Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

??‍♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 6 ]??‍♀️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Trái tim Lệ thót lại, đập thình thịch thình thịch…như tiếng trống. Gương mặt tái mét cắt không còn một giọt máu. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Rú lên đầy kinh hãi: “Aaaaaa…” Tay chân khua khoắng đập loạn xạ vào nước, cố xua mấy cái xác đó đi. Điên cuồng, cắm đầu cắm cổ lội nước
ngược lên bờ.

“Khặc khặc khặc… ục ục” Tiếng cười ghê rợn hoà lẫn với tiếng sặc nước của người chết đuối vang lên sau lưng. Cùng lúc là một mùi tanh tưởi hôi thối xộc thẳng vào mũi, tanh hôi không thể chịu được. Thức ăn đưa lên cổ, ộc hết ra ngoài. Lưng cảm thấy có gì đó nặng trĩu, tê cứng. Không chỉ lưng mà chân tay cũng cứng đờ, khó khăn lắm mới nhúc nhích được một xíu. Một bàn tay trắng bệch, trương phình không còn nhìn rõ ngón tay hay bàn tay, cánh tay ngâm lâu trong nước sưng to gấp mấy lần to như bắp chân đưa lên xoa xoa mặt Lệ. Làn da lạnh ngắt, trơn tuột, vừa chạm vào má Lệ thì rơi xuống một mảng lớn. Lệ đứng chết chân tại chỗ, muốn đi lắm mà không sao cất bước được,chân như bị dính chặt xuống lớp bùn nhớm nháp. Cơ thể không tự chủ được mà run bần bật, khắp người lạnh buốt tê dại. Muốn mở miệng kêu cứu, hét lên thật to, chạy thục mạng. Nhưng bất lực, tiếng rên khóc ư ử không thoát ra được khỏi cổ họng.

“Hé hé hé… khục khục…” Tiếng cười nghe lạnh hết cả sống lưng rồi “ tủm “ một cái
nghe tiếng như có vật gì rơi xuống nước. Sự nặng trĩu tê cứng trên lưng dần dần biến mất. Chân tay Lệ có thể hoạt động lại. Tuy vẫn còn căng cứng đau nhức, nhưng có thể di chuyển được rồi. Lệ mừng rỡ, vội lội nước đi lên nhưng vừa bước được một bước thì vội đứng lại.

Trước mặt lệ là một cái xác phân hủy nặng nằm úp trên mặt trước. Đầu bị cá rỉa trơ sọ não, lưa thưa mấy sợi tóc đen. Quần áo nhàu nát, vàng khè, hoen ố bởi nước sông. Lệ sợ đến són đái ra quần, còn chưa hết kinh dị thì cái xác đó ngẩng mặt lên, gương mặt bị cá rỉa thịt lởm chởm lộ hàm răng trắng ởn, cái lưỡi còn một khúc. Đôi mắt nồi to trắng dã nhìn như sắp rụng ra ngoài hốc mắt.

Gió thổi qua từng đợt cắt vào da thịt từng nhát một, ngọt lịm, lạnh buốt. Bên tai Lệ vang lên từng từng tiếng khóc than rên rỉ ai oán, quằn quại, đau đớn, tuyệt vọng… Những tiếng khục khặc, ùng ục ngắc ngứ như bị bóp cổ, sặc nước. Những âm thanh đó quấn lấy tâm trí Lệ đè nặng cô xuống. Máu suốt sôi sục, tim quặn thắt, ngực đau tức khó thở. Cái xác kia từ từ tiến tới, dìm Lệ xuống nước. Rồi xung quanh không biết là bao nhiêu cánh tay trương phình trắng ởn vươn ra. Túm lấy tay chân thân thể Lệ, kéo cô xuống làn nước lạnh lẽo. Nước sông lạnh buốt, chui vào mũi miệng. Lệ ho sặc sụa, vẫy vùng trong tuyệt vọng…

***
Trời mưa nhẹ dần không còn rào rào, mịt mù như nãy nữa. Mưa nhẹ nhàng, lún phún, rả rích.Mẹ Lệ khóc thút thít trong buồng: “ Ông ác lắm, nó là con mình cơ mà.”

– Nhà tôi không chứa loại gái đĩ chửa hoang. Mả mẹ nó nữa chứ, bảo phá đi ai biết đấy là đâu. Không nghe, giờ đẹp mặt nhỉ. Tại bà chiều con quá đấy. Khóc lóc cái gì, thích đi đi theo nó luôn đi. Tôi không cần, cút ngay, khóc lóc cái gì. Nhà này dột từ nóc rồi.

Nói rồi ông ta thẳng tay tát đốp vào mặt bà: “ Cút… Cút ngay, đi theo con đĩ đấy đi.” Mẹ Lệ giận dỗi, dùng dằng đứng dậy bỏ đi.

Trái tim bà đau thắt lại từng cơn, dù sao đó cũng là con gái ông mà sao lại có thể đối xử bạc tình bạc nghĩa lạnh lùng đến như vậy được chứ. Lủi thủi đi dưới làn mưa, nước mưa rơi tí tách nhỏ lên người, thấm vào da thịt, tê buốt, đau thấu tâm can. Khuôn mặt bà tái nhợt đôi mắt đỏ hoe:” Lệ ơi, con đang ở đâu”

Lủi thủi đi từng bước, gõ cửa từng nhà gặp ai bà cũng hỏi:” Có thấy Lệ, con tôi đâu không” Đáp lại chỉ là những cái lắc đầu
cái nhìn thương hại:” không biết, tôi không thấy”. Có những người biết vậy còn cay nghiệt cười trên lỗi đau người khác, không ngừng phán xét người khác:” Có lẽ nó đi đĩ rồi cũng lên xinh thế làm đĩ đắt khách lắm nhỉ, tôi mà đẹp người như nó tôi cũng đi làm đĩ. An nhàn, vừa sướng lại vừa có tiền. Ai mà không muốn chứ.”

Mẹ Lệ cúi gằm mặt xuống hai bàn tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt đến mức rỉ máu mà không biết. Ruột gan bà nóng như lửa đốt, xốn xang những cảm xúc khó tả. Cảm giác không yên, trực giác của một người mẹ, bà cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra với Lệ. Một mình lầm lũi dưới mưa luôn miệng gào thét tên con:” Lệ ơi… Lệ ơi” Mồ hôi, nước mắt đầm đìa hàng loạt câu hỏi đặt lên trong đầu:” Đứa con này nó đang ở đâu? Nó vẫn ổn chứ? Cầu trời cầu Phật phù hộ bình an cho nó đừng có nghĩ quẩn mà làm ẩu”. Nước mắt rưng rưng, hai tay chắp vào lạy liên hồi, mong trời Phật tổ tiên phù hộ độ trì cho đứa con gái nhỏ dại.

Nỗi sợ vô hình trào dâng, sợ gì bà cũng không biết nữa chỉ biết rằng có truyện gì đó không hay đã xảy đến với con gái mình. Trực giác của người làm mẹ mách bảo mạnh mẽ. Rồi có cái gì đó thôi thúc bà bước nhanh ra hướng bờ sông. Vừa ra gần đến nơi thì thấy có bóng dáng ai đó đang ngụp lặn chới với dưới dòng nước. “ Con ơi, trời ơi con tôi.” Bà thét lên đầy kinh hãi, nhanh chóng chạy xuống sông đưa Lệ lên bờ. Vừa túm được cánh tay Lệ bà vội dùng sức kéo lên. Nhưng mà không hiểu sao Lệ
nặng kinh khủng, kéo mãi mới dịch được một tí. “ Kể cả có đang mang thai thì ở dưới nước cũng không nặng như vậy được chứ. “ Bà thầm nghĩ, chợt có cái gì đó trơn tuột đen sì quấn chặt lấy chân bà, nhơn nhớt, sàn sạn như giẫm phải rêu. Rồi chân tay bà cứng đờ, tê dại, không tài nào cử động được. Thảng thốt, sợ hãi, mẹ Lệ nhắm chặt mắt lại miệng không ngừng niệm kinh “ Quán Âm Cứu Khổ ( Bạch Y Thần Chú)”:

Nam Mô Đại-từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quảng đại linh cảm Quán-Thế-Âm Bồ-Tát

Nhược hửu nhơn tụng đắc nhất thiên biến,

Nhứt thân ly khổ nạn,tụng đắc nhứt vạn biến,

Hợp gia ly khổ nạn, Nam Mô Phật Lực uy,

Nam Mô Phật lực hộ , Sử nhơn vô ác tâm,

Linh nhơn thân đắc độ , Hồi quang Bồ-tát,

Hồi thiện Bồ-tát, A nậu đại thiên-vương,

Chánh-điện Bồ-Tát , Ma kheo ma kheo.

NAM-MÔ ĐẠI-TỪ ĐẠI-BI , TẦM THINH CỨU KHỔ CỨU NẠN,
LINH CẢM QUÁN-THẾ-ÂM MA-HA-TÁT

Cảm giác tê cứng, nhơn nhớt ở chân từ từ biến mất. Cử động được bà vội nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức kéo Lệ lên, vẫn không quên không ngừng đọc kinh cứu khổ. Nhưng vừa kéo mạnh một cái tí nữa thì tí ngã sõng soài xuống nước, cảm giác nặng trịch khi nãy đã biến mất. Lên đến bờ sau một hồi sơ cứu hô hấp nhân tạo Lệ tỉnh lại, mặt tái nhợt, đôi môi run lẩy bẩy. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau vừa khóc vừa cười.

Bà xoa xoa đầu Lệ, lau nước mắt cho cô bé, cười dịu dàng:

– Không sao hết, nín đi đừng khóc không được làm chuyện dại dột như vậy nữa nghe chưa. Con bé ngốc này, dù có khổ thể nào cũng phải sống tiếp chứ. Mẹ thương, về nhà với mẹ nào.

Lệ nghẹn ngào ôm trầm lấy mẹ, dụi dụi vào ngực như khi còn bé. Bà khẽ vỗ về cô, nhưng khi nghe câu cuối mặt Lệ méo xệch
đi, cúi đầu hai tay cầm vạt áo vò vò:

– Nhưng mà bố đuổi con đi rồi, không cho về nhà đâu.

Mẹ Lệ nghe vậy tiu nghỉu, cười buồn:

– Không sao, mẹ sẽ xin cho con. Không sợ, về nhà với mẹ. Mẹ thương.

Thư mỉm cười thật tươi, thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đặt nặng trong lòng thả lỏng, nhẹ nhõm phần nào.Hai mẹ con loạng choạng đứng dậy, dìu dắt nhau đi trên con đường trơn tuột, sình lầy. Mà không biết có một thứ bám theo hai mẹ con từ đó. Dưới lòng sông trồi lên một cái đầu, nhe hàm răng trắng ởn…Càng về gần đến nhà, Lệ càng thấy thấp thỏm không yên. Tuy được mẹ an ủi vỗ về nhưng Lệ vẫn thấy sợ lắm. Sợ bố đánh, bố mắng, hắt hủi. Con đường về nhà chưa hôm nào lại dài đến vậy, Lệ vừa đi vừa nhìn, đếm từng cái cây, ngôi nhà. Vừa mong sớm được về, nửa lại không. Gần về đến nhà, hai mẹ con không nói với nhau câu nào. Yên tĩnh đến đáng sợ, Lệ có thể cảm nhận được từng hơi thở, tiếng tim đập thình thịch thình thịch của mình. Mẹ Lệ khẽ vỗ tay, vuốt tóc giúp cô lấy lại bình tĩnh.

Đến rồi, ngôi nhà thân thương, nhưng Lệ cứ có cảm giác xa lạ. Mẹ Lệ đi lên trước, mở chiếc cổng tre bên trên leo đầy dây mơ lông. Chiếc cổng lặng nề mở ra, Lệ đứng sững bên ngoài, vẻ mặt phức tạp nhìn vào trong. Mẹ Lệ thấy con vẫn đứng ngoài thì quay lại cầm tay, khẽ thì thào:” Yên tâm, về nhà với mẹ nào.” Bà nắm tay dắt Lệ vào nhà, bất giác nắm chặt lấy tay mẹ. Không tự chủ được mà run nhè nhẹ.

Hai mẹ con bước vào nhà, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Lệ đã bị tát cái đốp, nổ đom đóm mắt, túm tóc lôi xềnh xệch ra ngoài cửa. Chỉ tay vào mặt Lệ và mẹ:

– Cút. Cút ngay! Nhà tao không có cái loại gái đi đĩ chửa hoang. Còn bà nữa, sao lại mang con đĩ này về nhà. Nó với cái nhà này không có quan hệ gì hết. Cút ngay con đĩ kia.

Lệ ôm mặt khóc rưng rức, mẹ cô gỡ tay bố cô ra rồi gào lên:

– Ông ác thế hả, nó là con gái ông đấy. Sao lại có thể máu lạnh tàn nhẫn như vậy. Có làm gì sai nó vẫn là con, không thể cạn tàu ráo máng. Đoạn tuyệt như vậy.

Ông tát mạnh vào mặt bà, mắt trợn ngược mặt đỏ bừng bừng:

– Im ngay, ai bảo tôi cạn tàu ráo máng. Tôi bảo nó rồi, có phải là không cho nó cơ hội không. Nó nhất quyết giữ lại cái của nợ kia, bôi tro trát trấu vào mặt tôi vào mặt bà. Ỉa vào mặt tôi đây này, bà hiểu không. Nhục! Nhục! Nhục lắm! Không biết giấu mặt vào đâu. Ra đường người ta nói, người ta chỉ trỏ, gọi lại:” Con gái bác chửa hoang hả, nó chửa với ai thế? Nằm với thằng nào, hay khéo khi đi đĩ nhiều quá, không biết đứa nào mà bắt đền” Muối mặt với con cái.

??‍♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 6 ]??‍♀️

??‍♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 6 ]??‍♀️

Trái tim Lệ thót lại, đập thình thịch thình thịch…như tiếng trống. Gương mặt tái mét cắt không còn một giọt máu. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Rú lên đầy kinh hãi: “Aaaaaa…” Tay chân khua khoắng đập loạn xạ vào nước, cố xua mấy cái xác đó đi. Điên cuồng, cắm đầu cắm cổ lội nước
ngược lên bờ.

“Khặc khặc khặc… ục ục” Tiếng cười ghê rợn hoà lẫn với tiếng sặc nước của người chết đuối vang lên sau lưng. Cùng lúc là một mùi tanh tưởi hôi thối xộc thẳng vào mũi, tanh hôi không thể chịu được. Thức ăn đưa lên cổ, ộc hết ra ngoài. Lưng cảm thấy có gì đó nặng trĩu, tê cứng. Không chỉ lưng mà chân tay cũng cứng đờ, khó khăn lắm mới nhúc nhích được một xíu. Một bàn tay trắng bệch, trương phình không còn nhìn rõ ngón tay hay bàn tay, cánh tay ngâm lâu trong nước sưng to gấp mấy lần to như bắp chân đưa lên xoa xoa mặt Lệ. Làn da lạnh ngắt, trơn tuột, vừa chạm vào má Lệ thì rơi xuống một mảng lớn. Lệ đứng chết chân tại chỗ, muốn đi lắm mà không sao cất bước được,chân như bị dính chặt xuống lớp bùn nhớm nháp. Cơ thể không tự chủ được mà run bần bật, khắp người lạnh buốt tê dại. Muốn mở miệng kêu cứu, hét lên thật to, chạy thục mạng. Nhưng bất lực, tiếng rên khóc ư ử không thoát ra được khỏi cổ họng.

“Hé hé hé… khục khục…” Tiếng cười nghe lạnh hết cả sống lưng rồi “ tủm “ một cái
nghe tiếng như có vật gì rơi xuống nước. Sự nặng trĩu tê cứng trên lưng dần dần biến mất. Chân tay Lệ có thể hoạt động lại. Tuy vẫn còn căng cứng đau nhức, nhưng có thể di chuyển được rồi. Lệ mừng rỡ, vội lội nước đi lên nhưng vừa bước được một bước thì vội đứng lại.

Trước mặt lệ là một cái xác phân hủy nặng nằm úp trên mặt trước. Đầu bị cá rỉa trơ sọ não, lưa thưa mấy sợi tóc đen. Quần áo nhàu nát, vàng khè, hoen ố bởi nước sông. Lệ sợ đến són đái ra quần, còn chưa hết kinh dị thì cái xác đó ngẩng mặt lên, gương mặt bị cá rỉa thịt lởm chởm lộ hàm răng trắng ởn, cái lưỡi còn một khúc. Đôi mắt nồi to trắng dã nhìn như sắp rụng ra ngoài hốc mắt.

Gió thổi qua từng đợt cắt vào da thịt từng nhát một, ngọt lịm, lạnh buốt. Bên tai Lệ vang lên từng từng tiếng khóc than rên rỉ ai oán, quằn quại, đau đớn, tuyệt vọng… Những tiếng khục khặc, ùng ục ngắc ngứ như bị bóp cổ, sặc nước. Những âm thanh đó quấn lấy tâm trí Lệ đè nặng cô xuống. Máu suốt sôi sục, tim quặn thắt, ngực đau tức khó thở. Cái xác kia từ từ tiến tới, dìm Lệ xuống nước. Rồi xung quanh không biết là bao nhiêu cánh tay trương phình trắng ởn vươn ra. Túm lấy tay chân thân thể Lệ, kéo cô xuống làn nước lạnh lẽo. Nước sông lạnh buốt, chui vào mũi miệng. Lệ ho sặc sụa, vẫy vùng trong tuyệt vọng…

***
Trời mưa nhẹ dần không còn rào rào, mịt mù như nãy nữa. Mưa nhẹ nhàng, lún phún, rả rích.Mẹ Lệ khóc thút thít trong buồng: “ Ông ác lắm, nó là con mình cơ mà.”

– Nhà tôi không chứa loại gái đĩ chửa hoang. Mả mẹ nó nữa chứ, bảo phá đi ai biết đấy là đâu. Không nghe, giờ đẹp mặt nhỉ. Tại bà chiều con quá đấy. Khóc lóc cái gì, thích đi đi theo nó luôn đi. Tôi không cần, cút ngay, khóc lóc cái gì. Nhà này dột từ nóc rồi.

Nói rồi ông ta thẳng tay tát đốp vào mặt bà: “ Cút… Cút ngay, đi theo con đĩ đấy đi.” Mẹ Lệ giận dỗi, dùng dằng đứng dậy bỏ đi.

Trái tim bà đau thắt lại từng cơn, dù sao đó cũng là con gái ông mà sao lại có thể đối xử bạc tình bạc nghĩa lạnh lùng đến như vậy được chứ. Lủi thủi đi dưới làn mưa, nước mưa rơi tí tách nhỏ lên người, thấm vào da thịt, tê buốt, đau thấu tâm can. Khuôn mặt bà tái nhợt đôi mắt đỏ hoe:” Lệ ơi, con đang ở đâu”

Lủi thủi đi từng bước, gõ cửa từng nhà gặp ai bà cũng hỏi:” Có thấy Lệ, con tôi đâu không” Đáp lại chỉ là những cái lắc đầu
cái nhìn thương hại:” không biết, tôi không thấy”. Có những người biết vậy còn cay nghiệt cười trên lỗi đau người khác, không ngừng phán xét người khác:” Có lẽ nó đi đĩ rồi cũng lên xinh thế làm đĩ đắt khách lắm nhỉ, tôi mà đẹp người như nó tôi cũng đi làm đĩ. An nhàn, vừa sướng lại vừa có tiền. Ai mà không muốn chứ.”

Mẹ Lệ cúi gằm mặt xuống hai bàn tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt đến mức rỉ máu mà không biết. Ruột gan bà nóng như lửa đốt, xốn xang những cảm xúc khó tả. Cảm giác không yên, trực giác của một người mẹ, bà cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra với Lệ. Một mình lầm lũi dưới mưa luôn miệng gào thét tên con:” Lệ ơi… Lệ ơi” Mồ hôi, nước mắt đầm đìa hàng loạt câu hỏi đặt lên trong đầu:” Đứa con này nó đang ở đâu? Nó vẫn ổn chứ? Cầu trời cầu Phật phù hộ bình an cho nó đừng có nghĩ quẩn mà làm ẩu”. Nước mắt rưng rưng, hai tay chắp vào lạy liên hồi, mong trời Phật tổ tiên phù hộ độ trì cho đứa con gái nhỏ dại.

Nỗi sợ vô hình trào dâng, sợ gì bà cũng không biết nữa chỉ biết rằng có truyện gì đó không hay đã xảy đến với con gái mình. Trực giác của người làm mẹ mách bảo mạnh mẽ. Rồi có cái gì đó thôi thúc bà bước nhanh ra hướng bờ sông. Vừa ra gần đến nơi thì thấy có bóng dáng ai đó đang ngụp lặn chới với dưới dòng nước. “ Con ơi, trời ơi con tôi.” Bà thét lên đầy kinh hãi, nhanh chóng chạy xuống sông đưa Lệ lên bờ. Vừa túm được cánh tay Lệ bà vội dùng sức kéo lên. Nhưng mà không hiểu sao Lệ
nặng kinh khủng, kéo mãi mới dịch được một tí. “ Kể cả có đang mang thai thì ở dưới nước cũng không nặng như vậy được chứ. “ Bà thầm nghĩ, chợt có cái gì đó trơn tuột đen sì quấn chặt lấy chân bà, nhơn nhớt, sàn sạn như giẫm phải rêu. Rồi chân tay bà cứng đờ, tê dại, không tài nào cử động được. Thảng thốt, sợ hãi, mẹ Lệ nhắm chặt mắt lại miệng không ngừng niệm kinh “ Quán Âm Cứu Khổ ( Bạch Y Thần Chú)”:

Nam Mô Đại-từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quảng đại linh cảm Quán-Thế-Âm Bồ-Tát

Nhược hửu nhơn tụng đắc nhất thiên biến,

Nhứt thân ly khổ nạn,tụng đắc nhứt vạn biến,

Hợp gia ly khổ nạn, Nam Mô Phật Lực uy,

Nam Mô Phật lực hộ , Sử nhơn vô ác tâm,

Linh nhơn thân đắc độ , Hồi quang Bồ-tát,

Hồi thiện Bồ-tát, A nậu đại thiên-vương,

Chánh-điện Bồ-Tát , Ma kheo ma kheo.

NAM-MÔ ĐẠI-TỪ ĐẠI-BI , TẦM THINH CỨU KHỔ CỨU NẠN,
LINH CẢM QUÁN-THẾ-ÂM MA-HA-TÁT

Cảm giác tê cứng, nhơn nhớt ở chân từ từ biến mất. Cử động được bà vội nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức kéo Lệ lên, vẫn không quên không ngừng đọc kinh cứu khổ. Nhưng vừa kéo mạnh một cái tí nữa thì tí ngã sõng soài xuống nước, cảm giác nặng trịch khi nãy đã biến mất. Lên đến bờ sau một hồi sơ cứu hô hấp nhân tạo Lệ tỉnh lại, mặt tái nhợt, đôi môi run lẩy bẩy. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau vừa khóc vừa cười.

Bà xoa xoa đầu Lệ, lau nước mắt cho cô bé, cười dịu dàng:

– Không sao hết, nín đi đừng khóc không được làm chuyện dại dột như vậy nữa nghe chưa. Con bé ngốc này, dù có khổ thể nào cũng phải sống tiếp chứ. Mẹ thương, về nhà với mẹ nào.

Lệ nghẹn ngào ôm trầm lấy mẹ, dụi dụi vào ngực như khi còn bé. Bà khẽ vỗ về cô, nhưng khi nghe câu cuối mặt Lệ méo xệch
đi, cúi đầu hai tay cầm vạt áo vò vò:

– Nhưng mà bố đuổi con đi rồi, không cho về nhà đâu.

Mẹ Lệ nghe vậy tiu nghỉu, cười buồn:

– Không sao, mẹ sẽ xin cho con. Không sợ, về nhà với mẹ. Mẹ thương.

Thư mỉm cười thật tươi, thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đặt nặng trong lòng thả lỏng, nhẹ nhõm phần nào.Hai mẹ con loạng choạng đứng dậy, dìu dắt nhau đi trên con đường trơn tuột, sình lầy. Mà không biết có một thứ bám theo hai mẹ con từ đó. Dưới lòng sông trồi lên một cái đầu, nhe hàm răng trắng ởn…Càng về gần đến nhà, Lệ càng thấy thấp thỏm không yên. Tuy được mẹ an ủi vỗ về nhưng Lệ vẫn thấy sợ lắm. Sợ bố đánh, bố mắng, hắt hủi. Con đường về nhà chưa hôm nào lại dài đến vậy, Lệ vừa đi vừa nhìn, đếm từng cái cây, ngôi nhà. Vừa mong sớm được về, nửa lại không. Gần về đến nhà, hai mẹ con không nói với nhau câu nào. Yên tĩnh đến đáng sợ, Lệ có thể cảm nhận được từng hơi thở, tiếng tim đập thình thịch thình thịch của mình. Mẹ Lệ khẽ vỗ tay, vuốt tóc giúp cô lấy lại bình tĩnh.

Đến rồi, ngôi nhà thân thương, nhưng Lệ cứ có cảm giác xa lạ. Mẹ Lệ đi lên trước, mở chiếc cổng tre bên trên leo đầy dây mơ lông. Chiếc cổng lặng nề mở ra, Lệ đứng sững bên ngoài, vẻ mặt phức tạp nhìn vào trong. Mẹ Lệ thấy con vẫn đứng ngoài thì quay lại cầm tay, khẽ thì thào:” Yên tâm, về nhà với mẹ nào.” Bà nắm tay dắt Lệ vào nhà, bất giác nắm chặt lấy tay mẹ. Không tự chủ được mà run nhè nhẹ.

Hai mẹ con bước vào nhà, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Lệ đã bị tát cái đốp, nổ đom đóm mắt, túm tóc lôi xềnh xệch ra ngoài cửa. Chỉ tay vào mặt Lệ và mẹ:

– Cút. Cút ngay! Nhà tao không có cái loại gái đi đĩ chửa hoang. Còn bà nữa, sao lại mang con đĩ này về nhà. Nó với cái nhà này không có quan hệ gì hết. Cút ngay con đĩ kia.

Lệ ôm mặt khóc rưng rức, mẹ cô gỡ tay bố cô ra rồi gào lên:

– Ông ác thế hả, nó là con gái ông đấy. Sao lại có thể máu lạnh tàn nhẫn như vậy. Có làm gì sai nó vẫn là con, không thể cạn tàu ráo máng. Đoạn tuyệt như vậy.

Ông tát mạnh vào mặt bà, mắt trợn ngược mặt đỏ bừng bừng:

– Im ngay, ai bảo tôi cạn tàu ráo máng. Tôi bảo nó rồi, có phải là không cho nó cơ hội không. Nó nhất quyết giữ lại cái của nợ kia, bôi tro trát trấu vào mặt tôi vào mặt bà. Ỉa vào mặt tôi đây này, bà hiểu không. Nhục! Nhục! Nhục lắm! Không biết giấu mặt vào đâu. Ra đường người ta nói, người ta chỉ trỏ, gọi lại:” Con gái bác chửa hoang hả, nó chửa với ai thế? Nằm với thằng nào, hay khéo khi đi đĩ nhiều quá, không biết đứa nào mà bắt đền” Muối mặt với con cái.

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi