Giải Mộng Đàn
Tâm linh - Truyện hay
HỒN NỮ QUỶ NHI PHẦN 5
Cấp bậc: Thần Tài VIP 0 (0 điểm)
Khuya hôm ấy, khoảng độ 3 giờ sáng, ngoài trời tự nhiên đổ mưa dữ dội. Uyên đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, thì cô chợt nghe thấy tiếng gọi âm u như vọng về từ cõi âm ti địa ngục:
- -Haha, mày gửi con cho mày, mày phải nuôi con cho tao! Mày phải nuôi con cho tao!
Một giọng nói âm u hòa cùng tiếng cười ma quái, cứ vang lên khắp căn phòng trọ chật hẹp. Trên trán Uyên, những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra, hai tay cô lúc này nắm rất chặt, vầng trán nhăn lại như đang phải chịu sự tra tấn về tinh thần rất khủng khiếp.
Vong hồn cô gái mọi hôm lại xuất hiện, ngồi vắt vẻo trên không trung, nhìn xuống Uyên. Cô sợ hãi, cố lùi người lại, nhưng toàn thân cứ đơ, cứ như mình đang bị trói lại. Uyên đưa mắt, nhìn vong hồn kia, cô hoảng hốt khi hôm nay trên tay cô ta bế một đứa trẻ chỉ mới vừa thành hình, cả người nó đầy máu và dịch nhầy hôi tanh, dây rốn vẫn còn nguyên, dài lòng thòng. Bỗng, nó nghiêng cái đầu, nhìn Uyên rồi cười lên khùng khục, như mắc một vật gì đó trong họng.
– Mày phải nuôi con cho tao! Mày phải nuôi con cho tao!
Uyên sợ hãi cứ lắc đầu lia lịa rồi nói:
– Không, không, làm ơn tránh xa tôi ra!
Trong giấc mơ, Uyên nhìn đứa bé mới thành hình kia mà sợ hãi, ánh mắt nó mở ti hí đen xì không có con ngươi, nó cười lên khùng khục rồi nhìn về phía Uyên gọi:
– Mẹ ơi, mẹ ơi!
Hai chiếc răng nanh nhọn hoắt nhe ra trông hết sức quỷ dị, lúc này toàn thân Uyên run lên bần bật, tiếng khóc nghẹn lại, nhưng cô vẫn cố gắng hỏi vong hồn cô gái kia:
– Sao cô không tìm người khác mà cứ phải là tôi hả?
Vong hồn cô gái nhìn Uyên một cách đầy giận dữ, rồi nói:
– Mày hãy hỏi chồng mày đấy!
– Chồng tôi..
Như chẳng đợi Uyên đáp dứt lời, quỷ nhi kia nhảy chồm xuống đất, nó bò bằng tứ chi tiến đến chỗ Uyên, cái dây rốn lòng thòng kéo theo sau.
Lúc này toàn thân cô trở nên cứng đờ, không thể cử động được. Vong nhi gớm ghiếc kia cứ thế bò dần sát đến người Uyên, tuy sợ hãi tột cùng nhưng cô cũng chỉ bất lực nhìn vong nhi kia bò vào cửa mình của cô. Trong ánh mắt của Uyên ngoài sự sợ hãi còn kèm theo cả nỗi lo lắng.
Lúc này, Uyên cảm giác một cơn đau đang xâm lấn toàn cơ thể, bụng cô bắt đầu đau giữ dội, cô ôm lấy bụng tuyệt vòng mà kêu cứu, nhưng Tú – chồng cô vẫn nằm yên, như người bất động, không hề hay biết tất thảy nhun
Đùng, một tiếng sấm lớn vang lên, Uyên hoảng hốt, giật mình ngồi bật dậy, gương mặt thất thần nhìn ngó xung quanh. Cơn ác mộng vừa rồi khiến Uyên lo lắng, sợ hãi, cô run run đưa tay lên, sờ vào bụng mình. Nhưng không hề thấy điều gì bất thường xảy ra, Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu thì bụng cô chợt đau đớn dữ dội, giống như có ai đó đang đạp thật mạnh vào bụng mình.
- -Đau…Anh ơi…, em đau quá….Cứu em!
Nghe tiếng kêu la thất thanh của vợ, Tú chợt tỉnh giấc:
- -Đau, em đau ở đâu?
- -Đau ở bụng chứ ở đâu! Nó đạp em đau quá, anh ơi!
Tú quýnh quáng, không biết phải làm sao. Hắn chỉ biết lấy tay xoa xoa bụng vợ, lâu lâu thì nói:
- -Con ơi! Ba thương, đừng đạp nữa. Ba thương, con ngoan nhé con!
Sau câu nói đó của Tú, thì Uyên lập tức không còn thấy đau đớn gì nữa cả. Nhưng cô cũng kiệt sức, nằm thở hổn hển, hai mắt tự dưng đứng tròng, rồi ngất đi.
– Em ơi, vợ ơi….Tỉnh lại, tỉnh lại đi em! Sao thế này…
Tú lay mạnh người Uyên, lo lắng, gào thét kêu tên vợ. Mãi không thấy Uyên tỉnh lại, hắn vội vàng, mở cửa chạy ra ngoài tìm người giúp.Tú chạy qua nhà bà Lan đối diện, đập cửa liên tục:
- -Chị Lan, chị Lan ơi! Cứu, cứu vợ em với, chị ơi!
Nghe tiếng đập cửa um sùm, Lan bực bội, bước ra mở cửa. Cô càng bực hơn, khi thấy người đang phá giấc của mình, không ai khác là Tú.
- -Chú làm cái gì mà trời còn chưa sáng đã đập cửa rầm rầm rồi đấy?
- -Chị làm ơn sang cứu vợ em với! Không biết Uyên bị gì mà tự nhiên kêu la đau bụng, rồi lăn đùng ra ngất!
Lan nhìn sắc mặt tái xanh của Tú một chốc, rồi nói:
- -Đi, đi để tôi qua coi nó thế nào?
Lan vội vàng chạy sang phòng vợ chồng Tú. Nhưng tới khi bước vào, thì không như lời Tú nói, Uyên vẫn đang nằm ngủ say giấc, chẳng hề thấy có dấu hiệu gì gọi là đau đớn cả.
Bà quay sang, trừng mắt với Tú:
- -Vợ chú có bị gì đâu mà chú kêu gào lên như cháy nhà vậy? Sống không được ở đâu, thì kiến chỗ khác mà dọn đi đi!
Bị bà Lan mắng, Tú cố cãi lại:
- -Rõ ràng là khi nãy, vợ em nó trợn mắt, la hét kinh khủng lắm mà. Bộ chị không nghe thấy hả?
- -Nghe? Tôi có nghe cái gì đâu. Chú đừng có kiếm chuyện mà chọc phá tôi, nghe chưa?
Lan mắng Tú một trận xong, rồi bỏ đi. Còn Tú, bị Lan mắng thì hắn tức lắm, nhưng không dám bật lại. Hậm hực bước ra đóng cửa, hắn chạy lại nhìn vợ đang ngủ say như chết, lay mạnh cô dậy:
- -Lúc nãy, cô la hét dữ dội lắm mà! Sao giờ lại ngủ say như chết vậy hả?
Đang tức tối nhìn thẳng vào mặt Uyên, thì cô bất thình lình mở to mắt, nhìn Tú, khiến hắn giật mình. Tiếp sau đó, cô bắt đầu cười lớn, nhe hai cặp răng nanh của mình ra ngay trước mắt hắn. Hoảng người, Tú lùi lùi người lại phía sau, bỗng choảng tiếng một chiếc bình thủy tinh từ bên trên rơi ngay vào đầu, khiến hắn choáng váng, ngã lăn ra. Trước khi bất tỉnh, hắn lờ mờ thấy một đứa nhỏ, mình mẩy đầy máu đang bò lơ lửng trên trần nhà, nhe miệng cười khanh khách.
Sáng sớm hôm sau,
- -Anh Tú, anh Tú…dậy! Nay anh không đi làm à hay sao?
- -Yên nào, để anh ngủ tí nữa!
Tú xua tay, rồi vẫn tiếp tục lăn ngủ tiếp. Chợt hắn nhăn nhó mặt mày lại, ngẫm nghĩ, cố nhớ lại chuyện đã xảy ra khuya hôm qua. Tú bật mình ngồi dậy, khiến cho Uyên cũng phải giật mình theo.
- -Anh có chuyện gì mà làm thấy ghê vậy hả?
- -Em là em phải không?
Tú đưa cánh tay run run của mình, sờ lên mặt vợ, nhìn tới nhìn lui.
- -Anh nói gì lạ vậy? Không phải em thì là ai!
Uyên ngạc nhiên, nhìn chồng khó hiểu.
Một lát sau, Tú dụi mắt, định thần trở lại. Nhìn kỹ thì đúng quả thật là vợ mình. Hắn cười cười, rồi chưa được bao lâu thì nụ cười đó đã vội tắt, thay vào đó là một gương mặt hoang mang:
- -Mà đêm qua, mình thấy cô ta? Sao lạ vậy ?
Tú ngồi băn khoăn, cố nhớ lại:
- -Anh ơi, tha cho em….Em đang có thai, anh tha cho em!
Bỗng dưng, hắn rùng mình một cái, mặt toát đầy mồ hôi.
Nhìn chồng khó hiểu, Uyên hỏi:
- -Anh bị gì vậy, lạnh hả? Mà nãy, em nghe anh nói cô ta…cô ta nào vậy anh?
Uyên vừa nói, vừa cố lay chồng. Được vài giây, thì Tú mới giật mình. Hắn đưa tay, gương mặt tái xanh lại, xua đi:
- -Cô nào…Anh có nói tới ai đâu? Sao anh không nhớ gì hết vậy?
Tú giả vờ ôm đầu, rồi than vãn kêu đau. Nhìn sắc mặt xanh xao, ánh mắt mệt mỏi của chồng, mà Uyên không khỏi lo lắng.
- -Hay là hôm nay, anh nghỉ một bữa đi! Em thấy anh không được khỏe đó!
- -Chắc phải vậy thôi, em à! Sao anh thấy nhức đầu quá không biết!
Đỡ chồng nằm xuống, Uyên xót xa:
- -Thôi, anh ở nhà nằm nghỉ đi cho khỏe! Em chạy ù ra chợ, mua vài cân thịt về nấu cháo cho anh!
- -Ừ!
Tú giả vờ nhắm mắt lại, cố tỏ ra mệt mỏi trước mặt Uyên. Nhưng khi cô vừa ra khỏi phòng, thì ngay lập tức hắn ngồi bật dậy:
– Không lẽ, lúc mình cưỡng hiếp nó, nó đang có thai sao. Bây giờ nó thành quỷ, nó ám mình sao?
Cứ thế, Tú ngồi ngẫm mãi nhưng không tìm ra câu trả lời. Bỗng từ phía sau nhà tắm, tiếng bụm bụm của nước hòa với tiếng cười khúc khích của một đứa bé vang lên, làm hắn giật mình. Tú hỏi vọng vào:
- -Ai vậy?
Vừa lúc đó, những tiếng động từ phía nhà tắm bỗng nhiên im hẳn, Tú đứng dậy đi vào xem có phải vợ mình chưa khóa nước không. Thì đột nhiên, cánh cửa phòng tắm đóng sầm một tiếng, khiến Tú hoảng sợ, té quỵ xuống đất. Lúc này từ vòi nước, máu chảy ra lênh láng khắp sàn nhà tắm, mùi máu hôi tanh xộc vào mũi Tú làm hắn lợm giọng không ngừng nôn khan.
Uyên từ ngoài cửa bước vào, thấy tiếng ú ớ không thành lời của chồng thì cô vội vàng để giỏ thịt cá trên tay xuống, chạy vào nhà tắm, khi cánh cửa vừa mở cô nhìn thấy Tú đang ngồi một góc ôm đầu, cả người run lên bần bật như sợ hãi điều gì đó, thì Uyên hoảng hốt nói:
- -Anh làm sao vậy, sao lại ngồi ôm đầu sợ như vậy?
- -Máu, máu kìa!
Tú sợ hãi chỉ vào vòi nước mà nói với giọng sợ hãi, nhưng khi hắn nhìn lại thì tuyệt nhiên không thấy sự việc kinh dị, khác thường nào xảy ra cả.
Rồi Tú bỏ đi đâu chẳng nói với vợ lời nào. Nhìn dáng vẻ thất thểu của chồng, Uyên lo lắng lắm, nhưng gặng hỏi mãi Tú cũng chẳng nói lòi nào.
Tại bãi đất hoang, Tú đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi hắn bỏ hoa quả tiền vàng ra, thắp hương cầu khẩn đúng nơi mà hắn chôn xác của cô gái tội nghiệp kia. Thằng Tú miệng lẩm bẩm cầu khấn:
– Cô làm ơn tha cho tôi, tôi biết tôi sai rồi, chỉ là hôm đó tôi say quá nên không kiểm soát nổi bản thân mà làm việc có lỗi với cô, dẫn đến cái chết ngoài ý muốn, chứ thực lòng tôi không hề có ý định giết cô đâu.
Khi lời khấn vừa dứt thì mấy nén hương bốc cháy dữ dội khiến thằng Tú sợ hãi mà ngã ngửa về đằng sau, lúc này trong không gian vọng lại tiếng nói âm u:
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 8
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 7
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 6
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 5
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 4
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 3
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 2
- Truyện ngôi mộ quỷ chương 1
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 9
- Truyện tâm linh có thật Ma Ám Làng Tôi chương 8
?
Không
Ok
Ok