Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
??♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 7 ]??♀️
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Bà nghe vậy thì mím môi, cắn chặt răng nước mắt khẽ năn dài trên má nhẹ giọng:
– Nhưng vậy thì ông cũng không thể từ mặt con bé . Đuổi nó đi thì con bé biết đi đâu, nó vừa tự tử đấy, tôi mà không cứu kịp thì chết rồi.
Còn chưa kịp đợi bà nói hết thì ông quát lên:” Chết thì kệ mẹ nó, ngang bướng. Con cái bảo không được. Nó quyết giữ lại cái của nợ ý, tự làm tự chịu tôi cũng chịu. Cho cơ hội rồi có phải không bảo đâu. Có nó thì không có bố mày. Chết đi cho đỡ nhục.”
Nói rồi quay ra Lệ còn đang đứng khóc nức nở:
– Cút mẹ mày đi, chết đâu thì chết. Nhà tao không có gái đĩ chửa hoang.
Chỉ thẳng vào mặt bà:
– Còn bà nữa, tất cả tại bà nuông chiều cho nó lắm vào. Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà mà. Vào trong nhà ngay.
– Con kia, cút ngay.
Lệ nghẹn ngào:” Bố. Bố ơi, con biết lỗi rồi. Bố tha cho con, đừng đuổi con mà. Tội nghiệp! Con vẫn bố, lạy bố, bố tha lỗi cho con.” Nói rồi quỳ xụp xuống ôm chân ông van nài. Mẹ Lệ cũng quỳ xuống mà lạy mà xin:” Thôi! Ông tha cho nó, con cái dứt ruột đẻ ra, sao mà ông có thể nhẫn tâm như vậy được.
Bố Lệ trầm mặc, thấy ông không nói gì bà mỉm cười:
– Đấy, ông ấy tha cho con rồi. Vào nhà tắm rửa đi con. Lạnh tím tái hết người rồi kìa.
Lệ cảm ơn rối rít, lồm cồm bò dậy nhưng định đứng dậy thì ông đạp một cái thật mạnh vào mặt cô. Lệ ngã ngửa ra sau, nằm sõng soài trên nền đất nhầy nhụa. Lệ ôm lấy mặt, đầu quay mòng mòng, đau buốt. Máu múi chảy ròng ròng, ông túm tóc Lệ. Lôi xềnh xệch ra ngoài cổng, mẹ Lệ thấy vậy gào thét, lao lên ôm chân. Cố gắng giữ ông lại, cũng bị ăn vài phát đạp vào ngực, bụng. Nhưng cho dù vậy bà vẫn không buông tay. Lao lên phía trước che chở cho con. Cắn mạnh vào tay ông, đau bất ngờ ông buông Lệ ra. Vả mạnh vào mặt bà, gương mặt giật giật mấy cái rít lên qua kẽ răng:
– Được. Được lắm, hai mẹ con nhà bà.
Nói rồi lao lên đấm đá tới tấp hai mẹ con, mẹ Lệ oằn mình lên che chở cho con. Lệ xót xa, rối rít van xin bố. Ông vẫn không dừng lại, đánh tới tấp, vừa đánh vừa chửi. Đánh một lúc lâu ông mới dừng lại, mắt đỏ hoe, khoé mắt hình như có hai giọt lệ lăn xuống. Thở dài thườn thượt gào lên:
– Cút… Cút đi… Hai mẹ con nhà bà cút đi cho tôi. Cút hết. Đừng có mà bao giờ trở về cái nhà này nữa. Bà vào thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho tôi. Còn con kia, đứng yên đấy, đợi mẹ mày thu dọn xong. Hai mẹ con muốn dắt díu nhau đi đâu thì đi. Ở cái nhà này, nó không chứa.
Bà nghe vậy thì phẫn uất không thèm nhìn mặt ông, bước vào trong nhà. Mấy đứa nhỏ sợ sệt đứng nép mình bên cửa mặt tái mét:
– Bố lại đánh chị Lệ kìa, bố ác ghê. Lần này bố đánh cả mẹ nữa. Bố đuổi mẹ với chị Lệ đi rồi. Mẹ với chị Lệ ở đâu.” Không biết”- Một đứa trẻ đáp.
Mấy đứa nhỏ mặt buồn thiu, có đứa sụt sùi khóc len lén nhìn ra ngoài cửa chỗ bố với chị Lệ rồi lại nhìn về phía mẹ đang thu dọn quần áo, mà không biết nói gì. Thu dọn xong quần áo bà quay ra ôm hôn mấy đứa trẻ rồi dặn dò:” Mấy đứa ở nhà ngoan biết không, mẹ đi mấy bữa mẹ về.” Nói rồi đi thẳng ra chỗ Lệ đỡ con dậy, phủi qua bùn đất trên mặt, người con:
– Đi thôi con, cái nhà này không chứa mẹ con mình thì mình đi chỗ khác.
Ông nhìn theo bóng dáng hai mẹ con bước đi, mặt tái nhợt, ngồi xệp xuống vò đầu bứt tai.
Trời ngả dần về Tây, trời càng lúc càng rét dữ dội với những ngọn gió tê buốt, những hạt mưa dầm dề mãi không tạnh. Đất nhão nhoẹt, đặc quánh bùn lầy bám chặt chân người. Lệ ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt, khẽ quệt qua đất cát bùn đất dính lem nhem trên người. Đường trơn tuột cơ thể nặng trĩu, bắp chân căng cứng, buốt nhức. Lệ ngã dúi dụi không biết bao nhiêu lần, may mà không ảnh hưởng đến đứa trẻ, lần nào ngã cô cũng cố gắng gồng mình tránh phần bụng tiếp đất, thêm vào có mẹ đỡ, che chở cho cô lên không sao.
Lệ run lẩy bẩy đôi môi nhợt nhạt, giọng khản đặc vì khóc quá nhiều :
– Con xin lỗi mẹ. Xin lỗi mẹ nhiều lắm.
Mẹ Lệ nhìn Lệ thật dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về :
– Dù con có sao thế nào đi nữa, con cũng là con của mẹ. Mẹ yêu con.
Lệ mím môi chua xót, nhưng trong lòng thật ấm áp:
– Bây giờ biết đi đâu hả mẹ, bố mẹ đuổi hai mẹ con mình đi rồi.
Bà khẽ xoa đầu cô ánh mắt nhìn xa xăm, thở dài:
– Không ở nhà đó thì đi chỗ khác, tạm thời về nhà bà ngoại đã rồi tính sau. Không chứa, mẹ con mình lại đi tiếp trời đất rộng lớn bao la lo gì…
Nói đến đây bà bỏ lửng câu nói, tuy là trời đất rộng lớn bao la nhưng mà biết đi đâu về đâu bây giờ. Làm gì có chỗ nào chứa hai mẹ con. Về đến nhà bà ngoại, hai mẹ con tả tơi, vừa kể vừa khóc. Nỗi sợ trào dâng, sợ bị đuổi bị ghẻ lạnh thương xót cho số phận hẩm hiu. Bà ngoại nghe xong thì tức lắm, thương con, xót cháu bà chửi oang oang:
�Cao tằng tổ đĩ, cao tằng tổ khảo, cố tổ gia tông cả ông, cả bà, cả cha, cả mẹ, chú bác, anh em, họ nội, họ ngoại, xa gần ân ái, họ gái họ trai, dưới âm phủ đội mũ mà lên, trên thiên đàng xếp hàng mà đi xuống, bay hãy vén mái tai, gài mái tóc đặng chống tai lên cho rõ, chống cửa ngõ cho cao, chặt hàng rào cho thấp để mà nghe tao chửi đây nè:�
Tau chửi cho tan nát tông môn họ hàng cái quân khốn kiếp
Tiên sư bố tổ cái mả cha mày bố cụ nhà mày
Bà truyền đời báo kiếp cho mày biết nhá
Bà chúc mày đi sông đắm sông, đi đò đắm đò chết đầu đường só chợ, chết không có lỗ chôn, chết tuyệt tử tuyệt tôn bàn thờ không hương không khói
Bà hú, bà nguyền, bà rủa cho thần Trùng đến mổ gan, rút từng khúc ruột nhà mày ra
Thằng trong quách khiêng ra là đứa trong nhà nằm xuống.
Chúc gia đình luôn nhộn nhạo gặp trùng tang trùng tai.
Ối giời ơi quân khốn nạn, nó dám làm cháu tôi chửa ễnh bụng ra rồi chạy làng.
– Lệ, vào lấy bà cốc nước chè bà uống lấy hơi chửi tiếp. Khát nước quá, tiên sư tổ nhà nó nữa chứ, quân mất dạy.
Bà cụ cầm chén nước uống uống ừng ực từng ngụm nước, nước chảy cả xuống vạt áo. Đứa con dâu bên cạnh liếc ngang liếc dọc bĩu môi, tiến đến xoa xoa đầu đứa con trai nhỏ đang nghịch con mèo:
– Con trai, biết thế nào là chửa hoang không con. Chửa hoang là giống con mèo này này, đi đực cái nhăng nhít rồi chửa. Đi phối với đủ con, hễ gặp mèo đực là phối. Không biết bố của con nó là ai, đấy gọi là chửa hoang nghe chưa con.
Nghe vậy mẹ Lệ mím môi, cay xốc lên tận não nhưng không nói được câu nào. Lệ khẽ quay mặt đi mắt ứa lệ. Bà cụ khẽ nghiến răng quát át đi, ở cái nhà này bà là người có quyền lực lớn nhất. Ông mất sớm, một mình gồng gánh nuôi các con thành người. Các con biết điều ai cũng nghe răm rắp hết, kể cả con dâu cũng không dám ho he gì. Với lại bà ghê, ngang bướng thế nào cũng trị được hết, không nghe bà chửi cho ung đầu, ai cũng sợ. Không chỉ mọi người mà kể cả làng xóm láng giềng ai cũng sợ, không dám dây vào bà, bà là bà
không kiêng ai cả. Đã cáu là chửi, lôi tổ tiên nội ngoại mười tám đời người ta lên mà réo mà chửi. Mà chửi dai chứ, chửi mấy ngày mới thôi, từng có đợt mất mỗi con gà thôi mà bà chửi tuần liền không dứt. Hàng xóm nghe đau đầu, tức quá nhưng không làm sao được, nói thì bà cụ không nghe còn chửi cho to đầu,chửi nhau thì bà chấp cả mười, không ai kịp mồm, mà chửi thâm chứ họ mới bàn nhau góp vào mua cho con khác không còn phải nghe chửi dài dài, tức anh ách, không phải chửi mình đâu, nhưng nó khó chịu.
Hai mẹ con Lệ được bà cụ cho ở lại,
vui mừng khôn xiết. Nhưng chưa còn vui được lâu thì hôm đó mẹ Lệ đi tắm nước lá, chỗ cổ chân nóng ran lên như có ai đốt đen kịt lại in rõ năm ngón tay nắm ở cổ chân. Đêm đó Lệ sốt cao, sốt li bì cả người nóng như một hòn than. Có làm cách nào cũng không đỡ, đánh cảm, đắp khăn ướt nhưng không ăn thua.
Trời tối đen như mực, thỉnh thoảng ánh chớp loé lên như rạch đôi bầu trời, tiếng sấm ì ùng, trời đổ mưa như trút nước. Bên ngoài đột nhiên có tiếng lội nước lõm bõm… Tiếp theo đó là một tràng chó sủa giữ dội, tiếng ngỗng kêu quang quác. Gió thổi liên hồi, mang theo cái lạnh, ẩm ướt, run người. Mọi người lúc này đã đi ngủ hết chỉ còn bà cụ với mẹ Lệ là sốt ruột không ngủ được. Hai mẹ con ngồi nói chuyện thỉnh thoảng liếc nhìn Lệ, khẽ thở dài. Cô nằm co rúm ró lại một góc trên giường, rên hừ hừ đắp mấy cái chăn rồi vẫn kêu lạnh.
Hai mẹ con thấy chó sủa ngỗng kêu cũng không để ý lắm, cứ nghĩ mưa to sấm chớp, động bọn nó sợ thì kêu thôi. Tiếp tục trò chuyện nhưng tiếng bước chân, lội nước càng lúc càng rõ, tiếng chó sủa dồn dập hơn bao giờ hết. Hai mẹ con lúc này khẽ rùng mình, bốn mắt nhìn nhau. Im bặt, ngọn đèn dầu leo lét như sắp tắt, không khí trùng hẳn xuống. Thở hắt ra một hơi, bà cụ bước xuống giường lạch cạch đi khêu ngọn đèn dầu lên cho sáng. Hé
mắt nhìn qua khe cửa, không nhìn thì thôi. Vừa nhìn thấy thì hết hồn, bên ngoài sân lập loè mấy đốm lửa ma chơi, xung quanh có một đám người. Mặt ai cũng nhợt nhạt tái mét, trắng bệch như xác chết trôi lâu ngày. Tóc tai bết dính, quần áo cũ nát
hoen ố trên người họ còn thấy cả rong rêu bùn đất bám đầy. Tròng mắt trắng dã, trợn trừng vô hồn. Tiếng lội nước bì bõm vâng lên đều đều, nhưng nhìn xuống thì không thấy chân họ đâu, tất cả đều không có chân. Bà cụ há hốc mồm, chân tay bủn rung muốn quỵ xuống. Trời lạnh mà mồ hôi vã ra như tắm.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
hay quá ad ơi
tham khảo
tham khảo
. phát tý qua đọc
đọc 12h mới phê
truyện kinh vậy
truyện đỉnh vậy
hay quá ad ơi
rùng rợn qúa bạn ơi
hay quá
vừa đọc xog hay nha
quá đỉnh
xuất sắc
nhìn ảnh hết hồn à
nhìn ảnh hết hồn à
đọc 12h mới phê
ớn quá
rùng rợn qúa bạn ơi