Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện ma có thật [ Bạo Lực Học Đường,Tiết Thực Hành Giải Phẫu Học Ma Quái phần 2 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Bạo lực học đường,Tiết Thực Hành Giải Phẫu Học Ma Quái phần 2

Trương Văn là một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba, điểm thi đại học của cô rất tốt, nếu không phải vì sự độc đoán của cha mình cô đã có thể đi du học hoặc làm bất cứ điều gì mà cô muốn.

Cha của cô là một bác sĩ ngoại khoa, từ nhỏ cuộc sống của cô đã bị ông kiểm soát. Nhờ vào số điểm cao của cô, ông rất nhanh đã hoàn thành xong thủ tục đăng ký cho cô vào trường y địa phương. Nhưng trớ trêu thay, Trương Văn là một cô gái rất nhút nhát, đặc biệt còn có một sự kháng cự vô cùng mạnh mẽ đối với màu đỏ của máu.

Vào ngày đầu tiên của năm học mới, khi cô nhìn vào bảng biểu chương trình học, lập tức liền thấy môn thực hành 'giải phẫu học' nằm ở vị trí thứ hai những môn sẽ học trong kỳ học này, điều đấy cũng có nghĩa là cô sẽ phải tiếp xúc với điều mình sợ nhất ngay trong học kỳ đầu tiên, chỉ mới nghĩ đến thôi cô đã không khỏi cảm thấy rùng mình.

Trương Văn được phân vào lớp học của một giáo viên nam rất điển trai, mặc dù cô cảm thấy người trước mặt rất đẹp trai nhưng không hiểu vì sao luôn cảm giác có chút lạnh lẽo, đẹp thì đẹp nhưng da quá trắng, hệt như chẳng có máu.

Các bạn cùng lớp đều nhiệt tình trò chuyện với Trương Văn, cho dù ai cũng thắc mắc tại sao môn thực hành giải phẫu lại được sắp xếp học sớm như vậy, nhưng Trương Văn vẫn nhìn thấy trên khuôn mặt họ toàn là sự phấn khích và mong chờ đến không thể kìm nén.

Khóa học diễn ra suôn sẻ hơn một tháng, mỗi cuối tuần, khi Trương Văn tổng hợp và chỉnh sửa lại tài liệu thì luôn phát hiện có rất nhiều cơ quan trong cơ thể con người chưa được giải thích qua. Cho nên cô đã đến tìm người giáo viên điển trai kia nói ra thắc mắc của mình, nhưng người thầy chỉ cười và nói. "Em sẽ sớm được biết thôi, nó so với việc giảng dạy còn khắc sâu hơn nhiều."

Trương Văn không quá quan tâm nhiều đến chuyện nghiên cứu đấy, chỉ là, không biết tại sao gần đây cô luôn cảm thấy những người xung quanh mình đều có hành vi lạ lùng, đặc biệt là những người bạn cùng lớp, họ thường bắt một hoặc hai con ếch, sau đó sử dụng dao nhỏ để lột da, lấy ra các bộ phận nội tạng và nói đó là mô phỏng giảng phẫu. Chuyện đó khiến Trương Văn cảm thấy mọi người quá điên rồ, vì vậy từ từ trở nên xa lạ với các bạn cùng lớp.

Hai tháng sau, một buổi sáng tràn đầy ánh nắng rạng rỡ, người thầy điển trai bỗng phấn chấn bước vào lớp học, thầy ta lấp lững nói: "Chúng ta có thể tiến hành thực nghiệm lần đầu vào ngày mai, nhưng tôi chỉ dẫn dắt bảy học sinh mỗi đợt thực nghiệm, các bạn còn lại có thể thực nghiệm cùng với trợ giảng của tôi. Tất nhiên, các học sinh tôi dẫn dắt mỗi lần thực nghiệm đều sẽ thay đổi, vì vậy mọi người đều có cơ hội. Xem nào, ai muốn được trở thành người thực nghiệm lần đầu trong học kỳ này với tôi không?" Khi thầy ta hỏi như vậy, tất cả các học sinh nữ trong lớp đều giơ tay một cách mê mệt, nhưng Trương Văn thì không, bởi vì cô cho rằng việc thực nghiệm cùng với trợ giảng cũng không tồi, không cần tranh giành.

"Trương Văn." Người thầy đột nhiên gọi tên cô, thế là Trương Văn đã trở thành một trong số ít học sinh được may mắn thực nghiệm lần đầu tiên với thầy giáo.

Buổi tối ngày hôm sau, người thầy dẫn đầu bảy học sinh vào phòng xác, ngay khi cửa mở, một mùi formaldehyde mạnh mẽ lập tức tràn vào mũi của Trương Văn, cô theo bản năng nhẹ nhàng dùng tay phải che mũi. Trong phòng, xung quanh tường đều được kê mấy cái bàn bằng sắt bao bọc bàn mổ ở giữa, trên mấy bàn sắt đấy đặt rất nhiều chai lọ thủy tinh kích thước khác nhau, các bộ phận và chi tiết trong chai không có dấu hiệu phân hủy nào khi được ngâm trong formaldehyde.

Trương Văn không thể chịu được mùi hương nồng đậm đấy nữa, cô nhanh chân đi đến cửa sổ duy nhất của phòng học. Đột nhiên, "meo~" tiếng kêu của một con mèo phá vỡ bước chân của Trương Văn, cô nhìn xuống liền thấy một con mèo đen đang xé xác đồng loại đã thối rữa trên mặt đất. Bị làm phiền bởi Trương Văn như vậy, con mèo đen lười biếng kéo xác đi ra khỏi phòng học.

Trương Văn lấy lại bình tĩnh, quay lại nhìn thì thấy thầy giáo đã đi đến phía trước bàn giải phẫu từ lâu, thầy ta lấy ra một con thỏ trắng từ trong một cái hộp nhỏ đặt trên bàn giải phẫu, sau đó sắp xếp một hàng công cụ giảng phẫu trên bàn giải phẫu, các công cụ giảng phẫu bằng sắt dưới sự chiếu sáng của ánh trăng bỗng sáng lên một màu sắc vô cùng quỷ dị.

Người thầy ấn mạnh con thỏ xuống bàn giải phẫu, tiếp đó giống như nhớ ra cái gì đó lại liếc nhìn học sinh một cái: "Bây giờ, chúng ta bắt đầu giải phẫu."

Sau đó, thầy ta chọn một cái dao giảng phẫu sáng nhất, cầm dao bằng tay phải và cắt từ cổ thỏ kéo dài xuống chỗ đuôi bông xù của nó. Máu tươi ngay lập tức tung tóe khắp bên ngoài lông trắng, ngay lúc đấy con thỏ vẫn cố gắng vặn vẹo cơ thể, mặc dù sự cố gắng đó không còn có ý nghĩa gì nữa.

Trương Văn nhìn chằm chằm thầy giáo, thầy ta dường như rất thích thú với cảm giác này, để con thỏ bị mở to bụng trên bàn giải phẫu vùng vẫy chậm dần, cho đến khi nó gục xuống hoàn toàn Trương Văn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trái tim của con thỏ đã ngừng đập hoàn toàn, người thầy giáo bắt đầu cẩn thận bóc lớp da có màu đỏ tươi xuống, màu máu đỏ tươi nổi bật trên bộ lông trắng như hoa mẫu đơn đang nở rộ.

Các cơ quan trong thân thể nhỏ bé của con thỏ được phơi bày ra vô cùng rõ ràng, người thầy giáo cười thỏa mãn, thầy ta bắt đầu giảng bài một cách nghiêm túc. Các bạn học bên cạnh cũng nghe bài giảng một cách chăm chú, đôi lúc còn có tiếng ghi chú "sột sọt", nhưng Trương Văn hoàn toàn không thể tập trung nghe giảng, lớp da đẫm máu của con thỏ vẫn luôn hiện diện trong tầm mắt cô, cô không bao giờ nghĩ rằng thầy giáo lại giảng phẫu như vậy, cuối cùng cô ấy mới hiểu được câu nói của thầy ta trước đó "nó so với việc giảng dạy còn khắc sâu hơn nhiều".

Thực nghiệm này thật sự khắc sâu trong tâm trí cô, cô không thể tưởng tượng được rằng sau khuôn mặt điển trai kia của thầy giáo lại là một tâm hồn biến thái như thế, cô không thể kiềm chế được rùng mình thật mạnh.

Đột nhiên, bạn cùng lớp bỗng đặt tay lên vai Trương Văn, đánh thức cô đang mơ hồ trong suy nghĩ, Trương Văn hoảng sợ, hét to: "Cậu muốn làm gì?"

"Tớ hỏi cậu muốn làm gì thì đúng hơn! Tan học rồi cậu còn đứng đây ngây ngốc cái gì? Nhìn xem kìa, mới có như vậy thôi mà cậu đã hoảng sợ đến thế rồi, nếu sợ thì cậu đừng nên học y nha, thật là làm khó cho bản thân mình." Sau khi nói xong, người bạn cùng phòng kia khinh bỉ liếc mắt nhìn Trương Văn một cái.

Cuộc thực nghiệm lần sau, giáo viên vẫn là giáo viên đấy, phòng học vẫn là phòng học đó, và mùi thuốc Formaldehyde kia vẫn chưa hề tan biến, chỉ có bạn học cùng lớp tham gia thực nghiệm liên tiếp được thay đổi, và màu lông những con thỏ bị giải phẫu cũng liên tục được thay đổi, tất nhiên các thao tác mổ xẻ của giáo viên cũng thay đổi, nhưng không có cách nào là chết tốt.

Điều đặc biệt là, giáo viên không bao giờ quên nói câu 'Bây giờ, chúng ta bắt đầu giải phẫu'.

Nửa tháng trôi qua, giáo viên vẫn chưa gọi tên cô tham gia thêm một cuộc thực nghiệm đẫm máu nào nữa, chỉ có các bạn trong lớp liên tục thay nhau, Trương Văn rất sung sướng vì giáo viên có thể quên đi mình, tuy nói là quên đi cô, nhưng thực tế điều đó làm cô thoải mái hơn rất nhiều.

"Bang!" Cánh cửa ký túc xá bị bạn cùng phòng đạp mạnh mở ra.

"Cậu làm gì thế? Làm tôi sợ chết khiếp, sao vậy, buổi học hôm nay xong rồi sao?" Trương Văn mặt ngơ ngác nhìn bạn cùng phòng.

"Ngày mai đến lượt cậu đấy, khì khì..." Bạn cùng phòng cũng nhìn Trương Văn, nhưng lại nở một nụ cười lạnh lùng.

"Không tin được, tớ lại phải đi học buổi thực nghiệm đẫm máu của giáo viên kia ư!" Trương Văn ấm ức kéo mái tóc của mình, hình ảnh cuộc thực nghiệm cách đây nửa tháng lại hiện lên trong tâm trí cô.

Ngày hôm sau, sau khi ăn tối với bạn cùng phòng xong Trương Văn lần nữa vào phòng học quen thuộc. Mới một tháng kể từ khi được thực nghiệm, mấy bạn học cùng học giải phẫu đều không còn biểu cảm nào khi vào lớp nữa, cô thầm nghĩ chẳng lẽ phương pháp giải phẫu của giáo viên quá đáng sợ đoạt mất hồn của bọn họ luôn rồi sao.

Tiết chuông giờ tự học buổi tối vang lên, liền thấy người thầy giáo đáng sợ kia đi vào phòng học, ánh mắt lướt qua trên học sinh đều gay gắt cho đến khi ngắm thấy hình bóng của Trương Văn thầy ta mới mãn nguyện cười một cái.

Thầy ta nhanh chân bước đến bàn giải phẫu, lần này không có con thỏ xuất hiện, nhưng mọi người đều được phát một con dao giải phẫu. Ánh trăng yên tĩnh từ từ tỏa từ cửa sổ vào, làm khuôn mặt điển trai của giáo viên đột nhiên trở nên rùng rợn đến cực độ, thầy ta nắm lấy con dao giải phẫu đâm thẳng vào ngực mình rạch xuống một đường, tiếp đó tay phải lấy ra một thứ đang đập từng nhịp trong lòng ngực, Trương Văn nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đó là một trái tim đầy máu tươi!

Trương Văn hét lên và lùi lại, trong lúc hoảng loạn cô nắm lấy cánh tay của một bạn cùng lớp. Nhưng khi cô đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả bạn cùng lớp đều đã cắm con dao mổ sáng chói vào lòng ngực, tay phải cầm trái tim vẫn còn đập...

Trong ánh trăng mờ ảo, Trương Văn bất tỉnh nằm trên bàn giảng phẫu.

Trong cơn mơ màng, Trương Văn nghe thấy giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Bây giờ, chúng ta bắt đầu giải phẫu."

Âm thanh vừa dứt, dao nhỏ chầm chậm lướt trên da của Trương Văn...

Con mèo đen nhỏ trên cửa sổ cũng đang say sưa quan sát cuộc thực nghiệm đặc biệt này, hai đôi mắt khác màu càng trở nên kỳ dị dưới ánh trăng, hình ảnh của Trương Văn trong đôi đồng tử của nó dường như biến thành một bữa tối thịnh soạn và ngon lành trong đêm nay...

Truyện ma có thật [ Bạo Lực Học Đường,Tiết Thực Hành Giải Phẫu Học Ma Quái phần 2 ]

Truyện ma có thật [ Bạo Lực Học Đường,Tiết Thực Hành Giải Phẫu Học Ma Quái phần 2 ]

Bạo lực học đường,Tiết Thực Hành Giải Phẫu Học Ma Quái phần 2

Trương Văn là một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba, điểm thi đại học của cô rất tốt, nếu không phải vì sự độc đoán của cha mình cô đã có thể đi du học hoặc làm bất cứ điều gì mà cô muốn.

Cha của cô là một bác sĩ ngoại khoa, từ nhỏ cuộc sống của cô đã bị ông kiểm soát. Nhờ vào số điểm cao của cô, ông rất nhanh đã hoàn thành xong thủ tục đăng ký cho cô vào trường y địa phương. Nhưng trớ trêu thay, Trương Văn là một cô gái rất nhút nhát, đặc biệt còn có một sự kháng cự vô cùng mạnh mẽ đối với màu đỏ của máu.

Vào ngày đầu tiên của năm học mới, khi cô nhìn vào bảng biểu chương trình học, lập tức liền thấy môn thực hành 'giải phẫu học' nằm ở vị trí thứ hai những môn sẽ học trong kỳ học này, điều đấy cũng có nghĩa là cô sẽ phải tiếp xúc với điều mình sợ nhất ngay trong học kỳ đầu tiên, chỉ mới nghĩ đến thôi cô đã không khỏi cảm thấy rùng mình.

Trương Văn được phân vào lớp học của một giáo viên nam rất điển trai, mặc dù cô cảm thấy người trước mặt rất đẹp trai nhưng không hiểu vì sao luôn cảm giác có chút lạnh lẽo, đẹp thì đẹp nhưng da quá trắng, hệt như chẳng có máu.

Các bạn cùng lớp đều nhiệt tình trò chuyện với Trương Văn, cho dù ai cũng thắc mắc tại sao môn thực hành giải phẫu lại được sắp xếp học sớm như vậy, nhưng Trương Văn vẫn nhìn thấy trên khuôn mặt họ toàn là sự phấn khích và mong chờ đến không thể kìm nén.

Khóa học diễn ra suôn sẻ hơn một tháng, mỗi cuối tuần, khi Trương Văn tổng hợp và chỉnh sửa lại tài liệu thì luôn phát hiện có rất nhiều cơ quan trong cơ thể con người chưa được giải thích qua. Cho nên cô đã đến tìm người giáo viên điển trai kia nói ra thắc mắc của mình, nhưng người thầy chỉ cười và nói. "Em sẽ sớm được biết thôi, nó so với việc giảng dạy còn khắc sâu hơn nhiều."

Trương Văn không quá quan tâm nhiều đến chuyện nghiên cứu đấy, chỉ là, không biết tại sao gần đây cô luôn cảm thấy những người xung quanh mình đều có hành vi lạ lùng, đặc biệt là những người bạn cùng lớp, họ thường bắt một hoặc hai con ếch, sau đó sử dụng dao nhỏ để lột da, lấy ra các bộ phận nội tạng và nói đó là mô phỏng giảng phẫu. Chuyện đó khiến Trương Văn cảm thấy mọi người quá điên rồ, vì vậy từ từ trở nên xa lạ với các bạn cùng lớp.

Hai tháng sau, một buổi sáng tràn đầy ánh nắng rạng rỡ, người thầy điển trai bỗng phấn chấn bước vào lớp học, thầy ta lấp lững nói: "Chúng ta có thể tiến hành thực nghiệm lần đầu vào ngày mai, nhưng tôi chỉ dẫn dắt bảy học sinh mỗi đợt thực nghiệm, các bạn còn lại có thể thực nghiệm cùng với trợ giảng của tôi. Tất nhiên, các học sinh tôi dẫn dắt mỗi lần thực nghiệm đều sẽ thay đổi, vì vậy mọi người đều có cơ hội. Xem nào, ai muốn được trở thành người thực nghiệm lần đầu trong học kỳ này với tôi không?" Khi thầy ta hỏi như vậy, tất cả các học sinh nữ trong lớp đều giơ tay một cách mê mệt, nhưng Trương Văn thì không, bởi vì cô cho rằng việc thực nghiệm cùng với trợ giảng cũng không tồi, không cần tranh giành.

"Trương Văn." Người thầy đột nhiên gọi tên cô, thế là Trương Văn đã trở thành một trong số ít học sinh được may mắn thực nghiệm lần đầu tiên với thầy giáo.

Buổi tối ngày hôm sau, người thầy dẫn đầu bảy học sinh vào phòng xác, ngay khi cửa mở, một mùi formaldehyde mạnh mẽ lập tức tràn vào mũi của Trương Văn, cô theo bản năng nhẹ nhàng dùng tay phải che mũi. Trong phòng, xung quanh tường đều được kê mấy cái bàn bằng sắt bao bọc bàn mổ ở giữa, trên mấy bàn sắt đấy đặt rất nhiều chai lọ thủy tinh kích thước khác nhau, các bộ phận và chi tiết trong chai không có dấu hiệu phân hủy nào khi được ngâm trong formaldehyde.

Trương Văn không thể chịu được mùi hương nồng đậm đấy nữa, cô nhanh chân đi đến cửa sổ duy nhất của phòng học. Đột nhiên, "meo~" tiếng kêu của một con mèo phá vỡ bước chân của Trương Văn, cô nhìn xuống liền thấy một con mèo đen đang xé xác đồng loại đã thối rữa trên mặt đất. Bị làm phiền bởi Trương Văn như vậy, con mèo đen lười biếng kéo xác đi ra khỏi phòng học.

Trương Văn lấy lại bình tĩnh, quay lại nhìn thì thấy thầy giáo đã đi đến phía trước bàn giải phẫu từ lâu, thầy ta lấy ra một con thỏ trắng từ trong một cái hộp nhỏ đặt trên bàn giải phẫu, sau đó sắp xếp một hàng công cụ giảng phẫu trên bàn giải phẫu, các công cụ giảng phẫu bằng sắt dưới sự chiếu sáng của ánh trăng bỗng sáng lên một màu sắc vô cùng quỷ dị.

Người thầy ấn mạnh con thỏ xuống bàn giải phẫu, tiếp đó giống như nhớ ra cái gì đó lại liếc nhìn học sinh một cái: "Bây giờ, chúng ta bắt đầu giải phẫu."

Sau đó, thầy ta chọn một cái dao giảng phẫu sáng nhất, cầm dao bằng tay phải và cắt từ cổ thỏ kéo dài xuống chỗ đuôi bông xù của nó. Máu tươi ngay lập tức tung tóe khắp bên ngoài lông trắng, ngay lúc đấy con thỏ vẫn cố gắng vặn vẹo cơ thể, mặc dù sự cố gắng đó không còn có ý nghĩa gì nữa.

Trương Văn nhìn chằm chằm thầy giáo, thầy ta dường như rất thích thú với cảm giác này, để con thỏ bị mở to bụng trên bàn giải phẫu vùng vẫy chậm dần, cho đến khi nó gục xuống hoàn toàn Trương Văn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trái tim của con thỏ đã ngừng đập hoàn toàn, người thầy giáo bắt đầu cẩn thận bóc lớp da có màu đỏ tươi xuống, màu máu đỏ tươi nổi bật trên bộ lông trắng như hoa mẫu đơn đang nở rộ.

Các cơ quan trong thân thể nhỏ bé của con thỏ được phơi bày ra vô cùng rõ ràng, người thầy giáo cười thỏa mãn, thầy ta bắt đầu giảng bài một cách nghiêm túc. Các bạn học bên cạnh cũng nghe bài giảng một cách chăm chú, đôi lúc còn có tiếng ghi chú "sột sọt", nhưng Trương Văn hoàn toàn không thể tập trung nghe giảng, lớp da đẫm máu của con thỏ vẫn luôn hiện diện trong tầm mắt cô, cô không bao giờ nghĩ rằng thầy giáo lại giảng phẫu như vậy, cuối cùng cô ấy mới hiểu được câu nói của thầy ta trước đó "nó so với việc giảng dạy còn khắc sâu hơn nhiều".

Thực nghiệm này thật sự khắc sâu trong tâm trí cô, cô không thể tưởng tượng được rằng sau khuôn mặt điển trai kia của thầy giáo lại là một tâm hồn biến thái như thế, cô không thể kiềm chế được rùng mình thật mạnh.

Đột nhiên, bạn cùng lớp bỗng đặt tay lên vai Trương Văn, đánh thức cô đang mơ hồ trong suy nghĩ, Trương Văn hoảng sợ, hét to: "Cậu muốn làm gì?"

"Tớ hỏi cậu muốn làm gì thì đúng hơn! Tan học rồi cậu còn đứng đây ngây ngốc cái gì? Nhìn xem kìa, mới có như vậy thôi mà cậu đã hoảng sợ đến thế rồi, nếu sợ thì cậu đừng nên học y nha, thật là làm khó cho bản thân mình." Sau khi nói xong, người bạn cùng phòng kia khinh bỉ liếc mắt nhìn Trương Văn một cái.

Cuộc thực nghiệm lần sau, giáo viên vẫn là giáo viên đấy, phòng học vẫn là phòng học đó, và mùi thuốc Formaldehyde kia vẫn chưa hề tan biến, chỉ có bạn học cùng lớp tham gia thực nghiệm liên tiếp được thay đổi, và màu lông những con thỏ bị giải phẫu cũng liên tục được thay đổi, tất nhiên các thao tác mổ xẻ của giáo viên cũng thay đổi, nhưng không có cách nào là chết tốt.

Điều đặc biệt là, giáo viên không bao giờ quên nói câu 'Bây giờ, chúng ta bắt đầu giải phẫu'.

Nửa tháng trôi qua, giáo viên vẫn chưa gọi tên cô tham gia thêm một cuộc thực nghiệm đẫm máu nào nữa, chỉ có các bạn trong lớp liên tục thay nhau, Trương Văn rất sung sướng vì giáo viên có thể quên đi mình, tuy nói là quên đi cô, nhưng thực tế điều đó làm cô thoải mái hơn rất nhiều.

"Bang!" Cánh cửa ký túc xá bị bạn cùng phòng đạp mạnh mở ra.

"Cậu làm gì thế? Làm tôi sợ chết khiếp, sao vậy, buổi học hôm nay xong rồi sao?" Trương Văn mặt ngơ ngác nhìn bạn cùng phòng.

"Ngày mai đến lượt cậu đấy, khì khì..." Bạn cùng phòng cũng nhìn Trương Văn, nhưng lại nở một nụ cười lạnh lùng.

"Không tin được, tớ lại phải đi học buổi thực nghiệm đẫm máu của giáo viên kia ư!" Trương Văn ấm ức kéo mái tóc của mình, hình ảnh cuộc thực nghiệm cách đây nửa tháng lại hiện lên trong tâm trí cô.

Ngày hôm sau, sau khi ăn tối với bạn cùng phòng xong Trương Văn lần nữa vào phòng học quen thuộc. Mới một tháng kể từ khi được thực nghiệm, mấy bạn học cùng học giải phẫu đều không còn biểu cảm nào khi vào lớp nữa, cô thầm nghĩ chẳng lẽ phương pháp giải phẫu của giáo viên quá đáng sợ đoạt mất hồn của bọn họ luôn rồi sao.

Tiết chuông giờ tự học buổi tối vang lên, liền thấy người thầy giáo đáng sợ kia đi vào phòng học, ánh mắt lướt qua trên học sinh đều gay gắt cho đến khi ngắm thấy hình bóng của Trương Văn thầy ta mới mãn nguyện cười một cái.

Thầy ta nhanh chân bước đến bàn giải phẫu, lần này không có con thỏ xuất hiện, nhưng mọi người đều được phát một con dao giải phẫu. Ánh trăng yên tĩnh từ từ tỏa từ cửa sổ vào, làm khuôn mặt điển trai của giáo viên đột nhiên trở nên rùng rợn đến cực độ, thầy ta nắm lấy con dao giải phẫu đâm thẳng vào ngực mình rạch xuống một đường, tiếp đó tay phải lấy ra một thứ đang đập từng nhịp trong lòng ngực, Trương Văn nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đó là một trái tim đầy máu tươi!

Trương Văn hét lên và lùi lại, trong lúc hoảng loạn cô nắm lấy cánh tay của một bạn cùng lớp. Nhưng khi cô đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả bạn cùng lớp đều đã cắm con dao mổ sáng chói vào lòng ngực, tay phải cầm trái tim vẫn còn đập...

Trong ánh trăng mờ ảo, Trương Văn bất tỉnh nằm trên bàn giảng phẫu.

Trong cơn mơ màng, Trương Văn nghe thấy giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Bây giờ, chúng ta bắt đầu giải phẫu."

Âm thanh vừa dứt, dao nhỏ chầm chậm lướt trên da của Trương Văn...

Con mèo đen nhỏ trên cửa sổ cũng đang say sưa quan sát cuộc thực nghiệm đặc biệt này, hai đôi mắt khác màu càng trở nên kỳ dị dưới ánh trăng, hình ảnh của Trương Văn trong đôi đồng tử của nó dường như biến thành một bữa tối thịnh soạn và ngon lành trong đêm nay...

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi