Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
Ngã Hội Tu Không Điều [ TRÒ CHƠI HỆ CHỮA TRỊ CỦA TÔI CHƯƠNG 3-5 ]
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
TRÒ CHƠI HỆ CHỮA TRỊ CỦA TÔI CHƯƠNG 3-5
Chương 3: Đi ngủ
Có vài người chơi game là để giết thời gian, vài người lại chơi game để tận hưởng cảm giác thắng lợi. Còn Hàn Phi chơi game chủ yếu là vì giải quyết áp lực, nhưng giờ hắn lại cảm thấy áp lực của mình lớn hơn.
Đặt chổi xuống, Hàn Phi nhìn xung quanh, ánh đèn trên đầu lập lòe mờ ảo, cảm giác ấm áp sớm đã biến mất từ lâu.
Hắn lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh tủ lạnh; bà lão chỉ mới mở ngăn trên của tủ, chẳng ai biết ngăn dưới chứa thứ gì cả.
Một con người nguyên vẹn không thể nhét vừa tủ lạnh, chẳng lẽ là...
Hàn Phi hít sâu một hơi, từ từ mở ngăn dưới của tủ lạnh ra. Hắn kéo hộc chứa đồ ướp lạnh, bên trong bỏ vào rất nhiều bao nylon màu đen căng phồng.
Hàn Phi đã từng xem những cảnh tương tự trong phim kinh dị, chẳng qua xem trên TV và nhìn tận mắt là 2 trải nghiệm hoàn toàn trái ngược.
Thò ngón tay vào hộc chứa đồ ướp lạnh, Hàn Phi rất sợ mình sẽ nhìn thấy mặt người hoặc là tóc gì đó.
Nuốt đánh ực một cái, hắn dùng móng tay cào vào túi, trong túi nylon màu đen chỉ chứa đầy cá và gà đông lạnh.
Cảnh tượng 18+ trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện, Hàn Phi thừa dịp bà lão chưa trở về, nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh.
"Cháu đang làm gì vậy?"
Giọng nói khàn khàn già nua vang lên ở sau lưng, Hàn Phi cảm thấy một luồng khí lạnh xộc thẳng dọc theo sống lưng lên tới tận óc.
Tại sao bà lão này đi đường lại không phát ra tiếng động nào?
Xoay người, Hàn Phi thuận tay cầm lên cây chổi trên đất lên, dù sao hắn cũng là diễn viên chuyên nghiệp, rất nhanh đã khống chế tốt biểu cảm trên khuôn mặt của mình: “Cháu muốn giúp bà quét nhà, có lẽ do mất điện trong thời gian dài, phía dưới tủ lạnh bị rò nước, cháu nghi ngờ do hệ thống làm lạnh của thứ này xảy ra vấn đề."
Biểu cảm của bà lão từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, vẫn hiền lành, ôn hoà như vậy. Nhưng nếu nhìn gương mặt của bà lão một hồi lâu, chẳng hiểu sau sẽ cảm thấy ớn lạnh một chút, cứ như thể... bà ta chỉ có mỗi một biểu cảm này trên gương mặt vậy.
"Bà, thật ra cháu sống một mình đã lâu, hôm nay ở chỗ bà mới cảm nhận được hơi ấm gia đình. Cảm ơn bà rất nhiều!" Hàn Phi rất tự nhiên bắt đầu quét dọn vệ sinh: “Sau này chúng ta là hàng xóm, bà có khó khăn gì cứ tới tìm cháu."
Mặc kệ trong phòng của bà lão có giấu xác hay không, Hàn Phi ít ra cũng phải diễn giống như một thanh niên ngây thơ vô số tội.
Bà lão đi lại bất tiện, Hàn Phi nghiêm túc quét dọn phòng khách một lượt xong xuôi, sau đó nói: “Bà ngủ ngon, cháu không làm phiền nữa."
Dọn dẹp phòng xong, giọng nói máy móc trong đầu của hắn lại hiện lên: “Gamer số 0000 xin chú ý! Biểu hiện nhiệt tình của bạn đã để lại ấn tượng tốt cho Mạnh Thi - Độ thân mật của Mạnh Thi: +5 - Quan hệ thân thiết với hàng xóm là bước đầu tiên của Cuộc Sống Hoàn Hảo."
Ngay lúc âm thanh máy móc xuất hiện, bà lão kia không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Hàn Phi: “Bà vốn định nói với cháu chuyện này trong bữa cơm, giờ chắc cháu cũng không còn tâm trạng ăn cơm ở nhà của bà. Cháu là đứa trẻ tốt, bà cũng rất muốn làm hàng xóm với cháu. Nhưng cháu hãy nghe bà khuyên một câu, đừng tham món lợi nhỏ, dọn khỏi nơi này sớm đi! Căn hộ của cháu có vấn đề."
"Có vấn đề ạ?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy! Cháu cứ nhớ kỹ, tối về lúc ngủ, nhất định phải khóa kỹ cửa phòng vệ sinh."
Hình như bà lão rất mệt mỏi nên không thèm nói chuyện với Hàn Phi nữa, một mình đi vào nhà bếp.
Ngay sau đó, có tiếng động lạ truyền đến từ trong nhà bếp.
Ngửi thấy mùi thịt thơm nức mũi bay ra, Hàn Phi không dám ở lại, nhanh chóng rời khỏi căn hộ của bà lão.
Sau khi ra khỏi cửa, tâm trạng của hắn khá sa sút.
"Trò chơi này hình như có gì đó sai sai."
Vừa rồi Hàn Phi quả thực không hề tìm thấy xác chết bên trong tủ lạnh của bà lão, nhưng hắn nhớ rõ một chi tiết.
Lúc mình vừa tới căn hộ của bà, cầu chì nơi này đã bị cháy.
Nếu như chất lượng của cầu chì không có vấn đề, việc cháy cầu chì thường là do chịu tải quá lớn.
Nhưng khi quét dọn vệ sinh, hắn đã quan sát tất cả các nơi trong nhà bếp và phòng khách. Thiết bị điện trong căn hộ của bà lão tổng cộng cũng chỉ có đèn điện, TV và 1 cái tủ lạnh.
Chỉ mấy thiết bị điện này cũng sẽ không làm cháy cầu chì, cho nên trong căn hộ của bà lão chắc còn những thiết bị điện khác.
"Cửa phòng ngủ của đứa trẻ bị khóa, tại sao bà lão muốn nhốt đứa trẻ ở trong phòng? Lẽ nào đứa trẻ đã nhìn thấy cái gì? Hay là trong phòng của đứa bé kia có giấu một chiếc tủ lạnh khác?"
Nghĩ đến đây, dự cảm xấu trong lòng của Hàn Phi càng mãnh liệt hơn. Hắn bỗng rùng mình, nhận ra dãy hành lang này có phần u ám hơn.
Đằng sau những cánh cửa kia, dường như có người đang nhìn chằm chằm hắn vậy.
"Sao hành lang này lại tràn ngập âm khí như thế?"
Hàn Phi nhanh chân trở về căn hộ của mình. Hắn cầm xâu chìa khoá, thử mãi mới mở được cánh cửa chống trộm.
Vào bên trong nhà, Hàn Phi nhìn phòng khách tồi tàn lạnh tanh, thở hổn hển: “Do mình căng thẳng quá sao? Đây là cảm giác nguy cơ do Trò chơi hệ chữa trị chơi tạo ra ư?"
Rót một ly nước, Hàn Phi không ngừng đi tới đi lui trong phòng, lời nói cuối cùng của bà lão thật giống như lời nguyền vậy, cứ quanh quẩn trong lỗ tai của hắn.
"Trong căn hộ này đã từng xảy ra chuyện, tối ngủ phải khóa cửa phòng vệ sinh..."
Hàn Phi bắt đầu quan sát xung quanh một lần nữa, căn hộ rất nát, bụi bặm khắp nơi. Trừ cái đó ra, còn vài chuyện khá kỳ lạ khác. Ví dụ như, ngoại trừ phòng vệ sinh, trên mỗi cửa sổ của căn hộ này đều treo những tấm rèm chống nắng rất dầy.
Đi tới cửa sổ, hắn vén rèm cửa ra một góc.
Phía sau rèm cửa sổ là cửa sổ được bịt kín bằng ván gỗ; nhìn xuyên qua những khe hở trên ván gỗ, đó là một thành phố tối tăm.
Thế giới trò chơi bị bao phủ trong bóng tối rất rộng lớn, nhìn mãi không thấy giới hạn.
"Không phải nói bối cảnh ấm áp à? Rồi nhạc nền êm dịu đâu?"
Hàn Phi kéo rèm lại.
Hắn phát hiện những preview về trò chơi này trên mạng khá nhảm. Mặc dù trò này lấy bối cảnh của cõi trần gian, nhưng dường như bao gồm rất nhiều yếu tố cõi âm.
"Do cách chơi của mình không đúng sao?"
Chỉ riêng về chất lượng âm thanh, hiệu ứng hình ảnh và tính chất tương tác, trò chơi này đã vượt trội hơn hẳn so với bất kỳ trò chơi nào mà Hàn Phi đã từng chơi. Nhưng nói như thế đây nhỉ? Giờ Hàn Phi cứ cảm giác trò chơi này lại chân thật quá mức cho phép.
Ngồi trên ghế sa lon, Hàn Phi nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra 1 bảng Skills và 1 bảng Nhiệm vụ.
Sau khi giúp bà lão nối cầu chì, hắn đã kích hoạt Hệ thống Nhiệm vụ. Âm thanh trong đầu thông báo rằng, việc hoàn thành xong nhiệm vụ tân thủ sẽ trợ giúp mình nhanh chóng hiểu rõ thế giới này.
Nghĩ tới đây, Hàn Phi mở ra bảng nhiệm vụ. Vừa nhìn vào 3 nhiệm vụ tân thủ xong, sắc mặt của hắn trở nên khá quái đản.
Nhiệm vụ tân thủ thứ 1: Tắm
Nhiệm vụ tân thủ thứ 2: Xem TV
Nhiệm vụ tân thủ thứ 3: Ngủ
Nhiệm vụ tân thủ của trò chơi này "đơn giản" quá sức tưởng tượng, không giới thiệu dư thừa, đều là những thói quen sinh hoạt cơ bản.
"Hay bắt đầu từ ngủ trước? Mình rành nhất là ngủ."
Thật ra, cũng không phải Hàn Phi tùy tiện chọn bừa. Hắn nhớ lại lời nhắc nhở trước đó của bà lão, buổi tối lúc ngủ phải khóa cửa phòng vệ sinh - nhắc nhở này rất có thể sẽ trở thành mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ.
So với việc chọn đại, Hàn Phi cảm thấy chọn ngủ là hợp lý nhất.
"Tôi lựa chọn nhiệm vụ tân thủ thứ 3 -- Ngủ." Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu của Hàn Phi, nhiệm vụ cũng đã được ấn định, âm thanh máy móc lạnh như băng lại xuất hiện.
"Gamer số 0000 tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ cấp G – Đi ngủ!"
"Giới thiệu nhiệm vụ: Bận rộn một ngày, bạn lê tấm thân mệt mỏi nằm lên giường ngủ."
"Yêu cầu: Vui lòng tắt hết đèn trong căn hộ, sau 5 phút chuẩn bị, nằm lên giường trong phòng ngủ. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trong vòng 3 tiếng không được rời khỏi giường."
"Chỉ đơn giản vậy sao?" Nhằm đảm bảo không bỏ sót thông tin nhiệm vụ, Hàn Phi bèn đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường đôi đầy bụi, có một bộ chăn ga gối đệm màu đỏ, bao gồm gối, mền và ga trải giường.
"Màu đỏ sậm, cứ như giường cưới vậy!"
Hàn Phi cau mày dọn dẹp giường, sau đó đi đến phòng vệ sinh. Lúc hắn định nghe theo lời của bà lão khóa cửa phòng vệ sinh, bỗng phát hiện một vấn đề.
Cửa của phòng vệ sinh này chỉ có thể khóa từ bên trong, chứ không thể khoá từ bên ngoài.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Phi nhét chéo cán của cây lau nhà vào chốt cửa, đứng im trước cửa phòng vệ sinh, sau đó chuyển tủ giày chặn ngang trước cửa phòng vệ sinh.
"Chắc thế này là đủ rồi!?"
Vì lý do an toàn, hắn lại bước vào nhà bếp, kiếm một con dao phay: “Trong Trò chơi hệ chữa trị mà mình ôm dao phay đi ngủ có kỳ quái không nhỉ? Bỏ đi, không nên có lòng hại người, nhưng phải biết phòng bị người khác."
Thấy 5 phút chuẩn bị sắp hết, lúc này hắn mới tắt tất cả đèn trong căn hộ, cầm dao phay nằm ở trên giường trong phòng ngủ.
_____
Chương 4: Phát triển theo chiều hướng nói không nên lời mất rồi
Trước khi lọt hố game "Cuộc Sống Hoàn Mỹ" này, Hàn Phi từng lên mạng tìm hiểu về các chiến lược chơi, những đánh giá tốt và lượt like chiếm đa số. Rất nhiều người chơi closed beta đều cho rằng, đầu game này là một thiên đường nhân tạo, hàm chứa sự kỳ vọng và mong đợi về cuộc sống tươi đẹp mà con người luôn hướng tới.
Trước đây Hàn Phi cũng từng ảo tưởng về cảnh tượng của bản thân khi tiến vào game: nào là kết giao thêm rất nhiều bạn bè, nào là không phải sầu não vì tiền nữa. Cuộc sống sẽ "vô vị" theo hướng lặp đi lặp lại cảnh bản thân chìm ngập trong vàng son, hào hoa xa xỉ, hưởng lạc sa đọa.
Trong tưởng tượng thì đẹp đẽ là thế, nhưng hiện thực chính là: Hàn Phi phải giữ chặt con dao phay từng giờ từng khắc rồi cuộn mình núp trong chiếc chăn cũ nát, hít thở bầu không khí ẩm mốc lãng đãng trong không trung, toàn thân căng cứng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử treo trên mảng tường đã bong tróc lớp sơn một cách nghiêm trọng.
2:30 rạng sáng!
Nhiệm vụ "Ngủ" của tân thủ đã bắt đầu được một lúc, trong phòng im ắng tĩnh lặng, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra cả.
Hàn Phi cũng bắt đầu dao động dần. Tuy lời nhắc nhở của cụ bà rất đáng sợ, nhưng nói thế nào đi nữa thì đây cũng là một loại game mô phỏng cuộc sống theo phong cách chuyên về chữa trị.
Cho dù cuộc sống có gian khổ mấy đi chăng nữa, trên đời cũng không có ai phải chạy đi giao du với những tên cuồng sát biến thái và những truyền thuyết linh dị cả.
Lại thêm 10 phút trôi qua, căn phòng vẫn bình thường như cũ, Hàn Phi dần thả lỏng người hơn.
Vì không được rời khỏi giường, hắn bèn nhàm chán mở coi bảng thuộc tính, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
"Thể loại game cảm quan như thế này sau khi được opened-beta chắc chắn sẽ bùng nổ. Mình cứ tích lũy kinh nghiệm chơi game trước, nói không chừng sau này còn có thể kiếm thêm thu nhập từ trò này ấy chứ."
Họ tên: Hàn Phi
Số hiệu quyền hạn: 00000
Cấp bậc: 1
Chức nghiệp: Không
Trí tuệ: 6 (phiếm chỉ năng lực và năng lượng về trí nhớ, tư duy, cảm xúc, tinh thần,… từ đại não, bao gồm nhiều phương diện như: trí lực, tâm lý, kinh nghiệm, tri thức…)
Thể lực: 4 (gồm tất cả các năng lực liên quan đến thể năng)
Mị lực: -10 (mị lực không phải là một khái niệm số lượng quy định, mỗi người đều có mị lực đặc thù của riêng mình)
Vận may: 9 (Giá trị càng cao thì sẽ càng may mắn)
Ác niệm: 0 (phỏng đoán xem một người có thể xấu đến mức nào?)
Giới hạn tinh thần: 100 (dưới sự ảnh hưởng của đủ loại hoàn cảnh trong và ngoài, dựa vào sự tự điều tiết của bản thân, trạng thái tinh thần của mỗi người sẽ ở mức ổn định. Song trạng thái tinh thần của cá nhân không thể nào giữ vững mãi không đổi được. Khi phải chịu những kích thức vượt quá một giới hạn chịu đựng nào đó, người chơi sẽ bị cưỡng chế logout. Nói một cách đơn giản, khi chịu kích thích dữ dội, giới hạn tinh thần càng thấp thì càng dễ phát điên)
Giá trị sinh mạng: 100 (giá trị sinh mạng tuột xuống 0 thì nhân vật sẽ tử vong. Chú ý, mỗi người chỉ có một sinh mạng, sau khi tử vong tất cả số liệu sẽ về 0)
Thiên phú: Hồi hồn (Chưa rõ cấp bậc thiên phú, hiệu quả chưa rõ, một vài người chơi may mắn khi xác lập số hiệu sẽ đạt được một thiên phú)
Bảng kỹ năng (tất cả các năng lực mà người chơi nắm được đều xuất hiện ở đây): Trung cấp diễn xuất, Sơ cấp trù nghệ (người dịch: trù nghệ là khả năng nấu nướng á ^.^)
Phẩm cách: Không (điểm sáng trong nhân cách, bao gồm đủ loại phẩm giá, có thể xuất hiện sự trợ giúp cực lớn trong cuộc sống của bạn)
Đọc xong bảng thuộc tính, Hàn Phi có cảm giác thật khó tin. Nhân vật game không biết đã xây dựng xong từ bao giờ, hơn nữa hầu như hoàn toàn tương thích với bản thân ở thế giới thực.
Lẽ nào tài khoản game cũng bị ràng buộc bởi các thông tin công dân ư? Được tự động nhận dạng qua khuôn mặt hả? Ngoài ra… mỗi nhân vật trong game chỉ có một mạng, sau khi tử vong thì tất cả các trị số trở về 0, điểm này có hơi khắc nghiệt rồi."
Rất nhiều đầu game hiện nay, vì để tăng thêm thể nghiệm trong game mà không ngừng điều chỉnh mức độ trừng phạt tử vong, nhưng game này thì lại đi ngược lại với xu thế ấy, làm giống y như trong hiện thực, chỉ cần nhân vật tử vong thì sẽ mất hết tất cả.
"Xem ra mình phải thận trọng hơn rồi. Tòa nhà mình đang ở có chút bất thường, nhất định phải nghĩ cách dọn đi sớm mới được…."
Ánh mắt của Hàn Phi còn chưa rời khỏi bảng thuộc tính, bỗng một âm thanh kỳ lạ không một dấu hiệu báo trước vang lên.
Hàn Phi nheo mắt, nằm bò trên giường tựa như một con mèo: "Trong căn hộ này chỉ có một mình mình, vậy thì tiếng động vừa rồi phát ra từ đâu?"
Âm thanh ấy không lớn, chỉ vì buổi đêm vô cùng yên tĩnh, cho nên Hàn Phi mới nghe rõ rành rành được.
Hắn nắm chặt con dao phay, hai mắt đã quen với bóng tối quét quanh tất cả đồ dùng trong phòng.
Bản thân căn hộ này cực kỳ cũ nát, lại thêm tất cả các cửa sổ đều bị bít chặt bởi các tấm gỗ nên sẽ tạo cho người ta cảm giác vô cùng áp lực.
Khi mới bắt đầu, Hàn Phi còn chưa cảm nhận được gì, nhưng hiện giờ đã ở đây đủ lâu, thâm tâm hắn càng ngày càng cảm thấy không thoải mái.
"Liệu căn hộ này trước đây có phải là căn nhà ma hay không? Cụ già kia không muốn mình ham của rẻ… thông thường thì tiền thuê những căn nhà có ma đều rất thấp."
Cạch cạch…
Do quá căng thẳng, vốn dĩ Hàn Phi đã bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, mà vào đúng lúc này âm thanh kỳ lạ kia lại một lần nữa vang lên.
Hắn nín thở, nhìn phòng khách tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy những hình thù đen sậm của các đồ dùng gia dụng, tựa như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể chuyển động vậy.
"Rốt cuộc tiếng động từ đâu truyền tới chứ?"
Hàn Phi quét mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng dừng ngay cánh cửa nhà vệ sinh.
Đôi đồng tử của hắn dần thu nhỏ lại, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Đùng!
Hàn Phi nhìn thấy rõ ràng tay nắm cửa nhà vệ sinh đang chuyển động!
"Không thể nào! Lúc bước vào nhà vệ sinh trước khi tắt điện thì trong đó làm gì có người!"
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại, Hàn Phi thậm chí còn không dám chớp mắt.
Ổ khóa bắt trên cánh cửa nhà vệ sinh là mẫu khóa hai đầu trong và ngoài cửa nối liền nhau từ nhiều năm về trước, nếu có người ở bên trong vặn tay nắm cửa thì tay nắm bên ngoài cũng sẽ chuyển động theo.
"Bà cụ kêu mình phải khóa chặt cửa nhà vệ sinh, lẽ nào là vì cụ ấy đã biết trong nhà vệ sinh của căn hộ này có thứ gì đang ẩn núp ư?"
Chiếc đồng hồ treo tường vẫn phát ra những tiếng tích tắc tích tắc, thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, cho đến 2:44' rạng sáng, tay nắm cửa nhà vệ sinh lại phát ra tiếng động một lần nữa.
Động tác của thứ bị nhốt trong nhà vệ sinh ngày càng mạnh dần, trong căn phòng không một bóng người, tay nắm cửa nhà vệ sinh bắt đầu chuyển động lên xuống không ngừng!
Cạch! Cạch! Cạch!
Âm thanh khóa cửa rung lắc không ngừng tra tấn thần kinh. Hàn Phi sống chết nhìn chằm chằm vào cây lau nhà đang chặn trên tay nắm cửa, nó đang trượt xuống dần từng chút theo mỗi nhịp chấn động với cường độ mạnh dần, cánh cửa nhà vệ sinh cũng vì thế mà nhanh chóng bị hé ra một khe hở.
Không rõ trong bóng đêm đen kịt kia đang ẩn chứa thứ kinh khủng nhường nào, nhưng chớp mắt căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh dị thường.
Không lâu sau, năm ngón tay trắng bệch thò ra qua khe cửa, rồi một cánh tay mảnh khảnh giữ chặt lấy cây lau nhà chặn ngay tay nắm kia.
"Đó là cái gì?"
Sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh, tay chân Hàn Phi cũng trở nên lạnh cóng. Hắn biết rõ bản thân chỉ đang chơi game mà thôi, nhưng theo bản năng, cơ thể lại nhắc nhở hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thế rồi cây lau nhà chặn ngang tay nắm bị nhấc ra, cánh cửa nhà vệ sinh vốn đang bị đóng kín tựa như bị một cơn gió nào đó thổi qua, không hiểu sao bị mở toang ra.
Căn hộ vốn đã tắt điện, phía trong nhà vệ sinh tối thui kia không hề có gì cả, cứ như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
"Cửa mở vào bên trong, nhưng tủ giày vẫn chặn ngay lối cửa ra vào, cái thứ kia có vẻ vẫn chưa ra được."
Hàn Phi nắm chặt con dao phay, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên chiếc tủ chắn lối cửa nhà vệ sinh.
Mồ hôi hột theo xương gò má trượt xuống, trái tim đập thình thịch, hắn không ngừng cảnh giác cao độ, ấy vậy mà trong phòng không còn vang lên tiếng động kỳ lạ nào nữa.
"Cái thứ kia còn núp trong nhà vệ sinh à?"
Ánh mắt hắn vô thức quét quanh phòng khách. Trước đó Hàn Phi đã nhớ kỹ vị trí sắp đặt đồ đạc trong căn hộ, cho nên hắn nhìn sơ qua những hình dáng đen thẫm trong bóng đêm mơ hồ.
Cho đến khi ánh mắt trượt qua bộ sô pha trong phòng khách, dường như trái tim hắn đột ngột bị thít chặt. Bởi hắn nhìn thấy không biết từ lúc nào bên cạnh chiếc ghế sô pha dư ra một bóng đen.
"Vị trí đó tuyệt đối không đặt đồ đạc gì, mình nhớ rất rõ mà!"
Trái tim hắn như muốn vọt ra khỏi lồng ngực vậy. Vốn dĩ Hàn Phi chơi game là vì muốn được thả lỏng cơ thể, tìm lại nụ cười cho chính mình. Vậy mà giờ đây những cảnh ngộ gặp phải từ khi vào game tới giờ đã vượt xa dự tính của hắn, cho nên hắn quyết định thoát khỏi game.
Bất kể nó là thứ gì, chỉ cần mình thoát khỏi game thì sẽ giải quyết được hết thảy.
Hắn mở bảng thuộc tính, tìm thấy nút lựa chọn thoát game trong góc, thế nhưng giờ đây nút lựa chọn đó lại hiển thị màu xám, sau khi ấn vào nhiều lần thì nỗi tuyệt vọng thật sự đã hiện ra.
"Chú ý! Thời gian chơi game phải vượt quá 3 tiếng, hơn nữa sau khi hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ mới có thể thoát game!"
Giọng nói lạnh băng truyền đến từ đại não khiến khóe mắt Hàn Phi co rút. Hắn suýt nữa thì đột tử thật rồi.
"Không thể thoát ra?"
Âm khí lạnh lẽo kích thích cơ thể hắn. Khi Hàn Phi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện bóng đen vốn dĩ đang ở bên cạnh ghế sô pha đã chạy đến trước phòng ngủ mà mình không hề hay biết.
Khi tới gần rồi, rốt cuộc Hàn Phi cũng nhìn rõ được đó căn bản không phải là bóng đen gì cả, mà là một người đang ngồi xổm dưới đất!
_____
Chương 5: Đây mà là trò chơi Hệ chữa trị à?
Vốn dĩ vừa hiện hình ở bên cạnh ghế sô pha, nay bóng đen ấy lại xuất hiện ngay cửa phòng ngủ từ lúc nào. Hàn Phi mơ hồ có thể thấy được, cái bóng ấy có hình dáng của một "con người." Nó đang ngồi xổm trên đất, cúi đầu thấp xuống dưới.
Cả người Hàn Phi như hóa đá. Hắn quỳ bán phần trên giường, đắp hờ một chiếc chăn bông to màu đỏ đã có phần ẩm mốc trên lưng.
“Nếu biết trước đây là dạng game đối kháng hoặc giải đố thì mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi. Nhưng vấn đề là ông chủ cửa hàng và mọi thông tin trên mạng đều khẳng định đây là game thể loại chữa trị cơ? Có tay game thủ gạo cội nào biết cách chạy trốn khi chơi một trò game theo thể loại chữa trị đâu chứ?”
Hắn chăm chú nhìn ra cửa phòng ngủ, đồng thời bắt đầu động não sau khi sock nhẹ trong một quãng thời gian ngắn.
Chuyện đã xảy ra rồi, sẽ thật sự vô nghĩa nếu cứ ngồi im mà chăm chăm suy nghĩ lý do vì sao bản thân không “quit game” ngay được. Điều mà hắn muốn là sống sót giữa quy tắc trò chơi như thế này!
Để thoát khỏi game, phải đáp ứng 2 điều kiện: Đầu tiên là chơi game hơn 3 tiếng đồng hồ và thứ hai là hoàn thành ít nhất 1 nhiệm vụ.
“Mình đã làm xong nhiệm vụ lắp cầu chì bên nhà bà cụ rồi. Để nhớ xem, khi mở mắt ra lúc vừa vào game, thời gian trên đồng hồ treo tường là 0:00 khuya và lần cuối cùng mà mình nhìn đồng hồ là 2:44 sáng. Vậy mình chỉ cần tìm cách trì hoãn thêm 16 phút nữa là có thể thoát khỏi nơi này!”
Tư duy của Hàn Phi chưa bao giờ sáng suốt như vậy. Hắn nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, cả người căng cứng trong khi tay đang siết chặt con dao phay.
“Mình từng kiểm tra rồi, chẳng có ai trong phòng tắm cả, và nơi ấy cũng không có góc khuất để người ngoài trốn vào trong. Vậy, đây là thứ gì? Tại sao nó lại mở cửa phòng tắm vào lúc nửa đêm thế này?”
Hàn Phi chỉ có thể sống sót nếu sống qua 16 phút tiếp theo. Câu hỏi đặt ra là: Làm thế nào để sống sót trong 16 phút tiếp theo? Hiện tại, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng xấu dần. Hắn không chắc con dao làm bếp trong tay mình có hữu ích hay không. Việc nắm chặt con dao phay này chỉ là hành vi cố gắng bám víu lấy một chút an ủi tâm lý theo bản năng mà thôi.
Thử tưởng tượng xem, bạn sẽ có cảm giác gì khi đang nằm trên giường ngủ, vừa mở mắt ra lúc nửa đêm bèn trông thấy có một người ngồi đang xổm bên cạnh sô pha trong phòng khách? Và trong nháy mắt, bạn phát hiện người đó đã chạy tới cửa phòng ngủ rồi. Vừa nghĩ đến thôi, đã cảm thấy da đầu tê rần cả lên.
Tỉnh táo! Bắt buộc phải tỉnh táo!
Việc không thể “quit game” đã tác động đến Hàn Phi cực kỳ sâu sắc. Chưa thật sự bình tĩnh, hắn lại bị nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến lần thứ hai. Xuất phát điểm là một thành viên trong nhóm nô lệ của công việc* rồi bị tấn công tư tưởng liên tục nhiều lần như vậy mà vẫn chưa hóa điên, tự bản thân Hàn Phi vẫn còn cảm giác đến khó tin đây.
(Chú thích: 社畜 = xã súc: xuất phát từ một cụm tiếng Nhật:し ゃ ち く, một từ thông dụng trên internet: là một thuật ngữ chế giễu được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty chèn ép như động vật hay nô lệ, chủ yếu được dùng để cười nhạo.)
“Bà cụ kia từng nói căn phòng này có thứ nguy hiểm tồn tại, hẳn là ám chỉ đến kẻ ngồi xổm dưới đất ấy. Tuy nhiên, những cư dân khác trong tòa nhà này cũng không hề dọn đi khỏi đây, chứng tỏ gã ấy cũng hiếm khi ra khỏi phòng. Nếu vậy, mình sẽ tạm thời an toàn nếu có thể chạy ra ngoài.”
Nói thì dễ, nhưng làm mới khó!
Nhìn bóng dáng mờ mịt đang ngồi xổm tại cửa phòng ngủ kia, quả thật Hàn Phi không hề có đủ can đảm đến tiến gần đến nó.
“Không đâu! Tình huống hiện tại còn chưa tới lúc tuyệt vọng nhất! Nó chặn ngay cửa nhưng cũng không tiến vào, thời gian trôi qua đều ảnh hưởng đến cả hai. Sống qua 16 phút, mình lập tức thoát game. Nếu nó tiến vào trong, mình sẽ tốc chạy ra khỏi phòng ngủ!”
Đang giây phút khẩn cấp, thà để ý đến tính mạng còn hơn, Hàn Phi chẳng rỗi hơi đâu mà qua tâm đến dăm ba cái nhiệm vụ tân thủ.
Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển, liếc về phía chiếc đồng hồ treo tường điện tử trên vách phòng khách. Tuy nhiên, Hàn Phi chợt cảm giác một luồng hơi lạnh thấu xương xộc thẳng đến đầu khi chưa vẫn kịp xem đấy là mấy giờ!
Hai đồng tử trong mắt co rụt lại theo phản xạ, Hàn Phi nhìn về phía cửa phòng ngủ lần nữa, để rồi nhận ra bóng người ngồi xổm trên mặt đất đằng kia đã biến mất từ lúc nào.
Và ngay lúc này, hắn đã có một quyết định vô cùng đúng đắn. Hàn Phi không quá ngu xuẩn đến nổi bật đèn lên, không lùi về sau, cũng không nhìn xung quanh tìm kẻ đó mà lại nhảy thẳng xuống giường, chạy thụt mạng về phía cửa phòng khách!
Hắn biết rõ kẻ đó đã bước vào phòng ngủ, thế nên bản thân sẽ chết chắc nếu ở đó chậm thêm 1 giây. Thay vì ngồi cầu may với tâm lý tò mò xem đối phương ra sao, hắn thà rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.
Giành giật từng giây một, Hàn Phi cảm giác mình chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy.
Hắn lao đến cửa chống trộm, mở cửa ra bằng một tốc độ nhanh nhất có thể.
Tiếng đóng mở cửa khiến đèn cảm ứng bằng âm thành trong hành lang sáng lên. Ánh đèn mờ ảo chiếu vào phòng nhưng Hàn Phi không dám quay đầu nhìn lại.
Hắn chỉ có thể nhanh chóng liếc thoáng qua căn phòng lúc chạy xuống lầu.
Trong căn phòng đổ nát và quạnh quẽ ấy, có một người đàn ông với tứ chị vặn vẹo thành một góc độ quái dị đang nằm dưới chân đèn phòng ngủ. Nếu vừa rồi Hàn Phi bật đèn lên, có lẽ hắn sẽ vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt u ám của kẻ đó!
Vung tay đóng cửa lại, Hàn Phi sợ “người” đó đuổi theo ra ngoài. Không lâu sau, hắn chợt nghe thấy một âm thanh rùng rợn vang lên từ bên trong căn phòng, tựa như có người đang dùng móng tay cào mạnh vào cửa vậy.
“Nó muốn ra ngoài à?”
Không dám ở lại quá lâu, Hàn Phi cầm theo dao phay chạy xuống lầu. Hắn biết bà lão dưới lầu cũng có vấn đề, nhưng thực tế thì bà ấy ít có uy hiếp đối với hắn hơn là những thứ mờ mịt bất tường kia.
Khi xuống đến tầng 3, Hàn Phi lại ngửi thấy mùi thịt quen thuộc. Hắn nhận ra cửa phòng của bà lão đang khép hờ, lại có một vài túi xốp nhỏ màu đen đặt cạnh cánh cửa. Bên cạnh đó, mấy cái túi này trông khác với những cái túi mà hắn từng thấy trong tủ lạnh.
Lùi lại vài bước, cơ thể hắn chạm vào cánh cửa của một ngôi nhà khác trên tầng 3 này. Ngay lập tức, một chiếc gương Bát Quái đầy vết nứt rơi từ trên cửa xuống, suýt nữa đập trúng đầu hắn.
Quay đầu nhìn lại, Hàn Phi phát hiện vách cửa của gia đình này được dán dày đặc các lá bùa, trông vô cùng kinh khủng.
“Không có ai bình thường trong tòa nhà này ư?”
Sau khi bị kích thích liên tục, thần kinh của Hàn Phi vô cùng căng thẳng. Lúc này, tất cả những bóng đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đều tắt hết. Dù có hắn có kêu to đến đâu, dường như mấy cái đèn ấy đều đã hỏng hết rồi, không bao giờ bật sáng lên nữa.
Trong sự im lặng chết chóc này, Hàn Phi rõ ràng nghe thấy tiếng cửa dần bị đẩy ra; trong bóng tối, có thứ gì đó đang tiến đến.
Tim đập càng lúc càng nhanh, Hàn Phi liều mạng chạy xuống lầu. Hắn có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đuổi theo mình trong bóng tối.
Nghiến chặt răng, Hàn Phi chạy thụt mạng một hơi xuống lầu 1. Đến hiện tại, hắn mới nhận ra cửa hành lang đã bị khóa chặt, bản thân hoàn toàn nắc kẹt trong tòa nhà này.
Vung mạnh cả cánh tay, Hàn Phi dùng dao chém mạnh vào ổ khóa cửa. Mãi đến khi bóng tối bao trùm lấy hắn, sau lưng dường như có thứ gì đó dần dà xuất hiện.
Cảm nhận ra cổ mình từ từ bị thứ gì đó siết chặt, trông Hàn Phi như muốn phát điên. Bề ngoài, hắn chém đi chém lại vào ổ khóa liên tục, nhưng trên thực tế lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào giao diện bảng thuộc tính của game.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, Hàn Phi sắp sửa không thể cầm nổi con dao phay này nữa. Lúc gần bất tỉnh, cuối cùng thì nút “quit game” xám xịt kia cũng sáng lên.
Đã đủ 3 tiếng đồng hồ rồi!
“Thoát game!”
Đùng!
Một âm thanh inh ỏi vang lên trong đầu, thế giới như quay cuồng liên tục, Hàn Phi cảm nhận một cơn đau thấu trời xuất phát từ đại não của mình.
Cố chịu đựng nỗi thống khổ này, cuối cùng hắn đã có thể khống chế được cơ thể mình, bèn vội dùng hai tay cởi mạnh mũ chơi game ra, để rồi đổ gục cả người xuống mặt bàn.
Khi màn đêm buông xuống, màn hình ánh xạ lên vách tường hiển thị ra một khung thời gian, đã 3:01 sáng rồi!
Hàn Phi vào game ở thời điểm ban ngày, nhưng khi trở lại nhà mình đã là lúc nửa đêm.
Nhận ra một sự kiệt quệ đang lan tràn khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, Hàn Phi vẫn có cảm giác khá mông lung, tựa như vẫn chưa thực sự thoát khỏi trò chơi vậy
“Người chơi số 0000 - xin chú ý! Bạn đã hoàn thành màn chơi đầu tiên trong Cuộc Sống Hoàn Hảo version 1.0.
Hãy đẩy nhanh tiến độ khám phá hơn đi nào!”
Một âm thanh cơ giới lạnh lẽo vang lên tại tận sâu bên trong tâm trí hắn; Hàn Phi ngẩn người ngay lập tức khi nghe được giọng nói ấy. Hắn chắc chắn rằng mình đã cởi mũ chơi game ra, cớ sao âm thanh ấy vẫn còn hiện lên trong đầu?
“Tại sao lại như vậy?”
“Người chơi số 0000 - xin chú ý! Bạn đã hoàn thành màn chơi đầu tiên, vui lòng bắt đầu màn chơi thứ hai trong vòng 24 giờ!”
“Tại sao trong đầu mình lại có giọng nói này?” Hàn Phi sờ nhẹ vào phần gáy đang đau đớn âm ỉ, lại cầm lấy chiếc mũ chơi game nặng nề lên. Lúc này, hắn mới nhận ra chiếc mũ trên tay dính rất nhiều vết máu be bét ở mặt trong.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hàn Phi mới mơ hồ nhớ ra; sau khi đội mũ vào, dường như có thứ gì đó đã từng đâm xuyên qua đầu hắn.
“Chẳng lẽ đây là một âm mưu giết người bất thành?” Hàn Phi vội lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cảnh sát. Nhưng vừa nghĩ tới việc báo động, chợt giọng nói trong đầu lại xuất hiện lần nữa.
“Người chơi số 0000 - xin chú ý! Không được tiết lộ nội dung trò chơi cho bất kỳ ai. Bằng không, hộp đen sẽ nổ tung bên trong đại não bạn, đảm bảo rằng bạn sẽ chết não trong 0,001 giây.”
“Hộp đen? Chết não?” Nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu trò chơi hệ chữa trị được dán bên trên mũ chơi game, Hàn Phi nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu.
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
ghê quá
rùng rợn thật
sợ quá
ghê
phần mới tag mình
đọc mà thấy sợ
nữa đêm đọc mới hay
..
truyện dở quá
bất tử
dở
ớn quá
so
.
k hay
tương tác nhé
chúc ai xem sk
đọc mà thấy sợ
.
hay qua b oi