Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

??‍♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 4 ]??‍♀️

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Thư giận lắm, cô giận sôi người, một cô bé ba tuổi nào biết cái gì. Mọi người nói vậy thì cô biết thế. Cô trách mẹ, oán hận mẹ tại sao lại sinh cô ra trên đời để cô phải mang cái danh ô nhục “ con hoang “. Chịu đủ thứ sự xa lánh, dè bỉu, khinh thường từ mọi người. Thư khóc nấc lên cô bé còn không biết “con hoang”, “ đĩ điếm “, “ lăng loàn” là gì. Nhưng cô biết tất cả sự sỉ nhục, xoi mói, bạn bè trêu chọc xa lánh không chơi với cô là do mẹ mà ra. Thư vùng ra khỏi tay mẹ, giận đến run người:

– Mẹ, tất cả là do mẹ. Do mẹ đi đĩ điếm, lăng loàn. Các bạn mới không chơi với con, trêu chọc, bắt nạt con. Gọi con là” con hoang “

Mẹ Thư nghe vậy chết lặng người, mặt tái mét,hai tay bấu chặt vào cột nhà để khỏi ngã.Các đầu ngón tay tím lịm, có ngón bị gãy móng, rỉ máu bà vẫn không cảm thấy gì. Đôi mắt tối sầm ầng ậc nước, sao mà có thể ngờ được. Đứa con mà mình hết lòng chăm sóc yêu thương lại có thể nói những điều làm tổn thương mình đến vậy. Cả thế giới như xụp đổ trước mắt, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Bà cố gắng sống, nhẫn nhục chịu bao cay đắng tủi hổ vì cái gì. Không phải vì con hay sao, nếu không có Thư bà đã chẳng treo cổ mình lên xà nhà hay buộc đá vào chân. Lăn xuống sông chết cho nhẹ nợ, không phải đối mặt với sự xa lánh, sỉ nhục của bạn bè, người thân, làng xóm. Tại sao Thư lại có thể nói những lời đau lòng đến vậy, như sát muối vào trái tim, tâm can đang rỉ máu của bà. Bà chấp nhận mọi thị phi, tiếng xấu, sự chà đạp chèn ép để có thể giữ lại đứa con và nuôi nó. Nhưng thật là đau lòng quá mà, bà buồn lòng lắm.

Khẽ đưa tay run run bà nói trong tiếng khóc:

– Ai cũng có thể nói mẹ như vậy, nhưng con không được nói vậy biết chưa. Mẹ không phải đĩ, điếm, không phải thứ đàn bà lăng loàn. Con không được nói mẹ như vậy.

Thư lắc đầu nguây nguẩy, lau nước mắt:

– không phải, mọi người đều nói vậy là do mẹ đi đĩ, đi điếm mới có con, đi đĩ điếm nên không biết con là con ai. Con không có bố, bị xa lánh, hắt hủi, bắt nạt tất cả là do mẹ. Con hận mẹ

Nói rồi Thư chạy vụt đi mất, để lại mẹ đứng sững sờ chết lặng một mình. Bà ôm chặt lấy ngực trái tim đau thắt từng cơn, gào lên trong đau đớn tê dại:” Aaaaaa….”


Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, rơi lã chã không ngừng. Nỗi buồn của bà như thấm đẫm cả một khoảng trời, u ám, xám xịt…

Thư giận mẹ lắm, cô oán hận mẹ cô tại sao lại sinh ra mình, tại sao lại không có bố bị bạn bè xa lánh bắt nạt, bị gọi là “ con hoang “. Cô không muốn vậy đâu mà, cô bé trốn vào một góc lủi thủi khóc. Bỗng nhiên nghe cô tiếng cười đùa khanh khách tiếng chạy nhảy nô đùa ầm ĩ của đám trẻ con. Ban đầu thì không rõ lắm, nghe loáng thoáng xen lẫn với tiếng gió thôi. Nhưng dần dà càng lúc càng rõ, Thư ngẩng mặt lên nhìn thì thấy xung quanh có rất nhiều trẻ con đang nằm trườn lăn trên nền đất bẩn thỉu.Người đỏ hỏn vẫn còn dây rốn, da thịt nhăn nhúm đầu to tướng. Đứa thì không có quần áo, đứa thì có nhưng mà quần áo cũ nát đến không thể tả được, đã mục hết rồi còn mọc rêu xanh. Đứa nào nhìn cũng xanh xao, ốm yếu gầy gò, tưởng chừng như một cơn gió thổi qua thôi cũng làm chúng nó ngã rệp hết.

Một cô bé chạc tuổi Thư, tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệnh, nhợt thờ lờ.
Hai con mắt trắng dã, mũi dãi lòng thòng, xanh lè từ từ tiến đến không một tiếng động. Cô bé vỗ nhẹ nhàng vào vai Thư:

– Chơi với bọn tớ không?

Thư không đáp, cúi gằm mặt xuống, trong thâm tâm cô bé rất muốn được chơi với mọi người. Muốn được có bạn bè đùa vui, chạy nhảy nô đùa. Không muốn bị trêu chọc, bắt nạt, hắt hủi một mình. Thư sợ, sợ các bạn không chơi cùng, sợ bị bắt nạt.

Cô bé đó vẫn kiên nhẫn đứng đợi Thư, khoé miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị:

– Chơi với bọn tớ đi, vui lắm. Không ai bắt nạt hay trêu chọc cậu đâu, đừng sợ.

Nói rồi tiến lại, cầm tay Thư, lạnh buốt, ươn ướt, nhơn nhớt bủng beo như cầm phải miếng thịt ngâm dưới nước bị giữa ra. Thư hơi rụt tay lại nhưng rồi cô bé rất vui, cuối cùng thì mình cũng có bạn, có người chịu chơi cùng với mình, cảm giác hạnh phúc nâng nâng khó tả lắm.

Thư cùng đám bạn chơi vui quên trời đất, từ khi sinh ra đến giờ, có lẽ hôm nay là vui vẻ hạnh phúc nhất cuộc đời cô bé. Trời xâm xẩm tối, gió thổi từng cơn lạnh buốt mẹ Thư ngồi co ro bên cạnh mâm cơm đã nguội lạnh. Thư vẫn chưa về, mắt bà đỏ hoe, thỉnh thoảng lại ngoảnh mặt ra ngoài. Chốc chốc đứng dậy đi lại ra hiên cửa xem con đã về chưa. Đã muộn rồi mà sao con bé vẫn chưa về. Còn nhớ lại lúc trước…

Lệ ngày xưa xinh gái lắm, da trắng như ngọc, mái tóc dài óng ả mượt như lụa, đen láy. Đôi mi dài cong vút, mắt Lệ đẹp lắm, đẹp nhưng buồn, đôi mắt long lanh, đầy ắp nước như khóc đến nơi. Khi Lệ mới mười bốn, mười năm thôi mà trai làng đã đứng chật hiên.Từ chiều đến tối không ngớt, cứ hết lớp này đến lớp khác. Không những trai làng, mà còn cả trai làng khác đêm đến vụng cưa cẩm Lệ. Ông bà ngoại, mẹ Lệ có thả chó, cầm gậy ra quát mắng đuổi cũng không ăn thua. Được một chốc rồi lại đâu đóng đấy. Vì tình yêu anh sẵn sàng đập tan mọi nỗi sợ hãi, có đôi chút khó khăn có là gì. Có anh bị chó cắn toạc hết cả quần, máu chảy te tua vẫn không ăn thua. Hôm sau lại đến, quyết tâm trường kỳ kháng chiến cưa đổ người đẹp. Không biết bao nhiêu trận đánh nhau xô xát vì tranh chấp giữa các anh. Còn đánh nhau với trai làng khác, bắt họ xuống ao mò cua bắt ốc, bắt cá cho đủ số lượng đặt ra thì mới tha. Làm vậy hòng giữ gái làng.

Công việc đồng áng trong nhà như gieo mạ, gặt lúa hay cấy hái chồng khoai… luôn được các anh giúp đỡ tận tình hết mực. Nhằm lấy lòng bố mẹ người đẹp, dễ cưa con gái họ. Nghĩ đến đây Lệ cười cay đắng , mấy năm thôi mà thay đổi nhiều quá. Nhiều người cưa cẩm là thế nhưng Lệ không thích. Không có ai làm cô rung động hay thấy họ hợp mắt mình. Đám trai làng bỗ bã vô duyên kinh, còn xấu, ở bẩn nữa. Lông mũi xoăn tít thò lò, chân tay đầy ghét đen sì. Trêu chọc toàn những lời thô tục, vô duyên. Lệ không thích những người như vậy, cô cũng không biết mình thích người như nào nữa. Trong đám trai làng không có người mà cô mong muốn.

Lệ không những xinh đẹp mà còn chăm chỉ tháo vát lắm. Việc đồng việc nhà, không việc gì mà cô không biết làm, đặc biệt Lệ còn rất giỏi bắt cáy. Người ta đi bắt cùng có khi bắt được một cân hay hơn cân cáy thì cô phải bắt được đến hai, ba cân hay hơn rồi. Lệ biết những lỗ chắc chắn có cáy, là những lỗ có “mà” ( giải thích xíu đây là từ địa phương, từ lóng trong nghề, chỉ lớp bùn mỏng phủ bên ngoài lỗ cáy )lỗ
có vết chân cứ đào là y rằng sẽ bắt được.
Lệ còn câu cáy rất giỏi, cũng câu bằng cá thòi lòi như người ta nhưng mà giọ cáy của Lệ lúc nào cũng nhiều mà toàn cáy to nữa chứ. Người ta thường rình rình, cầm một cái que thật dài vụt chết cá thòi lòi rồi đem làm mồi câu. Cáy cắp vào ăn sẽ nhấc lên, nhưng Lệ thì không vậy, cô câu cáy bằng cá thòi lòi đã ươn, hay có phần hơi thối nát. Là là cáy nó lại thích ăn những con cá thòi lòi như vậy, càng hư thối nó lại càng bu nhiều. Do một lần mãi không vụt chết được con nào để câu cáy, có mấy con chết ươn từ lâu Lệ lấy tạm để câu. Thế mà câu được nhiều.

Lệ bắt được nhiều cáy lắm, bắt cáy còn biết lấy cả dãi khoai, dọc khoai về bán. Dãi khoai mọi người thường lấy là dãi khoai dại nấu ốc, cá ăn hay bị ngứa. Ăn xong cứ bị ngâm ngẩm ngứa trong họng. Có khi ngứa rách cả họng, sưng hết mồm miệng,ngậm muối xúc miệng đủ kiểu mãi mới hết. Lệ biết chọn “dãi khoai khôn” cô thường chọn những dãi khoai mập mạp, ngắn, màu xanh trắng hay dãi khoai nước mà ở giữa tim lá có một chấm tròn đen to cỡ đầu ngón tay. Đó là những dãi ăn sẽ không bị ngứa, mà thân lá (dọc khoai) có chấm đó mang về nấu canh cá hay ốc cũng được.

Khi tiết trời vào hạ, lúc mà những cơn mưa rào bất ngờ đổ ào xuống giữa cái nắng oi bức, chính là thời điểm những cây khoai ngứa nảy mậm. Mà mọi người thường gọi đó là “dãi khoai “-phần mọc ra từ rễ của cây, non, trắng xanh to chừng ngón tay út, vươn dài hết cỡ phải bằng hai gang tay trên bùn đất.

Món canh dãi khoai quả là một cực phẩm, dãi khoai hơi nhớt, mềm mại tan ra trong miệng cùng vị ốc giòn ngọt, quyện với mùi thơm chua dìu dịu của mẻ, mùi hương thanh ngát của lá lốt… quả thật là ngon… xoắn lưỡi. Và vội mới cơm thôi có khi ăn được bảy tám bát mà vẫn còn thòm thèm.

Nhưng mà có lẽ đó là nguyên nhân của những bi kịch cho sau này. Bắt được nhiều cáy, lấy nhiều dãi khoai Lệ mang chợ huyện bán. Ở chợ quê bán rẻ với lại đây đều là những thứ có sẵn, họ có thể tự kiếm được nhu cầu mua không cao. Mang lên chợ huyện bán có khi được giá cao, lại con đắt hàng.

Những lần đó Lệ gặp hắn, khác với những người con trai ở làng. Nước da đen đúa, quần áo nâu rách vá, mồ hôi chua loét. Chân tay gãi xoành xoạch ra cả đống ghét, móng dài cáu bẩn. Ăn nói còn thô lỗ cục cằn.

 

??‍♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 4 ]??‍♀️

??‍♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 4 ]??‍♀️

Thư giận lắm, cô giận sôi người, một cô bé ba tuổi nào biết cái gì. Mọi người nói vậy thì cô biết thế. Cô trách mẹ, oán hận mẹ tại sao lại sinh cô ra trên đời để cô phải mang cái danh ô nhục “ con hoang “. Chịu đủ thứ sự xa lánh, dè bỉu, khinh thường từ mọi người. Thư khóc nấc lên cô bé còn không biết “con hoang”, “ đĩ điếm “, “ lăng loàn” là gì. Nhưng cô biết tất cả sự sỉ nhục, xoi mói, bạn bè trêu chọc xa lánh không chơi với cô là do mẹ mà ra. Thư vùng ra khỏi tay mẹ, giận đến run người:

– Mẹ, tất cả là do mẹ. Do mẹ đi đĩ điếm, lăng loàn. Các bạn mới không chơi với con, trêu chọc, bắt nạt con. Gọi con là” con hoang “

Mẹ Thư nghe vậy chết lặng người, mặt tái mét,hai tay bấu chặt vào cột nhà để khỏi ngã.Các đầu ngón tay tím lịm, có ngón bị gãy móng, rỉ máu bà vẫn không cảm thấy gì. Đôi mắt tối sầm ầng ậc nước, sao mà có thể ngờ được. Đứa con mà mình hết lòng chăm sóc yêu thương lại có thể nói những điều làm tổn thương mình đến vậy. Cả thế giới như xụp đổ trước mắt, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Bà cố gắng sống, nhẫn nhục chịu bao cay đắng tủi hổ vì cái gì. Không phải vì con hay sao, nếu không có Thư bà đã chẳng treo cổ mình lên xà nhà hay buộc đá vào chân. Lăn xuống sông chết cho nhẹ nợ, không phải đối mặt với sự xa lánh, sỉ nhục của bạn bè, người thân, làng xóm. Tại sao Thư lại có thể nói những lời đau lòng đến vậy, như sát muối vào trái tim, tâm can đang rỉ máu của bà. Bà chấp nhận mọi thị phi, tiếng xấu, sự chà đạp chèn ép để có thể giữ lại đứa con và nuôi nó. Nhưng thật là đau lòng quá mà, bà buồn lòng lắm.

Khẽ đưa tay run run bà nói trong tiếng khóc:

– Ai cũng có thể nói mẹ như vậy, nhưng con không được nói vậy biết chưa. Mẹ không phải đĩ, điếm, không phải thứ đàn bà lăng loàn. Con không được nói mẹ như vậy.

Thư lắc đầu nguây nguẩy, lau nước mắt:

– không phải, mọi người đều nói vậy là do mẹ đi đĩ, đi điếm mới có con, đi đĩ điếm nên không biết con là con ai. Con không có bố, bị xa lánh, hắt hủi, bắt nạt tất cả là do mẹ. Con hận mẹ

Nói rồi Thư chạy vụt đi mất, để lại mẹ đứng sững sờ chết lặng một mình. Bà ôm chặt lấy ngực trái tim đau thắt từng cơn, gào lên trong đau đớn tê dại:” Aaaaaa….”


Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, rơi lã chã không ngừng. Nỗi buồn của bà như thấm đẫm cả một khoảng trời, u ám, xám xịt…

Thư giận mẹ lắm, cô oán hận mẹ cô tại sao lại sinh ra mình, tại sao lại không có bố bị bạn bè xa lánh bắt nạt, bị gọi là “ con hoang “. Cô không muốn vậy đâu mà, cô bé trốn vào một góc lủi thủi khóc. Bỗng nhiên nghe cô tiếng cười đùa khanh khách tiếng chạy nhảy nô đùa ầm ĩ của đám trẻ con. Ban đầu thì không rõ lắm, nghe loáng thoáng xen lẫn với tiếng gió thôi. Nhưng dần dà càng lúc càng rõ, Thư ngẩng mặt lên nhìn thì thấy xung quanh có rất nhiều trẻ con đang nằm trườn lăn trên nền đất bẩn thỉu.Người đỏ hỏn vẫn còn dây rốn, da thịt nhăn nhúm đầu to tướng. Đứa thì không có quần áo, đứa thì có nhưng mà quần áo cũ nát đến không thể tả được, đã mục hết rồi còn mọc rêu xanh. Đứa nào nhìn cũng xanh xao, ốm yếu gầy gò, tưởng chừng như một cơn gió thổi qua thôi cũng làm chúng nó ngã rệp hết.

Một cô bé chạc tuổi Thư, tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệnh, nhợt thờ lờ.
Hai con mắt trắng dã, mũi dãi lòng thòng, xanh lè từ từ tiến đến không một tiếng động. Cô bé vỗ nhẹ nhàng vào vai Thư:

– Chơi với bọn tớ không?

Thư không đáp, cúi gằm mặt xuống, trong thâm tâm cô bé rất muốn được chơi với mọi người. Muốn được có bạn bè đùa vui, chạy nhảy nô đùa. Không muốn bị trêu chọc, bắt nạt, hắt hủi một mình. Thư sợ, sợ các bạn không chơi cùng, sợ bị bắt nạt.

Cô bé đó vẫn kiên nhẫn đứng đợi Thư, khoé miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị:

– Chơi với bọn tớ đi, vui lắm. Không ai bắt nạt hay trêu chọc cậu đâu, đừng sợ.

Nói rồi tiến lại, cầm tay Thư, lạnh buốt, ươn ướt, nhơn nhớt bủng beo như cầm phải miếng thịt ngâm dưới nước bị giữa ra. Thư hơi rụt tay lại nhưng rồi cô bé rất vui, cuối cùng thì mình cũng có bạn, có người chịu chơi cùng với mình, cảm giác hạnh phúc nâng nâng khó tả lắm.

Thư cùng đám bạn chơi vui quên trời đất, từ khi sinh ra đến giờ, có lẽ hôm nay là vui vẻ hạnh phúc nhất cuộc đời cô bé. Trời xâm xẩm tối, gió thổi từng cơn lạnh buốt mẹ Thư ngồi co ro bên cạnh mâm cơm đã nguội lạnh. Thư vẫn chưa về, mắt bà đỏ hoe, thỉnh thoảng lại ngoảnh mặt ra ngoài. Chốc chốc đứng dậy đi lại ra hiên cửa xem con đã về chưa. Đã muộn rồi mà sao con bé vẫn chưa về. Còn nhớ lại lúc trước…

Lệ ngày xưa xinh gái lắm, da trắng như ngọc, mái tóc dài óng ả mượt như lụa, đen láy. Đôi mi dài cong vút, mắt Lệ đẹp lắm, đẹp nhưng buồn, đôi mắt long lanh, đầy ắp nước như khóc đến nơi. Khi Lệ mới mười bốn, mười năm thôi mà trai làng đã đứng chật hiên.Từ chiều đến tối không ngớt, cứ hết lớp này đến lớp khác. Không những trai làng, mà còn cả trai làng khác đêm đến vụng cưa cẩm Lệ. Ông bà ngoại, mẹ Lệ có thả chó, cầm gậy ra quát mắng đuổi cũng không ăn thua. Được một chốc rồi lại đâu đóng đấy. Vì tình yêu anh sẵn sàng đập tan mọi nỗi sợ hãi, có đôi chút khó khăn có là gì. Có anh bị chó cắn toạc hết cả quần, máu chảy te tua vẫn không ăn thua. Hôm sau lại đến, quyết tâm trường kỳ kháng chiến cưa đổ người đẹp. Không biết bao nhiêu trận đánh nhau xô xát vì tranh chấp giữa các anh. Còn đánh nhau với trai làng khác, bắt họ xuống ao mò cua bắt ốc, bắt cá cho đủ số lượng đặt ra thì mới tha. Làm vậy hòng giữ gái làng.

Công việc đồng áng trong nhà như gieo mạ, gặt lúa hay cấy hái chồng khoai… luôn được các anh giúp đỡ tận tình hết mực. Nhằm lấy lòng bố mẹ người đẹp, dễ cưa con gái họ. Nghĩ đến đây Lệ cười cay đắng , mấy năm thôi mà thay đổi nhiều quá. Nhiều người cưa cẩm là thế nhưng Lệ không thích. Không có ai làm cô rung động hay thấy họ hợp mắt mình. Đám trai làng bỗ bã vô duyên kinh, còn xấu, ở bẩn nữa. Lông mũi xoăn tít thò lò, chân tay đầy ghét đen sì. Trêu chọc toàn những lời thô tục, vô duyên. Lệ không thích những người như vậy, cô cũng không biết mình thích người như nào nữa. Trong đám trai làng không có người mà cô mong muốn.

Lệ không những xinh đẹp mà còn chăm chỉ tháo vát lắm. Việc đồng việc nhà, không việc gì mà cô không biết làm, đặc biệt Lệ còn rất giỏi bắt cáy. Người ta đi bắt cùng có khi bắt được một cân hay hơn cân cáy thì cô phải bắt được đến hai, ba cân hay hơn rồi. Lệ biết những lỗ chắc chắn có cáy, là những lỗ có “mà” ( giải thích xíu đây là từ địa phương, từ lóng trong nghề, chỉ lớp bùn mỏng phủ bên ngoài lỗ cáy )lỗ
có vết chân cứ đào là y rằng sẽ bắt được.
Lệ còn câu cáy rất giỏi, cũng câu bằng cá thòi lòi như người ta nhưng mà giọ cáy của Lệ lúc nào cũng nhiều mà toàn cáy to nữa chứ. Người ta thường rình rình, cầm một cái que thật dài vụt chết cá thòi lòi rồi đem làm mồi câu. Cáy cắp vào ăn sẽ nhấc lên, nhưng Lệ thì không vậy, cô câu cáy bằng cá thòi lòi đã ươn, hay có phần hơi thối nát. Là là cáy nó lại thích ăn những con cá thòi lòi như vậy, càng hư thối nó lại càng bu nhiều. Do một lần mãi không vụt chết được con nào để câu cáy, có mấy con chết ươn từ lâu Lệ lấy tạm để câu. Thế mà câu được nhiều.

Lệ bắt được nhiều cáy lắm, bắt cáy còn biết lấy cả dãi khoai, dọc khoai về bán. Dãi khoai mọi người thường lấy là dãi khoai dại nấu ốc, cá ăn hay bị ngứa. Ăn xong cứ bị ngâm ngẩm ngứa trong họng. Có khi ngứa rách cả họng, sưng hết mồm miệng,ngậm muối xúc miệng đủ kiểu mãi mới hết. Lệ biết chọn “dãi khoai khôn” cô thường chọn những dãi khoai mập mạp, ngắn, màu xanh trắng hay dãi khoai nước mà ở giữa tim lá có một chấm tròn đen to cỡ đầu ngón tay. Đó là những dãi ăn sẽ không bị ngứa, mà thân lá (dọc khoai) có chấm đó mang về nấu canh cá hay ốc cũng được.

Khi tiết trời vào hạ, lúc mà những cơn mưa rào bất ngờ đổ ào xuống giữa cái nắng oi bức, chính là thời điểm những cây khoai ngứa nảy mậm. Mà mọi người thường gọi đó là “dãi khoai “-phần mọc ra từ rễ của cây, non, trắng xanh to chừng ngón tay út, vươn dài hết cỡ phải bằng hai gang tay trên bùn đất.

Món canh dãi khoai quả là một cực phẩm, dãi khoai hơi nhớt, mềm mại tan ra trong miệng cùng vị ốc giòn ngọt, quyện với mùi thơm chua dìu dịu của mẻ, mùi hương thanh ngát của lá lốt… quả thật là ngon… xoắn lưỡi. Và vội mới cơm thôi có khi ăn được bảy tám bát mà vẫn còn thòm thèm.

Nhưng mà có lẽ đó là nguyên nhân của những bi kịch cho sau này. Bắt được nhiều cáy, lấy nhiều dãi khoai Lệ mang chợ huyện bán. Ở chợ quê bán rẻ với lại đây đều là những thứ có sẵn, họ có thể tự kiếm được nhu cầu mua không cao. Mang lên chợ huyện bán có khi được giá cao, lại con đắt hàng.

Những lần đó Lệ gặp hắn, khác với những người con trai ở làng. Nước da đen đúa, quần áo nâu rách vá, mồ hôi chua loét. Chân tay gãi xoành xoạch ra cả đống ghét, móng dài cáu bẩn. Ăn nói còn thô lỗ cục cằn.

 

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi