Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P4】??

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P4

22.

Tôi thở dài, chìm vào thước phim của quá khứ.

Nhìn ngọn đèn kéo quân, tôi nhìn thấy được bản thân mình trong đó.

Kiếp trước, tôi là một đứa ăn mày vô gia cư, đi lạc vào một tòa nhà cổ giữa âm dương hai giới, không biết người đang sống bên trong chính là nhị công tử đại gia Thổ tộc Đỗ Trạch Thần, càng không biết anh chính là sản phẩm được kết hợp giữa người và quỷ, người đời gọi đó là “Quỷ Tử”.

Đỗ Trạch Thần tài hoa xuất chúng, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng lại rất nổi danh, tuy không được liệt vào tông tộc, nhưng chuyện lớn nhỏ đều do anh xử lý, cho nên dần dà gia tộc nhà họ Đỗ càng lúc càng huy hoàng.

Trưởng tử Đỗ Quý Xuyên thuộc hàng thứ xuất, canh giữ gia tộc nhưng lúc nào cũng phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người, dẫn tới nhân cách bị bóp méo, từ nhỏ đã không ưa em trai mình, lại bởi vì mẹ của mình bị phái đi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, vậy thì càng khiến hắn căm hận hơn.

Còn tôi chính là người con gái tại nhân gian mà Đỗ Trạch Thần gặp đầu tiên.

Là do tôi nghe thấy tiếng sáo nên đánh bậy đánh bạ mà tiến vào, trèo lên bức tường lợp ngói lưu ly nghe anh ta thổi, lúc kết thúc thì vỗ tay khen ngợi anh ta nên mất cân bằng mà té gãy chân.

Anh ấy giữ tôi ở lại dưỡng thương, một bên mặt được ánh đèn phản chiếu có một vầng lông sáng, thực sự rất đẹp, tôi nhìn ngây ngốc đến mức quên gật đầu.

Chỉ là lần ở lại này, tôi cũng không rời đi được nữa.

Tôi dạy Nhị công tử nhà giàu không biết thế sự nào là bắt dế, đào hang kiến, chọc tổ ong vò vẽ, anh ta lại dạy tôi mài mực thêm hương, nhận biết chữ số. Tôi cười anh trên người dính toàn bùn đất lôi thôi lếch thếch, anh ấy lại không chê lúc tôi ngủ nhỏ dãi đã làm bẩn bộ sưu tập tranh vẽ đắt tiền của anh.

Anh ấy đặt cho tôi một cái tên, gọi là An Nhiên.

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của kẻ ăn xin bé nhỏ như tôi.

Nhưng phúc của tôi mỏng, tuy không chết vì chiến tranh và nạn đói, nhưng qua mấy năm sống tốt như vậy thì sức khỏe ngày càng tồi tệ.

Chân mày của Nhị thiếu gia cũng càng ngày càng nhíu lại.

Cho đến khi tôi tình cờ bắt gặp anh ấy đổ canh nhân sâm mà tôi nấu cho anh thì mới biết được mọi chuyện.

23.

Thường ngày anh ấy rất nhanh trí thông minh, hiếm khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ biểu cảm của anh ấy rất kỳ lạ, nói chuyện cũng không lưu loát: “Tôi là m Dương Quỷ Tử, không cần ăn đồ của nhân gian. Hiện tại dáng vẻ của cô trở thành như này cũng là do tôi tạo ra.”

Tôi nghe không hiểu.

Anh ấy liền xoay người, đưa lưng về phía tôi và kiên nhẫn giải thích.

Anh ấy nói là có một con thú dữ trong người anh ấy, đêm nào cũng kêu gào đòi ăn thịt tôi.

Đôi khi anh ta có thể khống chế được cảm xúc này, đôi khi lại không khống chế được. Lúc không khống chế được thì anh ấy sẽ đánh mất lý trí, khi tỉnh táo lại rồi thì thường sẽ xem nhẹ chuyện đã làm với tôi.

“Thật xin lỗi.”

Không thấy tôi trả lời, bả vai của anh ấy ngày càng cứng ngắc.

Sau một lúc yên lặng, anh ấy xoay người lại, chỉ vào cánh cửa để tôi đi, nói rằng đã chuẩn bị hết mọi thứ, kêu tôi đi thật xa và đừng quay trở lại.

Tính tôi bướng bỉnh, không những không bỏ đi mà còn lớn gan ôm lấy anh.

Anh muốn đẩy tôi ra nhưng tôi giả ho hai tiếng thì tay anh lại đỡ lấy tôi.

Tôi nhanh chóng gỡ bím tóc của mình, đem sợi dây buộc tóc màu đỏ quấn quanh cổ tay của cả hai.

“Sau khi lớn, thiếu gia không cho phép tôi tới gần, tôi còn tưởng rằng anh chán ghét tôi rồi chứ, cho nên chỉ có trong mộng thì tôi mới có thể bắt được anh.”

Tôi đắc ý giơ tay lên: “Bây giờ tôi thật sự đang trói thiếu gia lại nè.”

Đỗ Trạch Thần xõa mái tóc dài của tôi ra, dùng tay buộc sợi dây màu đỏ luồn qua nó, từ trên xuống dưới, cuối cùng thì đang đi trên lưng của tôi, tê tê dại dại, cảm giác chân thực khác hoàn toàn với giấc mơ.

Anh di chuyển lặng lẽ, thận trọng.

Tôi an ủi anh: “Ai rồi cũng sẽ chết đi, tôi muốn ở bên thiếu gia.”

Nhưng đến lúc phải chết, tôi lại có chút không nỡ, tôi nói với Đỗ Trạch Thần: “Đời này tôi có một điều tiếc nuối.”

Anh nhẹ nhàng hỏi đó là gì.

“Trên sách nói, kết thành phu thê thì nhất định phải có hôn lễ.”

“Ý của nàng là tam thư lục sính sao?”

Tôi gật đầu: “Kiếp sau, nếu như thiếu gia không đủ khả năng, dạm hỏi cũng được, tôi muốn phụng bồi thiếu gia.”

Đôi mắt anh đỏ hoe: “Được, ta đợi nàng.”

Dường như tôi đã trải qua cả cuộc đời, nhưng nó chỉ là một cái chớp mắt.

Đại nương cất kỹ đèn kéo quân, tôi hỏi bà: “Không sợ sau khi tôi biết những chuyện này sẽ chống lại dì sao?”

Đại nương không hổ là đại nương, bình tĩnh nói: “Con không dám đâu.”

Đúng vậy, tôi thật sự không dám.

Bà ấy đã đi theo Đỗ Trạch Thần nhiều năm như vậy, nên chỉ có bà ấy mới biết cách gọi âm hồn trở về.

Biết trước quá khứ của những điều này, tôi càng cam tâm tình nguyện phối hợp với bà.

Tôi trở thành thuốc bổ giúp con trai của bà, bà ấy giúp tôi đem âm hồn trả lại cho chủ nhân của nó.

Đây mới chính là mục đích của cuộc hợp tác.

24.

Tôi không thèm để ý Đỗ Trạch Thần đã dùng hai thân phận để lừa dối tôi, cái tôi quan tâm chính là anh ấy sắp mất đi hình thần rồi, nhưng anh ấy lại giả vờ không sao và không nói cho tôi biết.

Lần này vì bảo vệ tôi, nhất định anh ấy sẽ không để tôi đạt được như ý nguyện, càng ngày càng xa cách tôi.

Khi tôi bước vào sảnh trong, một mảnh đỏ chót, đại nương trang điểm cho tôi, bà nói muốn tôi trở thành tân nương xinh đẹp nhất mà gả cho con trai của bà.

Bà ấy thở dài: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, khó trách Nhị công tử nguyện ý đem linh hồn cho con.”

Được khen đẹp thì ai mà không vui, nhưng hiện tại tôi không vui nổi.

Tôi nhớ khi còn nhỏ, lão sư phụ ghét bỏ chiếc mũi và đôi mắt nhỏ này, nói là sao trưởng thành rồi mà vẫn còn nhỏ như vậy.

Tôi kết luận: “Thảo nào khi còn nhỏ tôi lại lôi thôi xấu xí chết đi được mà ông ấy cũng không vứt bỏ tôi, hóa ra hồn phách của ông ta trên người tôi nên không thể bỏ được.”

Tôi không biết tại sao linh hồn của anh ấy lại ở trên người tôi, nhưng tôi biết, nếu thứ này không ở trên người thì anh ấy sẽ rất nguy hiểm.

Lần trước anh ta xông vào từ đường cứu tôi, vốn dĩ linh hồn không toàn vẹn phải chịu nỗi khổ lăng trì, lại bảo vệ tôi ở sân nhỏ, chống lại sự khiêu khích của chúng quỷ, vốn dĩ đã lực bất tòng tâm.

Nếu như không phải tôi lén quan sát, phát hiện cái bóng của anh càng lúc càng mờ nhạt, suýt chút nữa cũng bị anh ấy lừa gạt.

Tiếng chuông và tiếng trống nhanh chóng vang lên, bên ngoài có người hô “Giờ lành đã đến”, tôi bị phủ thêm chiếc khăn đỏ trên đầu.

Tiếng bước chân cứng ngắc nặng nề dần dần đến gần.

Tôi nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đến khi xảy ra, tôi vẫn buồn nôn và sợ hãi.

“Đỗ Trạch Thần, cứu em với.” Tôi thầm gọi tên anh ấy.

Hy vọng anh ấy giống như mỗi lần trước đó, đến cứu tôi bảo vệ tôi, nhưng tôi biết lần này sẽ không được như vậy.

Tôi không những không tuân thủ lời hứa hẹn để anh ấy trao tam thư lục sính, cũng không ngoan ngoãn nghe lời mà đã tự lừa dối anh, thậm chí còn hợp tác với đối thủ truyền kiếp của anh để khi dễ anh.

Chỉ e là anh ấy sẽ tức giận đến mức phun máu.

25.

Đột nhiên tôi nhớ đến một cảnh tượng bên trong đèn kéo quân, lúc so tài trèo cây, tôi không nói cho anh ta biết mẹo dùng chân trần thì càng dễ leo lên cây hơn, đợi đến lúc tôi trèo lên cao thì tôi quơ chân trên đỉnh đầu của anh ấy, cười nhạo nói anh ta ngu ngốc.

Anh ta tức giận đỏ cả tai, tránh chân của tôi nên ngã xuống.

Anh ấy đứng lên chỉ vào đôi chân trần của tôi và mắng: “Cô..cô…đồ lừa gạt!” Sau đó tức giận phất tay áo đóng cửa lại, mấy ngày không ra gặp tôi.

Lần trước tôi dùng chân lay anh, lần này thì dùng cả thân thể và sinh mạng của tôi.

E là mấy đời anh ấy cũng không muốn nhìn thấy mặt tôi.

Đời này anh ấy nhất định không thích tôi, nếu không thì tại sao lại trở thành sư phụ của tôi trước, sau đó lại dùng thân phận Đỗ Trạch Thần đến đùa cợt với tôi. Nhưng cho dù không thích, bản thân hy sinh biết bao nhiêu loại thuốc bổ dưỡng, rốt cuộc lại làm cho người khác được lợi, anh ấy có lẽ hận chết tôi ấy chứ.

Nghĩ đến điều này, tôi thực sự có một chút tự ngược vui vẻ. Anh ấy hận tôi thì sẽ không quên tôi, điều đó cũng rất tốt.

Tôi bị ai đó nặng nề đẩy xuống, khăn trùm đầu màu đỏ vẫn còn ở trên mặt, trước mắt một mảnh đỏ bừng, cái gì cũng không nhìn thấy.

Chỉ cảm thấy dây thắt lưng bị xé toạc ra.

Thôi cũng được đi, tôi dở khóc dở cười nghĩ, không vén khăn cô dâu cũng tốt, mắt không thấy gì, cũng có thể ngăn cách mùi xác chết. Đêm nay rất hoang đường, thế mà tôi lại có chút hứng thú với nó. Cũng không biết là do kỹ thuật lái xe* tốt của Đỗ Quý Xuyên, hay là do tôi có khẩu vị nặng, ở chung với lệ quỷ cũng được.

*lái xe: tiếng lóng bên Trung là ấy ấy đấy các bạn :))))

Sau đó thì hắn ta rất ôn nhu.

Thật ra lúc đầu tôi cảm thấy, nếu như không phải là Đỗ Trạch Thần, cho dù có là ai đi nữa thì cũng không quan trọng. Tôi bất quá chỉ là một loại thuốc bổ không có tình cảm.

Nhưng dần dần, tôi tưởng tượng đối phương là Đỗ Trạch Thần. Bởi vì động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng mang theo sự oán trách, kéo dài lại cố chấp.

Tựa như đêm đầu tiên gặp mặt, anh ta hỏi tôi tại sao cô nương đã đưa ta sính lễ nhưng lại đi lấy người khác.

Khi tình cảm dâng cao thì tôi gọi tên Đỗ Trạch Thần, người trên thân lại cảm thấy không vui, một tay che miệng tôi rồi mạnh mẽ xông đến.

Được rồi, ai mà không cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương khi làm vật thế thân ở trên giường cơ chứ.

26.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, Đỗ Quý Xuyên đang sảng khoái lơ lửng trên đầu giường của tôi, miệng toe toét giống như muốn kéo lên tận mang tai.

Hắn nói: “Ừm, cô quả nhiên không tệ.”

Cảm giác khi lấy anh làm người thế thân cũng không tệ.

Những lời này dù xé rách miệng tôi thì tôi cũng không nói ra đâu.

Tôi quay đầu đi và hỏi: “ m hồn đã trở về đúng vị trí chưa.”

Giọng đại nương tiến tới: “Tâm nguyện của con dì đã thành, cô nương đã giữ lời hứa, dì cũng sẽ nói là làm.”

Đứa con trai ngốc nhà địa chủ Đỗ Quý Xuyên nhảy cẫng lên, sung sướng nói : "Thật thoải mái! Con chưa bao giờ thấy phấn chấn đến như vậy!”

Hắn ta chạy về phía đại nương, giọng nói lơ lửng trong không khí, dần dần bay xa.

Bầu quỷ khí xung quanh dần phai nhạt, hỉ đường màu đỏ trong tầm mắt dần dần mờ đi, cuối cùng biến thành một gian nhà ngói đen gạch xanh.

Cách bày trí quen thuộc, đồ dùng tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, là ngôi nhà mà tôi và sư phụ đã ở. Ngoài cửa sổ, ánh ban mai chiếu xuống, ác quỷ đã tan, âm hồn trở về vị trí, kiếp nạn của tôi chắc là cũng đã qua.

Nhìn thấy đống lộn xộn trên giường, tôi tràn đầy cảm khái.

“Chưa bao giờ cảm thấy bản thân nhẹ nhõm như vậy.”

Tôi tiếp tục sống trong ngôi nhà cũ này.

Đỗ Trạch Thần không còn xuất hiện nữa.

Nhưng có lẽ bởi vì nơi này chứa đầy những kỷ niệm khi còn sống với sư phụ, ban đêm tôi sẽ chủ động mơ thấy ông ấy.

Đôi khi ông ấy đeo mặt nạ, đôi khi lại cầm hoa.

Tiến vào giấc mơ cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi chăm chú khiến da đầu tôi tê dại.

Trái tim tôi quặn thắt dữ dội, tôi cố gắng tỉnh lại nhưng không thể động đậy được.

Ngủ một giấc rất mệt mỏi. Vì vậy tôi cũng lười, ở trong nhà ngủ bù đến khi mặt trời lên cao.

Ngủ nhiều thì đầu óc sẽ dễ đần độn, thường sẽ mở mắt vào nửa đêm.

Không lâu sau khi tôi hình thành thói quen này, thì tôi phát hiện vào ban đêm luôn có hai con tiểu quỷ ngồi thì thầm trên xà nhà của tôi.

Một con quỷ tức giận nói: “Cô ấy lười như vậy, sao xứng đáng với Nhị công tử của chúng ta chứ?”

Con quỷ còn lại thì hùng hổ: “Có tin vui chính là vậy thôi, ngươi là con trai thì biết cái gì!”

Đối phương kiềm chế một chút: “Dù vậy thì cũng không nên đối xử thờ ơ với thiếu gia của chúng ta.”

Cái kia thì tiếp tục phản bác: “Chuyện của vợ chồng nhà người ta, ngươi quản nhiều như vậy làm gì?”

Đối phương không cam lòng: “Nếu như không quản, hồng hạnh sẽ xuất tường* đó.”

*Hồng hạnh vượt tường: ý chỉ ngoại tình.

Bên này im lặng một lát rồi nói: “Đi, báo tin!”

Tôi giả vờ không nghe thấy gì, chuẩn bị rượu thịt ngon và tiền giấy theo kế hoạch và mời một con quỷ vào nhà.

27.

Là con trai ngốc nghếch Đỗ Quý Xuyên nhà địa chủ.

Hiện tại hắn đang ở trấn Sơn Quỷ, dường như tạo được thanh danh một chút nên mỗi lần gặp tôi đều khoe khoang về điều này.

“Cô có biết hiện tại tôi nổi tiếng như thế nào không?”

Lúc đầu tôi cũng không biết, nhưng sau khi hắn ta say rượu nói thật thì tôi mới biết điều đó.

Ở Sơn Quỷ trấn, sau khi Đỗ Trạch Thần quỳ xuống trước mặt người anh trai nối khố được cho là không có tài cán gì, thì cái tên Đỗ Quý Xuyên vọt lên trở thành chủ đề trung tâm.

Đỗ Quý Xuyên đã khoe khoang với tôi cả chục lần: “Hắn quỳ xuống trước mặt tôi và thừa nhận tôi lợi hại hơn, thật là sảng cmn khoái!”

“Đáng lẽ nên thu lại những lời nói đó và phát đi phát lại, giữ nó như báu vật gia truyền nhỉ!”

Mặc dù Đỗ Quý Xuyên là một lệ quỷ với chấp niệm sâu sắc, nhưng nguyên nhận lại nằm ở Đỗ Trạch Thần. Bây giờ chấp niệm đã hóa giải, dĩ nhiên anh ta sẽ đối xử thân thiện với tôi.

Tôi hắc hắc cười: “Anh có con cháu không, còn có bảo vật gia truyền nữa.”

“Ừ nhỉ?.”

Tôi nhích lại gần hắn ta một chút, nói bóng gió: “Ở chỗ tôi có sẵn nè, anh có muốn hay không…”

“...suy nghĩ một chút?”

Lời nói để Đỗ Quý Xuyên làm cha của đứa nhỏ còn chưa kịp nói hết, một bàn tay từ sau gáy đột nhiên vươn ra kéo tôi vào lòng.

Là hơi thở lạnh lẽo vừa giống như sương mai lại giống như sương mù dày đặc.

Giọng nói cũng lạnh lùng: “Huynh trưởng, suy nghĩ kỹ rồi làm.”

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được Đỗ Quý Xuyên rùng mình một cái, tỉnh rượu hơn phân nửa, anh ta nhìn người đến đây rồi lại nhìn tôi.

“Vợ chồng cãi nhau, cũng không thèm để ý đến cẩu độc thân, cáo từ đây! Hức!”

Nói xong liền biến mất nhanh như chớp.

Đỗ Trạch Thần sau khi xử lý xong người ca ca ngốc nghếch của mình thì cũng có ý định rời đi.

Tôi diễn lại chiêu cũ là giả vờ đau bụng, trong lúc anh ta bối rối thì nhanh chóng dùng sợi dây đỏ cuốn lấy anh ấy.

Đây là thứ tôi nhặt được từ chiếc giường bừa bộn của mình ngày hôm đó. Sau đó thì đại nương cũng thỉnh thoảng đến trò chuyện cùng tôi. Bà ấy nói cho tôi biết rằng, Đỗ Trạch Thần đã dùng sợi dây đỏ này khâu lại phần âm hồn đã thiếu mất một nửa của anh ấy, hiện tại âm hồn đã trở về, sợi dây tự nhiên cũng sẽ rơi ra.

Vì vậy, ngay từ lúc đầu tôi đã sớm biết người của đêm đó chính là anh ấy.

28.

Vì sao anh ấy muốn đem âm hồn ký gửi trên người tôi?

Tôi hỏi lại đại nương nhưng lần này bà ấy không trả lời chi tiết cho tôi nghe, chỉ cười một cách thần bí.

“Để lấy hồn dưỡng hồn.”

Đỗ Trạch Thần sử dụng âm hồn để khóa tôi lại, cho nên đời này, tôi sinh ra không chỉ là người của Nhị công tử Đỗ gia, mà còn có thể sinh con trai cho anh ta mà không bị ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Nhưng tôi không cười nổi, anh ta đã phòng ngừa tất cả chu đáo rồi, tại sao bây giờ lại tránh mặt tôi?

Rất vất vả mới tóm được anh ta, tôi không khỏi tức giận và ủy khuất nói: “Đến đây nói thử xem, tại sao lại can thiệp vào chuyện của tôi?”

Giọng nói ôn nhu từ bên kia vang lên: “Nàng là người của ta.”

Tôi không phục nói: “Tôi đã đồng ý chưa?”

Anh bay đến giơ bó hoa hồng đỏ lên: “Ta đồng ý là được.”

Tôi quay lại, nhìn vào mắt anh ấy và hỏi: “Vậy tại sao anh lại tránh mặt tôi?”

Đỗ Trạch Thần sững người, bó hoa dần biến thành một chiếc mặt nạ bạc cổ xưa trong tay anh.

Anh vuốt ve chiếc mặt nạ, im lặng một chút rồi mở miệng.

Đỗ Trạch Thần nói, anh ấy đem âm hồn khóa trên người tôi nên tôi mới liên tục gặp phải những tai họa, thế là anh ấy nuôi dưỡng tôi ở bên cạnh để bảo vệ cho tôi.

Anh ấy lo lắng cho kiếp số của tôi, cũng lo sợ tình cảm quyến luyến của tôi sẽ trở thành chướng ngại, nên anh ta liền tự mình hủy đi tuổi thọ của quỷ, bỏ đi thân phận sư phụ, âm thầm bảo vệ tôi.

“Ta đã làm nàng đau lòng.” Anh ấy có vẻ bất đắc dĩ: “Có lẽ nàng hy vọng cả đời này ta nên làm sư phụ của nàng.”

Tôi: “...? Vậy anh vĩnh viễn làm người sư phụ đã chết của tôi đi.”

Nước mắt lưng tròng, tôi buông sợi dây đỏ ra, ra lệnh tiễn khách.

Đỗ Trạch Thần không rời đi, anh ấy nâng cằm tôi lên và quan sát kỹ lưỡng.

“Chỉ e là không được đâu.”

Vừa nói vừa ôm tôi vào lòng.

Khóe môi anh cong lên thành một vòng cung xinh đẹp: “Ngày đó là ta thuận theo ý của huynh trưởng, thỏa mãn chấp niệm của huynh ấy.”

Tôi nghiêng đầu không hiểu, mặc cho anh ấy đem tôi đặt lên giường.

“Ta nhớ là đã dạy nàng rồi, muốn hóa giải chấp niệm của lệ quỷ, tương tự như việc hoàn thành tâm nguyện của đối phương, đây gọi là độ hóa.”

Tôi chợt bừng tỉnh, muộn màng hỏi: “Vậy tâm nguyện của anh là gì?”

“Cưới nàng làm thê tử.”

Nghe xong, tôi cười thỏa mãn ra tiếng.

Đỗ Trạch Thần thở dài một hơi: “Không diễn nữa à?”

Đúng vậy, anh ấy là người nuôi tôi lớn lên, sao lại không biết tôi đang diễn kịch cơ chứ.

Giờ thì tôi đã nghe được những gì mà tôi muốn nghe, thu lại nước mắt: “Đỗ Trạch Thần, em cũng có một bí mật muốn nói với anh.”

Bàn tay đang đắp góc chăn của anh ấy chợt khựng lại, nhìn tôi nghi ngờ.

“Em cũng đã độ hóa đại nương rồi.”

Tôi đã thỏa thuận với bà ấy, hoàn thành chấp niệm yêu thương con của bà.

Lúc trang điểm, tôi đã nói ra ước nguyện của tôi với bà ấy, đời này tôi không gả cho quỷ, cũng không lấy chồng, chỉ gả cho Đỗ Trạch Thần.

Nhưng tôi sẽ không nói với anh ấy đâu!

[Hoàn]

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P4】??

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P4】??

Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P4

22.

Tôi thở dài, chìm vào thước phim của quá khứ.

Nhìn ngọn đèn kéo quân, tôi nhìn thấy được bản thân mình trong đó.

Kiếp trước, tôi là một đứa ăn mày vô gia cư, đi lạc vào một tòa nhà cổ giữa âm dương hai giới, không biết người đang sống bên trong chính là nhị công tử đại gia Thổ tộc Đỗ Trạch Thần, càng không biết anh chính là sản phẩm được kết hợp giữa người và quỷ, người đời gọi đó là “Quỷ Tử”.

Đỗ Trạch Thần tài hoa xuất chúng, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng lại rất nổi danh, tuy không được liệt vào tông tộc, nhưng chuyện lớn nhỏ đều do anh xử lý, cho nên dần dà gia tộc nhà họ Đỗ càng lúc càng huy hoàng.

Trưởng tử Đỗ Quý Xuyên thuộc hàng thứ xuất, canh giữ gia tộc nhưng lúc nào cũng phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người, dẫn tới nhân cách bị bóp méo, từ nhỏ đã không ưa em trai mình, lại bởi vì mẹ của mình bị phái đi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, vậy thì càng khiến hắn căm hận hơn.

Còn tôi chính là người con gái tại nhân gian mà Đỗ Trạch Thần gặp đầu tiên.

Là do tôi nghe thấy tiếng sáo nên đánh bậy đánh bạ mà tiến vào, trèo lên bức tường lợp ngói lưu ly nghe anh ta thổi, lúc kết thúc thì vỗ tay khen ngợi anh ta nên mất cân bằng mà té gãy chân.

Anh ấy giữ tôi ở lại dưỡng thương, một bên mặt được ánh đèn phản chiếu có một vầng lông sáng, thực sự rất đẹp, tôi nhìn ngây ngốc đến mức quên gật đầu.

Chỉ là lần ở lại này, tôi cũng không rời đi được nữa.

Tôi dạy Nhị công tử nhà giàu không biết thế sự nào là bắt dế, đào hang kiến, chọc tổ ong vò vẽ, anh ta lại dạy tôi mài mực thêm hương, nhận biết chữ số. Tôi cười anh trên người dính toàn bùn đất lôi thôi lếch thếch, anh ấy lại không chê lúc tôi ngủ nhỏ dãi đã làm bẩn bộ sưu tập tranh vẽ đắt tiền của anh.

Anh ấy đặt cho tôi một cái tên, gọi là An Nhiên.

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của kẻ ăn xin bé nhỏ như tôi.

Nhưng phúc của tôi mỏng, tuy không chết vì chiến tranh và nạn đói, nhưng qua mấy năm sống tốt như vậy thì sức khỏe ngày càng tồi tệ.

Chân mày của Nhị thiếu gia cũng càng ngày càng nhíu lại.

Cho đến khi tôi tình cờ bắt gặp anh ấy đổ canh nhân sâm mà tôi nấu cho anh thì mới biết được mọi chuyện.

23.

Thường ngày anh ấy rất nhanh trí thông minh, hiếm khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ biểu cảm của anh ấy rất kỳ lạ, nói chuyện cũng không lưu loát: “Tôi là m Dương Quỷ Tử, không cần ăn đồ của nhân gian. Hiện tại dáng vẻ của cô trở thành như này cũng là do tôi tạo ra.”

Tôi nghe không hiểu.

Anh ấy liền xoay người, đưa lưng về phía tôi và kiên nhẫn giải thích.

Anh ấy nói là có một con thú dữ trong người anh ấy, đêm nào cũng kêu gào đòi ăn thịt tôi.

Đôi khi anh ta có thể khống chế được cảm xúc này, đôi khi lại không khống chế được. Lúc không khống chế được thì anh ấy sẽ đánh mất lý trí, khi tỉnh táo lại rồi thì thường sẽ xem nhẹ chuyện đã làm với tôi.

“Thật xin lỗi.”

Không thấy tôi trả lời, bả vai của anh ấy ngày càng cứng ngắc.

Sau một lúc yên lặng, anh ấy xoay người lại, chỉ vào cánh cửa để tôi đi, nói rằng đã chuẩn bị hết mọi thứ, kêu tôi đi thật xa và đừng quay trở lại.

Tính tôi bướng bỉnh, không những không bỏ đi mà còn lớn gan ôm lấy anh.

Anh muốn đẩy tôi ra nhưng tôi giả ho hai tiếng thì tay anh lại đỡ lấy tôi.

Tôi nhanh chóng gỡ bím tóc của mình, đem sợi dây buộc tóc màu đỏ quấn quanh cổ tay của cả hai.

“Sau khi lớn, thiếu gia không cho phép tôi tới gần, tôi còn tưởng rằng anh chán ghét tôi rồi chứ, cho nên chỉ có trong mộng thì tôi mới có thể bắt được anh.”

Tôi đắc ý giơ tay lên: “Bây giờ tôi thật sự đang trói thiếu gia lại nè.”

Đỗ Trạch Thần xõa mái tóc dài của tôi ra, dùng tay buộc sợi dây màu đỏ luồn qua nó, từ trên xuống dưới, cuối cùng thì đang đi trên lưng của tôi, tê tê dại dại, cảm giác chân thực khác hoàn toàn với giấc mơ.

Anh di chuyển lặng lẽ, thận trọng.

Tôi an ủi anh: “Ai rồi cũng sẽ chết đi, tôi muốn ở bên thiếu gia.”

Nhưng đến lúc phải chết, tôi lại có chút không nỡ, tôi nói với Đỗ Trạch Thần: “Đời này tôi có một điều tiếc nuối.”

Anh nhẹ nhàng hỏi đó là gì.

“Trên sách nói, kết thành phu thê thì nhất định phải có hôn lễ.”

“Ý của nàng là tam thư lục sính sao?”

Tôi gật đầu: “Kiếp sau, nếu như thiếu gia không đủ khả năng, dạm hỏi cũng được, tôi muốn phụng bồi thiếu gia.”

Đôi mắt anh đỏ hoe: “Được, ta đợi nàng.”

Dường như tôi đã trải qua cả cuộc đời, nhưng nó chỉ là một cái chớp mắt.

Đại nương cất kỹ đèn kéo quân, tôi hỏi bà: “Không sợ sau khi tôi biết những chuyện này sẽ chống lại dì sao?”

Đại nương không hổ là đại nương, bình tĩnh nói: “Con không dám đâu.”

Đúng vậy, tôi thật sự không dám.

Bà ấy đã đi theo Đỗ Trạch Thần nhiều năm như vậy, nên chỉ có bà ấy mới biết cách gọi âm hồn trở về.

Biết trước quá khứ của những điều này, tôi càng cam tâm tình nguyện phối hợp với bà.

Tôi trở thành thuốc bổ giúp con trai của bà, bà ấy giúp tôi đem âm hồn trả lại cho chủ nhân của nó.

Đây mới chính là mục đích của cuộc hợp tác.

24.

Tôi không thèm để ý Đỗ Trạch Thần đã dùng hai thân phận để lừa dối tôi, cái tôi quan tâm chính là anh ấy sắp mất đi hình thần rồi, nhưng anh ấy lại giả vờ không sao và không nói cho tôi biết.

Lần này vì bảo vệ tôi, nhất định anh ấy sẽ không để tôi đạt được như ý nguyện, càng ngày càng xa cách tôi.

Khi tôi bước vào sảnh trong, một mảnh đỏ chót, đại nương trang điểm cho tôi, bà nói muốn tôi trở thành tân nương xinh đẹp nhất mà gả cho con trai của bà.

Bà ấy thở dài: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, khó trách Nhị công tử nguyện ý đem linh hồn cho con.”

Được khen đẹp thì ai mà không vui, nhưng hiện tại tôi không vui nổi.

Tôi nhớ khi còn nhỏ, lão sư phụ ghét bỏ chiếc mũi và đôi mắt nhỏ này, nói là sao trưởng thành rồi mà vẫn còn nhỏ như vậy.

Tôi kết luận: “Thảo nào khi còn nhỏ tôi lại lôi thôi xấu xí chết đi được mà ông ấy cũng không vứt bỏ tôi, hóa ra hồn phách của ông ta trên người tôi nên không thể bỏ được.”

Tôi không biết tại sao linh hồn của anh ấy lại ở trên người tôi, nhưng tôi biết, nếu thứ này không ở trên người thì anh ấy sẽ rất nguy hiểm.

Lần trước anh ta xông vào từ đường cứu tôi, vốn dĩ linh hồn không toàn vẹn phải chịu nỗi khổ lăng trì, lại bảo vệ tôi ở sân nhỏ, chống lại sự khiêu khích của chúng quỷ, vốn dĩ đã lực bất tòng tâm.

Nếu như không phải tôi lén quan sát, phát hiện cái bóng của anh càng lúc càng mờ nhạt, suýt chút nữa cũng bị anh ấy lừa gạt.

Tiếng chuông và tiếng trống nhanh chóng vang lên, bên ngoài có người hô “Giờ lành đã đến”, tôi bị phủ thêm chiếc khăn đỏ trên đầu.

Tiếng bước chân cứng ngắc nặng nề dần dần đến gần.

Tôi nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đến khi xảy ra, tôi vẫn buồn nôn và sợ hãi.

“Đỗ Trạch Thần, cứu em với.” Tôi thầm gọi tên anh ấy.

Hy vọng anh ấy giống như mỗi lần trước đó, đến cứu tôi bảo vệ tôi, nhưng tôi biết lần này sẽ không được như vậy.

Tôi không những không tuân thủ lời hứa hẹn để anh ấy trao tam thư lục sính, cũng không ngoan ngoãn nghe lời mà đã tự lừa dối anh, thậm chí còn hợp tác với đối thủ truyền kiếp của anh để khi dễ anh.

Chỉ e là anh ấy sẽ tức giận đến mức phun máu.

25.

Đột nhiên tôi nhớ đến một cảnh tượng bên trong đèn kéo quân, lúc so tài trèo cây, tôi không nói cho anh ta biết mẹo dùng chân trần thì càng dễ leo lên cây hơn, đợi đến lúc tôi trèo lên cao thì tôi quơ chân trên đỉnh đầu của anh ấy, cười nhạo nói anh ta ngu ngốc.

Anh ta tức giận đỏ cả tai, tránh chân của tôi nên ngã xuống.

Anh ấy đứng lên chỉ vào đôi chân trần của tôi và mắng: “Cô..cô…đồ lừa gạt!” Sau đó tức giận phất tay áo đóng cửa lại, mấy ngày không ra gặp tôi.

Lần trước tôi dùng chân lay anh, lần này thì dùng cả thân thể và sinh mạng của tôi.

E là mấy đời anh ấy cũng không muốn nhìn thấy mặt tôi.

Đời này anh ấy nhất định không thích tôi, nếu không thì tại sao lại trở thành sư phụ của tôi trước, sau đó lại dùng thân phận Đỗ Trạch Thần đến đùa cợt với tôi. Nhưng cho dù không thích, bản thân hy sinh biết bao nhiêu loại thuốc bổ dưỡng, rốt cuộc lại làm cho người khác được lợi, anh ấy có lẽ hận chết tôi ấy chứ.

Nghĩ đến điều này, tôi thực sự có một chút tự ngược vui vẻ. Anh ấy hận tôi thì sẽ không quên tôi, điều đó cũng rất tốt.

Tôi bị ai đó nặng nề đẩy xuống, khăn trùm đầu màu đỏ vẫn còn ở trên mặt, trước mắt một mảnh đỏ bừng, cái gì cũng không nhìn thấy.

Chỉ cảm thấy dây thắt lưng bị xé toạc ra.

Thôi cũng được đi, tôi dở khóc dở cười nghĩ, không vén khăn cô dâu cũng tốt, mắt không thấy gì, cũng có thể ngăn cách mùi xác chết. Đêm nay rất hoang đường, thế mà tôi lại có chút hứng thú với nó. Cũng không biết là do kỹ thuật lái xe* tốt của Đỗ Quý Xuyên, hay là do tôi có khẩu vị nặng, ở chung với lệ quỷ cũng được.

*lái xe: tiếng lóng bên Trung là ấy ấy đấy các bạn :))))

Sau đó thì hắn ta rất ôn nhu.

Thật ra lúc đầu tôi cảm thấy, nếu như không phải là Đỗ Trạch Thần, cho dù có là ai đi nữa thì cũng không quan trọng. Tôi bất quá chỉ là một loại thuốc bổ không có tình cảm.

Nhưng dần dần, tôi tưởng tượng đối phương là Đỗ Trạch Thần. Bởi vì động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng mang theo sự oán trách, kéo dài lại cố chấp.

Tựa như đêm đầu tiên gặp mặt, anh ta hỏi tôi tại sao cô nương đã đưa ta sính lễ nhưng lại đi lấy người khác.

Khi tình cảm dâng cao thì tôi gọi tên Đỗ Trạch Thần, người trên thân lại cảm thấy không vui, một tay che miệng tôi rồi mạnh mẽ xông đến.

Được rồi, ai mà không cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương khi làm vật thế thân ở trên giường cơ chứ.

26.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, Đỗ Quý Xuyên đang sảng khoái lơ lửng trên đầu giường của tôi, miệng toe toét giống như muốn kéo lên tận mang tai.

Hắn nói: “Ừm, cô quả nhiên không tệ.”

Cảm giác khi lấy anh làm người thế thân cũng không tệ.

Những lời này dù xé rách miệng tôi thì tôi cũng không nói ra đâu.

Tôi quay đầu đi và hỏi: “ m hồn đã trở về đúng vị trí chưa.”

Giọng đại nương tiến tới: “Tâm nguyện của con dì đã thành, cô nương đã giữ lời hứa, dì cũng sẽ nói là làm.”

Đứa con trai ngốc nhà địa chủ Đỗ Quý Xuyên nhảy cẫng lên, sung sướng nói : "Thật thoải mái! Con chưa bao giờ thấy phấn chấn đến như vậy!”

Hắn ta chạy về phía đại nương, giọng nói lơ lửng trong không khí, dần dần bay xa.

Bầu quỷ khí xung quanh dần phai nhạt, hỉ đường màu đỏ trong tầm mắt dần dần mờ đi, cuối cùng biến thành một gian nhà ngói đen gạch xanh.

Cách bày trí quen thuộc, đồ dùng tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, là ngôi nhà mà tôi và sư phụ đã ở. Ngoài cửa sổ, ánh ban mai chiếu xuống, ác quỷ đã tan, âm hồn trở về vị trí, kiếp nạn của tôi chắc là cũng đã qua.

Nhìn thấy đống lộn xộn trên giường, tôi tràn đầy cảm khái.

“Chưa bao giờ cảm thấy bản thân nhẹ nhõm như vậy.”

Tôi tiếp tục sống trong ngôi nhà cũ này.

Đỗ Trạch Thần không còn xuất hiện nữa.

Nhưng có lẽ bởi vì nơi này chứa đầy những kỷ niệm khi còn sống với sư phụ, ban đêm tôi sẽ chủ động mơ thấy ông ấy.

Đôi khi ông ấy đeo mặt nạ, đôi khi lại cầm hoa.

Tiến vào giấc mơ cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi chăm chú khiến da đầu tôi tê dại.

Trái tim tôi quặn thắt dữ dội, tôi cố gắng tỉnh lại nhưng không thể động đậy được.

Ngủ một giấc rất mệt mỏi. Vì vậy tôi cũng lười, ở trong nhà ngủ bù đến khi mặt trời lên cao.

Ngủ nhiều thì đầu óc sẽ dễ đần độn, thường sẽ mở mắt vào nửa đêm.

Không lâu sau khi tôi hình thành thói quen này, thì tôi phát hiện vào ban đêm luôn có hai con tiểu quỷ ngồi thì thầm trên xà nhà của tôi.

Một con quỷ tức giận nói: “Cô ấy lười như vậy, sao xứng đáng với Nhị công tử của chúng ta chứ?”

Con quỷ còn lại thì hùng hổ: “Có tin vui chính là vậy thôi, ngươi là con trai thì biết cái gì!”

Đối phương kiềm chế một chút: “Dù vậy thì cũng không nên đối xử thờ ơ với thiếu gia của chúng ta.”

Cái kia thì tiếp tục phản bác: “Chuyện của vợ chồng nhà người ta, ngươi quản nhiều như vậy làm gì?”

Đối phương không cam lòng: “Nếu như không quản, hồng hạnh sẽ xuất tường* đó.”

*Hồng hạnh vượt tường: ý chỉ ngoại tình.

Bên này im lặng một lát rồi nói: “Đi, báo tin!”

Tôi giả vờ không nghe thấy gì, chuẩn bị rượu thịt ngon và tiền giấy theo kế hoạch và mời một con quỷ vào nhà.

27.

Là con trai ngốc nghếch Đỗ Quý Xuyên nhà địa chủ.

Hiện tại hắn đang ở trấn Sơn Quỷ, dường như tạo được thanh danh một chút nên mỗi lần gặp tôi đều khoe khoang về điều này.

“Cô có biết hiện tại tôi nổi tiếng như thế nào không?”

Lúc đầu tôi cũng không biết, nhưng sau khi hắn ta say rượu nói thật thì tôi mới biết điều đó.

Ở Sơn Quỷ trấn, sau khi Đỗ Trạch Thần quỳ xuống trước mặt người anh trai nối khố được cho là không có tài cán gì, thì cái tên Đỗ Quý Xuyên vọt lên trở thành chủ đề trung tâm.

Đỗ Quý Xuyên đã khoe khoang với tôi cả chục lần: “Hắn quỳ xuống trước mặt tôi và thừa nhận tôi lợi hại hơn, thật là sảng cmn khoái!”

“Đáng lẽ nên thu lại những lời nói đó và phát đi phát lại, giữ nó như báu vật gia truyền nhỉ!”

Mặc dù Đỗ Quý Xuyên là một lệ quỷ với chấp niệm sâu sắc, nhưng nguyên nhận lại nằm ở Đỗ Trạch Thần. Bây giờ chấp niệm đã hóa giải, dĩ nhiên anh ta sẽ đối xử thân thiện với tôi.

Tôi hắc hắc cười: “Anh có con cháu không, còn có bảo vật gia truyền nữa.”

“Ừ nhỉ?.”

Tôi nhích lại gần hắn ta một chút, nói bóng gió: “Ở chỗ tôi có sẵn nè, anh có muốn hay không…”

“...suy nghĩ một chút?”

Lời nói để Đỗ Quý Xuyên làm cha của đứa nhỏ còn chưa kịp nói hết, một bàn tay từ sau gáy đột nhiên vươn ra kéo tôi vào lòng.

Là hơi thở lạnh lẽo vừa giống như sương mai lại giống như sương mù dày đặc.

Giọng nói cũng lạnh lùng: “Huynh trưởng, suy nghĩ kỹ rồi làm.”

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được Đỗ Quý Xuyên rùng mình một cái, tỉnh rượu hơn phân nửa, anh ta nhìn người đến đây rồi lại nhìn tôi.

“Vợ chồng cãi nhau, cũng không thèm để ý đến cẩu độc thân, cáo từ đây! Hức!”

Nói xong liền biến mất nhanh như chớp.

Đỗ Trạch Thần sau khi xử lý xong người ca ca ngốc nghếch của mình thì cũng có ý định rời đi.

Tôi diễn lại chiêu cũ là giả vờ đau bụng, trong lúc anh ta bối rối thì nhanh chóng dùng sợi dây đỏ cuốn lấy anh ấy.

Đây là thứ tôi nhặt được từ chiếc giường bừa bộn của mình ngày hôm đó. Sau đó thì đại nương cũng thỉnh thoảng đến trò chuyện cùng tôi. Bà ấy nói cho tôi biết rằng, Đỗ Trạch Thần đã dùng sợi dây đỏ này khâu lại phần âm hồn đã thiếu mất một nửa của anh ấy, hiện tại âm hồn đã trở về, sợi dây tự nhiên cũng sẽ rơi ra.

Vì vậy, ngay từ lúc đầu tôi đã sớm biết người của đêm đó chính là anh ấy.

28.

Vì sao anh ấy muốn đem âm hồn ký gửi trên người tôi?

Tôi hỏi lại đại nương nhưng lần này bà ấy không trả lời chi tiết cho tôi nghe, chỉ cười một cách thần bí.

“Để lấy hồn dưỡng hồn.”

Đỗ Trạch Thần sử dụng âm hồn để khóa tôi lại, cho nên đời này, tôi sinh ra không chỉ là người của Nhị công tử Đỗ gia, mà còn có thể sinh con trai cho anh ta mà không bị ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Nhưng tôi không cười nổi, anh ta đã phòng ngừa tất cả chu đáo rồi, tại sao bây giờ lại tránh mặt tôi?

Rất vất vả mới tóm được anh ta, tôi không khỏi tức giận và ủy khuất nói: “Đến đây nói thử xem, tại sao lại can thiệp vào chuyện của tôi?”

Giọng nói ôn nhu từ bên kia vang lên: “Nàng là người của ta.”

Tôi không phục nói: “Tôi đã đồng ý chưa?”

Anh bay đến giơ bó hoa hồng đỏ lên: “Ta đồng ý là được.”

Tôi quay lại, nhìn vào mắt anh ấy và hỏi: “Vậy tại sao anh lại tránh mặt tôi?”

Đỗ Trạch Thần sững người, bó hoa dần biến thành một chiếc mặt nạ bạc cổ xưa trong tay anh.

Anh vuốt ve chiếc mặt nạ, im lặng một chút rồi mở miệng.

Đỗ Trạch Thần nói, anh ấy đem âm hồn khóa trên người tôi nên tôi mới liên tục gặp phải những tai họa, thế là anh ấy nuôi dưỡng tôi ở bên cạnh để bảo vệ cho tôi.

Anh ấy lo lắng cho kiếp số của tôi, cũng lo sợ tình cảm quyến luyến của tôi sẽ trở thành chướng ngại, nên anh ta liền tự mình hủy đi tuổi thọ của quỷ, bỏ đi thân phận sư phụ, âm thầm bảo vệ tôi.

“Ta đã làm nàng đau lòng.” Anh ấy có vẻ bất đắc dĩ: “Có lẽ nàng hy vọng cả đời này ta nên làm sư phụ của nàng.”

Tôi: “...? Vậy anh vĩnh viễn làm người sư phụ đã chết của tôi đi.”

Nước mắt lưng tròng, tôi buông sợi dây đỏ ra, ra lệnh tiễn khách.

Đỗ Trạch Thần không rời đi, anh ấy nâng cằm tôi lên và quan sát kỹ lưỡng.

“Chỉ e là không được đâu.”

Vừa nói vừa ôm tôi vào lòng.

Khóe môi anh cong lên thành một vòng cung xinh đẹp: “Ngày đó là ta thuận theo ý của huynh trưởng, thỏa mãn chấp niệm của huynh ấy.”

Tôi nghiêng đầu không hiểu, mặc cho anh ấy đem tôi đặt lên giường.

“Ta nhớ là đã dạy nàng rồi, muốn hóa giải chấp niệm của lệ quỷ, tương tự như việc hoàn thành tâm nguyện của đối phương, đây gọi là độ hóa.”

Tôi chợt bừng tỉnh, muộn màng hỏi: “Vậy tâm nguyện của anh là gì?”

“Cưới nàng làm thê tử.”

Nghe xong, tôi cười thỏa mãn ra tiếng.

Đỗ Trạch Thần thở dài một hơi: “Không diễn nữa à?”

Đúng vậy, anh ấy là người nuôi tôi lớn lên, sao lại không biết tôi đang diễn kịch cơ chứ.

Giờ thì tôi đã nghe được những gì mà tôi muốn nghe, thu lại nước mắt: “Đỗ Trạch Thần, em cũng có một bí mật muốn nói với anh.”

Bàn tay đang đắp góc chăn của anh ấy chợt khựng lại, nhìn tôi nghi ngờ.

“Em cũng đã độ hóa đại nương rồi.”

Tôi đã thỏa thuận với bà ấy, hoàn thành chấp niệm yêu thương con của bà.

Lúc trang điểm, tôi đã nói ra ước nguyện của tôi với bà ấy, đời này tôi không gả cho quỷ, cũng không lấy chồng, chỉ gả cho Đỗ Trạch Thần.

Nhưng tôi sẽ không nói với anh ấy đâu!

[Hoàn]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi