Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện Kinh Dị đặc sắc 【Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - P1】

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - P1

ôi mở tủ lạnh, định nấu cho mình một tô bún ốc đỡ cơn thèm thì bất thình lình nhận được một tin nhắn lạ.

"Chạy mau đi! Còn một tiếng nữa thì cô sẽ bị người ta hành hạ tới chết đó!"

1.

Hiếm khi có một ngày chủ nhật được thả lỏng...

Tôi duỗi lưng tiện tay mở cửa tủ lạnh, chuẩn bị nấu một tô bún ốc để khao thưởng cho mình. Nhưng khi giơ tay để lấy gia vị, tôi lại vô tình nhìn thoáng qua chiếc máy tính bảng đặt trên bàn. Màn hình vốn nên phát phim truyền hình giờ lại tối om đen kịt. Là bị hết pin sao?

Tôi đặt tô bún ốc xuống, định bụng sẽ sạc pin cho chiếc máy tính bảng nhưng nào ngờ đúng vào lúc này, nó lại giật bắn lên. Màn hình tối om phát sáng, phía trên hiện một dòng chữ: "Chạy mau đi! Sau một tiếng nữa, cô sẽ bị người ta hành hạ tới chết đó!"

Tôi cảm thấy thật buồn cười, chỉ xem đây như một trò đùa ác ý của ai đó. Nhưng ngay lập tức, màn hình lại sáng lóe lên, hàng chữ cũng tự động biến đổi: "Cố Niệm! Tôi là cô ở tương lai!"

2.

Chuyện này thật sự quá huyền ảo!

Tôi xoa xoa mắt, cho rằng bản thân đã gặp ảo giác. Nhưng sự thật hiển nhiên không phải thế...

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, chiếc máy tính bảng không có người điều khiển bắt đầu tự động đánh chữ: "Xin hãy giữ tỉnh táo! Sau đây, mỗi câu nói của tôi đều vô cùng quan trọng."

"Hiện tại, tôi chính là cô trong vòng một tiếng nữa. Tôi bị người ta cắt đứt gân chân, nhốt xuống hầm chờ chết. Trước khi bị trói, tôi đã vô tình lấy được một miếng giấy note. Nó là thứ công cụ duy nhất giúp tôi có thể trao đổi với bản thân mình trong quá khứ. Chỉ có làm theo lời tôi thì cả cô và tôi ở tương lai mới đều có thể thành công sống sót." Khi chữ cuối cùng vừa hiện lên, màn hình bỗng trở lại tối đen như cũ.

Tôi hốt hoảng vội véo vào đùi mình.

Ây da, đau quá! Là đau thật đó!

Mặt của tôi thoáng chút vặn vẹo. Đau đớn kịch liệt làm cho tôi ý thức được rằng những chuyện ngay trước mắt mình đây không phải hư ảo mà chính là hiện thực.

Tôi nuốt nước bọt xuống, cầm viết lên, hoảng hốt ghi vài dòng trên bề mặt của máy tính bảng.

"Người muốn giết tôi... rốt cuộc là ai?"

Chiếc máy tính bảng lại lần nữa sáng lên. Trên màn hình lấp lóe ánh lên vài chữ: "Du Giai!"

3.

Đầu óc choáng váng khiến tôi vô thức bước lùi lại, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt.

Du Giai là người bạn thân tốt nhất của tôi!

Chúng tôi cùng chung giới tính, cùng tuổi tác, ngay đến nhóm máu thậm chí cũng tương đồng nhau. Tôi và Du Giai từ nhỏ đã là bạn bè thân thiết kề vai sát cánh cùng lớn lên, gắn bó cứ như chị em song sinh. Vào tháng trước tôi gặp tai nạn giao thông, vì mất máu quá nhiều nên đã hôn mê. Là chính Du Giai đã mặc kệ an nguy của bản thân, xung phong đăng ký hiến máu cứu tôi. Người như vậy, làm sao có thể lại muốn giết chết tôi chứ?

Vào đúng lúc này, trên máy tính bảng lại hiện lên một dòng chữ nhỏ. "Du Giai lừa cô!"

Lừa tôi? Là có ý gì?

Trong lúc tôi nhíu chặt lông mày hoang mang chẳng hiểu ra sao, chữ viết lại bắt đầu biến đổi.

"Tôi biết cô là vì chuyện Du Giai hiến máu cứu mình mà cảm động, nhưng cô ta không đơn thuần truyền máu chỉ bởi vì muốn cứu cô đâu! Ngay đến tôi cũng chỉ là vừa mới biết được Du Giai đã sớm mắc bệnh hiểm nghèo, phải tìm người có cùng nhóm máu để thay đổi toàn bộ nội tạng bên trong cơ thể thì mới có thể sống sót. Và cô cũng chính là kho nội tạng được cô ta chọn trúng!"

"Du Giai truyền máu cho cô không phải là vì muốn cứu cô, mà chỉ muốn đảm bảo rằng số nội tạng đó sẽ luôn được giữ tươi mới, tiện bề kéo dài tính mạng của cô ta."

Vẻ mặt của tôi hốt hoảng. Lượng thông tin quá tải này khiến cho đại não của tôi đột ngột bị đứng máy. Thật lâu sau, tôi mới khống chế lại được cơ thể, run rẩy viết ra hàng chữ: "Làm sao tôi biết được cô có đang gạt tôi hay không?"

Trên máy tính bảng rất nhanh đã có câu trả lời: "Cô đi vào phòng của Du Giai, mở chiếc hộp thứ năm trong ngăn kéo thứ ba đếm ngược ra, ở chiếc tủ đầu giường bên trái."

Tôi vô thức hỏi: "Có gì trong đó sao?"

Trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Trong đó có giấu sổ khám bệnh hiểm nghèo của Du Giai."

4.

Tôi vuốt máy tính bảng, chuẩn bị đi vào đó xem thử. Vì giá nhà đất ở Thượng Hải quá đắt đỏ nên tôi và cả Du Giai đều không đủ tiền mua, chỉ đành thuê chung một tòa nhà tư nhân ở vùng ngoại thành.

Tôi đẩy cửa đi ra hai bước chính là phòng ngủ sát vách của Du Giai.

Tuy hôm nay là chủ nhật nhưng do phải tăng ca nên Du Giai không có ở nhà. Tôi nắm chốt cửa, chậm rãi đẩy ra. Sau đó lại nhanh chóng tiến tới gần, lấy chiếc hộp thứ năm trong ngăn kéo thứ ba ở cái tủ đầu giường ra...

Một tiếng "Két!" giòn giã vang lên, chiếc hộp được mở. Bên trong quả nhiên đang cất giấu một quyển sổ khám bệnh hiểm nghèo màu trắng.

Sắt mặt của tôi trắng bệch. Lúc này, trên màn hình không nhịn được liên tục thúc giục: "Đừng rề rà nữa, thời gian không đợi kịp đâu! Du Giai nói dối cô là ở lại công ty tăng ca nhưng thực chất giờ này đang liên hệ với bên bệnh viện chui đó, muốn ép lấy đi nội tạng của cô! Trong vòng một tiếng nữa, cô sẽ bị Du Giai trở về đánh ngất xỉu, tiếp theo cắt đứt gân chân nhốt xuống tầng hầm, chờ trở thành kho nội tạng dự trữ của cô ta."

"Mau trốn đi! Rời khỏi căn phòng này, đi tìm Giang Phong! Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ cô!"

Tôi hơi sững sờ.

5.

Giang Phong là bạn trai của tôi. Chúng tôi quen nhau từ lúc học cấp ba, cho dù sau này đã tốt nghiệp vẫn quấn quýt với nhau như thường.

Giang Phong rất yêu chiều tôi. Anh ấy luôn cưng tôi như một đứa trẻ, ngay đến việc nhà cũng không bắt tôi làm nên khi nghe đến cái tên của Giang Phong, tôi bất giác liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Tôi cất chiếc máy tính bảng rồi quay về phòng mình lấy vài thứ, tiếp đó vội vàng rảo bước chuẩn bị ra ngoài. Nhưng đúng vào lúc này, di động lại reo lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ gửi tin nhắn đến: "Cố Niệm, mau trốn đi! Tôi là cô ở nửa giờ sau, trong vòng nửa tiếng nữa cô sẽ bị người ta hành hạ tới chết đó!"

6.

Tôi ngỡ ngàng, vừa hết nhìn điện thoại lại nhìn đến chiếc máy tính bảng. Trong lúc nhất thời thật sự không thể hiểu rõ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Trước mắt, tổng cộng có hai người đang tự xưng là "Tôi" đến từ tương lai.

Một kẻ nói: "Trong vòng một giờ nữa thì tôi sẽ chết!"

Còn một kẻ khác lại nói: "Tôi sẽ chết ở nửa tiếng nữa!"

Tôi mấp máy môi, gửi tin nhắn trả lời trên màn hình điện thoại. "Làm sao tôi biết được có phải cô đang chơi ác hay không?"

"Tôi" ở trong điện thoại trầm mặc. Chốc lát sau, lại có một tin nhắn gửi tới: "Hai tuần trước, cô định học lướt ván trượt nhưng cuối cùng lại vì kỹ thuật không tốt mà nửa chừng té nhào xuống rãnh nước bẩn."

Mặt tôi đỏ lên, vừa xấu hổ lại có chút tin tưởng vào "Tôi" ở trên điện thoại này.

Hai tuần trước, quả thật là tôi có mua ván trượt trên mạng để thử rèn luyện thân thể. Nhưng nào ngờ lại bởi vì dốt thể thao mà thực hiện kỹ thuật sai nên rốt cuộc đã té nhào xuống rãnh nước bẩn. Lúc tôi luyện tập đã cố ý chọn một con hẻm nhỏ vắng người, mà chuyện ngã nhào này cũng thật sự quá xấu hổ nên chưa từng kể lại với ai.

Tôi thu hồi suy nghĩ, lại nhắc đến vấn đề kia: "Rốt cuộc là ai đã giết chết tôi?"

Rất nhanh đã có câu trả lời: "Là Giang Phong!"

7.

Tôi ngơ ngẩn. Còn chưa đợi tôi kịp tiêu hóa tin tức rất có tính đả kích này, trên màn hình lại liên tục xổ ra một đống chữ lớn: "Tôi biết cô không thể tin nổi nhưng từng lời tôi nói đều là sự thật! Giang Phong bị bệnh tâm thần! Anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách bẩm sinh và là hình tượng điển hình của nhân cách chống đối xã hội. Anh ta thích đồng thời quen biết với nhiều cô gái sau đó cắt xẻo từng người bọn họ. Với anh ta mà nói thì càng là người bạn gái thân thiết nhất, chắc chắn âm thanh trong lúc cắt rời sẽ càng tuyệt diệu dễ nghe nhất! Và cô chính là "món đồ chơi sinh nhật" mà anh ta đã tự chuẩn bị ăn mừng cho tuổi 26 của mình!"

"Tôi hiện tại là cô của nửa giờ sau! Nửa tiếng trước, tôi nhận được một tin nhắn kỳ quái từ trên màn hình máy tính bảng. Người điều khiển chiếc máy tính bảng đã nói với tôi rằng Du Giai muốn giết tôi, kêu tôi mau đi tìm Giang Phong để được che chở. Nhưng sau khi đến nhà Giang Phong, gã lại gây mê tôi bằng một chén thuốc..."

Liên tiếp trong những tin nhắn kế, từng hàng chữ đều thể hiện được sự hoảng sợ và nỗi bất an của người gửi.

"Hắn không lập tức giết chết tôi mà chỉ tiêm một loại thuốc vào người khiến tôi không thể cử động được nhưng tinh thần thì vẫn luôn giữ tỉnh táo. Tiếp đó, hắn cầm dao xắt thịt bắt đầu từ bắp đùi của tôi... Từng miếng... Từng miếng xẻo lên trên..."

"Hiện tại tôi chỉ còn lại nửa người nửa xương..."

8.

Da đầu tôi tê dại! Đoạn chữ này có lực sát thương vô cùng! Dù là cách một màn hình, tôi vẫn có thể cảm nhận được cái không khí tuyệt vọng kìm nén ở phía bên kia.

Nhưng mà...

"Vậy cô làm sao nhắn được cho tôi?"

Nếu như đã có điện thoại, tại sao lại không gọi điện cầu cứu?

Bên kia rất nhanh đã trả lời: "Giang Phong không tịch thu điện thoại của tôi, nhưng lại cắt đứt tín hiệu ở trong phòng. Hắn ta làm như thế chính là vì muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt sụp đổ đến cùng cực của tôi. Lúc đầu, tôi quả thật là rất tuyệt vọng nhưng sau đó lại vô tình phát hiện ra tuy trên điện thoại không có tín hiệu nhưng lại có thể liên lạc với bản thân trong nửa giờ trước..."

"Mau trốn đi Cố Niệm! Mau đi tìm Du Giai, chỉ có cô ấy mới là đáng tin thôi!"

9.

Tôi bắt đầu lưỡng lự.

"Tôi" của sau một giờ nói Du Giai sẽ giết chết tôi, bảo tôi đi tìm Giang Phong để được che chở. Nhưng "Tôi" của nửa giờ sau lại nói Giang Phong mới là người sẽ giết chết tôi, kêu tôi tìm đến sự giúp đỡ của Du Giai.

Hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là người nói thật?

Đúng vào lúc này, trên màn hình máy tính bảng lại tiếp tục hiện lên dòng chữ: "Có phải cô đã nhận được một tin nhắn đến từ bản thân của nửa giờ sau không?"

Tôi sửng sốt, bất giác trả lời: "Ừ!"

Chữ vừa được gõ xuống, bàn phím trên màn hình máy tính bảng ngay lập tức lóe sáng lên: "Mau trốn đi Cố Niệm! Đó không phải là tôi đâu, cô ta là Du Giai giả danh đấy!"

10.

Tôi gần như vô thức nhíu mày nhắn tin: "Ý cô là gì?"

Tin nhắn trên màn hình máy tính bảng nhanh như chớp hiện ra, tốc độ nhanh tới mức có thể bắt kịp được tàn ảnh: "Vừa rồi ở tương lai của tôi xảy ra biến động! Tôi, cũng tức là cô đã thành công trốn thoát rồi! Nhưng Du Giai vẫn không cam tâm, cũng không biết là cô ta đã nghĩ ra biện pháp gì, hiện tại đang cố tình quấy nhiễu cô đấy!"

"Tuyệt đối không được tin cô ta! Tuyệt đối đừng tin!!!"

Tôi thoáng nhíu chặt lông mày. Tôi cũng không phải thuộc loại người hoàn toàn bị động. Sau vài phút ngắn ngủi bị xáo trộn tinh thần, tôi rất nhanh đã thu hồi được lý trí bèn gõ máy hỏi: "Cô làm sao có thể chứng minh được cô ta chính là Du Giai?"

Kẻ tự xưng là "Tôi" bất giác trầm lặng. Khoảng nửa phút sau, trên màn hình máy tính bảng lại hiện lên dòng chữ: "Có phải vừa rồi cô ta đã tiết lộ ra một bí mật mà chỉ có chính cô mới biết đúng không?"

Tôi đáp phải.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này thì cũng không hề khó đoán. Nếu như cô ta vẫn không thể đưa ra được manh mối nào có giá trị tương ứng thì tôi cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng vào cô ta.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Cô đừng nhúc nhích, lén nhìn góc bên trái phía trên cùng thử đi!"

Tôi ngơ người, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời làm theo. Trong khoảnh khắc ánh mắt thoáng liếc qua đó, máu cả người tôi như đông cứng. Ở vị trí góc trái bên trên cùng, nơi mà tôi chưa hề để ý đến đang có ánh sáng đỏ lấp lóe. Rõ ràng chính là lỗ ngắm của camera!!!

11.

Trong phút chốc, sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, tinh thần hoảng loạn nắm chặt điện thoại.

Trong phòng ngủ của tôi lại có camera theo dõi sao? Là bị gắn vào từ lúc nào? Rốt cuộc là tôi đã bị theo dõi từ bao lâu rồi?!!!

Xấu hổ, sợ hãi, lo lắng, nghĩ mà sợ... Các loại cảm xúc phức tạp tranh nhau chèn vào đại não của tôi. Tôi cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay run rẩy đến dữ dội. Mãi đến khi trong khoang miệng đã tràn ngập mùi vị máu tanh, tôi mới dừng lại được hành vi tự ngược đãi bản thân này. Vào đúng lúc đó, chữ viết trên màn hình máy tính bảng lại được thay thế bằng chữ khác: "Cô cạy điện thoại nhìn xem bên trong thử đi."

Tôi quay lưng về phía camera, dùng một cây dao nhỏ trên bàn để cạy mở nắp lưng điện thoại.

"Lạch cạch!" Có thứ gì đó rơi xuống... Tôi nuốt nước miếng, cố đè nén cảm giác bất an để nhặt nó lên bàn.

Là một con chip nhỏ còn chưa to bằng cái móng tay!

Vì là một lập trình viên nên tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là một thiết bị định vị mini. Nếu đã có nó thì hẳn là phải còn những món đồ khác... Tôi cẩn thận lật tung từng mảnh linh kiện, lại đột nhiên phát hiện ra camera sau của điện thoại chẳng biết đã bị người khác thay đổi từ lúc nào.

Loại cảm giác ớn lạnh khi bị kẻ khác từ trong bóng tối âm thầm theo dõi mình bỗng chốc lại xông lên đầu. Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện…

12.

Vào hai tuần trước khi tôi học chơi ván trượt. Với người luôn đam mê lưu giữ những khoảnh khắc sinh hoạt thường ngày như tôi bèn quyết định sẽ quay lại một cái video làm kỷ niệm, nhưng rốt cuộc lại vừa khéo chụp được cảnh tôi bị ngã nhào xuống rãnh nước bẩn. Lúc quay được đoạn video này, tôi còn vui vẻ phá ra cười cho rằng đây sẽ là một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ. Chỉ có điều, bây giờ tôi lại không thể nào vui nổi...

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hóa ra thời thời khắc khắc, tôi đều đang sống dưới sự giám sát lén lút của người khác sao? Thứ mà tôi tự cho là "bí mật", cuối cùng cũng chỉ đáng làm trò cười cho kẻ khác tùy tiện săm soi!

Tôi hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải trở nên tỉnh táo. Tiếp đến, tôi lại nhìn về phía chiếc điện thoại. Trên điện thoại vẫn liên tục có những tin nhắn mà người tự xưng là "Tôi" ở tương lai gửi tới. Tôi do dự, không biết có nên ngả bài ra luôn hay không, nói rằng tôi đã khám phá được thân phận thật sự của cô ta?

Đúng vào lúc này, một tin nhắn mới khác đã đập vào mắt tôi: "Cố Niệm, mau trốn đi! Người vừa rồi không phải tôi, là Giang Phong giả trang đó!!!"

13.

Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ. Lại là những tin nhắn giống nhau như đúc...

Còn chưa đợi tôi kịp lấy lại tinh thần, hàng loạt chữ viết liên tiếp bắn ra: "Vừa rồi ở chỗ tương lai của tôi có biến! Tôi bị Giang Phong bắt lại tiếp rồi! Mãi tới lúc bị bắt đó, tôi mới biết hóa ra là hắn ta đã sớm lắp đặt thiết bị giám sát trong phòng tôi rồi. Hắn thấy được đoạn đối thoại này của chúng ta nên đang ráng sức dùng tin tức sai lệch để lừa dối cô, khiến cô tin rằng cái lỗ ngắm camera đó là do Du Giai cài đặt đấy!"

"Cố Niệm, tôi là cô mà cô cũng chính là tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô đâu!"

"Đừng mở cửa, chờ Du Giai về! Cô ấy là người duy nhất có thể bảo vệ được cô đó!"

Đoạn tin nhắn này xuất hiện cực nhanh, loáng thoáng có chút mùi vị không thể khống chế nổi, giống như là người đang ở phía bên kia rất thật lòng lo lắng cho tôi.

Tôi ôm đầu, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Đúng vào lúc này, đột ngột có tiếng "Cạch!" vang lên bên tai. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường...

Hiện tại là 13:30. Cách lần đầu tôi nhìn thấy tin nhắn kia đã qua nửa giờ...

14.

Mồ hôi chảy ướt cả thái dương. Hiện tại chính là thời gian mà "Tôi" ở bên trong tin nhắn nói rằng tôi sẽ chết.

Hai cái "tôi" cung cấp hai loại tin tức hoàn toàn khác biệt không ngừng cắn xé tâm trí của tôi, khiến tôi trong lúc mơ màng quên mất đi thời gian. Suy nghĩ kỹ lại thì, tôi vốn nên lập tức báo cảnh sát mới đúng. Nếu vậy thì tôi đã có thể yên bình đợi trong cục cảnh sát, lựa chọn mắt mù không cần để ý đến ai.

Tôi thu hồi suy nghĩ, bước tới định mở cửa ra để đi xuống lầu tìm cảnh sát. Nhưng trước khi vặn chìa khóa, tôi lại vô tình nhìn thoáng qua khung mắt mèo ở trên cửa. Xuyên thấu qua đó, tôi trông thấy được một bóng hình rất quen thuộc. Người đàn ông có vóc dáng cao gầy, trên sống mũi đang vắt vẻo nửa gọng kính vàng. Cấm dục mà thanh quý, khí chất dịu dàng như ngọc...

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, người đàn ông cong đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng động cực kỳ êm dịu: "Niệm Niệm! Em có ở nhà không?"

Người đó là Giang Phong, đồng thời cũng là anh bạn trai đã gắn bó với tôi suốt tám năm từ cấp ba đến khi tốt nghiệp. Nhưng hôm nay khi nhìn vào gương mặt ấy, tôi chỉ còn lại cảm giác sợ hãi đến lạ lẫm.

Tôi cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng nào nhưng nơi trái tim lại loạn nhịp như đánh trống. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi căng thẳng nhìn vào mắt mèo. Mấy phút sau, hình dáng của Giang Phong biến mất khỏi đó. Là đi rồi sao?

Thật lòng, tôi thoáng có chút thở phào. Sau đó tôi nhanh chóng giơ điện thoại lên, định nhân lúc này tìm người cầu cứu. Nhưng vào lúc chuẩn bị bấm nút thì lại đột nhiên phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Tôi cầm điện thoại, lo lắng đi xung quanh phòng. Chỉ có điều, mặc kệ là tôi cố gắng như thế nào thì điện thoại vẫn như cũ không hề có tín hiệu.

Bất chợt, tôi như nghĩ ra gì đó bèn đi tới trước tủ, dùng kim chọc vào khe sim.

"Cạch!"

Âm thanh giòn giã vang lên, sim điện thoại bị cắt thành hai nửa cũng rơi xuống đất.

Trái tim tôi nháy mắt như chìm xuống đáy vực. Sim hư không nhận được tín hiệu chẳng khác gì việc tôi đã không còn cách nào liên hệ được với sự trợ giúp từ bên ngoài. Nhưng... tại sao sim lại hư?

15.

Trong đầu đúng lúc hiện lên những kí ức có liên hệ vào tối hôm qua.

8 giờ tối ở trước quán đồ nướng... Bởi vì hôm đó là thứ bảy nên tôi cùng Giang Phong và cả Du Giai đều có thời gian rảnh, bèn hẹn nhau đi ăn xiên que. Đã ăn đồ nướng thì tất nhiên là phải uống bia rồi, chỉ đáng tiếc là đô của tôi hơi yếu nên mới uống có nửa chai đã say khướt đến bất tỉnh nhân sự. Trong lúc này, người giữ điện thoại của tôi chỉ có thể là Giang Phong hoặc Du Giai. Nói cách khác, sim điện thoại của tôi là bị một trong hai người bọn họ phá hư!

Điều duy nhất có thể xác định trước mắt là trong hai người bọn họ, chắc chắn có một người muốn hại tôi! Nhưng rốt cuộc là ai... tới bây giờ tôi vẫn không thể nào xác định được.

Tôi thu hồi suy nghĩ, thử tìm đến sự trợ giúp của cảnh sát. Cho dù là không có sim thì tôi vẫn có thể bấm vào số điện thoại khẩn cấp, nhưng thật chẳng biết vì sao lại cứ mãi không thể kết nối được...

Tôi buông điện thoại xuống, lướt nhìn khắp căn phòng, trái tim dần dần nặng trĩu. Sim hư thì đã đành, nhưng bây giờ ngay đến muốn gọi cho cảnh sát cũng không xong! Chắc là do trong phòng tôi đã bị người khác lắp đặt thiết bị nhiễu tín hiệu nhưng hiện tại lại chẳng cách nào xác định được vị trí chính xác.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, bất chợt có âm thanh vang lên bên tai tôi: "Niệm Niệm! Em có ở nhà phải không?"

Tôi nuốt nước miếng, hoảng hồn cúi đầu. Tiếng nói vừa rồi phát ra từ dưới khe cửa...

Tôi bèn đặt điện thoại xuống, liều mình khuỵu gối. Xuyên qua khe cửa chật hẹp, tôi đối diện với một đôi mắt có tròng trắng đậm màu cùng khe đồng tử u tối, nhỏ hẹp... đang nằm rạp ra trên đất, nhìn thẳng vào trong khe cửa giống như là ước gì có thể chen ngay qua đó!

Dưới đáy mắt ngưng đọng cảm giác phấn khích đến quỷ quái.

16.

Tôi hoảng sợ ngã người ra sau, vô thức chống tay liên tục lùi về mấy bước. Kẻ muốn giết tôi là Giang Phong sao?

Ngay vào lúc tôi còn đang sợ bóng sợ gió một hồi thì đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ. Tiếp đến, giọng nói quen thuộc cất tiếng: "Niệm Niệm à! Sao em không biết giỡn chơi gì hết trơn vậy? Anh hù một chút cũng không được!"

Giọng nói của Giang Phong dịu dàng, trong ngữ điệu tràn ngập yêu chiều và vẻ bất đắc dĩ. "Thôi được rồi, không chọc em nữa. Mở cửa nhanh đi, anh muốn gặp em rồi đấy!"

Tôi nuốt nước miếng, giọng nói gập ghềnh không lưu loát. "Em... Em thấy không khỏe lắm, giống như là bị cảm lạnh hay cảm cúm gì đó! Sức khỏe của anh không tốt, coi chừng dễ bị lây. Hay là để bữa khác chúng ta gặp mặt..."

Thông qua mắt mèo, tôi nhìn thấy Giang Phong thoáng nhíu mày, giọng điệu có vẻ không vui: "Em quên rồi à Niệm Niệm? Hôm nay là sinh nhật anh mà? Cảm lạnh hay cảm cúm gì đó cũng kệ nó, anh chỉ mong được có em ở bên cạnh cùng ăn mừng sinh nhật với anh thôi!" Giang Phong rũ mắt, giọng nói tràn ngập vẻ cô đơn lạc lõng.

Tôi không nhịn được dao động.

Đúng lúc này, bên tai lại lần nữa vang lên âm thanh tin nhắn kịch liệt cảnh báo. "Tôi" của nửa giờ sau điên cuồng gửi đến: "Đừng mở!!! Tuyệt đối đừng mở cửa!!! Cô nghe tôi nói, trên người Giang Phong có giấu dao! Chỉ cần cô vừa mở cửa thì sẽ bị đâm chết đấy!"

Bước chân của tôi vừa nhích ra nửa chừng liền thu về. Sau đó tôi dừng ở chỗ cũ, lướt nhìn khắp căn phòng. Cửa sổ đã bị đóng kín, cửa cũng khóa lại. Tuy Giang Phong đáng sợ nhưng dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, chỉ cần tôi không bước ra ngoài, cứ đợi ở đây thì cũng sẽ giữ được an toàn.

Nhưng vừa nghĩ như vậy, chữ viết trên máy tính bảng lại nhanh chóng đổi mới: "Cố Niệm, mau đi voi Giang Phong đi! Nửa tiếng nữa thì Du Giai về rồi, cô ta không chỉ có chìa khóa mà trên người còn giấu cả axit sunfuric. Nửa tiếng này là cơ hội cuối cùng để cô có thể trốn thoát. Nếu như bây giờ còn không đi thì... nửa tiếng nữa, cả cô và Giang Phong đều sẽ bị Du Giai hành hạ đến chết đấy!" Mấy chữ cuối cùng đặc biệt phá lệ chói mắt.

Tôi cầm di động, lần nữa lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

[Còn tiếp...]

_______________________

Hù, hết hồn chưa :)))))

Truyện Kinh Dị đặc sắc 【Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - P1】

Truyện Kinh Dị đặc sắc 【Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - P1】

Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - P1

ôi mở tủ lạnh, định nấu cho mình một tô bún ốc đỡ cơn thèm thì bất thình lình nhận được một tin nhắn lạ.

"Chạy mau đi! Còn một tiếng nữa thì cô sẽ bị người ta hành hạ tới chết đó!"

1.

Hiếm khi có một ngày chủ nhật được thả lỏng...

Tôi duỗi lưng tiện tay mở cửa tủ lạnh, chuẩn bị nấu một tô bún ốc để khao thưởng cho mình. Nhưng khi giơ tay để lấy gia vị, tôi lại vô tình nhìn thoáng qua chiếc máy tính bảng đặt trên bàn. Màn hình vốn nên phát phim truyền hình giờ lại tối om đen kịt. Là bị hết pin sao?

Tôi đặt tô bún ốc xuống, định bụng sẽ sạc pin cho chiếc máy tính bảng nhưng nào ngờ đúng vào lúc này, nó lại giật bắn lên. Màn hình tối om phát sáng, phía trên hiện một dòng chữ: "Chạy mau đi! Sau một tiếng nữa, cô sẽ bị người ta hành hạ tới chết đó!"

Tôi cảm thấy thật buồn cười, chỉ xem đây như một trò đùa ác ý của ai đó. Nhưng ngay lập tức, màn hình lại sáng lóe lên, hàng chữ cũng tự động biến đổi: "Cố Niệm! Tôi là cô ở tương lai!"

2.

Chuyện này thật sự quá huyền ảo!

Tôi xoa xoa mắt, cho rằng bản thân đã gặp ảo giác. Nhưng sự thật hiển nhiên không phải thế...

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, chiếc máy tính bảng không có người điều khiển bắt đầu tự động đánh chữ: "Xin hãy giữ tỉnh táo! Sau đây, mỗi câu nói của tôi đều vô cùng quan trọng."

"Hiện tại, tôi chính là cô trong vòng một tiếng nữa. Tôi bị người ta cắt đứt gân chân, nhốt xuống hầm chờ chết. Trước khi bị trói, tôi đã vô tình lấy được một miếng giấy note. Nó là thứ công cụ duy nhất giúp tôi có thể trao đổi với bản thân mình trong quá khứ. Chỉ có làm theo lời tôi thì cả cô và tôi ở tương lai mới đều có thể thành công sống sót." Khi chữ cuối cùng vừa hiện lên, màn hình bỗng trở lại tối đen như cũ.

Tôi hốt hoảng vội véo vào đùi mình.

Ây da, đau quá! Là đau thật đó!

Mặt của tôi thoáng chút vặn vẹo. Đau đớn kịch liệt làm cho tôi ý thức được rằng những chuyện ngay trước mắt mình đây không phải hư ảo mà chính là hiện thực.

Tôi nuốt nước bọt xuống, cầm viết lên, hoảng hốt ghi vài dòng trên bề mặt của máy tính bảng.

"Người muốn giết tôi... rốt cuộc là ai?"

Chiếc máy tính bảng lại lần nữa sáng lên. Trên màn hình lấp lóe ánh lên vài chữ: "Du Giai!"

3.

Đầu óc choáng váng khiến tôi vô thức bước lùi lại, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt.

Du Giai là người bạn thân tốt nhất của tôi!

Chúng tôi cùng chung giới tính, cùng tuổi tác, ngay đến nhóm máu thậm chí cũng tương đồng nhau. Tôi và Du Giai từ nhỏ đã là bạn bè thân thiết kề vai sát cánh cùng lớn lên, gắn bó cứ như chị em song sinh. Vào tháng trước tôi gặp tai nạn giao thông, vì mất máu quá nhiều nên đã hôn mê. Là chính Du Giai đã mặc kệ an nguy của bản thân, xung phong đăng ký hiến máu cứu tôi. Người như vậy, làm sao có thể lại muốn giết chết tôi chứ?

Vào đúng lúc này, trên máy tính bảng lại hiện lên một dòng chữ nhỏ. "Du Giai lừa cô!"

Lừa tôi? Là có ý gì?

Trong lúc tôi nhíu chặt lông mày hoang mang chẳng hiểu ra sao, chữ viết lại bắt đầu biến đổi.

"Tôi biết cô là vì chuyện Du Giai hiến máu cứu mình mà cảm động, nhưng cô ta không đơn thuần truyền máu chỉ bởi vì muốn cứu cô đâu! Ngay đến tôi cũng chỉ là vừa mới biết được Du Giai đã sớm mắc bệnh hiểm nghèo, phải tìm người có cùng nhóm máu để thay đổi toàn bộ nội tạng bên trong cơ thể thì mới có thể sống sót. Và cô cũng chính là kho nội tạng được cô ta chọn trúng!"

"Du Giai truyền máu cho cô không phải là vì muốn cứu cô, mà chỉ muốn đảm bảo rằng số nội tạng đó sẽ luôn được giữ tươi mới, tiện bề kéo dài tính mạng của cô ta."

Vẻ mặt của tôi hốt hoảng. Lượng thông tin quá tải này khiến cho đại não của tôi đột ngột bị đứng máy. Thật lâu sau, tôi mới khống chế lại được cơ thể, run rẩy viết ra hàng chữ: "Làm sao tôi biết được cô có đang gạt tôi hay không?"

Trên máy tính bảng rất nhanh đã có câu trả lời: "Cô đi vào phòng của Du Giai, mở chiếc hộp thứ năm trong ngăn kéo thứ ba đếm ngược ra, ở chiếc tủ đầu giường bên trái."

Tôi vô thức hỏi: "Có gì trong đó sao?"

Trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Trong đó có giấu sổ khám bệnh hiểm nghèo của Du Giai."

4.

Tôi vuốt máy tính bảng, chuẩn bị đi vào đó xem thử. Vì giá nhà đất ở Thượng Hải quá đắt đỏ nên tôi và cả Du Giai đều không đủ tiền mua, chỉ đành thuê chung một tòa nhà tư nhân ở vùng ngoại thành.

Tôi đẩy cửa đi ra hai bước chính là phòng ngủ sát vách của Du Giai.

Tuy hôm nay là chủ nhật nhưng do phải tăng ca nên Du Giai không có ở nhà. Tôi nắm chốt cửa, chậm rãi đẩy ra. Sau đó lại nhanh chóng tiến tới gần, lấy chiếc hộp thứ năm trong ngăn kéo thứ ba ở cái tủ đầu giường ra...

Một tiếng "Két!" giòn giã vang lên, chiếc hộp được mở. Bên trong quả nhiên đang cất giấu một quyển sổ khám bệnh hiểm nghèo màu trắng.

Sắt mặt của tôi trắng bệch. Lúc này, trên màn hình không nhịn được liên tục thúc giục: "Đừng rề rà nữa, thời gian không đợi kịp đâu! Du Giai nói dối cô là ở lại công ty tăng ca nhưng thực chất giờ này đang liên hệ với bên bệnh viện chui đó, muốn ép lấy đi nội tạng của cô! Trong vòng một tiếng nữa, cô sẽ bị Du Giai trở về đánh ngất xỉu, tiếp theo cắt đứt gân chân nhốt xuống tầng hầm, chờ trở thành kho nội tạng dự trữ của cô ta."

"Mau trốn đi! Rời khỏi căn phòng này, đi tìm Giang Phong! Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ cô!"

Tôi hơi sững sờ.

5.

Giang Phong là bạn trai của tôi. Chúng tôi quen nhau từ lúc học cấp ba, cho dù sau này đã tốt nghiệp vẫn quấn quýt với nhau như thường.

Giang Phong rất yêu chiều tôi. Anh ấy luôn cưng tôi như một đứa trẻ, ngay đến việc nhà cũng không bắt tôi làm nên khi nghe đến cái tên của Giang Phong, tôi bất giác liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Tôi cất chiếc máy tính bảng rồi quay về phòng mình lấy vài thứ, tiếp đó vội vàng rảo bước chuẩn bị ra ngoài. Nhưng đúng vào lúc này, di động lại reo lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ gửi tin nhắn đến: "Cố Niệm, mau trốn đi! Tôi là cô ở nửa giờ sau, trong vòng nửa tiếng nữa cô sẽ bị người ta hành hạ tới chết đó!"

6.

Tôi ngỡ ngàng, vừa hết nhìn điện thoại lại nhìn đến chiếc máy tính bảng. Trong lúc nhất thời thật sự không thể hiểu rõ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Trước mắt, tổng cộng có hai người đang tự xưng là "Tôi" đến từ tương lai.

Một kẻ nói: "Trong vòng một giờ nữa thì tôi sẽ chết!"

Còn một kẻ khác lại nói: "Tôi sẽ chết ở nửa tiếng nữa!"

Tôi mấp máy môi, gửi tin nhắn trả lời trên màn hình điện thoại. "Làm sao tôi biết được có phải cô đang chơi ác hay không?"

"Tôi" ở trong điện thoại trầm mặc. Chốc lát sau, lại có một tin nhắn gửi tới: "Hai tuần trước, cô định học lướt ván trượt nhưng cuối cùng lại vì kỹ thuật không tốt mà nửa chừng té nhào xuống rãnh nước bẩn."

Mặt tôi đỏ lên, vừa xấu hổ lại có chút tin tưởng vào "Tôi" ở trên điện thoại này.

Hai tuần trước, quả thật là tôi có mua ván trượt trên mạng để thử rèn luyện thân thể. Nhưng nào ngờ lại bởi vì dốt thể thao mà thực hiện kỹ thuật sai nên rốt cuộc đã té nhào xuống rãnh nước bẩn. Lúc tôi luyện tập đã cố ý chọn một con hẻm nhỏ vắng người, mà chuyện ngã nhào này cũng thật sự quá xấu hổ nên chưa từng kể lại với ai.

Tôi thu hồi suy nghĩ, lại nhắc đến vấn đề kia: "Rốt cuộc là ai đã giết chết tôi?"

Rất nhanh đã có câu trả lời: "Là Giang Phong!"

7.

Tôi ngơ ngẩn. Còn chưa đợi tôi kịp tiêu hóa tin tức rất có tính đả kích này, trên màn hình lại liên tục xổ ra một đống chữ lớn: "Tôi biết cô không thể tin nổi nhưng từng lời tôi nói đều là sự thật! Giang Phong bị bệnh tâm thần! Anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách bẩm sinh và là hình tượng điển hình của nhân cách chống đối xã hội. Anh ta thích đồng thời quen biết với nhiều cô gái sau đó cắt xẻo từng người bọn họ. Với anh ta mà nói thì càng là người bạn gái thân thiết nhất, chắc chắn âm thanh trong lúc cắt rời sẽ càng tuyệt diệu dễ nghe nhất! Và cô chính là "món đồ chơi sinh nhật" mà anh ta đã tự chuẩn bị ăn mừng cho tuổi 26 của mình!"

"Tôi hiện tại là cô của nửa giờ sau! Nửa tiếng trước, tôi nhận được một tin nhắn kỳ quái từ trên màn hình máy tính bảng. Người điều khiển chiếc máy tính bảng đã nói với tôi rằng Du Giai muốn giết tôi, kêu tôi mau đi tìm Giang Phong để được che chở. Nhưng sau khi đến nhà Giang Phong, gã lại gây mê tôi bằng một chén thuốc..."

Liên tiếp trong những tin nhắn kế, từng hàng chữ đều thể hiện được sự hoảng sợ và nỗi bất an của người gửi.

"Hắn không lập tức giết chết tôi mà chỉ tiêm một loại thuốc vào người khiến tôi không thể cử động được nhưng tinh thần thì vẫn luôn giữ tỉnh táo. Tiếp đó, hắn cầm dao xắt thịt bắt đầu từ bắp đùi của tôi... Từng miếng... Từng miếng xẻo lên trên..."

"Hiện tại tôi chỉ còn lại nửa người nửa xương..."

8.

Da đầu tôi tê dại! Đoạn chữ này có lực sát thương vô cùng! Dù là cách một màn hình, tôi vẫn có thể cảm nhận được cái không khí tuyệt vọng kìm nén ở phía bên kia.

Nhưng mà...

"Vậy cô làm sao nhắn được cho tôi?"

Nếu như đã có điện thoại, tại sao lại không gọi điện cầu cứu?

Bên kia rất nhanh đã trả lời: "Giang Phong không tịch thu điện thoại của tôi, nhưng lại cắt đứt tín hiệu ở trong phòng. Hắn ta làm như thế chính là vì muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt sụp đổ đến cùng cực của tôi. Lúc đầu, tôi quả thật là rất tuyệt vọng nhưng sau đó lại vô tình phát hiện ra tuy trên điện thoại không có tín hiệu nhưng lại có thể liên lạc với bản thân trong nửa giờ trước..."

"Mau trốn đi Cố Niệm! Mau đi tìm Du Giai, chỉ có cô ấy mới là đáng tin thôi!"

9.

Tôi bắt đầu lưỡng lự.

"Tôi" của sau một giờ nói Du Giai sẽ giết chết tôi, bảo tôi đi tìm Giang Phong để được che chở. Nhưng "Tôi" của nửa giờ sau lại nói Giang Phong mới là người sẽ giết chết tôi, kêu tôi tìm đến sự giúp đỡ của Du Giai.

Hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là người nói thật?

Đúng vào lúc này, trên màn hình máy tính bảng lại tiếp tục hiện lên dòng chữ: "Có phải cô đã nhận được một tin nhắn đến từ bản thân của nửa giờ sau không?"

Tôi sửng sốt, bất giác trả lời: "Ừ!"

Chữ vừa được gõ xuống, bàn phím trên màn hình máy tính bảng ngay lập tức lóe sáng lên: "Mau trốn đi Cố Niệm! Đó không phải là tôi đâu, cô ta là Du Giai giả danh đấy!"

10.

Tôi gần như vô thức nhíu mày nhắn tin: "Ý cô là gì?"

Tin nhắn trên màn hình máy tính bảng nhanh như chớp hiện ra, tốc độ nhanh tới mức có thể bắt kịp được tàn ảnh: "Vừa rồi ở tương lai của tôi xảy ra biến động! Tôi, cũng tức là cô đã thành công trốn thoát rồi! Nhưng Du Giai vẫn không cam tâm, cũng không biết là cô ta đã nghĩ ra biện pháp gì, hiện tại đang cố tình quấy nhiễu cô đấy!"

"Tuyệt đối không được tin cô ta! Tuyệt đối đừng tin!!!"

Tôi thoáng nhíu chặt lông mày. Tôi cũng không phải thuộc loại người hoàn toàn bị động. Sau vài phút ngắn ngủi bị xáo trộn tinh thần, tôi rất nhanh đã thu hồi được lý trí bèn gõ máy hỏi: "Cô làm sao có thể chứng minh được cô ta chính là Du Giai?"

Kẻ tự xưng là "Tôi" bất giác trầm lặng. Khoảng nửa phút sau, trên màn hình máy tính bảng lại hiện lên dòng chữ: "Có phải vừa rồi cô ta đã tiết lộ ra một bí mật mà chỉ có chính cô mới biết đúng không?"

Tôi đáp phải.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này thì cũng không hề khó đoán. Nếu như cô ta vẫn không thể đưa ra được manh mối nào có giá trị tương ứng thì tôi cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng vào cô ta.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Cô đừng nhúc nhích, lén nhìn góc bên trái phía trên cùng thử đi!"

Tôi ngơ người, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời làm theo. Trong khoảnh khắc ánh mắt thoáng liếc qua đó, máu cả người tôi như đông cứng. Ở vị trí góc trái bên trên cùng, nơi mà tôi chưa hề để ý đến đang có ánh sáng đỏ lấp lóe. Rõ ràng chính là lỗ ngắm của camera!!!

11.

Trong phút chốc, sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, tinh thần hoảng loạn nắm chặt điện thoại.

Trong phòng ngủ của tôi lại có camera theo dõi sao? Là bị gắn vào từ lúc nào? Rốt cuộc là tôi đã bị theo dõi từ bao lâu rồi?!!!

Xấu hổ, sợ hãi, lo lắng, nghĩ mà sợ... Các loại cảm xúc phức tạp tranh nhau chèn vào đại não của tôi. Tôi cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay run rẩy đến dữ dội. Mãi đến khi trong khoang miệng đã tràn ngập mùi vị máu tanh, tôi mới dừng lại được hành vi tự ngược đãi bản thân này. Vào đúng lúc đó, chữ viết trên màn hình máy tính bảng lại được thay thế bằng chữ khác: "Cô cạy điện thoại nhìn xem bên trong thử đi."

Tôi quay lưng về phía camera, dùng một cây dao nhỏ trên bàn để cạy mở nắp lưng điện thoại.

"Lạch cạch!" Có thứ gì đó rơi xuống... Tôi nuốt nước miếng, cố đè nén cảm giác bất an để nhặt nó lên bàn.

Là một con chip nhỏ còn chưa to bằng cái móng tay!

Vì là một lập trình viên nên tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là một thiết bị định vị mini. Nếu đã có nó thì hẳn là phải còn những món đồ khác... Tôi cẩn thận lật tung từng mảnh linh kiện, lại đột nhiên phát hiện ra camera sau của điện thoại chẳng biết đã bị người khác thay đổi từ lúc nào.

Loại cảm giác ớn lạnh khi bị kẻ khác từ trong bóng tối âm thầm theo dõi mình bỗng chốc lại xông lên đầu. Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện…

12.

Vào hai tuần trước khi tôi học chơi ván trượt. Với người luôn đam mê lưu giữ những khoảnh khắc sinh hoạt thường ngày như tôi bèn quyết định sẽ quay lại một cái video làm kỷ niệm, nhưng rốt cuộc lại vừa khéo chụp được cảnh tôi bị ngã nhào xuống rãnh nước bẩn. Lúc quay được đoạn video này, tôi còn vui vẻ phá ra cười cho rằng đây sẽ là một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ. Chỉ có điều, bây giờ tôi lại không thể nào vui nổi...

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hóa ra thời thời khắc khắc, tôi đều đang sống dưới sự giám sát lén lút của người khác sao? Thứ mà tôi tự cho là "bí mật", cuối cùng cũng chỉ đáng làm trò cười cho kẻ khác tùy tiện săm soi!

Tôi hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải trở nên tỉnh táo. Tiếp đến, tôi lại nhìn về phía chiếc điện thoại. Trên điện thoại vẫn liên tục có những tin nhắn mà người tự xưng là "Tôi" ở tương lai gửi tới. Tôi do dự, không biết có nên ngả bài ra luôn hay không, nói rằng tôi đã khám phá được thân phận thật sự của cô ta?

Đúng vào lúc này, một tin nhắn mới khác đã đập vào mắt tôi: "Cố Niệm, mau trốn đi! Người vừa rồi không phải tôi, là Giang Phong giả trang đó!!!"

13.

Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ. Lại là những tin nhắn giống nhau như đúc...

Còn chưa đợi tôi kịp lấy lại tinh thần, hàng loạt chữ viết liên tiếp bắn ra: "Vừa rồi ở chỗ tương lai của tôi có biến! Tôi bị Giang Phong bắt lại tiếp rồi! Mãi tới lúc bị bắt đó, tôi mới biết hóa ra là hắn ta đã sớm lắp đặt thiết bị giám sát trong phòng tôi rồi. Hắn thấy được đoạn đối thoại này của chúng ta nên đang ráng sức dùng tin tức sai lệch để lừa dối cô, khiến cô tin rằng cái lỗ ngắm camera đó là do Du Giai cài đặt đấy!"

"Cố Niệm, tôi là cô mà cô cũng chính là tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô đâu!"

"Đừng mở cửa, chờ Du Giai về! Cô ấy là người duy nhất có thể bảo vệ được cô đó!"

Đoạn tin nhắn này xuất hiện cực nhanh, loáng thoáng có chút mùi vị không thể khống chế nổi, giống như là người đang ở phía bên kia rất thật lòng lo lắng cho tôi.

Tôi ôm đầu, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Đúng vào lúc này, đột ngột có tiếng "Cạch!" vang lên bên tai. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường...

Hiện tại là 13:30. Cách lần đầu tôi nhìn thấy tin nhắn kia đã qua nửa giờ...

14.

Mồ hôi chảy ướt cả thái dương. Hiện tại chính là thời gian mà "Tôi" ở bên trong tin nhắn nói rằng tôi sẽ chết.

Hai cái "tôi" cung cấp hai loại tin tức hoàn toàn khác biệt không ngừng cắn xé tâm trí của tôi, khiến tôi trong lúc mơ màng quên mất đi thời gian. Suy nghĩ kỹ lại thì, tôi vốn nên lập tức báo cảnh sát mới đúng. Nếu vậy thì tôi đã có thể yên bình đợi trong cục cảnh sát, lựa chọn mắt mù không cần để ý đến ai.

Tôi thu hồi suy nghĩ, bước tới định mở cửa ra để đi xuống lầu tìm cảnh sát. Nhưng trước khi vặn chìa khóa, tôi lại vô tình nhìn thoáng qua khung mắt mèo ở trên cửa. Xuyên thấu qua đó, tôi trông thấy được một bóng hình rất quen thuộc. Người đàn ông có vóc dáng cao gầy, trên sống mũi đang vắt vẻo nửa gọng kính vàng. Cấm dục mà thanh quý, khí chất dịu dàng như ngọc...

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, người đàn ông cong đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng động cực kỳ êm dịu: "Niệm Niệm! Em có ở nhà không?"

Người đó là Giang Phong, đồng thời cũng là anh bạn trai đã gắn bó với tôi suốt tám năm từ cấp ba đến khi tốt nghiệp. Nhưng hôm nay khi nhìn vào gương mặt ấy, tôi chỉ còn lại cảm giác sợ hãi đến lạ lẫm.

Tôi cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng nào nhưng nơi trái tim lại loạn nhịp như đánh trống. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi căng thẳng nhìn vào mắt mèo. Mấy phút sau, hình dáng của Giang Phong biến mất khỏi đó. Là đi rồi sao?

Thật lòng, tôi thoáng có chút thở phào. Sau đó tôi nhanh chóng giơ điện thoại lên, định nhân lúc này tìm người cầu cứu. Nhưng vào lúc chuẩn bị bấm nút thì lại đột nhiên phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Tôi cầm điện thoại, lo lắng đi xung quanh phòng. Chỉ có điều, mặc kệ là tôi cố gắng như thế nào thì điện thoại vẫn như cũ không hề có tín hiệu.

Bất chợt, tôi như nghĩ ra gì đó bèn đi tới trước tủ, dùng kim chọc vào khe sim.

"Cạch!"

Âm thanh giòn giã vang lên, sim điện thoại bị cắt thành hai nửa cũng rơi xuống đất.

Trái tim tôi nháy mắt như chìm xuống đáy vực. Sim hư không nhận được tín hiệu chẳng khác gì việc tôi đã không còn cách nào liên hệ được với sự trợ giúp từ bên ngoài. Nhưng... tại sao sim lại hư?

15.

Trong đầu đúng lúc hiện lên những kí ức có liên hệ vào tối hôm qua.

8 giờ tối ở trước quán đồ nướng... Bởi vì hôm đó là thứ bảy nên tôi cùng Giang Phong và cả Du Giai đều có thời gian rảnh, bèn hẹn nhau đi ăn xiên que. Đã ăn đồ nướng thì tất nhiên là phải uống bia rồi, chỉ đáng tiếc là đô của tôi hơi yếu nên mới uống có nửa chai đã say khướt đến bất tỉnh nhân sự. Trong lúc này, người giữ điện thoại của tôi chỉ có thể là Giang Phong hoặc Du Giai. Nói cách khác, sim điện thoại của tôi là bị một trong hai người bọn họ phá hư!

Điều duy nhất có thể xác định trước mắt là trong hai người bọn họ, chắc chắn có một người muốn hại tôi! Nhưng rốt cuộc là ai... tới bây giờ tôi vẫn không thể nào xác định được.

Tôi thu hồi suy nghĩ, thử tìm đến sự trợ giúp của cảnh sát. Cho dù là không có sim thì tôi vẫn có thể bấm vào số điện thoại khẩn cấp, nhưng thật chẳng biết vì sao lại cứ mãi không thể kết nối được...

Tôi buông điện thoại xuống, lướt nhìn khắp căn phòng, trái tim dần dần nặng trĩu. Sim hư thì đã đành, nhưng bây giờ ngay đến muốn gọi cho cảnh sát cũng không xong! Chắc là do trong phòng tôi đã bị người khác lắp đặt thiết bị nhiễu tín hiệu nhưng hiện tại lại chẳng cách nào xác định được vị trí chính xác.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, bất chợt có âm thanh vang lên bên tai tôi: "Niệm Niệm! Em có ở nhà phải không?"

Tôi nuốt nước miếng, hoảng hồn cúi đầu. Tiếng nói vừa rồi phát ra từ dưới khe cửa...

Tôi bèn đặt điện thoại xuống, liều mình khuỵu gối. Xuyên qua khe cửa chật hẹp, tôi đối diện với một đôi mắt có tròng trắng đậm màu cùng khe đồng tử u tối, nhỏ hẹp... đang nằm rạp ra trên đất, nhìn thẳng vào trong khe cửa giống như là ước gì có thể chen ngay qua đó!

Dưới đáy mắt ngưng đọng cảm giác phấn khích đến quỷ quái.

16.

Tôi hoảng sợ ngã người ra sau, vô thức chống tay liên tục lùi về mấy bước. Kẻ muốn giết tôi là Giang Phong sao?

Ngay vào lúc tôi còn đang sợ bóng sợ gió một hồi thì đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ. Tiếp đến, giọng nói quen thuộc cất tiếng: "Niệm Niệm à! Sao em không biết giỡn chơi gì hết trơn vậy? Anh hù một chút cũng không được!"

Giọng nói của Giang Phong dịu dàng, trong ngữ điệu tràn ngập yêu chiều và vẻ bất đắc dĩ. "Thôi được rồi, không chọc em nữa. Mở cửa nhanh đi, anh muốn gặp em rồi đấy!"

Tôi nuốt nước miếng, giọng nói gập ghềnh không lưu loát. "Em... Em thấy không khỏe lắm, giống như là bị cảm lạnh hay cảm cúm gì đó! Sức khỏe của anh không tốt, coi chừng dễ bị lây. Hay là để bữa khác chúng ta gặp mặt..."

Thông qua mắt mèo, tôi nhìn thấy Giang Phong thoáng nhíu mày, giọng điệu có vẻ không vui: "Em quên rồi à Niệm Niệm? Hôm nay là sinh nhật anh mà? Cảm lạnh hay cảm cúm gì đó cũng kệ nó, anh chỉ mong được có em ở bên cạnh cùng ăn mừng sinh nhật với anh thôi!" Giang Phong rũ mắt, giọng nói tràn ngập vẻ cô đơn lạc lõng.

Tôi không nhịn được dao động.

Đúng lúc này, bên tai lại lần nữa vang lên âm thanh tin nhắn kịch liệt cảnh báo. "Tôi" của nửa giờ sau điên cuồng gửi đến: "Đừng mở!!! Tuyệt đối đừng mở cửa!!! Cô nghe tôi nói, trên người Giang Phong có giấu dao! Chỉ cần cô vừa mở cửa thì sẽ bị đâm chết đấy!"

Bước chân của tôi vừa nhích ra nửa chừng liền thu về. Sau đó tôi dừng ở chỗ cũ, lướt nhìn khắp căn phòng. Cửa sổ đã bị đóng kín, cửa cũng khóa lại. Tuy Giang Phong đáng sợ nhưng dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, chỉ cần tôi không bước ra ngoài, cứ đợi ở đây thì cũng sẽ giữ được an toàn.

Nhưng vừa nghĩ như vậy, chữ viết trên máy tính bảng lại nhanh chóng đổi mới: "Cố Niệm, mau đi voi Giang Phong đi! Nửa tiếng nữa thì Du Giai về rồi, cô ta không chỉ có chìa khóa mà trên người còn giấu cả axit sunfuric. Nửa tiếng này là cơ hội cuối cùng để cô có thể trốn thoát. Nếu như bây giờ còn không đi thì... nửa tiếng nữa, cả cô và Giang Phong đều sẽ bị Du Giai hành hạ đến chết đấy!" Mấy chữ cuối cùng đặc biệt phá lệ chói mắt.

Tôi cầm di động, lần nữa lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

[Còn tiếp...]

_______________________

Hù, hết hồn chưa :)))))

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi