Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
??♀️Truyện kinh dị [ Ma Đĩ Phần 3 ]??♀️
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Thư tắm rửa qua loa cho sạch máu với đất cát dính trên người, váy áo tóc tai ướt sũng nước dính vào da. Giờ mới cảm nhận được cái lạnh, cái lạnh thấu xương từ sương từ gió buốt đến tận ruột. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng mọt đục gỗ kẽo kẹt vọng ra từ gian nhà nhỏ. Cô nhẹ nhàng đi ra, lững thững bước từng bước, nhoi nhói đau, nước mắt rưng rưng chỉ chờ ậc ra nơi khoé mắt.
Gã ta hau háu nhìn vào Thư từ đầu đến chân như thể muốn ăn tươi nuốt sống, nước thẫm đẫm váy áo, dính sát vào cơ thể. Tôn lên bầu ngực căng tròn, vóc dáng mảnh mai. Mái tóc dài đen óng, mượt mà vẫn còn nhỏ nước tong tỏng. Hắn ta toan lao lên bóp vú thì Thư ngăn cản:
– Từ từ đã, làm gì mà nóng vội vậy. Tôi còn chưa lau khô tóc đây.
Thư lần mò cởi mấy chiếc khuy áo rồi chiếc yếm đỏ, vứt gọn vào một góc. Cứ để ngực trần như vậy khoác lên chiếc áo cuối giường vai gầy khẽ run vì lạnh. Bầu ngực căng mọng, hồng hồng lấp ló dưới tà áo đầy kích thích. Gã ta không nhịn được mà ôm chặt lấy Thư bóp lấy bóp để. Thư nhăn nhó vì đau nhưng mà để hắn vui, moi móc được tiền từ túi hắn. Cô đành phải mặc kệ:” không thể chỉ lấy lại năm hào được, phải lấy lại hết số tiền hắn đã lấy của mình hoặc hơn nữa.” Thư thầm nghĩ.
Làm người khác sung sướng là nghề của cô. Và khi nào họ sung sướng mãn nguyện mới dễ moi được tiền. Thư vừa hong khô tóc vừa khẽ rên rỉ, rên thật đĩ thoã. Gã ta tưởng làm vậy Thư sướng, càng bóp mạnh hơn, cấu véo đầu ti đã sưng vù đỏ ửng. Thư rên mạnh, rên như khóc, gã nào biết cô đang khóc. Khóc vì đau, cứ ngỡ cô đang sướng, đang thăng hoa, kỹ thuật của mình tốt cười tít cả mắt.
Để tránh bị dày vò thêm, Thư rón rén cởi váy, mặc kệ tóc vẫn còn chưa khô. Làm cho xong chuyện chứ không đau chết mất. Thư cởi hết khuy áo hắn ra, chuyên nghiệp tháo dây dải rút, chiếc quần tụt xuống. Ngắn ngủn, bé tẹo. Thư mím miệng, cố nín cười, hành nghề đã lâu nhưng mà đây là lần đầu tiên cô thấy một con chim nhỏ đáng thương tội nghiệp đến vậy.
Thư đưa tay sờ sờ chỗ đấy, bong ra một mảng bựa trắng như bóc ra một mảng da . Khai khú tởm lợm, thức ăn từ dạ dày đưa lên tận cổ họng Thư phải nhắm mắt nhắm mũi cố mà nuốt lại không thì phun trào, nôn ra hết. Hắn ta hô hấp dồn dập bùng lên khoái cảm tột cùng. Không để ý đến biểu hiện khác lạ vừa nãy của Thư, bế thốc một phát lên giường.
Cái bụng sệ kềnh càng ép chặt lên người Thư như ép mỡ, ngạt thở, ngực như muốn nổ tung. Hắn ta há miệng hôn Thư, ối giời ơi luôn, mùi hôi miệng nồng nặc. Thư nhăn nhó, nhắm mắt nhắm mắt lại để hắn ta hôn cho xong. Lưỡi hắn đưa vào trong miệng, nhơm nhớp tanh tưởi không thể nào tả được. Còn lợm nhợm mấy hạt cơm với cọng rau muống nữa chứ.
Nước dãi tanh hôi tràn ngập miệng Thư. Cô không tài nào chịu nổi được nữa, vội đẩy mạnh hắn ra, chạy thật nhanh ra ngoài. Chất dịch trong dạ dày cuộn cuộn đưa lên cổ, Thư gập người, nôn thốc nôn tháo, nôn hết tất cả những gì mình vừa ăn ra ngoài, chua loét. Cảm giác tởm lợm vẫn còn đọng lại trong miệng, Thư liên tục nôn khan, miệng đắng ngắt. Nôn xong, đi xúc miệng cô mới cảm thấy đỡ một chút. Thư nhăn nhó khó chịu:
– Xúc miệng, rửa chim đi. Người đâu mà bẩn thế không biết. Nếu không thì dừng lại không có làm gì hết.
Gã ta sượng chín mặt, gương mặt đỏ ửng lên như trái cà chua rồi tái mét. Gương mặt khẽ giật mấy cái, thẹn quá hoá giận gã chỉ thẳng mặt Thư hét lên:
– Mày chỉ là một con điếm, có quyền gì mà nói tao. Tao có bẩn cũng sạch gấp vạn cái loại đĩ điếm như mày.
Thư tức giận đến rung người, sự nhục nhã làm cô bừng tỉnh. Chưa bao giờ cô dám
to tiếng với khách nhưng hôm nay thì khác. Sự chịu đựng của cô đã đến giới hạn, một giọt nước cũng có thể làm tràn ly.Thư khóc rưng rức, cầm năm hào vừa nãy ném vào mặt hắn mà hét to:
– Im đi, tao là đĩ điếm đấy, nhưng đĩ điếm cũng là con người. Đĩ cũng có lòng tự trọng, đĩ cũng có danh dự nhân phẩm. Không phải mày có tiền muốn làm gì thì làm. Đĩ điếm không phải cỏ rác để mày giày xéo.Mày cút phải nhà tao ngay.
Gã ta bị Thư nói vậy, giận đến nỗi không nói ra lời. Thân thể khẽ run nhè nhẹ, bất quá cũng biết thẹn. Vơ vội lấy quần áo mặc vào, không quên nhặt năm hào Thư vừa ném ra đất, cuốn xéo ngay lập tức.
Hắn đi rồi, Thư lao vội vàng vào trong nhà bếp. Đốt lửa, đun một nồi nước thật to, đến khi nước sôi cô xối ra chậu, pha thêm nước lạnh . Cởi bỏ váy áo, tắm truồng ngay trong bếp. Lấy miếng sơ mướp kì miết khắp nơi, đặc biệt là bầu ngực cô kì nó đến nỗi tứa máu. Nhưng Thư vẫn tiếp tục kì, kì mạnh, không biết bao nhiêu cái miệng hau háu bú mút, nhớt dãi nhổ vào nó. Mùi hôi miệng thum thủm hôn lên môi, da thịt. Cô thấy ghê tởm, rợn người. Nước nóng ran rát đỏ ửng ra Thư cảm giác vẫn không hết mùi mồ hôi chua, khắm của lũ đàn ông. Mùi thối mồm, rớt dãi của chúng nó. Nước rơi xuống tro sủi bọt nâu đen, chảy lênh láng khắp cả. Vũng bùn này càng lún càng sâu, chìm mãi, chìm mãi…
Đêm tĩnh lặng đến hoang hoải lòng, đường xá vắng tanh vắng ngắt. Đêm nay sao mà dài, nhục nhã làm sao ê chề, cay đắng Thư gục mặt xuống khóc rưng rức, tê tái chết lặng với những cảm xúc đau xót trong lòng. Trái tim cô đau thắt, đau quặn từng cơn như bị bóp nghẹt, xoắn vỡ. Mệt… Thư mệt lắm, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tâm hồn. Cơ thể mỏi nhừ, rệu rã khắp nơi đau nhức, khẽ cựa quậy thôi mà đau buốt xộc lên tận óc. Bụng đói cồn cào, rét buốt. Bao nhiêu cay đắng, nhục nhã bủa vây giày vò.
Thư là con hoang, cô chưa một lần nhìn thấy mặt bố cũng chả biết bố mình là ai. Nhìn chúng bạn có bố mà thèm, cô luôn muốn một lần được bố bế bồng. Vỗ về như chúng bạn, muốn được bố giang cánh tay nhấc bổng lên trời, hôn nhẹ vào má. Được bố bảo vệ che chở. Thư ước có bố, có người bố để gọi: “ bố ơi” ước mơ nhỏ bé là vậy. Nhưng có lẽ suốt đời này không thực hiện được. Ông ta bỏ đi ngay sau khi làm mẹ Thư có chửa. Biến mất khỏi thế gian này như chưa từng tồn tại. Biệt tích.
Trong con mắt mọi người mẹ Thư là loại đàn bà hư hỏng, đĩ điếm, lăng loàn. Người ta miệt thị, khinh bỉ mẹ cô. Còn bé nhưng đã rất nhiều lần Thư thấy người ta thoả sức giễu cười, chửi rủa nhục mạ mẹ bằng những ngôn ngữ tục tằn thô bỉ. Chuyện mẹ Thư thành chủ đề bàn tán của các bà các cô mỗi khi đi chợ. Trong mỗi bữa cơm răn dạy con cái. Thư cũng như mẹ bị bạn bè hắt hủi xa lánh, chịu biết bao đau khổ thấp hèn.
Người ta làm cô đau đớn, tủi nhục mà họ đâu có biết. Cứ nói cho sướng miệng, ai đau, ai xót mặc ai. Họ vô tâm, tàn nhẫn. Đám trẻ quây quần bên Thư đứa bẹo má, rứt tóc sờ tai hát bè rằng:
– Xem thử nó giống ai/ cái đầu nó giống ông cai/ cái lưng ông xã, cái vai ông trùm ”.
Thư đứng đó, bịp chặt tai, mặt cúi gằm xuống, mặt tái nhợt Thư càng thu mình lại, chúng nó lại càng trêu tợn. Dí sát không tha, theo chân cô về đến tận nhà hét oang oang vào trong:
– không chồng mà chửa mới ngoan, có chồng mà chửa thế gian thiếu gì.
Mẹ Thư chạy ùa ra, thét lên thật lớn :” Cút… lũ chúng mày cút mau” Mẹ Thư đuổi hết đám trẻ con đó đi âu yếm, dịu dàng ôm Thư vào trong lòng xoa xoa đầu cô bé. Quay đầu lại không để cho Thư thấy khẽ cắn môi nước mắt rơi. Đau xót lắm, trái tim mẹ Thư chưa khi nào nguôi ngoai vẫn luôn âm thầm rỉ máu.
Chửa hoang, mang cái danh ô nhục mà có lẽ suốt đời cũng không rửa sạch được. Bị bố mẹ từ mặt, người thân bạn bè xa lánh, hàng xóm bới móc xỉa xói. Không chốn nương thân, không một nơi nào để mà có thể nương tựa. Cùng đường, mạt lộ mẹ Thư phải dọn ra nghĩa trang làng mà sống. Tránh mặt thiên hạ, nhưng mà cái nỗi ô nhục nó vẫn còn đeo bám đến tận đây. Những lời nói dường như vô ý đùa vui hay cố ý thọc sâu vào trong tâm can, xát muối vào ruột gan.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
rùng rợn qúa bạn ơi
hay quá ad ơi
ớn quá
ớn quá
nhìn ảnh hết hồn à
hay quá ad ơi
đọc 12h mới phê
tham khảo
chào ae
đọc 12h mới phê
10 điểm không có nhưng
truyện kinh vậy
rùng rợn qúa bạn ơi
ớn quá
. phát tý qua đọc
vừa đọc xog luôn
đọc 12h mới phê
truyện kinh vậy