai Vũ Hữu Dân: “Là anh ta! Là anh ta!”

Cỏ dại xung quanh nấm mồ chập chờn theo cuồng phong. Tro giấy tiền vàng mã cũng bay lả tả trên không trung theo cơn gió.

Lúc Hoàng Thúy Nhi sinh con thì chẳng có vấn đề gì cả. Vấn đề xuất hiện vào ngày thứ ba sau khi sinh con xong, gã Hồ Nhất Minh đó say xỉn rồi quan hệ với cô. Nỗi đau đó, cho dù là quỷ, cô vẫn luôn nhớ mãi!

...

Chương 4:

Sau khi người phụ nữ sinh con xong, thân thể cần nghỉ ngơi một thời gian để khôi phục sức khỏe, cũng chính là ở cữ.

Trong khoảng thời gian này, ngoài các điều cần kiêng cữ, quan trọng nhất chính là không được làm tình, làm tình lúc này sẽ mang lại những tổn thương nghiêm trọng đến người mẹ.

Hoàng Thúy Nhi bị Hồ Nhất Minh tra tấn một đêm. Vào đêm hôm đó, những người khác trong nhà họ Hồ giống như là bị điếc, không ai tới ngăn cản hắn, trong lòng bọn họ, đứa nhỏ là quan trọng nhất, huống hồ Hoàng Thúy Nhi không có sữa nuôi con, bà Hồ đối với việc này hết sức không hài lòng.

Thời điểm Hồ Nhất Minh tỉnh lại vào sáng ngày thứ hai, cả người Hoàng Thúy Nhi đều sưng lên, tương tự như phù nề nhưng nặng hơn. Cô sốt cao, nhưng lại mệnh lớn không chết.

Đúng lúc này, bà Hồ nói người của nhà họ Hoàng đến, Hồ Nhất Minh sợ hãi Hoàng Thúy Nhi la hét, cho nên đem chăn phủ lên đầu của cô, kết quả dùng lực quá mạnh, đem Hoàng Thúy Nhi sống sờ sờ giết chết.

…..

Tí tách..... Tí tách.....

Tiếng nước chảy truyền vào tai Vu Hữu Dân, hắn ngẩng đầu nhìn, bắt gặp Hoàng Thúy Nhi toàn thân tỏa ra luồng khí đen, trên mặt quỷ trắng bệch đều là thống khổ, máu từ hạ thân cô chảy ra, nhỏ trên mặt đất.

“Thúy nhi......”

Vu Hữu Dân vịn ngôi mộ đứng dậy, nhẹ nhàng kêu.

Nhưng Hoàng Thúy Nhi một chút cũng không nghe thấy thanh âm của hắn, cô hiện tại đang lặp lại thống khổ trước khi chết, xung quanh cây cối bắt đầu lắc lư, âm thanh quái dị từ xung quanh truyền đến, tựa hồ đang nhìn trò hay lại giống như đang trấn an cô.

“A!” Một tiếng thét vang lên, Hoàng Thúy Nhi bay về hướng nhà của Hồ Nhất Minh.

Vu Hưu Dân vội vàng đuổi theo, nhưng trời tối quá, căn bản không nhìn thấy cái gì, hắn vấp phải đám cỏ hoang dưới chân, suýt nữa thì gãy răng.

- “Thúy Nhi!”

Vu Hữu Dân đấm vào mặt đất đau đớn kêu.

….

Hồ Nhất Minh lúc này đang nằm trên mặt đất ngáy o o, những ngày này hắn bị quỷ hồn của Hoàng Thúy Nhi làm cho mệt mỏi không thôi, thật vất vả chờ đến cơ hội được yên tĩnh một chút, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Két......

Gió lạnh đem cửa gỗ nhẹ nhàng thổi mở, một trận âm phong xông vào phòng, Hồ Nhất Minh nhíu mày, hai tay vô thức kéo chăn trùm qua đầu.

Tiếng khò khè thật lớn vang lên từ dưới gầm giường.

Không lâu sau, Hồ Nhất Minh cảm giác được chiếc chăn đắp trên mặt mình có chút ẩm ướt, một mùi hương kỳ quái tràn vào mũi hắn, một mùi hương tanh tưởi.

Mùi hương thật sự quá ghê tởm, đang lúc Hồ Nhất Minh chuẩn bị xốc chăn ra hít thở không khí trong lành thì nghe thấy có âm thanh thứ gì đó nhỏ trên chăn.

Giống như là nước.

Hồ Nhất Minh lập tức tỉnh táo hoàn toàn, gã cẩn thận từng li từng tí đem chăn kéo xuống dưới, nhưng khi hắn vừa lộ ra đôi mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu chảy xuống hai hàng máu trước mặt hắn!

“Aaaaaa…… umm….umm”

Chưa kịp hét lên, cổ họng Hồ Nhất Minh liền bị Hoàng Thúy Nhi bóp chặt.

Ngạt thở làm cho Hồ Nhất Minh không lâu sau liền bắt đầu trợn trắng mắt, Hoàng Thúy Nhi nhìn tình trạng này của hắn ta, nước mắt máu không ngừng nhỏ lên trên mặt hắn, giống như là đang cười.

“Cha!”

Đúng lúc này, đứa con trai ở cách vách đột nhiên khóc lên, hơn nữa còn kêu Hồ Nhất Minh một tiếng.

Hoàng Thúy Nhi sững sờ, tay cũng giảm nhẹ sức lực, bị Hồ Nhất Minh bắt được cơ hội đẩy tay của cô ra, sau đó lộn nhào chạy ra gian phòng!

Hoàng Thúy Nhi thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, nhưng Hồ Nhất Minh cũng thông minh, hắn đẩy ra cửa phòng cha mẹ hắn, một tay ôm lấy đứa con trai đang khóc rống đưa ra trước mặt Hoàng Thúy Nhi, lớn tiếng nói:

- “Đến đây! Cô nếu dám động vào người tôi, tôi liền đem con trai cô quăng xuống đất cho chết. Đến đây!”

Ông bà Hồ vừa tỉnh giấc vì tiếng khóc của cháu trai liền nhìn thấy hành động này của con trai mình.

Cửa phòng mở rộng, gió so ngày thường còn lạnh hơn không ngừng từ bên ngoài thổi vào, bên ngoài cửa đã sớm không còn bóng dáng của Hoàng Thúy Nhi.

Hồ Nhất Minh thấy vậy thì cười đắc ý, hắn ôm con trai vào trong ngực, thở hổn hển mấy cái sau, nhìn bà Hồ nói:

- “Từ nay về sau con trai con sẽ ngủ với con.”

Hừ! Để xem con đàn bà đê tiện kia có còn dám đến đây nữa hay không.

Giống như là tìm được bùa cứu mạng, Hồ Nhất Minh ôm theo con trai đi ngủ, đem chăn mền dính máu đổi sang chỗ khác, lấy bên sạch sẽ đắp kĩ hai cha con.

Hắn là loại người đã làm nhiều việc ác, nên dù cho có quỷ tìm hắn, chỉ cần có bùa hộ mệnh thì sẽ không coi là ra gì.

Hồ Nhất Minh nghĩ: khi cô ta làm người đã bị hắn giết một lần, cho dù bây giờ làm quỷ thì hắn vẫn có thể giết cô ta thêm lần nữa.

….

Thời điểm khi Vu Hữu Dân tìm thấy Hoàng Thúy Nhi, đối phương đang đi dạo xung quanh nhà cửa của nhà họ Hồ, vừa bay vừa khóc, huyết lệ tại xung quanh nhà họ Hồ nhỏ thành một vòng tròn.

- “Thúy Nhi, cô thế nào rồi?”

Vu Hữu Dân thở hổn hển hỏi.

Hoàng Thúy Nhi một chút cũng không nhìn hắn, chỉ lo xoay quanh vòng.

Cô ta là đang thống khổ.

Vu Hữu Dân bị thanh âm từ phía sau truyền đến làm cho giật nảy mình, hắn quay đầu lại liền trông thấy Thạch Lạn.

Thạch Lạn vẫn mặc áo đen như cũ, chỉ là trên tay áo nhiều thêm một chút hoa văn, xem ra không phải là cùng một cái áo đen.

Tên quỷ này xem ra còn rất am hiểu thời trang. - Yên lặng nhìn chính mình mặc bộ quần áo đã vài ngày chưa thay, Vu Hữu Dân thầm nghĩ.

Không đợi Vu Hữu Dân hỏi hắn bất cứ câu gì, Thạch Lạn liền hướng về phía hoàng Thúy Nhi vẫy vẫy tay.

- “Lại đây.”

Hoàng Thúy Nhi giật mình, huyết lệ cũng không dám chảy, run lẩy bẩy bay tới trước mặt Thạch Lạn.

Thạch Lạn nhìn cô ta - “Cô quá ngu ngốc.”

Nước mắt mà Hoàng Thúy Nhi thật vất vả ngừng chảy xuống từ hốc mắt.

Vu Hữu Dân không chút nghĩ ngợi liền dùng tay áo của mình đi lau huyết lệ của cô, không hề tỏ ra sợ hãi.

Hoàng Thúy Nhi sững sờ tại đứng tại chỗ.

“Xông vào giấc mơ.”

Thạch Lạn vừa nhìn Vu Hữu Dân lại nhìn Hoàng Thúy Nhi, lắc đầu, nói bốn chữ liền rời đi.

Hoàng Thúy nhi hai mắt sáng lên, xuy một tiếng bay tới không trung nhắm ngay phòng ngủ của Hồ Nhất Minh liền bỗng nhiên lao xuống.

Đang nửa tình nửa mê Hồ Nhất Minh bỗng nhiên rùng mình lạnh run, liền triệt để lâm vào trong giấc ngủ sâu.

Màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ.

Hồ Nhất Minh chạy không ngừng về phía trước, nhưng cho dù là chạy đến bất cứ đâu cũng đều là màu đỏ, ngay cả đất dưới chân giẫm lên cũng là màu đỏ.

“Đây là nơi khỉ ho cò gáy nào?!”

Hồ Nhất Minh vừa lớn tiếng hỏi, vừa đưa tay dùng lực tự nhéo lấy mình, không hề đau nhức, đây là đang nằm mơ, gã lập tức an lòng.

Cho dù là ở cùng với một con quỷ trong giấc mơ, gã cũng không sợ, chưa bao giờ nghe nói qua quỷ có thể ở trong giấc mơ giết người.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Hồ Nhất Minh có chút đắc ý, gã vênh vang đắc ý chỉ vào xung quanh:

- “Tôi biết là cô, thế nhưng là cô bây giờ đã là người chết, lại nói, cô đến nhà chúng tôi năm năm, chúng tôi cũng không có bạc đãi cô ngày nào, ngày đó tôi có được con trai, tôi vui mừng, chồng cô vui vẻ, cô thân là vợ phục vụ chồng cô một lần thì đã làm sao?”

Càng nói gã càng tự cho là đúng.

- “Tôi là chồng của cô, là trời của cô! Càng là cha ruột của con trai cô, nếu mà tôi chết, con trai cô liền chết đói, cô đừng hi vọng cha mẹ tôi nuôi nó, bọn họ đều đã già! Thúy Nhi à, cô có nghe không?”

Gã nói một cách thoải mái, hoàn toàn không hề phát hiện bụng của gã đang từ từ lớn lên, cho đến khi gã nói mệt, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc mới phát hiện chính mình không ngồi được

Bụng gã thật giống như đang mang thai bảy, tám tháng! Hơn nữa còn đang không ngừng to ra!

“Cô muốn làm gì?”

Hồ Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy sờ lên bụng của mình.

- “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có làm nhục tôi như thế nào đi nữa, tôi cũng không sợ!”

Bụng vẫn đang to lên từng chút một.

- “Cô, cô nếu lại dọa tôi, chờ đến khi tôi tỉnh ngủ liền đem con trai cô đánh chết! Cho dù cô hận không thể giết chết tôi thì cô cũng nên nghĩ cho con trai tôi. Dù sao đó cũng là con trai do chính cô đẻ ra.”

Có lẽ là do bị lời nói của gã kích động, bụng vốn dĩ còn đang chậm rãi lớn lên lập tức bị thổi căng giống như bóng bay, to đến khó có thể tưởng tượng, theo sự thay đổi của bụng, Hồ Nhất Minh liền cảm giác được từng cơn tê liệt đau đớn từ thân dưới truyền đến!

Máu đỏ từ thân dưới của gã chảy ra.

Hồ Nhất Minh cả người đều đau đến ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn kêu to.

“Anh sắp sinh rồi.”

m thanh lạnh lùng đơ cứng mang theo một tia vui sướng vang lên.

Hồ Nhất Minh đầu đầy mồ hôi lạnh liều mạng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ bắt gặp được một người mặc áo trắng, hạ thân bị máu thấm ướt. Chính là Hoàng Thúy Nhi với vẻ mặt cao hứng đang nhìn gã.

“Con khốn chết tiệt! Mày, mày chờ đó cho tao, ngày mai tao liền đi tìm thầy pháp đem mày bắt lại!”

Hồ Nhất Minh điếc không sợ súng vẫn mạnh miệng như cũ.

Hoàng Thúy Nhi giống như đã quen bộ dáng này của gã, cô ta đi tới bên cạnh Hồ Nhất Minh, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bụng gã, miệng lẩm nhẩm,.

- “Bé ngoan, ra đi nào.”

Đệt, cái gì mà bé ngoan a a a!

Từng cơn đau nhức dữ dội từ trong bụng truyền đến, Hồ Nhất Minh phát ra từng tiếng kêu đau thê thảm, bụng đã khiến quần áo căng rách, chỉ nghe một tiếng nổ tung, bụng Hồ Nhất Minh liền bị vật sống bên trong đâm thủng!

Nhưng Hồ Nhất Minh chưa còn có chết.

Hoàng Thúy Nhi cẩn thận ôm tiểu quỷ nhỏ từ trong bụng Hồ Nhất Minh bò ra vào trong ngực dỗ dành,

- “Thật ngoan, con là con của chúng ta, thật là xinh đẹp.”

Tiểu quỷ nhỏ có thân thể màu xanh đen, cái đầu rất to, hai mắt chỉ có một màu đen, không có tròng mắt, cái miệng nhỏ kéo dài bên tai, lộ ra một hàm răng nhọn.

Hồ Nhất Minh một chút cũng không thấy được vẻ đẹp của đứa trẻ này ở chỗ nào.

Gã đã đau đến chết ngất.

“Ăn hắn ta đi.” - Hoàng Thúy Nhi nhìn Hồ Nhất Minh một lúc lâu, đặt tiểu quỷ trong tay chính mình xuống cái bụng đã nổ tan tành của Hồ Nhất Minh, nói.

Quỷ anh phát ra tràng tiếng cười quỷ dị, sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Hồ Nhất Minh đem đầu chui vào trong bụng gã, kế tiếp liền phát ra từng tiếng cắn nuốt, khiến Hồ Nhất Minh đau đến kêu thảm không ngừng.

“Cái này, đây là cái thứ quỷ gì a a a a!”

Chát!

Hoàng Thúy Nhi vung tay lên, trên mặt Hồ Nhất Minh liền xuất hiện dấu bàn tay xanh tím,

- “Đây là con của chúng ta, không phải là cái thứ quái quỷ gì hết.”

Cô ta bị Hồ Nhất Minh hành hạ cả một đêm, cho dù sau này cô ta có chết đi chăng nữa thì ma thai thực sự đã hình thành trong bụng cô ta, nếu không phải tiểu quỷ đòi ăn mà làm tỉnh lại ý thức của cô ta thì cô ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ làm cô hồn dã quỷ.

Trải qua hai ngày, Hồ Nhất Minh chỉ còn lại duy nhất cái đầu.

Gã đờ đẫn mà nhìn xem Hoàng Thúy Nhi ở đối diện dỗ dành quỷ anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, vì cái gì mà giấc mơ đáng sợ này còn chưa kết thúc!

Nhưng trên thực tế, Hồ Nhất Minh đã hôn mê hai ngày.

Ông Hồ đã đem người đưa đến bệnh viện trên huyện, nhưng cũng không nhìn ra đến tột cùng là bệnh gì.

- “Có thể là do chịu phải cái gì đó tác động nên mới dẫn đến tình trạng chết não, nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán, tình huống cụ thể là như thế nào thì dựa trên máy móc chữa bệnh hiện tại của bệnh viện huyện không thể cho ra chẩn đoán chính xác, tôi đề nghị các người đưa anh ta đến thành phố lớn xem một chút.”

Lời nói của bác sĩ làm ông Hồ hai mắt tối sầm lại.

Đúng lúc ở hành lang phía trước có sản phụ vừa sinh con xong bị đẩy ra, ông nghe thấy âm thanh của con nít, quay đầu lại nhìn, lại bị người phụ nữ kia nhìn chằm chằm, sau đó liền nhe răng trợn mắt với ông ta.

Đó rõ ràng chính là Hoàng Thúy Nhi đã chết đi!

Ông Hồ đứng dậy cầm cái ghế chính mình vừa rồi ngồi lên, muốn xông tới đánh sản phụ kia thì bị chồng của người phụ nữ đẩy ra, đánh cho một trận.

Hành động của ông ta không chỉ là dọa sợ một nhà sản phụ mà cũng khiến bác sĩ cùng y tá sợ hãi.

“Nghiệt chướng! Tất cả đều là nghiệt chướng!”

Ông Hồ bị đuổi đi ra khỏi bệnh viện, ông ta dùng lực lắc đầu Hồ Nhất Minh, mặt mày dữ tợn mắng.

..còn tiếp ...

Truyện ma có thật [ Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 3-4 ]

Truyện ma có thật [ Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương 3-4 ]

 

Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất Chương  3-4

Biết phải “gõ cửa” mới có thể gặp Thạch Lạn, Vu Hữu Dân nhìn xung quanh một lát, cuối cùng mới ho khan một tiếng rồi hướng mặt về phía đỉnh núi, giơ tay lên làm động tác gõ cửa, thậm chí hắn ta còn phối hợp hô: “Cốc cốc cốc, có ai không?”

Lần đầu tiên, Hồ Nhất Minh thấy chẳng những có người gõ vào không khí, mà còn tự lồng tiếng cho âm thanh gõ cửa luôn. Hắn nhìn Vu Hữu Dân như đang nhìn một dũng sĩ.

Vũ Hữu Dân cũng rất xấu hổ.

Nhưng nhìn thấy một loạt động tác của Vu Hữu Dân, Thạch Lạn sáng bừng cả mắt. Hắn quyết định sau này nếu có khách đến thì họ phải vừa gõ cửa vừa tạo ra tiếng cốc cốc cốc mới được, vậy mới có cảm giác lễ nghi.

“Mời vào.”

Không chỉ Vũ Hữu Dân nghe được hai từ này, mà Hồ Nhất Minh cũng đã nghe thấy!

Vũ Hữu Dân nhìn vị trí mình mới vừa gõ, cuối cùng hắn ta mới cắn răng làm động tác bước qua cửa rồi đi vào. Mà hắn ta không biết rằng, trong mắt Hồ Nhất Minh, hắn ta đang dần dần biến mất ngay trước mắt!

Ực.

Hồ Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, thấy hơi hối hận, nếu vào rồi không ra được thì phải làm sao đây!

“Khách sao vậy?”

Thạch Lạn tò mò nhìn Hồ Nhất Minh đang dợm lùi bước.

Cả Vũ Hữu Dân cũng thấy cảnh này, hắn ta nghĩ đối phương hoảng sợ vì nhìn thấy Thạch Lạn đột ngột xuất hiện. Sợ Thạch Lạn tức giận, Vũ Hữu Dân không nói hai lời, giơ tay kéo gã vào.

Thật ra, đây không được coi là “vào”. Trong mắt Vũ Hữu Dân, hắn ta và Hồ Nhất Minh chỉ cách nhau mấy bước mà thôi.

Hồ Nhất Minh còn chưa kịp chạy, Vũ Hữu Dân bỗng nhiên xuất hiện và kéo gã tới trước mặt một người đàn ông trẻ.

Gã ngơ ngác nhìn Thạch Lạn, nỗi sợ hãi hoàn toàn biến mất, trên mặt ngập tràn kinh ngạc. Má nó ơi, nam quỷ này điển trai vậy cơ à?

Thạch Lạn đan tay lại, yên lặng nhìn Hồ Nhất Minh. Đồng tử hắn u ám, dường như luôn có lực hút khiến Hồ Nhất Minh chợt mất đi năng lực hành động khi nhìn sâu vào mắt Thạch Lạn, và chỉ ngơ ngác đứng trước mặt hắn.

Không lâu sau, Thạch Lạn thu lại ánh nhìn, rồi hơi chưng hửng quay đầu đi:

- “Tôi không nhận vụ của anh đâu.”

Người này xấu quá.

Hồ Nhất Minh hoàn hồn và Vũ Hữu Dân sửng sốt.

Hồ Nhất Minh lập tức xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi, tôi, chỉ vì tôi chưa từng thấy ai có dung mạo như thần giống ngài, bởi vậy mới thất thần trong chốc lát. Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.”

Thạch Lạn mím môi, càng không vui hơn.

Hắn không vui, nên bầu không khí xung quanh dần đông lạnh, lạnh đến mức Hồ Nhất Minh run lẩy bẩy, nhưng Vũ Hữu Dân đang đứng gần hắn lại chẳng cảm thấy gì. Hắn ta nhìn vẻ mặt của Hồ Nhất Minh, đành phải nuốt những lời định cầu cạnh xuống.

Nào ngờ, Thạch Lạn vung tay lên, Hồ Nhất Minh chợt biến mất. Vũ Hữu Dân run rẩy ngoái đầu lại, chỉ thấy lúc này Hồ Nhất Minh đang đứng ở chỗ họ vừa đứng với vẻ mặt ngơ ngác, dường như chính gã cũng không biết tại sao chớp mắt một cái đã đổi chỗ đứng rồi.

Thấy có vẻ gã không nhìn thấy họ.

Vũ Hữu Dân run tay chuẩn bị cáo biệt Thạch Lạn. Lúc này không đi, lỡ như bị giữ lại làm đồ ăn thì toi đời!

Nhưng Thạch Lạn lại nhìn hắn ta, nói:

- “Trên người hắn có nợ máu. Loài người các ngươi thường nói oan có đầu, nợ có chủ, tình trạng bây giờ của hắn là đang bị đòi nợ, sau này anh nên cách xa hắn ra đi. Nữ quỷ đó rất hận hắn, coi chừng nguy hiểm cả cho anh luôn đấy.”

Mai này, lỡ hắn ta xảy ra chuyện gì thì sẽ không thể đưa khách tới cho mình rồi - Thạch Lạn nghĩ.

Vũ Hữu Dân ngỡ ngàng, nợ máu? Trên người Hồ Nhất Minh có nợ máu?!

Hắn đờ đẫn tạm biệt Thạch Lạn, sau đó xuống núi cùng với Hồ Nhất Minh - người cũng đang sợ hãi.

- “Nam quỷ kia thật lợi hại.” - Trên đường đi, Hồ Nhất Minh nhắc đến Thạch Lạn: “Nhưng tại sao hắn không muốn bắt Thúy Nhi vậy? Có phải vì hắn là quỷ giống Thúy Nhi không?”

Hồ Nhất Minh nghĩ cả 2 là đồng loại, lại ở gần nên mới ngại xuống tay cũng nên.

Vũ Hữu Dân nghe vậy, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Nhất Minh:

- “Thúy Nhi? Anh bảo ngài ấy bắt Thúy Nhi? Thúy Nhi là vợ của anh mà! Không phải anh nói chỉ muốn hỏi thử xem Thúy Nhi thiếu thốn gì, sao lại quấn lấy anh ư?”

Sắc mặt Hồ Nhất Minh cứng đờ, hắn nói vài ba câu dối gạt Vũ Hữu Dân, sau đó ôm đầu tỏ vẻ đau nhức, rồi men theo đường nhỏ về nhà mình.

Vũ Hữu Dân đứng tại chỗ, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới quay lại lên núi.

“Cốc cốc cốc, có ai không?”

Đã “gõ” cửa một lần, lần này Vũ Hữu Dân có vẻ ung dung hơn nhiều.

Thấy hắn ta, Thạch Lạn phấn chấn: “Quay lại nhanh thế à, có khách mới hả?”

Vũ Hữu Dân quỳ xuống trước mặt hắn, mắt đỏ hoe, nói:

- “Đại nhân, ngài vừa nói có nữ quỷ đòi nợ Hồ Nhất Minh. Tôi muốn hỏi ngài, nữ quỷ đó có phải là vợ Hoàng Thúy Nhi của anh ta không ạ?”

Thạch Lạn nhướng môi cười. Vũ Hữu Dân chợt cảm giác mình được cơn gió đỡ dậy, từ quỳ thành đứng lên rồi.

- “Tôi không thể nói cho anh biết chuyện này,” - Thạch Lạn nhìn hắn:

- “ m gian có quy tắc của âm gian, dương gian cũng có quy tắc của dương gian.”

Vũ Hữu Dân như hiểu ra điều gì, ôm mặt khóc to.

Hắn đã thấy quái lạ rồi, đang yên đang lành sao cô ấy lại chết được chứ! Còn bị chết khó coi đến vậy, nhưng tất cả mọi người lại nói Thúy Nhi chết vì sinh con. Hắn liền tin ngay.

Lần đầu tiên có người khóc trước mặt mình, Thạch Lạn hơi luống cuống. Hắn nhìn người đàn ông đang khóc thảm thiết hơn cả trẻ con, suy tư một hồi lâu, mới vỗ tay thành tiếng. Ngay sau đó, một đàn chim ngũ sắc xuất hiện bên cạnh Vũ Hữu Dân.

Tiếng chim hót lanh lảnh như có tác dụng trấn an. Chẳng mấy chốc, Vũ Hữu Dân đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn đàn chim xung quanh, dường như đã hiểu dụng ý của Thạch Lạn.

Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thạch Lạn, nhận ra rằng tuy nam quỷ này là quỷ nhưng ngoại hình lại đẹp hơn hẳn loài người bọn họ, hơn nữa cũng lương thiện hơn con người. Hắn đột nhiên không còn sợ người đối diện nữa.

- “Tôi mua giường cho ngài, ngài có thể nhận vụ của tôi không?”

Thạch Lạn liếc nhìn túi của Vũ Hữu Dân: “Nhưng anh rất nghèo, không có tiền mua giường.”

Trong đó chỉ có mười mấy đồng tiền.

Vũ Hữu Dân: “Tôi, tôi sẽ kiếm! Rất nhanh có thể mua giường cho ngài mà!”

Thạch Lạn đi xung quanh hắn một vòng, khiến Vũ Hữu Dân khẩn trương không tả nổi.

Ngay khi hắn nghĩ Thạch Lạn sẽ quét kẻ nghèo rớt mồng tơi là mình ra ngoài thì Thạch Lạn lại nói:

- “Lúc loài người làm ăn, bên cạnh sẽ có trợ thủ, tôi sẽ cho anh được như ý muốn, anh làm trợ thủ của tôi để trả nợ. Anh có bằng lòng không?”

- “Bằng lòng!”

Vũ Hữu Dân đã đồng ý không chút do dự.

Sau khi đồng ý, hắn mới hậu tri hậu giác hỏi: “Làm trợ thủ của ngài thì tôi cần phải làm gì đây ạ?”

Thạch Lạn chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói:

- “Đương nhiên là mời chào khách cho tôi, chờ có tiền tôi sẽ mua giường ngủ chứ sao.” …

……

Đêm khuya.

Vu Hữu Dân ngồi trên giường, nhìn điểm đỏ đang xuất hiện trên cánh tay mình. Đó là ấn ký Thạch Lạn cho hắn ta.

- “Anh, anh sao vậy ạ?”

Dù Vu Hữu Quốc đần độn nhưng không phải kẻ ngốc. Vu Hữu Dân quay về thì anh ta đã thấy anh mình có gì đó không đúng rồi.

- “Không có gì đâu,” Vu Hữu Dân kéo tay áo xuống, rồi tắt đèn, sau đó hỏi:

- “Trong nhà còn vàng mã không?”

- “Còn đó, anh muốn làm gì?”

- “Em đừng xen vào. Anh ra ngoài một chuyến đã.”

Dứt lời, Vu Hữu Dân lần mò trong bóng tối để ra khỏi phòng. Sau đó, hắn cầm nhang đèn và giấy tiền vàng mã rời khỏi nhà.

Hắn quỳ gối trước mộ phần của Hoàng Thúy Nhi, vừa đốt vàng mã vừa rơi nước mắt.

Ở nơi hắn không thấy, Thạch Lạn đang nhìn hắn ta.

Vu Hữu Dân thích Hoàng Thúy Nhi, cực kỳ thích, dẫu cho Hoàng Thúy Nhi là một nàng khờ, là một cô gái bị bại não, nhưng những chuyện đó không hề cản trở việc hắn thích cô.

Bà Vu biết tâm tư của hắn. Tuy bà tức giận vì con trai thích một cô gái chẳng biết gì và luôn cần người hầu hạ trong các vấn đề sinh hoạt, nhưng bà vẫn đi tìm cha mẹ Hoàng Thúy Nhi để con trai được thỏa ước mong.

Nhưng nhà họ Hoàng coi thường họ, bảo nhà họ tà môn, con gái họ thế này, nếu gả vào đó thì sau này sẽ càng tà môn hơn.

Ngoài ra, nhà họ Hoàng còn đòi tiền. Tuy Hoàng Thúy Nhi không thể tự lo liệu cho bản thân nhưng nàng trắng nõn nà, lúc cười lên trông vô cùng đáng yêu.

Khi đó, trong nhà quá nghèo, họ không thể lấy ra nổi năm trăm đồng.

Vì muốn gom đủ tiền, Vu Hữu Dân đã chạy đến huyện thành lau giày, gánh đồ cho người ta, làm toàn những việc cực nhọc và dơ bẩn. Vất vả lắm hắn mới kiếm đủ tiền về nhà, nhưng thấy lại Hoàng Thúy Nhi mặc áo cưới được Hồ Nhất Minh vui sướng cõng về nhà… Hoàng Thúy Nhi lấy Hồ Nhất Minh.

Tuy nhiên, Hồ Nhất Minh không hề đưa tiền lễ hỏi, bởi nhà họ Hoàng nói họ vừa ý Hồ Nhất Minh vì hắn ta đối xử tốt với con gái họ, có tiền hay không không quan trọng, họ chỉ muốn thăm dò thử thôi.

Sau khi bị từ chối, Vu Hữu Dân ngu ngốc đi kiếm tiền. Nhưng còn Hồ Nhất Minh, sau khi bị từ chối, hắn lại mỗi ngày tới nhà họ điểm danh, chọc vui Hoàng Thúy Nhi. Vì vậy Vu Hữu Dân thua.

Hoàng Thúy Nhi mang thai là điều không ai không ngờ tới. Dẫu sao, một cô gái như cô rất khó có con. Thế nhưng, chuyện Hoàng Thúy Nhi chết đi lại là điều người trong thôn nghĩ tới. Phụ nữ sinh con chính là đi qua Quỷ Môn Quan, cô gái nào cũng rất khó vượt qua được, chứ đừng nói chi một cô gái đặc biệt như Hoàng Thúy Nhi.

Giấy tiền bị ngọn lửa cắn nuốt từng chút một, và phát ra âm thanh quỷ quái vào ban đêm. Nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy trốn trước mộ phần, Thạch Lạn khẽ mỉm cười.

Với thực lực mạnh mẽ, nụ cười thân thiện của hắn bị nữ quỷ cho rằng đó là một phép thử dữ tợn.

Hoàng Thúy Nhi run lên bần bật, co mình lại thành một khối quỷ to bằng cái chén, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Thạch Lạn khó hiểu nhìn cô ta vài lần, cuối cùng chỉ vào Vũ Hữu Dân đang khóc: “Đấy là trợ thủ của ta.”

Người mà hắn bảo vệ, chỉ có thể tiếp xúc chứ không được làm tổn thương.

Dù biến thành quỷ nhưng chỉ số thông minh của Hoàng Thúy Nhi cũng không cao mấy, bằng không sẽ không phải tới tận năm năm sau khi biến thành cô hồn dã quỷ, cô ta mới tìm Hồ Nhất Minh báo thù.

Chờ Thạch Lạn đi, Hoàng Thúy Nhi mới kéo dài quỷ thân, biến thành kích cỡ của người bình thường. Chỗ lợi của làm quỷ chính là tránh được trói buộc của bệnh tật và có thể đi lại chạy nhảy như người bình thường, nhưng đây cũng phải phụ thuộc vào quỷ trí của cô ta.

Một khi cô nổi điên, quỷ thân sẽ kinh khủng hệt như lúc chết.

Cô vẫn nhớ Vũ Hữu Dân.

Hoàng Thúy Nhi bay tới trước mặt Vũ Hữu Dân và nhìn hắn. Trừ người trong nhà ra, chưa có người ngoài nào từng khóc cho cô.

Vũ Hữu Dân chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh hẳn. Hắn lau khô nước mắt, lấy từ trong túi ra một hai mảnh lá cây. Đây là lá Thạch Lạn cho hắn, nói rằng dùng lá này bôi lên mắt thì có thể thấy được quỷ mà mình muốn gặp nhất.

“Thúy Nhi...”

Vũ Hữu Dân, đã bôi lá lên mắt, ngơ ngác nhìn Hoàng Thúy Nhi suýt nữa đã áp sát vào mặt mình, và thẩn thờ thốt lên.

Hoàng Thúy Nhi nghi ngờ nghiêng đầu: “Anh, thấy được?”

Giọng nói vừa cứng vừa lạnh, khác với khi cô còn sống.

Mắt Vũ Hữu Dân lại đỏ hoe: “Thấy, tôi thấy được.”

Sau một chốc mê man ngắn ngủi, Vũ Hữu Dân nhớ tới việc chính, bèn vội hỏi: “Rốt cuộc cô chết ra sao? Có phải Hồ Nhất Minh hại chết cô không?!”

Vừa nghe thấy tên Hồ Nhất Minh, trên người Hoàng Thúy Nhi tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc. Kế đến, huyết lệ chảy xuống trên gương mặt trắng xanh của cô.

Âm thanh chói tai và tràn đầy thù hận lọt vào tai Vũ Hữu Dân: “Là anh ta! Là anh ta!”

Cỏ dại xung quanh nấm mồ chập chờn theo cuồng phong. Tro giấy tiền vàng mã cũng bay lả tả trên không trung theo cơn gió.

Lúc Hoàng Thúy Nhi sinh con thì chẳng có vấn đề gì cả. Vấn đề xuất hiện vào ngày thứ ba sau khi sinh con xong, gã Hồ Nhất Minh đó say xỉn rồi quan hệ với cô. Nỗi đau đó, cho dù là quỷ, cô vẫn luôn nhớ mãi!

...

Chương 4:

Sau khi người phụ nữ sinh con xong, thân thể cần nghỉ ngơi một thời gian để khôi phục sức khỏe, cũng chính là ở cữ.

Trong khoảng thời gian này, ngoài các điều cần kiêng cữ, quan trọng nhất chính là không được làm tình, làm tình lúc này sẽ mang lại những tổn thương nghiêm trọng đến người mẹ.

Hoàng Thúy Nhi bị Hồ Nhất Minh tra tấn một đêm. Vào đêm hôm đó, những người khác trong nhà họ Hồ giống như là bị điếc, không ai tới ngăn cản hắn, trong lòng bọn họ, đứa nhỏ là quan trọng nhất, huống hồ Hoàng Thúy Nhi không có sữa nuôi con, bà Hồ đối với việc này hết sức không hài lòng.

Thời điểm Hồ Nhất Minh tỉnh lại vào sáng ngày thứ hai, cả người Hoàng Thúy Nhi đều sưng lên, tương tự như phù nề nhưng nặng hơn. Cô sốt cao, nhưng lại mệnh lớn không chết.

Đúng lúc này, bà Hồ nói người của nhà họ Hoàng đến, Hồ Nhất Minh sợ hãi Hoàng Thúy Nhi la hét, cho nên đem chăn phủ lên đầu của cô, kết quả dùng lực quá mạnh, đem Hoàng Thúy Nhi sống sờ sờ giết chết.

…..

Tí tách..... Tí tách.....

Tiếng nước chảy truyền vào tai Vu Hữu Dân, hắn ngẩng đầu nhìn, bắt gặp Hoàng Thúy Nhi toàn thân tỏa ra luồng khí đen, trên mặt quỷ trắng bệch đều là thống khổ, máu từ hạ thân cô chảy ra, nhỏ trên mặt đất.

“Thúy nhi......”

Vu Hữu Dân vịn ngôi mộ đứng dậy, nhẹ nhàng kêu.

Nhưng Hoàng Thúy Nhi một chút cũng không nghe thấy thanh âm của hắn, cô hiện tại đang lặp lại thống khổ trước khi chết, xung quanh cây cối bắt đầu lắc lư, âm thanh quái dị từ xung quanh truyền đến, tựa hồ đang nhìn trò hay lại giống như đang trấn an cô.

“A!” Một tiếng thét vang lên, Hoàng Thúy Nhi bay về hướng nhà của Hồ Nhất Minh.

Vu Hưu Dân vội vàng đuổi theo, nhưng trời tối quá, căn bản không nhìn thấy cái gì, hắn vấp phải đám cỏ hoang dưới chân, suýt nữa thì gãy răng.

- “Thúy Nhi!”

Vu Hữu Dân đấm vào mặt đất đau đớn kêu.

….

Hồ Nhất Minh lúc này đang nằm trên mặt đất ngáy o o, những ngày này hắn bị quỷ hồn của Hoàng Thúy Nhi làm cho mệt mỏi không thôi, thật vất vả chờ đến cơ hội được yên tĩnh một chút, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Két......

Gió lạnh đem cửa gỗ nhẹ nhàng thổi mở, một trận âm phong xông vào phòng, Hồ Nhất Minh nhíu mày, hai tay vô thức kéo chăn trùm qua đầu.

Tiếng khò khè thật lớn vang lên từ dưới gầm giường.

Không lâu sau, Hồ Nhất Minh cảm giác được chiếc chăn đắp trên mặt mình có chút ẩm ướt, một mùi hương kỳ quái tràn vào mũi hắn, một mùi hương tanh tưởi.

Mùi hương thật sự quá ghê tởm, đang lúc Hồ Nhất Minh chuẩn bị xốc chăn ra hít thở không khí trong lành thì nghe thấy có âm thanh thứ gì đó nhỏ trên chăn.

Giống như là nước.

Hồ Nhất Minh lập tức tỉnh táo hoàn toàn, gã cẩn thận từng li từng tí đem chăn kéo xuống dưới, nhưng khi hắn vừa lộ ra đôi mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu chảy xuống hai hàng máu trước mặt hắn!

“Aaaaaa…… umm….umm”

Chưa kịp hét lên, cổ họng Hồ Nhất Minh liền bị Hoàng Thúy Nhi bóp chặt.

Ngạt thở làm cho Hồ Nhất Minh không lâu sau liền bắt đầu trợn trắng mắt, Hoàng Thúy Nhi nhìn tình trạng này của hắn ta, nước mắt máu không ngừng nhỏ lên trên mặt hắn, giống như là đang cười.

“Cha!”

Đúng lúc này, đứa con trai ở cách vách đột nhiên khóc lên, hơn nữa còn kêu Hồ Nhất Minh một tiếng.

Hoàng Thúy Nhi sững sờ, tay cũng giảm nhẹ sức lực, bị Hồ Nhất Minh bắt được cơ hội đẩy tay của cô ra, sau đó lộn nhào chạy ra gian phòng!

Hoàng Thúy Nhi thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, nhưng Hồ Nhất Minh cũng thông minh, hắn đẩy ra cửa phòng cha mẹ hắn, một tay ôm lấy đứa con trai đang khóc rống đưa ra trước mặt Hoàng Thúy Nhi, lớn tiếng nói:

- “Đến đây! Cô nếu dám động vào người tôi, tôi liền đem con trai cô quăng xuống đất cho chết. Đến đây!”

Ông bà Hồ vừa tỉnh giấc vì tiếng khóc của cháu trai liền nhìn thấy hành động này của con trai mình.

Cửa phòng mở rộng, gió so ngày thường còn lạnh hơn không ngừng từ bên ngoài thổi vào, bên ngoài cửa đã sớm không còn bóng dáng của Hoàng Thúy Nhi.

Hồ Nhất Minh thấy vậy thì cười đắc ý, hắn ôm con trai vào trong ngực, thở hổn hển mấy cái sau, nhìn bà Hồ nói:

- “Từ nay về sau con trai con sẽ ngủ với con.”

Hừ! Để xem con đàn bà đê tiện kia có còn dám đến đây nữa hay không.

Giống như là tìm được bùa cứu mạng, Hồ Nhất Minh ôm theo con trai đi ngủ, đem chăn mền dính máu đổi sang chỗ khác, lấy bên sạch sẽ đắp kĩ hai cha con.

Hắn là loại người đã làm nhiều việc ác, nên dù cho có quỷ tìm hắn, chỉ cần có bùa hộ mệnh thì sẽ không coi là ra gì.

Hồ Nhất Minh nghĩ: khi cô ta làm người đã bị hắn giết một lần, cho dù bây giờ làm quỷ thì hắn vẫn có thể giết cô ta thêm lần nữa.

….

Thời điểm khi Vu Hữu Dân tìm thấy Hoàng Thúy Nhi, đối phương đang đi dạo xung quanh nhà cửa của nhà họ Hồ, vừa bay vừa khóc, huyết lệ tại xung quanh nhà họ Hồ nhỏ thành một vòng tròn.

- “Thúy Nhi, cô thế nào rồi?”

Vu Hữu Dân thở hổn hển hỏi.

Hoàng Thúy Nhi một chút cũng không nhìn hắn, chỉ lo xoay quanh vòng.

Cô ta là đang thống khổ.

Vu Hữu Dân bị thanh âm từ phía sau truyền đến làm cho giật nảy mình, hắn quay đầu lại liền trông thấy Thạch Lạn.

Thạch Lạn vẫn mặc áo đen như cũ, chỉ là trên tay áo nhiều thêm một chút hoa văn, xem ra không phải là cùng một cái áo đen.

Tên quỷ này xem ra còn rất am hiểu thời trang. - Yên lặng nhìn chính mình mặc bộ quần áo đã vài ngày chưa thay, Vu Hữu Dân thầm nghĩ.

Không đợi Vu Hữu Dân hỏi hắn bất cứ câu gì, Thạch Lạn liền hướng về phía hoàng Thúy Nhi vẫy vẫy tay.

- “Lại đây.”

Hoàng Thúy Nhi giật mình, huyết lệ cũng không dám chảy, run lẩy bẩy bay tới trước mặt Thạch Lạn.

Thạch Lạn nhìn cô ta - “Cô quá ngu ngốc.”

Nước mắt mà Hoàng Thúy Nhi thật vất vả ngừng chảy xuống từ hốc mắt.

Vu Hữu Dân không chút nghĩ ngợi liền dùng tay áo của mình đi lau huyết lệ của cô, không hề tỏ ra sợ hãi.

Hoàng Thúy Nhi sững sờ tại đứng tại chỗ.

“Xông vào giấc mơ.”

Thạch Lạn vừa nhìn Vu Hữu Dân lại nhìn Hoàng Thúy Nhi, lắc đầu, nói bốn chữ liền rời đi.

Hoàng Thúy nhi hai mắt sáng lên, xuy một tiếng bay tới không trung nhắm ngay phòng ngủ của Hồ Nhất Minh liền bỗng nhiên lao xuống.

Đang nửa tình nửa mê Hồ Nhất Minh bỗng nhiên rùng mình lạnh run, liền triệt để lâm vào trong giấc ngủ sâu.

Màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ.

Hồ Nhất Minh chạy không ngừng về phía trước, nhưng cho dù là chạy đến bất cứ đâu cũng đều là màu đỏ, ngay cả đất dưới chân giẫm lên cũng là màu đỏ.

“Đây là nơi khỉ ho cò gáy nào?!”

Hồ Nhất Minh vừa lớn tiếng hỏi, vừa đưa tay dùng lực tự nhéo lấy mình, không hề đau nhức, đây là đang nằm mơ, gã lập tức an lòng.

Cho dù là ở cùng với một con quỷ trong giấc mơ, gã cũng không sợ, chưa bao giờ nghe nói qua quỷ có thể ở trong giấc mơ giết người.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Hồ Nhất Minh có chút đắc ý, gã vênh vang đắc ý chỉ vào xung quanh:

- “Tôi biết là cô, thế nhưng là cô bây giờ đã là người chết, lại nói, cô đến nhà chúng tôi năm năm, chúng tôi cũng không có bạc đãi cô ngày nào, ngày đó tôi có được con trai, tôi vui mừng, chồng cô vui vẻ, cô thân là vợ phục vụ chồng cô một lần thì đã làm sao?”

Càng nói gã càng tự cho là đúng.

- “Tôi là chồng của cô, là trời của cô! Càng là cha ruột của con trai cô, nếu mà tôi chết, con trai cô liền chết đói, cô đừng hi vọng cha mẹ tôi nuôi nó, bọn họ đều đã già! Thúy Nhi à, cô có nghe không?”

Gã nói một cách thoải mái, hoàn toàn không hề phát hiện bụng của gã đang từ từ lớn lên, cho đến khi gã nói mệt, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc mới phát hiện chính mình không ngồi được

Bụng gã thật giống như đang mang thai bảy, tám tháng! Hơn nữa còn đang không ngừng to ra!

“Cô muốn làm gì?”

Hồ Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy sờ lên bụng của mình.

- “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có làm nhục tôi như thế nào đi nữa, tôi cũng không sợ!”

Bụng vẫn đang to lên từng chút một.

- “Cô, cô nếu lại dọa tôi, chờ đến khi tôi tỉnh ngủ liền đem con trai cô đánh chết! Cho dù cô hận không thể giết chết tôi thì cô cũng nên nghĩ cho con trai tôi. Dù sao đó cũng là con trai do chính cô đẻ ra.”

Có lẽ là do bị lời nói của gã kích động, bụng vốn dĩ còn đang chậm rãi lớn lên lập tức bị thổi căng giống như bóng bay, to đến khó có thể tưởng tượng, theo sự thay đổi của bụng, Hồ Nhất Minh liền cảm giác được từng cơn tê liệt đau đớn từ thân dưới truyền đến!

Máu đỏ từ thân dưới của gã chảy ra.

Hồ Nhất Minh cả người đều đau đến ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn kêu to.

“Anh sắp sinh rồi.”

m thanh lạnh lùng đơ cứng mang theo một tia vui sướng vang lên.

Hồ Nhất Minh đầu đầy mồ hôi lạnh liều mạng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ bắt gặp được một người mặc áo trắng, hạ thân bị máu thấm ướt. Chính là Hoàng Thúy Nhi với vẻ mặt cao hứng đang nhìn gã.

“Con khốn chết tiệt! Mày, mày chờ đó cho tao, ngày mai tao liền đi tìm thầy pháp đem mày bắt lại!”

Hồ Nhất Minh điếc không sợ súng vẫn mạnh miệng như cũ.

Hoàng Thúy Nhi giống như đã quen bộ dáng này của gã, cô ta đi tới bên cạnh Hồ Nhất Minh, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bụng gã, miệng lẩm nhẩm,.

- “Bé ngoan, ra đi nào.”

Đệt, cái gì mà bé ngoan a a a!

Từng cơn đau nhức dữ dội từ trong bụng truyền đến, Hồ Nhất Minh phát ra từng tiếng kêu đau thê thảm, bụng đã khiến quần áo căng rách, chỉ nghe một tiếng nổ tung, bụng Hồ Nhất Minh liền bị vật sống bên trong đâm thủng!

Nhưng Hồ Nhất Minh chưa còn có chết.

Hoàng Thúy Nhi cẩn thận ôm tiểu quỷ nhỏ từ trong bụng Hồ Nhất Minh bò ra vào trong ngực dỗ dành,

- “Thật ngoan, con là con của chúng ta, thật là xinh đẹp.”

Tiểu quỷ nhỏ có thân thể màu xanh đen, cái đầu rất to, hai mắt chỉ có một màu đen, không có tròng mắt, cái miệng nhỏ kéo dài bên tai, lộ ra một hàm răng nhọn.

Hồ Nhất Minh một chút cũng không thấy được vẻ đẹp của đứa trẻ này ở chỗ nào.

Gã đã đau đến chết ngất.

“Ăn hắn ta đi.” - Hoàng Thúy Nhi nhìn Hồ Nhất Minh một lúc lâu, đặt tiểu quỷ trong tay chính mình xuống cái bụng đã nổ tan tành của Hồ Nhất Minh, nói.

Quỷ anh phát ra tràng tiếng cười quỷ dị, sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Hồ Nhất Minh đem đầu chui vào trong bụng gã, kế tiếp liền phát ra từng tiếng cắn nuốt, khiến Hồ Nhất Minh đau đến kêu thảm không ngừng.

“Cái này, đây là cái thứ quỷ gì a a a a!”

Chát!

Hoàng Thúy Nhi vung tay lên, trên mặt Hồ Nhất Minh liền xuất hiện dấu bàn tay xanh tím,

- “Đây là con của chúng ta, không phải là cái thứ quái quỷ gì hết.”

Cô ta bị Hồ Nhất Minh hành hạ cả một đêm, cho dù sau này cô ta có chết đi chăng nữa thì ma thai thực sự đã hình thành trong bụng cô ta, nếu không phải tiểu quỷ đòi ăn mà làm tỉnh lại ý thức của cô ta thì cô ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ làm cô hồn dã quỷ.

Trải qua hai ngày, Hồ Nhất Minh chỉ còn lại duy nhất cái đầu.

Gã đờ đẫn mà nhìn xem Hoàng Thúy Nhi ở đối diện dỗ dành quỷ anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, vì cái gì mà giấc mơ đáng sợ này còn chưa kết thúc!

Nhưng trên thực tế, Hồ Nhất Minh đã hôn mê hai ngày.

Ông Hồ đã đem người đưa đến bệnh viện trên huyện, nhưng cũng không nhìn ra đến tột cùng là bệnh gì.

- “Có thể là do chịu phải cái gì đó tác động nên mới dẫn đến tình trạng chết não, nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán, tình huống cụ thể là như thế nào thì dựa trên máy móc chữa bệnh hiện tại của bệnh viện huyện không thể cho ra chẩn đoán chính xác, tôi đề nghị các người đưa anh ta đến thành phố lớn xem một chút.”

Lời nói của bác sĩ làm ông Hồ hai mắt tối sầm lại.

Đúng lúc ở hành lang phía trước có sản phụ vừa sinh con xong bị đẩy ra, ông nghe thấy âm thanh của con nít, quay đầu lại nhìn, lại bị người phụ nữ kia nhìn chằm chằm, sau đó liền nhe răng trợn mắt với ông ta.

Đó rõ ràng chính là Hoàng Thúy Nhi đã chết đi!

Ông Hồ đứng dậy cầm cái ghế chính mình vừa rồi ngồi lên, muốn xông tới đánh sản phụ kia thì bị chồng của người phụ nữ đẩy ra, đánh cho một trận.

Hành động của ông ta không chỉ là dọa sợ một nhà sản phụ mà cũng khiến bác sĩ cùng y tá sợ hãi.

“Nghiệt chướng! Tất cả đều là nghiệt chướng!”

Ông Hồ bị đuổi đi ra khỏi bệnh viện, ông ta dùng lực lắc đầu Hồ Nhất Minh, mặt mày dữ tợn mắng.

..còn tiếp ...

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi