Diễn Đàn Thần Tài
Thông báo
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!
🏆 Chúc mừng nhung1989 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 180.000Xu! 🏆 Chúc mừng messiarg đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 1.340.000Xu! 🏆 Chúc mừng trale123 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 220.000Xu! 🏆 Chúc mừng maimai87 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 250.000Xu! 🏆 Chúc mừng nguyenkhang92 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 890.000Xu! 🏆 Chúc mừng hoanganh26 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 442.000Xu! 🏆 Chúc mừng hung1291 đã đổi thưởng thành công Chuyển khoản trị giá 225.000Xu!

Giải Mộng Đàn

Tâm linh - Truyện hay

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P1】??

thuy22
[MOD] thuy22
1 năm trước Đã chỉnh sửa

Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)

Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P1

Tôi bị quỷ nhắm trúng rồi.

Hôm đó ngoài nghĩa địa, tôi tùy tiện vứt một bông hoa cạnh một nấm mồ lẻ loi.

Về đến nhà tôi mới biết, ba mẹ nuôi đã phối cho tôi một mối minh hôn.

Đến đêm khi kèn trống nổi dậy, một chiếc kiệu u ám tám người khiêng đã dừng ngay trước cửa nhà.

Tôi gào thét như điên, vậy mà bọn họ lại nhoẻn miệng cười nghênh đón.

“Đi đi, hãy tác thành cho em trai mày, cũng để cho bọn tao lấy lại ít vốn.”

Chính vào lúc này, có một người đàn ông mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào.

Trên tay anh ta cầm bông hoa mà tôi đã vứt bừa lúc sáng.

Anh hỏi: “Vì sao cô nương đã bỏ trầu cho ta, giờ đây lại gả cho kẻ khác?”

1.

Tôi là con gái nuôi của nhà họ Lâm, năm 13 tuổi vì đi lạc nên đã bị bắt và bán về đây, trong nhà còn có một người em trai ốm yếu lắm bệnh tật.

Dường như trời sinh ra tôi đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.

Ba mẹ tôi bóp mũi chê bai tôi xúi quẩy, nhưng vẫn ráng mà mua tôi về, bởi vì tôi hữu dụng đối với bệnh của em trai tôi.

Tôi không cần ai chỉ dạy mà tự biết được những thứ như làm phép vẽ bùa, có thể trừ ác tránh tà, dùng cách nói thời xưa thì chính là hành nghề “Mao Sơn thuật sĩ”.

Ngoài ra thì tôi chẳng được tích sự gì, chỉ là một món đồ “lỗ vốn” mà thôi

Khi vừa mới về đây, bị đánh bị bỏ đói đó là chuyện thường gặp.

Nhưng em trai tôi lại bênh tôi lắm.

Có hôm đi chăn bò gặp phải mưa to, em ấy đã đứng ngay đầu thôn che dù cho tôi, khi tôi đói em sẽ lén lút đưa chén canh bổ cho tôi uống.

Em ấy nói với vợ chồng nhà họ Lâm rằng, tuy rằng An Nhiên không phải con gái của ba mẹ, nhưng chị ấy là chị của con.

Giọng nói dịu dàng nhưng kiên định, khiến cho trái tim này ấm áp biết mấy.

Cho nên mỗi ngày tôi đều dùng cách để kéo dài mạng sống cho em trai mình.

Nhưng những trò mèo đó của tôi, làm sao có thể chống lại được ý trời cơ chứ.

Vào ngày này 7 năm sau, cho đến tấc đất cuối cùng phủ lên cỗ quan của em trai tôi, vậy mà tôi lại không được rơi một giọt nước mắt nào.

Bởi vì tôi không được làm hỏng khuôn mặt đắt tiền vừa trang điểm này.

Đáng lẽ tôi không có tư cách được qua đây. Như lời của ba mẹ nuôi nói, một người ngoài như tôi, có thể vào nghĩa trang tiễn em trai tôi một đoạn, đã là ân huệ lớn nhất mà nhà họ Lâm dành cho tôi rồi.

Bọn họ cho phép tôi tới đây, nhưng lại không cho tôi tiễn biệt em ấy.

Và rồi đám người đó không chỉ mời thợ trang điểm, còn mời cả thợ chụp hình, họ muốn chụp một tấm hình của tôi tại mảnh đất nghĩa trang này.

Tôi không có quyền phát ngôn tại nhà họ Lâm đâu.

Không biết là ai đã nhét vào tay tôi một đóa hoa hồng đỏ rực, lại bị sắp đặt đủ hết các bối cảnh khác nhau, cho đến khi thợ chụp ảnh hô lên một tiếng “OK”, cảnh tượng kỳ quái này mới chính thức đóng màn.

Từ phía xa, phần mộ của em tôi đã chất thành một núi cát nhỏ, tôi nhẹ nhàng cẩn thận đến gần, muốn đặt đóa hoa đó lên phần mộ của em ấy, nhưng lại bị ba mẹ nuôi phát hiện rồi hất nó đi mất.

“Cái đồ xúi quẫy, đem cái thứ đó tránh xa ra đi!”

Tôi cũng chả còn cách nào, nên đã đặt đóa hoa đó ở một góc bên nấm mồ lẻ loi, trông nó cô đơn giống hệt như hoàn cảnh của tôi lúc này vậy.

2.

Trên đường trở về mọi người đều trầm mặc không nói gì, còn tôi thì đi ở cuối cùng phía sau dòng người đó.

Đột nhiên giữa đường có một bóng người quen thuộc chen vào, trong miệng nói: “Lão Lâm à, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi!”

Người đó chính là Trâu đại nương, là một bà mai mối nổi danh ở các vùng lân cận.

Nhưng tôi trông bà ta không có một chút gì là vui mừng cả, ngược lại còn âm u ảm đạm hơn như thế.

Bà ta nhìn tôi một cái từ phía xa, rồi ghé sát vào tai của mẹ nuôi nói gì đó.

Tôi không thèm đếm xỉa gì đến bà ta, chỉ kéo tay áo lên bôi đi lớp phấn trên mặt, chuẩn bị quay về tìm một nơi không người khóc cho đã đời, để giải phóng sự đau buồn đang đè nén trong lòng.

Nhưng không ngờ, sau khi về đến nhà, đến cả khóc cũng là một điều rất xa xỉ.

Bởi vì linh đường trải toàn vải bố trắng trong sảnh lớn, giờ đây đã được trang trí lại thành hỷ đường vải lụa đỏ chót.

Vừa nãy còn tỏ vẻ bi thương, các bà con họ hàng khuyên gia đình tôi “nén đau buồn”, giờ đây cũng đua nhau chúc mừng ba mẹ tôi.

Lúc này tôi mới biết bản thân đã bị phối minh hôn rồi!

Tối nay sẽ phải xuất giá ngay.

Những hành vi kỳ lạ ở nghĩa trang lúc đó, thì ra là muốn tôi chụp chân dung trước khi cưới đó à?

Tôi luôn phản ứng rất chậm, khó khăn lắm mới hiểu được mọi chuyện thì trời cũng đã sập tối.

Chiếc kiệu u ám tám người khiêng đã dừng ngay trước cửa nhà.

Tiếng kèn trống vang lên khiến tôi giật thót tim.

Gả cho người chết đồng nghĩa với việc đám cưới với quỷ, đây là chuyện không thể nào!

Tôi gào thét như điên, nhưng ba mẹ nuôi tôi lại nhoẻn miệng cười.

“Đi đi, hãy tác thành cho em trai mày, cũng để cho bọn tao lấy lại ít vốn.”

Em ấy cũng đã chết rồi, có liên quan gì đến họ nữa đâu.

Chỉ e câu trước là giả, câu sau mới là thật.

Vậy thì chẳng thà tôi đâm đầu vào tường chết quách cho xong, dù sao cũng chỉ là cái thứ “lỗ vốn” kia mà.

Ba nuôi tát cho tôi một cái trời giáng, “Nhà họ Lâm đã nuôi mày 7 năm trời, bây giờ lấy một mối hôn sự của mày để đổi một mối cho em trai mày thôi, vậy mà mày lại ích kỷ, không thể tác thành cho nó sao?”

Tôi chợt khựng lại không nói được chữ nào.

Không phải là tôi sợ đám người này, mà trong tiếng xáo trộn ồn ào của đám đông, đột nhiên tôi nhớ lại câu chuyện mà em trai tôi Lâm Lâm từng kể.

Em ấy nói, ở nơi này, chí ít là trên những thôn trấn, đều có một nhận thức được nối truyền qua nhiều đời.

Mọi người đều cho rằng, những nam nữ trẻ tuổi sau khi chết nhưng chưa được cưới gả, nếu như không phối minh hôn, sắp xếp chuyện đại sự cả đời, sẽ nảy sinh ra chấp niệm, trở thành lệ quỷ và mãi mãi không được siêu sinh.

Khi đó em hỏi tôi: “Chị ơi, em sẽ trở thành lệ quỷ hả chị?”

Tôi nhớ lại những bộ dạng đáng sợ mà tôi từng gặp qua, Lâm Lâm dịu dàng thanh khiết đến thế, không nên biến thành những thứ đó!

“Được.” Tôi nhìn ba mẹ tôi và nói: “Tôi nghe lời các người.”

Thế là tôi ngoan ngoãn nhặt bộ đồ khỏa đỏ rực từ dưới đất lên.

Dù sao cũng không còn chốn dung thân, em trai cũng mất rồi, chẳng còn chỗ nào để tôi trông ngóng, thôi thì vì em ấy làm chút chuyện gì đó vậy.

Chỉ là tôi còn chưa kịp bước vào cửa lớn thì trước sân lại có một người đàn ông mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn xuất hiện.

Trong tay anh là bông hoa lúc sáng tôi đã đặt trên nấm mồ, tầm mắt xuyên qua tất cả khách mời đến dự và ngừng lại trên người tôi.

Anh hỏi: “Vì sao cô nương đã bỏ trầu cho ta, giờ đây lại gả cho kẻ khác?”

3.

Anh ta là quỷ đúng không?

Nhưng bộ dạng của anh trông nho nhã lịch thiệp, cả người đều toát lên tư chất cao quý, khác với những yêu ma quỷ quái trước đó mà tôi từng gặp.

Vị tri đồng nghĩa với nguy hiểm.

(Vị tri là đề cập đến việc tạo ra những hạn chế nhất định và ở trong trạng thái nhận thức bối rối, điều này cũng có nghĩa là sự tồn tại của việc không biết).

Tôi cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy anh, cầm vạt áo lên đi về phía kiệu hoa.

Khi đi ngang qua anh, tôi phát hiện bông hoa trên tay đột nhiên lóe sáng và biến thành bộ dạng của em trai, bị anh nắm lấy phần cổ sau kéo lê trên đất.

Tôi hoảng hốt, hô nhẹ một tiếng “Lâm Lâm!”, nhưng cái hồn nhỏ bé đó lại không có một chút phản ứng gì.

Tính lấy em trai tôi để uy hiếp tôi sao?

Không đợi tôi lên tiếng, anh ấy hất nhẹ tay còn lại, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh ập tới càn quét cả sân biến thành một mớ hỗn độn.

Cây táo tàu to lớn đột nhiên tét làm đôi, dùng góc độ kỳ quặc nhất để ngã và đập vào đầu của ba mẹ nuôi.

Bởi vì tình cảnh quá quỷ dị, cho nên đám đông đều gào thét chạy táng loạn.

Tôi lầm bầm một tiếng, định chạy sang đó cứu người.

Nhưng vừa định nhấc chân lên thì bản thân như bị rót chì, cứ chôn chân tại chỗ không cử động được.

Cơ thể vẫn còn tri giác, thế mà đầu óc tôi lại bắt đầu choáng váng.

Bầy quạ đang rú lên những tiếng kêu thảm thiết trong đêm gió rít gào.

Qua một lúc sau, cuối cùng tôi cũng đã có thể cử động rồi.

Ba mẹ nuôi hình như cũng tỉnh lại cùng một lúc với tôi, họ không hề có bất kỳ vết thương nào trên người cả.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy tôi, vậy mà không còn thái độ chán ghét và tránh né tôi như thường ngày, ngược lại còn nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa nói:

“Con gái cưng, chúng ta không gả nữa, ba mẹ có tiền, để ba mẹ bỏ tiền ra thuê người sắp xếp nhé!”

Bọn họ gọi tôi là “con gái cưng”, nói đã tệ bạc với tôi, lại tự tát vào mặt, rồi khấu đầu nhận lỗi đủ kiểu.

Có phải họ bị đập vào đầu mạnh quá đúng không?

Nhưng đôi tay họ run rẩy là thật, nước mắt cũng ấm nóng kia mà?

Tôi cau mày, hình như cách họ giải quyết vấn đề có gì đó không đúng thì phải...

Mà bản thân tôi cũng đã quen với sự trầm mặc, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn họ ăn năn hối lỗi mà thôi.

Kẻ đầu xỏ vẫn còn yên lặng đứng một bên, thân hình của anh thẳng tắp chỉnh chu, trong tay còn cầm đóa hoa hồng đỏ rực như máu.

Nơi đó cũng không thấy bóng dáng của Lâm Lâm nữa.

Anh cười dịu dàng nói: “Như vậy cô nương đã hả giận chưa?”

Tôi ngây người, thì ra là vì cái này sao?

“Cảm ơn.” Tôi rất cảm kích.

Dù sao thì 7 năm qua, ngoại trừ Lâm Lâm, làm gì có ai vì tôi mà đứng ra chống lưng trút giận cho tôi cơ chứ.

Và theo cách này, tôi cũng không cần phải phối cái thứ mình hôn quỷ quái đó nữa.

Nhưng chuyện khong ngờ đến chính là, anh ấy cứu tôi là mong được tôi đáp đền.

Anh sát lại gần tôi, đôi mày cong rất đẹp, trong mắt ngập tràn niềm hy vọng và nói: “Đi với ta nhé!”

Tôi liền lớn tiếng cự tuyệt: “Đừng có hòng!”

Nói rồi tôi vội vàng lao đến chiếc xe tải nhỏ đang đậu trước cửa như con thiêu thân, tay vặn chìa khóa, đạp chân ga chạy vụt đi mất.

4.

Qua cơn choáng váng khi nãy, hình như não bộ của tôi cũng không còn bình thường được nữa, nó dư ra đoạn ký ức trước khi tôi 13 tuổi.

Mọi người ai cũng nghĩ tôi bị thiếu mất một dây thần kinh não, lớn xác đến thế mà còn đi lạc, đến cả bản thân tôi cũng xém chút nữa tin vào chuyện này rồi.

Thật ra là có nguyên nhân khác đấy.

Mệnh cách của tôi hơi đặc biệt, từ nhỏ đã có ma quỷ đi theo, sợ bọn nó gần chết, mãi cho đến khi bái sư.

Sư phụ đã bói qua cho tôi, năm 13 tuổi sẽ có một kiếp nạn, sau khi thành niên lại một kiếp, nếu như đều có thể vượt qua thì cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió.

Khi ấy tôi hỏi qua sư phụ, nếu như không vượt qua được thì như nào?

Sư phụ tôi nhìn lên trời và nói: “Nếu như không vượt qua được thì...

thuận theo tự nhiên đi.”

Thế là năm tôi 13, kiếp nạn đó đã đến, sư phụ tôi chết rồi.

Bắt đầu năm 18 tuổi, chuyện lạ càng lúc càng nhiều, hai năm sau, chính là ngày hôm nay, tôi bị phối âm hôn, bị quỷ tìm đến cửa.

Khi còn nhỏ thì ỷ lại vào sư phụ, lớn lên rồi thì phải nhờ đến bản thân thôi.

Đây chính là nguyên văn của sư phụ.

Thôi được rồi, tôi đạp mạnh chân ga, “Đấu không lại, vậy thì bỏ trốn là được chứ gì.”

Nhưng tôi đã đánh giá cao bản thân mình quá.

Bởi vì phanh quá gấp ngay khúc cua trên công lộ, xe tải nhỏ không chịu sự khống chế nên đã đâm thẳng xuống khe núi.

Cũng may mạng tôi lớn, xe không có lật.

Chiếc kiệu đón dâu phía sau bị văng ra ngoài, làm loạn hết cả đội hình đưa dâu dưới chân núi, đầu xe cũng đụng phải một người.

Tôi nhảy ra từ cửa sổ, đứng thẫn thờ tại chỗ, người bị thương chính là cô dâu mặc bộ hỷ phục đỏ chót.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi chân cô ta đã gập sang một bên, biến dạng nghiêm trọng, máu chảy ra lan rộng thành một vũng, khiến ai nhìn được cũng phải bàng hoàng.

Cô dâu đang từ từ bò về phía của tôi, giống như con quỷ nữ đòi mạng, tôi không dám cử động dù chỉ một chút.

Nào ngờ khi cô ta đến gần tôi, lại dập đầu với tôi lia lịa, trong miệng thốt ra đều là những câu cảm ơn.

???

Giọng nói của cô ta như vừa khóc vừa cười: “Không phải cơ thể vẹn toàn thì tôi không cần phải gả cho người chết nữa rồi!”

Tôi không để tâm đến tình cảnh hoang đường trước mặt, đồng cảm hỏi thêm cô ta một câu: “Vậy chị phải gả đến đâu thế ạ?”

Cô gái đó đã có chút thần trí không tỉnh táo rồi nên không trả lời câu hỏi của tôi.

Bên cạnh có người thở dài và lên tiếng: “Ôi trời ơi thánh hỡi!”, không biết là đau lòng cho cô dâu hay là sợ không bàn giao công chuyện được nữa.

“Còn ai vào đây nữa, đây là nhà lão Lâm láng giềng vừa chết thằng con trai đây mà?"

Người đó bực dọc trừng mắt liếc tôi, rồi híp mắt dò xét tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên ông ta kéo lấy cánh tay tôi và hô lên:

“Đây chẳng phải là con gái nhà lão Lâm sao?! Đừng có để nó trốn thoát đấy!”

5.

Bọn họ nói, mọi chuyện thành ra thế này đều là do tôi, nếu bắt được tôi thì nhà họ Triệu sẽ không cần phải chịu trách nhiệm về việc hủy hôn rồi!

Tôi muốn bỏ chạy lắm chứ, nhưng chuyện cấp bách hiện giờ chính là gọi điện cứu người là trên hết.

Cô ta sắp hôn mê tới nơi rồi, hồn đang dần dần thoát ly với thể xác, nghe được động tĩnh này, cũng không biết sức lực từ đâu, khi mở mắt ra liền đưa tay nắm lấy chân váy tôi.

“Tôi từng nghe nói về cô, cô có thể gặp được ma quỷ?” Hơi thở cô ta rất yếu ớt, “Tôi không gả, hắn ta nhất định sẽ trở thành lệ quỷ đến tìm tôi, cầu xin cô, hãy giúp tôi...”

Tôi cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng tôi lại không có năng lực đến thế.

Càng huống hồ chi bây giờ tôi còn lo không xong bản thân mình nữa kia.

“Em ấy không phải em trai cô sao...” Cô ta thở dốc nói tiếp, “Cô xem như là vì em ấy được không?”

Trực giác nói với tôi rằng, tôi nên rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Nhưng Lâm Lâm vẫn còn đang đợi cô dâu của em ấy, nếu không thì chấp niệm của em ấy không thể nào tiêu tán được.

Tôi không một chút do dự, hỏi: “Mấy người ai biết đường? Dẫn tôi đi đến nghĩa trang đi.”

Nếu như tôi có thể độ hóa được Lâm Lâm thì bây giờ chạy đến đó chắc vẫn còn kịp.

Nhưng vừa nghe chữ nghĩa trang thì mọi người đã đồng loạt lùi lại phía sau, “Nơi đó tà môn như vậy, ai mà dám đi chứ?!”

Đột nhiên có người lên tiếng: “Thuận đường, tôi đưa cô qua đó.”

Thuận theo tiếng nói, một chiếc xe nhỏ ngừng bên cạnh đường xuất hiện, người cũng đã ngồi lên ghế lái, tầm mắt âm u nhìn không rõ tướng mạo, chỉ nghe anh ta giục tôi: “Tôi cũng đang vội lắm, rốt cuộc cô có đi hay không?”

Vì chuyện xảy ra quá vội vàng, tôi liền gật đầu đồng ý, phi nhanh đi qua đó.

Dưới ánh đèn mờ ảo, biểu cảm của mọi người xung quanh trở nên rất mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nghe được có người “ơ” lên một tiếng.

Phản ứng của tôi luôn chậm đi nửa nhịp, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, vừa vào tới trong xe thì toàn bộ tất cả đèn đường đều bị dập tắt hết.

Dân làng đang nhốn nháo ở phía trước, giờ đây cũng không còn một bóng người, xung quanh đều là bóng tối đen kịt cùng với ánh trắng sáng vằng vặc.

Không đúng!

5.

Giây phút tôi phản ứng lại thì đã cảm nhận được phía sau gáy có cái gì đó đang áp sát vào, lạnh buốt đến thấu xương, tiếp theo có thứ gì đó vừa mềm vừa ẩm ướt liếm lên vành tai tôi, khiến tôi nhịn không được mà rùng mình một phen.

Tôi thầm mắng một câu, cho nên nói, quỷ thật là xảo quyệt mà, thật đáng sợ!

Kinh nghiệm lúc nhỏ đã mách bảo tôi rằng, không được cử động, không được sợ hãi.

Phía sau truyền đến giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Thơm nhỉ, không hổ danh là nương tử mà ta chờ đợi đã lâu.”

Có tư tưởng sẽ có thể giao tiếp, đây chính là cấp bậc lệ quỷ.

Sư phụ từng dạy tôi, phàm là lệ quỷ thì đều có chấp niệm.

Tôi niệm nhỏ câu chú rồi mở miệng dò thám: “Anh có chấp niệm gì sao?”

Một tiếng hừ lạnh trong bóng tối, ngập tràn sự khinh bỉ.

Lại có thứ gì đó bắt đầu quấn lên người tôi, càng lúc càng phóng túng không kiêng dè, hình như đó là tóc thì phải, tết thành một bím tóc dài, chậm rãi luồn lách như một con rắn, cuối cùng là trói cả người tôi lại.

“Lát nữa nàng sẽ biết ngay thôi.”

Tôi bị đẩy ngã, trong chiếc xe rộng rãi, đột nhiên không gian lại trở nên chật hẹp áp bức.

Đưa tay ra sờ, máy móc bằng sắt giờ đây đã trở thành cỗ quan tài bằng gỗ, mùi sơn đen đặc trưng xộc thẳng vào mũi, nắp quan dường như đã bị đóng đinh, đến cả hô hấp cũng rất khó khăn.

Tôi sờ vào dái tai, không còn vẻ trầm tĩnh lúc ban đầu.

Khi nãy anh liếm trái tai tôi đã tháo chiếc bông tai xuống, bên trong viên châu ngọc có bùa cứu mạng mà sư phụ để lại cho tôi!

Có thể tên lệ quỷ này đã biết lai lịch của tôi rồi!

Không khí mỏng manh, ý thức hỗn loạn, tôi sốt ruột gần chết, lại nhớ đến những lời mà Lâm Lâm nói với tôi hôm đó.

Em ấy hỏi tôi bản thân nó có trở thành lệ quỷ không?

Tôi đáp rằng: “Không đâu, có chị bảo vệ cho em này!”

Đây cũng là lời nói mà sư phụ từng nói với tôi.

6.

Vào một mùa hè năm đó, đám tiểu quỷ nhân lúc sư phụ xa nhà, đã đến trêu ghẹo tôi, dắt tôi đi tới một lò than bỏ hoang rồi vứt tôi ở đó, mãi cho đến khi còn một hơi thở yếu ớt thì sư phụ mới tìm được tôi.

Ông đã cho tôi uống ngụm nước sạch, rồi ôm tôi vào lòng, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác để kêu tôi quay về.

Bình thường hồn tôi không hộ thể, mỗi khi như vậy thì ông sẽ dùng một sợi dây đỏ thần bí cột tôi lại sau đó gọi tên của tôi.

Đến khi tôi có lại ý thức, thì câu đầu tiên tôi hỏi đó chính là có phải bản thân đã chết rồi không?

Sư phụ tôi nói: “Sao mà chết được, có sư phụ bảo vệ con mà.”

Câu nói này đã cho tôi sống tiếp.

Khi đó vì không để bản thân khóc nhè, tôi vẫn không chịu bỏ qua mà nói: “Cho dù con có chết cũng muốn trở thành lệ quỷ xé xác bọn nó.”

Sư phụ không vui vì tôi mới tí tuổi đầu đã toàn thân đều là lệ khí, nên đã an ủi tôi rằng, có chuyện gì cứ tìm sư phụ là được.

Ông đã giữ đúng lời hứa, vì bảo vệ tôi đã bỏ mặc luôn cái mạng già.

Nhưng tôi vẫn chưa làm cho Lâm Lâm được gì cả.

Nghĩ tới đây, tôi liền ngưng thở triệt để, không phải chỉ là làm quỷ thôi sao!

Vậy thì tôi trở thành lệ quỷ cho bọn nó sáng mắt!

Rất nhanh, tôi cảm thấy bản thân trở nên nhẹ tênh, nhưng tôi lại đụng tường tứ tung, không ra ngoài được.

Chỉ là nếu như đinh đóng quan tài thì không thể nào khóa hồn được, cái thứ hồi nãy, rõ ràng là biết cách đối phó với tôi mà.

Trong lúc tuyệt vọng thì nghe thấy bên canh tiếng “tò te tú tí” văng vẳng, tiếp theo đó nắp quan đã được mở ra, ánh sáng chói mắt cùng với bầu không khí trong lành đồng thời ập đến.

Tôi nhìn thấy lồng ngực của mình vẫn phập phồng lên xuống, đang tự nhũ là không ổn rồi, quả nhiên, giây tiếp theo, tầm nhìn xoay chuyển một cách chóng mặt, tôi nằm đó mở to mắt ra.

Mình đã chết không thành sao?

Vậy thì minh hôn vẫn phải tiếp tục à?

7.

Tiếng kèn trống ảm đạm vang vọng khắp nơi.

Tôi bị đám người đó lôi ra từ trong quan tài, những thứ đang trói trên người từ sớm đã không còn nữa, thế nhưng tôi vẫn không cử động được, tứ chi chỉ đành cứng đờ bị người ta giữ lấy hành lễ với con gà trống, tiếp đó lại bị khiêng vào một căn nhà cổ.

Trong sảnh lớn của nhà cổ có treo rất nhiều chân dung người, thờ phụng rất nhiều bài vị cùng lư hương, trong mơ hồ còn nghe được tiếng khóc thoáng qua, chỉ là khi tôi vừa xuất hiện thì toàn bộ đều im bặt.

Bầu không khí tĩnh lặng thoắt ẩn thoắt hiện một cái bóng quỷ, tuy có hơi mờ ảo, nhưng từ vị trí của hắn truyền đến tiếng nước tí tách rất rõ ràng.

“Ai?”

“Là ta.”

“Cho nên anh là ai?”

Hắn có một chút đắc ý trong bóng tối, miệng lầm bầm: “Phàm là những gì hắn thích, ta đều phải giành lấy.”

Vừa dứt lời thì cái bóng đó lao đến với tư thế rất quỷ dị.

Hắn siết lấy cổ tôi rồi ấn chặt tôi xuống đất, đôi mắt xám xịt có hơi đỏ ngầu đang lảng vảng trên người tôi.

Tuy tôi bị dọa chết khiếp, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh để quan sát hắn.

Đây là một thi thể mới chết, ngũ quan còn đều đặn, mặt mày tái nhợt, dưới cằm có một vầng sáng, khi đưa mắt nhìn kỹ thì tôi mới phát hiện, tiếng nước tí tách lúc nãy, lại chính là nước miếng của hắn!

“Thơm thật, ta phải từ từ thưởng thức mới được!”

Hắn cúi xuống, áp sát vào tim tôi, hơi thở khắp nơi đều mang theo mùi hôi thối đặc trưng của xác chết.

Trước đó ba nuôi cũng nhào lên người tôi vài lần, lúc nào cũng mang theo cái mùi nồng nặc đó, khi ấy chỉ nghĩ là do ba nuôi uống quá chén thôi, đó là mùi cơ thể dầu mỡ của người đàn ông trung niên, bây giờ xem ra chắc là do bị quỷ nhập cũng nên.

Tôi hỏi: “Tôi thơm chỗ nào? Tại sao lại thơm?”

“Bất cứ chỗ nào cũng thơm hết.”

Con lệ quỷ đó đang trong lúc say đắm đã lỡ miệng nói: “Thể chất của ngươi cực âm, vốn đã rất ngon rồi, lại có âm hồn hộ thể, sau khi thành niên thì chính là món ngon bổ dưỡng quý giá nhất.”

“Cho dù không có hắn thì ta cũng đã thèm muốn ngươi từ rất lâu rồi.” Hắn nuốt nước miếng nói: “Lão tử nhất định phải có được ngươi!”

Đây là lần thứ hai hắn nhắc đến “người đó”, tôi hỏi: “Hắn là ai?”

Lệ quỷ ngây người, rồi nở nụ cười điên loạn, nói nhăng nói cuội một câu “em trai à em trai”, rồi từ từ thả lỏng bàn tay đang siết cổ tôi và nói: “Như vậy thì quá tốt! Nàng cứ vui vẻ chiều lòng ta là được.”

Rồi là vui dữ chưa?

Tôi đến cả trợn mắt cũng không có thời gian, sau khi khôi phục lại trực giác, tôi liền đưa chân đá thẳng lên gáy của hắn.

[Còn tiếp...]

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P1】??

?? Truyện đam mĩ kinh dị 【Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P1】??

Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - P1

Tôi bị quỷ nhắm trúng rồi.

Hôm đó ngoài nghĩa địa, tôi tùy tiện vứt một bông hoa cạnh một nấm mồ lẻ loi.

Về đến nhà tôi mới biết, ba mẹ nuôi đã phối cho tôi một mối minh hôn.

Đến đêm khi kèn trống nổi dậy, một chiếc kiệu u ám tám người khiêng đã dừng ngay trước cửa nhà.

Tôi gào thét như điên, vậy mà bọn họ lại nhoẻn miệng cười nghênh đón.

“Đi đi, hãy tác thành cho em trai mày, cũng để cho bọn tao lấy lại ít vốn.”

Chính vào lúc này, có một người đàn ông mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào.

Trên tay anh ta cầm bông hoa mà tôi đã vứt bừa lúc sáng.

Anh hỏi: “Vì sao cô nương đã bỏ trầu cho ta, giờ đây lại gả cho kẻ khác?”

1.

Tôi là con gái nuôi của nhà họ Lâm, năm 13 tuổi vì đi lạc nên đã bị bắt và bán về đây, trong nhà còn có một người em trai ốm yếu lắm bệnh tật.

Dường như trời sinh ra tôi đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.

Ba mẹ tôi bóp mũi chê bai tôi xúi quẩy, nhưng vẫn ráng mà mua tôi về, bởi vì tôi hữu dụng đối với bệnh của em trai tôi.

Tôi không cần ai chỉ dạy mà tự biết được những thứ như làm phép vẽ bùa, có thể trừ ác tránh tà, dùng cách nói thời xưa thì chính là hành nghề “Mao Sơn thuật sĩ”.

Ngoài ra thì tôi chẳng được tích sự gì, chỉ là một món đồ “lỗ vốn” mà thôi

Khi vừa mới về đây, bị đánh bị bỏ đói đó là chuyện thường gặp.

Nhưng em trai tôi lại bênh tôi lắm.

Có hôm đi chăn bò gặp phải mưa to, em ấy đã đứng ngay đầu thôn che dù cho tôi, khi tôi đói em sẽ lén lút đưa chén canh bổ cho tôi uống.

Em ấy nói với vợ chồng nhà họ Lâm rằng, tuy rằng An Nhiên không phải con gái của ba mẹ, nhưng chị ấy là chị của con.

Giọng nói dịu dàng nhưng kiên định, khiến cho trái tim này ấm áp biết mấy.

Cho nên mỗi ngày tôi đều dùng cách để kéo dài mạng sống cho em trai mình.

Nhưng những trò mèo đó của tôi, làm sao có thể chống lại được ý trời cơ chứ.

Vào ngày này 7 năm sau, cho đến tấc đất cuối cùng phủ lên cỗ quan của em trai tôi, vậy mà tôi lại không được rơi một giọt nước mắt nào.

Bởi vì tôi không được làm hỏng khuôn mặt đắt tiền vừa trang điểm này.

Đáng lẽ tôi không có tư cách được qua đây. Như lời của ba mẹ nuôi nói, một người ngoài như tôi, có thể vào nghĩa trang tiễn em trai tôi một đoạn, đã là ân huệ lớn nhất mà nhà họ Lâm dành cho tôi rồi.

Bọn họ cho phép tôi tới đây, nhưng lại không cho tôi tiễn biệt em ấy.

Và rồi đám người đó không chỉ mời thợ trang điểm, còn mời cả thợ chụp hình, họ muốn chụp một tấm hình của tôi tại mảnh đất nghĩa trang này.

Tôi không có quyền phát ngôn tại nhà họ Lâm đâu.

Không biết là ai đã nhét vào tay tôi một đóa hoa hồng đỏ rực, lại bị sắp đặt đủ hết các bối cảnh khác nhau, cho đến khi thợ chụp ảnh hô lên một tiếng “OK”, cảnh tượng kỳ quái này mới chính thức đóng màn.

Từ phía xa, phần mộ của em tôi đã chất thành một núi cát nhỏ, tôi nhẹ nhàng cẩn thận đến gần, muốn đặt đóa hoa đó lên phần mộ của em ấy, nhưng lại bị ba mẹ nuôi phát hiện rồi hất nó đi mất.

“Cái đồ xúi quẫy, đem cái thứ đó tránh xa ra đi!”

Tôi cũng chả còn cách nào, nên đã đặt đóa hoa đó ở một góc bên nấm mồ lẻ loi, trông nó cô đơn giống hệt như hoàn cảnh của tôi lúc này vậy.

2.

Trên đường trở về mọi người đều trầm mặc không nói gì, còn tôi thì đi ở cuối cùng phía sau dòng người đó.

Đột nhiên giữa đường có một bóng người quen thuộc chen vào, trong miệng nói: “Lão Lâm à, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi!”

Người đó chính là Trâu đại nương, là một bà mai mối nổi danh ở các vùng lân cận.

Nhưng tôi trông bà ta không có một chút gì là vui mừng cả, ngược lại còn âm u ảm đạm hơn như thế.

Bà ta nhìn tôi một cái từ phía xa, rồi ghé sát vào tai của mẹ nuôi nói gì đó.

Tôi không thèm đếm xỉa gì đến bà ta, chỉ kéo tay áo lên bôi đi lớp phấn trên mặt, chuẩn bị quay về tìm một nơi không người khóc cho đã đời, để giải phóng sự đau buồn đang đè nén trong lòng.

Nhưng không ngờ, sau khi về đến nhà, đến cả khóc cũng là một điều rất xa xỉ.

Bởi vì linh đường trải toàn vải bố trắng trong sảnh lớn, giờ đây đã được trang trí lại thành hỷ đường vải lụa đỏ chót.

Vừa nãy còn tỏ vẻ bi thương, các bà con họ hàng khuyên gia đình tôi “nén đau buồn”, giờ đây cũng đua nhau chúc mừng ba mẹ tôi.

Lúc này tôi mới biết bản thân đã bị phối minh hôn rồi!

Tối nay sẽ phải xuất giá ngay.

Những hành vi kỳ lạ ở nghĩa trang lúc đó, thì ra là muốn tôi chụp chân dung trước khi cưới đó à?

Tôi luôn phản ứng rất chậm, khó khăn lắm mới hiểu được mọi chuyện thì trời cũng đã sập tối.

Chiếc kiệu u ám tám người khiêng đã dừng ngay trước cửa nhà.

Tiếng kèn trống vang lên khiến tôi giật thót tim.

Gả cho người chết đồng nghĩa với việc đám cưới với quỷ, đây là chuyện không thể nào!

Tôi gào thét như điên, nhưng ba mẹ nuôi tôi lại nhoẻn miệng cười.

“Đi đi, hãy tác thành cho em trai mày, cũng để cho bọn tao lấy lại ít vốn.”

Em ấy cũng đã chết rồi, có liên quan gì đến họ nữa đâu.

Chỉ e câu trước là giả, câu sau mới là thật.

Vậy thì chẳng thà tôi đâm đầu vào tường chết quách cho xong, dù sao cũng chỉ là cái thứ “lỗ vốn” kia mà.

Ba nuôi tát cho tôi một cái trời giáng, “Nhà họ Lâm đã nuôi mày 7 năm trời, bây giờ lấy một mối hôn sự của mày để đổi một mối cho em trai mày thôi, vậy mà mày lại ích kỷ, không thể tác thành cho nó sao?”

Tôi chợt khựng lại không nói được chữ nào.

Không phải là tôi sợ đám người này, mà trong tiếng xáo trộn ồn ào của đám đông, đột nhiên tôi nhớ lại câu chuyện mà em trai tôi Lâm Lâm từng kể.

Em ấy nói, ở nơi này, chí ít là trên những thôn trấn, đều có một nhận thức được nối truyền qua nhiều đời.

Mọi người đều cho rằng, những nam nữ trẻ tuổi sau khi chết nhưng chưa được cưới gả, nếu như không phối minh hôn, sắp xếp chuyện đại sự cả đời, sẽ nảy sinh ra chấp niệm, trở thành lệ quỷ và mãi mãi không được siêu sinh.

Khi đó em hỏi tôi: “Chị ơi, em sẽ trở thành lệ quỷ hả chị?”

Tôi nhớ lại những bộ dạng đáng sợ mà tôi từng gặp qua, Lâm Lâm dịu dàng thanh khiết đến thế, không nên biến thành những thứ đó!

“Được.” Tôi nhìn ba mẹ tôi và nói: “Tôi nghe lời các người.”

Thế là tôi ngoan ngoãn nhặt bộ đồ khỏa đỏ rực từ dưới đất lên.

Dù sao cũng không còn chốn dung thân, em trai cũng mất rồi, chẳng còn chỗ nào để tôi trông ngóng, thôi thì vì em ấy làm chút chuyện gì đó vậy.

Chỉ là tôi còn chưa kịp bước vào cửa lớn thì trước sân lại có một người đàn ông mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn xuất hiện.

Trong tay anh là bông hoa lúc sáng tôi đã đặt trên nấm mồ, tầm mắt xuyên qua tất cả khách mời đến dự và ngừng lại trên người tôi.

Anh hỏi: “Vì sao cô nương đã bỏ trầu cho ta, giờ đây lại gả cho kẻ khác?”

3.

Anh ta là quỷ đúng không?

Nhưng bộ dạng của anh trông nho nhã lịch thiệp, cả người đều toát lên tư chất cao quý, khác với những yêu ma quỷ quái trước đó mà tôi từng gặp.

Vị tri đồng nghĩa với nguy hiểm.

(Vị tri là đề cập đến việc tạo ra những hạn chế nhất định và ở trong trạng thái nhận thức bối rối, điều này cũng có nghĩa là sự tồn tại của việc không biết).

Tôi cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy anh, cầm vạt áo lên đi về phía kiệu hoa.

Khi đi ngang qua anh, tôi phát hiện bông hoa trên tay đột nhiên lóe sáng và biến thành bộ dạng của em trai, bị anh nắm lấy phần cổ sau kéo lê trên đất.

Tôi hoảng hốt, hô nhẹ một tiếng “Lâm Lâm!”, nhưng cái hồn nhỏ bé đó lại không có một chút phản ứng gì.

Tính lấy em trai tôi để uy hiếp tôi sao?

Không đợi tôi lên tiếng, anh ấy hất nhẹ tay còn lại, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh ập tới càn quét cả sân biến thành một mớ hỗn độn.

Cây táo tàu to lớn đột nhiên tét làm đôi, dùng góc độ kỳ quặc nhất để ngã và đập vào đầu của ba mẹ nuôi.

Bởi vì tình cảnh quá quỷ dị, cho nên đám đông đều gào thét chạy táng loạn.

Tôi lầm bầm một tiếng, định chạy sang đó cứu người.

Nhưng vừa định nhấc chân lên thì bản thân như bị rót chì, cứ chôn chân tại chỗ không cử động được.

Cơ thể vẫn còn tri giác, thế mà đầu óc tôi lại bắt đầu choáng váng.

Bầy quạ đang rú lên những tiếng kêu thảm thiết trong đêm gió rít gào.

Qua một lúc sau, cuối cùng tôi cũng đã có thể cử động rồi.

Ba mẹ nuôi hình như cũng tỉnh lại cùng một lúc với tôi, họ không hề có bất kỳ vết thương nào trên người cả.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy tôi, vậy mà không còn thái độ chán ghét và tránh né tôi như thường ngày, ngược lại còn nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa nói:

“Con gái cưng, chúng ta không gả nữa, ba mẹ có tiền, để ba mẹ bỏ tiền ra thuê người sắp xếp nhé!”

Bọn họ gọi tôi là “con gái cưng”, nói đã tệ bạc với tôi, lại tự tát vào mặt, rồi khấu đầu nhận lỗi đủ kiểu.

Có phải họ bị đập vào đầu mạnh quá đúng không?

Nhưng đôi tay họ run rẩy là thật, nước mắt cũng ấm nóng kia mà?

Tôi cau mày, hình như cách họ giải quyết vấn đề có gì đó không đúng thì phải...

Mà bản thân tôi cũng đã quen với sự trầm mặc, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn họ ăn năn hối lỗi mà thôi.

Kẻ đầu xỏ vẫn còn yên lặng đứng một bên, thân hình của anh thẳng tắp chỉnh chu, trong tay còn cầm đóa hoa hồng đỏ rực như máu.

Nơi đó cũng không thấy bóng dáng của Lâm Lâm nữa.

Anh cười dịu dàng nói: “Như vậy cô nương đã hả giận chưa?”

Tôi ngây người, thì ra là vì cái này sao?

“Cảm ơn.” Tôi rất cảm kích.

Dù sao thì 7 năm qua, ngoại trừ Lâm Lâm, làm gì có ai vì tôi mà đứng ra chống lưng trút giận cho tôi cơ chứ.

Và theo cách này, tôi cũng không cần phải phối cái thứ mình hôn quỷ quái đó nữa.

Nhưng chuyện khong ngờ đến chính là, anh ấy cứu tôi là mong được tôi đáp đền.

Anh sát lại gần tôi, đôi mày cong rất đẹp, trong mắt ngập tràn niềm hy vọng và nói: “Đi với ta nhé!”

Tôi liền lớn tiếng cự tuyệt: “Đừng có hòng!”

Nói rồi tôi vội vàng lao đến chiếc xe tải nhỏ đang đậu trước cửa như con thiêu thân, tay vặn chìa khóa, đạp chân ga chạy vụt đi mất.

4.

Qua cơn choáng váng khi nãy, hình như não bộ của tôi cũng không còn bình thường được nữa, nó dư ra đoạn ký ức trước khi tôi 13 tuổi.

Mọi người ai cũng nghĩ tôi bị thiếu mất một dây thần kinh não, lớn xác đến thế mà còn đi lạc, đến cả bản thân tôi cũng xém chút nữa tin vào chuyện này rồi.

Thật ra là có nguyên nhân khác đấy.

Mệnh cách của tôi hơi đặc biệt, từ nhỏ đã có ma quỷ đi theo, sợ bọn nó gần chết, mãi cho đến khi bái sư.

Sư phụ đã bói qua cho tôi, năm 13 tuổi sẽ có một kiếp nạn, sau khi thành niên lại một kiếp, nếu như đều có thể vượt qua thì cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió.

Khi ấy tôi hỏi qua sư phụ, nếu như không vượt qua được thì như nào?

Sư phụ tôi nhìn lên trời và nói: “Nếu như không vượt qua được thì...

thuận theo tự nhiên đi.”

Thế là năm tôi 13, kiếp nạn đó đã đến, sư phụ tôi chết rồi.

Bắt đầu năm 18 tuổi, chuyện lạ càng lúc càng nhiều, hai năm sau, chính là ngày hôm nay, tôi bị phối âm hôn, bị quỷ tìm đến cửa.

Khi còn nhỏ thì ỷ lại vào sư phụ, lớn lên rồi thì phải nhờ đến bản thân thôi.

Đây chính là nguyên văn của sư phụ.

Thôi được rồi, tôi đạp mạnh chân ga, “Đấu không lại, vậy thì bỏ trốn là được chứ gì.”

Nhưng tôi đã đánh giá cao bản thân mình quá.

Bởi vì phanh quá gấp ngay khúc cua trên công lộ, xe tải nhỏ không chịu sự khống chế nên đã đâm thẳng xuống khe núi.

Cũng may mạng tôi lớn, xe không có lật.

Chiếc kiệu đón dâu phía sau bị văng ra ngoài, làm loạn hết cả đội hình đưa dâu dưới chân núi, đầu xe cũng đụng phải một người.

Tôi nhảy ra từ cửa sổ, đứng thẫn thờ tại chỗ, người bị thương chính là cô dâu mặc bộ hỷ phục đỏ chót.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi chân cô ta đã gập sang một bên, biến dạng nghiêm trọng, máu chảy ra lan rộng thành một vũng, khiến ai nhìn được cũng phải bàng hoàng.

Cô dâu đang từ từ bò về phía của tôi, giống như con quỷ nữ đòi mạng, tôi không dám cử động dù chỉ một chút.

Nào ngờ khi cô ta đến gần tôi, lại dập đầu với tôi lia lịa, trong miệng thốt ra đều là những câu cảm ơn.

???

Giọng nói của cô ta như vừa khóc vừa cười: “Không phải cơ thể vẹn toàn thì tôi không cần phải gả cho người chết nữa rồi!”

Tôi không để tâm đến tình cảnh hoang đường trước mặt, đồng cảm hỏi thêm cô ta một câu: “Vậy chị phải gả đến đâu thế ạ?”

Cô gái đó đã có chút thần trí không tỉnh táo rồi nên không trả lời câu hỏi của tôi.

Bên cạnh có người thở dài và lên tiếng: “Ôi trời ơi thánh hỡi!”, không biết là đau lòng cho cô dâu hay là sợ không bàn giao công chuyện được nữa.

“Còn ai vào đây nữa, đây là nhà lão Lâm láng giềng vừa chết thằng con trai đây mà?"

Người đó bực dọc trừng mắt liếc tôi, rồi híp mắt dò xét tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên ông ta kéo lấy cánh tay tôi và hô lên:

“Đây chẳng phải là con gái nhà lão Lâm sao?! Đừng có để nó trốn thoát đấy!”

5.

Bọn họ nói, mọi chuyện thành ra thế này đều là do tôi, nếu bắt được tôi thì nhà họ Triệu sẽ không cần phải chịu trách nhiệm về việc hủy hôn rồi!

Tôi muốn bỏ chạy lắm chứ, nhưng chuyện cấp bách hiện giờ chính là gọi điện cứu người là trên hết.

Cô ta sắp hôn mê tới nơi rồi, hồn đang dần dần thoát ly với thể xác, nghe được động tĩnh này, cũng không biết sức lực từ đâu, khi mở mắt ra liền đưa tay nắm lấy chân váy tôi.

“Tôi từng nghe nói về cô, cô có thể gặp được ma quỷ?” Hơi thở cô ta rất yếu ớt, “Tôi không gả, hắn ta nhất định sẽ trở thành lệ quỷ đến tìm tôi, cầu xin cô, hãy giúp tôi...”

Tôi cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng tôi lại không có năng lực đến thế.

Càng huống hồ chi bây giờ tôi còn lo không xong bản thân mình nữa kia.

“Em ấy không phải em trai cô sao...” Cô ta thở dốc nói tiếp, “Cô xem như là vì em ấy được không?”

Trực giác nói với tôi rằng, tôi nên rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Nhưng Lâm Lâm vẫn còn đang đợi cô dâu của em ấy, nếu không thì chấp niệm của em ấy không thể nào tiêu tán được.

Tôi không một chút do dự, hỏi: “Mấy người ai biết đường? Dẫn tôi đi đến nghĩa trang đi.”

Nếu như tôi có thể độ hóa được Lâm Lâm thì bây giờ chạy đến đó chắc vẫn còn kịp.

Nhưng vừa nghe chữ nghĩa trang thì mọi người đã đồng loạt lùi lại phía sau, “Nơi đó tà môn như vậy, ai mà dám đi chứ?!”

Đột nhiên có người lên tiếng: “Thuận đường, tôi đưa cô qua đó.”

Thuận theo tiếng nói, một chiếc xe nhỏ ngừng bên cạnh đường xuất hiện, người cũng đã ngồi lên ghế lái, tầm mắt âm u nhìn không rõ tướng mạo, chỉ nghe anh ta giục tôi: “Tôi cũng đang vội lắm, rốt cuộc cô có đi hay không?”

Vì chuyện xảy ra quá vội vàng, tôi liền gật đầu đồng ý, phi nhanh đi qua đó.

Dưới ánh đèn mờ ảo, biểu cảm của mọi người xung quanh trở nên rất mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nghe được có người “ơ” lên một tiếng.

Phản ứng của tôi luôn chậm đi nửa nhịp, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, vừa vào tới trong xe thì toàn bộ tất cả đèn đường đều bị dập tắt hết.

Dân làng đang nhốn nháo ở phía trước, giờ đây cũng không còn một bóng người, xung quanh đều là bóng tối đen kịt cùng với ánh trắng sáng vằng vặc.

Không đúng!

5.

Giây phút tôi phản ứng lại thì đã cảm nhận được phía sau gáy có cái gì đó đang áp sát vào, lạnh buốt đến thấu xương, tiếp theo có thứ gì đó vừa mềm vừa ẩm ướt liếm lên vành tai tôi, khiến tôi nhịn không được mà rùng mình một phen.

Tôi thầm mắng một câu, cho nên nói, quỷ thật là xảo quyệt mà, thật đáng sợ!

Kinh nghiệm lúc nhỏ đã mách bảo tôi rằng, không được cử động, không được sợ hãi.

Phía sau truyền đến giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Thơm nhỉ, không hổ danh là nương tử mà ta chờ đợi đã lâu.”

Có tư tưởng sẽ có thể giao tiếp, đây chính là cấp bậc lệ quỷ.

Sư phụ từng dạy tôi, phàm là lệ quỷ thì đều có chấp niệm.

Tôi niệm nhỏ câu chú rồi mở miệng dò thám: “Anh có chấp niệm gì sao?”

Một tiếng hừ lạnh trong bóng tối, ngập tràn sự khinh bỉ.

Lại có thứ gì đó bắt đầu quấn lên người tôi, càng lúc càng phóng túng không kiêng dè, hình như đó là tóc thì phải, tết thành một bím tóc dài, chậm rãi luồn lách như một con rắn, cuối cùng là trói cả người tôi lại.

“Lát nữa nàng sẽ biết ngay thôi.”

Tôi bị đẩy ngã, trong chiếc xe rộng rãi, đột nhiên không gian lại trở nên chật hẹp áp bức.

Đưa tay ra sờ, máy móc bằng sắt giờ đây đã trở thành cỗ quan tài bằng gỗ, mùi sơn đen đặc trưng xộc thẳng vào mũi, nắp quan dường như đã bị đóng đinh, đến cả hô hấp cũng rất khó khăn.

Tôi sờ vào dái tai, không còn vẻ trầm tĩnh lúc ban đầu.

Khi nãy anh liếm trái tai tôi đã tháo chiếc bông tai xuống, bên trong viên châu ngọc có bùa cứu mạng mà sư phụ để lại cho tôi!

Có thể tên lệ quỷ này đã biết lai lịch của tôi rồi!

Không khí mỏng manh, ý thức hỗn loạn, tôi sốt ruột gần chết, lại nhớ đến những lời mà Lâm Lâm nói với tôi hôm đó.

Em ấy hỏi tôi bản thân nó có trở thành lệ quỷ không?

Tôi đáp rằng: “Không đâu, có chị bảo vệ cho em này!”

Đây cũng là lời nói mà sư phụ từng nói với tôi.

6.

Vào một mùa hè năm đó, đám tiểu quỷ nhân lúc sư phụ xa nhà, đã đến trêu ghẹo tôi, dắt tôi đi tới một lò than bỏ hoang rồi vứt tôi ở đó, mãi cho đến khi còn một hơi thở yếu ớt thì sư phụ mới tìm được tôi.

Ông đã cho tôi uống ngụm nước sạch, rồi ôm tôi vào lòng, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác để kêu tôi quay về.

Bình thường hồn tôi không hộ thể, mỗi khi như vậy thì ông sẽ dùng một sợi dây đỏ thần bí cột tôi lại sau đó gọi tên của tôi.

Đến khi tôi có lại ý thức, thì câu đầu tiên tôi hỏi đó chính là có phải bản thân đã chết rồi không?

Sư phụ tôi nói: “Sao mà chết được, có sư phụ bảo vệ con mà.”

Câu nói này đã cho tôi sống tiếp.

Khi đó vì không để bản thân khóc nhè, tôi vẫn không chịu bỏ qua mà nói: “Cho dù con có chết cũng muốn trở thành lệ quỷ xé xác bọn nó.”

Sư phụ không vui vì tôi mới tí tuổi đầu đã toàn thân đều là lệ khí, nên đã an ủi tôi rằng, có chuyện gì cứ tìm sư phụ là được.

Ông đã giữ đúng lời hứa, vì bảo vệ tôi đã bỏ mặc luôn cái mạng già.

Nhưng tôi vẫn chưa làm cho Lâm Lâm được gì cả.

Nghĩ tới đây, tôi liền ngưng thở triệt để, không phải chỉ là làm quỷ thôi sao!

Vậy thì tôi trở thành lệ quỷ cho bọn nó sáng mắt!

Rất nhanh, tôi cảm thấy bản thân trở nên nhẹ tênh, nhưng tôi lại đụng tường tứ tung, không ra ngoài được.

Chỉ là nếu như đinh đóng quan tài thì không thể nào khóa hồn được, cái thứ hồi nãy, rõ ràng là biết cách đối phó với tôi mà.

Trong lúc tuyệt vọng thì nghe thấy bên canh tiếng “tò te tú tí” văng vẳng, tiếp theo đó nắp quan đã được mở ra, ánh sáng chói mắt cùng với bầu không khí trong lành đồng thời ập đến.

Tôi nhìn thấy lồng ngực của mình vẫn phập phồng lên xuống, đang tự nhũ là không ổn rồi, quả nhiên, giây tiếp theo, tầm nhìn xoay chuyển một cách chóng mặt, tôi nằm đó mở to mắt ra.

Mình đã chết không thành sao?

Vậy thì minh hôn vẫn phải tiếp tục à?

7.

Tiếng kèn trống ảm đạm vang vọng khắp nơi.

Tôi bị đám người đó lôi ra từ trong quan tài, những thứ đang trói trên người từ sớm đã không còn nữa, thế nhưng tôi vẫn không cử động được, tứ chi chỉ đành cứng đờ bị người ta giữ lấy hành lễ với con gà trống, tiếp đó lại bị khiêng vào một căn nhà cổ.

Trong sảnh lớn của nhà cổ có treo rất nhiều chân dung người, thờ phụng rất nhiều bài vị cùng lư hương, trong mơ hồ còn nghe được tiếng khóc thoáng qua, chỉ là khi tôi vừa xuất hiện thì toàn bộ đều im bặt.

Bầu không khí tĩnh lặng thoắt ẩn thoắt hiện một cái bóng quỷ, tuy có hơi mờ ảo, nhưng từ vị trí của hắn truyền đến tiếng nước tí tách rất rõ ràng.

“Ai?”

“Là ta.”

“Cho nên anh là ai?”

Hắn có một chút đắc ý trong bóng tối, miệng lầm bầm: “Phàm là những gì hắn thích, ta đều phải giành lấy.”

Vừa dứt lời thì cái bóng đó lao đến với tư thế rất quỷ dị.

Hắn siết lấy cổ tôi rồi ấn chặt tôi xuống đất, đôi mắt xám xịt có hơi đỏ ngầu đang lảng vảng trên người tôi.

Tuy tôi bị dọa chết khiếp, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh để quan sát hắn.

Đây là một thi thể mới chết, ngũ quan còn đều đặn, mặt mày tái nhợt, dưới cằm có một vầng sáng, khi đưa mắt nhìn kỹ thì tôi mới phát hiện, tiếng nước tí tách lúc nãy, lại chính là nước miếng của hắn!

“Thơm thật, ta phải từ từ thưởng thức mới được!”

Hắn cúi xuống, áp sát vào tim tôi, hơi thở khắp nơi đều mang theo mùi hôi thối đặc trưng của xác chết.

Trước đó ba nuôi cũng nhào lên người tôi vài lần, lúc nào cũng mang theo cái mùi nồng nặc đó, khi ấy chỉ nghĩ là do ba nuôi uống quá chén thôi, đó là mùi cơ thể dầu mỡ của người đàn ông trung niên, bây giờ xem ra chắc là do bị quỷ nhập cũng nên.

Tôi hỏi: “Tôi thơm chỗ nào? Tại sao lại thơm?”

“Bất cứ chỗ nào cũng thơm hết.”

Con lệ quỷ đó đang trong lúc say đắm đã lỡ miệng nói: “Thể chất của ngươi cực âm, vốn đã rất ngon rồi, lại có âm hồn hộ thể, sau khi thành niên thì chính là món ngon bổ dưỡng quý giá nhất.”

“Cho dù không có hắn thì ta cũng đã thèm muốn ngươi từ rất lâu rồi.” Hắn nuốt nước miếng nói: “Lão tử nhất định phải có được ngươi!”

Đây là lần thứ hai hắn nhắc đến “người đó”, tôi hỏi: “Hắn là ai?”

Lệ quỷ ngây người, rồi nở nụ cười điên loạn, nói nhăng nói cuội một câu “em trai à em trai”, rồi từ từ thả lỏng bàn tay đang siết cổ tôi và nói: “Như vậy thì quá tốt! Nàng cứ vui vẻ chiều lòng ta là được.”

Rồi là vui dữ chưa?

Tôi đến cả trợn mắt cũng không có thời gian, sau khi khôi phục lại trực giác, tôi liền đưa chân đá thẳng lên gáy của hắn.

[Còn tiếp...]

Diễn Đàn Thần Tài

Diễn đàn xổ số 3 miền lớn nhất - uy tín nhất tại Việt Nam - Thantai.gg

Thương hiệu của trang web được biết đến từ đầu những năm 2000 bởi những dự đoán xổ số rất chính xác của các chuyên gia, đặc biệt là dàn đề XSMB bất tử đã tạo nên tên tuổi của chúng tôi. Ngoài ra website còn cung cấp những công cụ hỗ trợ phân tích, thống kê, soi cầu xổ số nhanh chóng.

Đặc biệt, diễn đàn xổ số Thần Tài luôn có quà tặng cực khủng lên đến hàng chục triệu đồng cho những chuyên gia giỏi về các bảng thống kê tỉ lệ trúng cao, dự đoán xổ số chuẩn xác nhất hàng tuần, hàng tháng. Tích điểm tặng lì xì cho ae điểm danh hàng ngày, tích cực bình luận, soi cầu chuẩn, topic được nhiều người xem nhất. Đây là địa chỉ Forum xổ số tin cậy cho ai yêu thích xổ số và săn số VIP thỏa thích mỗi ngày.

DMCA.com Protection Status

Kết quả xổ số

Thống kê cầu

Thống kê VIP

Tiện Ích & Công cụ

Xổ số mở rộng

lixi-39k
lixi