Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P2】??

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P2

8. Hai năm nay vì muốn bảo toàn sự trong sạch, tôi đã tự ép buộc mình phải tự học thêm vài chiêu, đó chính là lý do vì sao từ trước giờ ba nuôi tôi không bao giờ đạt được mục đích là thế.

Nhưng thi thể này rõ ràng rất khác biệt, hắn bị đá một cước như thế vẫn không hề hấn gì, thậm chí còn có vài phần phấn khích.

“Chỉ dăm ba cái trò mèo này, không được hắn bảo vệ thì đây cũng chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi!”

Gãi ngứa thì sao chứ, sư phụ từng nói “phó mặc cho trời”, không lẽ tôi thật sự phải ngoan ngoãn chịu trận hay sao?

Tôi quay đầu, nhìn khắp nơi tìm kiếm món đồ có thể sử dụng để hộ thân, đột nhiên phát hiện trên cây trụ hoa văn bên cạnh có khắc một hàng chữ nhỏ, viết tên và ngày sinh luôn cả ngày mất của một người.

Nơi này thoạt nhìn giống như là từ đường của gia tộc, tên của chủ nhân lại không có bài vị, cái tên chỉ lặng thầm khắc ở một góc khuất, có lẽ là do bất hòa với gia đình.

Kẻ thù của kẻ thù, biết đâu lại là bạn thì sao?

Càng huống hồ, cái tên này đâu phải lần đầu tiên tôi gặp.

Bên ngoài nghĩa trang tôi cũng từng gặp qua rồi.

Hôm đó chụp ảnh xong, khi tôi xử lý đóa hoa đó, bởi vì không thể đến gần phía Lâm Lâm, nên đã quay người đi đến kho lưu trữ tài liệu bên cạnh nấm mồ lẻ loi.

Nhân viên quản lý chắc là nhìn thấy tôi tặng hoa, cho nên đối xử với tôi cũng nhiệt tình lắm.

Ông cảm khái rằng, nấm mồ này là ba của ông đã trông chừng cả đời, đến ông thì cũng nửa đời người rồi, chưa bao giờ thấy ai ghé qua cả, tôi là người đầu tiên đấy.

Trong đầu tôi chợt lóe lên tên quỷ nam cầm hoa hôm đó, không lẽ là anh ta sao? Đừng nói trùng hợp vậy chứ?!

Nhưng cũng phải thử mới biết được.

Huống chi, nếu như là anh ấy thì cũng có thể xem là bạn rồi, dù sao lúc ở nhà họ Lâm anh đã giúp tôi còn gì.

Tôi dùng hết sức hô lên: “Đỗ Trạch Thần! Cứu mạng!”

Sự thật chứng minh, không trùng hợp sẽ không thành văn mà!

9.

Vừa hét xong thì người tôi bỗng nhẹ tênh, cái xác kinh tởm đó đã bị hất văng ra xa.

Quỷ nam cầm hoa đó đang ung dung hiện lên trước mặt tôi, trong lòng vẫn còn bảo bọc lấy đóa hoa hồng đó.

Anh ấy rất lịch sự lễ phép với con lệ quỷ kia, nói: “Huynh trưởng, đệ đã nhận sính lễ của nàng ấy, cũng đã đồng ý lời cầu hôn, nàng bây giờ chính là người của đệ.”

“Ngươi điên rồi sao! Mấy cái mạng mới đủ cho người xuất hiện tại đây hả?!”

Con lệ quỷ đó như bị dọa cho sợ vậy, hồn cũng không hộ thể được nữa, mặc cho cái xác ngã nghiêng xiêu vẹo qua một bên.

Tôi co rúm ở một góc trong từ đường, vậy mà lại nghe được vài phần quan tâm từ những câu nói đó?

Nhưng rất nhanh tôi lại phát hiện, đây chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

“Nếu đã như thế thì đừng trách vì sao ta lại thắng mà không cần võ.”

Rồi giới quỷ có đánh nhau vẫn phải lãi nhãi như thế, cùng vì lý do này mà tôi mới hiểu được, cái tên Đỗ Trạch Thần đó không phải là do tôi gọi tới đâu.

Chân trước của tôi vừa bước vào thì chân sau của anh ấy đã theo tới, chỉ là trong từ đường phúc trạch thâm hậu, nên cứ mãi không vào được.

Tôi từng nghe sư phụ nói rằng, yêu ma quỷ quái trong từ đường thị tộc sẽ được kế thừa sự bảo vệ tổ tiên, bài vị không có trong từ đường sẽ bị xem là kẻ tự ý xâm nhập, nếu làm kinh động đến các vị tổ tiên, vậy thì sẽ bị dính lời nguyền còn đau khổ hơn cả hồn xiêu phách tán.

Chả trách anh trai lệ quỷ đó lại không một chút kiêng dè gì.

Con lệ quỷ đó xông thẳng về phía Đỗ Trạch Thần, sắc mặt tàn nhẫn khoái chí: “Giết chết ngươi, ta sẽ không phải làm quỷ cũng bị lấy ra so bì với ngươi nữa!”

Thì ra người anh trai không tích sự đã phải chịu sự áp chế của em trai mình, muốn tìm cơ hội trở mình đây mà.

Nhưng nếu như Đỗ Trạch Thần ưu tú đến thế, vậy thì tại sao chết rồi đến cả từ đường gia tộc cũng không vào được nhỉ?

Tôi không hiểu.

Những con quỷ khác có mặt cũng có cùng thắc mắc như tôi.

Bọn họ xầm xì to nhỏ: “Thật không ngờ Đỗ Trạch Thần lại liều cái mạng quỷ đến thế, cố ý nhảy vào bẫy của đại công tử luôn kìa.”

Nói rồi bọn nó quay sang tôi xù xì ngỏ ý lắc đầu, chậc chậc hiếu kỳ đủ kiểu.

Đây có nghĩa là nói tôi rất thơm, rất ngon, rất có mị lực hay gì?

Không, đây có nghĩa là nói tôi sắp có đại họa ập đến!

10.

Nhân lúc hai con lệ quỷ đấu đá nhau, tôi vội tranh thủ bỏ trốn trong sự im lặng.

Nhưng ngặt nỗi có chạy đến gãy chân thì tôi cũng không thể thoát ra ngoài...

Tôi bị lạc đường rồi.

Rời khỏi từ đường, tôi phát hiện ra ngôi nhà cổ này được xây dựng dựa trên vị trí của trận đồ bát quái, tôi không tìm được mắt trận, nơi này giống hệt như cái mê cung vậy.

Trách sao tôi chạy trốn cũng không có đám thuộc hạ của tên lệ quỷ đó đuổi theo ngăn cản, bởi vì bọn chúng biết tôi không có bản lĩnh đó.

Nhưng ngồi không chờ chết là chuyện không thể rồi đó, tôi trốn vào một góc, dùng hết chất xám để nhớ lại những gì mà sư phụ từng dạy tôi.

Hồi tưởng lại rất lâu, ngoại trừ những thứ xà lơ như “phó mặt cho trời” thì chả có gì hữu dụng cả.

Khi sắp rơi vào tuyệt vọng, một cái bóng liền xẹt ngang mặt tôi, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt đó, là Lâm Lâm đây mà.

“Chị An Nhiên, mau đi theo em!”

Tôi liền bật dậy từ dưới đất, “Sao em lại ở đây? Em biết cách phá trận ư?”

Ngẫm nghĩ lại cũng không đúng, tôi lại hỏi thêm một câu, “Em vẫn còn ý thức của em sao?”

Em ấy nhìn tôi mỉm cười an ủi: “Giữ mạng quan trọng hơn, chúng ta ra ngoài trước chị nhé!”

Thoát ra được nhà cổ, Lâm Lâm dịu dàng ôm lấy tôi rồi vỗ về, lại cảm thán nói: “Cuối cùng em cũng có thể bảo vệ được cho chị rồi.”

Lâm Lâm nói em ấy đi theo Đỗ Trạch Thần đến đây, cách phá trận cũng là do anh ấy dạy cho.

Vốn dĩ ý thức của Lâm Lâm đang rất hỗn loạn, chỉ biết phải thân sắp lấy vợ, nhưng chưa kịp đợi cô dâu đến thì chấp niệm đột nhiên chuyển sang hắc hóa, cũng là Đỗ Trạch Thần làm thức tỉnh em ấy.

Thì ra lúc đó anh ấy không đuổi theo là vì chạy qua để giúp Lâm Lâm sao.

Vậy mà tôi còn tưởng đã thoát khỏi phiền phức rồi, nào ngờ lại lọt vào lò lửa khác cơ chứ.

Lâm Lâm nói: “Cái mà em thật sự muốn làm, chính là nhìn thấy chị An Nhiên bình an và nói lời từ biệt với chị.”

“Bây giờ tâm nguyện của em đã thành, đã đến lúc em phải đi rồi.”

“Chị đừng có quên phải về nhà đó nhé!”

Em ấy nhìn tôi chớp mắt, nụ cười đó thuần khiết làm sao.

11.

Lâm Lâm nói rất đúng, tôi không phải là không có chốn dung thân, tôi còn có nhà, tôi phải về nhà.

Về tới ngôi nhà Mao Sơn cũ kỹ khi sư phụ nhận nuôi tôi khi 13 tuổi.

Sư phụ tôi cũng hơi có một chút danh tiếng ở bên Mao Sơn đấy, khi tôi bắt đầu có ký ức thì ông đã để tôi bên cạnh rồi, đã từng có lúc tôi nghĩ rằng, ông ấy là người ba rơi rớt bên ngoài của tôi luôn đó.

Nhưng ông đã dùng hành động để phủ định dòng suy nghĩ của tôi.

Ông chưa từng nghiêm túc dạy cho tôi bất kỳ thứ gì về Dịch Kinh bát quái hay là kỳ môn độn giáp, ban ngày ở nhà không cần phải làm gì, chỉ biết chạy ra đồng mò cua bắt ốc cho vui, tôi vào vườn rau bắt sâu, còn ông thì mắc võng dưới tán cây để hóng mát. Ban đêm ông ra ngoài bắt ma trừ tà, còn tôi thì không được ra ngoài, nên đã bị “kẻ thù” của ông đến tìm để báo thù.

Nói chung là không có ngày nào yên ổn cả.

Nếu là ba ruột khong thể làm những chuyện như thế được!

Đến cả lúc “bà dì” đến thăm tôi, ông cũng bị dọa cho sợ nhảy lên đọt cây, còn móc mấy lá bùa chú đưa lên mặt tôi làm đủ kiểu, cứ tưởng đang nghênh đón đại địch vậy đó.

Tôi chảy máu không ngừng, hỏi ông làm sao bây giờ, có phải tôi sắp chết rồi không?

Ông còn hoảng loạn hơn tôi nhưng cũng may còn biết an ủi tôi rằng: “Sao mà chết được, có sư phụ ở đây.”

Đợi đến khi tôi đã vượt qua được đợt băng huyết đáng sợ đó thì sắc mặt của sư phụ tôi còn tái nhợt hơn cả đứa mất máu là tôi luôn.

Đương nhiên rồi, đó là tôi suy tưởng ra thôi, haha.

Bởi vì sư phụ lúc nào cũng đeo mặt nạ, tôi không nhìn được bất kỳ biểu cảm gì của ông cả.

Khi đó hàm dưới trắng phếu của ông đột ngột lộ ra bên ngoài mặt nạ một chút, xương tay cũng lồi và nhô ra, giống như mắc phải bệnh nan y vậy.

Giọng nói của sư phụ rất nghiêm túc, ông nói: “An Nhiên à, sư phụ phải chết rồi.”

Và ông cũng giải thích nguyên nhân cho tôi nghe.

Thể chất của tôi vốn dĩ đã đặc biệt, sau khi bắt đầu đến kỳ kinh nguyệt thì càng dễ chiêu hồn ghẹo quỷ, còn là các loại thứ dữ mới chịu, sư phụ đã dùng tuổi thọ của ông làm nhiễu loạn đi mệnh cách của tôi, che giấu đi mùi hương đặc biệt này, chắc có lẽ sẽ đủ để đổi lấy vài năm sống yên ổn qua ngày cho tôi.

Lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với sinh ly tử biệt, tôi chẳng biết nên nói gì cho phải.

Sau khi sư phụ dặn dò đủ kiểu với tôi thì ông đã trầm mặc rất lâu lại hỏi tôi: “Còn có gì muốn nói không?”

Tôi lỡ miệng nói: “Có thể cho con nhìn mặt của sư phụ không?”

“Nếu không sau này con đi trừ ma, lỡ làm sư phụ bị thương thì không tốt cho lắm.”

Ông liền bật cười ha hả: “Thật sao?”

Câu này không có nghĩa là tôi có nỡ hay không, mà ông ấy đang chất vấn năng lực của tôi đó!

Tôi tức đến khóc nấc lên, thật ra là tôi chỉ muốn nhớ lấy khuôn mặt của sư phụ mà thôi.

“Con đường và kiếp nạn sau này, phải nhờ vào bản thân của Nhiên Nhiên rồi.”

Qua vài ngày sau, sư phụ đã mất, còn tôi thì bệnh nặng một trận.

Ông được an táng qua loa, tôi lại mắc chứng tâm thần, mỗi người lạc một nơi.

Sư phụ chết vì kiếp nạn, biến cố hôm nay cũng đã khiến tôi đích thân trải nghiệm nỗi đáng sợ của số kiếp đang diễn ra với tôi.

Trong hiểm cảnh này, dù thế nào tôi cũng không tin ông ấy không chừa đường về sau cho tôi.

Đến cả mạng sống ông còn đem ra đổi cho tôi được, vậy thì làm sao ông lại để tôi “phó mặc cho trời” thật cơ chứ?!

12.

Tôi đã chạy cả một đêm.

Mãi cho đến khi tờ mờ sáng, cuối cùng cũng chạy ra đến đường lộ.

Đầu ngõ dẫn ra quốc lộ có ba chiếc ô tô đang đỗ, cả ba đều chưa tắt máy xe, ánh đèn xanh đỏ trên bảng đồng hồ phản chiếu những khuôn mặt dữ tợn và kinh khủng trong xe.

Tôi muốn kiếm chỗ trốn thì vừa hay bị người xuống xe dò thám phát hiện, người đó nhanh tay lẹ chân lôi tôi vào xe.

Tôi cứ tưởng bản thân lại gặp quỷ, nào ngờ lần này là người thật.

Mà còn là người quen nữa chứ...

Đó chính là cô dâu bị tôi đụng gãy chân vừa nãy.

Cô ta chỉ đơn giản treo bình nước biển, nằm ngã nghiêng trên ghế.

Tôi còn chưa định thần lại, nhưng vì là người gây chuyện nên đã hổ thẹn hỏi: “Sao cô không chịu vào viện mà nằm?”

Sắc mặt cô ta tái nhọt, trông có vẻ như không nói nỗi nữa, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang hoảng hốt mở miệng.

“Con gái đừng sợ, chúng ta chạy xuyên đêm để về nhà cổ ở Giang Tô nhé, chỉ đợi mỗi con thôi đấy!”

Tôi: ?

Nghe xong những câu giải thích lộn xộn của ông, tôi đại khái tổng kết được một chút: “Cũng tức là em trai tôi bảo các người ở đây đợi tôi?”

Lâm Lâm đã báo mộng cho người nhà họ Triệu, trong mơ em ấy hung thần ác sát, nói sẽ không truy cứu chuyện bên nhà gái hủy hôn, nhưng điều kiện chính là, gia đình họ nhất định phải trở về quê nhà, còn phải dẫn theo tôi đi cùng.

“Ôi chao, chỉ cần cậu ta có thể yên nghỉ, buông tha cho gia đình chúng tôi, đừng nói là về quê, cho dù là xuất gia ăn chay niệm Phật cả đời chúng tôi cũng nguyện ý làm.”

Tuy rằng có hơi nghi ngờ khả năng dự đoán của Lâm Lâm, nhưng nếu như đôi bên cũng có lợi vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Khi đã đến địa điểm trong ký ức của mình, người nhà họ Triệu tiễn tôi xuống xe như tiễn một vị thần, cuối cùng mới đạp mạnh chân ga, “vèo ---” một tiếng liền mất tăm.

Tôi ôm lấy ví tiền và cái bụng trống rỗng kêu khổ không thôi, làm người tốt thì làm đến cùng, có sao cũng để cho tôi chút đồ ăn hay tiền đi chớ.

Mà nói chứ nếu không có bọn họ thì làm sao tôi có thể thuận lợi quay về đây cơ.

Hết cách rồi, tôi chỉ đành nhịn cái bụng đói, lục lại ký ức đi vào núi thôi.

13.

Bảy năm trước nước chảy qua ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, giờ đây lại xa xăm, mây mù che khuất, chẳng nhìn thấy rõ nữa.

Tôi cũng không biết bản thân đã đi bao lâu, cuối cùng đã ngất xỉu trong làn sương mù dày đặc.

Là tại đói đấy!

Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi, tôi nằm trong một căn nhà tre, đầu giường có chiếc đèn dầu, bên cạnh có ai đó đang ngồi.

Bấc đèn khẽ rung rinh, ánh sáng màu vàng soi thẳng lên người đó, là một người phụ nữ trung niên.

Bà nhìn thấy tôi đã tỉnh, liền vội bưng tô mì đến hỏi han tôi đủ điều.

Trang phục của đại nương này có chút xa xưa, nhưng vẻ mặt rất chân thành, cử chỉ tự nhiên, nhất thời không phân biệt được là người hay quỷ nữa.

Tôi ngồi dậy, muốn dò thám thử thì phát hiện trong nhà còn có một người đang đứng.

Vậy mà lại là Đỗ Trạch Thần!

Anh ấy đã thay bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn khác, đó là chiếc áo dài thời nhà Tống rộng rãi, sắc mặt trắng bệch, có loại cảm giác như một thư sinh bệnh kiều vậy.

Khóe môi anh cong lên, khuôn mặt phóng khoáng mặc cho tôi nhìn ngắm cả người mà không nói một tiếng nào.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới, trông có vẻ như anh không có thương tích gì, tôi còn phát hiện ra hai điểm bất ngờ.

Anh ấy cũng khá đẹp trai nhỉ?

Với lại, hình như thật sự anh rất thích đóa hoa đó nhỉ. Trong cảnh lửa tối tắt đèn như thế mà anh vẫn giữ khư khư trong tay thế.

Tôi vẫn không hiểu anh ấy cứu tôi với mục đích gì, bởi vì nhìn anh đâu có giống như cái tên lúc nãy muốn ăn thịt tôi.

Nhưng với phép lịch sự, tôi nhìn anh tỏ ý cảm ơn.

“Nên làm mà.” Anh nho nhã gật đầu, ngón tay cứ nâng đỡ lấy đóa hoa.

Tôi chợt ngộ ra.

“Cái đó... Đóa hoa đó là hiểu lầm thôi, không tính là sính lễ đâu ạ.”

Phản ứng kinh ngạc của anh rất chân thật: “Ồ?”

Tôi giải thích thêm: “Tôi là một người xui xẻo, là kiểu rất hay liên lụy đến người khác ấy.”

“Cho nên cả đời này tôi không có ý định muốn gả cho ai. Đương nhiên, cũng không tính gả cho quỷ.”

“Thì ra là thế.”

Đỗ Trạch Thần như vừa được giác ngộ vậy, “Ta đã hiểu rồi.”

Anh dặn dò đại nương phải chăm sóc tôi thật tôi, rồi anh cầm đóa hoa, quay người đi mất.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện xem như đã lật mặt, có thể yên ổn ăn hết tô mì, chuẩn bị bổ sung thể lực rồi lên đường tiếp.

Bất giác tôi lại tin rằng, Đỗ Trạch Thần sẽ không bao giờ hại tôi.

14.

Đợi khi tôi ngủ một giấc tỉnh dậy thì đại nương bên giường đã đi đâu mất, nhưng Đỗ Trạch Thần lại ngồi ở đó, bỗng chốc ánh mắt của tôi và anh va vào nhau.

Hôm nay không thấy đóa hoa nữa, nhưng tôi nhìn thấy trong tầm mắt của anh như đang dự tính cái gì đó.

Quả nhiên, anh ấy nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng từng cứu qua mạng của cô nương, không gả cho ta cũng được, vậy báo ân là việc nên làm mà đúng không?”

Đoạn này tôi quá quen thuộc rồi, trong tiểu thuyết đều viết như thế cả.

Thế là tôi thẳng thừng từ chối luôn: “Lấy thân báo đáp cũng không luôn nha!”

Đỗ Trạch Thần cạn lời á khẩu, qua một lúc sau anh mới mở miệng: “Ở chỗ ta đang thiếu một nha hoàn mài mực giở sách.”

Ôi thật mới mẻ làm sao, quỷ cũng có sở thích văn vẽ thi sách nữa kìa.

Thấy tôi không tin, anh mới bất đắc dĩ chỉ vào nửa thân trên của tôi và nói:

“Cô nương... trông có vẻ rất sức lớn lực điền đấy.”

Tôi thừa nhận, cơ bắp và cơ ngực tôi đều có, nhưng nếu bạn nói tôi sức lớn lực điền, tôi sẽ bóp nát cái đầu chó của bạn đó nhen!

Câu này đương nhiên là tôi chỉ nghĩ trong lòng chứ không có gan nói ra nha.

Là anh ấy bóp nát cái đầu chó của tôi thì còn nghe được.

Khi còn nhỏ, tôi từng hỏi qua sư phụ, rằng loài quỷ nào là đáng sợ nhất.

Ông nói rằng, là loài có vẻ bề ngoài lịch sự lễ phép, ôn nhu nho nhã, chẳng có gì khác với loài người, nhưng lại hoàn toàn không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đây không phải đang nói đích danh Đỗ Trạch Thần sao?

Tôi cứ luôn nghĩ sư phụ chỉ nói nhăng nói cuội để lừa tôi, bây giờ xem ra có thể đã trách nhầm ông rồi hầy.

Nếu đã nguy hiểm, vậy thì nơi này không nên ở lâu nữa.

Nếu đã từ chối hôn sự, không thể cũng không dám từ chối luôn cả việc báo ân được, tôi đành thật thà đồng ý, nhưng yêu cầu phải cho cái thời hạn.

Đỗ Trạch Thần rất dễ nói chuyện, vậy mà anh ấy mừng rỡ đồng ý, “Thư phòng bên căn nhà tranh phía tây, cảm phiền cô nương đem ra phơi hết đống sách liền có thể rời đi.”

Anh ấy cũng hứa hẹn với tôi ba điều:

Thứ nhất, cho gọi lúc nào thì phải có mặt lúc đó.

Thứ hai, không được tự ý ra ngoài.

Thứ ba, không được nghe ngóng bí mật của anh.

“Nếu như cô nương phá vỡ điều lệ, vậy thì Đỗ mỗ không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Giọng nói của anh rất ôn hòa, nụ cười luôn nở trên môi, nhưng sao tôi lại không nhịn được mà rùng mình một phen.

[Còn tiếp...]

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P2】??

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P2】??

Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P2

8. Hai năm nay vì muốn bảo toàn sự trong sạch, tôi đã tự ép buộc mình phải tự học thêm vài chiêu, đó chính là lý do vì sao từ trước giờ ba nuôi tôi không bao giờ đạt được mục đích là thế.

Nhưng thi thể này rõ ràng rất khác biệt, hắn bị đá một cước như thế vẫn không hề hấn gì, thậm chí còn có vài phần phấn khích.

“Chỉ dăm ba cái trò mèo này, không được hắn bảo vệ thì đây cũng chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi!”

Gãi ngứa thì sao chứ, sư phụ từng nói “phó mặc cho trời”, không lẽ tôi thật sự phải ngoan ngoãn chịu trận hay sao?

Tôi quay đầu, nhìn khắp nơi tìm kiếm món đồ có thể sử dụng để hộ thân, đột nhiên phát hiện trên cây trụ hoa văn bên cạnh có khắc một hàng chữ nhỏ, viết tên và ngày sinh luôn cả ngày mất của một người.

Nơi này thoạt nhìn giống như là từ đường của gia tộc, tên của chủ nhân lại không có bài vị, cái tên chỉ lặng thầm khắc ở một góc khuất, có lẽ là do bất hòa với gia đình.

Kẻ thù của kẻ thù, biết đâu lại là bạn thì sao?

Càng huống hồ, cái tên này đâu phải lần đầu tiên tôi gặp.

Bên ngoài nghĩa trang tôi cũng từng gặp qua rồi.

Hôm đó chụp ảnh xong, khi tôi xử lý đóa hoa đó, bởi vì không thể đến gần phía Lâm Lâm, nên đã quay người đi đến kho lưu trữ tài liệu bên cạnh nấm mồ lẻ loi.

Nhân viên quản lý chắc là nhìn thấy tôi tặng hoa, cho nên đối xử với tôi cũng nhiệt tình lắm.

Ông cảm khái rằng, nấm mồ này là ba của ông đã trông chừng cả đời, đến ông thì cũng nửa đời người rồi, chưa bao giờ thấy ai ghé qua cả, tôi là người đầu tiên đấy.

Trong đầu tôi chợt lóe lên tên quỷ nam cầm hoa hôm đó, không lẽ là anh ta sao? Đừng nói trùng hợp vậy chứ?!

Nhưng cũng phải thử mới biết được.

Huống chi, nếu như là anh ấy thì cũng có thể xem là bạn rồi, dù sao lúc ở nhà họ Lâm anh đã giúp tôi còn gì.

Tôi dùng hết sức hô lên: “Đỗ Trạch Thần! Cứu mạng!”

Sự thật chứng minh, không trùng hợp sẽ không thành văn mà!

9.

Vừa hét xong thì người tôi bỗng nhẹ tênh, cái xác kinh tởm đó đã bị hất văng ra xa.

Quỷ nam cầm hoa đó đang ung dung hiện lên trước mặt tôi, trong lòng vẫn còn bảo bọc lấy đóa hoa hồng đó.

Anh ấy rất lịch sự lễ phép với con lệ quỷ kia, nói: “Huynh trưởng, đệ đã nhận sính lễ của nàng ấy, cũng đã đồng ý lời cầu hôn, nàng bây giờ chính là người của đệ.”

“Ngươi điên rồi sao! Mấy cái mạng mới đủ cho người xuất hiện tại đây hả?!”

Con lệ quỷ đó như bị dọa cho sợ vậy, hồn cũng không hộ thể được nữa, mặc cho cái xác ngã nghiêng xiêu vẹo qua một bên.

Tôi co rúm ở một góc trong từ đường, vậy mà lại nghe được vài phần quan tâm từ những câu nói đó?

Nhưng rất nhanh tôi lại phát hiện, đây chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

“Nếu đã như thế thì đừng trách vì sao ta lại thắng mà không cần võ.”

Rồi giới quỷ có đánh nhau vẫn phải lãi nhãi như thế, cùng vì lý do này mà tôi mới hiểu được, cái tên Đỗ Trạch Thần đó không phải là do tôi gọi tới đâu.

Chân trước của tôi vừa bước vào thì chân sau của anh ấy đã theo tới, chỉ là trong từ đường phúc trạch thâm hậu, nên cứ mãi không vào được.

Tôi từng nghe sư phụ nói rằng, yêu ma quỷ quái trong từ đường thị tộc sẽ được kế thừa sự bảo vệ tổ tiên, bài vị không có trong từ đường sẽ bị xem là kẻ tự ý xâm nhập, nếu làm kinh động đến các vị tổ tiên, vậy thì sẽ bị dính lời nguyền còn đau khổ hơn cả hồn xiêu phách tán.

Chả trách anh trai lệ quỷ đó lại không một chút kiêng dè gì.

Con lệ quỷ đó xông thẳng về phía Đỗ Trạch Thần, sắc mặt tàn nhẫn khoái chí: “Giết chết ngươi, ta sẽ không phải làm quỷ cũng bị lấy ra so bì với ngươi nữa!”

Thì ra người anh trai không tích sự đã phải chịu sự áp chế của em trai mình, muốn tìm cơ hội trở mình đây mà.

Nhưng nếu như Đỗ Trạch Thần ưu tú đến thế, vậy thì tại sao chết rồi đến cả từ đường gia tộc cũng không vào được nhỉ?

Tôi không hiểu.

Những con quỷ khác có mặt cũng có cùng thắc mắc như tôi.

Bọn họ xầm xì to nhỏ: “Thật không ngờ Đỗ Trạch Thần lại liều cái mạng quỷ đến thế, cố ý nhảy vào bẫy của đại công tử luôn kìa.”

Nói rồi bọn nó quay sang tôi xù xì ngỏ ý lắc đầu, chậc chậc hiếu kỳ đủ kiểu.

Đây có nghĩa là nói tôi rất thơm, rất ngon, rất có mị lực hay gì?

Không, đây có nghĩa là nói tôi sắp có đại họa ập đến!

10.

Nhân lúc hai con lệ quỷ đấu đá nhau, tôi vội tranh thủ bỏ trốn trong sự im lặng.

Nhưng ngặt nỗi có chạy đến gãy chân thì tôi cũng không thể thoát ra ngoài...

Tôi bị lạc đường rồi.

Rời khỏi từ đường, tôi phát hiện ra ngôi nhà cổ này được xây dựng dựa trên vị trí của trận đồ bát quái, tôi không tìm được mắt trận, nơi này giống hệt như cái mê cung vậy.

Trách sao tôi chạy trốn cũng không có đám thuộc hạ của tên lệ quỷ đó đuổi theo ngăn cản, bởi vì bọn chúng biết tôi không có bản lĩnh đó.

Nhưng ngồi không chờ chết là chuyện không thể rồi đó, tôi trốn vào một góc, dùng hết chất xám để nhớ lại những gì mà sư phụ từng dạy tôi.

Hồi tưởng lại rất lâu, ngoại trừ những thứ xà lơ như “phó mặt cho trời” thì chả có gì hữu dụng cả.

Khi sắp rơi vào tuyệt vọng, một cái bóng liền xẹt ngang mặt tôi, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt đó, là Lâm Lâm đây mà.

“Chị An Nhiên, mau đi theo em!”

Tôi liền bật dậy từ dưới đất, “Sao em lại ở đây? Em biết cách phá trận ư?”

Ngẫm nghĩ lại cũng không đúng, tôi lại hỏi thêm một câu, “Em vẫn còn ý thức của em sao?”

Em ấy nhìn tôi mỉm cười an ủi: “Giữ mạng quan trọng hơn, chúng ta ra ngoài trước chị nhé!”

Thoát ra được nhà cổ, Lâm Lâm dịu dàng ôm lấy tôi rồi vỗ về, lại cảm thán nói: “Cuối cùng em cũng có thể bảo vệ được cho chị rồi.”

Lâm Lâm nói em ấy đi theo Đỗ Trạch Thần đến đây, cách phá trận cũng là do anh ấy dạy cho.

Vốn dĩ ý thức của Lâm Lâm đang rất hỗn loạn, chỉ biết phải thân sắp lấy vợ, nhưng chưa kịp đợi cô dâu đến thì chấp niệm đột nhiên chuyển sang hắc hóa, cũng là Đỗ Trạch Thần làm thức tỉnh em ấy.

Thì ra lúc đó anh ấy không đuổi theo là vì chạy qua để giúp Lâm Lâm sao.

Vậy mà tôi còn tưởng đã thoát khỏi phiền phức rồi, nào ngờ lại lọt vào lò lửa khác cơ chứ.

Lâm Lâm nói: “Cái mà em thật sự muốn làm, chính là nhìn thấy chị An Nhiên bình an và nói lời từ biệt với chị.”

“Bây giờ tâm nguyện của em đã thành, đã đến lúc em phải đi rồi.”

“Chị đừng có quên phải về nhà đó nhé!”

Em ấy nhìn tôi chớp mắt, nụ cười đó thuần khiết làm sao.

11.

Lâm Lâm nói rất đúng, tôi không phải là không có chốn dung thân, tôi còn có nhà, tôi phải về nhà.

Về tới ngôi nhà Mao Sơn cũ kỹ khi sư phụ nhận nuôi tôi khi 13 tuổi.

Sư phụ tôi cũng hơi có một chút danh tiếng ở bên Mao Sơn đấy, khi tôi bắt đầu có ký ức thì ông đã để tôi bên cạnh rồi, đã từng có lúc tôi nghĩ rằng, ông ấy là người ba rơi rớt bên ngoài của tôi luôn đó.

Nhưng ông đã dùng hành động để phủ định dòng suy nghĩ của tôi.

Ông chưa từng nghiêm túc dạy cho tôi bất kỳ thứ gì về Dịch Kinh bát quái hay là kỳ môn độn giáp, ban ngày ở nhà không cần phải làm gì, chỉ biết chạy ra đồng mò cua bắt ốc cho vui, tôi vào vườn rau bắt sâu, còn ông thì mắc võng dưới tán cây để hóng mát. Ban đêm ông ra ngoài bắt ma trừ tà, còn tôi thì không được ra ngoài, nên đã bị “kẻ thù” của ông đến tìm để báo thù.

Nói chung là không có ngày nào yên ổn cả.

Nếu là ba ruột khong thể làm những chuyện như thế được!

Đến cả lúc “bà dì” đến thăm tôi, ông cũng bị dọa cho sợ nhảy lên đọt cây, còn móc mấy lá bùa chú đưa lên mặt tôi làm đủ kiểu, cứ tưởng đang nghênh đón đại địch vậy đó.

Tôi chảy máu không ngừng, hỏi ông làm sao bây giờ, có phải tôi sắp chết rồi không?

Ông còn hoảng loạn hơn tôi nhưng cũng may còn biết an ủi tôi rằng: “Sao mà chết được, có sư phụ ở đây.”

Đợi đến khi tôi đã vượt qua được đợt băng huyết đáng sợ đó thì sắc mặt của sư phụ tôi còn tái nhợt hơn cả đứa mất máu là tôi luôn.

Đương nhiên rồi, đó là tôi suy tưởng ra thôi, haha.

Bởi vì sư phụ lúc nào cũng đeo mặt nạ, tôi không nhìn được bất kỳ biểu cảm gì của ông cả.

Khi đó hàm dưới trắng phếu của ông đột ngột lộ ra bên ngoài mặt nạ một chút, xương tay cũng lồi và nhô ra, giống như mắc phải bệnh nan y vậy.

Giọng nói của sư phụ rất nghiêm túc, ông nói: “An Nhiên à, sư phụ phải chết rồi.”

Và ông cũng giải thích nguyên nhân cho tôi nghe.

Thể chất của tôi vốn dĩ đã đặc biệt, sau khi bắt đầu đến kỳ kinh nguyệt thì càng dễ chiêu hồn ghẹo quỷ, còn là các loại thứ dữ mới chịu, sư phụ đã dùng tuổi thọ của ông làm nhiễu loạn đi mệnh cách của tôi, che giấu đi mùi hương đặc biệt này, chắc có lẽ sẽ đủ để đổi lấy vài năm sống yên ổn qua ngày cho tôi.

Lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với sinh ly tử biệt, tôi chẳng biết nên nói gì cho phải.

Sau khi sư phụ dặn dò đủ kiểu với tôi thì ông đã trầm mặc rất lâu lại hỏi tôi: “Còn có gì muốn nói không?”

Tôi lỡ miệng nói: “Có thể cho con nhìn mặt của sư phụ không?”

“Nếu không sau này con đi trừ ma, lỡ làm sư phụ bị thương thì không tốt cho lắm.”

Ông liền bật cười ha hả: “Thật sao?”

Câu này không có nghĩa là tôi có nỡ hay không, mà ông ấy đang chất vấn năng lực của tôi đó!

Tôi tức đến khóc nấc lên, thật ra là tôi chỉ muốn nhớ lấy khuôn mặt của sư phụ mà thôi.

“Con đường và kiếp nạn sau này, phải nhờ vào bản thân của Nhiên Nhiên rồi.”

Qua vài ngày sau, sư phụ đã mất, còn tôi thì bệnh nặng một trận.

Ông được an táng qua loa, tôi lại mắc chứng tâm thần, mỗi người lạc một nơi.

Sư phụ chết vì kiếp nạn, biến cố hôm nay cũng đã khiến tôi đích thân trải nghiệm nỗi đáng sợ của số kiếp đang diễn ra với tôi.

Trong hiểm cảnh này, dù thế nào tôi cũng không tin ông ấy không chừa đường về sau cho tôi.

Đến cả mạng sống ông còn đem ra đổi cho tôi được, vậy thì làm sao ông lại để tôi “phó mặc cho trời” thật cơ chứ?!

12.

Tôi đã chạy cả một đêm.

Mãi cho đến khi tờ mờ sáng, cuối cùng cũng chạy ra đến đường lộ.

Đầu ngõ dẫn ra quốc lộ có ba chiếc ô tô đang đỗ, cả ba đều chưa tắt máy xe, ánh đèn xanh đỏ trên bảng đồng hồ phản chiếu những khuôn mặt dữ tợn và kinh khủng trong xe.

Tôi muốn kiếm chỗ trốn thì vừa hay bị người xuống xe dò thám phát hiện, người đó nhanh tay lẹ chân lôi tôi vào xe.

Tôi cứ tưởng bản thân lại gặp quỷ, nào ngờ lần này là người thật.

Mà còn là người quen nữa chứ...

Đó chính là cô dâu bị tôi đụng gãy chân vừa nãy.

Cô ta chỉ đơn giản treo bình nước biển, nằm ngã nghiêng trên ghế.

Tôi còn chưa định thần lại, nhưng vì là người gây chuyện nên đã hổ thẹn hỏi: “Sao cô không chịu vào viện mà nằm?”

Sắc mặt cô ta tái nhọt, trông có vẻ như không nói nỗi nữa, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang hoảng hốt mở miệng.

“Con gái đừng sợ, chúng ta chạy xuyên đêm để về nhà cổ ở Giang Tô nhé, chỉ đợi mỗi con thôi đấy!”

Tôi: ?

Nghe xong những câu giải thích lộn xộn của ông, tôi đại khái tổng kết được một chút: “Cũng tức là em trai tôi bảo các người ở đây đợi tôi?”

Lâm Lâm đã báo mộng cho người nhà họ Triệu, trong mơ em ấy hung thần ác sát, nói sẽ không truy cứu chuyện bên nhà gái hủy hôn, nhưng điều kiện chính là, gia đình họ nhất định phải trở về quê nhà, còn phải dẫn theo tôi đi cùng.

“Ôi chao, chỉ cần cậu ta có thể yên nghỉ, buông tha cho gia đình chúng tôi, đừng nói là về quê, cho dù là xuất gia ăn chay niệm Phật cả đời chúng tôi cũng nguyện ý làm.”

Tuy rằng có hơi nghi ngờ khả năng dự đoán của Lâm Lâm, nhưng nếu như đôi bên cũng có lợi vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Khi đã đến địa điểm trong ký ức của mình, người nhà họ Triệu tiễn tôi xuống xe như tiễn một vị thần, cuối cùng mới đạp mạnh chân ga, “vèo ---” một tiếng liền mất tăm.

Tôi ôm lấy ví tiền và cái bụng trống rỗng kêu khổ không thôi, làm người tốt thì làm đến cùng, có sao cũng để cho tôi chút đồ ăn hay tiền đi chớ.

Mà nói chứ nếu không có bọn họ thì làm sao tôi có thể thuận lợi quay về đây cơ.

Hết cách rồi, tôi chỉ đành nhịn cái bụng đói, lục lại ký ức đi vào núi thôi.

13.

Bảy năm trước nước chảy qua ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, giờ đây lại xa xăm, mây mù che khuất, chẳng nhìn thấy rõ nữa.

Tôi cũng không biết bản thân đã đi bao lâu, cuối cùng đã ngất xỉu trong làn sương mù dày đặc.

Là tại đói đấy!

Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi, tôi nằm trong một căn nhà tre, đầu giường có chiếc đèn dầu, bên cạnh có ai đó đang ngồi.

Bấc đèn khẽ rung rinh, ánh sáng màu vàng soi thẳng lên người đó, là một người phụ nữ trung niên.

Bà nhìn thấy tôi đã tỉnh, liền vội bưng tô mì đến hỏi han tôi đủ điều.

Trang phục của đại nương này có chút xa xưa, nhưng vẻ mặt rất chân thành, cử chỉ tự nhiên, nhất thời không phân biệt được là người hay quỷ nữa.

Tôi ngồi dậy, muốn dò thám thử thì phát hiện trong nhà còn có một người đang đứng.

Vậy mà lại là Đỗ Trạch Thần!

Anh ấy đã thay bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn khác, đó là chiếc áo dài thời nhà Tống rộng rãi, sắc mặt trắng bệch, có loại cảm giác như một thư sinh bệnh kiều vậy.

Khóe môi anh cong lên, khuôn mặt phóng khoáng mặc cho tôi nhìn ngắm cả người mà không nói một tiếng nào.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới, trông có vẻ như anh không có thương tích gì, tôi còn phát hiện ra hai điểm bất ngờ.

Anh ấy cũng khá đẹp trai nhỉ?

Với lại, hình như thật sự anh rất thích đóa hoa đó nhỉ. Trong cảnh lửa tối tắt đèn như thế mà anh vẫn giữ khư khư trong tay thế.

Tôi vẫn không hiểu anh ấy cứu tôi với mục đích gì, bởi vì nhìn anh đâu có giống như cái tên lúc nãy muốn ăn thịt tôi.

Nhưng với phép lịch sự, tôi nhìn anh tỏ ý cảm ơn.

“Nên làm mà.” Anh nho nhã gật đầu, ngón tay cứ nâng đỡ lấy đóa hoa.

Tôi chợt ngộ ra.

“Cái đó... Đóa hoa đó là hiểu lầm thôi, không tính là sính lễ đâu ạ.”

Phản ứng kinh ngạc của anh rất chân thật: “Ồ?”

Tôi giải thích thêm: “Tôi là một người xui xẻo, là kiểu rất hay liên lụy đến người khác ấy.”

“Cho nên cả đời này tôi không có ý định muốn gả cho ai. Đương nhiên, cũng không tính gả cho quỷ.”

“Thì ra là thế.”

Đỗ Trạch Thần như vừa được giác ngộ vậy, “Ta đã hiểu rồi.”

Anh dặn dò đại nương phải chăm sóc tôi thật tôi, rồi anh cầm đóa hoa, quay người đi mất.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện xem như đã lật mặt, có thể yên ổn ăn hết tô mì, chuẩn bị bổ sung thể lực rồi lên đường tiếp.

Bất giác tôi lại tin rằng, Đỗ Trạch Thần sẽ không bao giờ hại tôi.

14.

Đợi khi tôi ngủ một giấc tỉnh dậy thì đại nương bên giường đã đi đâu mất, nhưng Đỗ Trạch Thần lại ngồi ở đó, bỗng chốc ánh mắt của tôi và anh va vào nhau.

Hôm nay không thấy đóa hoa nữa, nhưng tôi nhìn thấy trong tầm mắt của anh như đang dự tính cái gì đó.

Quả nhiên, anh ấy nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng từng cứu qua mạng của cô nương, không gả cho ta cũng được, vậy báo ân là việc nên làm mà đúng không?”

Đoạn này tôi quá quen thuộc rồi, trong tiểu thuyết đều viết như thế cả.

Thế là tôi thẳng thừng từ chối luôn: “Lấy thân báo đáp cũng không luôn nha!”

Đỗ Trạch Thần cạn lời á khẩu, qua một lúc sau anh mới mở miệng: “Ở chỗ ta đang thiếu một nha hoàn mài mực giở sách.”

Ôi thật mới mẻ làm sao, quỷ cũng có sở thích văn vẽ thi sách nữa kìa.

Thấy tôi không tin, anh mới bất đắc dĩ chỉ vào nửa thân trên của tôi và nói:

“Cô nương... trông có vẻ rất sức lớn lực điền đấy.”

Tôi thừa nhận, cơ bắp và cơ ngực tôi đều có, nhưng nếu bạn nói tôi sức lớn lực điền, tôi sẽ bóp nát cái đầu chó của bạn đó nhen!

Câu này đương nhiên là tôi chỉ nghĩ trong lòng chứ không có gan nói ra nha.

Là anh ấy bóp nát cái đầu chó của tôi thì còn nghe được.

Khi còn nhỏ, tôi từng hỏi qua sư phụ, rằng loài quỷ nào là đáng sợ nhất.

Ông nói rằng, là loài có vẻ bề ngoài lịch sự lễ phép, ôn nhu nho nhã, chẳng có gì khác với loài người, nhưng lại hoàn toàn không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đây không phải đang nói đích danh Đỗ Trạch Thần sao?

Tôi cứ luôn nghĩ sư phụ chỉ nói nhăng nói cuội để lừa tôi, bây giờ xem ra có thể đã trách nhầm ông rồi hầy.

Nếu đã nguy hiểm, vậy thì nơi này không nên ở lâu nữa.

Nếu đã từ chối hôn sự, không thể cũng không dám từ chối luôn cả việc báo ân được, tôi đành thật thà đồng ý, nhưng yêu cầu phải cho cái thời hạn.

Đỗ Trạch Thần rất dễ nói chuyện, vậy mà anh ấy mừng rỡ đồng ý, “Thư phòng bên căn nhà tranh phía tây, cảm phiền cô nương đem ra phơi hết đống sách liền có thể rời đi.”

Anh ấy cũng hứa hẹn với tôi ba điều:

Thứ nhất, cho gọi lúc nào thì phải có mặt lúc đó.

Thứ hai, không được tự ý ra ngoài.

Thứ ba, không được nghe ngóng bí mật của anh.

“Nếu như cô nương phá vỡ điều lệ, vậy thì Đỗ mỗ không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Giọng nói của anh rất ôn hòa, nụ cười luôn nở trên môi, nhưng sao tôi lại không nhịn được mà rùng mình một phen.

[Còn tiếp...]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi