Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

Truyện hay kinh dị [ NỖI BUỒN CỦA BÚP BÊ - TỘI ÁC DƯỚI BÓNG ĐÊM Phần 4 ]

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

 

Văn Mạt lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn y tá lấy ống truyền nước biển và ống dưỡng khí trên người Triệu Dật xuống, đậy chiếc vải trắng lại, theo thứ tự trả lại phòng bệnh. Tham gia công việc cảnh sát hơn 10 năm, cô gặp qua vô số người chết, có nạn nhân rất tội nghiệp, có phạm nhân cực kỳ hung ác, có cảnh sát anh dũng hy sinh. Khi bạn cảm thấy mình đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy, đau thương quá nhiều, dần dần bị tê liệt, thì luôn sẽ có một số người ra đi một lần nữa vô tình làm kích thích tâm hồn nhạy cảm của bạn.

Nhìn người thanh niên trẻ tuổi mấy ngày trước vẫn ríu rít như đứa trẻ to xác giờ nằm đó không nhúc nhích, sinh mạng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, một giọt nước mắt trên mặt Văn Mạt lẳng lặng rơi xuống.

Thoát khỏi bi thương, Văn Mạt cần lấy khay vật chứng bên cạnh, cẩn thận quan sát một chút.

Đặt trong túi vật chứng là một chai nước suối, túi vật chứng còn lại là một miếng đệm lót nhỏ còn sót lại một góc. Làm sao chỉ có một góc nhỏ chứ?

Chẳng lẽ những vật chứng khác trong lúc bác sĩ cấp cứu đã bị thất lạc?

Văn Mạt hỏi qua nhân viên y tế phụ trách cấp cứu, nhận được câu phủ định. Cô chỉ có thể trước tiên nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Lúc cô trở lại tổ trọng án, đồng nghiệp ở đội cảnh sát giao thông thành phố đã chờ sẵn ở đó.

Mặc dù bây giờ khắp thành phố các lực lượng cảnh sát đều đang lùng bắt Trình Tư Ninh, nhưng cảnh sát nằm vùng lại xảy ra tai nạn giao thông, khiến người khác cảm thấy là có âm mưu, vì vậy đồng nghiệp ở đội cảnh sát giao thông phòng điều tra tai nạn đã kiểm tra cẩn thận chiếc xe xảy ra tai nạn, quả nhiên là phát hiện có điểm khả nghi: Triệu Dật lái xe taxi xảy ra tai nạn vì thắng xe đã bị hỏng! Đây là một kế hoạch mưu sát có sắp đặt từ trước!

Văn Mạt nghe tin này, khiếp sợ rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Việc Triệu Dật đi nằm vùng ở công ty vận tải người biết không nhiều, mà cậu ấy ở công ty mấy ngày nay cũng rõ ràng không kết oán với người khác, như vậy chỉ có thể là hung thủ phát hiện thân phận thật sự của cậu ấy, dựa vào thông báo cuối cùng mà Triệu Dật gửi về, cậu ấy đang chuẩn bị mang vật chứng trở về để trong cục tiến hành kiểm tra. Chẳng lẽ cậu ấy đã nắm trong tay chứng cớ phạm tội gì của Trình Tư Ninh?

Không đúng, coi như không có mấy vật chứng này, cảnh sát cũng đã phát hiện ra hiện trường gây án đầu tiên, đó là ở quê của Trình Tư Ninh, hắn bất luận như thế nào cũng không thoát khỏi liên quan.

Báo cáo khoa giám chứng chứng thực vết máu Triệu Dật phát hiện sau cóp xe của Trình Tư Ninh thuộc về nạn nhân thứ hai Trương Thiệu Linh, nước suối có chứa thành phần gây ảo giác phát hiện trong cơ thể người chết cũng đồng nhất, một lần nữa chứng minh Trình Tư Ninh là kẻ tình nghi giết người! Mà một góc nhỏ kia, ngoại trừ một số vật chứng trong túi, bị người khác dùng lực xé ra cũng không có phát hiện gì.

Nhưng Trình Tư Ninh không thể nào là hung thủ sát hại Triệu Dật. Là người tình nghi trong vụ án, Trình Tư Ninh bị cảnh sát giám sát 24 giờ, căn bản không tìm được thời gian cắt thắng xe, hơn nữa trước khi Triệu Dật xảy ra chuyện mấy phút, Trình Tư Ninh mới nghĩ cách thoát khỏi theo dõi của cảnh sát. Lúc ấy vị trí của hắn và hiện trường tai nạn giao thông của Triệu Dật cách nhau mười mấy cây số, cho dù có cánh cũng không đuổi kịp mà động tay động chân.

Như vậy, tai nạn của Triệu Dật là do người khác làm, mục đích là gì?

Triệu Dật chết – túi vật chứng hư hại – Trình Tư Ninh chạy trốn mất tích, rốt cuộc bên trong có mối liên hệ như thế nào chứ? Trình Tư Ninh chạy trốn khi cảnh sát đột nhiên muốn bắt giữ hắn, là hắn cảm thấy “gió thổi cỏ lay” (có biến động) hay là có người cố ý gạt hắn dụ hắn rời đi?

Nếu như Triệu Dật chết, vật chứng biến mất và người báo tin cho Trình Tư Ninh đều có khả năng, như vậy kết luận chỉ có một: người đứng phía sau mới chính là hung thủ. Nghĩ tới vấn đề này có khả năng, Văn Mạt vội vàng mở hồ sơ ra một lần nữa, nhìn lại xem rốt cuộc mình đã bỏ sót điểm nào.

Về phân tích tâm lý tội phạm không có sai, điều tra xung quanh không cách nào biết được mẹ của Trình Tư Ninh thực sự tính hướng như thế nào, chỉ nhìn vật chứng, Trình Tư Ninh là hung thủ không thể nghi ngờ.

Nhưng mà, trong này cũng tồn tại mấy điểm khả nghi: Vương Lăng Tuyết bị bắt sai rồi thả ra trong lời khai có nhắc tới trên người hung thủ có mùi rất dễ chịu, mà Trình Tư Ninh ly dị sống một mình là người hút thuốc, vẻ ngoài không quá gọn gàng, chai nước suối phát hiện trong xe không có dấu vân tay của người, mặc dù không loại trừ nguyên nhân hắn tiếp xúc khi mang bao tay, nhưng vẫn có khả năng khác: Nước có thể là do người khác bỏ vào trong xe.

Ghế ngồi phía sau xe Trình Tư Ninh phát hiện tóc của nạn nhân thứ nhất Đàm Nhược, trong cóp sau phát hiện vết máu thuộc nạn nhân thứ hai Trương Thiệu Linh, không tìm được dấu vết mấy người bị hại tiếp theo.

Nếu như hung thủ thật sự không phải Trình Tư Ninh, như vậy là ai? Có thể gọi điện kêu Trình Tư Ninh chạy trốn mà hắn lại nhất mực nghe lời người này, nhất định là người thân cận nhất với Trình Tư Ninh. Bình thường Trình Tư Ninh tính cách cổ quái, không đối tốt với ai, có thể gọi là bạn bè chỉ có duy nhất Hứa Diệp…

Hứa Diệp, người trẻ tuổi này từ khi vụ án bắt đầu đã xuất hiện, sau đó mọi người bắt đầu nghi ngờ thì hắn đã đưa ra được chứng cứ ngoại phạm, sau này thì không nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.

Ánh mắt của Văn Mạt tập trung vào chứng cứ ngoại phạm của Hứa Diệp, bề ngoài nhìn qua, chứng cứ không có vấn đề gì. Khôn khéo biết điều, hiểu chuyện lễ nghĩa, cần cù chất phác là đánh giá của hàng xóm xung quanh đối với Hứa Diệp. Thật ra thì Hứa Diệp phù hợp với phác hoạ tội phạm của Văn Mạt hơn.

Xem đến đây, Văn Mạt không khỏi nghĩ đưa bàn tay ra, nhớ lại lúc Triệu Dật sắp chết đã từng vẽ dấu gạch chéo trong lòng bàn tay cô. Nếu như nhìn đến ghép âm, x chính là mẫu tự đầu tiên của tên Hứa Diệp!

Đi sâu vào điều tra mối quan hệ của Hứa Diệp, Văn Mạt phát hiện, mẹ Hứa Diệp tên là Đổng Á Phi, hơn một năm trước mất do tai nạn giao thông, mở lại giám định của đội cảnh sát giao thông, trách nhiệm tai nạn chủ yếu là của Đổng Á Phi, bởi vì đại đa số người xem xung quanh chính mắt thấy bà ta chạy gấp đụng vào xe hơi, như vậy có thể nói, Đổng Á Phi là tự sát, tên của bà ta cũng có chữ “Á”. Lúc ấy tên mà Lý Tả chủ tiệm quần áo cung cấp chẳng qua là dịch âm, Hứa Diệp về điểm này cũng phù hợp với đặc điểm hung thủ, hắn trở thành bạn tốt của Trình Tư Ninh, mượn dùng xe của Trình Tư Ninh, biết cậu ta có một căn nhà cũ vắng vẻ không người, có thể nói gạt Trình Tư Ninh chạy trốn trước cũng đều hợp lý.

Văn Mạt lập tức đem tình huống mới nhất thông báo cho Dương Thủ Minh, đang lùng bắt Trình Tư Ninh đồng thời cũng tra tìm tung tích của Hứa Diệp. Hắn một mực tránh khỏi tầm mắt cảnh sát, nếu không phải Triệu Dật chết và Trình Tư Ninh bỏ trốn, bây giờ sẽ không có người chú ý đến hắn.

Phát hiện được xe taxi Hứa Diệp đậu dưới lầu, Dương Thủ Minh lập tức dẫn người chạy tới.

- Hứa Diệp, mở cửa, chúng tôi là cảnh sát!.

Trong phòng không người trả lời.

Cảnh sát đập cửa ra vào, ở trong phòng ngủ phát hiện Trình Tư Ninh đã tử vong, thi thể được cẩn thận dùng túi ny lon và drap giường gói lại. Vết máu trên đất đã được dọn dẹp một nửa, xem ra Hứa Diệp rời đi rất vội vàng.

- Cẩn thận lục soát xung quanh, hắn chạy chưa xa đâu!

Cảnh sát lấy tiểu khu làm trung tâm mở rộng phạm vi tìm kiếm bên ngoài. Qua một giờ, ở một dãy lầu phát hiện Hứa Diệp, trong tay hắn còn cưỡng bắt một con tin.

Hắn một tay cầm dao, một cánh tay khác ôm chặt con tin. Hướng về phía cảnh sát bao vây hắn la lên:

- Đi về phía trước một bước, tôi sẽ giết cô ta!

Vì bảo đảm con tin an toàn, cảnh sát không dám hành động khinh suất. Trong lúc nhất thời, song phương đứng đối lập nhau ở sân thượng.

Có sự tham gia của chuyên gia đàm phán, nhưng mà, Hứa Diệp cự tuyệt trao đổi, không đề cập tới bất luận yêu cầu gì, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Diệp cũng ngày càng bất an, con tin Mã Thanh có thể bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm.

Văn Mạt chủ động yêu cầu đi trước nói chuyện với Hứa Diệp.

Giơ hai tay lên cho thấy mình không mang vũ khí, Văn Mạt chậm rãi đến gần Hứa Diệp. Trên sân thượng gió rét từng cơn, Mã Thanh mặc đồ ở nhà cóng đến run lẩy bẩy, cổ bị Hứa Diệp kiềm chế thật chặt, môi một mảnh tím bầm, tựa như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Mà tay cầm dao của Hứa Diệp run rẩy không ngừng, trên cổ Mã Thanh vạch ra vết máu nhàn nhạt.

Nhìn dáng vẻ, Mã Thanh là bị Hứa Diệp từ nhà cưỡng ép bắt đi lên đây mà không phải là trên đường trực tiếp bắt một người tuỳ tiện. Từ tình huống trong nhà Hứa Diệp có thể nhìn ra được, hắn rời đi rất vội vàng, đoán chừng là nghe có còi báo động vang lên mới bỏ chạy. Nếu bỏ trốn, hắn hẳn là không đi ở nơi có người mà là nơi vắng vẻ, hoặc chạy đến nhà nào đó trốn, không như vậy mà hắn lại gióng trống khua chiêng chạy đến tầng sân thượng đối lập với cảnh sát, đây không có gì tốt đối với hắn a.

Chẳng lẽ Mã Thanh vốn là một trong những mục tiêu của Hứa Diệp?

Nghĩ tới đây, Văn Mạt bắt đầu cùng Hứa Diệp nói chuyện:

- Hận cô ta lắm sao?

Không trả lời. Văn Mạt cũng không nghĩ là sẽ được trả lời. Chuyên gia đàm phán hơn một giờ cũng không thể làm cho Hứa Diệp mở miệng, cô cũng không trông cậy vào câu nói đầu tiên đã có thể đánh động đến hắn, Văn Mạt chẳng qua là tự nói một mình:

- Cô ta là người yêu của mẹ anh phải không?

Hứa Diệp vốn là không lộ biểu tình gì nghe được câu này lại lộ ra biểu tình chán ghét như ăn phải con ruồi, gầm hét lên:

- Người yêu? Từ này làm sao có thể dùng trên người cô ta, cái này làm cho tôi chán ghét!

Chỉ cần chịu mở miệng là tốt rồi, Văn Mạt trong lòng vui vẻ, bề ngoài lại tỉnh bơ, nhìn Hứa Diệp ưu tư có chút kích động, không dám kích thích hắn nữa, không thể làm gì khác hơn là nói theo hắn:

- Ừ, tôi đồng ý với cách nhìn của anh, quả thật làm cho người ta chán ghét. Điều này không bình thường, cho nên anh giết cô ta, tôi có thể hiểu.

Có thể hiểu, nhưng không dám gật bừa:

- Có thể cùng tôi nói một chút chuyện anh đã trải qua không?Lúc nhỏ chắc anh đã biết mẹ mình và mẹ người khác không giống nhau chứ? Kiềm nén trong lòng nhiều năm như vậy, không thể bày tỏ với bất kỳ ai, anh cũng quá đau khổ đi?

Văn Mạt ánh mắt nhìn thẳng Hứa Diệp, cố gắng khiến mình trở nên rất thành thật.

Hồi lâu, Hứa Diệp cũng không chịu mở miệng. Ngay lúc Văn Mạt cho là hắn sẽ không nói chuyện nữa, chuẩn bị tiếp tục cùng hắn nói đến chủ đề khác, hắn liền thấp giọng nói:

- Cô có phải thấy tôi rất tàn nhẫn không?

Văn Mạt trầm mặt một chút, quyết định hay là nói sự thật:

- Mặc dù có lẽ anh có nỗi khổ, nhưng không thể chối cải được 9 mạng người đã bị giết trong tay anh, trong đó có cả đồng nghiệp của tôi, bạn của anh, tôi cảm thấy anh chí ít cũng là máu lạnh.

Nghe được câu trả lời của Văn Mạt, Hứa Diệp đột nhiên cười:

- Cô rất thẳng thắn, sẽ là một đối tượng rất tốt để nói chuyện phiếm. Không biết nên xưng hô với cô như thế nào? Đồng chí cảnh sát. Hôm nay tới mức này, tôi cũng không có ý định còn sống, ít nhất thì tôi cũng phải biết người cuối cùng nói chuyện với tôi là ai, làm một con quỷ có hiểu biết.

- Văn Mạt.

- Cảnh sát Văn, tại sao rõ ràng mẹ tôi không thương cha tôi lại kết hôn cùng với ông ấy? Rồi còn phải sinh ra tôi?

- Hứa Diệp, chúng ta còn quá trẻ tuổi, không hiểu được thời đại sinh sống của cha chú, ở thời đại của bọn họ, tình cảm đồng tính luyến ái nếu bị phơi bày ra ngoài ánh sáng thì bọn họ sẽ không có cái kết có hậu. Kết hôn đối với bọn họ cũng là một loại tổn thương. Chẳng phải cuộc sống của mẹ anh rất hạnh phúc sao? Hơn nữa bất luận như thế nào, bọn họ sinh anh nuôi anh, tình yêu thương đối với anh cũng sẽ không thay đổi. Anh cần gì phải vướng mắc nguyên nhân đó chứ?

- Lúc tôi 8 tuổi, tôi đã biết mẹ tôi và mẹ người khác không giống nhau. Bà đối với cha tôi hầu như không có vẻ vui vẻ mà chỉ hướng về người đàn bà chán ghét này mà vui cười!

Tay cầm dao của Hứa Diệp bởi vì kích động mà trên cổ Mã Thanh lại có thể một vết thương.

- Bọn họ ở, ôm chung một chỗ, hôn chung một chỗ, cho tới bây giờ chưa từng tránh né tôi. Mỗi lần mẹ tôi ôm tôi tôi đều cảm thấy mình rất bẩn thỉu! Bẩn thỉu giống như họ vậy! Tôi không thể giết chính tôi, vì vậy tôi liền giết những vật còn sống khác, từ lúc còn nhỏ tôi đã dám giết gà rồi. Chỉ cần tâm tình không tốt, đi mua ngay một con gà, nhìn nó chảy máu ngã xuống đất không dậy nổi, tôi đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

- Anh hận mẹ anh sao?

- Hận sao?

Hứa Diệp mê mang nhìn Văn Mạt:

- Hẳn là hận đi, sau khi lớn lên tôi chưa bao giờ để mẹ đụng tôi, đụng đến đồ tôi. Thậm chí sau đó vì để không gặp bà ta, tôi đã đi học ở trường đại học chuyên ngành rất xa nhà, có thể giảm bớt số lần trở về nhà, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc liền dọn ra ngoài mướn phòng ở. Cho đến khi mẹ qua đời, tôi mới dọn về nhà.

- Lúc sửa sang lại di vật của bà, tôi phát hiện mẹ để lại cho tôi một phong thư, trong thư bà đã xác thực, bà cả đời này sống rất thống khổ, tựa như lún sâu trong vũng bùn, không có đường để giải thoát.

- Bởi vì như vậy, anh mới nghĩ đến việc đi giết chết những người đó sao? Giúp bọn họ được giải thoát?

- Không sai. Cách mẹ tôi chết quá khó coi, mẹ tôi đẹp như vậy, cho tới bây giờ mẹ vẫn mang điểm ưu thương ưu nhã, mẹ xinh đẹp giống như một con búp bê, tại sao có thể chết cách khó coi như vậy?

- Cô ấy không phải là mẹ anh, mẹ anh lại có khí chất nhã nhặn lịch sự nên anh mới mang quần áo của mẹ anh thay cho cô ấy?

- Tôi cho cô ta mặc quần áo xinh đẹp, để cho cô ta an tĩnh chỉnh tề mà chết, những thứ này, mẹ tôi đều không có được.

- Còn đối với người cướp đi mẹ của anh, anh liền không chút khách khí.

- Cô ta là rác rưởi, là mảnh giấy vụn, là vi khuẩn! Không có cô ta, gia đình tôi không biết có bao nhiêu hạnh phúc! Tôi muốn cô ta chết cũng phải chế chung với đống rác rưởi đó!

- Nếu như nói bọn họ làm sai chuyện gì, quả thật đáng chết. Vậy còn đồng nghiệp của tôi và bạn của anh thì sao chứ? Bọn họ cũng nên chết sao? Đồng nghiệp của tôi chỉ là làm đúng chức vụ của mình, bạn anh chỉ là xui xẻo làm người chịu tội thay cho anh. Anh không cảm thấy áy náy sao?

- Không phải cậu ta chết thì chính là tôi mất mạng, cảnh sát Văn, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ai bảo đồng nghiệp của cô phát hiện nước trên xe tôi? Đó là tôi giữ lại để tối hôm nay dùng. Nhưng không cẩn thận vị đồng nghiệp của cô phát hiện, trực tiếp đem đi, tôi thừa dịp cậu ta rời khỏi xe cắt đứt dây thắng, nhìn cậu ta lái xe ra ngoài, một đường đi theo cho đến khi nhìn thấy cậu ta xảy ra tai nạn giao thông, lấy nước trở về, lúc này mới biết các người đã hoài nghi tôi, mà Trình Tư Ninh, ai bảo hắn vận khí không tốt, tôi cùng hắn về quê, biết nơi đó mùa đông sẽ không có người ở, mới biến nó thành cứ điểm giết người, ai biết các người lại nghi ngờ hắn, còn phái người giám sát 24 giờ, là người chịu tội thay khó tìm a. Chỉ tiếc, đi sai một nước cờ, các người tới quá nhanh. Tôi biết tôi sẽ không chạy khỏi cho nên tới đây hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi.

Vừa nói, con dao hắn cầm hướng cổ Mã Thanh chém tới!

Mắt thấy Mã Thanh sắp đổ máu, Văn Mạt dưới tình thế cấp bách kêu lên:

- Dừng tay, giết chết cô ta, anh để Lâm Diệu Diệu phải làm thế nào?

Hứa Diệp bỗng dưng dừng tay lại.

Nhìn con dao cách cổ con tin 2 centimet, Văn Mạt hung hãn thở phào nhẹ nhõm.

- Anh luôn rất yêu Lâm Diệu Diệu, không phải sao? Anh giết người, nếu không có gì ngoài dự đoán thì không thoát khỏi án tử hình, Lâm Diệu Diệu sẽ biết anh là một tên tội phạm giết người, nhưng anh không làm hại tới cô ấy, cô ấy vẫn nhớ khi anh đã ra mặt giúp cô khi còn bé, mua đồ ăn cho cô ấy, bảo vệ chiếu cố cô ấy như một người anh trai. Nhưng, anh giết mẹ cô ấy, cô ấy sẽ hận anh cả đời, bất kể anh còn sống hay đã chết. Anh nhẫn tâm tổn thương đến cô ấy như vậy sao?

- Cô đều biết tất cả?

- Tôi đoán. Lâm Diệu Diệu là thanh mai trúc mã của anh, cho thấy cha mẹ hai người nhất định có quen với nhau, rồi sau đó nhà anh dọn tới nơi này, sau đó cha mẹ anh bắt đầu cãi vả. Dựa vào các dấu vết, kết luận này không khó để đưa ra. Chuyện cho tới bây giờ, Hứa Diệp, lạc đường phải biết quay đầu, vẫn chưa quá muộn. Coi như là vì Lâm Diệu Diệu, thả mẹ cô ấy ra đi.

- A a, bộ dáng tôi bây giờ còn mặt mũi gì đối mặt với Diệu Diệu chứ? Tôi hy vọng cô ấy có thể vĩnh viễn dịu dàng quan tâm Diệp ca ca này…

Lời này còn chưa dứt, Hứa Diệp chợt đẩy Mã Thanh về phía trước, mình thì mượn lực nhảy xuống sân thượng…

Đáng tiếc, cảnh sát đã sớm có chuẩn bị, ở dưới lầu đặt đệm bơm phồng, sau khi Hứa Diệp rớt xuống, cảnh sát nhanh chóng chen nhau chụp lại, dao trên tay cũng bị đoạt đi, muốn tự sát cũng không được.

Phòng thẩm vấn cục cảnh sát: Hứa Diệp khai báo tội mình: "Lần đầu tiên tôi giết người, thật ra thì trước đây chỉ thấy qua bọn họ, có một lần lúc tôi đưa Diệu Diệu trở về trường học từ phía xa gặp phải bọn họ, chẳng qua không nghĩ tới, ngày đó ban ngày xe của Trình Tư Ninh nạo sạch sơn, tôi chủ động nói giúp cậu ta đem xe đến xưởng sửa, cậu ta quả nhiên không có bất cứ hoài nghi nào đáp ứng. Buổi tối hôm đó, tôi cố ý lấy xe cậu ta đi ra ngoài, nếu cảnh sát tra tới, tôi thì có bằng chứng ngoại phạm. Chẳng qua tôi không nghĩ tới sẽ gặp phải bạn học của Diệu Diệu, người như vậy làm sao ở cùng với Diệu Diệu trong cùng một phòng ngủ chứ? Cho nên tôi không chút do dự lựa chọn bọn họ. Bọn họ uống nhiều rượu, lúc tôi cho bọn họ uống nước ngay cả một chút khả nghi bọn họ cũng không có. Nhìn bọn họ ngất đi, tôi lái xe đến quê của Trình Tư Ninh. Ở tầng ngầm dưới đất các người tìm được, tôi cho bọn họ thay đổi quần áo, cho uống nhiều thuốc hơn, nhìn bọn họ giống như nhìn mẹ tôi và dì Mã. Tôi không cách nào động thủ tổn thương mẹ tôi, liền đem tất cả tức giận trút lên người cô gái tóc ngắn mặc âu phục. Tôi cứ đánh rồi lại đánh, cho đến khi không còn chút sức lực mới ngưng. Sau đó nhân lúc trời còn khuya, đem xác chết ném vào trong thùng rác, còn sống, đẹp giống như một con búp bê vậy, tìm cho cô ta một phong cảnh đẹp nhất, chỗ tốt nhất, để cho cô ta giống như búp bê vậy vĩnh viễn tinh xảo như thế. Giết bọn họ, tôi một chút cũng không cảm thấy sợ, ngược lại rất có cảm giác thành tựu và thoả mãn. Bây giờ nghĩ lại, giết người so với giết gà càng dễ dàng hơn.

Từ từ tôi thích loại cảm giác này, một lần không thể vãn hồi. Thật ra tôi còn phải cảm ơn cảnh sát các người, nếu như các người không bắt được tôi, tôi sẽ tiếp tục giết người, mặc dù tôi cũng biết, giết người là phạm pháp nhưng tôi không thể khống chế được chính mình”.

Vụ án đã được phá, nhưng tất cả mọi người không ai cảm thấy nhẹ nhõm, 9 sinh mạng trẻ tuổi chết đi để lại cho người thân bạn bè của họ chính là đau buồn và tiếc nuối vĩnh viễn. Cũng giống như vậy, hung thủ cũng sắp buông bỏ tính mạng của mình, chúng ta vui mừng khi hắn vẫn còn lại một chút nhân tính, mà bởi vì một chút nhân tính kia, Vương Lăng Tuyết, Mộc Tư Vũ và Mã Thanh mới có thể sống sót.

Trở về sau khi tham gia xong tang lễ của Triệu Dật, Văn Mạt thu thập xong hành lý, bước lên chuyến bay trở về thành phố B.

Trở về phòng làm việc của mình, nhìn tất cả đều không khác gì lúc mình rời đi, bàn vẫn không một chút bụi, Văn Mạt không khỏi nghĩ mấy ngày nay không thấy trợ lý Tống Di Tâm tới, cô bé vừa mới tốt nghiệp này làm việc kỹ lưỡng, đối với người nào cũng cười hiếp mắt. Vừa nghĩ đến cái này, cửa phòng đột nhiên có người gõ, Văn Mạt cười nói:

- Vào đây, em đúng là nhắc người người đã tới.

Giương mắt đối nhau, nhưng là một người đàn ông trung niên xa lạ, Người đàn ông tỏ ra có chút khẩn trương, đẩy gọng mắt kiếng mới mở miệng nói chuyện:

- Xin hỏi là phó chủ nhiệm Văn, Văn Mạt đúng không?

- Là tôi, ông tìm tôi có việc gì?

Văn Mạt một bên trả lời, một bên đứng lên.

- Chào cô, tôi là Hàng Cạnh Nghiêm, mới tới đơn vị, sau này sẽ là trợ lý của cô.

- Nga? Lại là lãnh đạo đơn vị sắp đặt sao? Tống Di Tâm bị điều đi? Tại sao không nghe phòng nhân sự thông báo cho tôi một tiếng?

- Cái này… trưởng khoa Văn, có lẽ cô vẫn chưa nghe nói, tiểu Tống sáng sớm hôm qua trên đường đi làm xảy ra tai nạn giao thông, đã qua đời rồi.

Văn Mạt nghe tin dữ liền trầm mặt lại. Trong đời mỗi người sẽ có một ít người rời xa ta, mà Văn Mạt không may mắn là thường xuyên gặp phải điều này.

Văn Mạt nhớ lại cha chạy xe hàng đường dài trên đường gặp phải bọn cướp, không trở về nữa, ngày hôm đó, là sinh nhật 12 tuổi của Văn Mạt. Cha qua đời trở thành đả kích sâu sắc đối với mẹ, ưu thương quá độ, sức khoẻ cũng ngày càng kém, không đầy hai năm cũng đi theo cha.

Sau này, Văn Mạt sống cùng với ông bà nội đã cao tuổi, thẳng đến năm cô 18 tuổi thi lên đại học. Ông nội bà nội lần lượt qua đời, những người thân thích khác cho rằng cô là người kém may mắn, chẳng ai muốn thu nhận cô, từ đó trở đi, cô bắt đầu cuộc sống đơn độc một mình.

Trải qua bốn năm sinh viên gió êm sóng lặng, trước khi tốt nghiệp, bạn thân nhất của cô Hình Nguy lúc đi thực tập ở đồn cảnh sát, một lần xuất cảnh bị đám côn đồ mù quáng thọt một dao ở bụng, chết trên xe đường đến bệnh viện cấp cứu.

Tốt nghiệp hai năm sau, Tần Bằng, bạn trai duy nhất đời này của Văn Mạt đi xây sửa nhà ở bên ngoài lúc leo lên mỏm đá, rơi xuống khe núi, thi thể còn không tìm được.

Từ đó về sau, Văn Mạt ai cũng không dám quá mức thân cận. Không phải tin vào số mạng, mà là sợ chung sống quá lâu, có cảm tình, lại đột nhiên mất đi, mình sẽ chịu không nổi. Thà có lại mất đi, còn không bằng từ đầu không cần nữa.

- Khoa trưởng Văn, đây là thư của cô.

Hàng Cạnh Nghiêm đem mấy phong thư cùng một cái túi bưu phẩm đặt trên bàn làm việc của Văn Mạt, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Văn Mạt không yên lòng lật một cái, đều là một ít tạp chí học thuật, sau đó cô cầm cái túi bưu phẩm mở ra. Bên trong như thường lệ là “phúc nhĩ ma tư tham án tập”. Từ lúc bạn trai cô qua đời, mỗi tháng đều sẽ nhận được một quyển sách giống như vậy. Văn Mạt nhớ trước kia từng thỉnh thoảng nói đùa với bạn trai rằng, nếu như sau này anh để em phải đau lòng, em liền mua một quyển “phúc nhĩ ma tư tham án tập”, tranh thủ từ bên trong tìm ra một phương pháp mưu sát hoàn mỹ, sau đó thần không biết quỷ không hay giết anh. Đáng tiếc, bây giờ anh không còn ở đây nữa.

Không có tinh lực suy nghĩ nhiều năm như vậy ai vẫn gửi những quyển sách này tới. Văn Mạt tiện tay đem sách đặt trên giá, phía trên đã có 25 quyển giống nhau y đúc. Cô thở dài, chuẩn bị đến nhà Tống Di Tâm xem một chút.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên: “Cảnh sát Văn, tôi là Dương Thủ Minh, ở thành phố K lại xuất hiện vụ án giết người đồng tính luyến ái giống như trước. Bất đồng duy nhất là, hung thủ để lại ở hiện trường một dòng chữ: Ngươi biết ta là ai, đúng chứ? Văn Mạt tiểu thư”.


 

Truyện hay kinh dị [ NỖI BUỒN CỦA BÚP BÊ - TỘI ÁC DƯỚI BÓNG ĐÊM Phần 4 ]

Truyện hay kinh dị [ NỖI BUỒN CỦA BÚP BÊ - TỘI ÁC DƯỚI BÓNG ĐÊM Phần 4 ]

 

Văn Mạt lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn y tá lấy ống truyền nước biển và ống dưỡng khí trên người Triệu Dật xuống, đậy chiếc vải trắng lại, theo thứ tự trả lại phòng bệnh. Tham gia công việc cảnh sát hơn 10 năm, cô gặp qua vô số người chết, có nạn nhân rất tội nghiệp, có phạm nhân cực kỳ hung ác, có cảnh sát anh dũng hy sinh. Khi bạn cảm thấy mình đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy, đau thương quá nhiều, dần dần bị tê liệt, thì luôn sẽ có một số người ra đi một lần nữa vô tình làm kích thích tâm hồn nhạy cảm của bạn.

Nhìn người thanh niên trẻ tuổi mấy ngày trước vẫn ríu rít như đứa trẻ to xác giờ nằm đó không nhúc nhích, sinh mạng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, một giọt nước mắt trên mặt Văn Mạt lẳng lặng rơi xuống.

Thoát khỏi bi thương, Văn Mạt cần lấy khay vật chứng bên cạnh, cẩn thận quan sát một chút.

Đặt trong túi vật chứng là một chai nước suối, túi vật chứng còn lại là một miếng đệm lót nhỏ còn sót lại một góc. Làm sao chỉ có một góc nhỏ chứ?

Chẳng lẽ những vật chứng khác trong lúc bác sĩ cấp cứu đã bị thất lạc?

Văn Mạt hỏi qua nhân viên y tế phụ trách cấp cứu, nhận được câu phủ định. Cô chỉ có thể trước tiên nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Lúc cô trở lại tổ trọng án, đồng nghiệp ở đội cảnh sát giao thông thành phố đã chờ sẵn ở đó.

Mặc dù bây giờ khắp thành phố các lực lượng cảnh sát đều đang lùng bắt Trình Tư Ninh, nhưng cảnh sát nằm vùng lại xảy ra tai nạn giao thông, khiến người khác cảm thấy là có âm mưu, vì vậy đồng nghiệp ở đội cảnh sát giao thông phòng điều tra tai nạn đã kiểm tra cẩn thận chiếc xe xảy ra tai nạn, quả nhiên là phát hiện có điểm khả nghi: Triệu Dật lái xe taxi xảy ra tai nạn vì thắng xe đã bị hỏng! Đây là một kế hoạch mưu sát có sắp đặt từ trước!

Văn Mạt nghe tin này, khiếp sợ rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Việc Triệu Dật đi nằm vùng ở công ty vận tải người biết không nhiều, mà cậu ấy ở công ty mấy ngày nay cũng rõ ràng không kết oán với người khác, như vậy chỉ có thể là hung thủ phát hiện thân phận thật sự của cậu ấy, dựa vào thông báo cuối cùng mà Triệu Dật gửi về, cậu ấy đang chuẩn bị mang vật chứng trở về để trong cục tiến hành kiểm tra. Chẳng lẽ cậu ấy đã nắm trong tay chứng cớ phạm tội gì của Trình Tư Ninh?

Không đúng, coi như không có mấy vật chứng này, cảnh sát cũng đã phát hiện ra hiện trường gây án đầu tiên, đó là ở quê của Trình Tư Ninh, hắn bất luận như thế nào cũng không thoát khỏi liên quan.

Báo cáo khoa giám chứng chứng thực vết máu Triệu Dật phát hiện sau cóp xe của Trình Tư Ninh thuộc về nạn nhân thứ hai Trương Thiệu Linh, nước suối có chứa thành phần gây ảo giác phát hiện trong cơ thể người chết cũng đồng nhất, một lần nữa chứng minh Trình Tư Ninh là kẻ tình nghi giết người! Mà một góc nhỏ kia, ngoại trừ một số vật chứng trong túi, bị người khác dùng lực xé ra cũng không có phát hiện gì.

Nhưng Trình Tư Ninh không thể nào là hung thủ sát hại Triệu Dật. Là người tình nghi trong vụ án, Trình Tư Ninh bị cảnh sát giám sát 24 giờ, căn bản không tìm được thời gian cắt thắng xe, hơn nữa trước khi Triệu Dật xảy ra chuyện mấy phút, Trình Tư Ninh mới nghĩ cách thoát khỏi theo dõi của cảnh sát. Lúc ấy vị trí của hắn và hiện trường tai nạn giao thông của Triệu Dật cách nhau mười mấy cây số, cho dù có cánh cũng không đuổi kịp mà động tay động chân.

Như vậy, tai nạn của Triệu Dật là do người khác làm, mục đích là gì?

Triệu Dật chết – túi vật chứng hư hại – Trình Tư Ninh chạy trốn mất tích, rốt cuộc bên trong có mối liên hệ như thế nào chứ? Trình Tư Ninh chạy trốn khi cảnh sát đột nhiên muốn bắt giữ hắn, là hắn cảm thấy “gió thổi cỏ lay” (có biến động) hay là có người cố ý gạt hắn dụ hắn rời đi?

Nếu như Triệu Dật chết, vật chứng biến mất và người báo tin cho Trình Tư Ninh đều có khả năng, như vậy kết luận chỉ có một: người đứng phía sau mới chính là hung thủ. Nghĩ tới vấn đề này có khả năng, Văn Mạt vội vàng mở hồ sơ ra một lần nữa, nhìn lại xem rốt cuộc mình đã bỏ sót điểm nào.

Về phân tích tâm lý tội phạm không có sai, điều tra xung quanh không cách nào biết được mẹ của Trình Tư Ninh thực sự tính hướng như thế nào, chỉ nhìn vật chứng, Trình Tư Ninh là hung thủ không thể nghi ngờ.

Nhưng mà, trong này cũng tồn tại mấy điểm khả nghi: Vương Lăng Tuyết bị bắt sai rồi thả ra trong lời khai có nhắc tới trên người hung thủ có mùi rất dễ chịu, mà Trình Tư Ninh ly dị sống một mình là người hút thuốc, vẻ ngoài không quá gọn gàng, chai nước suối phát hiện trong xe không có dấu vân tay của người, mặc dù không loại trừ nguyên nhân hắn tiếp xúc khi mang bao tay, nhưng vẫn có khả năng khác: Nước có thể là do người khác bỏ vào trong xe.

Ghế ngồi phía sau xe Trình Tư Ninh phát hiện tóc của nạn nhân thứ nhất Đàm Nhược, trong cóp sau phát hiện vết máu thuộc nạn nhân thứ hai Trương Thiệu Linh, không tìm được dấu vết mấy người bị hại tiếp theo.

Nếu như hung thủ thật sự không phải Trình Tư Ninh, như vậy là ai? Có thể gọi điện kêu Trình Tư Ninh chạy trốn mà hắn lại nhất mực nghe lời người này, nhất định là người thân cận nhất với Trình Tư Ninh. Bình thường Trình Tư Ninh tính cách cổ quái, không đối tốt với ai, có thể gọi là bạn bè chỉ có duy nhất Hứa Diệp…

Hứa Diệp, người trẻ tuổi này từ khi vụ án bắt đầu đã xuất hiện, sau đó mọi người bắt đầu nghi ngờ thì hắn đã đưa ra được chứng cứ ngoại phạm, sau này thì không nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.

Ánh mắt của Văn Mạt tập trung vào chứng cứ ngoại phạm của Hứa Diệp, bề ngoài nhìn qua, chứng cứ không có vấn đề gì. Khôn khéo biết điều, hiểu chuyện lễ nghĩa, cần cù chất phác là đánh giá của hàng xóm xung quanh đối với Hứa Diệp. Thật ra thì Hứa Diệp phù hợp với phác hoạ tội phạm của Văn Mạt hơn.

Xem đến đây, Văn Mạt không khỏi nghĩ đưa bàn tay ra, nhớ lại lúc Triệu Dật sắp chết đã từng vẽ dấu gạch chéo trong lòng bàn tay cô. Nếu như nhìn đến ghép âm, x chính là mẫu tự đầu tiên của tên Hứa Diệp!

Đi sâu vào điều tra mối quan hệ của Hứa Diệp, Văn Mạt phát hiện, mẹ Hứa Diệp tên là Đổng Á Phi, hơn một năm trước mất do tai nạn giao thông, mở lại giám định của đội cảnh sát giao thông, trách nhiệm tai nạn chủ yếu là của Đổng Á Phi, bởi vì đại đa số người xem xung quanh chính mắt thấy bà ta chạy gấp đụng vào xe hơi, như vậy có thể nói, Đổng Á Phi là tự sát, tên của bà ta cũng có chữ “Á”. Lúc ấy tên mà Lý Tả chủ tiệm quần áo cung cấp chẳng qua là dịch âm, Hứa Diệp về điểm này cũng phù hợp với đặc điểm hung thủ, hắn trở thành bạn tốt của Trình Tư Ninh, mượn dùng xe của Trình Tư Ninh, biết cậu ta có một căn nhà cũ vắng vẻ không người, có thể nói gạt Trình Tư Ninh chạy trốn trước cũng đều hợp lý.

Văn Mạt lập tức đem tình huống mới nhất thông báo cho Dương Thủ Minh, đang lùng bắt Trình Tư Ninh đồng thời cũng tra tìm tung tích của Hứa Diệp. Hắn một mực tránh khỏi tầm mắt cảnh sát, nếu không phải Triệu Dật chết và Trình Tư Ninh bỏ trốn, bây giờ sẽ không có người chú ý đến hắn.

Phát hiện được xe taxi Hứa Diệp đậu dưới lầu, Dương Thủ Minh lập tức dẫn người chạy tới.

- Hứa Diệp, mở cửa, chúng tôi là cảnh sát!.

Trong phòng không người trả lời.

Cảnh sát đập cửa ra vào, ở trong phòng ngủ phát hiện Trình Tư Ninh đã tử vong, thi thể được cẩn thận dùng túi ny lon và drap giường gói lại. Vết máu trên đất đã được dọn dẹp một nửa, xem ra Hứa Diệp rời đi rất vội vàng.

- Cẩn thận lục soát xung quanh, hắn chạy chưa xa đâu!

Cảnh sát lấy tiểu khu làm trung tâm mở rộng phạm vi tìm kiếm bên ngoài. Qua một giờ, ở một dãy lầu phát hiện Hứa Diệp, trong tay hắn còn cưỡng bắt một con tin.

Hắn một tay cầm dao, một cánh tay khác ôm chặt con tin. Hướng về phía cảnh sát bao vây hắn la lên:

- Đi về phía trước một bước, tôi sẽ giết cô ta!

Vì bảo đảm con tin an toàn, cảnh sát không dám hành động khinh suất. Trong lúc nhất thời, song phương đứng đối lập nhau ở sân thượng.

Có sự tham gia của chuyên gia đàm phán, nhưng mà, Hứa Diệp cự tuyệt trao đổi, không đề cập tới bất luận yêu cầu gì, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Diệp cũng ngày càng bất an, con tin Mã Thanh có thể bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm.

Văn Mạt chủ động yêu cầu đi trước nói chuyện với Hứa Diệp.

Giơ hai tay lên cho thấy mình không mang vũ khí, Văn Mạt chậm rãi đến gần Hứa Diệp. Trên sân thượng gió rét từng cơn, Mã Thanh mặc đồ ở nhà cóng đến run lẩy bẩy, cổ bị Hứa Diệp kiềm chế thật chặt, môi một mảnh tím bầm, tựa như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Mà tay cầm dao của Hứa Diệp run rẩy không ngừng, trên cổ Mã Thanh vạch ra vết máu nhàn nhạt.

Nhìn dáng vẻ, Mã Thanh là bị Hứa Diệp từ nhà cưỡng ép bắt đi lên đây mà không phải là trên đường trực tiếp bắt một người tuỳ tiện. Từ tình huống trong nhà Hứa Diệp có thể nhìn ra được, hắn rời đi rất vội vàng, đoán chừng là nghe có còi báo động vang lên mới bỏ chạy. Nếu bỏ trốn, hắn hẳn là không đi ở nơi có người mà là nơi vắng vẻ, hoặc chạy đến nhà nào đó trốn, không như vậy mà hắn lại gióng trống khua chiêng chạy đến tầng sân thượng đối lập với cảnh sát, đây không có gì tốt đối với hắn a.

Chẳng lẽ Mã Thanh vốn là một trong những mục tiêu của Hứa Diệp?

Nghĩ tới đây, Văn Mạt bắt đầu cùng Hứa Diệp nói chuyện:

- Hận cô ta lắm sao?

Không trả lời. Văn Mạt cũng không nghĩ là sẽ được trả lời. Chuyên gia đàm phán hơn một giờ cũng không thể làm cho Hứa Diệp mở miệng, cô cũng không trông cậy vào câu nói đầu tiên đã có thể đánh động đến hắn, Văn Mạt chẳng qua là tự nói một mình:

- Cô ta là người yêu của mẹ anh phải không?

Hứa Diệp vốn là không lộ biểu tình gì nghe được câu này lại lộ ra biểu tình chán ghét như ăn phải con ruồi, gầm hét lên:

- Người yêu? Từ này làm sao có thể dùng trên người cô ta, cái này làm cho tôi chán ghét!

Chỉ cần chịu mở miệng là tốt rồi, Văn Mạt trong lòng vui vẻ, bề ngoài lại tỉnh bơ, nhìn Hứa Diệp ưu tư có chút kích động, không dám kích thích hắn nữa, không thể làm gì khác hơn là nói theo hắn:

- Ừ, tôi đồng ý với cách nhìn của anh, quả thật làm cho người ta chán ghét. Điều này không bình thường, cho nên anh giết cô ta, tôi có thể hiểu.

Có thể hiểu, nhưng không dám gật bừa:

- Có thể cùng tôi nói một chút chuyện anh đã trải qua không?Lúc nhỏ chắc anh đã biết mẹ mình và mẹ người khác không giống nhau chứ? Kiềm nén trong lòng nhiều năm như vậy, không thể bày tỏ với bất kỳ ai, anh cũng quá đau khổ đi?

Văn Mạt ánh mắt nhìn thẳng Hứa Diệp, cố gắng khiến mình trở nên rất thành thật.

Hồi lâu, Hứa Diệp cũng không chịu mở miệng. Ngay lúc Văn Mạt cho là hắn sẽ không nói chuyện nữa, chuẩn bị tiếp tục cùng hắn nói đến chủ đề khác, hắn liền thấp giọng nói:

- Cô có phải thấy tôi rất tàn nhẫn không?

Văn Mạt trầm mặt một chút, quyết định hay là nói sự thật:

- Mặc dù có lẽ anh có nỗi khổ, nhưng không thể chối cải được 9 mạng người đã bị giết trong tay anh, trong đó có cả đồng nghiệp của tôi, bạn của anh, tôi cảm thấy anh chí ít cũng là máu lạnh.

Nghe được câu trả lời của Văn Mạt, Hứa Diệp đột nhiên cười:

- Cô rất thẳng thắn, sẽ là một đối tượng rất tốt để nói chuyện phiếm. Không biết nên xưng hô với cô như thế nào? Đồng chí cảnh sát. Hôm nay tới mức này, tôi cũng không có ý định còn sống, ít nhất thì tôi cũng phải biết người cuối cùng nói chuyện với tôi là ai, làm một con quỷ có hiểu biết.

- Văn Mạt.

- Cảnh sát Văn, tại sao rõ ràng mẹ tôi không thương cha tôi lại kết hôn cùng với ông ấy? Rồi còn phải sinh ra tôi?

- Hứa Diệp, chúng ta còn quá trẻ tuổi, không hiểu được thời đại sinh sống của cha chú, ở thời đại của bọn họ, tình cảm đồng tính luyến ái nếu bị phơi bày ra ngoài ánh sáng thì bọn họ sẽ không có cái kết có hậu. Kết hôn đối với bọn họ cũng là một loại tổn thương. Chẳng phải cuộc sống của mẹ anh rất hạnh phúc sao? Hơn nữa bất luận như thế nào, bọn họ sinh anh nuôi anh, tình yêu thương đối với anh cũng sẽ không thay đổi. Anh cần gì phải vướng mắc nguyên nhân đó chứ?

- Lúc tôi 8 tuổi, tôi đã biết mẹ tôi và mẹ người khác không giống nhau. Bà đối với cha tôi hầu như không có vẻ vui vẻ mà chỉ hướng về người đàn bà chán ghét này mà vui cười!

Tay cầm dao của Hứa Diệp bởi vì kích động mà trên cổ Mã Thanh lại có thể một vết thương.

- Bọn họ ở, ôm chung một chỗ, hôn chung một chỗ, cho tới bây giờ chưa từng tránh né tôi. Mỗi lần mẹ tôi ôm tôi tôi đều cảm thấy mình rất bẩn thỉu! Bẩn thỉu giống như họ vậy! Tôi không thể giết chính tôi, vì vậy tôi liền giết những vật còn sống khác, từ lúc còn nhỏ tôi đã dám giết gà rồi. Chỉ cần tâm tình không tốt, đi mua ngay một con gà, nhìn nó chảy máu ngã xuống đất không dậy nổi, tôi đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

- Anh hận mẹ anh sao?

- Hận sao?

Hứa Diệp mê mang nhìn Văn Mạt:

- Hẳn là hận đi, sau khi lớn lên tôi chưa bao giờ để mẹ đụng tôi, đụng đến đồ tôi. Thậm chí sau đó vì để không gặp bà ta, tôi đã đi học ở trường đại học chuyên ngành rất xa nhà, có thể giảm bớt số lần trở về nhà, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc liền dọn ra ngoài mướn phòng ở. Cho đến khi mẹ qua đời, tôi mới dọn về nhà.

- Lúc sửa sang lại di vật của bà, tôi phát hiện mẹ để lại cho tôi một phong thư, trong thư bà đã xác thực, bà cả đời này sống rất thống khổ, tựa như lún sâu trong vũng bùn, không có đường để giải thoát.

- Bởi vì như vậy, anh mới nghĩ đến việc đi giết chết những người đó sao? Giúp bọn họ được giải thoát?

- Không sai. Cách mẹ tôi chết quá khó coi, mẹ tôi đẹp như vậy, cho tới bây giờ mẹ vẫn mang điểm ưu thương ưu nhã, mẹ xinh đẹp giống như một con búp bê, tại sao có thể chết cách khó coi như vậy?

- Cô ấy không phải là mẹ anh, mẹ anh lại có khí chất nhã nhặn lịch sự nên anh mới mang quần áo của mẹ anh thay cho cô ấy?

- Tôi cho cô ta mặc quần áo xinh đẹp, để cho cô ta an tĩnh chỉnh tề mà chết, những thứ này, mẹ tôi đều không có được.

- Còn đối với người cướp đi mẹ của anh, anh liền không chút khách khí.

- Cô ta là rác rưởi, là mảnh giấy vụn, là vi khuẩn! Không có cô ta, gia đình tôi không biết có bao nhiêu hạnh phúc! Tôi muốn cô ta chết cũng phải chế chung với đống rác rưởi đó!

- Nếu như nói bọn họ làm sai chuyện gì, quả thật đáng chết. Vậy còn đồng nghiệp của tôi và bạn của anh thì sao chứ? Bọn họ cũng nên chết sao? Đồng nghiệp của tôi chỉ là làm đúng chức vụ của mình, bạn anh chỉ là xui xẻo làm người chịu tội thay cho anh. Anh không cảm thấy áy náy sao?

- Không phải cậu ta chết thì chính là tôi mất mạng, cảnh sát Văn, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ai bảo đồng nghiệp của cô phát hiện nước trên xe tôi? Đó là tôi giữ lại để tối hôm nay dùng. Nhưng không cẩn thận vị đồng nghiệp của cô phát hiện, trực tiếp đem đi, tôi thừa dịp cậu ta rời khỏi xe cắt đứt dây thắng, nhìn cậu ta lái xe ra ngoài, một đường đi theo cho đến khi nhìn thấy cậu ta xảy ra tai nạn giao thông, lấy nước trở về, lúc này mới biết các người đã hoài nghi tôi, mà Trình Tư Ninh, ai bảo hắn vận khí không tốt, tôi cùng hắn về quê, biết nơi đó mùa đông sẽ không có người ở, mới biến nó thành cứ điểm giết người, ai biết các người lại nghi ngờ hắn, còn phái người giám sát 24 giờ, là người chịu tội thay khó tìm a. Chỉ tiếc, đi sai một nước cờ, các người tới quá nhanh. Tôi biết tôi sẽ không chạy khỏi cho nên tới đây hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi.

Vừa nói, con dao hắn cầm hướng cổ Mã Thanh chém tới!

Mắt thấy Mã Thanh sắp đổ máu, Văn Mạt dưới tình thế cấp bách kêu lên:

- Dừng tay, giết chết cô ta, anh để Lâm Diệu Diệu phải làm thế nào?

Hứa Diệp bỗng dưng dừng tay lại.

Nhìn con dao cách cổ con tin 2 centimet, Văn Mạt hung hãn thở phào nhẹ nhõm.

- Anh luôn rất yêu Lâm Diệu Diệu, không phải sao? Anh giết người, nếu không có gì ngoài dự đoán thì không thoát khỏi án tử hình, Lâm Diệu Diệu sẽ biết anh là một tên tội phạm giết người, nhưng anh không làm hại tới cô ấy, cô ấy vẫn nhớ khi anh đã ra mặt giúp cô khi còn bé, mua đồ ăn cho cô ấy, bảo vệ chiếu cố cô ấy như một người anh trai. Nhưng, anh giết mẹ cô ấy, cô ấy sẽ hận anh cả đời, bất kể anh còn sống hay đã chết. Anh nhẫn tâm tổn thương đến cô ấy như vậy sao?

- Cô đều biết tất cả?

- Tôi đoán. Lâm Diệu Diệu là thanh mai trúc mã của anh, cho thấy cha mẹ hai người nhất định có quen với nhau, rồi sau đó nhà anh dọn tới nơi này, sau đó cha mẹ anh bắt đầu cãi vả. Dựa vào các dấu vết, kết luận này không khó để đưa ra. Chuyện cho tới bây giờ, Hứa Diệp, lạc đường phải biết quay đầu, vẫn chưa quá muộn. Coi như là vì Lâm Diệu Diệu, thả mẹ cô ấy ra đi.

- A a, bộ dáng tôi bây giờ còn mặt mũi gì đối mặt với Diệu Diệu chứ? Tôi hy vọng cô ấy có thể vĩnh viễn dịu dàng quan tâm Diệp ca ca này…

Lời này còn chưa dứt, Hứa Diệp chợt đẩy Mã Thanh về phía trước, mình thì mượn lực nhảy xuống sân thượng…

Đáng tiếc, cảnh sát đã sớm có chuẩn bị, ở dưới lầu đặt đệm bơm phồng, sau khi Hứa Diệp rớt xuống, cảnh sát nhanh chóng chen nhau chụp lại, dao trên tay cũng bị đoạt đi, muốn tự sát cũng không được.

Phòng thẩm vấn cục cảnh sát: Hứa Diệp khai báo tội mình: "Lần đầu tiên tôi giết người, thật ra thì trước đây chỉ thấy qua bọn họ, có một lần lúc tôi đưa Diệu Diệu trở về trường học từ phía xa gặp phải bọn họ, chẳng qua không nghĩ tới, ngày đó ban ngày xe của Trình Tư Ninh nạo sạch sơn, tôi chủ động nói giúp cậu ta đem xe đến xưởng sửa, cậu ta quả nhiên không có bất cứ hoài nghi nào đáp ứng. Buổi tối hôm đó, tôi cố ý lấy xe cậu ta đi ra ngoài, nếu cảnh sát tra tới, tôi thì có bằng chứng ngoại phạm. Chẳng qua tôi không nghĩ tới sẽ gặp phải bạn học của Diệu Diệu, người như vậy làm sao ở cùng với Diệu Diệu trong cùng một phòng ngủ chứ? Cho nên tôi không chút do dự lựa chọn bọn họ. Bọn họ uống nhiều rượu, lúc tôi cho bọn họ uống nước ngay cả một chút khả nghi bọn họ cũng không có. Nhìn bọn họ ngất đi, tôi lái xe đến quê của Trình Tư Ninh. Ở tầng ngầm dưới đất các người tìm được, tôi cho bọn họ thay đổi quần áo, cho uống nhiều thuốc hơn, nhìn bọn họ giống như nhìn mẹ tôi và dì Mã. Tôi không cách nào động thủ tổn thương mẹ tôi, liền đem tất cả tức giận trút lên người cô gái tóc ngắn mặc âu phục. Tôi cứ đánh rồi lại đánh, cho đến khi không còn chút sức lực mới ngưng. Sau đó nhân lúc trời còn khuya, đem xác chết ném vào trong thùng rác, còn sống, đẹp giống như một con búp bê vậy, tìm cho cô ta một phong cảnh đẹp nhất, chỗ tốt nhất, để cho cô ta giống như búp bê vậy vĩnh viễn tinh xảo như thế. Giết bọn họ, tôi một chút cũng không cảm thấy sợ, ngược lại rất có cảm giác thành tựu và thoả mãn. Bây giờ nghĩ lại, giết người so với giết gà càng dễ dàng hơn.

Từ từ tôi thích loại cảm giác này, một lần không thể vãn hồi. Thật ra tôi còn phải cảm ơn cảnh sát các người, nếu như các người không bắt được tôi, tôi sẽ tiếp tục giết người, mặc dù tôi cũng biết, giết người là phạm pháp nhưng tôi không thể khống chế được chính mình”.

Vụ án đã được phá, nhưng tất cả mọi người không ai cảm thấy nhẹ nhõm, 9 sinh mạng trẻ tuổi chết đi để lại cho người thân bạn bè của họ chính là đau buồn và tiếc nuối vĩnh viễn. Cũng giống như vậy, hung thủ cũng sắp buông bỏ tính mạng của mình, chúng ta vui mừng khi hắn vẫn còn lại một chút nhân tính, mà bởi vì một chút nhân tính kia, Vương Lăng Tuyết, Mộc Tư Vũ và Mã Thanh mới có thể sống sót.

Trở về sau khi tham gia xong tang lễ của Triệu Dật, Văn Mạt thu thập xong hành lý, bước lên chuyến bay trở về thành phố B.

Trở về phòng làm việc của mình, nhìn tất cả đều không khác gì lúc mình rời đi, bàn vẫn không một chút bụi, Văn Mạt không khỏi nghĩ mấy ngày nay không thấy trợ lý Tống Di Tâm tới, cô bé vừa mới tốt nghiệp này làm việc kỹ lưỡng, đối với người nào cũng cười hiếp mắt. Vừa nghĩ đến cái này, cửa phòng đột nhiên có người gõ, Văn Mạt cười nói:

- Vào đây, em đúng là nhắc người người đã tới.

Giương mắt đối nhau, nhưng là một người đàn ông trung niên xa lạ, Người đàn ông tỏ ra có chút khẩn trương, đẩy gọng mắt kiếng mới mở miệng nói chuyện:

- Xin hỏi là phó chủ nhiệm Văn, Văn Mạt đúng không?

- Là tôi, ông tìm tôi có việc gì?

Văn Mạt một bên trả lời, một bên đứng lên.

- Chào cô, tôi là Hàng Cạnh Nghiêm, mới tới đơn vị, sau này sẽ là trợ lý của cô.

- Nga? Lại là lãnh đạo đơn vị sắp đặt sao? Tống Di Tâm bị điều đi? Tại sao không nghe phòng nhân sự thông báo cho tôi một tiếng?

- Cái này… trưởng khoa Văn, có lẽ cô vẫn chưa nghe nói, tiểu Tống sáng sớm hôm qua trên đường đi làm xảy ra tai nạn giao thông, đã qua đời rồi.

Văn Mạt nghe tin dữ liền trầm mặt lại. Trong đời mỗi người sẽ có một ít người rời xa ta, mà Văn Mạt không may mắn là thường xuyên gặp phải điều này.

Văn Mạt nhớ lại cha chạy xe hàng đường dài trên đường gặp phải bọn cướp, không trở về nữa, ngày hôm đó, là sinh nhật 12 tuổi của Văn Mạt. Cha qua đời trở thành đả kích sâu sắc đối với mẹ, ưu thương quá độ, sức khoẻ cũng ngày càng kém, không đầy hai năm cũng đi theo cha.

Sau này, Văn Mạt sống cùng với ông bà nội đã cao tuổi, thẳng đến năm cô 18 tuổi thi lên đại học. Ông nội bà nội lần lượt qua đời, những người thân thích khác cho rằng cô là người kém may mắn, chẳng ai muốn thu nhận cô, từ đó trở đi, cô bắt đầu cuộc sống đơn độc một mình.

Trải qua bốn năm sinh viên gió êm sóng lặng, trước khi tốt nghiệp, bạn thân nhất của cô Hình Nguy lúc đi thực tập ở đồn cảnh sát, một lần xuất cảnh bị đám côn đồ mù quáng thọt một dao ở bụng, chết trên xe đường đến bệnh viện cấp cứu.

Tốt nghiệp hai năm sau, Tần Bằng, bạn trai duy nhất đời này của Văn Mạt đi xây sửa nhà ở bên ngoài lúc leo lên mỏm đá, rơi xuống khe núi, thi thể còn không tìm được.

Từ đó về sau, Văn Mạt ai cũng không dám quá mức thân cận. Không phải tin vào số mạng, mà là sợ chung sống quá lâu, có cảm tình, lại đột nhiên mất đi, mình sẽ chịu không nổi. Thà có lại mất đi, còn không bằng từ đầu không cần nữa.

- Khoa trưởng Văn, đây là thư của cô.

Hàng Cạnh Nghiêm đem mấy phong thư cùng một cái túi bưu phẩm đặt trên bàn làm việc của Văn Mạt, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Văn Mạt không yên lòng lật một cái, đều là một ít tạp chí học thuật, sau đó cô cầm cái túi bưu phẩm mở ra. Bên trong như thường lệ là “phúc nhĩ ma tư tham án tập”. Từ lúc bạn trai cô qua đời, mỗi tháng đều sẽ nhận được một quyển sách giống như vậy. Văn Mạt nhớ trước kia từng thỉnh thoảng nói đùa với bạn trai rằng, nếu như sau này anh để em phải đau lòng, em liền mua một quyển “phúc nhĩ ma tư tham án tập”, tranh thủ từ bên trong tìm ra một phương pháp mưu sát hoàn mỹ, sau đó thần không biết quỷ không hay giết anh. Đáng tiếc, bây giờ anh không còn ở đây nữa.

Không có tinh lực suy nghĩ nhiều năm như vậy ai vẫn gửi những quyển sách này tới. Văn Mạt tiện tay đem sách đặt trên giá, phía trên đã có 25 quyển giống nhau y đúc. Cô thở dài, chuẩn bị đến nhà Tống Di Tâm xem một chút.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên: “Cảnh sát Văn, tôi là Dương Thủ Minh, ở thành phố K lại xuất hiện vụ án giết người đồng tính luyến ái giống như trước. Bất đồng duy nhất là, hung thủ để lại ở hiện trường một dòng chữ: Ngươi biết ta là ai, đúng chứ? Văn Mạt tiểu thư”.


 

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi