Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

☠️☠️TRUYỆN KINH DỊ [ NGOẠI TÔI LÀ MA ÐÓI PHẦN 3 ] ☠️☠️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Mợ ba tôi lúc này mới lên tiếng.
– Ối giồi, có mỗi cái nhà mà chị cả với cô năm cứ hạnh họe sân si mãi với nhau thế đấy. Tôi là tôi xin nhường tất hết tiền tài được phúng điếu lẫn nhà cửa má để lại cho mấy chị em trong nhà này hết. Riêng phần tôi,tôi chỉ xin mọi người cho tôi dắt mỗi một con bò mà má đã để lại,nhà tôi giờ gì cũng có,thiếu chi nữa đâu, chỉ thiếu mỗi vài con bò nữa là ok. Nên thôi Xin phép chị cả với mấy em cho tôi xin một con bò mà má đã để lại nhé. Mai mốt có tới giỗ má tôi sẽ đem thịt bò tới cúng giỗ hằng năm tiện cho mấy chị em trong nhà có cái ngon để ăn luôn một thể hử.

Mợ Tư liền nhanh chóng nhảy chen vô miệng mợ ba thể hiện quan điểm suy nghĩ của bà.
– Chị ba cứ nói thế,thích gì thì nói nấy mà ko suy nghĩ thiệt hơn, tính toán sao cho nó kĩ vào một tí chứ. Giờ chị xem thiệt kĩ đi,trong bốn anh em chúng ta. Có mỗi vợ chồng em với vợ chồng cô năm nó là nhà cả hai có sẵn vườn,sẵn cỏ. Vậy chị cả với chị ba muốn thịt bò hằng năm béo tốt đem cúng vào dịp giỗ cho má thì hai con bò má để lại tuyệt đối phải gửi vào vườn nhà vợ chồng em,với vợ chồng cô năm mỗi vườn một con. Bên vợ chồng cô năm sao em ko dám hứa,chứ bên vợ chồng em thì em chắc với mấy chị rằng là con bò ấy sẽ mơn mởn thịt thơm béo bổ hơn xưa rất nhiều. Bởi vườn tượt nhà vợ chồng em giờ mưa xuống mọc toàn cỏ ko là cỏ,mà cỏ ngoài vườn nhà em thì nó cứ xanh mơn mởn,tốt tươi rì rào trước gió,ta nói ko có bò thả vào vườn nhà em nuôi thì phí bỏ mẹ mấy chị em ạ. Hè…hè.

– Á…á…được đấy…tính cả hết ra như vậy là được đấy,thế là chúng ta cứ quyết như thế đi nhá. Mợ cả tôi hân hoan vui mừng với khuôn mặt vô cùng hớn hở và vừa lên tiếng thõa quyết trước mặt mấy người mợ,người dì còn lại trong cuộc tranh chấp xong.

Thế nhưng Mợ ba tôi vẫn chưa đồng thuận,bà ta lại tiếp tục phản đối.
– Quyết là quyết như thế nào? Ai trong các chị các cô cũng được phần hưởng ké từ má hết trơn hết trọi rồi. Chỉ còn mỗi Riêng tôi là lại về tay ko,thế thì từ đây mổi khi giỗ chạp tụ tập cúng kiếng giáp năm của má,vợ chồng tôi xin phép ở nhà ko ghé sang bất cứ nhà ai trong đám anh chị em nhà này để dự giỗ của má vậy. Mấy chị mấy cô cứ muốn quyết thế nào thì quyết,hôm nay nếu tôi trắng tay về ko thì từ rày về sau mấy chị em nhà các bác các thím có gì đừng hú hí mời tôi tới dự giỗ đầu của má nữa nhé.

Mợ cả thấy mợ ba phản ứng quá mạnh,có vẻ muốn gây bất hòa xào xáo trong gia đình hẳn lên nên bà ta liền trấn an mợ ba.
– Thôi…thôi mà thím ba nó. Giờ thì chị cả tính như vầy nè, phần của thím thì chị nghĩ thím sẽ ôm cái thùng tiền phúng điếu mà bà con đã gom góp ba hôm trước được một ít cho má trong đó. Vậy thím nhận nó xem như phần hoan hỉ má dành riêng cho thím nhá thím ba.

Tôi thấy khuôn mặt của mợ ba từ căng thẳng rất nhiều,giờ sau câu nói che chát được ít tiền tài của cải từ nhà ngoại của mợ cả,thì mặt mợ ba đã giản nỡ nhẹ ra hơn phân nữa. Sau đó bà ấy liền õng ẹo,che miệng cười nhẹ nhàng, tằng hắng một cái lấy giọng dài hơi và nói tiếp.
– Thôi ..thì dù sao chắc má cũng đã tính đâu vào đó hết cả rồi. Nên mới khớp với nhau từng li từng tí như vậy phải ko mấy chị mấy em. Em thì em giờ cũng tạm chấp nhận đồng ý với ý kiến chia cơm sẻ cá của chị cả như trên. Giờ thì hoan hỉ…hoan hỉ ai thì tự nhận phần nấy hết nhé mấy bác mấy thím. Hì…hì.

Thế là chỉ sau một hồi.

Bọn họ đã lên phương án với nhau,định cướp hết sạch tất tần tật của cải vốn liếng mồ hôi công sức mà bao lâu nay tôi cùng ngoại cố công gầy dựng tại ngôi nhà này. Bọn họ tính tóan từng đồng từng cắc được tạo nên từ chính xương máu của tôi từng đánh đổi từ lúc tôi chỉ là một thằng bé nhỏ gầy gò ốm yếu cho tới nay. Điều ấy khiến một thằng nhóc mới mười ba tuổi như tôi,căm phẫn hậm hực trong lòng với họ vô cùng.

Lòng tôi như có lửa đốt,tôi giờ đã ko còn giữ được bình tĩnh cho bản thân mình mà đứng yên nghe họ bàn chuyện,nên tôi liền chạy nhanh vào bên trong,hét thẳng vào mặt từng người trong đám người khốn nạn tính toán ấy.
– Ko…ko được.. mấy người ko được bán căn nhà để thờ cúng cho ngoại tôi. Mấy người ko được lấy hết hai con bò của tôi. Mấy người ko nên cướp hết tiền phúng điều sau này vì số tiền ấy còn dùng nó làm giỗ ma chay cầu siêu cho ngoại.

– Tôi…tôi nhất định sẽ ko bao giờ cho mấy người làm điều phi lý đó. Tôi…tôi sẽ vạch mặt hết các người ra cho bà con trong thôn này rõ,để họ đòi lại công bằng cho ngoại cháu tôi.

Bất chợt Mợ cả dang thẳng cánh tay ú nu trắng mũm của bà ta ra đằng trước,chõ ngón trõ ra chỉ chõ vào mặt tôi rồi quát lớn.
– Hỗn…quá hỗn hào với mấy mợ mấy dì rồi nghe thằng cháu. Dựa vào đâu mà mày lại ko cho mấy người bọn tao ko được thừa hưởng tài sản của cải từ mẹ ruột của bọn tao để lại,đặng sau này bọn tao còn có cái thờ cúng giỗ dạt hằng năm cho bà ấy đến mãng tang. Mày là cái thá gì trong cái nhà này. Bộ mày nghĩ mày là trưởng tôn đích tử của cái nhà này chắc. Thật ra với bọn tao mày vốn chĩ là thằng cháu ngoại mồ côi,sống bám bao lâu nay vào công sức của ngoại mày. Chứ mày được tích sự gì ở đây mà dám đứng tại đây lên giọng to tiếng với cả đám mợ và dì chúng mày hả Côi?

Tôi ko kèm nén nổi sự phẫn uất tức giận run người,người tôi tuy đứng yên nghe lời mắng chửi nhưng run lên bần bậtnhư sắp ko chịu nổi tới nơi. Và ít giây sau vì ko kìm nén nổi nữa mà tôi hét toáng vào mặt mụ đàn bà mà tôi gọi là mợ cả,có chức vị lớn nhất trong nhà ngoại tôi.
– Mợ nên im đi. Nếu mợ xem ngoại mười mấy năm nay luôn là ruột thịt của mợ,thì ngoại tôi có phải chết vật vã,khổ sở hiu quạnh như thế ko? Mợ nói thẳng thử ra bao nhiêu năm qua các mợ và dì đã từng làm được bất cứ thứ gì để báo ơn sinh thành dưỡng dục cho ngoại,hay là cả mười mấy năm nay hai ngoại cháu của tôi đã bị các người cho ăn bơ ko ngừng nghỉ. Tôi hỏi Các người giờ có còn là con người nữa ko,mà chỉ mới ba ngày ngoại vừa nằm xuống,cửa mả ngoại bắt đầu mở,tôi đã thấy các người tụ tụm trong nhà tìm cách chia năm sẻ bảy chút ít của cải bao năm qua ngoại cháu tôi gắng sức cất công gầy dựng nên nó chứ.

Mợ ba gặng giọng hỏi lại tôi.
– Cái gì? Mày nói cái gì là công sức bao năm của mày đã tạo ra trong đây. Ai…ai đã gắng sức gầy dựng nên của cải trong ngôi nhà này. Vậy ý của mày là ngoài má bọn tao ra còn Có cả mày nhọc công góp sức gầy dựng nên của cải trong đó sao Côi?

Mợ ba bà ta tiếp tục cười nửa miệng với vẻ mặt khinh khỉnh nhìn nửa vời vào mặt tôi và cười nói.
– Hờ..hờ. Côi này mày nên nhớ cho tới thời điểm hiện tại mày cũng chỉ là một thằng con nít ranh mới chỉ mười ba tuổi. Vậy mày lấy gì chứng minh được tài sản của cải má để lại,gồm ngôi nhà và mấy con bò nó có cả công sức của mày trong đó. Hả.. hả?

Nước mắt tôi chỉ biết ấm ức lưng tròng đầy bất lực nhưng tôi cố cất nén những giọt nước hờn tuổi ấy vào trong,ko cho nó cứ chào chực rớt rơi lõm tõm ra ngoài cổ họng. Bởi tôi biết nếu để cho Bọn người trước mắt thấy được,chắc chắn họ sẽ rất hả hê vào nỗi khổ ko gì nói thành lời này của tôi.

Thấy vẻ mặt tôi uất nghẹn tức tưởi,khóc ko muốn ra hơi dì năm tôi lúc này mới lên tiếng.
– Thôi được rồi,dù sao hiện tại em cũng là đứa con gái duy nhất của má trong căn nhà này. Haizz, bao năm qua sống với nhà chồng tuy khá giả giàu có nhưng em cững cực kì khổ tâm, bởi vì cuộc sống bắt buộc bản thân phải cung phụng chỉ mỗi nhà chồng mà em mới vô tâm hờ hững với cuộc sống của má tới mười mấy năm dài đằng đẳng như vậy. Nói rõ có người hiểu thì người ta cảm thông,người ko hiểu thì họ chửi em là thứ đồ con gái bất hiếu,em cũng đành chịu. Nhưng người xưa thường có câu thế này còn gì. Xuất giá thì tòng phu… và đó vốn là điều lệ bao đời nay,nên nó khiến em bao lâu nay ko thể lo cho má được chu toàn dù vợ chồng em cũng thuộc diện khá giả. Thế nhưng điều ấy có xảy ra mấy anh chị cũng hãy nên thông cảm cho cô em út này. Bởi em là phụ nữ,trách nhiệm lo cho mẹ già bao năm qua em khó lòng mà làm trọn vẹn khi bản thân em còn vướng víu phía nhà chồng. Giờ có trách cũng chỉ trách mấy anh chị có mắt mà như ko,có mắt lại ko tròng,mấy chị là dâu trong nhà lại cố tình thờ ơ,ko thấy mười mấy năm nay má và thằng Côi đã vốn trải nhiều vất vả cực khổ dựa dẫm vào nhau mà kiếm mớ rau miếng cháu sống qua ngày? Giờ em nói thẳng ra từng lời như thế trước mắt mấy anh chị trong nhà,cố là để mấy anh chị đừng có mà ép thằng cháu em nó vào đường cùng như thế. Thằng Côi,nó tuy ko phải là máu mủ ruột rà với mấy chị bởi mấy chị chỉ là dâu con trong nhà nào có phải người sinh thành hay cô ruột,dì ruột gì của nó đâu,nhưng mấy chị nên nhớ thằng Côi nó vốn dĩ là máu mủ ruột rà với em. Nó là đứa cháu do chính em gái em sinh khó chết mà để lại sống với má từ nhỏ tới giờ. Giờ má chết,thì mấy anh chị cũng hẳn từ từ chờ cho mà tới mãng tang hẳn có ý định bán căn nhà này rồi di dời nơi thờ tự của má về phía nhà anh chị.Cho thằng cháu em có thời gian sắp xếp chỗ nó tá túc lâu dài sau này. Em nói thế mấy anh chị trong nhà có hiểu hàm ý bên trong lời em nói ko?

Nghe dì Năm nói mà tôi cứ tưởng dì đang bị hồn ngoại từ mồ mả về mà nhập vào người dì nói thay ra bao nỗi ấm ức chất chứa trong lòng tôi. Tôi thấy lòng mình còn một chút hi vọng và an ủi. Tôi đưa ánh mắt tôi về phía dì Năm như cố cầu cứu xin dì đứng về phía tôi bảo vệ lấy quyền lợi của tôi nhiều hơn một chút nữa. Cho tôi còn có thể giữ lại được một nơi thờ tự cho ngoại của tôi sau này. Chứ tôi là tôi biết nếu ngoại được một ba trong người mợ của tôi kia đem di ảnh của ngoại chuyển chỗ thờ tự của ngoại tôi về nhà họ thờ cúng thì ắt hẳn về sau sẽ rất tội cho ngoại tôi. Bởi lẽ lúc nội tôi khi còn sống mà bọn họ còn ko ngó ngàng,ko xem ra gì,thì liệu tới khi ngoại tôi chết họ mưu mô muốn đem di ảnh ngoại về thờ cúng tại nhà họ, sớm muộn ngoại cũng bị họ đói xử sớm thành MA ĐÓI mất thôi.

Dì Năm nhìn vào đôi mắt buồn rười rượi của tôi,dì tiến thẳng tới chỗ tôi đặt tay lên đôi vai gầy của tôi mà hỏi.
– Côi này,con có tâm ý gì tại đây con cứ cố nói ra hết cho dì. Dì giờ chỉ cũng còn ở lại đây một hai hôm nữa thôi là phải theo dượng trở về nhà chồng lại. Con cũng đừng oán trách dì đã thờ ơ với ngoại bao lâu nay. Haizz, dì cũng ko muốn nó như vậy nhưng số dì phải làm dâu trong gia đình khá giả đất cò bay thẳng cánh,họ bỏ tiền ra mà cưới dì về thì họ cũng chỉ xem như ngoại đã bán dì đi về làm dâu cho họ mãi mãi rồi thôi.Nên bao nhiêu năm qua dì đành phải mang tội bất hiếu với má của dì hết suốt kiếp này. Dì là dì lúc mới nãy có tranh chấp với mấy mợ của con về của cải gia sản mà ngoại để lại,nhưng con có biết mới nãy gì đã tận mắt chứng kiến phải thứ gì hay ko? Thật ra mới nãy ko biết mắt gì có vấn đề gì hay ko mà dì lại thấy thấp thoáng hiển ra bên cạnh vai con lại có một khuôn mặt vô cùng khắc khổ già nua giống y chang khuôn mặt của má dì. Giờ ngồi suy nghĩ kĩ lại dì nghĩ chắc Đấy có lẽ là hình bóng mờ ảo như sương mù của ngoại con,có lẽ ngoại đang âu sầu,ão não với quyết định mà mấy đứa con trong nhà này mới bàn bạc đưa ra. Nên bà hiện về muốn nán bên cạnh con an ủi,vỗ về tinh thần đang bất định của con đấy Côi à.

☠️☠️TRUYỆN KINH DỊ [ NGOẠI TÔI LÀ MA ÐÓI PHẦN 3 ] ☠️☠️

☠️☠️TRUYỆN KINH DỊ [ NGOẠI TÔI LÀ MA ÐÓI PHẦN 3 ] ☠️☠️

Mợ ba tôi lúc này mới lên tiếng.
– Ối giồi, có mỗi cái nhà mà chị cả với cô năm cứ hạnh họe sân si mãi với nhau thế đấy. Tôi là tôi xin nhường tất hết tiền tài được phúng điếu lẫn nhà cửa má để lại cho mấy chị em trong nhà này hết. Riêng phần tôi,tôi chỉ xin mọi người cho tôi dắt mỗi một con bò mà má đã để lại,nhà tôi giờ gì cũng có,thiếu chi nữa đâu, chỉ thiếu mỗi vài con bò nữa là ok. Nên thôi Xin phép chị cả với mấy em cho tôi xin một con bò mà má đã để lại nhé. Mai mốt có tới giỗ má tôi sẽ đem thịt bò tới cúng giỗ hằng năm tiện cho mấy chị em trong nhà có cái ngon để ăn luôn một thể hử.

Mợ Tư liền nhanh chóng nhảy chen vô miệng mợ ba thể hiện quan điểm suy nghĩ của bà.
– Chị ba cứ nói thế,thích gì thì nói nấy mà ko suy nghĩ thiệt hơn, tính toán sao cho nó kĩ vào một tí chứ. Giờ chị xem thiệt kĩ đi,trong bốn anh em chúng ta. Có mỗi vợ chồng em với vợ chồng cô năm nó là nhà cả hai có sẵn vườn,sẵn cỏ. Vậy chị cả với chị ba muốn thịt bò hằng năm béo tốt đem cúng vào dịp giỗ cho má thì hai con bò má để lại tuyệt đối phải gửi vào vườn nhà vợ chồng em,với vợ chồng cô năm mỗi vườn một con. Bên vợ chồng cô năm sao em ko dám hứa,chứ bên vợ chồng em thì em chắc với mấy chị rằng là con bò ấy sẽ mơn mởn thịt thơm béo bổ hơn xưa rất nhiều. Bởi vườn tượt nhà vợ chồng em giờ mưa xuống mọc toàn cỏ ko là cỏ,mà cỏ ngoài vườn nhà em thì nó cứ xanh mơn mởn,tốt tươi rì rào trước gió,ta nói ko có bò thả vào vườn nhà em nuôi thì phí bỏ mẹ mấy chị em ạ. Hè…hè.

– Á…á…được đấy…tính cả hết ra như vậy là được đấy,thế là chúng ta cứ quyết như thế đi nhá. Mợ cả tôi hân hoan vui mừng với khuôn mặt vô cùng hớn hở và vừa lên tiếng thõa quyết trước mặt mấy người mợ,người dì còn lại trong cuộc tranh chấp xong.

Thế nhưng Mợ ba tôi vẫn chưa đồng thuận,bà ta lại tiếp tục phản đối.
– Quyết là quyết như thế nào? Ai trong các chị các cô cũng được phần hưởng ké từ má hết trơn hết trọi rồi. Chỉ còn mỗi Riêng tôi là lại về tay ko,thế thì từ đây mổi khi giỗ chạp tụ tập cúng kiếng giáp năm của má,vợ chồng tôi xin phép ở nhà ko ghé sang bất cứ nhà ai trong đám anh chị em nhà này để dự giỗ của má vậy. Mấy chị mấy cô cứ muốn quyết thế nào thì quyết,hôm nay nếu tôi trắng tay về ko thì từ rày về sau mấy chị em nhà các bác các thím có gì đừng hú hí mời tôi tới dự giỗ đầu của má nữa nhé.

Mợ cả thấy mợ ba phản ứng quá mạnh,có vẻ muốn gây bất hòa xào xáo trong gia đình hẳn lên nên bà ta liền trấn an mợ ba.
– Thôi…thôi mà thím ba nó. Giờ thì chị cả tính như vầy nè, phần của thím thì chị nghĩ thím sẽ ôm cái thùng tiền phúng điếu mà bà con đã gom góp ba hôm trước được một ít cho má trong đó. Vậy thím nhận nó xem như phần hoan hỉ má dành riêng cho thím nhá thím ba.

Tôi thấy khuôn mặt của mợ ba từ căng thẳng rất nhiều,giờ sau câu nói che chát được ít tiền tài của cải từ nhà ngoại của mợ cả,thì mặt mợ ba đã giản nỡ nhẹ ra hơn phân nữa. Sau đó bà ấy liền õng ẹo,che miệng cười nhẹ nhàng, tằng hắng một cái lấy giọng dài hơi và nói tiếp.
– Thôi ..thì dù sao chắc má cũng đã tính đâu vào đó hết cả rồi. Nên mới khớp với nhau từng li từng tí như vậy phải ko mấy chị mấy em. Em thì em giờ cũng tạm chấp nhận đồng ý với ý kiến chia cơm sẻ cá của chị cả như trên. Giờ thì hoan hỉ…hoan hỉ ai thì tự nhận phần nấy hết nhé mấy bác mấy thím. Hì…hì.

Thế là chỉ sau một hồi.

Bọn họ đã lên phương án với nhau,định cướp hết sạch tất tần tật của cải vốn liếng mồ hôi công sức mà bao lâu nay tôi cùng ngoại cố công gầy dựng tại ngôi nhà này. Bọn họ tính tóan từng đồng từng cắc được tạo nên từ chính xương máu của tôi từng đánh đổi từ lúc tôi chỉ là một thằng bé nhỏ gầy gò ốm yếu cho tới nay. Điều ấy khiến một thằng nhóc mới mười ba tuổi như tôi,căm phẫn hậm hực trong lòng với họ vô cùng.

Lòng tôi như có lửa đốt,tôi giờ đã ko còn giữ được bình tĩnh cho bản thân mình mà đứng yên nghe họ bàn chuyện,nên tôi liền chạy nhanh vào bên trong,hét thẳng vào mặt từng người trong đám người khốn nạn tính toán ấy.
– Ko…ko được.. mấy người ko được bán căn nhà để thờ cúng cho ngoại tôi. Mấy người ko được lấy hết hai con bò của tôi. Mấy người ko nên cướp hết tiền phúng điều sau này vì số tiền ấy còn dùng nó làm giỗ ma chay cầu siêu cho ngoại.

– Tôi…tôi nhất định sẽ ko bao giờ cho mấy người làm điều phi lý đó. Tôi…tôi sẽ vạch mặt hết các người ra cho bà con trong thôn này rõ,để họ đòi lại công bằng cho ngoại cháu tôi.

Bất chợt Mợ cả dang thẳng cánh tay ú nu trắng mũm của bà ta ra đằng trước,chõ ngón trõ ra chỉ chõ vào mặt tôi rồi quát lớn.
– Hỗn…quá hỗn hào với mấy mợ mấy dì rồi nghe thằng cháu. Dựa vào đâu mà mày lại ko cho mấy người bọn tao ko được thừa hưởng tài sản của cải từ mẹ ruột của bọn tao để lại,đặng sau này bọn tao còn có cái thờ cúng giỗ dạt hằng năm cho bà ấy đến mãng tang. Mày là cái thá gì trong cái nhà này. Bộ mày nghĩ mày là trưởng tôn đích tử của cái nhà này chắc. Thật ra với bọn tao mày vốn chĩ là thằng cháu ngoại mồ côi,sống bám bao lâu nay vào công sức của ngoại mày. Chứ mày được tích sự gì ở đây mà dám đứng tại đây lên giọng to tiếng với cả đám mợ và dì chúng mày hả Côi?

Tôi ko kèm nén nổi sự phẫn uất tức giận run người,người tôi tuy đứng yên nghe lời mắng chửi nhưng run lên bần bậtnhư sắp ko chịu nổi tới nơi. Và ít giây sau vì ko kìm nén nổi nữa mà tôi hét toáng vào mặt mụ đàn bà mà tôi gọi là mợ cả,có chức vị lớn nhất trong nhà ngoại tôi.
– Mợ nên im đi. Nếu mợ xem ngoại mười mấy năm nay luôn là ruột thịt của mợ,thì ngoại tôi có phải chết vật vã,khổ sở hiu quạnh như thế ko? Mợ nói thẳng thử ra bao nhiêu năm qua các mợ và dì đã từng làm được bất cứ thứ gì để báo ơn sinh thành dưỡng dục cho ngoại,hay là cả mười mấy năm nay hai ngoại cháu của tôi đã bị các người cho ăn bơ ko ngừng nghỉ. Tôi hỏi Các người giờ có còn là con người nữa ko,mà chỉ mới ba ngày ngoại vừa nằm xuống,cửa mả ngoại bắt đầu mở,tôi đã thấy các người tụ tụm trong nhà tìm cách chia năm sẻ bảy chút ít của cải bao năm qua ngoại cháu tôi gắng sức cất công gầy dựng nên nó chứ.

Mợ ba gặng giọng hỏi lại tôi.
– Cái gì? Mày nói cái gì là công sức bao năm của mày đã tạo ra trong đây. Ai…ai đã gắng sức gầy dựng nên của cải trong ngôi nhà này. Vậy ý của mày là ngoài má bọn tao ra còn Có cả mày nhọc công góp sức gầy dựng nên của cải trong đó sao Côi?

Mợ ba bà ta tiếp tục cười nửa miệng với vẻ mặt khinh khỉnh nhìn nửa vời vào mặt tôi và cười nói.
– Hờ..hờ. Côi này mày nên nhớ cho tới thời điểm hiện tại mày cũng chỉ là một thằng con nít ranh mới chỉ mười ba tuổi. Vậy mày lấy gì chứng minh được tài sản của cải má để lại,gồm ngôi nhà và mấy con bò nó có cả công sức của mày trong đó. Hả.. hả?

Nước mắt tôi chỉ biết ấm ức lưng tròng đầy bất lực nhưng tôi cố cất nén những giọt nước hờn tuổi ấy vào trong,ko cho nó cứ chào chực rớt rơi lõm tõm ra ngoài cổ họng. Bởi tôi biết nếu để cho Bọn người trước mắt thấy được,chắc chắn họ sẽ rất hả hê vào nỗi khổ ko gì nói thành lời này của tôi.

Thấy vẻ mặt tôi uất nghẹn tức tưởi,khóc ko muốn ra hơi dì năm tôi lúc này mới lên tiếng.
– Thôi được rồi,dù sao hiện tại em cũng là đứa con gái duy nhất của má trong căn nhà này. Haizz, bao năm qua sống với nhà chồng tuy khá giả giàu có nhưng em cững cực kì khổ tâm, bởi vì cuộc sống bắt buộc bản thân phải cung phụng chỉ mỗi nhà chồng mà em mới vô tâm hờ hững với cuộc sống của má tới mười mấy năm dài đằng đẳng như vậy. Nói rõ có người hiểu thì người ta cảm thông,người ko hiểu thì họ chửi em là thứ đồ con gái bất hiếu,em cũng đành chịu. Nhưng người xưa thường có câu thế này còn gì. Xuất giá thì tòng phu… và đó vốn là điều lệ bao đời nay,nên nó khiến em bao lâu nay ko thể lo cho má được chu toàn dù vợ chồng em cũng thuộc diện khá giả. Thế nhưng điều ấy có xảy ra mấy anh chị cũng hãy nên thông cảm cho cô em út này. Bởi em là phụ nữ,trách nhiệm lo cho mẹ già bao năm qua em khó lòng mà làm trọn vẹn khi bản thân em còn vướng víu phía nhà chồng. Giờ có trách cũng chỉ trách mấy anh chị có mắt mà như ko,có mắt lại ko tròng,mấy chị là dâu trong nhà lại cố tình thờ ơ,ko thấy mười mấy năm nay má và thằng Côi đã vốn trải nhiều vất vả cực khổ dựa dẫm vào nhau mà kiếm mớ rau miếng cháu sống qua ngày? Giờ em nói thẳng ra từng lời như thế trước mắt mấy anh chị trong nhà,cố là để mấy anh chị đừng có mà ép thằng cháu em nó vào đường cùng như thế. Thằng Côi,nó tuy ko phải là máu mủ ruột rà với mấy chị bởi mấy chị chỉ là dâu con trong nhà nào có phải người sinh thành hay cô ruột,dì ruột gì của nó đâu,nhưng mấy chị nên nhớ thằng Côi nó vốn dĩ là máu mủ ruột rà với em. Nó là đứa cháu do chính em gái em sinh khó chết mà để lại sống với má từ nhỏ tới giờ. Giờ má chết,thì mấy anh chị cũng hẳn từ từ chờ cho mà tới mãng tang hẳn có ý định bán căn nhà này rồi di dời nơi thờ tự của má về phía nhà anh chị.Cho thằng cháu em có thời gian sắp xếp chỗ nó tá túc lâu dài sau này. Em nói thế mấy anh chị trong nhà có hiểu hàm ý bên trong lời em nói ko?

Nghe dì Năm nói mà tôi cứ tưởng dì đang bị hồn ngoại từ mồ mả về mà nhập vào người dì nói thay ra bao nỗi ấm ức chất chứa trong lòng tôi. Tôi thấy lòng mình còn một chút hi vọng và an ủi. Tôi đưa ánh mắt tôi về phía dì Năm như cố cầu cứu xin dì đứng về phía tôi bảo vệ lấy quyền lợi của tôi nhiều hơn một chút nữa. Cho tôi còn có thể giữ lại được một nơi thờ tự cho ngoại của tôi sau này. Chứ tôi là tôi biết nếu ngoại được một ba trong người mợ của tôi kia đem di ảnh của ngoại chuyển chỗ thờ tự của ngoại tôi về nhà họ thờ cúng thì ắt hẳn về sau sẽ rất tội cho ngoại tôi. Bởi lẽ lúc nội tôi khi còn sống mà bọn họ còn ko ngó ngàng,ko xem ra gì,thì liệu tới khi ngoại tôi chết họ mưu mô muốn đem di ảnh ngoại về thờ cúng tại nhà họ, sớm muộn ngoại cũng bị họ đói xử sớm thành MA ĐÓI mất thôi.

Dì Năm nhìn vào đôi mắt buồn rười rượi của tôi,dì tiến thẳng tới chỗ tôi đặt tay lên đôi vai gầy của tôi mà hỏi.
– Côi này,con có tâm ý gì tại đây con cứ cố nói ra hết cho dì. Dì giờ chỉ cũng còn ở lại đây một hai hôm nữa thôi là phải theo dượng trở về nhà chồng lại. Con cũng đừng oán trách dì đã thờ ơ với ngoại bao lâu nay. Haizz, dì cũng ko muốn nó như vậy nhưng số dì phải làm dâu trong gia đình khá giả đất cò bay thẳng cánh,họ bỏ tiền ra mà cưới dì về thì họ cũng chỉ xem như ngoại đã bán dì đi về làm dâu cho họ mãi mãi rồi thôi.Nên bao nhiêu năm qua dì đành phải mang tội bất hiếu với má của dì hết suốt kiếp này. Dì là dì lúc mới nãy có tranh chấp với mấy mợ của con về của cải gia sản mà ngoại để lại,nhưng con có biết mới nãy gì đã tận mắt chứng kiến phải thứ gì hay ko? Thật ra mới nãy ko biết mắt gì có vấn đề gì hay ko mà dì lại thấy thấp thoáng hiển ra bên cạnh vai con lại có một khuôn mặt vô cùng khắc khổ già nua giống y chang khuôn mặt của má dì. Giờ ngồi suy nghĩ kĩ lại dì nghĩ chắc Đấy có lẽ là hình bóng mờ ảo như sương mù của ngoại con,có lẽ ngoại đang âu sầu,ão não với quyết định mà mấy đứa con trong nhà này mới bàn bạc đưa ra. Nên bà hiện về muốn nán bên cạnh con an ủi,vỗ về tinh thần đang bất định của con đấy Côi à.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi